Ngôn Tình Em Ở Cạnh Anh Nhưng Tim Anh Ở Bên Cô Ta - Tiểu Di

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tieu Di, 2 Tháng mười hai 2019.

  1. Tieu Di

    Bài viết:
    3
    Em ở cạnh anh nhưng tim anh ở bên cô ta

    Tác giả: Tiểu Di

    Thể loại:
    Truyện ngắn, Ngôn tình

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Tiểu Di

    Nội dung:

    - Hiên, tối nay anh có về không?

    Đầu dây bên kia chỉ trả lời vẻn vẹn một từ "bận". Hạ Diệp đã quen dần, không bỏ cuộc, vào thời khắc ai kia định dập máy, cô tiếp tục:

    - Chỉ hôm nay thôi, một lần thôi, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta.

    Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đầy mỉa mai:

    - Ha, cô có tư cách gì để tôi quan tâm, đủ rồi, đừng phiền tôi nữa. Chỉ nghe tiếng tút dài vang lên trong không gian yên ắng, chất lỏng ấm nóng như kìm nén đã rất lâu, nhịn không được mà chảy dài. Hạ Diệp khóc thương tâm, anh- chính là tàn nhẫn đến như vậy. Phong Hiên, đã mười năm rồi, em có phải đã đến lúc từ bỏ?

    Mười năm trước, chàng trai vì cứu cô gái nọ bị đánh đến thương tích đầy người. Cũng chính từ lúc đó, Hạ Diệp cô đã ha quyết tâm theo đuổi, cuộc đời này phải lấy bằng được anh. May mắn, phụ mẫu hai bên là chỗ quen biết, khiến Hạ Diệp càng quyết tâm hơn, nhưng cô cố gắng như vậy, đã mười năm, vẫn không khiến anh lạy động dù chỉ một chút.

    Anh không thích cô, cô biết. Anh thích người khác, cô biết. Anh giày vò, hạnh hạ cô, cô hiểu. Đã ba năm, từ ngày Tuyết Lạc rời đi, anh không một lần về nhà. Ngày kết hôn, anh rời đi không nói một lời, cô đợi anh đến khi bình minh ló dạng, gục đầu khóc nức nở. Người anh yêu không yêu anh, cô ta yêu chính là cái gia sản nhà anh, cô biết nên vì vậy mới nói cho anh, anh lại không tin cô. Lúc anh mệt mỏi nhất, gia sản suy sụp, cô ta bỏ rơi anh, anh lại đẩy mọi tội lỗi lên đầu cô, rằng cô khiến cô ấy bỏ đi. Anh chán ghét cô, căm hận cô. Anh không biết rằng, là cô cầu xin ba mẹ kết hôn với anh, anh có thể cứu vớt công ty thuận lợi, trở thành tổng giám đốc cao cao tại thượng như này hôm nay là vì ai? Cô đuổi theo anh đã mười năm, anh chưa một lần nhìn lại, chưa một lần quay đầu nhìn về vóc dáng nhỏ bé luôn dõi theo anh.

    Tối đó, anh về. Bước đi không vững, anh lảo đảo từ cửa vào, vừa đi vừa lẩm bẩm "Tuyết Lạc". Đau lòng không? Khi người đàn ông cô yêu luôn miệng gọi tên người phụ nữ khác. Anh chiếm đoạt cô, hành hạ cô, phát tiết đau đớn nhưng miệng vẫn luôn lẩm bẩm tên cô ấy. Mệt rồi, em buông tay có được không?

    Con người luôn có giới hạn, anh chính là đã bóp nát ý chí cuối cùng của cô. Rời đi, cô mang theo mười năm ngu ngốc vì anh chôn sâu vào kí ức. Đến lúc kết thúc rồi, chàng trai thanh xuân của em. Phong Hiên, tạm biệt anh!

    Phong Hiên tỉnh lại đã là chuyện của sáng hôm sau, đầu đau nhức, nhớ lại kí ức của đem hôm qua, anh thoáng giật mình, anh vậy mà đã lấy đi lần đầu tiên của Hạ Diệp, cô vẫn còn trong trắng, chẳng phải Tuyết Lạc nói Hạ Diệp không đứng đắn hay sao? Lười biếng nhìn qua cạnh bàn, anh thoáng giật mình. Tờ giấy phẳng phiu, nổi bật nền chữ đơn ly hôn thật chói mắt. Cô, vậy mà đã bỏ đi, để lại cả nhẫn cưới cho anh. Anh chợt hụt hẫng, sao cô dám? Mười năm, đã mười năm, quen với sự có mặt của cô bên cạnh, không nghĩ tới một ngày, cô dứt khoác ra đi. Anh, hối hận không, hụt hẫng không? Chính anh cũng không biết, chỉ là, cảm giác như chính anh vừa đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình

    "Ở đời, người ta thật lạ

    Rõ là sợ mất, nhưng lại không biết trân trọng"

    Ba tháng sau, tại một làng quê nghèo, cô gái với gương mặt mệt mỏi sau khi tan làm, nhưng trên môi vẫn cong cong lên nụ cười hạnh phúc. Chỉ cần nhìn xuống bụng, sinh linh bé bỏng đang tồn tại như tiếp cho Hạ Diệp thêm sức lực, dù công việc có mệt đến mấy, chỉ cần nghĩ tới bảo bối đang lớn lên từng ngày, lòng cô lại ấm áp đến lạ:

    "Bảo bối ngoan, đợi lát nữa về, mẹ sẽ mua ít đồ ngon, tẩm bổ cho con. Con ngoan, con phải thật khỏe mạnh, dù cho ba không biết đến sự tồn tại của con đi chăng nữa, mẹ sẽ nuôi con khôn lớn, mẹ sẽ yêu thương thay cả phần ba con. Nói đến đây, lòng cô chợt nghẹn, thời khắc cô quyết định quên đi anh, dẹp bỏ đi quá khứ, cô lại phát hiện mình mang thai, thật trớ trêu! Đứa bé là kết quả của đêm hôm đó, đêm định mệnh ấy giống như cái gai chọc sâu vào trong da thịt cô, không chạm vào sẽ không đau, nhưng chỉ cần nhớ đến, lại đau đến tâm tê phế liệt. Cô vẫn nhớ rõ anh của ngày hôm đó, hành hạ cô thế nào, gọi tên cô ấy ra sao. Mỉm cười chua chát, cô cố gắng lếch thân xác mệt mỏi về đến nhà.

    Đã ba tháng, anh tìm cô ba tháng, giống như hơi nước vậy, cô bốc hơi khỏi cuộc sống của anh không một dấu tích. Anh nhớ cô đến phát điên, Hạ Diệp, quay về với anh, được không? Mẹ anh biết chuyện, tức giận bay một mạch từ Anh về, đứa con dâu yêu quý của bà, thằng nghịch tử này vậy mà khiến con bé bỏ đi không lời từ biệt.

    - Nghịch tử, con dâu ta đâu? Con bé đâu, anh làm gì nó rồi? Tôi thật vô phước, sao lại đẻ ra cái thứ vô lương tâm như anh, không tìm được con bé, thì cũng đừng nhận tôi là mẹ, hừ! Ba anh chỉ im lặng, im lặng đến đáng sợ, sau khi vợ mình nói xong, liền nhẹ nhàng thốt ra những lời khiến anh bừng tỉnh

    " Phong Hiên, ba hiểu con quá rõ, đứng trước tình cảm, con thường do dự, hết lần này đến lần khác làm tổn thương tình cảm Hạ Diệp dành cho con. Chẳng qua con ỷ vào việc Diệp Diệp thích con, con nghĩ con bé sẽ không rời xa con. Thế nhưng con phải biết, con người đều có giới hạn, khi sự thất vọng ngày một tăng lên, thì đến một ngày nào đó, con bé sẽ lặng lẽ rời xa con, mà không một lời từ biệt "

    Anh chợt bừng tỉnh, cô thất vọng, cô không yêu anh nữa sao. Anh tức giận, cô là vợ của Trác Phong Hiên này, đời đời kiếp kiếp chỉ có thể là vợ anh, cô không thích anh nữa, cùng lắm anh theo đuổi cô, làm lại từ đầu. Anh không tin, trên thế gian này, còn ai có sức hút hơn anh đâu.

    " Hạ Diệp, em có trốn đằng trời, tôi cũng sẽ tìm bằng được em, dám trốn khỏi tôi, lá gan ngày càng lớn rồi "

    Người nào đó, đang lau dọn sàn nhà lại hắt xì liên tục. Quái lạ, cô đâu bị cảm, thế sao lại hắt xì liên tục?

    " Chắc tại mệt mỏi quá rồi, xin lỗi bảo bối, lại bắt con theo mẹ cực nhọc như vậy, mẹ thật vô dụng. "Thở dài ão não, cô đâu muốn làm những công việc cực nhọc như vậy, nhưng không vòn cách nào khác. Cô muốn cắt đức mọi thứ có liên quan đến cái tên Trác Phong Hiên, vì thế không thể xin việc ở các công ty văn phòng, chỉ có thể trốn chui lủi ở đây làm lau dọn.

    Nghĩ đến đây, lòng cô chùn xuống, cô lại nhớ anh rồi. Mặc dù nói không muốn liên quan, không muốn nhớ tới anh nữa, nhưng cô vẫn là không làm được. Mỗi khi thấy tin tức của anh, hay đơn giản chỉ là những tấm poster hay áp phích trên đường phố, cô đều không kìm lòng được mà lén nhìn. Chỉ như vậy, cũng đủ khiến cô mãn nguyện. Nhưng nét mặt anh trông mệt mỏi quá, anh lại ngủ không đủ giấc? Ăn uống không đúng giờ? Lại quần quật làm việc không quản ngày đêm hay sao? Anh là vậy, chỉ công việc và công việc, hay Tuyết Lạc làm anh buồn? Cô cười chua xót, anh như thế nào đã không còn liên quan đến cô nữa rồi.

    " Khi đánh mất, mới nhận ra ta cần nhau thế nào?"

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 31 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...