Em nào có mong gì nhiều đâu anh Em nào có dám mong cầu gì nhiều đâu. Chỉ ước có một ngôi nhà, Bão dừng sau cánh cửa. Anh à, em nào có mộng gì nhiều đâu. Chỉ mong anh ôm em, lãng quên đi, Bên ngoài kia là bão tố. Mình bỏ mặc hết muộn phiền Gạt bỏ mọi âu lo và ngay cả đắn đo Cũng đặt qua một bên hết. Chui trong vòng tay anh, cảm giác Mình bé nhỏ, cần anh thương. Dẫu cho em biết đời này quá vô thường Hôm nay thương, ngày mai chỉ còn Vấn vương, em cũng kệ. Chỉ cần anh vẫn dịu dàng ôm em như thế. Bão ngoài kia có về, tình này vẫn say mê. Dẫu cho em biết, tình này là một con đường Em mơ hoa hồng, tỉnh mộng lại Chỉ toàn viển vông Vì anh, em bỏ mặc lệ tràn thành sông Mặc tình này chỉ hóa hư không, Em vẫn chìm vẫn đắm Bỏ ngoài tai người đời khen chê, ngang trái. Ôm chặt lấy em, cô gái vì yêu anh, Mà khờ mà dại Vì em, mà che đi bao nhiêu là gian khó Chỉ cần trở về nhà, khép cửa, là bình yên. Sài gòn-Đêm 7/7/2016