Em Đau Lòng Lắm, Anh Vừa Lòng Chưa? - Trí

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi bất thủ, 8 Tháng mười hai 2018.

  1. bất thủ

    Bài viết:
    43
    [​IMG]

    Tác giả: Trí.

    Tác phẩm: Em đau lòng lắm, anh vừa lòng chưa?

    Thể loại: Tản văn

    Số đoạn: 15/79.
     
    chiqudollTố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng một 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. bất thủ

    Bài viết:
    43
    1. Đôi dòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó! Anh thấy chưa, rõ ràng em nói em sẽ rất đau lòng khi anh quay đi. Vậy mà anh vẫn cứ bước! Anh có thương em nữa đâu!

    Anh muốn em đau như bị gai hồng đâm thẳng vào tim, vừa day dứt vừa nhức nhối, thì anh mới vừa lòng hả dạ, phải không?

    Anh muốn em phải chờ đợi, phải níu kéo bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu ở lại đây với em?

    Em khóc hết nước mắt đêm qua, van nỗi buồn hãy xa lánh em. Vậy mà bóng dáng anh vẫn cứ chập chờn ở lại, như thế anh mới vừa lòng, phải không?

    Em có tội tình chi mà anh nỡ tàn nhẫn với em đến vậy! Có phải tội của em là đã quá yêu một người bằng trọn vẹn con tim, sống bằng tất cả cảm xúc vì họ, để rồi khi họ biến mất khỏi cuộc đời mình thì mình trắng tay như thua một ván bài, như một quân tốt bị đá khỏi bàn cờ. Có phải đó là lỗi của em, phải không anh?

    Anh nói đi, nói cho em biết, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau khi một người đang sống trong yêu thương ngập tràn thì bỗng nhiên người kia bốc hơi biến mất, để lại mình giữa những chơ vơ, cô độc? Đó là nỗi đau không thể diễn tả bằng lời mà anh phải đặt tay lên trái tim em để nghe rõ những nhịp thở trong em cứ ngụp lặn, cứ nhói lên từng cơn vì anh!

    Em đau lòng lắm, anh vừa lòng chưa?
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2019
  4. bất thủ

    Bài viết:
    43
    2. Chúc anh sẽ hạnh phúc với những người khác.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có những ngày bất giác em nhận ra mình chưa quên đước một thói quen, đó là có anh bên cạnh.

    Em nhớ có lần bị đồng nghiệp bắt nạt, thế là chạy một mạch từ công ty về nhà, vừa cầm điện thoại nhắn tin cho anh vừa khóc nức nở như đứa trẻ. Rồi chợt nhận ra chúng mình chia tay lâu rồi.

    Có hôm đi ăn với lũ bạn ở quán ngày xưa em và anh hay đi cùng nhau. Em lại gọi những món ngày xưa ấy. Em lại thấy hình bóng anh đâu đó đang mỉm cười với em. Rồi chợt nhận ra chúng mình đã chia tay từ lâu.

    Bạn bè nói với em rằng, mày sống hoài niệm mãi thế thì làm sao hạnh phúc được. Người cũng đã đi, chuyện cũng đã cũ, ôm ấp làm chi mộng không thành. Em biết, biết chứ, biết rất rõ tình trạng của mình. Nhưng đâu phải nói quên là quên, giống như anh đã từng quên em.

    Làm sao em quên được những con phố ngày xưa anh chở em qua. Làm sao em quên những lời anh nói thì thầm vào tai em, rằng sẽ thương em hết đời. Làm sao em quên những lần anh nắm tay em thật chặt. Làm sao em quên nụ cười ấm áp nơi anh. Làm sao em quên những đêm cuộn mình trong vòng tay anh. Làm sao em quên đây hả anh?

    Em không muốn bắt mình cố tỏ ra mạnh mẽ để người ta thấy em kiên cường trước sóng gió. Em cũng không còn ủy mị mà khóc suốt đêm. Chỉ là có những lần như thế, những phút giây yếu lòng nên cho mình buông lơi - lỗi nhịp.

    Nắng ấm luôn ở trên đầu. Hạnh phúc sữ mỉm cười với em. Anh rồi sẽ là anh của ngày hôm qua. Em rồi sẽ là em của ngày không anh. Chúng ta sống trong cuộc đời thật khác, ở những nơi khác. Và, rất có thể sẽ hạnh phúc với những ngừoi khác!

    Th ờ i ti ế t se l ạ nh vào nh ữ ng ngày cu ố i năm th ế này d ễ khi ế n ng ườ i ta nh ớ nh ữ ng đi ề u c ũ x ư a! Và trong muôn vàn nh ữ ng kí ứ c x ư a c ũ ấ y, chính là anh, là em c ủ a bao d ạ i kh ờ! D ạ i kh ờ th ươ ng b ấ t t ậ n n ỗ i đau đ ế n ki ệ t cùng! Anh đã quên ch ư a? Sao em v ẫ n c ứ nhớ?
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  5. bất thủ

    Bài viết:
    43
    3. Cảm ơn người đã xuất hiện trong đời tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có những người từng hỏi tôi rằng, có hối tiếc ân hận không khi đã vô tình để cho vài ba người bước vào cuộc đời mình và gây nên khổ đau?

    Nếu trước đây là tôi của những năm 17 tuổi thì có lẽ tôi sẽ đau lòng lắm, sẽ oán trách số phận, oán trách họ, oán trách chính mình. Nhưng tôi của hiện tại, tôi đã trả lời cho câu hỏi ấy bằng một nụ cười thật tươi. Suy cho cùng có những chuyện đâu phải chúng ta muốn là được, ví như có ai đó bước vào cuộc đời mình và bỗng chốc biến mất không một lý do. Hỏi đau không, buồn không, chắc chắn là có. Nhưng hối hận không, oán không, có lẽ khi con người ta trải qua những lần đau thương sẽ thấy mọi chuyện trở nên bình thường hơn, nhẹ nhàng hơn.

    Những năm thiếu thời, khi mất đi người thương, chúng ta gào khóc như một đứa trẻ bị lạc, mất hết phương hướng, vô định không tìm thấy đường về. Chúng ta sống trong nỗi căm hoàn đối phương, chúng ta tự dằn vặt bản thân mình ngu ngốc. Chúng ta có thể bỏ hết tất cả những ủ rũ khóc cả ngày, chúng ta đeo trên tay chiếc vòng màu đen như để tang cho một cuộc tình. Bao điều suy nghĩ trong lòng cứ như một làn sóng dữ dội có thể trỗi dậy mãnh liệt bất cứ lúc nào. Chúng ta đau lòng khi nhìn thấy người ta nắm tay một ai đó bước ngang qua, chạy một mạch về nhà, nhốt mình trong phòng, thấy như tất cả trời đất sụp đổ chẳng còn một chút sinh lực nào nữa. Đó là những năm tháng thanh xuân!

    Sau này khi trưởng thành, chúng ta thấy tất cả mọi điều trở nên bình thường. Hợp tan, khổ đau, mất mát như điều hiển nhiên phải tồn tại trong cuộc đời mỗi người. Tnh yêu giờ đây dường như cũng chẳng còn chiếm vị trí độc tôn trong lòng nữa. Ừ, thì chia tay. Ừ, thì đường ai nấy đi. Ừ, thì vẫn phải ăn, vẫn phải làm việc, vẫn phải sống. Chúng ta không vòn vì một người mà buông xuôi tất cả! Chúng ta ý thức được, nếu mình không thương chính mình, không chăm lo cho bản thân, thì chẳng lẽ đã bị bỏ rơi rồi còn tàn tạ như ma. Thay vì nhốt mình khóc thương đau khổ như một kẻ điên, chúng ta lao vào công việc, chúng ta hẹn hò hội bạn để đi du lịch.. nước mắt không còn đầm đìa mà chảy ngược vào trong. Nếu lỡ có thấy người sánh vai bước với ai, vẫn thản nhiên mỉm cười rồi quay đi. Đó là những năm tháng trưởng thành!

    Nhưng dù sao đi nữa, dù cho là nỗi đau, buồn thương hay có bất kỳ điều gì xảy ra trong vài ba cuộc tình cũng không còn làm mình gục ngã. Hãy nói lời cảm ơn về tất cả, chúng ta không biết trước ai sẽ bước đến hay ra đi trong cuộc đời mình. Nhưg chúng ta có quyền trang bị cho mình một trái tim mạnh mẽ, để dù cho có ai bất ngờ "bốc hơi", mình cũng không chênh vênh. Đừng câm hận, hãy cảm ơn!

    B ằ ng t ấ t c ả nh ữ ng gì em có

    Đ ể đ ổ i l ấ y m ộ t ngày vui bên anh

    B ằ ng t ấ t c ả nh ữ ng tháng năm trông đ ợ i

    Mong m ộ t l ầ n h ạ nh phúc nào ghé ngang!
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  6. bất thủ

    Bài viết:
    43
    4. Yêu được ngày nào cứ yêu đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chúng ta từng nghĩ rằng kết thúc một cuộc tình thật đẹp là khi cả hai có thể nắm tay nhau sống đến răng long đầu bạc. Với tôi, một cuộc tình đẹp là một cuộc tình không phải tính bằng thời gian lâu hay mau, nhanh hay chậm, đi được bao lâu và bao xa, mà là khi chúng ta ở bên nhau có thể sống hết lòng vì nhau, dành cho nhau những gì tốt đẹp và chân thành nhất. Bởi có ai biết trước được ngày mai sẽ ra sao?

    "Yêu được ngày nào cứ yêu đi."

    "Vui được ngày nào cứ vui đi."

    Tôi đã từng say đắp cho mối quan hệ ấy bằng cả một kế hoạch đường dài cho hai đứa, năm 27 tuổi chúng tôi sẽ kết hôn, năm 29 tuổi sẽ mua nhà, năm 30 tuổi sẽ sinh con, và rồi chúng tôi sẽ sống trong tổ ấm hạnh phúc ấy đến suốt đời.

    Nhưng.. đời không như là mơ!

    Ngay từ khoảnh khắc anh đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay tôi, tôi thấy trong mắt anh thế là sự miễn cưỡng, là trách nhiệm, là bổn phận, nụ cười trên môi anh tắt hẳn, anh không còn yêu tôi.

    Ngay cái khoảnh khắc tôi thấy anh hôn cô gái nào đó trên đường phố khi mới bước ra từ nhà tôi, anh vừa hứa sẽ bên tôi trọn đời, anh đã lừa dối tôi, anh không còn yêu tôi, tôi tự hỏi có phải bản thân đã kỳ vọng quá nhiều vào cuộc tình này, vì tôi cứ nghĩ chúng tôi đã trải qua không biết bao nhiêu đại nạn, tiểu nạn, trải những cách trở, nhưng đều vượt qua hết. Vậy mà giờ đây, hai đứa ở gần nhau nhưng anh chẳng còn thương tôi nữa.

    Thế mới biết, đáng sợ nhất lòng người, khó đoán nhất trên đời này cũng là lòng người. Mới hôm qua là cuộc đời, hôm nay thành cuộc vui. Tối hôm qua hứa là bạn đời, hôm nay đã trở thành bạn thường. Mới hôm qua là người thương, hôm nay thành người dưng!

    Tôi cũng đã tự dằn vặt bản thân mình rất nhiều. Tôi tự hỏi mình đã làm điều gì sai để người ta bước đi và không cần mình nữa. Nhưng rồi sau tất cả, không phải ta không tốt. Chỉ là duyên phận ngắn ngủi đến lúc đành chấm dứt mà thôi. Chỉ là sau bao nhiêu yêu thương mọi thứ không còn ý nghĩa gì nữa.

    Người ta muốn đi thì mình lấy cớ gì để giữ đây? Yêu à, chẳng phải người ta nói thẳng rằng hết yêu mình rồi hay sao? Vì tình nghĩa bao năm mà mong người ta ở lại, thế rồi cái mà mình đang giữ cũng chỉ là thể xác chứ tâm hồn người ta đã ở một phương trời nào khác mất rồi. Làm sao phải tự hạ mình để nếu kéo một mối quan hệ chẳng khác nào lâu đàu cát bị một cơn sóng mạnh cô ngã tất cả!

    Chúng ta hãy sống cho nhau những phút giây thật lòng và chân thành nhất, chuyện ngày mai để ngày mai tính. Hôm nay hãy dành cho nhau một nụ hôn thật sâu, một cái ôm thật chặt, dành những thời gian rảnh rỗi cùng nhau đi du lịch, cùng nhau tận hưởng những phút giây tuyệt vời. Để sau này lỡ người có buông tay vội vã, bản thân cũng không hối tiếc vì trong khoảng thời gian bên nhau, mình đã dành hết cho nhau những gì tươi đẹp nhất.

    Rồi sau này nếu cả hai yêu một ai đó, vẫn có thể kể nhớ đến một cuộc tình đã đi qua thật ý nghĩa thế nào, chứ không phải khi nhắc về nhau là sự oán trách oán hận!

    Có những ngày ta muốn xin lỗi chính mình

    Vô tình để cho bao kẻ đến người đi trong đời

    Ta xin lỗi chính mình đã làm mình buồn đến vậy

    Ta xin ta, khóc lần cuối, dại khờ lần cuối này nhé

    Ta ơi!
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  7. bất thủ

    Bài viết:
    43
    5. Vài ba mối tình đi qua trong đời.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong suốt những năm tháng thanh xuân cho đến thời điểm hiện tại, tôi có ba mối tình ba mối tình trải dài từ năm 17 cho đến năm 26. Ba người mà tôi sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời này!

    K- mối tình thời thanh xuân tươi đẹp. Đó là cái thời yêu thầm, thương thầm chứ có dám ngỏ lời cho họ biết đâu, chỉ dám giữ hình bóng hỏi trong tim suốt bảy, tám năm. Và sau bảy, tám năm ấy, khi K đã định cư ở một vùng đất khác, khi K đã có gia đình và những đứa con dễ thương, tôi mới dám bày tỏ. Tôi nhớ, lúc ấy K rất ngạc nhiên, vì không nghĩ rằng có một người dành cả khoảng thời gian tươi đẹp nhất của tuổi trẻ để thương thầm K như thế.

    Ngày đó, K ở Hà Nội, tôi là người miền Nam, khoảng cách không quá xa nhưng đối với một đứa mười bảy mười tám tuổi đầu thì đủ xa để có thể tìm gặp nhau. Bây giờ lớn lên, K lại định cư ở nước ngoài, chúng tôi cách nhau nửa vòng trái đất. Lâu lâu lại dành cho nhau những lời hỏi thăm như những người tri kỉ giữa cuộc đời này. K nói sẽ cố gắng sắp xếp để chúng tôi gặp nhau vào một ngày đầu đông giữa Hà Nội, vùng đất đầy hứa hẹn này. K còn nhớ tôi thích mùa đông.

    Tôi còn nhớ K, nhớ tuổi trẻ an lành ấy của mình, nhớ mối tình đầu tiên êm đềm không hề gợn bất cứ nỗi u buồn nào cả. Lâu lâu nghĩ lại, tự nói với bản thân, giá như mình còn đur nhiệt huyết như ngày ấy, đủ ngây thơ như ngày ấy để yêu người sau nhẹ nhàng hơn.

    P- Đây là mối tình làm cho tốn trong tôi nhiều nước mắt, niềm đau, lòng tin nhất. Tôi gặp P vào ngày 30 tết ngày cuối cùng của năm cũ. Ngày ấy, P nhẹ nhàng, ân cần quan tâm tôi. Chúng tôi đã có những đêm nhắn tin thâu đêm để trò chuyện cùng nhau. P như một con ngựa hoang không ai có thể khống chế được. P nói không thương tôi, đừng trông mong bất kỳ điều gì ở anh. Vậy tại sao khi tôi buông tay, tôi tỏ ra hờ hững, tôi bắt đầu một mối quan hệ mới thì anh lại quan tâm tôi? Anh có biết rằng, nếu không thương người ta mà tỏ ra quan tâm người ta như thế là một tội ác không?

    Khi đi bên người đó anh nhắn cho tôi rằng đừng làm phiền anh, đừng nhắn cho anh nữa, người đó biết sẽ buồn. Vậy tại sao khi đi bên tôi, anh thản nhiên nói chuyện điện thoại, nhắn tin yêu thương? Anh có hiểu cảm giác đau lòng là như thế nào khi chứng kiến người mình thương quan tâm người khác không? Tôi đã từng đến trước trong mối quan hệ ấy, nhưng anh không hề tin tôi, anh tin người đó, anh làm tôi đau lòng.

    Tôi đã từng dẹp bỏ lòng kiêu hãnh, sự tự tôn của bản thân để hạ mình van xin được ở bên anh như một kẻ thừa. Anh nhắn tin quan tâm người đó rồi anh gửi cho tôi xem, tôi nói tôi không ghen, anh tìm đủ mọi cách để tôi ghen, anh đã từng muốn chứng tỏ điều gì? Bạn bè bảo tôi mày ngu quá dừng đi! Tôi biết mình mù quáng, nhưng thử hỏi đang yêu một người thì làm sao dừng đây, đau khổ, ai mà chẳng biết, nhưng vẫn bất chấp đau khổ để được bên người ta. Tôi thừa nhận, tôi đã từng thủ đoạn, tôi đã từng tìm đủ mọi cách để loại bỏ tất cả những vệ tinh xoay quay anh. Lúc ấy, nhiều khi tôi tự hỏi có phải tôi đang trả giá cho những gì mình làm. Với tôi, anh thích thì tìm đến, hết vui anh phũ phàng phớt lờ. Tôi đã sống những ngày chẳng ra hồn người, cứ đau cứ dại như thế. Anh đã từng tàn nhẫn với tôi, với tình cảm tôi dành cho anh.

    Nửa năm bên anh, có lẽ không phải quá lâu nhưng vết thương đủ sâu. Nhiều khi tôi nghĩ mình lấy đâu ra kiên nhẫn nhiều đến vậy để có thể đi bên lề cuộc sống anh suốt tháng năm ấy. Nhiều khi tôi nghĩ mình lấy đâu ra mạnh mẽ nhiều đến vậy để tôi có thể buông bỏ. Có lẽ sự buông bỏcủa tôi khiến cho anh cảm thấy bất ngờ lắm, vì anh nghĩ rằng suốt đời này tôi sẽ nhu nhược để anh bắt nạt, anh trêu vui với cuộc đời tôi. Dù sao cũng cảm ơn anh, cảm ơn về tất cả những gì anh đã giành cho tôi.

    T- mối tình ngắn ngủi và nhiều day dứt nhất. T đến bên tôi vào những ngày niềm vui trong tôi hao hụt nhiều. T đến bên tôi khi trái tim tôi vẫn còn ngang dọc nỗi đau mà P để lại. Có lẽ, chúng tôi gặp nhau không đúng thời điểm. Có lẽ, khi ấy tôi chưa đủ sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Vì thế, đã đôi lần tôi làm tổn thương T. Để rồi khi bản thân nhận ra điều ấy cũng là lúc chúng tôi đi quá xa và không thể nào hàn gắn được nữa.

    Cái sau trong cuộc tình này là chúng tôi im lặng quá lâu mà không giãi bày cho đối phương những tổn thương người cũ để lại. Cái sai của tôi trong cuộc tình này là luôn để T chủ động mà tôi chưa một lần mở lời ân cần quan tâm. Đáng lẽ tôi phải nói cho T biết rằng tôi thương T nhiều đến thế nào. Tôi đã từng chạy mấy trăm cây số để gặp T vào một chiều mưa bão, để nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng ấy rồi tủi thân ra về. Cảm ơn T, cảm ơn những gì T đã làm cho tôi vào những ngày cuối cùng của tuổi trẻ.

    Hiện tại, sau một thời gian khủng hoảng, tôi đã sống rất tốt, rất bình yên. Sáng dậy thật sớm chuẩn bị đi làm, chiều về cùng bạn bè đi ăn, cà phê tán dóc đủ chuyện. Tối có thể ngủ một giấc an lành.

    Đúng, không ai muốn chọn cho mình sự cô đơn, nhưng nếu cô đơn mà thấy lòng thanh thản thì sợ gì cô đơn! Phải không?

    Rồi chúng ta sẽ chọn chung thân cùng một người, chẳng phải tình đầu, chẳng phải người ta yêu nhất, chẳng khắc cốt ghi tâm hay đời đời kiếp kiếp. Nhưng nhất định phải là người ta thương, ta cảm thấy an lòng và bình yên khi song hành cùng nhau giữa đa đoan được mất!
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  8. bất thủ

    Bài viết:
    43
    6. Yêu đương không còn quan trọng nữa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến một giai đoạn nào đó trong đời, người ta thấy chuyện yêu đương không còn là thứ quá quan trọng để nhất nhất một lòng vì nó nữa. Nói hơi vô tâm một chút, nhưng kiểu có cũng được, mà không có cũng được. Người ta vẫn có thể một mình sống tốt, vẫn có thể tự chăm lo cho chính mình một cách chu đáo mà không còn tha thiết cần một bàn tay chở che hay bao bọc nữa.

    Yêu đương, suy cho cùng như mây trên bầu trời, ai giữ nổi người muốn đi, ai đủ sức níu kéo người đã hết thương.

    Vậy cớ sao lại phải đau lòng vì một chữ "yêu". Hãy xem mọi thứ bình thường như lẽ hiển nhiên. Duyên đến thì hết lòng đón nhận. Duyên đi thì mỉm cười thật tâm tiễn đưa. Để thấy lòng thanh thản, thấy người bình an.

    Anh buông tay em ra

    Những dại khờ hôm qua

    Hãy để mưa cuốn hết

    Tình mình giờ phôi phai.
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  9. bất thủ

    Bài viết:
    43
    7. Phải đối xử thế nào sau khi chia tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước đây, khi vừa mới chia tay tôi thật sự rất hận người đó, nỗi oán hận vì đã lấy trong tôi bao yêu thương tôi vùi tình cảm của tôi xuống mộ sâu. Những ngày đau khổ ấy tôi căn hận đến độ nghĩ rằng nếu người đó đứng trước mặt mình, có lẽ mình sẽ đâm một nhát dao vào tim để họ biết nỗi đau mình đang mang. Nhưng mọi thứ bắt đầu dần ổn hơn sau những ngày khổ sở ấy.

    Tôi thấy lòng nhẹ nhõm và không còn mang trong tim quá nhiều nỗi thù hằn. Tôi đã cân bằng lại cuộc sống, cho bản thân một cơ hội để thấy mình đang được sống và trân trọng. Tôi nghĩ, tha thứ cho nhau đi, sau này gặp lại, còn có thể mỉm cười chào nhau như những người bạn.

    Vậy mà, một ngày đẹp trời nào đó, sau hơn nửa năm không tin tức, con người đó lại nhắn cho tôi một dòng tin "Em làm ơn đừng nói về anh với người khác nữa được không". Tôi đã đọc xong ngớ người ra và phì cười, không lẽ "cha" này mắc căn bệnh ảo tưởng chưa hết. Tôi tự xét lại bản thân trong một năm qua mình có nói với ai về họ hay không. Lúc đó tôi định nhắn lại một tin "Anh làm ơn bớt ảo tưởng và đừng phiền đến cuộc đời em được không". Nhưng rồi lại nghĩ, nếu nhắn qua lại như thế thì bao giờ mới kết thúc câu chuyện, mình đã không quan tâm thì thôi nhẹ nhàng "đã xem" và không cần trả lời để họ biết họ chẳng là gì trong cuộc đời mình.

    Tại sao thay vì nửa năm không liên lạc lại không phải là một câu chào nhau, hỏi han nhau, mà lại là một câu hỏi vớ vẩn làm vậy? Nhưng thôi, có lẽ đó cũng là một cách người ta đối xử với nhau sau khi chia tay. Mình cũng không cần thiết phải bận lòng hay gặp lại họ lần nữa!
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  10. bất thủ

    Bài viết:
    43
    8. Kẻ thứ ba không có lỗi bằng người cho họ cơ hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta thường trách móc cái thứ ba như một tội đồ, và tôi cũng đã từng như thế. Cho đến một ngày tôi nhận ra rằng, ừ thì họ có lỗi, nhưng chính người cho hội cơ hội được bước vào cuộc tình ngang trái này còn đáng tội hơn.

    Bởi nếu đã nhất nhất thương mình thì làm sao để kẻ khác chen chân vào.

    Bởi nếu họ đủ lòng tin trong cuộc tình với mình thì đã không làm như thế.

    Kẻ thứ ba, dù biết mình đến sau hay voi tội bị người mình yêu lừa gạt đi nữa, thì cũng không tệ bằng chính người mở miệng nói yêu thương lại mang mình ra làm trò đùa.

    Tại sao không kết thúc với mình rồi đường hoàng đến với một người khác? Ừ, thì cũng từ nguyên do tham lam mà ra. Mà yêu đương không có chuyện ba người. Tốt nhất mình rút lui, đem tình cảm này về vùi lấp vào tro rồi sống lại những tháng ngày bình yên mới.

    Rất lâu sau này, khi những kẻ đến người đi trong đời em, em sẽ hiểu sứ mệnh của em không phải vá lành tổn thương cho người khác, mà em chỉ cần làm tròn trọng trách yêu thương chính mình!
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
  11. bất thủ

    Bài viết:
    43
    9. Có không niềm tin trong tình yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay vô tình lướt qua facebook người cũ, thấy một dòng trạng thái "Không tin vào tình yêu". Chợt nhớ ngày chia tay, người nhắn cho tôi một tin rằng "Dù thế nào đi nữa cũng phải tin trên đời này tình yêu là có thật, chỉ là chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm thôi".

    Trải qua nhiều năm sau đó, tôi vẫn luôn tin như vậy! Tôi luôn tin trên đời này tình yêu thật sự là có. Chỉ là sớm hay muộn, một người đủ chân thành và yêu thương mình thật tâm xuất hiện để vá lành những chuỗi ngày cô độc tổn thương trước đây!

    Cuộc đời này, chúng ta, không ai biết trước được bất cứ điều gì cả, nhất là trong tình yêu. Có người hôm qua yêu nhau đậm sâu, thề non hẹn biển, hôm sau đã ly tan giã biệt. Có người hôm qua nói nhất định từ bỏ, không yêu ai nữa, hôm nay vô tình va phải người người khiến lòng xao xuyến. Chuyện yêu đương thì làm sao lên kế hoạch được.

    Sống ở đời, chỉ cần đối xử chân thành thì chúng ta sẽ không phải hối tiếc. Tình yêu nào đâu có lỗi, lỗi do chúng ta làm cho nó trở nên phức tạp mong manh rồi đổ vỡ mà thôi.

    Hãy luôn tin rằng nắng ấm ở cuối con đường. Sau đau khổ là hạnh phúc. Chúng ta hãy tin vào tình yêu. Rồi sẽ có một người mang niềm tin trở về sưởi ấm cõi lòng mình!

    Em đã từng thương anh duy nhất cho đến một ngày em biết được rằng chính nhất trong anh, chẳng phải em!

    Anh từng nói em là duy nhất trong anh cho đến một ngày anh mang từ duy nhất ấy cho vài ba người đến sau em!
     
    Tố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...