Em chẳng còn ngược đường, ngược nắng để yêu anh Phố tan tầm vắng em chiều gió thổi Em đi xa bỏ lại bao nông nổi Bước chân em khuất bóng cuối chân trời Anh ngước mắt theo mà chẳng nói thành lời Cứ lặng im đứng nhìn như tượng đá Trái tim đập chẳng còn hồi vội vã Em để lại nỗi buồn, em lấy khát khao xanh Có bao điều sao chẳng nói cùng anh Cứ lặng im trước cây mùa trút lá Trái đất sẽ héo khô khi màu xanh không còn nữa Và sẽ ngừng quay khi trong anh không em Anh trở về im lặng của đêm Cả thành phố ngủ chỉ riêng mình anh thức Vội ngược về tìm trong miền ký ức Nông nổi một thời, nông nổi để mất em.