Ngôn Tình [Edit] Y Tâm Liêu Nhân - Tam Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tryphena., 12 Tháng tám 2020.

  1. Tryphena.

    Bài viết:
    0
    Tác phẩm: Y Tâm Liêu Nhân

    [​IMG]

    Tác giả: Tam Bạch

    Editor: Tryphena

    Thể loại: Hiện đại, Bác sỹ, Thanh xuân vườn trường

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của tryphena

    Văn Án:

    Sau khi Sở Tịch Quân vô tình từ chối lời đề nghị kết bạn Wechat của nam thần, bị nam thần điên cuồng "trả thù", trong quá trình thi môn lâm sàng, nam thần Diệp Nhiên chính là giám khảo coi thi cho Sở Tịch Quân.

    Mẹ Sở Tịch Quân gọi cho cô hẹn ngày xem mắt, điện thoại mở loa, nam thần nghe thấy!

    Lần này thật nhục nhã! Sở Tịch Quân vì xấu hổ trước mặt nam thần, quyết phản đối hôn nhân sắp đặt phong kiến với dáng vẻ giết chết không sờn, không ngờ lại mở cửa ra, Cái gì!

    Người hẹn hò xem mắt của tôi hóa ra là nam thần Diệp Nhiên!​
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng tám 2020
  2. Tryphena.

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Nam thần dạy thay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn mười giờ tối thứ bảy trời mưa to. Trong kí túc xá của bốn cô gái của Đại học Y Giang Đông, chỉ có Sở Tịch Quân và Tiền Manh Manh ở trong phòng.

    Sở Tịch Quân cẩn thận chuẩn bị cho bài học giải phẫu bộ phận cho buổi học ngày mai, nhưng điện thoại không ngừng rung liên tục khiến cô không thể chuyên tâm.

    Tiền Manh manh lười nhác nhìn vào màn hình đang chiếu một bộ phim Hàn Quốc, uể oải nói: "Sao vậy? , Trông bộ dạng không kiên nhẫn của cậu kìa?"

    "Không có gì, chỉ là không biết từ đâu ra nhiều người lạ thêm bạn Wechat với mình như vậy nữa." Nói xong, cô nhìn cũng chưa từng nhìn liền từ chối tất cả, lại vô từ chối người kia cũng thêm bạn với mình, cô căn bản không nghĩ tới anh sẽ kết bạn với mình.

    "Ai bảo cậu đi tham gia cái gì đại sứ hình ảnh toàn trường gì đó, bây giờ cả trường học đều biết cậu. Hội sinh viên đã đem tài khoản Wechat của cậu dán ở bảng tin. Cậu chính là hoa hậu giảng đường của chúng tớ, thì có thể không có nhiều lời mời kết bạn được sao?" Tiền Manh Manh nói xong, thở dài một hơi liền nói tiếp: "Xem ra làm hoa hậu giảng đường cũng là một loại phiền toái nha."

    Hai người dứt lời, cửa phòng ngủ đột nhiên truyền tới một trận âm thanh thùng thùng liên tiếp, khiến hai người giật nảy mình.

    "Mở cửa cho tớ với, tớ quên mang chìa khóa, bên ngoài đang đổ mưa, lạnh chết tớ luôn rồi." Quách Đại Hà nóng lòng gọi.

    Sở tịch quân cùng Tiền Manh Manh thở ra một hơi, vỗ ngực một cái an ủi, Tiền Manh Manh đứng dậy mở cửa cho Quách Đại Hà.

    "Không cậu tối nay cùng Hoành ca ra ngoài sao, làm sao lại trở về rồi?" Tiền Manh Manh hỏi.

    "Cái tên hỗn đản kia nói với tớ buổi sáng cúp học, ở cùng hắn đến ngày mai mười hai giờ rồi hãy trả phòng. Tớ liền không vui, sau đó cùng hắn cãi nhau, tớ trong lúc tức giận quá liền đem cây dù bẻ gãy, sau đó liền đội mưa về."

    Sở Tịch Quân cùng Tiền Manh Manh nhìn nhau cười một tiếng, cũng không dám tiếp lời, trong lòng thì tự hỏi: Đại hiệp đây là uống nhầm thuốc sao? Vì lên lớp mà cùng Hoành ca cãi nhau, không giống phong cách mỗi tuần đều đánh cá cúp học hàng ngày chút nào nha.

    Quách Đại Hà không chút e dè đem áo toàn cởi, để lộ ra đường cong đầy kiêu ngạo, Tiền Manh Manh nhìn thấy vòng một đầy đặn kia, rồi liếc xuống dáng người của bản thân, sau đó lắc đầu thở dài.

    Quách Đại Hà ở bên cạnh vừa thay quần áo vừa nói: "Các cậu biết giáo sư dạy giải phẫu ngày mai là người nào không?"

    Cả hai nhìn sang Quách đại hiệp, không hứng thú đáp: "Còn không phải cái kia một lụn tóc dài phiêu dật quấn quanh bóng đèn -Ngô Hữu Tỉnh lão sư sao?"

    Quách Đại Hà lắc ngón trỏ khoe khoang nói: "Không không không, Bóng Đèn lão sư ngày mai không rảnh."

    Tiền Manh Manh dùng đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn Quách Đại Hà, tò mò hỏi: "Thấy cậu phấn khích như vậy, có giảng viên phi thường nào đến à?"

    "Chà, tiểu Manh Manh của tớ đã trở nên thông minh lanh lợi rồi, có điều cậu chỉ đoán đúng một nửa, người ấy rất lợi hại, bất quá không phải là một giáo sư."

    Sở Tịch Quân đột nhiên sáng mắt lên, thốt ra: "Chẳng lẽ là Diệp sư huynh tới dạy thay?" Cũng chỉ có Diệp Nhiên sư huynh đến mới có thể khiến các cô nàng điên cuồng như vậy.

    Quách Đại Hà vẻ mặt tràn đầy ý xuân cười nói: "Không sai, chính là anh ấy, ngoài ý muốn không? Kinh hỉ hay không? Ôi! Trái tim thiếu nữ của lão nương lúc này lại muốn rộn cả lên nha." Cô ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn trời vẻ mặt mê trai nói: "Ây da, các cậu nói xem tại sao Diệp sư huynh lại đẹp trai như vậy chứ."

    Tiền Manh Manh hỏi: "Vậy còn Vệ Tranh sư huynh có thể tới hay không? Anh ấy cùng Diệp sư huynh hiện tại cũng đều ở khoa của thầy Ngô mà."

    "Cái này tớ cũng không biết, tớ chỉ biết là Diệp Nhiên sư huynh nhất định sẽ đến."

    Ngoài cửa lại truyền tới một tiếng gõ cửa, Tiền Manh Manh đứng dậy mỏ cửa, là lão tam Mục Ngữ Băng trở về.

    "Làm cậu sao cũng trở về rồi?" Tiền Manh Manh hỏi.

    Mục Ngữ Băng nhìn thấy Quách Đại Hà trong phòng thì lòng hiểu rõ, hướng về phía Quách Đại Hà cười một tiếng nói: "Cậu cũng về rồi à, có phải là sợ bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy nam thần?"

    "Người hiểu rõ tớ chỉ có cậu" Quách Đại Hà dí dỏm gật gật đầu.

    Tiền Manh Manh nói ra một câu: "Các cậu không phải đều có bạn trai rồi à? Sao còn hưng phấn như vậy nha?"

    Quách Đại Hà cùng Mục Ngữ Băng trăm miệng một lời nói: "Bạn trai là dùng để sai bảo, nam thần là để tôn thờ. Nam thần không phải mỗi ngày có thể thấy."

    Dứt lời, Quách- Mục liền bắt đầu trình diễn màn thay quần áo, thẳng đến lúc tắt đèn mới yên tĩnh lại.

    Sở Tịch Quân cùng Tiền Manh Manh đối lớp ngày mai khác xưa có mong chờ.

    Buổi sáng Chủ nhật, trời như cũ mưa to.

    Diệp Nhiên đi từ cổng trường đến tòa nhà thí nghiệm, Anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen tay cầm chiếc một ô màu đen. Bỏ qua mọi ánh mắt của những cô gái đi qua, chỉ mải đắm chìm trong thế giới của chính mình, suy nghĩ về những việc cần làm cho họ bài học ngày hôm nay.

    Vệ Tranh đi bên cạnh anh phàn nàn: "Đại ca à, cậu tối hôm qua là không phải ăn no rửng mỡ lại xin đi giết giặc thay cho Ngô Bóng Đèn cái gì mà nói muốn giúp hắn dạy thay cơ chứ, cậu là đi tìm ngược à? Lại nói, cái loại thời tiết quỷ quái này cậu lại sáng sớm gọi tôi tới làm gì? Loại này lớp học, chính là không đi liền cũng có thể hiểu, cậu đây là muốn cho tôi nhìn xem cậu có bao nhiêu người hoan nghênh sao?"

    Diệp Nhiên khóe miệng khẽ nhếch nói: "Cái này đều bị cậu phát hiện rồi."

    Hai người bước vào lớp học giải phẫu nơi họ dạy hôm nay, Vệ Tranh kinh ngạc nhìn một lớp học toàn bộ là nữ sinh, thì vô cùng ngạc nhiên: "Trời đất, chúng ta có phải đến sai lớp không? Đây có là một lớp điều dưỡng thì đúng hơn? Hay là trường cậu giờ kì lạ thế, lớp lâm sàng chấp nhận con gái?"

    Vệ Tranh là sinh viên trường Đại học Đông Y Giang Đông, bất quá bây giờ hai người hiện tại cùng nhau làm ở bệnh viện.

    Diệp Nhiên đối với tình cảnh này cũng không xa lạ gì, trước kia lớp hắn học cũng thường xuyên có nữ sinh khác lớp đến học ké, chỉ là không có nghĩ tới sẽ như vậy khoa trương, sau khi nhìn thấy Sở Tịch Quân, anh biết mình không có đi nhầm phòng.

    Trường đại học có một tổ chức "đi học thay" : Đây là hiện tượng dùng tiền thuê người khác thay mình tham gia các lớp học. Tuy nhiên, đêm qua nhóm thay thế xuất hiện điều bất thường đó là có người ra rất cao được học thế lớp Lâm sàng 2 (lớp của Sở Tịch Quân đang học), những nam sinh vốn không muốn học bù vào Chủ nhật, tự nhiên sẵn sàng bán cho người khác để thế với giá cao. Nên kỳ quan mới xuất hiện một lớp học toàn nữ sinh như hôm nay.

    Hôm nay nữ sinh lên lớp, mặc dù đều mặc áo blouse trắng, nhưng bên trong quần áo đều là hôm qua tự mình lựa chọn kĩ lưỡng, khuôn mặt cũng được trang điểm cực kì tinh xảo tự nhiên, Sở Tịch Quân cũng không ngoại lệ.

    Đổi thành bình thường, mọi người khẳng định sẽ không mặc như vậy khi đến lớp học Giải phẫu, dù sao cho rất cẩn thận cũng sẽ bị Formalin của thi thể văng lên quần áo, một khi bị dính tới quần áo rất khó giặt sạch sẽ.

    Diệp Nhiên nhếch miệng cười, giọng nói trầm ấm từ tính: "Thật ngại quá, cuối tuần mưa lớn lại khiến các bạn vất vả đến tham dự lớp dạy thay của tôi hôm nay."

    Các nữ sinh đồng lòng trả lời: "Không đâu, không vất vả có chút nào."

    "Đây là lần đầu tiên tôi đứng lớp, nếu có chỗ nào không tốt, hi vọng các học muội chỉ ra, để mọi người cùng nhau tiến bộ."

    Quách Đại Hà khéo tay áo Sở Tịch Quân nói: "Cậu nhìn, cậu nhìn, nam thần chính là có thể như thế nói đến động lòng người, tớ nghe lời này cũng không khỏi muốn nói ' em nguyện ý '."

    Sở Tịch Quân cười, không nói tiếng nào, chuyên chú nhìn Diệp Nhiên nói, thầm nghĩ: Diệp Nhiên sư huynh xác thực sự rất đẹp trai, chính loại mang lại cho người ta cảm giác sạch sẽ thoải mái

    Diệp Nhiên cười nói: "Có lẽ cũng có những sinh viên không thuộc lớp Lâm sàng 2 ở đây, bất quá nếu đã đến rồi thì, hãy học cho tốt vào."

    Những nữ sinh học giống như gà con mổ thóc ngoan ngoãn gật đầu.


     
  3. Tryphena.

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Đây là trùng hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy thì chúng ta sẽ chính thức vào lớp. Giải phẫu bộ phận cần phải có một con dao phẫu thuật, còn được gọi dao mổ." Ngón tay thon dài của anh ta lấy dao mổ ra và đưa cho các nữ sinh xem.

    Sở Tịch Quân nhìn tay của anh, không ngờ tay con trai lại đẹp như vậy.

    Những học muội học thế đứng bên cạnh thì thầm: "Ngoại hình đẹp trai như vậy tiếng nói lại trầm ấm dễ nghe. Thật hạnh phúc khi được tham gia lớp học của anh ấy. Một trăm tệ để đi học thế tiết này thật đáng giá".

    "Có bạn học nào mang khăn giấy đến không." Diệp Nhiên hỏi.

    "Có em!" Các nữ sinh nhao nhao lấy khăn giấy từ trong túi ra.

    Diệp Nhiên lấy một gói gần đó và nói, "Tôi đang lấy ra 4 tờ giấy loại này. Mỗi lớp là 0.05mm. Da của chúng ta thường là 0.05mm - 0.4mm. Chúng ta sẽ sử dụng nó để mô phỏng các lớp da có độ dày mỏng khác nhau. Các bạn ngẫu nhiên chọn số lớp mong muốn rạch từ lớp 1-8 nào."

    Một nữ sinh hét lên, "Lớp 5"

    Diệp Nhiên mỉm cười cầm dao mổ, lướt qua góc của khăn giấy, sau đó nhấc lớp khăn giấy lên, năm mảnh giấy nhỏ trượt xuống.

    Tất cả mọi người đều sửng sốt, Vệ Tranh cũng rất kinh ngạc nghĩ thầm, không ngờ thằng nhóc này lại trâu như vậy. Lại nói ở bệnh viện này, không có mấy người có kỹ thuật dao chuẩn xác như vậy, thủ pháp tinh xảo như vậy nếu không có mười năm kinh nghiệm phẫu thuật trong bệnh viện khó có thể có được.

    Một nữ sinh lại hét lên, "Em muốn lớp thứ hai."

    Hai mảnh giấy nhỏ trượt ra sau chuyển động nhịp nhàng.

    Diệp Nhiên vừa định dừng động tác thì nghe thấy một cô gái hét lên "Em muốn 0."

    "Bạn học này, bạn muốn cấp mấy?" Diệp Nhiên nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

    Các nữ sinh ồn ào nói: "Cô ấy đang tỏ tình với anh đó?"

    Diệp Nhiên phản ứng, mỉm cười đáp lại bạn học kia, Tiền Manh Manh kéo áo của Sở Tịch Quân hỏi: "Đó là ý gì vậy?"

    Sở Tịch Quân nói nhỏ: "Cậu thật ngốc, Không phải 5, 2, 0 là em yêu anh sao?"

    "Ồ!" Tiền Manh Manh phản ứng lại như đã hiểu ra.

    Diệp Nhiên tiếp tục nói, "Trong tương lai các bạn có thể sử dụng khăn giấy để thực hành. Mặc dù các vật liệu khác nhau, nhưng luyện tập nhiều có thể suy ra điều tương tự."

    Mọi người đều gật đầu.

    "Vậy thì hãy chia thành hai nhóm. Vệ Tranh sư huynh sẽ hướng dẫn một bạn cùng phẫu thuật một phần chi dưới, một bạn khác và tôi sẽ mổ xẻ một phần chi trên. Vệ Tranh và tôi sẽ sử dụng thẻ sinh viên để bốc thăm ngẫu nhiên."

    Đám đông náo động nghĩ thầm có thể được làm trợ lý đầu tiên của Diệp Nhiên sư huynh thì thật hạnh phúc biết bao.

    "Vệ Tranh, trước tiên hãy chọn một cái đi."

    Vệ Tranh gật đầu nói: "Vậy tôi sẽ chọn số 22, đó là con số may mắn của tôi."

    Số 22 là Tiền Manh Manh, lúc này cô còn đang ngẩn ngơ, cảm thấy mình thật may mắn. Cảm thấy may mắn sẽ không đến với mình như vậy, cho nên căn bản không biết mình được chọn trúng

    Sở Tịch Quân kéo áo cô ấy và nói, "Manh Manh, chọn trúng cậu kìa."

    Tiền Manh Manh, người lúc này đang thả hồn trên mây, nhận ra rằng mình sắp được giải phẫu với Vệ Tranh sư huynh. Cô ấy vừa lo lắng vừa phấn khích, không thể kiềm chế nổi "Ah" tiếng.

    Vệ Tranh cũng hoảng sợ, nói: "Bị anh chọn trúng cũng không đến nỗi thê thảm như vậy đâu."

    Tiền Manh Manh đỏ mặt, cúi đầu nói: "Không phải như vậy, Không phải như vậy."

    Diệp Nhiên nói, "Đàn anh Vệ Tranh chọn xong rồi. Bây giờ tới lượt tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một số." Anh dừng lại rồi liếc nhìn Sở Tịch Quân một cái, tuy rằng chỉ thoáng qua nhưng hai mắt vẫn chạm nhau. "Vậy thì chọn số 11 đi, con số may mắn của tôi."

    Sở Tịch Quân khi nghe đến số 11, nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, cô thầm nghĩ, rõ ràng anh ta đã nhìn mình trước khi báo số, chẳng lẽ là ngẫu nhiên? Hay là do ảo giác?

    Các cô gái bày ra vẻ mặt đau lòng như mất đi cả triệu, nếu lần làm mẫu này thất bại thì đúng là không thể may mắn hơn được nữa.

    Quách Đại Hà thấy Sở Tịch Quân sững sờ, liền đẩy cô một cái nói: "Cậu không phải là số 11 sao? Còn ngây ra gì nữa, cậu không đi thì tớ sẽ đi giúp cậu."

    Sở Tịch Quân lo lắng tiến lên một bước, Diệp Nhiên nở nụ cười có vẻ đắc ý

    Nhóm của Diệp Nhiên và Sở Tịch Quân ở phía trước, Vệ Tranh và Tiền Manh Manh ở phía sau.

    Diệp Nhiên nhìn thấy Sở Tịch Quân cởi bỏ áo Blouse trắng, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người uyển chuyển cùng mái tóc đen dài khiến anh bị mê hoặc.

    Sở Tịch Quân biết Diệp Nhiên đang nhìn mình, cô nghĩ mình có nên tao nhã hơn không, quên đi không lề mề nữa.

    Cô nhanh chóng vén mái tóc lên làm cho người khác cảm các giàu kinh nghiệm, mặc bộ đồ phẫu thuật theo đúng quy tắc, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho công việc giải phẫu, từ đặt khăn cho đến các lưỡi dao.

    Diệp Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Em đã phẫu thuật rồi à?"

    Sở Tịch Quân trả lời: "Không, đây là những gì em đã xem trong video và sách hướng dẫn ngày hôm qua." Cô hoảng sợ hỏi: "Em đã làm sai ở đâu sao?

    Không phải thất thố ngay ngày đầu tiên chứ?

    Diệp Nhiên lắc đầu trả lời:" Không, em làm rất tốt, tốt hơn một số sinh viên đã từng thực tập. "

    Sở Tịch Quân cười, trong lòng liền thở phào, quả nhiên không uổng công hôm qua thức khuya, cuối cùng cũng xứng với vành mắt thâm đen của mình.

    " Thật không hổ là người đẹp học bá của học viện lâm sàng của chúng ta. "Diệp Nhiên nhẹ nhàng nói, rồi bắt đầu thao tác.

    Khi Sở Tịch Quân nghe Diệp Nhiên nói điều này, có chút khó hiểu: Làm sao anh ấy biết thành tích của mình? Chẳng lẽ anh quen biết mình sao? Cô khẽ lắc đầu phủ nhận suy nghĩ trước đó của mình: Nam thần Đại học Y tiếng tăm lừng lẫy này sao có thể biết mình được, là cô nghĩ nhiều rồi chăng?

    Diệp Nhiên vừa bắt đầu tập trung tinh thần giải phẫu vừa giải thích cho các bạn học, mọi người đều rất chăm chú lắng nghe.

    Nhóm thứ hai cũng bắt đầu.

    Vệ Tranh nhìn thấy mái tóc ngắn uốn xoăn màu nâu của Tiền Manh Manh và đôi mắt to ngấn nước tròng mắt đen ở chính giữa, trông thật mềm mại và đáng yêu

    " Tiền bối, em phải làm sao ạ? "Tiền Manh Manh hỏi.

    Vệ Tranh nghĩ thầm: Cô gái này không chỉ mềm mại đáng yêu giọng nói còn ngọt ngào như vậy, đúng là sở thích của lão tử, một Otaku, đơn giản đây là tiêu chuẩn cho không gian thứ hai.

    " Otaku: Là một từ lóng trong tiếng Nhật dùng
    ám chỉ một ai đó quá yêu thích, say mê anime, manga, Vocaloid hay trò chơi điện tử, cosplay, những thứ 2D "

    Tiền Manh Manh thận trọng tiến về phía trước, không để ý bàn dụng cụ bên cạnh, cô suýt va vào nó.

    Vệ Tranh thấy Tiền Manh Manh thận sắp va vào, anh duỗi chân đá bàn dụng cụ ra xa rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra, anh nói: Học muội 22, đây là bàn dụng cụ. Hãy chú ý đến khái niệm vô trùng và tưởng tượng mình đang ở trong phòng phẫu thuật. Không phải ở phòng thí nghiệm."

    Vệ Tranh nói với Tiền Manh Manh, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy biến thành quả táo đỏ, tư thế bước đi càng trở nên khó khăn hơn, giống như một con rối.

    Quách Đại Hà nói: "Eh Manh Manh của chúng ta đã trở nên bé bỏng đáng yêu hơn sau khi nhìn thấy người mình thích nha."

    Việc Tiền Manh Manh thích Vệ Tranh sư huynh từ lâu cả phòng của họ đều biết.

    Vệ Tranh đầu tiên giải thích cách mặc đồ phẫu thuật đúng cách cho cô, sau đó hỏi: "Hiểu không?"

    Tiền Manh Manh gật đầu trước, sau đó lại lắc đầu không chắc chắn.

    Vệ Tranh giải thích một lần nữa đến khi cô gật đầu để cho thấy rằng cô đã hiểu.

    "Vậy em tới mặc thử đi, khi rũ ra nhớ thao tác thật chuẩn." Vệ Tranh nhắc nhở.

    Tiền Manh Manh dè dặn cầm áo phẫu thuật lên, nhẹ nhàng rũ ra, sau đó quên mất động tác tiếp theo, áo phẫu thuật trực tiếp rơi xuống sàn. Mặt cô càng đỏ hơn, cô hỏi: "Cái này không phù hợp với thao tác vô trùng sao?"

    Vệ Tranh kiên nhẫn cười nói: "Nếu rơi trên sàn phi thuyền vũ trụ, có thể là vô trùng." Sau đó ra hiệu cho Tiền Manh Manh nhặt lên mặc lại.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...