Xuyên nhanh - Một Bug cầu sinh Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh Editor & Beta: Team dịch VNO Tình trạng truyện: Raw hoàn thành Hán Việt: Nhất cá bug đích cầu sinh dục [ khoái xuyên] Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Edit - dịch Của Tân Sinh Tình trạng edit: Đang cố gắng lết theo.. Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên nhanh, Vô hạn lưu, Nữ cường, Linh dị thần quái Văn án:
Chương 1: Phụ trợ mạnh nhất (1 a) Bấm để xem Nguyên Sơ đứng ở trong bóng tối yên lặng chăm chú nhìn tất cả các chuyện đang phát sinh trước mắt. "Hoắc Doãn, xin lỗi, tôi không thể quay trở về cùng anh được." Ở ngoài sơn động mấy chục mét, một người thanh niên tầm hai mươi tuổi thần sắc u buồn nhìn người đàn ông cao lớn đang chống đỡ dị thú bên trong. "Quý Minh, vì sao lại như vậy?" Toàn thân người đàn ông đẫm máu, giọng nói vô cùng tức giận chất vấn phát ra từ trong yết hầu khô khốc. "Tổ quốc của chúng ta không thể cứu được nữa." Quý Minh thống khổ hét lên: "Cùng với uổng phí thời gian đi cứu lại còn không bằng tìm một đường ra khác." "Tìm đường ra khác sao?" Hoắc Doãn không ngừng tiêu hao hết lực lượng của mình, như tường đồng vách sắt ngăn ở dị thú trước mặt, không để nó tiên lên một chút nào: "Cái anh gọi là tìm đường ra khác chính là phản bội lại tổ quốc của mình hả?" "Tôi không có phản bội." Quý Minh quát lên: "Tôi chỉ lựa chọn con đường thích hợp với tôi hơn thôi." Hoắc Doãn trào phúng nhếch môi lên, máu tươi đỏ chót tanh nồng từ trên trán anh chảy xuống khóe mắt, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra nồng đậm thất vọng và bi thương. "Quý Minh, đừng dong dài nữa, mau chạy nhanh đi." Một người đàn ông tóc vàng cách đó không xa hét lên: "Gai Xương Hoa Đằng quá mạnh mẽ, Hoắc Doãn ngăn cản không được bao lâu nữa đâu." Quý Minh liếc mắt nhìn Hoắc Doãn một cái thật sâu, sau đó xoay người kiên quyết rời đi. "Quý Minh!" Hoắc Doãn bị mấy cây đằng đâm xuyên vào cơ thể không thể tránh thoát cũng không có sức lực đi ngăn cản. Nếu bọn người Quý Minh có thể ở lại kề vai chiến đấu cùng với anh thì còn có sức lực để đánh một trận, nhưng bọn họ đã lựa chọn vứt bỏ anh lại làm vật hi sinh như vậy. Hai mắt Hoắc Doãn đầy tia tơ máu, lòng đau như cắt. Anh không sợ hi sinh nhưng Quý Minh phản bội khiến cho sự hi sinh của anh trở lên vô nghĩa. "Aaa!" Hoắc Doãn không cam lòng hét lên giận dữ, anh dùng hết sức lực, hai chân nhảy lên mang theo toàn thân bị gai hoa đằng đâm như một đầu đạn pháo nhảy vọt vào rong miệng rộng của hoa đằng. Miệng rộng của hoa đằng nhanh chóng khép lại, dây đằng đang điên cuồng múa may thì từ từ dừng lại lâm vào trong yên lặng quỷ dị. Lúc này, Nguyên Sơ từ trong bóng tối đi ra, ánh sáng trong mắt lập lòe giống như đang chờ đợi điều gì đó. Cô đã đi theo đoàn đội này bảy ngày, vẫn luôn bảo trì cẩn thận, giảm bớt cảm giác tồn tại cho đến giờ phút này. Nguyên Sơ không phải là con người chân chính, cô xuất hiện từ trong hư vô ở trong Vũ Trụ Hồng Hoang, dần dần tự mình sinh ra ý thích, nhìn thấy tất cả vạn vật mạch lạc phát triển, thay đổi quỹ đạo vận mệnh. Có được năng lực cường đại như thế khiến cho cô trở thành một Bug không bị Thiên Đạo sử dụng. Vì sống sót cô cần thiết sưu tập lực lượng có thể chống lại - khí vận. Trong vũ trụ tồn tại vô số thế giới nhỏ, mỗi một thế giới đều có rất nhiều khí vận chi tử. Bọn họ thường có thiên phú siêu phàm thoát tục nào đó, luôn có thể gặp nguy hóa an, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đi lên đến đỉnh phong của nhân sinh đạt được thành tựu to lớn trong sự nghiệp. Nhưng trước khi khí vận chi tử trưởng thành thì sẽ gặp phải các loại gian nan hiểm trở, chỉ có thể vượt qua mới có thể đạt được viên mãn thoát ly khỏi Thiên Đạo. Nếu như không vượt qua thì khí vận của họ sẽ bị Thiên Đạo cướp đi vĩnh viễn chịu sự sắp xếp bài bố. Khi đã thoát ly khỏi Thiên Đạo thì khí vận chi tử đã có lĩnh vực của riêng mình cho nên sẽ không dễ dàng cất chứa ngoại vật. Nguyên Sơ chỉ có thể tìm kiếm khí vận chi tử còn chưa cường đại lên, thành lập liên hệ với họ cùng trưởng thành với bọn họ, bảo vệ tính mạng của họ và cùng chung khí vận với họ. Nhưng cô không thể ra tay tương trợ tùy tiện được, bởi vì bất cứ hành động nào của cô đều có khả năng bị Thiên Đạo bắt được. Hoắc Doãn chính là khí vận chi tử mà Nguyên Sơ tuyển định ở thế giới này. Anh đến từ Lam Tinh, một tinh cầu khai phá quá độ đang trên bờ phá hủy. Tinh cầu này chịu đủ uy hiếp của phóng xạ uy hiếp từ từ đi về phái diệt vong. Cho đến hơn một trăm năm trước, đội thăm dò vũ trụ phát hiện ra một tinh cầu kỳ lạ. Tinh cầu này có ý thức của bản thân, có thể diễn sinh ra các thể sinh mệnh không thể tưởng tượng ra nổi. Chỉ cần phá được thể sinh mệnh là có thể đạt được kỹ thuật và năng lực tương ứng, giống như giết quái nhặt bảo vật trong game online vậy. Người Lam Tinh gọi tinh cầu này là "Tạo Vật Tinh", thực vật nơi này sinh trưởng không những kháng được ô nhiễm phóng xạ mà còn có được khoa học kỹ thuật cao cấp của sinh vật, có thể cải biến hoàn cảnh của Lam Tinh rất lớn khiến cho nàng tiến vào giai đoạn phát triển hoàn toàn mới. Nhưng bên ngoài Tạo Vật Tinh lại có một vành đai cách ly kỳ lạ, chỉ có thể sinh mệnh mới đủ đi qua, không thể mang theo bất cứ vật gì không thuộc về tinh cầu này, hơn nữa trong quá trình thông hành thể sinh mệnh còn bị động tiếp thu cải tạo để có thể thích ứng với hoàn cảnh của Tạo Vật Tinh, nhưng tỷ lệ xác xuất thành công của cải tạo này chỉ chiếm 50%, không một lỗi tắt nào có thể đi, rất là tàn khốc. Vì sự tồn vong của Lam Tinh, các thế lực khắp nơi không thể được ăn cả ngã về không định kỳ chọn lựa một nhóm người có thể tiến vào Tạo Tinh Vật, thu thập tất cả tình báo, khoáng sản, động thực vật.. những thứ có thể trợ giúp cải thiện và phát triển Lam Tinh. Vành Ly cách ly chỉ là trạm kiểm soát thứ nhất, người Lam Tinh thành công thông qua sẽ được kích phát tiềm năng trên diện rộng, đạt được những năng lực thuộc tính khác nhau. Nhưng kế tiếp họ lại phải đối mặt với các loại thể sinh mệnh thiên kỳ bách quái. Thực vật, động vật, máy móc, nguyên tố.. đều có khả năng trở thành dị thú cường đại. Người Lam Tinh tiến vào Tạo Vật Tinh nếu muốn quay về Lam Tinh thì cần phải thu được hạch không gian từ dị thú hệ không gian là có thể tự do qua lại giữa hai tinh cầu. Nhưng hạch không gian rất thưa thớt nên có những người vận đên khả năng một hai năm cũng không tìm thấy một viên. Cho nên mỗi một người sống đi ra từ Tạo Vật Tinh đều là nhân tài bị các thế lực tranh nhau săn đón tranh đoạt. Hoắc doãn xuất thân từ Hoa Quốc, quốc gia này gặp ô nhiễm phóng xạ rất nghiêm trọng, tài nguyên khô kiệt, bệnh tật, tử vong không chỗ nào không có, gần vài thập niên tỷ lệ sinh đẻ giảm mạnh, dân cư từ bảy triệu người giờ giảm xuống còn có hơn bốn triệu. Càng đáng sợ hơn là sức chống cự của trẻ con sinh ra cực kém, đã chịu ô nhiễm phóng xạ cao đến 80% thì đại đa số bọn hộ không sống được đến lúc trưởng thành.
Chương 1: Phụ trợ mạnh nhất (1 b) Bấm để xem Hoa Quốc rơi vào trong nguy cơ diệt tộc và khủng hoảng, ở dưới loại tình huống này Hoắc Doãn trở thành người mở đường đầu tiên đến Tạo Vật Tinh. Khi anh mười bốn tuổi bị ô nhiễm phóng xạ, thân bị bệnh bệnh nan y, dưới tác dụng uy hiếp của tử vong, cùng mười mấy đứa trẻ bị mắc giống như vậy cùng nhau tiến vào Tạo Vật Tinh, tìm kiếm một đường sinh cơ. Lúc ấy, chỉ có bảy cá nhân thuận lợi thông qua cải tạo, bọn họ thoát khỏi bệnh ma uy hiếp, đồng thời cũng gánh vác trọng trách. Trên Tạo Vật Tinh, thực vật có thể chống cự phóng xạ nhưng chỉ có một ít loại có thể trồng sống trên Lam Tinh, nhiệm vụ chủ yếu của bọn Hoắc Doãn là sưu tập hạt giống và rễ cây của những thực vật này. May mắn trong bọn họ có một đứa trẻ trong quá trình cải tạo đã thức tỉnh dị năng hệ thực vật, anh ta chính là Quý Minh. Hoắc Doãn cùng mấy đồng bạn khác quyết định toàn lực bảo vệ anh ta, bồi dưỡng anh ta, bất kỳ vật phẩm có thể đề cao năng lực nào, tất cả đều ưu tiên phân phối cho anh ta. Nguy cơ trên Tạo Vật Tinh tứ phía, lấy đoàn đội bảy người bọn họ làm trụ cột, chết chết tản mạn ròng rã mười năm, từng bước gian khổ, từ đầu đến cuối Quý Minh được bảo vệ rất khá, anh ta cũng là người thăng chức người tiến hóa cấp chín đầu tiên trong bọn họ. Nhưng khiến cho Hoắc Doãn tuyệt đối không nghĩ đến là trong khi bọn họ lấy được không gian hạch, quyết định quay về Hoa Quốc thì Quý Minh lại lựa chọn phản bội, nương tựa vào Đại Lệ quốc, là đại cường quốc đệ nhất trên Lam Tinh. Quốc gia bồi dưỡng, đồng bạn hi sinh, mười năm nỗ lực trả giá, tất cả đều làm áo cưới cho tiền đồ của anh ta. Làm sao Hoắc Doãn không hận cho được? Làm sao không giận chứ? Làm sao có thể không đau được? Cuối cùng chuyện này trở thành bước ngoặt của khí vận chi tử, nhưng trước đó anh phải sống sót đã. Gai Xương Hoa Đằng có được năng lực tái sinh siêu cường, dựa theo quỹ đạo bình thường, sau khi Hoắc Doãn tiến vào trong cơ thể Gai Xương Hoa Đằng dùng hết lực lượng cuối cùng giết chết nó, ngoài ý muốn dung nhập tế bào tái sinh của nó, chẳng những khởi tử hồi sinh, hơn nữa còn đạt được dị năng hệ thực vật. Nhưng kết quả cũng không phải tuyệt đối, Hoắc Doãn cũng có tỷ lệ dung hợp thất bại rất lớn. Nếu Gai Xương Hoa Đằng không lập tức tử vong, nếu ý chí cầu sinh của Hoắc Doãn không đủ kiên định, hoặc là đại não bị tổn thương không thể nghịch chuyển, cũng có thể thay đổi hướng đi của tương lai. Trước mắt Nguyên Sơ còn chưa thành lập liên hệ với Hoắc Doãn nên không thể chia sẻ khí vận với anh, cũng vô pháp trực tiếp hoặc gián tiếp ra tay giúp anh, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cầu sinh trong tuyệt cảnh của anh. "Oanh!" Một dây leo đột nhiên quăng đến chỗ Nguyên Sơ nhưng Nguyên Sơ lại không sứt mẻ chút nào, tùy ý dây leo bay sát qua bên cạnh cô, trùng điệp đánh vào trên mặt đất, tảng lớn đá vụn bắn lên tung tóe. Nguyên Sơ không tránh không né, lại không có một viên đá vụn nào rơi ở trên người cô. Dường như Gai Xương Hoa Đằng bị kích thích, nó bắt đầu điên cuồng múa dây leo, đồng thời phát ra tiếng kêu chói tai sắc nhọn, vách động xung quanh bị nó đập đến gồ ghề. Thân hình mảnh mai nhỏ gầy của Nguyên Sơ đứng ở nơi này lộ ra mười phần nhỏ yếu trước dị thú hình thể to lớn như một ngọn núi. Một lát sau, động tác của Gai Xương Hoa Đằng dần dần chậm chạp, lập tức căng thẳng, từ trung tâm bộ vị bắt đầu rạn nứt từng khúc một, cuối cùng ầm ầm nổ tung, hóa thành mảnh vụn rơi vãi đầy đất. Hoắc Doãn nằm ở bên trong đống mảnh vụn và chất lỏng xanh biếc, thân thể đầy vết thương chồng chất khẽ run giống như đang thừa nhận thống khổ to lớn. Dục vọng muốn sống của anh rất mạnh, cho dù ở một khắc cuối cùng cũng không bao giờ từ bỏ. Anh khó khăn mở mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện một vòng hào quang màu xanh nhạt mờ ảo. Đó là.. Nguyên Hạch, Nguyên Hạch của Gai Xương Hoa Đằng! Nguyên Hạch chính là khởi nguồn của sinh mệnh, dị năng chi hạch. Vật chết bởi Nguyên Hạch mà sống lại, vật sống bởi Nguyên Hạch mà tiến hóa, những sinh vật này gọi chung là "Dị thú". Nhóm người tiến hóa đến từ Lam Tinh có thể thông qua hấp thu Nguyên Hạch đạt được thuộc tính tương ứng, tăng lên thực lực. Hoắc Doãn là người tiến hóa hệ nguyên tố, ngay từ đầu không thể dung hợp Nguyên Hạch hệ thực vật, nhưng khi tiến gần đến cái chết cũng không lo lắng nhiều như vậy. Anh cố sức hoạt động cánh tay, một chút xíu vươn tây về phía Nguyên Hạch cách đó không xa kia. Rõ ràng khoảng cách chỉ không đến hai mét, lại giống như cách xa nhau ngàn vạn dặm. Chất lỏng của Gai Xương Hoa Đằng không ngừng rót vào trong cơ thể anh, đồng thời vừa ăn mòn nhưng cũng lại chữa trị thân thể anh. Quá trình phân tách trùng lặp khiến cho anh anh đau đến không muốn sống, ý thức cũng dần dần mê man. Trong lúc anh cực lực muốn bắt lấy một tia sống sót cuối cùng kia thì một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, nhặt viên Nguyên Hạch kia. Đồng tử Hoắc Doãn hơi co lại, ngón tay vô lực buông xuống, thậm chí anh còn không có sức lực để ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cái tay kia là ai, chỉ cảm thấy đáy lòng chợt lạnh, mơ hồ dâng lên một loại cảm xúc tên là tuyệt vọng. Kết thúc sao? Hoắc Doãn mệt mỏi trừng mắt nhìn, lại ráng chống đỡ không nguyện ý nhắm lại. "Mở miệng." Một giọng nói ôn hòa đột nhiên truyền vào trong tai, trên môi lập tức truyền đến cảm xúc khác thường. Hoắc Doãn theo bản năng mở miệng, một mảnh thấm lạnh trượt vào giữa răng, theo động tác nuốt từ yết hầu tiến vào bụng. Trong phút chốc, mắt anh phát ra một sợi ánh sáng, rồi sau đó rốt cuộc không kiên trì nổi rơi vào hôn mê. Nguyên Sơ nắm cổ áo phía sau của Hoắc Doãn kéo anh vào sâu trong huyệt động. Nơi này tràn đầy hơi thở của Gai Xương Hoa Đằng, bình thường dị thú sẽ không tùy tiện tới gần, rất thích hợp làm nơi tạm thời tu dưỡng. Hoắc Doãn vượt qua nguy cơ sinh mệnh, hào quang khí vận trên người sáng lên rất nhiều. Đáng tiếc bọn họ còn chưa thành lập liên hệ, không thể chia sẻ khí vận của anh. Nguyên Sơ nhìn Hoắc Doãn nằm ngay đơ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, nhìn mỹ thực ở trước mặt mà không thể hưởng dụng.. Không biết qua bao lâu, Hoắc Doãn tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác đầu tiên chính là.. Không có cảm giác! *khí vận chi tử: Con cưng may mắn của thế giới đó
Chương 2: Phụ trợ mạnh nhất (2a) Bấm để xem Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, cây cối xanh um, quái thạch lởm chởm ở xung quanh, rậm rạp quấn vòng quanh dây leo, địa hình hình thành một cái ao. Hoắc Doãn rất nhanh ý thức được bản thân mình còn ở trong sơn cốc Gai Xương Hoa Đằng gặp được trước đó, sự phản bội của Quý Minh vẫn rõ ràng trước mắt như cũ, khiến anh khó có thể tiêu tan. Anh ta không chỉ tìm nước khác làm nơi nương tựa mà còn muốn mệnh của anh. "Anh đã tỉnh rồi?" Giọng nói quen thuộc của một người xa lạ cắt đứt suy nghĩ của anh. Hoắc Doãn quay đầu, nhìn thấy một cô bé quỳ gối ngồi ở cách đó không xa, tóc hơi dài tùy ý rối tung ở trên vai, quần áo cũ nát, biểu tình lạnh nhạt, một đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn anh. Là cô ấy.. Cô gái này là anh vài ngày trước gặp phải ở Khu 17, lúc ấy nhìn cô ấy vết thương chồng chất, không chỗ có thể đi, vì thế anh bèn chứa chấp cô ấy, cũng chia cho cô ấy một ít thức ăn nước uống. Dường như cô ấy chỉ là một người bình thường có thân thể cường hóa, không có tiến hóa ra dị năng đặc biệt gì, tính cách an tĩnh, thường xuyên giúp mọi người làm ít chuyện vặt, là một người rất không có cảm giác tồn tại. Hoắc Doãn không nghĩ đến cuối cùng người cứu mình vậy mà sẽ là cô ấy. Gai Xương Hoa Đằng phi thường cường đại, chẳng những có thể phát ra tiếng rít làm tinh thần hỗn loạn, hơn nữa còn có được năng lực tự lành nhanh chóng, dây leo xúc tu mạnh mẽ đầy lực lượng có chứa gai độc. Chính bởi vì như thế, Quý Minh mới có thể không do dự tý nào bỏ rơi anh, bởi vì một mình đối mặt loại dị thú này thì cơ hội còn sống cơ hồ là số không. Nhưng anh lại sống sót. Hoắc Doãn thử di chuyển thân thể của mình, kết quả không hề có động tĩnh gì, giống như tê liệt bình thường. "Tôi làm sao vậy.." Anh không thể tưởng tượng được bản thân sự thật mình có thể biến thành phế nhân. "Không biết." Nguyên Sơ đi tới, đỡ lấy đầu của anh, đút anh uống mấy ngụm nước. Trên thực tế, cô biết rất rõ ràng tình trạng trước mắt của Hoắc Doãn, nhưng không thể dễ dàng nói ra từ ngữ mấu chốt nào đó. Hoắc Doãn dung hợp tế bào tái sinh của Gai Xương Hoa Đằng cùng Nguyên Hạch, chính là đang tân sinh trong "kỳ ấp trứng". Sau khi ấp trứng thành công, anh sẽ trở thành người tiến hóa song hệ nguyên tố và thực vật, hơn nữa có được năng lực tự lành cường đại. Ánh mắt Hoắc Doãn âm u trầm xuống, hờ hững nhìn bầu trời. Nếu anh biến thành phế nhân, vậy anh sống sót lại có ý nghĩa gì? "Cô, vì sao phải cứu tôi?" Hoắc Doãn sâu kín hỏi. "Anh chứa chấp tôi, lại cho tôi ăn." Nguyên Sơ vừa mới ngưng tụ thân xác tiến vào thế giới này nên không được thế giới này tiếp nhận, thời khắc thừa nhận pháp tắc chi lực mang đến thương tổn, nhìn cô vô cùng nhỏ yếu. May mắn Hoắc Doãn chứa chấp cô, nếu không cô chỉ có thể phải kéo một khối thân thể rách rưới nghĩ mọi biện pháp tiếp cận anh. Nếu trong vòng nửa tháng cô không thể liên hệ thành lập cùng thân là khí vận chi tử là anh thì cô cũng sẽ bị pháp tắc của thế giới này triệt để bài xích ra ngoài. Hoắc Doãn tự giễu cười một tiếng. Đồng bạn ở chung 10 năm bội bạc, tiện tay giúp qua người xa lạ lại nguyện ý mạo hiểm tương trợ. Thật là châm chọc. Năm đó mười mấy đứa trẻ bọn họ bị đưa đến Tạo Vật Tinh, chỉ sống sót bảy người. Bọn họ cùng nhau vượt qua gian khổ 10 năm, vì cùng chung mục tiêu, rất nhiều đồng bạn đều hy sinh. Quý Minh được mọi người gửi gắm hy vọng, bọn họ đem hết khả năng của mình ra để bảo vệ anh ta, bồi dưỡng anh ta, chờ anh ta mang thực vật kiểu mới về tổ quốc, giải quyết nguy cơ phóng xạ. Kết quả, anh ta lại làm ra lựa chọn khiến người khác khinh thường, thậm chí không tiếc trí anh vào chỗ chết, chỉ cần anh chết thì anh ta có thể thay tên đổi họ, triệt để thoát ly Hoa Quốc, trở thành người nước Đại Lệ không hề có vết nhơ, tương lai thậm chí có khả năng sẽ bởi vì đào tạo thực vật phòng phóng xạ mà trở thành anh hùng của Đại Lệ quốc. Nghĩ đến đây, trong mắt Hoắc Doãn lóe lên một vòng hàn quang. Dù có thế nào, anh cũng không thể để Quý Minh đạp lên vinh dự của tổ quốc và thi cốt của đồng bạn đi lên đỉnh cao nhân sinh. Cho dù thân thể anh đã tàn, anh còn có thể há miệng, có thể vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của anh ta. "Ăn một chút gì đi." Nguyên Sơ cắt quả dại thành từng khối tiến dần đến miệng của Hoắc Doãn. Hoắc Doãn thử nhấm nuốt, kết quả phát hiện ngay cả thịt quả bản thân anh cũng không cắn nổi! Nguyên Sơ nhìn anh một cái, lại dùng ngón tay móc thịt quả từ trong miệng anh ra. Hoắc Doãn: "..." Dường như Nguyên Sơ không lưu ý đến dáng vẻ lúng túng của anh, cô lấy mấy miếng lá cây, gấp thành một cái chén nhỏ, sau đó cầm lấy một trái cây, hai tay bóp chặt, nước trái cây lập tức từ lòng bàn tay chảy ra rơi vào trong chén. Như thế lặp đi lặplại cho đến khi làm đầy cái chén mới thôi. Hoắc Doãn thật sâu nhìn cô, không cự tuyệt trợ giúp của cô, từ tay cô, chậm rãi nuốt nước trái cây xuống. Giờ đây anh không có tư cách ăn năn hối hận. Ngày hôm sau, Nguyên Sơ cõng anh đi qua huyệt động rời đi sơn cốc này. Thân hình nhỏ gầy cõng người đàn ông thân cao gần 190 cm, từng bước một đi được thong thả mà vững vàng. Nhận đến thương tổn của pháp tắc chi lực, vết thương cũ của cô thỉnh thoảng vỡ toang, máu tươi chảy ra lại khô cạn, lặp đi lặp lại, quần áo màu lam xám hiện đầy vết máu lớn nhỏ. Hoắc Doãn không nghe thấy một tiếng oán giận nào của cô gái này, cô cứ bước đi tập tễnh như vậy. Mệt mỏi bèn dừng lại nghỉ ngơi, đói bụng thì đi tìm đồ ăn khắp nơi, cẩn thận tránh né nguy hiểm, thỉnh thoảng còn giúp anh làm một chiếc xe lăn. Cô làm tất cả mọi chuyện, Hoắc Doãn đều nhìn ở trong mắt, ghi tạc trong lòng. Anh không biết vì sao cô gái này có thể vì anh làm đến bước này, nhưng anh nguyện ý dùng tánh mạng đến hồi báo phần ân tình này. Năm ngày sau, đang ở bờ sông rửa mặt hình như Nguyên Sơ cảm giác được bèn nâng tay lên, phát hiện vết thương trên cánh tay chính lấy mắt thường cũng nhìn thấy được tốc độ bắt đầu khép lại, một lát sau chỉ còn lại vết sẹo nhàn nhạt. Nguyên Sơ quay đầu nhìn về phía Hoắc Doãn đang ở sau lưng, người sau cũng lẳng lặng nhìn lại. Trong chốc lát, bài xích đến từ pháp tắc biến mất vô tung vô ảnh, Nguyên Sơ rõ ràng cảm nhận được hơi thở tự nhiên thuộc về thế giới này, gió mát, nước chảy, mùi, đất ẩm, ánh nắng, nhiệt độ.. Đặt mình ở trong trong đó, chân chạm đến đất bằng. Khí cơ liên hệ, thành công thành lập! Bắt đầu từ giờ phút này, cô cùng hưởng khí vận chi lực với người kia, cho đến khi anh chết.
Chương 2: Phụ trợ mạnh nhất (2b) Bấm để xem "Tiểu Sơ, hôm nay ăn cá đi." Hoắc Doãn cũng không biết trên người Nguyên Sơ xảy ra chuyện gì biến hóa, giờ phút này ánh mắt anh sáng ngời có thần nhìn chằm chằm sông nhỏ sinh cơ bừng bừng trước mắt này. "Không biết bắt cá." Nguyên Sơ vừa mới ngụ lại thế giới này, không thể tùy tiện sát sinh, cũng không thể trực tiếp vận dụng lực lượng bản thân mình đối vật sống. Hoắc Doãn im lặng. Ở chung hơn mười ngày, anh đối với năng lực của cô bé này vẫn là hiểu biết nông cạn. Cô am hiểu tránh né nguy hiểm, không gặp qua cảnh ngộ một trận chiến đấu chân chính nào, vận khí nghịch thiên, thường thường có thể nhặt được một hai Nguyên Hạch hoang dại. Những Nguyên Hạch đó, tất cả cô đều cho anh, không hề giữ lại. "Luôn luôn ăn chay không tốt, tôi dạy cho cô bắt cá đi." Hoắc Doãn ăn chay lâu như vậy cũng có chút thèm ăn. Nguyên Sơ ngồi xổm ở bờ sông không nhúc nhích: "Chính anh đi bắt đi." Hoắc Doãn: "Tôi là tàn tật." Giọng điệu dường như còn có chút đúng lý hợp tình. "Thân thể không thể động, nhưng dị năng không hẳn không thể dùng." Nguyên Sơ có thể cảm nhận được dị năng trong cơ thể anh đang khôi phục. Hoắc Doãn đầu tiên là sửng sốt, lập tức giật mình trong lòng, nếm thử điều động dị năng trong cơ thể, kết quả vậy mà phát hiện thật sự có hi vọng! Đầu ngón trỏ tay phải tay có chút tỏa sáng, một tia dòng khí chậm rãi lưu chuyển, lập tức hướng ra phía ngoài mở rộng, hình thành một cái tiểu tiểu gió xoáy. Hoắc Doãn thức tỉnh dị năng là nguyên tố hệ hiếm có, trên lý luận có thể khống chế tất cả nguyên tố trong thiên địa, nhưng tiến giai phi thường khó khăn, cần hấp thu lượng lớn Nguyên Hạch nguyên tố hệ, nhưng loại dị thú nguyên tố cực kỳ hiếm có, hơn nữa rất khó bắt giữ. Sau vài lần thí nghiệm, Hoắc Doãn xác định trước mắt bản thân mình đã khôi phục hai thành lực lượng, tuy rằng khôi phục không được nhiều, nhưng nó ý nghĩa bản thân mình cũng không phải là một tên phế nhân, anh còn có hy vọng đứng lên! Trên mặt Hoắc Doãn lộ ra khó có thể che giấu mừng như điên. "Còn bắt cá sao?" Nguyên Sơ đột nhiên lên tiếng cắt đứt kích động của anh. "Bắt!" Hoắc Doãn nhanh chóng thu liễm tâm thần, khống chế gió đẩy xe lăn đến bờ sông, dưới cái nhìn chăm chú của anh, mặt nước nổi lên từng trận gợn sóng, lập tức thấy hơn mười con cá bị cột nước bắn lên, bùm bùm rơi trên mặt đất. Vẫn còn không biết đủ, anh lại vớt ra mấy con cua, tôm sông, vỏ sò, còn có hai quả Nguyên Hạch hoang dại. Cùng nhau hứng thú, thế thu không kịp, liên quan đến vớt ra một dị thú Thủy Sinh dài chừng mấy chục mét. Nó phẫn nộ nhảy ra mặt nước, như mũi tên nhọn bắn về phía Hoắc Doãn. Trong chớp mắt đã tập kích đến gần, lúc cách anh không đến 3 cm thì đột nhiên cơ thể cá căng thẳng dừng lại ở giữa không trung. Hoắc Doãn xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Nguyên Sơ đã bắt được cái đuôi của Dị thú Thủy Sinh, cánh tay giương lên, nhẹ nhàng bâng quơ ném nó về giữa sông. Loại dị thú này có tốc độ cực nhanh, vừa rồi đến ngay cả Hoắc Doãn cũng không thể lập tức phản ứng kịp, nhưng Nguyên Sơ lại chuẩn xác bắt được nó. Trong mắt Hoắc Doãn lóe lên một tia sáng kỳ dị, tổng cảm thấy năng lực của cô không có biểu hiện được bình thường như vậy. Nguyên Sơ đốt một đống lửa, sau đó thu nạp cá tôm trên mặt đất đến cùng một chỗ nhưng không xử lý ngay lập tức mà là ngồi ở bên cạnh đống lửa, ung dung chậm rãi nấu nước. Hoắc Doãn nhíu mày: "Không biết làm cá sao?" "Biết." Lúc trước khi Nguyên Sơ ngưng tụ thân xác, đầu tiên đại khái đã biết văn minh của thế giới này, ăn, mặc ở, đi lại cơ sở kỹ năng đều ghi nhớ rõ ràng: "Tôi đợi bọn nó chết lại ra tay." Cô không thể sát sinh, nhưng có thể xử lý thi thể tử vong tự nhiên hoặc là tử vong ngoài ý muốn. Ý niệm của Hoắc Doãn khẽ động, mới ban đầu cá tôm trên mặt đất còn bật nhảy lên lần lượt nằm ngay đơ. Vì thế, Nguyên Sơ bắt đầu mổ thi. Một giờ sau, một nồi canh cá, vài chục con cá nướng tôm nướng bị hai người phân chia ăn hết sạch. Hoắc Doãn ăn xong cảm thấy mỹ mãn, ánh mắt lạnh lẽo cũng dịu dàng vài phần so với bình thường. Đang lúc hai người thu dọn một chút chuẩn bị tiếp tục lên đường thì đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng vang dị thường. Hoắc Doãn và Nguyên Sơ đồng thời nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy ở trên không trung nở rộ mười mấy đóa pháo hoa đẹp, điều này đại biểu ở gần đây xuất hiện một chợ nhỏ. Ở trên Tạo Vật Tinh không có nơi giao dịch cố định, thời điểm nhóm người tiến hóa cần giao dịch thì sẽ thành lập một cái chợ lâm thời kỳ hạn ba đến bốn ngày, sau đó phát ra tín hiệu với đối ngoại. Loại chợ bình thường này xuất hiện là do sinh hoạt đoàn đội người tiến hóa khởi xướng, tiền lấy Nguyên Hạch làm chủ. Chợ xuất hiện cùng loại hình giao dịch thương phẩm đều là ngẫu nhiên, cũng không phải nhóm người tiến hóa không nguyện ý thành lập nơi giao dịch ổn định cùng khu vực sinh hoạt, mà là Tạo Vật Tinh không cho phép. 7, 8 mươi năm trước, trước kia thế lực của các nước đặt chân đến Tạo Vật Tinh đều tự giữ một mảnh đất, chuẩn bị thành lập một tòa thành thị võ trang, kết quả thành thị kiến thành, quy hoạch hoàn chỉnh, thiết bị đã chuẩn bị xong, võ trang đúng chỗ, tập trung tài nguyên, nhưng có một ngày, nó đột nhiên "Sống", tự hành sinh ra Nguyên Hạch, có trí tuệ, cũng không dừng lại học tập tri thức của nhân loại, cuối cùng trục xuất toàn bộ nhân loại đi ra khỏi thành, và triệu tập các dị thú khác tiến vào lưu lại trong đó, sáng lập cho đến bây giờ một tòa thành thị dị thú, khổng lồ nhất, tiên tiến nhất- thành Pandora. Lúc này, người Lam Tinh mới ý thức được, bất cứ đồ vật nào trên Tạo Vật Tinh đều có khả năng "Thức tỉnh", không chỉ hoa cỏ cây cối, núi non sông ngòi, còn bao gồm đại hình kiến trúc, phương tiện giao thông, vũ khí trang bị, đồ dùng hàng ngày. Đây cũng là nguyên nhân từ trước đến nay người Lam Tinh đều chưa từng chiếm lĩnh Tạo Vật Tinh, Tạo Vật Tinh chủ ý nhận thức không cho phép bất kỳ sự vật nào xuất hiện phá hư nguyên bản lực lượng cân bằng, nếu muốn đạt được tri thức cùng lực lượng, không ngừng tiến hóa, chỉ có thể dựa theo quy tắc của nó mà thôi.