Hiện Đại [Edit] Kiều Thê Lão Đại Của Ảnh Đế - Kate Là Thất Thiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bé Bánh, 20 Tháng mười hai 2020.

  1. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Bắt đầu thỏa thuận

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy chúc hợp tác vui vẻ" Lâm Chỉ Vi thuận thế giơ ly rượu lên.

    Lăng Tử Hằng khóe miệng nhẹ cười, cũng nâng chén.

    Hai chén cụng nhau, giao dịch bắt đầu.

    Thật sự là một vụ mua bán có lời, Lâm Chỉ Vi trong lòng tính toán, có thể là trời giúp mình, vừa lấy lại tinh thần chuyện vui liền tự động tới, cô những năm gần đây khó có vận may như vậy.

    Bây giờ nghĩ lại, Lâm Quỳnh Cửu từng nói với cô, là chính cô từ bỏ bản thân, thật ra cũng không sai, cô từ nhỏ khuyết điểm lớn nhất chính là lười, đương nhiên hưởng thụ thức ăn ngon sẽ không lười, chủ yếu chính là lười nhác động não.

    "Ách, ở đây, tôi vẫn còn muốn nhắc nhở anh một chút, cùng tôi ở chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều.. Có đồn đại không tốt, anh vẫn nên có chuẩn bị tâm lý" Lâm Chỉ Vi thoáng chột dạ, dù sao những năm này, thanh danh của cô cũng là một loại không ai không biết.

    "Cũng có nghe nói, nhưng mà tôi cảm thấy cô rất thuận mắt, cho nên không quan trọng" Lăng Tử Hằng nhíu mày, không thèm quan tâm.

    "A? Thuận mắt" Lâm Chỉ Vi cúi đầu nhìn mình một chút, đại ca, phẩm vị của anh rất đặc biệt, chính tôi đều chẳng muốn soi gương.

    Lăng Tử Hằng nhìn Lâm Chỉ Vi có vẻ có chút không được tự nhiên, tiếp tục nói, "Tôi nói thuận mắt ý là, cô và tôi là cùng một loại người".

    "A? Một loại người nào?" Lâm Chỉ Vi hứng thú lắc lắc ly rượu trên tay.

    "Có thể giả vờ diễn, biết mình muốn cái gì" Lăng Tử Hằng quả quyết

    Lâm Chỉ Vi buông thõng mắt cười ra tiếng, lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

    Vẫn là cùng một khuôn mặt, Lăng Tử Hằng lại cảm thấy người trước mắt này có một loại thần thái và ý vị khác, chỉ cần thử đi tìm hiểu liền phát hiện, cô như mang theo mặt nạ, để cho người khác nhịn không được muốn vạch trần, giật xuống ngụy trang của cô, xem bộ dạng chân thật của cô.

    "Đúng lúc tôi cũng nghĩ như vậy" Lâm Chỉ Vi nhìn Lăng Tử Hằng, ánh mắt linh động tựa như tinh linh len lỏi trong lòng anh.

    Anh thần sắc khẽ biến, "Mười ngày sau, tôi phải về Hoa quốc"

    "Mười ngày là đủ" Lâm Chỉ Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ gật đầu, mười ngày, vậy là đủ rồi.

    Đem chứng cứ phạm tội của Tiết Viện đưa cho luật sư, lôi kéo Triệu gia, Thẩm gia.

    Trước khi đi Hoa quốc an bài tốt đường đi, đến lúc đó, trai đẹp ngành giải trí, liền không đáng kể..

    "Nhưng mà tôi có một vấn đề rất tò mò"

    "Nói đi"

    "Cô cần rất nhiều tiền vì điều gì"

    "Vấn đề này" Lâm Chỉ Vi cẩn thận suy nghĩ, nói như thế nào đây, đã có, "Có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ..", cũng nhẹ gật đầu, nhanh nhẹn đáp, nếu tương lai khôi phục dung mạo, liền nói mình phẫu thuật thẩm mỹ đi, bằng không rất dọa người

    "Ách" Lần này đổi lại Lăng Tử Hằng trợn mắt há hốc mồm, nói như vậy cũng không sai.

    Lâm Chỉ Vi đột nhiên cảm thấy, gương mặt như này lại là chuyện tốt, ở Hoa quốc sẽ không làm người khác chú ý, cũng sẽ không lo lắng bị cướp tiền cướp sắc, ai? Lâm Quỳnh Cửu vẫn là làm chuyện tốt.

    "Đúng rồi, có mấy vấn đề tôi muốn hỏi rõ ràng trước, để lấy thêm một số kinh nghiệm" Lâm Chỉ Vi lấy điện thoại ra, mở bản ghi nhớ ra chuẩn bị ghi chép.

    "Cứ hỏi" Lăng Tử Hằng tỏ ra vô cùng rộng lượng.

    "Anh bây giờ có bạn gái chưa"

    "Không có"

    "Vậy~đã thích ai chưa"

    "Không có.. Không có" Lăng Tử Hằng không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp như vậy.

    Lâm Chỉ Vi nhìn chằm chằm điện thoại, bấm bấm chữ nói, "Anh đừng để ý, có cũng không thành vấn đề, chỉ là tôi cần biết có ai hay không như vậy thuận tiện tính toán cho tương lai".

    Lăng Tử Hằng nghiêm túc trả lời, "Không có"

    Lâm Chỉ Vi bình tĩnh gật gật đầu, ở trên cột sinh hoạt cá nhân viết xuống: Nhàm chán

    "Đối thủ cạnh tranh hiện tại"

    "Sở Dật"

    "Sở Dật.." Lâm Chỉ Vi ngửa đầu, nhớ lại người này, một bên nói thầm "Mấy năm gần đây, đúng là rất được yêu thích, nhưng mà dáng người so với anh chênh lệch khá nhiều, thân eo quá nhỏ quá mềm, không đủ ham muốn.."

    * * *

    Lăng Tử Hằng nhẹ nhàng ho khan, nhấp miệng rượu, thần sắc không được tự nhiên, cô gái này cách một lớp quần áo làm thế nào nhìn thấy thân hình của anh.. Hơn nữa cô chú ý đúng trọng tâm chưa vậy?

    Lâm Chỉ Vi nghe được đối diện truyền đến tiếng ho khan mất tự nhiên, ý thức được mình so sánh quá trực tiếp, chuyên nghiệp giải thích "Làm minh tinh, mặt, dáng người, khí chất đều là vũ khí, phải có đủ ba yếu tố này mới có thể phát huy hiệu quả nhất lợi ích bên trong tác phẩm."

    Lăng Tử Hằng ngược lại bị thái độ chuyên nghiệp của cô làm cho giật mình, suy nghĩ của cô ngược lại là mười phần thích hợp làm người đại diện

    "Ca hát, khiêu vũ, nhạc cụ, anh biết cái nào?"

    "Ca hát, dương cầm, đàn violon, ghita"

    "Tốt"

    "Trước mắt còn lại bao nhiêu tiền" Lâm Chỉ Vi âm thanh buồn bực tiếp tục hỏi.

    Lăng Tử Hằng mở ra tài khoản ngân hàng, trực tiếp để trên mặt bàn, Lâm Chỉ Vi đếm, nhẹ gật đầu, "Cũng coi như đủ rồi"

    "Tốt, phim của anh tôi đều đã xem diễn xuất rất tốt không lời nào để nói" Lâm Chỉ Vi để điện thoại di động xuống, nâng má, nghiêm túc bổ sung, "Tôi có mấy đề nghị dành cho anh"

    "Mời nói"

    "Thứ nhất, tôi cảm thấy anh có thể tự tạo ra phim của mình như vậy anh muốn phát triển như thế nào cũng được. Thứ hai, anh nhất định phải tìm được một nữ minh tinh cùng anh diễn kịch, dù anh không tình nguyện bị chặt xào CP, bằng không anh phải tìm một nam minh tinh thích hợp, tôi đương nhiên cũng không có ý kiến, chỉ là, dễ dàng bị.. Anh hiểu mà."

    Lâm Chỉ Vi một bên khoa tay múa chân, gương mặt nghiêm túc để cho người ta nhịn không được nghĩ theo ý nghĩ của cô đi tìm hiểu càng nhiều.

    Lăng Tử Hằng giữ im lặng, Lâm Chỉ Vi ngược lại có chút không đoán được hiện tại anh đang nghĩ gì, tiếp tục nói, "Chuyện này, tóm lại ý của tôi chính là, anh đã ở trong vũng nước đục của ngành giải trí này, không thể tự mình đi lên, sao không tìm cho mình một nữ minh tinh thông minh để hợp tác, đôi bên cùng có lợi"

    "Tôi đã hiểu ý của cô" Lăng Tử Hằng cúi đầu, trong mắt dần dần hiện rõ sự ảm đạm, anh cũng biết nếu làm như vậy thì sẽ phát triển rất tốt nhưng anh không thích những người phụ nữ ở trong ngành giải trí này.

    "Anh đã thuê tôi, tôi đương nhiên sẽ không để anh hợp tác cùng những nữ nhân lung tung, anh đây cứ yên tâm, người chúng ta có thể tự mình bồi dưỡng, một lần nữa bắt đầu lại, kỳ thật.." Lâm Chỉ Vi khẽ đảo mắt, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói, "Chờ anh có người của mình, bọn họ phụ trách kiếm tiền, anh phụ trách làm việc mình muốn làm, không phải một công đôi việc sao?"

    Lâm Chỉ Vi giang tay ra, an nhàn dựa vào thành ghế.

    Lăng Tử Hằng nghe được đề nghị này, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thẳng người đối diện, anh thật rất ngạc nhiên cô vậy mà có thể nói trúng tim đen của mình, còn cô chỉ là hời hợt ngắm nhìn cảnh đêm, uống chút rượu, không lộ ra chút lo lắng nào, còn hừ lên điệu hát dân gian.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2020
  2. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Cục diện rối rắm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy còn cô" Lăng Tử Hằng hứng thú hỏi.

    "Tôi" Lâm Chỉ Vi chỉ vào mình, lắc lắc đầu tóc rối bời, nghiêm túc nói "Lúc nào cần tôi sẽ làm"

    Sau lại cảm thấy có chút không phù hợp bổ sung, "Tôi cảm thấy trong giới giải trí trai đẹp rất nhiều, rất phù hợp với yêu cầu của tôi

    * * *"

    Lăng Tử Hằng lại lần nữa bị nghẹn nói không ra lời.

    Yêu cầu này.. Đủ trực tiếp, đủ cụ thể..

    "Trai đẹp bên ngoài đâu có thiếu" Lăng Tử Hằng không cam tâm, khoanh tay tiếp tục hỏi.

    "Bên ngoài" Lâm Chỉ Vi thật ra muốn nhất là lấy lại dung mạo, nhưng đáng tiếc cô đã quên dáng vẻ của mình như thế nào, có phải thật sự đẹp hay không, hay đến cái tuổi này nhan sắc đã xuống sắc. Qua loa nói "Sau này nhìn cũng được"

    Lâm Chỉ Vi cảm thấy hỏi vấn đề này rất tốt, cô còn chưa nghĩ đến tương lai muốn làm cái gì, nếu không làm lãnh chúa, vậy đi khắp thế giới? Làm việc từ thiện? Cô khả năng cũng không tốt như thế.. Cô vẻ mặt buồn bực, câu hỏi này quá khó, cô không phải..

    Lăng Tử Hằng nhịn không được bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không thể làm gì, anh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy người như Lâm Chỉ Vi thông minh cơ trí nhưng lại không có dã tâm.

    Cho dù là ngành giải trí hay vô danh lĩnh vực, anh đã thấy rất nhiều người tranh giành đấu đá nhau thủ đoạn gian xảo, hành động thâm độc vì muốn đi lên

    Mà cô gái trước mặt này anh thật sự không thể nhìn rõ, cô nhìn như đơn giản nhưng lại phức tạp, như không theo đuổi bất kỳ điều gì, nhưng lại có hướng đi riêng, thật ra đâu mới là con người của cô.

    "Tôi hỏi hơi xa rồi, vậy trước mắt, đến nước Hoa, cô muốn tôi làm cái gì trước"

    Lâm Chỉ Vi nghe thấy nhiệm vụ, ánh mắt sáng lên, kích động xoa xoa đôi bàn tay, "Trở về luyện hát một chút, tốt nhất nên tham gia các show truyền hình"

    "Show truyền hình?" Lăng Tử Hằng chán ghét nhếch miệng.

    Lâm Chỉ Vi lắc đầu, "Đại ca, show truyền hình không phải cái nào cũng liên quan đến chuyện yêu đương, xào CP, chơi mấy trò ngây thơ", nói xong thấy vẻ mặt mờ mịt của Lăng Tử Hằng, tiếp tục nói, "Đây đều là trương trình chất lượng cao lựa chọn rất kỹ lưỡng, chỉ có mình anh không ai cùng anh đùa giỡn, chuẩn bị cẩn thận đi, anh chưa thân thuộc với khán giả rất khó để mọi người nhận thức về anh."

    Lăng Tử Hằng suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý.

    Lâm Chỉ Vi nhẹ nhàng thở ra, con nít dễ dạy, tương lai có hy vọng.

    "Thật ra tôi càng hi vọng tạo dựng nền tảng vững chắc chờ đến khi anh có nghệ sĩ của mình, sau này cho dù tác phẩm truyền hình hay điện ảnh anh đều có thể giữ nguyên tính cách để hoàn thành" Lâm Chỉ Vi nói đến đây, trong mắt có thể hình dung tương lai không xa.

    Lăng Tử Hằng khoanh tay, nhìn Lâm Chỉ Vi không chớp mắt, tự hỏi vì sao toàn bộ tính toán của hai người đều rất giống nhau

    Lâm Chỉ Vi thấy Lăng Tử Hằng nhìn mình chăm chú, nói, "Anh không cần nghi ngờ mục đích của tôi, thật ra từ lúc còn nhỏ tôi đã rất muốn vào ngành giải trí"

    Lăng Tử Hằng gật đầu, cũng không ngạc nhiên.

    "Nếu như không có năng khiếu thì cũng có thể làm việc ở hậu trường" Lâm Chỉ Vi thản nhiên nói, trong lòng lại nghĩ nếu không phải tại Lâm Quỳnh Cửu đáng chết kia, có khi bây giờ cô đã nổi tiếng rồi cũng nên.

    "Cảm ơn anh đã mời, tôi còn muốn chuẩn bị chứng cứ ngày mai vạch trần Tiết Viện Viện, nói chuyện sau, chỗ ở của tôi ở Hoa quốc giao cho anh sắp xếp, ông chủ, hợp tác vui vẻ" Lâm Chỉ Vi đứng dậy, vươn tay.

    Lăng Tử Hằng cầm tay cô, trả lời, "Hợp tác vui vẻ"

    Sau đó Lâm Chỉ Vi rời đi, nhìn bóng lưng của cô ngoài ý muốn khiến cho anh cảm thấy có chút mất mát, nhưng hai người quen biết nhau còn chưa đến hai tiếng lại khiến anh có chút dao động..

    Anh rất mong chờ hợp tác với cô ở nước Hoa, rất có thể đây sẽ là một khởi đầu tốt.

    "Thiếu gia, tôi cảm thấy cô gái này không đơn giản" một người đàn ông luôn ẩn náu ở bên trong chậm rãi đi tới.

    "Quả thật không đơn giản" Lăng Tử Hằng nghiêng ly rượu đỏ, toát ra vẻ mặt như có như không

    "Dường như.. Tôi không hiểu được" người đàn ông do dự nói.

    "Bùi Hi, trực giác của cậu đâu" Lăng Tử Hằng quay đầu hỏi.

    Bùi Hi nghiêm túc suy nghĩ, trả lời, "Cô ấy như bị hạ độc, không.. Không thể nói là độc, có lẽ là cổ, hoặc là một loại dược thần bí cổ xưa.."

    Lăng Tử Hằng sắc mặt trở nên lạnh lẽo, gương mặt anh tuấn lúc này trở nên căng thẳng đề phòng, từ từ nhắm hai mắt nói, "Rất thú vị, như vậy cũng tốt"

    "Thiếu gia, vậy kế hoạch của chúng ta.." Bùi Hi cẩn thận hỏi.

    "Tạm thời sẽ không, xem một chút đi" Lăng Tử Hằng giọng nói mang theo một tia khó đoán, gương mặt dưới ánh trăng càng trở nên quỷ quyệt.

    Lâm Chỉ Vi, xem ra tương lai chúng ta còn gặp nhau rất nhiều..

    Lâm Chỉ Vi vừa đi vừa suy nghĩ, lúc cô và Lăng Tử Hằng nói chuyện cô có cảm giác như có người giám sát vậy, người này hẳn cũng là người luyện võ.

    Thân phận như Lăng Tử Hằng có vệ sĩ đi theo bảo vệ hết sức bình thường, chỉ là cô vô ý biết được mà thôi.

    Nhắc đến Lăng Tử Hằng, cho dù đã có cải trang, nhưng cũng rất đẹp trai.

    Thiếu gia Lăng gia không kế thừa gia tộc, hết lần này đến lần khác muốn đi Hoa quốc xây dựng sự nghiệp, nếu anh chỉ muốn thoát khỏi vô danh lĩnh vực, có rất nhiều biện pháp, mà anh lại nhất quyết chọn một con đường, thật sự rất kì lạ.

    Cô luôn luôn không quan tâm tính toán của người khác, kệ anh muốn làm cái gì, cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Bây giờ còn có một vở kịch cần cô hạ màn.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  3. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Có chút tiến triển

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Chỉ Vi tỉnh dậy sau một đêm ngủ ngon, tinh thần thoải mái nhẹ nhàng bước về phía phòng của Lâm Quỳnh Cửu

    Lâm Quỳnh Cửu không bất ngờ khi mới sáng ra Lâm Chỉ Vi đã đến phòng anh, hẳn hai ngày trước cô có chút thu hoạch nên đến tìm anh khoe thành quả.

    "Anh, làm phiền anh rồi" Lâm Chỉ Vi gõ cửa vẻ mặt nhu thuận.

    "Biết em sẽ đến, anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi ăn một chút đi" Lâm Quỳnh Cửu tay lật văn kiện không ngẩng đầu nói

    Lâm Chỉ Vi được quan tâm nhưng lại thấy lo sợ giống như cô đến nhầm chỗ, nói chuyện với một người lạ vậy, có phải là bữa cơm trước khi có chuyện không lành hay không..

    Phải biết, người đối diện là Lâm Quỳnh Cửu trong truyền thuyết, là một ác ma giết người không chớp mắt.. Nói là ác ma có hơi quá nhưng ít nhất có thể gọi là Diêm Vương mặt lạnh, từ nhỏ đến lớn lần nào anh mời cô ăn thì y như rằng sau đó cô bị đánh cho tơi bời.

    "Là chị dâu em làm" Lâm Quỳnh Cửu bổ sung một câu.

    Lâm Chỉ Vi ở trong lòng nghĩ, biết ngay mà..

    "Chị dâu đi Hoa quốc đã về rồi ạ.. Thật là nhớ chị ấy" Lâm Chỉ Vi đang ăn nhưng vẫn không quên nói.

    Lâm Quỳnh Cửu ngẩng đầu, nhìn thấy tướng ăn của cô, cau mày cúi đầu xuống tiếp tục công việc, lạnh lùng nói:

    "Nói một chút thu hoạch của em"

    À.. Đã biết rõ, Anh họ sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện phiếm với cô.

    Lâm Chỉ Vi phủi một ít mảnh vụn bánh quy trên tay, hắng giọng, nói ". Quả thật có tiến triển một chút"

    "Nói anh nghe thử"

    "Giết gà dọa khỉ, đúng lúc vạch trần Tiết Viện Viện" Lâm Chỉ Vi nghiêm túc nói, thuận tiện nhìn phản ứng của Lâm Quỳnh Cửu.

    "Còn gì nữa không?"

    "Còn có, có thể lôi kéo Triệu gia, Thẩm gia, có thể giải quyết Tiết Viện Viện đều nhờ vào hai nhà này, mặt khác.." Lâm Chỉ Vi đảo mắt, tiếp tục nói, "Mặt khác vô tình lôi kéo được Lăng gia, mặc dù ở vô danh lĩnh vực từ trước đến nay Lăng gia không tính là nổi bật, nhưng cũng rất uy tín, theo như em tra được Lăng gia với một vị trưởng lão nào đó có chút quan hệ, còn quan hệ như thế nào thì em không rõ"

    Nói xong Lâm Chỉ Vi cảm thấy mình là một thiên tài, nói như vậy, chắc không vấn đề gì đi.

    Lâm Quỳnh cửu giương mắt, dừng một chút, trong tròng mắt đen hiện lên ý cười, khóe miệng nhẹ cười, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lâm Chỉ Vi bị dọa nuốt một ngụm nước miếng.

    "Rất tốt" Lâm Quỳnh Cửu nói xong Lâm Chỉ Vi cảm thấy như mình vừa được vớt từ dưới nước lên vậy.

    "Anh, khi em nghiêm túc tuyệt đối có thể làm tốt, hắc hắc, đừng quên chuyện một năm sau anh đồng ý với em" Lâm Chỉ Vi nhìn anh nói, suy nghĩ lần này chắc là không có vấn đề gì.

    "Em muốn đi ngành giải trí Hoa quốc?"

    Ách..

    Lâm Chỉ Vi trong lòng cảm thán, không hổ là lãnh chúa cái gì cũng có thể nhìn thấu.

    "Cũng được, anh cũng đang có ý này, em có thể học hỏi một chút đúng lúc ngành giải trí ở Hoa quốc Triệu gia, Lăng gia cũng có thế lực" Lâm Quỳnh Cửu giọng nói lãnh đạm chậm rãi nói, trong lòng Lâm Chỉ Vi đang lo lắng, nghe được câu này của anh cô cảm giác thoải mái đôi chút.

    "Anh, ý của anh là khi nào luật sư giải quyết xong chuyện của Tiết Viện Viện, em.. Có thể đi?" Lâm Chỉ Vi nói ra suy nghĩ, dù sao với tính cách của anh họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Ít ra phải có chút điều kiện gì đó

    "Em chọn rất tốt, Lăng gia, a" Lâm Quỳnh Cửu nhìn tiểu nha đầu mang theo vẻ mặt đề phòng, len lén liếc nhìn anh, tiếp tục nói, "Ngược lại rất biết chọn"

    Lâm Chỉ Vi quay sang nhìn, anh có ý gì, chọn cái gì mới được? Chẳng lẽ Lăng gia có vấn đề, mẹ Ma Ma nha, không phải chứ.

    Chắc chắn không phải là Lăng Tử Hằng, anh ta và cha có mâu thuẫn nên mới đi Hoa quốc tự gây dựng sự nghiệp.

    Khả năng có liên quan đến cha anh ta và vị trưởng lão kia

    Nhưng chỉ cần Lăng Tử Hằng ở trong ngành giải trí đạt được thành tựu, phối hợp cô thuyết phục, nắm giữ Lăng gia ở trong tầm tay, vậy còn có bí mật gì?

    Lâm Chỉ Vi trong lòng kêu khổ thấu trời.. Không phải đâu, cô sẽ không xui vậy chứ.

    "Cũng may.." Lâm Chỉ Vi tự an ủi, cũng may mình bây giờ bộ dạng xấu như này, cùng lắm thì đợi khi nào lấy lại được dung mạo, sẽ giả vờ không biết chuyện gì, ha ha ha, quả thật là kế sách hay.

    "Cái kia, anh, có thể gợi ý cho em một chút được không, vấn đề này khó quá" Lâm Chỉ Vi nhỏ giọng thầm thì.

    "Vấn đề này tự em giải quyết đi" Lâm Quỳnh Cửu giọng nói lạnh nhạt không thèm quan tâm.

    Dựa vào, Lâm Quỳnh Cửu xấu xa này biết rõ trong núi có hổ, còn để cho cô đi vào núi hổ, có phải là người thân hay không..

    Lâm Quỳnh Cửu nhìn sắc mặt thay đổi của Lâm Chỉ Vi, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười, anh trước giờ biết nha đầu này có năng lực lựa chọn, lần này lại chọn trúng, thật không tầm thường, đáng được khen ngợi..

    "Vì tăng độ khó cho em, anh đã chuẩn bị một món quà" Lâm Quỳnh Cửu vừa kí giấy tờ vừa chậm rãi nói

    Độ khó? Quà?

    Có ý gì?

    Phản ứng đầu tiên của Lâm Chỉ Vi là anh họ lại đưa vấn đề khó cho cô..

    "Quay về đi, buổi sáng ngày mai chờ nhận quà và thử thách của em Lâm Quỳnh Cửu đầu cũng không ngẩng lên nói. Lâm Chỉ Vi hoàn toàn không nhớ mình rời phòng làm việc của anh bằng cách nào, trong đầu của cô duy nhất một suy nghĩ anh họ của cô bình thường rất khó đoán sẽ không để cô dễ dàng đoán được ý của anh cho nên Lâm Chỉ Vi quyết định ngày mai lại tùy cơ ứng biến.
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng một 2021
  4. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Mắt cậu mù lúc nào vậy?

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toàn bộ một ngày, Lâm Chỉ Vi đều ở nhà xoay quanh cha Lâm mẹ Lâm lải nhải khiến họ nghĩ có khi nào con gái mình bị trúng tà..

    "Ông xã, có phải Vi Vi huấn luyện quá mệt mỏi, đầu óc xảy ra vấn đề, hôm nay nhìn rất kì lạ, lải nhải từ sáng giờ mà không biết đang nói về vấn đề gì" Mẹ Lâm lo lắng hỏi.

    Cha Lâm lại rất bình tĩnh ngồi xem báo "Đừng suy nghĩ lung tung, có thể có chuyện gì, con gái đến tuổi này có hơi nhiều tâm sự mà thôi"

    "Nhưng tôi lại thấy không đơn giản như vậy..

    * * *

    Chuông điện thoại kêu một lúc lâu, Lâm Chỉ Vi mới từ trong mộng tỉnh dậy.

    " Lâm Chỉ Vi, cô chậm quá rồi đấy, tôi đã gọi cô hai lần rồi "giọng nói thiếu kiên nhẫn của Triệu Cạn Lộ từ đầu kia truyền đến.

    Lâm Chỉ Vi khôi phục tinh thần trả lời" Đại tiểu thư à, tôi đang tập trung suy nghĩ về cuộc sống nha "

    " Ha ha ha, cô, suy nghĩ về cuộc đời, đừng đùa "

    " Có chuyện gì sao? "

    " Đang muốn bàn bạc với cô, Tề Hành gần đây cứ đến trước cổng nhà tôi, làm tôi không đi ra ngoài được "Triệu Cạn Lộ lộ ra giọng nói bất đắc dĩ.

    A? Thú vị, Lâm Chỉ Vi hào hứng nói," Không tệ nha, đến lấy lòng, thái độ của cô như thế nào? "

    " Mấy ngày trước suy nghĩ về những lời cô nói tôi cảm thấy đàn ông như vậy thật không đáng tin "

    Lâm Chỉ Vi gật đầu đồng ý," Con nít rất dễ dạy, Triệu mỹ nữ, cô làm rất tốt.. "

    " Đừng khoác lác, nhưng Tề gia với gia đình nhà tôi đã có quan hệ mấy đời, tôi không thể quá cứng rắn được, làm sao bây giờ "

    " Mấy ngày nữa tôi sẽ đến văn phòng luật sư, như vậy đi, lúc đó cô làm chứng cho tôi, cũng có thể giúp cô thoát khỏi cảnh này "Lâm Chỉ Vi trong lòng vô cùng vui vẻ, tự nhiên lại có người tự động tìm đến giúp đỡ.

    " Được, không vấn đề gì "

    " Nhưng trước tiên nói rõ, lần này không phải giúp đỡ xuông "

    " Biết rồi, đến lúc đó cô cần tôi giúp việc gì cứ việc nói "

    " Cảm ơn "

    Cúp điện thoại, Triệu Cạn Lộ vừa chọn quần áo cho bữa tiệc tối nay, vừa nhấp miệng *Champagne, từ đáy lòng rất kính nể Lâm Chỉ Vi thật sự là một cô gái tài giỏi, càng tiếp xúc càng cảm thấy cô thâm sâu khó đoán, nhưng có một loại sức mạnh khó hiểu thôi thúc đi theo.

    Bên này Lâm Chỉ Vi khẽ hát, tâm trạng vui vẻ không ít, thật sự là cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, may ngày đó Triệu Cạn Lộ trực tiếp đến cửa tìm, bây giờ cô mới có cơ hội tốt như vậy

    Vừa kết thúc điện thoại với Triệu Cạn Lộ chưa được bao lâu đã có người gọi đến cô đang chuẩn bị mắng là ai không biết chọn thời gian như vậy, hóa ra là Lăng Tử Hằng ông chủ tương lai của cô, vội vàng nhận.

    " Ông chủ có chuyện gì sao? "

    " Bên kia Lăng Tử Hằng nghe được giọng điệu của cô, giật mình, chưa kịp phản ứng, lập tức ho nhẹ một tiếng, giảm bớt xấu hổ, "Muốn nói với cô ít việc, chỗ ở và công việc ở Hoa quốc đã chuẩn bị xong"

    Trong lòng Lâm Chỉ Vi không nhịn được khen ngợi anh, ngoài miệng lại giả vờ nói, "Cảm ơn ông chủ sau này tôi sẽ hết mình vì anh"

    Lăng Tử Hằng khẽ cười, không ai có thể tranh luận được với cô," "Đừng gọi ông chủ, hợp tác vui vẻ, trong hội nghị luật sư tôi cũng đến"

    "Cái gì? Anh cũng ở trong hội luật sư?" Lâm Chỉ Vi bị dọa ném bánh bích quy trong tay xuống.

    "Thay mặt gia tộc, phải có mặt"

    "A, ha ha, có thể có thể, vậy coi như tôi cũng có đồng minh ở đây, rất tốt rất tốt, ngày mai tôi gọi thêm một người nữa, như vậy đội hình của tôi cũng hùng hậu đấy chứ"

    Nói xong Lâm Chỉ Vi cảm thấy.. Bản thân như thế nào lại có gan lớn như vậy đối với Lăng Tử Hằng cô đều không tự giác được nói lên suy nghĩ của mình.. Còn rất thoải mái khi trò chuyện.

    Lăng Tử Hằng bất đắc dĩ lắc đầu, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt oai phong lẫm liệt vô cùng sinh động ở đầu bên kia, làm cho người khác không khỏi tò mò muốn tìm hiểu rõ hơn.

    "Tử Hằng, mấy ngày nữa cậu trở về Hoa quốc?" Lương Tử Thịnh vừa thưởng thức một pho tượng thiếu nữ, vừa hỏi.

    Lăng Tử Gằng cúp điện thoại, thoải mái nhẹ gật đầu, bây giờ anh đã tẩy đi một nửa lớp cải trang, đường cong trên mặt càng thêm nhu hòa góc cạnh, cùng với một cặp mắt đào hoa.

    Quả thật là rất lóa mắt, mặt mày lưu chuyển, mặt như bạch ngọc, khuôn mặt đẹp trai mang theo một tia lãnh đạm con ngươi u ám thâm thúy nhìn nhiều có cảm giác khó mà rút ra được.

    Nếu Lâm Chỉ Vi ở đây nhất định sẽ nói, đây tuyệt đối là thượng đế thiên vị.

    Lương Tủ Thịnh trừng mắt nhìn, lắc đầu, "Đừng.. đừng.. đừng, cậu đừng nhìn tớ, cuối cùng tớ cũng biết đám fan hâm mộ nhà cậu cả ngày hò hét vì cái gì rồi, gương mặt này đúng là yêu nghiệt mà có thể giết người trong vô hình đấy" đặt mông ngồi đối diện anh tiếp tục hóng chuyện, "Cậu vừa nói chuyện với em gái nào vậy, giọng nói nhu hòa, ánh mắt ôn nhu như vậy, quả thật là không thể tưởng tượng nổi"

    Lăng Tử Hằng đặt điện thoại di động đối diện anh ta, ba chữ: Lâm Chỉ Vi hiện ra trước mắt.

    "Tớ nói, Tử Hằng, cậu bị mù lúc nào vậy, có muốn tớ đưa cậu đi gặp bác sĩ hay không?" Lương Tủ Thịnh vội vàng ôm gối trốn ở một góc.

    "Xấu nữ Lâm Chỉ Vi kia.. Có phải đã gặp ở buổi tiệc của thiếu gia Thẩm gia hay không?"

    Anh ta cảm thấy cần phải cứu thẩm mỹ người anh em của mình, ngồi thẳng bên cạnh Lăng Tử Hằng, vỗ vỗ vai của anh an ủi, "Tử Hằng, tớ biết những năm này cậu ở trong ngành giải trí không dễ dàng gì, nhìn thấy rất nhiều người đẹp sẽ cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà, Lâm Chỉ Vi, hay cậu muốn.."

    Lăng Tử Hằng đẩy tay anh ta ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi, không thèm để ý anh ta.

    "Ai, ai, Tử Hằng, cậu đừng đi, cậu nghe anh trai một câu, trên đời có hàng ngàn phụ nữ.." Lương Tủ Thịnh còn chưa nói xong, Lăng Tử Hằng đã đi xa.

    Trời ạ, tuyệt đối không thể để cho Tử Hằng đi tìm nữ nhân xấu xí kia, Lương Tử Thịnh dựa trên nguyên tắc phải có trách nhiệm với người anh em tốt của mình, quyết định ngày mai đích thân đến Lâm gia, tìm nữ nhân xấu xí kia nói chuyện.

    Ghi chú:

    * Champagne là vang sủi tăm có tên tiếng việt là sâm banh.

    Những chai vang sủi tăm được làm tại vùng Champagne của Pháp, được làm theo phương pháp Champenoise và phải làm từ 1 trong 3 giống nho là Pinot Noir, Pinot Meunier và Chardonnay mới được gọi là Champagne.
     
    AmiLee thích bài này.
  5. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Tên khốn kiếp

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Chỉ Vi ở trên giường lật qua lật lại, không nghĩ ra vì sao khi nói đến Lăng gia Lâm Quỳnh Cửu lại nâng giọng lên như vậy còn nói cô chọn rất tốt, đây rốt cuộc là khen hay chê vậy.

    Suy nghĩ nửa ngày, cũng không không nghĩ ra, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi tìm Thẩm Khiêm nói chuyện, hôm nay nhất định phải ngủ, thời gian còn rất nhiều, sau này sẽ điều tra kĩ càng hơn.

    Buổi sáng lúc tỉnh dậy thời tiết rất tốt, trời nắng, có thể coi là một khởi đầu tốt.

    Lâm Chỉ Vi đánh răng rửa mặt như bình thường, theo thói quen không nhìn đến gương, dù sao 365 ngày trời vẫn là gương mặt này, không nhìn thì tốt hơn đỡ phải phiền não.

    Đầu hơi khó chịu, cô luôn cảm thấy hôm nay không giống như ngày thường, cho đến khi xuống lầu thấy mẹ bưng canh từ phòng bếp ra, còn ba ba đang lấy bánh mì từ lò nướng..

    Trong lòng Lâm Chỉ Vi nghĩ, quả nhiên giác quan thứ sáu rất chuẩn một ngày mới lại tới, chắc do hôm qua thức khuya quá nên hôm nay có chút mệt mỏi, lâu dần thành quen nên cũng không suy nghĩ nhiều

    "Vi.. Vi Vi.." Lâm mẹ giọng nói thăm dò gọi.

    Lâm Chỉ Vi hít sâu một hơi, bày ra bộ dạng tươi cười, trả lời "Mẹ.. Buổi sáng con còn có việc"

    Dĩ nhiên cô cũng biết nụ cười này hết sức gượng gạo

    Lâm mẹ vẫn đứng hình tại chỗ, rõ ràng là bị giật mình làm mất đi khả năng nói chuyện..

    Lâm Chỉ Vi đang muốn hỏi thăm, một loạt tiếng chuông cửa vang lên, được rồi, đi mở cửa trước, hôm nay cha mẹ đều rất kì lạ.

    Cô nhìn nhìn cha mẹ vẫn đứng im tại chỗ, cứ như bị điểm huyệt vậy, cho đến khi cô đứng dậy, đầu của cha mẹ nhìn theo hướng cô đi, cô mới có thể khẳng định bọn họ không phải bị điểm huyệt.. Chắc là đầu óc xảy ra vấn đề..

    Cô lắc đầu, bực bội đi mở cửa, đang muốn mở miệng, chỉ thấy người đến mặc một thân âu phục màu xanh dương, tóc chải về phía sau, khuôn mặt tức hổn hển nhìn cô chằm chằm, như đang chuẩn bị mắng to một trận. Ngay sau đó thay đổi biểu cảm, vô cùng nịnh nọt ho nhẹ một tiếng, chỉnh ngay ngắn thân thể lịch sự nói, "Vị tiểu thư xinh đẹp cao quý này, không cố ý làm phiền, xin hỏi Lâm Chỉ Vi có ở nhà không?"

    Lương Tử Thịnh một đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay đã đến tìm Lâm Chỉ Vi muốn dạy dỗ một trận, mặc dù ai cũng biết Lâm Chỉ Vi và lãnh chúa có quan hệ thân thiết, nhưng hình dáng của cô không những xấu xí, hơn nữa thanh danh còn rất tệ, nghe nói hai ngày nữa sẽ bị hội luật sư xử phạt, chắc dạy dỗ vài câu sẽ không sao.

    Phụ nữ như vậy, đến gần Tử Hằng, khẳng định là có mục đích, anh ta tuyệt đối phải bảo vệ tốt người anh em của mình, không cho kẻ khác làm tổn hại.

    Mới sáng sớm đã vội vàng lái xe đến, đã chuẩn bị tốt hàng loạt lí do để từ chối, chỉ cần đợi Lâm Chỉ Vi mở cửa.

    Vậy mà người mở cửa không phải Lâm Chỉ Vi mà là một vị mỹ nữ, mặc dù chỉ mặc quần áo thể thao bình thường, tóc dài khẽ thả, mặt như hoa đào, da trắng nõn nà, nhất là cặp mắt to chớp chớp kia, đôi mắt đẹp trông mong, cười duyên dáng, đánh thẳng vào trái tim anh ta.

    Lương Tử Thịnh cảm giác như trúng tiếng sét ái tình, đây tuyệt đối là thần tiên tỷ tỷ, hình dáng và khí chất cùng Thần tiên tỷ tỷ giống nhau.

    Anh ta đã thấy qua vô số người đẹp nhưng bây giờ lại có cảm giác cách rất xa, lập tức thu lại vẻ tức giận, lấy ra tất cả những gì được giáo dưỡng.

    Người đẹp như này, rất khó thấy..

    Lâm Chỉ Vi nghi hoặc, không biết người này muốn làm cái gì, hơn nữa, có phải đầu óc có chút vấn đề hay không, lập tức có chút nghi ngờ, xấu hổ nói, "Tôi chính là Lâm Chỉ Vi, anh là ai?"

    Lương Tử Thịnh nghe người đẹp mở miệng, giọng nói trong trẻo ôn nhu, trong lòng càng thêm hồi hộp và căng thẳng, một lúc sau mới phản ứng kịp Lâm Chỉ Vi đang nói gì.

    Cái gì? Cô ấy là Lâm Chỉ Vi?

    Liền bị đứng hình tại chỗ, ấp úng nói "Mỹ nữ.. Cô.. Cô đừng nói đùa, Lâm Chỉ Vi.. Ai.. Ai mà không biết"

    Lần này đổi lại là Lâm Chỉ Vi kinh ngạc, cô có loại dự cảm bất thường, nhắm mắt lại, hít sâu, mở mắt ra..

    Tốt, không phải cô nằm mơ.

    Cô không để ý tới Lương Tử Thịnh chưa kịp chào hỏi với cha mẹ của mình, lập tức chạy đến gương ở trong phòng ngủ..

    "Khốn kiếp, Lâm Quỳnh Cửu"

    Một lúc sau, cha Lâm, mẹ Lâm, còn đang chần chừ ở cửa với Lương Tử Thịnh, nghe thấy một loạt tiếng chửi rủa

    Ba người bọn họ lần nữa giật mình không kịp phản ứng.

    Lương Tử Thịnh trong lòng nghĩ, mỹ nữ không phải lợi hại bình thường, dám gọi thẳng tên lãnh chúa, còn dám mắng chửi. Lâm Chỉ Vi ngồi trên giường liên tục hít sâu để điều chỉnh tâm trạng.

    Cho nên hôm qua Lâm Quỳnh Cửu chuẩn bị thức ăn cho cô, còn nói là chị dâu làm

    Quả nhiên bên trong đồ ăn có vấn đề

    Sau đó anh ta còn nói hôm nay bắt đầu thử thách, còn có quà

    Bây giờ đã rõ, khôi phục dung mạo chính là quà đương nhiên cũng là thử thách.

    Mặc dù sáu năm, ròng rã sáu năm, chưa khi nào cô không hy vọng mình sẽ lấy lại dung mạo, nhưng bây giờ cô muốn đi Hoa quốc, với gương mặt này sẽ có rất nhiều bất tiện..

    Lâm Quỳnh Cửu, anh giỏi lắm..

    Ở trong lòng mắng Lâm Quỳnh Cửu một vạn lần, sau đó suy nghĩ kĩ lại lời anh nói, quả thật gương mặt đẹp vừa là món quà cũng là thử thách, chủ yếu là do người đó có đầu óc hay không mà thôi.

    Cô chậm rãi đứng dậy, một lần nữa nhìn mình trong gương, trong gương phản chiếu thân ảnh một nữ sinh, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, khuôn mặt tươi đẹp lộ ra nhu tình..

    Đẹp đến mức không gì sánh được, nhưng tất cả đều rất xa lạ, đã nhiều năm như vậy, cô đã quen một gương mặt khác, mặc dù không cam lòng, nhưng nhìn mãi cũng thành quen.

    Thay đổi này cô chưa nghĩ đến, chỉ có một câu kinh ngạc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

    Rất muốn hỏi mình một câu, cô là ai vậy?
     
    AmiLee thích bài này.
  6. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Cũng chỉ như thế

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Chỉ Vi lắc đầu, thật ra thay đổi vẫn như vậy thôi, thời gian vẫn cứ trôi, kế hoạch vẫn phải thực hiện.

    Suy nghĩ một chút, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng đi xuống lầu.

    "Vi Vi.." Mẹ Lâm trong mắt hơi ươn ướt, đã nhiều năm như vậy, có thể thấy lại bộ dạng ban đầu của con gái, kích động nói không ra lời.

    Cho dù con gái có bộ dạng như thế nào đều là bảo bối của bà, nhưng nhiều năm như vậy, cũng thấy thương con.

    Cha Lâm ôm vợ, trong lòng vô cùng xúc động, năm đó lãnh chúa chiếu cố không dám quên, nhưng dù sao sáu năm này con gái ông cũng đã bị xa lánh và chế nhạo rất nhiều, mà trước giờ vẫn không nói một câu.

    Có lẽ, ánh mắt lãnh chúa rất đúng, Vi Vi thật sự có năng lực..

    Lâm Chỉ Vi có thể nhìn ra được cha mẹ kích động, cô không để ý người khác nói gì, nhưng dù sao cha mẹ cũng sẽ để trong lòng, bình thường nghe người ta nói sẽ âm thầm đau lòng khổ sở, hơn nữa không dám để cho cô thấy, ở nhà luôn luôn giả vờ như không có chuyện gì.

    "Cha mẹ, không có việc gì, con muốn ra ngoài một chút, hai người đã biết mọi chuyện rồi, sau này để con làm là được rồi" Lâm Chỉ Vi nắm chặt tay bố mẹ lại, nhẹ nhàng cười.

    Cha Lâm mẹ Lâm nhẹ gật đầu, vô cùng yên tâm, con gái nhà mình vốn thông minh, bây giờ lãnh chúa cho thuốc giải, chứng tỏ Vi Vi đã đủ tiêu chuẩn, trong lòng bọn họ vô cùng tự hào.

    Lâm Chỉ Vi thấy người lúc nãy vẫn còn đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa nhà mình, yếu ớt nói, "Vị tiên sinh này, còn có việc gì sao?"

    Lương Tử Thịnh thấy Lâm Chỉ Vi đi ra, lập tức quay sang hỏi, "Cô.. Cô thật sự là Lâm Chỉ Vi, không phải là chị gái, em gái hay chị dâu họ của cô ấy?"

    Lâm Chỉ Vi liếc mắt, lạnh lùng trả lời, "Bản thân tôi chính là Lâm Chỉ Vi", sau đó chuẩn bị rời đi.

    "Kia.. Cái kia.." Giọng nói phía sau vẫn tiếp tục.

    "Trước đây cải trang".

    Lâm Chỉ Vi để lại mấy chữ, trực tiếp ngăn chặn miệng của Lương Tử Thịnh.

    Lương Tử Thịnh đứng hình tại chỗ, nói không ra lời, nói như vậy giống như.. Hình như cũng không sai, dù sao Tử Hằng cũng thường xuyên cải trang, nhưng vẫn có thể nhận ra được.

    Người trước mặt này.. Quá đáng sợ, cải trang nhiều năm như vậy, bị gọi là xấu nữ Lâm Chỉ Vi trong 6 năm, đột nhiên dùng khuôn mặt thật của mình, là bị chuyện gì tác động hay là anh ta nghe nhầm?

    Ai? Không phải Tử Hằng đã sớm biết Lâm Chỉ Vi cải trang, mới đối xử ân cần với cô ấy như vậy, mất công hôm qua anh còn nói mắt cậu ấy bị mù, quả nhiên vẫn là Tử Hằng tinh ý.

    Trong rừng hoa lại có thể tìm được thần tiên tỷ tỷ, ai mà thôi mà thôi, thần tiên tỷ tỷ mặt lạnh bộ dạng đẹp như vậy, cùng với khí chất khiến người ta không ngừng được muốn đến gần.

    Mặc dù Lâm Chỉ Vi đã chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện mình đã khôi phục lại dung mạo, nhưng trên đường lại một lần nữa bị người ta chỉ trỏ, làm cho cô cảm thấy rất bực bội, trước kia vì quá xấu, bây giờ bởi vì đẹp.

    Hoàn cảnh rất khác nhau, nhưng ở trong mắt cô lại cảm thấy phiền phức như nhau, cau mày, mặt lạnh lùng, vẻ mặt chớ lại gần.

    Chỉ sợ đã lâu không dùng khuôn mặt này, tin tức dung mạo cô thay đổi đã truyền khắp vô danh lĩnh vực, thật sự là chuyện tốt không ai biết đến, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, đương nhiên chuyện này, miễn miễn cưỡng cũng coi như một chuyện tốt, chỉ là đối với cô bây giờ mà nói, ngược lại sẽ là bước đi khó khăn.

    Cô ngồi trên ghế dài ven đường, mở điện thoại ra, lướt đến một dãy số, gọi đi.

    "Moshi moshi, lão đại có gì dặn dò" một giọng nam giảo hoạt từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

    "Điều tra xem bây giờ Thẩm Khiêm đang ở đâu, còn có hai ngày này Tiết Viện Viện đang làm cái gì, liên lạc với ai" Lâm Chỉ Vi bình tĩnh giao nhiệm vụ.

    "Được, lão đại, ai, lâu như vậy mới giao cho tôi hai nhiệm vụ này.. Không có chút thử thách nào.. Tôi nói Tiểu Lâm à.." Đầu bên kia điện thoại đang cảm thấy nhiệm vụ này không hề khó khăn.

    "Điều tra tất cả cho tôi, cho cậu năm phút, Nam Ngữ.." Lâm Chỉ Vi lườm một cái xem thường, nếu không cắt ngang cậu ta, có thể cả ngày mới có kết quả.

    Lúc trước Lâm Quỳnh Cửu để cô chọn một ám vệ, như thế nào lại chọn trúng người có dáng dấp đẹp nhất.

    Nam Ngữ.

    Tên cũng rất dễ nghe.

    "Ai biết, người cũng như tên", tự lẩm bẩm, người này quả thật rất lắm lời, võ lực và mưu trí đều quá kém.

    Từ đó Lâm Chỉ Vi quyết tâm sau này không để vẻ ngoài che mắt, nhưng cũng may Nam Ngữ lại biết chế tạo máy móc, Internet security, Hacker.

    Những năm này, mỗi lần Lâm Chỉ Vi tìm cậu ta đều là điều tra xung đột giữa các đại gia tộc, và một ít tin tức.

    Mặc dù mỗi lần Nam Ngữ đều phàn nàn nhiệm vụ quá dễ, nhưng lần nào cũng cùng cô thảo luận hăng hái.

    Lâm Chỉ Vi ngồi ngắm phong cảnh, thuận tiện thử xem vận may của mình, Thẩm Khiêm học ở cao học mỹ thuật tạo hình, ngay gần đây tự mình mở triển lãm, để xem cô có vô tình gặp anh ta hay không.

    Ba phút sau, điện thoại di động kêu lên.

    Lâm Chỉ Vi mở ra nhìn, hài lòng gật đầu, bây giờ Thẩm Khiêm đang ở triển lãm, quan sát một chút hiện tại triển lãm không có người, thích hợp để nói chuyện, cũng không cần phải hẹn anh ta ra ngoài.
     
    AmiLee thích bài này.
  7. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Lôi kéo đồng minh

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Lâm Chỉ Vi đi vào trong triển lãm tranh, Thẩm Khiêm đang nhìn chằm chằm một bức họa trên tường vẻ mặt ngẩn ngơ, mặc dù trên mặt nhìn không ra tâm trạng, nhưng cả người vô cùng chán chường, đến khi Lâm Chỉ Vi đến gần cũng không phát hiện ra.

    "Tác phẩm Ukiyo-e này là Zec Lão sư năm ngoái vẽ ra, màu sắc hết sức tươi đẹp, cảm xúc vô cùng mãnh liệt, chỉ cần nhìn sẽ bị hút vào trong, học trưởng lại có vẻ rất mất mát" Lâm Chỉ Vi nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, mạnh dạn nhận xét.

    Thẩm Khiêm nghe nhận xét này, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy bên cạnh một nữ sinh tóc dài mềm mại tươi đẹp động lòng người, không khỏi nhíu nhíu mày, anh ta không biết cô gái này.

    Nhưng xuất phát từ giáo dục lễ nghi anh ta chỉnh ngay ngắn thân thể, "Chắc hẳn học muội cũng là sinh viên đại học ở đây, không sai, tâm trạng tôi đang không tốt".

    "Học trưởng, âm thầm chịu đựng không có ích lợi gì, vết thương trong lòng sẽ càng ngày càng lớn, ngày càng tổn thương chính mình" Lâm Chỉ Vi xoay người, đối diện Thẩm Khiêm, hòa nhã cười.

    Thẩm khiêm bị nụ cười này làm cho giật mình, nữ sinh đẹp đến mức không lời nào có thể diễn tả được, không chỉ có gương mặt đẹp, chỉ riêng nụ cười này đã đủ làm người khác say mê.

    Anh ta hơi chần chờ, không biết nữ sinh có ý gì, cũng không mở miệng, hôm đó bị đả kích ở sân thượng mặc dù trong thời gian ngắn nhất anh ta đã điều chỉnh tốt cảm xúc, sinh hoạt như cũ, nhưng phần tổn thương này vẫn luôn ở trong lòng, ngày càng âm ỉ đau.

    Mặc dù đã cật lực điều chỉnh, nhưng đều vô ích. Bây giờ đang kỳ nghỉ hè, anh ta tới triển lãm tranh của mình yên tĩnh vẽ tranh, nhưng không thể phấn chấn lên được, không có chút linh cảm nào.

    Anh ta thở dài, nói, "Có lẽ cần thời gian".

    Lâm Chỉ Vi lắc đầu, khóe miệng có chút câu lên, lạnh lùng nói, "Học trưởng, thứ anh cần không phải thời gian mà là báo thù".

    Thẩm Khiêm nghe được hai chữ này, giật mình há to miệng, yên lặng một lúc, nói, "Không, tôi.. Mặc dù đối phương từng làm sai, nhưng tôi không thể thừa cơ hãm hại, tôi không làm được" lập tức cúi đầu xuống.

    Lâm Chỉ Vi phủi tay, vừa cười vừa nói, "Học trưởng thật là cao thượng, sợ rằng người khác không có tử tế với anh như vậy", nói xong lấy điện thoại di động ra đưa cho Thẩm Khiêm.

    Thẩm Khiêm do dự cầm lấy, khi nhìn thấy nội dung trong điện thoại sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, khiếp sợ nói không ra lời, tay cũng có chút run rẩy.

    "Lương thiện rất tốt, nhưng đôi khi sẽ bị người khác lợi dụng để trả thù" Lâm Chỉ Vi cầm lại điện thoại, khoanh tay, chậm rãi nói, "Tôi không phải đến để đe dọa, cũng không phải đến khiêu khích, nhưng nuôi sói trong nhà nhiều năm như vậy cũng có chút không quen".

    Dứt lời, thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

    "Cô là ai?" Thẩm Khiêm đột nhiên giật mình cuống quít hỏi, anh ta cảm thấy người trước mặt này rất giống một người.

    "Tôi là ai, sau này anh sẽ biết, không còn gì để nói nữa, dù sao lần sau anh cũng có mặt, chỉ muốn nhắc nhở anh trước, chuẩn bị tốt tâm lý, học trưởng nên suy nghĩ một chút, hội nghị luật sư hai ngày sau nên làm như thế nào, tôi tin anh sẽ lựa chọn đúng đắn".

    Lâm Chỉ Vi nói xong, cũng không ngoảnh lại lập tức rời đi.

    Ok, đối với chỉ số thông minh của Thẩm Khiêm nói vậy chắc anh ta đã hiểu đến lúc đó sẽ không không phân rõ địch bạn.

    Ôi, vừa mới lấy lại dung mạo, đã có thể dùng đến, Lâm Chỉ Vi âm thầm nghĩ, thật có chút may mắn khi hồi phục dung mạo, bây giờ có thể dùng khuôn mặt này giải quyết chuyện xấu, quả là kích thích, vui sướng.

    Thẩm Khiêm nhìn bóng lưng rời đi, giọng nói có chút quen thuộc trong đầu nghĩ đến một người, Lâm Chỉ Vi.

    Nhưng lập tức bác bỏ, không có khả năng, khác biệt quá lớn, nhưng nghe cô nói, nhiều năm như vậy nuôi sói trong nhà thật không quen, Tiết Viện Viện chỉ có Lâm Chỉ Vi là bạn thân công khai, hơn nữa Tiết Viện Viện được Lâm gia nhận làm con nuôi mọi người đều biết.

    Mà cô ấy còn mới nói đến hội đồng xét xử.

    Mọi người đều biết Lâm Chỉ Vi sắp bị xử phạt, chẳng lẽ do Tiết Viện Viện giở trò quỷ?

    Nhưng khi thấy tin tức và ảnh chụp trong điện thoại, bây giờ anh ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

    Tiết Viện Viện, Thẩm Khiêm tôi cho dù bị cô đùa bỡn tình cảm cũng mặc kệ, nhưng cô lại muốn thương tổn người nhà của tôi.. Vậy tôi sẽ không bỏ qua cho cô..

    Mặc dù vẫn đang nhìn bức tranh trước mặt, nhưng lúc này Thẩm Khiêm đã không còn chán chường trong ánh mắt có tia sáng, vài ngày trước, anh ta tự an ủi chính mình, có lẽ bản thân chưa đủ ưu tú, cho nên Tiết Viện Viện mới tìm người khác để dựa vào.

    Có lẽ mình chưa đủ yêu cầu về nửa kia của cô ấy, nên cô ấy muốn suy nghĩ, muốn cân nhắc.

    Anh ta còn hối hận lúc ấy mình quá kích động, chắc có lẽ Tiết Viện Viện chỉ là không có chỗ dựa nên mới muốn giao lưu với những người kia mà thôi.

    Có lẽ, những người đàn ông đó chỉ cùng cô ấy ăn cơm, tâm sự.

    Hơn nữa trước khi cưới cô ấy có quyền lựa chọn đối tượng cho mình. Nhưng nhìn những tin tức và ảnh chụp lúc nãy, anh ta mới biết mình quá ngu ngốc, tất cả ảo tưởng để an ủi bản thân lập tức tan biến.

    Nữ sinh vừa rồi nói, hội đồng xét xử sắp tới sẽ rõ chân tướng. Như vậy anh ta sẽ không do dự nữa.

    Tiết Viện Viện..

    Anh ta sẽ nhớ kĩ tên này, nhưng trong lòng đã không còn tình cảm nữa..
     
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng một 2021
  8. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Tôi sẽ không tha cho cô

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Tiết Viện Viện lại không có một chút phiền muộn nào, vẫn vui vẻ nói chuyện, vui vẻ nhận tiền từ những người đàn ông khác.

    Cô ta vừa vênh váo đắc ý đi dạo phố mua sắm quần áo, đi dạo cửa hàng đồ trang sức, vừa nũng nịu ứng phó với những người đàn ông trên Wechat.

    Cô ta nghĩ mình xinh đẹp như vậy, muốn tìm đàn ông như thế nào chả được, chẳng qua chỉ thiếu đi một Thẩm Khiêm và một Tề Hành mà thôi, tùy tiện tìm vài người thay thế là được.

    Nếu không phải do tiện nhân Lâm Chỉ Vi kia, cô ta đã không bị đối xử như thế này.

    Lâm Chỉ Vi, tôi sẽ không tha cho cô, bây giờ tôi muốn giết chết cô như giết một con kiến mà thôi.

    Nghĩ tới đây Tiết Viện Viện cầm một cái váy lên xem, phục vụ đứng bên cạnh thấy vậy vội vàng nói.

    "Tiểu thư thật là tinh mắt, trang phục này của chúng tôi làm từ chất liệu tơ tằm.."

    Tiết Viện Viện quay đầu thấy phục vụ đang lo lắng giải thích, dịu dàng nói, "Tôi lấy cái này, gói lại cho tôi"

    Phục vụ khuôn mặt lập tức hớn hở hôm nay mới khai trương, đã gặp được người có tiền, trong nháy mắt thái độ tốt hơn, "Tiểu thư, cô có thể nhìn bên trong một chút ở đây tất cả đều là những kiểu mới nhất, cô xinh đẹp như thế này, khẳng định mặc vào sẽ rất đẹp".

    Tiết Viện Viện cười vô cùng vui vẻ đi tới, trong lòng nhịn không được nghĩ.

    A, Lâm Chỉ Vi chỉ có một chút chuyện nhỏ trên sân thượng kia mà hòng đấu với tôi, cũng chỉ làm nền cho tôi mà thôi. Đợi đến khi hội đồng xét xử diễn ra, tôi mang tài liệu lên, để xem dáng vẻ bủn xỉn của cô, ai mà không tin?

    Đi dạo một vòng, vừa lòng khi mua được một đống, sau đó vừa uống trà chiều vừa bấm một dãy số, thấp giọng nói, "Đồ tôi đặt đã làm xong chưa".

    "Cô đưa ra giá cả hợp lý, tất nhiên đã làm xong rồi ạ".

    Tiết Viện Viện nhíu mày, khuôn mặt hung ác nham hiểm, trong lòng càng thêm đắc ý, "Vậy là tốt rồi, tôi muốn tiện nhân kia không ngóc đầu lên được."

    "Có những tài liệu này, sẽ không có vấn đề gì" một giọng nói khàn khàn cười lạnh truyền đến.

    "Tốt, sau khi mọi chuyện ổn thỏa, tôi sẽ gửi số tiền còn lại vào tài khoản của anh, còn nữa, giúp tôi lập một cái nick Wechat mới."

    "Không có vấn đề, vẫn như cũ, chúc kế hoạch của cô nhanh chóng thành công".

    Tiết Viện Viện tắt điện thoại, khóe miệng tràn đầy thỏa mãn, bên trong ánh mắt chứa đầy sát khí và hàn ý, chờ xem, Lâm Chỉ Vi, cô xong đời rồi, đến lúc đó con nuôi Lâm gia là tôi đây sẽ vô cùng được coi trọng.

    "Viện Viện, chờ anh lâu lắm rồi phải không"

    Một giọng nam ôn nhu truyền đến.

    Tiết Viện Viện lập tức thu hồi ánh mắt lúc nãy, khuôn mặt liền trở nên mềm mại động lòng người, nhu tình như nước, cúi thấp đầu, thẹn thùng nói, "Không có, em cũng mới đến thôi."

    Khuôn mặt người đàn ông vô cùng cưng chiều, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô ta, lập tức bị hấp dẫn, nhịn không được nói, "Viện Viện, hôm nay em rất đẹp."

    Tiết Viện Viện cúi mặt xuống, trên mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói "Anh thích là được ạ"

    Thấy người đàn ông nhìn mình với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, trong lòng cô ta vô cùng kiêu ngạo, người trước mặt này mới cùng cô ta nói chuyện mấy lần đã bị hấp dẫn.

    Chỉ cần là thứ mà Tiết Viện Viện này muốn, không có gì là không thể cả.

    * * *

    Lâm Chỉ Vi ngồi cách Tiết Viện Viện chỉ có mấy bàn, nhìn cô ta diễn kịch, lại còn giả vờ nũng nịu với người đàn ông kia, thiếu chút nữa cô đã phun ngụm cafe ở trong miệng ra, diễn như vậy có thể đi nhận giải được rồi.

    Trước kia Tiết Viện Viện đi hẹn hò, cô không có đi cùng, nhưng cô cũng mấy lần vô tình nhìn thấy cô ta đang nhẹ nhàng nói chuyện hoặc là giả vờ đáng yêu với những người đó, trong lòng vô cùng xem thường.

    Khoảng cách gần như hiện tại cũng coi như cô đang một phần tham gia vào cuộc nói chuyện này vậy, quả thật rất buồn nôn.

    Nhưng không thể không thừa nhận, Tiết Viện Viện rất giỏi câu dẫn đàn ông, những năm gần đây lừa dối nhiều người như vậy cũng không có vấn đề gì.

    Những người đàn ông sau khi bị cô ta lừa dối cũng chỉ cảm thấy bản thân chưa đủ ưu tú, chưa đủ cố gắng nên không xứng với cô ta.

    Nhìn bộ dạng hôm nay của Thẩm Khiêm là một ví dụ.

    Lâm Chỉ Vi không nhịn được chậc chậc cảm thán, cho cô luyện thêm mấy trăm năm cũng không bằng một nửa của cô ta.

    Cô lặng lẽ đi về phía Tiết Viện Viện đặt máy nghe lén ở ghế gần chỗ cô ta ngồi, sau đó mở điện thoại lên người đầu bên kia mỗi chữ mỗi câu đều nghe không sót.

    Lâm Chỉ Vi thả tóc dài xuống, tai trái nghe lén, tai phải truyền đến giọng nói của Nam Ngữ:

    "Oa, người phụ nữ này thật buồn nôn, Tiểu Lâm, tôi ủng hộ cô đánh chết cô ta."

    Lâm Chỉ Vi liếc mắt, cũng không để ý đến cậu ta.

    "Tiểu Lâm, cô có ở đó không, cô bị mất mạng à, này này, sao không trả lời tôi.."

    "Tôi đây, cậu yên lặng chút đi, tôi đang ở gần cô ta.." Lâm Chỉ Vi nhỏ giọng nói.

    "Được, mọi thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, trực tiếp ra tay làm cho cô ta không ngóc đầu lên được" Nam Ngữ vừa uống trà sữa, vừa xoa tay nói.

    Lâm Chỉ Vi đảo mắt, khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói, "Không, để cô ta hành động trước, chúng ta cứ chờ đi, dù sao đùa giỡn cô ta chưa đủ."

    Nam Ngữ ngạc nhiên thiếu chút nữa rơi trà sữa trên tay, hỏi, "Tại sao vậy, sao lại để cho cô ta ngả bài trước?"

    "Mấy ngày nữa tôi còn phải đi Hoa quốc làm việc cho vua màn ảnh, đến lúc đó có khi phải giả vờ diễn, bây giờ có thể học tập một chút.." "Thực tế để cô ta ra tay trước mục đích là muốn cô ta trở tay không kịp" Lâm Chỉ Vi bình tĩnh nói.

    Tiết Viện Viện, tôi còn phải cảm ơn cô, làm lão sư diễn kịch miễn phí cho tôi..
     
    AmiLee thích bài này.
  9. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Cô ấy cải trang

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lương Tử Thịnh vội vàng tới Lăng gia, xe chưa dừng hẳn đã vọt xuống dọa lái xe suýt nữa dẫm sai phanh.

    Anh ta dùng hết sức bình sinh vụt qua đám người hầu và quản gia chạy lên lầu, sau đó trực tiếp mở cửa phòng Lăng Tử Hằng ra.

    Đám người chỉ kịp thấy một bóng người lướt qua, nghĩ nghĩ chắc là Lương thiếu gia, lập tức cúi đầu tiếp tục công việc.

    "Tử.. Tử Hằng.. Lớn lớn lớn thật to.. Tin tức" Lương Tử Thịnh thở không ra hơi, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt có chuyện quan trọng cần nói.

    Lăng Tử Hằng vừa tắm rửa xong đang chuẩn bị mặc quần áo, vài lọn tóc còn đang nhỏ giọt, thân hình thon dài cơ bụng rắn chắc, vẻ mặt không kiên nhẫn.

    Lương Tử Thịnh không để ý có đúng thời điểm hay không, nhấp một ngụm trà trên bàn, thở phào, nói, "Tử Hằng, Lâm Chỉ Vi, chính là xấu nữ Lâm Chỉ Vi.."

    Lăng Tử Hằng nghe được cái tên này, nghĩ rằng anh ta đang muốn nói mò, liền mặc quần áo, xoa xoa tóc, chuẩn bị rời phòng.

    "Cậu cậu cậu cậu, đừng đi, tớ thật sự có việc, nha đầu kia là đang cải trang" Lương Tử Thịnh thấy anh muốn rời đi, một hơi nói.

    Lăng Tử Hằng dừng bước, do dự mấy giây, sau đó tiếp tục đi xuống lầu dưới.

    Lương Tử Thịnh vội đuổi theo, không phải chứ, chẳng lẽ Tử Hằng đã biết?

    Anh ta nắm lấy cánh tay Lăng Tử Hằng, kích động nói, "Cậu sớm đã biết? Cho nên mới không phản ứng chút nào? Tớ nói, cậu cũng quá không xem tớ là anh em đi, uổng công bình thường tớ đối xử tốt với cậu như vậy.."

    Lăng Tử Hằng không kiên nhẫn hất tay anh ta ra, bình tĩnh nói, "Tớ cái gì cũng không biết."

    "Không có khả năng, cậu dám nói, cậu hoàn toàn không biết Lâm Chỉ Vi cải trang không."

    "Không biết"

    "Cho nên cậu hoàn toàn không biết dáng vẻ cô ấy như thế nào?"

    "Không biết"

    "Ngoài những từ này, cậu không nói được từ nào khác sao, tớ vội muốn chết."

    Lương Tử Thịnh gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, sao Tử Hằng không có một chút phản ứng nào vậy, chẳng lẽ cậu ấy bị mù thật?

    Lăng Tử Hằng bình tĩnh nhìn anh ta, như cũ không có chút phản ứng nào.

    "Lâm Chỉ Vi kia, thật ra.. Thật ra là một đại mỹ nữ, đại mỹ nữ nha" Lương Tử Thịnh nuốt ngụm nước miếng, cố gắng khoa tay.

    Lăng Tử Hằng khóe miệng nhẹ cười, thú vị, xem ra Bùi Hi đoán không sai.

    "Sau đó, sau đó.. Đẹp như Thần tiên tỷ tỷ vậy, rất đẹp, rất rất đẹp, rất.. Ai nha tớ không biết dùng từ gì để miêu tả, chính là.. Bằng không cậu dẫn tớ đi làm quen một chút?" Lương Tử Thịnh nói xong, ánh mắt hiện lên vẻ mong chờ.

    Từ lúc gặp cô ấy, anh ta luôn nhớ về hình dáng đó, không thể nào quên được.

    Lăng Tử Hằng mắt điếc tai ngơ đi thẳng xuống lầu, phân phó nói, "Lưu thúc, chuẩn bị xe"

    "Vâng, thiếu gia"

    Chờ Lăng Tử Hằng đi xa, Lương Tử Thịnh còn đang đứng ngốc tại chỗ, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, ai? Tử Hằng đâu?

    Mẹ kiếp, đây tuyệt đối không phải bạn bè, không giới thiệu coi như xong, còn làm lơ, nói không chừng muốn độc chiếm thần tiên tỷ tỷ, nghĩ hay lắm, ông đây sẽ không để cho cậu đạt được, mặc dù cậu là vua màn ảnh, lớn lên cũng rất đẹp, nhưng ông đây sẽ không nhận thua.

    Lăng Tử Hằng lúc nãy vừa nhận được tin nhắn của Lâm Chỉ Vi

    Thúy Hoa tiểu khả ái: Ông chủ, cầu ôm đùi.

    Lăng Tử Hằng: Khi nào?

    Thúy Hoa tiểu khả ái: Bây giờ!

    Lăng Tử Hằng: Địa điểm?

    Thúy Hoa tiểu khả ái: Quảng trường ZZZ Cửa hàng đồ ngọt.

    Lăng Tử Hằng: Nửa giờ đến.

    Khi nhận được tin nhắn, Lăng Tử Hằng còn chưa biết Lâm Chỉ Vi đã thay đổi, đến khi Lương Tử Thịnh nói anh càng thêm hiếu kì.

    Lâm Chỉ Vi, dáng vẻ thật của cô sẽ như thế nào?

    Lúc Lăng Tử Hằng đến cửa hàng đồ ngọt chỉ có duy nhất một người đang gục xuống bàn cắn cán bút, thỉnh thoảng viết mấy chữ, vẻ mặt mờ mịt.

    Tóc dài có chút lộn xộn, anh dừng lại một lát, quả thật giống như Lương Tử Thịnh nói, Lâm Chỉ Vi trước mặt so với tiệc tối hôm đó khác nhau quá lớn, nếu trước kia Lâm Chỉ Vi bình thường có chút linh động, bây giờ lại như hồ điệp vỗ cánh vậy.

    Hào quang bắn ra bốn phía, một cái nhăn mày một nụ cười đều là phong tình.

    Tuy anh ở trong ngành giải trí nhiều năm, cũng chưa gặp người đẹp như thế này bao giờ, rõ ràng chỉ mặc quần áo thể thao bình thường, không hề trang điểm, tóc dài có chút rối, lại vô cùng tự nhiên, vô cùng đẹp.

    Nhất là cặp mắt kia, chớp chớp, sắc sảo như thế, Thùy mị như thế. Giống như tất cả tâm sự đều giấu trong đôi mắt này, làm lòng người dao động.

    Lâm Chỉ Vi cảm nhận được có người nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu thấy là Lăng Tử Hằng, trong lòng không khỏi giật mình, hôm nay chắc vội ra ngoài, chưa kịp cải trang, gương mặt này làm cho người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.

    Cô chợt nhớ đến trước kia khi anh diễn cổ trang ngang ngược có, dịu dàng có, anh có thể ấm áp như Ngọc công tử, có thể bá đạo như một tổng giám đốc, cũng có thể giận dữ, uy nghiêm như một vị Đế vương..

    Quả nhiên là vua màn ảnh Lăng Tử Hằng, khí chất này, khuôn mặt này, quả thật chính là của một Ảnh đế

    Lăng Tử Hằng vội khôi phục lại tâm trạng, đi về phía Lâm Chỉ Vi.

    Em gái nhân viên nhìn thấy cùng một lúc xuất hiện hai vị khách đẹp xuất chúng như vậy liền bị hấp dẫn, hoàn toàn quên nói hoan nghênh quý khách.

    Trời ơi, hôm nay cô nhìn thấy tiên nữ và nam thần, hơn nữa, hai người họ hình như là một đôi? Vẻ ngoài quá xứng đôi, hơn nữa lúc nãy đối diện nhau chính là một cảnh tượng vô cùng vô cùng đẹp.
     
    AmiLee thích bài này.
  10. Bé Bánh JK

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Cầu ôm đùi

    Editor: Bé Bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Tử Hằng ngồi đối diện Lâm Chỉ Vi, vẻ mặt bình tĩnh, khẽ cười, thấp giọng nói, "Lâm Chỉ Vi, cô mỗi lần đều làm tôi phải rửa mắt nhìn."

    Lâm Chỉ Vi có chút khó hiểu, đột nhiên nhớ tới gương mặt của mình, chột dạ nói, "Tôi.. Nếu bây giờ tôi nói tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ.. Có phải hơi đột ngột hay không."

    Trời ạ, vừa rồi quá nóng lòng, nghĩ đến người giúp được mình chỉ có Lăng Tử Hằng mới vô cùng lo lắng gọi anh ra, hoàn toàn quên mất gương mặt mình đã thay đổi.

    "Không sao, không tiện giải thích sau này hãy nói" Lăng Tử Hằng tự nhiên uống nước, nhìn bộ dạng lo lắng của cô bé, trong lòng cảm thấy buồn cười, hiếm khi thấy vẻ mặt bất an của cô.

    "Ha ha, cảm ơn.. Chuyện này có liên quan đến lãnh chúa, tôi tạm thời không nói được, nếu như anh ta không vui có thể sẽ làm thịt tôi, tôi gánh không được" Lâm Chỉ Vi chột dạ cười, cũng không thể nói anh ta cho tôi uống thuốc, để cho tôi xấu đi, để thử thách tôi, tra tấn tôi.

    Mặc dù bây giờ cô rất muốn vỗ bàn chửi thề Lâm Quỳnh Cửu, làm hại đường tình duyên của cô, còn muốn tuyệt đường sống của cô.

    Nói đi cũng phải nói lại, cần phải dựa vào thực tế mà làm nếu không một ngày nào đó anh ta không vui rất có thể sẽ lại làm cô xấu xí như lúc trước, nếu sảy ra một lần nữa, chắc phải đưa cô đi cấp cứu mất.

    "Kế hoạch lúc đầu của tôi dựa vào cái này, anh hiểu mà" Lâm Chỉ Vi chỉ vào mặt mình, bất đắc dĩ nói "Bây giờ lại thay đổi như thế này, hơn nữa hôm nay tôi điều tra Tiết Viện Viện phát hiện cô ta có một chút quan hệ ngầm ở trong vô danh lĩnh vực, chỉ sợ chỉ dựa vào chút chứng cứ của tôi, có chút không ứng phó nổi."

    "Hơn nữa việc này.. Nếu đột ngột phát sinh vấn đề nào đó, nếu tôi không phản ứng kịp, dễ dàng bị cắn ngược lại, cho nên.. Cho nên cầu ôm đùi."

    Cô nói xong, cắn môi một cái, tràn ngập chờ mong nhìn qua Lăng Tử Hằng, ai, nghìn tính vạn tính, không nghĩ tới bị Lâm Quỳnh Cửu chơi một vố.

    Cô không thể ở trên hội đồng xét xử nói, mình bị lãnh chúa cho uống thuốc, nên mấy năm nay mới xấu như vậy, bây giờ gương mặt trở lại bình thường là do lãnh chúa nhất thời vui vẻ nên cho thuốc giải..

    Lăng Tử Hằng nhìn cô cau mày lo lắng, thản nhiên nói, "Cô nhờ tôi giúp đỡ, là vinh hạnh của tôi."

    Lâm Chỉ Vi con ngươi liền sáng lên, Ông trời ơi, chúa cứu thế!

    Vô cùng cảm động nói, "Ông chủ, cảm ơn, quay về Hoa quốc tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh, cho dù máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan cũng không sợ."

    Lăng Tử Hằng cúi đầu xuống, khoé miệng khẽ cười, có chút bất đắc dĩ, nha đầu này cái gì cũng có thể nói được.

    Lâm Chỉ Vi thấy anh cười, bỗng nhiên tim đập chậm nửa nhịp, lắc đầu, không được không được, không thể nhìn chằm chằm anh như vậy, quá yêu nghiệt, nhìn anh cười như thế này sẽ bị nội thương mất, ảnh đế có khác, chỉ cần cười nhẹ một cái đã làm người khác chết mê chết mệt như thế này rồi.

    Vội vàng ổn định lại tâm trạng, suy nghĩ kĩ càng, cứ vậy đi, ngày mai gọi điện cho Triệu Cạn Lộ, cùng với chứng cứ trên tay cô là đủ rồi.

    Thật là may mắn vô cùng, nếu một con gián như này mà cô không thể đánh chết được, sẽ bị Lâm Quỳnh Cửu lôi về Địa Ngục đánh cho sống dở chết dở mất.

    Cô nhìn Lăng Tử Hằng với ánh mắt vô cùng cảm kích, cùng là người có khuôn mặt đẹp như nhau, nhưng ảnh đế tốt hơn nhiều, vừa ôn nhu, dễ gần, vừa chu đáo tỉ mỉ, quả thật chính là nam thần.

    Còn Lâm Quỳnh Cửu chính là ác ma, Satan, nếu không phải có quan hệ máu mủ, phải gọi một tiếng anh, cô thật sự nghĩ đời trước mình thiếu nợ anh ta nên đời này phải chịu bị tra tấn để trả nợ.

    "Ông chủ, tôi mời anh ăn đồ ngọt nha, cái này, mặc dù không là gì, nhưng lại là tấm lòng của tôi, anh đừng ghét bỏ nhé.." Lâm Chỉ Vi mỉm cười vô cùng chân thành.

    "Được, nhưng đừng gọi tôi là ông chủ, cứ gọi Lăng Tử Hằng đi" anh hơi nghiêng về phía trước, đáp.

    Lâm Chỉ Vi ngẩng đầu lên, có chút khó khăn, "Như vậy giống như không tôn trọng anh, rõ ràng bản thân muốn ôm đùi sao có thể gọi thẳng tên anh như vậy được."

    "Nói như thế, cô là người nối nghiệp tương lai của lãnh chúa, tôi cũng nên gọi cô một tiếng Lâm thiếu chủ" Lăng Tử Hằng trả lời.

    "Không không không không, không dám nhận.." Lâm Chỉ Vi xua tay, quá đáng sợ, cô bây giờ chỉ muốn bảo toàn tính mạng rời khỏi vô danh lĩnh vực, biết đâu sau này Lâm Quỳnh Cửu sẽ tha cho cô, lập tức nhu thuận gọi "Lăng Tử Hằng"

    Lăng Tử Hằng hài lòng gật đầu, cái giọng nói nhẹ nhàng khẽ gọi Lăng Tử Hằng này mặc dù không lớn, nhưng lại nhẹ nhàng tiến vào lòng anh, mềm mại và ấm áp như ánh nắng ban mai vậy.

    Loại cảm giác này rất nhanh đã bị anh đè nén lại, chắc là do gần đây bị cô làm cho rung động nhiều lần nên lúc nãy mới có chút thất thần. Anh uống một ngụm nước, nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

    Lâm Chỉ Vi ngược lại không thèm để ý bắt đầu chọn món ăn, thuận tiện tính toán giá tiền, không có cách nào nha, thẻ của cô đều bị cha Lâm quản, đến cả tiền bây giờ đều do cô nhịn ăn nhịn uống tích góp từng đồng một.

    Trong lòng mặc dù đang rỉ máu, nhưng nghĩ lại Lăng Tử Hằng nguyện ý để cho cô ôm đùi, liền nhéo đùi mình một cái, coi như thiếu một miếng thịt vậy.

    Sau này làm việc cho anh, anh thông minh như vậy lại có nhan sắc tương lai cô trở thành người có tiền có trai đẹp bên cạnh không còn xa nữa, trong nháy mắt khôi phục động lực, gương mặt hưng phấn.
     
    AmiLee thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...