Ngôn Tình [Edit] Vật Cưng Độc Đoán Của Tổng Thống Daddy - Có Chút Ngọt Ngào

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ổ Nhà Mều, 23 Tháng mười 2020.

  1. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Vật cưng độc đoán của Tổng thống Daddy

    [​IMG]

    Tác giả: Có chút ngọt ngào

    Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Sủng

    Rating: K+

    Edit: Team Mều

    Nguồn truyện: Huaxiangju

    Lịch đăng: Team còn đang bò từ từ, hem nên hối, hối càng bò lâu hơn

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Dịch - Edit của Team Mều

    Văn án

    "Vật cưng độc đoán của Tổng thống Daddy" là một truyện thuộc thể loại ngôn tình hiện đại rất được yêu thích do tác giả Có Chút Ngọt Ngào viết, kể về câu chuyện sinh động xoay quanh "vật cưng độc đoán" và "Tổng thống Daddy". Đối với một nhà thiết kế mà nói, cô nằm trên giường của một người đàn ông bí ẩn và quý phái. Bốn năm sau, cô chính thức sống với một tiểu bánh bao. Mọi người đều nói rằng Tiểu Bánh Bao là một đứa trẻ tội nghiệp, không có bố. Còn cậu lại cho rằng mình có bố, bố cậu là huyền thoại, siêu giàu, đẹp trai cao một mét chín, sống trong biệt thự 66 tầng nằm trên giường 66 mét! Mọi người bảo, Tiểu Bánh bao đang mơ! Nhưng một ngày nọ, một người đàn ông như vậy thực sự xuất hiện. Tương truyền, hắn tuy tàn ác, nhẫn tâm nhưng lại một lòng một dạ với cô và yêu cô. Tương truyền, bản tính hắn vô tâm, không bao giờ chịu tin tưởng bất cứ ai, nhưng lại sẵn sàng dung túng cô..​
     
    AmiLee, athean, tieucatt5 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2020
  2. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Đồ con hoang không có ba

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ".. Không muốn.."

    Trong đêm đen, đôi mắt người phụ nữ bị đặt ở dưới thân hiện lên nhàn nhạt hơi nước vì đau đớn, bàn tay nắm chặt ga giường dưới thân.

    Cô giãy dụa không ngừng vì đau đớn, dáng vẻ cô hiện giờ giống như một bé thỏ trắng dưới nanh vuốt của đại bàng không thể trốn thoát.

    * * *

    Bốn năm sau.

    Tại một trường mẫu giáo ở Bắc thành, một đám trẻ con đang làm bài tập dưới sự dẫn dắt của giáo viên.

    Mà ở nơi đằng xa, một bóng người mảnh mai đang đứng đó.

    Bộ vest thẳng tắp làm cho anh ta trở nên cao lớn lịch lãm, cả người toát ra khí chất cao quý lạ thường.

    Lúc này, ánh mặt trời thiêu đốt xuyên qua kẽ lá trên khuôn mặt góc cạnh của anh ta, khiến cho nét mặt anh ta có chút hư ảo không rõ ràng.

    Một cảnh tượng từ bốn năm trước bỗng lướt qua tâm trí anh ta, cuối cùng là cảnh tượng người phụ nữ bị anh đè dưới thân cầu xin anh thương xót vì đau đớn, đôi mắt cô ấy đẫm nước mắt.

    Rõ ràng là anh ta chán ghét và khinh thường người phụ nữ đó, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh này, trái tim anh ta lại nổi lên vài gợn sóng.

    Đúng lúc này, một người đi tới phía sau người đàn ông.

    "Úc tổng, bây giờ có cần đem tiểu thiếu gia về không?" Người đó cung kính nói với Úc Thiếu Khiêm.

    "Ngày mai." Úc Thiếu Khiêm mở miệng, thanh âm của anh ta trầm thấp mà giàu từ tính, không có bao nhiêu cảm xúc lộ ra ngoài.

    "Vâng Úc tổng."

    Úc Thiếu Khiêm nhắm mắt lại, sau đó khom người lên chiếc Bentley màu đen.

    Một lát sau, anh ta lái chiếc Bentley đen đi, bụi đất bay đầy trời.

    * * *

    Trên bãi tập, một đám trẻ đã làm xong bài tập giữa giờ bắt đầu chơi đùa.

    Trong số những đứa trẻ đó, có một cậu bé được chú ý đặc biệt, rất ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt to tròn như trái nho đen, hàng mi dày như cái quạt.

    Trong lúc chơi đùa, cậu bé đã vô tình giẫm vào chân một cậu bé khác tên là Trần Minh Minh.

    "..."

    Trần Minh Minh đau đớn hét lên.

    Đứa nhỏ vội vàng xin lỗi: "Trần Minh Minh, tớ không cố ý."

    Vừa nói, cậu bé vừa cúi xuống xem chân Trần Minh Minh như thế nào rồi.

    Nhưng mà Trần Minh Minh đẩy mạnh cậu ra: "Mày dám giẫm lên chân tao. Tao về tao nói với ba tao. Ngày mai ba tao lên trường giết mày!"

    Cha của Trần Minh Minh là quan chức cấp cao ở thành Bắc, cho nên xưa nay cậu bé cực kỳ ương ngạnh.

    Một đứa trẻ khác đã khó chịu vì cậu bé: "Trần Minh Minh, Mộ Tiểu Bạch đã xin lỗi cậu rồi, tại sao cậu lại bắt nạt Mộ Tiểu Bạch như vậy?"

    Trần Minh Minh hừ một tiếng: "Nó giẫm lên chân tao! Tao chỉ muốn ba tao đánh chết nó, ai bảo nó không có ba thì bị bắt nạt là đáng đời!"

    Sắc mặt đứa bé trai liền thay đổi: "Mày nói ai không có ba!"

    Giọng điệu của Trần Minh Minh đầy vẻ khinh thường: "Tao nói mày đó. Mọi người trong trường mẫu giáo đều biết rằng Mộ Tiểu Bạch không có cha. Mộ Tiểu Bạch là đồ con hoang!"

    Mộ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Trần Minh Minh, rồi đột nhiên lao về phía Trần Minh Minh.

    "A, cô ơi đánh người rồi, cô ơi mau tới, Mộ Tiểu Bạch đánh người rồi."

    * * *

    Mộ Nhã Tĩnh nhận được điện thoại từ giáo viên nhà trẻ, Mộ Tiểu Bạch lại đánh nhau ở nhà trẻ.

    Cô vội bắt taxi đến nhà trẻ.

    Con trai của cô luôn ngoan ngoãn và chu đáo, nhưng không biết tại sao nó lại nhiều lần đánh nhau ở trường mẫu giáo.

    Mộ Nhã Tĩnh khẽ thở dài.

    Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe vừa lúc nhìn thấy một mẩu tin tài chính đang chiếu trên màn hình LCD treo bên ngoài tòa nhà phía trước.

    "Kỷ niệm 10 năm thành lập tập đoàn Úc thị. Sau 10 năm tập đoàn đã trở thành một tập đoàn công nghệ lớn toàn cầu và được đánh giá là công ty được trả lương cao nhất trên thế giới. Chủ tịch Úc Thiếu Khiêm đã đóng góp rất nhiều.."

    Cùng với tin tức, một bức ảnh được đặt trên ống kính.

    Khuôn mặt góc cạnh, các đường nét trên khuôn mặt như một tác phẩm điêu khắc của một nghệ nhân bậc thầy, chiếc cằm sạch sẽ và rắn chắc, và đường cong trên cổ quý phái.

    Đôi mắt của anh ta đặc biệt khiến người ta chú ý.

    Đó là một đôi mắt vô cùng sâu thẳm, trầm tĩnh, và lãnh đạm.

    Cũng giống như một vòng xoáy có thể hút hồn mọi người chỉ bằng một cái liếc mắt.

    Mộ Nhã Tĩnh thu hồi ánh mắt.

    Một số người đã được định trước là thiên chi kiêu tử.

    Mà cô, chỉ là một con kiến bình thường trong đám người.

    Thiên chi kiêu tử sẽ không bao giờ có liên quan gì đến con kiến, cho dù vào ngày này bốn năm trước, bọn họ đã có một đêm ân ái.
     
  3. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Con không muốn xin lỗi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giáo viên chủ nhiệm của Mộ Tiểu Bạch rất thích cậu.

    Vì vậy, trước khi Mộ Nhã Tĩnh đến dẫn cậu đi, ông đã nhắc nhở Mộ Nhã Tĩnh: "Mẹ Tiểu Bạch, cô đã từng trấn an bố mẹ người khác khi Tiểu bạch đánh nhau với người ta, nhưng cha của Trần Minh Minh là một quan chức cấp cao, mẹ của cậu ấy luôn có tính cách độc đoán, ngày mai cha mẹ của Trần Minh Minh sẽ đích thân đến trường. Cô phải cẩn thận khi điều đó xảy ra, sau đó cho Mộ Tiểu Bạch xin lỗi Trần Minh Minh."

    Mộ Nhã Tĩnh liếc nhìn thầy Vương đầy cảm kích: "Cảm ơn thầy Vương."

    Trên đường về nhà cô hỏi Mộ Tiểu Bạch tại sao lại đánh nhau, nhưng cậu vẫn im lặng. Mộ Nhã Tĩnh ngồi xổm xuống: "Tiểu Bạch, con vẫn luôn ngoan ngoãn, tại sao con luôn đánh nhau ở trường mẫu giáo, con có biết điều này khiến mẹ khó chịu không?"

    "Đại Bạch, con xin lỗi." Giọng của Mộ Tiểu Bạch trầm xuống.

    Mộ Nhã Tĩnh xoa đầu cậu: "Tiểu Bạch, hứa với mẹ ngày mai con hãy xin lỗi Trần Minh Minh."

    Những lời này khiến Mộ Tiểu Bạch nổ tung: "Con sẽ không xin lỗi bạn ấy!"

    Qua một lúc lâu, Mộ Tiểu Bạch vẫn thái độ này, cuối cùng phun ra: "Có chết con cũng không xin lỗi cậu ta!"

    Mộ Nhã Tĩnh khẽ thở dài, Tiểu Bạch sao lại thiếu hiểu biết như vậy? Mà cha của Trần Minh Minh lại là một quan chức cấp cao.

    Nhưng Mộ Nhã Tĩnh vẫn không nói gì.

    Mộ Tiểu Bạch còn quá nhỏ, cậu không hiểu.

    Nhưng cô hiểu rằng mình là một người phụ nữ thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội ở Bắc Thành và việc mang theo một đứa bé là điều vô cùng khó khăn, nhiều việc phải tự mình vượt qua..

    Nhưng cô vẫn phải nói với Mộ Tiểu Bạch bởi đứa trẻ này quá thực tế.

    Mộ Nhã Tĩnh đứng dậy: "Tiểu Bạch, con luôn gây gổ với người ta trong nhà trẻ. Thật làm mẹ thất vọng."

    Nói xong, Mộ Nhã Tĩnh đi về phía trước.

    Mộ Tiểu Bạch không rời đi.

    Cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Mộ Nhã Tĩnh và mắt cậu dần dần đỏ lên. Một lúc sau, cậu đột nhiên hét lên: "Đại Bạch, chúng nó luôn gọi con là con hoang và là thứ con hoang không có cha!".

    Câu không muốn đánh nhau, cậu biết Đại Bạch đã rất vất vả rồi, Đại Bạch vừa phải đi làm để nuôi gia đình, vừa phải trả tiền học phí, mua thức ăn cho cậu đòi hỏi rất nhiều tiền. Đại Bạch lúc nào cũng đi làm rất sớm và về rất muộn.

    Cậu không muốn mẹ lo lắng cho mình, cậu có thể dung túng mọi chuyện, nhưng cậu không thể chịu nổi những người gọi cậu là con hoang không có cha. Bởi vì cậu thật sự là không có cha.

    Mộ Nhã Tĩnh cơ thể cứng đờ, máu dường như đang dồn lên não, trước mắt Mộ Nhã Tĩnh hiện lên một ngôi sao vàng.

    Chân cô mềm nhũn như sắp ngã về sau.

    Nhưng cô đã không gục ngã vì thân hình nhỏ bé đã nâng đỡ cô ở phía sau.

    Giọng của Mộ Tiểu Bạch dường như đang khóc: "Đại Bạch là muốn tốt cho con, con không nên nói điều này."

    Cậu biết rằng Đại Bạch của cậu chắc hẳn đang rất buồn, Mộ Nhã Tĩnh ngồi xổm xuống ôm chầm lấy cậu.

    Bốn năm qua sống với một đứa trẻ thật không dễ dàng, lúc khó khăn cô cũng nghiến răng mà chịu đựng, nhưng lúc này nước mắt cô không kiềm được rơi.

    "Tiểu Bạch, mẹ có lỗi với con, mẹ mới là người có lỗi với con." Mộ Nhã Tĩnh ôm Mộ Tiểu Bạch nghẹn ngào nói.

    Sau cái đêm vô lý hôm đó, cô vốn dĩ muốn thoát khỏi nó, nhưng khi vào phòng mổ lại không thể chịu đựng được, cô nghĩ dù sao đây cũng là một mạng sống. Nhưng cô không ngờ rằng cuộc đời này sau này của cậu sẽ không có cha, sẽ có vô vàn lời chế giễu, châm biếm trong xã hội.

    Beta: Diễm

    Trans: Quân
     
  4. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Mẹ nhất định phải trừng trị cô ta thật tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau lại là một ngày mới.

    Trong biệt thự giữa sườn núi ở Thành Bắc của Úc Gia.

    Nóc nhà ăn được làm hoàn toàn bằng kính, trên mấy bông hoa hồng còn mang theo những giọt sương kiều diễm, bộ đồ ăn bằng sứ quý giá, sữa trắng, cà phê thơm và bữa sáng kiểu Anh sang trọng.

    Úc Thiếu Khiêm đang ngồi ở ghế chủ vị uống cà phê, từ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe mặt pha lê sáng lấp lánh quý giá.

    Ngồi đối diện Úc Thiếu Khiêm là hai người phụ nữ, theo thứ tự chính là bà nội và mẹ của anh.

    Úc lão thái thái cùng Úc phu nhân.

    Hai người mặc dù đã có tuổi nhưng khí chất vẫn quý phái mười phần.

    Úc lão thái thái mở miệng đầu tiên: "Thiếu Khiêm, lát nữa con liền đi đem đứa nhỏ kia trở về đi, đến lúc đó để ông nội con nhìn xem, cũng để cho ông ấy an tâm ra đi."

    Úc Thiếu Khiêm buông tách cà phê trong tay xuống: "Bà nội, con biết rõ mà, bà cứ yên tâm."

    Úc phu nhân cũng nói theo: "Thiếu Khiêm, đưa cả mẹ con bọn họ cùng nhau về đi, dù sao đứa bé kia vừa tới đây sẽ sợ người lạ, khẳng định là không thể xa mẹ nó."

    Nhắc đến mẹ của đứa trẻ, một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt Úc Thiếu Khiêm.

    Anh đặt cốc cà phê trên tay xuống và nói: "Con đi trước."

    Chờ sau khi Úc Thiếu Khiêm rời đi, Úc lão thái thái ậm ừ hừ một tiếng: "Một phụ nữ tốn hết tâm tư muốn bò lên giường người khác thì làm sao có thể bước vào cửa Úc Gia chúng ta được!"

    Úc phu nhân nhẹ giọng kiên nhẫn khuyên nhủ: "Mẹ à, trước đây đứa bé kia căn bản không biết Thiếu Khiêm là cha nó, lại quen sống chung với mẹ nó, vừa tới nhất định sẽ không quen. Cho nên giờ cho mẹ nó đi theo chăm sóc nó một thời gian đã."

    Mặc dù Úc lão thái thái không phản đối nhưng vẫn khinh thường nói: "Nếu như không phải bệnh của ông nội Thiếu Khiêm bệnh, mẹ căn bản không muốn gặp người phụ nữ kia chút nào!"

    Năm đó tập đoàn Mộ thị ở thành Bắc nhiều lần suýt phải đóng cửa, cần vượt qua nguy cơ, kết quả không nghĩ tới con gái Mộ gia vậy mà lại nghĩ cách bò lên giường của Úc Thiếu Khiêm còn gọi giới truyền thông tới chụp ảnh nhằm uy hiếp Úc Thiếu Khiêm thu mua tập đoàn Mộ thị.

    Đáng tiếc là Úc Thiếu Khiêm xưa nay lại là kiểu người không thích bị người khác uy hiếp.

    Những phóng viên do Mộ thị mời tới rất nhanh đều bị xử lý sạch sẽ, mà vụ thiết kế này cũng chung quy là không thành.

    Nhưng vì trước đây không lâu Úc lão gia tử bệnh nặng, chỉ sợ là sống không được bao lâu nữa.

    Trước khi ông Úc chết chỉ có một nguyện vọng duy nhất, chính là hy vọng nhìn thấy Úc Thiếu Khiêm thành gia lập nghiệp và sinh con.

    Nhưng đã nhiều năm như vậy, Úc Thiếu Khiêm vẫn nhất quyết một thân một mình, làm sao có thể nhanh chóng kết hôn sinh con được.

    Mà vừa đúng lúc Úc phu nhân vô tình biết được, người phụ nữ năm đó nghĩ cách bò lên trên giường Úc Thiếu Khiêm để uy hiếp vậy mà lại sinh ra một đứa con trai thật.

    Mà bây giờ chính là thời điểm thích hợp để đứa bé này trở về Úc gia.

    Úc phu nhân nhìn thấy Úc lão thái thái không vui lại ôn hòa khuyên nhủ: "Mẹ à, bất kể như thế nào thì đứa bé kia cũng là con ruột của Thiếu Khiêm, cũng là máu mủ của Úc gia."

    "Có phải con của Thiếu Khiêm hay không còn chưa biết được, người phụ nữ kia đã có thể tùy tiện bò lên giường Thiếu Khiêm, nói không chừng lại bò lên giường người đàn ông khác!"

    "Mẹ à, nó chắc chắn là con trai Thiếu Khiêm, đứa bé kia bộ dáng con thấy giống y đúc Thiếu Khiêm khi còn bé."

    Lúc này Úc lão thái thái mới không nói nữa.

    Nhưng một lúc lâu sau lại thốt ra một câu: "Người phụ nữ đó sinh đứa con của Thiếu Khiêm ra, e rằng là để sau này uy hiếp! Thật sự là quá mưu mô."

    Ngược lại Úc phu nhân không nghĩ như vậy.

    "Mẹ à, cô ta đã sinh con được bốn năm, nếu muốn uy hiếp thì đã sớm tìm tới, nếu như không phải con vô tình biết được thì chúng ta căn bản không biết Thiếu Khiêm còn có một đứa bé."

    Úc lão thái thái nhìn Úc phu nhân một chút: "Con vẫn còn rất trẻ nên không biết. Một người phụ nữ bày kế trèo lên giường đàn ông không phải là người đơn giản. Cô ta không tới mà im lặng đợi cơ hội tới. Lần này cô ta tới đây, mẹ nhất định phải trừng trị cô ta thật tốt mới được!"

    Trans: Quân

    Beta: Béo
     
    AmiLeetieucatt thích bài này.
  5. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Con muốn Mộ Tiểu Bạch quỳ xuống xin lỗi con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Nhã Tĩnh đưa Mộ Tiểu Bạch đến trường mẫu giáo. Hôm nay cha mẹ của Trần Minh Minh sẽ đến. Cả hai cùng đến văn phòng trường.

    Đợi một lúc sau, một mùi nước hoa nồng nặc xông tới. Trần Minh Minh và bố mẹ cậu cùng bước vào.

    Bà Trần ăn mặc rất lịch sự còn ông Trần chỉ có vài nhúm tóc và một cái bụng phệ. Họ đều ra vẻ kiêu ngạo, đến ngay cả đứa trẻ như Trần Minh Minh cũng vậy.

    Ngay khi bước vào văn phòng, Trần Minh Minh hét vào Mộ Tiểu Bạch: "Mẹ ơi, nó đánh con!"

    Mộ Tiểu Bạch đứng lặng sau Mộ Nhã Tĩnh.

    Khi cô ấy đến, Mộ Nhã Tĩnh đặc biệt nói với cậu, nếu cô ấy không xin lỗi, cô ấy sẽ giữ im lặng.

    Mẹ của Trần Minh Minh liếc nhìn Mộ Nhã Tĩnh và Mộ Tiểu Bạch với vẻ khinh thường.

    Hai người đều ăn mặc bình thường, thoạt nhìn đều là người dưới đáy của xã hội. Một người như vậy, mẹ của Trần Minh Minh hoàn toàn không để ý đến.

    Đến đây Mộ Nhã Tĩnh mở miệng: "Hai vị phụ huynh, tôi rất xin lỗi vì con trai tôi đã đánh con của hai vị. Tôi thay nó nói lời xin lỗi."

    Giọng điệu của cô nhỏ nhẹ vô cùng.

    Tuy nhiên, mẹ của Trần Minh Minh tỏ ra độc đoán: "Xin lỗi có ích gì không! Xin lỗi tùy tiện thay con trai như thế này có tác dụng gì?"

    Mộ Nhã Tĩnh vẫn kiên định: "Thưa bà, nếu con bà cần đến bệnh viện để khám và gặp bác sĩ, tôi sẽ chịu mọi chi phí y tế và bồi thường thêm."

    Mẹ của Trần Minh Minh chế nhạo, bà nhìn Mộ Nhã Tĩnh bằng nửa con mắt: "Bồi thường? Nhà nghèo như cô có thể đền bù cái gì? Tiền sinh hoạt hàng tháng của cô không đắt bằng quần áo tôi mặc!"

    Khuôn mặt của Mộ Nhã Tĩnh xấu hổ, nhưng lưng vẫn thẳng.

    "Bà muốn gì, thưa bà?"

    Mẹ của Trần Minh Minh nhìn cậu hỏi: "Con trai, con muốn gì?"

    Hôm qua thằng bé nói rằng nó đã bị Mộ Tiểu Bạch đánh, nhưng không tổn hại gì cả. Lần này họ đến đây chỉ vì họ luôn chiều chuộng con trai đặc biệt cho con trai mình cái đệm chống lưng.

    Trần Minh Minh chỉ vào Mộ Tiểu Bạch: "Mẹ ơi, con muốn cậu ta phải quỳ xuống xin lỗi mẹ!"

    Nó đã sớm thấy Mộ Tiểu Bạch không vừa mắt, vì các bạn nữ trong lớp thích chơi với Mộ Tiểu Bạch vì cậu trông ưa nhìn!

    Mộ Tiểu Bạch hai tay nắm chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Minh Minh.

    Trần Minh Minh nhìn cậu đầy khiêu khích.

    Mẹ của Trần Minh Minh nói một cách chậm rãi và đầy châm chọc: "Tôi cũng cảm thấy vậy, hãy để con trai cô quỳ xuống xin lỗi."

    "Tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi, cậu ta đã mắng tôi trước. Tôi không quỳ xuống xin lỗi!" Mộ Tiểu Bạch không nhịn được hét lên một tiếng.

    Mẹ của Trần Minh Minh cười khúc khích: "Nhân tiện, cô Mộ, cô làm việc trong cửa hàng bách hóa JS phải không? Sếp của cô và chồng của tôi là người quen. Nếu sếp của cô biết chuyện con trai cô đánh con trai tôi, tôi chắc rằng cô sẽ rời đi ngay hôm nay."

    Bà Trần rất kiêu ngạo và độc đoán, bà ấy đương nhiên sẽ nắm bắt nhược điểm của Mộ Nhã Tĩnh.

    Mộ Nhã Tĩnh mặt tái đi, trái tim của Mộ Tiểu Bạch cũng thắt lại. Nếu cậu không quỳ xuống xin lỗi thì mẹ cậu có bị đuổi việc không?

    Mộ Tiểu Bạch đột nhiên chạy tới phía trước: "Tôi sẽ xin lỗi!"

    Trần Minh Minh đắc thắng cười: "Vậy thì nhanh lên, quỳ xuống xin lỗi!"

    Mộ Tiểu Bạch dừng lại: "Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không quỳ xuống." Trước cửa phòng làm việc, một người đàn ông đẹp trai cao lớn đang định đẩy cửa vào, trong tai đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con lanh lảnh: "Mẹ tôi bảo dưới đầu gối đàn ông phải có vàng!" Người đàn ông dừng lại, đôi mắt đen như bí mật.

    "Tiểu Bạch." Mộ Nhã Tĩnh đột nhiên kéo Mộ Tiểu Bạch ra sau lưng.

    Cô thẳng lưng, nhìn vào mắt mẹ của Trần Minh Minh: "Thưa bà, tôi vốn dĩ muốn đưa con trai đến xin lỗi bà, nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, bà không đáng để chúng tôi xin lỗi!"

    Trans: Quân

    Beta: Diễm
     
    AmiLeetieucatt thích bài này.
  6. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Con của tôi mà bà cũng dám động.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Nhã Tĩnh hiểu rõ thực tế xã hội này như thế nào.

    Cô bây giờ giống như một con kiến hôi nhỏ bé trước mặt cha mẹ của Trần Minh Minh, cô chính là trăm triệu lần cũng không thể đắc tội tới họ.

    Trước khi cô đến đây, cô đã sẵn sàng khiêm tốn xin lỗi cha mẹ của Trần Minh Minh.

    Đến tận lúc này, khi mẹ của Trần Minh Minh bắt Mộ Tiểu Bạch quỳ xuống nói xin lỗi.

    Cô có thể âm thầm nhẫn nhịn chịu đựng suốt cuộc đời, nhưng cô lại không thể để con trai mình làm như vậy.

    Con trai cô là là một người con trai, hiện tại nếu để con cô quỳ xuống xin lỗi mà cô không lên tiếng thì tương lai đứa con trai này làm sao có chỗ đứng trong cái xã hội vốn dĩ khốc liệt này!

    Lúc này, trên mặt mẹ Trần Minh Minh ánh lên tia kinh ngạc nhìn Mộ Nhã Tĩnh.

    Người phụ nữ trước mặt khi nãy nhìn cả người mềm yếu có thể mặc người khác bắt nạt, dường như đã thay đổi trong nháy mắt.

    Sau khi bình tĩnh lại, mẹ Trần Minh Minh tức giận lên: "! Cô nói cái gì, chúng tôi không xứng đáng! Lão Trần, người phụ nữ đê tiện này nói chúng ta không xứng đáng, ai cho cô ta lá gan lớn nói năng không biết trên biết dưới"

    Cha Trần nãy giờ vẫn không nói gì, sắc mặt trầm xuống: "Không chịu quỳ xuống nói xin lỗi? Chúng tôi sẽ khiến cô bị sa thải khỏi công ty, và đuổi đứa trẻ ra khỏi trường mẫu giáo!"

    Mẹ Trần Minh Minh nói thêm: "Không chỉ như vậy, người nhà cô sẽ không bao giờ đặt chân được đến Bắc Thành này, nếu không thì không coi nhà họ Trần ra gì!"

    Mộ Tiểu Bạch nắm chặt hai tay, mắt nhìn về phía trước.

    Lúc này, dường như cậu đã hiểu ra điều gì đó khi cậu còn nhỏ.

    Hậu quả cậu mang đến cho sự tùy hứng nhất thời là gì?

    Mộ Tiểu Bạch cắn nát môi, cậu lay tay Mộ Nhã Tĩnh: "Đại Bạch, muốn con quỳ thì con có thể quỳ. Là con không tốt."

    Mộ Nhã Tĩnh ngồi xổm xuống dưới, cô sờ đầu của Mộ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, mẹ không sao, chúng tôi sẽ không ân hận, cô yên tâm, mẹ con tôi có thể gánh hết thảy được"

    Nói xong cô đứng lên nắm tay Mộ Tiểu Bạch dắt ra ngoài.

    Cha mẹ của Trần Minh Minh hoàn toàn bị chọc giận.

    Bọn họ nói những lời ngoan độc như thế mà người phụ nữ này nhất định không biết sống chết!

    Mẹ của Trần Minh Minh đã ngăn Mộ Nhã Tĩnh lại.

    Vẻ mặt Mộ Nhã Tĩnh bình thản: "Tránh ra, các người muốn thế nào thì cứ như vậy đi."

    Mẹ của Trần Minh Minh vung tay lên: "Cô là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy. Cô có biết rõ địa vị của Trần gia ở Bắc Thành là thế nào không? Ngay cả hiệu trưởng cái trường mẫu giáo đây khi nhìn thấy lão Trần chồng tôi cũng phải khom lưng cúi đầu!"

    Tay của cô ta giơ lên muốn đánh vào mặt Mộ Nhã Tĩnh.

    "Ôi, đau chết tôi rồi."

    Tay còn chưa đánh xuống, mẹ của Trần Minh Minh đã hét toáng lên. Mộ Tiểu Bạch nhìn thấy người đàn bà kia định đánh mẹ mình liền nhón chân lên, cắn một phát vào cổ tay còn lại của bà ta.

    Nhìn vết cắn trên cổ tay mình, mẹ của Trần Minh Minh càng tức giận hơn: "Cái đồ con hoang mày lại dám cắn tao, hôm nay tao nhất định phải trừng phạt thứ như mày. Mày đừng trách tại sao tao tàn nhẫn!"

    Nói xong, mẹ của Trần Minh Minh nhấc chân đá về phía Mộ Tiểu Bạch. Trên chân bà ta đi một đôi giày cao gót dài mười mấy cm, một khi đạp vào đứa nhỏ, cô thật không dám nghĩ đến sẽ ra sao.

    Đúng lúc này một giọng nam trầm tĩnh lành lạnh vang lên: "Con của tôi mà bà cũng dám động vào!"

    Cùng lúc đó một người đàn ông bước vào.

    Cả người anh ta đầy vẻ xa hoa quý phái, khi anh ta bước vào, cả căn phòng như đều sáng ngời lên.

    * * *

    Trans: Uyên

    Beta: Béo
     
    AmiLeetieucatt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2020
  7. Ổ Nhà Mều

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Trần Minh Minh quỳ xuống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Nhã Tĩnh nhìn người đàn ông đang bước vào, cả cơ thể dường như đông cứng lại.

    Cô đứng yên không nhúc nhích giống như một pho tượng.

    Mà Mộ Tiểu Bạch cũng chết lặng nhìn người đàn ông đó.

    Ông chú này nhìn kỹ cũng thật uy phong ghê nhưng mà chú ấy vừa mới nói "con của tôi", nghĩa là sao?

    Đôi giày cao gót của mẹ Trần Minh Minh khựng lại.

    Rõ ràng người đàn ông đó không làm gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.

    Nhưng bà ta đột nhiên cảm thấy có một lưỡi dao sắc bén đang kề sát vào cổ mình, có thể cắt cổ bà ta bất cứ lúc nào.

    Mẹ của Trần Minh Minh kinh hãi tột độ.

    Bà ta ở Bắc thành cũng được xem là một phu nhân trong xã hội thượng lưu, người trong giới thượng lưu cũng gặp qua không ít nhưng đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một người có khí chất như vậy.

    Tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng bà ta đã quen thói ương ngạnh thì làm sao có thể chịu thua được.

    Mẹ của Trần Minh Minh vẫn mạnh miệng nói: "Cậu có nhận sai rồi không? Thằng bé này làm sao có thể là con của cậu được? Một đứa nghèo kiết xác như vậy sao có thể là con của cậu được cơ chứ."

    Trần Minh Minh đứng ở một bên cũng la lên: "Nó là một đồ không có cha. Là đồ con hoang, nó không có cha, nó là nghiệt chủng."

    Đôi mắt đen của Úc Thiếu Khiêm lập tức trở nên lạnh lẽo, như thể nó sắp biến thành một lưỡi dao sắc bén chém sắt thành bùn.

    Phanh

    Một giây tiếp theo, Trần Minh Minh liền bị đạp bay ra ngoài.

    Là cha của cậu bé trước đó còn ở đằng xa.

    Giờ phút này, cha của Trần Minh Minh đang toát mồ hôi lạnh.

    Ông ta chỉ cần một cái liếc mắt cũng nhận ra người đàn ông trước mặt này. Đây không phải là kim tôn đại Phật ở Bắc thành - Úc Thiếu Khiêm hay sao?

    Mặc dù ông ta cũng là một nhân vật trong Bắc thành, nhưng ở trước mặt úc Thiếu Khiêm, thậm chí ông ta còn không xứng đáng để xách giày cho người này.

    Đây là lần đầu tiên Trần Minh Minh bị bố đạp ra ngoài, cậu bé ngồi trên mặt đất òa khóc.

    Mẹ của Trần Minh Minh thương con trai liền sốt ruột.

    Bà ta chỉ vào cha của Trần Minh Minh: "Lão Trần, con trai bảo bối của tôi bình thường tôi còn không nỡ mắng nhiếc, vậy mà bây giờ ông lại đánh nó như vậy. Nó bị đồ nghiệt chủng này đánh ông không đứng ra bênh vực nó thì thôi ông còn dám đánh nó nữa."

    Bốp

    Còn chưa kịp dứt lời mẹ của Trần Minh Minh đã cảm thấy choáng váng.

    Vì bà ta bị ăn một cái bạt tai.

    Cái tát này khiến bà ta choáng váng.

    Cha của Trần Minh Minh tức sôi máu, "Nhìn cho rõ, đây là tổng giám đốc tập đoàn Úc thị đấy."

    Người đàn bà ngu xuẩn không có mắt nhìn này còn cần ông ta phải nói thẳng ra như vậy.

    Trong mắt mẹ Trần Minh Minh đầy vẻ không thể tin được.

    Úc Thiếu Khiêm?

    Người giàu nhất Bắc thành?

    Thật sự là anh ta?

    Thằng nghiệt chủng này lại là con trai của Úc Thiếu Khiêm?

    Cái này sao có thể như vậy?

    Mẹ của Trần Minh Minh đột nhiên nhìn Mộ Tiểu Bạch liền ngây người.

    Bởi vì Mộ Tiểu Bạch trông thực sự rất giống với Úc Thiếu Khiêm.

    Mẹ của Trần Minh Minh thật hận cái miệng rộng của mình.

    Cha của Trần Minh Minh khúm núm đứng trước mặt Úc Thiếu Khiêm: "Úc tổng, tôi không biết là ngài đại giá quang lâm, mấy chuyện vầy khiến ngài chê cười rồi."

    Úc Thiếu Khiêm lạnh lùng nói: "Trần tiên sinh, ông là quan chức lại ỷ thế hiếp người như vậy chắc là không muốn sự nghiệp của mình nữa phải không?"

    Nghe Úc Thiếu Khiêm nói cha của Trần Minh Minh toát cả mồ hôi lạnh.

    Ông ta kéo Trần Minh Minh đang gào khóc lên.

    "Nhanh lên, xin lỗi bạn cùng lớp của mày mau lên."

    Trần Minh Minh làm sao mà chịu xin lỗi được: "Là nó sai trước nên nó phải quỳ xuống xin lỗi con cơ."

    Phanh

    Cha của Trần Minh Minh lại đá vào đầu gối của cậu, Trần Minh Minh quỳ xuống trước mặt Mộ Tiểu Bạch.

    Mộ Tiểu Bạch: "..."

    Cậu mở to đôi mắt đen láy nhìn Trần Minh Minh, người đang quỳ trước mặt mình đầy bối rối.

    Chuyện này, tại sao Trần Minh Minh lại quỳ gối trước mặt cậu vậy?

    Rõ ràng vừa rồi cả nhà này còn đang uy phong lẫm liệt muốn bắt nạt cậu và Đại Bạch, sao bây giờ lại ngược lại rồi?

    Trans: Quân

    Beta: Béo
     
    AmiLeetieucatt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...