Xuyên Không [Edit] Vai Ác Ngược Tâm Hằng Ngày - Nhu Nam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Chủ Võ Đan, 24 Tháng năm 2021.

  1. Minh Chủ Võ Đan

    Bài viết:
    7
    VAI ÁC NGƯỢC TÂM HẰNG NGÀY

    [​IMG]

    Tác giả: Nhu Nam

    Editor: Minh Chủ Võ Đan

    Nguồn: Wikidich

    Thể loại: Ngôn tình, xuyên không, xuyên sách, cổ đại, nữ phụ, ngược nam, HE

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm Edit của Minh Chủ Võ Đan

    Văn án:

    Liễu Chức Chức gần đây đọc một quyển tiểu thuyết, nữ xứng vì để có được nam chủ, chuyện xấu gì cũng làm ra được, thanh danh hỗn độn. Đến khi không còn đường để đi, vì muốn diệt trừ nữ chủ, nữ xứng thông đồng vai ác boss, lại bị lợi dụng ngược lại, chọc giận nam chủ, bị giết người vứt xác.

    Mà mục đích của vai ác lại là muốn lấy trái tim của nữ xứng, tương truyền trái tim đó có kỳ hiệu chế thuốc.

    Bởi vì nữ xứng cùng tên với Liễu Chức Chức, khiến cho nàng cảm thấy không thoải mái.

    Càng khó mà chấp nhận được chính là, nàng vừa ngủ dậy lại xuyên thành nữ xứng bị giết người vứt xác này.

    Khủng bố nhất chính là, nàng vừa trợn mắt liền thấy vai ác đang moi tim nàng.

    Nàng anh anh khóc cầu: Không có tâm sẽ chết, cầu ngươi trả ta.

    Vai ác chỉ là hứng thú dạt dào mà nhìn nàng: Thật đúng là chuyện lạ, không có tim cũng có thể tỉnh.

    Ngay sau đó vai ác xoay người liền dùng tim của nàng chế thành kỳ dược, cứu nữ chủ lúc này đang hơi thở thoi thóp.

    Nhưng mà sau đó..

    Vai ác ôm chặt nàng, khóe mắt muốn nứt ra: Ta đem trái tim ta cho ngươi, cầu ngươi yêu ta.

    *Lời của editor:

    - Truyện có độ dài vừa phải, có ngọt, có ngược, có hài hước, có cao trào

    - Đoạn đầu nữ chính vừa xuyên qua bị ngược về thể xác (bị vai ác moi tim, bị nam chính của cuốn tiểu thuyết (mình tạm gọi là nam chủ) truy sát) nhưng sau đó vai ác và nam chủ đều sẽ yêu nu9

    - Nữ chính không có tim nên sẽ không yêu ai

    - Truyện chủ yếu ngược nam
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Minh Chủ Võ Đan

    Bài viết:
    7
    CHƯƠNG 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết trời se lạnh, gió vi vu thoảng qua.

    Cùng với thu nguyệt hiện lên, đêm bắt đầu buông xuống, nguyên bản phố phường nhộn nhịp tưng bừng dần trở nên yên tĩnh, đặc biệt là phía bắc thành tây vốn dĩ là nơi yên tĩnh và hoang vắng nhất. Nơi đây có tòa tòa miếu rách nát bị người quên lãng, xưa nay vốn hoang vắng, tối nay lại có ánh nến chập chờn.

    Trông đêm tối mông lung, có cô nương dáng người đẹp đẽ bước ra ngạch cửa, bước chân suy yếu, lảo đảo.

    Nàng che lại ngực, đè nén kịch liệt thống khổ mà ngước mắt, liền thấy một cô nương khác tuổi xấp xỉ mặc áo màu lục, miệng nở nụ cười đạt được mục đích.

    Nàng híp mắt lại: "Liễu Chức Chức, ngươi.."

    Lời nói chưa xuất khẩu, nàng đột nhiên không khỏi đau kêu ra tiếng, đôi môi càng thêm tái nhợt, lảo đảo theo bản năng tới gần đại thụ bên cạnh mới không đến nỗi chật vật ngã xuống.

    Nàng cố hết sức mà tiếp tục nói: "Ngươi.. Tính kế ta?"

    "Chắc ngươi không ngờ được phải không?" Liễu Chức Chức đứng yên, nhờ vào ánh sáng từ trong miếu tràn ra, tận tình đánh giá người trước mắt mà nàng sớm tưởng thiên đao vạn quả -Thích Nhược Dao, cắn răng nói, "Tiện nhân, nếu không phải ngươi, ta sẽ không lưu lạc đến nông nổi như thế, ngươi cuối cùng cũng có thể chết."

    Vừa nói, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc mừng như điên chảy ra ác độc oán hận.

    Chỉ nhìn một cách đơn thuần về tư sắc, nàng không thể nghi ngờ là cái mỹ nhân phôi, lúc này thếnhưng chỉ làm người nhìn thấy nàng từ trong ra ngoài vặn vẹo xấu xí, cũng giống như trái tim đã sớm biến thành đen của nàng.

    So với nàng, Thích Nhược Dao chẳng sợ thân trúng kịch độc, lại vẫn thần sắc không kinh.

    Thích Nhược Dao chỉ hỏi: "Ngươi làm sao hạ độc được ta?"

    Trong tiềm thức của nàng, Liễu Chức Chức không đúng tí nào, ngu không ai bằng, căn bản không phải đối thủ của nàng, cho nên nàng mới có thể ứng ước lại đây, muốn nhìn một chút kẻ ngu xuẩn cùng đường này lại muốn chơi trò gì, lại không ngờ sẽ vô thanh vô tức mà bị tính kế.

    Liễu Chức Chức nhìn hương trong miếu đã cháy tàn, không khỏi cười ra tiếng.

    Nàng thấy Thích Nhược Dao trên mặt huyết sắc nhanh chóng trút hết, rõ ràng chỉ là đang cường chống, càng thêm kiêu ngạo đắc ý: "Ngươi có nghe qua Tuân hương?"

    Thích Nhược Dao cuối cùng lộ vẻ giật mình, theo bản năng cũng nhìn vào trong miếu.

    Không cần đối phương nhiều lời nữa, nàng đã hoàn toàn sáng tỏ.

    Tuân hương nàng đương nhiên là nghe qua, nghe nói vô luận là mùi hương, vẫn là bộ dáng, đều cùng bình thường hương không khác nhau, lại là không có thuốc nào chữa được kịch độc.

    Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, Liễu Chức Chức có thế có được độc này.

    Nàng ánh mắt lại dời xuống trên người Liễu Chức Chức, lộ ra sắc bén: "Ngươi.."

    Không đợi nàng nhiều lời, ôm lồng ngực càng lúc càng thống khổ khó mà chịu đựng, có rõ ràng mùi máu tươi từ nàng trong cổ họng tràn ra, lại bị nàng nuốt trở về.

    Nàng không khỏi thở hổn hển, chịu đựng không nằm liệt xuống.

    Thù lớn chưa trả, nàng quyết không cam lòng cứ thế chết đi, nề hà nàng tưởng rời đi cầu cứu lại vô lực, huống chi tuân hương xác định là độc không có thuốc giải.

    Thấy nàng như thế, Liễu Chức Chức càng là hưng phấn khó nhịn.

    Nàng trừng mắt đôi mắt oán độc: "Bị tử vong cắn nuốt mùi vị thế nào? Ngươi sớm nên chết, ngươi dựa vào cái gì tranh đoạt Nam ca ca với ta? Dựa vào cái gì đem ta bức đến nông nỗi này?"

    Nói nàng cơ hồ rống ra tiếng.

    Liền tính là Thích Nhược Dao chết, cũng không đủ để giải nỗi hận trong lòng nàng.

    Thích Nhược Dao gian nan bắt chặt gốc đại thụ duy nhất có thể dựa vào, đầy mặt châm chọc mà vô lực nói: "Liền tính ta đã chết.. Lại như thế nào? Ngươi như cũ là cái thanh danh hỗn độn.. Chuột chạy qua đường, Nhạn Nam như trước cũng không muốn loại người như ngươi.. Ác độc ngu xuẩn."

    "Tiện nhân, chết đã đến nơi, còn cãi bướng."

    Liễu Chức Chức phẫn nộ khó nhịn, giơ tay liền hướng tới gương mặt mỹ lệ không ai có thể so sánh được của Thích Nhược Dao mà đánh, lại bị Thích Nhược Dao chuẩn xác mà nắm lấy cổ tay.

    Nàng quát: "Buông tay!"

    Nhân đối phương có cực cao võ công, nàng nhất thời thế nhưng tránh thoát không được.

    Thích Nhược Dao dùng sức đem Liễu Chức Chức ném ngã xuống đất, cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi mà tê liệt ngã xuống mặt đất, chống mặt đất phun ra một mồm to máu tươi.

    Liễu Chức Chức nhìn thấy một màn này, khoái ý thay thế được tức giận.

    Nàng bò dậy nói: "Chết đi, sẽ không lại có người tới cứu ngươi, cũng không thể nào cứu được ngươi."

    Thích Nhược Dao lau đi máu trên khóe miệng, ẩn ẩn lộ ra một tia cười lạnh, nàng hơi khụ khụ, lại nói: "Ta đã chết, ngươi.. Cũng sống.. Không được.."

    Nàng chết, nhất định sẽ bị tính trên đầu Liễu Chức Chức.

    Liễu Chức Chức từ trên người lấy ra một cây chủy thủ, hướng Thích Nhược Dao tới gần: "Ta có thể sống hay không không có định số, dù sao ngươi là hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

    Thích Nhược Dao vô lực dịch về phía sau, phun ra một chữ: "Lăn.."

    Liễu Chức Chức chịu không nổi Thích Nhược Dao bộ dáng dù có chết cũng xem thường nàng, liền lập tức đi đến trước mặt đối phương, nâng lên chủy thủ đâm đâm xuống gương mặt đối diện: "Đi tìm chết đi!"

    Thích Nhược Dao nghiêng người, hiểm hiểm né tránh chủy thủ, Liễu Chức Chức ngay sau đó lại hướng nàng đâm tới.

    Thích Nhược Dao chịu đựng cảm giác sắp bị hắc ám cắn nuốt hết, dùng hết cuối cùng sức lực bắt lấy Liễu Chức Chức cổ tay, lại bị đẩy ra.

    "Ngươi vẫn là tiết kiệm sức lực đi thì hơn." Liễu Chức Chức chủy thủ càng thêm hung ác mà đâm.

    Nàng không chỉ muốn Thích Nhược Dao chết, càng muốn nàng ta bị chết hoàn toàn thay đổi, mắt thấy nàng sắp được như ước nguyện, trong mắt nhanh chóng tràn ngập cuồng nhiệt.

    Đinh --

    Không ngờ đến cuối cùng, chợt có cục đá lấy tốc độ sét đánh phóng tới, tinh chuẩn mà đánh rớt chủy thủ trong tay nàng, nàng lại bực lại kinh, lập tức quay đầu hướng cửa viện nhìn lại.

    Ngay khi nàng nhìn thấy thân ảnh cao dài mà nàng quen thuộc tận xương, xoay mình mở to mắt.

    Nàng theo bản năng kêu lên: "Nam ca ca."

    Trong bóng đêm, nàng nhất thời thấy không rõ biểu tình của hắn, cho đến khi hắn đi nhanh lại đây, nhờ ánh nến trong miếu, nàng mới nhìn rõ gương mặt tuấn tú của hắn ẩn chứa lạnh lẽo.

    Nàng đúng là vô pháp lý giải làm thế nào hắn lại đến đây, liền bị hắn không lưu tình chút nào mà một chân đá văng ra.

    Nàng dù sao cũng chỉ là một nữ tử yếu ớt, một chân này hiển nhiên làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt tái nhợt, không kịp hoãn thần, nàng liền nhìn đến hắn đã ngồi xổm xuống đem Thích Nhược Dao kéo vào trong lòng ngực.

    Nàng lập tức hồng mắt không cam lòng nói: "Nàng như vậy đối với ngươi, ngươi còn muốn bảo vệ nàng?"

    Thích Nhược Dao tiếp cận hắn, rõ ràng chỉ là vì lợi dụng, hắn cũng rõ ràng đã quyết liệt, hơn nữa cho lui về toàn bộ người bảo hộ, nhưng tối nay hắn vì sao còn sẽ xuất hiện?

    Hắn lại sao có thể vì một kẻ bỉ ổi đê tiện, đối xử với nàng như thế?

    Trước sau như một, Tiết Nhạn Nam trong mắt không có Liễu Chức Chức một vị trí nhỏ, thậm chí liền xem nhiều một cái đều không thể, cho đến khi hắn nhìn rõ Thích Nhược Dao lúc này đã thoi thóp, mất đi ý thức, ánh mắt hắn như lưỡi đao dừng ở trên người Liễu Chức Chức.

    Hắn lạnh băng ra tiếng: "Ngươi hạ độc nàng?"

    Liễu Chức Chức nhịn xuống đau đớn, đứng lên liền giận giữ nói: "Là lại như thế nào? Là nàng đáng chết, ngươi chẳng lẽ muốn cứu nàng? Nhưng nàng xứng sao?"

    Tiết Nhạn Nam bỗng chốc rút ra kiếm chỉa vào nàng: "Giải dược."

    Liễu Chức Chức nhìn nhìn mũi kiếm trước mắt, khó có thể tin hỏi: "Như thế nào? Chẳng lẽ ta không cho giải dược, ngươi còn muốn giết ta?"

    Tiết Nhạn Nam nheo lại mắt đẹp: "Giải dược."

    Hắn xưa nay tính tình lạnh nhạt, trầm mặc ít lời, cùng Liễu Chức Chức từ nhỏ liền thích dây dưa hắn càng là không nói được mấy câu, dù cho hai người miễn cưỡng xem như cùng nhau lớn lên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào nàng, cùng nàng nói không ít chữ, lại là vì Thích Nhược Dao.

    Liễu Chức Chức khí cười: "Ta không có tuân hương giải dược."

    Tiết Nhạn Nam nghe vậy, đồng tử rõ ràng co rụt lại, hắn lại nhìn nhìn tình huống của Thích Nhược Dao, đến khi ánh mắt lại rơi xuống trên người Liễu Chức Chức, đã là rét lạnh thấu xương, hiển nhiên là hoàn toàn bị chọc giận.

    Liễu Chức Chức sợ tới mức không khỏi lui về phía sau hai bước, lại còn cuồng vọng mà cười ngớ ngẩn: "Ha ha ha, ngươi cứu không được nàng, nàng đáng chết, dù cho ngươi.."

    "Ngươi tìm chết."

    Tiết Nhạn Nam tay vốn dĩ đặt trên chuôi kiếm bỗng nhiên đâm về phía trước, kiếm của hắn liền vèo một tiếng hướng Liễu Chức Chức bay đi, hoàn toàn đâm vào ngực.

    Liễu Chức Chức lời còn chưa dứt, lần đầu tiên trong cuộc đời liền cảm giác được đau đớn bén nhọn.

    Nàng cúi đầu nhìn lại, trừng mắt to như chuông đồng tràn đầy không thể tin tưởng.

    Hắn thế nhưng thật sự giết nàng.

    Tiết Nhạn Nam chưa lại xem nàng, chỉ bế Thích Nhược Dao lên liền đi, cũng lạnh giọng phân phó Ngô Ý: "Đem thi thể của nàng ném xa một chút, đem kiếm của ta rửa sạch."

    Hắn mỗi câu nói, mỗi cái thái độ, đều chứng minh hắn đối Liễu Chức Chức cực độ chán ghét.

    Với hắn mà nói, nàng chỉ đồ dơ bẩn sớm nên chết.

    Liễu Chức Chức nghe hắn nói, thể xác và tinh thần đều đau đớn khó nhịn.

    Nàng theo bản năng hướng tới hắn tuyệt tình bóng dáng giơ tay, cánh môi tái nhợt rung động, lại không thể phun ra một chữ, chỉ có thể hàm chứa ngập trời phẫn hận không cam lòng ngã xuống mặt đất.

    Theo Tiết Nhạn Nam bọn họ rời đi, Ngô Ý nhìn về phía Liễu Chức Chức trên mặt đất.

    Tiết Nhạn Nam kiếm pháp tinh chuẩn, chỉ lần này, nàng liền hoàn toàn tắt thở, chỉ có cặp mắt kia bởi vì chết không nhắm mắt mà vẫn trừng to, khóe mắt còn lưu lại nước mắt.

    Ngô Ý đá đá thi thể, hừ nói: "Chết không đủ đền tội."

    Hắn rút kiếm trong thân thể nàng ra, tinh tế mà lau đi máu tươi trên kiếm, liền khiêng thi thể lên sử dụng khinh công rời đi, trực tiếp ra khỏi thành.

    Dựa vào phân phó, hắn đem thi thể tận khả năng mà ném tới chỗ xa nhất.

    Trăng lên cao, gió càng lạnh.

    Trong bóng đêm nơi hoang dã khác hẳn với chỗ hiu quạnh hoang vắng, tiếng sói thường tru lên càng khiến nơi này thêm phân âm trầm đáng sợ, khiến lòng người lạnh lẽo.

    Xác chết của Liễu Chức Chức cô độc mà nằm ở chỗ này, kết cục tựa hồ chỉ có vì lang no bụng.

    Thấp thoáng, có âm thanh đạp cỏ mà đến, lại không nhanh không chậm mà dần dần đến gần, bước đi thong thả ung dung kia tỏ rõ người tới nhàn nhã tự nhiên.

    Tới có ba người, cầm đầu chính là vị nam tử khí chất và dung mạo đều tuyệt luân.

    Hắn mặc một trường bào màu trắng xanh thanh nhã, tay cầm quạt xếp gõ nhẹ lên lòng bàn tay trái theo tiết tấu, chậm rãi đứng yên ở trước mặt Liễu Chức Chức, ánh mắt lười biếng mà nhìn đối phương.

    "Tấm tắc, thật là đáng thương."

    Lời tuy nói như thế, hắn kia tản mạn ngữ khí cũng không thấy nửa phần đồng tình, thanh âm dễ nghe cũng không nghe thấy một chút tình cảm, chứng tỏ hắn máu lạnh.

    Giống như khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, tuy đẹp, lại bạc tình.

    Người này đúng là nghĩa tử của đương triều quốc sư Đường Tĩnh Nguyệt, Đường Ly.

    Phía sau hắn là một nữ tử áo đỏ chấp kiếm đi theo, cùng với một nam tử áo xám, phân biệt là thủ hạ của hắn cùng người hầu. Nữ tử áo đỏ đi qua xem xét hơi thở của Liễu Chức Chức, liền đem đôi mắt vẫn luôn mở to của nàng khép lại, đứng dậy hướng hắn bẩm báo: "Công tử, nàng đã chết."

    Hắn chưa trả lời, chỉ đem quạt xếp cắm ở bên hông, thản nhiên mà bó lại ống tay áo

    Người hầu bên cạnh hắn chần chờ ra tiếng: "Công tử thật muốn lấy tim của nàng?"

    "Nếu không ngươi cảm thấy bản công tử thuận nước đẩy thuyền tính kế một phen, chỉ vì muốn tiện mệnh của nàng?" Cố định tốt ống tay áo, hắn thong dong mang lên bao tay mỏng mà người hầu đưa qua, vừa đi đến trước mặt thi thể ngồi xổm xuống, ánh mắt dừng ở lỗ thủng đầy huyết trên ngực cỗ thi thể.

    Hắn vươn hai ngón tay khảy khảy lỗ thủng, liền cầm lấy chủy thủ người hầu đưa qua.

    Nữ tử áo xé toạc quần áo của thi thể tại lỗ thủng, ngay sau đó lọt vào trong tầm mắt chính là một làn da bị vết máu lan tràn, nhìn không tới màu gốc.

    Đường Ly trước sau khí định thần nhàn, hiển thị cũng không kiêng kị huyết tinh.

    Hắn có một đôi mắt hình cung hoàn mỹ, chẳng sợ lúc này chỉ có ánh nến tối tăm, cùng với ánh trăng mập mờ, cũng giấu không được đáy mắt hắn phảng phất điểm xuyết sao trời.

    Chỉ là đôi mắt tuyệt mỹ này, chỉ lộ ra tà tính lương bạc.

    Hắn nắm chặt chủy thủ, xé mở ngực của thi thể.

    Người hầu thấy, theo bản năng quay đầu đi, hỏi: "Thuộc hạ không rõ, đều là tim người, trái tim của nàng này thật sự có kỳ hiệu làm thuốc?"

    Đường Ly chưa trả lời, dường như lười đến không muốn nói.

    Hắn thủ pháp cực hảo, mới một chốc, một trái tim còn tính hoàn mỹ rơi vào trên tay hắn, hắn nhìn trái tim đầm đìa máu này, không chút để ý, hình như có chút than nhẹ: "Nhất kiếm xuyên tim, thật là đáng tiếc."

    Nếu là có thể, hắn dĩ nhiên muốn một trái tim hoàn chỉnh nhất.

    Nếu không hắn cần gì tự mình đi xẻo trái tim này.

    Người hầu thấy hắn còn đang đánh giá trái tim, liền hỏi: "Công tử cảm thấy, vẻ ngoài của trái tim này so với những trái tim bình thường có gì khác nhau?"

    "Không có."

    Tâm đã tới tay, những thứ khác trở về nghiên cứu cũng không muộn, Đường Ly liền muốn đứng dậy, lúc này bỗng nhiên đột ngột vang lên một tiếng hô đau: "Đau.."

    Ai cũng sẽ không nghĩ đến, vốn nên chết thấu Liễu Chức Chức, lúc này đang chậm rãi mở mắt ra.

    Đường Ly ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy một màn này.

    Liễu Chức Chức ngơ ngác mà nhìn bóng đêm trước mắt, đôi mắt thanh triệt chỉ có vẻ ngây thơ, ngừng lại một lúc, đầu nàng theo bản năng quay sang nơi có bóng người đứng.

    Trong bầu không khí quỷ dị, nàng cùng Đường Ly bốn mắt nhìn nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...