Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê - Giang Sơn Nhất Cố

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi AJiang2007, 19 Tháng mười một 2021.

  1. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

    Tác giả: Giang Sơn Nhất Cố

    Editor: AJiang2007

    Thể loại: Đô thị tình duyên, trọng sinh, cận đại, hiện đại, quân nhân, làm giàu...HE.

    Số chương: 1933 chương chính văn + 708 chương ngoại truyện.

    Tiến độ edit: 2-3 chương/ tuần

    Nguồn convert: Ebooktruyen.net

    Link:[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của AJiang2007

    [​IMG]

    Văn án

    Thịnh Ninh đột nhiên bị đẩy ngã, nam nhân nào đó tươi cười tà tứ : "Quân trưởng có thể áp không thể nhục, nếu không anh cho em ở trên?"

    Hàng đêm đều bị áp, rốt cuộc nàng dâu nhỏ hát vang bài ca nông nô khởi nghĩa.

    Kiếp trước, Thịnh Ninh ngây thơ vô tri, từ nhỏ đã mang danh bất kham "người đàn bà hư hỏng".

    Bị bạn tốt hãm hại, bị nam nhân phụ bạc, sống bơ vơ không nơi nương tựa, cuối cùng chết thê thảm.

    Sau khi được trọng sinh quay về năm 1983, nàng nhất định lau mắt nhìn người, nghiêm túc làm việc.

    Một đời này, nàng không bao giờ khiến muội muội vì nàng mà chết, một đời này nàng muốn trở thành đoá hoa hồng kiêu ngạo nhất đoàn văn công, làm một nữ binh ưu tú, một nữ nhi hiếu thuận, một tỷ tỷ đủ tư cách!

    Hãy xem nàng đập nồi dìm thuyền như thế nào, cứu muội muội khỏi nước sôi lửa bỏng. Ngăn cơn sóng dữ, mang theo cả nhà cùng nhau đổi mới, làm giàu khá giả.

    Nhìn trúng mục tiêu, thề muốn bắt lấy trái tim quân trưởng mặt lạnh, là "Diêm Vương sống" trong truyền thuyết.

     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 1: Sư trưởng phu nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thịnh Ninh, nghe nói trước kia chị từng ngồi tù? Chúng ta là khách sạn 5 sao, chuyên tiếp đón khách quyền quý, tuyệt đối không thể giữ người thân thế không trong sạch." Giám đốc nhân sự là một phụ nữ vô cùng thời thượng, khuôn mặt trang điểm tinh tế. Cứ việc nàng đã rất cố gắng ra vẻ người tốt, nhưng ánh mắt khinh thường vẫn lộ ra ý đồ chân thật của nàng ta.

    Thịnh Ninh là nhân viên vệ sinh của khách sạn này, vì mưu sinh mỗi ngày nàng đều làm việc cẩn trọng. Đến bây giờ, nàng biết đã đến lúc mình nên rời đi.

    Rất nhiều lần khi ông chủ biết nàng từng ngồi tù liền không nể tình sa thải nàng, dù trước đó nàng biểu hiện tốt bao nhiêu đi nữa.

    Giám đốc nhân sự không âm không dương nói: "Tuy rằng chúng tôi sa thải chị nhưng do trước đó chị đã giấu giếm nên sẽ không nhận được trợ cấp gì hết."

    Thịnh Ninh nắm chặt giẻ lau trong tay, bàn tay lao động nhiều năm tràn đầy vết nứt nẻ hằn sâu, chỉ dính một chút nước liền đau lợi hại.

    "Giám đốc, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã chiếu cố thời gian dài như vậy." Thịnh Ninh cười vô cùng hèn mọn, lưng vốn thẳng tắp nay cũng đã hơi hơi còng xuống. Nàng nhìn giám đốc nhân sự cười cười, chuẩn bị xoay người rời đi.

    Nàng đột nhiên tươi cười khiến cho nàng kia kinh diễm, không nhịn được bật thốt lên: "Xem ra thời trẻ chị nhất định là đại mỹ nhân, không trách lại có lời đồn như vậy."

    Tay Thịnh Ninh đặt ở trên then cửa dừng một chút, nàng chưa có động tác gì thì cửa không bị đóng kín đã tự động mở ra.

    Bên ngoài đồng nghiệp khách sạn vây quanh rất đông. Nàng kia nhìn thấy nhiều người vây xem càng đắc ý dào dạt nói ra tư liệu điều tra được: "Nghe nói chị thời trẻ là văn công trong quân đội, ỷ vào diện mạo xinh đẹp tác phong có vấn đề, chưa kết hôn đã có thai, phá thai. Tai tiếng lộ ra bị kiện đến công đoàn đuổi ra, sau lại vì đánh người bị thương mà ngồi tù mười năm, phải không?"

    Thịnh Ninh không khống chế được cơ thể run rẩy, đôi mắt đã vẩn đục chảy xuống một giọt nước mắt. Nàng rất muốn gào rống nói không phải, nhưng sẽ có ai chịu tin tưởng đâu?

    "Tôi nói có đúng không?"

    Nàng thật sự từng ngồi tù, Thịnh Ninh không cách nào phủ nhận. Nếu có thể sống lại nàng nhất sẽ không ngốc nghếch nữa.

    "Đúng"

    Đồng nghiệp xung quanh nghe nàng trả lời đều biến sắc mặt. Thịnh Ninh không nhìn, nàng cũng đã biết là ánh mắt thế nào. Từ phía sau bộ phận hậu cần của khách sạn đi ra là bãi đỗ xe. Thịnh Ninh đeo hành lý đơn sơ thẫn thờ bước tới, ở chỗ quẹo không cẩn thận thiếu chút nữa bị xe đâm vào, tiếng phanh chói tai khiến nàng bừng tỉnh.

    Nàng vừa thấy chữ cái màu đỏ mở đầu biển số xe liền nhịn không được đau đớn trong lòng.

    Đây là xe bộ đội chuyên dụng, người có thể ngồi trên xe thân phận nhất định không phải bình thường.

    Nàng kinh sợ bò dậy, cảnh vệ lái xe vội vàng đi xuống xem xét tình hình. "Bác không sao chứ? Có đụng phải bác hay không?"

    Thịnh Ninh lắc đầu, bản thân nàng không cẩn thận, không thể trách người khác.

    "Tôi không sao."

    "Tôi thấy sắc mặt bác rất xấu, hay là tôi đưa bác đến bệnh viện nhé?" Cảnh vệ viên quan tâm nói.

    Thịnh Ninh lắc đầu từ chối, cửa sau xe bỗng hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt được bảo dưỡng thỏa đáng. Người phụ nữ ung dung hoa quý hô về phía cảnh vệ viên: "Nàng nói không thì không cần, chúng ta còn đi nhanh cho kịp!"

    "Vâng, phu nhân, tôi lên ngay đây." Tiểu Tào cười ngượng ngùng nhìn Thịnh Ninh: "Thực xin lỗi, sư trưởng phu nhân chúng tôi không được vui, tôi phải chạy xe đi ngay rồi."

    Lời tiểu Tào nói, nàng chỉ nhớ duy nhất câu "sư trưởng phu nhân"

    Nàng thất thần nhìn theo người phụ nữ trong ô tô, đáy mắt dâng lên hận ý khôn cùng.

    Chính là Tần Thúy Phân, người đã từng là bạn tốt nhất của nàng. Những việc nàng làm sai trước đây, đều liên quan đến nàng ta.

    Nàng trở thành sư trưởng phu nhân?
     
  4. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 2: Trở về năm 1983

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong xe, Tần Thúy Phân cảm giác được tầm mắt của Thịnh Ninh, liền nhìn nàng khó hiểu. Khi cách mười mấy năm không gặp, Thịnh Ninh đã sớm già nua không còn phong độ ngày xưa. Tần Thúy Phân chỉ thấy quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu.

    Ngay thời điểm Tần Thúy phân quay đầu, Thịnh Ninh vừa lúc nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh nàng, là Thẩm Kiến Quốc?

    " Sư trưởng, thực xin lỗi!" Tiểu Tào hướng Thẩm Kiến Quốc làm kính lễ, sau đó đi lên khởi động xe.

    Đột nhiên nhận được tin tức như vậy, khiến Thịnh Ninh choáng váng mặt mày. Nàng vốn dĩ mắc bệnh nan y, nay cũng đã từ bỏ trị liệu, thân thể kéo dài hơi tàn không chịu được kích thích.

    Ô tô rồ ga lao đi, Thịnh Ninh tuyệt vọng ngã xuống. Đi theo phía sau ô tô là một chiếc xe jeep quân đội màu xanh cũng có chữ cái mở đầu màu đỏ. Xe jeep phanh gấp dừng lại, một người mặc quân trang nhảy xuống từ ghế phụ, là một người đàn ông trung niên, khí thế mạnh mẽ.

    " Thủ trưởng!" Tài xế nhìn thấy vậy, kinh hoảng thét chói tai. Người đàn ông trung niên bế Thịnh Ninh ngã trên mặt đất lên, vừa thấy sắc mặt nàng mày kiếm liền nhíu lại.

    Thịnh Ninh sắp hấp hối, cố hết sức mở to mắt, đến khi nhìn rõ người ôm nàng, đôi mắt bỗng trợn trừng, là Từ Khải Cương?

    " Cô là Thịnh Ninh?" Từ Khải Cương nói: " Tôi đưa cô đi bệnh viện."

    Trong lòng Thịnh Ninh dâng lên thống khổ vô biên. Thẩm Kiến Quốc không nhận ra nàng, Tần Thúy Phân cũng không nhận ra nàng. Cuối cùng người nhận ra nàng lại là người nàng đã từ hôn Từ Khải cương!

    Từ Khải Cương sắc mặt phức tạp bế nàng lên xe, một người đàn ông trung niên khác đang ngồi ở ghế sau xe chuyển lên ngồi ghế phụ.

    " Đi bệnh viện!"

    " Vâng, thủ trưởng." Xe đổi hướng, lái về phía Tổng Viện giải phóng quân.

    " Khải Cương, rất ít khi thấy anh tốt bụng như vậy."

    " Nàng là Thịnh Ninh đó!" Từ Khải Cương thở dài.

    Người đàn ông ngồi ghế phụ bỗng trừng hai mắt, chỉ về phương hướng ban đầu nói: " Thịnh Ninh? vậy Thẩm Kiến Quốc vừa rồi..."

    " Kiến Quốc không nhận ra!" Tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy mà lại không nhận ra được.

    Mùa đông năm 2016, Thịnh Ninh trút hơi thở cuối cùng trong lòng người đàn ông nàng đã từng bỏ lỡ.

    ***

    Đại lễ đường tiếng nói ồn ào, người đi lại đều ăn mặc quân trang năm 80. Thịnh Ninh chớp mắt nhìn lễ đường thật lớn không còn chỗ ngồi. Bỗng nhiên không biết đêm nay là đêm nào.

    Nàng nhớ rõ chính mình mắc bệnh ung thư đã giai đoạn cuối, chết trong lòng Từ Khải Cương. Trong chớp mắt, làm sao lại xuất hiện ở đây?

    Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy hàng chữ to trên lễ đường " Hội diễn văn nghệ chúc mừng lễ kiến quân 1983". Hàng chữ này tựa như sét đánh giữa trời quang khiến nàng đầu váng mắt hoa.

    Nàng....nàng quay trở về năm 1983?

    Thịnh Ninh ngây thơ đứng giữa lối đi nhỏ trên lễ đường, tới xem hội diễn văn nghệ là những chiến sĩ ưu tú nhất toàn quân khu. Không ít chiến sĩ trẻ tuổi nhìn thấy nàng đều lộ vẻ ngượng ngùng cúi đầu xuống; sau lại trong lòng ngứa ngáy muốn ngẩng đầu nhìn trộm một cái.

    Thịnh Ninh 18 tuổi, còn chưa trải qua suy sụp, thăng trầm, tra tấn về sau. Tựa như nụ hoa hồng chớm nở, nũng nịu, mềm mại có thể véo ra nước. Nàng kiều diễm, ánh mắt ngây thơ cũng chọc người trìu mến.

    Lễ đường rất lớn, vô số các chiến sĩ đang trộm ngắm cô gái tự nhiên xuất hiện này.

    Từ Khải Cương ngồi trong đám người cũng nhìn thấy Thịnh Ninh; hàng lông mày đen sắc bén nhíu lại, tự nhiên anh cảm thấy tức giận trong lòng.

    Chỉ đạo viên ngồi bên cạnh dùng khủy tay huých anh một cái hỏi: " Sao vậy? Anh quen sao?"

    Từ Khải Cương lắc đầu, không biết, anh chỉ là cảm thấy quen thuộc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  5. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 3: Không biết tốt xấu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    " Trời ạ! Thịnh Ninh cô sao lại đi đến đây?" Một thiếu nữ khuôn mặt tròn trịa kinh hoảng hớt hải chạy tới. Đến khi nàng nhìn thấy người đông nghìn nghịt dưới lễ đường mới xấu hổ không dám ngẩng đầu.

    Thịnh Ninh hoàn hồn, không xác định hỏi: " Hồng Mai?"

    " Hội diễn sắp bắt đầu rồi, đội trưởng ở bên trong sân khấu không tìm thấy cô đang tức muốn chết." Trương Hồng Mai muốn lôi kéo nàng đi.

    Trương Hồng Mai làm việc nặng từ nhỏ đã quen, sức lực rất lớn, túm đau tay Thịnh Ninh. Cũng khiến nàng cảm nhận được mình thật sự đã trọng sinh.

    " Cô đi về phía trước làm gì? Đội trưởng không cho phép đi về phía đó, nhỡ không cẩn thận đụng chạm vị thủ trưởng kia liền xui xẻo à."

    Thịnh Ninh nghĩ lại, nàng tới phía trước muốn tìm Từ Khải Cương để thể hiện thái độ bản thân, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta. Bởi vì cha nàng ở quê gửi thư nói muốn gả nàng cho con trai của chiến hữu, làm nàng hoảng sợ. Khi ấy, nàng tuổi trẻ kiêu ngạo, ỷ vào bản thân xinh đẹp, mộng mơ muốn gả vào nhà giàu. Lại bị Tần Thúy Phân xui khiến làm nàng mê muội không biết xấu hổ, thừa dịp hội diễn văn nghệ chạy về phía trước lễ đài tìm Từ Khải Cương làm anh ta bỏ đi tâm tư này.

    Kiếp trước, chuyện này huyên náo rất lớn, lúc ấy có rất nhiều thủ trưởng quân khu cũng xem diễn. Từ Khải Cương là chiến sĩ anh hùng, vừa mới trở về từ chiến trường Nam Cương. Anh nổi danh là " Diêm Vương sống", nữ chiến sĩ quân khu nhìn thấy anh đều giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, bị doạ không dám ngẩng đầu lên. Kiếp trước, nàng vừa nghe đến tên anh đã bị doạ run người, căn bản không thể nào nghĩ đến chuyện hôn nhân, là cha bỏ qua thể diện cầu đến được.

    Trong lòng Thịnh Ninh đau nhức khó chịu, áy náy vô hạn cơ hồ muốn bao phủ nàng. Nàng nghĩ đến kiếp trước là kế muội gả cho con trai của trưởng trấn để đổi lấy cơ hội cho nàng tham gia quân ngũ. Mà bản thân nàng lại gây ra kết cục thê thảm sau này.

    Sau sân khấu, Tần Thúy Phân đợi đã lâu không nghe thấy náo động phía trước, cũng ngồi không yên, trộm chạy lên phía trước. Vừa liếc mắt thấy Thịnh Ninh được mọi người để ý, nàng liền hận ngứa răng.

    Hừ! Bất kể mày có xinh đẹp thế nào, Thẩm Kiến Quốc si tình với mày bao nhiêu; thì tao cũng sẽ khiến mày thân bại danh liệt, trở thành chuột chạy qua đường.

    Tần Thúy Phân thu hồi ánh mắt toan tính, thay khuôn mặt tính kế méo mó bằng vẻ quan tâm đi lên săn đón.

    " Ninh Ninh, thế nào? Cậu nói sao?" Tần Thúy Phân nôn nóng hỏi.

    Thịnh Ninh chấn động tinh thần, đôi mắt vốn dĩ mờ mịt trở nên rực rỡ lấp lánh. Lúc này các nàng đã chạy đến cửa ra lễ đường, nhưng vẫn có rất nhiều chiến sĩ trộm ngắm nàng.

    Đôi mắt nàng long lanh rực rỡ đẹp đến mức ngay cả Từ Khải Cương tâm chí kiên định đều phải nhìn nhiều thêm lần nữa.

    " Nói cái gì?" Thịnh Ninh mắt không nháy nhìn chằm chằm Tần Thúy Phân.

    " Đương nhiên là nói cậu tuyệt đối không gả cho Từ Khải Cương nha!" Tần Thúy Phân nói như lẽ đương nhiên phải thế, khoé miệng hàm ẩn nụ cười khinh thường cùng chờ mong.

    Thịnh Ninh này vừa ngu ngốc lại không biết phân biệt tốt xấu. Nàng đã sớm hỏi thăm rõ ràng, người kia là quân thần mặt lạnh, lập được chiến công hiển hách ở chiến trường Nam Cương. Anh ta chính là thiếu tá đoàn trưởng trẻ tuổi nhất của quân khu. Từ Khải Cương nếu không phải xuất thân nông thôn, ngay cả nàng cũng muốn gả cho anh ta. Từ nhỏ, Thịnh Ninh đã luôn đè ép nàng mọi mặt, nếu bản thân nàng không chiếm được cũng tuyệt đối không trơ mắt nhìn nàng gả cho người đàn ông tốt như vậy.

    Thịnh Ninh nghiêng đầu đánh giá Tần Thúy Phân: " Cha tôi chỉ viết thư hỏi ý kiến tôi, tôi ngay cả Từ Khải Cương là ai cũng không biết nữa."

    Tần Thúy Phân kích động nói: " Mình biết nha!"

    " Thúy Phân biết sao?"

    Tần Thúy Phân thầm kêu không ổn, quá sơ suất, không ngờ Thịnh Ninh óc heo này cũng sẽ biết tự hỏi. Có điều không sao cả, bây giờ nàng không mắc lừa lát nữa biểu diễn nàng vẫn có chiêu số lợi hại hơn nữa.

    Đến lúc trở lại hậu đài, quả nhiên Thịnh Ninh bị chỉ vào mũi hung hăng mắng một trận. Thịnh Ninh năm nay mới vào đoàn văn công, bình thường không biết làm người, bị mắng cũng không có ai nói đỡ thay nàng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  6. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 4: Điểm danh răn dạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may mắn hiện tại đa số mọi người đều thuần phác. Nếu là về sau, khẳng định đã có người đi lên giậu đổ bìm leo.

    Tuy rằng bị mắng, Thịnh Ninh không nhịn được cười cười, cảm giác được sống lại thật tốt. Một đời được sống lại này, nàng tuyệt đối không nghĩ tới những điều nông cạn ích kỷ, đi tranh giành thứ vốn không thuộc về mình. Nghĩ tới vòng ôm ấm áp trước khi chết, nàng nhếch khoé miệng cười ôn nhu.

    Một đời này, nàng sẽ không bao giờ bỏ qua người đàn ông lãnh khốc, trầm mặc, doạ người nhưng lại cũng ấm áp kia.

    Tần Thúy Phân nhìn bộ dáng của Thịnh Ninh luôn cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp.

    Đội hình tham gia hội diễn văn nghệ toàn quân khu vô cùng đông đảo. Các thủ trưởng cấp cao* tự mình tới, vài vị lãnh đạo đoàn văn công cũng ngồi phía trước làm khán giả.

    *Convert: 1 2 3 hào thủ trưởng

    Thời gian trôi qua, trong hậu trường ngày càng bận rộn. Thịnh Ninh vào đoàn văn công chưa được một năm, ngày thường huấn luyện hay lười biếng, nhân duyên lại không tốt, lẽ ra không có cơ hội biểu diễn. Nhưng bởi vì nàng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, mềm mại như kiều hoa, đôi mắt to tròn rực rỡ. Chẳng sợ nàng động tác cao thấp không đúng tí nào cũng vẫn khiến đoàn văn công thêm vài phần thể diện.

    Dùng cách nói thời hiện đại chính là một người kéo cao giá trị nhan sắc toàn đoàn.

    Đoàn văn công nàng công tác là sư đoàn lệ thuộc bộ chính trị. So sánh với đoàn ca múa Tiến Lên thuộc quân khu bộ chính trị vẫn còn kém xa. Bọn họ là đại biểu quốc gia đi nước ngoài biểu diễn. Hôm nay biểu diễn chính do đoàn ca múa Tiến Lên phụ trách.

    Lãnh đạo đoàn văn công Dương Văn Dĩnh đến từ quân khu. Nghe nói thời trẻ nàng đối mặt thủ trưởng đoàn ca múa Tiến Lên luôn không hoà hợp*.

    *Convert: không đối phó

    " Buổi biểu diễn tối nay rất quan trọng, đoàn văn công chúng ta có thể nổi bật hay không, làm cho sư đoàn 39 vẻ vang thì phải xem các cô rồi." Dương Văn Dĩnh là người phụ nữ khoảng chừng 40 tuổi, ăn mặc quân trang thẳng thớm, tóc búi gọn gàng không chút cẩu thả. Nàng có làn môi mỏng, ánh mắt sắc bén thoạt nhìn làm cả người nàng phi thường nghiêm túc khó gần.

    Thịnh Ninh nhìn thấy Dương Văn Tĩnh, kích động một trận trong lòng. Kiếp trước, sau khi nàng xảy ra chuyện bị đoàn công văn khai trừ, toàn bộ quân khu chỉ có Dương Văn Tĩnh ngày thường luôn nhìn nàng không vừa mắt đến tiễn.

    " Đặc biệt là Thịnh Ninh, lần này cô lại gây sự làm tôi mất mặt, tôi liền trả cô về quê nhà." Dương Văn Dĩnh đảo ánh mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thịnh Ninh. Nàng không yên tâm nhất chính là nha đầu này, trong lòng không vui biểu hiện thường ngày của nàng, nhưng xác thực nhìn trúng nàng là hạt giống tốt. Dương Văn Dĩnh cảnh cáo không cho mặt mũi, thậm chí là rất khó nghe. Tần Thúy đã chuẩn bị xem kịch vui, kết quả Thịnh Ninh chỉ cười gật gật đầu, làm Dương Văn Dĩnh hài lòng rời đi.

    Dương Văn Dĩnh đi rồi, Lục Tiểu Song tổ trưởng tổ ca múa trưng ra bản mặt nghiêm túc, cũng trừng liếc Thịnh Ninh một cái.

    Phi! Khuôn mặt như vậy vừa nhìn thấy chính là dạng hồ ly tinh. Các nàng đều nghe nói, Thịnh Ninh ở quê nhà chuyên lả lơi ong bướm, danh tiếng bại hoại gả không được mới tham gia quân ngũ.

    Thật cho rằng đoàn văn công các nàng là nơi rối loạn lung tung sao? Nàng tuyệt đối không cho phép loại phụ nữ không đứng đắn này tiếp tục ở lại đây.

    Thịnh Ninh coi như không phát hiện ánh mắt Lục Tiểu Song, hiện tại tâm tư nàng đều bị Từ Khải Cương hấp dẫn, làm sao có thể quản nhiều chuyện như vậy? Kiếp trước nàng luẩn quẩn trong lòng, mới luôn muốn tranh cao thấp, cùng Tần Thúy Phân đấu, cùng Lục Tiểu Song nháo. Cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.

    Một đời này, nàng không tranh, không đoạt, nhưng nếu có kẻ dám hãm hại nàng tất hoàn trả gấp bội.

    Hội nghị ngắn ngủi kết thúc, phía trước đã vang lên tiếng người chủ trì sinh động cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt dưới khán đài.

    Những người tham gia quân ngũ rất mạnh mẽ, tiếng vỗ tay hệt tiếng sấm, khiến cho người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

    Thịnh Ninh các nàng thay quần áo ở nơi hẻo lánh, cách sân khấu rất xa. Đoàn văn công bọn nàng ở trước mặt đoàn ca múa Tiến Lên không thể so sánh, biểu diễn mở màn tự nhiên không đến phiên các nàng lên đài.


    Trong chương có vài chỗ dấu * mình dịch cảm thấy chưa ok lắm, các bạn góp ý cho mình nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười một 2021
  7. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 5: Bắt đầu biểu diễn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Thịnh Ninh là lão binh kháng Mỹ viện Triều* xuất ngũ. Mẹ nàng vừa sinh nàng ra liền bỏ chạy theo người khác. Về sau, cha nàng lại cưới một quả phụ từ nơi khác đến, quả phụ còn mang theo một đứa con chồng trước. Từ nhỏ, Thịnh Ninh cùng mẹ kế và kế muội quan hệ đã không tốt, cả ngày không cãi cọ lại sinh sự. Về sau, nàng mới hiểu được, tuy rằng mẹ kế miệng luôn khắc nghiệt nhưng để nàng có thể tham gia quân ngũ đã không tiếc đem bán chính con gái ruột của nàng, trả giá thật sự quá nhiều.

    *Kháng Mỹ viện Triều: Cuộc viện trợ của Trung Quốc 1950-1953 cho quân đồng minh Bắc Triều Tiên chống lại quân Mỹ đang chống lưng cho Nam Triều Tiên (Hàn Quốc bây giờ) trong cuộc chiến chia cắt Bắc - Nam Triều Tiên.

    Kiếp trước, đến cuối cùng nàng mới hiểu được cũng đã muộn. Kế muội gả đến nhà trưởng trấn chưa được ba năm đã uống thuốc sâu tự sát. Mẹ kế bị đả kích bệnh một trận không dậy nổi cũng đi theo. Về sau, lúc nàng ở trong tù, cha đi thăm nàng một lần, ánh mắt cha lúc đó đến chết nàng vẫn còn nhớ rõ. Hết thảy quá khứ, như một thước phim điện ảnh đen trắng không ngừng tái hiện trong dòng suy nghĩ của Thịnh Ninh. Mỗi một màn, mỗi một cảnh đều làm nàng thống hận bản thân vô cùng. Đôi tay nàng đặt trên đầu gối không ngừng xoắn chặt vào nhau, gần như muốn đem ngón tay bẻ gãy.

    " Thịnh Ninh, cô khẩn trương sao?" Trương Hồng Mai khuôn mặt đỏ bừng, bước đến bên cạnh Thịnh Ninh : " Tôi khẩn trương muốn chết, tay cũng không biết để vào đâu."

    Thịnh Ninh lắc đầu " Không khẩn trương". Vào lúc này kiếp trước nàng cũng khẩn trương muốn chết, nhưng về sau trải qua vô số lần diễn xuất, nàng đã sớm thành thói quen. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ đợi lên sân khấu, cả người liền toát lên khí chất trầm ổn.

    Trương Hồng Mai mặt càng đỏ hơn, nói nhỏ giọng ngập ngừng: " Thịnh Ninh, cô hình như thay đổi." Nàng cùng Thịnh Ninh trước kia không giống.

    Thịnh Ninh hoảng hốt, chân tay luống cuống vội vàng nói: " Hồng Mai, cô còn trách tôi sao? Trước kia tôi bắt nạt cô, là tôi không tốt, tôi xin lỗi cô!"

    Ngày thường ở đoàn văn công, Trương Hồng Mai bị bắt nạt đã quen. Hiện tại, có người xin lỗi nàng làm nàng hoảng loạn không thôi, vội vàng lắc đầu: " Không có, tôi không oán trách cô, kỳ thật tôi biết tâm cô không xấu." Tất cả mọi người bắt nạt nàng, chỉ có Thịnh Ninh xin lỗi nàng.

    Thịnh Ninh chua xót một hồi, xem ra trước kia nàng đều bị mỡ heo che tâm. Ngay cả Trương Hồng Mai người thành thật lại không được coi trọng nhất trong đoàn so với nàng đều thông thấu hơn.

    Nhớ rõ kiếp trước, Trương Hồng Mai gả cho một đồng hương tham gia quân ngũ. Trước kia Thịnh Ninh mắt cao hơn đầu, tự nhiên chướng mắt những người này, cẩn thận nhớ lại hồi lâu cũng không nhớ trượng phu Trương Hồng Mai trông như thế nào.

    " Sắp đến rồi, sắp đến rồi..." Nhân viên hậu cần phụ trách sắp xếp biểu diễn thúc giục. Thịnh Ninh vội vàng đứng lên, sửa sang lại trang phục trên người một chút liền đi theo bảy thành viên múa đoàn văn công đứng cùng nhau sau màn sân khấu chờ đợi. Màn lớn dày nặng che hết thảy phía trước sân khấu. Trong lòng Thịnh Ninh nhảy nhót, lặng lẽ vén rèm sân khấu lên nhìn về phía trước. Chỉ là nàng vừa ngó đầu ra, liền cảm nhận được vô số tầm mắt sắc bén, nàng sợ tới mức buông luôn rèm sân khấu, ổn định lại trống ngực rộn ràng. Ngồi ở đại lễ đường chính là những chiến sĩ ưu tú nhất toàn bộ quân khu, có không ít là lính trinh sát. Những ánh mắt kia giống như máy trinh sát, sao có thể không phát hiện ra nàng?

    Có điều, mọi người đều không có ác ý, chỉ đơn thuần là tò mò.

    Ở dưới đài, Từ Khải Cương không có hứng thú xem biểu diễn, nếu sư trưởng không mệnh lệnh bắt buộc anh phải đi, anh tình nguyện mang binh đi huấn luyện dã ngoại cũng tuyệt đối không tới đây.

    Anh ngồi ở dưới đài vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, đột nhiên ngẩng lên liền nhìn thấy rõ đầu nhỏ vươn ra từ sau rèm sân khấu. Khuôn mặt Từ Khải Cương lãnh ngạnh không tự chủ mềm hoá.

    Thật là đáng yêu nha!

    Thẩm Kiến Quốc ngồi phía sau anh cũng nhìn thấy Thịnh Ninh, trên khuôn mặt ôn tồn lễ độ hiện lên ý cười.
     
  8. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 6: Thiên phú kinh người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nửa tháng trước, tiểu nha đầu to gan này chạy đến trước mặt hắn cùng hắn thổ lộ. Lúc ấy hắn liền nghĩ, dã nha đầu từ đâu đến mà to gan như vậy. Tuy rằng hắn cự tuyệt lạnh lùng, nhưng kỳ thật trong lòng lại có chút cao hứng.

    " Đoàn văn công đến từ sư đoàn 39 sẽ biểu diễn cho quý khán giả phía dưới, điệu múa điệp luyến hoa." Người chủ trì trên lễ đài mặc quân trang nhiệt tình như lửa cao giọng giới thiệu.

    Sư đoàn 39 có thể nói là một trong hai sư đoàn dã chiến lợi hại nhất toàn quân khu, là trọng điểm trong trọng điểm được thủ trưởng quân khu chú ý. Mỗi đợt có các loại thi đấu, diễn tập huấn luyện dã ngoại đều không thể thiếu vị trí nhỏ của sư đoàn 39. Thịnh Ninh hít sâu một hơi, cố nén khẩn trương trong lòng. Nàng đã rất nhiều năm không khiêu vũ, tuy nàng còn nhớ rõ điệp luyến hoa, rõ nằm lòng; chính là vừa lên sân khấu, nhìn phía dưới người đông nghìn nghịt, bỗng nhiên khẩn trương đến bắp chân cũng run rẩy. Bởi vì nàng tướng mạo xuất chúng, nên được sắp xếp ở giữa đội hình.

    Trong lòng Tần Thúy Phân ghen ghét phát cuồng, nhìn bộ dáng Thịnh Ninh khẩn trương, nàng ta lộ vẻ đắc ý. Hai người bọn họ là đồng hương, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Bất kể nàng đi đến đâu cũng giống như con vịt xấu xí, vậy nên nàng ngoài mặt làm bạn tốt của Thịnh Ninh, kỳ thật trong lòng hận muốn chết. Nàng nằm mơ cũng đều muốn đem Thịnh Ninh đạp dưới lòng bàn chân.

    Hừ! Mày cứ ngông nghênh đi, lát nữa cho mày đẹp mặt!

    Âm nhạc vang lên, cơ thể Thịnh Ninh cứ thế theo nhạc xoay múa. Có thiên phú như khảm vào linh hồn, nàng không cần tự hỏi, không cần nghĩ nhiều liền bước vào cảnh giới quên mình. Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, kiếp trước bỏ qua, đời này nàng mới đạt được.

    Thịnh Ninh động tác vũ đạo tiêu chuẩn vô cùng có linh khí, nàng say mê nhảy múa, nét mặt hồn nhiên thiên thành kiều mị thoát tục. Ban đầu nàng như hoa dại hoang dã, hiện tại trưởng thành kiều diễm ướt át như hoa hồng, linh khí bức người tựa u lan.

    " Văn Dĩnh, cô bồi dưỡng được một hạt giống tốt." Thủ trưởng ngồi hàng ghế trước cố ý gọi Dương Văn Dĩnh ngồi hàng ghế sau tới.

    " Bồi dưỡng nhân tài vì quân đội là chức trách của tôi." Dương Văn Dĩnh cung kính làm quân lễ tiêu chuẩn. Kỳ thật, trong lòng nàng cũng đang nói thầm, tròng mắt trừng to sắp rớt ra nhìn Thịnh Ninh trên đài, đâu còn nửa phần bộ dáng nghiêm túc ngày thường.

    Thịnh Ninh bình thường biểu hiện nàng nắm rõ, hôm nay cho nàng lên đài hoàn toàn là vì mặt mũi mà nhét thêm người. Vốn dĩ Dương Văn Dĩnh đã khai quật được một Tần Thúy Phân vừa biết chịu đựng trong các trường hợp lại vừa thông minh có thiên phú đã rất hài lòng. Nhưng vừa rồi Thịnh Ninh bỗng nhiên thể hiện ra thiên phú kinh người làm nàng, thực sự khiến nàng kinh hỉ.

    " Văn Dĩnh, chúc mừng cô!" Một giọng nữ nhu nhu truyền tới. Người nói chuyện vừa rồi cao hơn nàng một bậc, là Tô Vận giáo đoàn trưởng đoàn ca múa Tiến Lên đến từ quân khu.

    Nhìn thấy Tô Vận, Dương Văn Dĩnh vô cùng chán ghét, không thèm để ý nàng liền xoay người rời đi. Theo nhịp điệu âm nhạc, động tác nhảy múa của Thịnh Ninh càng thuần thục thêm, phối hợp cùng những người khác là thiên y vô phùng. Điệp luyến hoa là một vũ đạo yêu cầu khả năng nhảy múa phi thường cao. Vốn dĩ đoàn văn công không chuẩn bị diễn vở này, là Dương Văn Dĩnh muốn tranh đua cùng Tô Vận, mạnh mẽ ra lệnh, mới khiến các nàng thành không trâu bắt chó đi cày.

    Hiện tại mọi người ảnh hưởng bởi Thịnh Ninh, càng múa càng tốt, trong lòng tự nhiên cao hứng.

    Người khác cao hứng, Tần Thúy Phân lại không cao hứng.

    Nàng nỗ lực biểu diễn tươi cười hoàn mỹ nhất, góc nghiêng hấp dẫn nhất, lại vẫn bị ánh hào quang trên người Thịnh Ninh làm lu mờ thành con vịt xấu xí. Nàng hận đỏ mắt, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, bất kể nàng nỗ lực như thế nào đều bị gương mặt hồ ly tinh của nàng ta thu hút mọi ánh nhìn. Kỳ thật, Tần Thúy Phân không hề xấu, thậm chí đẹp hơn nhiều cô gái xuất thân nông thôn.
     
  9. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 7: Kéo váy xuống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi còn nhỏ nàng đã thích cái đẹp, biết trang điểm hơn Thịnh Ninh, cũng dẻo miệng hơn nàng. Nhân duyên tốt không biết bao nhiêu lần so với Thịnh Ninh, cố tình nàng không để ý điều này, một lòng so đo khuôn mặt đẹp với Thịnh Ninh.

    Tần Thúy Phân nghĩ đến Thẩm Kiến Quốc đang xem biểu diễn dưới đài, hận ý trong lòng càng bốc lên cao như phải bỏng. Đó là con trai sư trưởng, xuất thân cán bộ cao cấp lại không có bất cứ tật xấu gì. Ở quân đội nỗ lực khắc khổ, bản thân lại có thực lực, từ ngày đầu tiên vào quân đội nàng đã âm thầm động tâm. Cố tình mỗi lần nàng thiết kế gặp gỡ tình cờ ở nơi đóng quân, ánh mắt anh chưa từng dừng lại trên người nàng.

    Càng quá mức hơn chính là, tiện nhân Thịnh Ninh kia cũng thích anh. Nam nhân ưu tú giống như Thẩm Kiếm Quốc, nữ nhân nào không thích? Vì thế, Tần Thúy Phân đem hết mọi sự sai lầm đổ lên đầu Thịnh Ninh, đáy lòng càng thêm hận nàng.

    Nghĩ như vậy, Tần Thúy Phân bị quỷ mê tâm hồn. Lúc điệu múa sắp kết thúc, nàng thần không biết quỷ không hay ném đậu nành đã thủ sẵn xuống dưới chân Thịnh Ninh.

    Thịnh Ninh đang nhảy múa say mê, dưới chân hơi trượt, bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh bi thảm xảy ra ở kiếp trước. Trong lòng nàng hoảng hốt, nghĩ đến hình ảnh xấu hổ trước mặt mọi người, bị đẩy ngã gãy cổ chân cổ tay. Ở trên sân khấu nàng hoàn toàn không màng đến hình tượng trước toàn thể quân khu mà điên cuồng cấu xé Tần Thúy Phân.

    Không...Sống lại đời này nàng tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ!

    Cơ thể Thịnh Ninh không khống chế được ngã nhào về phía trước, trong lúc trời đất quay cuồng nàng dựa vào thân thủ linh hoạt học được ở trong ngục giam muốn đứng vững. Vốn dĩ nàng đã có thể ổn định thân thể chào kết thúc hoàn mỹ, lại thình lình bị người đằng sau hung hăng đẩy một cái. Ở thời khắc Thịnh Ninh rớt khỏi sân khấu một tràng tiếng hút khí vang lên.

    Trong nháy mắt rơi xuống sân khấu, nàng nhìn thấy khoé miệng Tần Thúy Phân lộ ra tia cười quỷ quyệt.

    Thịnh Ninh không cam lòng, trong lúc thân thể mất khống chế nàng tập trung sức lực toàn thân vào mũi chân, sau đó kéo theo váy Tần Thúy Phân. Lúc nàng té ngã đồng thời nghe một tiếng xé vải vang lên.

    Ở dưới đài Dương Văn Dĩnh vừa tức lại vừa vội. Nhìn thấy Thịnh Ninh ngã xuống nàng không màng thân phận kêu cảnh vệ viên của bản thân đi cứu người, lại thấy vài quan quân đang ngồi ngay ngắn đều đã đứng lên. Không đợi nàng thấy rõ, một bóng người cao lớn đĩnh bạt động tác nhanh nhất, chỉ trong vài bước đã phi đến dưới đài. Chỉ là sự việc xảy ra quá đột ngột, anh lại cách khá xa, không thể kịp thời đỡ được cô gái nhỏ ngã xuống.

    Thịnh Ninh vừa ngã xuống đất liền cảm nhận được cơn đau thấu tim ở cổ chân, nàng khó chịu muốn rớt nước mắt.

    Âm nhạc ở lễ đường cũng ngừng, nếu không phải các thủ trưởng cấp cao đều ở đây, lúc này chắc chắn đã rối loạn rồi.

    Hội diễn quan trọng như vậy của quân khu, lại là lần đầu tiên xảy ra sai lầm lớn như thế. Đoàn văn công sư đoàn 39 là vứt hết thể diện.

    Tần Thúy Phân lộ ra vẻ mặt hoảng loạn, động tác nàng vừa mới đẩy Thịnh Ninh khẳng định không thể thoát khỏi nhiều đôi mắt sắc bén như vậy. May mắn là ánh đèn sân khấu khi biểu diễn không sáng lắm, cho nên nàng hoàn toàn có thể chống chế.

    " Thịnh Ninh, cậu không sao chứ? Mình...mình muốn kéo cậu." Tần Thúy Phân nói xong liền khóc hoa lê đái vũ, nhu nhược đáng thương.

    Ha ha ha.......Nháo đi! Nháo loạn điên cuồng đi! Để toàn bộ mọi người trong quân khu đều nghĩ thật uổng cho nữ nhân này khuôn mặt mỹ lệ, trong xương cốt nàng lại vô cùng nông cạn, vô cùng chanh chua. Tần Thúy Phân kêu gào đắc ý trong lòng.

    Tươi cười đắc ý trên gương mặt Tần Thúy Phân còn chưa kịp thu hồi, liền cảm thấy gió lạnh thổi qua thân dưới. Ở phía dưới, vô số đôi mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn chằm chằm trên đài, còn có cả âm thanh nuốt nước miếng.

    Tần Thúy Phân duỗi tay sờ một cái, sau đó chính là cuồng loạn thét chói tai. Nàng...nàng dưới thân vậy mà chỉ mặc một chiếc quần lót, cặp đùi đẹp trơn bóng trắng nõn lộ ra bên ngoài. Thì ra là ở thời điểm Thịnh Ninh ngã xuống sân khấu, nhân cơ hội kéo váy nàng xuống.
     
  10. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 8: Cô vẫn là lính?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    " Thịnh Ninh mày..." Tần Thúy Phân hận không thể ăn tươi nuốt sống Thịnh Ninh, muốn lao ngay xuống sân khấu xé nát khuôn mặt dụ người* của nàng.

    *dụ người: chỗ này tác giả để là " kỹ nữ", cơ mà mình không thích nên đổi nhé.

    " A...Tại sao lại như vậy?" Đám người đoàn văn công kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, trong lúc hoảng loạn luống cuống chân tay.

    " Thúy Phân, nhanh quay lại." Lục Tiểu Song làm đội trưởng, là người đầu tiên tỉnh táo lại. Cũng may mắn nàng ngăn cản, bằng không Tần Thúy Phân lý trí bị phá hủy sẽ không màng tất cả lao xuống đánh Thịnh Ninh.

    Lễ đường vốn dĩ yên tĩnh đã sắp nổ tung lên rồi. Tần Thúy Phân đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không nghĩ tới phải trốn về sau sân khấu.

    Xong đời, lần này nàng hoàn toàn xong đời. Xấu mặt trước nhiều người như vậy, chỉ mặc một cái quần lót. Bất kể thế nào, khẳng định sẽ bị chụp mũ tác phong có vấn đề. Hơn nữa nàng bị nhiều người xem sạch trơn như vậy, về sau nàng làm thế nào tiếp tục ở quân đội?

    Tần Thúy Phần mắt tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. May mắn lúc này Dương Văn Dĩnh chạy tới đây, đôi mắt nhìn về phía Thịnh Ninh rõ ràng mang theo bất mãn. Sau đó tự mình giúp Tần Thúy Phân đắp quần áo, cho người đưa đi bệnh viện.

    Thịnh Ninh bị đôi mắt Dương Văn Dĩnh nhìn cho hãi hùng khiếp vía. Nhưng nàng không chút hối hận khi làm như vậy. Là nàng ta muốn hại chính mình, đời này nàng tuyệt đối không làm cái người ngu ngốc không có đầu óc, bị kẻ khác hãm hại lợi dụng.

    Trong lúc nhất thời, mọi người đều vội vàng đi chiếu cố Tần Thúy Phân bị ngất xỉu, Thịnh Ninh ngã xuống sân khấu nửa ngày không dậy được lại không có ai quan tâm.

    Nàng ôm lấy thân mình, lòng thở phào nhẹ nhõm. Những lúc thế này bị chú ý càng nhiều, khả năng bị loại bỏ càng lớn. Về sau Tần Thúy Phân không thể ở đoàn văn công nữa, thì bản thân nàng cũng phải chịu trừng phạt.

    " Cô không sao chứ?" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.

    " Tôi..." Thịnh Ninh vừa ngẩng đầu liều nhìn thấy khuôn mặt Từ Khải Cương trẻ tuổi lại anh tuấn. Vốn dĩ nàng định nói không có vấn đề gì nhưng lời đến bên miệng lại thành: " Đau quá..." Ánh mắt đáng thương hề hề giống động vật nhỏ mềm mại đáng yêu.

    Từ Khải Cương ngồi xổm xuống, vươn bàn tay to xem xét cổ chân nàng, quả nhiên thấy sưng đỏ to như bánh màn thầu, lông mày anh không biết vì sao chau thành ngọn núi nhỏ.

    Anh dùng một tay chạm vào Thịnh sẽ nhỏ giọng kêu đau. Làm cho một thiết huyết quân nhân như Từ Khải Cương trên trán cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

    Thẩm Kiến Quốc cũng đã đi tới: " Đồng chí Thịnh Ninh cô không sao chứ?"

    Thịnh Ninh nghe ra là giọng nói Thẩm Kiến Quốc, ngẩng khuôn mặt hoa lê đẫm mưa lên lại không nói một câu gục đầu xuống.

    Nàng ngồi dưới đất giật nhẹ tay áo Từ Khải Cương, đáng thương hề hề nói: " Đưa tôi đi bệnh viện đi! Cổ chân tôi có lẽ bị gãy rồi."

    Từ Khải Cương nhìn cổ chân nàng trắng nõn tinh tế còn không to bằng cổ tay mình, sưng đỏ như củ cải, liền sát khí đầy mặt.

    " Có thể tự mình đi không?" Từ khải Cương mặt không cảm xúc hỏi.

    Thịnh Ninh liếc trộm anh một cái: " Không thể, rất đau không đi được."

    Từ Khải Cương đỡ nàng dậy, mày kiếm nhăn, trong mắt hiện lên một tia sát khí. Anh là lão binh đã trải qua chiến trường, sống sót từ trong sơn thây biển máu; cho dù là hơi biểu hiện không kiên nhẫn cũng đủ doạ người.

    Thịnh Ninh nói không sợ hãi là giả, nhưng nghĩ đến mọi chuyện kiếp trước, nàng không muốn chính mình tiếp tục yếu đuối ích kỷ, bỏ lỡ người đàn ông tốt.

    " Cô có phải lính hay không?" Đây rõ ràng là Từ Khải Cương ghét bỏ thể lực của nàng.

    " Đúng, là lính văn nghệ." Thịnh Ninh quật cường cắn môi, vối dĩ nàng có thể kiên trì đứng lên nhưng bây giờ nàng không muốn.

    " Anh ôm tôi đi." Người này sao lại vừa lãnh vừa ngạnh giống như tảng đá cứng vậy?
     
  11. AJiang2007

    Bài viết:
    37
    Chương 9: Bị nghi ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Khải Cương biểu cảm hơi hơi kinh ngạc, may mắn da anh thuộc loại bánh mật, bằng không khẳng định có thể chứng kiến cảnh tượng " Diêm Vương sống" đỏ mặt.

    "Đồng chí Thịnh Ninh, tôi đưa cô đi." Thẩm Kiến Quốc chủ động nói.

    "Không cần" Từ Khải Cương lãnh Ngạnh nói xong, trực tiếp chặn ngang bế nàng lên. Trước khi đi, anh giao phó Chu Hoành: " Tôi đưa cô ấy đến phòng y tế, lát nữa cậu giúp tôi xin nghỉ với thủ trưởng."

    " Được được được...Anh đi đi!"

    Tới bệnh viện kiểm tra xong, bị nứt xương, phải bó thạch cao.

    " Bị thương thế này cần phải dưỡng cho tốt, bằng không sẽ rất ảnh hưởng việc nhảy múa sau này." Bác sĩ vừa nhìn liền biết các nàng ở đoàn văn công, băng bó thạch cao xong liền dặn dò.

    Từ Khải Cương trước sau không nói lời nào, trên mặt nghiêm túc không có bất cứ cảm xúc gì, Thịnh Ninh sợ tới mức không dám kêu đau tiếng nào.

    Lúc này, Dương Văn Dĩnh đã lo xong việc bên Tần Thúy Phân, đã vội vàng chạy tới đây, dù sao cũng cùng một bệnh viện.

    " Cảm ơn Từ đoàn trưởng, chỗ này có tôi là được rồi." Dương Văn Dĩnh tiễn xong Từ Khải Cương mới quay lại xem Thịnh Ninh.

    Nàng có chức vị cao trong đoàn văn công, trước kia chỉ nhìn lướt qua Thịnh Ninh, cũng nghe nói rất nhiều lời đồn đãi không tốt về nàng, hôm nay mới coi như tiếp xúc. Nhìn kỹ như vậy, trong lòng càng thưởng thức nàng.

    " Thực xin lỗi!" Thịnh Ninh ôm đầu gối, thật cẩn thận xin lỗi: " Là tôi làm cho đoàn chúng ta mất mặt, là tôi sai. Về sau tôi sẽ sửa, tôi sẽ cố gắng huấn luyện gấp bội." Đây là lời thật lòng của nàng, sống lại một đời nàng chỉ muốn thay đổi hoàn toàn, thành thật kiên định làm người.

    Dương Văn Dĩnh thấy được nàng thuần phác, sắc bén trong mắt phai nhạt vài phần. Nhưng việc nàng xé rách váy Tần Thuý Phân không thể cứ thế bỏ qua.

    " Tôi hỏi cô, xé váy Tần Thúy Phân là ngoài ý muốn thật sao?" Dương Văn Dĩnh nhắc tới việc này liền hãi hùng khiếp vía, nếu không phải ngoài ý muốn thì tâm tư của cô gái này cũng quá ác độc.

    Tương lai về sau của Tần Thúy Phân ở đoàn văn công xem như bị hủy hoại hoàn toàn.

    Thịnh Ninh vốn dĩ yếu đuối trở nên nghiêm túc dị thường: " Đoàn trưởng, loại tình huống này căn bản tôi không thể khống chế. Vốn dĩ tôi đang múa rất tốt, kết quả bị người ta đẩy một cái, trong tình thế cấp bách mới bắt lấy vật gì đó để chính mình không bị ngã. Cuối cùng....tôi cũng không nghĩ tới kết quả lại như vậy."

    Dương Văn Dĩnh nghe được nàng bị người đẩy, ánh mắt trở nên dị thường nghiêm túc: " Cô nói có người đẩy cô?"

    " Không sai! Hiện trường nhiều người xem như vậy, khẳng định có người nhìn thấy." Nàng không tin nhiều lính trinh sát ngồi phía dưới như vậy, lại không ai phát hiện động tác nhỏ phía trên.

    Chỉ cần Tần Thúy Phân dám nhìn chằm chằm nàng không bỏ, nàng liền bắt được kẻ đầu trò nàng ta.

    Dương Văn Dĩnh nheo mắt, lúc lâu sau mới nói: " Chuyện này tổ chức sẽ điều tra rõ ràng, cô dưỡng thương cho tốt."

    " Cảm ơn đoàn trưởng, vậy hội diễn động viên làm sao bây giờ?"

    Dương Văn Dĩnh thở dài: " Lần này chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, phần sau hội diễn đều bắt buộc phải dừng lại."

    " A?" Thịnh Ninh giật mình trừng tròn đôi mắt, đời trước cũng không có nghiêm trọng như vậy nha! " Đoàn trưởng, là tôi sai, mọi trách nhiệm tôi sẽ gánh vác, xin không cần liên lụy người khác." Nàng không thể liên lụy mọi người.

    Vốn là trong lòng Dương Văn Dĩnh có chút bất mãn, cũng dần biến mất. Biết gánh vác trách nhiệm, chứng tỏ có thể đảm đương, có thể đảm đương, liền đáng giá bồi dưỡng.

    "Chuyện này tôi sẽ xử lý." Dương Văn Dĩnh nói xong xoay người rời đi. Thịnh Ninh ngồi trên giường làm quân lễ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...