[edit] Trọng sinh 80: Tức phụ xảo kinh thương - Mạc chỉ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kamiwaki Katori Jen, 24 Tháng tư 2019.

  1. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Trọng Sinh 80: Tức Phụ Xảo Kinh Thương

    Tác giả: Mạc Chỉ​



    Trọng sinh quay lại về những năm 80 thế kỉ XIX, Chung Lăng Ngọc nàng thật sự là khóc không ra nước mắt, nguyên chủ cũng lại có một số phận thực bi thương, mẫu thân mất sớm nãi nãi ghét bỏ, bị đường muội khi dễ, may mắn là nàng lại có một người cha tốt thực sự quan tâm đến nàng.

    Với tư tưởng của người hiện đại, nàng vào thành làm công, tự thân gây dựng nên sự nghiệp, dùng tài trí thu phục lòng người, tiện tay lại thu phục một cái băng sơn mĩ nam rồi hướng vào con đường hôn nhân, dựng nên một câu chuyện tình ngọt ngào. Hãy chờ xem nàng từ một cái ngốc tử mà lột xác thành một nữ cường nhân trong thương nghiệp, tỏa sáng xuyên thủng mắt cẩu của đám người kia, xem nàng hô mưa gọi gió tại thập niên 80 này!
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tư 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Cắt cỏ heo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chung Lăng Ngọc một bên phe phẩy cái quạt tay đã lộ ra cả thanh trúc ra ngoài, một bên ngồi trong một cái đình viện.

    Kể từ khi tỉnh lại từ buổi sáng hôm đó, nàng liền cơm cũng không ăn quá 2 miếng, cũng chưa từng mở miệng nói lời nào.

    Trong đầu nàng hiện tại bây giờ chỉ luôn nghĩ đúng về một vấn đề, vì cái gì? Vì cái gì mà cớ sao ông trời lại chọn nàng!

    Bất quá là lúc đó nàng đang ở trong căn trọ mà mình thuê, nửa đêm bị một tiếng sấm sét lớn truyền đến tai làm cho tỉnh giấc, sau đó là một hồi mê mang, vừa mới đây tỉnh lại, chính là không ngờ rằng, nàng đã xuyên về hơn ba mươi năm trước.

    Điểm đáng nói chính là nơi đây không hề có di động hay máy tính, mà TV trắng đen, thứ mà niên đại nàng đang sống đã được xếp vào hàng cũ kĩ thì ở niên đại lại là một thứ rất đáng giá, khắp cả một cái thôn thì cũng chỉ có một nhà có thể mua nổi.

    Càng tệ hơn chính là, cho nàng xuyên qua thì xuyên qua đi, nàng là người rộng lượng, không tính toán chuyện đó nhưng chí ít cũng phải cho nàng kí ức của nguyên thân để nàng dễ dàng ứng phó vơi những sự việc sau này đi. Trong các tiểu thuyết không phải là những nhân vật chính đều được hưởng đặc quyền này hay sao?

    Xem ra chính mình không có mang số mệnh của nhân vật chính đi, từ khi tỉnh lại cho đến bây giờ, nàng chỉ biết duy nhất một tin tức là chủ nhân khối thân thể này giống nàng y như đúc, cũng gọi là Chung Lăng Ngọc, hơn nữa đầu óc còn lại có vấn đề như vậy.

    Chung Lăng Ngọc, đó là tên mà khi ở kiếp trước nãi nãi đã đặt cho nàng, nãi nãi đã qua đời khi nàng còn đang học cao trung, kể từ đó, nàng liền bắt đầu tự lực cánh sinh. Vì học bổng, liền mau chóng đem bản thân biến thành con mọt sách, rốt cuộc cũng được một xuất đi du học nước ngoài.

    Mắt thấy bản thân sắp tốt nghiệp, đùng một cái liền đem nàng ném tới một nơi còn chưa khai hóa như thế này, Chung Lăng Ngọc trong lòng đều là không cam tâm cùng không chấp nhận.

    Nhìn chung quanh một vòng, nàng hiện tại đang ở tại nhà của nguyên chủ, tuy ở trong thôn cũng không được coi là tốt, nhưng cũng được coi là khá giả, không tính là quá kém.

    Chính phong là bốn gian nhà ngói khang trang sáng ngời, so với nhà của những người ở đây còn nhiều hơn một, hai gian.

    Trong đó có một gian chính là của nàng, rộng mở sáng ngời. Chính giữa còn có một gian phòng là tổ phòng, nơi được dùng để tế linh vị của tổ tiên cùng với những bao lương thực chất đống. Gian phòng gần phòng của nàng chính là phòng của phụ thân nàng, bất quá lúc này không có ở nhàm nghe nói là đi công tác đi!

    Gian phòng cuối cùng, chính là gian phòng của nãi nãi nàng Chu Quế Phương.

    Đương nhiên, trong nhà không phải chỉ có ba miệng ăn bọn họ, còn có một nhà tiểu thúc tiểu phẩm, họ ở nhà kế bên. Nguyên nhân đến nỗi này chính là, tất cả tiền nhà tiền ăn của cái nhà này tất cả đều dùng tiền của nguyên chủ phụ thân mà chi trả.

    Ánh mắt xẹt qua phòng ốc được đặt ở trên đường lớn phía trước, là của một nữ hài nhìn qua có vẻ lớn bằng nàng hiện tại.

    Nàng đã gặp qua nàng ta lúc ở trên bàn cơm sáng nay, là con gái của tiểu thúc tiểu thẩm Chung Vân Thanh.

    Giờ phút này, Chung Vân Thanh tách khỏi mấy cái cô nương kia trong thôn, đi về phía trong viện.

    Giỡ xuống ý cười ngọt ngào khi nãy, Chung Vân Thanh Khinh thường mà liếc mắt khinh nhìn nàng một cái, xoay người đi tới nhà kho, cẩn thận mà lấy ra một cái sọt, ném tới trên người nàng.

    "Ngốc tử, ngươi còn thất thần làm cái gì, còn không nhanh lên đi cắt cỏ heo." Hừ lạnh một tiếng, Chung Vân Thanh cho nàng một cái xem thường, xoay người vừa đi còn một bên nói thầm, "Chỉ là phế vật ăn không ngồi rồi, chết sớm một chút thì mới tốt."

    Chung Lăng Ngọc đứng lên, một chân đá văng cái sọt ra, vừa lúc đá tới dưới chân của Chung Vân Thanh, đột nhiên va vào mắt cá chân của nàng ta, tức khắc, Chung Vân Thanh phẫn nộ mà xoay người lại.

    Cặp mắt như muốn phun ra lửa của nàng ta trực tiếp bị Chung Lăng Ngọc làm lơ.

    "Kêu ai ngốc tử đâu!"

    Khí thế, thực đủ.

    Kiếp trước, nàng không có cha mẹ, cũng chỉ có duy nhất một người thân là nãi nãi. Luôn có những đứa trẻ khác tìm cách gây sự với nàng, nhưng cho tới bây giờ, nàng vẫn không hề sợ bọn chúng đến kiếm chuyện, cho dù là có bị đánh đến đổ máu, nàng cũng sẽ nhất quyết mà đem những cái đó hài tử đuổi đi.

    So với khí thế, một đám người kia còn không ảnh hưởng được nàng, đó chính là đánh từ nhỏ tới đại uy danh cùng danh vọng.

    Chung Vân Thanh đột nhiên phát hiện, cái ngốc tử đường tỷ trước kia, hôm nay giống như trở nên không giống nhau. Ánh mắt kia, thế nhưng lại sắc bén như lưỡi kiếm, mà nàng ngay cả dùng khí để đối mặt với Chung Lăng Ngọc đều không có.

    "Nói nghe xem, ngươi vừa rồi kêu ai ngốc tử đâu." Khi nói chuyện, Chung Lăng Ngọc đã đi tới bên người Chung Vân Thanh, một chân đạp lên trên sọt, cúi đầu nhìn xuống nàng.

    Khối thân thể này giống với khối thân thể của nàng khi trước, đều là cao 1m65, mà Chung Vân Thanh chỉ có 1m56, so nàng lùn hơn những 10 cm.

    Từ nàng góc độ nhìn lại, Chung Vân Thanh giống như một cái run bần bật giống như một tiểu bạch thỏ. Chẳng qua, mới vừa rồi nàng đã được chứng kiến 'mặt khác' của Chu Vân Thanh, tự nhiên sẽ không thật sự đem người này coi như là tiểu bạch thỏ.

    "Ngươi.. Ngươi muốn làm gì." Chung Vân Thanh hướng tới trong nhà nhìn lại, lúc này cũng không có người ra tới, chú ý tới một màn này, nàng hy vọng hiển nhiên thất bại.

    Khóe miệng gợi lên một nụ cười, đối phó tiểu bạch hoa gì đó, cũng rất có ý tứ a.

    "Ta có thể làm cái gì, ta chính là hỏi ngươi một chút, vừa rồi ngươi câu kia ngốc tử nói chính là ai."

    Bị nàng trên cao nhìn xuống mà nhìn, Chung Vân Thanh ở trong lòng ghét bỏ chính mình mẫu thân quá lùn, khiến cho chính mình đồng thời cũng lùn như vậy, trên mặt lại không thể không lộ ra lấy lòng tươi cười tới.

    "Đường tỷ, ta vừa mới không có nói ngốc tử, ngươi khẳng định là nghe lầm."

    Nói xong, Chung Vân Thanh ở trong lòng hung hăng nói: Ngươi tên ngốc này, ta sớm muộn là muốn thu thập ngươi, trước đó ngươi cứ đợi đấy cho ta. Ngốc tử, đại ngốc tử! Lại không cho người ta nói, ngươi cũng là cái ngốc tử!

    Chung Vân Thanh tự nhận là bản thân thật sự là lương thiện, nhưng Chung Lăng Ngọc lúc này đã không phải cái nguyên chủ cái gì cũng đều không hiểu biết kia, chỉ cần từ trong ánh mắt của Chung Vân Thanh, nàng liền có thể nhìn ra được này đóa tiểu bạch hoa trong lòng suy nghĩ.

    "Nga, nguyên lai là ta nghe lầm a."

    Thấy nàng nói như vậy, Chung Vân Thanh khóe miệng một phiết, lại là một nụ cười châm chọc, giây lát lướt qua, bị nàng thực mau mà thu lên. Nghĩ thầm, ngốc tử quả nhiên chính là ngốc tử. Lần trước không có đem nàng hù chết, lần sau liền không có may như vật, này ngốc tử tồn tại, chính là sỉ nhục của nhà bọn họ.

    Chung Lăng Ngọc nhìn mắt dưới chân sọt, buồn bã nói: "Vừa rồi ngươi không phải nói muốn cắt cỏ heo sao, đi thôi."

    Chung Vân Thanh sửng sốt, ở xác nhận Chung Lăng Ngọc là ở kêu nàng lúc sau, tức khắc lộ ra ghét bỏ chi sắc. Như vậy sự tình, nàng mới không cần đi đâu.

    "Ta vừa rồi không phải nói ta muốn đi, ta là làm.."

    "Ân?" Lại lần nữa nhìn thẳng Chung Vân Thanh, cuối cùng đối với nàng ta hạ một ánh mắt áp bức, Chung Vân Thanh không thể không mang sọt trên lưng đi theo.

    Vừa đi, Chung Vân Thanh còn một bên quay đầu lại nhìn, khẩn cầu bên có một người ra tới mà giải vây cho nàng

    "Nhanh lên a, quay tới quay lui!"

    Chung Vân Thanh trong mắt nước mắt nhi một lăn, mắt thấy liền phải rơi xuống xuống dưới.

    Sách! Nhìn bộ dáng này, thật là có vài phần nhìn thấy mà thương khí chất. Đáng tiếc a, nàng Chung Lăng Ngọc cũng không phải cái gì anh hùng, tự nhiên cũng không sợ mỹ nhân nhi rơi lệ.

    Bị gọi một tiếng, Chung Vân Thanh nhanh hơn bước chân, lại ở chỉ đi rồi hai bước sau, lại chậm lại, thỉnh thoảng lại triều trong phòng mặt liếc đi.

    Chung Lăng Ngọc đơn giản đi nhanh triều nàng đi qua đi, lúc này đây, tiểu bạch thỏ bị sợ hãi, cũng cuối cùng là ngoan.

    Tiếp tục ngồi ở trong viện, đại khái nửa giờ lúc sau, vẻ mặt mỏi mệt Chung Vân Thanh cõng non nửa sọt thảo, mang theo trên mặt nước mắt nhi, về tới trong nhà.

    "Vân Thanh, ngươi làm sao vậy, ai kêu ngươi đi làm chuyện như vậy, mau buông xuống ngay." Từ trong phòng đi ra một cái lão phụ nhân, đúng là các nàng nãi nãi Chu Quế Phương.

    Chung Vân Thanh tròng mắt nhi vừa chuyển, lại là từng giọt từng giọt nước mắt lớn nhỏ thi nhau chảy xuống dưới, nàng thật cẩn thận mà hướng tới Chung Lăng Ngọc liếc lại đây, lại nhanh chóng mà nói:

    "Nãi, này đó đều là ta chính mình nguyện ý đi làm, cùng đường tỷ không quan hệ."

    * * *

    Editor: KKJ​
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2020
  4. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Tiểu bạch hoa (bạch liên hoa ấy)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chung Lăng Ngọc chớp chớp mắt, tiểu cô nương này cũng thật là tài năng đi, như vậy mới chân chính là diễn kịch không phải sao? (KKJ: Hừm! Chú ý, đây là châm chọc, không phải lời khen)

    Nghe vậy, Chu Quế Phương vẻ mặt tức giận mà nhìn chằm chằm về phía Chung Lăng Ngọc.

    "Ngươi nghĩ gì mà lại bắt muội muội của nàng đi làm cái chuyện này, nàng có thể làm được hay sao!"

    Nấp phía sau lưng Chu Quế Phương, Chung Vân Thanh liếc về phía Chung Lăng Ngọc, mang đầy hàm ý khiêu khích đối với nàng.

    Trước kia, mỗi lần chỉ cần dùng một ánh mắt này của chính mình để nhìn về phía nàng ta, Chung Lăng Ngọc liền sẽ gấp đến độ dậm chân, sau đó là làm các việc thiếu suy nghĩ. Mà đổi lấy kết quả chính là bị quỳ xuống mà đánh theo gia quy.

    Phương pháp này, có thể nói là trăm thí bách linh. (KKJ: Tới khúc này tớ muốn việt hóa hoàn toàn lắm, nhưng khổ nỗi câu văn nó hay quá cơ, nếu bạn nào không biết thì 'Trăm thí bách linh' chính là sử dụng đi sử dụng lại một chiêu trò mà lần nào cũng thành công.

    Hôm nay, cái con nhỏ ngốc tử Chung Lăng Ngọc kia lại cả gan mà bắt nàng đi cắt cỏ heo, nàng thế nào nhất định thế nào cũng phải làm Chung Lăng Ngọc xấu mặt, tốt nhất nên bị đánh đến mức da tróc thịt bong đi, dù sao thì mấy ngày nay đại bá cũng không hề có nhà, cũng chả có ai đứng ra bênh vực nàng ta.

    Chính là, Chung Vân Thanh rất nhanh liền phát hiện ra có điểm không đúng. Sau khi nàng liếc ánh mắt khiêu khích kia về phía nàng ta, vậy mà Chung Lăng Ngọc cư nhiên cũng chỉ là cười nhạt một chút, không hề dấu hiệu sắp nổi điên như nàng đã dự tính từ trước.

    "Nãi, ngươi lời này đã có thể không đúng rồi. Năm nay tuổi của Vân Thanh cũng không còn được tính là nhỏ nữa, sao lại không thể làm chuyện này. Ta nhìn thấy tất cả các cô nương khác trong thôn, thế nhưng tất cả đều đã đi cắt cỏ hết rồi, người ta đã có thể làm thì nhất định nàng cũng có thể làm a."

    Chu Quế Phương bị Chung Lăng Ngọc bắt bẻ, hơn nửa ngày đều không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

    "Ngươi ngươi ngươi.. Ta thấy ngươi là muốn chống đối!"

    "Nga, thì ra, việc ta cho Vân Thanh ra ngoài làm việc mà trong khả năng nàng ấy có thể làm được thì chính là chống đối. Nói như vậy, địa vị của Vân Thanh ở trong cái nhà này hẳn chính là lớn nhất đi. Nói cho cùng thì, nãi nãi, chính ngươi cũng phải làm việc đâu."

    Chung Lăng Ngọc vẫn giữ nguyên điệu bộ mỉm cười như thế, nhìn qua một bộ dáng đầy phúc hậu cùng vô hại.

    "Nói như vậy cũng đúng a, Chu đại tỷ, ta cũng cảm thấy Vân Thanh nhà các ngươi đúng là cũng nên ra ngoài rèn luyện một chút. Những tiểu nữ trong thôn này, ai mà không phải mỗi ngày ôm vào một đống công việc nhà đâu, các ngươi cũng đem đứa nhỏ này chiếu cố đến thật tốt quá."

    Một người nhìn qua có vẻ là bằng tuổi với Chu Quế Phương lúc này đã tiến tới, đối Chu Quế Phương khuyên nhủ.

    Sắc mặt của Chung Vân Thanh nhất thời trở nên không tốt. Tương lại thì nàng chính là sẽ được gả vào trong thành đi, làm sao mà có thể đem nàng so với đám người kia giống nhau, mỗi ngày liền phải làm những công việc nhà nống bẩn thỉu đó. Tay của nàng mềm mại như vậy, từ nhỏ chính tới lớn chính là được dưỡng thành như một nàng công chúa, không phải đụng tới những việc làm nặng nhọc như vậy bao giờ.

    Chu Quế Phương đau lòng Chung Vân Thanh, lại càng thêm chán ghét mà nhìn Chung Lăng Ngọc, nếu không phải là tại cái nha đầu chết tiệt này, thì bây giờ làm sao mà có người ngoài vào làm tổn thương cháu gái ngoan của nàng.

    Dừng một chút, Chu Quế Phương lúc này mới cùng người nọ nói: "Vân Thanh thực có khả năng, ngươi xem chuyện ngày hôm này, đều là chính nàng đi làm. Đối cái này cháu gái a, ta là thực vừa lòng."

    Chuyện vừa chuyển, Chu Quế Phương lại nhìn về phía Chung Lăng Ngọc.

    "Chỉ có nha đầu này mới là thật sự gì đều không làm, cả ngày chỉ biết ăn, vốn dĩ công việc ngày hôm nay, chính là việc nàng nên đi làm. Vân Thanh trước kia mỗi ngày làm việc, liền nàng ở lười biếng!"

    Người khuyên nàng ta lúc trước liền há miệng thở dốc, đều biết này Chung gia lão bà tử bất công với con trai của mình cùng với con gái hắn. Nếu không phải đại nhi tử có tiền đồ, cuộc sống này không chừng còn tồi tệ như thế nào đâu.

    Đáng tiếc chính là, đại nhi tửu lại sinh ra một tiểu nữ nhi không có đầu óc, khiến cho Chu Quế Phương càng thêm chán ghét cả nhà bọn họ.

    Thở dài, tính, sự tình của Chung gia, nàng vẫn là không nên tham dự mới tốt.

    Chung Vân Thanh lại là cười đắc ý, cái ngốc tử Chung Lăng Ngọc kia còn dám so đo cùng nàng, ai mà không biết Chu Quế Phương thương nàng nhất, cũng chỉ có ngốc tử mới không biết.

    "Đúng vậy, ta mỗi ngày cái gì đều không làm, nhưng kia thì thế nào đâu. Ta ở chính là phòng của ba ba ta xây, ăn chính là do tiền của ba ba ta mua, ta liền tính cái gì đều không làm, cũng không có ai dám tới nói ta cái gì."

    Ngụ ý, các ngươi ở nhà ta, ăn đồ ăn nhà ta, dùng nhà ta đồ vật, thế nào cũng nên vì ta làm chút sự tình đi.

    Vì đây hiện tại là ở trước mặt nhiều người, Chu Quế Phương không thể nào mà lại trút giận tại đây được, lại là nhận định, chờ buổi tối liền đem Chung Lăng Ngọc khóa ở trong phòng, cho nàng quỳ xem bọn họ ăn cơm, ăn xong rồi, lại một người đánh nàng một roi, xem nàng về sau còn dám như vậy nữa hay không đây.

    Dù sao, con trai lớn của mình hiện tại cũng không có ở nhà. Chung Lăng Ngọc lại là cái ngốc, lời nói cũng chưa người tin.

    Trong lòng có kế sách, Chu Quế Phương gấp không chờ nổi muốn đem Chung Lăng Ngọc cấp mang đi vào.

    Lông mày Chung Lăng Ngọc khẽ nhấc, đi vào đánh, khá tốt, nàng hôm nay liền phải đem thói xấu của đám người này mà đem chỉnh lại cho đúng đây.

    "Hảo a." Không có do dự mà, Chung Lăng Ngọc thậm chí còn mang theo vài phần nhảy nhót phun ra hai chữ.

    Chung Vân Thanh khóe miệng mang cười, tên ngốc này, hôm nay cư nhiên dám khi dễ chính mình. Chờ đến đi vào lúc sau, chỉ cần chính mình như vậy nhu nhu vừa khóc, còn không chọc giận được cả nhà, làm Chung Lăng Ngọc tên ngốc này ăn không hết gói đem đi sao.

    Ánh mắt không tự giác trở nên sắc bén lên, Chung Vân Thanh không có nửa điểm che dấu mà trừng mắt Chung Lăng Ngọc.

    Chung Lăng Ngọc không cam lòng yếu thế, cũng trừng mắt mà nhìn lại.

    Lúc này, Chu Quế Phương đã muốn chạy tới phía trước, Chung Vân Thanh đi đến Chung Lăng Ngọc bên người tới, ở nàng bên tai nói nhỏ.

    "Ngốc tử, ngươi chờ xem, tiến vào sau ta khiến cho người đánh chết ngươi."

    Chung Lăng Ngọc chớp chớp mắt, nhìn qua một bộ thiên chân bộ dáng, giống như không nghe hiểu Chung Vân Thanh đang nói cái gì giống nhau.

    "Hừ, thật là cái ngốc tử."

    Sau khi thốt ra lời kia, Chung Vân Thanh lâng lâng mà hướng tới trong phòng đi đến.

    "Đường tỷ, ngươi cần phải nhanh lên tiến vào a, nãi đều đang đợi ngươi." Tới rồi cửa, Chung Vân Thanh hướng tới Chung Lăng Ngọc cười, tức khắc liền làm Chung Lăng Ngọc nghĩ tới truyện cổ tích những cái đó nữ vu, ân, rất giống.

    Muốn đánh nàng? Gia nhân này thật đúng là tự mình cảm giác thực không tồi a.

    Sải bước mà đi vào đi, mọi người trong phòng đều đem ánh mắt dừng ở trên người nàng, không có hảo ý.

    Sách! Liền như vậy mấy cái dưa vẹo táo nứt, xác định thật là muốn đánh nàng, mà không phải muốn bị đánh?

    Chung Lăng Ngọc một vòng vọng qua đi.

    Đầu tiên chính là người bên phải, Chung Vân Thanh, một người chỉ biết là cải trang thành bộ dáng tiểu bạch hoa nhu nhu nhược nhược. Sau đó là một cái nữ nhân trung niên so với Chung Vân Thanh còn muốn lùn hơn, trang điểm đến.. Ân, có vài phần yêu dị, nhìn rất là kỳ quái. Chung Lăng Ngọc nghĩ rằng, người này hẳn chính là mẫu thân của Chung Vân Thanh, các nàng khi lớn lên đều có vài phần tương tự nhau.

    Ở bên trái bọn họ, là một chàng trai cao gầy, nhìn qua một bộ dáng cũng là miễn cưỡng mà có thể đánh nàng. Đáng tiếc chính là, quá gầy, so với những tên lưu manh đường phố lúc trước mà nàng quật ngã lúc trước, so ra là không chỉ kém một vài cấp bậc.

    Ở bên phải chàng trai kia, còn lại là một cái nhìn qua liền biết là một cái nam nhân chưa hề làm chuyện gì, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là phụ thân của Chung Vân Thanh, Chung Kiến Tường. Còn có một người, còn lại chính là cái kia bất công đến không biên Chu Quế Phương.

    Tầm mắt lướt qua bọn họ, lại dừng ở trên bàn đồ ăn.

    Gạo hỗn hạt cao lương nấu cơm khô, bên này có tới sáu người, trên bàn lại chỉ có năm chén cơm, suy nghĩ cũng không thè nghĩ, thiếu đó là ai.

    Đến nỗi thái sắc sao, nhìn đảo cũng không tệ lắm, có huân có tố.

    "Đều đứng làm gì, ăn cơm đi." Chung Lăng Ngọc nghiêng người, từ Chung Vân Thanh bên người chen qua đi, ở trước bàn ngồi xuống. Duỗi tay, liền đưa tay mà lấy từ trong đó ra một cái bát lớn đầy cơm, thong thả ung dung mà ăn lên.

    Không phải Chung Lăng Ngọc rất đói, muốn ăn thật nhiều, nàng liền chính là thực ghê tởm cái gia đình này, cho rằng nàng hiểu chính là cái chén thiếu kia chính là phần nàng, liền sẽ ngoan ngoãn mà không ăn? Sách! Nàng cũng không phải là cái dạng khách khí như Chung Lăng Ngọc kia đi.

    Editor: KKJ​
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2019
  5. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Ăn cơm chiều

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai cho ngươi ăn! Vân Long, ngươi còn đứng đấy làm cái gì, mau tiến lại mà đem nha đầu chết tiệt kia kéo về đây!" mẫu thân của Chung Vân Thanh là Đường Lệ Hoa phẫn nộ mà gào rống, bộ dáng kia, nhìn giống như là đang muốn xẻ thịt uống máu của Chung Lăng Ngọc.

    Chung Vân Long vừa nghe, liền duỗi tay về phía Chung Lăng Ngọc mà đem nàng bắt lại.

    Những động tác nhỏ này, Chung Lăng Ngọc đã gặp qua rất nhiều lần, nàng lập tức bưng chén lên, còn không quên dùng chiếc đũa trên tay mà gắp đồ ăn tiến vào trong miệng, khinh thường hừ mũi mà nghiêng người né tránh bàn tay đang chộp tới một cách nhẹ nàng.

    Tên Chung Vân Long này nhìn qua thì so với nàng có vẻ lớn hơn Chung Lăng Ngọc một chút, vì thế, sau khi Chung Lăng Ngọc tránh thoát được, còn không quên mở miệng nói: "Đường ca, ngươi nếu muốn ăn thì tự mình mà gắp lấy đi hà cớ gì mà lại phải cướp từ trên tay ta đâu."

    Những biến hóa này của Chung Lăng Ngọc, hai người không não như Chung Vân Long và Đường Lệ Hoa chắc chắn sẽ không thể nào phát hiện ra.

    Chính là, Chung Vân Thanh đứng ở bên cạnh dần dần mà phát hiện ra có điểm không đúng.

    Lúc trước khi ở bên ngoài, khi nhìn thấy những hành động của Chung Lăng Ngọc làm nàng tức giận, nàng còn nghĩa rằng nàng ta là đang nổi điên. Hiện tại, sau khi nàng bình tĩnh, lại nhìn kỹ, trong ánh mắt của Chung Lăng Ngọc không hề giống như mọi ngày mà cực kì linh động, căn bản là không phải ánh mắt mà một tên ngốc tử nên có.

    Hơn nữa, vừa mới diễn ra một màn kia, cho dù nàng tự nhận là chính bản thân mình cũng có thể thoát ra khỏi bàn tay đang chụp tới của ca ca nàng Chung Vân Long, nhưng tại sao Chung Lăng Ngọc lại có thể làm một cách thoải mái.

    Chẳng lẽ? Nàng đầu óc đã trở nên bình thường?

    Không đúng a, mặc dù là lúc đó nàng ta không bị hù dọa cho sợ chết, nhưng cho tới bây giờ nàng đều không có nghe nói qua là một cái ngốc tử bị dọa thì đầu óc sẽ bình thường trở lại. Cho dù là có thật như vậy đi chăng nữa, thì tại sao bệnh viên người ta còn chưa có nói cái gì.

    Với ý tưởng vừa chợt nảy ra này, Chung Vân Thanh quyết định vẫn là nên thử một phen xem sao.

    Vì thế mà nàng từ từ tiến về phía Chung Lăng Ngọc.

    Chung Lăng Ngọc vẫn luôn để ý đến nàng ta, những người khác trong Chung gia ánh mắ không hề mang theo một tia u ám nào, chán ghét nàng chính là chán ghét nàng. Nhưng đối với Chung Vân Thanh này, ngoại trừ là ở tình huống chỉ có hai người bọn, còn lại nàng ta đều là mang theo một lớp mặt nạ.

    Chung Lăng Ngọc không sợ những người kia mang địch ý đối với nàng thể hiện hết ra ngoài, nhưng ghét nhất, đó là Chung Vân Thanh như vậy, trước mặt một bộ sau lưng một bộ, mang theo gương mặt tươi cười đều có thể đâm chọc sau lưng bất cứ lúc nào, làm người khó lòng phòng bị.

    Cũng may, khối thân thể của nguyên chủ là một cái mới có thể làm cho Chung Vân Thanh vừa mới tỉnh lại liền có thể giả dạng đến hoàn hảo.

    "Ai nha! Đường tỷ ngươi làm cái gì đâu." Chung Vân Thanh ôm bụng, từng giọt nước mắt nhỏ lăn dài trên má. (KKJ: Hảo mắc ói)

    Chung Lăng Ngọc thầm trợn mắt trong lòng, làm sao mà nàng ta có thể diễn tới mức này đâu.

    "Nha! Vân thanh a, ngươi nói ngươi làm sao vậy, biết rõ ta ở ăn cơm, ngươi còn muốn dựa lên người ta, còn dùng đồ vật là cho cánh tay của ta thực là đau. Chờ ta cha trở về, ta liền nói cho hắn, các ngươi khi dễ ta." Chung Lăng Ngọc chép miệng nói, cũng bắt chước theo bộ dáng của Chung Vân Thanh, nước mắt bắt đầy.

    Muốn diễn sao, ta không ngại. Đồng thời khi che lại cánh tay, nàng liền dùng sức bấm móng tay của mình vào da làm đau đến mức sưng đỏ, dấu vết đó sẽ là chứng cứ làm cho Chung Vân Thanh không thể nào chống chế được.

    Những người khác vừa nghe Chung Lăng Ngọc muốn nói cho phụ thân nàng, tức khắc liền luống cuống.

    Chung Kiến Quốc hiện tại là đi công tác đi, đúng là bởi vì hắn mấy ngày nay không ở, bọn họ mới dám khinh nhục Chung Lăng Ngọc như vậy, nếu là để cho Chung Kiến Quốc phát hiện, hậu quả chính là không thể nào mà lường được, quả thực sẽ rất nghiêm trọng.

    Chu Quế Phương nhanh chân chạy tới, kéo cánh tay Chung Lăng Ngọc ra xem, quả nhiên mặt trên có đạo ấn tử, còn xuyên qua da.

    Bọn họ không sợ Chung Lăng Ngọc nói cho Chung Kiến Quốc, rốt cuộc Chung Lăng Ngọc đầu óc có vấn đề, nhưng nếu trên người để lại dấu vết, này đã có thể không phải bọn họ có thể tùy ý chống chế.

    "Chung Vân Thanh, ngươi như thế nào làm như vậy, không phải ta đã nói, không được làm cho những nơi này trên người nàng để lại dấu vết hay sai!" Muốn đánh cũng phải đánh nơi mà khi che lại thì không thể nào nhìn thấy, trước kia bọn họ không phải đều là làm như thế này sao.

    Chu Quế Phương sốt ruột, liền luôn luôn yêu thương cháu gái cũng không rảnh lo, hướng tới Chung Vân Thanh hét lên. Cánh tay nơi này dễ dàng bị phát hiện như vậy, lại có hai ba vệt, Chung Kiến Quốc trở về tất nhiên sẽ thấy được.

    Chung Vân Thanh ôm bụng, vẻ mặt ủy khuất.

    Vừa rồi rõ ràng chính là nàng bị khuỷu tay của Chung Lang Ngọc đụng trúng, tuy rằng cũng không tính là quá đau, nhưng người bị thương lại chính là nàng. Dựa vào cái gì, Chu Quế Phương còn muốn tới mắng chính mình.

    "Kia căn bản là không phải ta, chính là nàng tự mình làm, nàng muốn giá họa cho ta!"

    Chung Vân Thanh lời nói chắc chắn, hơn nữa nàng càng thêm xác thức, Chung Lăng Ngọc thay đổi, không hề là cái con người ngu dại trước đây.

    "Ô ô ô ô ô.." Chung Lăng Ngọc lau một phen nước mắt, khóc đến thương tâm cực kỳ, còn nhịn không được mà nhanh chóng ăn thêm hai miếng cơm.

    Nhìn nàng như vậy, Chung Vân Thanh hận không thể mà tiến tới lột da nàng. Cho tới nay, phương pháp này đều là chính mình dùng để làm Chung Lăng Ngọc bị đánh thừa sống thiếu chết, hiện tại Chung Lăng Ngọc cư nhiên dám sử dụng nó ngay trên người của chính mình, quả thực đáng chết!

    "Chung Lăng Ngọc, ngươi có dám thề hay không, rõ ràng vừa rồi căn bản ta không hề làm thương tổn ngươi!" Chung Vân Thanh không màng Đường Lệ Hoa lôi kéo, tránh thoát ra khỏi, chạy tới bên người Chung Lăng Ngọc, hung hăng mà hỏi nàng.

    Chung Lăng Ngọc xúc động mà khóc lóc, thuận tiện liếc mắt quét qua nàng một cái, nhỏ giọng nói: "Đường muội, ngươi bụng không đau sao?"

    Bị nàng này vừa nhắc nhở, Chung Vân Thanh mới đột nhiên phản ứng lại đây, thấy trong phòng mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, lúc này lại ôm bụng hiển nhiên đã không còn kịp rồi. Đơn giản, Chung Vân Thanh cũng không hề diễn, dù sao là ở nhà, không biết gương mặt thật của nàng thì chỉ sợ cũng chỉ có một mình Chu Quế Phương.

    Lại nói tiếp, cho dù nàng có lộ ra bộ dáng không tôid, Chu Quế Phương chẳng lẽ còn có thể từ bỏ nàng, đi thích một cái ngốc tử đầu óc không bình thường?

    Duỗi tay ra, Chung Vân Thanh liền hướng tới tóc của Chung Lăng Ngọc mà kéo, nghĩ bụng ràng sẽ hảo hảo mà tra tấn nàng một phen.

    Bất quá, động tác thô cứng này của nàng, làm sao mà có thể đụng đến Chung Lăng Ngọc được.

    Thân mình chợt lóe, từ trên ghế nhảy xuống tới, Chung Lăng Ngọc đã đứng ở cửa.

    Chung Vân Thanh trong tay nắm lấy hư không, càng thêm oán hận, giương nanh múa vuốt mà lại nhào tới.

    Lúc này đây, Chung Lăng Ngọc không có trốn, đối đãi một cái đánh nhau không hề kết cấu Chung Vân Thanh, nàng ta còn không đáng để nàng trốn trốn tránh tránh.

    Một chân đá đi rất chuẩn xác mà đá trúng cẳng chân của Chung Vân Thanh.

    "Thình thịch" một tiếng, Chung Vân Thanh quỳ rạp xuống đất, ôm cẳng chân khóc rống.

    Chung Lăng Ngọc phản ứng cực nhanh, trước khi những người kia tức giận, dẫn đầu mở cửa chạy đi ra ngoài.

    "A.. Chân của ta, Chung Lăng Ngọc, ngươi tên ngốc này, ta muốn giết ngươi, lột da của ngươi ra!" Ra cửa, còn có thể nghe được Chung Vân Thanh ở bên trong cuồng loạn.

    Đường Lệ Hoa nguyên bản còn muốn đi kéo Chung Vân Thanh một phen, kết quả nhìn đến nàng nước mắt rơi đầy mặt, biểu tình vặn vẹo bộ dáng, không khỏi bĩu môi, phát lên một mạt ghét bỏ.

    Phản ứng của Chung Vân Long so với Đường Lệ cũng không khác là bao.

    Lúc trước muội muội ngoan ngoãn hiểu chuyện, nay đột nhiên trở nên không khác gì một người đàn bà đanh đá, Chung Lang Ngọc chỉ hận không thể ngay lập tức rời mắt, không hề muốn nhìn thấy bộ dáng này của Chung Vân Thanh.

    Chung Lăng Ngọc không quản bên trong đã xảy ra cái gì, dù sao nàng đã ăn no, thừa dịp mát mẻ, ở trong thôn đi bộ một vòng, cũng nghe được không ít chuyện.

    Chung gia ở toàn bộ trong thôn, coi như là gia cảnh tốt hơn, Chung Kiến Quốc ở bên ngoài đi làm, một tháng có 45 đồng tiền, đủ để nuôi sống cả gia đình người, còn có thể tiết kiệm không ít.

    Chung quanh rất nhiều người đều hâm mộ nhà bọn họ, còn có một ít cô nương muốn gả cho Chung Vân Long. Đến nỗi nguyên nhân sao, hình như là một nhà Chung Vân Long đều nói qua, về sau cái vị trí kia của Chung Kiến Quốc, hắn sẽ trở thành thế thân của Chung Lăng Ngọc mà đi lên.

    * * *

    Editor: KKJ​
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2019
  6. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Chung Vân Thanh xin lỗi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe miệng của Chung Lăng Ngọc nhếch lên một cái, ba người còn trong gia đình Chung Vân Thanh, đồng dạng cũng là không biết xấu hổ như vậy.



    Quy định của nhà xưởng hiện tại, đúng thật là có việc trưởng bối già rồi, có thể để cho con cái lên thay.

    Bất quá, Chung Kiến Quốc hiện tại còn rất trẻ, nếu có ý muốn nghỉ việc thì cũng phải chờ đến 10-20 năm nữa đi.

    Lúc ấy, không biết đâu chừng từ công việc này đã làm ăn đi lên trở thành đại gia đi, Chung Vân Long không biết xấu hổ, cư nhiên dám dựa chuyện này, để mà đi cưới vợ.

    Nói nữa, mặc dù là đến lúc đó cái công tác kia cũng làm ăn bình thường, thì cũng nên để cho người là nữ nhi như nàng đến tiến nhận, nào có chuyện gì liên quan đến Chung Vân Long đâu.

    Người một nhà đánh trống khua chiêng như vậy, cũng không biết phụ thân của mình đã phát hiện tiểu thúc tiểu thẩm sau lưng ông đã làm ra những chuyện 'tốt đẹp' này chưa.

    Dọc theo đường đi, ít ai mà quay là chào hỏi nàng, dù vậy Chung Lăng Ngọc cũng không vì chuyện này mà trở nên tức giân.

    Đi bộ được một vòng, về đến nhà, phát hiện ra cửa các gian phòng đểu bị khóa đến kín mít, hiển nhiên có ý là tính không cho nàng vào.

    "Ai, nên nói như thế nào các ngươi đâu, sợ bị phát hiện ngược đãi ta, lại cố ý đem ta nhốt ở bên ngoài. Chỉ số thông minh này của các ngươi, thực đáng nể phục a."

    Buông lời khinh bỉ một câu xong, Chung Lăng Ngọc cũng không đi kêu cửa, trực tiếp chạy đến trong viện phía trước mà khóc lớn lên.

    Làm ngốc tử sao, vậy nàng cũng nên diễn một chút, làm cho mấy người ở bên trong kia cảm nhận một chút sợ hãi khi bị ngốc tử điều khiển.

    "Oa! Không cần đem ta nhốt ở bên ngoài sao, ta sẽ cho các ngươi đánh ra, không cần đem ta đuổi ra tới, ta muốn vào nhà, ô ô ô ô.."

    Giọng Chung Lăng Ngọc hét rất lớn bất quá chỉ là sau một, hai phút, trong viện phía trước đều đã có rất là nhiều người tụ

    Tập vây quanh.

    "Người Chung gia này cũng thật là quá đáng đi, ăn đồ ăn của người ta, ở nhà của người ta, còn muốn đánh nữ nhi của người ta, hiện tại lại đem nha đầu này nhốt ở ngoài cửa, quả thực chính là tán tận tương tâm a!"

    "Vào hồi chiều, ta liền đã nhìn thấy Chung lão bà tử khi dễ nha đầu này, tâm của cái con người này, cũng thật là tàn nhẫn đi, nếu là Chung Kiến Quốc trở về, chúng ta hãy cũng nhau nói ra chuyện này đi."

    Những người qua đường vĩnh viễn đều không ngại có chuyện lớn xảy ra, vừa nói được mấy câu, liền nhắc tới muốn đem việc này nói cho Chung Kiến Quốc.

    Trong phòng, nguyên bản người Chung gia còn tính thay nhau ra chế diễu Chung Lăng Ngọc, sau khi nghe những lời nghị luận đó, lập tức liền đầu váng mắt hoa.

    Lúc trước bất kể bọn có đối xử như thể nào với Chung Lăng Ngọc, những người trong thôn này chắc cũng biết một chút, vì vậy chắc chắn sẽ không có ai nói ra ngoài. Bởi vậy, bọn họ mới dám làm trầm trọng thêm, hiện tại những người đó như thế nào đột nhiên lại muốn nói.

    Chu Quế Phương không kịp nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng mở cửa ra.

    Nhìn thoáng qua Chung Lăng Ngọc ở ngoài khóc rống lên, nước mắt đã đen hết cả khuôn mặt.

    "Ngươi ở nơi đó khóc cái gì mà khóc!" Chu Quế Phương một rống, vốn tưởng rằng Chung Lăng Ngọc sẽ giống như lúc trước, sợ hãi sau đó liền bị bọn họ mang về nhà đánh, liền không thể không biến ngoan, sau đó thật cẩn thận mà đi theo nàng trở về.

    Cuối cùng, bọn họ trở ra một người giải thích hai câu, chuyện này liền tính là đi qua.

    Nhưng hôm nay, nàng lớn tiếng một rống, không chỉ có không có dọa sợ Chung Lăng Ngọc, ngược lại khiến cho Chung Lăng Ngọc khóc đến thảm hại hơn.

    "Ô.. Ô.." Chung Lăng Ngọc khóc đến càng ngày càng lớn, một nửa là diễn, còn có một nửa, là nàng đang khóc than cho vận mệnh thê thảm của chính mình. Thật vất vả ở nước ngoài lấy được bằng tốt nghiệp thạc sĩ, cứ ngỡ ràng khi về nước sẽ có thể thoải mái một lần, cư nhiên liền không thể hiểu được mà đi tới một địa phương quỷ quái như vậy.

    "Ô ô, nãi, ngươi không cần đánh ta, không cần đem ta đuổi ra ngoài. Ta biết sai rồi, Vân Thanh nàng muốn đánh ta, khiến cho nàng đánh đi, ta không dám phản kháng." Nói, Chung Lăng Ngọc cố tình đem chính mình mới vừa rồi hoa thương cánh tay lộ ra tới.

    Từ nhỏ đánh tới đại nàng, đối chính mình cũng tàn nhẫn đến hạ tâm tới, trên cánh tay cái dấu vết kia lúc này đã sưng lên, còn có vết máu cơ hồ hiện ra.

    Mọi người nhìn lên, lại nghe nàng vừa nói, ấn tượng về Chung Vân Thanh cư nhiên không có cái gì tốt.

    "Thật đúng là nhìn không ra tới a, nhị cô nương Chung gia cư nhiên là cái dạng người này. Lúc trước ta còn cho rằng, người nhà của nàng chỉ có duy nhất một mình nàng là người tốt."

    Bên tai, truyền đến một câu như vậy, Chung Lăng Ngọc trong lòng vui rạo rực. Một đóa tiểu bạch hoa, ở người khác trước mặt diễn liền tính, ở nàng trước mặt làm bậy, liền không nên trách nàng vạch trần thân phận của nàng.

    Trong phòng, Chung Vân Thanh nguyên bản còn che lại chính mình cẳng chân đang khóc, chỉ nghe bên ngoài truyền đến thanh âm nghị luận của mọi người bên ngoài, hận không thể đi ra ngoài hung hăng mà tát Chung Lăng Ngọc hai cái tát thật mạnh, làm nàng biết được sự lợi hại của chính mình, xem nàng còn dám nói bậy nữa hay không!

    "Mẹ, ngươi nhìn xem nàng, rõ ràng không phải ta." Chung Vân Thanh bắt lấy tay Đường Lệ Hoa, ủy khuất mà khóc đến.

    Chung Vân Long nãy giờ nghe nàng nói đi nói lại đến phiền, từ lúc bắt đầu, những việc này chính là Chung Vân Thanh rước lấy. Vừa rồi còn vẫn luôn khóc không ngừng nghỉ, ồn ào đến người khó chịu, hiện tại lại bắt đầu oán giận lên.

    "Ta nói ngươi đủ rồi, với ai không biết ngươi giống nhau. Kia không phải ngươi làm, còn có thể là ai a, là chính nàng tự làm? Nàng liền một cái ngốc tử, không phải bị ngươi chỉnh đau, nàng dám làm như vậy sao, ngươi không xứng đáng để được ăn cơm mới đúng. Đúng rồi, hiện tại cái cục diện rối rắm này, ngươi chạy nhanh đi ra ngoài thu thập một chút, ồn ào đến nhân tâm phiền."

    Chung Vân Long thuận tiện cầm lên một quả táo, để trước miệng cắn.

    Hôm nay trong nhà cũng chỉ nấu mấy chén cơm như vậu, không có dư hơn 1 hạt. Chung Lăng Ngọc đem chén cơm kia của hắn ăn, làm hại hắn chỉ ăn một chén nhỏ của Chung Vân Thanh, đến bây giờ bụng đều vẫn là đói.

    "Ta không có, không phải ta, ta mới không cần đi thu thập cái gì cục diện rối rắm đâu!" Chung Vân Thanh lại khóc, bất quá lần này là thật sự bị ủy khuất. Nàng rõ ràng là người bị hại, lại còn có không có ăn cơm chiều, dựa vào cái gì tất cả mọi người đều muốn nói là nàng sai rồi.

    Tại đây một khắc, nàng hận không chỉ là Chung Lăng Ngọc, tất cả mọi người của Chung gia trừ nàng ra, đều cấp hận thượng.

    Chính là, do chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều sẽ không đi tin một cái hài tử luôn luôn nói dối. Trong đời sống sinh hoạt hiện thực, cũng không có ai chịu đi tin tưởng một con người nói dối không ngơi.

    Chung Vân Thanh đứng dậy, muốn trở về phòng đi nghỉ ngơi, lại bị Đường Lệ Hoa cấp túm chặt.

    "Ngươi ca nói đúng, ngươi nhanh lên đi thu thập, làm cho cái kia ngốc tử nói lời xin lỗi, nói ngươi không cẩn thận làm cho, bằng không chờ ngươi đại bá trở về, ta cho ngươi đẹp mặt!"

    Không chỉ có không có người tới an ủi nàng, liền mẫu thân của nàng đều ở hù dọa nàng, Chung Vân Thanh nước mắt lại là một lăn, còn không có rơi xuống đâu, đột nhiên bị bên cạnh Chung Kiến Tường dùng sức lôi kéo.

    "Ngươi còn khóc, khóc cái gì khóc, không nghe được ca ca ngươi nói sao, đi ra ngoài đem này cục diện rối rắm thu thập. Một ngày nói nhao nhao, tâm đều phiền!"

    Chung Vân Thanh mang theo trong lòng vô hạn ủy khuất, một bước vừa quay đầu lại mà từ trong phòng đi ra ngoài.

    "Ai nha, các ngươi xem, nàng ra tới." Cũng không biết là ai đột nhiên nói một câu, mọi người tầm mắt sôi nổi rơi xuống Chung Vân Thanh trên người.

    "Chung.. Đường tỷ, đều là ta không cẩn thận, mới đem ngươi hoa thương. Vừa rồi ở bên trong, ta ba mẹ một câu giáo huấn quá ta. Ngươi xin bớt giận được không, ta này chân vừa rồi không cũng bị ngươi đá bị thương sao, nếu không phải như vậy, ta như thế nào sẽ mất đúng mực, không cẩn thận cắt qua ngươi cánh tay."

    Chung Vân Thanh cố ý đem cẳng chân chỗ hồng khối lộ ra tới, một bên xin lỗi, một bên lại đem khuyết điểm đẩy lên trên người Chung Lăng Ngọc.

    * * *

    Editor: KKJ​
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2019
  7. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 5: Chuyện con mối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khóe miệng của Chung Lăng Ngọc nhếch lên một cái, ba người còn trong gia đình Chung Vân Thanh, đồng dạng cũng là không biết xấu hổ như vậy.

    Quy định của nhà xưởng hiện tại, đúng thật là có việc trưởng bối già rồi, có thể để cho con cái lên thay.

    Bất quá, Chung Kiến Quốc hiện tại còn rất trẻ, nếu có ý muốn nghỉ việc thì cũng phải chờ đến 10-20 năm nữa đi.

    Lúc ấy, không biết đâu chừng từ công việc này đã làm ăn đi lên trở thành đại gia đi, Chung Vân Long không biết xấu hổ, cư nhiên dám dựa chuyện này, để mà đi cưới vợ.

    Nói nữa, mặc dù là đến lúc đó cái công tác kia cũng làm ăn bình thường, thì cũng nên để cho người là nữ nhi như nàng đến tiến nhận, nào có chuyện gì liên quan đến Chung Vân Long đâu.

    Người một nhà đánh trống khua chiêng như vậy, cũng không biết phụ thân của mình đã phát hiện tiểu thúc tiểu thẩm sau lưng ông đã làm ra những chuyện 'tốt đẹp' này chưa.

    Dọc theo đường đi, ít ai mà quay là chào hỏi nàng, dù vậy Chung Lăng Ngọc cũng không vì chuyện này mà trở nên tức giân.

    Đi bộ được một vòng, về đến nhà, phát hiện ra cửa các gian phòng đểu bị khóa đến kín mít, hiển nhiên có ý là tính không cho nàng vào.

    "Ai, nên nói như thế nào các ngươi đâu, sợ bị phát hiện ngược đãi ta, lại cố ý đem ta nhốt ở bên ngoài. Chỉ số thông minh này của các ngươi, thực đáng nể phục a."

    Buông lời khinh bỉ một câu xong, Chung Lăng Ngọc cũng không đi kêu cửa, trực tiếp chạy đến trong viện phía trước mà khóc lớn lên.

    Làm ngốc tử sao, vậy nàng cũng nên diễn một chút, làm cho mấy người ở bên trong kia cảm nhận một chút sợ hãi khi bị ngốc tử điều khiển.

    "Oa! Không cần đem ta nhốt ở bên ngoài sao, ta sẽ cho các ngươi đánh ra, không cần đem ta đuổi ra tới, ta muốn vào nhà, ô ô ô ô.."

    Giọng Chung Lăng Ngọc hét rất lớn bất quá chỉ là sau một, hai phút, trong viện phía trước đều đã có rất là nhiều người tụ

    Tập vây quanh.

    "Người Chung gia này cũng thật là quá đáng đi, ăn đồ ăn của người ta, ở nhà của người ta, còn muốn đánh nữ nhi của người ta, hiện tại lại đem nha đầu này nhốt ở ngoài cửa, quả thực chính là tán tận tương tâm a!"

    "Vào hồi chiều, ta liền đã nhìn thấy Chung lão bà tử khi dễ nha đầu này, tâm của cái con người này, cũng thật là tàn nhẫn đi, nếu là Chung Kiến Quốc trở về, chúng ta hãy cũng nhau nói ra chuyện này đi."

    Những người qua đường vĩnh viễn đều không ngại có chuyện lớn xảy ra, vừa nói được mấy câu, liền nhắc tới muốn đem việc này nói cho Chung Kiến Quốc.

    Trong phòng, nguyên bản người Chung gia còn tính thay nhau ra chế diễu Chung Lăng Ngọc, sau khi nghe những lời nghị luận đó, lập tức liền đầu váng mắt hoa.

    Lúc trước bất kể bọn có đối xử như thể nào với Chung Lăng Ngọc, những người trong thôn này chắc cũng biết một chút, vì vậy chắc chắn sẽ không có ai nói ra ngoài. Bởi vậy, bọn họ mới dám làm trầm trọng thêm, hiện tại những người đó như thế nào đột nhiên lại muốn nói.

    Chu Quế Phương không kịp nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng mở cửa ra.

    Nhìn thoáng qua Chung Lăng Ngọc ở ngoài khóc rống lên, nước mắt đã đen hết cả khuôn mặt.

    "Ngươi ở nơi đó khóc cái gì mà khóc!" Chu Quế Phương một rống, vốn tưởng rằng Chung Lăng Ngọc sẽ giống như lúc trước, sợ hãi sau đó liền bị bọn họ mang về nhà đánh, liền không thể không biến ngoan, sau đó thật cẩn thận mà đi theo nàng trở về.

    Cuối cùng, bọn họ trở ra một người giải thích hai câu, chuyện này liền tính là đi qua.

    Nhưng hôm nay, nàng lớn tiếng một rống, không chỉ có không có dọa sợ Chung Lăng Ngọc, ngược lại khiến cho Chung Lăng Ngọc khóc đến thảm hại hơn.

    "Ô.. Ô.." Chung Lăng Ngọc khóc đến càng ngày càng lớn, một nửa là diễn, còn có một nửa, là nàng đang khóc than cho vận mệnh thê thảm của chính mình. Thật vất vả ở nước ngoài lấy được bằng tốt nghiệp thạc sĩ, cứ ngỡ ràng khi về nước sẽ có thể thoải mái một lần, cư nhiên liền không thể hiểu được mà đi tới một địa phương quỷ quái như vậy.

    "Ô ô, nãi, ngươi không cần đánh ta, không cần đem ta đuổi ra ngoài. Ta biết sai rồi, Vân Thanh nàng muốn đánh ta, khiến cho nàng đánh đi, ta không dám phản kháng." Nói, Chung Lăng Ngọc cố tình đem chính mình mới vừa rồi hoa thương cánh tay lộ ra tới.

    Từ nhỏ đánh tới đại nàng, đối chính mình cũng tàn nhẫn đến hạ tâm tới, trên cánh tay cái dấu vết kia lúc này đã sưng lên, còn có vết máu cơ hồ hiện ra.

    Mọi người nhìn lên, lại nghe nàng vừa nói, ấn tượng về Chung Vân Thanh cư nhiên không có cái gì tốt.

    "Thật đúng là nhìn không ra tới a, nhị cô nương Chung gia cư nhiên là cái dạng người này. Lúc trước ta còn cho rằng, người nhà của nàng chỉ có duy nhất một mình nàng là người tốt."

    Bên tai, truyền đến một câu như vậy, Chung Lăng Ngọc trong lòng vui rạo rực. Một đóa tiểu bạch hoa, ở người khác trước mặt diễn liền tính, ở nàng trước mặt làm bậy, liền không nên trách nàng vạch trần thân phận của nàng.

    Trong phòng, Chung Vân Thanh nguyên bản còn che lại chính mình cẳng chân đang khóc, chỉ nghe bên ngoài truyền đến thanh âm nghị luận của mọi người bên ngoài, hận không thể đi ra ngoài hung hăng mà tát Chung Lăng Ngọc hai cái tát thật mạnh, làm nàng biết được sự lợi hại của chính mình, xem nàng còn dám nói bậy nữa hay không!

    "Mẹ, ngươi nhìn xem nàng, rõ ràng không phải ta." Chung Vân Thanh bắt lấy tay Đường Lệ Hoa, ủy khuất mà khóc đến.

    Chung Vân Long nãy giờ nghe nàng nói đi nói lại đến phiền, từ lúc bắt đầu, những việc này chính là Chung Vân Thanh rước lấy. Vừa rồi còn vẫn luôn khóc không ngừng nghỉ, ồn ào đến người khó chịu, hiện tại lại bắt đầu oán giận lên.

    "Ta nói ngươi đủ rồi, với ai không biết ngươi giống nhau. Kia không phải ngươi làm, còn có thể là ai a, là chính nàng tự làm? Nàng liền một cái ngốc tử, không phải bị ngươi chỉnh đau, nàng dám làm như vậy sao, ngươi không xứng đáng để được ăn cơm mới đúng. Đúng rồi, hiện tại cái cục diện rối rắm này, ngươi chạy nhanh đi ra ngoài thu thập một chút, ồn ào đến nhân tâm phiền."

    Chung Vân Long thuận tiện cầm lên một quả táo, để trước miệng cắn.

    Hôm nay trong nhà cũng chỉ nấu mấy chén cơm như vậu, không có dư hơn 1 hạt. Chung Lăng Ngọc đem chén cơm kia của hắn ăn, làm hại hắn chỉ ăn một chén nhỏ của Chung Vân Thanh, đến bây giờ bụng đều vẫn là đói.

    "Ta không có, không phải ta, ta mới không cần đi thu thập cái gì cục diện rối rắm đâu!" Chung Vân Thanh lại khóc, bất quá lần này là thật sự bị ủy khuất. Nàng rõ ràng là người bị hại, lại còn có không có ăn cơm chiều, dựa vào cái gì tất cả mọi người đều muốn nói là nàng sai rồi.

    Tại đây một khắc, nàng hận không chỉ là Chung Lăng Ngọc, tất cả mọi người của Chung gia trừ nàng ra, đều cấp hận thượng.

    Chính là, do chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều sẽ không đi tin một cái hài tử luôn luôn nói dối. Trong đời sống sinh hoạt hiện thực, cũng không có ai chịu đi tin tưởng một con người nói dối không ngơi.

    Chung Vân Thanh đứng dậy, muốn trở về phòng đi nghỉ ngơi, lại bị Đường Lệ Hoa cấp túm chặt.

    "Ngươi ca nói đúng, ngươi nhanh lên đi thu thập, làm cho cái kia ngốc tử nói lời xin lỗi, nói ngươi không cẩn thận làm cho, bằng không chờ ngươi đại bá trở về, ta cho ngươi đẹp mặt!"

    Không chỉ có không có người tới an ủi nàng, liền mẫu thân của nàng đều ở hù dọa nàng, Chung Vân Thanh nước mắt lại là một lăn, còn không có rơi xuống đâu, đột nhiên bị bên cạnh Chung Kiến Tường dùng sức lôi kéo.

    "Ngươi còn khóc, khóc cái gì khóc, không nghe được ca ca ngươi nói sao, đi ra ngoài đem này cục diện rối rắm thu thập. Một ngày nói nhao nhao, tâm đều phiền!"

    Chung Vân Thanh mang theo trong lòng vô hạn ủy khuất, một bước vừa quay đầu lại mà từ trong phòng đi ra ngoài.

    "Ai nha, các ngươi xem, nàng ra tới." Cũng không biết là ai đột nhiên nói một câu, mọi người tầm mắt sôi nổi rơi xuống Chung Vân Thanh trên người.

    "Chung.. Đường tỷ, đều là ta không cẩn thận, mới đem ngươi hoa thương. Vừa rồi ở bên trong, ta ba mẹ một câu giáo huấn quá ta. Ngươi xin bớt giận được không, ta này chân vừa rồi không cũng bị ngươi đá bị thương sao, nếu không phải như vậy, ta như thế nào sẽ mất đúng mực, không cẩn thận cắt qua ngươi cánh tay."

    Chung Vân Thanh cố ý đem cẳng chân chỗ hồng khối lộ ra tới, một bên xin lỗi, một bên lại đem khuyết điểm đẩy lên trên người Chung Lăng Ngọc.

    * * *

    Editor: KKJ
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng chín 2019
  8. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 6: Sinh nhật 18 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm không nói chuyện, ở cái thời đại này cũng không hề có điện thoại hay đồng hồ báo thức, vào lúc 5 giờ sáng, Chung Lăng Ngọc liền tỉnh lại.



    Ở trong phòng tìm một cái dây thừng, đem chia khóa phòng của bản thân cột chặt vào rồi treo ở trên cổ.

    Ở trong cái nhà này, nàng cũng không thể nào yên tâm mà cất chìa khóa ở đâu đó.

    Rửa mặt xong, ra cửa đi bộ một vòng, luồng không khí trong lành thanh mát tràn vào phổi, cảm giác như vậy thực là thoải mái cùng tự do tự tại.

    "Niên đại này cũng vẫn còn rất tốt a, không có ô nhiễm, không có thuốc trừ sâu, hóa chất, ăn cái gì đều là yên tâm."

    Trên đồng ruộng, đã có người ở hoạt động, có rất nhiều người xem lúa đã chín hay chưa, có người thì còn lại, còn những người còn lại là đi hốt cẩu phân. (KKJ: Muốn dịch thẳng lắm cơ cơ mà ngại quá, người ta là con gái a~)

    Chung Lăng Ngọc nhớ rõ trước khi nàng đã từng được nãi nãi chỉ rằng, nói là cẩu phân cùng cứt trâu đều có thể được dùng để nhóm lửa, vào thời điểm trước kia, cái này còn có thể kiếm ra tiền đâu.

    Trước kia nghe chỉ cảm thấy thú vị, hiện tại mới được xem ví dụ đang hiện hữu trước mặt.

    Cúi đầu mắt nhìn xuống dưới chân cách đó không xa, hướng tới phía trước một kêu một tiếng: "Đại thúc, bên này còn có một đống."

    Hai giây sau, đại thúc liền mang theo một cái móc sắt cùng một cái đòn gánh một cái thùng lớn, đem cẩu phân dưới đất mà hốt hết.

    "Di? Ngươi không phải là đại cô nương nhà Chung gia hay sao, như thế nào cũng dậy sớm như vậy."

    Đại thúc nhìn thấy là nàng, biểu tình hơi mang theo vài phần quái dị.

    Chung Lăng Ngọc biết, đây là do lúc trước nguyên chủ ngu dại để lại ấn tượng không tốt trong lòng mọi người, hiện tại nếu đổi thành nàng, đương nhiên muốn thay đội cái nhìn của bọn họ một chút.

    "Nga, ta trước kia cũng dậy sớm như vậy. Bất quá, Vân Thanh cùng nãi nãi ta nói, kêu ta không cần ra cửa, an vị ở nhà chơi." Chung Lăng Ngọc mặt không đỏ tim không đập mà đem một lời nói dối thốt ra, dù sao thì hai người kia cũng chẳng phải là người tôt, nàng chỉ là thuận tiện mang mọi chuyện đổ lên đầu bọn họ thôi.

    "Nguyên lai là như thế này a." Đại thúc gật đầu, tổng cảm thấy hôm nay Chung Lăng Ngọc, nhìn một chút cũng không giống như là một nha đầu ngu dại như trong lời bọn người nhà Chung gia, ngược lại nếu mà đem nàng đi so sánh với Chung Vân Thanh, có thể nhận thấy rằng nàng còn lễ phép hơn một phần.

    "Đúng rồi, hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi, ta thiếu chút nữa đều đã quên. Vào đúng ngày Quốc khánh a, ngươi sinh đến hảo." Đại thúc nghĩ thầm, hẳn là sau khi qua sinh nhật Chung Lăng Ngọc, bọn người nhà Chung gia kia liền sẽ đem nhanh chóng đuổi đi.

    Sinh nhật? Không thể nào! Trùng hợp đến vậy?

    Cũng không biết nha đầu này là đã qua sinh nhật bao nhiêu tuổi, nếu là còn chưa tới mười tám, bị chết thực sự quá sớm chút.

    Mang theo nghi hoặc, Chung Lăng Ngọc về tới trong nhà.

    Chung Vân Thanh cũng vừa lên, đang ở trong viện ngáp, đột nhiên nhìn đến Chung Lăng Ngọc từ bên ngoài đi vào, thiếu chút nữa sợ tới mức một cái liệt khuyết.

    Nàng có đáng sợ như vậy sao? Chung Lăng Ngọc không nhịn được mà đặt câu hỏi trong lòng.

    "Đường tỷ, sớm a, ngươi trước kia đều phải ngủ đến khi mắt trời ló dạng, hôm nay làm sao mà dậy sớm như vậy a?" Chung Vân Thanh giống như là đã quên những chuyện xảy ra ào ngày hôm qua, cười tủm tỉm mà cùng nàng chào hỏi.

    Không đúng, có chuyện khác thường tất có biến, cái này Chung Vân Thanh không chừng trong đầu lại có cái gì ý nghĩ xấu nghẹn đâu, chính mình vẫn là cách xa nàng một chút mới tốt.

    Nhìn chính mình chủ động tới gần, Chung Lăng Ngọc cư nhiên còn trốn tránh giống như là trốn tránh ôn thần, Chung Vân Thanh thiếu chút nữa không có kiên nhẫn chửi ầm lên.

    Bất quá, tưởng tượng đến cảnh vào sáng ngày hôm sau, Chung Lăng Ngọc liền phải biến mất khỏi nơi này, Chung Vân Thanh chính là vui vẻ, những chuyện liên quan làm nàng tức giận tất cả cũng đều lập tức tiêu biến (biến mất).

    "Đường tỷ, hôm nay là ngày sinh nhật mười tám tuổi của ngươi a." Chung Vân Thanh đứng yên, thấy Chung Lăng Ngọc không mừng cùng nàng tới gần, cũng không có tiếp tục dán lên tới, chỉ là nhắc nhở Chung Lăng Ngọc, hôm nay là sinh nhật nàng.

    Quả nhiên, còn chưa có tròn mười tám tuổi liền đi rồi, thật là đáng thương a.

    "Đúng vậy, mười tám tuổi sinh nhật, làm sao vậy?" Mỉm cười nhìn Chung Vân Thanh, nàng mới không phải là mừng tới nỗi mà đem sinh nhật của mình viết thành văn đi.

    Chung Vân Thanh nhấp môi cười: "Đường tỷ, lúc trước không phải là ngươi nói muốn vào trong thành nhìn xem như thế nào sao?"

    Trong thành? Nàng xác thực là muốn đi, bất quá, khi nghe Chung Vân Thanh đột nhiên nhắc tới chuyện này, cư nhiên có dự cảm bất an.

    "Về chuyện đó thì để lúc sau rồi hãy nói, ta đi phòng bếp nhìn xem." Xoay người rời đi, vào giờ này tất cả mọi người trong nhà cũng đều đã thức dậy hết, Đường Lệ Hoa vẻ mặt không cam nguyện mà ngồi ở bếp trước nhóm lửa.

    Mấy ngày hôm trước mưa rất lớn, củi đến bây giờ đều mang theo một cỗ hơi ẩm, đốt nửa ngày trời để phát hỏa, liền đến một ngọn lửa nhỏ bé cũng chưa xuất hiện.

    Đang ở oán giận, liền nhìn đến Chung Lăng Ngọc đi đến.

    Đường Lệ Hoa tròng mắt vừa động, lập tức đối với Chung Lăng Ngọc phân phó nói: "Ngươi nhanh lên lại đây đốt lửa!"

    Chung Lăng Ngọc phía trước là tính toán nấu cơm tới, tối hôm qua nàng tốt xấu cũng coi như là ăn cơm chiều do Chu Quế Phương làm, mặc dù bọn họ không muốn cho nàng ăn. Hôm nay cái, nàng cảm thấy vẫn là chính mình tới làm tương đối hảo.

    Rốt cuộc, việc nào ra việc đó, nàng cũng không phải là người ham ăn lười làm như vậy.

    Chính là, khi vừa tiền vào liền nghe được ngữ khí sai khiến của Đường Lệ Hoa, tức khắc, nàng liền không nghĩ động nữa.

    Liếc mắt nhìn Đường Lệ Hoa một cái, Chung Lăng Ngọc sâu kín mở miệng nói: "Tiểu thẩm, này việc là nãi nãi đã giao cho ngươi làm mà. Ngươi không muốn làm, vậy cứ đi nói với nãi nãi một tiếng, dù sao đầu óc ta cũng có vấn đề, cũng sẽ không làm những chuyện này."

    Làm ngốc tử, có đôi khi cũng có cái lợi của nó.

    Ra phòng bếp, Đường Lệ Hoa đứng phía sau hung hăng mà trừng mắt nàng, nếu không phải nghĩ đến qua hôm nay, bọn họ liền phải không thấy được nàng, tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy mà buông tha nàng.

    Ăn xong cơm sáng, Chung Lăng Ngọc đang định ly tịch, đột nhiên bị Chu Quế Phương gọi lại.

    "Ngươi này lại là tính toán đi đâu dã, ta có lời cùng ngươi nói, ngồi xuống!"

    Một phen nói đến, thật đúng là không lưu tình, nàng là một nữ hài nhi đã lớn như vậy, cư nhiên dùng cái chữ 'dã' này.

    Bất quá nàng là người tốt, cũng lười mà so đo cùng với lão nhân Chu Quê Phương này.

    Ngồi ở trên chỗ ngồi không nhúc nhích, suy ngẫm lại truyện sáng nay, Chung Vân Thanh một bụng nghẹn ý xấu lại muốn giở trò gì.

    "Khụ!" Chu Quế Phương khụ hai tiếng, Chung Lăng Ngọc cư nhiên từ trên mặt nàng nhìn ra vài phần ngượng ngùng.

    Này liền kỳ quái, Chu Quế Phương bất công nhiều năm như vậy, làm chuyện gì không phải dùng da mặt dày của mình mà làm chuyện theo ý định, cư nhiên còn sẽ biết ngượng ngùng.

    "Nãi, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi liền nói đi."

    Trong lòng ẩn ẩn đoán được một chút, bất quá muốn nghe Chu Quế Phương nói mới có thể xác định.

    "Mẹ, ngươi không nói ta tới nói đi." Đường Lệ Hoa thật sự không kiên nhẫn, trực tiếp đứng lên, một đôi mắt nhìn chằm chằm Chung Lăng Ngọc, mở miệng đó là: "Ngươi năm nay đã mười tám, Chung gia chúng ta không thể lại phí công nuôi dưỡng ngươi, ngươi muốn chính mình đi ra ngoài tìm việc làm!"

    Ngữ khí không được xía vào, giống như nàng không đồng ý, bọn họ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách, giống như là đem nàng công khai mà đuổi đi.

    Chung Lăng Ngọc chân mày nhíu nhíu, đi trong thành tìm việc làm, điểm này nhưng thật ra rất hợp nàng ý, bất quá cũng không thể làm đám người Chung gia này có thể đạt được ý nguyện.

    "Nga? Yêu thẩm ý tứ này, là nói đầy mười tám nên đi ra cửa, kia vì cái gì các ngươi đều ở nhà a?"

    Nàng ra vẻ không hiểu, một đôi mắt hạnh to tròn chớp chớp.

    Đường Lệ Hoa đáy lòng chán ghét, cả ngày đối với một cái đại ngốc tử, thật là chịu đủ rồi, không chút suy nghĩ, liền trực tiếp đem trong đầu nói ra tất cả.

    "Chúng ta có thể cùng ngươi giống nhau sao, ngươi tên ngốc này!"

    Chung Lăng Ngọc sắc mặt một chút một chút biến hóa, nhấp môi.

    "Không đi."

    * * *

    Editor: KKJ​
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng bảy 2019
  9. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 7: Đi giày cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi nói cái gì!" Đường Lệ Hoa nhảy dựng lên, "Chúng ta mới không cần phải thương lượng cùng ngươi, ngươi không đi cũng phải đi!"



    "Nếu là như vậy, ta liền đi ra ngoài thôn, làm lớn chuyện một chút để cho tất cả mọi người trong thôn đều đến đây cùng phân xử công bằng, để xem rốt cuộc ta có nên đi hay không?" Lạnh mặt nói xong lời nói này, Chung Lăng Ngọc liền đứng dậy muốn rời đi.

    Chỉ bằng thái độ này của Đường Lệ Hoa, nàng liền muốn tại đây chơi với bọn người này một phen.

    Chu Quế Phương thấy nàng đi ra ngoài, cho rằng nàng là muốn đi kêu gọi người đến náo loạn thật, vội vàng mà đứng lên chạy nhanh đuổi theo nàng.

    "Lăng Ngọc a, ngươi nói ngươi xem cái nha đầu này, tiểu thẩm của ngươi cũng chỉ là nói chơi, làm sao mà ngươi có thể coi như thật đâu." Chu Quế Phương một mặt chạy lại khuyên Chung Lăng Ngọc, mặt khác là cho con trai thứ hai của mình một cái liếc mắt tự sử.

    Chung Kiến Tường không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn Đường Lệ Hoa một cái, đã tới thời điểm quan trọng hôm nay rồi, cớ sao Đường Lệ Hoa lại không biết nhẫn nhịn một chút. Bây giờ thì hay rồi, làm ngốc tử sinh khí, còn muốn đi ra ngoài gọi người tới xem kịch hay.

    Đường Lệ Hoa bị trừng đến không cam lòng tất cả đều hiện hết lên mặt, mất một lúc mới khó khăn dưới ánh mắt của Chung Kiến Tường, mà đi tới bên người Chung Lăng Ngọc.

    "Ngươi nói ngươi xem đứa nhỏ này, còn tức giận cái gì, tiểu thẩm không phải chỉ nói giỡn với ngươi hay sao?" Biểu tình trên mặt nàng, muốn có bao nhiêu không vui, liền có bấy nhiêu không vui, mọi người vừa nhìn vào liền biết, đó rốt cuộc có phải là lời nói giỡn hay không.

    Chung Lăng Ngọc chậm rì rì mà xoay người lại, mục tiêu của nàng chính là muốn đi vào trong thành trước, tự kiếm một ít tiền thù lao cho bản thân, nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã làm người nhà Chung gia hoàn toàn rối thành đoàn.

    "Hảo đi, nếu tiểu thẩm ngươi nói ngươi không cố ý, ta đây liền tha thứ ngươi một lần đi." Lộ ra một bộ dáng biểu tình bất đắc dĩ, thiếu chút nữa liền đem Đường Lệ Hoa tức đến hộc máu. (Nguyên văn là: Tức đến giậm chân, nhưng có phải là nghe tức đến hộc máu hay hơn đúng hơm)

    Đương nhiên, chuyện này đều bị Chu Quế Phương cũng Chung Kiến Tường ngăn lại, nàng ta nháo còn chưa đủ sao?

    Đường Lệ Hoa nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể khiến Chung Lăng Ngọc chết ở bên ngoài, không bao giờ trở về!

    Chung Lăng Ngọc còn cười hì hì hướng về phía Đường Lệ Hoa một tiếng, thấy đối phương một bộ mặt ghen ghét mà không thể biết hiện ra ngoài của nàng ta, tức giận trong lòng cũng giảm xuống.

    Chu Quế Phương khó khăn lắm mới trấn an được nàng, không có để nàng đi ra gọi người tới, giờ phút này cũng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh nàng, dạy bảo như một vị trưởng bối.

    "Lăng Ngọc ạ, tuy nói rằng tính tình của tiểu thẩm ngươi không được tốt cho lắm, lại có chút khác thường, ngữ điệu khi nói cũng không được dễ nghe cho lắm, nhưng nàng cũng là vì tốt cho ngươi a." (Y như câu: Thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi ấy mà)

    Vì tốt cho bản thân ngươi? Lão bà bà này, thật đúng là nhìn thấy người ta là ngốc tử, liền nói dối không chớp mắt, đổi trắng thay đen, lật mặt cũng thật nhanh đi.

    Bất quá, hiện tại tâm trạng của nàng rất ư là tốt, giương mắt nhìn Đường Lệ Hoa trước mắt, chỉ vì hai câu nói lúc nãy của Chu Quế Phương mà tức đến giậm chân.

    Thu lại ý cười, thấp giọng mà hỏi: "Nãi, tiểu thẩm thực là đối tốt với ta sao?"

    Đôi mắt chớp, nhìn qua cực kỳ giống một con tiểu bạch thỏ vô tội.

    Chu Quế Phương không chút suy nghĩ mà gật đầu thật mạnh một cái, "Đương nhiên là vì ngươi đã khỏe, chúng ta đều là người một nhà, nơi này có ai mà lại rắc tâm hãm hại ngươi cơ chứ?"

    Đúng, không sai, chính là người một nhà, bất quá những người ở đây không một ai là không có ý nghĩ hãm hại nàng.

    Cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục nghe Chu Quế Phương 'phân giải'.

    "Tiểu thẩm của ngươi cho ngươi đi, khẳng định là có điểm tốt. Nhưng người thành phố kia đều trang điểm ăn mặc theo cách phương tây a, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, rất nhiều chỗ để chơi, không phải sáng sớm ngươi cũng muốn đi sao?"

    Lúc này, Chung Vân Thanh ở một bên cũng nói chen vào: "Đúng vậy đường tỷ, ở trong thành còn có rất nhiều người xinh đẹp a, ngươi không phải thích nhất những người xinh đẹp sao."

    Chung Lăng Ngọc nhìn nàng ta một cái, cái mà Chung Vân Thanh đang nói đến, chắc là nói đến nam nhân đi.

    Đáng khen ạ! Một nữ hài tử chỉ mới 17 tuổi còn đang ở nhà, há mồm ra lại nói những lời như vậy, xem ra cách giáo dục của Chung Kiến Tường cùng Đường Lệ Hoa là có cũng như không đi.

    "Những người cao lớn xinh đẹp sao, liền thôi bỏ đi, nếu là đường muội thích, ngươi có thể đi nhìn xem. Bất quá.." Quan sát sắc mặt của mấy người, thấy thần sắc của bọn họ vô cùng khẩn trương, Chung Lăng Ngọc liền cảm thấy thú vị, "Ăn ngon, đối với hai từ này ta lại rất có hứng thú."

    "Hô!"

    Cũng không biết là ai, cư nhiên còn truyền ra một tiếng thở ra, chính mình muốn rời đi, liền làm cho bọn họ vui vẻ như vậy?

    Không được, nàng cũng phải để lại một dấu ấn đi!

    Trên mặt Chu Quế Phương hiện lên nét u mừng, chỉ thiếu chút nữa đứng lên đẩy Chung Lăng Ngọc đi khỏi.

    "Về chuyện đó ạ Lăng Ngọc, nếu ngươi đã muốn đi, vậy đi thôi. Hiện tại liền thu xếp một chút, để còn kịp bắt xe ngựa mà đi."

    Đáy mắt của vài người nào đó đều muốn nở hoa rồi, Chung Lăng Ngọc đột nhiên xòe tay về phía Chu Quế Phương.

    "Ngươi làm gì." Chu Quế Phương còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy đôi tay của nàng duỗi về hướng này, có vẻ quá mức đột ngột.

    Còn có thể làm gì, Chung Lăng Ngọc khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

    "Lấy tiền a, ta muốn đi trong thành ăn thức ăn ngon, muốn đi mua quần áo đẹp mặc, dù sao cũng phải có tiền. Nói cách khác, chẳng lẽ ta lại muốn đem bản thân mình đói chết?"

    Chung Lăng Ngọc cảm thấy đây là điều đương nhiên, chính là, những người khác trong Chung gia lại không nghĩ như vậy, nhìn chằm chằm nàng như quái vật.

    Chung Lăng Ngọc từ nhỏ bởi vì đầu óc không tốt, cơ hồ chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa, cho dù là có đi ra ngoài, thì đó cũng chỉ là lúc Chung Kiến Quốc mang nàng đi khám bệnh, chính nàng còn chưa bao giờ ra cửa một mình.

    Đến nỗi những chuyện mua đồ vật này nọ, cũng không nói ra trước mặt Chung Lăng Ngọc, ở trong mắt một nhà Chung gia, Chung Lăng Ngọc hẳn là không biết còn có một loại đồ vật được gọi là tiền như vậy.

    "Ngươi không phải Chung Lăng Ngọc, ngươi rốt cuộc là ai!" Chung Vân Thanh đột nhiên nhảy ra tới, chỉ thẳng vào nàng nói.

    Kể từ ngày hôm qua, Chung Vân Thanh liền cảm thấy có thứ gì đó không đúng, đường tỷ của mình là ngốc tử, sao có thể lập tức liền trở nên thông minh lên, đến thời điểm hiện tại, nàng cuối cùng là biết rõ ràng, người này rõ ràng là không phải Chung Lăng Ngọc.

    Chung Lăng Ngọc trợn trắng mắt, nàng đương nhiên không phải là Chung Lăng Ngọc trước kia bị bọn họ khi dễ. Bất quá a, hiện tại nàng đang chiếm lấy khối thân thể này, thế nhưng lại nói là nàng không phải đâu!

    Có lẽ là vì bộ dáng không thèm để ý đến của nàng, khắc sâu một nhát thật đau đớn vào lòng tự ái của một vị cô nương nhỏ bé chưa 18 tuổi.

    Vì thế, ngay sau đó Chung Vân Thanh cúi xuống dưới nàng chân nàng, một phen cởi giày nàng ra, cuốn ống quần nàng lên.

    Sau đó, Chung Vân Thanh liền ngây người.

    Cái vết bớt hình con bướm vẫn còn ở đó, tất cả cái thôn này, cũng chỉ có mình Chung Lăng Ngọc có vết bớt như vậy.

    "Không đúng! Không có khả năng, làm sao mà nơi này của ngươi cũng có!"

    Chung Vân Thanh vẻ mặt không thể tin tưởng, nàng cảm giác không có khả năng sẽ sai, nhưng vì cái gì Chung Lăng Ngọc này lại có cái bớt đặc biệt này ở trên đùi đâu.

    Mạnh mẽ hất tay nàng ta ra một cái, Chung Lăng Ngọc đem ống quần của bản thân thả xuống như lúc đầu, lại đeo lại đôi giày.

    Chuyện này không phải vô nghĩa hay sao, hoán đổi linh hồn chứ không phải thể xác nha, trên người Chung Lăng Ngọc lúc trước có cái gì, hiện tại nàng đều có.

    "Đường muội, nếu là ngươi thích đôi giày này của ta thì có thể nói một tiếng, chờ ta đi vào trong thành mua một đôi mới, ta liền đem nó tặng cho ngươi được không?" Khóe miệng nhếch lên, cười một cách vô hại.

    Chung Vân Thanh ghét bỏ mà liếc liếc mắt nhìn đôi giày của Chung Lăng Ngọc, tức khắc có chút ghê tởm, nàng mới không cần mặc lại đồ của người khác đâu! Tương lai, nàng tất nhiên sẽ được gả vào trong thành, trở thành thiếu phu nhân của một gia đình danh giá, sao có thể sẽ mặc lại đồ của tên ngốc tử Chung Lăng Ngọc này, tên ngốc tử này cho dù đến xách giày cho nàng cũng không xứng!

    Chỉ là, hiện tại Chung Vân Thanh còn không biết, sau đó không lâu, nàng hao hết tâm tư, cũng không chiếm được đồ của Chung Lăng Ngọc.

    * * *

    Editor: KKJ​
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2019
  10. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 8: Vào thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng bọn họ giằng co nửa ngày, người nhà Chung gia cũng chỉ có thể cắn răng như là đưa tiễn ôn thần đi, chầm chậm lấy ra mười đồng tiền cho nàng.



    Số tiền kia, nguyên lai cũng chính là tiền mà Chung Kiến Quốc đưa cho Chung Lăng Ngọc, chỉ là hắn lo nàng đầu óc không được tốt, mới cho Chu Quế Phương thay mặt giữ giúp. Khi nào Chung Lăng Ngọc muốn ăn cái gì, liền mua cho Chung Lăng Ngọc.

    Bất quá, tiền vừa đến trong tay Chu Quế Phương, cho dù là trước nay hay bây giờ cũng chưa từng dùng số tiền đó vì Chung Lăng Ngọc.

    Nàng luôn là đem số tiền này cho người nhà Chung Kiến Tường, đặc biệt là đại tôn tử Chung Vân Long.

    Mười đồng tiền này, cũng là tiền Chung Kiến Tường trước khi đi làm vào hai ngày trước, mới giao vào trong tay Chu Quế Phương.

    Nói là hắn không thể cùng Chung Lăng Ngọc ăn sinh nhật, để cho Chu Quế Phương đi mua đồ ăn ngon về cho nàng đón sinh nhật.

    Giờ phút này, Chung Lăng Ngọc thu thập vài bộ quần áo đơn giản, hướng tới trạm dừng xe duy nhất ở tại cửa thôn.

    Nơi đó, mỗi ngày chỉ có hai lượt xe, một chuyến là vào lúc 10 giờ sáng, một chuyến còn lại vào lúc 6 giờ chiều.

    Những người trong thôn nếu là muốn vào trong thành làm việc, đều là phải ngồi xe ngựa, rốt cuộc vào lúc buổi chiều hôm đó, sắc trời đã tối sầm lại hết.

    Trong tay cầm mười đồng tiền, lại cứ giống như là cầm một khoản tiền lớn, rốt cuộc ở cái niên đại này, hơn ba mươi đồng tiền cũng đủ để cả một gia đình ăn trong một tháng.

    Vui rạo rực mà chạy về phía nhà ga, ở trên đường còn gặp ba a di trong thôn, nàng cũng dừng lại chào hỏi cùng các nàng ta một chút.

    "Chung gia đại cô nương, ngươi đây là muốn đi đâu đây a?"

    Vui sướng trả lời: "Trong thành nha!"

    Đến khi nàng đi rồi, kia mấy cái a di liền ghé vào cùng nhau kề tai nói nhỏ.

    "Ngươi nói, những người nhà Chung gia kia lại muốn làm chuyện ác ý gì đâu, cô nương này đầu óc không phải có vấn đề sao, còn dám cho nàng đi lên thành một mình."

    "Có lẽ là lão đại Chung gia cũng ở đấy đi, lại nói, kia Chu Quế Phương cùng Chung Kiến Tường là loại người nào, này trong thôn không ai không biết a."

    Đối với hết thảy chuyện này, Chung Lăng Ngọc tỏ vẻ thực vô tội, nàng cái gì đều không có nói bậy, cái này là do nhóm a di đó trí tưởng tượng 'phong phú' mà thôi.

    Bất quá, cũng phải, ai bảo bọn người Chu Quế Phương ngày thường làm quá nhiều 'chuyện tốt'.

    Lúc này tại Chung gia, Chung Vân Long vẻ mặt hận ý mà nhìn chằm chằm cổng lớn, chỉ cần tưởng tượng đến mười đồng tiền vốn dĩ chính là của hắn, liền như vậy bị Chung Lăng Ngọc cầm đi, hắn liền hận không bẩm thây vạn đoạn nàng.

    "Nãi! Ngươi vừa rồi vì cái gì muốn đem tiền kia cho nàng, đó là của ta!"

    Chung Lăng Ngọc đã đi rồi, Chung Vân Long liền đem tức giận bị đè nén dồn hết vào người Chu Quế Phương.

    Chu Quế Phương chạy nhanh lại an ủi đại tôn tử của minh.

    "Vân Long a, nha đầu ngốc kia hiện tại có thể sư dụng tiền. Đến sau này, không có nàng, tiền cùng vị trí của đại bá ngươi, không phải sớm hay muộn cũng là của ngươi hay sao a. Chỉ có mười đồng tiền như vậy, người liền nhường cho nàng một chút cũng được a?"

    Chung Vân Long từ trong lỗ mũi hừ lạnh một hơi, cái tiện nha đầu kia, dựa vào cái gì dùng tiền của hắn.

    Nếu không phải cho dù sau này có như thế nào đi nữa thì tiền của Chung Kiến Quốc cũng về tay hắn, hắn mới sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.

    "Ta đây đêm nay muốn ăn đồ ăn ngon một chút, tối hôm qua bị nha đầu chết tiệt kia ăn cơm của ta, đến bây giờ còn không thoải mái."

    Thấy đại tôn tử không hề so đo, Chu Quế Phương trên mặt lộ ra tươi cười.

    "Không cần chờ đêm nay, một hồi nha, nãi liền đi ra ngoài lên trấn trên mua xương sườn trở về, làm cho ngươi ăn."

    Vừa dứt lời, Đường Lệ Hoa liền bĩu môi.

    "Kia xương cốt ăn có gì ngon a, vẫn là nên mua thịt đi, nhà chúng ta đều đã lâu không có ăn thịt kho tàu."

    Tưởng tượng đến hương vị kia, Đường Lệ Hoa đều nhịn không được phải chảy nước miếng.

    Chung Kiến Quốc tiền tuy rằng kiếm được nhiều, nhưng đa phần cũng đều dùng trên người tên ngốc tử kia, cũng không biết đem về hiếu kính bọn họ một chút. Làm hại bọn họ lâu như vậy cũng không dám mồm to ăn thịt, thật là đen đủi.

    Chu Quế Phương trực tiếp làm lơ ý kiến của Đường Lệ Hoa.

    "Tôn tử của ta chỉ thích ăn xương sườn, muốn ăn thịt chính ngươi mua đi."

    Đường Lệ Hoa sắc mặt biến đổi, nàng nếu là trên người có tiền, liền sẽ không nói như vậy.

    Tiền trong nhà, không phải là tất cả tiền Chung Kiến Quốc gửi về đều đưa cho Chu Quế Phương bảo quản a. Liếc liếc mắt nhìn nam nhân nhà mình một cái, rõ ràng là hai huynh đệ, lại kém người ta một mảng lớn, mỗi tháng đều kiếm không nổi đến hai mươi đồng tiền, làm hại nàng cũng chưa có tiền đi mua quần áo.

    Ở cái nhà này, nếu không phải chính mình tranh đua, sinh đứa con trai, Chung Kiến Tường không chừng còn quá làm quá chuyện gì đâu.

    Không được, đợi lát nữa nàng một hai phải đòi Chung Kiến Tường đi mua đồ ăn vặt cho nàng cho bằng được, còn không cho những người khác biết.

    Mặc dù là tới tháng mười rồi, thời tiết vẫn cứ oi bức như vậy.

    Lúc Chung Lăng Ngọc đi đến cửa thôn, mồ hôi đã chảy đầy trên trán.

    "Như thế nào nhiều người như vậy!" Nhìn chằm chằm chỗ trạm dừng chân, đông đúc có cả trai lẫn gái, nhìn dáng vẻ đều giống nàng, đều là muốn đi nhờ xe vào trong thành.

    Cách đó không xa, một chiếc màu trắng xe màu trắng dần tiến tới, dừng ở trước trạm dừng.

    Thưa thớt vài người từ trên xe xuống, mọi người tức khắc liền tranh giành nhau vào trong xe ngồi.

    Vào lúc này cửa xe đột nhiên đóng lại, chỉ thấy ở bên cửa đứng một vị đại thẩm..

    "Mua phiếu lên xe, một người một phiếu, đều xếp hàng."

    Bị nàng rống một rống như vậy, đám người lúc đầu đang hỗn loạn, liền trở nên có trật tự. Bất quá nhân số, so với lúc trước thiếu không ít.

    Có hai cái nữ tử trẻ tuổi đi qua bên người nàng nói "Còn tưởng rằng hôm nay có thể thừa dịp người nhiều mà chen đi lên đâu, lần trước bọn họ liền chen qua, lần này như thế nào lại không được."

    "Ngươi không biết, lần trước là một người bán phiếu khác, lại nói về chuyện này một chút, ta liền biết không diễn ra."

    Quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong đó có cái nữ tử lớn lên cũng không tệ lắm, như thế nào cũng nghĩ trốn vé.

    Thiếu những người đó, thực mau liền đến Chung Lăng Ngọc, mua vé xe ngồi ở bên trong, trong lòng đột nhiên dâng lên kích động mãnh liệt, giống như năm đó khi được trúng tuyển đi du học nước ngoài.

    Tìm cái vị trí ngồi gần cửa sổ mà ngồi xuống, nhắm mắt lại, trong lòng chính là đang suy nghĩ thành Tô Châu ở thập niên 80 chính là cái dạng gì, đột nhiên nghe được một tiếng sấm hô.

    "Phiếu các ngươi mua, đều bảo quản tốt cho ta, đợi lát nữa đến lúc khi ta muốn kiểm tra phiếu. Nếu là không có, liền trả gấp đôi tiền vé xe cho ta, có được không!"

    Bác gái bán phiếu đắc y mà nhìn chung quanh một vòng mỗi lần chỉ có ở ngay lúc này, nàng mới có thể cảm giác được chính mình lợi hại cỡ nào. Ngay cả khi ở nhà bị trượng phu mắng chửi cùng đánh đạp, những cái oán khí đã phải chịu đó, cũng đều vào giờ phút này mà tiêu tán.

    Ngẩng lên đầu, giống như gà trống đắc thắng, bác gái ngồi trên vị trí đằng trước, khinh thường hết thảy.

    Bên môi hiện lên một mạt ý cười, Chung Lăng Ngọc nhắm lại mắt.

    Xe thong thả mà chạy, Chung Lăng Ngọc mang theo một tia hưng phấn, một tia khát khao, cũng có một tia thấp thỏm, đi về phía trong thành.

    Đại khái đi được hai giờ, xe ngừng ở một chỗ sân thực lớn, bắt đầu có người lục đục xuống xe.

    Từ bên cửa sổ nhìn một vòng, tổng cảm thấy nơi đây không giống như là ở trong thành, nhưng nhìn mọi người đều bắt đầu xuống xe, Chung Lăng Ngọc thực sự là mù mờ không hiểu.

    "Uy, tiểu ca, ta có thể hỏi một chút sao, bên này có phải hay không đã đến trong thành?" Chung Lăng Ngọc duỗi tay vỗ vỗ bả vai người nọ ở phía trước, nàng nhớ rõ người này là lên xe giữa đường.

    Nam tử mặc áo sơ mi trắng chậm rãi quay đầu.

    "Tê!"

    Chung Lăng Ngọc không thể tin tưởng mà nhìn người nọ, không phải đâu, chẳng lẽ cái này niên đại có rất nhiều mĩ nam tử? Cư nhiên vừa ra tới liền đụng phải một cái.

    "Đúng vậy."

    * * *

    Editor: KKJ

    Thân ái, mọi người, sau một thời gian lặn tôi đã trở lại edit tiếp bộ này, tôi đang có dự định đăng bộ (Đồng nhân đấu la) Khi trainer pokemon tu luyện hồn lực đâu​
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng bảy 2019
  11. Kamiwaki Katori Jen

    Bài viết:
    3
    Chương 9: Tìm việc làm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô nương, đã đến nơi, ngươi rốt cuộc có xuống hay không a" Tài xế đại thúc ngồi phía trước chờ không được mà kêu lên.



    "A? Cái gì?" Chung Lăng Ngọc phục hồi tinh thần lại, nơi nào còn có cái mỹ nam tử gì đó a, này hết thảy đều dường như là nằm mơ.

    "Muốn xuống, ngươi từ từ a!" Đem bao trên lưng, một khắc kia xuống xe, trong lòng lại vài phần khẩn trương.

    Đi ra nhà ga không bao xa, liền nghe được thanh âm của xe ngựa đạp nước, nàng rốt cuộc xác định, chính mình không có đi sai chỗ.

    Tìm một cái khách sạn nhỏ đặt đồ xuống, nàng tính toán đi đi dạo dạo khắp nơi một chút, nhìn xem có việc nào chính mình có thể làm hay không.

    Ở lúc trước khi đi, nàng cố tình lật đi lật nhà ở của nguyên chủ, nghĩ là ở trong sẽ tìm được chút ít giấy chứng nhận gì đó.

    Nhưng trừ bỏ một cái tờ giấy chứng minh thân phận, cái gì nàng cũng không thấy. Quả nhiên là chính mình nghĩ nhiều, một cái người đầu óc có vấn đề, lại sao có thể có vài tấm bằng tốt nghiệp hay giấy chứng nhận gì đó đâu.

    Đi ra khách sạn, đã là giữa trưa, tùy tiện tìm cái quán mì nhỏ, một chén mì trứng hết hai phẩy năm đồng tiền, Chung Lăng Ngọc vẫn là hạ quyết tâm thật lớn mới dám ăn. Nếu là chỉ là canh sương thôi, chỉ cần một phẩy năm là có thể ăn.

    Yên lặng mà vì một góc tiền thừa kia để đó, dưới đáy lòng Chung Lăng Ngọc cũng thay nguyên chủ chúc phúc, hy vọng nàng ở một thế giới khác liền có một cuộc sống tốt hơn một chút.

    Sau khi ăn xong tính tiền, nhìn đến tiền thừa của chính mình cũng không nhiều lắm, Chung Lăng Ngọc hạ quyết tâm, trong vòng hôm nay nhất định phải tìm được việc làm, nếu không tháng sau nàng chuẩn bị tinh thần chết đói đi là vừa.

    "Lão bản, ta có thể hỏi một chút, ở gần nơi này có nhà xưởng nào đang tuyển người làm không a?"

    Ở cái niên đại này, cơ hồ không có cái gì gọi là công ty, phần lớn đều là nhà xưởng. Muốn có việc làm, cũng chỉ có thể trước tiên hướng bên trong nhà xưởng xin việc.

    Chủ tiệm chính là một người trung niên đã gần bốn mươi, hơi hơi có vài phần béo, vẻ mặt hòa khí.

    Nghe xong lời nàng nói, cười hỏi: "Cô nương ngươi cũng là vừa tốt nghiệp tìm công tác? Ta có đứa con trai năm nay cũng vừa tiến xưởng. Đúng rồi, ngươi ở bên này a, không dễ dàng tìm được. Ra cửa hướng phía trước đi một chút, nơi đó có một cái trạm giao thông công cộng, ngươi ngồi người đợi xe thứ ba lộ, đến điểm trạm chung, bên kia a, tất cả đều là nhà xưởng."

    Khó trách, nàng phía trước cũng chưa nhìn đến một nhà.

    Khóe miệng hiện ra tươi cười, "Cảm ơn lão bản."

    Đại thúc vung tay lên, "Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi."

    Ra cửa, vừa lúc nhìn đến một chiếc xe buýt từ trước mắt sử quá, ngừng ở sân ga phụ cận.

    "Ai! Từ từ!"

    Có thể là người ngồi xe quá ít, tài xế thật đúng là nghe xong một lúc sau liền đem Chung Lăng Ngọc để nàng lên xe.

    Năm phần tiền tiền xe, đi có hơn nửa giờ, xe chậm rãi ngừng ở phía trước một mảng nhà xưởng.

    Tuy rằng là lễ quốc khánh, nhưng này một khối nhà máy lại không có bao nhiêu cái mà đóng cửa tạm nghỉ, phần lớn đều là bình thường mở ra, còn có rất nhiều người trẻ tuổi cũng giống Chung Lăng Ngọc, đều là tới tìm việc làm.

    Hướng đến chỗ có nhiều người đi đến, nàng đến trước hỏi thăm rõ ràng, có cái nhà máy nào đó, là không cần giấy tốt nghiệp là có thể lưu lại.

    "Mỹ nữ, ngươi hảo a." Bị nàng gọi lại chính là một cô nương mặt lớn lên giống như một cái khay bạc, không thể nói đẹp, cũng không thể nói khó coi.

    Kia cô nương vừa nghe nàng kêu bản thân mỹ nữ, trên mặt đều mau cười nở hoa rồi.

    "Ngươi hảo a, ngươi cũng là tới bên này tìm việc làm?"

    Gật đầu nói "Không tồi, ta thấy nơi này nhà máy rất nhiều, liền muốn tại đây xem thử một cái, có thể hay không tìm được một cái công việc."

    Kia cô nương đem nàng trên dưới đánh giá một phen, lại hỏi: "Ngươi là từ nông thôn đến đi?"

    Cúi đầu nhìn mắt quần áo của mình, nguyên liệu trên người cô nương này là không quá giống nhau, quần áo của mình hoặc là là tìm người làm, hoặc là chính là đồ mua hàng vỉ hè rẻ tiền.

    Cười mỉa một tiếng: "Đúng vậy, ta hôm nay mới vừa vào thành, đối nơi này đều không quá quen thuộc, ngươi biết có cái nhà máy nào tuyển việc làm mà không cần xem bằng cấp không?"

    Cô nương kia cũng không có ý tứ chê cười nàng, dùng tay chống cằm, nhắc mãi một vòng cái gì hoa xưởng, xưởng nước máy, xưởng lọc dầu, cuối cùng ngẩng đầu lên, trịnh trọng chuyện lạ mà lắc lắc đầu.

    "Không có?" Không thể nào! Chính mình liền xui xẻo như vậy?

    Chung Lăng Ngọc thực phiền, chính mình không phải không có học vấn, nàng chính là ở nước ngoài lấy được hai bằng thạc sĩ đại học a, nhưng là này nguyên chủ lại không có giấy tốt nghiệp, nàng cũng không thể vì chuyện này, liền nói chính mình là cái thạc sĩ đi.

    Phải biết rằng hiện tại chính là năm 83 a, xuất ngoại là chuyện khó khăn đến mức nào.

    Chính là trong nước, nghiên cứu sinh cũng là thiếu lại càng thiếu, chính là một năm này, Trung Quốc mới bồi dưỡng ra nhóm tiến sĩ đầu tiên.

    Nàng phỏng chừng nếu nói chính mình là thạc sĩ, rất nhanh liền sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần đi

    "Cũng không phải không có, chỉ là nói công không có, ngươi có thể đi bên kia chỗ làm việc tư nhân mà nhìn xem." Kia cô nương từ chỗ ngồi chỉ cho nàng một cái, liền ở bên trái nhà ga, có một tảng lớn khu làm.

    Nàng hiện đang ở bên phải nhà ga, đợi lát nữa qua đi, lại đi vòng nửa vòng một chút.

    Cũng may, có hy vọng vẫn còn hơn không!

    "Thật là thật cám ơn ngươi, ta qua bên kia nhìn xem thử!"

    Nói xong, không có một chút trì hoãn, Chung Lăng Ngọc liền chạy về hướng phía đối diện.

    Kia cô nương nhìn nàng bóng dáng thở dài: "Ta đều còn chưa nói xong đâu, nàng tính tình cũng thật hấp tấp đi. Bên kia tuy rằng không xem giấy chứng nhận cùng bằng cấp, chính là phải kiểm tra khả năng học vẫn, nếu là không thông qua khảo thí, thì cũng uổng phí."

    "Dương Tuệ, đến ngươi, mau tới!"

    Bên trong nhà máy một nam nhân hơn hai mươi tuổi bước ra, hét lớn ra phía ngoài kia một tiếng, cô nương kia tức khắc hưng phấn mà chạy cào.

    Những người khác thấy vậy tình huống, đều lộ ra ánh mắt hâm mộ cùng ghen ghét.

    Chung Lăng Ngọc đi vào một khu nhà máy tư nhân công xưởng, một bên cảm thán chiếm diện tích đất quá nhiều, một bên cũng ở đánh giá những người ở phía trước

    Một đám đều dẫn theo tay nải, xem bộ dáng này, cũng là giống như nàng, từ ở nông thôn lại đây, tính toán tới đây tìm việc làm.

    Nàng vừa đi qua đi, tức khắc bị vô số đôi mắt dõi theo.

    Nhà xưởng tư cùng nhà xưởng công chính là bất đồng, bọn họ chỉ tuyển nhận cài người như vậy, đại gia tư lịch lại không sai biệt lắm, nhiều thêm một người, liền nhiều một cái người cạnh tranh.

    Cảm nhận được ánh mắt mang theo cừu thị của bọn họ, Chung Lăng Ngọc cũng không có sợ hãi mà lui, hướng bên cạnh đi tới đứng.

    Ở bên ngoài hành sự, trước khi không có rõ ràng sự việc, nàng vẫn là lựa chọn hạ thấp.

    Đặc biệt là tới tìm việc làm, nếu là ở nhà xưởng người ta làm ra tiếng đồn, nàng công việc mà nàng lo lắng ở đây đều phải ngâm nước nóng.

    Đột nhiên, đám người trở nên náo nhiệt lên, tập trung nhìn vào, mới phát giác là bên trong ra tới vài cá nhân. Khi trước chính là một vị nữ nhân trẻ tuổi rất có khí thế, chỉ là xem một cái, liền biết nàng là cấp cao của cái nhà máy này, đứng ở nơi đó không giận tự uy. (có thể nói là uy áp quanh người, không làm gì cũng tùy thời có thể tỏa ra uy ap

    Những người này ra tới, lại không phải vì nhận người, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy ở trước cửa viên khi, một người nam tử mặc áo sơ mi trắng nhanh nhẹn bước tới.

    "Là hắn?" Chung Lăng Ngọc lẩm bẩm ra tiếng, âm lượng chỉ có chính bản thân nàng nghe được.

    Người này, không phải chính là cái người ở trên xe, mỹ nam tử mà nàng hỏi đường hay sao. Còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, nguyên lai thực sự có người này.

    "Ngươi thế nhưng đã trở lại!" Nữ nhân tiến lên, vẻ mặt uy nghiêm vào giờ phút này hóa thành ý cười.

    "Ân." Phó Tư Thần hơi gật đầu, đột nhiên hướng tới bên cạnh quét tới, sau khi liếc nhìn thấy mặt của Chung Lăng Ngọc, dừng một chút, lại lần nữa đem ánh mắt dừng ở trên người nữ nhân trước mặt.

    "Bắt đầu đi."

    * * *

    Editor: KKJ​
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng bảy 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...