Ngôn Tình [Edit] Trầm Hương - Đạm Nhiên Như Tiên

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Phan Kim Tiên, 22 Tháng hai 2022.

  1. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Trầm hương

    [​IMG]


    Tác giả: Đạm Nhiên Như Tiên

    Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình

    Editor: Phan Kim Tiên

    Tình trạng bản gốc: Hoàn thành

    Số chương: 14

    Nguồn: Yafu

    Văn án

    Khi về già, tóc bạc, mắt lim dim

    Ngồi bên bếp, mong sao gỡ bài thơ này xuống

    Dòng hồi tưởng, đôi mắt dịu dàng ngày xưa ấy

    Bóng dáng nặng nề, bao hình ảnh xa xôi

    Ngày tươi trẻ biết bao người say đắm

    Có một người giữ lấy cõi lòng ta.

    Yêu vết nhăn và khuôn mặt già nua

    Bên bếp lò lửa hồng đỏ rực

    Tình yêu buồn, phai nhạt với thời gian

    Trên đỉnh núi, chân ai đi chậm rãi

    Khuôn mặt người ẩn giữa các vì sao.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng ba 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 1+2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    I.

    Hắn rất thích ngồi trên ghế sô pha ở một góc tường, nghe khúc dương cầm nhẹ nhàng chậm rãi. Dường như hắn đã thuộc lòng tất cả thứ tự chơi, nên mỗi khi nghe tới đoạn nhạc mình thích, hắn lại mỉm cười.

    Lần này hắn lại đổi một quyển sách, trong đó có một câu chuyện tình yêu đẹp mà thê lương, khi thấy hai người xa cách, một người đi Thượng Hải, một kẻ đến Vân Nam. Nỗi buồn vô cớ nhẹ nhàng lướt qua giữa đôi lông mày. Ngón trỏ thon dài ấn lấy trang giấy, cứ như sự do dự. Chỉ trong phút chốc, hắn thoát khỏi giấc mơ để quay về hiện thực.

    Nghe đến đoạn nhạc cuối cùng, hắn cầm lấy tách cà phê lên, "Thiên Không chi thành" khúc nhạc dạo giống như là sốt sô cô la, biến một cốc Americano biến thành Mocha.

    Hắn biết thủ khúc tiếp theo là "Ở giữa dòng nước", và khi đi được khoảng một phần ba chặng đường, cô sẽ vào quán cà phê, gọi một ly mocha rồi ngồi bên cửa sổ.

    Cô ấy giống như một đóa hoa sen ở giữa dòng nước, duyên dáng và xinh đẹp biết bao.

    Lúc này, trong mắt hắn, chỉ có cô ấy cùng giai điệu nhẹ nhàng kia.

    Con người và âm nhạc kết hợp, ý nghĩ cùng trái tim hòa quyện. người đẹp vì âm nhạc, âm nhạc lặng lẽ vì con người, sự tĩnh lặng là một. Cho nên khi cà phê uống xong, hắn vẫn nén lại lúc lâu rồi mới rời đi.

    II.

    Cô ấy thích một cuộc sống ổn định. Mỗi ngày, vào lúc 12 giờ trưa, cô ấy đặt công việc của mình xuống, thu thập các bài luận và đến một nhà hàng thức ăn nhanh để gọi một món ăn và một món súp. Thời gian ăn là gần mười phút. Và khi đi bộ đến quán cà phê kia, cô sẽ nghe giai điệu quen thuộc đó.

    Chủ quán cà phê cũng thích nguyên tắc ấy. Từng bản nhạc cứ chạy theo con lắc của đồng hồ.

    Trong trường hợp đến đúng giờ, sẽ có ảo giác, như thể ngày hôm qua là ngày hôm nay, và hôm nay giống như một ngày nào đó trong quá khứ.

    Cô không biết tên bài hát nhưng cô cứ thích nó, nếu bắt kịp hơn một nửa của nó, cô ấy sẽ bình tĩnh lại dù tâm trạng như thế nào chăng nữa.

    Có điều sự bình lặng này mang nhiều sự mong đợi hơn.

    Cô đã chú ý hắn từ sớm vì mỗi lần đến, hắn đều mang theo một cuốn tiểu thuyết. Có vẻ hắn đã đọc rất nhiều cuốn, bao gồm "Bóng dáng của anh hùng" của Trương Bắc Hải, một tập truyện ngắn của Chekhov, "Đêm trắng" của Dostoevsky, Tình yêu cuộc sống của Jack London, Tên của gió của Roosevelt và những tiểu thuyết trên web khó nhớ.

    Thường thì khi bầu trời đầy sao hắn sẽ từ từ đứng dậy và bước ra khỏi quán.

    Cô vẫn luôn nhìn hắn đứng ở ngã tư đường, cúi đầu châm lửa, sau đó nhả ra khói thuốc trong miệng, làn khói nhanh chóng tan biến, lan tỏa trên tóc hắn.

    Sau đó, cô ấy nhìn lại và đọc cuốn sách.

    Buổi trưa, thời gian nghỉ ngơi không có bao nhiêu, hai giờ liền trở lại làm việc, ngày hôm sau cũng như vậy.

    Bản nhạc đó cứ tiếp tục, cảm giác đó cứ xuất hiện thêm lần nữa ...

    Hắn lại ngồi ở đó.
     
  4. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 3 + 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    III.

    Thầy Trần vừa đuổi ba học sinh đi, chuông điện thoại di động liền vang lên, hắn liếc nhìn dãy số rồi trả lời:

    - Xin chào, có chuyện gì thế?

    - Thưa thầy, em muốn thay đổi một chút thời gian, ngày mai sẽ bắt đầu học một tuần, đến thứ bảy thì vừa đúng ngày thi.

    - Cũng được, không có vấn đề, cậu cứ đến là tốt.

    Cúp điện thoại, hắn bẻ tay lái, chợt nhớ ra một điều gì đó, hắn liền dừng xe sát ở ven đường, bấm số gọi lại.

    - Chuyện gì vậy thầy?

    - Cái này... Tôi vừa nghĩ ra, có một học viên đúng lúc cuối tuần cũng thi.

    - Thế nhưng xe của em là xe tải mà!

    - Tôi biết, người đó cũng chọn cuối tuần, cái này không phải ngẫu nhiên, tôi vừa lúc lại quên mất.

    - Người đó cũng là buổi chiều sao?

    - Đúng vậy!

    - Nó có ảnh hưởng đến tiến độ của em không?

    - Hẳn là không, học viên đó giống như cậu, đều thiếu thuần thục, hai người có nhiều thời gian mà.

    - Vậy thế cũng được, cảm ơn thầy.

    IV.

    Chiếc xe hơi rất sạch sẽ, đậu ở bãi tập trường dạy lái.

    Hẹn thời gian là 12 giờ trưa nhưng hắn trễ ba phút, đeo chiếc ba lô lệch vai, trên miệng còn có nửa điếu thuốc.

    Tới gần chỗ chiếc xe đậu, hắn ném điếu thuốc đi, lấy ba lô xách trong tay rồi mở cửa xe ra.

    Cô đặt hai tay xuống đầu gối, người tựa theo chiếc ghế ô tô, một vẻ đẹp hiện ra như bức tranh của tự nhiên.

    Dấu vết kinh ngạc vẫn chưa phai mờ trên mắt. Đã thế nó còn hiện rõ trên mặt.

    - Xin chào!

    Cả hai cùng nói, giọng trầm hẳn. Hắn chợt xấu hổ và ngồi xuống ghế.

    Xe đi chuyển trên lộ mở, nơi này ít người qua lại. Ven đường phong cảnh khá đẹp, hoa cỏ, cánh đồng, xa xa núi non trùng điệp, thật là yên bình.

    Thầy Trần cảm giác có chút kỳ lạ khi nhìn thoáng qua chiếc kính chiếu hậu. Hôm nay trong xe hình như quá an tĩnh.

    - Được rồi, đi thôi!

    Mỗi người lái xe một đoạn, từ số thứ nhất sang số thứ năm rồi tấp vào chỗ đậu. Cứ thế lặp lại.

    Thầy Trần nhịn không được mở câu bông đùa:

    - Có phải là trai đẹp gặp được mỹ nữ, đều ngại ngùng không?

    Hắn nhẹ nhàng nói. Nàng che miệng, cố nhịn cười.

    Hoa cải dầu không thể nói là đẹp nhưng nhìn nó tràn đầy ngọt ngào với sắc vàng phù hợp.

    Việc tập lái xe cần yên tĩnh, bản thân hắn không đặt đĩa nhưng dường như có một giai điệu rung động đang chảy trong tim hắn.

    Tập lái xe cần yên tĩnh, đương nhiên sẽ không thả đĩa, nhưng tựa hồ có động lòng người từ khúc ở trong lòng chảy xuôi.

    Thỉnh thoảng Thầy Trần xen vào một câu chuyện phiếm, và đôi lúc lại có một người khác lên tiếng.

    Giai điệu cũng ngắt quãng, như thể một nốt nhạc được cất lên trong tim hắn và hợp âm tiếp theo vẫn tiếp tục len vào trái tim cô.

    Họ đã không ngồi lại với nhau cho đến khi chiếc xe được thầy Trần lái và quay trở lại trên đường đi.

    Trời tối dần, đèn trong xe đã sáng.

    Hai người im lặng nhìn nhau trước khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

    Xe dừng trước cổng trường dạy lái, hai người bước xuống xe.

    - Cô về bằng cách nào? - Hắn cúi đầu, châm một điếu thuốc.

    - Đón taxi. - Cách nói này khác với trước đây.

    - Ở đâu vậy? - Hắn khẽ thở dài nép sang bên.

    - Vũ Lâm.

    Lần đầu tiên điếu thuốc hiện diện trên miệng hắn bỗng lôi cuốn kì lạ.

    Đi được một lúc, cả hai lại ngồi xuống với nhau.

    Tài xế taxi là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, đầu hói, đeo kính và trông khá mệt mỏi.

    Cô tiếp viên của Đài Giao thông 91.8 đang kể dang dở, còn tài xế là người biết lắng nghe, thỉnh thoảng bật ra hai tiếng cười khúc khích.

    Bước vào xe giống như bước vào một thế giới riêng biệt. Hàng cây ven đường không còn tươi tốt như ban ngày. Cột đèn đôi khi lướt nhanh, đôi khi chầm chậm bên cạnh xe. Nếu không để ý, tầm nhìn cứ thế thoáng qua, nhưng luôn có một cột đèn vô tình dừng lại bên cạnh, giống như muốn đến gần và đi vào khoảng trống đó.

    Hắn khẽ quay đầu nhìn cô. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt của cô trông rất đẹp.

    Không biết có phải cô cũng tình cờ nhìn hắn không, đôi lông mày hắn thoáng buồn dưới ánh đèn ảo dịu ấy.

    Hai người không hề cảm thấy ngượng ngùng, trong đáy mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Phút chốc, tiếng cười đùa của bà chủ và tiếng ồn ào bên ngoài xe im bặt.

    - Tôi tên Hạ Vân, còn cô?

    Giọng hắn thật mạnh mẽ và đầy quyền lực, không có lối giao tiếp thực dụng hay chiếu lệ, như thể gặp một người bạn lâu ngày xa cách, rồi khẽ gọi bạn cũng ở đây sao.

    - Tiêu Vũ Đình.

    Cô ấy thì thầm từ Vân một cách trầm ngâm.

    Hai người không còn im lặng như trước, khoảng cách cứ thế vô tình vỡ tan như bong bóng.

    Chủ đề lại bắt đầu với cuốn sách.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2022
  5. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    V.

    Ở trên xe chưa nhận ra đã qua hơn nửa tiếng. Chiếc taxi dừng ở Vũ Lâm, gần giao lộ Phượng Khởi.

    - Cô có phiền nếu chúng ta dùng bữa cùng nhau không?

    - Anh đang xem chủ đề về sự chuyển đổi của Chekov từ hài kịch sang chủ nghĩa hiện thực phê phán. Nếu tôi không đi ăn tối với anh, tôi sẽ bỏ lỡ cuộc thảo luận này chăng?

    Thực ra, xem sự biến hóa của Chekov một cách nghiêm túc cũng là một phép biện chứng hiện sinh rất cổ điển. Hắn nhìn đèn đỏ trước mặt rồi lại quay ngược chủ đề:

    - Sao chúng ta không đi uống trà xanh ở đường Gia Tô. Nơi đó rất thích hợp để trò chuyện.

    - À vâng!

    - Bác tài, đi đường Gia Tô nhé!

    Xe chuyển qua đèn đỏ, chẳng biết từ lúc nào radio đã ngừng kể chuyện, đổi thành bài hát. Nhiều người đã xem "Ngục giam phong vân 2" nhưng lại không biết "Hy vọng giấc mơ đẹp". Bài hát này do Ôn Bích Hà hát. Thơ của Trần Bách Cường "Đêm nay nhiều tiếc nuối", nam ca sĩ đi hát khi mới 15 tuổi. Hiện đang sống một mình đồng thời bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh.

    Bài hát năm 1991, nghe năm 2013, cảm giác thời gian bay bổng chút dư vị trầm lắng của năm tháng.

    Xe chạy đến Gia Tô, hai người rảo bước xuống, thong thả đi vào ngõ hẻm.

    Hầu như tất cả công nhân ở Hàng Châu đều từng đến các nhà hàng trà xanh, và Tiêu Vũ Đình cũng không ngoại lệ, nhưng cô chưa bao giờ thử nói về Chekov khi uống trà xanh bao giờ.

    - Tiểu tư sản bàn luận về chủ nghĩa hiện thực phê phán à? - Cô bỗng cười cười.

    - Ngày nay, chủ nghĩa khoái lạc đang ngự trị. Thiên đường của bạn, địa ngục của tôi. - Hắn ta cười mà không cần gió hay mưa.

    - Inmethetigersniffstherose. - Thanh âm của cô như châu rơi khay ngọc.

    "Có hổ trong lòng, cẩn thận ngửi hoa hồng." Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm được đường ra khỏi mê cung.

    Cô ngạc nhiên nói:

    - Anh cũng thích những bài thơ của Seagriff Sassoon?

    Hắn lắc đầu nói:

    - Tôi thích Câu lạc bộ thơ Ngôi sao xanh một thời, cho nên nhìn được chút tia sáng trong văn chương, và tất nhiên tôi không thể quên những bản dịch kinh điển đó.

    Cô che miệng cười vui, nhìn hắn một cách ngượng ngùng. Văn nói vốn dĩ không tốt nhưng nghe cô đọc thì lại thấy rất chuyên nghiệp.

    Không hiểu sao, chủ nghĩa hiện thực phê phán hẳn là một thứ rất nặng nề, nhưng hai người lại cười cười nói nói.

    Thông thường khi nói về Seagriff Sassoon là lại nói đến hòa bình, sau hòa bình sẽ quay lại với nghệ thuật, và họ cũng không ngoại lệ, từ một bài thơ, những thay đổi văn học nghệ thuật sau Thế chiến II, đến chủ nghĩa hiện sinh.

    Tiêu Vũ Đình đã trích dẫn bài thơ này của Siegreev Sassoon, nhưng dùng nó để diễn đạt một ý nghĩa khác - sự tách biệt của cơ thể và tâm trí, sự tách biệt của môi trường và tâm trí. Đã phao phao chuyện dẫn ngọc, đương nhiên sẽ khiến Hạ Vân dừng lại cuộc thảo luận về chủ nghĩa hiện sinh.

    - Tôi từng rất thích Kafka's Metamorphoses, nhưng rồi có lẽ vì cuộc sống, tôi lại buông bỏ sự yêu thích của mình với anh ấy, mặc dù không thể rũ bỏ được chúng hoàn toàn.

    - Tôi không thích những giai điệu buồn, và tôi chỉ mới nhìn thấy chúng. Tôi cũng không có trải nghiệm tốt về nó.

    Tất nhiên là liên quan đến môi trường sống. Môi trường của mỗi người là khác nhau, và những gì họ có thể cảm nhận được sẽ khác nhau.

    Hắn nhấn nút thang máy, may mắn không có hành khách nào khác.

    - Triết học hầu hết được chuyển hóa từ thực tế thành ý tưởng, và sau đó được trình bày thông qua nghệ thuật, nhưng nếu nó bị đảo ngược, con người khó có thể khôi phục lại cấu tạo ban đầu của hiện thực từ biểu hiện nghệ thuật.

    - Trong lòng anh còn cất giấu nhiều điều bi quan quá.

    Cô theo hắn đi ra thang máy, nhận ra đêm nay quán trà xanh không có khách nhiều, có thể trực tiếp đến chỗ ngồi mà không cần bốc số.

    - Bây giờ tôi sẽ không đi đến tận cùng bi kịch, có lẽ vì tôi sợ nó sẽ khiến tôi buồn trong lòng. Nếu là trầm cảm thì quá tệ.

    - Tôi tin vào nhân duyên, đọc sách cũng thấy nhân duyên, có duyên thì tụ, còn không thì tan. Lòng tôi là biển, biết bao nỗi buồn vui.

    Hai tách trà lúa mạch, mùi lúa mì thoang thoảng. Xung quanh, hai ba bàn trống, ít người, mọi thứ khá vắng lặng.

    Có một bàn gồm bốn sinh viên đại học, tất cả đều là những thanh niên trai tráng. Họ gọi cá, vịt, gà, cừu, tất cả đều cay, nhưng không có một đĩa rau. Ăm uống mồ hôi ướt đẫm và mặt đỏ bừng. Ở một bàn khác, một cặp vợ chồng trung niên với cô con gái tuổi teen gọi thịt bò luộc, sườn xào chua ngọt, bánh mì, canh mồng tơi, đầu cá kho tiêu. Không chỉ có hình thức bắt mắt, miếng thịt bò luộc mềm ngọt quyện với sườn chua ngọt, đầu cá cay xé nhỏ cùng chút rau muống tươi mát trong bát canh là sự thăng hoa của vị giác, sự cám dỗ cuối cùng của bánh mì. Chúng tươi ngon và ngọt ngào, đưa vào miệng béo ngậy làm tăng thêm cảm giác hài lòng.

    Hắn đưa cho cô thực đơn và gọi ngẫu nhiên hai món: thịt nướng, cá kho.

    Cô dùng bút đánh dấu vào menu, "Trà nấm, bông cải xanh."

    Cảm giác như hai người họ đang làm việc cùng nhau. Nấm cây trà kết hợp với thịt nướng và bông cải xanh kết hợp với cá hầm. Thật hoàn hảo.

    - Bánh trà xanh? - Hắn gần như đoán rằng cô sẽ không ăn nhiều món.

    - Tôi không sợ béo, nhưng tôi không ăn món nhiều dầu mỡ. - Cô đưa thực đơn cho người phục vụ.
     
  6. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 6 +7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    VI.

    - Tôi nghĩ cô hẳn là thích màu đen.

    - Sao anh nói như vậy?

    - Bởi vì một số cô gái thích văn học nghệ thuật, thích sự yên tĩnh nhưng lại thiếu một loại sức mạnh, ở cô thì có cả sự yên tĩnh và sức mạnh. Cảm giác này dường như quen thuộc trong sách tối giản hơn.

    Cô chợt mím môi cười, rồi gật đầu nói:

    - Nội tâm bình tĩnh, không nóng không vội, văn tự sẽ rất đẹp, nhưng sáng tác là không thể tách rời hiện tại, tri thức tối giản cũng không thể tách rời tình yêu trong trái tim. Một cuộc sống yên tĩnh và tập trung là gốc rễ công việc của bản thân.

    - Không khó để hiểu những cuốn sách của cô ấy, nhưng nó không dễ dàng nếu bạn hiểu cuộc sống và sự tập luyện của cô ấy.

    - Như anh đã nói trước đây, để khôi phục cấu tạo của hiện thực thông qua suy nghĩ, tôi thấy rằng trước tiên chúng ta phải đạt được tình yêu đích thực.

    Hắn lấy đũa đặt chiếc bánh trà xanh lên đĩa và dùng tay cắn một miếng mà không hề do dự.

    - Ít người có thể kết hợp giữa thẩm mỹ và sắc sảo. Họ mù quáng chồng chất ngụy biện mà quên mất rằng chữ viết chỉ là một cách diễn đạt bằng lời. Nói đẹp là điều rất quan trọng, nhưng nếu không rõ ràng thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó.

    Có thể đem duy mỹ cùng nói trúng tim đen tương dung cũng không nhiều, một mực đắp lên từ ngữ trau chuốt lại quên sáng tác chỉ là ngôn ngữ biểu đạt một loại phương thức, nói xinh đẹp rất trọng yếu, nhưng nếu như nói không rõ ràng, liền đã mất đi ý nghĩa.

    Cô lấy khăn giấy lau khóe miệng, nhìn anh như đang nhìn phong cảnh.

    - Anh thực sự là một người theo chủ nghĩa bi quan.

    - Phải! Tôi là một mớ hỗn độn của chủ nghĩa bi quan thực tế.

    Cô bị câu này làm cho buồn cười, mặt đỏ bừng, phải lấy tay che miệng.

    Thức ăn dọn đến nhanh chóng, họ ăn cũng không ăn chậm, trên bàn vẫn còn một ít, bữa tối đang ở giai đoạn nghỉ ngơi.

    - Tối nay tôi thấy rất vui, bởi vì tôi hiếm khi có cơ hội nói về nó. Hầu hết bạn bè của tôi thậm chí còn chưa xem "Tồn tại và hư vô" chứ đừng nói đến chuyện đó.

    - Về những gì tôi biết đến từ cách người khác biết sao? Tôi không hiểu nhiều về cuốn sách của Sartre, nhiều phần bị ẩn đi và bây giờ tôi chỉ nhớ câu này.

    - Tôi thích anh ấy.

    - Vậy còn Kafka?

    - Cần phải nói là đánh giá cao.

    - Một là tôn thờ, hai là ngưỡng mộ. Tôi không quen dùng hai từ này. Tôi thích hầu hết chúng. Tất nhiên, cũng có những từ đặc biệt. Ví dụ "yêu thích" là chỉ yêu thích của Yeats".

    Cô ấy dường như cảm thấy nó. Sự khác biệt, nhưng không muốn đi đến kết luận.

    - Tôn thờ là khiêm tốn, đánh giá cao là bình đẳng; khiêm tốn và khao khát, bình đẳng có sự lựa chọn. Về lượt thích và lượt yêu thích, cô có một điểm yếu và tôi đang nói về các thuật ngữ chung.

    Cả hai lại cười, anh trả tiền và xin số di động của cô.

    Cô ấy thêm số hắn trên Wechat rồi nhìn vào ảnh hồ sơ và chữ ký của hắn.

    - Tôi đánh giá cao kiến thức của Sartre, nhưng tôi không thích quan điểm của anh ấy về tình yêu.

    Cô thật rất nghiêm túc khi nói điều này.

    Hắn thấy vậy nhưng vẫn bày tỏ quan điểm:

    - Cô không thích cách anh ấy và Vupova cặp kè, yêu nhưng không chung thủy. Tôi thấy tình yêu giữa hai người sẽ suy giảm theo đời sống vợ chồng, nếu cắt đứt tình yêu trong những rắc rối và đau đớn cứ tăng lên từng chút một, vậy thì cứ mãi làm tình nhân vẫn tốt hơn.

    - Dù bây giờ người ta ca ngợi tình yêu của Sartre và Vupova hơn là trách mắng nhưng đại đa số sẽ không chấp nhận.

    Anh đi bộ về nhà với cô, khoảng cách không xa, và cô dường như muốn đi lâu hơn một chút,tất nhiên là chỉ hai người.

    VII.

    Từ từ, nhịp sống lặng lẽ thay đổi theo nhạc chuông của WeChat, cô không bao giờ chú ý kiểm tra nó lần đầu tiên, những biểu hiện đơn giản biến thành những câu văn và bài thơ được cân nhắc kỹ lưỡng, dự đoán khi vuốt màn hình sau khi tắm, mệt mỏi nằm ụp trên giường. trí tưởng tượng nhẹ nhàng, uể oải.

    Khi "Ở giữa dòng nước" đi được một phần ba chặng đường, hắn sẽ vẫy tay chào ngoài cửa sổ.

    Trời ngày càng lạnh nhưng lòng hắn dường như đã ấm hơn những năm trước.

    Hắn đi lấy thẻ thành viên và hóa đơn trên Taobao của cô ấy. Nó cho thấy thông tin chi tiết về đứa con của người đàn ông.

    Hắn biết rằng cô đã kết hôn và có một bé gái một tuổi, con bé đã đến Thượng Hải sống với mẹ sau khi ly hôn.

    Hắn biết cô bị gia đình giục cưới, nửa năm mới có ý định tái hôn, quê cô ở Vân Nam, hắn đang cân nhắc có nên về chung sống không.

    Đối với họ, mọi thứ như một cuốn sách, đắm chìm trong sách mà không để ý thời gian trôi qua.
     
  7. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    VIII.

    Đông qua xuân tới, hạ chưa đến.

    Ngày này có mưa, buổi chiều thanh vắng, gió nhẹ và khá lạnh.

    Tiêu Vũ Đình đứng ở bên hồ, nhìn qua bên kia, thấy hắn từ xa đi tới.

    - Không ngờ buổi tối của Lưu Lăng Vân Triệt lại đẹp như vậy, hương hoa còn nồng nàn hơn ban ngày.

    - Khi còn học đại học, tôi thường đến đây với các bạn cùng lớp. Nơi đây yên tĩnh hơn Bến tàu Hồ Tây.

    Hắn đứng trước mặt cô mời một ly trà sữa còn đang nóng hổi, thấy cô ngửi thử mùi hương từ miệng cốc, hắn liền cười nói:

    - Là hương hoa hay hương trà sữa?

    Một cơn gió nhẹ thổi tới, cô khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi nói:

    - Trái tim tôi thơm.

    Hai người đi dạo ven hồ, hắn châm điếu thuốc, làn khói cứ thế bay theo gió, cảm giác như một giấc mơ.

    Một cụ già tay cầm túi lưới và đèn pin, cúi xuống soi nước, lắc túi lưới, hết lần này đến lần khác nhưng không thấy con cá nào.

    Nước hồ tựa như đêm tối, cảm tưởng nó giống màn đêm treo ngược nơi đây, tĩnh lặng không tiếng động, tưởng chừng chỉ có hắn và cô giữa trời đất bao la.

    Hắn nhẹ nhàng ngâm nga:

    "Buồn bực gió xuân, tâm ta vì sao buồn,

    Lời không nói mượn rượu sầu đưa tiễn.

    Mưa đêm đông lạnh, hạt mưa xuyên vào trong tấm ảnh

    Quay đầu dường như mộng, không cách nào thoát ra.

    Mê hoặc ngóng nhìn em, phai màu trong tấm ảnh."

    Nàng dường như hiểu tâm trạng của hắn, đột nhiên nhìn về phía mặt hồ, nhẹ giọng nói:

    - Giống như hoa không đỏ, như băng không đông, tuy rằng có vô số lời nói, nhưng đáng tiếc ta không hiểu.

    Hai người đem bài "Lí Hương Lan" hát lại một lần, cô nhẹ nhàng hát, hắn nhẹ nhàng ca. Điệp khúc không có cao trào, càng hát càng trầm, cho đến im ắng. Đi qua Lưu Lăng Vân Triệt, trải nghiệm mấy quán bar trên đường Nam Sơn. Có vài cây cầu đá so le và lát gạch bên quảng trường ven hồ, hai người cùng đi trên cầu.

    - Chúng ta giống như chưa từng đi KTV.

    - Cả hai chúng ta sao?

    - Đúng vậy, chúng ta một mực là hai người.

    - Cô không có dẫn theo bạn bè, tôi cũng vậy. Lần trước tôi muốn rủ Tiểu Ngô, nhưng chồng cô ấy đã đi công tác một tháng, cô ấy có thể ở nhà một mình, ngày nào cũng chơi game.

    - Vậy sau đó anh không dẫn cô ấy theo cùng?

    - Cô ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat nói rằng sau khi xem "The Lost Secret Talisman", cô biết rằng tôi sẽ nói về Dan Brown trong buổi tối.

    Hắn ta nhún vai và cười nói:

    - Cô nghĩ tôi nhàm chán à?

    Cô chắp tay sau lưng, liếc nhìn khuôn mặt hắn, nghiêm túc nói:

    - Đêm đó tôi rất vui.

    Đi bộ qua quảng trường này, dọc theo hồ, bạn có thể nhìn thấy lối vào của đường hầm Hồ Tây ở phía đông và các tòa nhà thương mại trên đường Thương Hạ.

    Con người ở nơi giao nhau, phía đông là đèn sáng, phía tây là hồ và núi, một bên sáng nhưng hiu quạnh, một bên tối nhưng yên bình. Hai người như thể đứng ở ranh giới giữa của sự cô đơn và bình yên.

    Hắn nhìn thấy ánh đèn mờ ảo và màn đêm phong phú sau lưng cô, ấy vậy cô ấy dường như tĩnh lặng hơn cả hồ và núi trong đêm này.

    Cô thấy hắn đang nhìn mình, sau lưng hắn là con đường sáng choang, ánh đèn pha nhấp nháy, những cửa hàng nhỏ mờ ảo và một chút hối hả.

    Cô nắm lấy cánh tay hắn, những đầu ngón tay bị gió thổi bay ngay lập tức được bao bọc bởi hơi ấm.

    Tiêu Vũ Đình kéo Hạ Vân bước vào con phố đi bộ lúc trời mờ tối, những ngọn cây thấp che lấp ánh trăng và mọi thứ ở đó.

    - Hôm trước, anh viết bài thơ của Arthur cho Gemma trong danh sách nhạc của buổi hòa tấu, và khi anh đưa nó cho tôi, anh tình cờ đang chơi "End Title". Đọc xong, tôi đã hôn anh. Anh có luôn thắc mắc không?

    Hắn cảm thấy cơ thể hơi cứng lại, sự căng thẳng không hề có khi bàn tay mát lạnh của cô đặt lên cánh tay hắn vừa rồi đã bộc phát ngay lập tức.

    - Thực ra, tôi không nên nói Arthur. Khi tôi viết bài thơ, Arthur đã chết, và chỉ có con nhặng còn sống.

    - Cho dù tôi sống hay tôi chết. Tôi vẫn là một con ruồi, vui vẻ bay xung quanh.

    - Khi tôi xem "The Gadfly", tôi đã bỏ qua khoảng thời gian đen tối nhất, trở thành chú hề trong rạp xiếc khi tôi lang thang và trò chuyện với cha tôi trong tù. Tôi không thể chịu đựng được kiểu tra tấn đó nhất. - Hắn nói, giọng đầy khô khan và nhanh.

    - Tôi đã lâu không nhớ bài thơ nhỏ này, nhưng khi tôi nhìn thấy nó, tôi giống như quay trở lại những ngày lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhặng.

    - Tôi yêu sự nam tính của con nhặng, thật khó để tin rằng nó được viết bởi một người phụ nữ, nó thực sự trên tuyệt vời!"

    - Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của tôi.

    - Sao cơ?

    Cho nên đối với ngươi mà nói,

    Cô di chuyển đến con đường mòn gần đó, rồi đưa hắn đi qua sáu giếng, một thắng cảnh nhỏ mà Lí Bí từng dẫn nước. Cả hai lại tiếp tục dạo ven hồ.

    - Còn nhớ, năm tôi mười ba tuổi, món quà mẹ tặng cũng là cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi đọc.

    - Vậy đối với cô mà nói, nó rất có ý nghĩa.

    Cuối cùng anh cũng làm theo lời cô, một cách tự nhiên mà không hề nhận ra.

    - Nó không chỉ có ý nghĩa. Trong những ngày đó, tôi đến bệnh viện mỗi ngày để cùng mẹ tôi, ngồi bên giường của bà và xem The Gadfly.

    Anh sững sờ, chỉ nghe cô nói tiếp:

    - Thật ra lúc đó tôi không hiểu, mãi cho đến khi mẹ tôi ra đi, tôi mới hiểu rằng bà ấy muốn tôi học cách sống mạnh mẽ.

    Ngồi trên ghế đá, hắn châm điếu thuốc, không quay sang nhìn mặt cô.

    - Hình như trời mưa.

    - Cơn mưa này gọi là gì? - Hắn đưa tay chạm vào nó.

    - Cái này không gọi là mưa sao? - Giọng hắn nói khàn khàn.

    - Đó là một đám mây từ bầu trời.

    Cô không nhịn được, cười thành tiếng, giọng nói rất lạ.

    Một lúc sau, giọng cô hồi phục:

    - Gần đây tôi đã đọc lại những bài thơ của Shelley, và chép lại những gì tôi thích.

    - Tôi vừa xem Gió tây tụng.

    - Năm tháng nặng nề như xiềng xích, đè ép tâm hồn; phàm là người, tính vẫn kiêu ngạo, tao nhã, phóng túng.

    - Tôi là một hạt đậu đồng không thể hấp, luộc, đánh, chiên, và một hạt đậu đồng. - Những gì anh ta nói thật nhịp nhàng nhưng đùa cợt và phù phiếm.

    Cô giận dữ tát anh:

    - Này, sao anh có thể dùng bài hát của Quan Hán Thanh để miêu tả những bài thơ của Shelley!

    - Nó không phải là một trận đấu tốt sao? Tôi chỉ nhớ một trong những bài thơ của Shelley, nhưng bây giờ mùa xuân đã trôi qua một nửa, tôi có thể làm gì với nó?

    Trời mưa phùn gió bấc, đêm đã muộn, họ rời ghế đá đi về phía con đường dốc phía đông.

    Thật khó để nhìn thấy những chiếc xe qua lại, đường phố vắng vẻ, trước sau gì cũng không thấy người đi bộ.

    Sau khi băng qua đường, mưa lại nhẹ hơn, cả hai đi bộ đến cầu Long Hạ, nơi cô đã đậu xe trước đó.

    Lên xe ngồi, đĩa CD bên trong có sẵn bài hát của Triệu Bằng, "Một mình trên lầu tây". Album Triệu Bằng lấy giọng trầm thấp, nó khiến người ta cảm giác yên tĩnh trong không gian rộng lớn.

    - Sáng nay tôi đã thay đổi chữ ký của QQ, cô có thấy không?

    - Tôi đã thấy nó, nhưng tôi không thể đọc tốt bài thơ đó.

    - Chạy theo chiều sâu, theo chiều sâu.

    Mỗi khi đọc những bài thơ tiếng Anh, cô ấy dường như hát opera và cảm giác cao quý, trong sáng, thiêng liêng ấy được bộc lộ, cảm tưởng nó có một sức hút khó tả, từng từ, từng âm tiết có thể khiến người ta hồi tưởng không ngừng.

    Trong lúc say sưa, hắn tình cờ nghe cô nói:

    - Khi nhìn thấy bài thơ này, tôi đã nghĩ đến anh.

    Không, Hạ Vân đã mắc lỗi, nó hoàn toàn không phải là một vở opera, đó là một bài báo.

    Một bài viết đầy ẩn dụ, lời thoại, sự thật và lãng mạn. Nó vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng. Khi Hạ Vân xem đến cuối bài báo và tìm thấy ý nghĩa thực sự đằng sau ý tưởng thông minh của tác giả, hắn không thể chống lại kẻ trực tiếp làm tội lỗi nữa. Cơn sóng lớn sao?

    Bạn có muốn lột bỏ lớp ngụy trang này không?

    Chiếc xe cách nhà cô đang đậu ở tầng dưới.

    Trước khi tắt máy, cô xuống xe:

    - Ngày mai phải dậy sớm, tôi có cuộc họp, không thể đến muộn.

    Anh ngồi thất thần, đột nhiên tắt máy, rút chìa khóa, khóa cửa rồi chạy đến bên cô.

    - Tôi đưa cô lên nhé.

    Nhấn công tắc thang máy, cả hai vẫn im lặng trong không gian kín.

    Thang máy dừng ở lầu 8, cô đứng trước cửa nhà, quay lại nói:

    - Anh cho tô hỏi được không?

    Hắn cười, tay chạm vào điếu thuốc trong túi, nói:

    - Không phải chuyện đơn giản.

    Đã quá muộn, cô nghiêng người về phía hắn, và cuối cùng áp khuôn mặt bé nhỏ của mình vào má hắn, cố nén giọng, khẽ niệm:

    "Bạn thấy những ngọn núi hôn nhau trên bầu trời xanh,

    Sóng cũng ôm lấy nhau;

    Bạn đã thấy hoa cấm nhau chưa:

    Em gái có khinh thường anh trai không?

    Mặt trời ôm chặt trái đất,

    Moonlight đang hôn Haibo"

    Trong mắt cô chợt hiện lên một tia thẹn thùng, sợ rằng kiếp này hắn sẽ bị giấc mộng ám ảnh mãi thôi.
     
  8. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 9+10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    XI.

    Tiêu Vũ Đình ngồi trên ghế lái, cô tỏa ra một mùi hương, giống như mùi thơm hoa quế từ đằng xa đưa tới.

    Hắn lái xe không nhanh, mãi đến khi chiếc xe dừng lại, hắn nhìn lên thì mới phát hiện mình đã quá vội vàng.

    Giá sách pha lê bị kéo ra, rơi xuống đất. Hắn tìm một hồi mới thấy được cuốn sách đã lâu không đọc: Shelley thi tập.

    Hắn lật qua một nửa, thời gian thoắt cái đã hơn nửa tiếng. Hắn cảm thấy người nôn nóng, liền đi vào bếp lấy cái gạt tàn thuốc, châm một điếu rồi tiếp tục lật qua lật lại trang sách.

    Tìm được rồi!

    Làn khói như bám lấy quyển sách, hắn nhìn chằm chằm vào câu thơ kia, nhìn thật lâu không động đậy.

    Đêm nay Tiêu Vũ Đình đã khiến hắn hiểu ra tác dụng của văn chương.

    "Mặc kệ ta sống, vẫn là ta chết đi. Ta đều là một con nhặng, vui vẻ bay tới bay lui.

    Mãi cùng ngươi là một, cao ngạo, phiêu bạt khắp nơi.

    Shallowwaterisroaring, deepwaterissilent."

    Từng bước từng bước, đoạn ngắn trong lòng Hạ Vân bỗng hiện lên. Sự huyên náo, nóng bỏng, cuối cùng biến hóa thành Tiêu Vũ Đình. Cảm giác thong dong, yên tĩnh như bóng đêm ngoài hồ nước vùng núi xa.

    "Đường dài mưa rơi, từng bước mông lung, dáng hình Nguyệt Nhi tựa như tranh vẽ.

    Đường dài mưa rơi, từng bước mông lung, dáng hình Nguyệt Nhi cười hắn như kẻ ngốc.

    Nàng tựa như ở bên tai thì thầm hỏi: Còn muốn đắm mình xuống dưới sao?"

    ...

    Tiêu Vũ Đình tắm rửa xong ngồi xếp bằng trên giường, điện thoại đặt ở bên người, không có mở đèn, cũng không kéo rèm cửa lêm, ánh trăng chiếu vào bên trong, căn phòng sáng rực rỡ.

    Đôi chân của cô không mang giày cao gót, nó khá gầy gò cùng những đường cong ưu mỹ, móng chân chẳng sơn vẽ, nhìn qua trắng mịn như ngọc, không chút tì vết.

    Tiếng chuông điện thoại reo, mũi chân khẽ nhúc nhích, cô mở màn hình, tin nhắn từ Wechat. Nó là một bài thơ.

    "Người nhìn núi cao như hôn lấy bầu trời xanh,

    Gợn sóng cũng vỗ về ôm ấp

    Người từng thấy hoa đẹp ganh ghét nhau

    Chị em đem anh em ra khinh miệt?

    Ánh nắng chăm chú ôm mặt đất

    Ánh trăng lại hôn lấy sóng biển:

    Nhưng điều này lại có ích gì?

    Nếu là người không chịu hôn ta?"

    X.

    Cô yêu thích xem phim hoạt hình, nhất là thích các tác phẩm của Tân Hải Thành. Tháng bảy, trời khá nóng, cho nên cô dành nhiều thời gian đọc sách, sáng tác, xem hoạt hình. Trước sau hai bộ, khó có thể cưỡng lại. Thậm chí Hạ Vân từng nói, nếu ba bộ lần lượt ra, nhất định phải đi đến rạp chiếu phim xem.

    Một thùng bắp rang, hai ly Starbucks - Kiểu Mỹ cùng Mocha, cộng với việc bắt gấu để đổi lấy mười bảy đồng tiền xu, thưởng thức thêm khúc nhạc dạo.

    Khung cảnh trong sảnh phần lớn là một nhà ba người, cũng rất tình cảm, bọn họ ngồi ở giữa, tắt hết di động, chờ bộ phim bắt đầu.

    Đã ăn xong bắp rang, tay của cô lại đùa giỡn trên đầu ngón tay hắn.

    Tay cô hơi lạnh, tay của hắn ấm áp, cứ thế đan vào nhau.

    Phim 90 Phút, xem hết đã là 8 giờ 45 phút. Hai người đi lên trên cầu ngắm cảnh, nhìn xem kênh đào và nói chuyện nhẹ nhàng.

    Tháng mười trời mau tối, lời nói trong đêm bỗng lặng yên, trên cầu người đi đường tốp năm tốp ba, một sự nhàn nhã đến kì lạ.

    Bọn họ từ quảng trường đi đến, đón cơn gió thổi mát, nhìn sóng nước lăn tăn trước mặt.

    Một đám trẻ nhỏ mang giày trượt, chúng cười không chút kiêng dè, cứ lượn vòng quanh đây.

    Trên thế giới này sợ nhất cô đơn tịch mịch nên cái đôi dài trượt trông có vẻ hài hước! Nó không thể bước đi, hai chiếc cũng khó đi, gặp vật cản thì trực tiếp va chạm. Nếu cẩn thận thì di chuyển càng ngày càng xa. Không gần không xa, vừa đúng, hoặc trước hoặc sau, hoặc thực hoặc hư, mới phù hợp.

    Cô ấy đang trả lời điện thoại, đôi giày cao gót màu trắng thỉnh thoảng đá và nhón gót, đi qua trái phải, như thể đang khiêu vũ.

    - Sắp đến sinh nhật anh rồi. - Cô dẫn hắn đi về phía con kênh.

    - Tôi đã đặt một chỗ tốt, nhưng tôi sẽ giữ bí mật trước. - Cơn gió chợt từ gương mặt bên cạnh khẽ thoáng qua, giống như cảm giác mê say sau một nụ hôn.

    - Sau sinh nhật, tôi muốn đi du lịch.

    - Anh đã nghĩ đến một nơi chưa?

    - Tôi đã muốn nhìn thấy Salar de Uyuni từ lâu, nhưng tôi chưa bao giờ đến được.

    - Có vẻ như không có công ty du lịch nào đến Bolivia.

    - Hãy tự đi, hoặc đến đó từ Hồng Kông.

    - Chẳng qua như vậy nghỉ phép năm cũng vô dụng, cùng nhau đi thôi. - Hắn đau khổ gãi gãi đầu, như là đoán trước được.

    - Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm đi. Ngay khi tôi nói điều này, nó đã được quyết định.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  9. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 11+12
    Bấm để xem
    Đóng lại
    XI.
    Bến phà du lịch cạnh quảng trường văn hóa Hồ Tây không còn mở cửa vì trời đã muộn. Một người đàn ông trẻ tuổi chụp vài bức ảnh rồi đi lên từ bậc đá và bọn họ cũng tình cờ bước xuống.

    - Tôi không biết ai đã viết bài thơ đó, nhưng tôi cũng bị ám ảnh bởi nó.

    - Khi cô nói điều này, đó là một thứ cảm giác. Nó rất sạch sẽ, tinh khiết và nhẹ nhàng.

    - Anh nhớ chứ?

    - Cô đang nghi ngờ trí nhớ của tôi? - Hắn khẽ cười.

    Cá nhỏ của ta, ngươi đã tỉnh, ngươi còn biết buổi sáng sao?

    Đầu ngón tay cô chạm vào má hắn, giống như cơn gió nhẹ thoảng qua.

    Đêm qua anh đã nói, ước gì màn đêm không bao giờ mở ra. Là nước mắt của anh hay của em nhẹ nhàng trượt dài trên má?

    Hắn nhắm mắt và đắm chìm trong cơn gió nhẹ.

    Không phải đã khóc trong nụ hôn đầu tạm biệt rồi sao?

    Cô chợt vòng tay qua cổ hắn, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.

    Đầu ngón tay còn nhớ nhịp tim xao xuyến của anh. Mái tóc dài tung bay trong hương thơm cơ thể ấm áp.

    Giọng hắn hơi khàn, trầm và ngày càng im lặng.

    Giờ phút này thật cảm động và đẹp biết bao.

    XII.

    Vào ngày sinh nhật của Tiêu Vũ Đình, Hạ Vân đã chở cô đến Tô Châu.

    Buổi chiều, cả hai cùng đi thăm cổ trấn và vườn Lưu, xem đình Thương Lãng.

    Chiều đó, Hạ Vân thuê một chiếc thuyền hoa, chèo thuyền du ngoạn trên hồ, nhìn những chiếc cốc màu xanh lá cây và đồ sứ trắng, ngắm ánh đèn trên bờ và nếm những món ngon Giang Nam.

    Trên bàn đặt vào nến đỏ, hắn thắp sáng nó lên, mở cửa sổ nhìn ra mạn tàu, gió cứ nhẹ nhàng thoáng qua làm ngọn lửa khẽ đung đưa.

    Hai người đều không uống rượu, chậm rãi thưởng thức món ăn và trò chuyện.

    Sau khi dọn dẹp bữa ăn, họ tiếp tục đến chỗ Bích Loa Xuân, cô hỏi hắn với một nụ cười trên khuôn mặt hơi ửng hồng:

    - Anh đã chuẩn bị món quà sinh nhật nào chưa?

    Hắn lấy trong cặp ra một cuốn truyện tranh do chính hắn viết với những câu chuyện và lời thoại, chúng được xuất bản với sự giúp đỡ của các đồng nghiệp trong công ty và tạm thời được in trên các tờ báo thành phố.

    - Ồ, câu chuyện như thế nào? - Cô ấy hành động như một đứa trẻ.

    - Hai người mà tôi kể đến đều biết và yêu thương nhau, nhưng lại sợ không đến được với nhau. Cuối cùng khi về già, một ngày, họ trở về nơi lần đầu gặp gỡ, như thể họ không thay đổi, và cả hai đều biết đối phương đang nghĩ gì. Người đàn ông lại ngâm thơ, đàn bà sẽ dịu dàng, rồi tình bạn tri kỷ này quý hơn sự thấu hiểu ngầm và tình yêu bị đánh mất bởi những vụn vặt của cuộc sống sau hôn nhân.

    Cô chạm vào chân dung người đàn ông trên trang bìa, im lặng một lúc, cười nhẹ rồi nhận món quà.

    Thuyền ra giữa hồ, gió lặng, sóng yên.

    Tiêu Vũ Đình đi đến mạn thuyền, cởi giày, đặt chân xuống giữa hồ.

    Màu đen như nhấn chìm cổ chân cô, gợn sóng thành những vòng tròn khép kín, hết vòng này đến vòng khác, cứ thế từ từ biến mất.

    - Cô yêu mến Sartre và ca ngợi cuộc sống tình cảm của anh ấy, tôi không biết phải nói gì... Tôi thích Yeats nhất trong số các nhà thơ, vì những lời thoại của anh ấy, vì tình yêu của anh ấy. Cho đến những tháng cuối đời, Yeats viết thư cho Maude Gang, hy vọng được gặp lại cô ấy; tình yêu là không cho đi, tình yêu là đi cùng cô ấy cho đến tuổi già.

    - Nếu nữ diễn viên phớt lờ chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy, có lẽ cuối cùng Yeats sẽ ra đi trong sự tiếc nuối. Tình yêu thì nên giữ khoảng cách.

    Cô nhấc chân lên khỏi mặt nước, nhìn những giọt nước đang rũ xuống, cảm nhận làn gió mát lạnh phả vào lòng bàn chân.

    - Cô đang kiếm cớ để trốn tránh mọi thứ, một cuộc hôn nhân thất bại không có nghĩa là sau này sẽ như vậy.

    - Không, tôi chỉ ước có thể luôn biết đến anh, ngưỡng mộ anh và yêu mến anh mãi mãi như thế này.

    Cô đứng dậy, bước chân trần lên boong tàu, cúi xuống nhặt giày, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn và rút ra hai chiếc khăn giấy.

    Hắn liền lấy khăn giấy trên tay cô, nhấc chân cô lên rồi nhẹ nhàng lau sạch nước.

    Từ đầu đến cuối, biểu hiện của hắn vừa cẩn thận vừa tập trung.

    Cô nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, ánh nến lung lay khiến họ trở nên mơ hồ kì lạ.

    - Dì tôi bảo tôi về. Tôi nghĩ đó là để giới thiệu tôi với một người đàn ông nào đó. Nó hẳn là chủ ý của ba tôi. Ông ấy không muốn tạo áp lực quá lớn cho tôi nên đã để cho dì tôi làm những việc này.

    - Vậy thì đừng về. - Nói xong hắn liền hối hận, còn nói là chủ ý của ba, như vậy sao có thể cự tuyệt.

    - Cuối cùng thì tôi cũng phải kết hôn thôi...

    Điện thoại di động của hắn bỗng đổ nhạc chuông.

    - Tôi không biết khi nào cần thay đổi nhạc chuông cả.

    Hắn đã lắng nghe bài hát và hát lại:

    Hãy để tôi hôn nhẹ nhàng khuôn mặt của bạn,

    Lau khô nước mắt buồn của bạn,

    Cho bạn biết khi bạn cô đơn,

    Có một tôi khác, với bạn

    Hãy để tôi hát cho bạn nghe một cách nhẹ nhàng,

    Như gió thổi trên đồng cỏ,

    Tôi chỉ muốn lắng nghe tiếng thở của bạn một cách lặng lẽ,

    Ôm bạn thật chặt cho đến bình minh.


    ...

    Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ, nhấc điện thoại, tay kia châm một điếu thuốc.

    - Từ khi anh bắt cô ấy đi, anh nên chịu trách nhiệm... Nếu để cô ấy cho cha mẹ anh, anh mới gọi là có trách nhiệm sao? Công việc của anh quan trọng, nhưng đứa trẻ không quan trọng? Ừ...đừng than thở, than thở có thể giải quyết vấn đề được sao. Nếu anh muốn ly hôn, thời điểm anh quyết định tiến về phía trước, quá khứ không liên quan gì đến nhau.

    Hắn cúp điện thoại, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ.

    Những gì mắt có thể nhìn thấy, cũng không có gì ở đó.

    Không có gì trong mắt hắn.

    Mất hơn ba giờ để lái xe trở lại Hàng Châu từ Tô Châu.

    Đường Võ Lâm đông xe cộ qua lại, nhưng nó có phố đi bộ, có cửa hàng thời trang bên trái và bên phải, đường phố sạch sẽ. Phần lớn các cô gái trẻ đến mua giày dép, túi xách và quần áo đẹp.

    Trời đã về khuya, ánh đèn mờ ảo, đường phố bắt đầu vắng vẻ, trước sau không có một bóng người. Các cửa hàng nhỏ cùng khu dân cư hai bên trái phải đều tối om.

    - Sau chuyến hành trình này, lòng tôi hoàn toàn bình tâm lại.

    Hắn tấp xe vào lề, hai người ngồi một lúc không nói câu nào, dường như là một sự hiểu biết ngầm và hưởng thụ một cách lặng lẽ.

    Giống như pha một tách trà, nước được dội xuống phía trước, sau đó đậy nắp cốc lại để che hơi nước, mùi thơm của trà từ từ lan tỏa. Nhiệt độ nước vừa phải, khi vò miệng, lá trà nở ra như hoa, từ từ đậy miệng chén, cả giá êm hơn một chút so với những chiếc lá đang rơi.

    Cô đọc thuộc lòng bài thơ này trong cách nói chuyện đêm bên gối:

    Mơ là vợ phải nói, ngủ là chồng phải âm thầm đau khổ.

    Giấc mơ của hắn tan tành vì trận đòn, nụ cười nhợt nhạt và cô đơn, giọng nói đều đều nhưng lại quá vững vàng nên có vẻ cố ý.

    Nỗi sầu vùi trong tim, cũng như buổi chiều buông trong rừng cây vắng lặng.

    Vì vậy, cô ấy không nói gì và bước ra khỏi xe.

    Hắn nghĩ đến chuyện này một đêm liền như vậy, trong lòng thở dài: Có lẽ phải một lát nữa.

    - Tuk Tuk Tuk.

    Cửa sổ kính bị gõ ba lần.

    Hắn ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt bất mãn không thể che giấu được của cô.

    Đợi cửa kính xe hạ xuống, cô chống hai tay sau lưng, chui đầu vào trong xe, tiến lại gần, nhưng giọng nói của cô càng trầm hơn.

    - Món quà mà người phụ nữ tuổi 27 mong muốn nhất là gì?

    Nói xong, cô nhanh chóng lùi lại, xoay người một cách tinh tế rồi bước vào tòa nhà.
     
  10. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chương 13+14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    XIII.

    Giữa tháng 11, hắn đã đặt hết vé máy bay, hắn biết cô nhất định sẽ đi.

    Nhưng hắn không muốn đi, hắn không dám đi. Hắn không biết phải nói gì, phải làm gì và dùng tâm lý gì khi ở một nơi xa lạ với cô...

    Mặc dù vậy, hắn vẫn kéo vali, đội chiếc mũ nhỏ rất bảnh bao cùng cô lên máy bay.

    Đường đi dài, ba ngày phải đổi máy bay hai lần rồi đi ô tô.

    Cô mang theo MP4 và thu âm nhiều bài hát nổi tiếng, mỗi người đeo một bên tai nghe, tựa vào nhau, những nốt nhạc bay bổng chảy vào tim hắn từ trái tim cô.

    Trong sâu thẳm tâm hồn hắn dường như cô đang ngâm nga khe khẽ, và tự nhiên hắn không còn nghĩ về những điều khác nữa.

    Salar de Uyuni nằm ở cao nguyên phía tây của tỉnh Potosí, Bolivia, với độ cao hơn 3.600 mét và diện tích hơn 9.000 km vuông.

    Độ cao của Vân Nam cũng khá cao, chỉ hơn 1.800 mét ở Côn Minh, cô đã quen nhưng khuôn mặt bình thường vẫn đỏ lên.

    Hơi thở của hắn rõ ràng là hơi ngắn, hắn bắt đầu mệt mỏi sau khi đi bộ được vài trăm mét, chính điều đó mà cô đã chế giễu anh.

    Ở đây vừa mới mưa, đầm lầy muối mênh mông lúc này đã biến thành một cái hồ cạn, trong vắt, nước cũng không nhiều nên có thể lái xe đi lại rất dễ dàng.

    Mặt hồ như một tấm gương, phản chiếu khung cảnh bầu trời, vẻ đẹp đến nghẹt thở.

    Tối qua họ đã chuẩn bị ủng đi mưa, bước trên mặt nước, đáy nước êm như bước trên mây.

    Bầu trời trên đầu giống hệt bầu trời dưới chân, người trong sáng sẽ có một giấc mơ viển vông, nhưng cũng có cảm giác xa lạ với thực tế.

    Trái tim không còn ràng buộc, không giới hạn, cứ theo gió, bầu trời, mặt hồ không ngừng phóng to, bay xa hơn.

    Bao nhiêu người muốn nhìn thấy trời xanh mây trắng treo ngược vào trong gương, nhưng có bao nhiêu người được đặt chân vào giấc mơ này và đặt cả trái tim mình vào đó.

    Ở đây có một biệt danh mỹ miều: "Cõi trời."

    Hắn nhìn những đám mây bên mình, nhìn cô bước đi chậm rãi, đạp nước, và nhìn mình đứng trơ trọi giữa gương với bầu trời.

    Hắn đã nhìn thấy chính mình.

    Ánh phản chiếu trong nước, hắn nhìn "hắn" như thể "hắn" đang nhìn mình.

    Tiêu Vũ Đình đã biến mất.

    Trên trời dưới đất, hắn là duy nhất.

    Nhưng nếu không nhìn thấy "hắn" thì làm sao biết được hắn có thực sự đứng ở đây hay không.

    Sau tổng cộng 5 ngày tham quan, họ bay đến Sao Paulo, Brazil, tiếp đó chuyển sang Hong Kong.

    Cô ngăn hắn khi hắn muốn mua vé ở Hồng Kông, còn cô thì mua vé đi Côn Minh.

    - Tôi sẽ về nhà, sẽ hẹn hò với người mù, sẽ nghe lời cha tôi và trở thành một gia đình, để những người lo lắng cho tôi có thể cảm thấy thanh thản.

    - Làm sao có thể dễ dàng như vậy, hẹn hò thành công, kết hôn cũng không phải chuyện dễ dàng. - Hắn cười nói nhưng ánh mắt dừng ở vé máy bay khứ hồi.

    - Nhiều người kết hôn chỉ để tìm cho mình một con đường sống thích hợp, hoặc đó là sự thỏa hiệp, lựa chọn. Dù có sau này cũng không có cơ hội ngâm thơ, trở thành người đầy mùi khói bếp, có đường và muối trong tim họ, làm việc vào ban ngày và chăm sóc trẻ em vào ban đêm. Nhưng ít nhất có vẻ thế giới vẫn an toàn.

    Cô ấy có vẻ không quan tâm, nhưng cô ấy không thể không tiếp tục.

    - Không có cách để thoát khỏi tình trạng này, vì vậy tôi đồng ý, nhưng nâng cao trái tim của tôi. Tốt hơn là thế này...

    Hắn im lặng cùng cô đi ăn tối, chờ chuyến bay, dừng nghe nhạc, cả hai chìm trong giấc ngủ..

    - Đừng quay lại, được không? - Hắn bỗng nói đột ngột.

    - Tại sao, cho tôi một lý do? - Cô chợt nở một nụ cười.

    Hắn lại im lặng.

    Cô ấy chợt nghiến răng một cách đáng yêu.

    - Cho tôi thêm thời gian...

    - Đó là một lý do tồi tệ.

    Hắn đột nhiên phát hiện trên đời này khó nói ra ba chữ. Hoặc nó không thể được mô tả là khó khăn, nhưng nó không thể được thực hiện...

    Ba chữ này đè nặng lên trái tim hắn, hắn không để ý thời gian trôi qua cho đến khi cô đứng dậy đi về phía cửa ra vào.

    Hắn như người mất hồn, vẻ mặt đầy cô đơn và đau khổ, không dám nói ra, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

    - Tôi không biết điện thoại di động của ai đổ chuông và nhạc chuông rất rõ ràng.

    Bài hát là chính là: "Điều lãng mạn nhất."

    Hắn đứng dậy lao về phía cô, nhưng cô quay lại và lắc đầu với hắn.

    - Hãy lấy những điều tốt đẹp trong lòng. Chúng ta vẫn sẽ là những người bạn tốt, những người bạn tâm giao trong tương lai.

    Hắn như đang đứng giữa gương và bầu trời một lần nữa.

    - Tôi đã gặp lại "hắn."

    Giọng hắn to và trầm. Mọi người xung quanh dường như biến mất, ánh đèn sáng mờ, máy bay và bầu trời đêm ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đã trở thành những bức bình phong xa xôi, chỉ còn một tia sáng yếu ớt. Hắn đang hát một chương trình mà chỉ một người biểu diễn, sân khấu đó chỉ dành cho cô.

    Đây là nhà thơ yêu thích của cô ấy.

    Đây là người cô ấy yêu thích nhất.

    Những câu thơ được truyền tụng giống như gió mạnh và sóng, như mưa phùn nhẹ nhàng, như làn gió nhẹ lướt qua dưới tán cây liễu, và như ánh trăng dưới cửa sổ khi tóc còn khô.

    ...

    Khi về già, tóc bạc, mắt lim dim

    Ngồi bên bếp, mong sao gỡ bài thơ này xuống

    Dòng hồi tưởng, đôi mắt dịu dàng ngày xưa ấy

    Bóng dáng nặng nề, bao hình ảnh xa xôi

    Ngày tươi trẻ biết bao người say đắm

    Có một người giữ lấy cõi lòng ta.

    Yêu vết nhăn và khuôn mặt già nua

    Bên bếp lò lửa hồng đỏ rực

    Tình yêu buồn, phai nhạt với thời gian

    Trên đỉnh núi, chân ai đi chậm rãi

    Khuôn mặt người ẩn giữa các vì sao.

    Phía sau có ba người trẻ tuổi đang vỗ tay, một cặp vợ chồng nhìn họ với vẻ kinh ngạc và một cặp vợ chồng già đang cười hiền hậu. Họ yên tĩnh, không ồn ào hơn phía trước.

    Trái tim hắn đã bình tâm lại, không còn lắc lư từ bên này sang bên kia nữa.

    Hắn ở đây, những gì hắn đã thấy, đã nghĩ, đã biết, tất cả đều hóa thành nỗi nhớ, trào ra và thấm sâu vào tâm hồn cô.

    Lúc này, họ nhìn nhau không nói nên lời.

    Tiêu Vũ Đình quay người đi vào máy bay, bóng dáng của hắn đã biến mất quanh góc đó.

    Hắn lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn máy bay càng lúc càng xa, trở thành một trong những vì sao trên bầu trời.

    XIV.

    - Ông chủ, làm thế nào mà ông thay đổi giai điệu ở đây?

    - Một số sinh viên đã đến đây thời gian này. Họ nghĩ rằng âm nhạc luôn giống nhau và họ muốn thay đổi nó. Cuộc sống buộc phải như vậy thôi.

    Hắn đang ngồi trên ghế sô pha trong góc với một cuốn sách trên tay. Nhạc dừng và bắt đầu phát lại.

    Bất chợt hắn nghe thấy "Ở giữa dòng nước", bản nhạc nhẹ nhàng như trôi theo làn gió, như một bức tranh cảm động nhất trong trí nhớ của hắn.

    Hắn khẽ bật cười khi bài hát đi được một phần ba chặng đường.

    Rồi hắn nhìn thấy một bông sen ở giữa mặt nước, đang đứng lẻ loi một mình.

    - Hoàn -

    Xem thêm: Cổ Đại - [Edit]Nửa Mặt Điểm Trang - Bất Tái
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng ba 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...