Ngôn Tình [Edit] Tình Yêu Hoa Mai - Mặc Vũ Hồng Sa

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Pim Pim, 25 Tháng bảy 2021.

  1. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    [​IMG]

    Tên truyện
    : Tình Yêu Hoa Mai

    Tên Hán Việt: Mai Luyến

    Tác giả: Mặc Vũ Hồng Sa

    Tình trạng: Hoàn

    Số chương: 2

    Thể loại: Đoản văn, ngôn tình, hiện đại, HE,

    Vai chính: Mạc Tử Nghiên

    Vai phụ: Lạc Ngạn Phong

    Editor: @Pim Pim

    Văn án:

    Nếu một khi yêu một người thật lòng, cho dù người đó sinh mệnh đã kết thúc. Nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được, người đó như cũ vẫn còn ở cạnh mình, bởi vì người ấy sống mãi mãi ở trong lòng.. Cho dù không có cùng nhau trải qua những chuyện vẻ vang hay kinh thiên động địa, thế nhưng người đó sẽ luôn làm mình khắc cốt ghi tâm.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tiễn đi vị khách cuối cùng, Mạc Tiểu Nghiên đóng cửa hàng để chuẩn bị về nhà. Đi vào cửa cô mới phát hiện, hóa ra trên bầu trời đã sớm rơi tuyết rồi.

    "Tuyết lại rơi.." Cô lẩm bẩm một mình, Lúc sau thấy cô lẳng lặng nhìn không trung giống như đang ở suy tư cái gì.. Cuối cùng, theo thói quen cô cầm lấy cây dù màu đỏ, vẫn luôn đặt ở cái giá cạnh cửa. Sau đó đóng cửa hàng bán hoa lại, cô bung dù đi vào bầu trời đầy tuyết.

    Thật ra hôm nay cô tính toán trở về sớm một chút, chính là giờ phút này Mạc Tử Nghiên đã không muốn về nhà nữa. Mà bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một người, đi một đoạn đường, cô lẳng lặng mà nghỉ ngơi trong chốc lát.

    Đi được vài giờ, có một màu đỏ tươi hấp dẫn ánh mắt của cô. Bước chân cô nghe theo tiếng lòng, trước sau mỗi bước đều thẳng tắp, vươn tay vuốt ve cánh hoa.

    "Em thích hoa mai nở trong đêm, gió thoảng đón xuân về, Quỳnh Chi đắm mình trong cơn say của núi, trái tim ướt đẫm đầy trong tuyết." Bất giác tụng bài thơ yêu thích, trong đầu chợt nhớ tới năm đó. Người ấy lúc đó.

    "Lạc Ngạn Phong.." Rốt cuộc vẫn không nhịn nói tên người kia ra, ngay sau đó nước mắt từ khóe mắt cũng chảy ra: "Tại sao? Tại sao bông tuyết vẫn như cũ, mai hồng vẫn như cũ, em vẫn thế, mà anh.. Lại không ở bên cạnh em? Vì sao?" Nước mắt không thể ngăn cản, đau lòng không thể ngăn cản. Đã năm năm trôi qua, nhưng cái loại đau đớn này vẫn chưa từng nguôi ngoai: "Lạc Ngạn Phong em nhớ anh.. Em nhớ anh, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy hay không?"

    XXXXXX

    Lần đầu Mạc Tử Nghiên nhìn thấy Lạc Ngạn Phong là khi cô mười tám tuổi, còn anh mười chín tuổi. Cô ấy là một nữ sinh mới bước vào năm thứ nhất, và anh ấy là đàn anh của cô ấy.

    Mạc Tử Nghiên thích sự yên tĩnh, vì vậy khi mới đến trường, cô ấy luôn tự tìm một nơi yên tĩnh, sau đó sẽ yên lặng ngồi đó đọc sách.

    Cô nhớ rõ ngày đó, cô bình thường giống nhau đi đến bên gốc cây mai của trường học để đọc sách. Nhưng đợi đến khi cô phát hiện có một bóng người kì lạ ở nơi cô vẫn luôn ngồi. Bởi vì đưa lưng về phía cô nên Mạc Tử Nghiên chỉ biết người nọ là con trai lại, cô không thấy khuân mặt. Ánh mắt cô lại bị một chiếc sơ mi trắng không một nếp nhăn hấp dẫn. Trên thực tế, không có lý do nào khác để cô ấy để lại ấn tượng đặc biệt cho anh ấy, chẳng qua vừa vặn Mạc Tử Nghiên là một cái thích thời trang, đặc biệt là áo sơmi. Cô vẫn luôn cảm thấy một chàng trai có thể mặc đẹp áo sơmi thì sẽ không khó nhìn dù người đó không đẹp trai.

    Trong lúc Mạc Tử Nghiên đang rối rắm là cô nên đi tìm một chỗ khác hay là về ký túc xá, thì người đang cúi đầu đọc sách nhìn về phía cô. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, Mạc Tử Nghiên liền biết sau này ánh mắt của mình sẽ luôn chú ý đến anh. Không có lý do gì, chỉ là một số thứ có thể định mệnh đến vạn năm chỉ cần nỗ lực nhất thời.

    Lần thứ hai khi Mạc Tử Nghiên nhìn thấy Lạc Ngạn Phong chính là trong bữa tiệc chào mừng của trường, cũng chính vào ngày đó, cô biết tên anh ta là Lạc Ngạn Phong.

    Các bạn của Mạc Tử Nghiên từng hỏi cô sẽ thích một người con trai như thế nào? Mạc Tử Nghiên trả lời: "Có tài ăn nói, có thể vừa làm bạn làm thầy của mình, có thể làm mình ngưỡng mộ."

    Mà trùng hợp Lạc Ngạn Phong lại có đủ nhưng tiêu chúan của cô, chỉ cần nhìn anh là có thể tiêu hóa bài viết gần một nghìn từ. Sau khi liên kết các từ và câu của chính mình đã nói trước đây, Mạc Tử Nghiên thực sự coi anh như một thần tượng.

    Những ngày tháng tiếp theo vẫn bình đạm diễn ra, đi học, tan học theo thường lệ.. Trừ bỏ ở sân trường ngẫu nhiên gặp được vài lần, sinh hoạt hai người không có một chút giao thoa với nhau. Mối liên hệ duy nhất có lẽ là bài văn chương của Lạc Ngạn Phong được đăng ở trên diễn đàn của trường, mà bài của Mạc Tử Nghiên tình cờ xuất hiện bên cạnh bài của anh.

    Tiệc Giáng sinh đã trở thành thông lệ ở trường học của họ, trong những năm qua nhà trường yêu cầu ít nhất mỗi lớp có một tiết mục văn nghệ. Từ nhỏ Mạc Tử Nghiên đã có máu văn nghệ trong người, cho nên thực hiển nhiên khi tiết mục của lớp cô do cô chỉ đạo.

    Ngày đó lúc cô cùng các bạn học đến chỗ dự kiến luyện tập, đi qua lớp học âm nhạc cô phát hiện nơi đó các bạn học đứng rất nhiều. Cô chen vào thì thấy hóa ra là lớp khác đang ở chỗ này luyện tập tiết mục, thực ra là tiết mục đơn ca của một bạn nữ trong lớp. Nhưng có lẽ để tăng thêm phần hấp dẫn, khi bạn cùng lớp hát, họ đã sắp xếp cho hai bạn trong lớp một nam một nữ cùng diễn giải ý nghĩa của bài hát.

    Ý nghĩa của ca khúc cũng rất đơn giản, chính là nhân vật nam nữ chính gặp nhau rồi yêu nhau, sau đó ngồi tựa lưng vào nhau trên bãi cỏ ngắm sao, cuối cùng nam chính nắm lấy bàn tay của nữ chính và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

    Mọi thứ hết thảy đều thực bình thường, nhưng bọn họ lựa chọn hai người đóng vai chính quá ưu tú. Một người là hội trưởng Hội Học Sinh Lạc Ngạn Phong, người còn lại là hoa khôi được trường công nhận. Từ trước đến này tài gái sắc kết hợp luôn mọi người yêu thích, còn chưa biểu diễn chính thức mà mọi người đã bị thu hút rồi.

    Khoảnh khắc, khi nhìn bọn họ nắm tay nhau ôm nhau, Mạc Tử Nghiên nhận ra mình không có một tia ghen tị hay tủi thân, ngược lại cô cảm thấy cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức khiến người ta không nỡ phá hư nó.

    Từ đó về sau, Mạc Tử Nghiên phát hiện ra rằng cô cũng không thực sự thích Lạc Ngạn Phong. Chẳng qua là Lạc Ngạn Phong cùng với hình tượng mà cô thích có phần giống nhau mà thôi. Kể từ lúc đó, cô không còn cố ý đi hỏi chuyện về Lạc Ngạn Phong nữa, cô vẫn đi học và tan học như nhau, vẫn thích đi đến gốc cây mai đọc sách, ngẩn ngơ.. Thỉng thoảng cô nghe có ai đó nói về Lạc Ngạn Phong cô cùng cũng lắng nghe một chút.

    Nghĩ rằng bốn năm đại học của cô sẽ trôi qua bình dị như trước, nhưng ông trời lại cố tình đem cuộc sống của cô cùng Lạc Ngạn Phong dây dưa với nhau..

    Mạc Tử Nghiên thích sách, cho nên mỗi tuần cô đều sẽ đi hiệu sách gần trường học. Hôm đó, khi vừa chọn sách và bước ra khỏi cửa hàng, cô vô tình đụng phải một người khác đang đi về phía mình.

    "Thực xin lỗi!" Mạc Tử Nghiên vội vàng xin lỗi quỳ xuống, vừa mới vươn tay nhặt quyển sách rơi xuống đất do va chạm, nhưng tay còn lại đã nhanh hơn cô một bước. Cô đứng dậy ngẩng đầu nhìn người đối diện, cô không nhìn nhầm, lúc này đứng ở trước mặt cô, chính là Lạc Ngạn Phong cao hơn cô nửa cái đầu.

    "May quá không bị bẩn." nói xong Lạc Ngạn Phong hơi mỉm cười đưa sách cho Mạc Tử Nghiên.

    "Cảm ơn!" Mạc Tử Nghiên vươn tay tiếp nhận, cô chưa từng thấy Lạc Ngạn Phong thân thiết như vậy, nói thật, lúc đó cô có chút chột dạ, rốt cuộc người trước mặt cô là ai. Đã theo dõi anh ta trong một thời gian dài.

    Thật ra hai động tác chạm vào và nhặt sách không mất quá nhiều thời gian, nhưng lúc đó Mạc Tử Nghiên cảm thấy thời gian như ngừng lại một lúc vậy. Mãi đến sau này, cô mới nhận ra rằng lúc đó có lẽ cô yêu Lạc Ngạn Phong rồi! Bởi vì thời gian sẽ chỉ dừng lại bởi người bạn yêu.

    "Ngạn Phong sao cậu còn chưa vào thế?" Một giọng nói khàn khàn truyền đến, sau đó là người con trai mặc áo khoác xanh từ hiệu sách bước ra.

    Sinh.

    "Triết Khải, mình không cẩn thận đụng vào người." Lạc Ngạn Phong đối anh ta giải thích.

    "Đụng vào người?" Nghe Lạc Ngạn Phong nói như vậy, lúc này Hứa Triết khải mới chú ý tới bên cạnh còn có một người: "Bạn học cậu có sao không?" Anh ta vội vàng quan tâm hỏi.

    "Không sao an" Mạc Tử Nghiên lắc đầu, kỳ thật cô là có chút xấu hổ, bởi vì vừa mới rõ ràng là cô không chú ý nên mới đụng vào Lạc Ngạn Phong, mà không phải là Lạc Ngạn Phong đụng vào cô.

    "Ôi? Em không phải là Mạc Tử Nghiên sao?" Đột nhiên Hứa Triết Khải kinh ngạc thốt lên như thể anh đã khám phá ra một thế giới mới.

    "Hai người quen biết?" Lạc Ngạn Phong nhìn bọn họ hỏi.

    "Không quen biết."

    "Quen biết".

    Hai câu trả lời khác nhau vang lên cùng lúc, tự nhiên câu đầu tiên là của Mạc Tử Nghiên.

    "Ha ha.." Hứa Triết Khải cười ngu ngốc: "Chính xác mà nói mình biết em ấy, nhưng em ấy không quen biết mình." Biết rằng anh không giải thích rõ ràng chuyện này, anh tiếp tục nói: "Ngạn Phong còn nhớ rõ Trận đấu tranh luận giữa chúng ta và Đại học N khi bạn không ở trường? Cô ấy đã thay cho bạn và giành chiến thắng."

    Ngay khi nghe Triết Khải nhắc Lạc Ngạn Phong liền nhớ đến, anh nhớ rằng trận đấu tranh luận ban đầu là anh phải thi đấu, nhưng trong nhà anh có viêc, không còn lựa chọn nên anh đã xin nghỉ để trở về nhà. Lúc về anh chỉ biết mình thắng nên không thèm đoái hoài gì đến chuyện đó, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng người gây ra thất bại cuối cùng cho đại học N lại chính là cô gái nhỏ yếu ớt trước mặt.

    "Do em may mắn mà thôi." Mạc Tử Nghiên cũng không cho rằng mình giỏi như vậy, muốn nói cô giỏi về cái gì, không cần nói hai lời tất nhiên cô giỏi ăn nhất rồi. Chỉ cần có ăn ngon, ai mời cô cũng không cự tuyệt.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng chín 2021
  4. Pim Pim Bối Bối ^^

    Bài viết:
    516
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nhiên, sau cuộc gặp gỡ này, Mạc Tử Nghiên nhận thấy phong cách sống của cô hoàn toàn khác trước đây, và cô gần như trở thành một nhân vật trong trường. Bởi vì, cho dù cô ấy đang đọc sách dưới gốc cây mai, tìm tài liệu trong thư viện, hay đang ăn trong quán cà phê.. thì thỉnh thoảng cô ấy sẽ tình cờ gặp Lạc Ngạn Phong, theo thời gian, mọi người đều đồn rằng hai người họ đang hẹn hò.

    Đối với Mạc Tử Nghiên, tin đồn luôn là tin đồn, cuối cùng cũng sẽ dừng lại ở người sáng suốt nên cô cũng không quá quan tâm. Mạc Tử Nghiên tâm lý rất tốt, cô sống vì bản thân, không vì người khác. Chỉ cần cô hiểu trong lòng là được, cô không muốn để ý đến người khác một chút nào.

    Thẳng đến một ngày Lạc Ngạn Phong ngăn Mạc Tử Nghiên vừa mới từ phòng tự học trở về hỏi: "Mạc Tử Nghiên mọi người đều nhìn ra được là anh thích em, tại sao em không biết vậy?"

    Sau khi Mạc Tử Nghiên nghe xong ước chừng tạm dừng mười mấy giây, sau đó dùng vẻ mặt vô tội nhìn Lạc Ngạn Phong.

    "Em có nghe thấy anh nói không vậy, anh thích em, anh muốn cùng em ở bên nhau, Mạc Tử Nghiên" Nhìn người con gái đang ngây ngốc nhìn mình, Lạc Ngạn Phong lại ngỏ lời một lần nữa. Chính là Lạc Ngạn Phong cũng không thể biết được mình thẳng thắn, chân thành thổ lộ như vậy lại đổi lấy người trong lòng một câu: "Đàn anh, có phải hôm nay anh bị cái gì kích thích đến?" Tiếp theo liền chỉ để lại cho anh một cái bóng dáng càng ngày càng xa. Đột nhiên, Lạc Ngạn Phong cảm thấy mình thật thất bại.

    Từ ngày đó về sau khác biệt chính là, chỉ cần ở nơi có Lạc Ngạn Phong nếu không có tình huống đặc thù thì nhất định sẽ có bóng dáng của Mạc Tử Nghiên. Ví dụ như: Lạc Ngạn Phong chơi bóng rổ ở trên sân, Mạc Tử Nghiên sẽ lặng lẽ quan sát ở bên sân; khi Lạc Ngạn Phong đảm nhiệm người biện luận thứ nhất, thì tất nhiên Mạc Tử Nghiên chính là người biện luận thứ hai; trong bữa tiệc tối ở trường Lạc Ngạn Phong đàn dương cầm, Mạc Tử Nghiên sẽ đứng ở bên cạnh anh kéo đàn violon.. Hoạn nạn có nhau, như hình với bóng. Có thể mô rả họ kiểu như vậy.

    "Em thích hoa mai nở trong đêm, gió thoảng đón xuân về." Mạc Tử Nghiên vừa đi dạo trong khuôn viên vừa nói, nhìn những bông tuyết đang rơi từ từ.

    "Quỳnh Chi đắm mình trong cơn say của núi, trái tim ướt đẫm đầy trong tuyết". Lạc Ngạn Phong liền tiếp theo hai câu: "Anh đã tìm được mai hồng của anh." Anh mỉm cười dắt tay nói.

    Mạc Tử Nghiên không nói gì, cô chỉ mỉm cười nhìn Lạc Ngạn Phong, sau đó lặng lẽ nắm chặt nắm tay anh.

    Anh biết cô hiểu ý anh.

    XXXXXX

    "Lạc Ngạn Phong anh nói xem chúng ta có thể đi cùng bao nhiêu lâu." Hai người đang tựa lưng ngồi đang xem sách, nhưng đột nhiên Mạc Tử Nghiên đem thư gấp lại hỏi.

    "Anh không biết." Lạc Ngạn Phong lắc lắc đầu.

    Thật kỳ lạ khi nói thế nếu đổi thành một cô gái khác, cô ấy sẽ tức giận và bỏ đi, nhưng Mạc Tử Nghiên đã không làm như vậy: "Em cũng không biết." Cô ấy nói.

    Lạc Ngạn Phong xoay người lại duỗi tay ôm eo cô: "Không cần biết bao lâu, chỉ cần anh còn sống thì sẽ nhất định sẽ ở bên cạnh em."

    "Em biết." MạcTử Nghiên gật đầu, tiến lại gần vòng tay anh. Có những người yêu nhau cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện để hiểu nhau, nhưng Mạc Tử Nghiên phát hiện, cô cùng Lạc Ngạn Phong không phải như vậy. Đôi khi dù không nói gì với nhau, họ cũng có thể biết được ý của người kia, đó có lẽ là sự hiểu biết ngầm của số phận.

    Lạc Ngạn Phong và Mạc Tử Nghiên nói rằng hai người sẽ ở bên nhau mãi, nhưng thực tế cũng không được như vậy.

    Ở Mạc Tử Nghiên đại học năm thứ tư, Lạc Ngạn Phong đã tốt nghiệp và đã đi làm.

    Bởi vì ở cùng thành phố, cho nên mỗi tuần hai người đều hẹn gặp nhau. Mạc Tử Nghiên nhớ rõ mùa đông năm ấy, trời mưa rất lớn. Theo thường lệ cô đi sớm hơn nửa tiếng để không bị muộn. Nhưng có lẽ là do mưa to gió lớn, cô bị tắc đường cả tiếng đồng hồ, nên khi xuống xe, cô nóng lòng muốn nhìn thấy bóng dáng của Lạc Ngạn Phong nên vội vàng chạy tới, nhưng ai biết được.. Khi tỉnh dậy, cô lại nằm trong bệnh viện với cơ thể đau nhức.

    Hóa ra, ngày đó lúc cô xuyên qua đường bị một chiếc xe điện ngược hướng lao đến lập tức ngã xuống, Lạc Ngạn Phong vì nóng lòng qua đi đỡ cô nên bị xe tải to đâm phải.

    Nghe mọi người nói xong những chuyện đã diễn ra, Mạc Tử Nghiên ngây ngẩn cả người, cô cảm thấy thế giới của cô đều xong rồi, mọi thứ như rơi vào bóng đêm vậy. Cô không khóc, nhưng đôi mắt cô nhìn không rõ đồ vật, không biết như thế nào mà trên mặt tất cả đều là nước mắt, ướt nhẹp, dính nhớp làm người cảm thấy không thoải mái.

    Những ngày sau này, Mạc Tử Nghiên không biết bản thân mình trải qua như thế nào, mơ màng cái gì đều cũng không rõ lắm. Chờ đến cô phục hồi lại tinh thần, khi biết mình muốn làm gì đó, thì cô mới phát hiện mình đã tốt nghiệp đại học.

    Cô không công việc liên quan đến chuyên ngành mà cô học, cô đã mở một cửa hàng bán hoa ở bên cạnh trường đại học mà cô cùng Lạc Ngạn Phong đã học -- một cửa hàng bằng nhà kín bán hoa mai hồng. Tuy rằng bạn bè bên cạnh, người thân chưa từng hỏi qua nhưng họ cũng biết nguyên nhân cô làm như vậy. Mai hồng vì có thể thấy tuyết trắng lựa chọn một mình ở thời tiết giá rét của mùa đông nở ra, cô mai hồng của anh, cô cũng chỉ nguyện vì anh mà sống.

    Thời gian 5 năm không dài cũng không ngắn, 27 tuổi đối với Mạc Tử Nghiên mà nói sớm đã không ngây ngô như thuở ban đầu. Suy nghĩ cũng trưởng thành hơn nhiều so với trước đây, nhưng duy nhất có một chuyện dù có qua bao lâu thì cũng thể thay đổi đổi, đó chính là tầm quan trọng của Lạc Ngạn Phong đối với cô.

    "Tử Nghiên 5 năm đã đủ rồi." Bởi vì Lạc Ngạn Phong mà quan hệ Hứa Triết Khải và Mạc Tử Nghiên cũng trở thành bạn tốt, những năm gần đây, đến cửa hàng của cô nhiều nhất cũng chính là anh ấy.

    Mạc Tử Nghiên nhìn anh đã sớm làm cô có chút cảm khái, nếu là Lạc Ngạn Phong còn ở bọn họ chắc cũng làm cha làm mẹ rồi.

    "Học trưởng em biết ý của anh, nhưng là đối với em mà nới hiện tại em sống rất tốt." Mạc Tử Nghiên đặt bó hoa trong xuống và nói: "Đến nỗi anh ấy.." Cô mỉm cười: "Có lẽ cả đời này em cũng không quên được." Trên đời này tìm được một người hiểu biết mình thật không dễ dàng. Mà Mạc Tử Nghiên lại cảm thấy mình thực may mắn, bởi vì cô sớm tìm được người kia: "Đối với em mà nói anh ấy một ngày cũng không có rời đi.." Mạc Tử Nghiên chỉ chỉ ở ngực mình: "Anh ấy vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn đều sống nơi này của em."

    XXXXXX

    Tuyết đang dần ngừng rơi, Mạc Tử Nghiên vẫn như cũ dùng chiếc dù đỏ tươi đi dọc theo sườn núi. Lúc Hứa Triết Khải rời đi nói với cô rằng nếu là tâm tình không tốt hãy đi đến chỗ ấy thăm anh ấy, sẽ khiến tâm tình liền của cô tốt lên. Không biết Mạc Tử Nghiên vì cái gì mà ngốc hề hề đi bộ một đường lại đây. Ở cuối sườn núi xuất hiện một dải hoa mai hồng đỏ tươi. Mạc Tử Nghiên vội vàng chạy tới, cô chậm rãi dừng lại chân bất động.

    Ở kia dưới tàng cây hoa mai có một người mặc bô quần áo màu trắng đang ngồi ở trên một chiếc xe lăn, chỉ thấy anh nhẹ nhàng đưa tay ra chạm đến đóa hoa mai màu đỏ. Đột nhiên, anh ngừng lại, sau đó đôi tay thúc đẩy xe lăn chuyển qua..

    Mạc Tử Nghiên không rõ ràng lần trước cô rơi lệ là khi nào, nhưng cô rất rõ ràng chính mình hiện tại đang khóc. Nhìn người kia lẳng lặng ngồi ở trên xe lăn vẫn không nhúc nhích, tức khắc Mạc Tử Nghiên thực cảm kích ông trời.

    "Nếu là hiện tại là mơ, cô tình nguyện cả đời đều không cần tỉnh lại.." Cô đi lên trước ngồi xổm xuống, dùng đôi tay run rẩy xoa khuôn mặt quen thuộc trước mắt: "Ngạn Phong.."

    Lạc Ngạn Phong nhìn người con gái mặt đầy nước mắt đứng trước mắt mình nghi hoặc nói: "Tuy rằng anh không biết em là ai, nhưng khi thấy em khóc anh lại rất đau lòng." Nói xong anh duỗi tay ra ngắt một bông hoa mai đưa cho cô: "Mai hồng hẳn là thực kiên cường mới đúng."

    * * *

    * * *

    * * *
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...