Trọng Sinh [Edit] Ta Có Thú Sủng Thần Thoại Tại Mạt Thế - Lục Kiêu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Trần Ngọc Phong, 10 Tháng chín 2021.

  1. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 50: Đội vận động viên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ tồn tại kinh khủng kia thở dài, đó gần như là một cơn gió lạnh, ngay lập tức đóng băng và kết tinh một cột đá trước mặt.

    Trên bề mặt cột đá ấy phản chiếu một Thi Vương khủng khiếp với toàn bộ cơ thể xanh ngắt, băng giá và dùng một cặp mắt lạnh ngắt đang quét qua lãnh thổ của mình một cách lạnh lùng.

    Hóa ra đó là một Thi Vương đột biến với thuộc tính băng giá!

    Nếu Trác Phàm có thể nhìn thấy cảnh này, anh sẽ quay người rời đi, không có di vật thời tiền sử nào quan trọng bằng tính mạng của chính mình.

    Ở kiếp trước, một trại lớn của công ty shelter đã bị phá hủy bởi một Thi Vương có thuộc tính băng giá, lúc đó còn có hai Sứ đồ trong trại đó, vì không đánh được nên phải rút về trụ sở. Tất nhiên, 20.000 người sống sót trong trại này cũng bị bỏ rơi cùng nhau.

    Mặc dù không thể so sánh với Thi Vương đột biến này, nhưng chắc chắn nó không phải là thứ mà Trác Phàm và những người khác có thể trêu vào ngay lúc này.

    Và đằng sau Thi Vương đột biến, có một số con rối băng giá đứng cao hơn hai mét, nhìn kỹ thì mỗi con rối được tạo ra từ một Tang thi đột biến và rất nhiều băng, nhìn rất đáng sợ.

    "Bất luận ai bước vào nơi này đều phải chết!"

    Giọng nói của "Thi Vương băng giá" vang vọng trong sâu thẳm của phế tích.

    * * *

    Những người trong công ty shelter, cũng như Trác Phàm, không biết loại tồn tại nào đang chờ đợi họ trong đống phế tích.

    Cách 50 mét bên ngoài nhà thờ của trường, Soth đứng trên một chiếc xe tăng, nghiêm trang nhìn vào tòa nhà được xây dựng cho các vị thần.

    Phần trên của nhà thờ đã trở thành những bức tường đổ nát, toàn bộ phần mái đã bị lực lượng pha hủy, xuyên qua những bức tường bị phá ở phần dưới, ta có thể thấy phần nền của nhà thờ cũng đã bị phá hủy, thay vào đó là một hố sâu. Hố sâu của ánh sáng xanh.

    Soth cảm thấy có điều không ổn, đặc biệt là ánh sáng xanh thẳm, có dấu vết lạnh lẽo đến kỳ quái, cứ như bước tới gần thêm một bước nữa thì sẽ biến thành que kem.

    Là một trong mười hai Sứ đồ, hắn biết toàn bộ vốn liếng của công ty shelter bắt nguồn từ một phế tích thời tiền sử trước đây, nghe nói trong quá trình khai phá phế tích đó, hắn không gặp phải sinh mệnh đột biến nào, nhưng có hàng chục người bị biến đổi gen, chết binh lính và hàng trăm lính đánh thuê tinh nhuệ nhất thế giới.

    Tàn tích trước mặt rõ ràng là nguy hiểm hơn, trên đường đi đội của chúng phải đối mặt với Thi sơn huyết hải, giết chết ít nhất hai nghìn Tang thi bình thường và ba Tang thi đột biến. Thậm chí có hai chiếc xe tăng phải phơi bụng.

    Nếu không có hắn trấn thủ, thì sẽ không thể nào có thể dẫn đội tiến vào đây.

    Nhưng khi giết tới cửa chính, hắn lại không dám vào.. nó quá nguy hiểm! Soth có thể mơ hồ cảm thấy rằng có một sinh mệnh đột biến rất mạnh trong đống đổ nát này, và sự dao động năng lượng thậm chí không thua gì của Michael.

    "Piro!" Đột nhiên kêu lên một tiếng, đó là tên của một thủ hạ dưới trướng hắn, cũng đồng thời là cường giả số 1 số 2 trong đội, "Mang theo người của ngươi, vào trong thăm dò đường đi!"

    Bi Luo hơi biến sắc mặt, hắn làm sao không biết, chuyến đi này dữ nhiều lành ít, nhưng làm trái với mệnh lệnh của Soth thì tức là đang đào hố chôn mình. Hắn chỉ có thể cắn răng nói: "Vâng!" Sau đó hắn chọn ba, bốn người trong số những chiến binh đáng tin cậy nhất và hai trong số đó là người hắn không vừa mắt.

    "Để xem tình hình như thế nào." Nhìn Bi Luo và những người khác biến mất trong ánh sáng xanh, Soth kiên nhẫn chờ đợi.

    * * *

    Đi ngang qua ký túc xá nữ sinh, Trác Phàm và những người khác tiếp tục đi về phía trước, đi qua là sân bóng rổ, trên sân có khoảng mười Tang thi, dường như đã chuyển sang trạng thái không hoạt động và sững sờ đứng đó.

    Khi Tang thi trong một thời gian dài không cảm nhận được sự hiện diện của con mồi hoặc không bị kích thích bởi thế giới bên ngoài, nó sẽ chuyển sang trạng thái không hoạt động, dường như được sử dụng để giảm tiêu hao năng lượng. Một khi mà chúng phát giác được vấn đề thì nó sẽ ngay lập tức thức dậy.

    Trác Phàm muốn lẻn đến nhưng lại vô tình giẫm phải vỏ lon, thật không thể trách người khác được.

    Mười Tang thi lập tức thay đổi từ trạng thái bất động thành một con thỏ, lao tới với hàm răng sắt nhọn và móng vuốt.

    Helena vô cảm và trước cô là một con dao dài. Wolfgang xem xét và nhanh chóng duỗi vuốt xương ra và tóm lấy Helena. Lâu lâu cũng phải cho vận động một chút chứ.

    Mười Tang thi phổ thông bị tiêu diệt. Sân vận động ở phía trước, sau sân vận động, là nhà thờ.

    Điều khiến tất cả mọi người nhướng mày đó chính là ba chữ "SOS" màu đỏ như máu được viết trên vách kính ở điểm cao nhất của sân vận động!

    Giúp đỡ khẩn cấp?

    Chẳng lẽ vẫn còn người sống sót trong sân vận động này?

    "Lightning, đi xem thử!"

    Trác Phàm không đi kiểm tra mà cử để Lightning lẻn vào trước. Không nghi ngờ gì nữa, đây là cách an toàn nhất.

    Vút-

    Lightning biến mất với những bước chân nhẹ nhàng. Cổng của sân động rất lớn, nhưng là một con mèo ưu nhã, thì làm sao có thể đi bằng cửa chính?

    Nó trực tiếp nhảy, ba lần nhảy là đã lên được mái nhà, chuẩn bị từ phía trên cửa sổ đi vào, không đi đường thường.

    Vừa lên tới mái nhà liền phát hiện một Tang thi đang nấp ở đây đợi giao con mồi tới cửa, nhưng Lightning thật sự là vô hình, Tang thi này hoàn toàn không hề thấy sự tồn tại của nó, nhưng lại khiến Trác Phàm muốn rớt tim ra ngoài vì đang chia sẽ tầm nhìn.

    Lightning vụt qua tên Tang thi đó và đến gần cửa sổ trời. Đầu tiên, nó cúi đầu nhìn xuống, khung cảnh sân thể dục đã hiện ra đầy đủ.

    Ở trung tâm của sân vận động là một sân vận động đa chức năng, bây giờ được lát bằng sàn cao su, có hàng trăm Tang thi đang ngủ yên ở đó, nó chỉ đơn giản là một rừng Tang thi!

    Nếu không phải Trác Phàm ở kiếp trước quen nhìn thấy thủy triều thi thể quy mô lớn, hắn thực sự sẽ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

    Lightning phát ra một bước nhảy nhẹ nhàng, trực tiếp từ trong cửa sổ trời nhảy ra, vươn thân thể cực hạn ở trên không, sau đó bốn chân đáp xuống, không hề có một chút âm thanh nào, khiến cho Trác Phàm kinh ngạc.

    Chỉ cần một chút âm thanh phát ra, hàng trăm Tang thi đang say ngủ này sẽ lập tức biến thành một đội quân khát máu đáng sợ.

    Lightning mở to mắt nhìn xung quanh, tiếp tục quan sát tình hình bên trong sân thể dục, tìm kiếm dấu vết của người sống sót.

    Chắc chắn rồi, ở phần trong cùng của sân vận động, trong khu văn phòng ban đầu, có một cánh cửa đầy máu, nhưng nó được đóng rất chặt, tùy theo tình huống mà có đầy những đồ vật khác nhau.

    Nếu có người sống sót, thì rất có thể họ ở đó.

    Cánh cửa bị đóng và Tang thi vào được, nhưng không có nghĩa là Lightning không vào được.

    Ống thông gió chỉ đơn giản là con đường cao tốc nhanh nhất cho mèo.

    Đang bước những bước nhỏ nhẹ nhàng, dễ chịu, Lightning đến trên nóc phòng sau cánh cửa. Nhìn xuống qua rèm của ống thông gió.

    "Nhiều người như vậy!"

    Trác Phàm kêu lên, nhìn qua một bên chung tầm nhìn.

    Đây là phòng thay đồ dành cho các vận động viên, với diện tích rộng và hơn 30 người sống sót. Trong số đó có một đội cổ vũ hoàn chỉnh!

    [​IMG]
     
    Anh Cat, mongkhue, Tiên Nhi54 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2021
  2. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 51: Tập kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong văn hóa khuôn viên trường của Mỹ, những cổ động viên có thân hình nóng bỏng là những ngôi sao được chú ý nhất.

    Và những cổ động viên này được xưng như là nữ hoàng khi chỉ cần bước vào các sân của đội bóng rổ hoặc bóng bầu dục Mỹ.

    Trong số những người sống sót, mười hai cổ động viên đứng sát vào nhau, tất cả đều run rẩy dựa vào tường, khuôn mặt của họ từ lâu đã mất đi vẻ hào quang trước đây, thay vào đó là sự sợ hãi, bất lực và bối rối.

    Trong mười hai người, Trác Phàm chỉ có ấn tượng với một người trong số họ, đó chính là cô cổ động viên Michelle ngồi ở giữa, nguyên nhân cũng rất đơn giản, cô ấy rất nổi tiếng trong giới sinh viên của Đại học Foxtown.

    Ngoài mười hai cổ động viên, còn có hơn một chục thành viên của đội bóng trường.

    Bên cạnh đó, có ba hoặc bốn giáo viên. Một trong những giáo viên già với mái tóc màu xám và không một biểu lộ sợ hãi trên khuôn mặt của ông làm lông mày Trác Phàm nhíu lại "giáo sư Carlos?"

    Tên nhà khoa học Carlos, một năm sau khi tận thế nổ ra, cái tên này có thể nói là không ai không biết, không người không hay.

    Vị giáo sư đến từ Khoa Vật lý của Đại học Foxtown này được công ty shelter tuyển dụng sau ngày tận thế, ông nhanh chóng thu hút sự chú ý của ban lãnh đạo cấp cao và cuối cùng dẫn đầu việc nghiên cứu và phát triển nguồn năng lượng mới, giành được biệt danh [ *Nhà vật lý loạn thần] . *Edit: Gốc "疯狂科学家"

    "Không ngờ lại gặp được hắn ngay vào lúc này.." Trác Phàm trợn tròn mắt, Carlos là một nhân tài rất đáng giá, giống như một con dao sắc bén, tự mình cầm trong tay là an toàn nhất.

    Và nếu những người khác sẵn sàng tuân theo quy tắc của anh để tham gia căn cứ, đó cũng là một nguồn nhân lực tốt.

    "Wolfgang, Helena, có vẻ như chúng ta sẽ đột nhập vào sân vận động này." Trác Phàm rút khỏi tầm nhìn chung và quay sang hai người còn lại.

    Wolfgang nhếch miệng cười một tiếng, "Hãy cứ theo cậu đi, vuốt xương của tôi đã đói và khát rồi!"

    Và Helena thậm chí còn trực tiếp rút thanh dài ra và bày tỏ thái độ.

    Có hơn tổng cộng 400 Tang thi đang ngủ trong sân vận động, rõ ràng là phi thực tế để đột nhập. Dù có thành công thì cái giá phải trả cũng quá lớn.

    Vì vậy, Trác Phàm quyết định chọn con đường giống như Lightning và lao từ trên mái nhà xuống!

    Nhà thi đấu hình chữ nhật, ở phía tây có một dãy cầu thang bằng thép có thể leo lên bằng tay, máu loang lổ, rõ ràng có nhiều người đã chết trên con đường này.

    Nhưng đối với Trác Phàm và những người khác, dù biết trong núi có hổ, cũng phải lên núi đánh hổ.

    Trác Phàm dẫn đầu, Helena ở giữa, Wolfgang ở sau cùng.

    Khi anh vừa trèo lên, những Tang thi đang chờ đợi con mồi trên mái nhà lao tới.

    Trác Phàm đã chuẩn bị từ lâu, chuẩn bị bắt đầu một trận chém giết lớn, nhưng hai bóng đen một vàng một đen vụt qua hắn, lao thẳng về phía đám Tang thi đáng thương.

    "Tiên sư các ngươi, các ngươi phải cho ta thể hiện một chút chứ."

    Trác Phàm cười mắng khi nhìn Tiểu Hoàng và Tiểu Phạng đang vẫy đuôi.

    Trước đó Lightning từ cửa sổ trời nhảy thẳng vào sân thể dục, nhưng đối với ba người Trác Phàm, nhảy thẳng vào trung tâm của một đám Tang thi từ cửa sổ trời cao hơn 20 mét chắc chắn là đang tìm cái chết.

    "Đi ống thông gió!"

    Chọn ống thông gió sẽ an toàn và nhanh chóng hơn rất nhiều.

    Rắc rối duy nhất là các ống thông gió hơi hẹp đối với họ.

    Ống thông gió rộng chưa đầy 80 cm, cao một mét, cả ba người phải bó chặt chân tay mới có thể bò từ từ, riêng Wolfgang vì cao lớn nhưng lúc này lại trở thành bất lợi.

    Bởi vì hiệu quả chiến đấu của ba người trong ống thông gió giảm đi đáng kể, đội sẽ do Tiểu Hoàng dẫn đầu, và Tiểu Phạng ở sau cùng.

    Két--

    Trong quá trình bò, hai con dao găm của Wolfgang và thành ống bên trong đột nhiên phát ra âm thanh cọ xát mạnh, tạo ra một âm thanh chói tai, khiến cho tình huống của ba người nhanh chóng căng thẳng.

    Ngay phía dưới bọn họ, mười Tang thi đang bất động khẽ nhúc nhích lỗ tai, sau khi thấy không có gì thì bọn chúng lại bất động, bọn họ vẫn ở trạng thái bình yên vô sự.

    "Huh!"

    Cả ba người đều thở một hơi dài, đặc biệt là Wolfgang, nếu đem những Tang thi kia đánh thức thì hắn một lần nữa bóp đồng đội.

    "Móa, hai con dao găm này đúng là ngáng đường, dù sao thì tôi cũng không cần nữa. Tôi sẽ đưa chúng cho người khác khi tôi quay lại." Wolfgang hậm hực nói.

    Trác Phàm vẫn kì vọng nhất là Helena, hắn chắc chắn rằng sau này nàng sẽ tái hiện được huy hoàng năm xưa với biệt dang "Hoa hồng chết chóc".

    Tốc độ bò của một số người tuyệt đối rất chậm, mất khoảng mười phút họ mới lên đến nóc phòng thay đồ, có thể thấy những người ở dưới qua lỗ thông hơi.

    * * *

    "Michelle, cô có nghe không, hình như có người ở trên đầu chúng ta?"

    Trong phòng thay đồ, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn và vẻ ngoài thuần khiết, với mái tóc màu cam, nhẹ nhàng chạm vào Michelle ở bên cạnh.

    Michelle liếc nhìn cô ấy với vẻ mặt bất lực, "Annie, cô lại nghe thấy ảo giác rồi. Ở đây chỉ có Tang thi, và sẽ không có ai đến cứu chúng ta."

    "Không, tôi thực sự nghe thấy có ba người, như thể còn có hai con chó, ngay trên đầu chúng ta!" Annie mở to đôi mắt hổ phách rất nghiêm túc.

    "Được rồi, được rồi, ba người, hai con chó, có trời mới biết làm sao lại có sự kết hợp kỳ lạ như vậy trên đỉnh đầu của chúng ta." Michelle bất lực vẫy tay chào, và từ ngày thứ hai khi cô ấy bị mắc kẹt ở đây, Annie luôn nghe thấy đủ loại điều kỳ lạ, nhưng chưa có cái nào được xác nhận, ngay cả Michelle cũng đã quen với loại ảo giác thính giác này.

    "Cô đang nói cái gì vậy?" Một thanh niên da trắng cao lớn bước tới với vẻ mặt quan tâm.

    Hắn tên là Karl, là đội trưởng bóng đá của trường, ngôi sao thể thao bắt mắt nhất và là người tình trong mộng của các cô gái.

    Nhưng sự thật lại là chuyện khác, Karl đã theo đuổi Michelle điên cuồng suốt hai năm trời mà Michelle không hề tiếp xúc với hắn một lúc nào. Điều duy nhất Karl vẫn còn một tia hy vọng là Michelle không hề có bạn trai trong hai năm qua.

    Thấy Karl đi tới, Annie nhanh chóng nói lại những gì cô ấy "Đã nghe".

    "Có lẽ đó là một Tang thi.." Karl trong lòng hắn suy nghĩ. "Những Tang thi không nhất thiết lúc nào cũng phải như một cái xác biết đi, chắc chắn sẽ có những loại có trí tuệ."

    Nói cách Karl đã khiến Michelle và Annie vừa sợ hãi, vừa rùng mình.

    Hắn thấy lời nói của hắn có trọng lượng như vậy liền ra vẽ ta đây, sau đó vỗ ngực nói: "Đừng lo lắng, Michelle, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô."

    Cách cách!

    Đúng lúc này, vách ngăn của ống thông gió trên đầu bọn họ đột nhiên rơi xuống, sau đó một bóng khổng lồ màu vàng từ trên rơi xuống.

    "Chết tiệt, cái quái gì vậy!" Karl sợ đến mức hét lên và trốn vào góc phòng thay đồ.

    [​IMG]
     
    Anh Cat, Thanh1801, mongkhue52 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2021
  3. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 52: Trác Phàm? Ta nhận ra ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng hét của Karl khiến mọi người trong phòng thay đồ bị giậc mình và đổ dồn ánh mắt về hướng ấy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhõm.

    Nó chỉ là một con chó "khá" lớn, không phải loại chó Tang thi đáng sợ.

    Chó là người bạn trung thành nhất của loài người, chỉ cần chúng không phải là chó Tang thi thì không có gì đáng sợ.

    Một tia thất vọng hiện rõ trên mắt Michelle, cô đã biết Karl là người không đáng tin tưởng từ lâu, nhưng cô không ngờ lại đến mức như vậy. Xem ra không lựa chọn đồng ý hắn, thật sự là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

    Karl đã cố gắng bình tĩnh, nhưng cũng thấy mình phản ứng quá mức, khụ khụ, cười khẩy, "Ồ, hóa ra là một con chó, mọi người đừng hoảng hốt, nào lại đây cho ta vuốt ve chút nào."

    Nhưng con chó lớn đó đã quay đầu lại và trừng mắt nhìn hắn ta, ánh mắt nghiêm nghị, với một sự khinh bỉ sâu sắc, như muốn nói "Ngươi cũng xứng đáng để chạm vào tôi?"

    Karl kinh ngạc một chút, không phát hiện ra chính mình đang bj khinh thường, nhưng Tiểu Hoàng vẫn đứng sờ sờ đó không chút phản ứng, hắn cũng đứng đơ người không biết phản ứng như thế nào.

    "Mọi người cẩn thận, không được lại gần!" Một giáo viên hét lên đột nhiên nhắc nhở, "Đột nhiên nhảy từ ống thông gió xuống một con chó, nhưng vấn đề ở đây đó chính là nó lớ hơn mức bình thường sao?"

    "Thầy Ricardo nói đúng, mọi người cẩn thận." Vài người cũng hùa theo. Edit: P/S: Éo phải Ricardo Milos đâu ( ̄m ̄).

    Trong số những người sống sót này, Giáo sư Carlos có uy tín nhất nhưng nhìn có thể không quan tâm đến thế giới.

    Làm thế nào có một con chó trên ống thông gió chứ?

    Kỳ quá!

    Những người sống sót này đã trở thành những con côn trùng chỉ biết sợ hãi, không biết bản thân nên làm gì.

    Ngược lại, Michelle trợn to hai mắt nhìn Tiểu Hoàng, rồi lại nhìn Annie bên cạnh, nhớ rằng Annie vừa nói trên đầu cô có ba người và hai con chó!

    Annie cũng chớp đôi mắt to của mình và nhìn Michelle, như thể cô ấy đang nói "Thấy chưa, tôi nói không có sai."

    Michelle suy nghĩ, con chó lớn màu vàng đã đi xuống, ba người kia cùng một con chó cũng sắp xuất hiện rồi sao?

    Ngay khi ý nghĩ này nảy ra, quả nhiên, ba bóng người lần lượt nhảy xuống từ ống thông gió, cuối cùng, một con chó đen to lớn cũng nhảy xuống, đứng giữa là một chàng trai tóc đen.

    Michelle và Annie ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng ánh mắt của họ không hoàn toàn giống nhau. Michelle suy nghĩ "Tuyệt vời, cuối cùng cũng có người đến cứu chúng ta!" còn Annie thì "Nhìn này, những gì tôi đang nói là có thật!"

    Ba người lần lượt nhảy xuống, khiến những người sống sót trong phòng thay đồ chết lặng. Đặc biệt, ba người bọn họ đều được trang bị đầy đủ, lại có khí chất giống như những người này vừa xông ra từ sơn thây huyết hải.

    Sau một hồi im lặng, thì Ricardo cũng dám đứng lên hỏi, "Các người là ai? Làm thế nào mà các người lại ở đây?"

    Ricardo hỏi Wolfgang, bởi vì trong khái niệm của mình, trong ba người, một người đàn ông da trắng và phụ nữ và một chàng trai phương Đông, đoán rằng người đàn ông da trắng này là người có uy thế cao nhất.

    Tuy nhiên, trước sự thắc mắc của hắn, Wolfgang không trả lời, thay vào đó, anh ta nhìn thanh niên phương Đông với ánh mắt dò hỏi, cho thấy rõ chàng trai phương Đông này chính là người dẫn đầu!

    Trác Phàm quan sát toàn bộ phòng thay đồ, và không trả lời Ricardo, nhưng nói với tất cả mọi người, "Đừng sợ, tôi ở đây để cứu các người."

    "Thật sao!"

    "Tuyệt vời! Chúng tôi ở đây chán lắm rồi!"

    "Các người là cảnh sát đặc nhiệm? Hay quân đội? Nước Cộng hòa Hoa Kỳ vĩ đại muôn năm!"

    Đột nhiên, đám sinh viên im lặng, chỉ vì sợ đánh thức những Tang thi đang ngủ ngoài cửa nên họ mới hạ thấp cổ họng..

    Ricardo cau mày, hắn không thích tình huống mất đi quyền kiểm soát người khác, hắn cau mày nói: "Ba người các ngươi là ai? Làm sao có thể chứng minh các ngươi đến cứu chúng ta thay vì đưa chúng ta vào chỗ chết? Hãy cho tôi xem giấy chứng minh danh tính của các người.."

    "Chứng minh danh tính?"

    Không nói đến Trác Phàm, ngay cả Wolfgang và Helena cũng dùng một cặp mắt nhìn Ricardo với phong thái muốn hỏi: "Này, não của ngươi đã bị Tang thi ăn rồi à?

    " Wolfgang, cho hắn thấy giấy chứng minh của chúng ta đi. "Trác nói nhẹ, chỉ để nhấn mạnh chữ chứng minh.

    " Tốt. "Wolfgang nhếch mép và sải bước tới.

    " Anh, anh đang làm gì vậy? Tôi cảnh cáo anh, đừng có lộn xộn! "Ricardo nhìn nụ cười của Wolfgang, trái tim cảm thấy ớn lạnh, không thể không lùi lại.

    " Được rồi, ta sẽ cho ông thấy! "Wolfgang nói, nắm lấy cổ áo sơ mi của Ricardo và đấm vào mặt hắn.

    Bùm!

    Cú đấm của Wolfgang chưa dùng đến hai phần lực, nhưng nó đã húc vào mũi Ricardo và bay ra ngoài kèm theo một tiếng hét, lăn trên sàn vài mét trước khi dừng lại, nằm co quắp ở đó, không dám nói thêm.

    Các giáo viên và học sinh khác đều tỏ ra bàng hoàng, nhìn cảnh tượng này, miệng dài ngoác, ánh mắt đầy kinh hãi - nếu đám người này thực sự có ý xấu thì chúng ta phải làm sao đây?

    Một số tên thanh niên lén cầm chặc cây gậy bóng chày trong tay.

    Trái lại với mọi người đôi mắt của Giáo sư Carlos sáng lên, như thể ông đã nhìn thấy hy vọng.

    Trác Phàm không thèm quan tâm những người này đang nghĩ gì, anh đã cho cơ hội, có nắm bắt được hay không là tùy họ." Các người nghe đây, ba người chúng ta ở đây để cứu các người, nếu ai muốn theo tôi thì cứ theo, nếu không tin mà muốn ở lại đây thì cứ việc, nhưng tôi có một điều muốn nói với ngươi, Tang thi ngoài cửa sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh lại, còn những đồ ăn ở đây, chỉ đơn giản là không đủ để hỗ trợ sự sống còn của các người! "

    Mọi người nhìn nhau, có người vốn đã có khuynh hướng đi theo Trác Phàm, dù sao thực lực của ba người trước đều rất cường đại, loài người luôn quen dựa vào kẻ mạnh.

    Lúc này, một người trong đội cổ động viên đột nhiên kêu to:" Ta biết ngươi, ngươi là Trác Phàm học lớp hai! "

    Trác Phàm mỉm cười, hắn không hy vọng có người nhận ra chính mình. Bạn biết đấy, cậu ấy rất kín đáo trong trường học, đặc biệt là người châu Á.

    Dưới sự nhắc nhở cô gái, hai hoặc ba học sinh đã nhận ra Trác Phàm.

    " À đúng rồi, là thằng nhóc đó, năm ngoái ta từng cùng Bolton sỉ nhục nó nhưng sao bây giờ nó lại khác đến như vậy "

    " Trác Phàm? Tôi nhớ rồi, hắn là một tên nhóc thậm chí không có bạn gái, hắn thật sự có thể cứu chúng ta?"

    Mọi người bắt đầu xúm nhau xì xào bàn tán.

    Có vẻ như Trác Phàm lại gặp phải khủng hoảng niềm tin?

    [​IMG]
     
    Anh Cat, Thanh1801, mongkhue49 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2021
  4. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 53: "Khu rừng" Tang thi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi biết thân phận của Trác Phàm sau đó, những người này nhìn Trác Phàm ánh mắt cũng biến thành lớn mật, thậm chí mang tới mấy phần hoài nghi, dù sao Trác Phàm trong trường học nhưng không có cái gì ánh sáng chói lọi sự tích, bọn hắn lại không biết, Trác Phàm trải qua tận thế một năm rèn luyện, đã dục hỏa trùng sinh.

    Những lời thì thầm và ánh mắt dò hỏi này đương nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của Trác Phàm, nhưng hắn không quan tâm, đó là nguyên tắc ban đầu, ta sẽ cho cơ hội, có thể nắm bắt được hay không là tùy ngươi.

    "Tôi sẽ cho các người một phút để suy nghĩ về điều đó. Sau một phút, tôi sẽ đi với những người sẵn sàng theo tôi. Đầu tiên tôi tuyên bố rằng nếu các người đi theo tôi, phải tuân thủ các quy tắc của tôi. Bất cứ ai không tuân theo mệnh lệnh hoặc vi phạm mệnh lệnh, lập tức cút khỏi đội ngũ!"

    Trác Phàm thanh âm không lớn, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại rất cứng rắn.

    "Cái gì? Đó không phải là một chế độ độc tài sao?"

    "Cộng hòa Michigan là một quốc gia dân chủ và tự do. Chúng ta không thể chấp nhận kẻ độc tài!"

    "Nó chỉ là một thằng nhóc, tại sao nó lại kiêu ngạo như vậy!"

    Thời gian trôi qua, nhưng họ không có ai có ý định đi theo Trác Phàm.

    Helena và Wolfgang nhìn nhau, cong môi nghĩ rằng những tên quá ngây thơ, trong trường hợp này, những người có con mắt tinh tường sẽ thấy rằng chỉ đi theo họ là cách duy nhất để tồn tại. Những cậu bé ngớ ngẩn này vẫn đang suy nghĩ về dân chủ.

    Xin lỗi những ngày bình yên, giờ đã trở thành ngày tận thế! Các ngươi có hiểu ngày tận thế là gì không?

    Trong tận thế, dân chủ có thể tồn tại?

    Hơn nữa, trang trại Hoàng Hôn do Trác Phàm lãnh đạo cũng có thể coi như là độc tài, nhưng trong tận thế này, nó có cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ nền dân chủ nào.

    Tuy nhiên, vì Trác Phàm không cố ý giải thích nên Helena và Wolfgang sẽ không bao giờ nói một lời.

    Ricardo đang cuộn mình trong góc nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm cười, ai bảo ngươi đánh Lão tử, không phải ngươi cảm thấy kiêu ngạo lắm sao, thế nào? Sau khi ngươi đi rồi, không phải những tên nhóc chưa bước vào xã hội sẽ bị Lão tử lừa tiếp sao?

    Tuy nhiên, nửa phút sau, ngay khi một số người đang do dự có nên đi theo Trác Phàm không thì giáo sư Carlos, người đã im lặng bấy lâu nay, đột nhiên tuyên bố:

    "Người trẻ tuổi, ta tin tưởng ngươi, ta nguyện ý cùng ngươi đi! Nhưng là ta hi vọng ngươi có thể đảm bảo an toàn cho ta."

    Uy tín của Giáo sư Carlos là rất cao, và các sinh viên đột nhiên giật mình khi ông đưa ra một tuyên bố như vậy. Giáo sư Carlos thực sự đồng ý? Chẳng lẽ Trác Phàm thật sự là đáng tin cậy?

    Ngay sau đó, hai giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch cất lên: "Tôi, chúng tôi cũng muốn tham gia."

    Đó là Michelle và Annie!

    Khi hai cô gái này khi thấy Trác Phàm xuất hiện, trong lòng kỳ thật liền tin tưởng hắn. Đặc biệt là với Annie, khi Trác Phàm xuất hiện đã chứng minh rằng những gì cô nghe thấy không phải là ảo giác, với cô gái nhỏ này, Trác Phàm giống như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

    Với tuyên bố của Carlos và hai người họ, tất cả mọi người đều chấn động.

    Vài người ngay lập tức bày tỏ nguyện vọng muốn đi theo Trác Phàm.

    Phải, họ đã đến con đường cùng, họ còn lựa chọn nào khác sao?

    Đặc biệt là Karl, tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng nữ thần của hắn đã gia nhập, vậy thì hắn nhất định phải tham gia! Bằng không, nếu nữ thần bị người khác cướp đi thì phải làm sao?

    "Trác Phàm, tôi cũng tham gia! Tôi hy vọng cậu không nói dối chúng tôi." Karl tỏ thái độ nói, ngoại trừ Ricado ra và thêm hai tên sinh viên bình thường rất xem thường Trác Phàm thì tất cả mọi người đều nguyện ý đi theo.

    "Được rồi, hết giờ rồi, số người đã xác định." Trác Phàm nhìn bàn bên dưới ngẩng đầu nhìn Ricardo, "Vì ba người các ngươi đều không muốn đi theo ta, cho nên an toàn của ngươi sẽ không liên quan gì đến ta. Và tôi không phải là người Chấp nhận hối hận và cho bạn một cơ hội, nếu bạn bỏ lỡ, bạn sẽ bỏ lỡ."

    Bùng nổ.

    Ba người Ricardo không biết tại sao đột nhiên đình chỉ, bọn họ vốn đã hối hận rồi, nhưng là không thể cầu xin Trác Phàm, cho nên bọn họ chỉ có thể đứng ở nơi đó sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao.

    "Các vị, dẹp bỏ mọi thứ chắn cửa, chúng ta từ đây xông ra ngoài." Trác Phàm chỉ huy Karl và một vài thành viên trong đội thể thao của trường.

    "Cái gì? Đi ra khỏi đây không phải là tìm đường chết sao? Có ít nhất 400 Tang thi bên ngoài!" Khi Karl nghe thấy lời này, sắc mặt hắn ta thay đổi, đầu lắc như xúc sắc.

    Trác Phàm liếc nhìn Karl, "Tôi nhắc lại, tôi không thích người khác chất vấn quyết định của tôi, bởi vì anh là người vi phạm đầu tiên, lần này tôi tha thứ cho anh. Bây giờ, lập tức bỏ những thứ này cho tôi!"

    Trác Phàm nhìn chằm chằm. Nhìn thoáng qua, Karl cảm thấy lạnh gáy, không khỏi nghĩ đến tên này đã trải qua tại sao lại đột nhiên trở nên kinh khủng như vậy. Hắn không dám có ý kiến gì nữa, vội vàng khoát tay áo kêu hai người khác, ba người cùng nhau làm việc, đồng thời nhanh chóng cởi bỏ hết vật cản cửa.

    "Bây giờ, mọi người im lặng đi! Muốn tìm chết thì cứ làm ồn." Trác Phàm nói xong liền chia tay mở cửa.

    Cánh cửa phòng thay đồ từ từ mở ra, khe hở trên cửa tiếp tục mở rộng, vô số Tang thi đang say ngủ lọt vào tầm mắt của mọi người.

    "..."

    Annie sợ hãi trước cảnh tượng khủng khiếp này, cô chỉ muốn hét lên, nhưng đã được Michelle bên cạnh che lại kịp thời, và nó không gây ra thảm họa.

    Trác Phàm nhận thấy cảnh này, quay lại nhìn Michelle và gật đầu tán thưởng.

    Những học sinh khác cũng sắc mặt tái nhợt, trước đó đều bị nhốt trong phòng thay quần áo, mặc dù biết bên ngoài đều là Tang thi, nhưng lại bị ngăn cách bởi một cánh cửa.

    Lúc này, "khu rừng" Tang thi hiện ra trần trụi trước mặt mọi người, cho mọi người cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.

    Thoát khỏi đây? Không thể nào!

    Không ít người cũng đã có chút hối hận, nếu như không phải Trác Phàm sẽ cho ư.

    Trác Phàm đã bắt đầu hành động, sau khi ra hiệu cho Tiểu Hoàng bọc hậu, Trác Phàm, Wolfgang và Helena lần lượt rút vũ khí lạnh ra.

    Khi nắm đấm của Wolfgang khoan thủng xương, mọi người đều hít một hơi. Đôi mắt của giáo sư Carlos càng sáng lên, khẳng định chắc chắn trong lòng ông đã có suy đoán.

    Chiến thuật của Trác Phàm rất đơn giản, từ vị trí của họ đến lối ra của sân vận động, đi một đường thẳng, sau đó giết tất cả Tang thi ở đường thẳng để mở một lối đi an toàn!

    Để không đánh thức những Tan thi khác, Tiểu Phạng toàn lực sử dụng kỷ năng "chấn nhiếp vong linh" để phong tỏa năm giác quan của những Tang thi xung quanh.

    Cả ba người giống như quỷ mị lặng lẽ đến phía sau của những Tang thi, từ phía sau họ đâm một lưỡi dao sắc nhọn hoặc một chiếc vuốt xương vào đầu của Tang thi, đặt nó xuống sàn.

    Ba người bọn họ đều là người tiến hóa, hiệu quả của cuộc giết chóc thầm lặng này cực kỳ cao, một lúc sau, bọn họ hạ được một mảnh lớn Tang thi giống như thu hoạch lúa mì vậy.

    Đi theo ba người sau lưng các học sinh trong lòng tựa như phát sinh một trận 13 cấp động đất, "Ba tên này còn là người sao? Đây cũng quá mạnh đi?"

    [​IMG]
     
    Anh Cat, Thanh1801, mongkhue48 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2021
  5. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 54: Thoát khỏi sân vận động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mắt giáo sư Carlos, Michelle, Annie, Karl và những người sống sót khác, Tang thi là sự tồn tại đáng sợ nhất trong ngày tận thế.

    Tuy nhiên, khung cảnh trước mắt dường nư làm cho thế giới quan của họ bị sụp đổ. Truyện được dịch và đăng tại dembuon.vn

    Nhìn thấy ba hàng Tang thi bị dọn dẹp thẳng tới lối ra, mọi người cảm thấy vô cùng hư ảo, những tên Tang thi đáng sợ ấy bây giờ không khác gì những con gà con vịt bị treo lên chờ bị giết thịt.

    Đồng thời, họ cũng cảm thấy rất may mắn, "Xem ra lần này thật sự có hy vọng được cứu rồi!"

    Trong phòng thay đồ, Ricardo và hai học sinh khác nhìn thấy cảnh này và cảm thấy vô cùng hối hận trong lòng. Họ không mong đợi Trác Phàm thực sự có khả năng!

    Nhưng rồi họ nghĩ lại, nếu Trác Phàm thực sự có khả năng, thì đã sao chứ, không phải chỉ cần đi theo con đường mà họ dọn dẹp sẵn là có thể ra ngoài hay sao!

    Ricardo đưa mắt nhìn hai học sinh, ba người táo tợn đi theo Tiểu Hoàng, rón rén bước đi.

    "Chủ nhân, ngươi muốn giết ba người phía sau không?" Tiểu Hoàng trực tiếp dùng suy nghĩ để giao tiếp với Trác Phàm.

    "Không cần, cứ để cho bọn họ đi theo." Trác Phàm không có một chút tâm trạng nào để giết bọn hắn, dù sao sau khi đi ra ngoài thì họ cũng phải tự lực gắng sinh thôi, muốn lợi dụng Trác Phàm ư, hừ mở tưởng.

    Chẳng bao lâu, dưới sự dẫn dắt của ba người Trác Phàm, mọi người đã đi được một nửa chặng đường và đến trung tâm của sân vận động.

    Nhìn những Tang thi đứng chật cứng xung quanh, ngay cả khi đang ở trong trạng thái bất động, nhưng họ củng thấy vô cùng áp lực.

    Và vào lúc này, một sự thay đổi bất thường đột nhiên xảy ra!

    Bùm-

    Một tiếng động lớn ở phía xa, và cùng với chấn động lớn, cả sân vận động dường như lắc lư.

    "Cái *, là tiếng pháo kích của xe tăng!" Wolfgang, người đến từ quân đội, lập tức phán đoán loại âm thanh này.

    "Là công ty Shelter! Bọn họ mang theo vũ khí hạng nặng. Xem ra, bọn họ nhất định phải chiếm được phế tích." Trác Phàm cũng trầm giọng nói, lập tức nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt biến sắc, "Không, những tên Tang thi này sắp tỉnh dậy!"

    Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, hơn 300 Tang thi trong sân vận động có dấu hiệu thức tỉnh. Đôi mi vốn đang nhắm nghiền bắt đầu run rẩy dữ dội, và tứ chi dường như cứng đờ bắt đầu hoạt động. -.. - / --. / --. - -. -- / -.. - -. --. / -. -.. --- /.. - --- / -. -.. --. / -. ---.. / -.. - -. --. / -.. - /. --. -.. / -.. -- -.. - --- -.. -. -. -.. - -.

    Cảnh tượng này làm kinh hoàng tất cả những ai đang đứng giữa đám Tang thi này.

    "Nhanh lên! Nhanh lên!"

    Thời gian không còn nhiều, Trác Phàm lập tức ra lệnh, ba người lập tức bắt đầu chém giết.

    Tuy nhiên, lần này, ngay cả với khả năng "Chấn nhiếp vong linh" của Tiểu Phạng, thì những tên Tang thi ấy cũng bắt đầu hoạt động.

    Helena giết liên tiếp hơn chục Tang thi, với một chút thể lực, cô dùng thanh kiếm của mình nhẹ nhàng cắt cổ của đám Tang thi, nhưng ngay lúc đó thì có một Tang thi đã tính giấc đứng sau lưng cô, với cái miệng như một chậu máu lao thẳng về phía vai cô mà cắn.

    Lông mày lá liễu của Helena nhíu chặt, và cô ấy dùng kiếm đâm thẳng vào đầu Tang thi ấy từ dưới hàm lên đỉnh đầu.

    Nhưng vào lúc này, ba bốn tên Tang thi lần nữa được đánh thức, may mắn thay, Trác Phàm và Wolfgang ở bên cạnh, đồng thời cũng dùng hết tốc lực để tiêu diệt đám Tangthi.

    Càng ngày càng có nhiều Tang thi hoạt động, khiến Trác Phàm và những người khác rất khó tiến về phía trước.

    "Nhanh, mau đứng phía sau!" Trác Phàm thì thào nói.

    Nhưng một số người ở phía sau lại không cảm kích vì điều đó, "Trác Phàm, anh làm được không? Nếu không, thì đừng có lôi chúng tôi chết cùng!"

    Người nói là một cô gái rất coi thường Trác Phàm trước kia, bây giờ nhìn thấy Trác Phàm anh dũng, trong lòng cô càng là không muốn, cô cũng là người cùng Ricardo không chịu đi theo Trác Phàm.

    Tuy nhiên, cô gái này quên mất mình đang ở giữa rừng Tang thi, vừa mở miệng thì đã đánh thức một xác chết biết đi cách đó không xa, cô quay lại và đưa một cái cắn vào vai cô gái. (P/S edit: Này thì lắm mồm)

    "..."

    Cô gái hét lên một tiếng vang vọng trong sân thể dục.

    Tất cả những Tang thi đã được đánh thức!

    Và ngay lập tức chúng bị thu hút bởi mùi thức ăn của chúng!

    "Oh oh oh!" hơn ba trăm Tang thi ầm ầm từ mọi hướng.

    Cảnh tượng này giống như một bộ phim bom tấn kinh dị khiến mọi người hoảng sợ, và hầu hết các cô gái đều trực tiếp hét lên.

    "Câm mồm!" Trác Phàm tức giận hét lên!

    "Mọi người cầm vũ khí và lao ra theo tôi! Đàn ông bước ra ngoài cho phụ nữ đứng ở giữa, Trác Phàm gầm lên và cầm khẩu súng của mình bắn thẳng vào Tang thi trước mặt và xả đạn điên cuồng.

    " Làm ơn, giúp tôi với! "Cô gái bị cắn quỳ trên mặt đất, kêu cứu.

    " Hãy nhớ rằng, bị cắn bởi một Tang thi thì sẽ trở tành chúng. Đây là điều không thể thay đổi "Câu nói của Trác Phàm làm cho những người sống sót đỗ mồ hôi lạnh, anh giơ súng lên và bắn vào cô ấy.

    Phát súng này đột nhiên đánh thức khát vọng sinh tồn của mọi người, điên cuồng vung vũ khí trong tay, lao về phía trước theo Trác Phàm.

    Nhà thi đấu của Đại học Foxtown dài khoảng 150 mét, những aaicungx cảm thấy nó dài hơn nữa thế kĩ, chỉ còn 50 mét nữa là tới cửa chính

    Tiểu Hoàng và Tiểu Phạng cũng chủ động tấn công, nếu cho hai bọn chúng thời gian, e rằng chúng có thể dọn sạch Tang thi trong sân vận động, cho nên an toàn không phải lo lắng.

    Về phần Trác Phàm, Helena, Wolfgang như ba con dao sắc bén mở đường phía trước, riêng Wolfgang thì duỗi thẳng cánh tay, cựa xương trên nắm đấm của giống như lưỡi liềm của tử thần để thu hoạch những Tang thi

    Những người khác chỉ cần đối phó với những Tang thi từ bên cạnh. Truyện được dịch và đăng tại dembuon.vn

    Bùm!

    Karl vung cây gậy trong tay và đánh vào mặt một Tang thi, làm gãy nửa cằm của nó, sau đó nhấc gậy lên cao và đập xuống.

    Nững cầu thủ bóng đá có dây thần kinh vận động phát triển tốt, họ có thể chiến đấu một chọi một với những Tang thi bình thường.

    Chỉ trong vòng mười giây, tất cả mọi người đều dính đầy máu hay chất lỏng không rõ tên, nhưng đều thuận lợi chạy tới cửa của sân vận động.

    Đây là loại cửa cuốn hạng nặng không thể mở được nếu không có ổ điện, nhưng hiện tại cả thành phố đều không có điện.

    " Móa, cửa này bị khóa rồi! Chúng ta sắp bị mắc kẹt ở đây! "Ai đó hét lên một cách tuyệt vọng.

    " Tránh ra! "Trác Phàm phất tay để mọi người tránh xa một chút, sau đó hét lại:" Tiểu Phạng "

    Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Tiểu Phạng đột nhiên nhảy tới, chuyển từ hình dạng chó săn thành Anubis.

    Một cái bóng màu đen như gang đột nhiên phát lực, cửa cuốn nặng nề bị Tiểu Phạng nhấc lên, để lại một khoảng không cao nửa người.

    Ánh mặt trời chiếu qua khe hở giữa cửa cuốn và mặt đất, khiến người ta cảm thấy hy vọng chưa bao giờ có thật đến vậy.

    " Nhanh lên! "

    Trác Phàm để những người khác vượt qua trước, và anh ta rời khỏi Helena, Wolfgang và Tiểu Hoàng.

    Ricardo cũng muốn đi theo nhưng đã bị Trác Phàm bắt được.

    " Thưa thầy Ricardo, tôi xin lỗi, người của tôi phải đi trước. "Trác Phàm cười một cách nham hiểm.

    " Khốn kiếp!"Ricardo tức giận, lấy ra con dao găm giấu trong ống quần, hướng thẳng vào tim của Trác Phàm.

    Chỉ trong vài ngày, tận thế đã đánh thức con thú trong lòng mọi người.

    Tuy nhiên, làm sao Trác Phàm có thể bị đánh lén thành công, anh dễ dàng bắt lấy con dao găm và đẩy Ricardo về phía một Tang thi đang lao tới, trong khi anh ta cùng Wolfgang và những người khác chui qua được cửa cuốn.

    Bùm!

    Tiểu Phạng biến thành hình dạng một con chó săn và bước ra sau cùng, và cửa cuốn rơi xuống nặng nề, tiếng hét thảm thiết của Ricardo phát ra từ bên trong.

    [​IMG]
     
    Anh Cat, mongkhue, Tiên Nhi49 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2021
  6. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 55: Lưỡi gươm của chúa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Anh Cat, Thanh1801, TSF6855 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2021
  7. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 56: Di tích xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Wolfgang giang hai tay ra, cựa xương trên nắm đấm như xuyên thủng bầu trời, đằng đằng sát khí, chỉ về phía Soth.

    "Hả? Một tiến hóa giả khác? Muốn đánh tay đôi sao? Được thôi!" Soth cũng bị thu hút bởi những chiếc cựa xương của Wolfgang, và hét vào mặt thuộc hạ của mình, "Ta sẽ giải quyết chuyện này! Đi giết thằng nhóc Châu Á trong bụi rậm ấy đi!"

    Mà Trác Phàm cũng không hứng thú để đánh với Soth. Thay vào đó, hắn nhường lại sân khấu cho Wolfgang và quay sang tấn công những tên lính của công ty shelter.

    Đa Đa Đa-

    Mặc dù Trác Phàm đang bắn loạn, nhưng mỗi phát bắn đều có thể trúng mục tiêu với độ chính xác gần như tuyệt đối, trung bình hai viên đạn là có thể tiêu diệt một kẻ địch. Tiểu thuyết được dịch và đăng tại dembuon.vn.

    Nhưng có quá nhiều kẻ thù, và điều quan trọng nhất là chúng có vũ khí hạng nặng!

    Vút -

    Một quả tên lửa lao tới với vành đai khói trắng phía sau.

    "Cái *, có cần chơi lớn quá không!" Trác Phàm vội vàng nhảy sang chỗ khác, và nơi quả tên lữa bắn trúng bị nổ tung một cái lỗ to.

    "Tiểu Hoàng, Tiểu Phạng, tấn công!" Trác Phàm cũng không kiên nễ gì liền ra lên cho con bài tủ của mình ra sân.

    Tiểu Phạng hóa thân thành hình dạng Anubis, tay cầm "Minh giới chi bảo hộ" lao vào đám người.

    "Aaaa"

    "Quái vật!"

    "Cẩu đầu nhân"

    "Mau đánh chết hắn! Mẹ nó, quái vật này vậy mà đao thương bất nhập!"

    Sự xuất hiện của Tiểu Phạng trong hình dạng Anubis đã gây ra một chút hỗn loạn, trong một thời gian ngắn ba người đã bị giết.

    Và Tiểu hoàng thì không khác gì hổ lạc vào bầy cừu, chỉ cần một cái vuốt chạm tới người là sẽ có một người chết đi.

    Về phần Trác Phàm, bọn chúng thậm chí không thể đụng tới góc áo, chỉ cần lao vào trong vòng bán kính năm mét thì sẽ bị bắn vào đầu.

    Mặt khác, trận chiến giữa Wolfgang và Soth còn tàn khốc hơn nhiều.

    Khi mới giao đấu, ngực của Wolfgang bị lưỡi dao của Soth để lại một lỗ sâu và dài, thậm chí còn lộ cả nội tạng.

    "Hừ, phế vật? Mày làm tao quá thất vọng." Soth cười khinh bỉ, nhưng nụ cười nhanh chóng ngưng tụ trên khuôn mặt.

    Vết thương trên ngực của Wolfgang đã lành lại với một tốc độ đáng kinh ngạc!

    "Ta vẫn chưa đánh toàn lực đâu, đợi lát nữa ngươi cùng đừng xin tha!" Wolfgang lao tới, và những mũi nhọn bằng xương xuyên qua nhãn cầu của Soth.

    Ngay cả khi toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi những lưỡi dao sắc nhọn thì nhãn cầu vẫn là nơi mềm mại nhất.

    Vào ngay giây phút quyết định ấy, Soth đã nhắm mắt lại, nên vuốt xương không thể đâm vào được!

    "Haha, bỏ cuộc đi, ta là chính là thiên địch của ngươi!" Mặc dù Soth nhắm mắt, nhưng tay vẫn không dừng lại, và ánh sáng lưỡi từ lưỡi đao lóe lên, thậm chí hắn còn cắt đứt vuốt xương của Wolfgang.

    Nhưng xét về khả năng của cả hai, Soth vẫn là người chiếm ưu thế hơn Wolfgang.

    Thập nhị sứ đồ, Lưỡi gươm của Chúa.. Quả nhiên danh bất hư truyền!

    Tuy nhiên, Wolfgang nhìn chiếc cựa xương bị đứt lìa trên nắm đấm của mình mà không hề sợ hãi, thay vào đó, ngược lại khóe miệng lại giương lên, "Tới đi, để chúng ta chiến tiếp thôi!"

    Sau đó, anh đột ngột rút nửa vuốt xương còn lại ra ném nó ra chỗ khác, và sau đó..

    Trong ánh mắt ngạc nhiên của Soth, hai hàng xương mới mọc ra từ nắm đấm của Wolfgang.

    Lần này, sắc bén hơn, cứng rắn hơn!

    Soth cũng đang ở trong trạng thái hưng phấn nhìn Wolfgang với ánh mắt khát máu như một con sói, "Chà, khả năng tái sinh của ngươi càng mạnh, ta giết ngươi càng nhiều lần, ta càng vui vẻ!"

    Hai người lại lao vào nhau, thế này cuộc chiến sẽ càng điên cuồng và đẫm máu.

    Thể chất của hai người gần như giống nhau, Soth năng lực hung hãn hơn, nắm chắc thượng phong, nhưng Wolfgang lại có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ, bất kể là chấn thương gì, đều có thể trong khoảng thời gian rất ngắn sẽ hồi phục.

    Ngay khi trận chiến bước vào giai đoạn kịch liệt, một tiếng gầm đột nhiên vang lên từ mặt đất.

    "Là phế tích!"

    "Phế tích đã được khai quật!"

    Cho dù là Trác Phàm, Wolfgang hay Soth, họ ngay lập tức hướng mắt về trung tâm nhà thờ.

    Từ phía đó nhìn thấy bốn cột trụ khổng lồ của những tàn tích cổ xưa bùng lên từ cái hố không đáy tỏa ra ánh sáng xanh lam, từ từ vươn lên.

    Bên dưới cột, với một tiếng gầm như sấm, một lối đi tối tăm được hình thành, dẫn thẳng đến tàn tích dưới lòng đất, và lối vào của lối đi này hóa ra là một "vật tổ có ý nghĩa về tương lai". Edit: Gốc "竟然是一座极具未来之感的图腾" đoạn này không biết dịch sao cho sát nghĩa.

    Hắn nghĩ, gã trước mặt không thể bị giết chết, phân thắng bại không phải là chuyện nhất thời, quan trọng là phải tiến vào khu phế tích trước đã.

    "Các đội từ một đến bốn đã chặn chúng lại! Những người còn lại lao vào với ta!"

    Soth tấn công điên cuồng vào Wolfgang và buộc anh ta phải lui ra sau.

    Một loạt hành động của Soth cực kỳ dứt khoát và thuận thế tạo khoảng cách, ngay cả khi Trác Phàm và những người khác cũng không kịp phản ứng.

    "Mau, chạy tới!" Trác Phàm cũng lo lắng, gọi Wolfgang cùng nhau xông lên phía trước, nhưng bị binh lính của công ty shelter chặn đường, chỉ có thể bị Soth kéo càng ngày càng xa.

    Soth tự hào rằng chỉ cần hắn đi trước một bước, hắn sẽ có thể chiếm thế thượng phong.

    Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, ngay khi Soth và những người khác còn cách lối vào khu di tích chưa đầy chục mét, mười tên Tang thi đột biến từ lối đi bên dưới lối vào đột nhiên xuất hiện!

    Mỗi một con đều là đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, tuyệt không phải Tang thi thông thường có thể sánh được.

    Đột nhiên, làm cho Soth ngay lập tức khó chịu.

    Một mặt đối mặt, những Tang thi đột biến này đã giết chết hơn một chục binh sĩ được trang bị đầy đủ từ đại đội Shelter, khiến Soth thổ huyết.

    "Các ngươi, mau dùng vũ khí hạng nặng oanh tạc!" Soth rống to một tiếng, sau đó hóa thành một đạo Phong Nhận, xoay tròn đập vào dàn Tang thi biến dị, một mình có thể trấn áp tổng cộng 5 Tang thi biến dị.

    "Ta thiên, những Tang thi đột biến này.. là Piro và những người khác!"

    Lúc này, từ trại của công ty shelter vang lên tiếng thốt lên vì những người đã được cử đi xuống dưới để thám thính thì bây giờ toàn bộ đã biến thành Yang thi đột biến. Soth người đã cử 2 đội xuống bây giờ cũng toát mồ hôi lạnh.

    Con ngươi của Soth co rút lại, điều này thực sự hắn không ngờ tới, đặc biệt là những Tang thi đột biến ở trước mặt hắn, là thủ hạ thân tín nhất Piro, chúng di chuyển chậm chạp, lập tức bị bao vây cả nhóm người lại. Tiểu thuyết được dịch và đăng tại dembuon.vn.

    "Mẹ nó, dám ngăn cảm ta, dù các ngươi bất kể là ai, đều phải chết!"

    Là một trong Thập nhị sứ đồ của công ty Shelter, cũng là người tiến hóa sớm nhất trên thế giới, bây giờ con người cũng là sinh vật cấp thấp trong mắt hắn, hơn nữa những Tang thi đột biến này dám cản đường hắn thì đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của hắn, và hắn sẽ không bao giờ buông tha cho kẻ thù của mình.

    Ở phía bên kia, trong khi lực lượng chính của đại đội Shelter đang chiến đấu với đám Tang thi đột biến, Trác Phàm đã giải quyết những rắc rối xung quanh anh ta, tạo một vòng tròn nhỏ, và dẫn đầu trong việc tiếp cận lối vào của khu di tích.

    Từ cổng vào nhìn xuống, bức tường của lối đi bằng phẳng đến mức khó có thể hình dung nó được hình thành như thế nào.

    Trác Phàm một chân bước vào, đột nhiên một luồng khí lạnh dường như từ sâu trong xương sống xông lên, quét qua cơ thể hắn, gần như đóng băng thành một que kem.

    "Lạnh quá!" Vẻ mặt của Trác Phàm đột nhiên thay đổi.

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Anh Cat, Thanh1801, TSF6844 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2021
  8. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 57: Tiến vào đi tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trác Phàm đi một đôi ủng quân dụng với đế dày, ít nhất bước trên tuyết dày vào mùa đông sẽ không cảm thấy lạnh.

    Tuy nhiên, ngay khi vừa bước lên sàn của lối đi di tích, một luồng khí lạnh xuyên vào hộp sọ, toàn thân từ trong ra ngoài cảm giác lạnh ra thì không thấy gì!

    "Ông chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

    Trác Phàm vẻ mặt ngưng trọng, "Khó mà nói, không ai biết trong phế tích có gì. Rất có thể là sinh mệnh dị chủng mang thuộc tính băng."

    Wolfgang vung vẩy xương, "Bất kể là quái vật gì, ta sẽ để hắn chết đi!"

    "Đừng bất cẩn, trình độ tiến hóa hiện tại của ngươi còn lâu mới đủ. Khi gặp phải một dị chủng thực sự mạnh mẽ thì chỉ có con đường chết." Trác Phàm liếc hắn một cái rồi cảnh cáo, "Ta đề nghị ngươi vẫn nên dùng súng vào lúc này. Con người có thể đứng đầu chuỗi thức ăn là nhờ việc biết sử dụng công cụ"

    "Ồ?" Wolfgang giật mình, và sau đó rơi vào suy nghĩ.

    Lời nói của Trác Phàm rất chí lý, chưa kể đến Wolfgang với tư cách là du hiệp nơi hoang giả trong kiếp trước, tên tuổi vốn được tạo ra bởi tài thiện xạ của anh ta.

    Cả hai vừa nói, vừa thắt chặt cổ áo và tiến về phía sâu của tàn tích. Tiểu thuyết được dịch và đăng tại dembuon.vn

    May mắn thay, cả hai đều là tiến hóa giả, có thể chất đáng kinh ngạc, mặc dù bị Hàn khí bao quanh nhưng hành động của họ không hề bị cản trở.

    Về phần hai anh em Tiểu Hoàng và Tiểu Phạng, chúng hoàn toàn không cảm thấy lạnh, mà cả người tràn đầy năng lượng.

    Lối đi này mang đến cho người ta cảm giác vừa cổ kính vừa tân tiến, tường và sàn được làm bằng đá, khắc rất nhiều ký hiệu, như thể nó là một loại ngôn ngữ.

    Trác Phàm nhận thấy lối đi theo hướng xoắn ốc đi xuống, họ đi bộ khoảng năm phút, tốc độ không hề chậm, họ đã đi được khoảng 50 mét dưới lòng đất, nhưng không có dấu hiệu chạm đáy.

    Điều này khiến trái tim của Wolfgang như thắt lại, mặc dù Trác Phàm bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng anh vẫn luôn căng thẳng.

    Đã tiến vào trong đây rồi mà còn bị lật thuyền thì không khác gì một trò cười.

    * * *

    Lúc này, bên ngoài đống đổ nát, cơ thể của Soth bị bao phủ bởi thứ chất lỏng không rõ, mười phần chật vật, nhưng dưới chân hắn, có 5 Tang thi đột biến đang nằm co quắp, mỗi cái đầu đều bị nghiền nát hoàn toàn, đã chết không thể chết được nữa.

    Để tiêu diệt 5 Tang thi đột biến bằng sức mạnh của một người, sức chiến đấu của Soth có chút nghịch thiên.

    "Tuy toàn bộ cơ thể đã bị thương, nhưng nó chỉ là một vấn đề thời gian trước khi mọi thứ trở lại như thường.

    " Hồng hộc -- hồng hộc -- "Soth thở hổn hển, đưa mắt nhìn lại, hắn mang tới hơn 100 tên binh lính tinh nhuệ đã chỉ còn lại không tới 20 người, nhưng đám Tang thi biến dị ấy chỉ còn có 2 tên, mình đầy thương tích, việc bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.

    Ngay lập tức hắn nhận ra rằng có điều gì đó sai sai,

    " Huh? Thằng nhóc Phương Đông đó đâu, còn 2 con chó đó nữa, thêm thằng tóc vàng! "

    " Đại nhân, chúng đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà đã tiến vào di tích rồi! "Một trong những thuộc hạ trả lời.

    " Tại sao các ngươi không ngăn chúng lại "

    Stabbed-

    Soth không cho cơ hội giải thích và tát anh ta một cái, nhưng khi bàn tay sắp chạm đến mặt thì nó lại hóa thành một lưỡi kiếm cắt phăng nữa đầu người thược hạ.

    " ahihi! "Nhưng Soth không quan tâm, hắn bay tới để giải quyết hai Tang thi đột biến cuối cùng, tập hợp những người còn lại," Đi, theo ta xuống! "

    Tuy nhiên, họ vừa bước vào lối đi của lối vào khu di tích, một luồng khí lạnh thấu xương xộc thẳng vào mặt, sau đó, một vài tên lính nhanh chân không kịp rút lui. Khuôn mặt chúng lập tức lạnh cóng, lòng bàn tay và vũ khí chúng đang cầm đông cứng lại một chỗ không thể tách rời.

    " A a a! "

    Những tên lính đó kêu la thảm thiết, những tên đằng sau thấy thế cũng chảy mồ hôi lạnh.

    " Sao lại lạnh như vậy! "Soth cũng cảm thấy lạnh thấu xương, tuy rằng hắn có thể chịu được những những người thường đi vào chỉ có con đường chết

    Hắn chỉ có thể nhíu mày," Các ngươi ở cửa, trừ ta ra, người nào ra khỏi đó đều giết hết! "

    " Vâng! "Tất cả mọi người lập tức đáp ứng, chỉ cần không cho bọn hắn đi vào chịu chết, làm gì đều được.

    " Một đám phế vật! "Soth rủa thầm trong lòng, và đi bộ dưới lòng đất một mình.

    Nếu Trác Phàm và những người khác ở đây, e rằng họ sẽ ngậm chặt miệng kinh ngạc. Con đường trước mặt Soth hoàn toàn khác, các bức tường đều là đá nhô lên, và chúng không phải là hình xoắn ốc, mà là hình chữ Z đi thẳng xuống dưới,

    Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

    * * *

    Trác Phàm cùng 1 người 2 chó đi liên tục nữa giờ thì mới thấy được phía cuối hang.

    Một cánh cửa ở đó.

    Nếu như muốn đi tiếp, thì phải mở cửa cánh của đó.

    Nhưng không ai biết đằng sau cánh cửa có gì.

    Những thứ con người không hiểu rõ thì họ luôn sợ hãi nó.

    " Ông chủ, chúng ta phải làm gì? "Wolfgang hỏi.

    " Làm gì? Đương nhiên là mở cửa đi tiếp, ngươi không thể trở về như cũ! "

    Kỳ thật trong lòng Wolfgang thật sự không phải không có ý nghĩ muốn quay về đường cũ vì cái nơi này quá quỷ dị đi!

    Trừ cái lạnh thấu xương sang một bên, hắn nghĩw nát óc cũng không thể đoán ra được rốt cuộc loại tồn tại gì mới có thể xây một công trình như vậy dưới lòng đất chứ.

    Nhưng vì Trác Phàm đã có quyết định, Wolfgang cũng không còn gì để nói, đành phải vươn tay đẩy cửa ra, dù sao sâu thẳm trong lòng hắn cũng muốn khám phá khu di tích.

    Vì trời lạnh nên không thể phân biệt được cấu tạo của cánh của này được làm từ gì, Wolfgang dùng sức, vậy mà không có thúc đẩy.

    " Nặng quá! "Anh thở dài.

    " Hả? Vậy cùng nhau đi! "Trác Phàm và Tiểu Phạng trong bộ dạng Anubis cũng cùng nhau đẩy cửa ra vào, trong khi Tiểu Hoàng quan sát phía sau.

    " Ba người "cùng nhau hợp lực rồi cuối cùng cũng từ từ mở cửa bước vào.

    Cổng vào là một quảng trường lớn, kích thước bằng bốn sân bóng rổ.

    Phía sau quảng trường là một cái bậc thang rộng năm mét, hai bên bậc thang có đặt bốn con" khôi lỗi "* khổng lồ cao hơn hai mét, mỗi con đều được lấp đầy bởi màu sắc của tinh thể băng xanh, trông đầy vẻ hủy diệt. *con rối

    Và ở phần cao nhất của bậc thang ấy rõ ràng là một cái Băng sương vương tọa!

    Trên vương tọa, ngồi trên vương tọa là một tồn tại đầy quyền uy với thân hình màu xanh lam, vô cùng uy nghiêm và toát ra sức mạnh uy áp đáng sợ.

    * * *Băng sương biến dị Thi Vương!

    " Đi! Đi ngay! "

    Lần đầu tiên Trác Phàm nhìn thấy Băng sương thi vương, thì toàn thân run rẩy như rơi vào động băng, hắn biết rõ sự khiếp sợ của Thi vương biến dị, dù có là một chi quân đội được trang bị vũ trang đầy đủ thì cũng chưa chắc làm gì được nó chứ nói chi là chỉ có mình họ?

    Trác Phàm và Wolfgang quay đầu lại và chạy ra ngoài.

    Tuy nhiên, Băng sương thi vương đưa tay ra, như có một sức mạnh vô hình truyền đến, đóng chặt cửa lại, Trác Phàm dù cố gắng thế nào cũng không thể mở được.

    Ngay sau đó, Băng sương Thi vương trên ngai vàng phun ra 2 luồng sóng âm, mặc dù Trác Phàm chưa từng cảm nhận qua, nhưng ý nghĩa của hai cái sóng âm này hiện lên rõ ràng trong đầu hắn:

    " Cái chết!"
     
    Anh Cat, Thanh1801, mongkhue35 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười hai 2021
  9. Trần Ngọc Phong Thiên nhược hữu tình,Thiên diệc lão.

    Bài viết:
    69
    Chương 58: Thi Vương Biến Dị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói của Thi Vương trực tiếp khiến linh hồn áp lực run rẩy.

    Lông tơ trên người Trác Phàm, Wolfgang và Tiểu Phạng dựng đứng, ngay cả Tiểu Hoàng cũng hạ thấp người xuống như thể đang đối mặt với kẻ thù.

    Giọng nói kinh hãi dần dần lắng xuống, cả quảng trường trở nên yên tĩnh.

    Ngay sau đó, tám con khôi lỗi khổng lồ đứng ở hai bên bậc thang đột nhiên mở mắt ra, một đạo sáng từ trong con ngươi tản ra, sau đó đồng loạt nhìn về phía Trác Phàm.

    Tám pho tượng cùng nhau nhìn sang, và Trác Phàm, người không thể lạnh hơn nữa, lại rùng mình, hai hàm răng kêu lạch cạch!

    "Ông chủ, cậu có muốn làm gì?" Giọng Wolfgang run lên, không biết vì lạnh hay vì sợ.

    "ahihi! ahihi!"

    Bùm! Bùm! Bùm!

    Tám người khổng lồ sải chân về phía trước, và toàn bộ khu di tích rung chuyển.

    "Diệt từng cái!"

    Trác Phàm ra lệnh, trong tay đã giơ EM957 lên, nhắm ngay vào mắt của pho tượng đầu tiên, và bóp cò liên tục.

    Đa Đa Đa-

    Bảy tám viên đạn liên tiếp trúng vào mắt trái của nó, nổ một tiếng nổ, rất nhiều khí lạnh tràn ra, động tác cũng chậm lại.

    "Um? Sức phòng ngự dường như không mạnh như ta tưởng tượng. Chúng ta có cơ hội!"

    Cảnh tượng này khiến đám người Trác Phàm có chút hi vọng.

    Tiểu Hoàng vừa lao tới, vừa nhảy lên, trên không trung lóe lên một nắm đấm của người khổng lồ, vồ về phía trước của hắn như sấm sét, đập vào nửa bên phải cái đầu của tên khổng lồ.

    Rắc rắc!

    Tiểu Hoàng xứng đáng là vị tướng mạnh nhất của Trác Phàm, móng vuốt này trực tiếp đập nát nửa khuôn mặt của pho tượng thành từng mảnh.

    Nhìn những mảnh vỡ lớn nằm rải rác trên đầu của pho tượng, đồng tử của Trác Phàm co rút lại, da thịt của con rối thực sự được làm bằng máu thịt kết hợp với băng giá.

    Tuy nhiên, xét theo thực lực của tên khổng lồ này, Thi Vương đột biến này hẳn là còn rất yếu, có lẽ thật sự có một tia hy vọng!

    Wolfgang cũng lao về phía trước, chiếc vuốt xương còn sắc hơn cả lưỡi lê sắc bén, và bất ngờ đâm thẳng vào trái tim của pho tượng và vẫn còn đang xoắn mạnh.

    Người khổng lồ liên tiếp bị thương nặng, nhưng dường như hắn không có hề hấn gì, với một cú vẫy tay của nó, đập mạnh vào lòng ngực Wolfgang.

    Wolfgang phun ra máu và bay lộn ngược, bị gãy ít nhất mười chiếc xương sườn, nếu không nhờ khả năng tự phục hồi thì điều này đã giết chết Wolfgang.

    Bùm bùm bùm bùm --

    Bảy gã khổng lồ từ phía sau cũng lao tới, Tiểu Phạng giơ vương trượng [U Minh chi hộ vệ] lên đón đỡ. Với khả năng khiến Tang thi khiếp sợ, mỗi cú đánh có thể đập nát một mảng thịt lớn trên gã khổng lồ.

    Hơn nữa, nếu xét riêng về thực lực thì Tiểu Phạng không kém bất kỳ tên khổng lồ nào.

    Trác Phàm một lần nữa sử dụng kĩ năng bắn súng hoàn hảo của mình, tiếp tục di chuyển với tốc độ cao, trong khi quan sát Thi Vương đột biến trên Băng sương Vương vị.

    Muốn giết giặc phải bắt vua trước!

    Trác Phàm nhận thấy rằng cuộc giao tranh bên ngoài rất ác liệt nhưng tại sao hắn vẫn cứ luôn ngồi trên ngai vàng, bất động, quá bình tĩnh.

    Chẳng lẽ..

    Hắn vẫn còn rất yếu sao? Hắn đang phục hồi sức lực trên ngai vàng?

    Trác Phàm đồng tử co rút lại, nếu như vậy, bây giờ là thời điểm tốt nhất để giết chết Thi Vương, bằng không một khi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, bọn họ nhất định sẽ bị quét sạch!

    "Yểm hộ tôi!"

    Định thần lại, Trác Phàm đột nhiên tăng tốc độ, xuyên qua vòng vây của nhưng con khôi lỗi nhanh như chớp lao lên giết chết Thi Vương.

    "Ông chủ, sau lưng cứ để tôi!"

    Wolfgang cũng hít một hơi, liều mạng lao lên, chặn lại một con khôi lỗi khổng lồ đang cố gắng tấn công Trác Phàm.

    Lúc này Tiểu Hoàng đã cảm nhận được quyết tâm của chủ nhân, tính tình đột nhiên thay đổi, khí thế ngút trời.

    Wolfgang và Tiểu Phạng ở bên đều giật mình, chưa từng thấy Tiểu Hoàng như thế này bao giờ, thật sự là.. quá lợi hại!

    Tiểu Hoàng nhảy lên, và lực ở chân sau của nó thực sự tạo thành một luồng khí, xuất hiện phía trên một pho tượng, và tát nó hai lần, trực tiếp làm nổ tung phần đầu của pho tượng.

    Boom-

    Pho tượng không đầu đột ngột ngã xuống, và Tiểu Hoàng đứng trên phần còn lại của pho tượng rống lên.

    Ánh sáng xanh lam mờ ảo trong phế tích tập trung vào cơ thể Tiểu Hoàng, tạo thành một hình bóng thô ráp, giống như cổ thú xuất thế, vô cùng chấn động.

    Sau tiếng rống dài của Tiểu Hoàng, tất cả những con rối khổng lồ run rẩy dữ dội, và ngay cả chân của chúng cũng phát nổ, gây ra chấn thương lớn.

    Sóng âm tấn công!

    Linh hồn uy áp!

    Lúc này cuối cùng Tiểu Hoàng cũng bộc lộ thực lực của mình.

    Đối với những kẻ thù mà nó gặp phải trước đây, Tiểu Hoàng chỉ cần vung móng vuốt là có thể giải quyết chúng, hoàn toàn không cần sử dụng đến năng lực đặc biệt.

    Bùm! Bùm! Bùm!

    Tiểu Hoàng hóa thành một bóng ma, nhanh chóng đi ngang qua ba pho tượng, quay đi quay lại hai lần, rồi đột ngột dừng lại.

    Ba pho tượng ngã xuống đất, làm rung chuyển mặt đất, và Wolfgang thậm chí còn bị bật ra khỏi mặt đất một chút.

    "Chết tiệt! Quá mạnh đi!" Miệng của Wolfgang mở rộng và anh ta chết lặng khi xem màn trình diễn của Tiểu Hoàng.

    "Ohhhhh.."

    "Chủ nhân, giao cho ta phía sau, cẩn thận một chút!" Tiểu Hoàng trực tiếp dùng tầm trí bốn chuyện với Trác Phàm.

    Trác Phàm dồn hết tâm tư vào Thi Vương trên ngai vàng rồi lao về phía trước.

    Sau lần giao chiến cuối cùng, sức mạnh tiềm ẩn của Trác Phàm cũng bộc lộ hết, chạy hết tốc lực tạo ra dư ảnh, đồng thời bỏ EM957 ra, rút hai khẩu súng lục từ thắt lưng, bắn cung trái phải.

    Ding ding ding!

    Đạn trúng tên Thi Vương đột biến rồi bật ra từng viên, hiển nhiên là không có tác dụng gì.

    Nhưng trong nháy mắt này, Trác Phàm đã leo lên bậc thang gần 100 mét, trong tay cầm con dao găm hợp kim chắc chắn của đại đội Shelter, đâm thẳng vào vị trí của Thi Vương.

    "Quá yếu.."

    Tên Tang Thi đột biến thốt ra thêm hai chữ nữa, chậm rãi nói, nhưng lạ lùng lao tới cả hội trường trước cú đánh của Trác Phàm.

    Sau đó hắn từ từ giơ tay phải lên, một luồng khí lạnh kinh khủng đột nhiên bốc lên.

    Bùm!

    Con dao găm hợp kim cường độ cao trong tay Trác Phàm đã đông cứng biến thành mảnh vụn!

    Sức mạnh nào để nghiền băng kim loại?

    Tuy nhiên, Trác Phàm đã bị sốc bởi một điều khác -

    Có một hình xăm trên cánh tay phải của tên Tang thi đột biến, đó là của một người bạn của Trác Phàm.

    "A Quang! Ngươi là A Quang biến thành!"

    Những lời này kinh ngạc thốt lên, Trác Phàm nhìn sắc mặt của Thi Vương, vẫn còn có chút bóng dáng của A Quang.

    "A Quang.. bạn thân nhất của ta.."

    Tình cảnh này khiến đầu óc Trác Phàm có chút bối rối, trong đầu đột nhiên tràn ngập quá khứ, cảnh hắn đi ăn thịt nướng cùng A Quang và Tiểu Mai dường như đang được tái hiện lại, nhưng bây giờ Tiểu Mai đã trở thành Tang Thi đột biến bị giết chết bởi A Quang bây giờ biến thành Thi vương băng sương!

    Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn tự tay giết từng người bạn thân nhất của mình sao?

    "A Quang, ngươi đã trải qua chuyện gì?"

    Trác Phàm không thể biết làm cách nào A Quang tiến vào phế tích lại trở thành Thi Vương Băng sương.

    Nhưng ở trong mắt A Quang, hoặc là Thi vương trước mặt, Trác Phàm đơn giản chỉ là một kẻ xâm nhập nhỏ bé mà hắn nhất định phải chết!

    Thi Vương đột biến duỗi ra một ngón tay, móng dài sắc bén phản chiếu ánh sáng màu lam, nó đâm vào trái tim của Trác Phàm.
     
    Anh Cat, Thanh1801, TSF6819 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...