Bách Hợp [Edit] Tam Sinh Tam Thế Gặp Được Người - Mộc Tư Mẫn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi uynizs, 11 Tháng bảy 2021.

  1. uynizs

    Bài viết:
    2
    [​IMG]

    Tam sinh tam thế gặp được người

    Tác giả: Mộc Tư Mẫn

    Editor: Uynizs

    Thể loại: Diễn sinh, Bách hợp, Cổ đại, HE, Tình cảm, Tiên hiệp, Tu chân, Xuyên việt, Chủ công, Nhẹ nhàng, Kiếp trước kiếp này, Duyên trời tác hợp

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Những Truyện Edit Của Uynizs - Việt Nam Overnight

    Văn án 1:

     
    toicuatuoitre, Tiên Nhipinocchio thích bài này.
    Last edited by a moderator: 22 Tháng bảy 2021
  2. uynizs

    Bài viết:
    2
    chương 1: Hiểm sau sơ ngộ​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ miên nguyệt cố hết sức để nâng tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, cố gắng ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, nhận ra bản thân đang nằm trong rừng. Trong đầu thì mờ mịt, hoàn cảnh xung quanh rất xa lạ. Đứng dậy, cúi nhìn quần áo của chính mình, áo dài màu xanh biển, giày vải màu đen, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một từ: Cổ đại.

    Chẳng lẽ nàng xuyên về cổ đại? Đánh giá bốn phía một lần nữa, trừ bỏ cây, vẫn là cây, không biết được là triều đại nào cả. Nhìn xuống đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một bộ cung tên, chẳng lẽ nàng đang đi săn? Nàng ôm đầu, đau đầu đến mức không thể suy nghĩ được gì cả, kỷ miên nguyệt xoa mạnh huyệt Thái Dương, cố sức nheo mắt lại để nhớ những kí ức trước khi xuyên qua.

    Nàng tập trung để nhớ, nhưng một lúc sau kỷ miên nguyệt rất kinh ngạc bởi vì, nàng nhớ không được bất cứ thứ gì cả, nàng không nhớ trước khi xuyên qua nàng làm gì cả. Ký ức trước kia giống như một mảng sương mờ, mọi chuyện lúc trước đều trở nên mơ hồ không rõ, tựa như đã qua thật lâu, thật lâu, lâu đến mức không nhớ được. Chỉ là, nàng rõ ràng nhớ rõ tên của mình, cũng nhớ rõ chính mình đến từ hiện đại, nhớ rõ sinh hoạt ở quá khứ, thói quen ở quá khứ, chỉ là nghĩ không ra công việc cụ thể là gì.

    Nàng mờ mịt mà nhìn lướt qua hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, trong lòng kỷ miên nguyệt dâng lên một sự bất an, nhặt cung tên lên đeo lên lưng, tuy nàng không biết bắn tên, nhưng mang vũ khí sẽ có cảm giác an toàn một chút. Nghó nghiên trái phải, dù sao toàn là cây kỷ miên nguyệt ngẫu nhiên chọn một phương hướng, lảo đảo lê bước về phía trước, mong là có thể gặp được người để hỏi thăm tình hình hiện tại.

    Đáng tiếc kỷ miên nguyệt vận may không tốt, ở trong rừng cây đi hồi lâu, hoàn toàn tìm không thấy đường ra, cũng may nàng tuy đầu bị đau, nhưng cũng không thấy đói bụng. Ngay khi tâm trạng nàng ngày càng kém, ông trời lại cho nàng thêm một điểm tổn thương. Nơi xa truyền đến một tiếng "Ngao ô", một thanh âm chạy nhanh đến, trong lòng kỷ miên nguyệt hoảng hốt, vội vàng chạy về hướng tương phản. Trên đường nàng quay đầu nhìn lại, bị dọa đến nỗi suýt nữa bị ngã.

    Phía sau có một con hổ to lớn đuổi theo nàng, sau vài lần hô hấp, nàng có thể cảm nhận được cơn gió sắc bén ở đằng sau. Chỉ một lát, kỷ miên nguyệt cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, đột nhiên gỡ bao cung tên xuống, kéo cung cài tên, động tác lưu loát. Tốc độ tuyệt đối có thể lập kỷ lục Guinness, chỉ nghe "Ngao" một tiếng, thanh âm vật nặng rơi xuống, kỷ miên nguyệt vẫn duy trì tư thế kéo cung, tinh thần hơi đờ đẫn.

    Cũng vì một chút đờ đẫn này, làm nàng mất đi cơ hội tốt nhất, con hổ trên mặt đất lại lần nữa đứng lên, trên bụng còn cắm mũi tên, máu từ từ chảy ra, lại làm dáng vẻ của nó càng thêm hung ác. Trong đôi mắt to như cái đèn lồng của nó tản ra sự hung ác, liếm liếm hàm răng sắc nhọn, chân sau vừa giẫm, liền hướng kỷ miên nguyệt nhào tới.

    Kỷ miên nguyệt vào lúc nguy hiểm nhất hoàn hồn, nhảy vào hướng bên cạnh, "Xé lạp" một tiếng, quần áo phía bên trái bị xé toạt, tay trái bị móng vuốt của con hổ trảo ra ba đường máu, vừa lúc mất thăng bằng, ngã trên mặt đát. Kỷ miên nguyệt dựa vào bản năng của mình lăn vài cái, nhanh chóng đứng lên, dùng tay phải nhặt lên bộ cung tên bị rơi do tay trái bị thương, hướng bên cạnh chạy vài bước, đùi phải dùng sức giẫm, nhảy về phía sau, cung tên ở tay phải hung hăng nện xuống.

    Lần này vừa lúc nện ở trên đầu con hổ, con hổ ăn đau, tính hung dữ tăng mạnh, thân hình dữ dằn, cái đuôi tựa như roi thép, đánh vào trên người kỷ miên nguyệt, trực tiếp đem nàng đánh bay vào một thân cây, sau đó rơi xuống thật mạnh.

    Kỷ miên nguyệt cảm giác cơ thể đau đến mất cả tri giác, đặc biệt là vùng eo nơi bị con hổ đánh trúng, dường như phải đứt gãy ngay. Cố hết sức bò dậy, nhận ra con hổ đã xem nàng như con mồi trong miệng, Cho nên nó không nhanh không chậm, ung dung vung vẩy cái đuôi đi lại bên cạnh nàng.

    Tay phải kỷ miên nguyệt vẫn luôn nắm chặt cung, mũi tên trong sọt thì đã rơi ra khi bị con hổ đánh bay, bây giờ chỉ còn lại một mũi. Kỷ miên nguyệt thở sâu, đổi cung qua tay trái, sử dụng tốc độ nhanh nhất giương cung cài tên, bắn nhanh ra ngoài.

    Con hổ khi thấy kỷ miên nguyệt nâng lên cung tên, liền thu thái độ ung dung lại, hướng tới kỷ miên nguyệt nhào lại. Lại không nghĩ tới, bị một mũi tên đâm vào giữa trán, té mạnh xuống đất. Chữ "vương" trên đầu bị máu chảy ra nhuộm hồng đi, không còn khí thế hung hăng nữa.

    Lần này kỷ miên nguyệt rút kinh nghiệm, nhanh chóng bò dậy nhặt một mũi tên dưới đất, nhảy tới trước mặt con hổ, tay phải dùng sức đâm mũi tên vào đầu nó, đâm từng mũi một, rất nhiều lần, xác nhận con hổ không thể đứng dậy, mới thở nhẹ ra, xụi lơ trên mặt đất.

    Ngồi trên mặt đất một thời gian, kỷ miên nguyệt giơ tay trái lên, cung vẫn bị nắm chặt trên tay, ngay cả vừa rồi đâm tên, cũng không có buông. Cây cung trong tay, dường như trở thành cây trụ tinh thần cho nàng thêm cảm giác an toàn, tuy nhiên trong lòng nàng càng tích lũy nhiều câu hỏi.

    Nàng tuy rằng nhớ không rõ công việc cụ thể trước kia, nhưng nàng biết rõ, nàng hẳn là sẽ không biết sử dụng cung tên mới đúng. Xã hội hiện đại hẳn đã qua thời kỳ sử dụng vũ khí lạnh lâu rồi, nàng là một con người bình thường, sinh hoạt ngày thường cũng rất đơn giản, ngoại trừ dao phay và dao gọt hoa quả, không tiếp xúc loại vũ khí sắc bén nào cả, như thế nào vừa rồi lại có phản xạ giương cung? Hơn nữa kĩ năng bắn cũng không kém, nếu không cũng không hai lần đều bắn trúng chỗ hiểm của con hổ.

    Kỷ miên nguyệt cố gắng ngồi dậy, nhịn đau đớn trong người, khẽ kéo cây cung ra, trong lòng có cảm giác thần kỳ. Không cần phải suy nghĩ, nàng cũng rất rõ ràng làm sao bắn trúng con mồi, hoàn toàn không cần tốn sức. Nàng kinh ngạc cất cây cung đi, kỷ miên nguyệt thật sự suy nghĩ không ra, chẳng lẽ là ký ức của thân thể? Tất cả chuyện vừa rồi, đều là bản năng chiến đấu của cơ thể này lưu lại.

    "Tê.." nguy cơ hiện tại đã qua, lúc này kỷ miên nguyệt mới cảm nhận được đau đớn kịch liệt trên người, nghiêm trọng nhất là tay trái từ đầu đã bị thương, sau lại còn mạnh mẽ sử dụng cung tên, toàn bộ tay trái đã bị nhuộm hồng, máu trên ba đường máu vẫn luôn chảy, dẫn đến một cảm giác choáng váng.

    Kỷ miên nguyệt dùng tay phải xé một đoạn vải trên quần áo xuống, cuộn vài vòng trên tay trái, dùng hàm răng cùng tay phải phối hợp, đem mảnh vải cột chặt.

    Đánh giá bốn phía, nhìn đến thi thể của con hổ, vẫn có chút sợ hãi trong lòng, tuy nhiên việc càng lo lắng hơn là mùi máu của thi thể sẽ đưa tới những con mãnh thú khác, nàng của hiện tại, không có tinh lực cũng không có dũng khí để đánh một lần nữa. Lại một lần nữa ngẫu nhiên chọn một hướng đi, lần này không chọn mang cung trên lưng mà là cầm chặt trong tay. Làm như vậy, mới có thể cảm nhận được sự an toàn. Kỷ miên nguyệt trong lòng cầu nguyện, lần này có thể đi ra rừng cây, nếu không, nàng chỉ sợ phải chôn thân nơi đây.

    Kỷ miên nguyệt đi một lúc lâu, cảm giác trước đôi mắt toàn màu đen, nàng chỉ dựa một sự kiên trì, nghị lực sống mà tiến lên. Kỷ miên nguyệt nghĩ, nàng có lẽ phải thua tại rừng cây, nàng còn chưa rõ ràng bản thân có thật sự xuyên qua hay không, không có thể suy nghĩ rõ ràng tại sao kí ức của bản thân lại mơ hồ, còn không có.. Sống đủ đâu.. Kỷ miên nguyệt chịu không nổi, mang theo sự không cam lòng ngất đi.

    Khi kỷ miên nguyệt tỉnh lại, đầu còn mê mê hồ hồ, theo bản năng nghĩ muốn ngồi dậy, lại cảm thấy rất đau đớn. Ký ức trước khi hôn mê xuất hiện, kỷ miên nguyệt nằm trên một chiếc giường gỗ, trong mắt lập lòe hơi nước: Cuối cùng thì cũng sống sót.

    Trên người chỗ nào cũng đau, nhất là tay trái, quần áo tựa hồ đã được thay ra, nhẹ nhàng nâng lên tay trái, đang bị băng bó, cách băng bó rất thô ráp, đáng mừng là đã không đổ máu. Kỷ miên nguyệt nằm một lúc, tâm trạng đã hồi phục, lúc này mới nhìn hoàn cảnh xung quanh. Lần đánh giá này làm kỷ miên nguyệt đã khẳng định suy đoán ban đầu của nàng, nàng thật sự đã xuyên qua. Phòng ốc được làm bằng gỗ, nội thất trong phòng đều mang hương vị cổ kính, không có bất cứ hơi thở nào của hiện đại cả.

    Kỷ miên nguyệt không biết miêu tả tâm tình của mình bây giờ ra sao, đã trải qua một cuộc chiến đấu sinh tử, nàng ngoài mệt cùng đau, trong lòng thực sự cũng không có cảm giác nào khác. Hiện giờ xác định sự thật đã xuyên qua, cũng không làm nàng có cảm giác quá lớn. Điều này thật ra làm bản thân nàng cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc, trí nhớ mơ hồ, nàng chắc cũng không giống như là một người trầm tĩnh như vậy, có lẽ, là quá mệt mỏi đi.

    Đôi tay hướng bên cạnh sờ, kỷ miên nguyệt trong lòng hoảng loạn, cung tên của nàng đâu? Bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quanh mọi nơi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, thì ra bị treo ở trên cây cột chỗ cạnh cửa. Kỷ miên nguyệt chỉ cảm thấy trên người vô cùng đau đớn, đang chuẩn bị nằm xuống lần nữa, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một người con gái mặc quần áo đơn giản đi đến, trong tay bưng một cái chén nhỏ.

    Trên mặt cô gái có chút kinh ngạc và hoảng loạn, nhìn tháy kỷ miên nguyệt, trong mắt hiện lên một ý vui mừng: "Người tỉnh rồi a?" Bước nhanh đi đến mép giường, vội vàng nói: "Thời điểm vừa mới nhìn đến người, người đầy cả người đều là máu nằm ở nơi đó, dọa ta sợ."

    Kỷ miên nguyệt mang theo sự cảm kích nhìn về phía đối phương: "Cảm ơn người đã cứu ta."

    Cô gái cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thật ra ta cũng không xác định.. Có thể cứu sống người hay không. Trước kia, ta đều là cứu động vật, đây vẫn là lần đầu tiên cứu người.."

    Kỷ miên nguyệt nhìn cô gái dường như có chút ngượng ngùng kia, không biết sao, thế nhưng nhẹ nhàng cười, thấy cô gái kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng phát giác bản thân thất lễ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Người đã cứu ta, đó chính là ta ân nhân, xin hỏi ân nhân cao danh quý tánh, về sau nhất định khắc trong tâm trí."

    Cô gái cảm xúc có chút mất mát nói: "Ta không có tên.."

    Kỷ miên nguyệt giật mình, chỉ cảm thấy xấu hổ, nhìn đến cô gái mất mát cảm xúc, lại nhìn thoáng qua cách trang điểm mộc mạc của cô gái, trong lòng hiện lên một chủ ý: "Cái tên này thì sao, Xuân Mai Chỉ Tuyết, ta gọi người là Chỉ Tuyết được không?" Lời vừa ra khỏi miệng, kỷ miên nguyệt trong lòng lo lắng, nàng vì người khác đặt tên như vậy, có thất lễ quá hay không? Có lẽ là do sau khi xuyên qua gặp được người đầu tiên, lại có lẽ là do đối phương đã cứu chính mình, lần gặp mặt này, kỷ miên nguyệt rất để ý ý tưởng của cô gái.

    Cô gái xinh đẹp cười, đáp: "Ta thực thích tên này, từ hôm nay trở đi, ta liền gọi là Chỉ Tuyết." Chỉ Tuyết miệng cười, làm kỷ miên nguyệt ngẩn ngơ, rõ ràng dung mạo không được xem xuất chúng, nhưng lúc này Chỉ Tuyết, lại là đẹp nhất trong lòng kỷ miên nguyệt. (tình nhân trong mắt hóa tây thi)

    "Người thì sao? Người tên là gì?" Nghe được Chỉ Tuyết đặt câu hỏi, kỷ miên nguyệt một 囧 (khuôn mặt ba chấm), nàng vậy mà quên nói tên của mình.

    Kỷ miên nguyệt vội vàng nói: "Ta tên kỷ miên nguyệt, người gọi ta miên nguyệt là được."

    Chỉ Tuyết nhẹ nhàng cười, nói: "Được thôi, miên nguyệt."

    "Ai.." Kỷ miên nguyệt có chút ngây ngốc trả lời, làm Chỉ Tuyết cười càng thêm vui vẻ.

    Sau lại, khi các nàng bên nhau, tình cảnh khi sơ ngộ*, thành lịch sử đen của nàng, nàng cố chấp không chịu thừa nhận, nàng cũng có thời điểm ngốc như vậy. Bất quá trong lòng, lại là rất may mắn, có lẽ chỉ có chính mình ngu ngốc như vậy, mới có thể cùng nàng tương ngộ**, duyên phận một khi đến, trước nay khó có thể nắm lấy.

    *sơ ngộ: Lần đầu gặp

    **tương ngộ: Gặp được
     
    toicuatuoitre, Tiên Nhipinocchio thích bài này.
  3. uynizs

    Bài viết:
    2
    2. Cùng chung chăn gối​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ miên nguyệt rất nhanh phát hiện bộ dạng ngốc ngốc của mình, mặt đỏ lên, muốn giơ tay che mặt lại, lại đau đến "Tê" hô lên một tiếng, nàng vậy mà quên mất, nàng lúc này còn bị thương.

    Chỉ Tuyết cũng thu hồi vẻ tươi cười, vẻ mặt sốt ruột đối với kỷ miên nguyệt nói: "Ta quên mất, người còn bị thương nhanh nằm xuống.."

    Kỷ miên nguyệt nghe lời nằm xuống, Chỉ Tuyết ngồi ở mép giường, cầm chén gỗ, đối với kỷ miên nguyệt nói: "Đây là nước thuốc ta thật vất vả mới nghiền xong, để ta bôi cho người, vết thương sẽ tốt nhanh hơn."

    Nói xong, thật cẩn thận đem tay trái của kỷ miên nguyệt kéo qua, đem tay áo vén lên, lại đem dây băng bó bên trong gỡ ra, làm lộ ra ba đường máu dữ tợn. Kỷ miên nguyệt vẫn luôn ngơ ngác mà nhìn Chỉ Tuyết, tùy ý nàng băng bó.

    Chỉ Tuyết đem chén nước thuốc cẩn thận đồ lên trên vết máu, kỷ miên nguyệt nhất thời đau đến gân xanh trên trán nhảy lên, Chỉ Tuyết thấy thế, an ủi nói: "Đau là không có biện pháp giảm, miệng vết thương này quá sâu.. Đúng rồi, miên nguyệt, người là như thế nào bị thương?"

    Kỷ miên nguyệt cố nén đau đớn, cố gắng đem sự chú ý dời đi, trả lời nói: "Gặp lão hổ."

    "Lão hổ?" Chỉ Tuyết một tiếng kinh hô, "Ta ở trong núi này lâu như vậy, chưa từng thấy qua lão hổ đâu.. Liền động vật lớn một chút cũng chưa gặp qua."

    Kỷ miên nguyệt xem bộ dạng của Chỉ Tuyết có chút tiếc nuối, tức giận nói: "Nhìn dáng vẻ của người, là rất muốn gặp gỡ lão hổ?"

    Chỉ Tuyết nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ là nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, mới trả lời nói: "Có một chút muốn.."

    Kỷ miên nguyệt nhịn cười, nhịn xuống đau đớn quơ quơ tay trái bị thương, nói: "Nhìn cái tay tàn phế này của ta, người còn muốn gặp gỡ lão hổ sao?"

    Chỉ Tuyết nhìn thoáng qua tay trái có vết thương đáng sợ của kỷ miên nguyệt, lại hồi ức một chút trên người kỷ miên nguyệt các loại vết thương, lập tức lắc đầu: "Không muốn."

    Kỷ miên nguyệt nhẹ nhàng bật cười: "Chỉ Tuyết, người thật đáng yêu."

    Chỉ Tuyết đối với kỷ miên nguyệt cười ngọt ngào, tay trái kỷ miên nguyệt một lần nữa được băng bó tốt, nàng xốc lên chăn mỏng trên người kỷ miên nguyệt, nói: "Miên nguyệt, cởi quần áo ra đi."

    Kỷ miên nguyệt ngây ngốc mà nhìn Chỉ Tuyết: "Cởi quần áo?"

    Chỉ Tuyết nhìn về phía kỷ miên nguyệt, ánh mắt trong sáng, biểu tình đơn thuần: "Trên người của người còn có thương tích đâu, cũng cần bôi thuốc."

    Kỷ miên nguyệt mặt đỏ lên, muốn nói để chính mình cởi, chính là lại nghĩ đến tình huống của bản thân, tựa hồ cũng không có biện pháp tự bôi thuốc, chỉ phải ngơ ngơ nhìn Chỉ Tuyết, không biết nên nói cái gì. Chỉ Tuyết thấy thế, lại cho rằng miệng vết thương của kỷ miên nguyệt quá đau, không có biện pháp nhúc nhích, nên đem chén trong tay buông, giúp kỷ miên nguyệt cởi quần áo ra.

    Kỷ miên nguyệt vẫn luôn bảo trì trạng thái hồn treo cành cây, để Chỉ Tuyết bỏ đi quần áo của nàng, lại đem nước thuốc đổ lên trên người nàng, đổ lên miệng vết thương lớn lớn bé bé, thẳng đến Chỉ Tuyết giúp nàng mặc quần áo lại lần nữa, cũng không có thể hoàn hồn.

    Chỉ Tuyết giúp kỷ miên nguyệt mặc tốt quần áo, liền đứng dậy nói: "Miên nguyệt, ngủ lâu như vậy, người hẳn đã đói bụng đi, ta cho người lấy trái cây ăn." Nói xong liền bưng chén đi ra ngoài.

    Kỷ miên nguyệt suy nghĩ dần dần thu hồi, nghĩ đến vừa rồi cảnh tượng, trên mặt như có lửa đốt, trong lòng âm thầm cầu nguyện, tác dụng của thuốc mà Chỉ Tuyết đổ lên sẽ nhanh một chút, làm nàng nhanh tốt hơn, nếu mỗi ngày đều làm như vậy, chỉ tưởng tượng thôi, kỷ miên nguyệt đã cảm thấy cả người đều nóng.

    Kỷ miên nguyệt thật ra không phải đối Chỉ Tuyết có ý tưởng gì, chỉ là nàng chưa bao giờ ở trước mặt những người khác bại lộ thân thể trừ bỏ cha mẹ, tự nhiên là sẽ xấu hổ đến không được.

    Vết đỏ ửng trên mặt chưa tan, Chỉ Tuyết cũng đã quay lại, chỉ là trong tay không hề cầm chén gỗ lúc nãy, mà cầm một cái giỏ tre, bên trong bỏ mấy trái cây kỷ miên nguyệt không quen biết.

    Chỉ Tuyết đến gần mép giường, nhìn đến kỷ miên nguyệt bộ dáng đỏ bừng, trong lòng hoảng sợ, vội vàng cúi người dùng tay phải sờ cái trán kỷ miên nguyệt. Sự nóng bỏng trong tay làm Chỉ Tuyết lo lắng mà nhíu mày: "Miên nguyệt, ngươi đầu như vậy nóng, có phải hay không vết thương chuyển biến xấu?"

    Kỷ miên nguyệt vội vàng lắc đầu: "Ta không có việc gì.. Người không cần lo lắng."

    Chỉ Tuyết xem kỷ miên nguyệt trả lời rất khẳng định, lại xem sắc mặt tựa hồ cũng không có gì khác thường, nên yên lòng, từ giỏ tre lấy ra một ít trái cây, đưa đến bên miệng kỷ miên nguyệt nói: "Vậy là tốt rồi, tới, ăn trái cây."

    Kỷ miên nguyệt vừa định dùng tay phải tiếp nhận trái cây, Chỉ Tuyết đã đem trái cây đưa đến bên miệng nàng, giương mắt nhìn đến ánh mắt trong sáng của Chỉ Tuyết, kỷ miên nguyệt nhịn xuống sự khác thường trong lòng, cắn một ngụm trái cây, a rất ngon. Kỷ miên nguyệt ánh mắt sáng lên, cảm giác đói bụng đang tích lũy trong lòng liền bùng nổ, mặc kệ hình tượng của bản thân, ăn trái cây trong tay Chỉ Tuyết, chỉ mấy ngụm liền ăn sạch trái cây.

    Chỉ Tuyết vẫn luôn ôn nhu mà nhìn kỷ miên nguyệt, đợi nàng ăn xong một cái trái cây, lập tức lấy ra cái thứ hai, một bên đút cho nàng, một bên nói: "Miên nguyệt, ăn từ từ, còn có nhiều đâu, nếu là không đủ, ta lại đi tìm cho người."

    Kỷ miên nguyệt liền ăn bốn năm cái trái cây, mới cảm thấy bụng dễ chịu chút, lúc này mới cảm thấy chính mình vừa rồi tựa hồ quá mức vội vàng, xấu hổ cười nói: "Ước chừng là ngủ lâu lắm, thật sự đói đến hôn mê, trong rổ còn có trái cây, Chỉ Tuyết, người cũng ăn một chút đi."

    Chỉ Tuyết cười ngọt ngào, tiếp tục cầm lấy một cái trái cây đưa tới kỷ miên nguyệt bên miệng: "Ta không đói bụng, người nếu đói, liền ăn nhiều một chút đi, nếu là không đủ, ta lại đi tìm."

    Kỷ miên nguyệt lúc này không có da mặt dày như lúc nãy, thẹn thùng nói: "Chỉ Tuyết, ta ăn đủ rồi, người ăn đi."

    Chỉ Tuyết liền thật sự thu hồi trái cây, chính mình từng ngụm cắn, kỷ miên nguyệt vì giải quyết sư quẫn bách của mình, bắt đầu tìm chuyện để nói: "Chỉ Tuyết, người có biết, hiện tại là triều đại gì?"

    Chỉ Tuyết vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn về phía kỷ miên nguyệt: "Triều đại?"

    Kỷ miên nguyệt hơi suy tư, thay đổi cách hỏi: "Hiện giờ là vị nào hoàng đế chấp chính?"

    Trán Tuyết tiếp tục nghi ngờ: "Hoàng đế?"

    Kỷ miên nguyệt từ bỏ vấn đề này, thay đổi phương hướng của đề tài: "Nơi này là địa phương nào?"

    Lúc này đây Chỉ Tuyết cuối cùng cho một cái chuẩn xác đáp án: "Nơi này là Tuấn Tật sơn."

    "Tuấn Tật sơn?" Kỷ miên nguyệt có chút há hốc mồm, địa chỉ này có chút cụ thể a, "Ngạch.. Kia nơi này thuộc về.. Ân.. Châu nào?"

    "Châu?" Trán Tuyết nghiêng nghiêng đầu, lại lần nữa tỏ vẻ khó hiểu.

    Kỷ miên nguyệt lại lần nữa chuẩn bị từ bỏ, Chỉ Tuyết lại nói: "Nơi này là.. Đông hoang Tuấn Tật sơn."

    Đông hoang? Địa danh chưa bao giờ nghe qua, kỷ miên nguyệt trong lòng ẩn ẩn đoán, có thể nơi này quá mức hẻo lánh, thanh danh không có, hoặc là, nàng xuyên qua đến không thuộc về triều đại có trong lịch sử.

    "Miên nguyệt.." Chỉ Tuyết biểu tình có chút do dự, hàm răng khẽ cắn môi dưới, rốt cuộc vẫn là hỏi ra tới, "Nhà của ngươi.. Không ở đông hoang sao?"

    "Nhà?" Kỷ miên nguyệt biểu tình có chút hoảng hốt, không biết vì cái gì, rõ ràng là một chữ rất thân thiết, trong lòng nàng lại dâng lên một loại camr giác xa cách. Mơ hồ nhớ lại chỗ ở hiện đại, thanh âm của kỷ miên nguyệt, làm người nghe không ra cảm xúc trong đó: "Không ở đông hoang.. Nó ở rất xa, rất xa địa phương."

    Chỉ Tuyết trên mặt hiện lên một tia biểu tình ngạc nhiên, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không có nói ra, mà kỷ miên nguyệt đang trong suy nghĩ hỗn loạn, cũng không có chú ý tới sự biến hóa sắc mặt của Chỉ Tuyết.

    Chỉ Tuyết liếc mắt nhìn kỷ miên nguyệt một cái, đột nhiên nói: "Ta lại đi ra ngoài tìm chút trái cây." Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài, kỷ miên nguyệt lấy lại tinh thần, chỉ nhìn đến bóng dáng đi ra ngoài của Chỉ Tuyết.

    Nằm ở trên giường, kỷ miên nguyệt không khỏi suy tư vì cái gì sẽ xuyên qua, cũng không hề muốn tìm tòi nghiên cứu, hiện giờ đang ở phương nào, nàng trong đầu, hiện lên Chỉ Tuyết nghiêm túc cho nàng bôi thuốc, bộ dáng vì nàng đút trái cây, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Thật là một cô gái ngây thơ ngốc ngốc.."

    Chỉ Tuyết vừa đi, liền thẳng đến sắc trời bắt đầu tối, kỷ miên nguyệt tâm tình từ lúc bắt đầu bình tĩnh nhàn nhã, đến sau đó lo lắng không thôi. Ở nhìn đến Chỉ Tuyết đẩy cửa tiến vào lúc ấy, kỷ miên nguyệt chỉ cảm thấy cả người đều thả lỏng xuống dưới, nhịn không được oán giận nói: "Như thế nào người lại đi lâu như vậy?"

    Chỉ Tuyết sửng sốt một chút, giơ lên trong tay giỏ tre, bên trong đầy trái cây: "Nếu là không tìm nhiều một chút, ngày mai người chắc chắn sẽ đói."

    Kỷ miên nguyệt tự nhận không phải là một người dễ dàng làm cho cảm động, chính là Chỉ Tuyết mỗi một hành động, đều làm nàng có một loại cảm giác khó nói thành lời, nàng nhìn chằm chằm Chỉ Tuyết, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật không biết nên nói cái gì mới tốt.

    Chỉ Tuyết lại cho rằng nàng tức giận, vội vàng đi tới, nhẹ giọng nói: "Lần sau, ta cố gắng trở về sớm một chút."

    Kỷ miên nguyệt trong mắt đau xót, nhìn chằm chằm mắt của Chỉ Tuyết, lại là cười: "Ta chỉ là lo lắng người, rốt cuộc, ta là vừa mới gặp lão hổ, còn kém chút là chết trong miệng hổ."

    Chỉ Tuyết nghe vậy vui vẻ cười, đem giỏ tre đặt ở trên một cái ngăn tủ nhỏ, ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú mắt của kỷ miên nguyệt, nói: "Người có thể yên tâm, ta đối những thứ xung quanh đây rất quen thuộc, sẽ không có việc gì."

    Chỉ Tuyết tựa hồ chưa từng cùng người ở chung thì phải, trong lòng kỷ miên nguyệt hiện lên suy nghĩ này, ẩn ẩn có chút vui vẻ, ý cười ở khóe miệng như thế nào đều che giấu không được, cuối cùng bản thân nàng nhẹ giọng khụ khụ, nói sang chuyện khác: "Sắc trời đã tối, sớm một chút nghỉ ngơi thôi."

    Mới vừa nói xong, kỷ miên nguyệt lập tức phát hiện địa phương không thích hợp, ngây ngốc mà nhìn về phía Chỉ Tuyết: "Chỉ có một chiếc giường?"

    Chỉ Tuyết gật gật đầu, nói: "Ta ghé vào trên bàn ngủ là được, vết thương của người chưa lành, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt." Đứng dậy liền phải đi bên cạnh bàn.

    Kỷ miên nguyệt vội vàng giữ chặt tay của Chỉ Tuyết, bởi vì dùng chính là tay trái, chỉ cảm thấy tay trái một trận đau nhức, Chỉ Tuyết lập tức ngồi trở lại mép giường, sốt ruột mà nhìn về phía kỷ miên nguyệt tay trái: "Miên nguyệt, người này.."

    Kỷ miên nguyệt vô cùng đau đớn, lại ra vẻ bình tĩnh, còn trái lại an ủi Chỉ Tuyết: "Không có việc gì, không đau."

    Chỉ Tuyết trừng mắt nhìn kỷ miên nguyệt, tựa hồ ở trách cứ nàng không màng thân thể của mình, hỏi: "Người kéo ta làm gì?"

    Chỉ Tuyết vẫn luôn là ôn ôn nhu nhu bộ dáng, hiện giờ trừng mắt bộ dáng, làm kỷ miên nguyệt lại ngẩn ngơ, ngơ ngơ nói ra mục đích của chính mình: "Chúng ta có thể cùng nhau ngủ trên giường.."

    Chỉ Tuyết sửng sốt một chút, đánh giá kỷ miên nguyệt dưới thân giường, liền gật gật đầu: "Tốt thôi."

    Đều không cần khách khí từ chối một chút sao? Kỷ miên nguyệt thực sự không nghĩ tới Chỉ Tuyết sẽ dứt khoát như thế, tuy rằng nàng thiệt tình muốn cho Chỉ Tuyết ngủ chung giường, nhưng là nàng rốt cuộc còn không có chuẩn bị tốt tâm lí cùng nhau ngu chung giường nữa a.

    Chỉ Tuyết hiển nhiên là thuộc phái hành động, quyết định cùng nhau ngủ, liền trực tiếp cởi ra áo ngoài, lên giường ở bên cạnh kỷ miên nguyệt nằm xuống. Kỷ miên nguyệt tự nhiên là theo bản năng cấp Chỉ Tuyết làm ra vị trí, liền đau đớn trên người cũng không cảm giác được, cả người giống như cứng đờ đầu gỗ giống nhau. Tùy ý trên người chăn bị Chỉ Tuyết kéo qua đi một nửa, cảm nhận được bên cạnh ấm áp hô hấp, kỷ miên nguyệt trong lòng có một tia hối hận, chính là nghĩ đến cảnh tượng Chỉ Tuyết suốt đêm đều ghé vào trên bàn ngủ, lại cảm thấy vẫn là như bây giờ tốt hơn.

    Trời còn không có hoàn toàn biến đen, Chỉ Tuyết lại thực mau liền tiến vào mộng đẹp, kỷ miên nguyệt vẫn luôn cứng đờ thân thể, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cũng không biết trải qua bao lâu, thật sự mệt đến không được, mới ngủ.
     
    toicuatuoitre, Tiên Nhipinocchio thích bài này.
  4. uynizs

    Bài viết:
    2
    3. Lưu lại báo ân​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thứ hai, thời điểm kỷ miên nguyệt tỉnh lại, bên người đã không có người. Kỷ miên nguyệt nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt trong lúc vô tình liếc đến chiếc rổ ở bên mép giường, lập tức trong lòng ấm áp. Nhịn xuống đau đớn ngồi dậy, tay phải lấy qua một cái trái cây, một bên ăn, một bên ngắm cảnh sắc ngoài khung cửa sổ. Bất quá nhìn sau một lúc lâu, cũng không đoán ra được bây giờ là mấy giờ, cũng liền khó có thể phỏng đoán thời gian Chỉ Tuyết quay trở về. Nghĩ đến việc này, kỷ miên nguyệt có chút uể oải, hung hăng cắn một ngụm trái cây.

    Kỷ miên nguyệt ăn mấy cái trái cây, no bụng rồi, liền tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi. Chờ đợi luôn là thứ làm người khó có thể chịu đựng được, lúc này, nàng rất hi vọng vết thương trên người nhanh khỏi hẳn, cả ngày nằm ở trên giường, thật sự rất nhàm chán.

    Cũng không biết rốt cuộc đợi bao lâu, kỷ miên nguyệt lại một lần nữa ngủ rồi, thẳng đến lúc Chỉ Tuyết trở về, đem nàng đánh thức. Mới vừa tỉnh lại kỷ miên nguyệt rất là uất ức mà nhìn Chỉ Tuyết, lẩm bẩm nói: "Chỉ Tuyết, người đi đâu thế?"

    Chỉ Tuyết từ bên cạnh bưng lên một cái chén, nói: "Người bị thương, không thể vẫn luôn ăn trái cây được, ta tìm chút rau dại, nấu chút cháo."

    Kỷ miên nguyệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, cười đến không thấy đôi mắt: "Chỉ Tuyết, người thật tốt.." Vươn tay phải muốn tiếp nhận cái chén trong tay Chỉ Tuyết, lại bị Chỉ Tuyết tránh đi.

    Chỉ Tuyết dùng cái muỗng múc cháo đưa đến kỷ miên nguyệt bên miệng, nói: "Người thương thế chưa lành, vẫn là ta đút cho người đi."

    Kỷ miên nguyệt nhất thời đôi tai đỏ hết: "Này cũng quá phiền toái người."

    Chỉ Tuyết một bên ý bảo kỷ miên nguyệt uống cháo, một bên nói: "Không có việc gì, dù sao ta ngày thường cũng thường xuyên chăm sóc một ít chim bị thương, không phiền toái."

    Kỷ miên nguyệt ngoan ngoãn mà uống một ngụm cháo, biểu tình một hơi dừng lại, Chỉ Tuyết thấy thế nghi hoặc mà nhìn qua: "Làm sao vậy?"

    Kỷ miên nguyệt tươi cười trở nên có chút miễn cưỡng, nỗ lực bình thường nói: "Không như thế nào, có điểm nóng a.." ông Trời chứng giám, từ trước đến giờ nàng chưa từng ăn qua cháo khó nuốt như thế này, rất khó tưởng tượng, một chén cháo làm thế nào mà nấu đến khó ăn như vậy được. Nói như thế nào đâu, thoạt nhìn rất bình thường, chính là bên trong, có một loại hương vị rất quái lạ, cũng không biết, có phải đó là vị của rau dại bên trong.

    Chỉ Tuyết không nghi ngờ, ôn nhu nói: "Ta đây thổi thổi cho người?" Nói liền thổi thổi, mới lại lần nữa đưa đến bên miệng kỷ miên nguyệt.

    Kỷ miên nguyệt ngoan ngoãn tiếp tục uống cháo, còn phải bảo trì bộ dáng vui vẻ, vì giảm trong miệng cảm giác quái dị, chỉ phải nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác: "Cũng chỉ có ta ăn cháo? Ngươi thì sao Chỉ Tuyết?" Mới vừa hỏi xong, kỷ miên nguyệt trong lòng lộp bộp một tiếng, có suy đoán, chần chờ hỏi: "Này cháo.. Cũng chỉ có một chén?"

    Chỉ Tuyết nhạ nhạ nói: "Chỉ có một điểm gạo.."

    Kỷ miên nguyệt tránh đi Chỉ Tuyết đưa đến cái muỗng, nói: "Kia.. Chúng ta ăn một chén."

    Chỉ Tuyết lại là kiên trì đem một muỗng cháo lại lần nữa đưa đến kỷ miên nguyệt bên môi, nói: "Người bị thương, vẫn là người ăn đi, ta ngày mai xuống núi lại đổi một ít gạo."

    Kỷ miên nguyệt xem Chỉ Tuyết vẻ mặt kiên trì, liền không có lại chối từ, yên lặng mà ăn cháo Chỉ Tuyết đút cho, không biết vì cái gì, vừa rồi còn cảm thấy cháo rất khó ăn, lúc này ăn lên, tựa hồ hương vị tốt rất nhiều.

    Một chén cháo cũng không nhiều ít, thực mau liền ăn hết, Chỉ Tuyết đem chén trong tay buông, cầm lấy một cái trái cây đưa tới kỷ miên nguyệt bên miệng: "Cháo chỉ có như vậy một ít, miên nguyệt người nếu còn đói, cũng chỉ có thể ăn trái cây."

    Kỷ miên nguyệt cầm Chỉ Tuyết tay cắn một ngụm trái cây, trong lòng không biết ra sao tư vị, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ Tuyết, người vì sao đối tốt với ta như thế?"

    Chỉ Tuyết ngẩn người, nói: "Ta như vậy, liền tính là đối đãi tốt với người sao?"

    Kỷ miên nguyệt cũng đi theo sửng sốt, xem Chỉ Tuyết một bộ biểu tình thật nghi hoặc, cuối cùng là nhịn không được cười lên một tiếng, nói: "Ngươi đối đãi ta, tất nhiên là rất tốt, chẳng những đã cứu ta, còn như thế chiếu cố ta, đợi ta thương thế tốt lên, nhất định báo đáp người thật tốt."

    Chỉ Tuyết vội vàng xua tay nói: "Không cần, ta cứu người, không phải vì làm người báo đáp ta."

    Kỷ miên nguyệt trong lòng dâng lên ý tưởng trêu chọc Chỉ Tuyết, vì thế ra vẻ nghiêm túc nói: "Chỉ Tuyết, người đây là muốn cho ta làm một người vong ân phụ nghĩa?"

    Trong mắt Chỉ Tuyết hiện lên một tia quang mang, rồi lại nháy mắt ảm đạm đi xuống, rối rắm sau một lúc lâu, mới làm ra quyết định: "Nếu người muốn báo đáp ta, kia có thể hay không.. ở lại, bên cạnh ta."

    Kỷ miên nguyệt sửng sốt: "..."

    Chỉ Tuyết có chút mất mát cúi đầu: "Nếu là không thể.. Vậy quên đi.."

    Kỷ miên nguyệt không nhịn được cười khẽ ra tiếng: "Ta vốn là không chỗ để đi, người nguyện ý lưu giữ ta, ta lại như thế nào không muốn."

    Chỉ Tuyết nghe vậy vui mừng mà ngẩng đầu: "Thật vậy chăng?"

    "Chỉ là.." Kỷ miên nguyệt nhìn dáng vẻ khẩn trương của Chỉ Tuyết, lại tưởng tiếp tục trêu chọc nàng.

    Chỉ Tuyết quả nhiên sốt ruột mà truy vấn: "Chỉ là cái gì?"

    Kỷ miên nguyệt xem bộ dáng sốt ruột của Chỉ Tuyết, không muốn trêu nàng nữa, cười nói: "Chỉ là cứ như vậy, ta không những không thể báo ân, còn thiếu người nhiều một cái ân tình đâu."

    Chỉ Tuyết rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, biểu tình thả lỏng, khóe miệng nhẹ cong, cười đến đã đơn thuần lại ôn nhu: "Ta vốn là không cần người báo ân, người có thể lưu lại bên cạnh ta, chính là đã rất tốt rồi." Kia đơn thuần tươi cười, lung lay kỷ miên nguyệt mắt, trong nháy mắt, kỷ miên nguyệt cảm thấy, nàng có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ vì muốn bảo hộ tươi cười lúc này của nàng.

    "Đúng rồi.." Chỉ Tuyết đột nhiên nhớ tới, "Thương thế của người còn chưa bôi dược đâu.." Vội vội vàng vàng chạy đi ra ngoài.

    Kỷ miên nguyệt có chút cứng nhắc mà nhìn Chỉ Tuyết bóng dáng biến mất, nghĩ đến trong chốc lát lại phải bị xem toàn bộ cơ thể, trong lòng nhiều mối cảm xúc ngổn ngang.

    Một đêm này, hai người tự nhiên lại cùng nhau ngủ, bất quá lúc này đây, Chỉ Tuyết không có lập tức tiến vào mộng đẹp, ngược lại nghiêng người nhìn kỷ miên nguyệt, ánh mắt sáng lấp lánh: "Miên nguyệt, người đồng ý rồi lưu lại, về sau, chúng ta liền cùng nhau sinh hoạt."

    Kỷ miên nguyệt mơ hồ cảm thấy sinh hoạt cái này từ có một chút thần kỳ, bất quá cẩn thận tưởng tượng, tựa hồ lại không có không thích hợp địa phương, nàng không nói gì, Chỉ Tuyết liền tiếp tục dong dài: "Cũng may chiếc giường này cũng đủ lớn, cũng đủ hai ta ngủ, quá mấy ngày ta lại đi dưới chân núi đổi một giường chăn, nếu không chúng ta hai người, mùa đông sợ là sẽ lạnh.."

    Đây là lúc Chỉ Tuyết nói nhiều nhất trong hai ngày hôm nay, nghe Chỉ Tuyết kể ra cuộc sống về sau, kỷ miên nguyệt trong lòng dâng lên một mảnh ấm áp, nghiêng đầu nhìn nhìn Chỉ Tuyết, đột nhiên đối tương lai có rất nhiều chờ mong.

    "Trước kia ta một người, ăn cái gì đều không kén ăn, hiện giờ nhiều ra miên nguyệt một người, mỗi ngày nên chọn thêm một ít trái cây. Đúng rồi.." Chỉ Tuyết nói, đột nhiên chống thân thể hướng kỷ miên nguyệt nhìn qua.

    Kỷ miên nguyệt nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

    Trán Tuyết vẻ mặt chờ mong mà nhìn kỷ miên nguyệt: "Miên nguyệt, khi ta nhặt được người, người nắm chặt cung tiễn, liền đem cung tiễn của người cùng nhau mang về. Người nếu mang theo cung tiễn, hẳn là sẽ săn thú đi?"

    Kỷ miên nguyệt nghĩ nghĩ về cảm giác kéo cung lúc trước, gật đầu nói: "Tự nhiên là sẽ."

    Chỉ Tuyết vui vẻ mà cười: "Vậy là tốt rồi, về sau người phụ trách săn thú, chúng ta đã có thể có nhiều thịt để ăn, còn có thể đem dư thừa con mồi đem đi đổi đồ vật dưới chân núi."

    Kỷ miên nguyệt hỏi ngược lại: "Người không sợ tài bắn cung của ta quá kém, bắt không được con mồi, hoặc là vận may không tốt, tìm không thấy con mồi sao?"

    Chỉ Tuyết thực nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, nói: "Nếu là như thế, ta mỗi ngày liền tìm nhiều một ít trái cây, có thể nuôi sống hai ta."

    Kỷ miên nguyệt tự nhận là một người khó bị cảm động, chính là hai ngày này, Chỉ Tuyết lại luôn làm nàng có cảm giác muốn rơi lệ, ước chừng là bị thương, người cũng yếu ớt đi.

    Trán Tuyết không phát hiện kỷ miên nguyệt cảm xúc biến hóa, một lần nữa nằm xuống, lo chính mình nói: "Từ khi ta có ký ức tới nay, ta đều một người ở tại đây trên núi sinh hoạt, không có người nhà, không có bằng hữu, thị trấn cách đến lại xa, thật sự là rất tịch mịch. Cho nên ngày thường, ta thấy bị thương chim chóc, gà rừng gì đó, liền đều sẽ nhặt về tới, làm chúng nó làm bạn với ta.."

    Kỷ miên nguyệt nhịn không được đưa tay trái duỗi ra, nắm lấy tay Chỉ Tuyết, nói: "Chỉ Tuyết, về sau, có ta bầu bạn với ngươi.."

    Chỉ Tuyết lại là khẩn trương mà nhìn tay kỷ miên nguyệt: "Thương thế của người.."

    Kỷ miên nguyệt trầm giọng nói: "Không có việc gì."

    Chỉ Tuyết liếc mắt một cái, tựa hồ thật sự không có gì khác thường, liền phản lại nắm lấy tay kỷ miên nguyệt, xem nàng bộ dáng đáng yêu như thế, kỷ miên nguyệt có chút không nhịn được, dùng một cái tay khác sờ sờ Chỉ Tuyết đầu, nói: "Chỉ Tuyết, ta chính là người giành sinh mạng từ lão hổ trong miệng, sao có thể không có điểm bản lĩnh, người cứ yên tâm đi, ta bảo đảm, về sau người muốn ăn nhiều ít thịt, là có thể có nhiều ít."

    Chỉ Tuyết nghe vậy cười đến rất vui vẻ, tiếp tục kể ra đối tương lai chờ mong, không trong chốc lát, liền nặng nề mà đi ngủ. Kỷ miên nguyệt nhìn thoáng qua người bên cạnh nhan sắc khi ngủ, sủng nịch mà cười cười, chỉ cảm thấy tâm tình chưa bao giờ tâm tình an bình như lúc này. Có lẽ, những ngày như vậy, thật sự thực không tồi..

    Hiện đại ký ức, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, chỉ có xuyên qua sau ký ức, rất rõ ràng, đặc biệt là đoạn sinh tồn dưới miệng hổ, mỗi một động tác, tựa hồ đều rất rõ ràng khắc trong lòng. Mỗi một lần ngẩng đầu nhìn đến cây cột gác cây cung, liền muốn lấy tới, gắt gao mà nắm ở trong tay, kéo cung cảm giác quen thuộc, còn lưu giữ ở trong lòng, phảng phất cây cung chính là một bộ phận của thân thể. Kỷ miên nguyệt mỗi lần nhớ một lần, trong lòng nghi hoặc liền nhiều thêm một ít, nàng hiện giờ thân thể, khẳng định không phải nguyên bản thân thể, như vậy, thân thể này nguyên chủ nhân lại là ai? Vì sao một mình một người ở trong rừng cây? Này thuần thục tài bắn cung, thật là ký ức của thân thể? Như vậy thời điểm cùng lão hổ vật lộn, là thân thể chiến đấu bản năng? Mấy vấn đề này, kỷ miên nguyệt xem không rõ, cũng không có biện pháp tìm tòi nghiên cứu, chính là mỗi khi nàng một mình một người khi, lại nhịn không được suy nghĩ. Chỉ có cùng Chỉ Tuyết ở chung thời điểm, trong lòng mới có thể bình tĩnh trở lại. Kỳ thật, lưu lại, vốn chính là mong muốn trong lòng của nàng, nàng mới đến, đối này địa phương này rất xa lạ, đối thân phận của chính mình, không có nửa phần hiểu biết, nếu thật sự rời đi, nàng thật đúng là không biết nên đi nơi nào.

    Tuy rằng ký ức rất không rõ ràng, nhưng là kỷ miên nguyệt rõ ràng nhớ rõ, sinh hoạt trước kia, nàng cũng không thích, lòng người đều trở nên quá phức tạp, nàng chỉ có thể nước chảy bèo trôi. Nghĩ đến Chỉ Tuyết tươi cười đơn thuần, chỉ cảm thấy nhà gỗ nhỏ này, tựa hồ đều cho nàng một loại cảm giác thân thiết. Tay trái cầm thật chặt, nơi này, coi như làm một cái khởi điểm mới đi, liền giống như Chỉ Tuyết chờ mong, từ nay về sau, các nàng, sẽ cùng nhau sinh hoạt, qua những ngày vui vẻ..
     
    Tiên Nhi thích bài này.
  5. uynizs

    Bài viết:
    2
    4. Đáng sợ trù nghệ​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, kỷ miên nguyệt cảm giác trên người có chút khác thường, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện là Chỉ Tuyết đang cởi quần áo của nàng, nàng kinh ngạc trong phút chốc liền hoàn toàn tỉnh giấc, đỏ mặt hỏi: "Chỉ Tuyết, người làm gì vậy?"

    Chỉ Tuyết vẻ mặt vô tội nhìn nàng: "Ta đánh thức người sao?"

    Kỷ miên nguyệt không biết nên nói cái gì mới tốt, vô tình liếc thấy chén gỗ trong tay Chỉ Tuyết, lập tức rõ ràng chuyện gì đang diễn ra, có chút xấu hổ nói: "Người là đang.. Giúp ta bôi thuốc a?"

    Chỉ Tuyết một bên tiếp tục động tác trên tay, một bên nói: "Đúng vậy, ta chút nữa muốn xuống núi rồi, đổi một ít gạo và đồ ăn, cho nên trước đó ta phải cho người đổi thuốc."

    Kỷ miên nguyệt không nói gì, Chỉ Tuyết cũng chuyên tâm cho nàng bôi thuốc, đem mỗi một chỗ miệng vết thương đều đồ lên thảo dược lúc sau, Chỉ Tuyết để kỷ miên nguyệt mặc xong quần áo, lại đặc biệt băng bó cho tay trái của kỷ miên nguyệt nơi bị thương nặng. Cuối cùng, Chỉ Tuyết đem một rổ trái cây đặt ở mép giường, nói: "Miên nguyệt, người nếu là đói bụng, thì lấy trái cây trong rổ này ăn cho đỡ đói."

    "Được rồi.." Kỷ miên nguyệt do dự một giây, lại nói, "Người đi sớm về sớm nha, chú ý an toàn."

    Chỉ Tuyết lại nói: "Thị trấn hơi xa, ta chỉ sợ muốn muộn một chút mới có thể trở về."

    Kỷ miên nguyệt trầm mặc, liền không thể lừa lừa nàng một chút sao? Chỉ Tuyết nhìn ra kỷ miên nguyệt không thoải mái, cúi xuống sờ sờ đầu kỷ miên nguyệt, nói: "Ta sẽ cố gắng trở về nhanh một chút."

    Kỷ miên nguyệt cũng biết chính mình có chút gây sự vô cớ, có chút không tình nguyện nói: "Ta chờ người."

    Chỉ Tuyết nghe vậy cười, sau đó liền thu thập đồ vật xuống núi. Kỷ miên nguyệt nằm ở trên giường, lại vì biểu hiện của chính mình vừa rồi mà nhíu mày, như thế nào chịu một chút thương thế lại trở thành dáng vẻ nhược nhược như thế kia, chẳng lẽ bị thương liền trở nên dính người?

    Có lẽ là thảo dược cũng có yên giấc hiệu quả, lại có lẽ nằm ở trên giường thật sự quá nhàm chán, kỷ miên nguyệt trong chốc lát đã ngủ. Ngày này, kỷ miên nguyệt cũng chỉ làm hai việc, ngủ cùng ăn trái cây.

    Gần chạng vạng, Chỉ Tuyết mới đội gió mệt mỏi mà trở về, chuyến đi này, Chỉ Tuyết đổi một ít thứ về, kỷ miên nguyệt nằm ở trên giường, bị cây cột che tầm mắt, xem không rõ lắm. Chỉ Tuyết một hồi về, liền hứng thú bừng bừng mà đi nấu cơm, kỷ miên nguyệt nằm ở trên giường, nghĩ đến hương vị cháo hôm qua, xác định kiếp này trốn không thoát, nhưng trong lòng chính là có chút chờ mong.

    Chỉ chốc lát chút hi vọng của kỷ miên nguyệt đã bị dập tắt, không đợi lâu, ngoài phòng đã có khói đặc dâng lên, nếu nàng không đoán sai, kia hẳn là phương hướng của phòng bếp. Khóe miệng giật giật, quả nhiên, liền không nên có cái gì chờ mong.. Kỷ miên nguyệt mới vừa suy nghĩ như vậy xong, Chỉ Tuyết ho khan đi đến, trên mặt còn có một chút đen đen, làm kỷ miên nguyệt nhìn đến thực sự muốn cười.

    "Miên nguyệt, không có sặc đến người đi?" Chỉ Tuyết nhìn đến kỷ miên nguyệt nhìn chằm chằm nàng, đi đến mép giường hỏi.

    Kỷ miên nguyệt cố nén ý cười, hỏi: "Chỉ Tuyết, người đây là.." Đôi mắt ngó ngó ngoài cửa sổ khói đặc.

    Trán Tuyết đi theo kỷ miên nguyệt ánh mắt xem qua đi, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà giải thích nói: "Ta này không phải cho người làm món ăn sao.."

    Kỷ miên nguyệt khóe miệng giật mạnh, nói: "Chỉ Tuyết, người nấu đồ ăn.. khói đặc đều là bốc lên nghi ngút như thế?"

    Chỉ Tuyết gật đầu: "Luôn luôn đều là cái dạng này a."

    Kỷ miên nguyệt có chút ngạc nhiên hỏi: "Kia ngày hôm qua cháo?"

    Chỉ Tuyết nói: "Ngày hôm qua lúc nấu cháo thì người đang ngủ ngon lành đâu." Ngụ ý, chính là ngày hôm qua kỷ miên nguyệt ngủ đến quá sâu, không nhìn thấy mà thôi.

    Kỷ miên nguyệt gian nan mà đưa ra một cái tươi cười, tiếp tục hỏi: "Chỉ Tuyết, ngày thường người đều ăn cái gì a.. Sẽ không, liền ăn chút trái cây đi?"

    Chỉ Tuyết cúi đầu, nói: "Ta ăn cái gì cũng không bắt bẻ, đa số thời điểm đều ăn một ít trái cây, ngẫu nhiên có thể săn đến động vật nhỏ, liền đem chúng nó nướng chín ăn."

    Kỷ miên nguyệt bị nàng đánh bại, khuôn mặt kiểu cuộc sống này chẳng còn thứ gì để ta luyến tiếc: "Kia chúng ta vẫn là ăn trái cây đi."

    Chỉ Tuyết ngồi ở mép giường, có chút tâm tình giảm đi nói: "Miên nguyệt, người có phải hay không.. Cảm thấy ta rất vô dụng a?"

    Kỷ miên nguyệt thấy thế, thầm mắng chính mình thật là ăn nói vụng về, chạy nhanh an ủi nói: "Sẽ không a, ta nằm ở chỗ này, cái gì đều làm không được, mới vô dụng đâu."

    Chỉ Tuyết thực nghiêm túc mà phân tích: "Thương thế của người đã tốt rất nhiều, ngày mai hẳn là có thể xuống giường đi một chút."

    Kỷ miên nguyệt nghe vậy vẻ mặt vui mừng: "Kia rất tốt a, cả ngày nằm ở trên giường, cảm giác xương cốt đều mau rỉ sắt."

    "Rỉ sắt?" Trán Tuyết vẻ mặt nghi hoặc.

    Kỷ miên nguyệt tròng mắt chuyển động, giải thích nói: "Chính là khi nằm ở trên giường rất là khó chịu."

    "Nga." Chỉ Tuyết cũng không tiếp tục hỏi nhiều, đứng lên đi ra ngoài, "Ta đi xem đồ ăn thế nào, hẳn là đã làm tốt đi."

    Kỷ miên nguyệt cuối cùng cũng minh bạch cháo của ngày hôm qua vì cái gì có hương vị rất kỳ quái, đối đồ ăn của hôm nay cũng không có hy vọng nhiều. Bất quá, khi Chỉ Tuyết bưng ra đồ ăn nàng thật vất vả nấu xong lại đây đút nàng, nàng vẫn là thực ngoan đem đồ ăn ăn sạch sẽ.

    Ăn qua cơm chiều, kỷ miên nguyệt vốn tưởng rằng Chỉ Tuyết sẽ như lúc trước giống nhau sớm lên giường nghỉ ngơi, lại chưa từng nghĩ tới, nàng ở ngoài phòng lăn lộn sau một lúc lâu, cầm một bộ quần áo đi tới.

    "Đây là?" Kỷ miên nguyệt trong lòng đã có suy đoán, vẫn là nhịn không được hỏi.

    Chỉ Tuyết trực tiếp đi lên liền bắt đầu cởi quần áo kỷ miên nguyệt, một bên cởi một bên nói: "Đây là quần áo mới hôm nay ta mới đổi cho người, ta hôm nay đem toàn bộ da lông tích góp được, liền trái cây cũng hái một rổ lớn, để trao đổi một ít đồ ăn cùng bộ quần áo này. Vốn dĩ là ta còn muốn đổi một bộ giường chăn, chính là ta nghĩ, trời còn chưa lạnh, chúng ta hai người một bộ giường chăn cũng đủ, chờ lần sau xuống núi lại đổi chăn."

    Kỷ miên nguyệt tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng đối với Chỉ Tuyết luôn là một tiếng không nói liền cởi quần áo của nàng, mà động tác càng ngày càng thuần thục, cảm thấy rất là bất đắc dĩ, rồi lại không có cách nào.

    Chỉ Tuyết cởi ra quần áo của kỷ miên nguyệt sau, vẫn chưa nhanh chóng cho nàng mặc vào bộ đồ mới, ngược lại từ bên cạnh bưng lên một cái chén, kỷ miên nguyệt có chút há hốc mồm, Chỉ Tuyết là khi nào đem thảo dược chuẩn bị? Nàng đây là lại mất tập trung không chú ý tới? Tuy rằng đã xảy ra rất nhiều lần, chính là mỗi một lần Chỉ Tuyết vì nàng bôi dược, nàng vẫn là sẽ mặt đỏ, trong lòng ngượng ngùng không thôi. Đợi khi thẹn thùng qua đi, Chỉ Tuyết đã bắt đầu vì nàng mặc vào bộ đồ mới, một bên mặc, còn một bên nói: "Ngày xưa quần áo của ta đều là chính mình làm, đồ trước kia người mặc, chính là quần áo ta mới làm. Nhưng nhặt được người, ta vẫn luôn không có thời gian dệt vải, hiện giờ không có đủ vải cho người làm quần áo, ta cũng không có dư thừa quần áo. Hôm nay ở trấn trên, ta vốn định đổi vải vóc trở về làm quần áo, chính là hai ngày rồi cũng chưa cho người thay quần áo, trên người của người tất nhiên không thoải mái, nếu làm quần áo, còn phải đợi hai ngày, đơn giản ta liền trao đổi một bộ về."

    Kỷ miên nguyệt trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói: "Chỉ Tuyết, người thế nhưng biết làm quần áo.."

    Chỉ Tuyết bộ dáng đương nhiên: "Ta cũng cũng chỉ biết này đó.."

    Kỷ miên nguyệt không chút nào bủn xỉn mà khen nói: "Rất lợi hại a, ta liền sẽ không làm quần áo."

    Chỉ Tuyết nghe vậy cười: "Kia về sau, quần áo của miên nguyệt, đều từ ta tới làm nga."

    Kỷ miên nguyệt gật đầu mạnh: "Được thôi."

    Ba ngày sau, vết thương của kỷ miên nguyệt cơ bản đã khỏi hẳn, thảo dược của Chỉ Tuyết hiệu quả không tồi, chỉ tiếc miệng tay trái vết thương quá sâu, để lại vài đạo vết sẹo dữ tợn. Bất quá kỷ miên nguyệt không chút nào để ý, có thể sống sót liền không tồi, lưu vài vết sẹo tính cái gì.

    Chỉ Tuyết đi ngắt lấy trái cây, kỷ miên nguyệt rảnh rỗi đến nhàm chán, đi ra phòng ngủ, đi tới phòng bếp. Này vẫn là lần đầu tiên kỷ miên nguyệt xuống phòng bếp, tuy nói hai ngày trước nàng liền có thể xuống giường hoạt động, nhưng phần lớn là ở ngoài phòng xoay quanh đi một chút, hoạt động thân thể, không có tới phòng bếp.

    Phòng bếp không lớn, không có tủ bát, nhưng là nồi chén gáo bồn cái gì đều có, đều đặt ở trên bệ bếp, bên cạnh bệ bếp có một cái lu nước, nước trong lu là đầy, trong viện không có giếng, cũng không biết Chỉ Tuyết là ở đâu gánh nước. Lu nước bên cạnh còn có một cái lu gạo, bên trong chỉ có rất ít gạo. Trong một góc chỉnh tề chất một ít củi lửa, không nhiều lắm, phỏng chừng cũng liền đủ nấu hai bữa cơm.

    Kỷ miên nguyệt trong lòng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, do dự một chút, đi đến lu nước, hướng trong nước nhìn lại. Như vậy vừa thấy, trong lòng nói không nên lời là cái gì tư vị, thực xa lạ dung mạo, rất là bình thường, sắc mặt không tốt lắm, có chút tái nhợt, hẳn là do thương thế mới vừa khỏi. Kỷ miên nguyệt lắc lắc đầu, nội tâm cảnh cáo chính mình, qua đi đã là tốt, sống được đã là may lắm rồi.

    Bình phục tâm tình lại, kỷ miên nguyệt đánh giá một chút toàn bộ bệ bếp, trong đầu suy tư một chút, cuối cùng vẫn là quyết định thử xem, nàng cùng Chỉ Tuyết, dù sao cũng phải có một người sẽ nấu cơm chứ, cũng không thể về sau đều ăn trái cây cùng thịt nướng. Nàng trước kia là biết nấu cơm, hơn nữa tay nghề rất không tồi, chỉ là chưa từng dùng qua bếp lò cổ đại, cũng không biết có thể hay không làm được.

    Kỷ miên nguyệt bản lĩnh trù nghệ thật sự không tồi, lần đầu tiên thực nghiệm, liền thành công, khi một nồi cơm ra lò, nàng còn chưa phản ứng lại. Nếm một ngụm cơm, phát hiện hương vị rất bình thường, kỷ miên nguyệt mới rốt cuộc thả lỏng, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Bếp lò đã sờ soạng xong, nếu có thể nấu cơm được, nấu đồ ăn hẳn là cũng không khó, kỷ miên nguyệt nghĩ, liền chuẩn bị đi ra ngoài hái ít rau dại, chờ Chỉ Tuyết trở về, cũng cho nàng một bất ngờ.

    Vì thế, khi Chỉ Tuyết đem theo một rổ trái cây thỏa mãn đi về, liền thấy được bất ngờ kỷ miên nguyệt chuẩn bị. Chỉ Tuyết rất vui vẻ, nếm một ngụm đồ ăn của kỷ miên nguyệt, càng vui vẻ. Nhìn đến bộ dáng của Chỉ Tuyết ăn rất thỏa mãn, kỷ miên nguyệt trong lòng cũng tràn ngập cảm giác tự hào, lập tức vỗ vỗ bộ ngực, bảo đảm nói: "Chỉ Tuyết, ngày mai ta liền đi săn thú, ngày kia chúng ta đi chợ, đổi ít tiền bạc, mua chút đồ ăn, lại mua ít gia vị, ta làm người nếm thử, cái gì gọi là món ăn trân quý mỹ vị."

    Chỉ Tuyết đôi mắt đều sáng, nàng tuy rằng rất phàm ăn, nhưng có ăn ngon, ai lại nguyện ý cả ngày ăn trái cây đâu? Hôm nay bất quá là rau dại, kỷ miên nguyệt đều làm được rất là không tồi, kia món ăn trân quý mỹ vị, tự nhiên làm Chỉ Tuyết chờ mong không thôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...