Đam Mỹ [Edit] Hệ Thống Khóc Lóc Qùy Cầu Ta Thành Thần - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Tui FA tui kiêu ngạo, 6 Tháng ba 2022.

  1. Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thường hay nhắn lại, cái gì cũng có thể nói, nếu lợi dụng tốt, không cần làm chuyện xấu cũng có thể thu được một lượng lớn giá trị cảm xúc.

    Bạch Tư Kiều chọc chọc hệ thống: "Nếu không chúng ta cũng đi làm phát sóng trực tiếp đi?"

    Hệ thống: ?

    "Chúng ta có thể nhìn xem có ai cần giúp đỡ không."

    Hệ thống: "Tôi là một cái hệ thống tà thần lớn như vậy, ký chủ của tôi lại làm phát sóng trực tiếp trợ giúp người? Tôi không cần mặt mũi sao? Lỡ đâu bị các thần khác biết, tôi còn sống như nào được?"

    Bạch Tư Kiều thong thả ung dung khuyên nó: "Thân, cậu* phải bình tĩnh, mặc kệ chũng ta làm như thế nào, chỉ cần chúng ta nhiều tích phân, thăng cấp mau, người khác đều phải nhìn lên lông chân của cậu."

    (giờ tui mới nhạn ra, gọi hệ thống là cậu nó có.. bất thường quá không nhỉ, giờ lội lại 9 chap để sửa thành mi thì mệt lắm =_=)

    Liên tiếp đả kích đã làm hệ thống tự bế: "Đừng nói nữa, tôi đã không muốn sống nữa."

    Bạch Tư Kiều lười đi an ủi nó, trực tiếp đi tìm giấy cùng bút: "Đợi tôi đem tích phân về cho cậu đi, lúc đó cậu liền có tinh thần."

    Bạch Tư Kiều mở ra phát sóng trực tiếp, không lộ mặt, trong màn ảnh chỉ có một tờ giấy: Có người nào yêu cầu hỗ trợ không? Gần đây tôi có thể đi hỗ trợ.

    Ngay cả tên phòng phát sóng trực tiếp cậu cũng lười nghĩ: Năng lượng chính nghĩa.

    Có vài người tiến vào, nhìn một cái, rồi lại đi ra, loại chuyện này có ai sẽ tin? Không thân không thích, dựa vào cái gì sẽ giúp? Vừa nhìn là biết thủ đoạn hút fan.

    Cũng có người nhắn tin xong liền lập tức rời đi: Tôi cần người quét tước vệ sinh, mau tới đi.

    Ta đói bụng, nhờ mua dùm một phần bò bít tết đưa tới đây, đút ta.

    Ta muốn có một ông chồng, chủ bá có thể cho sao?

    Ngay cả mặt cũng không lộ, giả vờ cái gì?

    Hiện tại trong tất cả các loại thủ đoạn hút fan, làm việc tốt vẫn là cách đứng đầu, mong chủ bá không lợi dụng lòng tốt của người khác.

    * * *

    Hệ thống không cao hứng: "Cậu nhìn xem, con người cũng sẽ không cảm ơn cậu, có việc tốt gì đáng làm a?"

    Bạch Tư Kiều nằm ở trên giường đọc sách: "Tôi không làm chuyện xấu, cũng không thể ngăn cản người khác chán ghét tôi, bọn họ nói cái gì cũng không liên quan đến tôi."

    Câu mở ra một túi khoai tây chiên, thảnh thơi ăn: "Người khác xem tôi không vừa mắt thì có sao, tự tôi thấy mình vừa mắt là được, ai thèm để ý bọn họ thấy thế nào?"

    Hệ thống trong lúc nhất thời không còn gì để nói, mạc danh cảm giác cũng rất có đạo lý.

    Điện thoại vẫn luôn quay tờ giấy, chậm trễ cậu chơi điện thoại, Bạch Tư Kiều chọc chọc hệ thống: "Không làm gì là không được nha hệ thống ca, cậu giúp ta quay tờ giấy này đi, điện thoại trả cho tôi."

    Hệ thống: "..."

    "Thân, có người nào muốn nhờ trợ giúp nhớ kêu tui nha, những việc này đều là vì để chúng ta có thể thăng cấp, cậu nhớ phải tích cực một chút."

    Hệ thống: "..."

    Phát sóng trực tiếp gần hai giờ cũng không có người yêu cầu trợ giúp, thẳng đến thời gian cơm trưa, rốt cuộc cũng có người yếu ớt hỏi: Anh có thể giúp em không? Ông nội của em bị bệnh, cha mẹ đều qua đời, em không có tiền chữa bệnh cho ông.

    Hệ thống nghẹn ba phút, tất cả là vì cảm xúc giá trị, nghẹn khuất nhắc nhở: "Ký chủ, mau tỉnh lại!"

    Bạch Tư Kiều khen nó: "Thống ca, trên thế giới này tuyệt đối không có hệ thống nào tuyệt vời bằng cậu, kiếp sau cậu lại đến tìm tôi, tôi tiếp tục làm kí chủ của cậu."

    Hệ thống: ".. Thật ra cũng không cần."

    Bạch Tư Kiều click mở chủ trang của người để lại lời nhắn, người này hẳn là tuổi không lớn, mục chia sẻ đều là tâm tình khi đi học, còn có ảnh chụp sinh hoạt cùng một ông già.

    Từ trên ảnh chụp có thể thấy trong nhà thật sự chỉ còn hai ông cháu họ, chưa từng thấy mặt những thành viên khác trong nhà. Đứa nhỏ này học tập cũng không tồi, được thật nhiều giấy khen, chỉ là kinh tế tương đối khó khăn, rất nhiều lần nhắc tới việc sau khi tan học phải cùng ông đi nhặt phế phẩm.

    Bạch Tư Kiều trò chuyện riêng với cậu ta: Đem địa chỉ nhà cậu gửi cho tôi.

    Kỷ Tô do dự một chút, đem địa chỉ nhắn qua. Cậu cảm thấy mình giống một tên ngốc, ông vừa có bệnh liền đi cầu cạnh khắp nơi, thân thích đều cảm thấy bọn họ kham không nổi, không ai chịu giúp bọn họ, loại người xa lạ này như thế nào có thể tin?

    Bạch Tư Kiều tra xét địa chỉ một chút, không gần, đại khái lái xe phải mất hai giờ.

    Bạch Tư Kiều trả lời: Khoảng 3 giờ chiều anh có thể tới, lúc anh đi có thể phát sóng trực tiếp không? Không lộ mặt, chụp chung quanh, như vậy mới có thể làm càng nhiều người tới tìm anh.

    Kỷ Tô: Không sao hết, anh chụp đi, chỉ cần có thể giúp em là được.

    Bạch Tư Kiều chọc hệ thống: "Cảm xúc giá trị có phải có thể đổi thành số tiền đồng giá không?"

    Hệ thống: "Cậu muốn làm gì?"

    Bạch Tư Kiều cười cười: "Phát sóng trực tiếp kiếm cảm xúc giá trị, đổi chút tiền làm học phí cho cậu nhóc kia."

    Hệ thống cảm thấy mình sắp không được: "Vốn dĩ giá trị cảm xúc đã không nhiều lắm, cậu còn muốn cắt xén của tôi? Cậu có còn là người không?"

    Bạch Tư Kiều bảo đảm: "Cậu tin tôi đi, chúng ta sẽ có rất nhiều giá trị cảm xúc, cậu phụ trách ghi hình, đừng chụp mặt người ta."

    Hệ thống mệt tâm: ".. Vậy thử xem đi."

    Buổi chiều Bạch Tư Kiều thừa dịp ba mình không ở nhà, trộm đem xe thể thao của mình lái ra ngoài.

    Tới địa chỉ cậu nhóc gửi cho mình, Bạch Tư Kiều đem xe ngừng ở dưới lầu, đây là một tiểu khu kiểu cũ, là điển hình của "Bốn cũ một kém" : Đường cũ, sân cũ, nhà cũ, cơ sở vật chất cũ, hoàn cảnh sinh hoạt kém.

    Mỗi một tòa nhà có tổng cộng sáu tầng, không có thang máy, lớp sơn bên ngoài đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, vừa dơ vừa đen, lớp sơn bên trên cơ bản đã rớt hết, lộ ra lớp xi măng bên trong. Lớp chống trộm trên cửa sổ đều bị rỉ sét, có mấy nhà thậm chí bị hỏng hóc, lủng lỗ chỗ cũng không thấy có người tu sửa. Khoảng cách giữa các nhà cũng tương đối gần, hành lang vừa âm u vừa ẩm ướt, thậm chí còn ngửi được mùi mốc meo trong không khí.

    Mười mấy người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến nơi này nhịn không được nhắn lại: Chủ bá còn rất biết chụp ảnh, địa đểm lựa chọn cũng rất tốt, vừa nhìn liền biết không phải gia đình giàu có.

    Tại sao số nhà lại không cho xem? Sợ bị người khác nhận ra hàng giả?

    Hiện tại diễn kịch đều rất đầy đủ, không biết diễn viên quần chúng có diễn tốt hay không.

    Nếu như là thật thì sao a? Không bắt mọi người làm việc thiện, vậy nên cũng đừng đả kích thiện tâm của người khác.

    Vừa mới bắt đầu xem liền châm chọc mỉa mai, có phải cố ý quay chụp hay không còn phải chờ xem xong lại nói.

    Bình xịt thành tinh à, nhìn cái gì cũng muốn cãi?

    * * *

    Tổng cộng cũng không được mấy người, vậy mà còn có thể cãi nhau? Sau khi hệ thống thu được giá trị cảm xúc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng mỗi người cung cấp số lượng giá trị cảm xúc cũng không nhiều lắm, ít thì một hai điểm, nhiều cũng chỉ có mười điểm, nhưng nếu như nhiều người a?

    Nếu như có một ngàn người, một người cung cấp 10 điểm giá trị cảm xúc, nó liền thu được 1 vạn giá trị cảm xúc! Nếu có một vạn người, vậy chính là mười vạn giá trị cảm xúc! Vừa tưởng tượng như vậy, phát tài a!

    Hệ thống kìm nén không được, trộm thăng cấp một chút.

    Bạch Tư Kiều gõ cửa, mở cửa chính là một thiếu niên tầm tuổi Bạch Tư Đình, nhìn thấy Bạch Tư Kiều, cậu ta co quắp hỏi: "Anh là cái kia.. chủ bá năng lượng chính nghĩa?"

    "Đúng vậy."

    Thiếu niên nhanh chóng né ra: "Mời, mời vào, thực xin lỗi, nhà em có chút loạn."

    Cậu ta nhanh chóng đem những đồ vật vứt loạn thu thập lại một chút, không nghĩ tới cái chủ bá xa lạ này thật sự sẽ đến. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu thấy người lớn lên đẹp như vậy, khí chất của anh ấy cùng cái ngôi nhà bần cùng này không chút hợp nhau, cậu ta không dám mời Bạch Tư Kiều ngồi xuống, sợ làm dơ quần áo anh.

    Bạch Tư Kiều đánh giá một chút ngôi nhà này, gia cụ không nhiều lắm, phần lớn đều rất cũ nát, thoạt nhìn niên đại không ít, điều làm cậu chú ý nhất là một mảnh tường dán đầy giấy khen: "Kỷ Tô đồng học, em học tập thật giỏi đúng không."

    Thiếu niên kinh ngạc: "Sao anh lại biết?"

    Bạch Tư Kiều bị chọc cười: "Trên giấy khen viết a."

    Kỷ Tô đỏ mặt: "Cũng được thôi."

    Bạch Tư Kiều hoãn thanh hỏi: "Cứ luôn đi thu nhật phế phẩm với ông cũng sẽ chậm trễ học tập đi, về sau học phí của em tôi ra, tôi sẽ hỗ trợ em đến khi em học xong đại học."

    Kỷ Tô hoảng loạn ôm quần áo trên sô pha, khiếp sợ nhìn Bạch Tư Kiều: "Anh ra?"

    Bạch Tư Kiều hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, anh ra, nhưng mà số tiền này không phải cho không, là cho em mượn, không lấy tiền lời, trong vòng mười năm em đi làm trả lại cho anh là được."

    Vành mắt Kỷ Tô lập tức đỏ lên, kích động mà nói: "Em không muốn đi học, anh có thể cho em mượn tiền chữa bệnh cho ông em không? Ông bệnh rất nghiêm trọng, em đã dẫn ông đi bệnh viện vài lần, đều vì không đủ tiền, liền.."

    Thiếu niên nói không được nữa, cậu cũng không biết hiện tại nên làm sao bây giờ, người có thể nhờ đều đã nhờ, trước đó thân thích của họ cũng đã cho cậu mượn tiền, hiện tại đã không muốn tiếp tục cho cậu mượn, cậu vẫn luôn rất cảm kích bọn họ, không có ai có thể vẫn luôn cứu tế người khác a?

    Bạch Tư Kiều đưa cho cậu một tấm khăn giấy: "Tiền cho ông em khám bệnh anh cũng có thể cho em, chỉ cần sau khi lớn lên em trả anh là được."

    Kỷ Tô trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ cứ mãi xác nhận: "Anh thật sự cho em mượn tiền sao? Thật sự cho sẽ chữa bệnh cho ông em sao? Còn có thể để em đi học?"

    "Có thể" - Bạch Tư Kiều bảo đảm: "Anh đã nói thì nhất định sẽ không đổi ý, dẫn anh đi xem ông em đi, ông bị bệnh gì?"

    Hệ thống: "Tâm tư đứa nhỏ này rất thuần túy, cảm kích cảm xúc giá trị vẫn luôn tăng 900, 900, bình thường cứu một mạng người mới có thể kiếm được một ngàn, sau này cậu cho cậu ta tiền một lần cậu ta liền cũng cấp thật nhiều điểm cho cậu, đủ cho cậu dùng một thời gian."

    Bạch Tư Kiều: "Cho nên, hiệu quả cùng làm việc xấu không khác là mấy đi."

    Hệ thống: ".. Còn kém một chút."

    Kỷ Tô mở cửa phòng ngủ ra, một ông lão đầu tóc hoa râm đang ngủ, ông lão đã gầy đến mức không rõ da thịt, nghe được động tĩnh ông liền mở to mắt, thấy có người xa lạ ở trong nhà, ông đưa mắt nhìn về phía cháu trai, khàn khàn giọng nói hỏi: "Đây là ai?"

    Kỷ Tô kích động nói: "Ông ơi, anh trai này nói sẽ khám bệnh cho ông, cũng sẽ cho con đi học."

    Ông lão kinh hỉ nắm lấy tay cháu trai, Kỷ Tô nhanh chóng nâng ông dậy, ông lão nhanh chóng hỏi Bạch Tư Kiều: "Cậu có điều kiện gì sao? Tình trạng trong nhà tôi cậu cũng đã thấy rõ, cái gì cũng không có."

    Không thể nào có việc bầu trời đột nhiên rớt xuống bánh nhân thịt, ông đã sống nhiều năm như vậy, đạo lý này ông đã hiểu rõ ràng, ông chỉ sợ người này có ý đồ xấu, miệng nói giúp đỡ, thật ra lại lừa đứa nhỏ này.

    Bạch Tư Kiều mỉm cười nói: "Cái gì tôi cũng không cần, cũng không tính giúp đỡ em ấy, là cho em ấy mượn, không lấy lãi, em ấy trưởng thành rồi trả cho tôi cũng được."

    Ông lão lúc này mới yên tâm, không ngừng gật đầu, đôi mắt vẩn đục nhìncháu trai mình, dặn dò cậu: "Con phải cố gắng học tập, dù có thế nào cũng không được quên ân tình này, còn sống thì còn nhớ."

    Kỷ Tô nhanh chóng gật đầu: "Ông yên tâm, con nhất định sẽ không quên. Ông cũng phải nhanh chóng khỏe lên, con sẽ chăm chỉ học tập, về sau kiếm thật nhiều tiền, mua đồ ăn ngon cho ông, còn mua nhà lớn cho ông, để ông hưởng phúc tuổi già."

    Ông lão vui mừng cười nói: "Được, ông chờ."

    【cảm kích cảm xúc giá trị: +900

    +900

    +800

    * * *

    Cảm xúc giá trị +2

    +3

    +5

    * * *】

    Đôi ông cháu này giá trị cảm xúc vẫn luôn cộng thêm 800, 900, không phải ân tình cứu mạng, Bạch Tư Kiều không nghĩ tới có thể tăng lên nhiều như vậy. Phòng phát sóng trực tiếp cũng tới không ít người, hệ thống đã lười thống kê rốt cuộc là cảm xúc nào, trực tiếp chính là cảm xúc giá trị, tuy ít, nhưng là cuồn cuộn không ngừng.

    Bạch Tư Kiều vừa lòng cong cong môi, như vậy nếu như làm tốt phát sóng trực tiếp sự là có thể nhanh chóng thăng cấp, cậu hỏi ông lão: "Đi bệnh viện khám một chút sao?"

    Ông lão chậm rãi nói: "Không cần đâu, đều là bệnh cũ, nghỉ hai ngày là tốt thôi."

    Bạch Tư Kiều nhìn ra ông chính là luyến tiếc tiêu tiền: "Nhìn ông như vậy chắc cũng không phải bệnh lớn gì, đứa nhỏ này kêu cháu tới chính là vì xem bệnh cho ông, phải đi bệnh viện chứ? Cháu đưa hai người đi."

    Ông lão vội vàng cự tuyệt: "Không cần không cần, lão thật sự không có việc gì, nghỉ hai ngày thì tốt rồi."

    Bạch Tư Kiều cũng không khuyên nhiều, chỉ nói một câu: "Lỡ đâu ông không còn nữa, đứa nhỏ này còn chưa thành niên, ông thật sự yên tâm sao?"

    Ông lão lo lắng nhìn Kỷ Tô, xác thật, ông còn chưa thấy đứa nhỏ này thành niên, chưa thấy nó cưới vợ sinh con, thành gia lập nghiệp, ông không bỏ xuống được, chính là tiêu tiền lại luyến tiếc, ông nghĩ có thể chống được bao lâu liền chống bấy lâu, tích cóp chút tiền cho đứa nhỏ.

    Bạch Tư Kiều từ hệ thống đổi ra hai vạn, đặt lên bàn: "Tiền đi học của em ấy mỗi tháng cháu sẽ gửi cho em ấy, hai vạn này cũng đủ cho ông đi bệnh viện kiểm tra rồi, có xem bệnh hay không vẫn tự do hai người tự mình quyết định."

    Phòng phát sóng trực tiếp người đã có hơn 3000 người, nhưng người trong phòng phát sóng không hề có hứng thú với việc cậu làm việc tốt, có thể lưu lại đều là người rảnh rỗi.

    Chủ bá thật là hào phóng, trực tiếp cho hai vạn đồng tiền, tôi cũng cần được trợ giúp, mau tới giúp ta đi, ta đều nghèo đến sắp không có cơm ăn.

    Giúp đỡ người khác còn bắt phải trả ơn, chủ bá có tiền như vậy, trực tiếp cho người ta không được sao?

    Lời này nói ra được cũng thực thú vị, có thể tới cửa hỗ trợ đã xem như không tồi, mắc gì không cho cậu ấy nhận báo đáp? Chẳng lẽ giúp đỡ người khác đều phải không cầu báo đáp? Vậy người nhận có phải có thể an tâm thoải mái hưởng thụ hay không?

    Chủ bá như vậy đã là rất tốt rồi, không cần lợi nhuận, chỉ nói sau này cậu nhóc kia lớn lên thì trả, thậm chí còn không có giấy nợ, cái này còn phải xem người được giúp có lương tâm hay không.

    Mấy tình huống khác trước đừng nói, nhanh chóng kéo ông ấy đi bệnh viện đi, giúp người thì giúp tới cùng, đáng lẽ phải cho bọn họ mỗi tháng một vạn đồng làm tiền sinh hoạt phí.

    Mấy lầu dưới đều tránh ra, lầu trên đem hoa sen của Quan Âm ngồi nứt ra rồi! Sắp nổ!

    * * *

    Trong phòng phát sóng trực tiếp ngươi nói ta nói, Bạch Tư Kiều bớt thời giờ liếc mắt nhìn một cái, những giúp cậu nói chuyện cậu đều cảm ơn trong lòng, những người nói cậu không phải người tốt cậu một chút cũng không thèm để ý, dù sao thứ cậu muốn chính là giá trị cảm xúc, chỉ cần bọn họ không quá phận, cậu như thế nào đều không sao cả.

    * * *editor nói nhỏ -----

    Coi mấy người kia cãi nhau tui muốn tức chết luôn, tiền là gió thổi tới à, mấy người nói cho không là phải cho không à =))

    Xưa kia tui tự tin ngày 2 chương không sao, giờ tui sợ rồi, huhu, đau tay quá
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2023
  2. Chap 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính là trong thời gian ngắn có nhiều người xem cậu phát sóng trực tiếp như vậy, cái này làm cho Bạch Tư Kiều nhịn không được giương cao khóe miệng, thấy hệ thống thu giá trị cảm xúc vui sướng như vậy, cũng không vạch trần nó.

    Bạch Tư Kiều nói với phòng phát sóng trực tiếp: "Phát sóng trực tiếp ngày hôm nay lập tức liền kết thúc, người có yêu cầu trợ giúp có thể tới tìm ta, tiền đề là thật sự thực khó khăn."

    【chúc mừng ký chủ!

    Mị lực giá trị +5

    Công đức giá trị +2

    Cảm xúc giá trị 40000

    Xin hỏi có đổi thành kinh nghiệm giá trị 4000 hay không? 】

    Bạch Tư Kiều trước tiên dùng 2 vạn cảm xúc giá trị đem 2 vạn đồng tiền tiêu vặt của mình đổi trở lại, dư lại 2 vạn cảm xúc giá trị đổi 2000 kinh nghiệm.

    Tuy rằng bị cắt xén hai vạn, hệ thống vẫn cực kì hưng phấn, đây là lần đầu tiên ký chủ chủ động làm nhiệm vụ, nếu như cậu vẫn luôn tích cực như vậy, thăng cấp còn xa sao!

    Bạch Tư Kiều chọc nó: "Thống ca, làm việc tốt cảm giác thế nào?"

    Hệ thống: ".. Cũng vậy thôi."

    Nếu muốn đạt được giá trị cảm xúc, Bạch Tư Kiều có rất nhiều phương pháp. Đơn giản là cậu lười, không muốn làm. Một nữa là cậu còn chưa bắt chẹt được hệ thống, không thể để nó thăng cấp quá nhanh.

    Việc hôm nay có lẽ trấn an được hệ thống vài ngày, đỡ phải để nó vẫn luôn nhai nhải bên tai. Bạch Tư Kiều duỗi người, chuẩn bị về nhà.

    Thời điểm Bạch Tư Kiều về đến nhà, trời đã tối rồi. Bạch Chấn Giang vừa lúc đang ở trong sân chăm sóc hoa cỏ: "Ai cho con đem xe ra ngoài? Đem cất lại đi!"

    "Được." Bạch Tư Kiều kiên quyết không tranh luận, lập tức cất lại, ngoan ngoãn nghe lời. Bạch Chấn Giang bất đắc dĩ thở dài, nếu như trước kia nó cũng ngoan như vậy, nói không đã đậu được một trường đại học tốt? Hiện tại mỗi ngày ở nhà đi dạo, 2 năm sau dựa vào mặt nhận bằng tốt nghiệp, ai.

    Quản gia thấy cậu về, nhiệt tình nói: "Đại thiếu gia đã trở lại? Có đói bụng không? Phòng bếp mới vừa làm bánh đậu đỏ nước dừa (1), còn có dưa hấu ướp lạnh, thiếu gia có muốn ăn một chút, lót bụng?"

    Bạch Tư Kiều cười cong đôi mắt: "Có thể, cảm ơn Bình bá."

    Không ở bên ngoài cũng tốt, trong nhà vẫn luôn có đồ ăn ngon, Bạch Tư Kiều mỉm cười đi vào phòng khách, mạc danh cảm giác được một tia quái dị, cậu nhìn lướt qua bốn phía, ở trên tường phía tây phát hiện mới treo lên một bức tranh thuỷ mặc, hổ gầm xuân sơn (2).

    Bạch Tư Kiều đi qua, ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, là một bức tranh thuỷ mặc thực bình thường, không thể nói ra không đúng chỗ nào, chính là cảm giác bức họa này làm cậu thực không thoải mái.

    "Bình bá, bức tranh này là từ đâu ra?"

    Bình bá đem điểm tâm đặt lên bàn: "Là tiên sinh thỉnh về tới, ngài đừng lộn xộn."

    Bạch Tư Kiều giơ tay muốn sờ, Bình bá chạy nhanh ngăn đón: "Thiếu gia đừng nhúc nhích, tiên sinh coi nó như bảo bối, không cho người khác chạm vào, lỡ như làm hư rồi ông ấy sẽ thật sự tức giận."

    Hệ thống: "Ai nha, ai ác như vậy a, tính cách này tôi thích, một bức họa là có thể làm cậu nhà tan cửa nát."

    Bạch Tư Kiều nheo mắt, nhà tan cửa nát a, như này liền có chút thú vị.

    "Con mang vào cho mẹ!"

    "Không mang!"

    Bạch Tư Đình từ trên lầu chạy xuống, Bạch phu nhân đuổi theo phía sau: "Con, đứa nhỏ này, sao con lại không nghe lời như vậy? Mấy ngày nay bài tập con cũng làm không tốt, còn có ba năm liền phải thi đại học, hiện tại phải hoàn thành chương trình cấp ba, sau này mới có nhiều thời gian ôn tập hơn."

    Bạch Tư Đình tức giận nói: "Con có học tập hay không cùng thứ này có liên quan gì? Mẹ đây là tư tưởng mê tín dị đoan! Mẹ có tin con mặc vào liền không học nữa, một cái đề con cũng không làm, đi ra ngoài cưỡi ngựa đua xe! Đánh nhau ẩu đả!"

    Nhìn thấy Bạch Tư Kiều vừa lúc đứng ở dưới lầu, Bạch Tư Đình xấu hổ nhấp miệng, quay mặt đi: "Hừ!"

    Bạch Tư Kiều cũng không thèm so đo với hắn, ánh mắt cậu dừng ở trên tay Bạch phu nhân, một cái túi vải màu vàng, bên trong không biết đựng thứ gì, Bạch Tư Kiều hơi nhíu mày, cái túi này cùng với bức tranh con hổ kia giống nhau, đều khiến cậu có chút không thoải mái.

    Cậu ngăn ở giữa Bạch phu nhân cùng Bạch Tư Đình: "Mẹ, đây là thứ gì?"

    Bạch phu nhân tức giận nói: "Đây là đồ mẹ với ba con mới cầu được, bỏ ra không ít tiền đâu, đại sư nói cần phải luôn luôn mang trong người, không thể tháo ra, có thể phù hộ cho nó càng ngày càng thông minh, học tập càng ngày càng tốt, đứa nhỏ này lại nói kiểu gì cũng không chịu mang."

    Bạch Tư Kiều đồng tình liếc mắt nhìn em trai một cái, thật đáng thương a, còn cách khai giảng hơn một tháng a, hắn lại phải đem toàn bộ chương trình học cao trung học hết, trách không được chơi game đều là vụng trộm chơi, mẹ nó quản thật sự quá nghiêm.

    Bạch Tư Kiều nhận lấy đồ: "Mẹ đừng lo, để con mang lên cho nó."

    Bạch Tư Đình tức giận nói: "Anh đừng nghĩ đi quản tôi, ai cũng đừng hòng đụng tôi, mỗi ngày đều thúc giục thúc giục thúc giục tôi học tập, cứ như đòi mạng, các người thật sự quá phiền phức!"

    Tuổi này của hắn là độ tuổi không nên quản cũng không thể quản, thời kì trung nhị của nhị thiếu so với người khác tới chậm hơn, lại càng mãnh liệt hơn một chút.

    "Con.. Con đang nói cái gì?" -Bạch phu nhân cũng tức điên: "Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho con?"

    "Được rồi được rồi, hai người đều bình tĩnh đi, trong chốc lát con nói nó." -Bạch Tư Kiều đưa mắt ra hiệu cho Bạch Tư Đình, còn không mau đi? Chờ bị mắng?

    Bạch Tư Đình ngây người một chút, ngay từ đầu còn không hiểu cậu có ý gì, sau khi hiểu ý cậu, ánh mắt phức tạp bĩu môi, Bạch Tư Kiều thật là điên rồi!

    Khi còn nhỏ hắn cũng hâm mộ anh trai nhà người khác, bị khi dễ sẽ có anh trai che chở, muốn có thứ gì anh trai sẽ mua, mặc dù cùng anh trai đánh một trận, tới lúc bị đánh vẫn sẽ có anh trai lao ra bảo vệ.

    Chỉ là anh trai hắn không làm được, anh hắn luôn muốn đem hắn ném đi, càng miễn bàn tới việc che chở hắn. Bởi vì anh đã bị nuôi phế, ba mẹ càng sợ cũng sẽ đem hắn nuôi phế, cho nên 2 người đối xử với hắn đặc biệt nghiêm khắc, cái gì hắn cũng phải học, cái gì đều phải biết làm, căn bản là không có thời gian chơi.

    Hiện tại Bạch Tư Kiều thế nhưng đi che chở hắn, Bạch Tư Đình cảm thấy quá buồn cười, Bạch Tư Kiều có phải lại nghĩ ra trò gì mới để hố hắn không?

    Trấn an Bạch phu nhân, Bạch Tư Kiều bưng một mâm dưa hấu ướp lạnh đi vào trong phòng Bạch Tư Đình: "Ăn dưa hấu không?"

    "Không ăn."

    "Hai ta mở đồ ra nhìn xem?"

    Bạch Tư Đình nằm ở trên giường, căn bản không có hứng thú: "Tự anh xem đi."

    Bạch Tư Kiều từ bên trong móc ra một tấm bùa vẽ quỷ, chỉ thứ này liền có thể khiến người khác học tốt lên, cậu không tin. Thế giới này nếu đã có người tài ba như vậy, quốc gia vì sao còn không cho bọn họ vẽ một mớ, cho mỗi học sinh đều phát một tấm, như vậy quốc gia rất nhanh liền có thể đứng đầu thế giới.

    Bạch Tư Kiều đem phù chú thu hồi, ở giỏ hàng hệ thống mua một gói thuốc: "Tôi đổi thuốc bên trong cho cậu, hai ngày này thời tiết nóng sẽ làm tâm tình người ta nóng nảy, làm mát chút đi."

    Bạch Tư Đình thấy cậu đứng lên muốn đi, nhịn không được hỏi: "Không phải anh lại muốn hại tôi đi?"

    Bạch Tư Kiều cười cười: "Tự cậu suy nghĩ đi."

    Bạch Tư Đình nhìn gói thuốc đặt ở trên bàn sách tản ra mùi hương bạc hà thơm lừng, tâm tình bực bội cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đề bài trước kia nghĩ không ra đột nhiên có ý tưởng. Hắn bò dậy, đem bài tập chưa làm xong lấy ra, đầu óc đặc biệt rõ ràng, cũng không mệt.

    Bạch Tư Đình không nhịn được lòng hiếu kỳ, mở ra nhìn thoáng qua, hình như là thuần trung dược, cũng không biết Bạch Tư Kiều từ chỗ nào làm ra, còn dùng khá tốt.

    Do dự nửa ngày, Bạch Tư Đình đi cách vách, gõ cửa.

    Bạch Tư Kiều một mở cửa, Bạch Tư Đình liền lạnh mặt đi vào, vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: "Tôi hoài nghi ba mẹ bị lừa."

    Bạch Tư Kiều nhẫn cười, không cần hoài nghi, khẳng định a: "Bọn họ sẽ không nghe tôi."

    Bạch Tư Đình xụ mặt: "Tôi trực tiếp nói với họ bọn họ bị lừa, tôi cũng bị mắng."

    Bạch Tư Kiều vỗ vỗ ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống nói: "Tôi nghe nói phía trước trong nhà thay đổi phong thuỷ, ngoại trừ tôi tốt lên, còn có cái gì tốt lên sao?"

    Bạch Tư Đình nghĩ nghĩ: "Hình như cũng không có."

    Bạch Tư Kiều ở trong ngăn kéo tìm thấy một con dao trang trí, nhìn ra nguyên chủ thật sự không thích học tập, ngay cả giấy bút đều không có: "Cậu trở về lấy giấy bút, cùng tôi xuống lầu."

    "Làm gì?"

    "Làm chuyện xấu, có đi hay không?"

    Bạch Tư Đình đã nhìn ra, chủ ý Bạch Tư Kiều ra khẳng định đều không phải ý kiến hay. Ở trong ấn tượng của hắn, trong đầu người anh trai khốn nạn này của hắn đều là nước.

    Không ngờ đầu óc mình nóng lên lại đi tìm cậu thương lượng, không chừng bây giờ nước trong đầu hắn còn nhiều hơn trong đầu tên anh trai này của hắn.

    Hai anh em cầm giấy, bút, dao trang trí đi xuống dưới lầu, dưới lầu đã tắt đèn, chỉ có ánh đèn mỏng manh ở hàng hiên, phòng khách to như vậy trống rỗng, không có một tia nhân khí. Bạch Tư Đình buồn bực, trước kia trong nhà không phải loại cảm giác này, đây là làm sao vậy?

    Bạch Tư Đình nhìn Bạch Tư Kiều thẳng tắp mà đi về phía bức tranh kia, muốn làm gì không cần nói cũng biết: "Anh điên rồi sao? Ông già thật sự sẽ tức giận, anh cũng chưa thấy ông ấy thích bức họa này cỡ nào."

    Bạch Tư Kiều cười nói: "Sợ cái gì? Trời sập xuống có tôi chống, chúng ta không để ông ấy nhìn ra là được."

    Bạch Tư Đình cảm giác trong phòng khách có chút âm trầm, ngày thường lá gan hắn rất lớn, lúc này lại cảm giác trong lòng phát run, theo bản năng dịch lại gần Bạch Tư Kiều, cách bức họa này càng gần, càng cảm giác được tia lạnh lẽo càng nhiều, trong lòng còng run.

    Hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh có cảm giác thấy nơi này thật lạnh hông?"

    Bạch Tư Kiều hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu sợ hãi không?"

    Bạch Tư Đình hừ lạnh một tiếng: "Anh có sợ tui cũng không sợ." Trong bất kì tình huống nào hắn đều phải mạnh hơn anh trai hắn.

    Khóe miệng Bạch Tư Kiều cong lên, ý bảo hắn đi nhìn đôi mắt con hổ.

    Thời điểm ban ngày, đôi mắt con hổ này rõ ràng là màu đen, hiện tại nhìn lại ẩn chút màu đỏ máu.

    Bạch Tư Đình nghiêm túc hỏi: "Con hổ này có phải sinh bệnh không?"

    Bạch Tư Kiều nhịn cười: "Có thể là bệnh hổ điên."

    Bạch Tư Đình lần đầu tiên nghe nói loại bệnh này, nghiêm túc hỏi: "Quốc gia ta từng có ca bệnh nào chưa? Là virus vẫn là cái gì?"

    Bạch Tư Kiều trực tiếp bị chọc cười, tiểu học bá thật đáng yêu a, không có việc gì trêu hắn đều có thể vui nửa ngày.

    Bạch Tư Đình hiểu ra Bạch Tư Kiều đang trêu hắn, tức giận: "Lúc này mà anh còn có tâm tình nói giỡn! Anh cũng quá không đáng tin rồi."

    Bạch Tư Kiều nén cười, kéo ghế lại bò lên trên, ngón tay moi moi đôi mắt con hổ, moi ra được một khối tròn màu đỏ, nghiền nát ra ngửi ngửi, thế nhưng ngửi được một mùi máu tươi.

    Bạch Tư Kiều cũng thực bất đắc dĩ, đi vào thế giới này vốn định an an ổn ổn sinh hoạt, kết quả lại để cậu tiếp xúc với loại đồ vật này. Căn cứ theo kinh nghiệm ở thế giới trò chơi mà cậu rút ra, thế giới có loại chuyện này đều không quá an toàn. Bất quá nếu người thường ít khi tiếp xúc tới loại đồ vật này, vậy khẳng định có bộ môn tương quan chuyên xử lý loại chuyện này, cậu có thể gọi điện thoại báo án được không?

    "Đem dao trang trí đưa cho tôi."

    Bạch Tư Đình đem con dao đưa lên cho anh hắn, mắt còn nhìn chung quanh, "Lúc này nếu ông già xuống dưới, hai ta đều phải xong đời."

    "Vậy cậu chú ý một chút, ba xuống cậu không thể để tôi lại một mình, tự mình chạy."

    "Anh cho rằng tôi với anh giống nhau?"

    Bạch Tư Kiều không trêu hắn nữa, cậu muốn đem đôi mắt con hổ này đào xuống, trong nháy mắt dao nhỏ rơi xuống, cậu cảm giác đầu ngón tay giống như bị điện giật một chút, tê tê dại dại, sau đó liền không cảm giác.

    Bạch Tư Kiều nhìn đầu ngón tay, đã không còn cảm giác, cậu cũng không có để ở trong lòng, đem keo bôi lên tờ giấy trắng, sau đó dán vào đằng sau bức họa, thoạt nhìn như vậy con hổ này giống như bị bệnh đục thủy tinh thể. Cậu dùng bút đem vị trí đôi mắt tô đen: "Có phải nhìn y chang ban ngày không?"

    Bạch Tư Đình đánh giá một chút: "Ừm, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra."

    Không biết có phải ảo hay không giác, hắn cảm giác sau khi đổi đôi mắt cũng không còn lạnh như vậy nữa.

    Hệ thống: "Quá phá của! Tấm họa đại hung cứ như vậy bị cậu phá hỏng, cậu giữ lại tặng người không được sao?"

    Bạch Tư Kiều ghét bỏ nó: "Thấy thứ gì cậu cũng nghĩ tới việc đi hại người, cậu cũng thật là một cái hệ thống tài ba."

    Hệ thống: "..."

    Nó cảm giác ký chủ đang mắng nó, lại tìm không thấy chứng cứ.

    Sau khi trở về, Bạch Tư Kiều vuốt đầu Bạch Tư Đình: "Còn có một nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi."

    Bạch Tư Đình tức giận né tránh: "Nói chuyện đàng hoàng, chớ có sờ đầu."

    Bạch Tư Kiều cũng không tức giận: "Cậu điều chỉnh đồng hồ báo thức, đến 12 giờ cậu liền nháo, ba mẹ tới cậu liền nói với bọn họ, cậu vừa ngủ liền có người bóp cổ cậu, muốn siết chết cậu."

    Bạch Tư Đình vẻ mặt ghét bỏ: "Anh còn bắt tôi nói dối!"

    Bạch Tư Kiều dỗ hắn: "Cậu như này sao có thể gọi là nói dối, này là cứu người, cậu muốn nhà chúng ta nhà tan cửa nát sao?"

    "Có nghiêm trọng như vậy sao?"

    "Hai người bọn họ vừa đi một chuyến liền xài không ít tiền, lần sau còn không biết mua cái gì trở về, thời gian lâu rồi trong nhà còn có thể tốt sao? Lần này bắt cậu mang bùa, lần sau không chừng còn bắt cậu uống nước bùa."

    Bạch Tư Đình vừa nghe liền muốn phun ra, hắn mới không uống, kiên quyết không uống!

    Bạch Tư Kiều lừa dối hắn: "Cậ liền nói cậu vẫn luôn gặp ác mộng, có con hổ muốn ăn cậu. Ngày mai cậu liền chơi trò chơi, cậu nói cậu không thể học tập, thấy sách liền muốn ói, muốn phun, cậu chỉ cần giả vờ như vậy, hai người bọn họ thương cậu, khẳng định hoài nghi cái đại sư kia đưa đồ vật không đáng tin cậy."

    Bạch Tư Đình không tự giác bắt đầu nghic theo hướng cậu nói: "Này.. Có thể được không?"

    "Có thể, cậu có biết hét thảm thiết không?"

    "Sẽ không."

    *Chú thích:

    (1) :

    (2) :
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2023
  3. Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Tư Kiều phục: "Sao cậu lại ngốc như vậy? Tôi theo cậu, tôi sẽ giả giọng cậu, lát nữa hai người họ tới, tôi nói gì cậu cũng cứ gật đầu là được."

    Bạch Tư Đình miễn cưỡng gật đầu: "Thử xem đi."

    Bạch Tư Kiều chọc hệ thống: "Thống ca, cậu bắt chước giọng của cậu ta đi, càng thảm càng tốt."

    Hệ thống: ?

    "Gắn trên mặt cậu ta thêm một lớp mặt nạ thống khổ nữa, để người trong nhà biết cậu ta đang sợ hãi là được."

    Hệ thống: "Xin lỗi, việc này không thuộc phạm vi chức trách của tôi."

    "Khi nào làm nhiệm vụ tôi sẽ tích cực hơn một chút, sẽ kiếm cho cậu nhiều giá trị cảm xúc một chút. Tình yêu phải tới từ hai phía, có đúng hay không?"

    Hệ thống: "..."

    Bạch Chấn Giang gần dây có chút mất ngủ, vừa định ngủ, liền nghe "Ngao" một tiếng, âm thanh kia thật sự thảm thiết, cách một tầng lâu đều nghe được rành mạch, làm ông giật mình lập tức ngồi dậy.

    Bạch phu nhân bị dọa suýt chút nữa lăn từ giường xuống, hoang mang rối loạn nói: "Tôi hình như nghe được giọng của con trai, nhanh! Nhanh đi xem một chút!"

    Bà sốt ruột tới mức dép cũng mang không xong, cọ cọ vài cái liền chạy lên lầu, Bạch Chấn Giang cũng nhanh chóng đuổi theo à ra ngoài, thời điểm bọn họ đuổi tới, Bạch Tư Kiều đang dém chăn cho em trai cậu, bọc đến kín mít, chỉ lộ đầu.

    Bạch phu nhân sốt ruột hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

    Bạch Tư Kiều nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Nó nói có con hổ muốn ăn nó, sợ tới mức cả người run run, tay chân lạnh toát."

    Bạch Tư Đình phối hợp gật đầu, vừa nhấc mặt lên liền khiến hai vợ chồng bị dọa nhảy dựng.

    Sắc mặt Bạch Tư Đình quá khó coi, sắc mặt trắng như giấy, ánh mắt lỗ trống, đồng tử không chút thần thái, môi thế nhưng bắt đầu phát tím, biểu tình lúc ngẩng đầu lên bọn họ còn khó coi hơn cả khóc.

    Bạch Tư Kiều giật giật khóe miệng, hệ thống dùng sức quá mạnh, bộ dáng này nào còn là mặt nạ thống khổ, là mặt nạ tử vong.

    Hai vợ chồng chưa từng thấy quá bộ dáng này của đứa con vẫn luôn cao ngạo, Bạch phu nhân đau lòng ôm lấy hắn: "Con trai, con làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Sao lại bị dọa thành như vậy?"

    Bạch Tư Kiều giải thích: "Trước lúc ngủ nó có nói với con nó có chút sợ hãi, khi nãy nó mới cùng mẹ cãi nhau, nó ngượng ngùng không dám nói."

    Bạch Tư Đình phối hợp gật đầu.

    Bạch Chấn Giang sốt ruột hỏi: "Sợ cái gì? Ở trong nhà con còn sợ cái gì?"

    Hai vợ chồng cũng không nghĩ tới có một ngày hai anh em hợp sức nổi lửa lừa gạt bọn họ, lại nhìn gương mặt này của thằng hai, cũng sắp không còn là sắc mặt của người sống, bọn họ căn bản sẽ không nghĩ nhiều, Bạch Tư Kiều nói cái gì chính là cái đó.

    "Sợ hổ, trước lúc ngủ nó có bảo vừa nhìn con hổ kia nó liền có chút sợ hãi, vừa nhắm mắt lại liền thấy con hổ đuổi bắt nó, muốn ăn nó. Con vừa mới vào giấc liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó, nói con hổ bóp cổ nó." Bạch Tư Kiều lột cổ áo em trai cậu ra, phía trên có dấu vết mà hệ thắng tạo nê, thoạt nhìn rất giống từng bị móng vuốt của động vật họ mèo thể hình lớn bóp qua, đỏ một mảnh.

    Hai vợ chồng nháy mắt thay đổi sắc mặt, vừa sợ vừa giận, Bạch phu nhân nóng nảy: "Tại sao lại như vậy? Cái đại sư kia không phải nói sẽ chấn sát sao? Sao lại đem đứa nhỏ làm thành thế này?"

    Bạch Chấn Giang trấn an nói: "Ngày mai tôi đi hỏi một chút."

    "Hỏi cái gì a, khẳng định lại bắt ông tiêu tiền, con trai đều đã thành như này, mau chóng tìm người đem tranh dỡ xuống đi."

    Bạch Tư Kiều tò mò hỏi: "Ba, chúng ta có phải đắc tội cái vị đại sư kia hay không? Lần trước tìm hắn tính xong con liền gặp phải tai nạn xe cộ, may mà con mạng lớn, bằng không con cũng đã chết. Hiện tại lại đến phiên em trai.."

    Bạch Tư Kiều muốn nói lại thôi, sắc mặt Bạch Chấn Giang lập tức lạnh xuống. Xác thật, đứa lớn mới đây còn gặp phải tai nạn xe cộ, ông chỉ nghĩ tới Bạch Tư Kiều tốt lên, bị cái chuyện tốt này che mắt.

    "Không lý do a, hắn hại chúng ta làm gì, chúng ta lại đưa không ít tiền."

    Bạch Tư Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ai giới thiệu a, thật không đáng tin cậy."

    Bạch Tư Kiều "Vô tâm" nói câu này làm Bạch Chấn Giang ý thức được một vấn đề, bằng hữu giới thiệu vị đại sư này gần đây phát triển không tồi, một chút cũng không nhớ tình bằng hữu, đem rất nhiều khách hàng lớn của hắn kéo đi mất, vì cái này mà quan hệ hai người bọn họ càng ngày càng kém, chẳng lẽ đại sư này chính là cấp dưới của vị bằng hữu kia?

    Hạt giống hoài nghi liền như vậy gieo xuống, sắc mặt Bạch Chấn Giang khó coi suy nghĩ thật lâu.

    Bạch phu nhân không yên tâm canh giữ con trai hai giờ, Bạch Tư Đình ngủ còn rất tốt, cũng không gặp phải ác mộng.

    Bạch phu nhân càng thêm xác nhận bọn họ bị lừa, một bộ tranh giả hại người lại đem bán cho bọn họ giá 80 vạn, quá thiếu đạo đức!

    Thời điểm ăn cơm buổi sáng, hai anh em tinh thần no đủ, hai vợ chồng một đêm không ngủ tốt đều đeo một đôi mắt quầng thâm, ăn một lát liền trở về ngủ bù.

    Bạch Tư Kiều ăn năm cái bánh bao, một chén cháo lớn, lúc đang lau miệng, hệ thống đột nhiên giao nhiệm vụ.

    【nhiệm vụ khẩn cấp! Tới con đường vùng ngoại thành Khang Kiến thu 3000 cảm xúc giá trị của một ông lão bị tông xe, khen thưởng 300 kinh nghiệm, 1 điểm thuộc tính thân thể, 3 cơ hội rút thăm trúng thưởng! 】

    Hệ thống thúc giục cậu: "Mau đi, chậm liền tới không kịp."

    Bạch Tư Kiều dặn dò Bạch Tư Đình: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu hôm nay đừng học tập, chơi cho tốt, ai nói cậu đi học cậu lại nói nhìn sách liền muốn ói, đánh ngươi trò chơi, có việc thì nhắn tin cho tôi. Đúng rồi, cậu trộm hỏi mẹ một chút làm cách nào liên hệ với vị đại sư kia."

    Bạch Tư Đình không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Đã biết."

    Bạch Tư Kiều nhếch khóe miệng một cái, càng ngày càng nghe lời, lúc về sẽ cho hắn ba làn da để thay đổi.

    Vốn cậu muốn lái xe đi, tới gara liền phát hiện bánh xe bị một cái xích sắt rất lớn khóa lại.

    Bạch Tư Kiều hết chỗ nói rồi, cha cậu quá độc ác.

    Hệ thống: "Gọi xe đi."

    Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Tôi phát hiện một vấn đề, xe taxi không có thoải mái bằng xe thể thao của Lê Phi."

    Lê Phi đang cãi nhau với mẹ anh ta: "Con vẫn luôn nhường nhịn hắn ta, nhường hắn, nhịn hắn, mẹ cũng không phải tiểu tam thượng vị a, mẹ là do ba danh chính ngôn thuận cưới về, vì sao vẫn luôn bắt con nhịn hắn?"

    Mẹ anh tận tình khuyên bảo khuyên anh ta: "Mấy ngày hôm trước con mới vừa làm chuyện tốt, ba con vừa mới thây đổi cái nhìn với con một chút, con sao có thể hẹp hòi như vậy? Con không thể như vậy."

    "Con lòng dạ hẹp hòi?" Lê Phi tức quá ngược lại cười lên, cả nhà đều dè chừng anh ta, sợ anh đoạt một chút đồ của anh trai anh, vì thử điểm mấu chốt của anh, anh cả một lần lại một lần phá nát đồ của anh, từ nhỏ đến lớn, cái gì anh cũng đều giữ không nổi, ngay cả một tấm ảnh chụp, một con chó, anh đều giữ không nổi.

    Mẹ anh yếu đuối, vẫn luôn bắt anh chịu đựng, sợ ba anh nghĩ mẹ con hai người có dã tâm, sợ ba anh không cao hứng, bà rời khỏi ba anh liền sống không nổi!

    Lê Phi nghĩ thầm mẹ anh sống như vậy thật sự quá nghen khuất, thật sự không được liền cùng tên khốn khiếp kia đồng quy vô tân (cùng chết), ai cũng đừng mong được sống!

    Suy nghĩ cực đoan này vừa mới nhú ra, trong lòng liền xuất hiện một dòng nước ấm, thật giống như từ nội tâm nổi lên một ngọn lửa, sưởi ấm cõi lòng giá lạnh. Lê Phi đột nhiên cảm thấy thái độ của người trong nhà cũng chẳng ra sao cả, anh cũng không nhất thiết phải sống trong ngôi nhà này, cần gì đem bản thân bức chết?

    Lúc này Bạch Tư Kiều lại gọi điện thoại tới: "Này, cùng đi cứu vớt thế giới không?"

    Lê Phi đã lười cùng mẹ anh cãi nhau, dù sao cãi nhau nhiều như vậy cũng chẳng cãi ra được cái gì hay ho, khi còn nhỏ anh anh ghét anh, mẹ anh liền đưa anh đến nhà ông ngoại, nguyên một năm cũng không đi nhìn anh một lần, anh không phải được mẹ nuôi lớn, anh trai cùng cha khác mẹ của anh mới do mẹ anh nuôi lớn, hai mẹ con bọn họ đã sớm không phải một lòng.

    "Tôi muốn dọn ra ngoài sống, cái nhà này tôi cũng không trở về, đều là của hắn, các ngươi yên tâm đi." -Lê Phi đã lười tiếp tục nói, cầm chìa khóa xe liền đi ra ngoài. Đi theo cái tên trung nhị Bạch Tư Kiều kia đi cứu vớt thế giới còn hơn ở nhà để bị người khác khinh thường.

    Mặt trời trên đầu nóng hừng hực, Lê Phi đột nhiên muốn hét lên một tiếng, a! Không ai để ý mình, về sau tự mình để ý mình, mặc dù không ai nhận ra anh, mặt trời cũng sẽ không trốn tranh anh, chảng lẽ lại lo bị đông chết? Không có gì ghê gớm!

    Lê Phi đi đón Bạch Tư Kiều, nhanh chóng hướng vùng ngoại thành chạy đi, hôm nay mặt trời phá lệ nóng bức, trên đường vùng ngoại thành căn bản nhìn không được mấy người đi đường.

    Một ông lão đầu tóc hoa râm ngồi dưới đất, bên cạnh ngã một chiếc xe đạp nửa cũ, tay lái đã biến hình, trên đùi ông lão còn bị trầy da.

    Ông lão muốn đứng lên, nhưng thử nhiều lần đều không thể đứng lên.

    Vốn dĩ người đi đường liền ít, ngẫu nhiên có một chiếc xe đi ngang qua cũng không những không dừng lại, ngược lại chạy qua càng nhanh.

    Hệ thống: "Cậu chạy xe đè lên chân ông ấy đi, cảm xúc giá trị lấy được khẳng định càng nhiều."

    Bạch Tư Kiều: "Cậu còn muốn nói bao nhiêu lần nữa! Nghe cậu hay là nghe tôi?"

    Hệ thống: "..."

    Cậu kiếm được nhiều cảm xúc giá trị, cũng không nói không nghe cậu.

    Bạch Tư Kiều cùng Lê Phi đều xuống xe, hệ thống vội vàng hỏi: "Tôi có thể mở phát sóng trực tiếp sao?"

    "Có thể ghi hình, trước không phát ra, nếu như tống tiền chúng ta liền đăng lên, nêu không phải tống tiền liền thôi. Chỉ có người chủ động tìm chúng ta, người tađồng ý có thể đăng mới có thể đăng, có một số người cũng không thích bị đăng hình lên mạng."

    Hệ thống héo, được thôi, nghe cậu.

    Bạch Tư Kiều đem ông lão đỡ dậy: "Ông lão, ông không sao chứ?"

    Ông lão xoa xoa vết trầy trên đùi mình, thở phì phì nói: "Không có việc gì."

    "Cháu mang ông đi bệnh viện khám sơ qua?"

    "Không cần, ông ngồi một lát là có thể đi lại được rồi." -Ông lão lúc này mới ngẩng đầu lên, Bạch Tư Kiều cũng mới hai mươi tuổi, mặt không lớn, ngũ quan phá lệ lập thể tinh xảo, làn da màu trắng lạnh nhìn không quá khỏe mạnh, tròng mắt màu đen có vẻ vừa đen vừa tròn, đặc biệt đơn thuần.

    Ông lão nhăn mày lại: "Đứa nhỏ, con không sợ ta tống tiền con?"

    "Không sợ, cháu có quay phim lại." -Bạch Tư Kiều cười khẽ, ánh mắt rơi trên ấm nước trên mặt đất, ấm nước kia là loại quân dụng, thoạt nhìn đã có nhiều năm tuổi, đáng tiếc hiện tại đã bẹp, nước chảy đầy đất.

    Ông lão thở dài, đau lòng đem ấm nước nhặt lên, dùng tay áo xoa xoa, phảng phất đang âu yếm bảo bối.

    Lê Phi tò mò hỏi: "Ngài từng làm lính sao?"

    Ông lão tự hào nói: "Từng làm lính, từng cầm súng đánh giặc" nói tới đây, ông lão có chút khổ sở: "Ai, cũng đã già rồi, bị đâm một chút liền không đứng lên nổi."

    Lê Phi dở khóc dở cười: "Không không không, lão gia tử, ai bị đâm một cái cũng đều đứng dậy không nổi, không liên quan đến tuổi tác."

    Bạch Tư Kiều đưa cho ông lão một chai nước: "Trời nóng như vậy, dễ dàng bị cảm nắng, cái xe này của ông cũng không còn lái được, ngài mau lên xe đi."

    Ông lão lắc đầu: "Không cần, tự ông veề nhà băng bó chút là được."

    Bạch Tư Kiều nhìn bộ dáng quật cường của ông, khóe miệng cong lên: "Là như này, dạo gần đây thân thể ba cháu không tốt, ho khan thật nhiều, tóc cũng sắp rụng hết, con đây là đi khắp nơi làm việc tốt, tích phước cho ông ấy. Chút trầy da này của ông cũng không tốn bao nhiêu tiền, con mang ông đi khám, rất nhanh là có thể về."

    Lê Phi nghe vậy, mặt ngốc, mấy ngày hôm trước anh còn thấy ba ba cậu, người rất khỏe mạnh, thân thể cũng không có việc gì.

    Biểu tình Bạch Tư Kiều quá chân thành tha thiết, trong mắt còn mang theo một chút ngượng ngùng khẩn cầu, cậu đỡ ông lão vào trong xe: "Tuy rằng nghe có chút mê tín, thế nhưng làm việc tốt chút ít cũng làm cháu được yên lòng."

    Ông lão thấy cậu nói chân thành tha thiết, co quắp lên xe: "Tiền thuốc ông tự mình trả, ông có tiền." -Ông nhìn bộ dáng Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn, cảm thán nói một câu: "Cháu thật đúng là một đứa bé hiếu thuận."

    Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn gật gật đầu: "Cháu từ nhỏ liền hiếu thuận."

    Ông lão cười nói: "Cậu bạn này của con cũng là đứa trẻ tốt."

    Vẫn luôn bị mắng là con hoangLê Phi: "..."

    Điều hòa mát lạnh thổi qua, nháy mắt vuốt phẳng lửa nóng trong nội tâm, ông lão hít sâu một hơi, lúc này mới nói: "Tên khốn kia đụng ông ngay cả một câu cũng không nói, ông cũng không muốn gì, nó xin lỗi ông một tiếng là được, a! Nó cả cái rắm cũng không thả, chạy trốn đúng là nhanh như thỏ."

    Bạch Tư Kiều tán đồng gật gật đầu: "Tên khốn kia khẳng định là ăn shit(hiểu ha mn) mà lớn lên, cháu giúp ông báo cảnh sát, không khí xã hội tốt đẹp liền phải từ từng tí từng tí làm lên, chúng ta không thể oan uổng một người tốt, cũng không thể thả một cái người xấu chạy đi!"

    Ông lão nhiệt tình lên: "Con đứa nhỏ này, tuổi không lớn, tư tưởng giác ngộ còn rất cao."

    Bạch Tư Kiều giúp đỡ báo cảnh sát, hỏi ông: "Ông có cần cháu báo cho người nhà một chút không?"

    Ông lão vẫy vẫy tay: "Không cần, bọn nó đều vội, không cần gọi bọn nó."

    Lúc này, tích phân đang không ngừng đổi mới: 【công đức +200

    Cảm kích cảm xúc giá trị: +500

    Mị lực giá trị +1】

    Bạch Tư Kiều ngoài ý muốn, công đức giá trị thật cao!

    Hệ thống: "Hẳn là công đức của ông ấy cao, cậu cứu một người có công đức cao, giá trị công đức tự nhiên sẽ nhận được nhiều."

    Nó cũng không hiểu lắm, ký chủ tà thần kiếm nhiều công đức như vậy làm gì? Nó thấy công đức liền phiền! Không muốn không muốn!

    Bạch Tư Kiều mang ông lão đi chụp phim, nhân cơ hội kiểm tra cánh tay một chút, tính đem kết quả kiểm tra mang về cho người nhà xem. Giả làm người bệnh lâu như vậy, cậu cũng mệt mỏi.

    Sau khi kểm tra, bác sĩ may mắn mà nói: "Lớn tuổi như vậy rồi, va đập dễ xuất hiện gãy xương, may mà ông ấy chỉ bị trẹo chân. Gần đây tốt nhất đừng đi lại, về nhà dưỡng một thời gian thì tốt rồi."

    Lúc này ông lão không thể không gọi cho con trai mình, để con ông tới đón ông.

    Vội vàng xong tất cả đã đến giữa trưa, nói sao ông lão cũng không cho bọn họ đi, một hai phải đem tiền thuốc tar cho bọn họ, lại mời hai người ăn bữa cơm.

    * * *editor nói nhỏ---

    Tui bắt đầu não bổ ông lão này có con làm quan lớn trong bộ quốc phòng rồi í! Không biết có không? _?
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2023
  4. Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông có tiền." –Ông lão chống nạng, còn có thể một tay kéo một người vào tiệm cơm đối diện bệnh viện, gọi bốn món một canh.

    "Con trai ông làm buôn bán, mỗi tháng đều cho ông tiền tiêu vặt." –Ông lão từ trong ví rút ra mấy tờ 100 tệ, mời bọn họ ăn cơm: "Chính phủ mỗi tháng cũng sẽ chuyển tiền cho ông, không cần các cháu tiêu pha."

    Bạch Tư Kiều cũng không chống đẩy, hào phóng đem tiền thuốc men thu: "Con trai ông làm việc gì? Bao lâu mới có thể chạy tới? Bọn cháu cũng không có việc gì, chờ cơm nước xong bọn cháu đưa ông trở về."

    "Không cần phiền toái các con, con trai ông với vợ nó tự mở tiệm cơm, giữa trưa đúng lúc bận rộn, ông có chút việc cũng không thể để bọn nó đem khác hàng đuổi hết đúng không? Ông chờ bọn nó trong chốc lát, không có gì đáng ngại."

    Bạch Tư Kiều cười nói: "Bọn cháu ở đây chờ với ông, mở tiệm cơm khá tốt, ăn uống không lo."

    "Còn không phải sao, sinh ý nhà của chúng ta còn rất tốt" –Ông lão cao hứng nói: "Chính là mệt a, đều không có thời gian nghỉ ngơi."

    Nhắc đến ăn, Bạch Tư Kiều liền cảm thấy hứng thú nói: "Có nhiều người đến ăn cơm nghĩa là cơm nhà ông rất ngon đi, cửa hàng mở ở nơi nào ạ? Ông cho bọn cháu địa chỉ, rảnh rỗi bọn cháu liền tới."

    "Được a, bao giờ mấy đứa muốn tới nhớ gọi điện cho ta, chúng ta về nhà ông ăn." –Ông lão từ trong túi móc ra giấy cùng bút, viết địa chỉ cho Bạch Tư Kiều, còn viết thêm số điện thoại.

    Sau khi đồ ăn được đưa lên, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Bạch Tư Kiều thế mới biết 40 năm trước ông lão còn từng lên chiến trường, còn từng lấy được huân chương. Cậu tính thời gian, 40 năm trước, khi đó còn đánh giặc sao?

    Hệ thống phát hiện cậu đi tìm hiểu lịch sử cận đại, nhịn không được cười xấu xa, nguyên chủ lưu lại cho kí chủ không được bao nhiêu tri thức hữu dụng, Bạch Tư Kiều ít nhất phải học xong hai môn lịch sử với địa lí.

    【 hiện tại tuyên bố nhiệm vụ mới nhất!

    Làm ký chủ tà thần, sao có thể không biết gì về thế giới của mình?

    Kiến nghị ký chủ trong một tháng học xong khóa học văn hóa từ lớp một đến năm hai đại học, cũng đạt tỉ lệ chính xác từ 98% trở lên.

    Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống khen thưởng 10 điểm thuộc tính thân thể. Không hoàn thành nhiệm vụ, khấu trừ 10 điểm thuộc tính thân thể.

    Sách giáo khoa cần thiết đã đặt trên bàn sách phòng ký chủ, hữu nghị đưa tặng túi lì xì văn phòng phẩm học tập, mong ký chủ nỗ lực! Cố lên! 】

    Bạch Tư Kiều: "..."

    Hệ thống: "Tôi nói nhiệm vụ này không phải do tôi tuyên bố, là hệ thống tự động kích phát, cậu tin không?"

    Bạch Tư Kiều hít sâu, từ tiểu học bắt đầu học, vẫn luôn học đến trình độ năm hai đại học, hơn nữa mỗi một mon đều phải đáp đúng 98% trở lên! Đây là muốn đem những thứ trước đây nguyên chủ không học tất cả bổ sung lại, đáng giận nhất là thế nhưng chỉ có thời gian một tháng!

    Đây là đỉnh cao khó khăn của đời người sao?

    Cậu chỉ muốn làm một chú cá mặn vui vẻ, vì cái gì hệ thống không cho phép?

    Bạch Tư Kiều từ kẽ răng nói một câu: "Có phải cậu muốn chết hay không?"

    Hệ thống oan uổng: "Này thật sự không phải chuyện tôi có thể quyết định, tôi cũng chỉ là hệ thống phụ trợ thôi. Có thời gian đó tôi liền để cậu đi kiếm giá trị cảm xúc, học tập có được gì a?"

    Căn cứ kinh nghiệm trước kia, ký chủ học tập càng kém càng dễ điều khiển, nó một chút cũng không thích học sinh giỏi.

    Ông lão phát hiện Bạch Tư Kiều vẫn luôn không ăn cơm, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Cơm ăn không ngon?"

    Bạch Tư Kiều cười khổ một chút: "Cháu no rồi."

    Ông lão nhiệt tình gắp thêm đồ ăn cho cậu: "Ăn nhiều một chút, không đủ ăn lại gị thêm, cháu nhìn xem mình đã gầy thành như vậy, vừa nhìn liền biết không khỏe manh, trắng trẻo mập mạp mới đẹp."

    Chờ bọn họ cơm nước xong xuôi, con trai ông lão rốt cuộc chạy tới, đại thúc thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, vừa lùn vừa béo, vẻ mặt thành thật, bác ấy mở cửa một con Minibus, đem ra một cái xe lăn cũ kỉ.

    Nhìn đến chân cha mình không bị gì, bác ấy mới nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói cảm ơn Bạch Tư Kiều cùng Lê Phi: "May mắn gặp được mấy cháu, lỡ như xảy ra chuyện gì bác cũng không biết nên hối hận như nào. Ông lão nhà bác tính tình bướng bỉnh, đã hơn 70 tuổi rồi mà buổi sáng mỗi ngày đều phải lái xe đi ra ngoài chạy một vòng, người trong nhà ngăn cũng ngăn không được."

    【cảm kích cảm xúc giá trị +600

    +600

    +600

    * * *

    Nhiệm vụ hoàn thành! Khen thưởng ký chủ 300 kinh nghiệm, 1 điểm thuộc tính thân thể, 3 cơ hội rút thăm trúng thưởng! 】

    Sau

    Bạch Tư Kiều nhấn nhận, chọc hệ thống: "Nếu làm chuyện xấu có thể làm xong nhiệm vụ, còn có thể để cho người khác mời cậu ăn cơm sao?"

    Hệ thống: "Ha hả."

    Nó không thèm so đo với người kiến thức còn dừng tại năm lớp 1.

    Con trai ông lão một bên thu thập đồ vật cho ông, một bên oán trách: "Lúc này biết sợ hãi rồi đi? Về sau muốn tập luyện sức khỏe ba đi công viên đi bộ đi, tìm mấy bạn già chơi cơ, không được con lại mua cho ba một con chó, mỗi ngày dắt nó đi dạo cũng được đi, không thể chạy xe đạp ven đường nữa, quá nguy hiểm. May mà lần này có người giúp ba, lỡ như không ai quan tâm, ba phơi nắng một buổi trưa cũng bị phơi cho bị bệnh."

    Đối với con trai mình ông lão cũng không kiên nhẫn như vậy: "Được rồi được rồi, ta đã biết, con còn lãi nhải hơn mẹ con."

    Bạch Tư Kiều cùng Lê Phi hỗ trợ đem ông lão đưa lên xe, Bạch Tư Kiều thấy ông lão đem ấm nước kia ôm vào ngực, tựa như đang ôm bảo bối: "Cái ấm nước này của ông có thể sửa lại như cũ, ông muốn thử xem hay không?"

    Ông lão không thể tin được: "Đã hư thành như vậy còn có thể sửa sao?"

    Bạch Tư Kiều gật đầu bảo đảm: "Có thể, có thể sửa lại y như đúc, nếu ông muốn cải tạo một chút cũng có thể cải tạo lại."

    Ông lão vui vẻ nói: "Không cần cải tạo, sửa nó lại như trước kia là được rồi, quá mới liền mất đi cái cảm giác kia. Cái ấm nước này ông đã dùng hơn hai mươi năm, đã dùng quen rồi."

    "Vậy ông đưa ấm nước cho con, mai con mang đến nhà cho ông."

    Con trai oog lão cười nói: "Sửa xong rồi thì gọi cho bác đi, bác đi lấy, không cần phiền toái các cháu đi một chuyến."

    Bạch Tư Kiều nhận ấm nước: "Vẫn là để tụi cháu đi một chuyến đi, vừa lúc đi tiệm cơm nhà bác ăn cơm."

    【cảm kích cảm xúc giá trị +800

    +400】

    Nhìn hai người bọn họ rời đi, Lê Phi nhẹ nhàng thở ra: "Cậu không biết đâu, thời điểm con của ông ấy tiến vào tôi chỉ sợ bác ấy nói một câu: Nếu không phải hai người đâm, sao các người lại muốn cứu?"

    Bạch Tư Kiều bị chọc cười, lời này nghe quen tai, ở thế giới nào cũng đều có loại người không biết xấu hổ này, cho nên mới làm nhiều người không dám làm việc tốt.

    Lê Phi tự mình cũng vui vẻ: "Nhưng mà có vể ông lão này không phải như vậy, con của ông ấy nếu mà như vậy có khi còn bị ông ấy cho hai bạt tai."

    "Cho nên không phải người già xấu đi, là người xấu biến già rồi, người có tâm địa thiện lương dù cho có ra sao cũng sẽ không làm loại chuyện không có tính người này."

    "Đúng vậy, làm chuyện tốt hai lần tôi đều sắp nghĩ mình là người tốt rồi, đến lúc già rồi tôi khẳng định cũng là một ông già tốt, tôi còn phải tự viết cho mình cái giấy khen." -Lê Phi tự mình bành trướng trong chốc lát, nhìn đến ấm nước trong tay Bạch Tư Kiều, ánh mắt hơi hơi phức tạp, "Thứ này thật sự có thể sửa? Đều bẹp thành như vậy."

    Bạch Tư Kiều nhìn nhìn: "Không thành vấn đề, có thể sửa được."

    Lê Phi muốn nói cái gì, gãi gãi đầu, cũng không có mặt mũi nói.

    Bạch Tư Kiều xem bộ dáng anh ta muốn nói lại thôi, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

    Lê Phi xua xua tay: "Không có việc gì, cậu đem về sửa đi, ngày mai tôi cùng cậu đưa đồ qua."

    Khóe miệng Bạch Tư Kiều cong lên: "Có phải cậu cũng muốn sửa đồ không?"

    Lê Phi bị chọc thủng tâm tư, xấu hổ cười cười: "Tôi muốn nhìn xem thử tay nghề của cậu."

    "Anh có gì muốn sửa liền đưa tôi, không cần khách khí, không chỉ có kim loại, giấy, nhựa tôi đều có thể sửa."

    "Lợi hại a anh em, về sau cậu dựa cái nghề này liền có thể ăn cơm!"

    Bạch Tư Kiều nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tựa như bừng tỉnh đại ngộ: "Về sau tôi không cần kế thừa gia sản, dựa vào tay nghề này là có thể đại phú đại quý."

    "Nói cậu giỏi cậu liền bắt đầu ba hoa?"

    Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Tôi cũng không nói giỡn với anh."

    Lê Phi giơ ngón tay cái lên: "Bạch đại thiếu, không thể không nói, chí hướng này của cậu.. rất dễ a."

    Lúc này di động của Bạch Tư Kiều vang lên, thế nhưng là Bạch Tư Đình gọi tới.

    Sau khi nghe máy, Bạch Tư Đình nhỏ giọng hỏi: "Có một đạo sĩ nhỏ tới nhà, ngây người đứng đó, đôi mắt còn nhìn không thấy còn nói phong thủy nhà chúng ta bị người động tay động chân, không thay đổi thực mau sẽ xảy ra chuyện, là người anh tìm tới lừa ba mẹ à?"

    "Đạo sĩ mù?"

    Bạch Tư Đình đã biết, được rồi, không phải người anh tìm tới, hắn đánh giá cao chỉ số thông minh của tên anh trai ngốc nhà mình.

    Bạch Tư Kiều sờ sờ cằm, nghe có chút quen a?

    Bạch Tư Kiều hỏi: "Cái đạo sĩ mù kia có phải thoạt nhìn có chút ngốc hay không, tuổi không lớn, ăn mặc giống đạo sĩ, trên người còn cầm cái lục lạc?"

    Bạch Tư Đình: "Đúng vậy, chính là cậu ta."

    Bạch Tư Kiều dặn dò: "Giữ cậu ta lại, tôi lập tức trở về."

    Đại sư ba cậu tìm có được không cậu không biết, cái người mù này có thể liếc mắt một cái nhìn thấu linh hồn cậu, khẳng định là thật sự có bản lĩnh. Cậu muốn tìm bộ phận của bọn họ báo cáo cái tên đạo sĩ bán tranh kia.

    Lúc Bạch Tư Kiều chạy về nhà đạo sĩ nhở đang ở trong phòng Bạch Tư Đình chờ, tuy nói để Bạch ở trước mặt mẹ hắn Tư Đình làm bộ không thích học tập, sau lưng nên học vẫn phải học, hắn làm bài tập, tiểu đạo sĩ cứ ngồi ở chỗ kia đả tọa, một phòng ai cũng không quan tâm ai.

    Bạch Tư Kiều vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh quỷ dị này, cũng không biết nên phun tào như thế nào.

    Tiểu đạo sĩ nhìn cửa, ánh mắt vô thần như cũ dừng ở trên trán Bạch Tư Kiều, sửng sốt vài giây: "A! Tôi biết anh."

    Bạch Tư Kiều cười tủm tỉm: "Chào cậu, tự giới thiệu một chút, tôi tên Bạch Tư Kiều, không biết tôi nên gọi cậu như nào?"

    Tiểu đạo sĩ ngốc ngốc lẩm bẩm: "Tôi tên Tạ Nhất Chu, đến từ Mao Sơn Phái, việc lần trước tôi xin lỗi anh."

    Bạch Tư Kiều vừa định nói tôi cũng nên nói lời xin lỗi, đều là hiểu lầm gì đó, liền nghe Tạ Nhất Chu nghiêm túc nói: "Tôi không nên nói anh già, nói ngươi giả trẻ, sư phụ nói, có đôi khi nói thật người khác cũng không thích."

    Bạch Tư Kiều khóe miệng giật giật: "Vốn dì tôi cũng muốn nói xin lỗi cậu, giờ tôi không muốn nói nữa."

    "Vì sao vậy?"

    "Bởi vì tôi không vui."

    "Tại sao anh lại không vui?"

    Tạ Nhất Chu không phải cố ý cùng tranh cãi Bạch Tư Kiều, cậu chỉ là đơn thuần tò mò: "Tôi cũng xin lỗi anh rồi, tại sao anh vẫn không vui?"

    Bạch Tư Kiều đã nhìn ra, đây là cái tiểu ngốc tử, hơn nữa còn là một tên ngốc bướng bỉnh. Này có phải là người giỏi đều sẽ khuyết thiếu thứ gì đó trong truyền thuyết?

    "Được rồi tui vui vẻ, nói chính sự đi, cậu nói phong thuỷ nhà của chúng tôi bị người ta động tay chân, trong nhà sẽ xảy ra chuyện, sao cậu thấy được?" -Bạch Tư Kiều giơ tay ở trước mắt Tạ Nhất Chu quơ quơ.

    Tầm mắt tiểu đạo sĩ chậm rãi dời qua đi: "Tôi không phải hoàn toàn không nhìn thấy, khoảng cách từ 20cm trở xuống tôi vẫn có thể nhìn thấy, chỉ là thấy không rõ."

    Bạch Tư Kiều dùng tay khoa tay múa chân một chút, hai mươi centimet, cũng chỉ dài bằng một cánh tay, tầm mắt như này mà xem phong thuỷ?

    "Phong thuỷ nhà cậu bị người khác đụng chạm, không cần mắt thấy, tôi dùng tâm nhìn."

    Bạch Tư Kiều bội phục nói: "Cậu thật lợi hại."

    Tạ Nhất Chu thẹn thùng sờ sờ đầu: "Cũng vậy thôi, sư phụ nói tôi còn phải học tập nhiều."

    Bạch Tư Kiều nhẫn cười, vô cớ cảm thấy tiểu đạo sĩ rất đáng yêu.

    Tạ Nhất Chu nghiêm túc nói: "Nhà các anh có phúc, tổ tiên tích đức, cho nên tài vận nhà anh vẫn luôn rất tốt. Hơn nữa ba anh còn là một nhà từ thiện, lại tích thêm chút công đức, cho nên nhà anh vẫn chưa xảy ra chuyện lớn gì, nhưng mà nếu cái phong thủy này không thay đổi, trong nhà sớm hay muộn cũng có người mất."

    Bạch Tư Đình dừng bút, bất mãn hỏi: "Há mồm liền cửa nát nhà tan, đại sư các người sao lại hay hù dọa người như vậy? Cũng không thể đổi cái gì đa dạng hơn sao?"

    Tạ Nhất Chu nghiêm túc giải thích: "Tôi nói chính là sự thật, không có hù dọa các người. Thời điểm vào cửa tôi liền phát hiện phía tây có một cỗ âm khí, hiện tại đã phai nhạt, trước đó có phải treo thứ gì đại hung không?"

    Bạch Tư Đình kinh ngạc nhìn Bạch Tư Kiều, tên ngốc này thật sự không phải do anh tìm tới? Sao cậu ta ngay cả chuyện này cũng biết?

    Bạch Tư Kiều vỗ vỗ đầu hắn trấn an: "Như này đi, chúng ta qua phòng ta nói tiếp, cậu chăm chỉ học tập đi."

    Bạch Tư Đình bất mãn: "Mấy người nói cái gì mà tôi không thể nghe?"

    "Con nít không nên nghe những thứ này." -Bạch Tư Kiều đem Tạ Nhất Chu mời đến phòng mình, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đống sách để ở ven tường, trên bàn đặt không hết, trên mặt đất còn có một đống lớn, Bạch Tư Kiều tức khắc cảm thấy hít thở không thông, đặc biệt quyển sách toán lớp 1 đặt ở trên cùng thật sự có chút quá mức.

    Bạch Tư Kiều trừu khóe miệng, đi đổ chén nước: "Xác thật có người tới sửa đổi phong thuỷ, cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm, sau khi sửa lại tôi liền gặp tai nạn xe cộ. Trên tường từng treo tranh con hổ, hôm qua bị tôi tháo xuống."

    Đôi tay Tạ Nhất Chu tiếp nhận cái ly, một hơi uống hết, Bạch Tư Kiều lại đổ một ly cho cậu, Tạ Nhất Chu nâng đôi tay: "Anh là một người tốt bụng."

    Bạch Tư Kiều không nói tiếp, chờ câu tiếp theo của cậu.

    * * *editor nói nhỏ-----

    Hiện tại thì xưng hô quá loạn, câu từ cũng cứng, tính hôm nào đó sẽ sửa đồng loạt.

    À giờ tui làm 2 bộ cùng lúc, tui thích bộ kia hơn nhưng bộ đó hơi khó nên mỗi ngày chỉ được 1 chương mỗi bộ thôi, vẫn tặng chương như đã nói.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Chương 14: Ngại người trong nhà chết chậm?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tuy rằng trên người của anh tràn ngập mùi máu tươi, bên ngoài linh hồn cũng bị một tầng sát khí màu đen bao lấy, giống như mạng anh không theo ý muốn của anh, nhưng trên người anh có công đức, chỉ cần công đức đủ nhiều là có thể hóa giải những sát khí đó."

    Bạch Tư Kiều: "H.. Hả? Công đức có thể hóa giải những thứ tà ác?"

    "Đúng vậy, công đức có thể làm tà ám kinh sợ, cho nên phải làm nhiều việc tốt, không thể làm chuyện xấu." -Tạ Nhất Chu lại uống một ngụm nước, thong thả ung dung nói: "Tôi không nhìn thấu được mệnh cách của anh, nhưng là, chỉ cần công đức thêm thân, anh liền có thể gặp dữ hóa lành, vạn sự trình tường."

    Bạch Tư Kiều rũ mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, làm người khác nhìn không thấu cậu suy nghĩ cái gì: "Cảm ơn lời tốt của cậu."

    Tạ Nhất Chu thật sự rất khát, lại uống thêm một hớp nước, lúc này mới tiếp tục nói: "Phong thủy nhà anh hiện tại chính là một trận tụ sát, sát khí xung quanh không ngừng tụ lại tại nơi này, thời gian dài sẽ lấy mạng người. Tôi nghe gươi quản gia nhà anh nói, trước kia nhà anh có cái hồ nước, sau đó lấp đi, lấp cát, làm một cái hòn non bộ phía trên. Hiện tại nhà các anh có chỗ dựa, nhưng tài vận đều theo hạt cát trôi đi rồi, không có nước, không sinh khí, nhà anh tương đương với miệng ăn núi lở, lại tiếp tục như vậy, sinh ý trong nhà phải phá sản."

    "Vậy bước tranh Bạch Hổ kia thì sao?"

    "Cái bức tranh Bạch Hổ kia tôi phỏng chừng là nhằm vào em trai anh, xung quanh người hắn có một luồng thụy khí (điềm lành), lớn lên nhất định thành tài, Bạch Hổ treo ở hướng Tây, kinh sợ con nối dõi, ăn dần từ những người nhỏ nhất."

    Bạch Tư Kiều càng thêm xác nhận người này có năng lực, trước mắt, cậu tại trên người tiểu đạo sĩ không có cảm nhận được ác ý cảm xúc giá trị, có lẽ cậu không cùng đám người với đám người lựa ba cậu.

    "Nếu đôi mắt lão hổ ban ngày màu đen, ban đêm biến đỏ thì sao?"

    Tạ Nhất Chu kích động đứng lê: "Bức họa kia đâu? Đó chính là đại hung, không quá ba ngày em trai anh sẽ xảy ra chuyện."

    Bạch Tư Kiều bình tĩnh nói: "Tôi thấy đôi mắt nó không vừa mắt, đem đôi mắt nó moi ra rồi."

    Tạ Nhất Chu ngẩn người, lại ngồi xuống, nó cảm khái: "Người có phúc không rơi vào nơi vô phúc, toàn nhà các anh đều có phúc, bị anh đánh bậy đánh bạ làm hỏng. Trên người của anh có công đức, vừa lúc khắc mấy loại đồ vật này."

    Bạch Tư Kiều nhìn nhìn ngón tay, trách không được thời điểm moi tranh giống bị điện giật một chút, công đức dùng tốt như vậy?

    Tránh ở ngoài cửa nghe lén Bạch Tư Đình hồ nghi nhìn lén vào phía bên trong, thiệt hay giả? Huyền huyễn như vậy?

    Bạch Tư Kiều đứng lên, đóng cửa lại: "Cậu nhìn xem phong thuỷ này có thể sửa hay không?"

    "Có thể sửa, trong chốc lát tôi vẽ cho cậu một bức tranh, nhưng không phải sửa không, chúng ta giúp các ngươi phải trả giá, này đối mấy người có lợi."

    "Không thành vấn đề" -Bạch Tư Kiều thống khoái hỏi: "Yêu cầu bao nhiêu tiền?"

    Tiểu đạo sĩ vươn một cái ngón tay, Bạch Tư Kiều khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, "100 vạn? Tên lừa đảo tìm ba tôi cũng chỉ đòi 60 vạn."

    Tạ Nhất Chu chạy nhanh xua xua tay: "Tôi không cần nhiều như vậy, cho ta mười vạn là được, nếu không muốn cho tôi, anh quyên góp cũng có thể. Chúng tôi là đạo sĩ đứng đắn, chúng tôi có chứng minh công tác, sẽ không thu phí loạn."

    Nói xong Tạ Nhất Chu ở ba lô nó sờ soạng nửa ngày, từ bên trong móc ra một tấm chứng minh công tác, mặt trên còn có con dấu màu đen, Bạch Tư Kiều chỉ nhìn thấy hai cái chữ to mặt trên: Thực tập!

    Không thể không nói, rất giống chứng nhận giả.

    "Nếu trong nhà bị quỷ ám, chúng ta cũng bắt quỷ, bắt quỷ không cần tiền."

    Bạch Tư Kiều tò mò hỏi: "Bộ môn của các cậu là gì a?"

    "Cái này không thể nói cho anh, tôi còn đang quá trình khảo sát, còn không có nhập chức." -Nó tự hào nói: "Chúng tôi có 5 hiểm 1 kim, bao ăn bao ở, đi làm thêm phía trên cũng mặc kệ, chỉ cần không chậm trễ công tác quan trọng là được."

    Bạch Tư Kiều hâm mộ nói: "Công việc của các cậu còn khá tốt."

    "Ân ân, còn có thể kiếm được công đức."

    Bạch Tư Kiều hâm mộ, này còn không phải là đãi ngộ của nhân viên công vụ quốc gia sao? Bát sắt a.

    "Đúng rồi, tôi muốn cử báo cái đại sư kia! Mưu tài hại mệnh!"

    "Trở về tôi sẽ báo cáo lên trên, anh yên tâm, chúng ta sẽ không hại một cái người tốt, càng sẽ không bỏ qua một cái người xấu."

    Bạch Tư Kiều cùng hệ thống mượn mười vạn đồng tiền, cho Tạ Nhất Chu mười vạn hai, hai ngàn dư thừa kia là cho nó phí chạy chân, cậu hỏi số di động đối phương, có việc còn có thể gọi điện thoại cho nó, ghi chú điện thoại: Đường dây riêng cử báo phong kiến mê tín.

    Thừa dịp Bạch Chấn Giang còn không có về nhà, Bạch Tư Kiều tìm công nhân ở trên mạng, thực mau bọn họ liền mang theo công cụ đi vào Bạch gia, thứ cần sửa không nhiều lắm, nửa giờ liền chỉnh xong rồi.

    Bạch phu nhân vốn dĩ muốn ngăn một chút, tưởng tượng nghĩ lại lại thay đổi chủ ý, để nó sửa đi, bị ba nó thu thập một trận liền thành thật. Trận này Bạch Tư Kiều ngoan không được, là thời điểm kéo thấp địa vị đang bay lên trong lòng ba cậu.

    Bạch Tư Kiều sửa xong liền cơm chiều đều không có ăn, chạy.

    Bạch Chấn Giang về đến nhà phát hiện trong nhà thay đổi, cát bị đào lên, núi giả bị dịch, nơi đó đào một hố to, làm một hồ nước, bên trong trong vài con cá cẩm lý, không biết có phải để góp đủ số hay không, còn có mấy con cá trắm cỏ lớn, quá mức nhất chính là bức tượng đại biểu Huyền Vũ giờ chỉ lớn bằng nắp bình rượu.

    Bạch Chấn Giang tức giận hỏi: "Đây là ai làm ra?"

    Bạch phu nhân chạy nhanh mách lẻo: "Có thể ai nha? Thằng cả lăn lộn, nó tìm một cái đại sư, nói cái đại sư này so với kia cái đáng tin cậy, tôi ngăn đều ngăn không được."

    "Cái tên nhóc khốn nạn này!"

    Hiện tại nói cái gì đều chậm, buổi tối cũng không thể tìm người tới thi công, hơn nữa đối với chuyện đêm qua, Bạch Chấn Giang đã sinh ra hoài nghi với tên đạo sĩ kia, không có khả năng lại sửa phong thuỷ như ban đầu.

    "Trước như vậy đi, nó chạy đi đâu rồi?"

    Bạch phu nhân thở dài: "Ai biết được? Trước kia ra cửa còn cùng tôi nói một tiếng, hiện tại tôi cũng không biết nó đi nơi nào."

    Bạch Tư Đình nhìn đến nơi này, vẻ mặt ghét bỏ, trong nhà cứ như hậu cung, mỗi ngày đấu tới đấu đi, thủ đoạn trạch đấu này cũng là low bạo.

    "Đây là thứ anh ta để lại trước khi trốn đi, nó nói để ba nhìn xong liền hiểu rõ." Bạch Tư Đình đưa cho ba hắn một con bút ghi âm, không kiên nhẫn thuật lại: "Anh ta còn nói tiền đưa cho vị đại sư kia là mượn tới, chưa nói nhiều ít, liền nói ba trả lại anh ta."

    Bạch Chấn Giang tiếp nhận bút ghi âm, có điểm ngoài ý muốn: "Hai anh em các con gần đây quan hệ không tồi."

    Bạch Tư Đình dương cằm, đặc biệt ghét bỏ: "Cũng không tốt thêm gì."

    Bạch Chấn Giang cầm bút ghi âm đi thư phòng, Bạch Tư Kiều đem thứ cậu cùng tiểu đại sĩ nói với nhau ghi âm lại, sau đó lại đưa Bạch Chấn Giang nghe. Cậu tin tưởng người có thể đem xí nghiệp làm lớn như vậy, Bạch Chấn Giang không phải tên ngốc, khẳng định có thể nghe ra là chuyện như thế nào. Đương nhiên, muốn bao nhiêu tiền không ghi lại, để ba cậu nhìn rồi cho cậu.

    Bạch Chấn Giang sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, đại sư ông tìm trước kia khẳng định có vấn đề. Ông nghĩ tới những việc bằng hữu giới thiệu vị đại sư kia làm gần đây, nếu loại sự tình huyền diệu khó giải thích này thật sự có thể thay đổi vận mệnh một cái nhà, vậy người bằng hữu này của ông cũng quá độc. Nhổ cỏ tận gốc, liền con của ông đều không buông tha.

    Tới lúc này, ông cũng không tức Bạch Tư Kiều, ông nghĩ chính là như thế nào đem cái đại sư kia đưa vào ngục giam, lại đem cái gọi là bằng hữu làm cho phá sản, làm cả nhà hắn đi xin cơm!

    Bạch Tư Kiều vào ở khách sạn, rửa mặt xong nằm ở trên giường, trước đem địa chỉ cái đại sư kia gửi cho Tạ Nhất Chu. Bạch Tư Đình còn rất có biện pháp dỗ mẹ hắn, nhanh như vậy liền đem địa chỉ gửi tới, loại đại sư này không có chút giá trị tồn tại nào, vẫn nhanh nhanh bắt đi thôi.

    Bạch Tư Kiều còn nhắc nhở đối phương: Nhớ rõ bắt hắn đem tiền lừa nhà tôi trả lại.

    Sau khi cử báo xong, Bạch Tư Kiều bắt đầu nghiên cứu thẻ phục hồi như cũ cửa hàng bán.

    Loại đồ dùng hằng ngày như ấm nước này, chỉ là bẹp, hệ thống nói dùng một tấm thẻ hồi phục sơ cấp là đước, giá bán 2000 cảm xúc giá trị.

    2000 cảm xúc giá trị có thể đổi 2000 tệ, sửa chữa một cái ấm nước cũ thực sự lãng phí, nhưng Bạch Tư Kiều mặc kệ, cậu cao hứng, cậu liền mua.

    Đang muốn thí nghiệm một chút được dùng không, Lê Phi đã gửi tin nhắn giọng nói: "Ngọa tào ngọa tào! Cậu biết hôm nay chúng ta cứu ai không? Cái ông lão kia cũng không phải lão binh bình thường, ông ấy là anh hùng đó! Còn tunbgwf lên báo quân sự quốc gia! Cậu xem có phải ông ấy hay không?"

    Lê Phi gửi một đoạn video lại đây, Bạch Tư Kiều click mở, nhìn thì đúng là ông lão cậu cứu hôm nay, ăn mặc lão quân trang, trên người treo đầy huân chương. Trách không được giá trị công đức cao như vậy, có thể cứu ông ấy cũng coi như là đâm đại vận.

    Lê Phi cảm khái nói: "Lần đầu tiên tôi cảm thấy làm việc tốt cũng rất có ý nghĩa."

    "Vậy cùng ta cùng nhau làm việc tốt, tôi nói với anh, chỉ cần tôi làm việc tốt là có thể thành thần."

    Lê Phi: "Tôi chỉ cần khoác lác là có thể hái trăng."

    Bạch Tư Kiều cười khẽ, cậu nói thật ngược lại không ai tin.

    "Cái ấm nước kia sửa được sao?"

    "Lập tức." Bạch Tư Kiều mở ra thẻ chữa trị sơ cấp, nhấn sử dụng, cái ấm nước kia nháy mắt biến trở về nguyên dạng, liền dấu vết cọ xát mặt trên đều không kém mảy may, Bạch Tư Kiều chụp ảnh cho Lê Phi xem: "Tay nghề thế nào?"

    Lê Phi hưng phấn nói: "Quá thần kỳ đi! Tôi có cái đồ vật, cậu giúp ta một chút, tôi cho cậu phí thủ công."

    "Không cần, đến lúc đó mời tôi ăn cơm là được."

    Hai người hiện tại khá quen thuộc, Lê Phi không cùng Bạch Tư Kiều khách khí, lúc sau xả hai câu vô nghĩa, nhiệt tình mời Bạch Tư Kiều chơi game.

    Sau khi Bạch Tư Kiều đăng nhập, chuyện thứ nhất chính là tặng ba cái làn da quý nhất cho em trai cậu. Tiền tiêu vặt Bạch Tư Đình đều bị nghiêm khắc khống chế, hắn chơi trò chơi chính là chơi theo kiểu bình dân, Bạch Tư Kiều lại không như vậy, mẹ kế cậu đưa tiền cho cậu tiêu, càng tiêu càng tốt.

    Bạch Tư Đình yên lặng đem trò chơi đóng, tìm tòi một chút cái bệnh viện trị liệu bệnh tâm nào trên cả nước trị liệu tương đối tốt, hắn cảm thấy anh hắn cần phải kiểm tra tinh thần một lần

    Sáng sớm hôm sau, Bạch Chấn Giang vừa đến công ty đã được bí thư cao hứng chào đón: "Bạch tổng, việc tốt tốt, chúng ta thầu trúng khu đất số 3. Vừa rồi còn có khách hàng gọi điện thoại tới, nói muốn lại nói chuyện cùng ngài."

    Giữa mày Bạch Chấn Giang rốt cuộc có chút vui mừng, mới vừa đem phong thuỷ trong nhà sửa lại, sinh ý liền có chuyển biến tốt đẹp, thật đúng là bị thằng cả đánh bậy đánh bạ, gặp được cao nhân rồi?

    Bạch Chấn Giang cao hứng nói: "Pha cho tôi ly trà, đem viedo hội nghị ngày hôm qua gửi cho tôi, tôi nhìn lại."

    Bí thư một bên pha trà, một bên tiếc nuối nói: "Bất quá, điện tử Tinh Hào liền tương đối xui xẻo, bọn họ không phải muốn đổi nghề sao? Theo xu hướng ngành sản xuất xây dựng, đầu tư một cái hạng mục xây cầu, còn chưa xây xong liền có chuyện. Tôi nghe tin tức đồn là bởi vì ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cây cầu kia xảy ra vấn đề, sụp một khối, đè đã chết ba cái công nhân. Tuy rằng tin tức đã bị phong tỏa, vẫn có phóng viên đuổi qua, việc này một khi cho hấp thụ ánh sáng, đối xí nghiệp bọn họ chính là một đả kích lớn."

    Bạch Chấn Giang sắc mặt lanh xuống: "Ta đã biết."

    Bí thư cẩn thận xem sắc mặt ông, lão tổng xí nghiệp điện tử Tinh Hào là Lưu Bách Duệ cùng Bạch tổng có quan hệ không tồi, hai người thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài đánh golf, uống rượu, nói sinh ý, chẳng qua gần nhất Lưu tổng thật quá đáng, thừa dịp Bạch tổng gần đây thời vận không tốt, vẫn luôn đoạt sinh ý của bọn họ, vài cái khách hàng quan trọng đều bị đoạt đi rồi. Hiện tại Tinh Hào điện tử đã xảy ra chuyện, Bạch tổng chẳng lẽ không nghĩ làm chút cái gì?

    Bạch Chấn Giang mở máy tính ra, một bên xem báo cáo một bên nói: "Cô phái người đi tìm người nhà mấy cái công nhân kia một chút, bọn họ nếu muốn kiện tụng, tôi sẽ cung cấp viện trợ pháp luật. Thuận tiện gọi điện thoại cho truyền thông, dân chúng cần phải biết chân tướng. Lại đem danh sách khách hàng Tinh Hào gửi cho tôi một phần, tôi nghiên cứu một chút."

    Bí thư mỉm cười nói: "Tôi đã biết, tôi lập tức đi làm."

    Bạch Chấn Giang do dự một chút, xoay 60 vạn cho Bạch Tư Kiều. Tiểu đạo sĩ này xem ra là thật có bản lĩnh, liền lấy theo giá thị trường, không đủ lại thêm.

    Bạch Tư Kiều ngoan ngoãn trả lời: Cảm ơn ba ba, ngài đưa nhiều rồi.

    Bạch Chấn Giang khó thấy được con trai nghe lời như vậy, lường trước cũng nhiều hơn không bao nhiêu: Con cầm đi.

    Bạch Tư Kiều cảm động, nguyên lai có một ông ba có tiền là chuyện tốt như vậy?

    Bạch Chấn Giang vừa định xem báo cáo, điện thoại lại vang lên, vừa thấy người tới, Bạch Chấn Giang nháy mắt lạnh mặt, thế nhưng là tên đại sư ông tìm kia!

    Bạch Chấn Giang uống một ngụm trà, làm mình bình tĩnh lại, nhấn nghe. Ngữ khí như thường mà nói: "Hoàng đại sư, như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho ta? Có phải lại có chuyện tốt tìm ta hay không?"

    Hoàng đại sư bên kia cười khẽ vài tiếng, tính tình rất tốt nói: "Không có chuyện khác, chính là hỏi một chút hai ngày này trong nhà ông thế nào, treo bức hình kia trong nhà xong không có biến hóa?"

    Bạch Chấn Giang đè nặng tính tình, giả cười vài tiếng, "Không có biến hóa gì, chính là hai ngày này giấc ngủ con trai không tốt, đặc biệt là con trai nhỏ nhà tôi, trước đây rất chăm chỉ học tập, hai ngày này vừa nói học tập liền khó chịu."

    "Không nên nha, vậy tấm phù tôi kêu hắn mang trên người có mang hay không?"

    "Tôi cũng không rõ ràng lắm, hắn hiện tại lớn rồi, có ý nghĩ của chính mình, ta không thể mỗi ngày thủ hắn."

    Hoàng đại sư quan tâm nói: "Khó mà làm được cũng phải làm, đứa nhỏ sắp lên tới cao trung rôig, quan hệ đến tương lai hắn, nhất định phải mang ở trên người cho hắn."

    * * *editor nói nhỏ------

    Dạo này cày phim chăm chỉ lắm mn, có ai coi bộ haikyuu chưa, dạo này đang u mê bộ đó vs blue lock QAQ, hóng lắm luôn.
     
    LieuDuongMạnh Thăng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...