Sau đó cậu ta trở thành siêu sao giả gái Tác giả: Diễm Quy Khang Thể loại: Đam Mỹ Editor: Dưa Muối Link thảo luận góp ý: Các tác phẩm edit của Dưa Muối Văn án Chuyến trọng sinh này của Thành Chích có chút khó chịu, Không chỉ từ một tiểu sinh hạng A bỗng chốc thành cậu diễn viên hạng cùi nào đó Mà Còn lắc mình biến thành một tiểu mỹ nữ dáng ngon, mặt đẹp nữa chứ. Gặp đạo diễn Đạo diễn: Cậu có thể diễn vai của nữ số 4 này nha. Gặp ảnh đế Ảnh đế: Có thể trao đổi ID WeChat được không? Người đại diện: Có thể, đóng vai này cũng là một con đường tràn ngập ánh sáng. Sau đó cậu liền trở thành siêu sao giả gái. Từ từ, bình tĩnh, thích khi dễ người khác ảnh đế công X Trọng sinh, tiện manh, nội tâm tháo hán mỹ mạo thụ Đây là một chuyện xưa về một tên thụ trọng sinh trở về giới giải trí. Vốn dĩ chỉ muốn diễn vai nữ một lần duy nhất, nhưng không ngờ tới là lại đi trên con đường giả gái không có lối về, lại còn vướng vào chuyện tình cảm với một ảnh đế từ cái nhìn đầu tiên. Chuyên thu gom fan nam fan nữ toàn thế giới.
Chương 1 Bấm để xem Tào Vĩ ném đôi dép lê, hốt hoảng chạy ra khỏi cửa. Lái xe đến bệnh viện mất khoảng nửa tiếng, ở sảnh tầng một hỏi qua một y tá xong, Tào Vĩ lập tức vội vàng chạy đến phòng cấp cứu. Khi nghe được tin đang cấp cứu khiến lòng anh nhói lên một cái. Mặc dù đã nghe Tiền Lộ nhắc thoáng qua lúc gọi điện, thế nhưng anh lại không nghĩ nó nghiêm trọng như vậy. Trước phòng cấp cứu đã có người đang đứng đợi. Đó là một cô gái có mái tóc dài da trắng. Khi nhìn thấy Tào Vĩ, đôi mắt đã sưng đỏ của cô lại trào ra nước mắt. Đó là tất cả để ngăn tôi uống rượu. "Anh Tào, làm sao bây giờ, đều do em. Ô ô.. Anh Thành là vì giúp em chắn rượu mà thành ra như vậy. Em không biết anh ấy có vấn đề về dạ dày, kiên trì đến lúc tiệc rượu kết thúc mới nói không thoải mái, em vừa quay lại đã thấy anh ấy hộc máu rồi." "Lúc đưa vào Bệnh viện Bác sĩ nói thế nào?" "Có thể là bị xuất huyết dạ dày cấp tính.." Lời Tiền Lộ nói chỉ có một nửa lọt vào tai anh, Tào Vĩ đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra vừa lo lắng vừa tức giận. Trong giới giải trí, Không có gì lạ khi phải bồi rượu với các nhà đầu tư. Nhưng Tào Vĩ đã sớm nhắc nhở trả tiền lộ, đầu tư lần này không phải loại tốt đẹp gì rồi, nghệ sĩ dưới tay anh chỉ có Tiền Lộ và Thành Chích, sao có thể không vì bọn họ mà tranh thủ cơ hội, nhưng Tiền Lộ lại cố tình không nghe. Tất nhiên anh có thể hiểu sao Tiền Lội lại sốt ruột, xen lẫn trong cái trong cái vòng tròn này, thứ quý giá nhất đối với nữ nghệ sĩ chính là sắc đẹp và tuổi trẻ, nhưng anh đã là người đại diện không ít năm, chuyện gì mà chưa thấy qua chứ, giới giải trí có nhiều cô gái trẻ và xinh đẹp, nhưng cơ hội không phải muốn đến là đến. Nó không hề dễ dàng như vậy. "Ô.. Anh ơi, Anh Thành sẽ không sao chứ, em sợ quá.. nếu có mệnh hệ gì thì em phải làm sao bây giờ.. Ô ô." Tào Vĩ trong lòng sốt ruột, thật sự không có tâm tư lmuốn giáo huấn Tiền Lộ lúc này, anh một mặt nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu, một mặt âm thầm cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện gì.. Anh không phải là vì mình, mà lo lắng cho Thành Chích, Thành Chích 22 tuổi này đã ký hợp đồng với anh được 3 năm, mặc dù trước sau không có tthành tích gì, nhưng là người tử tế, là mầm ươm không tồi. Cửa phòng cấp cứu mở ra, Tào Vĩ lập tức đi lên chào hỏi, theo sau đó là Tiền Lộ. "Hai người có phải là người nhà của Thành Chích không?" "Vâng! Cậu ấy hiện tại thế nào, thoát khỏi nguy hiểm chưa ạ?" Bác sĩ bước ra tháo khẩu trang xuống, gương mặt nghiêm túc và thở dài, nhìn Tào Vĩ cùng Tiền Lộ thấp giọng nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin người nhà nén bi thương." Tiền Lộ đột nhiên quỳ gối xuống mặt đất, chân Tào Vĩ cũng mềm nhũn, anh cúi gương mặt xuống, một lúc sau mới ý thức được bác sĩ đang vỗ vai anh. "Nếu xác nhận chính xác, thì đi theo Y tá kia đến quầy lễ tân ký vào giấy báo tử của bệnh nhân luôn." Tào Vĩ ngây người đứng ở tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Bác sĩ cùng Y tá thưa thớt đi ra, sau đó không lâu, Thành Chích cũng bị đẩy ra ngoài, cơ thể cậu được phủ bằng vải trắng, Tào Vĩ quả thực không thể tin rằng cậu đã thực sự rời đi. Hành trình tương lai của một cậu thanh niên 22 tuổi vừa mới bắt đầu vậy mà.. Tào Vĩ cảm giác sống mũi cay cay, Tiền Lộ cũng đã từ trên mặt đất đứng lên và đứng cạnh người anh khóc tưởng chừng như muốn tắc thở. Anh liếc mắt nhìn Tiền Lộ, cũng nhịn không được mà rơi nước mắt. Không khí phảng phất dường như ngưng tụ vào lúc này, Tào Vĩ nắm lấy một góc tấm vải trùm trên đầu Thành Chích nhẹ nhàng khéo ra. Gương mặt tái nhợt nhạt nhưng vô cùng tinh xảo của chầm chậm hé lộ. Đột nhiên, bốn mắt nhìn nhau Người thanh niên đẹp đẽ trước đó đã bị báo tử giờ lộ ra gương mặt xấu hổ, cậu chớp mắt hai cái, do dự nói: ".. mấy người có thể hay không.. Lại cứu giúp tôi một lần nữa?" Thành Chích được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nửa ngày sau cậu lại được chuyển đến phòng bệnh bình thường, bác sĩ xem vẻ mặt của cậu như là Columbus phát hiện ra thế giới mới. Mà lúc này cái cậu "vua thế giới mới" cũng đang vô cùng sốc khi nhìn chằm chằm vào đôi tay mình. Một đôi tay trông thật hoàn hảo, làn da non mịn, xương rõ ràng, rất thon thả và rất đẹp. Vấn đề là.. đây không phải là bàn tay của cậu Thành Chích nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng mỏng của mình, và xác nhận rằng hai cánh tay đó, mỏng hơn nhiều so với những chàng trai trẻ cùng tuổi và nó không thuộc về mình, cuối cùng anh cũng nhận ra sự thật rằng. Anh hóa ra thực sự là đã chết. Ở bệnh viện tỉnh lại khi, nghe thấy người khác kêu cậu là Thành Chích, cậu còn tưởng rằng chính mình được đưa vào bệnh viện cứu kịp thời còn sống, nhưng mà tên thì như cũ, người thì lại không phải. Cậu sống lại, hơn nữa còn thay đổi cả thân thể. Thành Chích cậu ban đầu là một diễn viên. Đã bảy năm kể từ khi anh ra mắt ở tuổi 18 Trong bảy năm, anh đã thành công lấn sân vào ngôi sao hạng A. Cả hai mảng phim truyền hình và điện ảnh anh làm đều làm rất tốt. Từ ngôi sao thần tượng chuyển qua ngôi sao thực lực, về cơ bản cậu nhận được vô số giải thưởng. Thậm chí trước khi bị dẫm chết, cậu còn được đề cử ứng cử viên ảnh đế, tương lai sắp sửa trở thành một diễn viên gạo cội hào hùng. Giáo viên từng nói rằng cậu là diễn viên tài năng nhất trong năm cậu tốt nghiệp trường điện ảnh, và điều đó đã trở thành sự thật. Nhưng ai có thể nghĩ rằng thiên tài diễn xuất quyền lực nổi tiếng tiểu sinh Thành Chích sẽ bí mật tham gia buổi hòa nhạc của nữ thần và bị giẫm đạp đến chết trong đó chứ. Nếu cậu có cơ hội nhìn thấy tiêu đề trên báo của mình một ngày sau khi chết, đó chắc chắn sẽ là một cơn bão đẫm máu. Thành Chích cúi đầu và nhìn vào cơ thể mới của mình một lần nữa, lần thứ hai đánh giá chính mình trên thân thể mới, không phải cậu không thích nó, Cơ thể này thật sự hơi gầy, chỉ là cậu ngồi cũng cảm giác là không được cao như trước kia. Cậu cúi người cởi đồng phục bệnh nhân, Thành Chích tức khắc nhịn không được mà gào thét trong nội tâm. Cơ bụng và chân dài của ông đây.. ahihi biến mất đâu rồi. Cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, và một người đàn ông trung niên cao to bước vào. Anh ta đang mặc một chiếc áo ngủ và một vài cái râu ngắn mọc lưa thưa trên cằm. Người đàn ông này Thành Chích đã gặp qua, lần đầu tiên mở mắt ra nhìn, cậu đã bị dọa lùi về sau hai bước. Anh ta đứng bên giường và hỏi: "Em vẫn còn khó chịu không? Tiền Lộ thấy em không sao liền ngã quỵ. Anh nhờ người đưa cô ấy về nhà còn việc thì về sau nói tiếp. Em cảm thấy thế nào rồi?" Thành Chích không biêt Tào Vĩ, cũng không biết Tiền lộ mà anh nhắc tới là ai, nghĩ nghĩ nói cái gì cũng không đúng, dứt khoát hỏi: "Anh có gương không?" Tào Vĩ cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhanh nhẹn móc ra di động, mở ra cam selfie đưa cho Thành Chích, Thành Chích nhận lấy điên thoại nhưng chỉ liếc mắt qua lại một cái, rồi lập tức di động trả. Ngay sau đó Thành Chích lộ ra vẻ mặt phức tạp, quay đầu nhìn Tào Vĩ nói: "Anh đã từng hoài nghi quá tôi không có JJ bao giờ chưa?" Tào Vĩ: "?" Đối với Thành Chích mà nói, lúc này trực quan của cậu tuyệt đối chính xác, thấy rõ khuôn mặt của chính mình, cậu thậm chí còn siết chặt hai chân để xác định lại giới tính của mình. Cậu xác thật đây vẫn là đàn ông, nhưng gương mặt này.. thật lòng mà nói, nhan sắc này tuyệt đối là gương mặt xinh đẹp nhất trên điểm 8 mà Thành Chích từng gặp qua đối với.. nữ nghệ sĩ. Khuôn mặt nhìn qua camera có làn da trắng nõm, mang theo thần sắc nhợt nhạt, thế nhưng vài phần bệnh yếu này lại khiến người này càng trở nên điềm đạm đáng yêu. Cho dù là lông mày, hay sống mũi cao đẹp thì vẫn không chút nào nhìn ra sự manly nào cả. Một người đàn ông trưởng thành mà lại có hình ngoại hình và khuôn mặt này.. Thành Chích quả thực khó chịu muốn khóc, nhưng người muốn khóc giống Thành Chích còn có Tào Vĩ đang hỗn độn bên cạnh. Anh vốn đang có không ít lời muốn nói, nhưng Thành Chích vừa hỏi đầu óc anh liền trống rỗng. Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Viện phí không cần lo lắng, công ty mặc kệ thì còn có anh, em trước cứ an tâm ở vài ngày, cần gì cứ nói anh mang vào cho" Nói xong hắn nhìn Thành Chích, nhất thời tâm tình có chút quái dị, từ lúc Thành Chích mở mắt bắt đầu anh liền cảm giác cậu hiện tại cùng cậu trước kia có rất nhiều điểm bất đồng, hắn không biết nên hình dung như thế nào, thử nói: "Tiểu Chích?" Thành Chích phản xạ có điều kiện "Ân" một tiếng, Tào Vĩ lúc này mới thả lỏng một chút, ngay sau đó anh liền cảnh tỉnh mình dù gì cũng là người hơn ba mươi rồi, thế mà lại suy đoán mấy cái chuyện viển vông chỉ xuất hiện trên phim truyền hình như thế này. "Anh đi trước, chuyện lần này anh sẽ nghĩ cách, em xảy ra chuyện lớn như vậy, bên đầu tư nhất định sẽ phải cho ra câu trả lời thích đáng." Tào Vĩ ra khỏi cửa phải một lúc sau mới có thanh âm truyền tới "Cảm ơn anh" Tào Vĩ sửng sốt, cảm giác quái dị trong lòng tiêu tan hơn phân nửa, tuy rằng biểu hiện có chút kỳ quái, nhưng xác thật vẫn là Thành Chích, anh đúng là nghĩ nhiều mà. Sau khi tiễn Tào Vĩ, Thành Chích đã mất một thời gian dài mới bình tĩnh lại, cậu còn chưa dám xuống giường, vì vậy cậu đã yêu cầu y tá giúp lấy quần áo cậu mặc khi nhập viện. May mắn thay, bên trong có một chiếc điện thoại di động và cmnd. Giải thoát khỏi trạng thái mờ mịt. Trên cmnd có viết hai chữ Thành Chích, nhưng mặt mũi và ngày sinh lại không giống cậu lúc trước, không biết nơi này có cùng thời gian giống lúc trước kia không, nếu đúng vậy thì, cậu lại trẻ đi mấy tuổi so với lúc trước. Mang theo tâm tình phức tạp nhìn hết chứng minh thư xong, Thành Chích mới cầm lấy di động, không biết vì sao di động lại tắt máy. Ngay sau khi khởi động lên, tiếng bíp phát ra liên tục. Thành Chích, thậm chí có cả tá cuộc gọi nhỡ, nhưng không có ghi chú tên số, cậu không biết ai đã gọi. Thành Chích cũng lướt qua danh bạ và album điện thoại di động. Không có nhiều liên hệ trong WeChat và QQ được đăng nhập, nhưng nhìn vào các ghi chú, có thể thấy rằng chủ sở hữu ban đầu cũng là người trong giới giải trí. Người đại diện là anh Tào chính xác là người vừa rời đi. Mãi đến lúc này, Thành Chích mới biết tên anh ta là Tào Vĩ Sau khi chờ đợi nửa ngày, Thành chích đã tìm kiếm thông tin và thu thập, và cuối cùng đã sắp xếp tình huống hiện tại của cậu: Một chàng trai trong suốt thực sự, đã ở trong làng giải trí hơn ba năm. Kết quả tốt nhất là hai quảng cáo về di động vả lại đó chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt. Lần đầu tiên Thành Chích được trải nghiệm sự khó khăn khi xuất đạo trong giới giải trí Cậu mím môi một lúc lâu, đột nhiên, di động vang lên, Thành Chích liếc mắt một cái, đúng là dãy số gọi nhỡ mấy chục cuộc lúc nãy. Không thèm nghĩ nhiều, cậu nhấn vào phần nghe, trong điện thoại truyền đến thanh âm có chút hỗn loạn, Bên kia dường như không biết rằng cuộc gọi sẽ được kết nối và vẫn đang nói chuyện với ai đó. Điện thoại được kết nối trong hai hoặc ba giây thì truyền đến một giọng nữ bén nhọn "Ai u, mày cũng biết trả lời điện thoại sao, thật đúng là có tiền đồ nha, làm minh tinh rồi thì không thèm nhận điện thoại đúng không!" Thanh âm này không chỉ có bén nhọn, hơn nữa cách nói còn rất thô bỉ, ngữ khí vẫn than trách oán nghiệt như cũ, vừa đôi ba câu đã bắt đầu chửi bậy. Cả nửa ngày Thành Chích cũng không rõ mục đích của đối phương là gì, cậu chặn mấy lời chửi bậy của người phụ nữ kia, hỏi: "Xin lỗi, bà là ai thế?" Người đối diện tạm dừng giây lát, sau đó lập tức phản công mãnh liệt: "Được lắm cái thằng nhãi ranh mày, tao nói đúng thật, trong lòng mày không có cái nhà này mà, cũng không có người mẹ này mà, không nói đến chặt đứt liên lạc, bây giờ ngay cả người cũng không muốn nhận hả. Tao đã sớm nhìn ra mày không phải thứ tốt gì mà, được lắm, xứng đáng mày tám kiếp cũng không thành danh, xứng đáng nhà mày.." Thành Chích bị một chuỗi chửi bậy của người đàn bà đanh đá này chọc cười, cậu nhíu mày và nói với giọng đầy ý cười: "Bà là mẹ của tôi à? Thật trùng hợp, vừa đúng lúc con cần tìm mẹ. Con đang nằm viện, mẹ có tiền không thế? Có tiền thì gủi cho con một chút.." Bên kia 'cụp' một cái tắt di động, thanh âm tút tút truyền đến, không biết vì sao Thành Chích lại có cảm giác thoải mái vô cùng. Chính bản thân cậu không có cha mẹ, sau khi sinh ra thì ở cô nhi viện, đến lúc phấn đấu vào giới giải trí cũng luôn một mình, cho nên khi sống lại, đến lúc này cũng không có ý nghĩa gì. So với việc lưu luyến nhân sinh kiếp trước, bây giờ cậu càng tò mò về cuộc sống kiếp này hơn. Muốn nói điều gì luyến tiếc nhất, phỏng chừng đó là nữ thần mà cậu thần tượng cùng với đôi chân dài. Cậu đặt điện thoại qua một bên, lập tức vứt cái chuyện mình vừa cắt đứt cuộc gọi của cạ người tự xưng là mẹ sau đầu, đối với một người mẹ mở miệng ra chửi con mình là thằng nhãi ranh này nọ, khó trách nguyên chủ không lưu số của người này vào trong danh bạ, nếu nguyên chủ đều mặc kệ, thì cậu càng không thèm quan tâm.