[Edit] Sáng Mai Vẫn Còn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi KaWaii, 12 Tháng chín 2019.

  1. KaWaii

    Bài viết:
    4
    [​IMG]

    Sáng Mai Vẫn Còn Yêu Em

    Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

    Tình trạng: Hoàn thành

    Thể loại: Hiện đại, nguyên sang, sủng ngọt, đô thị tình duyên, nghiệp giới tinh anh, 1vs1, HE

    Edit: Kawaii

    Số chương: 75

    Mình edit không đều đặn lắm

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Chuyện Edit Sáng Mai Vẫn Còn Yêu Em

    Giới Thiệu

    Nhiều năm sau, Diệp Tây Thành làm khách mời talkshow kinh tế và tài chính

    Lúc gần kết thúc, MC hỏi anh một câu hỏi cá nhân: "Nghe nói sau khi Diệp tổng chia tay mối tình đầu, thì vẫn luôn đợi cô ấy 6 năm? Sau đó cô ấy mới trở thành bà Diệp?"

    Diệp Tây Thành lại nói: "Cắt đoạn này đi, không cần phát sóng."

    MC là bạn tốt của Diệp Tây Thành, nửa đùa nửa thật nói: "Cho anh cơ hội thể hiện thâm tình trước mặt mọi người mà không cần sao?"

    Diệp Tây Thành: "Tôi không cần thâm tình cho người khác xem."

    Chờ cô, yêu cô, là việc cá nhân của anh.

    Tóm tắt: Anh ngoài lạnh trong nóng, lại không lãng mạn, điều lãng mạn duy nhất chính là, trong lòng anh, trước sau vẫn là em.
     
    hangbc, Lãng Đãng, Lãnh Y2 người khác thích bài này.
  2. KaWaii

    Bài viết:
    4
    Chương 1 Làm trợ lý của Diệp Tây Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đi làm đầu tiên, lúc tan tầm, Bùi Ninh nhận được điện thoại của cô bạn thân.

    "Ninh, tính tình của ông chủ hiện giờ của cậu như thế nào? Có ứng phó được không?"

    "Chưa có gặp."

    "Hả? Cậu là trợ lý tổng giám đốc mà còn không thấy được tổng giám đốc?"

    "Tổng giám đốc đi công tác."

    Ngày thứ mười đi làm, giờ tan tầm, Bùi Ninh lại nhận được điện thoại của cô bạn thân.

    "Bảo bối, buổi tối có tăng ca không? Nếu rảnh thì giúp tớ làm đánh giá giá trị của hạng mục đi."

    "Hôm nay không đi làm."

    "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không?"

    "Không phải, tổng giám đốc còn chưa trở về."

    Hôm nay Bùi Ninh đã đến tập đoàn Hoa Ninh đảm nhiệm vị trí trợ lý tổng giám đốc được hai lăm ngày, lúc tan tầm, Bùi Ninh lại một lần nữa nhận được điện thoại của cô bạn thân.

    "Ninh, làm trợ lý có mệt không? Nếu không mệt chắc hẳn nhẹ nhàng hơn so với lúc cậu làm hạng mục ở New York."

    "Còn chưa bắt đầu làm việc."

    "..."

    "Tổng giám đốc đi công tác còn chưa có về."

    ".. Chính là nói, cậu đi làm trợ lý từ ngày đầu tiên đến bây giờ, hơn hai mươi ngày, còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc của các cậu?"

    "Ừ."

    Bạn thân: "..."

    Không nhịn được, "Ha ha ha."

    Giờ phút này Bùi Ninh đang ngồi trong văn phòng xa hoa của tổng giám đốc, trợ lý đặc trợ trước đã đi công tác cùng tổng giám đốc, còn chưa kịp bàn giao công việc, nên cô không có văn phòng riêng của chính mình.

    Chủ tịch đặc biệt phê xuống, văn phòng đi làm hiện giờ của cô là phòng tổng giám đốc.

    Hơn hai mươi ngày, việc duy nhất của cô khi đi làm chính là xem tạp chí.

    Sau khi cười xong, cô bạn thân nói: "Đã sắp đến cuối tháng, cậu còn không biết xấu hổ mà cố hết sức làm việc đi."

    Bùi Ninh đóng quyển tạp chí lại, cố ý hỏi lại: "Vì cái gì mà phải xấu hổ?"

    Cô bạn thân: "Đến, nói cho tớ nghe, một tháng này cậu làm gì?"

    Bùi Ninh: "Chờ tổng giám đốc về."

    Cô bạn thân lại cười to, "Ông chủ của các cậu không phải đi nghỉ phép với tiểu tình nhân chứ? Đã hơn hai mươi ngày rồi, cũng không giao cho cậu chút công việc, khiến cho cậu phải mỏi mắt trông chờ."

    Bùi Ninh không nói chuyện, đóng cửa phòng tổng giám đốc lại, rời đi.

    Cô bạn thân khó có khi được nhiều chuyện: "Tổng giám đốc của cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

    Bùi Ninh: "Ba mươi tuổi."

    "Ừ, rất trẻ tuổi." Cô bạn thân tiếp tục nhiều chuyện: "Tình trạng hôn nhân thì sao?"

    Trầm mặc vài giây, Bùi Ninh mới nói: "Chưa lập gia đình."

    Cô bạn thân trêu ghẹo: "Nếu vẫn chưa có bạn gái, vậy cậu tranh thủ trở thành lãnh đạo của anh ta đi. Chỉ là cậu ở phố Wall nhiều năm như vậy, đều đã gặp qua mấy người đàn ông chất lượng tốt cả rồi, cũng không thể lọt vô mắt cậu, nếu cậu có tiền." Sau đó lại hỏi: "Nhân phẩm tổng giám đốc của cậu như thế nào?

    Ngoại hình thế nào?

    Bùi Ninh vô thức dùng sức nắm chặt tay, cuối cùng cũng không nói gì.

    Cô bạn thân chắc cho rằng, vị tổng giám đốc này đại khái có tầm nhìn và nhân phẩm giống nhau.

    " Cậu tan tầm chưa? "Cô bạn thân hỏi, cô nghe thấy Bùi Ninh chào tạm biệt với đồng nghiệp.

    Bùi Ninh:" Ừ, đến dưới lầu. "

    " Tớ đây sẽ cùng cậu nói chuyện để khỏi nhàm chán trong lúc cậu chờ xe. "Cô bạn thân hiếu kỳ hỏi:" Tập đoàn của cậu gọi là gì? "

    " Hoa Ninh. "

    " Đúng là có duyên với cậu, đều có một chữ ' Ninh '. "

    Bùi Ninh ' ừ ' một tiếng, cũng không nhiều lời.

    Cô bạn thân là bạn chơi chung lúc nhỏ của cô, lúc sơ trung cả nhà cô ấy di dân sang Úc, cũng không biết được mấy việc sâu xa của cô và Hoa Ninh.

    Cô bạn thân còn muốn hàn huyên cùng Bùi Ninh thêm một chút, kết quả bên kia có việc, liền vội vàng tắt máy.

    Bước ra khỏi công ty, Bùi Ninh trực tiếp đi về chung cư.

    Trong khoảng thời gian mới về nước, Bùi Ninh vẫn luôn ở khách sạn, hôm qua mới dọn đến chung cư.

    Chung cư là bác Diệp giúp cô thuê, ông chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Ninh, chung cư ở rất gần với công ty, tiền thuê ở con đường này không hề rẻ, cô cũng nói không cần thuê chỗ tốt như vậy.

    Bác Diệp lại nói: Tiền thuê nhà do công ty trả, cô không quen thuộc với Bắc Kinh, ở gần công ty đi làm cũng dễ hơn.

    Chung cư được trang hoàng xa hoa, hôm qua cô vừa đi vào sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, cũng có thể bác Diệp đã cho nhân viên quét dọn qua.

    Về đến nhà, Bùi Ninh ăn cơm chiều đơn giản, sau đó đến tủ quần áo dọn lại hành lý.

    Hôm qua chỉ dọn quần áo, đồ vụn vặt chưa kịp thu dọn.

    Mở tủ quần áo ra có ngăn kéo ở phía dưới, cô bỏ vào một ít trang sức, nào biết bên trong lại có nút tay áo của đàn ông.

    Có mười mấy cái đều cùng kiểu dáng màu sắc.

    Cô không động đến mấy nút tay áo đó, đóng ngăn kéo lại.

    Những nút tay áo giá trị xa xỉ đó, có lẽ ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ đến lấy.

    Dọn dẹp đồ xong, Bùi Ninh sau đó tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

    Tắt đèn, cô nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh mà thất thần.

    Hơn hai mươi ngày vừa rồi, chính là những ngày nhẹ nhàng nhất trong 6 năm qua của cô.

    Không cần thức đêm tăng ca, không cần nằm mơ cũng nghĩ đến đánh giá giá trị số liệu.

    Trong lúc đang phát, di động vang lên, Bùi Ninh tưởng là tổng giám đốc gọi đến, kết quả là ông chủ trước, Tề Cận Chu.

    Tề Cận Chu là thủ trưởng của cô khi làm việc ở New York, cũng là phó giám đốc ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp, cô cùng anh làm chung đã 6 năm.

    Bùi Ninh nghe điện thoại, nửa thật nửa đùa:" Chào ông chủ trước. "

    Tề Cận Chu không chỉ là ông chủ của cô mà còn là thầy, là bằng hữu.

    Giọng nói trầm thấp của Tề Cận Chu truyền đến:" Có bận không? "

    Bùi Ninh:" Không bận, có chỉ thị gì? "

    " Còn có ấn tượng về dự án thu mua tập đoàn nguồn năng lượng EFG? "Tề Cận Chu hỏi.

    Bùi Ninh:" Có ấn tượng. "Hai tháng trước, cô muốn từ chức về nước, Tề Cận Chu giữ cô lại, nói có dự án thu mua xuyên quốc gia, làm cô cảm thấy rất hứng thú nhưng lại không tiếp xúc quá nhiều với ngành sản xuất.

    Chỉ là lúc ấy cô quyết ý về nước, liền làm mất cái hạng mục kia.

    Cô hỏi:" Làm sao vậy? "

    Tề Cận Chu:" Hạng mục này là mẹ tôi giới thiệu. "

    Bùi Ninh:" Thì ra là Cận tổng giới thiệu. "

    Cận tổng là mẹ của Tề Cận Chu, lúc trước bà giúp hạng mục của tổng công ty phát triển rất tốt.

    Tề Cận Chu:" Mẹ tôi hiện tại đang ở văn phòng, biết cô từ chức, muốn tìm cô nói vài câu. "

    Bùi Ninh nhỏ giọng hỏi:" Cận tổng muốn tìm tôi nói cái gì? Có thể tiết lộ một chút không? "

    Tề Cận Chu:" Có liên quan đến các hạng mục. "

    Bùi Ninh suy đoán:" Cận tổng không phải là muốn cho tôi trở về làm cái hạng mục này chứ? "

    Tề Cận Chu không phủ nhận:" Cũng có ý tứ ở phương diện này, mẹ tôi vẫn luôn thưởng thức cô, bà ấy phụ trách mấy hạng mục mà cô giới thiệu nên rất yên tâm. "

    Kỳ thật là anh muốn cô trở về.

    Ở New York chưa bao giờ thiếu nhân tài, nhưng cũng rất khó tìm, anh cùng Bùi Ninh làm việc rất ăn ý.

    Bùi Ninh uyển chuyển từ chối," Tôi hiện tại đã đi làm. "

    Tề Cận Chu cũng không làm khó người khác," Rất tốt, thuận buồm xuôi gió. "Sau đó lại nói:" Ngoài việc muốn cô trở về làm hạng mục, mẹ tôi còn muốn cùng cô xác nhận một vài chi tiết của các hạng mục bổ sung lúc trước. "

    Bùi Ninh:" Ừ, được. "

    " Đưa điện thoại cho mẹ, mẹ cùng Bùi Ninh nói chuyện. "Mẹ Tề ý bảo Tề Cận Chu đưa điện thoại cho bà.

    Tề Cận Chu nói với Bùi Ninh:" Chờ một lát. "

    Tề Cận Chu đứng dậy đi qua.

    Hôm nay mẹ Tề luôn ở văn phòng của anh, còn phụ trách giới thiệu hai đại hộ khách, một vị là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Ninh Diệp Tây Thành, một vị khác là tổng giám đốc tập đoàn Hạng thị Hạng Dịch Lâm.

    Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đều nhìn trúng cái hạng mục EFG này, chỉ là mức giao dịch của hạng mục tới mấy chục tỷ, một nhà đơn độc không làm được, lại bị mẹ anh giật dây, hai nhà lại chuẩn bị hợp tác để thắng EFG.

    Vừa lúc mấy ngày nay Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đều ở New York, mẹ anh cũng theo chân bọn họ đến đây.

    Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm ngồi đối diện mẹ Tề, bọn họ mỗi người chiếm cứ một bên tay vịn của sô pha, khoảng cách không tính là gần.

    Từ lúc bắt đầu trao đổi, cho đến bây giờ sau khi kết thúc mới thả lỏng nói chuyện phiếm, Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm cũng không thân, ngẫu nhiên hai ba câu được câu không.

    Vốn là hai người trầm mặt ít nói, lại đến cùng nhau, lạnh giống như Nam Cực vậy.

    Còn may có mẹ Tề điều tiết bầu không khí, nên cũng không tính quá tẻ nhạt.

    Hai chân của Diệp Tây Thành tự nhiên bắt chéo, nhàn nhã dựa lưng trên sô pha, nhấp ngụm cà phê, hầu kết hoạt động lên xuống, nuốt cà phê xuống.

    Trạng thái của Hạng Dịch Lâm cùng Diệp Tây Thành không khác nhau lắm, nhìn như hứng thú nhưng đáy mắt lại không có cảm xúc.

    Đặc biệt là mẹ Tề vừa rồi nói đến hai chữ 'Bùi Ninh' này.

    Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, hai người đều có nỗi lòng riêng

    Mẹ Tề nhận điện thoại, thuận tiện mở loa.

    " Ninh Ninh. "

    " Chào Cận tổng ạ. "

    " Gọi bác gái, Cận tổng nghe rất khách khí. "

    Bùi Ninh cười nhạt:" Chào bác gái. "

    Giọng nói ngọt ngào nhu hòa truyền từ loa ra, nhanh chóng khuếch đại vào không khí, tràn ra cả văn phòng của Tề Cận Chu.

    Diệp Tây Thành siết chặt ngón tay, đáy mắt cũng gợn sóng, lại nhấp thêm một ngụm cà phê.

    Hạng Dịch Lâm nháy mắt thất thần, cứng ngắc một chút lại trở nên bình thường.

    Tề Cận Chu nhìn về phía mẹ của mình, bà hỏi về vấn đề hạng mục, mở loa làm cái gì?

    Mẹ Tề hỏi cô làm việc ở nơi nào, rất tự nhiên trước mặt Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, bà chính là muốn tìm Bùi Ninh để tâm sự.

    Mẹ Tề là người không thích quanh co lòng vòng:" Ninh Ninh a, con cùng Cận Chu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? "

    Bùi Ninh không hiểu:" Bác gái.. Ngài hỏi như vậy là như thế nào? "

    Tề Cận Chu biết mẹ mình muốn làm cái gì, lại muốn náo loạn giật dây!

    Lúc trước mẹ Tề hỏi anh số điện thoại trong nước mới của Bùi Ninh, nhưng Tề Cận Chu chưa cho.

    Hôm nay Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đều ở đây, mẹ Tề nói muốn tìm Bùi Ninh hỏi về các chi tiết của hạng mục, vì vậy Tề Cận Chu không có phòng vệ.

    Có người ngoài ở đây, mẹ vẫn giữ mặt mũi cho anh.

    Kết quả thật đúng là không cho.

    Anh lập tức muốn lấy lại điện thoại, kết quả là bị mẹ Tề nắm chặt ở trong tay, Tề Cận Chu đành phải dùng khẩu hình tỏ vẻ bất mãn:" Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? "Tề Cận Chu muốn mẹ mình tắt loa ngoài, nhưng căn bản mẹ Tề không có để ý.

    Tề Cận Chu dùng ánh mắt nhắc nhở mẹ Tề, trong văn phòng còn có Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm, cho anh chừa lại một chút mặt mũi.

    Mẹ Tề cười cười, căn bản lại không để ý đến ánh mắt của con trai mình.

    Đến nỗi Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm ở đây cũng cảm thấy không có gì, bà cùng bố của bọn họ đều là bạn bè nhiều năm, hai người bọn họ ở trong mắt của mẹ Tề chính là con trai, cũng không có gì phải tránh cả.

    Sau đó, mẹ Tề lại nói với Bùi Ninh:" Sự nghiệp của con đang phát triển, sao đột nhiên lại về nước? Nếu là vì người nhà, vậy con có thể đến các ngân hàng đầu tư con tại Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, làm sao đến nỗi phải từ chức sao? Nghe Cận Chu nói, con lúc ấy cũng không phải đi ăn máng khác, còn chưa tìm được nơi ở tốt. "

    Mẹ Tề quan tâm nói:" Hiện tại con đã tìm được chỗ làm việc chưa? "

    Nguyên nhân từ chức, Bùi Ninh không muốn nhiều lời, có lẽ cũng không được bao lâu nữa lại phải đổi nơi làm việc một lần nữa.

    Cô giải thích:" Bác gái, quan hệ của con cùng Tề tổng khá tốt, từ chức là do nguyên nhân của con. "Cô có điểm không hiểu, không biết mẹ Tề sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ bà hiểu lầm cô và Tề Cận Chu là một đôi?

    Mẹ Tề nói:" Nói thật, bác rất xem trọng con cùng Cận Chu, lần này tới New York vốn dĩ muốn tìm con uống cà phê, kết quả điện thoại của con tắt máy, bác mới biết được con về nước. "

    Cô cười:" Con cứ xem bác như mẹ chồng tương lai đến nhìn con dâu, con thấy con trai bác có được không? "

    Sau đó khoé mắt ngắm Tề Cận Chu vài lầ.

    Tề Cận Chu vô lực xoa xoa ấn đường.

    Đáy mắt của Diệp Tây Thành tối đen không rõ.

    Ánh mắt của Hạng Dịch Lâm vẫn luôn đặt trên người mẹ Tề.

    Bùi Ninh phát ngốc, nhanh chóng nói:" Bác gái, con cùng Tề tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, thật sự không có tình yêu nam nữ. Cảm ơn ngài nâng đỡ. "

    Mẹ Tề cười:" Con cùng Cận Chu trả lời một chữ cũng không khác nhau, chính là tâm linh tương thông. Bây giờ không có tình cảm, về sau có thể bù đắp. Chờ bác về nước, bác đi tìm con tâm sự. "

    Bùi Ninh:".. Bác gái, con cùng Tề tổng không có gì cả. "

    Mẹ Tề nói:" Hai người các con sớm chiều ở chung, là cộng sự 6 năm, bạn khác phái bên cạnh nó cũng chỉ có mình con. Sáu năm này, Cận Chu không có bạn gái, con cũng không có bạn trai, các con.. Con nói ai có thể tin tưởng hai người các con không có tình cảm? "

    Mẹ Tề không cố kỵ nói thẳng:" Hay là nói các con là yêu ngầm, thời gian lâu dần nên tình cảm phai nhạt, Cận Chu không muốn phụ trách, không muốn kết hôn với con, nên con mới từ chức? Không có việc gì, cứ việc nói, bác gái sẽ không bênh vực người của mình, nếu là đúng như vậy, bác sẽ không tha cho nó. "

    Bùi Ninh bất đắc dĩ cười," Bác gái, thật không phải. "

    Cô đành phải ăn ngay nói thật:" Con lúc ấy không phải không có bạn trai, Tề tổng không biết con có bạn trai, là bởi vì con cùng Tề tổng chỉ nói về công việc, chưa bao giờ đề cập đến việc khác, chúng con làm việc với cường độ cao, không có thời gian đi nói đến việc khác. "

    Mẹ Tề không tin, hai người sớm chiều ở chung, chính là bận cũng phải có thời gian nghỉ ngơi.

    Bà chính là sợ con trai bà làm cô nương nhà người ta thương tâm, người ta thất vọng rồi nên mới không muốn nhắc lại, con trai của bà điều kiện tốt như vậy, thật không mấy người phụ nữ sẽ không động tâm.

    Bà xin lỗi nói:" Ninh Ninh à, chắc là do Cận Chu làm tổn thương con? Sáu năm này các con đều đi du lịch tập thể, rất nhiều lần có thể mang người nhà đi, nếu con có bạn trai, sao bọn họ lại không biết? Nếu Cận Chu không biết, vậy những người khác cũng phải biết chứ? Bác lúc ấy muốn tác hợp con cùng Cận Chu, còn hỏi qua thư ký của Cận Chu, thư ký nói con không có bạn trai. "

    Bùi Ninh vô ý thức cắn cắn môi:" Hiện tại đã chia tay, là bạn trai cũ. "

    Cô suy nghĩ, vẫn là cự tuyệt hoàn toàn:" Bác gái, cảm ơn ngài đã thích con như vậy. Ngài thật sự hiểu lầm Tề tổng, anh ấy không có làm tổn thương con, bởi vì chúng con căn bản không có tình yêu. Lúc trước con có bạn trai là thật không phải là lấy lý do, con có 2 mối tình, mối tình đầu khi đang học đại học, mối tình thứ 2 quen nhau khi làm việc chung, chỉ là một năm trước cũng chia tay rồi. Lúc trước không nhắc đến, là bởi vì thân phận của bọn họ đều quá đặc thù, con không muốn trở thành đối tượng của những cuộc nói chuyện phiếm. "

    Trong lòng mẹ Tề tràn đầy tiếc nuối" Xem ra so với Cận Chu còn ưu tú hơn? Bác có biết không? "

    Bùi Ninh:" Như nhau cả thôi ạ. Bác gái, người cũng biết hai người ấy. "

    Mẹ Tề:" Hả? Bác cũng biết? "

    Trầm mặc vài giây, Bùi Ninh mới nói:" Vâng, mối tình đầu của con là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Ninh, Diệp Tây Thành. Bạn trai cũ là tổng giám đốc tập đoàn Hạng thị, Hạng Dịch Lâm. "

    Bùi Ninh vừa nói xong, mẹ Tề liền sửng sốt.

    Tề Cận Chu:"..."

    Anh nhìn về phía Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm.
     
    Phhươnghangbc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng chín 2019
  3. KaWaii

    Bài viết:
    4
    Chương 2 Những Bức Thư Mà Mấy Nam trước Cô Viết Cho Diệp Tây Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tắt điện thoại, Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau khi nói Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm là bạn trai cũ, mẹ Tề không còn kiên trì tác hợp cô cùng Tề Cận Chu nữa.

    Màn hình di động dần tối lại, căn phòng cũng một mảnh đen nhánh.

    Suy nghĩ của cô hỗn loạn, như thế nào cũng ngủ không được..

    Mãi cho đến cuối tuần của tháng, ông chủ mới đi công tác về.

    Giữa trưa, Bùi Ninh nhận được điện thoại của Diệp Đổng: "Ninh Ninh, buổi chiều có bận gì không?"

    Bùi Ninh: "Không có ạ, bác Diệp, ngài có cái gì phân phó?"

    Diệp Đổng: "Vậy buổi chiều cháu tới công ty, Tây Thành đi công tác về rồi."

    Hô hấp của Bùi Ninh ngưng một chút: "Vâng, bác Diệp."

    Kết thúc cuộc trò chuyện, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không khỏi thất thần.

    Cô tới tập đoàn Hoa Ninh gần một tháng, Diệp Tây Thành đến bây giờ mới trở về, Diệp Tây Thành cũng không sắp xếp công việc gì cho cô, từng có hai lần liên hệ gián tiếp, đều là do thư ký truyền đạt cho cô.

    Cô không nên trở về, nhưng lại không thể cự tuyệt bác Diệp. Hai tháng trước, bác Diệp tự mình đến New York tìm cô, bảo cô trở về làm trợ lý của Diệp Tây Thành.

    Cô có thể đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ dựa vào nỗ lực của chính bản thân mình còn nhờ vào sự giúp đỡ của bác Diệp.

    Từ lúc 5 tuổi, bác Diệp vẫn luôn giúp đỡ gia đình cô, nếu không phải nhờ có bác Diệp, ông bà đã sớm không còn nữa..

    Bùi Ninh hoàn hồn, trang điểm rồi ra cửa.

    Vừa đi ra cửa gọi xe, đi đến tiểu khu cũng không thấy ai.

    Đến sân ga đợi một lát, nhưng vẫn không có xe tới, lúc cô đang chán muốn chết bỗng dưng có tiếng còi xe, cô theo bản năng nhìn qua, vừa lúc nhìn trúng tàm mắt của người đàn ông trên chiếc xe việt dã.

    Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ đào hoa, còn mặc áo sơ mi màu hồng nhạt tương đối phong nhã.

    "Có phải đẹp trai đến nỗi cô nhận không ra?" Người đàn ông cười, khẽ nhếch cằm với Bùi Ninh.

    Bùi Ninh khẽ nhíu mày, tìm tòi gương mặt này trong đầu, nhưng lại không có kết quả.

    Cô cho là đối phương nhàn rỗi nhàm chán đến đây, nên không phản ứng.

    Tưởng Vân Triệu bảo tài xế chạy xe đến gần sân ga một chút, anh chống tay lên cửa, nhìn chằm chằm Bùi Ninh mấy giây, anh xác định không nhận sai người, ngoại trừ khí chất bây giờ của cô càng tốt, gương mặt kia vẫn giống như mấy năm trước.

    "Bùi Ninh?" Tưởng Vân Triệu gọi một tiếng.

    Bùi Ninh nghi ngờ: "Anh là?"

    Tưởng Vân Triệu: "Lúc trước cô đến Bắc Kinh, tôi còn đến nhà ga đón cô, bệnh mau quên của cô nặng như vậy?"

    Bùi Ninh cẩn thận nhìn gương mặt kia, nghe nhắc nhở như vậy, cuối cùng cô cũng nhớ, là Tưởng Vân Triệu, bạn tốt của Diệp Tây Thành.

    Tưởng Vân Triệu đẩy cửa xe ra, ý bảo cô lên xe: "Nhìn trời có vẻ sắp mưa, cô đi đâu tôi đưa cô đi, hai chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, vừa lúc có thể tâm sự."

    Bùi Ninh chần chờ một lát: "Không chậm trễ thời gian của anh chứ?"

    "Cô khách sáo như vậy làm gì, lên đi." Tưởng Vân Triệu nói: "Buổi chiều tôi không có việc gì, nên đến Hoa Ninh tìm Diệp Tây Thành."

    Bùi Ninh lên xe: "Vừa lúc tiện đường, tôi đi Hoa Ninh báo danh." Tìm Diệp Tây Thành báo danh.

    "Cô làm việc ở Hoa Ninh?" Tưởng Vân Triệu cho rằng mình nghe lầm.

    Bùi Ninh gật đầu, "Diệp Đổng sắp xếp."

    Tưởng Vân Triệu nghẹn họng nhìn cô trân trối, nháy mắt lại thay đổi gương mặt cứng nhắc của mình

    Bùi Ninh vì vừa rồi không nhận ra Tưởng Vân Triệu, xin lỗi nói: "Thật xấu hổ, vừa rồi không nhận ra anh, anh so với trước đây gầy không ít."

    Tưởng Vân Triệu vỗ vỗ bụng: "Đâu phải là gầy, thịt mỡ đều trở thành cơ bắp."

    "Bác Diệp chưa cấp xe cho cô?" Tưởng Vân Triệu thuận miệng hỏi.

    Bùi Ninh: "Tôi không có bằng lái trong nước."

    Tưởng Vân Triệu gật gật đầu, đề nghị cô: "Chờ cô không bận thì đi đổi bằng lái trong nước, không có xe rất bất tiện."

    Bùi Ninh nói cho có lệ: "Để nói sau, kỹ thuật lái xe của tôi cũng không được tốt lắm." Còn không biết có thể ở lại Bắc Kinh bao lâu, cô nghĩ như vậy cũng thật phiền toái.

    Vừa nói xong, ô tô đã ngừng ở trước cửa cao ốc Hoa Ninh.

    Trước kia tập đoàn không có tên là Hoa Ninh, sau này Diệp Tây Thành quản lý công ty, tiến hành một loạt thay đổi lớn, sau đó tên của tập đoàn trở thành Hoa Ninh.

    Diệp Tây Thành vì sao phải sửa tên của tập đoàn, lúc ấy ở trên mạng còn xuất hiện một đợt thảo luận không nhỏ, có rất nhiều suy đoán về việc đổi tên.

    Nhiều người tán đồng, trong có có một người nói: Nguyên quán của Diệp Tây Thành là ở Nam Kinh, Nam Kinh được gọi tắt là Ninh, cho nên mới có tên là Hoa Ninh.

    Chỉ là nguyên nhân cụ thể, ngoại trừ Diệp Tây Thành, ai cũng không biết.

    Trong thang máy, Tưởng Vân Triệu ấn tầng 42, đây là tầng lầu của văn phòng Diệp Tây Thành, anh hỏi Bùi Ninh: "Cô lên tầng mấy?"

    Bùi Ninh: "Tầng văn phòng của Diệp Đổng"

    Tưởng Vân Triệu ấn tầng 45, anh nghĩ trăm lần cũng không ra, Diệp Đổng như thế nào lại đột nhiên cho phép Bùi Ninh trở về làm việc?

    Thang máy lên tới tầng 10, Tưởng Vân Triệu lấy di động ra: "Lưu số điện thoại, hôm nào cô không bận, chúng ta ăn cơm."

    Hai người để lại phương thức liên hệ lẫn nhau, thang máy vừa lúc tới tầng 42, Tưởng Vân Triệu đi ra, anh đi đến văn phòng của Diệp Tây Thành.

    Diệp Tây Thành đang họp qua video, giương mắt nhìn Tưởng Vân Triệu, sau đó lại tiếp tục mở họp.

    Tưởng Vân Triệu hai tay chống trên mặt bàn làm việc, ý bảo Diệp Tây Thành dừng lại một chút, Diệp Tây Thành không có phản ứng, đôi tay vẫn bắt chéo như cũ, tùy ý để ở trên đùi, không có để ý đến Tưởng Vân Triệu.

    Tưởng Vân Triệu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, cầm bút lên, viết một ghi chú: Tớ vừa mới gặp được Bùi Ninh.

    Tưởng Vân Triệu đem giấy ghi chú ' bang ' một tiếng đặt ở trước mặt của Diệp Tây Thành.

    Ánh mắt của Diệp Tây Thành quét qua, biểu tình trên mặt có chút buông lỏng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó lại chuyên chú nhìn màn hình máy tính.

    Tưởng Vân Triệu nhìn chằm chằm Diệp Tây Thành, nhưng nhìn không ra một chút cảm xúc dao động, hiện tại anh có chút không hiểu Diệp Tây Thành.

    Mười phút sau, Diệp Tây Thành kéo con chuột, lấy tai nghe xuống.

    Tưởng Vân Triệu khó hiểu nói: "Cậu nghe được Bùi Ninh trở về nhưng lại không có phản ứng gì? Hay là nói cậu đã sớm biết cô ấy đã trở về?"

    Diệp Tây Thành: "Ừ."

    "Khó trách. Vậy sao cậu không nói với tớ một tiếng? Tớ còn tưởng rằng cậu không biết, làm tớ kích động một phen." Tưởng Vân Triệu lo chính mình nói: "Nhưng mà cô ấy trở về làm việc, bác Diệp cũng nên sắp xếp cô đến công ty đầu tư bên Thượng Hải."

    Tưởng Vân Triệu lấy di động ra tìm được một dãy số, đem điện thoại đưa cho Diệp Tây Thành, "Nha, số điện thoại riêng của Bùi Ninh."

    Diệp Tây Thành cũng không để ý, trực tiếp trả điện thoại lại cho Tưởng Vân Triệu: "Không cần."

    "Hả?" Tưởng Vân Triệu không rõ nguyên nhân: "Cậu có số điện thoại mới của Bùi Ninh rồi?"

    "Không có."

    "Vậy cậu.. có ý gì?"

    Diệp Tây Thành khép notebook lại: "Cô ấy là trợ lý của tôi."

    ".. Mẹ!" nó.

    Tưởng Vân Triệu khiếp sợ không khép miệng lại được, thiếu chút nữa không nhịn được lời thô tục, đôi mắt chớp nửa ngày, "Bác Diệp sắp xếp?"

    Diệp Tây Thành không lên tiếng.

    Không cần nói cũng biết.

    Tưởng Vân Triệu cười cười, "Bác Diệp cũng thật có ý tứ a, lúc trước một hai là phải chia rẽ hai người các cậu, sau đó đưa Bùi Ninh ra nước ngoài, hận không thể để Bùi Ninh cả đời này đều không xuất hiện ở trước mặt cậu, hiện tại cũng không biết bác Diệp như thế nào lại nghĩ thông suốt rồi, thế nhưng lại nguyện ý bỏ xuống mặt mũi của mình, chủ động đưa Bùi Ninh về nước làm trợ lý của cậu, muốn thành toàn hai người các cậu."

    Diệp Tây Thành cũng không nói tiếp, thong thả đặt đồng hồ lên góc bàn, hẹn khách gặp mặt lúc 4 giờ.

    Diệp Tây Thành đứng lên, nói với Tưởng Vân Triệu: "Đi thôi."

    Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

    Diệp Tây Thành vừa lúc tới cửa, thuận tay kéo cửa ra, người gõ cửa chính là thư ký, theo phía sau là Bùi Ninh, tầm mắt anh xẹt qua thư ký, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Bùi Ninh.

    Một ánh mắt, thiên hồi bách chuyển. (*)

    (*) Thiên hồi bách chuyển: "Bách chiết thiên hồi tâm bất thối" 百折千回心不. Có nghĩa là trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả lòng không thối chuyển.

    Trường hợp như vậy, thư ký còn đang ở đây, Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm vào cô như thế, đáy mắt sâu thẳm, Bùi Ninh bị anh nhìn đến co quắp, cũng may Diệp Tây Thành rất nhanh thu hồi lại ánh mắt.

    Cô vẫn luôn điều chỉnh hô hấp trong tối, nhưng lại không khống chế được nhịp tim.

    Thư ký nhận ra được Diệp Tây Thành cùng Bùi Ninh có quen biết nhau, nhưng vẫn giới thiệu: "Diệp tổng, đây là trợ lý mới nhậm chức, Bùi Ninh."

    Ngữ khí của Bùi Ninh cũng trở nên công việc hóa: "Chào Diệp tổng."

    Hai giây sau, Diệp Tây Thành hơi hơi gật đầu, ngược lại nhìn về phía thư ký nói: "Trước hết cô dẫn trợ lý Bùi đi làm quen hoàn cảnh làm việc, Vạn Đặc trợ buổi chiều cùng tôi ra ngoài bàn việc, trở về sẽ bàn giao công việc."

    Kỳ thật lời này chính là nói cho Bùi Ninh nghe, thư ký: "Vâng, Diệp tổng."

    Không dừng lại, Diệp Tây Thành cất bước bước ra khỏi văn phòng.

    Người đi xa, nhưng hơi thở cường thế quen thuộc vẫn còn ở đây.

    Ánh mắt của Bùi Ninh nhìn theo Diệp Tây Thành xa dần, cô cùng Diệp Tây Thành hiện tại lại trở thành người xa lạ.

    Tưởng Vân Triệu cũng đi ra, đưa cho cô một ánh mắt, cười rời đi.

    Thư ký đi theo Diệp Tây Thành làm việc đã lâu, cách nhìn người cũng không giống nhau, đại khái cũng rõ mỹ nữ trước mắt cô cùng ông chủ của cô sao lại thế này.

    Lúc trước thư ký các cô còn cùng mấy người trong công ty lén bát quái với nhau, không biết trợ lý mới đến rốt cuộc là thần thánh phương nào, bối cảnh thâm hậu thế nào.

    Có người đoán rằng, tên của tập đoàn cùng với trợ lý có liên quan đến nhau, đều có chữ 'Ninh'.

    Nhưng mà các cô lại nhanh chóng phủ định, tên của tập đoàn là chuyện lớn, hẳn là sẽ không liên quan đến một người con gái.

    Nhưng vừa rồi nhìn thấy ánh mắt của Diệp tổng nhìn Bùi Ninh, giống như khả năng này cũng không phải không tồn tại.

    Rất khó tưởng tượng, Diệp tổng của các cô là một người đàn ông cao lãnh như vậy, không biết khi yêu sẽ là dạng gì.

    Mấy tính từ lãng mạn, ôn hòa so với anh đều xa lạ.

    Thư ký thu hồi suy nghĩ của mình, cười nhạt nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, em dẫn chị đi xem phòng nghỉ của Diệp tổng, đó là nơi làm việc khác của Diệp tổng."

    Thư ký lấy thẻ mở cửa quét một cái, cửa phòng nghỉ tự động mở ra.

    Chờ các cô đi vào, cửa tự động đóng lại, trong phòng cách âm rất tốt, trong phòng đóng cửa lại so với bên ngoài tựa như hai thế giới.

    So với tưởng tượng của Bùi Ninh cũng không khác biệt lắm, trên giường rất gọn gàng, chỉ có trên tủ đầu giường có rất nhiều thư cùng với tạp chí, trong phòng nghỉ cũng có kệ sách, đều là những cuốn sách anh thích đọc.

    Bên cạnh giá sách là bàn làm việc, đặt bút viết, giấy ghi nhớ cùng các văn kiện.

    Cô không biết Diệp Tây Thành lại có sở thích như vậy, bên ngoài rõ ràng có bàn làm việc, còn một hai phải để thêm một cái bên trong.

    Thư ký nói với Bùi Ninh: "Chị Bùi, sau khi nơi này được sửa sang xong sẽ giao cho chị quản lý, mỗi ngày thời gian quét dọn do chị phụ trách, dựa vào Diệp tổng sắp xếp là được, dì Khiết sẽ lập tức liên hệ với chị."

    Bùi Ninh nghi hoặc: "Sắp xếp việc sinh hoạt cá nhân của Diệp tổng đều do tôi phụ trách?"

    Ít nhất là Diệp Đổng nói như vậy.

    Thư ký: "Kỳ thực việc này là do Vạn Đặc trợ phụ trách, nhưng mà do Vạn Đặc là đàn ông, về phương diện này cũng không chu đáo bằng chị em phụ nữ chúng ta, trước khi chị đến em tạm thời làm."

    Đây là lý do rất chính đáng.

    Bàn giao công việc xong, cô là thư kí vừa lúc có thể nhẹ nhõm.

    Hơn nữa lúc trước thư kí của Diệp Đổng đặc biệt ám chỉ với cô, nói cô nếu không lo liệu được quá nhiều việc, thì hãy giao phần việc cho trợ lý mới đến.

    Kỳ thật lượng công việc của cô không nhiều, nhưng thư kí lại nói như vậy, vậy thì đặc biệt có dụng ý.

    Cô nghĩ tới nghĩ lui, việc phụ trách về phương diện sinh hoạt cá nhân của Diệp tổng cũng chỉ thích hợp giao cho Bùi Ninh.

    Cho đến bây giờ thư ký vẫn nghĩ không ra, vì cái gì mà Bùi Ninh đã đến đây gần một tháng, Diệp tổng cũng không phân phó công việc qua điện thoại? Một hai phải chờ anh về mới phân phó?

    Một tháng này, Bùi Ninh rất nhiều lần hỏi cô có cần giúp gì không, cô đều lắc đầu, Diệp tổng không lên tiếng, cô cũng không dám sắp xếp lộn xộn, cho nên mấy ngày này, Bùi Ninh đều ngồi yên trong văn phòng của tổng giám đốc..

    Thư ký rời đi, chỉ để lại Bùi Ninh ở trong văn phòng của Diệp Tây Thành.

    Thu hồi lại cảm xúc, Bùi Ninh quay trở lại phòng nghỉ bắt đầu dọn dẹp lại tủ đầu giường hỗn độn.

    Trên tủ đầu giường không chỉ có một đống sách, còn có mấy nút tay áo cùng một cái đồng hồ.

    Bùi Ninh đem sách để lên kệ, cô cẩn thận xem xét kệ sách, từ trên xuống dưới, sách gì cũng có, nhìn sáng chói.

    Nhìn chung cũng không có gì cụ thể để phân loại, dù sao cũng đều là những cuốn sách Diệp Tây Thành thích.

    Cô cũng có một thói quen, sách đã đọc cô đều đặt xuống phía dưới cùng.

    Có một vài quyển sách chưa đọc xong, Bùi Ninh vẫn xếp chồng lên đặt ở tủ đầu giường.

    Cô đem nút tay áo cùng đồng hồ đeo tay bỏ lại vào trong hộp, chuẩn bị kéo ngăn thứ nhất bỏ vào, cô nhìn thấy một ngăn kéo đồ vật, cô có hơi giật mình.

    Hết một nửa ngăn kéo đều là phong thư, có màu trắng cũng có màu da bò

    Rất nhiều phong thư đã cũ, ngoài bìa có nhiều điểm ố vàng, tem cũng bắt đầu bị mờ đi.

    Nhiều phong thư như vậy, mỗi cái phong thư đều được gửi từ địa chỉ của cô.

    Bùi Ninh nghĩ đến, khi cô còn học tiểu học và sơ trung đều gửi tin cho Diệp Tây Thành, lúc lên cao trung cũng viết không ít, khi đại học thì đã yêu nhau nên cũng không viết quá nhiều.

    Cũng đã lâu rồi, cô cũng không còn nhớ rõ chính mình đã viết gì.

    Là trợ lý, cô không nên lật xem thư của ông chủ, cho dù đều là thư của cô viết cho anh.

    Nội tâm giãy giụa vài giây, cuối cùng cô cũng từ bỏ suy nghĩ đó của mình.

    Bùi Ninh mở ra một phong thư, chữ viết có chút ấu trĩ, còn có vài chữ bị gạch bỏ, cô nhìn xuống ngày viết, lúc đó cô học lớp ba của tiểu học.

    Trong phong thư ước chừng có năm tờ giấy, từ trên xuống dưới cũng không viết gì quan trọng, toàn là nói về những việc vụn vặt.

    Trong đó có một đoạn nói: Ca ca, anh chừng nào lại đến nhà em chơi? Nghỉ hè sẽ đến chứ? Ca ca, lớp của các anh có rất nhiều chị rất đẹp phải không? Lúc tan học anh đều đi chơi cùng các cô ấy sao?

    Mấy phong thư kế tiếp đều nói về việc nhà, ngẫu nhiên còn nói về thành tích của chính mình

    Cô cầm phong thư tiếp theo xem, phong thư này có thể là được viết khi cô lớn hơn một chút, chữ viết không hề ấu trĩ, cô sờ đến nơi hơi bị cộm lên của phong thư, giống như ngoại trừ giấy viết thư còn có thứ gì khác.

    Cô đột nhiên nhớ đến, cô còn gửi ảnh chụp cho Diệp Tây Thành.

    Bùi Ninh mở phong thư đó ra, bên trong đúng là bức ảnh đó, là ảnh chụp vào ngày mùng một, chất lượng bao bìa không tốt, bên trong đã bị không khí làm nhoè.

    Xem ảnh cô khi đó, quả thật mắt có chút cay cay.

    Ảnh chụp cô ăn mặc váy liền áo màu trắng, đầu hơi nghiêng, một tay chống nạnh, một tay kia xách theo lẵng hoa màu hồng nhạt.

    Muốn bao nhiêu hoa có bấy nhiêu hoa.

    Năm ấy cô đến thị trấn phía trên trường sơ trung, đi đến tiệm chụp giấy chứng nhận, thuận tiện chụp lại tấm ảnh này.

    Bà chủ vẫn luôn khen cô đẹp, lúc rửa ảnh đưa cho cô xong còn không lấy tiền.

    Lúc đó chụp bức ảnh này, cảm thấy cũng khá đẹp, bằng không cô sẽ không đặc biệt gửi bức ảnh này cho Diệp Tây Thành.

    Vì cái gì lại muốn gửi cho Diệp Tây Thành?

    Có lẽ đầu óc bị úng nước.

    Bùi Ninh cất ảnh chụp vào phong thư, đem thư cô viết cho Diệp Tây Thành nhìn lại một lần, những thời gian tốt đẹp lúc ấy đều được chứa đựng trên bức thư.

    Mấy chục phong thư, cô đều xem xong.

    Trong đó cô lấy ra phong thư đặt ở bên cạnh, lúc trước, khi viết không cảm nhận được, hiện tại khi đọc lại, giữa những hàng chữ ấy đều là nỗi nhớ của cô đối với Diệp Tây Thành.

    Về sau nếu Diệp Tây Thành kết hôn, không biết những bức thư này có được tiếp tục giữ lại hay không.

    Bùi Ninh đối với ba phong thư đó như có suy tư gì, đem mấy bức thư khác lại để vào ngăn kéo, đóng lại.

    Nhiều thư như vậy, thiếu mấy bức hẳn Diệp Tây Thành sẽ không phát hiện, cô đem ba phong thư đó bỏ vào túi xách.

    Dọn dẹp phòng nghỉ sạch sẽ. Bùi Ninh đến khu làm việc chờ Diệp Tây Thành cùng Vạn Đặc trợ trở về bàn giao công việc, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô đến giá đựng tạp chí của Diệp Tây Thành lấy mấy quyển nguyệt san lật xem.

    Mấy quyển này được Diệp Tây Thành mang từ nước ngoài về, lúc trước cô chưa từng thấy qua.

    Trong đó có một chương thiên văn hấp dẫn nàng, cái đầu tiên hấp dẫn cô chính là tranh minh họa, mấy quả dưa chuột thắt cổ trên, và mấy cành hoa màu vàng điểm xuyến trên đầu.

    Bùi Ninh nghĩ đến khi còn nhỏ ở vườn rau trong nhà, khi đó Diệp Tây Thành đến thôn của cô nghỉ hè, mỗi đêm sau khi làm việc xong cô sẽ đến vườn rau hái hai quả dưa chuột.

    Cô một quả, Diệp Tây Thành một quả.

    Hai mươi năm qua đi, cô đều nhớ rõ.

    Bùi Ninh ngưng dòng suy nghĩ, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

    Nội dung liên quan đến Community Support Agriculture, xã khu duy trì nông nghiệp, chỉ là hình thức này trong nước không phát triển, được xem như là lĩnh vực xa lạ.

    Mãi cho đến 6 giờ rưỡi, Diệp Tây Thành còn chưa có trở về.

    Bùi Ninh xem xong quyển nguyệt san rồi đem cất lại trên giá, tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa đợi Bùi Ninh mở, cửa đã vang lên hai tiếng tích tích.

    Đẩy cửa đi vào chính là thư ký, cô ôm mấy bộ tây trang cùng áo sơ mi: "Chị Bùi, đây là quần áo của Diệp tổng, tiệm giặt quần áo vừa mới đưa tới."

    Thư kí giao quần áo cho Bùi Ninh, "Diệp tổng đối với quần áo yêu cầu đặc biệt cao, tủ bên phải có mấy bộ trang phục phối hợp rất tốt, chị có thể tham khảo."

    Bùi Ninh: "Được."

    "Lịch trình của Diệp tổng thường xuyên thay đổi, có khi về công ty, có khi có việc khác nên trì hoãn, chị đợi một chút, nếu bọn họ chưa có quay lại, chị có thể liên hệ với Vạn Đặc trợ hỏi một chút." Thư ký ghi lại số điện thoại của Vạn Đặc cho Bùi Ninh.

    Bùi Ninh lấy giấy ghi chú: "Cảm ơn."

    "Chúng ta không cần khách khí như vậy." Thư ký nói xong liền ra cửa rời đi.

    Bùi Ninh nhìn quần áo trong tay, nhấc chân đi sang phòng nghỉ ngơi.

    Lúc Diệp Tây Thành trở về, tất cả mọi người ở phòng thư ký đã tan tầm, đèn phòng khách đã tắt, trong văn phòng cũng không thấy thân ảnh của Bùi Ninh, cho rằng cô đã đi về.

    Diệp Tây Thành gọi cho trợ lý Vạn: "Cậu về đi, ngày mai lại tiếp tục."

    Trợ lý Vạn đang ở văn phòng chuẩn bị lịch làm việc, hơi bất ngờ, nhưng cũng chưa hỏi cái gì: "Vâng."

    Diệp Tây Thành tháo đồng hồ xuống, bỏ áo sơ mi ra, tháo từng cúc áo đi vào phòng nghỉ.

    Từ giữa trưa anh đi công tác mới về, hiện tại đều có chút mệt rã rờ
     
    PhhươngLãnh Y thích bài này.
  4. KaWaii

    Bài viết:
    4
    Chương 3 Không Phải LÀ Ăn Cơm, Mà Là Đâm Luôn Thủng Dạ Dày

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bùi Ninh tự phối tây trang cùng áo sơmi cho Diệp Tây Thành, do quá tập trung nên khi cửa phía sau truyền đến tiếng mở cửa, dọa cô nhảy dựng, đột nhiên xoay người, người đi vào cũng giống như cô, trong mắt đều là kinh ngạc.

    Thực tế đây là lần đầu Diệp Tây Thành thể hiện bộ dạng lôi thôi lếch thếch trước mặt nhân viên của mình, vạt áo sơ mi nhăn nhúm bèo nhèo để ở ngoài quần, cúc áo cởi bỏ ra bốn cúc, lộ ra nửa ngực.

    Bùi Ninh thoáng dời tầm mắt, ra vẻ trấn định, "Diệp tổng." Ánh mắt ý bảo những cái đó quần áo: "Tiệm giặt quần áo mới vừa đưa tới."

    Diệp Tây Thành: "Ừ." Sau đó lại không tiếng động cởi hết các cúc áo còn lại.

    Diệp Tây Thành suy nghĩ, hẳn là thư ký giao việc này cho cô, bằng không với tính cách của cô, cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy.

    Bùi Ninh làm bộ như không có việc gì tiếp tục phối quần áo, đem những bộ phối tốt rồi bỏ vào tủ quần áo.

    Trên giường còn một bộ chưa phối, Diệp Tây Thành đi qua lấy, lúc Bùi Ninh xoay người, anh đưa quần áo qua, chớp mắt một cái, Bùi Ninh như sinh ra ảo giác, giống như là ở nhà, vợ sắp xếp quần áo, còn chồng đứng một bên hỗ trợ.

    Diệp Tây Thành mở cái tủ tám cửa ở bên cạnh, lấy ra cái áo sơ mi mới, vào phòng tắm thay quần áo, nói với Bùi Ninh: "Gọi hai phần cơm hộp." Sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

    Bùi Ninh: "Được." Dừng một chút, cô nhìn bóng dáng của Diệp Tây Thành: "Anh muốn ăn cái gì?".

    Diệp Tây Thành dừng bước, Bùi Ninh cũng nhìn lại, vừa rồi cô theo thói quen không xưng hô Diệp tổng, đây thật không phải việc người trợ lý đủ tư cách nên làm.

    Diệp Tây Thành bỗng nhiên thay đổi chủ ý, quay đầu lại nói: "Được rồi, đi ra ngoài ăn."

    Bùi Ninh hơi há mồm, sau lại cái gì cũng chưa nói, gật gật đầu.

    Thu thập quần áo xong, anh đã vào phòng tắm, cô lấy túi xách đi ra ngoài chờ.

    Bùi Ninh ngồi trên sô pha bình phục tâm tình, cô không nên lẫn lộn bất luận cái gì giữa việc tư và việc công, một phần là vì công việc này lương cao, một phần Diệp Tây Thành là cấp trên của cô, cô cứ làm tốt bổn phận của mình là được.

    Đây là điều cô nên làm.

    Cô không nên nói, cứ im lặng là được.

    Bùi Ninh bỏ túi xuống, đi lấy ly nước ấm đặt trên bàn cho Diệp Tây Thành.

    Tiếng gõ cửa lại vang lên, theo thanh âm truyền đến: "Diệp tổng." Là giọng của đàn ông.

    Giờ này, chắc là Vạn Đặc trợ đến giao công việc cho cô.

    Bùi Ninh: "Đến đây."

    Văn phòng của Diệp Tây Thành, phải có thẻ mở cửa mới có thể vào, cô nhanh chóng đi mở cửa.

    Không chờ cô đi tới cửa, Vạn Đặc nghe được tiếng tích lập tức đi vào, anh có biết Bùi Ninh, chỉ là Bùi Ninh lại không có ấn tượng đối với anh.

    Vạn Đặc cười nhạt: "Bùi Ninh?" Sau đó tự giới thiệu.

    Bùi Ninh: "Chào Vạn Đặc trợ, nghe danh đã lâu."

    Vạn Đặc nhìn qua có vẻ lớn hơn Diệp Tây Thành không ít, dáng người cao lớn, khí độ bất phàm, cho người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

    Bùi Ninh thấy Vạn Đặc cầm không ít văn kiện: "Diệp tổng ở phòng nghỉ, hẳn là sắp xong rồi."

    Vạn Đặc ý bảo cô cùng nhau qua, đưa văn kiện trong tay cho cô: "Đây là hạng mục kế tiếp chúng ta muốn đầu tư, cô xem qua trước đi."

    "Được." Bùi Ninh mở văn kiện ra, trố mắt.

    Dự án thu mua EFG?

    Thì ra Diệp Tây Thành cảm thấy hứng thú đối với dự án này.

    Tập đoàn năng lượng EFG là một công ty của Đức phát triển và sản xuất pin nhiên liệu màng trao đổi sinh sản hạt nhân. Công nghệ này là hàng đầu trên toàn cầu và có các cơ sở nghiên cứu và sản xuất ở châu Á, châu Âu và châu Mỹ.

    Cô đã từng làm việc trong lĩnh vực ngân hàng đầu tư, sáp nhập và mua lại và các dự án IPO, và cô đã quen thuộc với các lĩnh vực kinh doanh về pin lithium (*), cơ sở hạ tầng, tài chính và cảng liên quan đến Tập đoàn Hoa Ninh.

    (*) Pin Li-ion hay pin lithi-ion, có khi viết tắt là LIB, là một loại pin sạc.

    Tuy nhiên, tế bào nhiên liệu màng trao đổi hạt nhân, cô thật ra chưa từng tiếp xúc qua.

    Xem hết một nửa văn kiện, Diệp Tây Thành còn chưa trở ra.

    Vạn Đặc bất giác nhìn về phía phòng nghỉ, chỉ là tắm rửa thôi mà, làm gì lâu đến vậy?

    Anh cùng Bùi Ninh nói chuyện phiếm: "Hạng mục này không quá sức với cô chứ?"

    Bùi Ninh ngước mắt, nói thật: "Bộ phận này tôi không rõ lắm cần phải nghiên cứu thêm, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc."

    Vạn Đặc: "Tôi cũng không rành lắm, chỉ là hiểu biết một chút, nhưng mà sau này phương hướng phát triển chính nguồn năng lượng ô tô mới chính là nhiên liệu pin, Diệp tổng trước hết muốn tiến vào lĩnh vực này, nhưng mà hội đồng quản trị cùng những người khác lại phản đối."

    Bọn họ vừa trò chuyện, Diệp Tây Thành vừa ra tới.

    Nghe thấy tiếng, Bùi Ninh cùng Vạn Đặc không hẹn mà cùng nhìn qua, sau đó hai người họ theo bản năng đứng lên, ghế dựa vừa mới được xê dịch, Diệp Tây Thành ý bảo bọn họ ngồi.

    Bùi Ninh chỉ liếc mắt nhìn Diệp Tây Thành một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, tầm mắt đặt ở văn kiện trên tay.

    Diệp Tây Thành vừa đi vừa cài nút tay áo, không nghĩ đến Vạn Đặc cũng ở trong văn phòng.

    Trong lòng Vạn Đặc như có mười vạn con ngựa chạy qua: "..."

    Anh cùng Diệp Tây Thành làm việc đã nhiều năm, lần đầu tiên thấy Diệp Tây Thành mặc áo sơmi đen, trước kia bất cứ trường hợp gì, Diệp Tây Thành đều mặc sơmi trắng, đôi khi là màu xanh đen.

    Đêm nay Diệp Tây Thành không chỉ thay đổi cách ăn mặc, vừa rồi Vạn Đặc nhìn kỹ Diệp Tây Thành, từ trên xuống dưới, đều là sửa soạn tỉ mỉ.

    Khó trách đêm nay không cần anh sắp xếp công việc, anh tưởng chừng Bùi Ninh đã sắp xếp, hoặc là về nhà.

    Nguyên nhân lại là như thế này.

    Vừa rồi Diệp Tây Thành cho anh một ánh mắt, anh thật sự không nên tới.

    Nhưng trước mắt có tình huống khẩn cấp cần phải có chỉ thị của Diệp Tây Thành.

    Diệp Tây Thành cài lại nút tay áo, ngồi xuống đối diện bọn họ: "Còn chưa có về?"

    Vạn Đặc: "Đi được nửa đường liền quay trở lại, hạng mục có chút vấn đề khẩn cấp cần phải xử lý." Anh đưa phần văn kiện trong tay cho Diệp Tây Thành. Hạng mục này là ở nước ngoài, bên kia lúc này là ban ngày, yêu cầu Diệp Tây Thành ký tên.

    Diệp Tây Thành lật xem văn kiện, xử lý phương án Vạn Đặc đã đưa ra, tổng hợp lại, phương án này là tối ưu nhất, anh trực tiếp ký tên: "Vất vả rồi."

    "Tôi sẽ liên lạc lại với người phụ trách phía bên kia." Vạn Đặc đứng lên.

    Bùi Ninh đưa folder trong tay: "Vạn Đặc trợ, cái này."

    Vạn Đặc: "Cái này không vội, trước để cô nghiên cứu, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc ý tưởng lại một chút."

    Diệp Tây Thành khép bút lại, nhìn Vạn Đặc: "Cùng nhau ăn cơm đi."

    Bùi Ninh ước gì Vạn Đặc cũng đi, như vậy cô cùng Diệp Tây Thành sẽ không quá xấu hổ

    Vạn Đặc thầm nghĩ, tôi dám ăn sao?

    Vạn Đặc lấy cớ chạy nhanh: "Tôi đã đồng ý với con trai, trước khi nó ngủ phải về nhà." Anh đi công tác ở bên ngoài hơn mười ngày, cái lý do này lại rất thích hợp.

    Diệp Tây Thành gật đầu: "Về sớm một chút."

    Bùi Ninh lấy túi xách cùng Diệp Tây Thành ra khỏi văn phòng, từ văn phòng đến thang máy, cả một đường đều trầm mặc.

    Cửa thang máy mở ra, Diệp Tây Thành đi vào trước, anh không đi vào trong mà đi vào phía bên phải, theo bản năng đưa tay chống ở cửa thang máy cho đến khi Bùi Ninh đi vào.

    Bùi Ninh mắt nhìn các con số trên thang máy, anh ấn xuống tầng một.

    Diệp Tây Thành hai tay buông thõng, nhìn thẳng phía trước, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn mấy con số đang không ngừng nhảy lên.

    Bùi Ninh đứng bên phải phía sau, vẫn cố tình duy trì khoảng cách.

    Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn sang Diệp Tây Thành, nhưng cũng chỉ nhìn đến bờ vai của anh cùng cằm, vừa rồi khi tắm hẳn đã cạo râu, cằm cương nghị nhưng đặc biệt sạch sẽ.

    Thang máy rất nhanh đã tới nơi, Diệp Tây Thành ấn mở cửa thang máy, Bùi Ninh do dự hai giây, vẫn là đi ra trước, Diệp Tây Thành theo sát cô đi ra ngoài.

    Tài xế đã sớm đưa xe đứng chờ ở phía ngoài.

    Bùi Ninh biết Diệp Tây Thành có một thói quen, chưa bao giờ phiền toái đến người nào mở cửa xe giúp, cho dù là tài xế của anh hoặc là vệ sĩ.

    Cô liền không làm điều thừa, vòng đến sườn phía bên kia ô tô.

    Bùi Ninh vừa đặt tay lên cửa xe, cửa sổ xe bỗng hạ xuống, người đàn ông mặc tây trang ngồi bên ghế phụ, hướng cô khẽ gật đầu: "Chào buổi tối Bùi tiểu thư."

    Bùi Ninh: "Chào anh." Thì ra trên xe còn có vệ sĩ, cô đành phải lựa chọn ngồi ở phía sau.

    Lúc cô ngồi lên, Diệp Tây Thành đã sớm ngồi xong, khuỷu tay chống ở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Ô tô chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe, người trong xe bắt đầu nói chuyện.

    Mười mấy phút qua đi, Diệp Tây Thành cũng không có ý muốn giao lưu.

    Bùi Ninh nghĩ vừa rồi ở văn phòng của Diệp Tây Thành xem mấy quyển nguyệt san, đều là liên quan đến Community Support Agriculture.

    Cô xoay mặt nhìn anh, "Diệp tổng."

    "Ừ?" Diệp Tây Thành quay đầu lại.

    Bùi Ninh: "Anh cảm thấy hứng thú với lĩnh vực ' xã khu duy trì nông nghiệp'?"

    Im lặng một lát, Diệp Tây Thành nói: "Xem như là vậy."

    Thái độ của anh có chút miễn cưỡng, nhìn như không muốn tiếp tục câu chuyện, Bùi Ninh gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không nhiều lời nữa.

    Hơi xấu hổ, Bùi Ninh lấy văn kiện Vạn Đặc giao cho cô ra, tiếp tục nghiên cứu tư liệu hạng mục EFG.

    Nhìn đến văn kiện cuối cùng mới phát hiện, cái hạng mục thu mua này cũng có ba công ty tham dự, trong đó có tập đoàn Hạng thị, người phụ trách cụ thể là tổng giám đốc công ty, Hạng Dịch Lâm.

    Ngón tay cô vô thức cuộng lại, lật qua trang này.

    Trên đường đi đến tiệm cơm, mưa rơi nhỏ, tí tách tí tách đánh vào cửa sổ xe.

    Bùi Ninh vừa lúc xem xong tư liệu, bỏ vào trong túi xách.

    Trời âm trầm cả một buổi trưa, bây giờ mới bắt đầu thoáng hơn.

    Lần đầu tiên cô đến Bắc Kinh cũng là ngày mưa, là lúc nghỉ hè cuối năm nhất chuẩn bị lên năm hai, bác Diệp về quê ở Nam Kinh, đi vòng rất nhiều đường, từ nông thôn đưa cô lên Bắc Kinh chơi.

    Ngoại trừ huyện thành của cô, đây là lần đầu tiên cô chân chính đặt chân đến thành phố.

    Lần đó cô đi đến rất nhiều nơi nổi tiếng của thành phố, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời được ăn ngon như vậy, cũng chính là lúc ấy, cô gặp được Diệp Tây Thành.

    Ô tô ngừng ở cửa tiệm cơm, Bùi Ninh mới hoàn hồn.

    Thực ra tiệm cơm này, trước kia cô được Diệp Tây Thành dẫn đến ăn rất nhiều lần.

    Ô tô dừng cách cửa tiệm cơm vài mét, mưa không lớn nên không cần phải bung dù, Bùi Ninh đẩy cửa xuống xe.

    Động tác của Diệp Tây Thành so với cô còn nhanh hơn, thoáng chốc đã vào trong tiệm cơm.

    Bọn họ lên lầu hai, người phục vụ cầm thực đơn đưa cho Bùi Ninh.

    Bùi Ninh không nhận, thuận tay đưa thực đơn cho Diệp Tây Thành.

    Lúc này cô lại nhắc nhở chính mình, hiện tại cô là trợ lý của Diệp Tây Thành, bất luận cái gì cũng không thể vượt quá phận sự của mình.

    Diệp Tây Thành nhìn vào mắt cô, không lấy thực đơn, nhìn về phía người phục vụ, trực tiếp gọi món.

    Bùi Ninh châm trà cho Diệp Tây Thành, lúc anh nói đến 'thịt thăn chua ngọt', tay cô hơi dừng lại, một lúc lại tiếp tục đổ nước.

    Tiệm cơm nhà này là cửa hàng bình thường, không có cung cấp cho mấy tạp chí linh tinh, Bùi Ninh cầm giấy ăn, gấp qua gấp lại để giết thời gian.

    Diệp Tây Thành ngồi đối diện, hai khủy tay chống ở mặt bàn, thỉnh thoảng không để ý vuốt ve ly trà

    Lúc trước khi cô đến Bắc Kinh, anh mang cô đến tiệm cơm này ăn nhiều lần, tiệm này làm thịt thăn chua ngọt ngon nhất, cô rất thích món này.

    Vừa rồi xem biểu hiện của cô, cái gì ấn tượng cũng không có, cũng không ngạc nhiên, tâm tư của cô sớm đã không đặt trên người của anh.

    Trước kia lúc anh đưa cô đến đây, từ lúc ngồi xuống đến lúc ăn cơm xong, cô đều nói không ngừng.

    Nói về việc học của cô, ai lớn lên đẹp trai, ai so với cô có thành tích tốt, buổi tối trong ký túc thường xuyên nói về cái gì.

    Chờ đồ ăn đến, cô sẽ đứng lên, cách cái bàn nhìn trộm anh.

    Hiện tại, hai người ngoại trừ trầm mặc, càng không có gì khác.

    Người phục vụ bưng dụng cụ ăn cùng đồ ăn đến, Diệp Tây Thành bỏ ly nước xuống, cầm cái chén không đưa cho Bùi Ninh, buổi tối cô không ăn món chính, chỉ ăn canh dùng bữa, nói là cắt giảm đường bột, duy trì dáng người.

    Bùi Ninh hơi giật mình, nhận chén, nhìn vào cái khay trong tay người phục vụ, chỉ có một chén cơm.

    Món ăn được dọn lên chính là thịt thăn chua ngọt, Bùi Ninh lấy một miếng cho vào miệng, vẫn là cái vị trước kia, cô ngước mắt nhìn về Diệp Tây Thành, thấy anh hơi rũ mắt ăn cơm.

    Cô thực sự muốn hỏi một chút, mấy năm qua đi, đầu bếp nhà anh đều không đổi?

    Vừa lúc Diệp Tây Thành ngẩng đầu, lời nói đến bên miệng lại theo thịt chua chua ngọt ngọt nuốt xuống.

    Diệp Tây Thành như suy tư nhìn cô: "Làm sao vậy?"

    Bùi Ninh lại nói: "Hương vị không tồi."

    Diệp Tây Thành như có như không ' ừm ' một tiếng, sau đó, hỏi cô: "Sống ở đâu?"

    Bùi Ninh nói tên của tiểu khu, Diệp Tây Thành gật đầu, lúc sau hai người lại không nói gì.

    Bùi Ninh ăn rất nhanh, lúc ăn canh cô còn cố ý ăn chậm lại chờ Diệp Tây Thành, Diệp Tây Thành vừa buông đũa, Bùi Ninh đứng dậy đến quầy thu ngân tính tiền.

    Hai mặn hai chay còn có một canh, cũng hơn một trăm đồng, Bùi Ninh nói với nhân viên thu ngân: Cho tôi lấy hóa đơn.

    Diệp Tây Thành vừa lúc đi đến phía sau cô, di động để bên tai, quên nói chuyện. Lúc anh nghe đến hai chữ hóa đơn, anh vô thức nhìn chằm chằm vào cô.

    "Này? Này?" Tưởng Vân Triệu không nghe được gì, ở đầu bên kia kêu lên hai tiếng.

    "Nói." Diệp Tây Thành biểu tình nhàn nhạt đi qua quầy thu ngân xuống lầu.

    Tưởng Vân Triệu buồn bực: "Nói? Nói cái gì? Không phải là cậu nên nói?"

    Diệp Tây Thành: "Trở về tớ sẽ gọi cậu."

    Tưởng Vân Triệu: "Cậu ở đâu?"

    "Tiệm cơm."

    "Cùng ăn cơm với Bùi Ninh?"

    Diệp Tây Thành không đáp lại, im lặng.

    Tưởng Vân Triệu: "Vậy cậu đưa điện thoại cho Bùi Ninh đi, tớ vừa lúc có chuyện này muốn hỏi cô ấy."

    Diệp Tây Thành đã tới dưới lầu: "Cô ấy đang ở trên lầu tính tiền."

    "Cậu mang người đi ăn cơm, cậu lại kêu Bùi Ninh đi tính tiền?" Tưởng Vân Triệu nói xong chợt cười, anh hiểu được tại sao lại như thế này.

    Vừa rồi lúc gọi điện thoại, Diệp Tây Thành cơ bản không để tâm đến, Bùi Ninh hoàn toàn tiến vào trạng thái của trợ lý, cô đem bữa cơm này thành cơm công việc, ăn xong liền trực tiếp đi tính tiền.

    Nói không chừng ăn xong sau nàng ngày mai còn sẽ lấy hóa đơn đi lấy lại tiền.

    Tưởng Vân Triệu không nhịn được, chế nhạo anh: "Tớ lại cảm thấy thứ cậu đây ăn không phải cơm, mà là cái đinh, đau cả dạ dày." Anh nói: "Đổi lại là tớ, tớ sẽ trực tiếp mang cái dạ dày đau này đi đến bệnh viện, để cô ấy quan tâm một chút."

    Nói xong anh lại cảm thấy không ổn: "Như vậy cũng không được, nếu là phong cách làm việc của Bùi Ninh, nói không chừng phí đăng kí cô ấy cũng lấy hóa đơn. Đến lúc đó cậu không phải là đau dạ dày, còn không phải thủng luôn dạ dày?"

    Diệp Tây Thành: "..."

    Bùi Ninh tính tiền xong đi xuống lầu, mưa đã tạnh, trong không khí vẫn còn phang phảng mùi bùn đất.

    Diệp Tây Thành đang đứng ở cửa hành lang hút thuốc, cô cũng không lên xe trước, đứng ở cách đó không xa chờ anh, Diệp Tây Thành vừa lúc quay đầu lại, vừa vặn tiếp xúc với ánh mắt cô.

    Diệp Tây Thành lập tức dập thuốc: "Đi thôi."

     
    hangbc thích bài này.
  5. KaWaii

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 4: DIỆP TÂY THÀNH PHÁT HIỆN MẤY BỨC THƯ BỊ MẤT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do trời mưa to nên xe chạy chậm lại, bình thường lộ trình từ hai mươi phút đã trở thành bốn mươi phút.

    Sườn mặt Bùi Ninh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ mấy hạt mưa như pha lê đang bắn tung tóe, mặt khác cái gì cũng không thấy.

    Bên ngoài lại mưa to như trút nước, tiếng mưa rơi rất êm tai, không khí trong xe cũng không quá nặng nề.

    Qua một lát, Diệp Tây Thành đánh vỡ trầm mặc, "Ngày mai có đàm phán, em đi cùng tôi."

    Bùi Ninh: "Được." Chỉ có khi tiến vào trạng thái làm việc, cô mới không câu nệ bất cứ cái gì.

    Cô nhanh tay lấy bút và sổ tay từ túi xách ra: "Diệp tổng, ngày mai chúng ta đàm phán cái gì, có ai tham gia, hiệu quả đàm phán đến đâu? Điểm mấu chốt nhượng bộ là gì?" Mấy cái nghi vấn liên tiếp.

    Sau khi hỏi rõ ràng, buổi tối về nhà cô sẽ tìm hiểu.

    Diệp Tây Thành: "Không cần chuẩn bị, ngày mai em cứ đi cùng là được."

    Bùi Ninh nghi vấn, nhưng vẫn nói: "Được". Kỳ thật cô vẫn muốn biết đàm phán cụ thể cái gì, ít nhất còn có thể chuẩn bị, bằng không muốn trợ lý như cô làm gì?

    Kỳ thật cũng là sắp xếp thôi.

    Đã sắp xếp gần một tháng.

    Đến bây giờ cô cũng không rõ, thái độ của Diệp Tây Thành đối với cô là như thế nào?

    Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô vài giây, giải thích: "Là đoàn đội phía bên nước Pháp."

    Bùi Ninh suy nghĩ, có lẽ là sợ cô nghe không hiểu tiếng Pháp, cô nói: "Tiếng Pháp của tôi cũng không tệ lắm, đàm phán thương nghiệp thì không thành vấn đề."

    Diệp Tây Thành hỏi: "Đã học chuyên sâu?"

    Bùi Ninh gật đầu: "Đã thi qua." Cô còn có một người bạn thân người Pháp, trước kia làm hạng mục ở Pháp trong một thời gian dài, cho nên khẩu ngữ cũng không tồi.

    Diệp Tây Thành: "Ngày mai em phiên dịch cho tôi."

    Bùi Ninh: "Không thành vấn đề."

    Diệp Tây Thành duỗi tay: "Sổ."

    "Vâng?" Bùi Ninh không hiểu.

    Một lát sau cô mới phản ứng lại, hẳn là anh muốn viết nội dung quan trong cho cô.

    Cô đưa sổ cùng bút cho Diệp Tây Thành.

    Diệp Tây Thành rất nhanh đã viết xong, Bùi Ninh nhìn đến trang Diệp Tây Thành vừa viết, chữ viết của anh cô đã rất quen thuộc, trước kia còn từng bắt chước qua.

    Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, viết còn rất giống.

    Sau này chữ viết của cô đều có bóng dáng của anh, cho dù là một chữ.

    Bùi Ninh xem kỹ, là một thông tin cơ bản về công trình xây dựng, cô bỗng nhiên nhớ đến: "Diệp tổng, ngày mai mấy giờ?"

    Diệp Tây Thành: "Thời gian cụ thể chưa định, ngày mai bọn họ mới đến Bắc Kinh, máy bay hạ cánh khoảng ba giờ chiều."

    "Tôi sẽ chuẩn bị tốt tài liệu, sáng mai sẽ đến văn phòng giao cho anh." Mỗi câu nói của Bùi Ninh đều là việc công xử theo phép công, không có một chút độ ấm.

    Đem quyển sổ cất vào túi, Bùi Ninh nhìn ra ngoài xe, vừa lúc đến tiểu khu cô thuê.

    Tiểu khu quản lý rất nghiêm, xe ở bên ngoài không có thẻ vào cổng thì không được phép vào, cô nói với tài xế dừng ở phía trước là được, không vào được tiểu khu.

    Tài xế đang muốn duỗi tay lấy thẻ vào cổng, nghe Bùi Ninh nói vậy, rất nhanh thu tay về, thiếu chút nữa đã gây ra họa.

    Thì ra Bùi Ninh không biết cô đang ở phòng của ai, tài xế gật đầu: "Được."

    Mưa vẫn chưa dừng, Diệp Tây Thành lấy dù ra đưa cho Bùi Ninh.

    Bùi Ninh không nhận: "Tôi có mang theo dù."

    Ô tô dừng lại, Bùi Ninh đẩy cửa đi xuống, hơi khom người với Diệp Tây Thành, đóng cửa xe lại.

    Mưa còn chưa tạnh, cô căng dù ra chạy chậm đến tiểu khu.

    Mãi cho đến khi thân ảnh cô biến mất, Diệp Tây Thành mới thu hồi tầm mắt.

    Trước kia cô rất thích trời mưa, mưa ở Giang Nam cũng nhiều, mỗi lần gặp cô, nếu vào ngày mưa cô sẽ cố ý mang dù rất nhỏ, không đủ che hai người.

    Vì thế anh cõng cô, cô che dù.

    * * *

    Đêm nay Diệp Tây Thành không về nhà, ở lại phòng nghỉ trong công ty, anh nhường cho Bùi Ninh ở chung cư của mình.

    Trước khi ngủ, anh mở ngăn kéo ở đầu giường, theo thói quen xem mấy bức thư, phát hiện thư sắp xếp có chút khác thường, thiếu mấy bức mà anh thường xem.

    Thư ký chưa bao giờ sửa sang mấy đồ cá nhân của anh, cho dù là thư trên tủ đầu giường.

    Diệp Tây Thành rõ ràng, ngay sau đó gửi cho Bùi Ninh một tin nhắn: 【 Sáng mai 8 giờ đến văn phòng tôi, thứ nên mang thì không thể thiếu! 】

    Bùi Ninh nhìn cái dấu chấm than kia một lúc lâu, ngón tay khẽ sờ màn hình.

    Từ cái ký hiệu này có thể phán đoán, anh thật sự không cao hứng.

    Biết anh nhiều năm như vậy, cô chưa thấy anh giận bao giờ, lúc còn nhỏ bị cô chọc cho bực mình, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô, đến nói chuyện cũng lười nói.

    Sau này yêu nhau, mặc cô nháo anh thế nào, anh đều không tức giận.

    Một dấu chấm than như vậy, thật hiếm thấy.

    Cô nghĩ, anh tức giận như vậy là bởi vì cô trộm thư của anh.

    Bùi Ninh lấy mấy phong thư từ góc bàn, xem ra không còn cách nào, một sự nhịn chín sự lành. (*)

    (*) Một sự nhịn, chín sự lành: Ý nói nhân nhượng nhau để tránh xích mích.

    Nhưng còn ảnh chụp bên trong, cô không tính trả lại, nếu sau này anh kết hôn, những thư này cùng ảnh chụp bị vợ anh nhìn thấy.. Cô chắc hẳn muốn tìm một cái hố để chui vào, cho nên vẫn là giải quyết sớm mấy việc xấu hổ như vậy.

    Xuất phát từ lễ phép, Bùi Ninh đáp lại anh: 【 Vâng, Diệp tổng. 】

    Diệp Tây Thành không trả lời lại, cô ngừng suy nghĩ, tiếp tục xem tư liệu.

    Diệp Tây Thành muốn trả lời lại hai chữ, vừa lúc mẹ Diệp gọi đến, tin nhắn đã soạn liền bị xóa đi.

    Mẹ Diệp hỏi anh: "Tây Thành a, còn đang tăng ca sao?"

    "Mới vừa xong ạ". Diệp Tây Thành đi ra ban công, đốt một điếu thuốc.

    Mẹ Diệp: "Mẹ làm cho con đồ ăn khuya."

    Diệp Tây Thành ngăn lại: "Không cần, con không về."

    Mẹ Diệp hơi giật mình: "Con không phải đi công tác về rồi sao? Không về nhà thì ở đâu?" Chẳng lẽ chung cư còn chưa dọn dẹp xong.

    Diệp Tây Thành phun ra làn khói: "Ở công ty."

    Trong điện thoại có chút trầm mặc.

    Mẹ Diệp: "Con về nhà ở mỗi ngày có thể ăn sáng dinh dưỡng hơn."

    Diệp Tây Thành thanh âm lạnh nhạt: "Ở nhà ăn cũng vậy."

    "Sao có thể giống nhau." Mẹ Diệp hơi thở dài.

    Thực ra bà nghĩ để cho Bùi Ninh ở chung cư gần công ty, con trai cũng có thể thường xuyên về nhà, không nghĩ đến nó chẳng về nhà mà tình nguyện ở lại công ty.

    Con trai đối với hai vợ chồng bà tuy rằng oán trách nhưng không nói ra miệng, toàn biểu hiện ở lời nói và hành động.

    Sở dĩ nguyên nhân mà Diệp Tây Thành bất mãn chính là 6 năm trước, lão Diệp không đồng ý cho bọn nó yêu nhau, đưa Ninh Ninh ra nước ngoài.

    Đó là lần đầu tiên Diệp Tây Thành phát giận với bọn họ: "Lúc trước là con chủ động theo đuổi Ninh Ninh, các người lại không trực tiếp đến tìm con tính sổ? Khó xử cô ấy làm cái gì! Cho dù Ninh Ninh nhờ vào giúp đỡ của hai người, hai người cũng không nên giẫm đạp lòng tự tôn của cô ấy, hai người đã hỏi cô ấy muốn ra nước ngoài sao!"

    Cũng đúng, giúp đỡ gia đình Ninh Ninh là do bọn họ tình nguyện, chính là thấy đứa bé Ninh Ninh rất đáng thương, sau lại vô hình dùng sự giúp đỡ này ép cô, cho cô một thứ tình cảm gông xiềng, bức cô không còn đường lui chỉ có thể nghe lời.

    Sau khi Ninh Ninh xuất ngoại, thằng bé chỉ cần có thời gian liền bay đến thành phố kia, gặp mặt là điều khó tránh khỏi, nhưng con trai vẫn bay qua đó, chỉ là không hề đi tìm Ninh Ninh.

    Đứa con này tính tình ngoan cố, lão Diệp còn ngoan cố hơn, cả hai đều không thỏa hiệp, mấy năm nay, con trai cùng lão Diệp vẫn luôn âm thầm giằng co.

    Sau khi Ninh Ninh ở nước ngoài có tình yêu mới, ngoại trừ công tác xã giao, thời gian khác, thằng bé có vài ngày không nói lời nào, số lần về nhà càng ngày càng ít.

    Mấy năm nay lão Diệp cũng chậm rãi nghĩ thông suốt, nói với bà mặc kệ thằng bé.

    Khoảng thời gian trước, lão Diệp bỗng nhiên cùng bà nói, bằng không kêu Ninh Ninh trở về, ông cũng không muốn lại làm việc ác nữa, bị con trai mình oán trách cả đời.

    Bà rất kinh ngạc lão Diệp sẽ thỏa hiệp, thậm chí chủ động đưa ra ý kiến để Ninh Ninh trở về.

    Vì thể hiện thành ý, và chiếu cố tâm tình cùng tự tôn của Ninh Ninh, bà cho lão Diệp một chủ ý: "Nếu không ông tự mình đi qua nước ngoài, lấy danh nghĩa công tác để kêu Ninh Ninh trở về hỗ trợ, làm cho bọn họ từ từ hợp lại, chúng ta cũng không dính dáng đến nữa."

    Sau đó Ninh Ninh trở thành trợ lý của Tây Thành.

    Mẹ Diệp không biết muốn nói gì, Diệp Tây Thành cũng không nói lời nào.

    "Tây thành, cùng Ninh Ninh thế nào rồi?" Thật sự không có gì để nói, bà liền quan tâm vài câu.

    "Chẳng ra gì." Diệp Tây Thành dập tắt điếu thuốc, đóng cửa sổ, nhìn đồng hồ, "Mẹ, mẹ ngủ sớm đi, muộn rồi."

    Mẹ Diệp: "Vậy con cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Dừng lại: "Đúng rồi, chờ con không bận thì nói với mẹ, mẹ gọi điện cho Ninh Ninh trở về ăn cơm."

    Diệp Tây Thành cơ hồ buột miệng thốt ra: "Đêm mai không bận."

    Mẹ Diệp: "..."

    Trước kia gọi điện thoại cho nó, mỗi lần: Tây thành a, không bận thì về nhà ăn cơm.

    Diệp Tây Thành: Chờ không bận sẽ về.

    Sau đó mấy cái cuối tuần đều không thấy bóng người.

    Nhưng lần này lại khác.

    Đêm mai thế nhưng lại rảnh.

    Mẹ Diệp: "Được rồi, ngày mai mẹ sẽ gọi cho Ninh Ninh."

    Diệp Tây Thành trước sau vẫn vân đạm phong khinh: "Vâng."

    Mẹ Diệp chuẩn bị tắt điện thoại, Diệp Tây Thành lại thình lình nói: "Tiếng Pháp của Ninh Ninh không tồi. Mẹ, ngủ ngon."

    Mẹ Diệp: "?" Bà còn muốn hỏi cái gì, Diệp Tây Thành sớm tắt điện thoại.

    Còn may con trai là do mình sinh ra, bằng không một câu không thể hiểu đó có thể nghẹn chết người.

    Sáng sớm hôm sau, Bùi Ninh liền nhận được điện thoại của mẹ Diệp.

    Cô lúc ấy đang trang điểm: "Bác gái, có chuyện gì vậy?" Cô không tự giác có chút khẩn trương, nếu không phải việc gấp bác Diệp sẽ không gọi điện cho cô vào sáng sớm tinh mơ này.

    Mẹ Diệp không chút hoang mang, nhu hòa nói: "Dậy chưa? Không phiền đến con chứ?"

    Bùi Ninh: "Không ạ, con chuẩn bị đến công ty."

    Mẹ Diệp: "Buổi tối đến nhà của chúng ta ăn cơm, bác sẽ nấu mấy món con thích ăn."

    "Bác gái đi du lịch về rồi?"

    "Về rồi, ngày hôm qua đã về." Mẹ Diệp lại dặn dò cô: "Không được quên, buổi tối tới đây ăn cơm."

    Bùi Ninh hiện tại không xác định buổi tối có thời gian hay không, xin lỗi nói: "Bác gái, nếu tối có xã giao, con có khả năng không qua được."

    Mẹ Diệp nói, xã giao cũng không có, lại giả vờ không biết: "Không có việc gì, làm việc quan trọng hơn, nếu có xã giao thì buổi tối lại đây ăn khuya, lần này bác đi du lịch mang về cho con không ít thứ tốt, vừa lúc lại đây xem."

    Bác Diệp mỗi lần xuất ngoại đều sẽ mua quà cho cô, phần lớn trang sức của cô đều là của bác Diệp đưa.

    Bao gồm lúc cô ở nước ngoài mấy năm, mỗi lần sinh nhật cô, Bác trai cùng bác gái Diệp đều sẽ sang thăm cô.

    Kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Ninh nhanh chóng trang điểm, lại chọn mấy phụ kiện và váy thích hợp cho buổi đàm phán thương nghiệp cũng phù hợp với trang phục của Diệp Tây Thành, cũng không quên mang mấy bức thư, vội vàng ra cửa.

    7 giờ rưỡi Bùi Ninh đến công ty, Diệp Tây Thành đã ở văn phòng chờ cô từ sớm.

    "Diệp tổng." Cô dường như không có việc gì đi qua, đem tài liệu suốt đêm tăng ca cùng tư liệu đã sửa đưa cho anh.

    Việc công quan trọng, mấy bức thư kia chờ xong việc rồi đưa cho anh sau.

    Diệp Tây Thành nhìn cô vài giây, áp chế cảm xúc xuống, mở văn kiện ra.

    Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy ly nước của Diệp Tây Thành đã cạn, cô đi lấy nước đổ vào cho anh.

    Diệp Tây Thành ngước mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, lúc cô xoay người lại anh mới thu hồi tầm mắt.

    Bùi Ninh đem ly nước ấm để trước mặt anh. "Lấy ghế dựa lại đây." Diệp Tây Thành chỉ chỉ bên người, ý bảo cô ngồi qua.

    "Không cần, cảm ơn Diệp tổng, tôi đứng là được." Bùi Ninh không hề nghĩ ngợi cự tuyệt.

    Sau đó Bùi Ninh phát hiện, ' không cần, cảm ơn Diệp tổng ', những lời này đã thành câu cô nói nhiều nhất mỗi ngày, cơ bản đều là cự tuyệt ý tốt của anh.

    Diệp Tây Thành chỉ là nhạt nhẽo nhìn giày của cô, không nhiều lời, cũng không miễn cưỡng.

    Cứ như vậy, anh ngồi, cô đứng ở bên cạnh, hai người trao đổi bổ sung tư liệu.

    Một giờ sau, Bùi Ninh tưởng anh bàn công việc đã xong liền ngồi lên ghế ở đối diện, hơi há mồm nhưng lại chưa nói ra tới.

    Sau đó, chân Bùi Ninh có chút tê.

    Vừa nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ.

    Cô đứng gần năm giờ, trừ bỏ thời gian đi toilet nghỉ ngơi vài phút, cơ bản là động cũng không nhúc nhích, ngẫu nhiên thật sự chịu không nổi thì động nhẹ chân.

    Lúc ăn cơm, Bùi Ninh rất muốn khom lưng đấm chân, nhưng mà lại ngại Diệp Tây Thành ngồi đối diện, cuối cùng cô cũng nhịn xuống.

    Cơm ăn đến một nửa, Diệp Tây Thành nhận được điện thoại của chị họ.

    Anh hỏi: "Chị, có chuyện gì?"

    "Chị hiện tại đang ở Bắc Kinh, công việc đã xử lý tốt, giữa trưa ăn một bữa cơm?" Chị họ lên xe, đóng cửa lại.

    Diệp Tây Thành: "Đang ăn."

    "Ở nhà ăn của công ty?"

    "Ừm."

    "Vậy cậu chờ chị, chị cũng sang ăn một chút."

    "Chị tới em đã ăn xong rồi."

    "..."

    Chị gái nghĩ nghĩ, "Vậy cậu kêu đầu bếp làm cho chị làm vài món, nửa tiếng nữa chị đến."

    Diệp Tây Thành: "Em không có thời gian ăn với chị, buổi chiều có hẹn với khách."

    Thật đúng là mất hứng.

    Chị họ: "Vậy thì thôi, ăn một người thật không thú vị." Lại hỏi Diệp Tây Thành: "Đêm nay ăn một bữa cơm?"

    Công ty của cô ở Thượng Hải, cuối tuần đều về đây, nhưng mà về nhà lại bị hai đứa nhỏ quấn lấy, cô cũng không có thời gian gặp Diệp Tây Thành.

    Lúc này hai đứa nhỏ được mẹ chồng đưa đi du lịch, cô khó có được thời gian rảnh rỗi.

    Diệp Tây Thành: "Buổi tối có việc."

    Chị gái ' ha hả ' hai tiếng, "Có việc cái rắm, chị đã hỏi qua thư ký của cậu, cậu đêm nay không có việc gì." Sau đó: "Nghe nói Bùi Ninh đã trở lại?"

    "Ừm."

    "Cùng cô ấy?"

    Diệp Tây Thành không nói gì.

    Chị gái thở dài: "Nhân sinh có tám cái khổ, sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải trải qua, nhưng bốn cái khổ sau cậu đúng là, một khổ cậu cũng không bỏ sót."

    Diệp Tây Thành: "Cái gì?"

    Chị gái: "Ái ly biệt, oán lâu dài, cầu không được, không bỏ xuống được." Cô xác định: "Cậu đến bây giờ cũng chưa buông được Bùi Ninh, cô ấy đều sống cho chính mình chỉ có cậu vẫn là không bỏ được."

    Bùi Ninh ngồi đối diện ăn cũng kha khá, cô lấy một chén canh, mới vừa lấy xong, Diệp Tây Thành đã đưa bàn tay qua, Bùi Ninh: "..."

    Vẫn là đưa canh cho anh.

    Diệp Tây Thành uống mấy ngụm, nói: "Không có việc gì thì em tắt máy đây."

    Chị họ: "Nhắc tới Bùi Ninh cậu liền nói sang chuyện khác, thôi, không nói nữa, chị cậu đi kiếm ăn đây."
     
    hangbc thích bài này.
  6. KaWaii

    Bài viết:
    4
    CHƯƠNG 5: DÙNG ẢNH CÔ LÀM MÀN HÌNH KHOÁ



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tây Thành buông di động, thong thả ung dung uống canh, thỉnh thoảng nhìn Bùi Ninh.

    Bùi Ninh ngẫu nhiên ngẩng đầu, tầm mắt tầm mắt đột nhiên không kịp phòng bị nhìn nhau, sau đó cô đảo mắt đi.

    Sau khi uống canh xong, Diệp Tây Thành đưa chén không đặt vào tay của Bùi Ninh, "Còn muốn một chén nữa."

    Bùi Ninh: "..."

    Diệp Tây Thành lại nói: "Bùi đặc trợ, phiền cô rồi."

    Bùi Ninh nguyên bản không nghĩ lấy cho anh, do dự hai giây, cô vẫn buông chén đũa, lấy cho anh thêm một chén canh.

    Chuyến bay của đoàn thương vụ đàm phán không đến trễ, 12 giờ bọn họ đã đến Bắc Kinh, hẹn buổi chiều 3 giờ gặp mặt, ở trong phòng họp tòa nhà.

    Có chút chi tiết Bùi Ninh còn muốn xác nhận cùng Diệp Tây Thành, ăn cơm xong cô lại về văn phòng, Diệp Tây Thành trực tiếp ngồi xuống sô pha bên kia.

    Bùi Ninh đem văn kiện bổ sung đã đóng dấu tới đưa cho anh xem, Diệp Tây Thành ngước mắt, ý bảo bên cạnh anh: "Ngồi."

    Lúc này đây, Bùi Ninh không nói sáu chữ kia nữa, mà là: "Không có việc gì."

    Còn muốn tiếp tục đứng.

    Bùi Ninh từ nhỏ đã bướng, chỉ có trước mặt ông bà Diệp, cô mới nghe theo an bài của hai người vô điều kiện, còn những người khác, cô cũng không thỏa hiệp qua với ai.

    Cuối cùng người thỏa hiệp chính là Diệp Tây Thành, anh hiểu rõ suy nghĩ của cô, cô hiện tại chỉ xem anh là cấp trên, công tư phân minh, sẽ không vượt quá giới hạn.

    Cô đi đôi giày cao gót 3 hay 4cm, đối với phụ nữ mà nói thì không tính cao, nhưng đứng một buổi sáng cô cũng chịu đủ rồi.

    Diệp Tây Thành chỉ chỉ đối diện: "Ngồi đi."

    "Được." Bùi Ninh lúc này mới đi qua.

    Buổi chiều tham gia đàm phán không chỉ có cô và Diệp Tây Thành, mà còn có phó tổng của tập đoàn.

    Đàm phán tương đối thuận lợi, khả năng phát huy của cô cũng coi như ổn định, Diệp Tây Thành đối với biểu hiện của cô không có bình luận gì, nhưng thật ra phó tổng lại khen cô một phen, nói kỹ xảo đám phán hôm nay của cô rất đáng thưởng thức, nhân tiện khen khẩu ngữ tiếng Pháp của cô.

    Phó tổng phụ trách chiêu đãi đoàn đại biểu buổi tối, Diệp Tây Thành cùng người phụ trách bên kia trò chuyện riêng một lát sau đó rời đi, Bùi Ninh cùng anh đi ra ngoài.

    Chờ bọn họ đi khỏi, quản lí cấp cao khác của công ty buồn bực hỏi phó tổng: "Tôi nhớ lầm sao? Tôi nhớ rõ tiếng Pháp của Diệp tổng rất tốt nha, hôm nay như thế nào không nói? Còn bắt trợ lý phiên dịch?"

    Quan hệ cá nhân của Phó tổng và quản lí cấp cao không tồi, cười trêu chọc: "Cho nên liền nói EQ của chúng ta như vậy, mới không làm được chức tổng giám đốc a."

    Quản lí cấp cao ngốc vài giây, giống như nắm bắt được cái gì nhưng lại không hiểu rõ được.

    Phó tổng kỳ thật cũng xem như lọt vào trong sương mù, có thể nói là cho Bùi Ninh cơ hội để thể hiện, thế nhưng cũng không nhất thiết phải vậy nha.

    Bối cảnh giáo dục và năng lực công tác của Bùi Ninh để làm trợ lí cho Diệp Tây Thành hoàn toàn không thành vấn đề, còn nữa, hầu hết mọi người ở công ty đều biết Diệp tổng biết tiếng Pháp, nếu chỉ đơn thuần cho Bùi Ninh cơ hội, thì có vẻ quá cố tình.

    Lấy tính cách của Diệp Tây Thành, sẽ không làm như vậy.

    Vậy thì vì cái gì?

    Ai biết được.

    Đi ra phòng họp, Bùi Ninh đuổi kịp bước chân của Diệp Tây Thành, "Diệp tổng, còn có việc gì không?"

    Diệp Tây Thành biết rõ còn cố hỏi: "Có việc?"

    Anh còn không biết? Bùi Ninh: "Bác gái Diệp mời em ăn cơm."

    Diệp Tây Thành hỏi: "Mẹ anh về rồi?"

    Xem ra anh thật đúng là không biết, Bùi Ninh: "Ừ, ngày hôm qua đã về rồi."

    Diệp Tây Thành gật gật đầu, trả lời: "Không có việc khác. Chỉ là," anh cố ý dừng một chút, nhìn cô: "Đến văn phòng nói chuyện rõ ràng rồi đi."

    Bùi Ninh: "..."

    Chỉ có mấy lá thư, anh còn so cùng cô nữa.

    Trong văn phòng, Diệp Tây Thành chính mình đi lấy ly nước, anh xoay người trở về, trên bàn có thêm hai lá thư, ánh mắt của Bùi Ninh đặt trên gạt tàn thuốc bên cạnh máy tính, chính là không nhìn thấy.

    Diệp Tây Thành chậm rãi uống nước, dư quang quét mắt nhìn mấy lá thư kia.

    Chỉ nói ba chữ: "Thiếu một bức."

    Bùi Ninh: "..."

    Áp cơn sóng trong lòng kia xuống, không muốn nghĩ bất luận cái gì không an phận khác.

    Diệp Tây Thành nhìn cô giả vờ mất trí nhớ không lên tiếng, lại nói: "Đưa bức thư và ảnh chụp đây."

    Tim của Bùi Ninh nhảy vài cái, vẫn là không nhìn anh.

    Diệp Tây Thành từ thái độ trầm mặc của cô liền biết, cô đây là muốn có chết vẫn mạnh miệng.

    Giọng nói anh lãnh đạm: "Bùi đặc trợ, ngày đầu tiên đi làm đã lấy đồ cá nhân của anh, làm trợ lý cái gì nên làm, cái gì không nên làm, còn phải nhắc lại sao?"

    Bùi Ninh ăn mệt, nói: "Diệp tổng, thật xin lỗi."

    Diệp Tây Thành buông ly nước, ngữ khí không có cảm tình như cũ: "Đây là thái độ làm trợ lí của em?"

    Bùi Ninh đuối lý, thật sự tìm không thấy lý do thoái thác thích hợp: "Lấy đi những lá thư đó.. Là việc tư."

    Diệp Tây Thành nhìn cô: "Em xác định là việc tư?"

    Bùi Ninh đối diện với anh vài giây lại nháy mắt dời đi, không lên tiếng.

    Đồng nghĩa với cam chịu.

    Diệp Tây Thành: "Anh đây coi như là việc tư."

    Anh vừa dứt lời, Bùi Ninh liền cảm giác như anh đào hố để chính mình nhảy vào, khó lòng phòng bị.

    Diệp Tây Thành duỗi tay: "Đưa điện thoại đây."

    Bùi Ninh một chút cũng không hiểu anh có ý gì, Diệp Tây Thành khó có khi lặp lại lời nói lần nữa, "Đưa điện thoại cho anh."

    "Làm cái gì?" Bùi Ninh không nhúc nhích.

    Diệp Tây Thành: "Mượn."

    Dù sao điện thoại cũng không có bí mật gì, Bùi Ninh mở khóa đưa cho anh.

    Diệp Tây Thành mở hình ảnh trong điện thoại của Bùi Ninh ra, đại đa số ảnh chụp đều là hình lúc cô leo núi, anh chọn một tấm gần đây của cô rồi gửi qua điện thoại của mình, chờ đến khi anh nhận được ảnh rồi lưu lại mới trả lại cô điện thoại: "Đã xóa hết toàn bộ hình rồi."

    Bùi Ninh nhìn mấy bức hình trên khung thoại kia, cô: "..."

    Nhất thời cạn lời.

    Diệp Tây Thành nhìn cô: "Điện thoại của anh có rất nhiều hình trước đây của em, không thiếu tấm nào, nhưng việc nào ra việc đó, đã lấy thì phải trả lại."

    Việc này còn chưa xong, anh lại nhắc nhở: "Lá thư kia có sáu trang."

    Bùi Ninh cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu tờ giấy, lá thư cô viết hồi tiểu học là năm trang, còn mấy lá thư sau cô cũng không đếm nữa.

    Diệp Tây Thành: "Trước cuối tháng này, em viết lại cho anh một bức, 2000 chữ."

    Bùi Ninh nhận thua, "Em sẽ về tìm lại lá thư kia, tìm được sẽ trả lại anh."

    "Không cần, trước cuối tháng nhớ viết đầy đủ cho anh." Diệp Tây Thành đem nước dư trong đổ hết đi rồi rời khỏi.

    Bùi Ninh nhìn bóng lưng anh: "Diệp tổng."

    Diệp Tây Thành: "Không thương lượng." Không quay đầu mà ra khỏi văn phòng.

    Bùi Ninh thở dài, cô đây là tự làm bậy.

    Chỉ là cũng không tính mệt, ít nhất có thể giữ được tấm hình cũ kia.

    Bùi Ninh dọn dẹp lại văn phòng, khóa cửa rời đi.

    Cô cho rằng Diệp Tây Thành trở về, không nghĩ tới anh còn ở cửa thang máy bên kia, đang cúi đầu chuyên chú nhìn điện thoại. Hẳn là đang đợi cô, bước chân của cô nháy mắt nhanh hơn.

    Sau khi vào thang máy, Bùi Ninh hỏi: "Diệp tổng, ngài về nhà?"

    "Ừ." Diệp Tây Thành cũng không nhìn cô, vẫn còn đang xem điện thoại.

    Bùi Ninh không nhiều lời nữa, lúc trưa ăn cơm anh không phải nói với chị họ, buổi tối có việc sao?

    Diệp Tây Thành đổi màn hình khóa thành bức hình vừa rồi, màn hình khóa lúc trước của anh cũng là hình Bùi Ninh, chỉ là bức hình cũ 5 năm trước.

    Bùi Ninh cũng không biết Diệp Tây Thành cầm điện thoại làm cái gì, còn tưởng rằng anh đang xem tin tức, một lúc lâu sau Diệp Tây Thành mới cất đi.

    Lên trên xe, hai người lại trầm mặc không lên tiếng.

    Bùi Ninh phát hiện, chỉ khi trong đầu nhập toàn hạng mục hay thảo luận công việc, khoảng cách của cô với Diệp Tây Thành mới hài hòa được, thậm chí là có chút ăn ý.

    Còn lại ngoài trừ trầm mặc thì là xấu hổ.

    6 năm trước, mặc dù hai người ở hai thành phố, nhưng khoảng cách từ Bắc Kinh đến Thượng Hải đối với hai người khi đó mà nói, cũng không tính là xa.

    Mà hiện tại, hai người cho dù là ngồi cạnh nhau, ở giữa lại giống như cách một hệ Ngân Hà.

    Lúc chờ đèn đỏ, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn xuống hai người, Diệp Tây Thành đang nhìn bên ngoài cửa sổ, Bùi Ninh cũng là đối mặt với cửa sổ bên kia.

    Hôm nay buổi chiều không tính quá nóng, tài xế trưng cầu ý kiến của Diệp Tây Thành: "Diệp tổng, có muốn mở cửa sổ không? Đêm nay cũng mát mẻ."

    Diệp Tây Thành gật đầu: "Mở đi."

    Tài xế tắt điều hòa, mở tất cả cửa sổ xuống một nửa.

    Xe khởi động, gió đầu hè phất phơ thổi vào, đầu hạ phong phơ phất thổi vào tới, cuốn đi những nặng nề trong xe.

    Tài xế mở nhạc lên, lời bài hát duyên dáng theo gió thổi quanh trong xe, dây dưa hư hoãn duyên dáng khúc theo phong ở trong xe vờn quanh mở ra, lời tâm sự dây dưa mãi vẫn không thành lời.

    Trở lại nhà họ Diệp, hôm nay Diệp Đổng cũng ở nhà.

    Sau khi chào hỏi, Bùi Ninh nói chuyện phiếm với mẹ Diệp, Diệp Tây Thành cùng bố đi đến phòng làm việc.

    Trên bàn sách trải đầy tư liệu, đều có quan hệ với công ty sản xuất pin nhiên liệu màng trao đổi sinh sản hạt nhân EFG, tư liệu này anh mang từ nước ngoài về, đưa cho ông Diệp xem trước.

    Diệp Tây Thành tùy tiện lật xem vài tờ, ông Diệp đưa cho anh điếu thuốc, "Làm một điếu."

    Anh lắc đầu, ngồi trở lại trên sô pha.

    "Cai rồi?" Diệp Đổng tò mò nhìn anh.

    Diệp Tây Thành: "Không."

    Diệp Đổng cũng không quan tâm anh vì cái gì nhất thời không hút, lại châm cho mình một điếu.

    "Cái kia hạng mục EFG kia, xí nghiệp Hi Hòa cũng muốn góp vốn?" Diệp Đổng hỏi.

    Hạng mục thu mua EFG lúc đầu là Hoa Ninh bọn họ cùng Hạng thị hai nhà hợp tác, nào biết xí nghiệp Hi Hòa cũng muốn góp vui.

    Diệp Tây Thành gật đầu: "Ân."

    Diệp Đổng nhìn anh: "Con tính thế nào?"

    Diệp Tây Thành: "Xem thực lực của bọn họ rồi nói."

    Xí nghiệp Hi Hòa là nhà sản xuất pin lithium cho điện thoại di động và các sản phẩm kỹ thuật số. Trong hai năm qua, bọn họ đã bước vào lĩnh vực pin năng lượng cho xe hơi, cũng là đối thủ cạnh tranh với Hoa Ninh. Chỉ cần nhìn vào sự hợp tác để hiểu tình hình.

    Dù sao kết quả cuối cùng không ngoài hai loại, một là hoàn toàn đánh bại Hi Hòa, hai là cũng giành được Hoa Ninh. Anh sẽ không cho phép đối thủ cạnh tranh uy hiếp đến thị trường của Hoa Ninh.

    Diệp Đổng gật gật đầu, "Đừng tùy tiện đánh rắn, ông chủ Hi Hòa dù sao cũng có quen biết."

    Dừng một chút, Diệp Đổng mới vòng đến vấn đề chính: "Hạng thị bên kia, do Hạng Dịch Lâm phụ trách, con nếu không muốn đối mặt cùng Hạng Dịch Lâm, thì kêu Vạn Đặc trợ toàn quyền phụ trách hạng mục này là được."

    Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: "Không cần, không cần nhiều kiêng kị như vậy."

    Diệp Đổng hơi há mồm, cuối cùng cái gì cũng không nói, ông nhắc tới một việc khác, "Sao Vạn Đặc trợ lại tham gia loại đại hội nông nghiệp?"

    Diệp Tây Thành: "Con muốn chính mình chuẩn bị làm hạng mục."

    "Chính mình làm? Hạng mục gì?" Diệp Đổng tò mò hỏi.

    Diệp Tây Thành: "Là lĩnh vực tương đối xa lạ, có nói ngài cũng không biết."

    "Nói nói."

    "Community Support Agriculture."

    Diệp Đổng: "Bố còn tưởng cái gì, bố đã nghe qua cộng đồng bảo vệ Nông nghiệp rồi, bắt nguồn từ Thụy Sĩ?"

    Diệp Tây Thành: "Ừ."

    Diệp Đổng buồn bực: "Sao con lại cảm thấy hứng thú với cái lĩnh vực này?". Không đợi Diệp Tây Thành trả lời, ông trực tiếp dội bát nước lạnh: "Nghe không triển vọng và lạc quan lắm, tỷ lệ lợi nhuận lại không cao."

    Diệp Tây Thành: "Không nghĩ tới muốn kiếm tiền."

    Diệp Đổng nhìn chằm chằm anh, ngón tay gẩy điếu thuốc, làm tàn thuốc rơi xuống gạt tàn.

    Sau đó ông ' a ' một tiếng, "Con cũng rãnh rỗi như vậy?"

    Diệp Tây Thành không lên tiếng.

    Diệp Đổng cũng lười hỏi lại.

    Dưới lầu, đầu bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn, có người tới gọi hai người xuống ăn cơm.

    Diệp Đổng đứng dậy: "Đi an cơm."

    Diệp Tây Thành ở sau đi theo, Bùi Ninh cùng mẹ còn đang nói chuyện, anh đi xuống nhìn, Bùi Ninh vừa lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chưa kịp giao nhau, cô đã lập tức thu về.

    Mẹ Diệp hỏi Bùi Ninh: "Bận rộn cả buổi trưa, chắc đã đói bụng rồi?"

    Bùi Ninh cười nhạt: "Còn được."

    Mẹ Diệp: "Hôm nay bác làm rất nhiều món con và Tây Thành thích ăn."

    Chỗ ngồi hôm nay vẫn giống như trước kia, Diệp Đổng và mẹ Diệp ngồi một bên, hai người bọn cô thì ngồi đối diện, cách nhau một cái ghế dựa, rất gần.

    Trước kia mỗi lần cô đến nhà họ Diệp, đều là ngồi như vậy ăn cơm, cô ngồi dựa vào Diệp Tây Thành.

    Bởi vì là làm khách, cô sẽ ngượng ngùng gắp đồ ăn, đặc biệt là lúc còn nhỏ.

    Lúc ấy, Diệp Tây Thành sẽ gắp mấy món ăn cô thích cho cô, có khi dứt khoát trực tiếp đưa dĩa đồ ăn cô thích đến trước mặt cô, chỉ cho mình cô ăn.

    Bùi Ninh thu lại suy nghĩ, nhìn như không chút để ý dịch ghế dựa bên cạnh một chút, như vậy sẽ không dựa gần vào Diệp Tây Thành quá.

    Diệp Tây Thành đang rửa tay ở phòng bếp, mọi người đều chờ anh cùng nhau ăn cơm.

    "Nhanh lên a, chỉ chờ có mình con đấy." Mẹ Diệp giục anh.

    Diệp Tây Thành trả lời, "Đến ngay." Anh vẫn là không nhanh không chậm.

    Lúc ra tới, anh lại nhìn Bùi Ninh, lại chút để ý thu hồi tầm mắt, tới trước bàn ăn, lại dịch ghế dựa của mình dịch sang một chút.

    Chờ anh ngồi xuống, cánh tay phải của Bùi Ninh bị đụng trúng, cô nghiêng mắt, anh.. sao ngồi gần cô vậy?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...