Ngôn Tình [Edit] Một Mối Tình Thâm - Tố Tích Động

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tịch Vân, 14 Tháng mười một 2020.

  1. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Một Mối Tình Thâm

    [​IMG]

    Tác giả: Tố Tích Động

    Thể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại

    Số chương: 47

    Lịch đăng: 1ngày/1chương

    Editor: Tịch Vân

    Link thảo luận, góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Tịch Vân

    Văn Án

     
    Alissa thích bài này.
  2. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Nuốt Vào Mắt Là Nước Mắt, Nghẹn Vào Tim Chính Là Máu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị dâu, hôm nay là sinh nhật của anh trai em, không phải chị rất yêu anh ấy sao? Vậy tại sao chỉ có một bát canh thôi mà chị cũng không nấu cho anh ấy được?" Lúc Bạch Thiến Thiến đổ bát canh lên người Tần Hoan, cô đang ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích, chỉ nheo lông mày lại và dùng hai tay dắt quần áo, điều này cho thấy cô đã phải chịu đựng đau đớn như thế nào. Đôi mắt trong veo và đầy nước mắt kia vẫn cố chấp nhìn về phía Bạch Cẩn Hạo đang ngồi ở đối diện---- cũng chính là chồng cô: "Cẩn Hạo, không phải như vậy.." Tất cả canh đều bị đổ lên người cô, không biết vết thương có đau hay không nhưng sự đau đớn vì tủi nhục đã thấm sâu vào trái tim cô.

    "Chị không có? Ý của chị là tôi vu oan cho chị sao?" Giọng nói của Bạch Thiến Thiến càng trở nên sắc bén: "Tần Hoan, tôi kêu cô một tiếng chị dâu là đã cho cô mặt mũi rồi, loại người ác độc đê tiện như cô! Có tư cách gì mà ngồi trên bàn ăn cơm cùng chúng tôi! Ah, tôi biết tại sao chị lại nấu món canh dỡ như vậy rồi, không phải là do ghen tị đêm qua anh tôi đã ân ái với chị Liễu Tình sao?"

    Sắc mặc Tần Hoan trở nên trắng bệch, con mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Cẩn Hạo, cùng với người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn.

    Lúc này người phụ nữ gắp một miếng hoa bầu dục vào chén Bạch Hạo, ánh mắt không hề che dấu một chút ám muội nào: "Hạo, tối hôm qua anh đã vất vã rồi, mau ăn một ít hoa bầu dục cho bổ".

    (Hoa bầu dục là dùng để chỉ một loại thận động vật)

    Hoa bầu dục bổ thận, buổi tối vất vả, ý tứ trong lời nói quá rõ ràng.

    Đừng ăn! Đừng!

    Tần Hoan nghe được tiếng kêu hèn mọn trong lòng mình.

    Thế nhưng, Bạch Cẩn Hạo đã gắp hoa bầu dục kia bỏ vào miệng mình trước mặt cô, sau khi nuốt vào bụng còn hôn lên mặt người phụ nữ kia một cái, ôn nhu nói: "Cám ơn bảo bối."

    Sau đó, hắn xoay đầu lại, sự ôn nhu trong mắt vừa rồi lập tức biến thành lưỡi dao sắc bén: "Nghe không hiểu lời nói của Thiến Thiến sao? Nếu như đã không có tư cách ngồi ở chỗ này ăn cơm, vậy sao còn chưa cút đi?"

    Cơ thể Tần Hoan run lên rõ ràng, cô cố gắng nén nước mắt.

    Cô biết rõ, nếu như cô phát sinh mâu thuẫn với Bạch Thiến Thiến, hắn nhất định sẽ không do dự mà đứng về phía Bạch Thiến Thiến, bởi vì đó là em gái duy nhất của hắn, hắn không nỡ để em gái mình chịu bất cứ nỗi oan ức nào, cho dù là Bạch Thiến Thiến sai, đến cuối cùng người sai lại biến thành Tần Hoan cô.

    Nghĩ tới đây, Tần Hoan chậm rãi đứng dậy, xoay người: "Vậy.. Các ngươi chậm rãi dùng bữa!"

    Cả bàn thức ăn này, đều do chính cô làm nhưng cô lại không có tư cách ăn.

    Cô là vợ của Bạch Cẩn Hạo nhưng cô lại không có tư cách ngồi bên cạnh hắn.

    Hôm nay là sinh nhật của Bạch Cẩn Hạo, hắn dẫn về một nữ minh tinh để ăn mừng bằng cách đâm thủng trái tim cô thành những lỗ hỏng?

    Bạch Thiến Thiến vu hãm nhục mạ cô, nhưng bố chồng, mẹ chồng đều coi như không thấy..

    Tất cả đều bởi vì bốn năm trước, Bạch Thiến Thiến mang thai được đưa vào phòng mổ của cô, nhưng cô chỉ có thể bảo vệ được người mẹ, người của Bạch gia cho rằng con của Bạch Thiến Thiến là do cô hại chết, dẫn đến bạch Thiến Thiến "Cả đời không thể mang thai", làm Bạch Thiến Thiến bởi vì Nghiêm Trạch hôn phu của cô từ hôn, rơi vào "trầm cảm!

    Ngay cả chồng mới cưới cũng thay đổi sắc mặt với cô!

    Bốn năm nay, Bạch Cẩn Hạo luôn buộc cô ly hôn nhưng cô không chịu, bọn hắn nghĩ hết tất cả phương pháp để nhục nhã, tra tấn cô.

    Bởi vì cô yêu bạch Cẩn Hạo, cho nên cam tâm tình nguyện chịu đựng hết tất cả những oan ức, đau khổ, cô luôn cho rằng người của Bạch gia sẽ hiểu cho cô, cho rằng sẽ có một ngày Bạch Cẩn Hạo sẽ tin tưởng cô.

    Nhưng khi cô chịu đựng nhục nhã cùng dày vò, đã làm thể xác và tinh thần cô mệt mỏi, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, nhất là khi tận mắt nhìn thấy scandal giữa Cạch Cẩn Hạo và nữ minh tinh lại trở thành sự thật.

    Đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt, những nỗi nghẹn khuất hóa thành máu, cay đắng, bất lực, bất bình, đau đớn đều do cô tự mình chuốc lấy!

    " Tiện nhân cuối cùng cũng đi! Tiện nhân vừa đi, không khí liền tốt lên, anh, mời anh một ly, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh với chị Liễu Tình sớm tu thành chánh quả!"

    Tần Hoan vẫn chưa đi khỏi thì đã nghe thấy tiếng cụng ly, bước chân cô bỗng nhiên dừng lại, suýt chút nữa đứng không vững..
     
  3. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Muốn Đứng Đây Nhìn Hay Là Cút Ra Ngoài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại phòng ngủ, Tần Hoan đi thẳng vào phòng tắm, bởi vì biệt thự có máy sưởi, mà lúc nãy cô bận rộn ở trong bếp, thật sự rất nóng, nên cô không mặc nhiều đồ, nhưng quần áo vẫn dính vào da thịt, chỉ kéo một chút thôi đã đau đến mức chảy cả mồ hôi!

    Cô đành phải đi tìm cái kéo cắt bỏ lớp quần áo, sau đó bóc từng mảnh từng mảnh vải dính trên da thịt xuống, nơi dính nghiêm trọng nhất khi cô gỡ xuống còn có một miếng da lớn, lộ ra phần thịt đỏ như máu, những vết phòng lớn nhỏ kia nhìn sơ qua vô cùng dày đặc, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc..

    Tần Hoan ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, chật vật, suy yếu như vậy, thật đáng thương!

    Cô bỗng nở bụ cười đắng chát, nhịn không được lại hỏi mình một lần nữa, rốt cuộc tại sao lại phải kiên trì đến giờ này? Yêu một người lại trở thành tội lỗi không thể tha thứ sao?

    Không biết đã đứng bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân, Tần Hoan tưởng rằng Bạch Cẩn Hạo đã trở về, tùy tiện mặc một cái áo tắm, đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Bạch Thiến Thiến tiến đến.

    "Chị dâu, mùi vị bị canh nóng xối lên người như thế nào? Có phải rất đau hay không? Nhưng tôi cảm thấy tôi đã nhẹ tay lắm rồi đó, tôi nên dội canh nóng thẳng vào mặt chị mới đúng!" Trong mắt Bạch Thiến Thiến tràn đầy hận ý: "Chị có biết cho dù tôi có làm như vậy thì anh tôi, cha tôi, mẹ tôi cũng sẽ không có bất kì ý kiến gì, ai bảo chị lại hại chết con của tôi? Ai bảo chị lại là một người phụ nữ rắn rết độc ác!"

    "Thiến Thiến, sự thật là như thế nào, lòng cô tự biết rõ! Tôi không muốn tranh cãi với cô! Chẳng qua cô làm như vậy, không cảm thấu cắn rứt lương tâm sao? Cô chắc chắn sẽ không có ngày hối hận sao?" Tần Hoan không trầm mặc như thường ngày, mà lại mở miệng nói.

    Bạch Thiến Thiến cũng không ngờ Tần Hoan lại dám phản bác, bị người Bạch gia sĩ nhục suốt bốn năm Tần Hoan lại có thể nói ra những lời làm người khác phải lo sợ, sắc mặt cô ta nhất thời tối sầm lại: "Chị nói cái gì? Đồ phụ nữ ác độc! Nếu như không phải chị hại chết con của tôi, thì làm sao A Trạch có thể từ hôn? Đều là bởi vì chị, đều là do đồ tiện nhân đáng chết nhà cô!"

    Cô vọt tới trước Tần Hoan, nhấc tay định tát lên mặt Tần Hoan.

    Lại bị Tần Hoan bắt được.

    "Bạch Thiến Thiến! Đã đủ rồi! Từ lúc con cô mất, bốn năm nay, mặc kệ cô làm gì tôi, tôi đều nhịn, cô luôn oán hận tôi, vậy tại sao không đi hỏi Nghiêm Trạch thử xem, đến hỏi hắn cuối cùng tại sao lại vứt cô đang trong tình trạng không rõ sống chết trong bệnh viện?"

    Nhìn thấy Bạch Thiến Thiến hơi sửng sốt, Tần Hoan lại nói tiếp: "Cô có từng nghĩ tới vấn đề này chưa, có lẽ Nghiêm Trạch cũng không có tốt như cô tưởng tượng?"

    "Chị nói bậy! A Trạch rất tốt với tôi, hắn yêu tôi, hắn rời đi là do tôi không thể mang thai, không thể sinh cho Nghiêm gia một người thừa kế, nên mới rời khỏi tôi?" Bạch Thiến Thiến hung dữ trừng mắt nhìn Tần Hoan: "Chị đừng nghĩ có thể châm ngòi ly gián tình cảm tôi dành cho Nghiêm Trạch!"

    Nói đến đây, Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: "Tần Hoan, tôi thật không ngờ cho đến ngày hôm nay, chị vẫn luôn kiếm cớ cho sự ác độc của chị! Vậy thì, chị chờ đó, tôi sẽ sớm làm cho chị phải trả giá với những lời nói này của chị!"

    Bạch Thiến Thiến thường xuyên nói như vậy, Tần Hoan cũng không để ý.

    Nhưng mười phút sau, Bạch Cẩn Hạo đi lên, đứng trước mặt của cô, lạnh lùng chất vấn cô: "Thiến Thiến có ý tốt muốn lên đưa thuốc cho cô, không ngờ cô lại mắng em ấy? Còn mắng Liễu Tình là ***?"

    "Tần Hoan, trong mắt của tôi, cô, ngay cả *** cũng không bằng!"

    "Tần Hoan, không phải cô ghen ghét Liễu Tình sao? Nhưng tôi lại vô cùng thích Liễu Tình, tối hôm nay, ở phòng ngủ này, tôi sẽ ân ái với cô ấy cả đêm! Cô muốn đứng đây nhìn hay là cút ra ngoài!"
     
  4. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Bạch Cẩn Hạo, Chúng Ta Ly Hôn Đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái tim của Tần Hoan trong nháy mắt máu chảy thành sông.

    Cô mở to hai mắt nhìn, thân thể không ngừng run rẩy, tiến lên nắm tay Bạch Cẩn Hạo, nước mắt không thể nhịn được nữa, lăn dài xuống má: "Cẩn Hạo, em không có mắng Thiến Thiến, em cũng không có mắng Liễu Tình, em không hề mắng ai cả, anh tin tưởng em được không? Anh đừng làm như vậy, nơi này là phòng ngủ của chúng ta, anh đừng mang người phụ nữ khác vào, xin anh, em xin anh.. Ít nhất, đừng ở chỗ này.."

    Cô khóc không thành tiếng, hèn mọn cầu xin, nước mắt lại im ắng rơi xuống, vừa bi thống lại bất lực.

    Trái tim Bạch Cẩn Hạo giống như bị vật nhọn đâm vào, có chút đau lại không đành lòng.

    Nhưng khi hắn nghĩ đến vừa nãy ở dưới lầu, em gái hắn khóc thương tâm như vậy, hắn vẫn hạ quyết tâm.

    "Tần Hoan, cô cho rằng cô là ai? Cô chỉ là một người phụ nữ đê tiện ở bên cạnh tôi không chịu rời đi! Loại người mà ngay cả đứa bé chưa ra đời vẫn có thể ra tay như cô, mà còn dám khóc trước mặt tôi sao? Thu cái giọt nước mắt làm bộ làm tịch của cô đi, cô không gạt được ai đâu!"

    "Em không có lừa anh! Cẩn Hạo, em thật không có lừa anh, em không có ý định lừa ai cả, em không có hại chết con của Thiến Thiến, đứa bé kia, vốn dĩ không thể bảo vệ được.." Tần Hoan vẫn chưa nói xong, đã bị Bạch Cẩn Hạo bóp cổ: "Đừng có cố cãi, Tần Hoan, mỗi câu nói của cô, tôi đều cảm thấy buồn nôn! Cô cút ra ngoài cho tôi!" Hắn nói xong, liền tàn nhẫn ném Tần Hoan ra ngoài cửa.

    Liễu Tình đang đứng ở bên ngoài, sau khi đẩy Tần Hoan đi, Bạch Cẩn Hạo lại đưa tay kéo Liễu Tình kéo vào phòng ngủ, sau đó, cửa phòng ngủ "Phanh" Một tiếng đóng lại!

    Trong phòng, tiếng rên rỉ trong phòng bắt đầu vang lên, một tiếng so một tiếng vô cùng cao vút, mỗi một tiếng là một con dao sắt nhọn, từng dao từng dao khoét trên người Tần Hoan, từ da thịt, đến xương cốt, cuối cùng, cả trái tim của cô, đều bị xé nát!

    Suốt cả đêm, Tần Hoan đứng ở ngoài phòng ngủ của cô cùng Bạch Cẩn Hạo, nghe suốt cả đêm, nước mắt cũng cạn dần, đôi chân đang đứng giống như không phải của mình, đau đớn cả tinh thần và thể xác, sự cố chấp giống như đã bị thứ gọi là vô tình cắn đứt, cuối cùng, cũng theo gió bay đi!

    Cô dựa người vào lan can, nôn ọe từng đợt, bầu trời âm u, giống như muốn cô nôn ra hết tất cả tình yêu dành cho Cẩn Hạo.

    Sau đó, cô đi vào phòng sách, lúc trở ra, trong tay cầm một tờ giấy mỏng, cửa phòng ngủ cũng vừa vặn mở, người Bạch Cẩn Hạo trần truồng không mặc áo bước từ trong ra, chỗ ngực còn in mấy vết son môi của phụ nữ.

    "Tần Hoan, cô đúng thật là đê tiện! Lại đứng ở chổ này nghe cả một đêm!" Đôi môi lạnh lùng của người đàn ông nhổ ra những lời nói châm chọc.

    Tần Hoan bật cười, hai mắt trống rỗng, như là bị rút đi linh hồn, chỉ còn lại một thân thể bằng xương bằng thịt có thể ngã xuống bất cứ lúc nào: "Bạch Cẩn Hạo, chúng ta kết hôn bốn năm, em yêu anh suốt tám năm, cũng không bằng đứa em gái của anh, không đổi lại được một chút tin tưởng nào từ anh, như vậy, nếu cứ như vậy! Tình yêu của em đối với anh, kể từ bây giờ, hoàn toàn chấm dứt!"

    Cô đưa đồ vật trong tay cho hắn: "Bạch Cẩn Hạo, chúng ta ly hôn đi! Anh quá dơ bẩn, em chấp nhận từ bỏ!"

    Cơ thể Bạch Cẩn Hạo bỗng nhiên cứng đờ, hắn chưa từng thấy một Tần Hoan như vậy, không khí trầm lặng, Tần Hoan không hề có một tia sức sống, rõ ràng, hắn rất muốn ly hôn, nhưng tại sao giờ phút này, trong lòng của hắn vậy mà lại có chút.. Sợ?
     
  5. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Cô Ta Rõ Ràng Muốn Hủy Hoại Cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tần Hoan, cô lại muốn bày trò gì!" Bạch Cẩn Hạo nghe thấy giọng nói của mình, trước sau đều lạnh lùng, nhưng rõ ràng còn mang theo chút ít run rẩy.

    Tần Hoan không trả lời thẳng vấn đề của hắn, chỉ nói: "Đây là giấy ly hôn tôi vừa mới in ra, tôi đã ký tên, bây giờ chỉ cần anh ký nó sẽ lập tức có hiệu lực, bút tôi cũng đã mang đến cho anh!"

    Nói xong, cô đem bút đang cầm trong tay đưa cho Bạch Cẩn Hạo.

    Bạch Cẩn Hạo lật từng tờ giấy ly hôn cho đến trang cuối cùng, liền thấy một nét chữ vô cùng đẹp, hai chữ "Tần Hoan" được viết ngay ngắn và chỉnh chu, mới biết được Tần Hoan muốn ly hôn với hắn dĩ nhiên là thật!

    Là vì chuyện tối hôm qua đã làm cho cô hết hy vọng sao?

    Có lẽ hắn nên vui vẻ, chỉ cần hắn ký tên mình vào, hắn có thể lập tức thoát khỏi người phụ nữ độc ác này! Thế nhưng vì cái gì, hắn không chỉ không có một chút vui sướng nào mà trong lòng lại còn cảm thấy hoảng sợ?

    "Cô muốn ly hôn với tôi? Tôi đây cầu còn không được!" Bạch Cẩn Hạo cuối cùng vẫn là Bạch Cẩn Hạo, hắn nhanh chóng ép tâm trạng bất an này xuống, lạnh lùng nói: "Nhưng mà tôi cũng phải xem kỹ đơn ly hôn này, Tần Hoan, cho dù cô muốn ly hôn, cũng đừng hy vọng lấy được tiền của Bạch gia!"

    Khi nói lời này, con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô.

    Nhưng mà, không có, đôi mắt trong veo kia rất kiên định và quật cường, giờ phút này lại bị bao phủ bởi một màn sương không có tiêu điểm!

    Cô nói: "Bạch Cẩn Hạo, anh yên tâm, đơn ly hôn này tôi tải trực tiếp từ trên mạng xuống, nó theo khuôn mẫu, đồ vật của Bạch gia các người, tôi không cần, một thứ cũng không cần!"

    "Nhanh ký tên đi! Ký xong, còn muốn phiền anh một chuyện, xin anh đưa vợ tương lai của anh đi ra ngoài một lát, tôi có một ít đồ cần thu dọn, đương nhiên anh không tin tưởng tôi, tôi biết rõ, cho nên đợi lát nữa tôi đi ra, anh có thể lục soát người tôi, bất cứ đồ vật nào thuộc về Bạch gia các người, tôi sẽ không mang đi, tôi chỉ muốn đi vào lấy di ảnh của ba mẹ tôi!"

    "Anh! Anh còn do dự gì nữa? Mau ký tên đi! Chẳng lẽ anh không nỡ bỏ người phụ nữ ác độc này? Không nỡ rời khỏi người đã giết chết cháu trai anh sao?" Bạch Thiến Thiến nghe tiếng động bên ngoài nên đã đi tới, nhìn thấy Tần Hoan thật sự muốn ly hôn với Bạch Cẩn Hạo, trong mắt xẹt qua một vòng âm lãnh ác độc.

    Xem ra, lần này thật sự làm Tần Hoan thương tích đầy mình! Nhưng như thế vẫn chưa đủ đâu! Chờ anh trai ký xong, không còn quan hệ nào với Tần Hoan nữa, cô có một kế hoạch, muốn lập tức áp dụng! Cô muốn cho Tần Hoan, vạn kiếp bất phục!

    "Được rồi! Tần Hoan, lần này là do cô chủ động ly hôn, đừng có nói tôi ép buộc cô!" Bạch Cẩn Hạo nói xong, cắn răng một cái, ký vào đơn ly hôn.

    Liễu Tình đã ra ngoài, Tần Hoan cũng không thèm nhìn hai anh em Bạch gia nữa, đi vào phòng, một lát sau cần một tấm di ảnh đen trắng đi ra, trong mắt giống như không nhìn thấy ai, chậm rãi đi lên phía trước.

    "!" Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên gọi cô: "Tần Hoan, cô không phải nói, sẽ không mang bất cứ đồ vật gì của Bạch gia đi sao? Áo tắm trên người cô là của Bạch gia chúng tôi! Cũng phải cởi ra!"

    Lúc này, tất cả mọi người ở Bạch gia đều đã dậy, đám người hầu bắt đầu quét dọn sảnh dưới lầu, trong đó cũng có người hầu, bảo vệ là nam, mà ngày hôm qua sau khi Tần Hoan rời khỏi phòng chỉ mặc có một cái áo tắm, nếu cởi áo tắm cô sẽ ở trần truồng, không một mảnh vải che thân, Bạch Thiến Thiến muốn cô cởi áo tắm, rõ ràng là muốn hủy hoại cô!
     
  6. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Quả Nhiên Là Đồ Đê Tiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiến Thiến!" Bạch Cẩn Hạo nhíu mày, nhịn không được lên tiếng, còn không đợi hắn mở miệng nói giúp đỡ Tần Hoan câu nào thì Tần Hoan đã xoay người, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn hắn, sau đó kéo áo dây tắm ra, áo tắm trượt trực tiếp từ trên cơ thể cô xuống đất, những vết phỏng cùng với tất cả những vết thương mới cũ lớn nhỏ đều hiện ra trước mặt mọi người, kể cả bố Bạch và mẹ Bạch vừa mới chạy đến.

    Những vết sẹo kia làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt.

    Thì ra, bốn năm nay, Tần Hoan lại bị bọn họ làm tổn thương thành như vậy?

    Đây chỉ là vết thương trên thân thể thôi, còn cái vết thương tâm lý thì sao?

    Bạch Cẩn Hạo bỗng nhiên muốn tiến lên, đem áo tắm khoác lại lên người Tần Hoan rồi ôm lấy cô.

    Cô có bao nhiêu kiên cường, mới có thể chống đỡ được nhiều đau đớn như vậy?

    Nhưng tại sao? Tại sao cô lại tình nguyện chịu đựng những đau đớn này, cũng không chịu thừa nhận chính cô đã hại chết con của Thiến Thiến? Tại sao mặc dù bị thương thành như vậy, cô vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng suốt bốn năm?

    Câu trả lời kia, để miêu tả thì vô cùng sinh động!

    Rồi lại nghe thấy Bạch Thiến Thiến vô cùng châm chọc nói: "Cởi trần truồng cũng không đỏ mặt, Tần Hoan, chị quả nhiên vô cùng đê tiên! Nhưng mà, đồ vật của Bạch gia, chị vẫn còn đang giữ một món!" Tầm mắt của cô rơi xuống bụng Tần Hoan: "Chị mang thai, ít nhất cũng hai tháng rồi, bởi vì chị gầy mới nhìn không thấy, có đúng hay không?"

    "Tôi không có mang thai! Tôi không có!" Tần Hoan cuối cũng cũng có cảm xúc, là cái cảm xúc vừa hoảng sợ lại vô cùng bối rối!

    "Tôi đã ly hôn, tôi không có mang bất cứ đồ vậy nào của Bạch gia đi cả, hiện tại tôi muốn rời đi, các người không có tư cách ngăn cản tôi!" Cô nói xong, cũng mặc kệ dưới lầu có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, cầm lấy tấm ảnh miễn cưỡng che hạ thân, nhanh chóng đi đến chổ cầu thang!

    "Tần Hoan, chị đứng lại đó cho tôi! Chị lại muốn nói dối! Lúc chị đến tiệm thuộc mua que thử thai tôi tận mắt nhìn thấy, tôi đã chú ý đến chị mấy ngày nay rồi, vừa rồi tôi đã nhặt được nó trong thùng rác!"

    Bạch Thiến Thiến nói xong, đưa đồ vật đang cầm lên cao: "Ba, mẹ, anh, các người nhìn rõ chứ, trên này có hai vạch! Tiện nhân đáng chết này, chị giết chết con của tôi lại còn muốn mang theo cháu của Bạch gia chạy trốn? Làm sao tôi có thể để âm mưu của chị được thực hiện? Chị có thể đi, nhưng để đứa bé lại!"

    "Không!" Sắc mặt Tần Hoan lập tức xám như tro, cô đúng là có mang thai, hơn hai tháng trước Bạch Cẩn Hạo uống rượu say, sau đó thô bạo mà chiếm hữu cô, cô biết rõ Bạch gia sẽ không cho cô sinh đứa bé này, cho nên mới cẩn thận dấu diếm, cũng là vào lúc đó, cô do dự không biết mình có nên cho Bạch Cẩn Hạo biết chuyện này hay không, đêm qua, bạch Cẩn Hạo đã giúp cô quyết định, tình yêu của cô đã chết, cô quyết định mang đứa bé rời đi.

    Thế nhưng cô lại không nghĩ tới, thì ra Bạch Thiến Thiến đã sớm biết chuyện cô mang thai!

    "Tôi đã ly hôn với Bạch Cẩn Hạo, đứa bé này là con của một mình tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho mấy người, tôi phải rời khỏi đây, tôi sẽ lập tức đi ngay, từ nay về sau, tôi không bao giờ.. xuất hiện trước mặt người nào của Bạch gia nữa!"

    Nghe Tần Hoan nói như vậy, Bạch Cẩn Hạo mới xác định, Tần Hoan thật sự mang thai.

    Hắn lao tới, nắm lấy tay Tần Hoan, tránh đụng vào nơi bị bỏng của cô, hung dữ chất vấn: "Tần Hoan, là ai cho cô lá gan đó, dám mang con tôi bỏ chạy sao?".
     
  7. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Hèn Mọn Cầu Xin Lần Cuối Cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng tổn thương đến con của tôi! Cẩn Hạo, anh muốn ly hôn, tôi cũng đã ly hôn? Các người cảm thấy tôi có lỗi với Bạch Thiến Thiến, trong bốn năm nay, các người đối với tôi như thế nào, tôi cũng đều nhịn, tôi van cầu các người, đừng ép tôi bỏ đứa nhỏ, cái gì tôi cũng không muốn, chỉ cầu các ngươi đừng làm tổn thương đến đứa bé trong bụng tôi!"

    Tần Hoan "Bịch" Một tiếng quỳ trên mặt đất, lại một lần nữa khổ sở cầu xin Bạch Cẩn Hạo, cầu xin tất cả mọi người của Bạch gia.

    Bạch Thiến Thiến đứng sau lưng Bạch Cẩn Hạo, lạnh lùng nói: "Anh, anh đã nghe chưa? Tiện nhân này ly hôn với anh là có mục đích! Người phụ nữ thâm độc mưu mô như cô ta, bây giờ không muốn gì, nhưng ai biết được, nếu như cô ta đợi đứa bé lớn lên lợi dụng nó làm gì Bạch gia thì sao? Cô ta không xứng có con! Cô ta không xứng!"

    "Không.. Không phải như thế!" Tần Hoan quỳ trên mặt đất, hèn mọn giải thích: "Thiến Thiến, tại sao cô nhất định phải đối với tôi như vậy, tôi đã nói rồi, tôi không có hại con của cô, cô có biết hay không, lúc cô đang đứng giữa ranh giới sống và chết nằm giãy giụa trên giường, người đàn ông kia lại dặn dò bác sĩ phải bảo vệ đứa nhỏ? Nhưng hắn là một con người bệnh hoạn, những người phụ nữ đã từng qua lại với hắn, được hắn đưa tới bệnh viện phẫu thuật, tất cả những đứa bé được sinh ra từ họ đều bị dị tật? Là hắn lừa cô, hắn còn muốn mạng của cô, là tôi.."

    "BA~!" Một tiếng, là mẹ Bạch đã xông lại, hung hăng tát Tần Hoan một cái: "Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ nhà cô! Đã đến lúc này rồi, mà còn dám bịa chuyện nói dối kích thích Thiến Thiến sao? Thiến Thiến nói không sai, cô chính là một độc phụ lòng dạ rắn rết! Đứa bé cô sinh ra chắc chắn cũng là thứ ti tiện ác độc! Cẩn Hạo, mau gọi bác sĩ lại đây, xóa sạch đứa con trong bụng cô ta! Tôi tuyệt đối không cho phép loại phụ nữ ti tiện cô làm ô nhiễm huyết mạch của Bạch gia chúng tôi"

    "Không được! Các ngươi không thể làm như vậy, không thể đối với tôi như vậy, không thể đối với con tôi như vậy, nó cũng là một sinh mạng!" Tần Hoan cúi xuống, dập đầu xuống sàn băng giá, "Đông đông đông", chỉ một lát sau, trên trán cô đã chảy không ít máu.

    Bạch Cẩn Hạo nhìn máu đỏ chảy từ trán xuống mặt của Tần Hoan, thân thể hắn cũng bắt đầu run rẩy, đang muốn nói cái gì đó, Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên nắm lan can, thả một chân xuống dưới: "Ba, mẹ, anh, nếu như các ngươi để cho con của độc phụ này sống sót, con sẽ chết cho mọi người xem! Không thể lấy lại công bằng cho con của mình, con còn sống trên đời này làm gì nữa?"

    "Thiến Thiến!" Ba Bạch luống cuống, nhìn Tần Hoan, Bạch Cẩn Hạo đem áo tắm khoác lại lên người cô, giống như là đã có quyết định.

    Thế nhưng..

    "Cẩn Hạo, mau đem đứa bé, phá đi!"

    "Ba!" Bạch Cẩn Hạo chợt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, sau đó lập tức ảm đạm, hắn giúp buộc lại dây tắm cho Tần Hoan, nói một tiếng: "Được!"

    Cuối cùng Tần Hoan triệt để tuyệt vọng.

    Không đi bệnh viện, chỉ gọi cho bác sĩ riêng của Bạch gia, giết con của cô, đứa bé chắc chắn phải chết không có nghi ngờ!

    "Ha ha ha" Cô bỗng nhiên cười to như một tên điên: "Bạch Cẩn Hạo, hổ dữ không ăn thịt con, Bạch Thiến Thiến, Tôn Dạng, Bạch Kỳ Sơn, các người giết chết con của tôi, các người nhất định sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận!"

    Thoạt nhìn Tần Hoan có vẻ nhu nhược yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô giọng nói lạnh lùng ác liệt nhự vậy gọi tên tất cả mọi người ở Bạch gia!

    Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên có chút sợ hãi, cô thét chói tai: "Bác sĩ đâu? Sao bác sĩ vẫn còn chưa tới? Mau giết đứa con trong bụng của ác phụ này đi! Tốt nhất là dùng thuốc giết, dùng thuốc mạnh nhất, làm cho cô ta từ nay về sau phải trở nên giống tôi, cũng không thể mang thai, cả đời này cũng không thể mang thai!"
     
  8. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Yêu Một Người, Yêu Đến Hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hoan bị Bạch Cẩn Hạo ôm vào phòng ngủ, đặt trên giường, cũng tự tay gây mê cô, cô nhìn hắn, lành lạnh nói: "Bạch Cẩn Hạo, tôi hận anh! Mặc dù các người đã cho rằng tôi hại chết con của Bạch Thiến Thiến, muốn tôi dùng đứa bé này để trả lại? Nhưng những thứ mà tôi vì yêu mà trả giá, ai tới trả lại? Trong bốn năm này các người đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ai tới trả lại?"

    Yêu một người, yêu đến hận, là cảm giác như thế nào?

    Là hận không thể đem tất cả tình yêu dành cho hắn xóa sạch giống như đứa bé, mà trong mỗi mỗi tế bào đó đều chứa đầy thù hận!

    Không biết có phải là vì thuốc tê hay không, Tần Hoan không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy lạnh, cái loại lạnh này, giống như từ địa ngục mà đến..

    Một bác sĩ riêng không chuyên nghiệp của gia đình lại phá thai cho một bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp, trong cái không khí tràn ngập vi khuẩn này, muốn lấy đi đứa con huyết mạch của mình, một sinh mạng đang sống!

    Lúc kết thúc, trên giường tràn đầy máu đỏ tươi, áo tắm cũng không mặc được nữa, mà ngay cả tấm di ảnh của cha mẹ chính mình mà Tần Hoan đang nắm chặt trong tay cũng dính đầy máu, bác sĩ có lòng tốt cởi áo trắng của mình ra mặc vào cho cô.

    Cửa bị mở ra, người đến đầu tiên là Bạch Cẩn Hạo, sau đó là Bạch Thiến Thiến, ba Bạch, mẹ Bạch.

    Nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Tần Hoan, Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái: "Tần Hoan, cô cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác khi mất đi con mình nó đau khổ như thế nào rồi sao? Cái này gọi là báo ứng!"

    "Không! Nổi thống khổ của tôi, ngày khác chắc chắn tôi sẽ trả lại cho các người gấp mười, gấp trăm lần!" Tác dụng của thuốc tê gần như sắp hết, Tần Hoan giãy dụa ngồi dậy, thò tay, chạm vào chăn mền ướt sủng máu kia, giọng điệu bỗng nhiên trở nên vô cùng vô cùng bình tĩnh: "Có một số việc, các người sẽ biết, rất nhanh"

    "Cô còn muốn nói điều gì? Cô nên cút khỏi đây đi! Đừng quên, cô đã ly hôn với anh tôi!" Bạch Thiến Thiến nói.

    Tần Hoan cười lạnh một tiếng, giãy dụa đi xuống giường, toàn thân đầy máu đi qua trước mặt người của Bạch gia, cô suy yếu đến mức có thể ngã bất cứ lúc nào, Bạch Cẩn Hạo nhịn không được đưa tay đỡ cô.

    Lại bị cô gạt ra: "Đừng có làm bộ làm tịch, Bạch Cẩn Hạo, tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt! Giết chết chính cốt nhục của mình, hy vọng tối anh không gặp phải ác mộng!"

    Tay của Bạch Cẩn Hạo cứng lại trong không khí, cổ họng giống như bị vật gì ngăn lại, vậy mà một câu cũng không nói ra được.

    Cô nói, cô với hắn đã kết thúc?

    Rõ ràng là câu nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng tại sao lại giống như có cái búa ngàn cân đập vào lòng hắn, làm trái tim hắn, vỡ tan trong nháy mắt?

    Đau! Thật sự rất đau, giống như thứ quan trọng trong cuộc đời hắn đang dần biến mất giống như cốt nhục kia hóa thành máu!

    Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Tần Hoan, cô đi rất nhanh, nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định, kiên định rời đi, cũng giống như cô đã từng kiên định yêu hắn!

    Đoạn đường không hề dài, bình thường năm sáu phút là có thể đi ra, nhưng lúc này, Tần Hoan phải bước đi trong hai mươi phút.

    Cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa biệt thự Bạch gia, Tần Hoan đứng yên tại chổ trong chốc lát, không quay đầu lại, không có rơi lệ, đôi mắt trong veo như nước, đôi mắt từng tràn đầy yêu thương giờ đây chỉ còn lại sự thù hận!

    Bạch Cẩn Hạo, anh sẽ sớm biết rõ, hôm nay anh đã mất những gì, Bạch gia các người đã mất đi cái gì.

    Mạng mà các người thiếu nợ tôi, tôi sẽ cho mấy người nhận sự trả giá thê thảm!
     
  9. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Đây Là Cô Đang Uy Hiếp Chúng Tôi Sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tháng sau, ở khách sạn Hoàng Đình Thế Kỷ.

    Sinh nhật của thiên kim Bạch gia Bạch Thiến Thiến tổ chức ở nơi này, không giống với bữa tiệc sinh nhật của Bạch Cẩn Hạo trước đó, chỉ tổ chức đơn giản trong biệt thự Bạch gia, tiệc sinh nhật của Bạch Thiến Thiến lần này tổ chức rất long trọng, rất náo nhiệt, khách mới đầy cả sảnh, lại có rất nhiều phóng viên.

    Tiệc sinh nhật của Bạch Thiến Thiến cũng đồng thời là tiệc kỷ niệm mười chín năm thành lập tập đoàn Bạch thị.

    Khi buổi tiệc đang trong thời điểm quan trọng, Tần Hoan mặc một bộ đồ dạ hội màu đỏ rực lửa, đi vào đại sảnh.

    Con dâu trưởng trước kia của Bạch gia, ăn mặc đồ cao cấp giá trị lên đến mấy chục vạn, khí chất ưu nhã cao quý, khuôn mặt xinh đẹp lại toát lên một vẻ lạnh lùng khó hiểu, khóe miệng còn câu lên như có như không trào phúng, dĩ nhiên mọi người sẽ có rất nhiều suy đoán.

    Người của Bạch gia nhìn thấy Tần Hoan, sắc mặt cũng trầm xuống, Bạch Thiến Thiến dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt Tần Hoan, âm lãnh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Tần Hoan! Độc phụ đáng chết cô, còn dám đến dự tiệc sinh nhật của tôi sao? Cô làm cách nào để vào đây! Cô có tư cách gì mà đến nơi này?"

    Đối mặt với việc Bạch Thiến Thiến nhục mạ cô trước mặt mọi người, tâm trạng Tần Hoan cũng không có quá nhiều dao động, cô chỉ lấy ra một tờ thiệp mời màu vàng, ném tới tay Bạch Cẩn Hạo, sau đó cười nhẹ với ba Bạch: "Xin chào, Bạch chủ tịch, tôi là jan, lần đầu gặp mặt, xin ngài đừng nên kinh ngạc quá mức!"

    "Cô nói cô là ai? Jan, ti tiện? Tần Hoan, nếu như cô đã thừa nhận cô là một tiện nhân, vậy còn có mặt mũi đứng ở chổ này sao? Cút! Mau cút cho tôi!" Bạch Thiến Thiến tiếp tục mắng, chửi.

    Lúc này, ba Bạch cuối cùng đã ngăn cô lại: "Thiến Thiến, im miệng!"

    "Cô nói cô là jan, cô có bằng chứng gì chứng minh không?" Nội tâm ba Bạch tràn đầy khiếp sợ.

    Jan là cổ đông đứng thứ hai của tập đoàn Bạch thị, tại sao lại có thể là Tần Hoan chứ?

    Khóe miệng Tần Hoan nhếch lên, châm chọc: "Tôi không cần chứng minh, bởi vì qua hôm nay, tôi sẽ rời khỏi tập đoàn Bạch thị, cũng sẽ đem 30% cổ phần trong tay bán đi, bởi vì ngài là chủ tịch cho nên tôi muốn hỏi ngài trước một tiếng có mua hay không, nếu như không, tôi sẽ bán cho người khác, đến lúc đó vị trí chủ tịch tập đoàn Bạch thị có thể sẽ.."

    "Tần Hoan, cuối cùng cô muốn làm gì?" Ba Bạch lo sợ, hắn không biết Tần Hoa có phải là jan hay không, nhưng nếu như trong tay Tần Hoan thật sự có 30% cổ phần của tập đoàn Bạch thị, nếu như Tần Hoan thật sự đem cổ phần bán đi, hắn không dám đánh cược!

    Tập đoàn Bạch thị là cả tâm huyết mười mấy năm của hắn!

    "Tôi còn có thể làm gì đâu?" Ánh mắt Tần Hoan dời từ người Bạch Thiến Thiến sang người ba Bạch, mẹ Bạch, cuối cùng dừng lại ở Bạch Cẩn Hạo: "Còn nhớ rõ lúc tôi rời khỏi Bạch gia đã nói gì sao? Có một số việc, các người sẽ biết, cho nên hôm nay tôi đến, chỉ muốn nói cho các người biết một số sự thật mà thôi!"

    Bạch Thiến Thiến nói: "Sự thật cái gì, cô chính là độc phụ mồm miệng thích nói dối! Lời nói của cô một chữ chúng tôi cũng không tin, chúng tôi cũng không thích nghe cô nói hươu nói vượn ở đây!"

    "Các người có thể lựa chọn không nghe!" Tần Hoan vẫn không tức giận, mà còn vô cùng bình tĩnh nói: "Chỉ là, nếu như tôi xoay người lại rời khỏi đây, tôi chắc chắn, ngày mai, vị trí chủ tịch của tập đoàn Bạch thị sẽ là người khác!"

    "Tần Hoan, đây là cô đang uy hiếp chúng tôi sao?" Bạch Cẩn Hạo bước lên, nhìn chằm chằm Tần Hoan, nói một câu như vậy.

    Tần Hoan cười quyến rũ nhìn hắn: "Anh có thể nghĩ như vậy."

    "Cô.." Sắc mặt Bạch Cẩn Hạo tối sầm lại: "Tần Hoan, tôi còn tưởng rằng sau khi cô rời khỏi Bạch gia, sẽ ngẫm lại những việc làm sai trái của mình, thế nhưng tôi thật không ngờ, cô lại càng trở nên độc ác, cô ở đây làm cái gì, trả thù chúng tôi sao?"

    "Anh nói đúng rồi đấy, tôi chính là muốn trả thù, trả thù cho chính mình, trả thù cho đứa con đã chết của tôi!" Tần Hoan lạnh lùng nói: "Cho nên, các người có lựa chọn im lặng để cho tôi nói mấy câu không? Hay là lựa chọn.."

    "Cô nói đi!" Vẻ mặt Ba Bạch lạnh lùng, cắt đứt lời nói của Tần Hoan.
     
  10. Tịch Vân

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Chính Cô Ta Cũng Không Tin Vào Tình Yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạch chủ tịch vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất, hy vọng lát nữa ngài vẫn có thể giữ được bình tĩnh như bây giờ" Tần Hoan nói xong, ánh mắt đầu tiên rơi vào người Bạch Thiến Thiến.

    Hôm nay Bạch Thiến Thiến mặc một bộ váy công chúa màu trắng, cách ăn mặc rất sang trọng và khéo léo, nhìn qua thì cũng giống một đứa trẻ xinh đẹp đấy, nhưng cũng vì bộ dạng nhu nhược đáng thương đó mà suốt bốn năm qua cô phải chịu đủ loại tra tấn ở Bạch gia, con của cô vẫn chưa đến thế giới này, liền biến thành một bãi máu loãng!

    "Bạch Thiến Thiến, vậy thì bắt đầu từ cô đi?" Tần Hoan bỏ qua ánh mắt âm lãnh sắc bén như dao của Bạch Thiến Thiến, cô bước đi tao nhã đến bên cạnh máy tính, lấy USB ra cấm vào, mở nội dung bên trong, điều chỉnh lại âm thanh, ngồi ở chỗ kia bắt đầu nói chuyện: "Bạch Thiến Thiến, vẫn còn nhớ lời nói lúc trước của tôi chứ? Về Nghiêm Trạch, cô thích hắn như vậy, nhưng lại không biết, thật ra tên hắn không phải là Nghiêm Trạch. Hắn gọi là Nghiêm Diệc Trạch, cũng không phải người thừa kế của Nghiêm gia ở thành phố C mà chỉ là một người bệnh hoạn, không có cách nào để chữa được căn bệnh" Ung thư thẳng nam "của hắn, hơn nữa hắn còn là một người đã có vợ! Bởi vì mẹ hắn muốn một đứa cháu trai, mà con dâu lại không thể sinh, cho nên hắn mới không ngừng tìm kiếm tình nhân ở bên ngoài, tôi nghĩ có thể hắn không biết cô là thiên kim tiểu thư của Bạch gia, nếu không thì cũng không đối xử với cô giống những tình nhân khác của hắn. Khi cô được đưa vào phòng phẩu thuật của tôi vì sinh non, hắn yêu cầu tôi phải bảo vệ đứa nhỏ, tôi biết rõ nếu như đứa bé được sinh ra sẽ bị dị tật, hơn nữa khi mổ bụng cô ra, đứa bé đã sớm chết rồi, cho nên tôi kiên trì bảo vệ cô, Bạch Thiến Thiến, xin cô nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên tôi cứu được mạng của cô!"

    (Thẳng nam ở đây ý chỉ những người đàn ông chỉ có ham muốn tình dục)

    Tần Hoan nói xong, di chuyển con chuột, mở thư mục có tên "Bạch Thiến Thiến" trong USB ra, nội dung bên trong được hiển thị trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể xem rõ..

    Đồng thời, cô cũng giải thích cặn kẽ: "Ở trên này ghi chép ca phẫu thuật của tôi với Bạch Thiến Thiến, Nghiêm Diệc Trạch muốn bảo vệ đứa bé là sự thật, trên này còn có chữ ký do chính tay Nghiêm Diệc Trạch ký, và đây là danh sách ghi chép tất cả những tình nhân mà hắn đã đưa tới đây, nhìn kỹ rồi chứ, những đứa bé do tình nhân của hắn sinh ra đều bị dị tật, và chúng bị hắn tàn nhẫn bỏ rơi! Còn có những ảnh chụp và tài liệu này, tất cả đều là chứng cứ để tôi minh oan, tất cả sự thật mà tôi đã cố gắng điều tra!"

    Nói đến đây, giọng điệu bình tĩnh của Tần Hoan bắt đầu có chút kích động: "Trước kia, tôi không nói những chuyện này ra là vì không muốn làm cho Bạch Thiến Thiến tiếp tục bị tổn thương, cô đã mất đi đứa bé, nếu như lại biết người đàn ông mình yêu mến lại là một tên cặn bã, còn là một người vô liêm sỉ lừa gạt tình cảm của người khác! Cô chắc chắc sẽ đau lòng!

    Nhưng tôi lại không đành lòng làm tổn thương cô, cô đối xử với tôi như thế nào? Cô không phải bị trầm cảm, cô cũng không bị vô sinh, cô chỉ tự mình cho rằng chính cô bị vô sinh không thể sinh cho Nghiêm gia người thừa kế nên Nghiêm Diệc Trạch mới bỏ rơi cô! Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Là bởi vì những hành vi của hắn làm cô phải suy nghĩ như thế, suy nghĩ nhiều là thứ chứng minh ngay cả chính cô cũng không tin vào tình yêu đó! Chính sự không tin tưởng vào tình yêu của cô, đã bóp chết hy vọng của tôi! Cuối cùng là do cô yêu quá điên cuồng, hay là do tôi quá ngu xuẩn?"

    "Đây là giả dối, tất cả những thứ này đều là giả dối!" Bạch Thiến Thiến nhìn màn hình lớn, những ghi chép kia, những ảnh chụp kia, những thứ đã phá vỡ sự thật mà cô biết, cô không thể nào tiếp thu được.

    "Xem đi! Lúc trước cũng bởi vì tôi sợ cô bị như thế, tâm lý chấp nhận sự thật của cô quá thấp, nhưng sau khi cô giết chết con của tôi, cô còn có tư cách gì để lựa chọn cuộc sống của mình nữa?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...