Trinh Thám [Edit] Mong Em Tin Rằng Anh Yêu Em - Nặc Hi Hề

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi annguyet, 2 Tháng sáu 2020.

  1. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    [​IMG]

    Mong em tin rằng anh yêu em

    Tác giả: Nặc Hi Hề

    Editor: An Nguyệt

    Convert: Tâm

    Nguồn:
    Wikidich

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Trinh thám, Đoản văn.

    Số chương: 12

    Trạng thái: Đã hoàn

    Lịch ra chương: 1 chương - 2 chương một tuần

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Nguyệt

    Văn án:

     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Lời dẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh yêu em, xin em hãy tin tưởng. Mọi thứ của em, anh đều muốn bảo vệ. Cho dù là vận mệnh khó tránh, cho dù là phải đối diện với ánh mắt khinh thường của người khác. Cho dù cả thế giới đều phản đối, cho dù mọi chuyện khó có thể thừa nhận là vạn bất đắc dĩ. Anh chỉ mong em có một cuộc sống tốt hơn. Anh làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn em giữ mãi dáng vẻ ban đầu. Anh rất yêu em, xin em hãy tha thứ cho quyết định đột ngột này của anh. Anh tin em sẽ hiểu thấu tấm lòng của anh."
     
    Táo Ngọt, mimosavjGill thích bài này.
  4. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Minh cầm cốc cà phê đưa lên miệng uống, ánh mắt anh lướt qua tập văn kiện vừa mới được gửi tới.

    "Chà."

    Anh không để ý trả lời điện thoại, "Sẽ không?"

    "Ách.. lão đại, đầu óc em không được thông minh, còn đang chờ anh chỉ điểm." Trịnh Ngạn Trầm cười khổ.

    "Tên tội phạm giết người trong phòng kín này IQ rất cao, cũng khó trách câu không có manh mối. Chờ tôi trở về sẽ tới hiện trường quan sát."

    "Đúng rồi lão đại, tấm card ở hiện trường kia rốt cuộc là có ý gì?"

    "Hẳn là hung thủ muốn để lại tiêu chí, đại biểu cá nhân hoặc thân phận của đoàn thể, hoặc là động cơ gây án."

    Đường Minh phóng to bức ảnh chụp một tấm card màu trắng rất bình thường, một mặt vẽ kí hiệu "V".

    "Gọi Cao Hàm cùng tới hiện trường đi. Có vấn đề gì thì hỏi anh ta, không cần phải gọi cho tôi. Còn có, lần này đưa nữ thực tập sinh kia theo đi, gọi là gì ý nhỉ. À, tiểu Xuyên."

    "Lão đại, không quấy rầy anh nữa."

    Đường Minh nhìn tấm card trong bức ảnh, đột nhiên nhíu mày.
     
    Táo Ngọt, mimosavjGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2020
  5. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh sát – công việc nguy hiểm luôn đối diện với sinh tử. Đối tượng mà họ tiếp xúc còn nguy hiểm hơn cả trong tưởng tượng. Bởi đại đa số tội phạm có khả năng gây án đều thông minh hơn người. Vì vậy, Đường minh dù có là thiên tài đi chăng nữa cũng không tránh khỏi việc tốn một ít thời gian.

    Địa điểm gây án là một khu nhà khách trung, một người đàn ông bị giết hại ngay trong chính căn phòng của mình. Trong phòng không có bất cứ dấu vết bị đột nhập, người bị hại được phát hiện ở trước cửa phòng đã bị khóa trong. Sau khi phá khóa thì nạn nhân đã tử vong từ nửa giờ trước. Vết thương chí mạng là ở trên ngực gần với bụng, tên cánh tay còn rất nhiều vết dao đâm. Con dao cắm ở lưng nạn nhân đang hướng lên trên. Ở hiện trường còn để lại một con dao nhỏ khác cùng một tấm card màu trắng nằm dưới đất.

    "Thân phận của nạn nhân đã được xác nhận. Cận Liễu, nam, ba mươi hai tuổi, hiện đang làm ở một công ty niêm yết tới thành phố T để bàn việc làm ăn. Ngoài ra nạn nhân với cảnh sát thực tập Bạch Diệp Xuyên lúc trước từng là bạn học cùng trường."

    "Đường Minh, anh thấy sao?" Đội trưởng đội cảnh sát Cao Hàm nhìn về phía người được cả cục công nhận là thần thám.

    "Cánh cửa bị khóa trái hung thủ làm thế nào để vào phòng nạn nhân gây án rồi rời đi. Căn cứ theo tình trạng ủa nạn nhân có thể suy đoán rằng động cơ của hung thủ chính là trả thù. Vết thương trên miệng của nạn nhân là do lúc trước nạn nhân từng nói những lời lăng nhục hắn, còn dùng tay phải đánh hung thủ. Hai con dao ở hiện trường, một con hơi cùn nhưng miệng vết thương rất dứt khoát không loại trừ khả năng có hai hung thủ. Hung thủ chắc chắn đã lợi dụng phòng ốcxung quanh để ra tay. Chúng ta phải tìm thêm manh mối để xác định động cơ của hung thủ. Đồng thời, ý nghĩa trong kí hiệu này khả năng cao sẽ trở thành điểm đột phá của vụ án."

    Đường Minh cầm tấm card màu trắng lên, đột nhiên nhíu mày, "Cao Hàm, Tiểu Xuyên là người đầu tiên phát hiện án mạng à?"

    "Đúng vậy, vừa mới tới thực tập đã gặp phải vụ án đẫm máu như thế. Vẫn là anh nhìn ra được. Đến bây giờ, Tiểu Xuyên vẫn chưa hoàn được lại hồn đâu. Tiểu Xuyên, cô ổn chưa? Cô có thể kể lại cho Đường thần thám nghe một lần nữa không?"

    Bạch Diệp Xuyên mang khuôn mặt tái nhợt bước tới, bắt đầu nhớ lại, "Chiều nay.."

    Bạch Diệp Xuyên tốt nghiệp trường đại học cảnh sát thành phố T. Vì điểm thành tích cao nên cô mới có thể tới cảnh đội thực tập. Bạch Diệp Xuyên là một mỹ nhân hiện đại điển hình, luôn có đông đảo người theo đuổi, Cận Liễu chính là một trong số đó. Vì hai người là bạn cùng trường nên có cơ hội gặp nhau. Tuy Bạch Diệp Xuyên không có ấn tượng gì với anh ta nhưng anh ta là người duy nhất ở thành phố T này nhận ra cô. Cận Liễu vừa tới thành phố T lập tức sắp xếp xuống dưới gửi cho Bạch Diệp Xuyên một tin nhắn. Khoảng ba mươi phút sau, Bạch Diệp Xuyên đã đứng trước cửa phòng Z108.

    Bạch Diệp Xuyên gõ cửa một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng, gọi điện cũng không ai nghe. Cô sợ hãi đạp vài cái lên cửa, Bạch Diệp Xuyên lập tức đoán ra cánh cửa đã bị khóa từ bên trong. Dựa vào việc bản thân từng trải qua huấn luyện cơ thể từ đó cũng khỏe hơn người thường mà phá cửa xông vào. Cô vừa nhìn thấy cảnh tượng con dao cắm trên lưng của người đàn ông trước mắt liền quỳ rạp xuống đất. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Ngay cả ở trường học cũng không có ví dụ như thế này, Bạch Diệp Xuyên lập tức bị dọa đến phát run. Từng trận buồn nôn kéo đến cô đâu còn nhớ bản thân mình là cảnh sát. Bạch Diệp Xuyên xoay người chạy xuống phòng khách, hít một hơi lấy bình tĩnh rồi gọi điện thoại cho Trịnh Ngạn Trầm, giọng nói trở nên run rẩy, "Anh Trầm, có án mạng."

    Sau đó lại gọi cho Cao Hàm, "Anh Hàm, khách sạn Tương Nhã xảy ra án mạng."

    "Tôi đang ở gần đó, đừng hoảng, tôi lập tức tới ngay."

    Vài phút sau, Cao Hàm chạy tới vỗ vai Bạch Diệp Xuyên.

    "Em đi chậm lại một chút để tôi đi lên trước xem." Nói xong liền vội vàng lên tầng nhìn cảnh tượng ở hiện trường.
     
    Táo Ngọt, mimosavjGill thích bài này.
  6. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Minh gật gật đầu, xoay người tiếp tục tìm manh mối. Dọc theo dãy hành lang xa hoa, ánh mắt Đường Minh chăm chú quan sát vách tường, anh đột nhiên ngừng lại.

    "Cao Hàm, tôi nghĩ chúng ta chắc là có thể phá án rồi." Đường Minh dừng lại trước cửa phòng Z109, nơi đối diện căn phòng xảy ra vụ án.

    Cửa phòng Z109 không có khóa, nếu nhìn kỹ có thể thấy phía dưới khóa cửa có dấu vết bị hư hỏng rất giống.. Từng bị cạy mở.

    Cao Hàm suy nghĩ, khóa cửa khác nhau của hai căn phòng, suy nghĩ chợt lóe, "Ý của ngươi là.. Quả nhiên là thần thám." Cao Hàm tức khắc cười nói.

    "Lão đại lão đại, là chuyện như thế nào?" Trịnh Ngạn Trầm hiếu kỳ nói.

    "Cậu đi trước điều tra xem mấy ngày nay phòng Z109 có hộ gia đình nào ổn không? Sau khi trở về tôi sẽ nói cho cậu biết. Cao Hàm, nơi này không còn chuyện của tôi, tôi về nghiên cứu tấm card này trước."

    "Được." Cao Hàm gật đầu.

    Đường Minh nhìn tấm card, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Theo phán đoán của anh, kí hiệu "V" này là đại diện cho thân phận của hung thủ. Giống như hung thủ trong vụ án liên hoàn mấy năm trước cũng để lại ký hiệu "S" vì muốn tuyên chiến với cảnh sát. Nhưng anh vẫn cảm thấy tấm card này còn cất giấu bí mật gì đó chờ anh tới công bố.

    "Lão đại."

    "Giọng nói của Trịnh Ngạn Trầm bên kia đầu dây điện thoại cũng có chút ngưng đọng," Phát hiện trong phòng Z109 có vết máu, hung thủ giống như không có ý che giấu. Ngoài ra, còn phát hiện sợi tóc bên cạnh tàn thuốc nhưng trên tàn thuốc lại không có giấu vân tay. Qua kết quả xét nghiệm DNA, xác thực sợi tóc đó là của nạn nhân trong vụ án phanh thây cách đây hai năm. Còn có, hộ gia đình ở phòng Z109 là Tạ Lâm."
     
    Táo Ngọtmimosavj thích bài này.
  7. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cho nên nói người đã chết hai năm trước giết Cận Liễu ư?" Cục trưởng Cục Cảnh sát nhàn nhạt hỏi.

    "Trước mắt với vài sợi tóc này tôi không thể kết luận được điều gì, nhưng suy luận của chúng tôi chắc chắn là chính xác." Đường Minh trầm giọng nói. "Hung thủ sống ở phòng Z109. Khoảng hai giờ ngày vụ án hai phòng Z108 và Z109 đã bị đổi số phòng cho nhau. Kẻ sát nhân sau khi quay trở lại phòng mình đã bố trí rất tốt để lừa mọi người, làm giả hiện trường, khóa trái cửa phòng lại sau đó mới bắt đầu chờ đợi. Tầm khoảng ba giờ Bạch Diệp Xuyên đến hiện trường, bởi vì lúc này hung thủ đã đổi số phòng thành Z108 nên phòng mà cô ấy đi vào thực ra là phòng của hung thủ, vừa vào nhìn thấy sự lừa người, Tiểu Xuyên bị kinh hãi đến mức vội vội vàng vàng đi gọi điện thoại. Hung thủ lợi dụng lúc đó liền mở cửa phòng thực sự là Z108, tiến hành phá khóa cửa, sau đó đổi lại số phòng về như lúc đầu. Sau khi quay về thì hung thủ đã thu dọn hết căn phòng. Khi người của chúng ta đến hiện trường thì lại cho rằng phòng của người bị hại mà Tiểu Xuyên nhìn thấy thực sự là phòng Z108. Hung thủ đã thành công trong việc tạo ra giả tưởng về một vụ giết người trong phòng kín."

    Cục trưởng cục Cảnh sát đem văn kiện tới, không rõ cảm xúc vui buồn như thế nào, liền hỏi: "Ý của cậu là lúc đám thực tập sinh của đội cảnh sát các cậu đến thì hung thủ vẫn còn trong phòng Z109 ư? Thân là 1 cảnh sát hình sự, lúc nhìn thấy hiện trường vụ án, phản ứng đầu tiên lại là quay người bỏ chạy, cô ta là cảnh sát hay là kẻ giết người vậy! Hôm nay nếu không phải do sai lầm của cô ta thì đã có thể trực tiếp bắt giữ tội phạm rồi. Đây là năng lực điều tra tội phạm mà một thực tập sinh nên có hay sao?"

    Cục trưởng Trần bỗng nhiên nổi giận vứt tập văn kiện lên trên bàn, ánh mắt sắc như kiếm nhìn về phía Bạch Diệp Xuyên.

    Bạch Diệp Xuyên đứng lên, cúi thấp đầu phát ra những âm thanh run rẩy: "Rất xin lỗi, tôi sai rồi.."

    "Bang!"

    Cao Hàm vứt cây bút lên trên bàn rồi từ từ đứng dậy nói: "Tôi nghĩ rằng Bạch Diệp Xuyên thực sự không sai, bởi vì sợ hãi cũng là một chuyện rất thường tình của con người. Huống chi Tiểu Xuyên từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp qua tình huống tương tự như thế này. Điều này với năng lực và tố chất quả thật không liên quan."

    "Cao Hàm, thực tập sinh của đội cậu phạm phải sai lầm như thế này vốn dĩ là do bản thân cậu không làm tròn chức trách của mình. Cậu đừng cho rằng tôi không dám xử phạt cậu!"

    "Xong rồi xong rồi", Trịnh Ngạn Trầm cúi đầu run bần bật nghĩ, "Cả cục trưởng và đội trưởng đều căng thẳng như thế này thì làm sao mà giải quyết được đây.."

    "Bởi vì hung thủ đã có tính toán từ trước, nếu như lúc đó Bạch Diệp Xuyên tiến vào phòng thì hung thủ cũng sẽ có kế hoạch khác. Năng lực của Bạch Diệp Xuyên vẫn cần phải nâng cao hơn nữa. Có điều bây giờ bàn luận tất cả những điều vô nghĩa này chỉ lãng phí thời gian mà thôi, không bằng tiếp tục phân tích tình tiết vụ án."

    Vẫn là lão đại lợi hại nhất! Lại dám nói với cục trưởng những lời như vậy.. Vẻ mặt Cao Hàm không đổi mà ngồi xuống, ra hiệu cho Bạch Diệp Xuyên ngồi xuống theo.

    "Theo tôi thấy, điểm quan trọng của vụ án này vẫn là tìm manh mối ở trong phòng Z109, đặc biệt là những đầu thuốc lá. Mỗi điếu đều hút đến hai phần điếu thuốc liền bị vê nát, hơn nữa ở giữa mỗi điếu thuốc đều bị uốn cong. Đây có thể là thói quen của hung thủ, vê nát đồng thời bẻ cong điếu thuốc như thế không phải là thói quen của nhiều người. Chúng ta có thể phá án từ điểm này." Đường Minh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt nói.

    "Nếu người thuê phòng 109 đã là hung thủ vậy các cậu đã tra ra được ai chủ phòng 109 chưa?" Cục trưởng Trần đè lửa giận mà hỏi.

    Trịnh Ngạn Trầm do dự một hồi đang định mở miệng thì Đường Minh đã cắt ngang lời anh ta: "Hiện giờ vẫn còn chưa xác định được thân phận của hung thủ, nhưng mà chúng ta phải nhanh chóng phá án thôi"

    Bạch Diệp Xuyên từ phòng họp đi ra, tinh thần vẫn cứ hoảng hốt như vậy, mới nhiệm vụ lần đầu tiên của thực tập sinh mà đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy, lại còn bị cục trưởng phê bình trước mặt mọi người, cô càng nghĩ càng ủy khuất vậy nên chỉ biết cúi đầu đi về phía trước, vừa lơ đãng vừa thêm một chút lực trên giày cao gót liền bị ngã về phía trước.

    "Cẩn thận!"

    Một bàn tay to với qua giữ lấy eo của Bạch Diệp Xuyên.

    "Cẩn thận một chút, đừng để ý quá, cứ quay về nghỉ ngơi cho tốt."

    Cao Hàm cúi thấp đầu nhẹ giọng nói. Mặt Bạch Diệp Xuyên tức khắc nóng lên, gật đầu nói cảm ơn rồi hoảng loạn mà vội vàng rời đi.

    "Cao đội, hôm nay đúng thật là anh hùng cứu mỹ nhân rồi nhé!"

    Cao Hàm cười khẽ nói: "Đừng trêu tôi nữa, Đường Minh còn tìm tôi có việc."

    Cao Hàm vừa đi vào phòng thẩm vấn thì nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh Đường Minh, cười cười chào hỏi anh ta: "Anh Hàm!"

    "Tiểu Lâm! Sao cậu lại ở đây?"

    Đường Minh hơi nhíu mày nói: "Trong thời gian xảy ra vụ án chủ nhà phòng Z109 là Tạ Lâm"

    "Làm sao có thể chứ?"
     
    Táo Ngọtmimosavj thích bài này.
  8. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có thể nói là Tạ Lâm là bằng hữu tốt nhất của Cao Hàm. Khác với Đường Minh, Cao Hàm coi người này là tri kỷ luôn tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau. Có thể nói là cao thủ đánh giá, tâm linh tương thông. Cả hai đều cảm thấy như hổ thêm cánh khi họ có bên kia để giải quyết vụ án. Không chỉ có như thế trên bàn tiệc cũng thường thường không phân cao thấp. Mà Tạ Lâm thì khác, hắn kém Cao Hàm ba tuổi, hai người gặp nhau khi còn là rất trẻ, cùng nhau lớn lên, mối quan hệ có thể nói là rất thân thiết. Cao Hàm lớn hơn anh ba tuổi có đôi lúc rất giống anh trai của Tạ Lâm. Tóm lại hai người là cũng huynh cũng hữu, thậm chí có thể cùng nhau mặc chung một cái quần.

    "Tiểu Lâm, cậu biết Cận liễu sao?"

    ".. Không tính quen biết. Mấy ngày hôm trước tôi tới tìm anh Hàm, đúng lúc anh ta tới tìm Tiểu Xuyên. Tôi chỉ khen Diệp Xuyên xinh đẹp vài câu, anh ta lập tức cãi nhau với tôi giống như là bị chọc giận vậy."

    Cao Hàm gật gật đầu, chứng minh lời nói đó là sự thật.

    "Tiểu Lâm, Cận Liễu bị giết. Ở khách sạn Tương Nhã."

    "..."

    Khuôn mặt Tạ Lâm đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên vài tia sợ hãi cùng hoảng loạn.

    "Cho nên đây là đang nghi ngờ tôi là hung thủ hay sao?"

    Nói chuyện với Tạ Lâm thực chất chẳng có thu hoạch gì. Về vấn đề ở phòng Z109, Tạ Lâm nói anh ta đã không ở trong bất kỳ khách sạn nào và chứng minh thư của anh cũng tình cờ bị mất mấy ngày trước. Có khả năng là hung thủ đã nhặt được ở trên đường. Đối với bằng chứng ngoại phạm, Tạ Lâm nói là ở nhà ngủ, thật sự không có cách chứng minh. Điều này khiến cho Đường Minh lần đầu tiên cảm thấy phiền não, không biết là bởi vì không bắt được hung thủ hay là bởi vì thân phận của hung thủ. Không chỉ có như thế mà ngay cả ý nghĩa của tấm card màu trắng kia cũng không có thu hoạch gì.

    "Lão đại, có một tin tức tốt một tin tức xấu anh muốn nghe cái nào trước?"

    Trịnh Ngạn Trầm cầm tập tài liệu đi tới, không đợi Đường Minh mở miệng mà ngay lập tức nói, "Tin tức tốt là, xác thật Tạ Lâm đã đi báo mất giấy chứng minh thư trong hồ sơ cùng buổi sáng hôm ấy. Hơn nữa nhân viên khách sạn cũng đã nói chủ hộ gia đình 109 mang mũ lưỡi trai vành nón ép thấp xuống, không có cách nào xác định là Tạ Lâm. Nhưng tin tức xấu là, vết máu trên tay nạn nhân ngoại trừ chính mình thì còn có Tạ Lâm."

    "Buổi sáng ngày hôm đó tôi đi báo mất chứng minh thư. Trên đường trở vềthì gặp Cận Liễu, bởi vì chúng tôi trước từng cãi nhau nên sau đó đã.. Đánh nhau một trận."

    "Ai động tay trước?"

    "Tôi. Ông chủ siêu thị gần đó thấy chúng tôi đánh nhau nên đã tới ngăn cản."

    "Có bị thương ở đâu không?"

    "Tôi bị chảy máu mũi ngoài ra thì không có."

    "Anh ta dùng tay nào làm mũi cậu bị thương?" Đường Minh đột nhiên chen vào hỏi.

    "Tay phải."

    Vết máu trên tay phải nạn nhân quả thật vì đánh nhau với Tạ Lâm mà tạo thành. Ông chủ siêu thị cũng đã chứng minh việc này là thật rồi. Nhưng cái này xác thật không phải một tin tức tốt. Theo lập luận trước đây của Đường Minh thì có khả năng Cận Liễu làm bị thương hung thủ bằng tay phải, do đó làm cho hung thủ có hành vi trả thù. Điều này ngược lại làm gia tăng mức độ khả nghi của Tạ Lâm.

    Đến tấm card có ký hiệu "V" Tạ Lâm một mực đáp không biết. Điều này khiến Cao Hàm rối rắm không thôi, không tin rồi lại không thể làm lơ chứng cứ.

    Đường Minh đi tới ngồi bên cạnh anh, "Cho đi, tôi đã nghỉ việc sớm hơn."

    Cao Hàm mỉm cười cay đắng, không nói chuyện.

    Hai người trầm mặc rất lâu, Đường Minh đột nhiên hít một hơi khói, "Đúng rồi, khói. Tiểu Lâm không hút thuốc lá."

    Cao Hàm mỉm cười ngay lập tức, "Đúng vậy! Tuy rằng không thể hoàn toàn thoát khỏi nghi ngờ, nhưng vẫn khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút."
     
    Táo Ngọtmimosavj thích bài này.
  9. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua, rốt cuộc Đường Minh cũng phải thừa nhận là đã gặp phải tên tội phạm đau đầu. Tấm card cùng sợi tóc, Đường Minh đến bây giờ cũng không có manh mối. Tình huống như thế nào hạ sẽ liên lụy đến bản án cũ trung người, tình huống như thế nào hạ lại sẽ xuất hiện người chết sợi tóc?

    Chẳng lẽ vụ án mấy năm trước có ẩn tình khác?

    Chẳng lẽ người đó vẫn chưa chết?

    Hoặc là.. Một thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Đường Minh, nhanh chóng làm anh ta không nắm bắt được.

    "Lão đại, lại có án mạng, Triệu Niệm Yên bị giết."

    Trịnh Ngạn Trầm vội vàng nói.

    Triệu Niệm Yên là cấp trên của Tạ Lâm. Một năm trước bị điều tới thành phố T, là lúc Tạ Lâm quen biết Cao Hàm, do đó đi theo còn đường nữ truy nam. Địa điểm xảy ra án mạng là ở trong văn phòng Triệu Niệm Yên, Thời gian xảy ra bước đầu xác định vào 5 giờ tan tầm sau 40 phút. Mà khi đó, trong văn phòng chỉ có Triệu Niệm Yên và Tạ Lâm. Lần này Tạ Lâm cũng không tránh khỏi liên quan, ngược lại càng thêm nghi ngờ về vụ án giết người liên hoàn.

    Hầu hết cơ thể của nạn nhân đều có dấu hiệu bị đốt cháy. Đốt cháy sâu vào trong da, mô, thậm chí là cả xương cốt. Hoàn toàn không khác nhau là mấy, vết thương trí mạng cũng là do dao, trên bụng nạn nhân cắm một con dao, có một con dao khác để tại hiện trường. Hung thủ cũng để lại một tấm card màu trắng.

    "Đường Minh, có sợi tóc."

    Cao Hàm nhặt sợi tóc tìm thấy trên mặt đất cách đó khoảng một mét, nét mặt ngưng đọng nói với Đường Minh

    "Ngạn Trầm, mang đi xét nghiệm."

    Vụ án xem ra ngày càng phức tạp. Sợi tóc lần này lại có thể thuộc về Cận Liễu. Giống như hung thủ đang muốn tạo ra một vụ án giết người hàng loạt kỳ lạ, mỗi lần hung thủ ra tay sẽ nghi ngờ là nạn nhân của vụ án trước đó. Đường Minh phát hiện bọn họ đã bị lọt vào trong vòng xoáy muốn thoát khỏi thì phải tìm ra điểm đột phá. Có lẽ manh mối tốt nhất được giấu ở trên người bị hại.

    Đường Minh cẩn thận kiểm tra thi thể của Triệu Niệm Yên. Toàn thân chỉ có một chỗ miệng vết thương ở bụng, không có thương tích, không có dấu hiệu bị xâm hại, vết bỏng rộng khắp toàn thân, đặc biệt là cánh tay phải cực kỳ nghiêm trọng. Đường Minh nghiêm túc nhìn vết bỏng. Nói như vậy, thiêu cháy là vì che dấu.

    Quả nhiên! Trên cánh tay phải của Triệu Niệm Yên có một vết thương mờ mờ, nhưng vết bỏng quá nghiêm trọng không thể xác định là từ cái gì mà tạo thành.

    "Ngạn Trầm, làm pháp y nghĩ cách xác định miệng vết thương này là từ cái gì tạo thành."
     
    Táo Ngọtmimosavj thích bài này.
  10. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh Ngạn Trầm đi tìm pháp y giám định miệng vết thương. Đường Minh suy nghĩ hay là cứ đi tới phòng vật chứng, dù có nói thế nào đi nữa sợi tóc kia thực sự vẫn là vẫn đề cần tháo gỡ. Đường Minh đi tới cửa phòng vật chứng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó lập tức cười khẽ đem cái ý nghĩ đó ném sang sau đầu, làm sao có thể chứ là anh nghĩ nhiều rồi sao.

    "Anh Trần, từ miệng vết thương giám định ra gì chưa?" Trình Ngạn Trầm chạy tới phòng pháp y.

    "Ngạn Trầm." Pháp y Trần sắc mặt nghiêm trọng trước giờ chưa từng có.

    "Mặc dù vết thương này có vết bỏng nghiêm trọng che giấu nhưng sau khi chúng tôi giám định và kiểm tra nhiều lần trên cánh tay phải của người chết thì là vết thương do súng. Hơn nữa, thông qua độ sâu của vết thương, lực xuyên qua và mức độ rách của các cơ xung quanh. Vết thương này do viên đạn gây ra, chắc hẳn là đạn 9x19mm DAP-92."

    Lòng Trịnh Ngạn Trầm nặng trĩu, là cảnh sát hình sự anh đương nhiên biết viên đạn này có ý nghĩa gì. Loại QSZ-92 9mm X này là loại đạn được trang bị đặc biệt, mà QSZ-92 9mm X chỉ sử dụng dành riêng cho quân đội. Nếu như là súng ống buôn lậu có thể bán tới X, điều này chứng minh bên trong quân đội và cảnh sát nhất định phải có nội ứng. Nếu như k phải buôn lậu.. vậy thì thật là đáng sợ. Bởi vì những vụ án đặc biệt được phê duyệt gần đây chỉ có đại đội của tổng cục hình sự.

    "Anh Đường, những vụ án phức tạp gần đây có cần gì thì cứ nói chúng tôi là được rồi. Chúng tôi sẽ cung cấp tất cả vật chứng, không cần anh với đội trưởng Cao lần lượt tự mình đến lấy."

    "Anh nói ai cơ?" Đường Minh nhất thời nghe như sấm đánh trên đầu, những gì anh chợt nghĩ đến ngày hôm đó, ý nghĩ khi anh vừa đến bước đến trước cửa, điều mà bị anh phủ nhận từ đáy lòng hết lần này đến lần khác hóa ra là sự thật. Sợi tóc là có người cố ý lấy đi ngay tại chỗ, có khả năng tiếp xúc với vật chứng của vụ án trừ người của nội bộ cục cảnh sát còn có thể là ai?

    "Lão đại, kiểm nghiệm ra rồi, là vết thương súng QSZ 92 dòng bán tự động X". Vừa đúng lúc Trần Ngạn Trầm có điện thoại gọi tới.

    Đường Minh lại tới hiện trường vụ án tìm kiếm viên đạn, tìm đi tìm lại anh chỉ còn lại một chút hy vọng. Hi vọng không phải là loại đạn 92 mà là một viên đạn tương tự. Nhưng mà hung thủ sao có thể ngu ngốc đến mức để đạn lại tại chỗ. Đường Minh đột nhiên kích động nảy sinh ý muốn phá án.

    "Lão đại, có lẽ chúng ta phá được án rồi." Trịnh Ngạn Trầm ở đầu dây bên kia cười khổ.
     
    Táo Ngọtmimosavj thích bài này.
  11. annguyet Việt Quất vị Cam

    Bài viết:
    207
    Chương 8.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Siêu thị gần nơi xảy ra sự cố đã cung cấp được manh mối quan trọng. Cao Hàm bước vào trong siêu thị mua một chai nước, sau đó ném đồ đạc trong túi vào thùng rác. Những hành động này đã được chụp lại. Sau đó đã tìm thấy trong thùng rác, một viên đạn DAP-92 đẫm máu.

    Khi Đường Minh nghe được tin tức này, anh không còn hứng thú để phá vụ án, cũng không bận tâm hay tin vào những gì trước đó. Khoảnh khắc nhìn thấy bằng chứng, anh quay lại và nói vài lời với Trịnh Ngạn Trầm, sau đó quay trở lại văn phòng của mình và nhặt lại tấm thẻ trắng.

    Đường Minh mấy ngày liên tiếp đều không tham gia vào công việc của vụ án, mà chỉ ở lại trong văn phòng. Cuối cùng, anh nhìn vào tấm thiệp trên tay và mỉm cười yếu ớt. Tấm thiệp đang dần hiện lên một bông hoa màu đỏ kỳ lạ.

    "Cuối cùng anh đã đến gặp tôi." Cao Hàm cười khúc khích.

    Đường Minh nhìn anh ta một lúc cũng không nói gì.

    "Cho tới bây giờ tôi vẫn không muốn tin người đó là cậu. Cậu nói cho tôi biết, cái thẻ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"

    "Ồ, nó chỉ đại diện cho thân phận." Cao Hàm dừng lại. "Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, tôi sẽ nói với anh về từng người một. Cận Liễu đã cãi nhau với tôi và Triệu Niệm Yên, quá khó chịu, chuyện chỉ đơn giản vậy thôi."

    Đường Minh nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, "Tôi không hiểu lý do tại sao cậu làm điều này, nhưng cậu cố ý tìm cách để lộ mọi thứ. Ngược lại càng khiến tôi chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Nói, người đó là ai? , hoặc nói đúng hơn, ai mới là kẻ ra tay thực sự?"

    "Ôi." Đôi mắt của Cao Hàm thoáng chốc liền trở nên đờ đẫn.

    "Cái kia ở đâu vậy? Hai con dao đó, độ dài với hình dáng không giống nhau, đều là ảo ảnh mà tôi đã tạo ra để đánh lừa cậu.."

    "Có tầm bắn năm mươi mét, bắn vào cánh tay phải và viên đạn không xuyên qua hoặc nổ, nó phải ở khoảng ba mươi mét, cậu đừng nói với tôi rằng cậu đã chạy tới và đâm cô ấy sau khi súng được bắn. Và, khẩu súng chắc chắn sẽ phơi bày sự thật thân phận cảnh sát của cậu, như vậy vì cái gì lúc cậu giết cô ấy lại nổ súng? Nếu đó là cậu, tại sao cậu lại chọn một siêu thị có giám sát, và sau khi mua đồ, lại để lộ một nửa cơ thể để bị quay lại hiện trường cậu vứt viên đạn? Toàn bộ quá trình?"

    "Đường Minh, đừng nói về những tưởng tượng của anh. Bằng chứng rất chắc chắn, nhưng tôi thực sự cảm động vì anh không tin tôi làm ra những chuyện này. Nhưng nó có ý nghĩa sao? Tóc là do tôi lấy, viên đạn là tôi bắn, và vết bỏng là để che vết thương do đạn gây ra. Và còn có Tiểu Xuyên sau khi phát hiện Cận Liễu, tôi đã đến đó trong vài phút, dĩ nhiên, vì tôi đã có mặt ở hiện trường."

    "Thế này thì sao," Đường Minh rút thẻ ra, nhìn chằm chằm vào Cao Hàm, và chậm rãi nói, "Hai bông hoa, bông hoa của tình yêu và cái chết." Đôi mắt của Cao Hàm lóe lên, im lặng không nói gì. Đường Minh lặng lẽ nhìn anh trong lòng nói không ra được cảm giác gì. Anh đã biết Cao Hàm trong nhiều năm. Cô gái duy nhất lấy được trái tim của Cao Hàm chính là..

    "Đừng nghĩ nhiều, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta.. này.." Trịnh Ngạn Trầm thở dài một cái rồi nhẹ nhàng nói với Bạch Diệp Xuyên.

    "Hừ." Bạch Diệp Xuyên hạ thấp giọng. Hai người im lặng một lúc lâu, Bạch Diệp Xuyên cúi đầu và hít một hơi, lấy điếu thuốc từ trong túi ra và lặng lẽ phun ra một vòng khói. Trịnh Ngạn Trầm nhìn sang cô ấy, và đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên con ngươi của anh co lại và hiểu được cái lạnh trong tim anh đến từ đâu, "Tiểu Xuyên, cô hút thuốc à?"

    Cao Hàm mím môi nhìn Đường Minh.

    "Vậy thì sao?" Đường Minh thở dài rất lâu mới nói, "Bất luận đó có phải là Bạch Diệp Xuyên hay không. Cao Hàm, điều tôi không ngờ là, cậu thích một cô gái như vậy."

    Cao Hàm sững sờ, rồi mỉm cười như thể anh cảm thấy nhẹ nhõm. "Thích ai, đều không phải là quyết định của tôi. Định mệnh sẽ đặt trái tim tôi ở đâu. Ngay cả khi tôi rơi vào vòng xoáy hay rơi vào đầm lầy, tất cả những gì tôi có thể làm là chìm trong sự ngọt ngào đó." "

    " Ừm, có chuyện gì vậy? "

    " Không có gì, chỉ là những cô gái mà tôi biết hầu như không hút thuốc. "Trịnh Ngạn Trầm nói trong trạng thái mơ màng. Anh nhớ tới những gì Đường Minh nói sau khi xem giám sát ngày hôm đó, không phải Cao Hàm, chính xác mà nói, tất cả mọi chuyện đều không phải là cậu ta làm.

    Cao Hàm bỏ hút thuốc từ rất sớm, đây là hai người cùng làm ra, kẻ giết người thực sự là một người khác, nói cách khác, người để lại điếu thuốc trong phòng. Anh quay sang ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của Bạch Diệp Xuyên trái tim anh như chầm chậm lặng xuống. Điếu thuốc đã hút được khoảng một nửa. Trịnh Ngạn Trầm tập trung, nhìn chằm chằm vào tay Bạch Diệp Xuyên. Bạch Diệp Xuyên nhấp một ngụm nữa, sau đó hạ điếu thuốc xuống, dập tắt trong cái gạt tàn, và rồi, gần như cùng lúc, ngón tay cái được ấn xuống.

    " Đi thôi, có một số công việc cần phải làm tiếp. "Bạch Diệp Xuyên đứng dậy.

    Trịnh Ngạn Trầm nhìn chằm chằm vào nửa mẩu thuốc trong gạt tàn, nhìn làn khói uốn lượn, anh chầm chậm đáp lời," Được."
     
    Táo Ngọtmimosavj thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...