Ngôn Tình [Edit] Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời! - Đôi Đôi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 12 Tháng mười 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    [​IMG] Tên truyện: Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời.

    Tác giả: Đôi Đôi.

    Editor: Băng Nhi.

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE

    Nguồn truyện: Wikidich

    Lịch đăng: 5_7 ngày/ chương.

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện edit của Băng Nhi

    Văn án:​

    Một đêm tỉnh lại, cha cưới người khác, bạn trai phản bội. Nhà tan, người tán hết sức bi thương, một người đàn ông tôn quý bỗng nhiên xâm nhập vào thế giới của cô.

    "Hoặc là giao con ra, hoặc là ra tòa!" Lệ Mạc Sâm bức cô đến góc tường.

    Con cái gì? Cô không hiểu mình phải đi đâu để tìm con cho anh. Nhưng mà lúc cô gả làm vợ nhà hào môn, thế nhưng lại phát hiện ra chính mình năm năm trước lại phát sinh tình cảm với Lệ Mạc Sâm.

    Càng đáng sợ hơn là Lệ Mạc Sâm không chỉ là vị hôn phu của bạn thân cô, mà còn là ba của con cô.

    Một ngày nọ đứa nhóc tức giận phồng má chu môi nói rằng: "Daddy có phải là gay không? Đã ba mươi tuổi rồi, ba có thể không có bạn gái, nhưng con không thể không có Mommy!"​
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng sáu 2021
  2. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Mang thai tám tháng, bị tai nạn xe.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nóng, nóng quá..

    Trong mơ Giang Vãn cảm thấy nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên. Mạch máu như là dòng nham thạch nóng bỏng dịch chuyển điên cuồng. Mỗi tấc da thịt đều là mồ hôi.

    Cô cảm thấy thật ngứa giống như có ai đó đang sờ mình, vừa nóng bỏng lại mơn trớn hôn từ vai cô hướng lên trên.

    Cảm giác này cực kì xa lạ, cô muốn giãy giụa, muốn thoát ra nhưng tứ chi lại giống như bị đeo chì vậy dù thế nào cũng không động đậy được.

    Cánh môi bị hai cánh môi lạnh lẽo lấp kín, hô hấp cũng như bị cướp đi.

    Sáng sớm.

    Giang Vãn đầu đau như búa bổ, mở bừng đôi mắt, thứ lọt vào đôi mắt chính là màu trắng trơn của trần nhà. Rèm cửa trắng của cửa sổ bay tung lên, có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của hoa cỏ từ bên ngoài cửa sổ thổi tới.

    Hàng mi thật dài của cô hơi buông xuống, Giang Vãn hồi thần lại thấy mình đang mặc quần áo bệnh nhân, cô đang ở bệnh viện.

    Quay đầu nhìn lại, cô thấy trên giường bệnh của mình còn có một người đàn ông đang ngủ. Một người đàn ông xa lạ nhưng cực kì anh tuấn. Mũi cao thẳng, môi mỏng, lông mi dày rậm rơi xuống hai sườn mũi. Mặc dù đang ngủ nhưng người đàn ông này vẫn toát ra cảm giác tôn quý, cao cao tại thượng.

    Giang Vãn nhìn anh ta chằm chằm, vắt hết óc ra nghĩ xem anh ta rốt cuộc là ai?

    Bỗng nhiên người đàn ông kia mở mắt ra, đôi mắt lạnh băng đen như vực sâu thăm thẳm khiến người ta sợ hãi.

    Anh ta tỉnh rồi.

    Bốn mắt nhìn nhau, không khí như ngưng đọng.

    Giây phút này Giang Vãn không biết mình nên phản ứng như thế nào mới phải.

    "Anh là thế nào.." lại xuất hiện trên giường tôi?

    Giang Vãn còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã đứng dậy xuống giường, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng vĩnh cửu.

    "Đáng chết!" Giọng nói anh ta như nghiến răng nghiến lợi cực kì âm lãnh, nhưng lại gợi cảm vô cùng.

    Lệ Mạc Sâm đưa lưng về phía cô, thong thả ung dung mặc nốt quần áo, ngón tay thon dài trên cổ tay áo sơ mi tinh xảo cài cúc áo, từng động tác mang theo nét hoa lệ trần trụi.

    Giang Vãn ngây ngốc nhìn anh chằm chằm..

    Cảm thấy mình hình như quen biết người đàn ông này.. Nhưng những chuyện đang xảy ra trước mắt thì cô lại không thể hiểu được.

    Lệ Mạc Sâm mặc xong quần áo thì quay đầu lại, dáng người cao hơn mét tám tạo cho người đối diện một cảm giác như bị áp bách. Đôi mắt chim ưng sắc bén hung hăng nhìn cô chằm chằm.

    Mái tóc dài của cô có chút hỗn độn, lung tung rũ xuống che đi nửa khuôn mặt, mặt mũi nhợt nhạt không chút sức sống.

    "Giang Vãn, cô lại làm ra cái chuyện hạ tiện thế này!"

    Không sai, là "lại".

    Lệ Mạc Sâm không nhớ rõ đêm qua đã phát sinh ra chuyện gì.

    Do cha bệnh tim tái phát mà anh đang ở nước Anh xa xôi bị gọi trở về, hôm qua anh mới tới sân bay thành phố Kinh Hải đã vội chạy vào bệnh viện. Lại vì hôm qua thời tiết xấu mà gara để xe của bệnh viện phải ngừng hoạt động, vệ sĩ của anh theo chỉ dẫn của bệnh viện tìm chỗ để xe thích hợp. Anh một mình chờ ở sau tòa nhà ngay sau đó liền có một mùi hương kì quái bay tới.. mơ hồ nhìn thấy bên ngoài là một người phụ nữ đeo khẩu trang.

    Cô ta ở đó làm gì.

    Lệ Mạc Sâm đôi mắt mơ màng đầy nguy hiểm, nhận ra có người hạ thuốc anh ta. Anh không biết người phụ nữ ngày hôm qua rốt cuộc là ai, nhưng người phụ nữ trước mắt này dù chỉ lộ ra cái cằm cùng nửa bên mặt so với người phụ nữ đeo khẩu trang hôm qua lại khá tương đồng.

    Lệ Mạc Sâm nghi hoặc, năm năm trước không phải cô bị tai nạn xe sao? Trước khi anh đi Anh một ngày truyền thông đưa tin xác nhận cô đã chết.

    Bốn mắt nhìn nhau một hồi.

    Giang Văn bị ánh mắt đáng sợ của người đàn ông kia nhìn chằm chằm, đại não như ngừng hoạt động.

    "Kiểm tra một chút nữ bệnh nhân phòng 606 tên là gì, bị bệnh gì, sao lại ở bệnh viện?" Lệ Mạc Sâm cầm di động nhanh chóng ấn phím, lệnh cho ai đó đầu bên kia.

    Không đến hai phút sau, trên di động tin tức được gửi tới: Lệ tiên sinh, nữ bệnh nhân phòng 606 tên Giang Vãn, nhập viện do tai nạn xe, đã hôn mê năm năm.

    Hôn mê năm năm.

    Anh cho là cô đã chết, lại không nghĩ tới ngày đầu tiên về nước lại gặp được cô.

    Lệ Mạc Sâm căn bản không có quay lại lâu, chỉ liếc nhìn cô một cái giống như ghét bỏ thứ rác rưởi nào đó, lập tức kéo cửa phòng bệnh, như muốn đạp đổ cửa mà đi.

    Cửa bị đóng lại kèm theo một tiếng vang lớn, hoàn toán kéo Giang Vãn từ trong mớ suy nghĩ trở về.

    Thời điểm người đàn ông đứng trước giường nhìn chằm chằm cô, không khí xung quanh cùng với đại não của cô đều bị đóng băng. Hiện tại băng đã tan cô mới cảm thấy bản thân xấu hổ lạ thường.

    Nhưng sau đó khi Giang Vãn lơ đãng ngẩng đầu thấy trên tường treo lịch vạn niên.

    Tháng 4 năm 2018?

    Hiện giờ không phải là năm 2013 sao?

    Bác sĩ ở bệnh viện này chỉnh thời gian sai rồi.

    Giang Vãn dùng bàn tay ấn cái trán còn đang đau đớn mà ngồi dậy, lúc quay đầu lại thấy trên tủ đầu giường có một quyển tạp chí. Ánh mắt liếc vào một góc của tập san, tức thì như trên đầu bị dội một gáo nước lạnh.

    Cũng là tháng 4 năm 2018.

    Tiêu đề trên bìa tạp chí vô cùng bắt mắt: Người thừa kế tập đoàn Thịnh Kinh- Lệ Mạc Sâm năm nay 29 tuổi, vừa về nước hôm qua.

    Trong hình người đàn ông mặc áo gió tối màu, được sáu người vệ sĩ bảo vệ đi ra sân bay khí thế ngút trời, nhìn thôi đã thấy sợ.

    Siêu xe màu đen xếp thành hàng dài nghênh đón, vệ sĩ vây quanh, bất kể kẻ có tiền nào trong thế giới này e rằng đều như vậy.

    Chờ chút, Giang Vãn ngơ ngẩn cả người, người đàn ông trong hình chẳng phải là người đàn ông vừa tỉnh dậy trên giường cô hay sao?

    Ngay lúc này bác sĩ đẩy cửa đi vào kiểm tra cho cô lại kinh ngạc khi thấy cô đã tỉnh. Bác sĩ lập tức lấy điện thoại qua phòng bệnh bấm một dãy số.

    "Bác sĩ, thời gian trên lịch vạn niên cùng với bốn tờ tạp chí này có phải bị sai rồi không? Sao lại là năm 2018? Hiện giờ không phải năm 2013 sao?"

    "Giang tiểu thư, cô đã ngủ năm năm. Năm năm trước cô mang thai tám tháng bị tai nạn xe, đã ở bệnh viện năm năm rồi."

    Oanh!

    Một tiếng sét xoẹt qua đầu Giang Vãn.

    Mang thai tám tháng bị tai nạn xe?

    Trải qua năm năm người thực vật?

    Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

    Người đàn ông xa lạ Lệ Mạc Sâm xuất hiện trên tạp chí kia vì gì lại ở trên giường của cô?

    "Giang tiểu thư, tôi đã liên hệ với Giang gia, nửa giờ sau người nhà họ Giang sẽ đến đón cô về nhà. Ekip chữa bệnh của chúng tôi cũng sẽ theo cô trong phần trị liệu tới."

    * * *

    Giang Vãn cứ như vậy mà bị đẩy ra khỏi phòng bệnh.

    Chợt cô nhìn thấy gương mặt của một người phụ nữ trung niên hiền từ, là người làm ở Giang gia, vú Lý. Bà vừa nhìn thấy cô thì ôm lấy cô khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa.

    "Vú Lý, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

    "Giang tiểu thư, năm năm trước cô quấn lấy Lệ Mạc Sâm, làm mọi cách để có con với cậu ấy, vốn dĩ tưởng lái xe trốn đi là được, ai dè bị người nhà Lệ gia phát hiện.. trong đêm bão, cô đang có thai tám tháng bị xe đâm, cháy nổ rất lớn.. Khi mọi người cho rằng cô đã chết thì có người tìm được cô.. chỉ là, đứa bé đã không còn.."

    Cái gì? Giang Vãn ngây ngốc cả người.
     
    AmiLee, Trần Thị CúcPhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Quả thật chính là bản sao thu nhỏ của anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giang tiểu thư, cô không nhớ sao? Năm năm trước cô yêu Lệ tiên sinh, yêu đến chết đi sống lại, thậm chí.." vú Lý nói rồi ngừng lại một chút.

    "Thậm chí?"

    Giang Vãn phát hiên ra ký ức của mình giống như có một mảng trắng hoàn toàn trống rỗng.

    "Thậm chí.. Lúc trước Lệ tiên sinh là vị hôn phu của bạn thân cô, Thư Thanh Ninh."

    Lời ít mà ý nhiều.

    Căn cứ những gì vú Ly kể lại, 5 năm trước Giang Vãn đoạt vị hôn phu của chính bạn thân của mình, hơn nữa đã có thai, nhưng là trong thời điểm mang thai lúc tám tháng đã xảy ra tai nạn xe cộ.

    "Đứa bé kia.. không còn nữa?" Giang Vãn nhìn bụng nhỏ của mình, ngẩng đầu hỏi vú Lý.

    "Đứa bé không còn nữa, đã chết rồi.." vú Lý nói.

    Giang Vãn cả người mềm nhũn.

    Cô trước nay cũng không biết chính mình có thể làm ra những chuyện điên cuồng như vậy.

    Trong trí nhớ của cô, cô nhớ rõ chính mình cùng Thư Thanh Ninh là bạn tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cũng nhớ rõ lúc trước Thư Thanh Ninh hình như là có bạn trai.

    Cô càng dám cam đoan, chính mình tuyệt đối không có tiếp xúc quá gần với bạn trai củaThư Thanh Ninh.

    "Tôi khẳng định sẽ không làm ra loại chuyện vậy, tôi có bạn trai, tôi thực sự yêu anh ấy, Lục Vĩ Đình là bạn trai tôi, vú Lý vú cũng gặp anh ấy rồi mà!" Giang Vãn phủ nhận.

    Vú Lý làm lơ "Lục Vĩ Đình" này, tận tình khuyên bảo: "Giang tiểu thư, lát nữa về nhà, cô nhất định không được cãi nhau với lão gia, nhất định phải nhịn một chút, vạn sự nhẫn nhịn."

    * * *

    Tầng cao nhất bệnh viện.

    Lệ Mạc Sâm từ phòng bệnh đi ra, lập tức vào thang máy đi tới phòng VIP trên tầng cao nhất bệnh viện, anh thực sự rất bực bội, duỗi tay vài cái nới lỏng cà vạt.

    Trong nháy mắt, Lệ Mạc Sâm đã vào phòng VIP trên tầng cao nhất, ở chỗ này, một tầng lầu chỉ có bốn phòng bệnh, có thể so sánh với phòng tổng thống xa hoa, phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ.. Đầy đủ mọi thứ.

    Lúc Lệ Mạc Sâm tới, một đám người đang canh giữ ở trước cửa phòng bệnh, mọi người đều trầm mặc, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên là có chuyện gì đó đã xảy ra.

    Lệ Mạc Sâm bước đi nhanh hơn, đi nhanh đẩy cửa vào phòng bệnh.

    Mẹ anh cùng một số họ hàng thân thiết đều vây quanh ở bên giường bệnh.

    "Mạc Sâm.."

    Lệ phu nhân Chu Tuyết Vân đỏ mắt, nhường chỗ cho anh.

    "Tuyết Vân.. Các ngươi đi ra ngoài trước đi.." Lệ Chấn Đình ngày xưa ở trên thương trường làm mưa làm gió, ánh mắt phảng phất vẻ tiều tụy, cả người gầy như là một khối bộ xương khô.

    Lệ Chấn Đình tay run rẩy, sờ soạng cầm tay con trai Lệ Mạc Sâm.

    "Ba."

    "Mạc Sâm.. Ba vẫn luôn không nói cho con biết.." Lệ Chấn Đình biết thời gian của mình không còn nhiều, run rẩy một cái tay khác từ dưới gối đầu lấy ra một tấm ảnh cắt từ báo.

    "Đây là cái gì?"

    "Đây là tấm hình trên tờ báo quốc tế, mặt đứa bé này.. Giống.. Rất giống con.. Lúc trước đứa bé không chết, nhất định không chết.. Giang Vãn.. Khả năng sẽ biết.. đứa bé.. Đứa bé ở nơi nào.."

    "Ba!"

    Lệ Mạc Sâm còn không có kịp nói cái gì, liền cảm giác được tay cha anh đột nhiên buông lỏng ra.

    Mặt anh đột nhiên co rút lại, đáy mắt anh lên một tia lạnh lẽo.

    Lệ Chấn Đình qua đời, mang theo cả những lời chưa nói ra đi.

    Lệ Mạc Sâm mắt đỏ tươi từ phòng bệnh đi ra, mẹ anh ngay tức khắc liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nước mắt ngăn không được, họ hàng gia quyến đều rơi nước mắt..

    Mà Lệ Mạc Sâm đã đi xa mở ra tấm hình cắt từ báo kia ra, liền nhìn thấy mặt trên đăng một ảnh chụp đen trắng.

    Ảnh chụp là quang cảnh Châu Âu nhưng góc phải bên dưới là một khuôn mặt một đứa bé phá lệ rõ ràng, bé trai này cùng với anh có khuôn mặt không khác biệt là bao, quả thực chính là bản sao thu nhỏ của anh.

    Cho nên, Giang Vãn 5 năm trước mang thai, quả thật là con của anh.

    Cách giải thích duy nhất là 5 năm trước xảy ra tai nạn xe Giang Vãn mang thai tám tháng là sinh non mà sống sót.

    Nếu có sự tính ngay thời điểm Giang Vãn xảy ra tai nạn xe sau năm ngày không có bất kì tin tức gì, năm ngày này cũng đủ cô có thời gian liên hệ người xử lý tốt tất cả mọi chuyện.

    Thật là một người phụ nữ lòng dạ nữ nhân! Lệ Mạc Sâm hung hăng mà nắm chặt tay!

    Ngoài cửa bệnh viện, trợ lí của Lệ Mạc Sâm chờ sẵn ở trong xe Bugatti màu đen.

    Lệ Mạc Sâm đi ra, Hứa Đông xuống xe mở cửa xe cho anh, người đàn ông ngồi vào rồi lạnh lùng phân phó: "Mang hết tài liệu về Giang Vãn cũng như Giang gia đến cho tôi."

    "Vâng."

    Hứa Đông lập tức gọi điện thoại, chỉ chốc lát, trên xe cứng nhắc đã nhận được tư liệu về Giang Vãn năm năm trở lại đây, bao gồm cả chuyện của Giang gia. Năm năm trước Giang Vãn bị đâm xe, theo báo chí lúc đó đưa tin, cô cùng đứa bé trong bụng đều đã chết. Nhưng là năm ngày sau, có người ở hiện trường vụ tai nạn xe tìm được ra xe của Giang Vãn, khi tìm được đứa bé trong bụng cô đã không thấy bóng dáng đâu.

    Trước lúc hôn mê chính miệng cô thừa nhận đứa bé đã không còn.

    Đêm cùng ngày Giang Vãn bị tai nạn mẹ đẻ cô đi cùng Giang Vãn, cũng là bất hạnh do tai nạn xe cộ hiện tại cô và mẹ cô vẫn cứ nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

    Mà Giang lão gia đã ly hôn, người tái hôn cùng lại là.. mẹ củaThư Thanh Ninh.

    Cho nên, Giang Vãn ngày xưa rất thân với Thư Thanh Ninh, hiện tại mẹ bạn thân thành mẹ kế Giang Vãn, mang theo con gái cùng nhau gả vào Giang gia trở thành em gái khác cha khác mẹ của cô.

    Thật là cẩu huyết.

    "Lệ tiên sinh, hiện tại chúng ta.."

    "Đi Giang gia." Môi mỏng lạnh băng của người đàn ông phun ra ba chữ.

    * * *

    Xe dừng trước một biệt thự xa hoa trong nội thành, trong trí nhớ của cô Tiểu Dương Lâu đã sửa chữa lại, đổi thành biệt thự nhà vườn.

    Trước cửa trồng rất nhiều hoa hồng đỏ đung đưa theo gió, ở trong ấn tượng của Giang Vãn, nơi này đã từng có những tảng lớn trồng bách hợp trắng cùng hoa diên vĩ.

    Giang Vãn cảm thấy xa lạ cực kỳ.

    "Giang tiểu thư, nhanh lên vào đi thôi, lão gia còn đang chờ ở bên trong." Vú Lý thúc giục nói.

    Giang Vãn không lên tiếng, cô cũng muốn biết 5 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên phải có người nói cho cô biết.

    Ba cô ngồi ở trên sô pha phòng khách, bên cạnh là một người phụ nữ quý phái, cô có vài phần ấn tượng với người phụ nữ này.

    Là.. Đường Tĩnh.

    Cũng chính là mẹ của Thư Thanh Ninh.

    Bước chân Giang Vãn ngừng ở cửa.

    Mà lúc này cửa phòng ở lầu hai cũng vừa mở ra, nếu cô không có nhớ lầm thì kia là phòng của cô.

    Thư Thanh Ninh từ trên lầu đi xuống dưới, trên người ăn mặc một cái váy ngủ trắng, giống như trong trí nhớ của cô tóc dài sóng vai, mái bằng, tuy để kiểu tóc này khí chất vẫn không hề giảm, chỉ là trong mắt của cô ấy lại ẩn dấu một tia phẫn hận.

    "Thanh Ninh.." Giang Vãn lúng ta lúng túng mở miệng, hoàn toàn không biết trong tình huống này cô nên nói gì mới phải.

    Trước khi về nhà vú Lý nói cho cô biết là năm năm trước cô yêu chính là vị hôn phu của bạn thân Thư Thanh Ninh là Lệ Mạc Sâm, hơn nữa ngủ cùng Lệ Mạc Sâm còn mang thai.

    Mà hiện tại 5 năm sau cô tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy được Lệ Mạc Sâm tỉnh lại trên giường bệnh của cô.. vú Lý còn nói, bạn thân Thư Thanh Ninh của cô ngày trước đã biến thành em gái khác cha khác mẹ của cô, mà mẹ kế lại là mẹ của bạn thân cô.
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười 2020
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Lệ Mạc Sâm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc nghe vú Lý kể lại chuyện này Giang Vãn cứ nghĩ mình đang nghe một câu chuyện xưa hoang đường.

    Nhưng mà giờ đây khi cô đứng trong nhà, đối mặt với từng người đã từng quen thuộc, nhìn thấy bọn họ nhìn cô với ánh mắt tràn đầy căm ghét cùng thù hận, cô mới thật sự ý thức được.. Thì ra vú Lý nói những cái đó đều là thật. Rõ ràng chính xác những chuyện đó đã xảy ra.

    Cô không thể giải thích, vú Lý trên mặt thoáng vẻ đau lòng, câu nói "Giang tiểu thư, lúc về nhà cô nhất định không được cãi lão gia, nhất định phải nhịn một chút, vạn sự nhẫn là thượng kế." Là ý gì.

    Cô đi thẳng vào.

    "Vãn Vãn, nếu tỉnh rồi thì ký vào cái này đi."

    Giang lão gia đã mở miệng nói trước, đem một bản giấy tờ ném lên bàn trước mặt cô.

    Giang Vãn đi qua, cả người còn không có chút sức lực đi tới, lại thấy được mặt trên giấy trắng mực đen: Hiệp nghị về trách nhiệm bồi thường sự cố cùng với tinh thần tổn thất của cô Giang Vãn, nhìn mặt trên nội dung, đại khái ý là: Năm năm trước cô bởi vì yêu Lệ Mạc Sâm đến tẩu hỏa nhập ma, cho nên làm nhiều việc ác với Thư Thanh Ninh, bao gồm việc đẩy cô ấy xuống cầu thang, hãm hại cô ấy, tìm côn đồ cưỡng hiếp cô ấy.

    Kỳ quái!

    Hai người không phải bạn tốt sao?

    Không phải bạn thân sao?

    Giang Vãn cảm thấy chính mình không làm được ra cái loại chuyện này.

    Phía dưới là điều kiện hoặc là bồi thường năm trăm vạn, hoặc là.. Chuẩn bị bị khởi tố, ở tù ba năm.

    "Thanh Ninh, trước đây chúng ta là bạn, cô hiểu tôi mà, tôi sẽ không làm ra những việc này với cô." Giang Vãn nói, nhìn cô gái đứng ở trước mặt, cô không phải là người ác độc như vậy! Không phải!

    "Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, tôi coi cô là bạn, cô lại biến tôi trở thành ván cầu, cô chỉ là ở lợi dụng tôi rồi tới tiếp cận Mạc Sâm!" Thư Thanh Ninh gật đầu thừa nhận hai người là bạn, nhưng là trong mắt lại mang theo hận ý, thậm chí là rưng rưng nước mắt: "Tôi cũng không nghĩ tới cô lợi dụng tôi tiếp cận Mạc Sâm, về sau luôn tìm cách hãm hại tôi, tìm người đánh tôi, đẩy tôi xuống cầu thang, thậm chí tìm côn đồ.."

    Nói đến này, Thư Thanh Ninh bật khóc.

    "Vãn Vãn, cô tưởng bồi thường tiền cho Thanh Ninh là đủ sao, vẫn là nên nhốt cô vào tù đúng không?" Giang lão gia nhíu mày, vẻ mặt rất là không kiên nhẫn.

    "Ông thật sự.. Là ba tôi sao?"

    Giang Vãn tuyệt vọng nhìn cha cô trước mắt, hôn mê năm năm, tỉnh lại lại thành ra như thế.

    "Ba cũng là vì tốt cho con, rốt cuộc con cũng đã trưởng thành rồi, làm việc gì cũng phải biết gánh vác hậu quả." Giang lão gia ánh mắt có chút né tránh, trầm giọng nói: "Tóm lại ba không hy vọng con đi ngồi tù, quá mất mặt Giang gia."

    Không hy vọng con gái đi ngồi tù, không phải xuất phát từ việc thương xót con gái, mà là cảm thấy mất mặt..

    "Con căn bản là không có làm những việc này.." Giang Vãn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Các ngươi có chứng cứ có thể chứng minh là tôi làm sao?"

    Ngay lúc này, Đường Tĩnh đem một chồng giấy hung hăng ném lên người Giang Vãn.

    "Đồ đê tiện! Nói miệng không bằng chứng? Cô nhìn xem đây có phải chứng cứ hay không?"

    Giang Vãn bị đánh thì sửng sốt, rồi sau đó nhặt lên xem, trên trang giấy in rất nhiều tin nhắn: Thanh Ninh, buổi tối 8 giờ gặp ở quán bar Light phòng 318.

    Tiếp theo là tin nhắn: Tôi gọi cô ấy đến phòng 318 quán bar Light, các cậu mau đến đi.

    Giang Vãn nhìn tin nhắn kia, cô nhớ rõ ngày đó là sinh nhật của Thư Thanh Ninh, tin nhắn này.. Là cô gửi trong nhóm bạn học, cô muốn cho Thư Thanh Ninh một sinh nhật bất ngờ.

    "Đây là chứng cứ cô lúc trước tìm người cưỡng hiếp Thanh Ninh! Giang Vãn cô quả là di truyền cái tâm địa rắn rết này từ mẹ cô!"

    Giang Vãn không muốn dây dưa với người phụ nữ không nói đạo lý này nữa, cô nhìn sang cha mình: "Con sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, mẹ con bây giờ ở đâu? Ba ly hôn với mẹ rồi cưới người phụ nữ này sao?"

    "Tái hôn thì sao? Tôi cùng ba cô đã sớm kết hôn! Mẹ cô còn nằm ở bệnh viện, việc này cũng do cô, lúc tai nạn xe mới thảm như vậy!" Đường Tĩnh thấy Giang Vãn liền nói lớn: "Còn hại chúng tao tốn năm năm viện phí cho cô và mụ hô ly tinh kia, nghĩ lại những việc cô gây ra cho Thanh Ninh, tao liền.." Đường Tĩnh vô cùng tức giận, cầm gạt thuốc thủy tinh lên liền ném về phía Giang Vãn.

    Giang Vãn cảm thấy oanh một tiếng, đầu đều sắp nổ tung.

    "Tiểu thư.." vú Lý chạy nhanh đến đỡ Giang Vãn.

    "Mẹ tôi.."

    "Tiểu thư, phu nhân.."

    Đường Tĩnh ánh mắt dữ tợn nhìn về phía vú Lý!

    Vú Lý lập tức sửa miệng, nhỏ giọng nói: "Không, không phải.. là bà Bạch, bà Bạch còn ở bệnh viện, vẫn luôn chưa tỉnh, tiền thuốc men đều là lão gia chi trả, phu nhân là sau này mới gả vào, rất bất mãn việc phải trả hai khoản phí chữa trị.."

    Giang Vãn cảm thấy bầu trời như sụp đổ.

    "Ầm."

    Vú Lý vừa dứt lời, cửa của Giang gia đột nhiên bị một đôi chân đá văng!

    Quay đầu nhìn lại, liền thấy được một đám vệ sĩ cuồn cuộn tiến vào, cung kính mà đứng ở hai bên cửa, nhìn qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy một chiếc Bugatti màu đen chậm rãi đỗ lại.

    Cửa xe mở ra, giày da đắt giá, ống quần thon dài, một bóng dáng đàn ông trẻ tuổi bước xuống xe, khuôn mặt lạnh băng như được thượng đế tạc nên, vẻ mặt vô cùng trầm ổn.

    Cách xa như thế nhưng không khí xung quanh như dần mất đi độ ấm! Là Lệ Mạc Sâm.
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2020
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Đứa bé đang ở đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn bị dọa sợ.

    Mấy người Đường Tĩnh, Giang lão gia, đều bị dọa không ít.

    Ngày thường người đàn ông kia chỉ xuất hiện trên báo và tạp chí, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở đây!

    Thư Thanh Ninh theo bản năng thu lại nét hưng phấn!

    Anh ta tới nơi này làm cái gì? Giang Vãn nghĩ đến những việc xảy ra lúc sáng nay, lại nhớ tới lời vú Lý nói, trong lòng phần lớn đều là cảm giác không ổn.

    "Lệ thiếu gia, ngài sao đột nhiên tới đây?"

    Đương Tĩnh vừa rồi còn ngồi ở chỗ Giang lão gia đột nhiên đứng lên, trên mặt cũng thu lại dáng vẻ người phụ nữ đanh đá vừa rồi.

    Thư Thanh Ninh đứng ở đó, có chút không biết làm sao, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người.

    "Quấy rầy các người xử lý chuyện gia đình sao?"

    Lệ Mạc Sâm tuy rằng nói vậy, nhưng ngữ khí cũng không làm người ta cảm thấy rằng chính mình quấy rầy người khác.

    "Không có, chỉ là xử lý chuyện của Vãn Vãn, năm năm trước nó đã làm mấy chuyện ngông cuồng với Thanh Ninh, làm cha đương nhiên phải công chính một chút."

    Giang lão gia nhường ghế sô pha chủ vị cho Lệ Mạc Sâm.

    Cái người đàn ông trẻ tuổi này, năm năm trước là thiên chi kiêu tử, năm năm sau càng là bá chủ giới thương nghiệp, hô mưa gọi gió! Ông ta không thể không nịnh nọt!

    "Tính xử lý thế nào?"

    Lệ Mạc Sâm ngẩng đầu lên, trên gương mặt anh tuấn mang theo một tia trào phúng, ánh mắt lơ đãng mười phần sắc bén đảo đến chỗ Giang Vãn đang đứng.

    Giang Vãn đứng ở nơi đó, ăn mặc đơn giản, váy dài qua gối, thoạt nhìn khuôn mặt tái nhợt.

    Trên mặt đất rơi vãi nhiều ảnh chụp cùng giấy, thậm chí còn có mảnh vỡ thủy tinh của gạt tàn thuốc lá, mảnh vỡ gạt tàn bắn vào cẳng chân cô, máu tươi túa ra, cô cũng như không có cảm giác gì.

    Chật vật giống như búp bê vải bị vứt đi.

    Ánh mắt người đàn ông lại thấy được hiệp nghị chưa kịp thu lại ở trên bàn, lướt qua từ ngữ mấu chốt bên trên: Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần 500 vạn, hoặc là vào trại giam ba năm.

    "Ta thân làm cha, là muốn Vãn Vãn dũng cảm gánh sai lầm của chính nó, giáo huấn nó sau này.." Giang lão gia nói, mời Lệ Mạc Sâm dùng trà Long Tĩnh thượng hạng.

    Giang Vãn nhìn thấy một màn này, cảm thấy hô hấp đều khó khăn, cô thấy hốc mắt chua xót, liền phải nâng chân bước lên lầu, đi tìm đồ đạc của mình, cô muốn mang theo đồ đạc của mình đi.

    Cô không muốn thấy những người này, không muốn nhìn thấy người cha máu lạnh đã thay lòng đổi dạ, không muốn thấy những người độc ác đó nữa!

    Cô muốn tìm ra chân tướng!

    "Đứng lại! Giang Vãn!"

    Giang lãi gia vừa thấy cô muốn lên lầu thì hét lớn.

    Giang Vãn vờ như không nghe thấy, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.

    Động tác bưng trà của Lệ Mạc Sâm dừng một chút, ánh mắt tinh tường thấy bước chân của Giang Vãn như muốn chạy trốn.

    "Lệ thiếu gia.. Vãn Vãn chính không có gia giáo, ngài đừng trách móc.."

    Lệ Mạc Sâm nhướng mày, không tỏ ý kiến, "Không gia giáo, dùng gia pháp là tốt nhất.. Thì mới nhớ lâu được."

    "Vâng.. Vâng!"

    * * *

    Giang Vãn chạy như bay lên lầu, phòng ngủ của cô ngày xưa nay biến thành phòng của Thư Thanh Ninh, trong nhà dường như đã thay đổi rất nhiều, vú Lý trộm nói cho cô biết, đồ đạc của cô đều ở trong kho lầu hai.

    Vì thế Giang Vãn đi nhanh vào nhà kho, chỉ có thấy mấy cái rương to ở bên trong đó, cô cụp mi, về chuyện năm năm trước, có thể có đáp án ở trong này.

    Mở cái rương thứ nhất ra, bên trong là một số trang sức nhỏ của cô, còn có một ít khung ảnh, tất cả đều là ảnh chụp của cô từ nhỏ đến lớn, mẹ cô là Bạch Như rất yêu thương cô, mỗi một năm đều chụp rất nhiều ảnh.

    Cô nhớ rõ chính mình từ lúc học tiểu học lớp 6 bắt đầu có thói quen viết nhật ký, khả năng cao trung học cũng có viết, nếu có thể tìm được sổ nhật ký, như vậy có lẽ sẽ có đáp án cho tất cả mọi chuyện.

    Giang Vãn cố nhớ lại tất cả số đồ đạc mà mình có, cuối cùng ở trong cái rương thứ hai tìm được sổ nhật ký của cô.

    Gấp rút mở ra, lại phát hiện tất cả đều bị xé.

    Dư lại vài tờ đã rách nát, cũng không có bất luận cái gì hữu dụng.

    Cô ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy bất lực, rất muốn khóc, cái loại cảm giác vô cùng ủy khuất này làm cô không biết làm sao, càng muốn nhớ lại thì càng không nhớ nổi, giống như sắp hít thở không thông.

    "Đát."

    Cửa kho để đồ đột nhiên bị đẩy ra, Giang Vãn hoảng sợ, vội vàng đứng lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô.

    Người vừa đi vào là Lệ Mạc Sâm!

    Giang Vãn cảm thấy sợ hãi cực kỳ, hôn mê năm năm tỉnh lại, sau đó lại vướng vào những chuyện rối ren này không sao tìm ra được nguyên nhân. Cô nhìn người đàn ông này, một chữ cũng không thốt ra được.

    Người đàn ông này này, là vị hôn phu của bạn thân cô.

    Người đàn ông này này, không nói đến những chuyện năm năm trước cô không nhớ rõ, chỉ nhắc đến chuyện sáng sớm hôm nay..

    Giang Vãn theo bản năng muốn trốn.

    Cô muốn chạy đi ra ngoài.

    Lại bị ngăn lại.

    "Tránh ra."

    Giang Vãn trong tay cầm đồ của mình, đề phòng nhìn Lệ Mạc Sâm đứng ở cửa, anh so cô cao hơn rất nhiều, ước chừng hơn hẳn một cái đầu, Giang Vãn một mét sáu bốn, Lệ Mạc Sâm ít nhất là một mét tám chín.

    Cửa hẹp như vậy, anh ta đứng ở nơi đó một chút khe hở cũng không có.

    "Năm năm trước bò lên trên giường tôi, lúc bị tôi đè ở dưới thân sao không bảo tôi tránh ra?" Lệ Mạc Sâm ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

    Cô sửng sốt.

    "Không có khả năng, tôi không thể làm ra loại chuyện này.."

    "Không thể làm ra?" Anh bá đạo mà dùng sức nắm lấy tay cô, xương cốt cô như vỡ vụn.

    Giang Vãn sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vừa mới ra viện, cả người giống như là một cây cỏ khô bị gió thổi lung lay sắp đổ vô cùng đáng thương.

    "Năm năm trước sai lầm cô phạm phải, có thể lựa chọn tới nhà giam để chuộc tội."

    Lệ Mạc Sâm đột nhiên đến gần, vốn dĩ căn phòng đã nhỏ hẹp càng có vẻ chật hơn, Giang Vãn theo bản năng lùi lại vài bước, nhưng mà sau lưng là một cái giá cao, cô lui không thể lùi được nữa.

    Cái giá lắc lư một chút, một khung ảnh rơi xuống sát bên chân cô. Trên cổ tay đau như bị bẻ gãy, bức cô nước mắt rơi xuống thành hàng.

    Nước mắt rơi lên trên bức ảnh chụp năm năm trước, trên gương mặt thiếu nữ của Giang Vãn là nụ cười trong sáng, như là một đóa hoa bách hợp thuần khiết vô ngần.

    Nước mắt mơ hồ như che giấu đi việc cô đã từng tươi cười.

    "Tôi còn có thể cho cô lựa chọn thứ hai." Lệ Mạc Sâm tới gần cô, từ trên cao nhìn xuống, xung quanh cũng như trở nên chật chội hơn.

    Cằm bị người đàn ông mạnh mẽ nhéo lên, bị bắt đối diện với anh, cô mơ màng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu ấy.

    "Giang Vãn, năm năm trước cô sinh con bây giờ nó ở đâu?"

    "..."

    Vì sao khi cô tỉnh lại đều phải nhận những tin sét đánh như thế này?
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2020
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Trong vòng mười ngày phải giao đứa bé ra đây.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đứa bé đã không còn, sáng hôn nay bác sĩ nói với tôi, đứa bé bị sinh non nên đã chết."

    Giang Vãn đau đớn, nước mắt càng rơi nhanh xuống, cô nói đều là sự thật, lúc sáng hôm nay tỉnh lại bác sĩ nói với cô, lúc trước cô mang thai tám đã xảy ra tai nạn xe, đứa bé đã chết.

    "Tiếp tục nói đi, tối hôm qua cô hạ thuốc tôi, còn không phải là để tôi lại muốn cô thêm một lần nữa?"

    "Tôi không biết anh đang nói gì, không phải tôi."

    "Giang Vãn!" Con ngươi nguy hiểm của Lệ Mạc Sâm nheo lại, anh hung hăng mà buông lỏng tay ra, như là ghét bỏ nước mắt cô làm dơ bẩn tay mình: "Trong vòng mười ngày phải đem đứa bé giao ra đây!"

    "Đứa bé đã không còn, anh muốn tôi phải lặp lại mấy lần nữa đây?"

    "Không giao đứa bé ra, toàn bộ Giang gia bao gồm cả người mẹ còn hôn mê của cô đều không được sống!"

    Lệ Mạc Sâm nói xong, hung hăng buông lỏng bàn tay đang nắm cằm cô ra, xoay người rời đi.

    "Lệ Mạc Sâm.." Giang Vãn vừa nghe những lời này cô có cảm giác Lệ Mạc Sâm sẽ nói được làm được, theo bản năng mà kéo ống tay áo anh lại.

    "Buông ra!"

    "Đứa bé thật sự là không còn nữa, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới tin tôi đây?"

    Môi mỏng của Lệ Mạc Sâm khẽ mở, để lại một câu: "Mang nhân chứng cùng vật chứng đến đây thì tôi sẽ tin!"

    Người đàn ông này bước đi chỉ để lại cho cô bóng dáng cứng rắn cùng sự khắc nghiệt.

    Sắc mặt Giang Vãn rất kém, môi cũng trắng bệch, cô nắm chặt tay lại, không dám để mình ngục ngã.

    Cô thậm chí không dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

    Ngày hôm sau, cô dọn ra khỏi Giang gia, cô ở trong rương có tìm được thẻ ngân hàng của mình, năm 18 tuổi cô có tích cóp một ít tiền tiêu vặt, đủ cho cô có thể thuê một phòng bình dân bên ngoài.

    Không nghĩ tới năm năm sau giá mọi thứ lại tăng nhanh đến thế, số tiền cô tích cóp hiện tại bây giờ xem ra cũng không tính là nhiều.

    Di động cũ không biết bị ai cầm đi, không thể tìm lại được, cô đành phải mua một cái di động mới, trong đầu có thể nhớ lại vài số di động cô đều đã lưu vào, bao gồm cả số của Lục Vĩ Đình. Nhớ tới Lục Vĩ Đình, Giang Vãn trong lòng lại dâng lên một chút xót xa.

    Cô không dám tìm Lục Vĩ Đình, càng không dám nhìn trộm anh ta.

    Ngủ một giấc dậy đã là năm năm qua đi, không biết hiện tại Lục Vĩ Đình có còn nhớ đến cô hay không?

    Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu đều là sự thật, như vậy cô đã mang thai con của người khác, rốt cuộc cô đã không còn xứng với Lục Vĩ Đình.

    Xách theo một chồng báo chí cũ, còn có một số tư liệu, Giang Vãn mỏi mệt quay trở lại phòng trọ. Trên những tờ báo cũ có đưa tin, cũng tìm được một số tin tức mấu chốt trên di động. Trên tin tức nói, lúc trước, vào ngày thứ năm sau khi xảy ra tai nạn cô được cứu, trước khi hôn mê cô chính miệng thừa nhận đứa bé sinh non nên đã chết. Cô chỉ để lại một câu như vậy liền hôn mê tận năm năm.

    Nhưng mà năm năm trước, nhân viên cứu hộ ở hiện trường tai nạn xe đã tìm kiếm xung quanh nhưng lại không có tìm thấy được bóng dáng của đứa bé.

    Chỉ có vài câu ít ỏi đưa tin về đứa trẻ, sự việc chấn động đó đều nói về Lệ Mạc Sâm, người đàn ông này giống như kim cương trên người, thu hút và chói chang.

    【 Một nữ sinh bình thường hạ thuốc với thiếu gia danh môn nhất thành phố Kinh Hải Lệ Mạc Sâm, bị tai nạn xe khi mang thai tám tháng 】

    Từ cái tin tức này, sự chú ý của cư dân mạng chủ yếu là cảm thán nữ sinh hạ thuốc kia quá may mắn, có thể ngủ cùng Lệ Mạc Sâm!

    Giang Vãn cười nhạo, đây là cái đạo lý gì vậy!

    * * *

    Bầu trời đêm âm u, thành phố Kinh Hải gần biển, đặc biệt là giữa hè lại mưa rất nhiều, cứ năm ba phút lại có một tiếng sấm sét đánh xuống như là pháo hoa sáng cả trời đêm.

    Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, Giang Vãn trong tay xách theo cái túi trông càng thảm hại. Cô như là con mèo nhỏ lưu lạc không có nhà để về, cả người đều ướt đẫm, gò má thanh lệ không hề có chút huyết sắc..
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười một 2020
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Ngẩng đầu lên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ầm!

    Lại là một tiếng sấm sét nổ vang!

    "Con mẹ nó không nhìn xe à!"

    Trên đường cái vang lên tiếng còi ô tô cùng tiếng thắng xe chói tai. Tài xế hùng hùng hổ hổ chửi một câu, Giang Vãn nửa ngày mới phản ứng lại, theo bản năng dịch về sau một bước.

    Mà bên đường đối diện, một chiếc Bugatti màu đen chợt dừng lại.

    Bên ngoài mưa to, thanh gạt kính chắn gió hoạt động liên tục, dòng nước nhanh chóng chảy xuôi xuống.

    Bên trong xe không khí cũng là một mảnh căng thẳng. Hứa Đông không dám nói gì, tính tình của Lệ Mạc Sâm cậu biết chứ, lúc trước lão gia đem thiếu gia sang Anh quốc, cậu ở Anh quốc theo Lệ Mạc Sâm năm năm. Năm năm nay, Lệ Mạc Sâm làm việc có tiếng sát phạt quyết đoán, máu lạnh tàn nhẫn ở trên thương trường. Anh thật sự không gần phụ nữ thanh tâm quả dục.

    Nhưng giờ phút này khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trong màn mưa, Hứa Đông theo bản năng cảm thấy cô rất lương thiện.

    Mười ngày, Giang Vãn vẫn luôn bôn ba khắp nơi tìm kiếm cái gọi là chứng cứ, nhưng không thu hoạch được gì.

    "Rầm."

    Chiếc Bugatti màu đen dừng lại cách đó không xa, xe bắn lên bọt nước lại làm ướt thêm váy của Giang Vãn.

    "Giang tiểu thư." Tài xế xuống xe, là Hứa Đông.

    Giang Vãn ngây ngốc, khoảnh khắc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đông kia, cô liền biết thời hạn mười ngày đã đến, là Lệ Mạc Sâm lại tới tìm cô tính sổ.

    Đứa bé.

    Cô bôn ba nhiều ngày như vậy cũng chỉ biết đứa trẻ lúc đó đã không còn, đến tột cùng phải chứng mình điều đó như thế nào mới được.

    Cho dù là có, chẳng lẽ muốn cô mang theo một thi thể hoặc là một hũ tro cốt tới trước mặt Lệ Mạc Sâm để anh ta làm xét nghiệm ADN sao?

    Giang Vãn bị mang lên xe, cả người ướt đẫm, nhỏ nước tí tách. Mà trong xe đang mở điều hòa lại càng thêm lạnh.

    "Đừng làm bẩn xe tôi." Giọng nói của Lệ Mạc Sâm vang lên không hề có chút độ ấm, ngay sau đó một cái khăn dày nặng từ tay người đàn ông này ném lên người Giang Vãn.

    Tròng mắt cô chậm rãi chuyển động, ánh mắt xoẹt qua gương mặt thâm thúy của người đàn ông, còn có cái mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi mỏng lạnh nhạt cùng với đường cong góc cạnh và cái cằm hoàn mỹ..

    Bất luận cô nhìn như thế nào thì với cô mà nói người đàn ông này vẫn là tuyệt đối xa lạ.

    Bác sĩ tuyên bố cô bị mất một phần ký ức, cô không thể nhớ lại.

    Vì sao những chuyện khác đều nhớ rõ ràng, lại duy chỉ có chuyện về người đàn ông này lại quên hết thảy.

    Càng nghĩ càng mệt.

    Cô cảm giác cơ thể lạnh run, hàm răng đánh vào nhau cầm cập, gương mặt tái nhợt, cảm giác nóng lạnh đan xen, cảm giác của cô dần trở nên mơ hồ.

    Trong mắt còn phản chiếu ngũ quan lạnh nhạt của người đàn ông, Giang Vãn cũng cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, cuối cùng cũng hôn mê bất tỉnh.

    Bác sĩ của Lệ gia được gọi tới.

    Giang Vãn đang được truyền dịch vẫn hôn mê ở trên giường.

    "Thân thể kém như vậy, không được để cô ấy gặp mưa thêm lần nữa." Bác sĩ dặn dò hai câu, thu giọn hòm thuốc, liền cùng Hứa Đông rời khỏi phòng.

    Lệ Mạc Sâm đứng đối diện với chiếc giường lớn, đồng thời cũng nâng bước chân, vừa muốn xoay người lại phát hiện ra một góc tây trang phía dưới bị Giang Vãn nắm lấy.

    Trong lúc mơ mơ màng màng, Giang Vãn lôi kéo quần áo anh gọi một cái tên.

    "Vĩ Đình.." Sắc mặt Lệ Mạc Sâm nháy mắt đen sì!

    Tay cô rất lạnh chậm rãi cầm lấy khăn lau tóc của mình. Bên trên cái khăn mơ hồ có hơi thở đặc thù của Lệ Mạc Sâm.

    * * *

    Phòng 9601 khách sạn Thịnh Kinh cũng là phòng chuyên dụng của người lãnh đạo tập đoàn Thịnh Kinh.

    Người đàn ông ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu nhìn nữ sinh quỷ củ đứng trước mặt, Giang Vãn năm nay 23 tuổi, bởi vì năm năm qua hôn mê cho nên 23 tuổi cô vẫn non nớt như xưa, thanh thuần mỹ lệ.

    "Ngẩng đầu lên rồi nói cho tôi, đứa bé bị cô giấu ở đâu rồi?" Lệ Mạc Sâm khẩu khí lúc nào cũng như là ra lệnh.

    "Tôi không hề giấu đứa bé."

    Cô vẫn lặp lại những lời này. Lệ Mạc Sâm một tay cầm bật lửa màu bạc, nhìn chằm chằm cô, thật lâu sau mới đứng dậy đi đến trước mặt cô. Người đàn ông cao một mét tám chín từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm, cô gái da dẻ trắng nõn nổi bật ở trong gian phòng sơn gam màu lạnh.

    "Không nói cũng chẳng sao, người gan lì tôi cũng đã thấy nhiều, vẫn luôn có biện pháp cạy miệng được cô."

    "Tùy anh cạy thế nào cũng được, tôi không có giấu đứa bé." Cô cố gắng kìm nén cảm giác bực bội, ngón tay Giang Vãn gắt gao nắm chặt chiếc váy ướt đẫm dính ở trên người.
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười 2020
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Cả đời!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Giang Vãn tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Do bị sốt nên liền ngủ rất lâu.

    Mở mắt ra nhìn thấy căn phòng xa lạ, cô nhớ tới những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, trên mu bàn tay còn dán băng sau khi bác sĩ đã rút kim truyền dịch.

    Xé băng dính ra, cô vén chăn bước xuống giường.

    Dép lê là của nam, áo ngủ trên người cũng là của nam, không cần nghĩ cũng biết những thứ này đều là đồ của Lệ Mạc Sâm.

    Phòng trang trí cách điệu quá mức lạnh lẽo giống như chủ nhân căn phòng này vậy, Giang Vãn một khắc cũng không dám nhìn thêm mà đi xuống, cô bắt đầu tìm quần áo của mình, ở tủ quần áo không có, trên sân phơi không có, trong nhà vệ sinh cũng không có!

    Cô lại đi ra phòng ngoài tìm.

    Bên cạnh bàn trà có cái thùng rác, Giang Vãn cầm lên xem.

    "Giang tiểu thư, cô tìm gì vậy?"

    Giang Vãn nghe tiếng nói thì quay đầu lại, nhìn thấy ở trên sô pha có một người xa lạ đang ngồi.

    "Tôi tìm quần áo của mình." Nàng ngơ ngác nói.

    "Vâng, tôi là thư kí của Lệ gia, cô có thể gọi tôi là Tô Thanh."

    "Tôi.."

    Mới nói được một chữ Giang Vãn liền dừng lại, cô không biết nên tự giới thiệu như thế nào, nghiêm túc mà nói cô không có bất cứ quan hệ gì với Lệ Mạc Sâm cả.

    "Tôi đã chuẩn bị quần áo mới cho cô, cô xem có vừa người không." Tô Thanh đưa cho cô một cái túi.

    Giang Vãn định giải thích vài câu nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết, sợ sẽ càng bôi càng đen chính mình.

    Cô xem túi đồ, liền thấy quần áo bên trong không tiện cho lắm, nhưng coi không mặc thì không thể ra ngoài.

    Sau khi thay quần áo xong, Giang Vãn nhìn thấy Tô Thanh đang đứng ở cửa, từ túi văn kiện lấy ra một tài liệu như là hợp đồng. Giang Vãn chợt nhớ tới mười ngày trước cha cô cũng đưa cho cô một bản hợp đồng.

    Thân là một người cha, lại bức cô đến đường cùng.

    Bất luận là ngồi tù ba năm hay là bồi thường 500 vạn, cô đều không làm được, cũng không cam lòng.

    Không biết hợp đồng này của Lệ Mạc Sâm lại bức cô đến hoàn cảnh bi thảm nào.

    "Cô nhất định phải ký tên." Tô Thanh nói.

    "Nhất định?"

    Giang Vãn không hiểu trên đời này có chuyện gì gọi là nhất định.

    "Giang tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể hiểu một sự thật, chỉ cần Lệ tổng nói một câu, tương lai của cô ở thành phố Kinh Hải này, thậm chí là dưới bầu trời này bất luận chỗ nào đi chăng nữa cô đều không thể yên ổn mà sống." Tô Thanh nghiêm túc.

    Giang Vãn tự nhận chính mình không sai trong chuyện này nhưng ở đối mặt loại người vô pháp vô thiên uy hiếp, trong lòng vẫn là nhịn không được mắng Lệ Mạc Sâm cái đồ khốn kiếp!

    Nhận lấy hợp đồng, Giang Vãn đơn giản xem qua một lần, cô lại nhíu mày lại kinh ngạc phát hiện ra đây là một phần hợp đồng lao động, Lệ Mạc Sâm muốn cô trở thành một nhân viên của tập đoànThịnh Kinh, thời gian là.. Cả đời?

    Còn có thể thuê cả đời sao?

    Giang Vãn nhịn không được ngẩng đầu đánh giá Tô Thanh, thư kí tập đoàn Thịnh Kinh lại lấy nhầm hợp đồng sao?

    Lệ Mạc Sâm này là loại người tư bản hút cạn máu người, tác phong hành sự hẳn là ăn thịt người không nhả xương mới đúng, làm sao sẽ dễ dàng buông tha khi cô không giao đứa bé ra cơ chứ? "Giang tiểu thư, với bằng cấp của cô, tìm công việc ổn định cơ bản là không có khả năng. Nếu không có một công việc, cô sẽ không kiếm ra tiền, không có tiền, mẹ cô có thể bị rút máy thở." Tô Thanh nói những lời này vô cùng có ích để giúp anh hoàn thành nhiệm vụ Lệ tổng giao phó.

    "Sẽ như vậy sao?" Giang Vãn cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, giống như là cô đang mơ.

    "Sẽ như vậy." Tô Thanh đem bút đưa qua.

    Giang Vãn cầm bút, cô biết mình bằng cấp không cao, mấy năm nay đều là hôn mê trên giường bệnh, muốn tìm một công việc để có thể ở thành phố Kinh Hải này sinh sống quả thật rất khó, càng không thể trang trải cho người mẹ còn đang hôn mê của cô.

    Cầm lấy bút, Giang Vãn nhìn tới nhìn lui trang giấy này vô số lần, đến khi xác nhận hợp đồng thật sự không bẫy ngầm, cô mới ký tên của mình lên còn ấn cả dấu vân tay.

    Tuy rằng ký tên, nhưng cô vẫn cảm thấy rất bất an.

    Lệ Mạc Sâm sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy, nhất định là có tính toán khác.

    Đến tột cùng là anh ta đang tính toán cái gì?

    Nghĩ tới nghĩ lui, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, Lệ Mạc Sâm tuyển cô vào làm nhất định để dễ dàng giám sát cô, khống chế cô xem cô sau khi tan làm có lén đi gặp đứa bé hay không, nếu thấy sẽ bị anh ta bắt gặp ngay.

    Nghĩ đến đây, Giang Vãn hoàn toàn buông bỏ phòng bị.

    Một đứa bé không tồn tại, cô đi nơi nào mà thấy? Cho nên, cô không sợ bị Lệ Mạc Sâm giám sát, vô duyên vô cớ còn có được một công việc, sẽ không mệt mỏi!
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 8: Người đó là Giang Vãn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở bệnh viện chăm sóc người mẹ đang hôn mê một buổi trưa, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Vãn đi tới tập đoàn Thịnh Kinh báo danh.

    Ở thành phố lớn phồn hoa như thành phố Kinh Hải này, tòa nhà văn phòng của tập đoànThịnh Kinh chiếm cứ hơn phân nửa khu thương nghiệp. Dưới bầu trời này, đại khái ai ai cũng biết tới tập đoàn Thịnh Kinh.

    Tập đoàn Thịnh Kinh không chỉ đứng đầu về lĩnh vực bất động sản, còn đứng đầu ở vương quốc giải trí này. Mà Lệ Mạc Sâm là người đứng đầu ở vương quốc đó. Đi vào quầy đăng ký xong, Giang Vãn được nhân viên quản lý phòng nhân sự tự mình dẫn vào thang máy.

    Thang máy vẫn luôn hướng lên trên.

    Nữ quản lý thiện ý nhắc nhở nói: "Trợ lý của minh tinh vốn không dễ làm, Tô Ni tiểu thư có tiếng là tính tình ngạo mạn, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, đừng tự chuốc lấy phiền toái thì sẽ không xảy ra vấn đề gì."

    Giang Vãn gật đầu, cảm kích nữ quản lý này.

    Cô sẽ cố gắng, vì mẹ, cô cần kiếm tiền để chi trả viện phí cho bà.

    Thang máy dừng ở tầng 23.

    Cửa thang máy mở ra, xộc vào mũi chính là hương nước hoa, trên người phụ nữ mới có mùi nước hoa này, các loại hương nước hoa hỗn tạp quyện vào nhau. Riêng một tầng này đều là khu hóa trang, đi vào bên trong, Giang Vãn kinh ngạc thấy một minh tinh.

    Xô nhớ rất rõ, 5 năm trước minh tinh này diễn một bộ phim tiên hiệp nam số 2, có chút tiếng tăm, hiện tại cũng không biết có còn nổi tiếng hay không. Sau khi tỉnh lại cô còn không có thời gian xem tin tức giải trí.

    Đi vào cửa một gian phòng hóa trang, quản lý nhân sự gõ gõ cửa.

    "Vào đi!" Một giọng nữ trầm ổn vang lên.

    Quản lý đẩy cửa đi vào, thân thiện nói: "Bạch tỷ, tôi lại đưa người tới cho cô."

    Bạch tỷ tên đầy đủ là Bạch Lệ Bình, khoảng 50 tuổi, tóc ngắn, giỏi giang, đang khoanh hai tay đứng ở bên cạnh một cô gái, nghe tiếng liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua quản lý, trực tiếp dừng ánh mắt ở trên mặt Giang Vãn.

    Giang Vãn hôm nay mặc quần jean và áo thun trắng, vừa nhìn liền biết giá thành rất rẻ lại trang điểm mộc mạc.

    "Lần này người đưa tới cũng không tệ lắm." Bạch tỷ gật gật đầu, xem như đã nhận người.

    Cứ như vậy, Giang Vãn trở thành trợ lý của nữ minh tinh Tô Ni. Cô đi theo người đại diện của Bạch tỷ ad WeChat, sau đó Bạch tỷ đưa cho cô một cái địa chỉ, nói cô đi cái tới địa chỉ này lấy một cái váy.

    "Tôi mặc kệ cô gọi taxi hay là ngồi tàu điện ngầm, trong vòng một giờ, nhất định phải đem váy được tới đây!"

    "Được."

    Cầm chìa khóa trong tay Giang Vãn xuất phát. Trên đường, cô dùng Baidu để tìm hiểu về Tô Ni. Về sau phải vì Tô Ni mà phục vụ, tìm hiểu nhiều một chút là cần thiết, để tránh làm ra chuyện gì sai lầm.

    Thông tin hiện lên, Tô Ni sinh năm 2000, năm nay qua Thất Tịch mới tròn 18 tuổi.

    Giang Vãn giật mình, mới 18 tuổi đã có dáng người gợi cảm như vậy. Nhìn mấy tấm ảnh trên Baidu của Tô Ni, cô cảm thán một câu, Tô Ni thật sự trời sinh là đương đại minh tinh.

    Đi vào tiểu khu "Thịnh Thế Hoa Đình", Giang Vãn tìm một lúc mới tìm được nhà của Tô Ni, thời gian gấp gáp, cô không kịp thưởng thức giá trị của căn phòng xa xỉ ở đây, đi qua phòng khách cô liền thấy được phòng cất quần áo.

    Bạch tỷ nói, váy ở phòng cất quần áo lớn.

    Phòng cất quần áo to như vậy, các loại hàng hiệu cùng giày dép rực rỡ muôn màu.

    Lần lượt kéo cửa tủ ra, rồi lại lần lượt lại đóng lại, lại đi mở ra một cái tủ khác, thời gian sắp không còn kịp rồi, Giang Vãn thực sự lo lắng rằng mình sẽ muộn, sẽ làm cho Tô Ni bất mãn.

    Cô không thể mất đi công việc này.

    Tìm kiếm thanh âm cũng không nhanh, cô không hề nghe được có người dùng chìa khóa mở cửa.

    Cuối cùng, Giang Vãn cũng tìm được một cái túi giấy màu trắng ở tủ trong phòng quần áo, mặt trên có logo Dior, cô lấy ra xem, bên trong quả thật là một cái váy đỏ, xác nhận không có sai, cô cầm lấy rồi đi.

    Vừa quay đầu lại đụng phải một thân hình rắn chắc của đàn ông. Một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô.

    "Bảo bối, anh nhớ em.." Thanh âm trầm thấp gợi cảm từ đỉnh đầu vọng xuống, không biết đã xảy ra chuyện gì Giang Vãn nháy mắt đã bị người đàn ông cao lớn đẩy tới trước cửa tủ, người đàn ông đẩy cô đến trước cửa tủ, cúi đầu liền hôn xuống.

    Đôi môi anh ta lạnh lẽo dừng ở cái cổ trắng nõn của cô.

    Đây là cái tình huống gì?

    Bạn trai Tô Ni sao?

    Chỉ là Tô Ni mới 18 tuổi, hiện tại mới vừa thành niên. Năm đó cô cùng Lục Vĩ Đình yêu đương, ngay cả nắm tay cũng đều đỏ mặt cả ngày.

    "Thực xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi!" Giang Vãn toàn thân giãy giụa, lớn tiếng nhắc nhở đối phương.

    Môi người đàn ông vừa mới hôn môi người phụ nữ, tinh tế ngửi cổ nhỏ dọc theo cổ hướng lên trên, muốn hôn miệng người phụ nữ, nghe một giọng nói to vội vàng này, anh ta bỗng dưng dừng lại.

    Giang Vãn rốt cuộc có thể thở dốc, hai tay chống ở trước ngực người dàn ông để làm điểm tựa, cô cảm giác được người này đã say khướt đến mất đi lý trí, giống như đột nhiên tỉnh táo lại.

    Một chút ánh mặt trời chiếu vào, cô ngẩng đầu, liền thấy được một cảnh tượng làm đại não cô chớp mắt đã dừng trên gương mặt nọ.

    Ánh nắng trong căn phòng trở nên vô cùng chói mắt, mặc dù nhiệt độ có là 26 độ cũng trở nên lạnh đến thấu xương, vài giây lại thêm vài giây, Giang Vãn cảm thấy thế giới của chính mình tối sầm một mảng rất lớn.

    Ở trong phòng Tô Ni, Lục Vĩ Đình thường ôm cô ấy như vậy đem cô ta ấn lên cửa tủ điên cuồng hôn môi.

    Anh ta cho rằng cô là Tô Ni..

    Khoảng cách gần như thế, gần đến mức đều có thể cảm nhận được hô hấp đối phương, Lục Vĩ Đình năm đó phong lưu phóng khoáng, giờ đây biến thành bộ dạng người đàn ông trước mắt này, tây trang áo sơmi người đầy mùi rượu.

    "Tôi.. Tôi tới giúp Tô Ni tiểu thư lấy váy." Giang Vãn phản ứng lại ngay sau đó chỉ nói một câu này.

    Nói xong câu này, thì lập tức rời đi. Nghe thấy tiếng hấp tấp đóng cửa vang lên, Lục Vĩ Đình một bàn tay còn chống ở trên cửa trắng của tủ quần áo, một cái tay khác đang nâng lên, đột nhiên cảm giác có chút nghẹn ở cổ nên nới lỏng cà vạt, người đàn ông đó sắc mặt tôi sầm lại, yết hầu nhấp nhô, anh ta không nhìn lầm, người đó là Giang Vãn.
     
    AmiLeePhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười 2020
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 9: Cần phải tuân theo quy tắc của tôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vãn mang theo quần áo về tới tập đoàn Thịnh Kinh, sau đó đi thang máy lên lầu, Tô Ni còn đang trang điểm trước gương, chuyên viên trang điểm hai bên khá vội, Tô Ni cúi đầu gõ tin nhắn trên di động.

    "Sao lại về lâu vậy?" Người đại diện Bạch Lệ Bình lấy túi giấy trong tay Giang Vãn.

    "Thực xin lỗi, trên đường có chỗ bị kẹt xe." Giang Vãn nhỏ giọng giải thích một câu.

    Cô không dám nói mình gặp Lục Vĩ Đình ở trong nhà Tô Ni.. Cô tin Lục Vĩ Đình cũng sẽ không nói cho Tô Ni biết cô cùng Lục Vĩ Đình khi còn đi học là quan hệ bạn bè nam nữ yêu đương.

    Nếu Tô Ni biết quá khứ của Lục Vĩ Đình hẳn sẽ không nhận mình làm trợ lý.

    Nghĩ đến đây, Giang Vãn nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ hiện tại thế nào cô vẫn nên là quan tâm đến tương lai, cô biết chính mình và Lục Vĩ Đình là người không chung đường, Lục Vĩ Đình và Tô Ni đây là môn đăng hộ đối sẽ có kết cục tốt.

    "Đưa quần áo cho Tô Ni thay." Bạch tỷ đem túi giấy ném cho stylist.

    Stylist cầm lấy quần áo, cẩn thận đi gọi Tô Ni còn đang cầm di động nhắn tin một tiếng.

    Tô Ni nghe thấy liền tiện tay đem điện thoại ném lên sô pha bên cạnh rồi đứng dậy thay cái váy Dior đỏ kia.

    Thoát thân trên áo tắm dài, đường cong hoàn hảo trên thân thể của Tô Ni vô cùng gợi cảm, khó có thể tưởng tượng cô ấy còn chưa chính thức đủ 18 tuổi.

    Tô Ni gợi cảm như vậy, có hương vị nữ nhân như vậy đàn ông không thể không yêu..

    Giang Vãn từ trong gương cũng thấy chính mình, quần jean cùng áo thun rẻ tiền, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vô vị đến mức không thể vô vị hơn.

    Tô Ni thay xong váy cùng giày, một lần nữa ngồi ở trước bàn trang điểm sửa sang lại, dung mạo trở nên tinh xảo vô cùng, thanh âm thanh thanh đạm đạm nhìn Giang Vãn nói: "Giúp tôi lấy di động của tôi ra đây."

    Giang Vãn ngây ra một lúc, rất nhanh phản ứng lại được, nữ minh tinh tham gia sự kiện đều gọn gàng xinh đẹp, di động cùng với phụ kiện tư trang, đều là trợ lý cầm.

    Trên sô pha màn hình di động sáng một chút, cửa sổ thông báo tin nhắn WeChat, người gửi-- rõ ràng là Lục Vĩ Đình.

    Lục Vĩ Đình gửi Tô Ni tin nhắn đại khái là.

    【Mới tới nhà em, cho nên không gặp, em nói với cái cô trợ lý gì đó, anh nghỉ ngơi một lát cho tỉnh rượu thì sẽ đi, đêm nay không qua đêm ở chỗ em được. 】

    Đúng lúc Giang Vãn cầm lấy di động khó tránh khỏi mắt vô tình mà nhìn thấy tin nhắn này. Coi như không nhìn thấy gì hết, cô bình tĩnh làm việc của chính mình.

    Làm trợ lý của minh tinh là làm xuyên không có ngày nghỉ, thậm chí có đôi khi phải thức suốt đêm, Giang Vãn cảm thấy chính mình đã thành một con con quay.

    Lại là một ngày đầu tuần, Giang Vãn đi tới công ty sớm. Trong miệng ngậm bánh mì, một tay khôi phục tin tức của bạn học cũ, một tay kia liền phải đẩy cửa phòng nghỉ của Tô Ni ra, tay còn chưa đụng tới then cửa, bên trong liền truyền đến âm thanh của một cuộc đối thoại.

    "Tôi mặc kệ nhà cô có bao nhiêu tiền, bạn trai có địa vị cỡ nào, cô là nghệ sĩ dưới sự quản lý của tôi, thì phải tuân thủ quy định của tôi đặt ra cho cô."

    Thanh âm này, là người đại diện Bạch tỷ, nghe lời này, hẳn là đang giáo huấn Tô Ni..

    "Tôi đã tuân thủ quy định rồi!" giọng Tô Ni không lớn, nhưng ngữ khí thì nảy sinh ra tia ác độc.

    Giọng Bạch tỷ lại vang lên. "Cô đừng cho là tôi không biết, hôm Giang Vãn mới vừa nhận lời mời làm trợ lý cho cô, là cô cố ý để cô ấy giúp cô cầm di động đúng không? Lúc cô đem điện thoại ném lên trên sô pha, cô cùng Lục Vĩ Đình đang nhắn tin đúng không? Cô thiết kế hết cả vì Lục Vĩ Đình, lúc Giang Vãn cầm di động cho cô, cô làm cho Giang Vãn qua cửa sổ tin nhắn biết cô cùng Lục Vĩ Đình nói chuyện phiếm, cô thực ra chờ mong Tiểu Giang là biết quan hệ tình cảm của cô, lên trên mạng nặc danh đem tin nóng chuyện quan hệ của cô cùng Lục Vĩ Đình ra ngoài?"

    "Còn có, lần trước cô có phải cố ý đem váy cất ở trong nhà không? Cô biết Lục Vĩ Đình sẽ đến nhà cô, tạo cơ hội làm trợ lý của cô gặp được Lục Vĩ Đình xuất hiện ở nhà cô. Cô vắt hết óc nghĩ ra hết hết mọi biện pháp để nói cho toàn thế giới biết quan hệ của cô và Lục Vĩ Đình?"

    Tô Ni trầm mặc.

    Hiển nhiên là bị Bạch Lệ Bình nói trúng tim đen rồi. Ở ngoài cửa mới định xoay người, Giang Vãn nghe thấy mấy câu này, da đầu ngay lập tức bắt đầu tê dại!
     
    AmiLee, Trần Thị CúcPhong ca 123 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...