Xuyên Không [Edit] Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên - Nhất Hồ Long Tỉnh Trà

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Jess93, 14 Tháng năm 2020.

  1. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 59: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    "Người đẹp, không có thức ăn và nước uống, ra ngoài chúng tôi cũng chết, còn không bằng liều mạng với các người một lần. Vẫn là câu nói cũ, coi như cô giết chết ba người chúng tôi, chắc chắn tôi và đồng đội của mình cũng có thể giết chết cô." Lâm Tịch cũng không chịu nhượng bộ. Ngón tay câu lên, dáng vẻ liều mạng cá chết lưới rách.

    "Chờ một chút!" Dáng vẻ cười đùa tí tởn như du côn của người đàn ông mặc áo ngụy trang biến mất hoàn toàn, anh ta không thể xác định thật giả trong lời nói Lâm Tịch, cũng không dám lấy tính mệnh người phụ nữ mạo hiểm: "Tất cả đều nhường một bước, các người lấy đi một phần thịt và nước, những thứ khác nhất định phải để lại. Đây là ranh giới cuối cùng của chúng tôi."

    Thật ra đây cũng là ý nghĩ của Lâm Tịch, sở dĩ Lâm Tịch nói muốn mang đi toàn bộ vật tư, là vì để lại chỗ trống cho bọn họ nói điều kiện. Cô giả vờ nhìn Chu Hiểu Lan một chút, trên mặt mang biểu cảm không cam lòng.

    Chu Hiểu Lan thở dài, nói: "Cho bọn họ đi, thức ăn và nước cũng phân ra, mặc dù thiếu một chút, dù sao chúng ta cũng có thể duy trì."

    Thật sự là một cộng sự tốt nha, Lâm Tịch khen ngợi cô ta, cái thang này đưa đến thật đúng lúc.

    Lâm Tịch suy nghĩ, nói: "Vậy thì được, hai bình nước đều cho các người, chúng tôi chỉ cần nước từ trong vỏ trái cây kia, thịt chia đều."

    Giang Bội Linh âm thầm kỳ quái, đầu óc đội trưởng có vấn đề? Vỏ trái cây chứa nước rất bất tiện, cũng không dễ mang theo, đã vậy còn không có nắp đậy. Tại sao không lấy bình nước khoáng? Chẳng qua từ trước tới giờ cô ta vẫn luôn là bé ngoan nghe theo lời chỉ huy, lần này hiếm khi không có lộ ra chút biểu cảm nào trên khuôn mặt.

    Lâm Tịch lại phân phó Giang Bội Linh: "Tiểu Linh, đi lấy thịt chia đều, bọn họ chọn xong còn dư lại cho chúng ta. Nhớ kỹ lấy vỏ trái cây tới đây."

    Nói xong cùng Chu Hiểu Lan vẫn là không nhúc nhích dùng vũ khí trong tay nhắm ngay người phụ nữ, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

    Giang Bội Linh nghe lời cầm liềm chia hai phần thịt, lúc muốn vươn tay lấy vỏ trái cây, người phụ nữa cầm sung MK5 thản nhiên nói: "Cái này để lại cho chúng tôi, các người lấy bình nước khoáng."

    Giang Bội Linh càng kỳ quái hơn, chẳng lẽ vỏ trái cây bỏ đi này có bí mật gì mà cô ta không biết? Vì sao một người hai người đều muốn giành chứ?

    Chu Hiểu Lan lại âm thầm bội phục Lâm Tịch, chiêu thức bày nghi trận này, trò lấy lui làm tiến rất tuyệt!

    Sắc mặt Lâm Tịch không thay đổi, vừa tiếp tục dùng ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ, vừa tức giận bất bình nói: "Tại sao cô có thể như vậy?"

    Biểu cảm trên mặt cô rõ ràng là khó chịu và xấu hổ khi bị người ta nhìn thấu quỷ kế, giọng điệu không tốt lắm: "Cũng được, dù sao gặp các người coi như chúng tôi xui xẻo, mấy quả cà chua kia chúng tôi nhất định phải lấy đi! Không phải cái gì các người cũng giành chứ?"

    Nghe thấy còn có cà chua, đừng nói đối diện, ngay cả đồng đội của Lâm Tịch cũng nuốt một ngụm nước bọt.

    "Không được! Cho các người lấy một nửa thức ăn và nước đã không tệ, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, người đẹp, trên thế giới này không có thứ gì có thể quan trọng hơn tính mạng, vì giành mấy quả cà chua mà vứt mạng, Diêm Vương gia sẽ cười nhạo cô!" Giọng điệu của người đàn ông mặc áo ngụy trang mang theo vẻ cao cao tại thượng: "Thế nào? Các người còn chưa cút là muốn kéo dài thời gian để đồng đội của tôi bị thương nặng không thể điều trị sao?"

    Giọng nói Lâm Tịch tràn đầy uể oải và phẫn nộ: "Được, chúng tôi đi! Ba người các ngươi không được cử động trước, chờ chúng tôi rời khỏi tầm bắn các người mới được tới, nếu không chúng tôi không yên lòng."

    Giang Bội Linh cầm túi được bện từ dây mây, đặt đồ vật phân cho bọn họ vào, sau đó theo Lâm Tịch cùng nhau rút đi.

    Chu Hiểu Lan và Lâm Tịch từ từ lui lại về phía sau, cả hai đều mồ hôi ướt đẫm. Chỉ cần bọn họ có một chút sơ hở, chắc chắn đối diện sẽ không hề do dự bắn tới một băng đạn diệt sạch bọn họ.

    May mà tố chất tâm lý của hai người cũng không tệ, nhịp tim đã sắp có thể diễn tấu << Tướng quân lệnh >>, nhưng hai tay vẫn không nhúc nhích tí nào.

    Người đàn ông mặc áo ngụy trang đột nhiên nói: "Hai người các ngươi cũng là thí luyện giả?"

    Toàn thân Lâm Tịch căng thẳng, bọn họ đã nhìn ra? Mặc dù trong lòng cô vô cùng khẩn trương, trên mặt lại không biểu hiện chút nào. Chu Hiểu Lan nghi ngờ nhìn Lâm Tịch một cái, Lâm Tịch khẽ lắc đầu với một biểu cảm khó hiểu giống nhau: "Không hiểu ngươi nói gì cả."

    Người đàn ông mặc áo ngụy trang khoác tay dường như chẳng nghe thấy cô nói gì, không có hứng thú nói chuyện nữa.

    Khi ba người rốt cuộc ra khỏi khu vực tử vong, đến lúc không nhìn thấy ba người kia, bởi vì Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan quá khẩn trương, cơ bắp căng cứng đến suýt chút nữa rút gân.

    Chu Hiểu Lan nhìn Lâm Tịch một chút, nói một câu không đầu không đuôi: "Cô là thí luyện giả."

    Không phải hỏi, mà là khẳng định.

    Lâm Tịch ngước mắt nhìn Chu Hiểu Lan một chút, bình tĩnh gật đầu nói: "Phải."

    Giọng nói Chu Hiểu Lan hơi khô khan: "Nếu các người đều là thí luyện giả, tại sao không lựa chọn đi cùng bọn họ?"

    Giang Bội Linh cảm giác được bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, nghe Lâm Tịch trả lời, vội vàng đi nhanh mấy bước tới gần Chu Hiểu Lan.

    Lâm Tịch biết bọn họ có một chút phòng bị đối với mình, con ngươi trắng đen rõ ràng nghênh đón ánh mắt Chu Hiểu Lan: "Đạo bất đồng bất tương vì mưu*. Tôi không thích giẫm lên thi thể người khác để thành toàn mình. Tôi chỉ giết người muốn giết tôi."

    *Đạo bất đồng tương bất vì mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.

    Đôi mắt Lâm Tịch trong vắt mà thản nhiên: "Lưu Thiến chết, tôi rất khó chịu. Mỗi sinh mệnh, đều nên được tôn trọng, trừ khi bản thân họ không đáng giá tôn trọng. Thí luyện giả giết người sẽ có được chỗ tốt, tương tự giết chết thí luyện giả chỗ tốt càng lớn hơn. Vì vậy tôi càng tin tưởng cô và Tiểu Linh, cũng hi vọng các người có thể tin tưởng tôi giống như trước, tôi chỉ có một mục đích đó là sống sót. Tất nhiên, các người cũng có thể lựa chọn tách nhóm, tôi không có ý kiến."

    Chu Hiểu Lan trầm mặc một chút, hướng về phía Lâm Tịch đưa tay ra, Lâm Tịch cười, cũng đưa tay ra, hai cánh tay cùng nhau nắm thật chặt.

    Giang Bội Linh thở phào nhẹ nhõm, mắt to nhìn Lâm Tịch một chút, có hơi xấu hổ đối với hành vi vừa rồi của mình, ngượng ngùng nói: "Chị Băng, thật sự xin lỗi, em không nên.."

    Lâm Tịch cắt ngang lời cô ta: "Đừng nói như vậy, tôi cũng không có thẳng thắn với các người. Những chuyện này rất kinh thế hãi tục, cụ thể thế nào tôi sẽ không nói, các người chỉ cần biết, tôi không có ác ý đối với các người là được rồi."

    "Ừm!" Giang Bội Linh gật đầu thật mạnh, một đôi tay nhỏ trắng nõn cũng đặt lên cùng bọn họ nắm chặt tay: "Cả đời này chúng ta là bạn tốt!"

    Lời cũng đã nói, ba người cũng xóa đi ngăn cách, Lâm Tịch đề nghị đi đường vòng quay trở về con đường của nhóm người đàn ông ngụy trang kia, lý do của cô là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người đàn ông mặc áo ngụy trang tuyệt đối sẽ không nghĩ đến nhóm bọn họ sẽ chọn lựa phương hướng này, coi như người đàn ông ngụy trang gặp được động vật nguy hiểm gì đó, đoán chừng hiện tại ăn uống no đủ chắc chắn cũng đã rời đi từ sớm.

    Bầu trời dần dần ảm đạm xuống, trước lúc trời tối, cuối cùng ba người cũng tìm được một chỗ rất tuyệt để cắm trại.

    Nhắc tới cũng xem như nhân họa đắc phúc*, nơi cắm trại lần này của họ có hệ số an toàn cao hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ ở trên cây. Giữa hai gốc cây cao được nối liền với nhau bằng tầng tầng dây leo, chỉ cần hơi xử lý một chút, lập tức sẽ thành một cái giường đủ để ba bốn người ngủ chung. Lần này bọn họ sửa sang lại giường chiếu rất nhanh, bởi vì trên đường nhặt được một thanh vũ khí của người Da đỏ, đại khái đây là vũ khí được sử dụng bởi tên đồng đội xui xẻo đã chết của người đàn ông mặc áo ngụy trang kia.

    *Nhân họa đắc phúc: Trong lúc gặp họa lại gặp được điều may mắn.

    Bàn về độ sắc bén đương nhiên là lưỡi liềm chiến thắng, nhưng thật sự lưỡi liềm cũng không phải là vũ khí được sử dụng nhiều. So với vũ khí của người Da đỏ quả thật là sự lựa chọn tốt nhất với việc ở nhà du lịch và giết người cướp của!

    Một mình Lâm đại lực sĩ rất nhẹ nhàng đã làm xong giường chiếu, sau đó trải lên những chiếc lá dày, phía trên lại phủ thêm một tầng lá cây khô mềm mại, ba người bố trí những cây cỏ xung quanh khiến dã thú chán ghét như cũ, bộ phận thân thể lộ ra bên ngoài cũng bôi lên, sau đó không kịp chờ đợi bò lên trên võng, trải qua một ngày kinh tâm động phách, thể xác lẫn tinh thần cả ba người đều mệt mỏi, nhớ đến Lưu Thiến đã chết, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.

    Theo thường lệ Giang Bội Linh là người trực đầu tiên, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan nghỉ ngơi.
     
  2. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 60: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  3. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 61: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    Lâm Tịch bình tĩnh cầm bật lửa và xác quả hạch giả vờ dáng vẻ muốn nấu thuốc, quay đầu nhìn thấy Chu Hiểu Lan cầm một bình nước khác trong tay, Lâm Tịch cũng không thể xác định nước này rốt cuộc có vấn đề hay không, vì vậy liền cười nói với Chu Hiểu Lan: "Chị Lan, em đi nấu thuốc cho Tiểu Linh, may mắn gặp cô Triệu, mặc dù chúng ta tổn thất cà chua, cô ấy lại đưa tới hai bình nước, cũng giống như nhau nha!"

    Cô nhấn mạnh ba chữ "Giống như nhau," hơn nữa lại nhắc đến cà chua, với sự cẩn thận của Chu Hiểu Lan, hẳn là có thể hiểu rõ ý cô.

    Quả nhiên, sắc mặt Chu Hiểu Lan cứng lại một chút liền khôi phục như bình thường, nếu như không phải Lâm Tịch cố ý quan sát, căn bản không nhìn thấy những thay đổi tinh tế này.

    Tay Chu Hiểu Lan vốn đang mở nắp bình nước dừng lại một chút, thản nhiên nói: "Được rồi, tôi vẫn không nên uống nước trước, cũng không biết lát nữa Tiểu Linh có muốn chườm lạnh hay không, để dành cho bệnh nhân trước đi."

    Triệu Hân Ý thấy Chu Hiểu Lan đã sắp mở nắp bình nước uống nhưng dừng lại, trên mặt có vẻ hơi thất vọng, sau đó cô ta liền mỉm cười nói: "Không sao, chị Lan, chị cho em nhiều đồ ăn như vậy, chỗ này của em còn có hai bình nước nha. Nếu mọi người thật sự không đủ, em có thể lại cho mọi người thêm một chút. Cứ uống đi, đến đây gặp rừng cây quỷ quái này mới biết được, thì ra khát so với đói càng khó chịu hơn!"

    Cô ta cảm thấy biểu hiện của mình không lộ một chút sơ hở, nhưng lại không biết vẻ mặt thất vọng đó đã bị Chu Hiểu Lan nhạy bén bắt được.

    Chu Hiểu Lan thuận miệng đáp: "Cũng không phải như vậy, nếu cô không đến đây, làm không tốt thật sự chúng tôi có thể sẽ bị chết khát đấy!" Chu Hiểu Lan bình tĩnh đi đến chỗ Giang Bội Linh đang nằm ngồi xuống, khuôn mặt mang vẻ sầu thảm đưa tay sờ trán Giang Bội Linh, trong miệng lầm bầm: "Tiểu Linh còn chưa hạ sốt nữa."

    Vì thuận tiện chăm sóc cho Giang Bội Linh, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan dùng cỏ khô trải ra trên mặt đất, vật tư của bọn họ đều đặt ở đây, bao gồm nỏ của cô ta.

    Lâm Tịch nấu thuốc đi tới, dường như Chu Hiểu Lan ngửi được mùi hương kì quái trong không khí, hình như là trên người Lương Băng Băng.

    "Băng Băng, đây là mùi gì, tại sao khó ngửi như vậy?" Chu Hiểu Lan hỏi.

    Vẻ mặt Lâm Tịch không có một chút biểu cảm, giọng nói càng không hề có nhiệt độ: "Vậy thì phải hỏi vị Triệu Hân Ý một chút."

    Lâm Tịch đi tới bên người Chu Hiểu Lan, một tay cầm xác quả hạch, tay còn lại cầm một khẩu súng lục, mà họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào Triệu Hân Ý cách đó không xa.

    "Băng Băng, cô.. Cô như vậy là có ý gì?" Triệu Hân Ý cố giữ bình tĩnh, vẻ mặt có hơi tức giận: "Thế nào, đây là các người muốn giết người cướp của giành nước của tôi? Thiệt thòi tôi còn cảm thấy các người không tệ, muốn cùng nhóm với các người đấy!"

    Lâm Tịch hơi nhíu mày, mang một nụ cười lạnh trào phúng: "Tôi cũng không dám cùng nhóm với loại người lấy oán trả ơn như cô. Nếu như tôi không có đoán sai, vũ khí cô Triệu nhận được là hạc đỉnh hồng nhỉ."

    Triệu Hân Ý cứng lại, trên mặt nở nụ cười không tự nhiên: "Ồ, cô Lương nói cái gì tôi không hiểu."

    "Cô tay không tấc sắt, lẻ loi một mình làm thế nào sống đến bây giờ chứ? Đừng nói với tôi cho đến tận ngày hôm nay cô chỉ mới gặp chúng tôi. Chắc hẳn cô đã độc chết không ít người rồi, nếu không, từ nơi nào mà cô có nhiều nước như vậy? Biết rõ trong rừng rậm này thức ăn dễ kiếm nhưng nguồn nước khó tìm, vậy mà cô còn hào phóng như vậy, một lần liền đưa hai bình nước cho chúng tôi?"

    Khuôn mặt Lâm Tịch mang biểu cảm "Lão tử rất thông minh, ngươi đừng coi ta là kẻ ngốc."

    Sắc mặt Triệu Hân Ý đột nhiên trở nên tái nhợt, trong con ngươi mang theo nước mắt: "Cô Lương, không ngờ con người cô lại nhiều đa nghi như vậy, tôi thật lòng muốn gia nhập đội ngũ của các người mới lấy ra nhiều nước, vậy mà điều này cũng thành lý do cô nghi ngờ tôi."

    Cô ta giơ hai tay lên cao, chậm rãi lui về phía sau, trong giọng nói lộ ra nồng đậm bi thương: "Tôi đi là được chứ gì, số nước này coi như cho các người, các người nhiều người, tôi lại không có vũ khí, có thể tha cho tôi một con đường sống chứ?"

    Lâm Tịch cũng không để ý tới thái độ hạ thấp của cô ta: "Là cô có ác ý trước, cũng đừng trách tôi vô tình, để lại một bình nước trong tay cô, sau đó cút!"

    "Tại sao?" Nước mắt Triệu Hân Ý chậm rãi chảy xuống: "Chúng ta đều là phụ nữ, cũng bởi vì tôi chỉ có một mình lại không có vũ khí, nên cô có thể tùy ý ức hiếp tôi như vậy sao?"

    Lâm Tịch thật sự lười nói nhảm với hắc liên hoa này: "Cô cho chúng tôi hai bình nước đều bỏ hạc đỉnh hồng, cũng chính là thạch tín. Nhưng mà quá đáng tiếc, thạch tín của cô độ tinh khiết không cao, cho nên có những hạt màu đỏ rất nhỏ trong nước."

    "Đó là bởi vì tôi nhận nước ở gần một số bông hoa màu đỏ, cho nên nước mới như vậy!" Triệu Hân Ý tức giận hét lên, ra vẻ rất tức giận lại không dám phát tác.

    "Cô thật sự có thể diễn, suýt chút nữa tôi cũng tin. Cũng vì không muốn oan uổng cô, tôi mới cố ý cầm nước đi đun nóng một chút, có lẽ cô Triệu không biết, sau khi đung nóng thạch tín sẽ có mùi tương tự mùi tỏi."

    Lâm Tịch vừa thốt ra những lời đó, rốt cuộc sắc mặt Triệu Hân Ý trở nên trắng bệch, những biểu cảm oan ức kia cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn nỗi sợ hãi sâu sắc.

    Chu Hiểu Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được vừa rồi Băng Băng trở về trên người có mùi hương kỳ quái như vậy, hóa ra là mùi tỏi.

    Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng, lười biếng nói: "Nếu như cô nhất định phải nói những bông hoa màu đỏ đó có mùi tỏi, tôi cũng không thể nói gì hơn, đành mời cô Triệu tự mình uống mấy ngụm trong bình nước này chứng minh trong sạch. Nếu như cô uống xong lại bình yên vô sự, chẳng những tôi chịu nhận lỗi với cô, còn có thể tiếp nhận cô gia nhập vào tiểu đội của chúng tôi, nếu như cô không uống, tôi cũng không làm khó cô, để lại một bình nước trong tay cô, cút đi nhanh lên!"

    Triệu Hân Ý ổn định tâm thần, cuối cùng không còn giả vờ là nhóc con vô tội đáng thương, cô ta hơi hoài nghi nhìn Lâm Tịch hỏi: "Tôi lấy ra một bình nước, các người thật sự sẽ bỏ qua chuyện cũ tha cho tôi?"

    "Hiện tại cô nên may mắn hai người đồng đội của tôi không có chuyện gì, nếu không, cô cho rằng cô có thể còn sống đứng ở chỗ này cùng tôi kì kèo sao?" Lâm Tịch lạnh lùng nói: "Để lại nước, cút!"

    Đột nhiên Chu Hiểu Lan cảm thấy tình huống lúc này có hơi quen thuộc, giống như hôm qua bọn họ cũng bị người ta đuổi đi như thế này, chẳng qua bọn họ cũng không có chủ động đi hại người mà thôi.

    Nhưng mà một mình Triệu Hân Ý còn mưu tính hạ độc hại chết ba người bọn họ, nếu cô ta đứng ở phía có ưu thế, không chừng phải làm thế nào đuổi tận giết tuyệt đấy!

    Chu Hiểu Lan thu hồi một chút đồng tình trong lòng, cá lớn nuốt cá bé đều phổ biến ở bất kỳ nơi nào, huống hồ, người không có ý hại hổ, hổ lại có lòng hại người, Băng Băng chỉ cướp một bình nước của cô ta, tha cô ta một con đường sống đã coi như là lấy ơn báo oán.

    Triệu Hân Ý lấy ra một bình nước để dưới đất, sợ hãi mà hỏi: "Vậy, hiện tại tôi có thể đi rồi sao?"

    "Không thể, mở nắp ra, cô uống trước hai ngụm tôi mới yên tâm." Giọng nói Lâm Tịch không mang theo một chút nhiệt độ.

    Triệu Hân Ý phát hiện mặc dù tuổi của người phụ nữ gọi là Lương Băng Băng này nhìn không lớn lắm, lại thật sự vô cùng khó chơi, không khỏi có hơi hối hận, nếu như lúc bắt đầu mình thật lòng gia nhập đội ngũ này, có một đội trưởng như vậy, chắc hẳn khả năng sống sót của cô ta sẽ lớn hơn nhiều.

    Cô ta dựa theo yêu cầu của Lâm Tịch mở nắp ra uống hai ngụm nước, cười khổ một tiếng, hướng về phía bọn người Lâm Tịch cúi chào: "Hai bình nước này đều sạch sẽ, chuyện vừa rồi xin các người hãy tha thứ cho tôi, tôi cũng vì sống sót."

    Cô vì sống sót thì có thể không chút do dự đi mưu hại người khác sao? Lâm Tịch mặc kệ loại người này: "Cút ra khỏi tầm mắt của tôi!"
     
  4. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 62: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    Triệu Hân Ý cầm bình nước còn sót lại, vốn dĩ cô ta muốn nói thêm vài lời êm tai, sau đó lấy lại một bình nước chứa thạch tín từ trong tay bọn họ.

    Quả thật vũ khí cô ta nhận được là thạch tín, cô ta cũng dùng thứ này đắc thủ hai lần, lấy được một chút vật tư, trước khi tới nơi này, Triệu Hân Ý vốn có một đội ngũ, ban đầu cô ta chuẩn bị ra tay diệt trừ bọn họ vào thời điểm cuối cùng, không ngờ buổi sáng gặp ba con chó săn, chúng nhỏ gầy chẳng khác gì chó nuôi trong nhà, nhưng gian xảo như hồ ly, lại còn hung dữ tàn nhẫn hơn sói, nếu không phải đẩy ngã một đồng đội nữ bên người vào thời khắc mấu chốt, cô ta gần như sẽ lập tức mất mạng trong miệng của súc sinh xấu xí này.

    Mặc dù trốn thoát, nhưng cũng cùng những người khác tản ra, cho dù không tản ra, cô ta cũng không dám trở về đội ngũ đó, một người đẩy đồng đội vào chỗ chết tại thời khắc mấu chốt, bất cứ đội ngũ nào cũng sẽ không hoan nghênh.

    Để chạy trốn nhẹ nhàng, Triệu Hân Ý đã vứt hết vũ khí cướp được, cuối cùng vào lúc chỉ còn lại bốn bình nước này, cô ta nhìn thấy Chu Hiểu Lan và Giang Bội Linh.

    Thấy chỉ có hai người phụ nữ, hơn nữa một người còn có dáng vẻ đang bệnh, cô ta liền lập lại thủ đoạn cũ, tàn nhẫn bỏ thuốc độc vào trong hai bình nước.

    Một mình nơm nớp lo sợ đi trong rừng lâu như vậy, cô ta vừa mệt vừa đói, cô ta nghĩ tới mỗi người một bình nước hạ độc giết chết hai người phụ nữ này, tất cả thịt sẽ thuộc về cô ta.

    Dù sao đã là buổi trưa của ngày thứ năm, bản thân mình chú ý cẩn thận một chút, dựa vào những thức ăn này và nước cũng có thể sống qua bảy ngày. Ai ngờ, lúc cô ta lấy ra hai bình nước, Chu Hiểu Lan lại nói cho cô ta biết còn có một đồng đội chưa trở về.

    Triệu Hân Ý hơi hoảng sợ, vì vậy dốc hết toàn lực khuyên hai người Chu Hiểu Lan uống nước, mặc kệ thế nào trước tiên giết chết hai người này lại nói!

    Cô ta trông mà thèm chiếc nỏ bên cạnh Chu Hiểu Lan, chỉ cần người này vừa chết, giết chết người có vẻ đang bệnh kia chẳng phải là chuyện trong vài phút? Đến lúc đó coi như người còn lại trở về, cô ta đã có vũ khí trong tay, cũng sẽ không sợ hãi.

    Không ngờ, hóa ra người bên ngoài đó chỉ số nguy hiểm còn cao hơn so với chó săn, vậy mà có thể nhìn thấu độc dược của cô ta.

    Triệu Hân Ý nhìn miếng thịt nhỏ và một bình nước duy nhất trong tay mình, đột nhiên quỳ xuống, bi thương khóc thút thít: "Cô Lương, cầu các người chứa chấp tôi được không? Hiện tại tôi chỉ có một bình nước và một miếng thịt, không có bất kỳ vũ khí gì bên người, trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, tôi sẽ chết! Cầu xin cô, cầu xin cô!"

    Cô ta dập đầu như giã tỏi, hạ thấp tư thái đến trong bụi bặm, Triệu Hân Ý cho rằng đối phương chỉ là một cô gái trẻ tuổi, cô ta cầu xin như vậy người bình thường không thể kéo xuống mặt mũi mà đuổi cô ta, cô ta cũng không bỏ toàn bộ thạch tín vào trong nước, chỉ cần cho cô ta cơ hội, vẫn luôn có thể xoay người.

    Coi như không giết chết mấy người này, ít nhất dựa vào bọn họ, hệ số an toàn của mình cũng có thể cao hơn một chút, một chiếc nỏ thêm một cây súng lục, còn có một chiếc rìu nhìn rất sắc bén, tài nguyên trong tay ba người phụ nữ này thật sự không tệ, ngộ nhỡ người ngã bệnh kia chết, bản thân mình còn có thể sử dụng vũ khí của cô ta.

    "Cút và ăn đạn, cô tự chọn đi!" Lâm Tịch không nhúc nhích chút nào, giọng nói băng lãnh truyền đến, lửa giận của Triệu Hân Ý gần như sắp không thể kìm chế, ác niệm trong lòng mọc thành bụi nhưng cũng không có cách nào, cô ta lau nước mắt, không quay đầu rời khỏi nơi này.

    Chân lý nằm trong tay người có nắm đấm lớn nhất, Triệu Hân Ý oán hận suy nghĩ, đừng cho tôi cơ hội, nếu không toàn bộ các người đều phải chết!

    Chu Hiểu Lan nhìn thấy ánh mắt độc ác của Triệu Hân Ý khi rời đi, hơi lo lắng nói với Lâm Tịch: "Băng Băng, tôi cảm thấy hiện tại người này hận chết chúng ta, nói không chừng sẽ tìm cơ hội đến báo thù."

    Cô ta có hơi hối hận khi thả Triệu Hân Ý đi như vậy.

    Lâm Tịch vừa dùng nước sạch nấu chín bồ công anh đã dập nát bỏ vào trong xác quả hạch, vừa nói: "Giết cô ta sẽ có mùi máu tươi ở đây, chôn thi thể sẽ tiêu hao thể lực của chúng ta, mất nhiều hơn được. Hơn nữa hiện tại tình trạng của Tiểu Linh không nên di chuyển, cho nên tôi mới thả cô ta đi."

    Lâm Tịch lại nói: "Chủ yếu trong tay cô ta không có vũ khí gì, hiện tại đội ngũ bình thường cũng sẽ không chứa chấp cô ta. Coi như là có người chứa chấp, chờ đến lúc cô ta có thể lấy được sự tin tưởng của những người đó rồi mang bọn họ tới tìm chúng ta, chúng ta đã đi từ lâu."

    Hai người cùng nhau cho Giang Bội Linh uống thuốc, lại dùng nước đơn giản lau cho cô ta một chút. Một lát sau, Giang Bội Linh tỉnh lại, Lâm Tịch thử nhiệt độ một chút, đã hạ xuống.

    Chu Hiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tịch sắp xếp đơn giản một chút, buộc phần lớn vật tư trên người mình, cô và Chu Hiểu Lan cùng nhau đỡ Giang Bội Linh rời khỏi nơi này.

    Chẳng qua Chu Hiểu Lan và Giang Bội Linh đều không biết, Lâm Tịch đã bôi một loại chất lỏng thực vật gọi là "Cỏ báo" lên võng nơi cô ngủ.

    Đây là một loại thực vật rất kỳ lạ, một gốc nho nhỏ, có sáu lá cây, lá dày và mọng nước không giống như thực vật phổ biến hiện nay.

    Cỏ báo cũng không phải là cỏ mà báo đốm ăn, mà là khi gặp được nhiệt độ cơ thể của động vật nó sẽ phát ra mùi hương tương tự mùi động dục của báo cái, trong một cuốn sách Khúc Cửu Tiêu để lại cho cô đặc biệt ghi chép các loài động vật, thực vật kỳ quái có đề cập tới.

    Triệu Hân Ý từ bỏ những ác niệm đó thì thôi, nếu như cô ta thật sự mang theo người tới đây, đoán chừng sẽ chọn nơi này làm trại, Lâm Tịch cố ý không phá hỏng những chiếc võng đã làm tốt đó, nếu như có người nằm ở phía trên..

    Hừ!

    Lâm Tịch xử lý chất lỏng cỏ báo trên tay mình, suy nghĩ, đến lúc đó không biết có con báo đực nào chạy đến tìm cô ta để "Hẹn hò" hay không đây?

    Màn đêm buông xuống lần nữa, cuối cùng ba người Lâm Tịch tìm được nơi thích hợp ở tạm trước khi trời tối, xét thấy hôm qua ngủ ngon, bọn họ vẫn lựa chọn võng.

    Hơn nữa lúc ở trên đường bọn họ giết chết một con trăn chưa trưởng thành to cỡ miệng chén, buổi tối ba người ăn một bữa thịt rắn nướng.

    Bởi vì cơ thể Giang Bội Linh còn chưa hoàn toàn khôi phục, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan luân phiên gác đêm, Giang Bội Linh cũng không có chối từ, mặc dù hiện tại đã hết sốt, nhưng mà cảm giác toàn thân không còn một chút sức lực nào, thoạt nhìn cả người đều mệt mỏi.

    Chu Hiểu Lan trực đêm, Lâm Tịch tiếp tục chiến đấu với thủ tam âm của mình, lần trước nếu như hai mạch không tương thông cô cũng sẽ không đơn giản liền phát hiện con rắn muốn tấn công Lưu Thiến như vậy.

    Lần giết chết con trăn này càng dựa vào sức mạnh phi thường và tốc độ cực kỳ nhanh khác hẳn người thường của cô, mặc dù chỉ là một con trăn chưa trưởng thành, nhưng quấn chết một con chó cỡ trung thì không hề có vấn đề.

    Hiện tại Lâm Tịch đã khắc sâu nhận thức được chỗ tốt của vũ lực, bọn họ nhất định phải chịu qua hai ngày hai đêm trong khu rừng này, càng đến giai đoạn sau, thì sẽ càng nguy hiểm, mỗi người tới chỗ này cũng chỉ vì tiền, vì khiến bọn họ tự giết hại lẫn nhau người đàn ông trung niên ghê tởm đó còn giới hạn danh sách chiến thắng trong vòng mười người.

    Karl Marx nói, có 50% lợi nhuận, tư bản liền bí quá hóa liều; vì 100% lợi nhuận, tư bản liền dám chà đạp lên mọi luật lệ của loài người; có 300% lợi nhuận, tư bản sẽ dám phạm bất kỳ tội ác nào, mặc kệ có nguy cơ bị treo cổ.

    Vì vậy Lâm Tịch tin tưởng, những người còn lại vì lấy được hai trăm vạn đó, sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết đồng loại của mình.

    Cô nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút tăng lên thực lực của mình, cô phải sống sót!
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng bảy 2020
  5. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 63: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Jess93

    Vào lúc nửa đêm, Lâm Tịch đang tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm đột nhiên mơ hồ nghe được một tiếng kỳ quái, cô lập tức ngừng đánh vào thủ tam âm vận chuyển công lực chảy về hướng đan điền, nếu không nhất định sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể.

    Lâm Tịch yên lặng cẩn thận lắng nghe, tiếng động đến từ lùm cây trên mặt đất, nghe tiếng tuyệt đối không phải một người hoặc là một con vật phát ra, cô lập tức nhẹ nhàng lung lay võng dưới thân, võng ba người nối liền với nhau, Giang Bội Linh mê man không có phát hiện, mà Chu Hiểu Lan vốn đang trực đêm lập tức nhạy bén ngẩng đầu nhìn xung quanh trước tiên, sau khi không có bất kỳ phát hiện nào, quay đầu nhìn về phía Lâm Tịch.

    Lâm Tịch dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có ba người mới có thể miễn cưỡng nghe được nói nhanh: "Cầm vũ khí thật tốt, trên mặt đất có ít nhất ba thứ gì đó đang đến gần."

    Võng của Giang Bội Linh tương đối gần Chu Hiểu Lan, Chu Hiểu Lan dứt khoát đưa tay lay Giang Bội Linh tỉnh lại: "Tiểu Linh, mau dậy đi!"

    "Làm sao vậy?" Giang Bội Linh ngây thơ mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, một tiếng thét chói tai suýt chút nữa bật ra, cô ta dùng một cái tay che miệng mình thật chặt, sợ mình không cẩn thận phát ra tiếng động gì đó.

    Chỉ thấy phía dưới võng bọn họ, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện những ánh mắt màu xanh lam hoặc xanh lục thuộc về động vật! Trong đêm tối, những ánh mắt lóe lên tia sáng giống như một đám ma trơi đến từ Địa Ngục, chớp tắt khiến người ta rợn tóc gáy!

    Đoán chừng có năm con trở lên, nghe tiếng rất giống sói hoặc là chó, trái tim Lâm Tịch siết chặt, ngay cả khi đối mặt người phụ nữ cầm súng MK5, cô cũng không khẩn trương như vậy! Sống qua đêm nay chính là ngày thứ sáu, chỉ cần lại kiên trì một ngày một đêm, bọn họ sẽ kiên trì tới ngày thứ bảy! Chẳng lẽ vào thời khắc sống còn này lại thất bại trong gang tấc như vậy, mất mạng trong miệng thú sao?

    Lâm Tịch biết, càng vào những lúc như vậy, càng không thể tự loạn trận cước, nếu không, chỉ có thể gia tăng tốc độ tử vong của phe mình.

    Ba người không dám phát ra một chút tiếng động nào, dường như trái tim của mỗi người đều sắp nhảy ra lồng ngực.

    Lâm Tịch nhìn kỹ những đôi mắt phía dưới kia, bọn chúng đang bao quanh tạo thành vòng vây theo một cách có trật tự, bao vây ba người họ, thỉnh thoảng sẽ phát ra một hai tiếng than nhẹ hoặc là tiếng nuốt nước miếng "Ùng ục," nghe thanh âm giống như vội vã không thể chờ nổi chuẩn bị ăn cơm, nhưng lại kỷ luật nghiêm minh, vây mà không công, dường như đang đợi cái gì.

    Thị lực Lâm Tịch vô cùng tốt, coi như không phải nhìn ban đêm như ban ngày, cũng có thể đại khái nhìn ra mấy con vật đó, nhỏ giọng nói: "Có ba con sói, một con chó săn, một con báo nhỏ, những con khác không biết. Bọn chúng vậy mà không cùng một giống loài, rất kỳ quái, tại sao không công kích lẫn nhau mà bao vây chúng ta ở nơi này chứ?"

    Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, quả thật là liên quân tám nước trong thế giới động vật nha!

    Giọng nói Giang Bội Linh cũng phát run: "Chị Băng, em thật sự sợ hãi!"

    Đợi những con vật ở phía dưới phát ra các loại thanh âm kỳ quái, vậy mà giống như đang tán gẫu, dường như đang đợi mệnh lệnh liền bắt đầu chém giết.

    Trí thông minh của tất cả động vật trong rừng rậm này cao như vậy? Mồ hôi Lâm Tịch đổ như thác, cô dường như cảm giác có thứ gì đó rất nguy hiểm đang núp trong bóng tối tới gần bọn họ hơn một chút.

    Chu Hiểu Lan đề nghị: "Chẳng phải động vật đều sợ lửa sao? Nếu không đốt lên bó đuốc?"

    Lâm Tịch theo bản năng lắc đầu một cái, nhớ đến hai người bọn họ đều nhìn không thấy, vì vậy nói: "Không ổn, tôi cảm giác còn có thứ gì đó đang đến gần, nếu như phía sau là động vật còn tốt, ngộ nhỡ là người cầm vũ khí, không phải ba người chúng ta sẽ thành bia sống?"

    "Nhưng cứ ở trên võng như vậy, ngộ nhỡ bọn chúng bò lên, chúng ta sẽ rất bị động." Hiếm khi Giang Bội Linh thông minh một lần.

    Lâm Tịch đột nhiên nói: "Chị Lan, chuẩn bị! Bắn về hướng những đôi mắt đó!"

    Sở dĩ chủ động xuất kích, là bởi vì Lâm Tịch cảm giác được lại có thứ gì đó đang đến gần, tốc độ đối phương cực nhanh, lúc cao lúc thấp, cô không thể đoán ra rốt cuộc đó là thứ gì.

    Hiện tại nếu như tiếp tục do dự quan sát, một lát nữa có thể sẽ lâm vào tình cảnh bị động càng nguy hiểm!

    Dù sao hiện tại bọn họ có thể lấy ánh mắt của đối phương làm bia ngắm, nhưng thân mình chúng lại ẩn trong bóng tối.

    Chẳng qua Giang Bội Linh không có vũ khí thuận tay, chỉ có thể gắt gao cầm liềm của mình. Lâm Tịch nhỏ giọng nói với Giang Bội Linh: "Tiểu Linh, lúc tôi và chị Lan giết những thứ trên mặt không sai biệt lắm, cô phải tranh thủ chạy trốn." Lâm Tịch chỉ về phía sau lưng họ: "Nhớ kỹ chạy bên này, tôi và chị Lan cản ở phía sau!"

    "Ừm!"

    "Tốt, hành động!" Lâm Tịch hạ lệnh ngắn gọn, cùng lúc nhắm chuẩn và bắn, một tiếng súng rõ ràng kèm theo tiếng đau đớn kêu rên, trên mặt đất thiếu đi hai ma trơi.

    Một tiếng "Vút" phát ra, bên phía Chu Hiểu Lan cũng may mắn đắc thủ trong một chiêu, tiêu diệt hai ngọn ma trơi, mũi tên của Chu Hiểu Lan đều thoa kiến huyết phong hầu đấy, con báo nhỏ xui xẻo đó, sau một lát co quắp liền hoàn toàn chết rồi.

    Vốn dĩ Lâm Tịch hi vọng vào việc tiêu diệt hai con giết gà dọa khỉ, tổ đội liên hợp quỷ dị này sẽ vì vậy mà giải tán, nhưng không ngờ những con vật còn lại đó, thế mà giống như không muốn sống điên cuồng gào thét về hướng bọn họ, dường như muốn xông lên chiếc võng không quá cao.

    Lâm Tịch giơ tay lại thêm một súng, lần này không bắn trúng đích, Lâm Tịch thầm nói đáng tiếc, ngược lại bên phía Chu Hiểu Lan bắn trúng mục tiêu lần nữa. Lâm Tịch nổ súng, dọn dẹp hết những con vật không biết là thứ gì, đang muốn cùng Chu Hiểu Lan nhảy xuống che chở Giang Bội Linh chạy trốn, đột nhiên phía sau có gió tanh gào thét mà tới, Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan phản ứng cực nhanh, gần như không chút do dự nhảy xuống từ võng.

    Lâm Tịch vừa rơi xuống đất, lập tức lăn khỏi chỗ, sau đó giơ tay lại là một súng, bắn vào con chó săn nghe tiếng gió mà tới, đôi mắt lóe lên ánh sáng tham lam đó vĩnh viễn nhắm lại.

    Lâm Tịch đã ngửi được mùi hôi thối nồng nặc trong miệng chó săn, chậm thêm một chút cũng có thể bị nó cắn bị thương. Cô không có thời gian suy nghĩ, vội vàng nhìn về phía Chu Hiểu Lan, vị trí Chu Hiểu Lan rơi xuống tốt hơn so với Lâm Tịch một chút, gần đó không có động vật, cho nên cũng không có nguy hiểm gì.

    Đúng lúc này, một tiếng thét lên thê lương vang lên, là Giang Bội Linh!

    Hiện tại đừng nói là Lâm Tịch, ngay cả Chu Hiểu Lan cũng nhìn thấy, Giang Bội Linh bị quấn chặt bởi một con trăn khổng lồ, hai mắt con trăn đó còn sáng hơn so với mắt sói, giống như hai ngọn đèn sáng, thân thể nó lớn bằng thùng nước, so sánh với nó mà nói Giang Bội Linh bị siết chặt có vẻ rất nhỏ bé.

    Con trăn lớn dùng thân thể khổng lồ quấn chặt Giang Bội Linh để cố định cô ta, sau đó nó ngẩng đầu lên thật cao, đôi mắt sáng như bóng đèn có thể để Lâm Tịch nhìn thấy những chiếc răng sắc nhọn hình sáu cạnh, rậm rạp chi chít trong cái miệng to như bồn máu khiến người ta sợ hãi, trên cơ bản nó vừa hạ miệng xuống, Giang Bội Linh chết chắc.

    Lâm Tịch giơ tay dùng tốc độ nhanh nhất bắn "Đùng đùng đùng" ba phát, bên kia Chu Hiểu Lan cũng hướng về phía con trăn lớn "Vút" bắn ra một mũi tên, bởi vì bôi kịch độc trên đầu mũi tên, Chu Hiểu Lan sợ ngộ thương Giang Bội Linh, không dám tùy tiện bắn mũi tên nỏ.

    Trên thân rắn lập tức đổ máu, sinh mệnh lực của súc sinh này rất mạnh, trong một thời gian vậy mà cũng không chết, đau đớn khiến nó liều lĩnh mở miệng lớn cắn về phía Giang Bội Linh lần nữa!

    Lâm Tịch vội vàng giơ tay bóp cò, một tiếng "Răng rắc" truyền đến, lòng của cô trầm xuống, không có đạn!

    Chu Hiểu Lan trở tay sờ về phía bao đựng tên, sắc mặt cũng thay đổi, cô ta cũng chỉ còn lại hai mũi tên nỏ!
     
  6. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 64: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 17

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 65: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 18

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 66: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 19

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 67: Nhiệm vụ thí luyện cuối cùng 20 (xong)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Jess93

    Bài viết:
    1,091
    Chương 68: Trứng? Trứng muối? Trứng vịt thối?

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng bảy 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...