Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Hệ Thống: Này Nam Thần, Trêu Chọc Đủ Chưa! - Mai Khai

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Partly cloudy, 29 Tháng năm 2021.

  1. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Xuyên Nhanh Hệ Thống: Này Nam Thần, Trêu Chọc Đủ Chưa! - Mai Khai

    [​IMG]

    Tác giả: Mai Khai

    Editor: Partly cloudy

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, Tương lai, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Ngọt sủng, Hệ thống, Song khiết ️, Xuyên nhanh, Tinh tế

    Ngày đào hố: 29/5/2021

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Partly cloudy

    Lời giới thiệu của dịch giả Partly cloudy

    Đây là câu chuyện giữa một Chữa trị viên làm việc cho bộ phận chữa trị của Vị diện hiệp hội và một anh chàng truy cô đến tay.

    Đây là câu chuyện với mô típ hệ thống, xuyên nhanh, nam nữ chính sẽ qua rất nhiều thế giới tiểu thuyết để sửa chữa lỗ hổng của thế giới đó, cùng nhau sửa, cùng nhau nảy sinh cảm tình.

    Văn án:

    Cô, một người có "bệnh" đối với người khác phái, kiêm chữa trị viên công tác tại Vị diện hiệp hội. Biểu hiện bên ngoài là người lười nhác, nội tâm bình tĩnh.

    Anh, một người được công chúng gọi là nam thần, thần tượng. Biểu hiện bên ngoài giống một cao thủ tình trường, nội tâm lại ngây thơ vô cùng..

    * * *

    Hạ Quý: "Tôi có bệnh, anh cách xa tôi một chút!" Nam thần nhào lên: "Không sao, vừa đúng lúc tôi là thuốc giải.."

    Lời còn chưa dứt, nam thần đã bị đá bay.

    Hạ Quý lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: "Thỉnh bảo trì khoảng cách an toàn, cám ơn!"

    Bọn họ một người là nam thần danh tiếng cao, một người lại có mâu thuẫn với đối tượng khác phái kiêm chức chữa trị viên tại Vị diện hiệp hội.

    Một lần ngoài ý muốn, làm hai người vốn dĩ không có khả năng liên quan lại dính vào cùng nhau..

    Từ đây, nam thần đuổi theo cô không dứt!

    #nam thần có trợ công, chống đỡ không được làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách! #
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 1 Hạ Quý hạ, Hạ Quý quý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hạ tiểu thư, thời gian không còn sớm, tôi khuyên cô thật sự nên về nhà nghỉ ngơi!"

    Một cô gái mặc váy ngắn màu đen bó sát dáng người gợi cảm nhìn một cô gái ngồi ở trước quầy bar nói.

    Kỳ thật cô muốn nói chính là: Tỷ tỷ! Cô không đi nghỉ, nhưng tôi còn muốn đóng cửa về nhà ngủ!

    Ở quầy bar, một cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình đang ngồi, phối một chiếc quần bút chì tôn lên eo nhỏ.

    Cô gái dáng người tinh tế, cho dù ăn mặc áo sơ mi rộng thùng thình như thế, vẫn không ngăn được dáng người quyến rũ hoàn mỹ của cô.

    Cô gái này, tên Hạ Quý.

    Hạ Quý quay đầu lại, thực tự nhiên giơ tay cuốn một chút lọn tóc màu nâu dài tới eo, ngũ quan tinh xảo bày ra không thể nghi ngờ.

    Đôi đồng tử màu lam sắc, lông mi dài đậm rũ xuống, ánh mắt của cô trước sau là nhàn nhạt, tựa hồ đối cái gì đều không chút để ý.

    Khóe miệng giơ lên một độ cung nhợt nhạt, nhưng nếu người quen cô, liền biết lúc này cô kỳ thật không cười, chỉ là cô có thói quen gợi lên một độ cung mà thôi.

    Trên người Hạ Quý có một loại khí chất độc đáo, duy chỉ thuộc về cô.

    Nghe được người đẹp mặc váy đen nói, Hạ Quý mới nhìn nhìn thời gian.

    Rạng sáng 5 giờ rưỡi, cách thời gian đi làm 8 giờ rưỡi chỉ còn ba giờ.

    Cô thở dài, thầm nghĩ thời gian như thế nào lại lâu trôi qua như vậy?

    Mắt thấy khách trong quán bar đã đi từ sớm, cô đem ly rượu trong tay đưa lên môi đỏ thắm uống một hơi cạn sạch, sau đó đem ly rượu đặt ở trên quầy bar.

    "Đúng vậy, tôi cũng nên về nhà nghỉ ngơi." Thanh âm của cô rất êm tai, cùng khí chất của cô giống nhau, mang theo không chút để ý lười biếng.

    Nhìn bóng dáng Hạ Quý rời đi, người đẹp mặc váy đen nhịn không được lắc đầu.

    Hạ Quý là khách quen của quán bar, mỗi ngày chỉ cần cô mở cửa, người khách đầu tiên thăm quán bar của cô chính là Hạ Quý.

    Mà mỗi ngày người khách cuối cùng rời đi cũng là Hạ Quý!

    Hạ Quý tới, không thích để ý tới những nam nhân đến gần cô, chính mình ngồi ở trên quầy bar uống rượu.

    Từ lúc cô khai trương, uống đến lúc cô đóng cửa.

    Có đôi khi thật là không nghĩ ra --

    Hạ Quý rời khỏi quán bar, mở cửa xe của mình, xuyên qua dãy cao ốc, trở lại chỗ ở của chính mình.

    Thời điểm trên đường còn dùng điều khiển từ xa mở đèn trong nhà, mở TV.

    Thời điểm trở lại chỗ ở, trong TV chính đang phát một bộ phim ngôn tình thần tượng thanh xuân vườn trường Mary Sue được hoan nghênh nhất.

    Hạ Quý cô không thích xem TV, cô chỉ là thích trong nhà có thanh âm.

    Cởi cao gót màu ngân bạch ra, để chân trần, một bên cởi quần áo một bên hướng phòng tắm đi.

    TV trong phòng tắm cũng đang mở, nghe bên trong có thanh âm, trong lòng Hạ Quý mới cảm thấy thoải mái chút.

    Thời điểm tiến vào phòng tắm, cô đã cởi hết chính mình, lộ ra làn da trắng nõn cùng dáng người hoàn mỹ.

    Nhàn nhạt nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình, cô xoay người nhấc chân vào bồn tắm đầy nước ấm.

    Lười biếng dựa vào bồn tắm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

    Cô tên Hạ Quý, một cô nhi, một người không biết cha mẹ chính mình là ai.

    Từ lúc có ký ức tới nay, cô đều là sinh hoạt ở trong cô nhi viện ở Tinh cầu.

    Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tiến vào địa phương tên là Vị diện hiệp hội công tác.

    Ở nơi đó, quản lý 3000 thế giới tiểu thuyết.

    Đối với Hạ Quý, Vị diện hiệp hội là địa phương thần kỳ.

    Bởi vì từ nơi đó, cô có thể đi đến các thế giới khác nhau trong tiểu thuyết!

    Nghề nghiệp của cô là: Lỗ hổng chữa trị viên.

    Nga, gần nhất cô lại bỏ thêm cái chức nghiệp: Năng lượng thu thập viên.

    Công tác chính của Lỗ hổng chữa trị viên là đi vào thế giới tiểu thuyết có lỗ hổng để chữa trị lỗ hổng, phòng ngừa thế giới tiểu thuyết bởi vì lỗ hổng không cách nào chữa trị mà sụp xuống hủy diệt.

    Mà công tác của Năng lượng thu thập viên là tiến vào thế giới tiểu thuyết tương đối bi thảm hoặc oán khí tương đối nặng, giúp các ký thể hoàn thành tâm nguyện để đạt được nhiều hoặc ít năng lượng.

    Cô đã công tác tại Vị Diện hiệp hội ba tháng, mỗi ngày đều phải đi đến ít nhất một thế giới tiểu thuyết.

    Bởi vì thời gian trong thế giới tiểu thuyết cùng thời gian thế giới hiện thực kém xa, thời điểm vừa mới bắt đầu cô còn có chút không thích ứng.

    Nhưng sau chậm rãi, cô đã cảm nhận được niềm vui trong đó.

    Sinh hoạt nhàm chán như vậy, đi chữa trị lỗ hổng cùng hoàn thành tâm nguyện của ký thể cũng coi như là cách để làm thời gian trôi qua!

    Hơn nữa, còn có thể trải nghiệm nhân sinh khác nhau!

    Ngắn ngủi ba tháng, Hạ Quý cảm thấy tuổi tâm lý của mình đã mấy trăm tuổi.

    Cô đã trở thành quá quá nhiều thân phận khác nhau, tính cách người khác nhau, mỗi lần cô đều sẽ lựa chọn ở thế giới kia xong cả đời, bởi vì cô cảm thấy cuộc đời như vậy mới tính là hoàn chỉnh.

    Cô rất thích đi đến thế giới tiểu thuyết, bởi vì ở nơi đó, đa số ký thể đều có người nhà.

    Có nơi người nhà yêu thương cô, đương nhiên cũng có nơi người nhà không yêu thương cô.

    Nhưng mặc kệ nói như thế nào.. Tóm lại là có người nhà.

    Cô không có người nhà, cô không biết người nhà chính mình là ai.

    Mỗi ngày đến thời gian tan tầm, người khác đều cao hứng vì có thể về nhà.

    Mà cô, lại ước gì mỗi ngày đều có thể tăng ca.

    Mỗi lần tan tầm, cô đều không chọn về nhà, mà là đi tìm quán ăn để ngồi, thẳng đến lúc quán bar bắt đầu buôn bán thì lại đi quán bar uống rượu.

    Nhà, đối Hạ Quý mà nói, là một danh từ cô độc.

    Trong nhà không có người, trong nhà lạnh đến xương.

    Bên tai nghe thanh âm từ TV, Hạ Quý rất quen thuộc thể loại tiểu thuyết cải biên thành phim thần tượng.

    Rất cẩu huyết, không đâu vào đâu.

    Nhưng thể loại phim truyền hình này, đoạn thời gian gần đây rất được hoan nghênh ở Tinh tế.

    Thật là kỳ quái? Rõ ràng là khoa học kỹ thuật các loại đều đã phát triển, mà nhân loại lại thích như thế loại hình cẩu huyết như vậy.

    Đã từng, ở thời điểm cô chưa sinh ra, rất nhiều nhân loại thời điểm ấy thiếu khuyết cảm tình.

    Nhân loại ở đây tuổi thọ quá dài, tuổi thọ phổ biến là hai trăm năm mươi tuổi, người chết trẻ nhất cũng là hai trăm tuổi, người trường thọ nhất có thể sống đến 300 tuổi.

    Cho nên trong thế giới hiện thực, 40 tuổi mới tính là thành niên.

    Có lẽ là do sống được rất lâu, cho nên bọn họ giống như là một người máy có máu có thịt.

    Bất kể là học tập, công tác, kết hôn, sinh con, đều như là nhiệm vụ mà hoàn thành.

    Bất kể là nam nhân, hay là nữ nhân.

    Bọn họ đối sinh hoạt không hề theo đuổi, nói khó nghe thì giống như là ' cái xác không hồn '.

    TV? Bọn họ chỉ dùng để xem tin tức, căn bản không có phim truyền hình nào có thể xem.

    Tiểu thuyết? Tiểu thuyết cái gì? Bọn họ chỉ biết Vị diện hiệp hội quản lý 3000 thế giới tiểu thuyết.

    Nhưng mà, cái đó có quan hệ gì với bọn họ đâu?

    Toàn bộ Tinh tế, thật giống như mất đi sinh khí, cơ hồ không có tiếng nói cười sung sướng, không có nhân sinh lạc thú.

    Thẳng đến 60 năm trước, tổng thiết kế hệ thống Vị diện hiệp hội - Hạ Luân thiết kế ra một hạng mục, Hội trưởng Vị diện hiệp hội tiền nhiệm Tịch Tử Thu tự mình thí nghiệm hạng mục đó.

    Từ đó về sau, nhân loại ở Tinh tế liền thay đổi.

    Phim thần tượng cẩu huyết, kịch Mary Sue, phim truyền hình gia đình, kịch cổ trang trạch đấu, cung đấu, loạn thế anh hùng..

    Còn có các loại gameshow, các loại show thực tế.

    Từ khi cô có ký ức tới nay, sinh hoạt của nhân loại Tinh tếchính là rất phong phú.

    Trừ bỏ việc khoa học kỹ thuật so với trong thế giới tiểu thuyết phát triển một chút, thì những cái khác tiểu thuyết và thế giới nhân loại không khác nhau gì.

    Bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của bồn tắm: "Tích tích~thời gian tắm quá dài sẽ ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh~"

    Lông mi Hạ Quý run rẩy, mở mắt ra.

    "Rào" một tiếng từ bồn tắm đứng lên, mặc áo tắm dài rời khỏi phòng tắm.

    Rót cho chính mình một ly rượu, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đèn đuốc sáng trưng, chờ bình minh đến..
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2021
  4. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 2 Nữ phản diện trọng sinh & xuyên qua, lỗ hổng sinh ra

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm 8 giờ rưỡi, Hạ Quý đúng giờ tới Vị diện hiệp hội.

    Cô mặc đồng phục, sau khi xác nhận vân tay và đồng tử, cô thành công tiến vào địa phương mình công tác: Bộ phận chữa trị.

    Mới vừa đi vào, liền thấy nhân viên công tác bên trong loạn thành một đoàn.

    Hạ Quý nhướng mày, không chút để ý đi đến vị trí làm việc của mình ngồi.

    Nhưng mới vừa ngồi xuống, cô đã bị trưởng phòng bộ phận chữa trị gọi lại: "Hạ Quý cô tới vừa lúc! Tôi vừa muốn gọi cô!"

    Hạ Quý đứng lên, xoay người nhìn bộ trưởng: "Trưởng phòng chuyện gì vậy?"

    Trưởng phòng nói: "Vừa tới Vị diện hiệp hội, tôi liền phát hiện có rất nhiều thế giới tiểu thuyết xảy ra va chạm, sau đó sinh ra nhiều lỗ hổng."

    "Vừa rồi bộ phận xét duyệt bên kia xét duyệt qua, lỗ hổng cơ bản đều là nữ phản diện trọng sinh hoặc là nữ phản diện xuyên qua. Thế giới tiểu thuyết nguyên bản đang tốt, bởi vì nữ phản diện xuyên qua hoặc trọng sinh, dẫn tới thế giới sinh ra hỗn loạn, nguyên nữ chủ uổng mạng."

    Trưởng phòng nói rõ ràng như vậy, Hạ Quý đương nhiên biết là có ý tứ gì.

    Cô gật đầu: "Được, vậy bây giờ tôi liền đi vào thế giới tiểu thuyết."

    Nói xong, Hạ Quý liền tự mình đi đến phòng truyền tống.

    Trưởng phòng bộ phận chữa trị sửng sốt, sau đó vui mừng cười.

    Một ngày ở thế giới hiện thực bằng vài thập niên ở thế giới tiểu thuyết, thậm chí là mấy trăm năm, bằng không thì sẽ rất ít chữa trị viên chịu tiến vào thế giới tiểu thuyết.

    Ngẫu nhiên đi một hai lần còn có thể, nhưng nếu đi mỗi ngày, vậy sẽ làm người đó chịu không nổi.

    Ít nhất, rất nhiều người chịu không nổi.

    Cho nên Vị diện hiệp hội bọn họ bộ phận nào cũng không thiếu người, chỉ có bộ phận chữa trị là thiếu người!

    Hạ Quý, tuy rằng mới công tác ba tháng, nhưng trưởng phòng bộ phận chữa trị rất xem trọng cô.

    Cô cùng người khác không giống nhau, mỗi lần trở về tâm tình dao động không lớn, hiển nhiên là không chịu ảnh hưởng của người hoặc vật trong thế giới tiểu thuyết.

    Cho nên cô, trời sinh thích hợp làm chữa trị viên!

    Hạ Quý thay trang phục vô khuẩn, nằm vào khoang dinh dưỡng để truyền tống.

    Theo thói quen, trước khi cô truyền tống chính mình đi vào thế giới tiểu thuyết sẽ nằm lẳng lặng ở khoang dinh dưỡng trong chốc lát.

    Công tác ba tháng, cô không cố tình lựa chọn thế giới tiểu thuyết mình đi vào, bất kỳ thế giới nào cô tới cũng đều có ý tứ.

    Bất quá điều cô lo lắng duy nhất, chính là tâm nguyện của ký thể sẽ là cái gì.

    Cô hy vọng tâm nguyện không phải là 'làm người tôi thích có thể thích tôi'.

    Trời biết, cô có bao nhiêu không thích đi tiếp xúc nam nhân.

    Cũng không phải không thích, chỉ là trong lòng.. Có chút mâu thuẫn.

    Thật ra, là cực kỳ mâu thuẫn!

    Cô không biết vì cái gì, từ nhỏ luôn mâu thuẫn với người khác phái.

    Bởi vì gặp phải tâm nguyện của ký thể kiểu này, dẫn tới việc cô thất bại nhiệm vụ rất nhiều lần.

    Cũng không trách cô, những nam nhân mà ký thể thích, đều phá lệ ghê tởm.

    Cho nên một lần cô không nhịn được.. Đem những nam nhân đó 'xử đẹp'.

    Vì thế, cô bị khấu trừ không ít điểm.

    Mở mắt ra, ấn nút truyền tống, đem sóng điện não chính mình truyền tống vào thế giới tiểu thuyết.

    - -

    Hạ Quý không biết, thời điểm cô còn nằm ở khoang dinh dưỡng, phòng truyền tống của bộ phận chữa trị đón tiếp vị khách đặc biệt.

    Nếu cô nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra được anh chính là thần tượng minh tinh dạo gần đây của Tinh tế, là nam thần của công chúng -- Cố Ngôn Vũ.

    Bên người Cố Ngôn Vũ, là Hội trưởng Vị diện hiệp hội đương nhiệm, Tịch Tư Trầm.

    Tịch Tư Trầm ăn mặc một thân tây trang màu đen, trên mặt không có biểu tình dư thừa: "Anh xác định muốn vào thế giới tiểu thuyết?"

    Cố Ngôn Vũ đã thay trang phục vô khuẩn, anh nghiêng đầu, cho Tịch Tư Trầm một nụ cười mị hoặc mà nữ nhân nhìn thấy tuyệt đối chảy máu mũi.

    Khuôn mặt tinh xảo, trắng nõn giống như làn da sữa bò, rõ ràng trắng hơn so một ít nữ nhân, nhưng không có vẻ nữ tính, ngược lại còn rất có khí nam nhân.

    Chính là cho người ta cảm thấy, nam nhân tinh xảo cương khí chính là loại cảm giác này.

    Cố Ngôn Vũ là diễn viên biến hóa rất nhiều phong cách, anh có thể là băng sơn giáo thảo trong phim thần tượng thanh xuân vườn trường, cũng có thể là nam nhi nhiệt huyết trong kịch chiến tranh thiết huyết.

    "Đương nhiên, nghe nói thế giới tiểu thuyết rất có ý tứ~khó được nghỉ ngơi một lần, tôi muốn đi thử~" Cố Ngôn Vũ cười nói.

    Đều là con trong thế gia, anh cùng Tịch Tư Trầm từ nhỏ liền nhận thức là bằng hữu.

    Cố Ngôn Vũ hiểu biết Tịch Tư Trầm, Tịch Tư Trầm đồng dạng hiểu biết Cố Ngôn Vũ.

    Tịch Tư Trầm nâng cằm: "Vậy anh đi vào khoang dinh dưỡng nằm đi."

    Cố Ngôn Vũ liếc mắt nhìn khoang dinh dưỡng một cái, đi qua nằm xuống.

    Tịch Tư Trầm đi tới, nói: "Trước nhắc nhở anh, đi đến thế giới tiểu thuyết, anh sẽ không có ký ức của chính mình, nếu anh ở bên kia tử vong, sóng điện não liền sẽ tự động đem anh truyền tống trở về."

    "Biết rồi biết rồi~ai đúng rồi, các anh có thể an bài hệ thống không, hoặc là công lược giả tới công lược tôi?" Cố Ngôn Vũ vẻ mặt chờ mong nhìn Tịch Tư Trầm.

    "Cũng không có! Anh còn có đi hay không? Đổi ý còn kịp."

    "Đi! Như thế nào không đi!" Khi nói chuyện, Cố Ngôn Vũ còn nhìn, muốn đem khoang dinh dưỡng đóng lại.

    Tịch Tư Trầm ấn một cái nút, đem khoang dinh dưỡng đóng lại.

    Nhìn Cố Ngôn Vũ nằm trong khoang dinh dưỡng cười xua tay, Tịch Tư Trầm xoay người đi ra ngoài.

    Hắn nói với trưởng phòng bộ phận chữa trị: "Đem hắn truyền tống đến một thế giới tiểu thuyết tương đối an toàn. Tốt nhất thế giới kia có chữa trị viên ở, đừng cho hắn nháo ra chuyện xấu gì."

    Tịch Tư Trầm lo lắng, cũng không phải là Cố Ngôn Vũ sẽ gặp được nguy hiểm, mà là lo lắng thế giới tiểu thuyết sẽ tạo thương tổn cho hắn.

    Này, Tịch Tư Trầm không nghĩ việc cho Cố Ngôn Vũ đi vào thế giới tiểu thuyết mới là nguyên nhân chân chính.

    Có chữa trị viên ở nơi đó, ít nhất còn có thể khống chế được.

    Trưởng phòng bộ phận chữa trị nghĩ nghĩ, hướng Tịch Tư Trầm nói: "Có một chữa trị viên tố chất rất tốt, đem Cố thiếu gia truyền tống đến thế giới kia thì thế nào?"

    Người trưởng phòng bộ phận chữa trị nói, chính là Hạ Quý.

    Hắn cho rằng Hạ Quý là chữa trị viên tố chất tốt nhất mà hắn gặp qua!

    Tịch Tư Trầm gật gật đầu, tỏ vẻ có thể.

    Hắn nhấc chân, chuẩn bị rời đi bộ phận chữa trị, chỉ là đi đến một nửa lại dừng lại.

    Quay đầu, nhìn trưởng phòng bộ phận chữa trị: "Ký thể của anh ta, nhất định phải chọn lựa thọ mệnh đoản chút."

    Anh cũng không muốn Cố Ngôn Vũ đi qua sẽ bá chiếm nhân sinh người khác.

    Trưởng phòng liên tục gật đầu: "Vâng!"

    Tịch Tư Trầm lúc này mới xoay người, rời khỏi bộ phận chữa trị.

    Chờ Tịch Tư Trầm đi rồi, trưởng phòng bộ phận chữa trị mới đi xem tình huống thế giới tiểu thuyết Hạ Quý đi vào, cùng với chọn lựa ký thể thích hợp với Cố Ngôn Vũ.

    Chọn lựa rất nhiều, mới chọn lựa một người ở hai mươi mấy tuổi liền qua đời ngoài ý muốn.

    Người này, còn cách Hạ Quý.. Đặc biệt gần!

    Vì thế, trưởng phòng đem sóng điện não Cố Ngôn Vũ, truyền tống tới Hạ Quý nơi thế giới kia --

    Chữa trị viên: Hạ Quý

    Tuổi: 45

    Giới tính: Nữ

    Điểm tích lũy: 998

    Tinh tế tệ: 1950

    Ba lô :(không)

    Bàn tay vàng: Khí cảnh báo nguy cơ tính vĩnh cửu lỗ hổng (mỗi lần nơi thế giới xuất hiện lỗ hổng, liền sẽ tự động phát ra cảnh báo)

    Thấu thị mắt hào quang vai chính (có thể nhìn thấy được hào quang vai chính nam chủ hoặc nữ chủ)

    - -
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2021
  5. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 3 Tổng tài mang cầu kiều thê (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Quý vừa đến thế giới tiểu thuyết, chưa kịp mở mắt, liền cảm nhận đau đầu trước.

    Là loại cảm giác đau đầu đến sắp nổ tung!

    Nhưng mặc kệ đau nhức, Hạ Quý chỉ là hơi hơi nhíu mày sau đó buông ra.

    Trở mình, không chỉ là đau đầu, hạ thân cũng đau!

    Hạ thân đau?

    Hạ Quý mở mắt ra, nhìn đến, là sườn mặt của một nam nhân.

    Một sườn mặt của nam nhân soái khí trẻ tuổi!

    Không, đây không phải trọng điểm!

    Trọng điểm là.. Người nam nhân này không mặc quần áo, liền như vậy nằm bên người cô!

    Trọng điểm là.. Cô cũng không có mặc quần áo!

    Cho nên, vì cái gì hạ thân cô đau?

    Trong lúc nhất thời, từ trước đến nay gặp được bất kỳ tình huống đều phi thường bình tĩnh, Hạ Quý không bình tĩnh.

    Trở thành chữa trị viên ba tháng, cô đi đến rất nhiều thế giới tiểu thuyết, rất ít thế giới cô ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ.

    Mỗi một lần, cô đều đem thân thể của ký thể bảo hộ rất khá! Tuyệt đối không cho bất kỳ một người nam nhân cơ hội đụng chạm!

    Nhưng lần này.. Lần này..

    Làm sao bây giờ, thật muốn giết người nam nhân này, làm sao bây giờ?

    Ngay thời điểm Hạ Quý đối với nam nhân xa lạ này sinh sát ý, hắn liền đã tỉnh.

    Nhận thấy được người nam nhân này muốn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của Hạ Quý chính là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

    Thời điểm nam nhân tỉnh lại, tựa hồ cũng giống Hạ Quý là đau đầu, che đầu lại nhăn mặt.

    Nhưng khi hắn nhìn đến Hạ Quý nằm ở bên cạnh, đầu tiên là ngẩn người, sau đó trừng lớn đôi mắt, đột nhiên nhảy dựng lên: "Ta thao thao thao a!"

    Như là thấy quỷ.

    "Ta thao! Tấm thân xử nam ta quý trọng hai mươi mấy năm, liền như vậy bị phá? Ta thao! Nữ nhân này là ai?"

    Nghe được nam nhân liên tục nói mấy cái 'ta thao', Hạ Quý do dự không biết nên tỉnh lại hay không.

    "Không được không được! Ta soái như vậy~vạn nhất nữ nhân không biết là ai này muốn ta phụ trách làm sao bây giờ? Không được không được! Ta phải rời khỏi nơi này nhanh lên!"

    Nói xong, nam nhân liền chạy nhanh mặc vào quần áo của mình, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng này.

    Nghe được tiếng đóng cửa, Hạ Quý chậm rãi mở to mắt.

    Tuy rằng ánh mắt của cô đã khôi phục lại lười biếng cùng đạm nhiên, nhưng cảm xúc bực bội trong mắt chợt lóe vẫn là không có cách nào bỏ qua.

    Bị người ngủ còn chưa tính, trước đây ký thể của cô cũng từng có không phải xử nữ hoặc là kết hôn.

    Nhưng lần này, chân trước mới vừa lăn giường xong, chân sau cô liền tới rồi.

    Thân thể truyền đến cảm giác quá mãnh liệt, cô liền có loại.. Cùng người lăn giường chính là cảm giác của cô lúc này!

    Thầm tính, sự tình nếu đã thành kết cục đã định, vậy chỉ có thể tiếp thu và quên đi.

    Giết người vẫn nên miễn, nơi này vừa thấy liền biết là hiện đại, hơn nữa vừa rồi nam nhân kia..

    Hạ Quý cho rằng, cô cả đời này đều sẽ không liên quan đến hắn!

    Hít sâu vài cái, cảm xúc nhỏ lúc nãy đã không còn.

    Cô nhìn nhìn bốn phía, thời điểm vừa rồi mở mắt ra thời điểm đều chú ý đến nam nhân kia, còn chưa chú ý hoàn cảnh chung quanh.

    Nơi này, là một phòng khách sạn.

    Nhìn nhìn thời gian, mới buổi sáng 8 giờ, cách 12 giờ trả phòng còn bốn giờ.

    Ân, cô vẫn là nên tiếp thu cốt truyện cùng ký ức thật tốt trước --

    Ngô Tưởng Tưởng, nguyên nữ chủ thế giới này, 22 tuổi.

    Nguyên cốt truyện, Ngô Tưởng Tưởng này chỉ là tham gia một buổi tụ hội trung học, đã bị người có ý xấu hạ dược.

    Ngô Tưởng Tưởng chạy thoát ra, còn gọi điện thoại kêu Ngưu Lang.

    Cô ấy nghĩ, dù cho chính mình phải bị người ngủ, cũng tuyệt đối không thể lợi cho người xấu đã hạ dược cô!

    Nhưng không nghĩ tới, cô lại đem tổng tài bá đạo.. Cũng chính là nguyên nam chủ Liêu Vũ Sâm cho là Ngưu Lang để ngủ!

    Cô ấy cũng không biết Liêu Vũ Sâm không phải là Ngưu Lang, thời điểm rời đi còn để lại tiền.

    Ngày hôm sau, cô ấy đi tập đoàn Liêu thị phỏng vấn, vừa lúc đụng phải tổng tài Liêu thị Liêu Vũ Sâm.

    Lúc ấy mới biết.. Ngủ cùng mình không phải Ngưu Lang, mà là bá đạo tổng tài!

    Liêu Vũ Sâm tuyển dụng Ngô Tưởng Tưởng, cho cô trở thành trợ lý của mình, loại trợ lý tư nhân.

    Hai người mỗi ngày ở chung, cô còn thường xuyên bị Liêu Vũ Sâm cưỡng bách lăn giường.

    Chậm rãi, hai người sinh ra cảm tình lẫn nhau, trở thành tình nhân.

    Chỉ là nguyên cốt truyện nguyên nam nữ chủ hiểu lầm không ít, hiểu lầm lớn nhất làm Ngô Tưởng Tưởng bỏ đi, lúc ấy cô đã mang thai.

    Vài năm sau trở về, mang theo đứa con trai xuất hiện trước mặt Liêu Vũ Sâm.

    Hai người đương nhiên lại là một phen dây dưa, cuối cùng vẫn là HE.

    Ân, đây là nguyên cốt truyện.

    Nếu là nguyên cốt truyện không thay đổi, cũng không đến mức làm chữa trị viên là cô vào đây.

    Thế giới này có nữ phản diện, bị xuyên qua!

    Nữ phản diện cao phú mỹ Trần Mỹ Kiều, ở trước lúc nguyên nữ chủ Ngô Tưởng Tưởng gặp được nguyên nam chủ Liêu Vũ Sâm, xuyên qua.

    Sau khi xuyên qua, cô ta chẳng những có ký ức lúc trước của nguyên chủ, còn có ký ức lúc sau của nguyên chủ.

    Nói cách khác, cô ta có được tiên cơ!

    Đã chịu ảnh hưởng của nguyên chủ, Trần Mỹ Kiều cũng thích Liêu Vũ Sâm.

    Cô ta biết Ngô Tưởng Tưởng sẽ bị hạ dược, cũng biết đến lúc đó Liêu Vũ Sâm khẳng định sẽ cùng cô ngẫu nhiên gặp được.

    Vì thế, Trần Mỹ Kiều cố ý buổi tối ngày Ngô Tưởng Tưởng bị hạ dược quấn lấy Liêu Vũ Sâm, làm hắn không thoát thân để ngẫu nhiên gặp được Ngô Tưởng Tưởng.

    Như vậy, Liêu Vũ Sâm sẽ không cùng Ngô Tưởng Tưởng lăn giường.

    Trần Mỹ Kiều căn bản là không muốn ngăn cản Ngô Tưởng Tưởng bị hạ dược, cô ta mới lười đến quản Ngô Tưởng Tưởng bị hạ dược lúc sau sẽ với ai lăn giường đâu!

    Nói đến, ở đây cũng có chút tình tiết.

    Hạ Quý vốn dĩ cho rằng nam nhân ngủ cùng cô cả đời này sẽ không chạm mặt, nhưng không nghĩ tới hắn vẫn là nam phụ!

    Ngô~xem như nguyên nam phụ đi.

    Khương Diệc Thần, 27 tuổi, Thái Tử gia Tập Đoàn Khương Thị.

    Nguyên cốt truyện nhắc tới Khương Diệc Thần chính là nam phụ đối với nữ chủ phi thường si tâm, từ quốc nội đuổi tới nước ngoài, trong lúc Ngô Tưởng Tưởng mang thai càng dốc lòng chiếu cố.

    Sau khi hài tử sinh ra, Khương Diệc Thần thậm chí đem hài tử trở thành con chính mình yêu thương.

    Chỉ tiếc, nguyên cốt truyện Ngô Tưởng Tưởng chỉ yêu Liêu Vũ Sâm, cho nên đến cuối cùng cũng chưa tiếp thu Khương Diệc Thần.

    Nhưng Trần Mỹ Kiều xuyên qua..

    Trần Mỹ Kiều xuyên qua, Ngô Tưởng Tưởng vẫn như cũ bị hạ dược, vẫn như cũ gọi điện thoại kêu Ngưu Lang.

    Nhưng lần này, cô lại lầm đem Khương Diệc Thần trở thành Ngưu Lang.

    Lúc ấy Khương Diệc Thần cũng là uống đến say mèm, liền kém bất tỉnh nhân sự.

    Có Ngô Tưởng Tưởng chủ động, Khương Diệc Thần cũng là không chịu đựng được dụ hoặc.

    Sau đó, hai người tự nhiên mà vậy lăn khăn trải giường.

    Buổi sáng hôm sau là Khương Diệc Thần tỉnh lại trước, cùng thời điểm Hạ Quý tới. Lo lắng sẽ bắt hắn phụ trách, cho nên Khương Diệc Thần liền chạy trước.

    Sau đó Khương Diệc Thần ở trên phố ngẫu nhiên gặp được Ngô Tưởng Tưởng, Khương Diệc Thần phát hiện Ngô Tưởng Tưởng cũng không nhớ rõ hắn, ngược lại không cao hứng.

    Vì thế, hắn liền bắt đầu đi quấn lấy Ngô Tưởng Tưởng.

    Không có cùng Liêu Vũ Sâm lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp được Ngô Tưởng Tưởng, thời điểm đi phỏng vấn cũng là bị Trần Mỹ Kiều nghĩ cách không cho thông qua.

    Ở thời điểm Ngô Tưởng Tưởng không biết, Trần Mỹ Kiều nơi chốn đều chỉnh cô, làm mọi chuyện của cô không thuận.

    Ngô Tưởng Tưởng chỉ tưởng vận khí chính mình không tốt, cho nên căn bản là không nghĩ nhiều.

    Cứ vậy rất nhiều chuyện đều thay đổi, nhưng Khương Diệc Thần vẫn là giống nguyên cốt truyện thích Ngô Tưởng Tưởng, sau đó bắt đầu theo đuổi cô.

    Lần này không có Liêu Vũ Sâm xuất hiện trước, Ngô Tưởng Tưởng tự nhiên đáp ứng Khương Diệc Thần theo đuổi.

    Cứ như vậy, Ngô Tưởng Tưởng cùng Khương Diệc Thần trở thành nam nữ bằng hữu, bắt đầu kết giao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  6. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 4 tổng tài mang cầu kiều thê (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng không nghĩ tới, Trần Mỹ Kiều thế nhưng lại thích Khương Diệc Thần!

    Rõ ràng cô ta đã thành công làm Liêu Vũ Sâm thích cô ta, hơn nữa còn cùng cô ta đính hôn, lại còn chạy tới dây dưa Khương Diệc Thần.

    Khương Diệc Thần đối với Trần Mỹ Kiều, không lưu tình chút nào cự tuyệt.

    Trần Mỹ Kiều cho rằng hết thảy chuyện này đều do Ngô Tưởng Tưởng, cho rằng bởi vì Ngô Tưởng Tưởng là nữ chủ, cho nên Khương Diệc Thần mới cự tuyệt cô ta.

    Trần Mỹ Kiều vài lần muốn mạng Ngô Tưởng Tưởng, cô ta nghĩ nếu Ngô Tưởng Tưởng chết, thì cô ta chính là nữ chủ.

    Nhưng mỗi lần, Ngô Tưởng Tưởng đều bình an chạy ra.

    Cuối cùng một lần, Trần Mỹ Kiều thuê người đặt trong xe Ngô Tưởng Tưởng trong xe thuốc nổ.

    Chỉ cần khởi động xe, toàn bộ xe đều sẽ nổ mạnh trong nháy mắt.

    Nhưng khi đó.. Ở trong xe ngoài Ngô Tưởng Tưởng, còn có Khương Diệc Thần!

    Cho nên, Ngô Tưởng Tưởng cùng Khương Diệc Thần đều bị Trần Mỹ Kiều cấp nổ chết --

    Tiếp thu xong cốt truyện cùng ký ức, biểu tình trên mặt Hạ Quý vẫn không có biến hóa gì như cũ, cô giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương.

    Hít một hơi thật sâu, cô từ trên giường ngồi dậy.

    Hiện tại hạ thân của cô vẫn không quá thoải mái, nhưng so với lúc vừa mới xuyên vào đây khi khá hơn nhiều.

    Thân mình trần, liền như vậy đi vào phòng tắm.

    Thực mau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước xôn xao.

    Nửa giờ sau, tiếng nước mới ngừng lại.

    Hạ Quý mặc áo tắm dài màu trắng, chân trần bước ra, tóc đen dài ngang eo ướt dầm dề, còn nhỏ nước.

    Cầm lấy di động nhìn nhìn thời gian, 10 giờ 15 phút.

    Cô cúi đầu, mắt nhìn quần áo tùy ý bị ném dưới đất, đã nhàu nát.

    Trong mắt xẹt qua nhợt nhạt ghét bỏ, cô mới không muốn mặc quần áo dơ cùng mùi rượuđâu!

    Ngón tay cái ở trên màn hình di động hoạt động một chút, tìm được thông tin liên lạc ghi chú 'Ái Phi thân ái', gọi qua.

    Bên kia, thực mau liền có người tiếp, mơ mơ màng màng: "Uy?"

    Hạ Quý điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó học theo ngữ khí của Ngô Tưởng Tưởng mở miệng nói: "Ái Phi.. Mình.. Ngày hôm qua mình cùng một nam nhân lăn giường.."

    Ngữ khí kia, cực kỳ sợ hãi, rất khiếp sợ cùng không dám tin tưởng.

    Người bên kia sau khi nghe được, đầu óc vốn đang không thanh tỉnh trong nháy mắt liền thanh tỉnh: "Cậu nói gì?"

    Thi Ái Phi, bạn cùng phòng kiêm khuê mật Ngô Tưởng Tưởng.

    *闺蜜:/guī mì / khuê mật (bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái)

    Hai người, một người tính cách mơ mơ màng màng, một người tính cách tùy tiện.

    Thi Ái Phi từ trên giường ngồi dậy, mắt nhìn giường Ngô Tưởng Tưởng: "Trời đất! Ngô Tưởng Tưởng, đêm qua cậu không trở về!"

    Cô biết Ngô Tưởng Tưởng đi tham gia buổi tụ hội bạn học trung học, nhưng cũng không biết Ngô Tưởng Tưởng một đêm chưa về!

    Tuy rằng.. Các cô ở cùng phòng ngủ.

    Nhưng đêm qua cô chơi trò chơi tới rạng sáng 3, 4 giờ, vẫn luôn đeo tai nghe, căn bản không biết Ngô Tưởng Tưởng có trở về hay không.

    Sau khi chơi trò chơi xong, cô cũng không tắm, trực tiếp ngã đầu ngủ.

    Đương nhiên, cô cũng không lưu ý Ngô Tưởng Tưởng không trở về.

    Nhưng bạn cùng phòng bốn năm, Ngô Tưởng Tưởng trước nay không qua đêm ở bên ngoài! Cũng tuyệt đối không có về quá khuya!

    Cho nên Thi Ái Phi mới căn bản không thể tưởng được Ngô Tưởng Tưởng thế nhưng.. Không có trở về!

    Thi Ái Phi giống như đầu óc lúc này mới xoay chuyển, nhớ tới câu đầu tiên Hạ Quý nói vừa rồi.

    "Cậu thành thật nói, cậu với ai lăn giường?"

    Mẹ nó, cô còn chưa có lăn qua đâu..

    "Anh anh anh~Mình không biết, ngày hôm qua mình bị người hạ dược, sau đó kịp thời chạy ra tới, tìm khách sạn.. Sau đó gọi điện thoại kêu Ngưu Lang."

    "Cho nên cậu ngủ với Ngưu Lang sao? Thế nào? Cái kia, Ngưu Lang soái không? Khí lớn không? Thời gian dài không?"

    Hạ Quý: "..."

    Thân là khuê mật, khuê mật bị người ta hạ dược chẳng lẽ không phải trọng điểm sao?

    Vì cái gì trọng điểm Thi Ái Phi chú ý lại là cái kia của Ngưu Lang.. hàng to xài tốt hay không?

    Hạ Quý cô đã tính đem kia đoạn ký ức kia quên đi.

    Thật sự tuyệt đối! Tuyệt đối không muốn nhớ lại!

    "Thi Ái Phi! Không phải cậu hẳn là nên quan tâm thân thể của mình sao?" Những lời này, Hạ Quý có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

    Thi Ái Phi bên kia dừng một chút, sau đó càng thêm hưng phấn: "Quan tâm thân thể cậu? Nói cách khác cái kia của Ngưu Lang thật sự hàng to xài tốt làm cậu muốn ngừng mà không được sao? Ngao~ngẫm lại, mình thật hâm mộ cậu.."

    Hạ Quý đỡ trán, cô đã hết chỗ nói rồi.

    Chờ bên kia Thi Ái Phi hưng phấn đủ rồi, Hạ Quý mới mở miệng nói chuyện: "Quần áo ngày hôm qua của mình không thể mặc, cậu đem giúp mình một bộ sạch sẽ đến đây đi."

    "Không thể mặc? Các cậu đêm qua tình cảm mãnh liệt, thô bạo như vậy sao? Đến mức xé.."

    Hạ Quý thật sự muốn lỗ tai mình phế đi, vì sao lại có cô bạn cùng phòng như vậy?

    "Phòng xx khách sạn 1009, nhanh lên!"

    Nói xong, Hạ Quý liền treo điện thoại.

    Cô cảm thấy nếu không đánh gãy suy nghĩ bậy bạ của Thi Ái Phi, cô thật sự sẽ không khống chế được chính mình nữa..

    Thi Ái Phi đến rất nhanh, phỏng chừng là muốn nhìn 'hàng to xài tốt Ngưu Lang' kia, Khương Diệc Thần còn ở đây không.

    Bất quá đã làm cô ấy thất vọng, Khương Diệc Thần đã sớm rời đi.

    Hạ Quý tiếp nhận túi trong tay Thi Ái Phi, đi vào phòng tắm đổi.

    Thi Ái Phi ở bên ngoài nhìn nhìn, thời điểm nhìn đến điểm hồng trên khăn trải giường.. Cô kêu "A" một tiếng.

    Hạ Quý đang mặc quần áo tay dừng một chút, sau đó sắc mặt như thường tiếp tục mặc đồ.

    Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Thi Ái Phi: "Ê~trên khăn trải giường có máu xử nữ của cậu! Cậu có muốn giữ nó làm kỷ niệm không?"

    Hạ Quý: "..."

    Còn giữ kỷ niệm gì, hiện tại cô còn muốn một phen lửa đốt cái khách sạn này.

    Thi Ái Phi tiếp tục nói: "Theo lý mà nói.. Kỳ thật lần đầu tiên có một số người sẽ không xuất huyết, hoặc xuất huyết cũng không nhiều, nhưng cậu thế nhưng.. Nga hoắc hoắc hoắc.. Xem ra cái kia Ngưu Lang thật là thực lớn a!"

    Hạ Quý vỗ trán, trời ạ..

    Sớm biết Thi Ái Phi như vậy, cô tình nguyện ăn mặc dơ quần áo đi ra ngoài, cũng không muốn gặp cô ấy.

    Mặc xong rồi quần áo, Hạ Quý mở cửa phòng tắm đi ra ngoài: "Thi Ái Phi, cậu rốt cuộc kích động cùng hưng phấn như vậy là vì cái gì?"

    Bị Hạ Quý hỏi như vậy, Thi Ái Phi đột nhiên liền đỏ mặt.

    Gương mặt tràn đầy ngượng ngùng, còn không nhìn thẳng vào mắt Hạ Quý.

    Hạ Quý chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Cho nên là, cậu muốn phá thân sao?"

    Thi Ái Phi thật đúng là gật đầu, nói: "Mình vẫn luôn đều rất muốn a, nhưng lại sợ đau. Đúng rồi ngẫm lại, có đau hay không a?"

    Nói đến vấn đề này, Hạ Quý chỉ cảm thấy đau đầu.

    Cô lắc đầu, không nói gì.

    Hạ Quý lắc đầu, Thi Ái Phi liền xem đó là câu trả lời cho vấn đề của cô.

    Thi Ái Phi cho rằng, lần đầu thể nghiệm gì đó thật sự tuyệt đối không đau!

    Nhưng mà.. Sau này khi cô thật sự trải nghiệm, kêu rên một câu: "A -- Ngô Tưởng Tưởng cậu, cái kẻ lừa đảo! Còn nói không đau? Lão nương đau muốn chết!"

    Đương nhiên, đây là sau này..

    Hạ Quý thay giày, đem những quần áo dơ dùng túi ném thùng rác, sau đó lôi kéo Thi Ái Phi rời khỏi phòng khách sạn--

    * * *

    * Hello mọi người, mình là Cloudy đây, hy vọng mọi người sẽ thích hố này của mình, lịch đăng truyện của mình sẽ là tối t6 hàng tuần nhá.

    Truyện lúc đầu hơi chán, nhưng càng về sau càng hay đấy ạ!
     
  7. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 5 tổng tài mang cầu kiều thê (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi xe buýt về ký túc xá, thực ra các cô đã tốt nghiệp, chỉ là tạm thời còn ở tại ký túc xá trường.

    Ngày mai, cô hẳn là đi công ty của Liêu Vũ Sâm phỏng vấn.

    Đương nhiên, dựa theo tác phong Trần Mỹ Kiều, cô không cần tiến hành phỏng vấn liền trực tiếp bị loại.

    Nhiệm vụ của cô khi đi vào thế giới này là chữa trị lỗ hổng, do đó cô cần khiến Trần Mỹ Kiều không làm cho ánh hào quang của vai chính biến mất.

    Vốn dĩ ký thể này trên đỉnh đầu đã có hào quang vai chính, thời điểm bị hại chết ánh hào quang không có tiêu tán, nhưng vai phụ xuyên qua cũng mang theo hào quang vai chính.

    Chính là bởi vì có hai ánh hào quang đồng thời tồn tại, cho nên mới sinh ra lỗ hổng.

    Người có được hào quang vai chính, Vị diện hiệp hội không thể trực tiếp giết chết, bởi vì như vậy khả năng sẽ khiến thế giới sụp xuống.

    Cho nên Hạ Quý muốn chữa trị lỗ hổng, cũng không thể trực tiếp đem Trần Mỹ Kiều giết chết

    Điều cô phải làm đầu tiên, chính là làm ánh hào quang vai chính trên đỉnh đầu Trần Mỹ Kiều biến mất.

    Sau đó, Trần Mỹ Kiều không còn khả năng uy hiếp nữa.

    Hạ Quý không nhất định phải làm Trần Mỹ Kiều chết, cái này phải xem Vị diện hiệp hội bên kia quyết định như thế nào.

    Nếu Vị diện hiệp hội muốn cho Trần Mỹ Kiều chết, Trần Mỹ Kiều sẽ chết.

    Nếu họ nói không cần chết, Hạ Quý cũng sẽ không làm điều thừa.

    A.. Kỳ thật cô cũng rất lười.

    Trừ việc chữa trị lỗ hổng, Hạ Quý còn muốn thuận tiện hoàn thành tâm nguyện của ký thể.

    Tâm nguyện của ký thể Ngô Tưởng Tưởng, thế nhưng lại là.. Bảo vệ tốt hài tử trong bụng.

    Nghĩ đến tâm nguyện này của Ngô Tưởng Tưởng, lúc nằm trên giường ở ký túc xá ngủ bù, Hạ Quý xoa xoa bụng chính mình.

    Cô nhớ rất rõ ràng, lần này Ngô Tưởng Tưởng cùng Khương Diệc Thần lăn giường không có mang thai.

    Nhưng lúc sau Ngô Tưởng Tưởng cùng Khương Diệc Thần kết giao, hai người lăn giường là ắt không thể thiếu.

    Thời điểm Trần Mỹ Kiều nổ chết Ngô Tưởng Tưởng cùng Khương Diệc Thần, Ngô Tưởng Tưởng đã biết cô mang thai.

    *Ở đây đang nói về kịch bản lúc Trần Mỹ Kiều xuyên qua

    Ngô Tưởng Tưởng còn không kịp đem tin tức này nói cho Khương Diệc Thần biết, đã bị Trần Mỹ Kiều giết chết.

    Hạ Quý đối với tâm nguyện này của Ngô Tưởng Tưởng không có ý kiến gì, may mắn đây là ở hiện đại, nếu muốn mang thai, thụ tinh nhân tạo cũng có thể!

    Cho nên đến lúc đó, cô liền đi thụ tinh nhân tạo, sau đó bảo hộ hài tử trong bụng thật tốt.

    Ân~cô thật là thông minh!

    Trở mình, nghe tiếng Thi Ái Phi gõ bàn phím chơi trò chơi, rất nhanh liền ngủ--

    Thời điểm Hạ Quý tỉnh lại lần nữa, là bị Thi Ái Phi đánh thức.

    Thi Ái Phi mang cơm hộp về, cho nên kêu Hạ Quý dậy ăn.

    Hạ Quý xoa xoa đầu, từ trên giường ngồi dậy, hướng Thi Ái Phi hỏi: "Ngô~bao nhiêu tiền? Mình trả tiền cho cậu.."

    Cô còn chưa dứt lời, Thi Ái Phi thiếu chút nữa nổi giận: "Chỉ là cơm hộp mà thôi! Cậu có phải hay không muốn cùng mình tính rõ ràng? Trước đây mình ăn của cậu một tháng tiền cơm, sao cậu không kêu mình trả?"

    Hạ Quý nhanh chóng nhận sai: "Được được được~mình không trả! Không trả~ái phi của trẫm đừng nổi giận!"

    Thi Ái Phi hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Này còn được! Nhanh lên lại đây ăn~"

    Hạ Quý từ trên giường dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống.

    Cơm hộp là cơm chiên trứng, còn có một phần canh.

    Hạ Quý bởi vì đêm qua bị người hạ dược, đến giờ còn chưa ăn uống gì, cơm chỉ ăn hai muỗng, nhưng thật ra đem canh uống lên.

    Cô đem hộp cơm hướng Thi Ái Phi trước mặt đẩy đẩy, nói: "Mình ăn không vô, cậu ăn đi."

    Thi Ái Phi là người có dạ dày lớn, đem phần cơm này của Hạ Quý ăn hoàn toàn không thành vấn đề.

    Loại tình huống này thường xuyên phát sinh, quan hệ hai người đã thân mật đến không ngại ăn đồ ăn dư của đối phương.

    Thi Ái Phi trong miệng ngậm cơm, gật gật đầu, mơ hồ mở miệng không rõ: "Mình tưởng cậu ngày hôm qua hoạt động thể lực nhiều, hôm nay như thế nào lại không ăn?"

    Hạ Quý: "..."

    Cô cảm thấy gân xanh thái dương giần giật, tại sao Thi Ái Phi luôn muốn đề cập đến sự tình đêm qua?

    Nhắc tới, trong đầu cô sẽ không tự chủ hiện lên hình ảnh đêm qua.. Làm cô cảm thấy ghê tởm!

    Hít một hơi thật sâu, Hạ Quý bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi đến bàn ngồi xuống, mở máy tính lên mạng.

    Hạ Quý đã quyết định ngày mai không đi công ty Liêu Vũ Sâm phỏng vấn, cô muốn đi công tác ở tập đoàn đối thủ một mất một còn của Liêu thị.

    Nhưng tra xét, tập đoàn đối thủ một mất một còn của Liêu thị lại chính là Tập Đoàn Khương Thị.

    Đi đến Tập Đoàn Khương Thị, tức là đi gặp Khương Diệc Thần.

    Đây là vấn đề lớn!

    Giờ khắc này, Hạ Quý do dự, cô không biết có nên đi công tác ở tập đoàn Khương Thị không.

    "A? Cậu muốn đi tập đoàn Khương Thị phỏng vấn sao? Không phải trước đó cậu muốn đi phỏng vấn ở tập đoàn Liêu thị sao?"

    Thi Ái Phi đã ăn cơm xong, đi tới, nhìn đến giao diện màn hình máy tính của Hạ Quý là của tập đoàn Khương Thị, có chút nghi hoặc.

    Hạ Quý lắc đầu, nói: "Mình đột nhiên không muốn đi tập đoàn Liêu thị."

    "A? Vì cái gì?" Thi Ái Phi khó hiểu.

    Hạ Quý nhún vai, nói: "Chỉ là không muốn đi, cảm thấy đi cũng sẽ không trúng tuyển."

    Thi Ái Phi đẩy bả vai Hạ Quý một chút, tức giận nói: "Từ khi nào thì cậu lại không tin tưởng chính mình như vậy? Ngô Tưởng Tưởng tự tin đi đâu rồi?"

    Hạ Quý nhếch môi cười, cô cũng không phải là không tin tưởng vào chính mình, mà là biết Trần Mỹ Kiều sẽ làm cho cô không thành công tiến vào tập đoàn Liêu thị.

    Đương nhiên, cô cũng không muốn vào tập đoàn Liêu thị.

    "Mình chỉ là cảm thấy Tập Đoàn Khương Thị tương đối tốt. Chọn công ty cũng giống chọn bạn trai, chọn đúng thì mới có thể hạnh phúc! Ái phi cậu nói có phải đúng hay không?" Hạ Quý cười tủm tỉm nhìn Thi Ái Phi.

    Thi Ái Phi chớp chớp đôi mắt, nghĩ thầm, chọn công ty tốt xác thật rất quan trọng!

    Bất quá, tập đoàn Khương thị cùng tập đoàn Liêu thị, hẳn là không phân cao thấp đi?

    Theo hiểu biết, tập đoàn Khương thị cùng tập đoàn Liêu thị, nhiều năm qua là đối thủ một mất một còn của nhau.

    Mỗi năm trên bảng xếp hạng giàu có thế giới, Khương gia cùng Liêu gia đều vào top 5.

    Mỗi năm hai nhà đều không phân cao thấp, tiết tấu vĩnh viễn không có ngừng lại.

    Cũng không biết có phải do Hạ Quý chưa kịp động não, đã nộp CV cho tập đoàn Khương thị.

    Mới vừa gửi qua, Hạ Quý liền có chút hối hận.

    Nghĩ lại, cô lại không phải là Ngô Tưởng Tưởng!

    Khương Diệc Thần thích chính là Ngô Tưởng Tưởng, không phải cô a.

    Dù cho ngẫu nhiên gặp được Khương Diệc Thần, kia cũng không có khả năng Khương Diệc Thần sẽ thích cô.

    Nghĩ như vậy, Hạ Quý liền cảm thấy không có gì.

    Hạ Quý không biết chính là, cô không phải Ngô Tưởng Tưởng.

    Nhưng Khương Diệc Thần, cũng không phải Khương Diệc Thần.

    Đúng vậy, Khương Diệc Thần chính là Cố Ngôn Vũ.

    Trưởng phòng bộ phận chữa trị nghe xong lời Tịch Tư Trầm, liền tìm cho Cố Ngôn Vũ người thọ mệnh đoản, lại cách ký thể Hạ Quý tương đối gần: Khương Diệc Thần!

    Trưởng phòng biết Hạ Quý mâu thuẫn với người khác phái, nhưng không có biện pháp, hắn cảm thấy Khương Diệc Thần là ký thể thích hợp nhất.

    Cho nên, hắn liền đem Cố Ngôn Vũ truyền tống tới người Khương Diệc Thần.

    Hạ Quý không biết, rất nhiều chuyện, bởi vì Cố Ngôn Vũ đến, đã xảy ra chuyển biến..

    Mà cô, sẽ ở bất tri bất giác cùng Cố Ngôn Vũ càng ngày dây dưa không rõ --
     
  8. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 6 tổng tài mang cầu kiều thê (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Hạ Quý không đi tập đoàn Liêu thị phỏng vấn, làm Trần Mỹ Kiều vốn đã chuẩn bị hết thảy cảm thấy nơi nào có chút không thích hợp.

    Có thể do cô xuyên vào nên đã thay đổi rất nhiều chuyện, việc Ngô Tưởng Tưởng không đi phỏng vấn có thể giải thích được, rốt cuộc buổi tối ngày đó không ai đi 'giúp' cô ta.

    *Ý bà Trần Mỹ Kiều là hôm Ngô Tưởng Tưởng bị hạ dược, đáng lẽ Liêu Vũ Sâm phải đi "giúp" á.

    Nói không chừng Ngô Tưởng Tưởng sau khi bị cô hạ dược.. Khụ.. Đến hiện tại vẫn chưa xuống được giường đâu!

    Trần Mỹ Kiều nghĩ như vậy, cũng liền hiểu được việc Ngô Tưởng Tưởng vì sao không đi phỏng vấn --

    Hạ Quý ở trong phòng ngủ mấy ngày, thẳng đến khi Tập đoàn Khương thị gọi điện thoại cho cô kêu đi công ty phỏng vấn, rốt cuộc cô mới ra cửa.

    Trong quá trình phỏng vấn, Hạ Quý dựa vào việc cô đã từng đến các thế giới tiểu thuyết khác nhau nên có một ít kinh nghiệm, cùng với biểu hiện chính mình trầm ổn tự tin, thực thuận lợi làm giám khảo trực tiếp tuyển cô!

    Đến Tập đoàn Khương thị phỏng vấn, Hạ Quý không có gặp Khương Diệc Thần.

    Cũng đúng, Khương Diệc Thần xác thật là Thái Tử gia Tập đoàn Khương thị, ở Tập đoàn Khương thị cũng có cái danh nghĩa tổng tài, nhưng anh rất ít khi đến công ty.

    Cho nên tỷ lệ gặp phải anh, kỳ thật là rất rất thấp.

    Hạ Quý cảm thấy, chính mình cũng là không cần thiết lo lắng.

    Tuy rằng Liêu Vũ Sâm cùng Khương Diệc Thần hai người đều là Thái Tử gia, nhưng phong cách là thật sự hoàn toàn bất đồng.

    Thái Tử gia tập đoàn Khương thị cà lơ phất phơ, cả ngày ăn không ngồi rồi.

    Mà Thái Tử gia Tập đoàn Liêu thị lại sớm có thể một mình đảm đương một phía, hiện tại thậm chí đã bắt đầu tiếp nhận Liêu thị.

    Bên ngoài những người đó luôn nói Thái Tử gia Khương thị năng lực không bằng Thái Tử gia Liêu thị, về sau chờ Khương chủ tịch xuống, từ việc Khương Diệc Thần tiếp nhận công ty, Tập đoàn Khương thị khẳng định là không xong.

    Cũng đúng, bởi vì Khương Diệc Thần cùng Liêu Vũ Sâm hai người quá đối lập, lại luôn nói Khương Diệc Thần không bằng Liêu Vũ Sâm, cái này làm cho cha Khương Diệc Thần Khương chủ tịch tức giận phi thường!

    Ông cũng không phải là tức những người đó lắm miệng bát quái, mà là tức con trai mình không còn dùng được!

    Cả ngày đều lắc lư khắp nơi, không thèm quản công ty.

    Mỗi lần bên ngoài truyền đến những lời này nọ tới anh, anh luôn là bộ dáng không sao cả, còn nói: "Người khác nói chính là sự thật! Cho nên vì để không cho Khương thị xong đời, lão cha à, ngài vẫn là mặt khác tuyển người thừa kế đi!"

    Hỗn trướng a! Ông đã có nhi tử, còn có thể mặt khác tuyển?

    Nếu ông có hai nhi tử, ông mới sẽ không để hỗn tiểu tử kia kế thừa Khương thị đâu!

    - -

    Thời điểm trong đầu Hạ Quý hiện lên tư liệu này nọ, người đã rời khỏi Tập đoàn Khương thị.

    Đứng ở bên đường cái, cô suy nghĩ, cô vẫn là đón xe buýt trở về.

    Bởi vì đã tốt nghiệp, Ngô Tưởng Tưởng cũng không muốn trong nhà gửi tiền cho cô, cô muốn dựa vào chính mình.

    Nhưng mà.. Kỳ thật trong túi cô đã không còn tiền.

    Nhún vai không sao, cô thấy ngồi xe buýt cũng rất tốt.

    Hạ Quý cất bước, chuẩn bị băng qua đường cái đi đến trạm xe buýt đối diện.

    Lúc này, một chiếc xe màu đỏ mui trần hướng đến chỗ cô bay tới --

    Tốc độ kia, nếu không phải Hạ Quý né tránh mau, tuyệt đối có thể bị đâm bay!

    Đương nhiên, nếu đối phương có thể kịp thời phanh lại trước mặt cô, cô cũng có thể tránh bị đụng.

    "Chi!" tiếng tanhg xe chói tai, xe ở trước mặt Hạ Quý dừng lại, khoảng cách kém nửa thước.

    Ngồi ở vị trí điều khiển, chủ nhân tháo xuống kính râm, một bàn tay để ở cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý: "Xin lỗi a~cô không sao chứ?"

    Trên mặt anh mang theo xán lạn mỉm cười, xứng với bộ dáng soái khí nam nhân, rạng rỡ như ánh mặt trời.

    Nhưng người nam nhân này.. Là Khương Diệc Thần!

    Hạ Quý dừng một chút, khóe miệng trên mặt hơi hơi giơ lên, ánh mắt nhàn nhạt.

    Cho dù là gặp được Khương Diệc Thần ngoài ý muốn, cô cũng chỉ là hơi hơi kinh ngạc một giây ở trong lòng, sau đó không có cảm xúc dư thừa.

    Khẽ gật đầu không muốn liếc mắt nhìn Khương Diệc Thần nhiều hơn một cái, nhấc chân rời đi.

    Rõ ràng là ở trên đường cái, lại giống như đi tản bộ nhàn nhã lười biếng.

    Khương Diệc Thần không có khởi động xe rời đi, mà là nhìn bóng dáng Hạ Quý, mày nhẹ nhăn lại.

    Không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy.. Cô gái thiếu chút nữa vừa bị anh đụng phải có chút quen mắt!

    Trí nhớ anh luôn luôn tốt, dễ dàng nhớ dù là những người có bộ dáng khó nhớ.

    Nếu anh nhìn cảm thấy người kia quen mắt, vậy tuyệt đối là người anh đã gặp qua!

    Nhưng.. Rốt cuộc là gặp qua ở nơi nào?

    Thời điểm Khương Diệc Thần còn đang suy nghĩ, Hạ Quý đã lên xe buýt.

    Hạ Quý ngồi xuống vị trí kế cửa sổ, thời điểm xe buýt rời đi, cô còn nghiêng đầu nhìn Khương Diệc Thần một cái.

    Ánh mắt kia, kỳ thật không có cảm xúc dư thừa, chỉ là bởi vì nhận thấy được tầm mắt của Khương Diệc Thần mà thôi.

    Không nghĩ tới, chính là một cái liếc mắt kia, làm Khương Diệc Thần nháy mắt nghĩ tới!

    Đúng rồi! Thân xử nam của anh!

    Không sai, buổi sáng ngày đó trước khi rời đi anh kỳ thật có xem qua người cướp đi thân xử nam của anh trông như thế nào.

    Bởi vì ý nghĩa bất đồng, cho nên dù chỉ thấy một sườn mặt, anh cũng nhớ kỹ như vậy.

    Khương Diệc Thần ngơ ngác nhìn phương hướng xe buýt rời đi, trái tim thế nhưng bang bang thẳng nhảy!

    Giơ tay che lại trái tim chính mình kinh hoàng không ngừng, anh không biết vì cái gì trái tim sẽ nhảy nhanh như vậy.

    "Ực" nuốt nuốt nước miếng, sau đó hít sâu điều tiết cảm xúc chính mình.

    Nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện ra ký ức buổi tối ngày đó..

    Anh nhớ rõ buổi tối ngày đó, anh đi tham gia tiệc sinh nhật bằng hữu, sau đó bị rót rất nhiều rượu.

    Lúc ấy anh lại lười về nhà nghe cha mẹ lải nhải, cho nên dứt khoát tìm khách sạn gần đây thuê phòng ngủ.

    Vừa đến cửa phòng, chưa gõ cửa đã bị người từ bên trong mở ra.

    Anh say đến quá lợi hại, căn bản không biết chính mình đi nhầm phòng.

    Mơ mơ màng màng, cũng chỉ nhớ rõ người mở cửa chính là nữ.

    Sau đó, anh bị nữ nhân kia kéo vào phòng.

    Lại sau đó..

    Anh là nam nhân bình thường oa! Hơn nữa nữ nhân kia còn chủ động như vậy!

    Hơn nữa anh là xử nam, tự chủ khẳng định là không tốt..

    Được rồi, anh thừa nhận, tự chủ của anh kỳ thật luôn luôn rất tốt.

    Chỉ là buổi tối ngày đó không biết như thế nào, liền.. Liền không thể khống chế.

    Thuận lý thành chương, thân xử nam của anh liền giao ra..

    Tỉnh lại, anh cũng rất hoảng sợ.

    Lại sợ người ta sẽ tìm anh phụ trách gì đó, như vậy thật sự là quá phiền, cho nên liền chạy nhanh.

    Vốn dĩ Khương Diệc Thần đã quên sự tình ngày đó, chỉ là không nghĩ tới hôm nay lại đụng vào nữ nhân kia!

    Nhìn dáng vẻ kia, nữ nhân kia rốt cuộc có nhận ra anh hay không?

    Buổi tối ngày đó, chính là cô đưa anh vào phòng, sau đó nhiệt tình như lửa.

    Hẳn là.. Sẽ nhớ rõ anh đi?

    Nhưng nhìn cô ta có vẻ như không nhớ rõ bộ dáng của anh?

    Khương Diệc Thần suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra vấn đề này, vì l gì?

    "A! Chẳng lẽ là.. Sợ mình tìm cô ta phụ trách?" Khương Diệc Thần vỗ vỗ trán chính mình, lẩm bẩm.

    Tuy rằng cảm thấy khả năng không phải rất lớn, nhưng tựa hồ cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được.

    - -

    *Đáng lẽ mình đăng chương này tối qua, nhưng vì mệt quá nên sáng nay mới đăng được, Cloudy chúc mn đọc tryện vui vẻ nha.
     
  9. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 7 tổng tài mang cầu kiều thê (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sợ mình tìm cô ta phụ trách?" Lông mày Khương Diệc Thần xoắn lại, toàn bộ biểu tình trên mặt thật rối rắm.

    Dùng kính chiếu hậu soi mặt chính mình, lại giơ tay sờ sờ: "Loại tuyệt thế hảo nam nhân anh tuấn soái khí như mình, không phải nên là nhìn thấy liền hận không thể có tám chân quấn lấy sao?"

    Hạ Quý không có nghe được lời lầm bầm lầu bầu này của Khương Diệc Thần, nếu nghe được, cô sẽ rõ ràng minh bạch được, Khương Diệc Thần này, so với Khương Diệc Thần trong tiểu thuyết đã khác nhau rất nhiều --

    Thời điểm Khương Diệc Thần thưởng thức khuôn mặt tuấn tú chính mình, chuông cuộc gọi đến vang lên.

    Khương Diệc Thần nghiêng đầu vừa thấy, màn hình báo chính là phụ thân chính mình, chủ tịch Tập Đoàn Khương Thị.

    Có chút không kiên nhẫn thở dài, lại bĩu môi, sau đó mới ấn tiếp cuộc gọi.

    "Lão.."

    "Ba" còn chưa nói ra tới đâu, bên kia liền truyền đến tiếng ba Khương rống giận: "Khương Diệc Thần! Ngươi cái tiểu tử thúi! Ngươi hôm nay không phải đáp ứng lão tử tới công ty sao? Ngươi người đâu? Ẩn thân sao?"

    Ba Khương gấp đến độ đều tự xưng lão tử.

    Này, cái người bất luận thời điểm nào cũng đều bảo trì mỉm cười thân sĩ Khương chủ tịch đâu!

    Khương chủ tịch ôn hòa chỉ cần gặp Khương Diệc Thần liền sẽ nổ mạnh.

    Khương Diệc Thần lại lần nữa bĩu môi, chẳng hề để ý nói: "Con tới rồi! Đang ở bên ngoài công ty~không phải chậm một chút sao~"

    Hắn vừa dứt lời, bên kia ba Khương lại rống lên: "Một chút? Thời gian đi làm buổi sáng là 8 giờ 45 phút, ngươi nhìn xem hiện tại là mấy giờ? 10 giờ 45 phút! Ngươi là tới công ty ăn cơm trưa hả? A?"

    Bởi vì thanh âm ba Khương thật sự là quá lớn, làm Khương Diệc Thần nhịn không được đem điện thoại lấy xa chút, lặng lẽ thở hắt ra.

    Chờ ba Khương rống xong rồi, Khương Diệc Thần mới đem điện thoại tiến đến bên miệng nói: "Ai nha lão ba! Ngài kích động như vậy làm cái gì? Không sợ vỡ mạch máu a? Tuổi lớn cũng đừng nổi giận! Con bất quá chỉ đến trễ hai giờ mà thôi, tốt xấu hiện tại vẫn là buổi sáng a!"

    Ngày trước khi hắn đến công ty gì đó, đều là thời gian tầm buổi chiều hắn mới đi!

    So sánh như vậy, hắn hôm nay là đến rất sớm!

    Đầu kia, ba Khương nghe được Khương Diệc Thần nói, thiếu chút nữa vỡ mạch máu.

    "Vỡ mạch máu? Lão tử chính là bị ngươi làm tức giận đến vỡ tim! Ngươi cũng biết lão tử ngươi tuổi lớn sao? Vậy ngươi còn không còn sớm tiếp nhận công ty! Ngươi.."

    Biết nếu kế tiếp không đánh gãy lời ba Khương, hắn sẽ nghe một hồi giảng dạy.

    Không có biện pháp, Khương Diệc Thần đành phải nhanh đánh gãy lời ba Khương: "Công ty không phải còn có chị cùng anh rể sao! Cha giao cho bọn họ liền được rồi~con cũng không nghĩ đến việc quản lý sự tình công ty."

    Đương nhiên, cũng có thể nói là.. Hắn không muốn!

    Hắn chỉ là không có huynh đệ mà thôi, nhưng chẳng phải còn có chị gái đó sao!

    Nghe được tiếng hít thở ba Khương bên kia rõ ràng nặng hơn rất nhiều, biết ba Khương sẽ nói gì đó Khương Diệc Thần nhanh mở miệng: "Rồi rồi! Con biết cha lại muốn nói chị dù sao cũng là gả đi ra ngoài, anh rể lại là người khác họ sao! Ai~mấy lời như vậy, con nghe đến lỗ tai cũng muốn mọc kén!"

    Ba Khương hơi há mồm, lời nói còn ở trong cổ họng, lại lần nữa bị Khương Diệc Thần đánh gãy: "Con hiện tại đã tới công ty, đã đậu xe tốt, cúp a!"

    Tuy rằng đỗ xe gì đó, đều là giả.

    Nhưng hắn không nói, ba Khương làm sao biết..

    Nói xong, Khương Diệc Thần liền nhanh chóng cúp điện thoại, sợ bên kia lại truyền đến tiếng hô của ba Khương.

    Ngẩng đầu, tầm mắt hướng đến kiến trúc giống như lâu đài, quả là tòa nhà có kiến trúc đỉnh, còn có mấy cái chữ to bắt mắt: Tập Đoàn Khương Thị

    Cái tòa nhà này, chính là nơi cho hắn hưởng thụ hết thảy vật chất!

    Nhưng~làm sao đây? Hắn chính là không muốn mỗi ngày ở trong công ty, cho dù là lái xe đi ra ngoài lang thang không có mục tiêu tới lui, hắn cũng cảm thấy so ở công ty đợi có ý tứ.

    Trong đầu, lại lần nữa nhớ tới lời nói của mẹ cùng chị gái, anh rể nói với hắn.

    Thở dài, coi như tuổi của cha càng lúc càng lớn, hắn cũng nên thành thành thật thật đi công ty.

    Khởi động xe, hướng bãi đỗ xe Khương thị đi --

    Bên kia, Hạ Quý trở lại phòng ngủ.

    Đang chơi game, Thi Ái Phi quay đầu hỏi cô: "Thế nào thế nào?"

    Hạ Quý cởi áo khoác trên người ra, treo lên giá, khóe miệng thói quen giơ lên một độ cung nhợt nhạt.

    "Cái gì thế nào? Đương nhiên là trúng tuyển." Hạ Quý chậm rì rì nói.

    Thi Ái Phi từ trên ghế đứng lên, nói: "Cậu nói chắc chắn như vậy? Không phải còn phải đợi thông báo sao?"

    Hạ Quý gật đầu: "Ừa, dựa theo tiến trình bình thường xác thật là yêu cầu trở về chờ thông báo."

    "Đúng vậy!" Thi Ái Phi cũng đi theo gật đầu.

    "Nhưng người phỏng vấn nói mình phi thường thích hợp Tập Đoàn Khương Thị, cho nên liền phá cách trước tiên nói cho mình, mình trúng tuyển, thứ hai tuần sau đi làm."

    Thi Ái Phi ngẩn người, không phản ứng kịp.

    Hạ Quý không tiếp tục đàm luận vấn đề này, mà nhìn Thi Ái Phi, hỏi cô: "Cậu thì sao? Việc tìm việc như thế nào rồi?"

    Thi Ái Phi vốn dĩ chính là tính cách thẳng thắn, hơn nữa còn rất dễ dàng dời đi lực chú ý.

    Nghe được Hạ Quý hỏi cô, lực chú ý của cô liền dời sang công việc: "Tìm được a! Đương nhiên là công ty game lớn!"

    Cô thích chơi game, phía trước cũng từng có kiêm chức làm người luyện kinh nghiệm cho game thủ khác, cho nên đối với cô công việc này hoàn toàn không thành vấn đề!

    Hạ Quý hơi hơi nâng mi, nói: "Cậu cảm thấy được, vậy là tốt rồi."

    Nói xong, Hạ Quý nhớ đến sự tình mình suy nghĩ khi ngồi ở xe buýt: "Đúng rồi, phòng ngủ trường học cũng không thể luôn ở nhờ, chờ học kỳ mới khai giảng, chúng mình vẫn nên dọn ra."

    Thi Ái Phi gật đầu, cô cũng biết muốn trụ ở phòng ngủ này, cơ bản là không có khả năng.

    "Cho nên, mình tính toán tìm phòng ở bên ngoài, ái phi, cậu có muốn cùng mình hợp thuê không?" Hạ Quý hỏi.

    Thi Ái Phi không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý, cười rộ lên khóe miệng sắp đến mang tai: "Đương nhiên muốn cùng cậu hợp thuê nha! Ngô tiểu thư sắp tiến vào Khương thị đại tập đoàn, cậu cũng không thể vứt bỏ mình a~"

    "Yên tâm, không vứt bỏ cậu. Được rồi, cậu tiếp tục chơi game, mình lên mạng tìm phòng."

    Thi Ái Phi chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý đang ngồi ở trên giường lướt di động.

    Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy.. bạn cùng phòng kiêm khuê mật giống như đã thay đổi?

    Nhưng nếu xem kĩ, giống như cũng không có gì biến đổi.

    Chẳng lẽ.. Đây là đây là sự khác biệt của con gái và phụ nữ sao?

    Nghĩ tới nghĩ lui, Thi Ái Phi cảm thấy cái này khả năng lớn một ít.

    Đột nhiên, Thi Ái Phi nhớ tới cái gì, đột nhiên chạy đến Hạ Quý mép giường nhìn cô.

    Hạ Quý giương mắt, cùng Thi Ái Phi đối diện: "Làm sao vậy?"

    Lúc kinh lúc rống, Thi Ái Phi này cảm xúc dao động cũng quá lớn.

    Thi Ái Phi chớp chớp mắt, hỏi Hạ Quý: "Cậu ngày đó thời điểm cùng soái ca làm.. Mang bao không?"

    Hạ Quý khẽ nhíu mày, như thế nào lại hỏi chuyện này?

    "Ái phi cậu.."

    * * *

    Tâm sự của Partly Cloudy (các bạn có thể bỏ qua)

    Heloo các ban, lại là mình, Cloudy đây, dạo này mình có làm một bài NCKH với hy vọng bài này có thể lên cấp Bộ, cấp Thành, cơ mà bị out rồi. Đây là lần thứ 2 mình làm NCKH, mình không muốn lại 1 năm nữa phải nói câu "đây coi như là kinh nghiệm" vì kinh nghiệm năm ngoái mình đã tích đủ rồi.

    Thật sự mình cảm thấy rất buồn, tại sao đề tài của mình được khen như vậy nhưng lại không được chọn, mình không có ai làm trong ngành này để có thể hỏi được cả.

    Nên mặc dù mình biết cơ hội có thể rất thấp, hy vọng có bạn nào học Luật có thể giúp mình được không. Bạn có thể nhắn cho mình trước ạ. Mình cảm ơn rất nhiều!

     
  10. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 8 tổng tài mang cầu kiều thê (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xong rồi, hình như mình không nhìn thấy hộp bao cao su nào trong phòng đã xài qua! Hơn nữa xong việc cậu cũng không có uống thuốc tránh thai đi? Chúng mình cùng nhau trở về, cậu xác thật không uống thuốc tránh thai! A a a~ngẫm lại làm sao bây giờ~cậu phải làm mẹ đơn thân sao~"

    Hạ Quý: "..."

    Cô còn tưởng rằng Thi Ái Phi nói cái gì.

    Mang bao.. Hẳn là không có.

    Theo cô biết, Ngô Tưởng Tưởng là lần đầu tiên, Khương Diệc Thần cũng là lần đầu tiên.

    Hắn lại uống đến say không còn biết gì, hẳn là sẽ không mang bao.

    Đến mức uống thuốc tránh thai..

    Lại không phải làm một lần liền mang thai, hơn nữa Ngô Tưởng Tưởng là cùng Khương Diệc Thần kết giao lúc sau mới mang thai.

    Cho nên cô căn bản không cần lo lắng chính mình lúc này sẽ mang thai a!

    Nhưng nhìn bộ dáng của Thi Ái Phi so cô còn lo lắng hơn, Hạ Quý giơ tay xoa xoa tóc ngắn của cô ấy, nói: "Yên tâm, không có việc gì."

    "Thật sự không có việc gì sao?"

    Hạ Quý gật đầu: "Ân, thật sự không có việc gì."

    Đáp ứng Thi Ái Phi xong, Hạ Quý tiếp tục cúi đầu tìm phòng ở trên mạng.

    Thi Ái Phi bĩu bĩu môi, lấy di động ra click mở một trang web.

    Cô trong ánh mắt phóng quang, khóe miệng mạc danh có khả nghi nước miếng.

    Thi Ái Phi dùng tay chọt chọt bả vai Hạ Quý: "Ái nè nè~cậu ngày đó buổi tối tìm chính là lên nơi này tìm sao?"

    Hạ Quý không biết Thi Ái Phi đang nói cái gì, liền nghiêng đầu nhìn màn hình di động của cô ấy.

    Trên màn hình di động Thi Ái Phi là một trang web, phía trên có rất nhiều ảnh chụp nửa thân của các soái ca, phía dưới còn có tư liệu cùng số điện thoại.

    Hạ Quý gật gật đầu, cái trang web này là lúc trước Thi Ái Phi trong lúc vô tình phát hiện, cô ấy cảm thấy rất có ý tứ, đã kêu Ngô Tưởng Tưởng cùng nhau xem.

    Lúc ấy Ngô Tưởng Tưởng cảm thấy trong đó có một người lớn lên rất tuấn tú, cho nên liền nhớ kỹ số điện thoại đối phương.

    Sau này bị hạ dược, Ngô Tưởng Tưởng liền thử tính gọi điện thoại.

    "Vậy cậu lúc ấy gọi điện thoại kêu chính là ai?" Thi Ái Phi rất tò mò hỏi.

    Hạ Quý nhướng mày, rất kỳ quái nhìn Thi Ái Phi: "Cậu muốn gọi sao?"

    Hạ Quý mới vừa hỏi xong, Thi Ái Phi liền trực tiếp nhảy dựng lên: "Mình đương nhiên sẽ không kêu cậu gọi lên cái kia!"

    Nhìn Thi Ái Phi đỏ mặt, Hạ Quý không nói chuyện, chỉ là ngẩng đầu nhìn cô.

    Thi Ái Phi đều bị Hạ Quý xem đến ngượng ngùng, lấy tay che lại mặt chính mình: "Ai nha ai nha~mình chính là muốn hỏi cậu một chút, trên đây có ảnh chụp của nam nhân đó hay không mà thôi~"

    Trên đây có ảnh chụp của nam nhân đó hay không?

    Vấn đề này hỏi cô, cô hỏi ai?

    Ngô Tưởng Tưởng tuy rằng gọi điện thoại, nhưng kỳ thật cũng không có ai tới.

    Bằng không, cô như thế nào lại đem Khương Diệc Thần trở thành đối tượng lăn giường đâu!

    "Mình không nhớ rõ, cậu muốn thử gọi sao?" Hạ Quý hỏi Thi Ái Phi.

    Thi Ái Phi điên cuồng lắc đầu: "Không không không! Mình chỉ là.. Chỉ là hỏi một chút mà thôi.."

    Hạ Quý nga một tiếng, không nói nữa, cúi đầu tiếp tục xem di động.

    Trên mặt Thi Ái Phi dần hết đỏ, nhìn di động còn đang ở trang web, nhấn nút thoát ra.

    Thấy Hạ Quý xem di động xem đến nghiêm túc, Thi Ái Phi duỗi cổ liếc di động của cô một cái.

    Vừa lúc, cô nhìn đến yêu cầu thuê nhà của Hạ Quý là muốn có hai phòng.

    "Một phòng đã có thể ở! Tiền thuê nhà rất mắc nha!" Thi Ái Phi nhăn mặt, cảm thấy thịt trên người thật đau.

    Làm việc trong ngành game, làm tốt liền thu vào nhiều, làm không tốt liền thu vào thiếu, cái này hoàn toàn dựa vận khí.

    Cho nên, cô vẫn còn tỉnh táo.

    Hạ Quý vẫn lướt tay cái ở trên màn hình di động, chậm rì rì nói: "Không có việc gì, tiền thuê nhà mình trả, cậu trả phí điện nước thì tốt rồi, vừa lúc cậu chơi game, khẳng định dùng điện tương đối nhiều."

    Phí điện nước tuy nhiều, cũng so ra vẫn kém tiền thuê nhà đô thị cấp 1 hai phòng nhiều a!

    Thi Ái Phi biết, Hạ Quý là giúp cô chiếm tiện nghi.

    Nhưng, cô như thế nào không biết xấu hổ để Hạ Quý một người gánh vác tiền thuê nhà đâu!

    Thi Ái Phi hơi há mồm, lời cự tuyệt còn chưa nói ra, Hạ Quý liền mở miệng trước.

    "Tập Đoàn Khương Thị chỉ tính thời gian thử việc tiền lương là 9000, thuê nhà hai phòng 4000, còn dư lại 5000, ba mẹ mình lại không cần mình gửi tiền về dưỡng già, 5000 sống qua một tháng dư dả."

    Dừng một chút, Hạ Quý lại bổ sung nói: "Cậu nếu là cảm thấy băn khoăn, liền mời mình ăn vài bữa cơm đi."

    Hạ Quý nói, làm Thi Ái Phi cảm động không cầm được, trực tiếp cho cô một cái ôm lớn.

    "A a a~Sao cậu lại tốt như vậy? Làm sao đây? Mình muốn cùng cậu vĩnh viễn ở bên nhau không yêu đương!"

    Hạ Quý: "..."

    Cô cảm thấy từ khi gặp Thi Ái Phi, rất nhiều thời điểm cô sẽ cảm thấy cạn lời.

    Tuy rằng cô đối với người khác phái có mâu thuẫn, nhưng trước nay cô cũng không nghĩ tới muốn cong.

    Huống chi, cô làm như vậy hoàn toàn không phải bởi vì Thi Ái Phi rất tốt sao.

    Bởi vì trong trí nhớ Ngô Tưởng Tưởng, Thi Ái Phi đối cô ấy thực không tồi.

    Dù sao Thi Ái Phi cũng không phải người rất phiền, nếu lúc cô ấy chơi game, còn không nói chuyện.

    Quan trọng nhất, là Hạ Quý không thích một người "hủ nút".

    So việc chính mình một người ở nhà nghe thanh âm TV, còn không bằng bên người có thanh âm bàn phím, còn có thanh âm Thi Ái Phi thường thường cùng cô nói chuyện.

    Ít nhất có thể làm cô cảm nhận được, trừ địa phương của cô, còn có những người khác ở.

    Nếu không phải cực kỳ sợ cô độc, cô mới sẽ không tốt bụng như thế.

    Cho nên, cùng Thi Ái Phi ở cùng một chỗ kỳ thật là đối cô có chỗ lợi.

    Cô cũng không có thiện lương như Ngô Tưởng Tưởng..

    Hạ Quý đẩy ra Thi Ái Phi, nhàn nhạt nói câu: "Ái phi, cậu suy nghĩ nhiều, mình cũng không muốn cùng cậu vĩnh viễn ở bên nhau."

    Thi Ái Phi bĩu môi, tức giận hừ một tiếng, sau đó ngồi ở bên cạnh chờ Hạ Quý phản biện tiếp.

    Bất quá đáng tiếc, Hạ Quý đẩy ra, sau đó liền bắt đầu lo chính mình lướt di động tìm phòng ở.

    Thi Ái Phi không nhìn đến Hạ Quý rũ con ngươi, là không chút để ý lười biếng, nhàn nhạt, không có cảm xúc dư thừa.

    Phảng phất, bất luận sự tình gì cũng không khiến cho cô ấy trong nội gợn sóng tâm.

    Thi Ái Phi lại bĩu môi, đành phải ngoan ngoãn đi chơi game của cô --

    Công việc Thi Ái Phi là luyện game, cho nên chỉ cần trong nhà có thể lên mạng là được, địa phương nào không quan trọng.

    Như vậy, cô suy xét một chút.

    Nếu muốn đi làm ở Khương thị, vậy thuê phòng cách Khương thị gần chút.

    Tập Đoàn Khương Thị nằm ở đoạn đường trung tâm, đương nhiên, kỳ thật tập đoàn Liêu thị cũng ở đó.

    Nếu là đoạn đường trung tâm, phòng ở cách gần Tập Đoàn Khương Thị đều là tương đối mắc.

    Nhà hai phòng, Hạ Quý thật ra đã lựa chọn một căn.

    Tiểu khu xa hoa, phòng mới, ba tháng trước mới vừa trang hoàng tốt, gia cụ đồ điện đầy đủ mọi thứ.

    Hạ Quý tương đối vừa lòng chính là trang hoàng thiết kế bên trong, ngắn gọn hào phóng, phù hợp phong cách cô, mặt khác phòng ở này vẫn mới, nói cách khác chưa ai ở qua.

    Này thực tốt, cô hiện tại không có năng lực đi mua phòng mới, vậy thuê thôi.

    Bất quá tiền thuê nhà này đối với cô có chút mắc, 6000.

    6000..

    Ở trên mạng cùng chủ phòng liên lạc một chút, đối phương nghe nói cô lập tức sẽ vào Tập Đoàn Khương Thị công tác, liền tỏ vẻ có thể không cần đưa tiền thế chấp.

    Nhưng cho dù chỉ là đưa 6000 tiền thuê nhà, cô hiện tại kỳ thật cũng không đủ.

    * * *

    Hẹn mọi người tuần sau nhé!

    Partly Cloudy.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2021
  11. Partly cloudy

    Bài viết:
    32
    Chương 9 Tổng tài mang cầu kiều thê (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày trước Ngô Tưởng Tưởng cũng không có chú ý qua vé số gì đó.

    Cho nên hiện tại muốn trên trời rớt xuống cái bánh mấy trăm vạn? Vẫn là đừng nghĩ.

    Cướp ngân hàng? Hạ Quý thật ra có năng lực này, rốt cuộc trước đó đi đến thế giới tiểu thuyết hoàn thành nhiệm vụ, cô còn trở thành Võ lâm minh chủ võ công cao cường.

    Chữa trị viên có bàn tay vàng, có thể học được kỹ năng của ký thể, hơn nữa chỉ cần học được thì sẽ luôn giữ được kỹ năng.

    Đương nhiên, bàn tay vàng như vậy chỉ giới hạn ở trong thế giới tiểu thuyết.

    Sau này trở lại Vị diện hiệp hội, kỹ năng này nọ sẽ không dùng được.

    Muốn sử dụng được kỹ năng, chỉ cần dùng ký ức là có thể mang kỹ năng đi.

    Nhưng khi về đến Vị diện hiệp hội, ký ức sẽ mơ hồ.

    Bản thân họ biết là họ có kỹ năng đó, nhưng cố tình suy nghĩ cũng không ra cụ thể là thế nào.

    Đương nhiên khi họ đi tới thế giới tiểu thuyết, trí nhớ của họ lại có thể lập tức rõ ràng.

    Trong tình huống bình thường, Hạ Quý sẽ không sử dụng bàn tay vàng.

    Bởi vì cô không thích trở lại Vị diện hiệp hội, chủ yếu là vì trở về lúc sau cô còn phải tan tầm.

    Tan tầm, lại là một mình ở nhà.

    So với việc sống ở thế giới kia chỉ có cô cùng thanh âm TV trong nhà, còn không bằng sống ở thế giới tiểu thuyết.

    Cho nên đến thế giới tiểu thuyết chữa trị lỗ hổng, dù cho hoàn thành ký thể tâm nguyện hay tới thu thập năng lượng, cô đều so với các chữa trị viên khác càng thêm kiên nhẫn.

    Nhưng cũng không phải cô thật sự có kiên nhẫn, mà là cô cảm thấy sống ở thế giới tiểu thuyết so với thế giới lạnh như băng kia của cô tốt hơn rất nhiều!

    Đương nhiên, có đôi khi ở thế giới tiểu thuyết nào đó đợi đến mức không kiên nhẫn, cô cũng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Vị diện hiệp hội.

    Nhưng chỉ cần có thể chịu đựng, Hạ Quý đều sẽ ở thế giới tiểu thuyết trải qua cả đời.

    - - Chỉ vì 6000 đồng tiền, cô không muốn đi cướp ngân hàng, cũng không muốn đi cướp của người giàu đâu..

    Cô thật sự lười, không muốn đi..

    Nếu cái này cũng không muốn, kia cũng không muốn, cũng chỉ còn dư lại một biện pháp!

    Hạ Quý ở trên mạng hẹn chủ phòng ngày mai xem phòng ở, sau đó rời khỏi phần mềm thuê nhà.

    Ở danh bạ, tìm được điện thoại của cha mẹ Ngô Tưởng Tưởng.

    Nhà Ngô Tưởng Tưởng có ba người, cha mẹ đều là công chức nhà nước.

    Bọn họ hiện tại cũng mới hơn bốn mươi tuổi, còn đang công tác.

    Về sau về hưu, cũng có lương hưu.

    Sinh hoạt cơ bản của cha mẹ trước mắt là không có gánh nặng, bất quá Hạ Quý không muốn sau khi trở thành con gái của bọn họ thì không thực hiện đạo làm con.

    Chờ cô sau này ổn định, ít nhất là đem "lỗ hổng" Trần Mỹ Kiều kia "chữa trị", cô lại đi bồi cha Ngô mẹ Ngô.

    Trước đây Ngô Tưởng Tưởng cảm thấy mình đã tốt nghiệp, làm sao có thể đòi tiền trong nhà, cho nên không cho cha Ngô mẹ Ngô cho cô tiền.

    Nhưng hiện tại không có biện pháp, cô muốn thuê nhà.

    Tiền không đủ, chỉ có thể tìm cha mẹ.

    Sau này, cô lại gửi tiền về, hoặc là đưa tiền về thì tốt rồi.

    Hơn nữa ở trong thế giới này mấy ngày rồi, cô còn chưa gọi điện cho ba mẹ đâu!

    Hạ Quý cái gì cũng không muốn, chỉ muốn có thể thể nghiệm cảm giác có cha mẹ.

    Từ trong trí nhớ Ngô Tưởng Tưởng xem ra liền biết quan hệ cha mẹ con bọn họ có bao nhiêu tốt!

    Nếu không phải lỗ hổng Trần Mỹ Kiều ở chỗ này, Hạ Quý thật sự muốn đưa bọn họ đến bên người!

    Loại cảm giác có cha mẹ bên người, thật sự rất rất tốt!

    Nghĩ đến cha mẹ, khóe miệng Hạ Quý nâng lên độ cung không giống như thói quen, mà là thật sự có mang theo nét cười.

    Điện thoại vừa kết nối, bên kia nhanh chóng bắt máy.

    "Uy, chuyện gì a!" Bên kia là ba Ngô Tưởng Tưởng tiếp điện thoại.

    Hạ Quý dùng ngữ khí Ngô Tưởng Tưởng, cùng ba Ngô nói chuyện: "Ba ba~con phỏng vấn thành công vào Tập Đoàn Khương Thị rồi!"

    Ngữ khí chính là tâm trạng nhảy nhót sau khi tìm được công việc.

    "Phải không? Khương thị chính là công ty lớn! Con gái của ta thật là quá tuyệt vời!"

    Bên kia, ba Ngô cũng rất kinh hỉ, sau đó không chút bủn xỉn khích lệ con gái chính mình.

    Hạ Quý hơi há mồm, vừa định nói chuyện, liền nghe được bên kia truyền đến thanh âm mẹ Ngô: "Con gái muốn vào Khương thị công tác sao? Mau cho em dặn hai câu!"

    Bên kia ba Ngô tựa hồ không quá tình nguyện: "Ai nha~anh còn chưa cùng con gái nói xong đâu!"

    "Anh có cho hay không?" Trong thanh âm mẹ Ngô, mang theo tràn đầy uy hiếp.

    Sau đó, vốn ý chí đang rất kiên định, ba Ngô nháy mắt liền héo.

    Không có biện pháp, ai bảo hắn là có tiếng vợ quản nghiêm đâu?

    Trên mặt Hạ Quý ý cười gia tăng, nghe bên kia mẹ Ngô tiếp nhận điện thoại, sau đó mở miệng kêu cô: "Bảo bối con gái a!"

    "Mommy! Con rất nhớ mẹ nha!" Ngữ khí Hạ Quý mềm mại, chỉ có đối với cha mẹ chính mình mới làm nũng.

    "Mom cũng rất nhớ con a~mấy ngày không cho mẹ gọi điện thoại, làm mẹ nhớ muốn chết!"

    Nhà người khác cha mẹ ở phương diện giáo dục con cái cơ bản đều là một người diễn vai hiền, một người diễn vai xấu.

    Nhưng Ngô gia không giống, cha mẹ đều là tranh nhau đối tốt với con gái.

    Ba Ngô mẹ Ngô đối với con gái kỳ vọng lớn nhất chính là 'vui vẻ là tốt rồi'.

    Chỉ cần con gái vui vẻ, bọn họ làm cha mẹ, cũng liền vui vẻ.

    "Bảo bối thật là quá lợi hại, lại có thể tiến vào Khương thị công tác! Kia về sau có phải có khả năng sẽ được điều động đến chi nhánh công ty địa phương chúng ta công tác hay không a?"

    Nghe được mẹ Ngô hỏi như vậy, Hạ Quý mới nhớ tới, Tập Đoàn Khương Thị cũng có công ty ở quê nhà thành phố M của Ngô Tưởng Tưởng.

    Nếu muốn ở thế giới này trải qua cả đời, vào công tác ở Khương thị cũng không tồi.

    Được, chờ cô xử lý tốt sự tình Trần Mỹ Kiều, nói không chừng liền có thể xin công ty đi chi nhánh M.

    "Được, hẳn là có thể!" Hạ Quý cười tủm tỉm nói.

    Cùng mẹ Ngô lại nói đông nói tây trò chuyện chuyện khác, chủ yếu là mẹ Ngô hỏi cô có chăm sóc bản thân tốt không gì đó.

    Hạ Quý đều nhất nhất trả lời, sau đó liền nhắc tới sự tình muốn thuê nhà.

    Còn chưa nói đến tiền, mẹ Ngô trước mở miệng đánh gãy: "Thuê nhà khẳng định là gấp, tuần sau con đi làm, tháng sau mới có tiền lương. Thuê nhà lại cần tiền thế chấp, còn phải giao tiền thuê nhà, mặt khác còn có một tháng sinh hoạt phí, đi làm khẳng định còn phải cần quần áo, mặt khác còn muốn.."

    Mẹ Ngô nói liên tiếp, sau đó lại không yên tâm nói: "Dứt khoát chờ lát nữa mẹ đem đồ vật chuẩn bị gửi qua đi, miễn cho con quên mất, được không?"

    Có thể là lo lắng con gái sẽ cảm thấy cô quản quá nhiều, cho nên mẹ Ngô có vẻ có chút cẩn thận.

    Hạ Quý thật sự hưởng thụ cảm giác có cha mẹ thay chính mình suy nghĩ, cho nên nửa điểm cũng không cảm thấy mẹ Ngô quản quá nhiều.

    "Tốt a! Con còn lo lắng đến lúc đó sẽ chuẩn bị không tốt~mẹ thật sự là quá tốt!"

    Nghe được Hạ Quý nói như vậy, Mẹ Ngô nhẹ nhàng thở ra: "Vậy được, kia mẹ cúp điện thoại trước, đem tin nhắn phát qua cho con trước."

    Tuy rằng còn chưa có nhắc đến tiền, nhưng nghe đến mẹ Ngô gấp không chờ nổi muốn gửi cho cô những yêu cầu chuẩn bị đồ vật, Hạ Quý vẫn là nói được.

    Cúp điện thoại, Hạ Quý liền đem điện thoại đặt ở một bên, rũ đầu.

    Đại khái sau đó hai mươi phút, một cái tin nhắn thật dài đã gửi qua đây.

    Chuẩn bị nồi chén gáo bồn đều bị viết ở nội dung, biết là muốn cùng Thi Ái Phi hợp thuê, mẹ Ngô viết chính là phần cho hai người.

    Tin nhắn này còn chưa xem xong, tiếp theo lại tới một cái tin nhắn nữa.

    Là tin nhắn ngân hàng nhắc nhở, nhắc nhở vừa rồi tài khoản Ngô Tưởng Tưởng bị chuyển vào hai vạn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...