Huyền Ảo [Edit] Huyền Huyễn: Cao Nhân, Van Cầu Ngươi Nhanh Ngả Bài A! - Huy Hoàng Diệu Thế

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bánh Baooo, 27 Tháng tám 2020.

  1. Bánh Baooo

    Bài viết:
    0
    Huyền Huyễn: Cao Nhân, Van Cầu Ngươi Nhanh Ngả Bài A!

    [​IMG]

    Tác giả: Huy Hoàng Diệu Thế

    Hán Việt: Huyền huyễn: Cao nhân, cầu cầu nhĩ khoái than bài ba!

    Nguồn: Faloo

    Tình trạng convert: Đang ra

    Tình trạng Edit: Câu view ké fame

    Edit: Bánh Baooo

    Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Xuyên Không

    Link Thảo luận - Góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện Dịch - Edit của Bánh Baooo

    Văn án:

     
    Kẹo 2k3 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Bánh Baooo

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Bất Tử Đạo Hoàng Thể, một cái tiệm sách!

    Edit: Bánh Baooo


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm buông xuống, che đậy đi thiên địa sinh cơ.

    Cuồng phong không ngừng gào thét, một trận mưa to bao phủ lấy sơn cốc.

    Như nhấn chìm hết thảy mọi thứ, vô số sinh linh đều tìm nơi an toàn để trú ẩn.

    Trong giây lát, mọi thứ yên tĩnh hẳn đi.

    "Phốc phốc"

    Một ngụm tiên huyết phun ra ngoài.

    Nhưng trong màn đên này, tất cả rất nhanh bị nước mưa giội rửa.

    Nam tử bị đâm trúng trừng to mắt.

    Hắn ngã xuống đất, trên mặt mang theo sự không cam lòng.

    Phía dưới bụng của hắn, một vết thương lớn như cái động, máu chảy ra như thác nước.

    Đó là nơi của Khí hải đan điền.

    Bây giờ đã bị hủy đi.

    Sinh mệnh liền tiêu biến.

    "Khụ khụ!"

    Nữ tử váy đỏ thu hồi phi kiếm, nàng ho khan một cách mãnh liệt.

    Sắc mặt nàng tái nhợt đi, nhìn kỹ phía dưới nàng.

    Cánh tay trắng noãn xuất hiện nhiều vết nứt nẻ.

    Nếu không có pháp lực chèo chống, thì cả người đều muốn vỡ vụn.

    Cảm nhận được trạng thái hiện tại cảu bản thân, thêm với kinh mạch bị bế tắc, Mộc Vân Hoàng nhẹ nhàng run rẩy.

    "Vẫn không có cách nào để thức tỉnh sao?"

    Bây giờ, nàng rất thất vọng, không, nàng cảm thấy tuyệt vọng.

    Những năm qua, vì muốn thức tỉnh Bất Tử Đạo Hoàng Thể trong truyền thuyết.

    Mộc Vân Hoàng không chỉ đem chính mình đẩy tới bờ vực của sinh tử.

    Nàng lấy phương thức tu luyện tự tàn để rèn luyện bản thân, cuối cùng đây?

    Nhục thân của nàng đã đến cực hạn, huyết dịch cạn khô, bây giờ liền khí hải đan điền cũng sắp nát.

    Nếu không tiến hành cứu chữa kịp thời, sau mấy canh giờ liền hương tiêu ngọc vẫn.

    "Nhất đinh phải nhanh chóng trở lại thánh địa, nhường tỷ tỷ xuất thủ."

    Nàng lẩm bẩm, trong lòng lo lắng.

    Mặc dù bây giờ khoảng cách từ chỗ nàng đến thánh địa không xa vạn dặm.

    Nếu như bản thân ở thời kỳ đỉnh phong thì còn dễ nói.

    Nhưng bây giờ cơ thể nàng đang bị trọng thương, liền miễn cưỡng mới thực hiện được ngự không phi hành.

    Mộc Vân Hoàng không muốn từ bỏ, nàng càng không muốn chết một cách vô ích như này.

    "Ầm ầm!"

    Sấm sét màu tím không ngừng tàn phá bừa bãi, giống như thượng thiên nổi giận.

    Mưa rơi càng ngày càng lớn.

    Nửa canh giờ trôi qua.

    "Đông!"

    Trên bầu trời, một đạo hồng quang lao nhanh xuống dưới.

    Mộc Vân Hoàng không chống đỡ được khí lực, từ trên không trung rơi xuống dưới.

    Trên thân thể vết thương càng ngày càng nghiêm trọng.

    Nàng bây giờ chỉ như một tách trà tinh xảo.

    Không thể chịu được thêm bất kì lực hủy hoại nào nữa.

    Nhưng hiện tại, khoàng cách từ chỗ nàng đến thánh địa.

    Vẫn còn cách xa ba ngàn dặm!

    "Chẳng lẽ.."

    "Ta phải chết thật sao?"

    Mộc Vân Hoàng run sợ.

    Sợ hãi, tuyệt vọng, thống khổ, không cam tâm.

    Sinh cơ trong cơ thể nàng càng lúc càng mong manh.

    Chỉ một chút nữa là đến nơi, bình thường mấy ngàn dặm không đáng giá nhắc tới.

    Nhưng bây giờ nàng đang đứng trước bờ vực sinh tử.

    Không được!

    Ta không thể cứ chết như vậy!

    Trong nội tâm nàng đang gào thét không ngừng.

    Dưới ý chí lạ thường chèo chống, nàng miễn cưỡng đứng dậy một lần nữa.

    Nhưng khoảng cách này, vẫn còn rất xa đích đến.

    Nàng không ngừng tiến về phía trước, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

    Đến cuối cùng, nàng tựa hồ không nhìn rõ được thứ gì cả.

    Thế nhưng, ngay lúc đó.

    Mộc Vân Hoàng thấy được một tia sáng phảng phất ở phía trước.

    Tia sáng vô cùng yếu ớt, nhưng trong thời điểm hiện tại.

    Ánh nến, có ánh nến, phía trước chắc chắn có người.

    Nàng phảng phất thấy được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

    Nàng dùng hết ý chí cùng sinh cơ, tiến về nơi tia sáng phát ra.

    Cuối cùng, một căn nhà gỗ đơn giản xuất hiện phía trước Mộc Vân Hoàng.

    Căn nhà gỗ có chút cũ nát nhưng lại vô cùng sạch sẽ.

    Chẳng lẽ, chỉ là một phàm nhân sinh sống ở đây?

    Nỗi tuyệt vọng một lần nữa xâm lấn nàng.

    Nếu như vậy thì căn bản không có cách nào ứng đối vết thương của nàng hiện tại.

    Nhưng bây giờ không có sự lựa chọn nào khác!

    Phải chăng kỳ tích sẽ xảy ra đây?

    Nàng vẫn còn níu kéo một tia hi vọng cuối cùng.

    Mộc Vân Hoàng do dự đẩy cảnh cửa kia ra.

    "Kẹt kẹt."

    Ngay trong khoảnh khắc nàng bước vào trong căn nhà gỗ.

    Một cỗ khí tức bao phủ lấy cơ thể nàng, phảng phất như thiên uy buông xuống.

    Cơ thể vốn không chịu nổi bất luận ngoại lực nào lại phải tiếp nhận một áp lực cực lớn.

    "Khụ khụ.."

    Nàng ho khan một cách mãnh liệt, cổ họng ngòn ngọt, nhình như có tiên huyết sắp phun ra.

    Nhưng sau đó, cỗ uy thế trong căn nhà gỗ liền biến mất.

    Thay vào đó, một cỗ khí tức nhu hòa lan tỏa ra.

    Cùng lúc đó, thương thế nhục thân và đan điền của nàng.

    Từ từ được chữa lành.

    Pháp lực của nàng khôi phục được một chút!

    "Cái này.."

    Mộc Vân Hoàng chấn kinh, nàng không thể tưởng tượng nổi.

    Thương thế của nàng, nàng tinh tường hơn bất kì ai khác.

    Cho dù là mấy lão gia hỏa trong thánh địa, muốn chữa trị vết thương trong thời gian ngắn.

    Đều phải hao phí tinh thần rất lớn, tỷ tỷ của nàng cũng không ngoại lệ.

    Nhưng bây giờ, chỉ trong một cái hô hấp.

    Thương thế của nàng đột nhiên nghịch chuyển.

    Có dấu hiệu hồi phục một cách từ từ.

    Mà căn nhà gỗ này, đến cùng là địa phương như thế nào?

    Nàng khẽ nâng lên cặp mắt, bắt đầu quan sát không gian xung quanh.

    Căn nhà gỗ có cách trang trí vô cùng đơn giản, một cái bàn và hai cái ghế dài.

    Bên tường là một tủ sách cực lớn.

    Bên trong tủ sách có rất nhiều thư tịch.

    Qua dấu vết thời gian, mấy cuốn thư tịch đã phủ bụi, không nhìn thấy rõ tên của chúng.

    Căn nhà gỗ có cách bài trí đơn sơ, nhưng đối với Mộc Vân Hoàng, nàng có cảm giác mọi thứ tự nhiên mà thành, một cảm giác rất mơ hồ, như là một cỗ đại đạo đơn giản bao trùm.

    Chỉ nhìn quanh một chút, nàng phảng phất như nhận ra được điều gì đó.

    Cảm giác này, liền thánh địa tu hành là Thánh Cảnh.

    Cũng không thể nào sánh ngang!

    Chẳng lẽ..

    Chính mình tiến vào nơi ẩn cư của một vị Chí cường giả.

    Mộc Vân Hoàng lấp tức kinh hãi, nàng đang muốn khom mình hành lễ.

    Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.

    "Khách nhân, hoang nghênh quang lâm!"

    Khách nhân?

    Hoan ngênh quang lâm?

    Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?

    Bây giờ Mộc Vân Hoàng có chút mộng.

    Nàng quay đầu, tìm tới nơi mà âm thanh phát ra.

    Ở nơi đó, một người trẻ tuổi mặc một thân áo xanh, mái tóc dài nồng đậm xõa ra.

    Trong tay hắn còn nắm giữ một quyển sách, toàn thân tản ra thư quyển khí tức.

    Ngoài trừ cái đó ra, không có bất cứ điều gì nổi bật khác!

    "Ở đây.. Là một cái tiện sách sao?"

    Thanh âm của nàng nhẹ nhàng.

    Trước mắt, nàng không xác định được nam tử trước mặt mình là nhân vật ra sao.

    Nhìn tự hồ không có bất kỳ tu vi nào cả, thế nhưng lại cho cảm giác khác xa so với phàm nhân.

    Nam tử thanh y khẽ gật đầu, trên miệng mang theo nụ cười khiến cho người ta đắm chìm như tán cây khẽ được cơn gió xuân bao trùm.

    Sau đó, nam tử nhấc lên ấm nước, rót một chén trà nóng.

    "Khách nhân, bên ngoài mưa to gió lớn"

    "Uống một chén nước ấm để giữ ấm cho cơ thể."

    Nói xong, hắn ra hiệu cho nàng ngồi vào.

    Mộc Vân Hoàng nhíu mày, nàng nhìn về phía ly trà nóng kia.

    Nàng lập tức kinh hãi, cơ thể không ngừng run rẩy mãnh liệt.

    Bởi vì nàng nhìn thấy, ở bên trên tách trà nóng.

    Có một đạo long hình mờ ảo trong làn khói bay lên không trung.

    Phát ra vô số lộng lẫy!


    << Vui lòng vào dembuon.vn đọc truyện để ủng hộ dịch giả >>
     
    Kẹo 2k3Yama Yuki thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tám 2020
  4. Bánh Baooo

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cái này nhất định là ẩn thế cao nhân!

    Edit: Bánh Baooo


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Long Hồn Đạo!

    Nhất định là trà Long Hồn Đạo!

    Mộc Vân Hoàng vốn chưa chắc chắn.

    Nhưng khi nàng nhìn thấy chín đạo Long Hình Tinh Khí bay lên

    Nàng chắc chắn được lai lịch của tách trà này.

    Đây chính là thần vật trong truyền thuyết a.

    Ở thời điểm hiện tại thứ này gần như đã tuyệt tích.

    Chỉ có Bát Đại Thánh Địa mới còn chút hàng tồn.

    Đúng vậy, số lượng hàng tồn là rất ít, căn bản sẽ không lấy ra để sử dụng.

    Mà bây giờ, trước mắt vị nam tử thanh y này, lại mang ra một ấm trà này.

    Còn muốn mời mình uống?

    Hắn, đến cùng là ai?

    Mộc Vân Hoàng trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

    Đối với người trước mặt, nàng có vô tận kính ý.

    Bất kể như thế nào, người có thể lấy ra được trà Long Hồn Đạo đều không phải là người bình thường!

    "Như thế nào? Trà nóng làm cho khách nhân không vui sao?"

    Nhưng vào lúc này, nam tử thanh y đột nhiên hỏi.

    Tựa hồ sợ đối phương bất mãn.

    "Không.. Không phải."

    Mộc Vân Hoàng có chút khẩn trương, nàng vội vàng phủ nhận. Nàng cùng nam tử ngồi nhìn nhau.

    Đồng thời, cặp mắt đẹp tràn ngập khát vọng nhìn về phía ly trà.

    "Ta thực sự có thể uống sao?"

    Âm thanh của nàng có chút run rẩy.

    Tựa hồ đến bây giờ, nàng cũng không dám tin đây là sự thực.

    Chính mình cũng có ngày được uống trà Long Hồn Đạo.

    Nhưng khi nghe câu hỏi của nàng, Giang Trần lại có chút bó tay.

    Tiểu cô nương dáng dấp khuynh thành như thế.

    Nhìn quần áo, cũng không giống người chưa từng va chạm xã hội.

    Tại sao chỉ một cốc nước trà được đun sôi để nguội.

    Liền làm cho nàng kích động như thế?

    "Khách nhân cứ việc uống."

    "Chỗ này ta bao no."

    Giang Trần mặc dù thấy kỳ quái, nhưng suy nghĩ đến cửa hàng sách của mình.

    Vì vậy hắn vẫn nói.

    Trà Long Hồn Đạo?

    Bao no?

    Ngữ khí vô cùng khí phách a.

    Liền Thánh Chủ của Thánh Địa cũng không dám nói như vậy?

    Vị trẻ tuổi trước mặt nàng tuyệt đối là một tôn cường giả ẩn thế!

    Bởi vì không muốn bại lộ thân phận.

    Cho nên mới sống ở đây.

    Không sai.

    Tại Huyền Hoàng đại thế giới, các cường giả của các thời đại đều không phải như thế sao?

    Tu vi càng nghịch thiên, tính khí càng quái dị!

    Trước mặt vị nam tử thanh y này tuyệt đối là như thế.

    Suy cho cùng, Mộc Vân Hoàng đã biết được tiền căn hậu quả.

    Chỉ là.

    Tại trong phạm vi địa bàn của Thánh Địa Thái Nhất.

    Lúc nào xuất hiện dạng này cường giả ẩn cư?

    Nhưng mà, tiền bối đã không muốn xuất đầu lộ diên, thì nàng cũng không nên hồ ngôn loạn ngữ.

    Chọc giận cao nhân sẽ không có việc gì tốt cả.

    Nàng không nhiều lời, cầm ly trà nóng lên, thổi nhẹ vài hơi rồi đưa lên miệng uống.

    "Ông!"

    Ngay trong nháy mắt, một cỗ năng lượng kỳ dị nổi lên.

    Mộc Vân Hoàng phát hiện, khí hải đan điền và nhục thân chồng chất vết thương của mình.

    Trong nháy mắt được chữa trị, ngoài ra còn được rèn luyện, tăng cường.

    Đến cả thần hồn đều được khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

    Còn cả pháp lực khô kiệt.

    Được khôi phục hoàn toàn.

    Không những vậy, nàng còn cảm nhận được.

    Vốn là cảnh giới đang bị mắc kẹt không có cách nào đột phá.

    Cũng dần dần buông lỏng, tựa hồ chỉ cần bế quan.

    Liền có thể đột phá tu vi, hơn nữa còn là đột phá liên tục.

    Thậm chí đến cảnh giới ngưng kết Kim Đan cũng không phải là một chuyện viển vông.

    Trà Long Hồn Đạo, không chỉ là Thánh phẩm chữa thương mà còn là thần vật tu luyện.

    Những tu sĩ phổ thông uống một ngụm liền thu được chỗ tốt rất lớn.

    Nếu như ngày nào cũng uống, có thể gột rửa các tạp chất trong cơ thể.

    Cuối cùng đạt đến cảnh giới nhục thân Thuần Tịnh Vô Hạ (Tinh Khiết và Hoàn Mỹ)

    Khi tu luyện, tuyệt đối là làm ít công to!

    Có thể nói là vô cùng ảo diệu.

    Vì vậy Thánh Địa vô cùng coi trọng, không nỡ lấy ra sử dụng.

    "Đa tạ cao.. Lão bản!"

    Mộc Vân Hoàng mở mắt, trong mắt tràn đầy mừng rỡ.

    Vốn muốn cảm tạ tiền bối, nhưng nàng nghĩ tới những phỏng đoán của bản thân lúc nãy.

    Liền trực tiếp cảm tạ lão bản đi.

    Sau đó, nàng không ngừng nhìn về phía ấm nước đặt bên cạnh.

    Nơi đó chúng là một bình trà Long Hồn Đạo a!

    Mặc dù trong lòng không ngừng khao khát, muốn uống thêm một ly.

    Nhưng nàng biết đây là lòng tham không đáy.

    Sẽ khiến cho vị cao nhân chán ghét.

    Cho nên nàng vẫn cố gắng nhịn được.

    "Không sao cả."

    "Làm cho khách nhân hài lòng"

    "Vốn là chức trách của ta."

    Giang Trần mở miệng, nhìn đối phương cười, trong lòng vô cùng hài lòng.

    Xem ra chính mình phục vụ đã đúng chỗ.

    Hắn hít một hơi thật sâu, nói một lần nữa.

    "Khách nhân, ta quan sát tình cảnh của ngươi ngày hôm nay."

    "Cần một quyển sách trợ giúp."

    Nói xong, Giang Trần quay người đi tới giá sách.

    Đây mới chính là mục đích thực sự của hắn.

    Cho mượn thư tịch.

    Kỳ thực.

    Giang Trần là một người xuyên việt.

    Ba thánh trước hắn đi tới cái thế giới này.

    Đồng thời thức tỉnh một cái hệ thống tên là 【 Thần cấp tiệm sách 】

    Tên như ý nghĩa, chính là muốn nhường hắn tại trong thế giới này mở tiệm sách.

    Mỗi tháng hệ thống sẽ tự động đổi mới một nhóm thư tịch.

    Mới đầu Giang Trần cũng không để ý lắm, xuyên không qua còn mở cái tiệm sách cẩu thí để làm gì?

    Nhưng sau khi biết được sự nguy hiểm cảu thế giới huyền huyễn, hắn từ bỏ.

    Về phần lý do tại sao không đi bái thầy để tu hành.

    Bởi vì từ khi thức tỉnh hệ thống, Giang Trần không thể nào tiến ra được căn phòng này.

    Chỉ có thể chờ đợi trong tiệm sách ngày qua ngày.

    Cũng may là hệ thống tự động cung cấp đủ loại thức ăn nước uống để sống qua ngày.

    Như cái ấm nước sôi này, cũng chính là hệ thống chuẩn bị cho.

    Từ ban đầu không biết cái gì cả, hắn cuối cùng cũng thích ứng được hoàn cảnh.

    Giang Trần từ bỏ huyễn tượng tu tiên, thành thật mở tiệm sách sống qua ngày.

    Dựa theo cách nói của hệ thống, muốn mở tốn tiệm sách cần chú ý 3 cái hạng mục.

    Một: Không thể chủ động kiếm khách, khách nhân phải chính mình đi vào.

    Hai: Phục vụ phải nhiệt tình, không muốn miễn cưỡng, cần làm cho khách nhân hài lòng. Nhưng đối với những khách nhân không có ý tốt, có thể trực tiếp đuổi thẳng cổ.

    Ba: Sách ở bên trong tiệm sách không được phép bán, chỉ được cho thuê trong vòng 1 tháng, vật để cho thuê tùy ý.

    Tuân thủ theo 3 cái quy định nên hắn mới khách khí như vậy.

    Bởi vì khai trương mấy tháng nay, đây mới là vị khách thứ ba của tiệm.

    Nhất định phải thật tốt chiêu đãi.

    Đồng thời hắn còn có mục đích khác.

    Đó chính là mỗi khi cho thuê một quyển sách thành công.

    Thì Giang Trần có thể hoạt động trong phạm vi lớn hơn.

    Mấy tháng trước hắn đã hỏi thăm rõ ràng.

    Ba ngàn dặm bên ngoài chính là Thánh Địa tu hành, đó chính là trong truyền thuyết Thánh Địa Thái Nhất.

    Một khi mình chào hỏi khách nhân đủ nhiều, liền có thể mở rộng phạm vi đến ba ngàn dặm.

    Đến lúc đó, hắn có thể bái nhật Thánh Địa Thái Nhất.

    Tiếp đó hắn có thể chân chính tu tiên!

    Đây chính là khát vọng của Giang Trần.

    Không giả, thật vất vả xuyên qua đến thế giới huyền huyễn.

    Chính mình không thể làm một cái chủ tiệm sách bình thường được.

    Đây chẳng phải làm mất mặt cái danh người xuyên việt sao?

    Cho nên, vì thực hiện được mục tiêu

    Giang Trần quyết định.

    Không buông tha bất kỳ một khách nhân nào cả, đẹp trai không bằng chai mặt.

    << Đọc truyện tại dembuon.vn để ủng hộ dịch giả. >>
     
    Kẹo 2k3Yama Yuki thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...