[Edit] Gia Rất Tàn Bạo - Nịnh Mông Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi GiangPhan369, 15 Tháng chín 2018.

  1. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 30:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cần chính điện to như vậy nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả một tia hô hấp cũng không thấy, bách quan nín thở ngưng thần, nhìn cục diện trước mắt.

    Thời gian chậm rãi trôi qua, ước chừng sau nửa nén hương, vẫn không nghe được Nhiếp Chính Vương mở miệng, như trước lạnh lùng ngồi ngay ngắn một bên long ỷ, nhìn vẻ mặt bách quan đứng trong đại điện.

    Phượng Dận Kỳ hé ra gương mặt non nớt, nhìn như bình tĩnh, kì thực ánh mắt đã hiện lên sự âm ngoan, bộc lộ sự tức giận của hắn, bàn tay nhỏ bé dấu trong long bào nắm chặt thành quyền, nay hắn vẫn phải nhẫn nại, không thể xảy ra sai lầm, nếu không, kế hoạch của hắn và mẫu hậu hai năm nay sẽ thất bại trong gang tấc.

    Ở bên dưới, hai bên là Thừa Tướng và Tả tướng, Lam Phong hiển nhiên trầm ổn hơn nhiều, hắn đã hai năm không thấy con trai, lại không dám phái người hỏi thăm tình hình sợ chọc giận Nhiếp Chính Vương, giờ nhìn thấy Lam Cảnh Thư tiến vào đại điện, tất có điều khác thường.

    Hữu tướng Hình Diễn lại cảm thấy Hoàng Thượng lúc này quá mất mặt, đây chẳng qua là nam sủng của Nhiếp Chính Vương, một kẻ đồng tính thôi, dám không nghe lệnh Hoàng Thượng, tròng mắt hắn hiện lên một chút ngoan lệ, vừa ngẩng đầu đã chống lại hàn quang do Phượng Ngạo Thiên hướng hắn phóng tới, vội vàng cúi đầu, dấu đi tinh quang trong mắt, không dám lỗ mãng.

    Tả ngự sử bị Phượng Ngạo Thiên trực tiếp ban chết vẫn chưa nâng ra ngoài, trong cung điện tràn ngập mùi máu tươi, đây là hương vị tử vong, biểu thị hôm nay bọn họ sẽ không dễ dàng để bước ra khỏi hoàng cung.

    Một nén nhang đã qua, Phượng Ngạo Thiên quay qua nhìn tiểu hoàng đế bình tĩnh không lộ một tia dấu vết đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, không có một tia buồn bực cùng tức giận, ngược lại vẻ mặt thân mật nhìn nàng, nàng mở miệng, "Hoàng Thượng cho hai ngươi bình thân, các ngươi liền đứng dậy đi."

    "Vâng." Mộ Hàn Cẩn và Lam Cảnh Thư cùng đáp, đứng lên, cúi đầu trầm mặc.

    Một người thanh nhã như ngọc, một người ôn nhuận nho nhã, cứ như vậy cung kính đứng giữa đại điện, đại điện đầy mùi máu tươi đều theo khí độ bất phàm của bọn họ mà tản ra một chút.

    "Hoàng Thượng, nay chức tả hữu ngự sử không thể thiếu người, bổn vương đề cử hai người hắn như thế nào?" Phượng Ngạo Thiên tùy ý nói, ngón tay thon dài vuốt ve ngọc bội mang theo bên mình, trong giọng nói không mang theo ý hỏi mà là trần thuật.

    Phượng Dận Kỳ cũng xoay người, lộ vẻ khiêm tốn tươi cười, nhìn chăm chú vào Phượng Ngạo Thiên, cười đáp, "Việc này cứ để Nhiếp Chính Vương quyết định là được."

    "Mấy tháng bổn vương không ở kinh thành, tình hình trị an trong kinh thật làm người mở rộng tầm mắt, Kinh Triệu Doãn, ngươi nói một chút, mấy tháng nay phát sinh bao nhiêu án dính tới mạng người?" Phượng Ngạo Thiên trầm thấp nói.

    Kinh Triệu Doãn Lý đại nhân một đầu mồ hôi lạnh, bị gọi tên nhất thời hai chân nhũn ra, "Phù phù" Một tiếng, quỳ trên đất, Nhiếp Chính Vương sao tự nhiên lại quan tâm đến tình hình trị an?

    "Hồi.. Hồi Nhiếp Chính Vương, gần hai tháng phát sinh mạng người ba mươi án, tám mươi án trộm cắp.." Kinh Triệu Doãn đem tất cả án trong mấy tháng phát sinh bẩm báo toàn diện, chỉ sợ sơ sót.

    "Ngươi hãy nhìn xem sổ con này đi." Phượng Ngạo Thiên nhẹ nhàng phất tay, tấu chương thẳng tắp đánh vào trước mặt Kinh Triệu Doãn, "Những án tử này bổn vương hạn cho ngươi trong vòng một tháng phải phá án, nếu không, bổn vương liền biến ngươi thành thành thịt vụn cho chó ăn."

    "Vâng, vâng.. thần sẽ kiệt lực phá án và bắt giam." Kinh Triệu Doãn vội vàng dập đầu nói.

    Phượng Ngạo Thiên nhất nhất gọi từng quan viên ra, cầm trong tay tấu chương mà đêm qua Mộ Hàn Cẩn đã chú giải ném đến trên mặt bọn họ, hoặc là trên người, trên đầu, trong lúc nhất thời, người nào cũng run như cầy sấy, quan viên bị tấu chương tạp trên người, nhẹ thì trầy da thịt, nặng thì mất mạng.

    "Lam Cảnh Thư, bổn vương lệnh cho ngươi ngày mai chạy tới Lưỡng Hoài, mau chóng phá án quan muối và nạn cướp bóc, bắt giam, nếu phá án và bắt giam không được, ngươi cũng không cần sống trở về." Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

    "Vi thần tuân mệnh." Lam Cảnh Thư tự nhiên sẽ hiểu tầm quan trọng của việc này, án này liên lụy rất nhiều, nếu có thể phá án, hắn cũng không uổng tiến đến một chuyến, nếu phá không được, như vậy, hắn có chết cũng không tiếc.

    "Mộ Hàn Cẩn, Đô Sát viện nay bản án cũ đã chồng chất rất nhiều, ngươi phải bắt tay vào làm việc, sau này, sổ con đến chỗ bổn vương, ngươi phải tự mình chú giải." Phượng Ngạo Thiên nhìn về phía Mộ Hàn Cẩn, tiếp theo đảo qua Tả tướng Lam Phong cùng Hữu tướng Hình Diễn, "Tả hữu nhị tướng ở lúc bổn vương không ở trong kinh, hành sự bất lực, phạt một năm bổng lộc, bế môn tư quá ba tháng."

    Lam Phong nghe vậy, trong lòng đầy bụng nghi hoặc, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể trước ứng thừa, "Thần tuân chỉ."

    Hình Diễn trong lòng không vui, có thể nghĩ, Nhiếp Chính Vương này là muốn bãi miễn chức quyền của hắn, đem quyền lực trong triều hoàn toàn giao cho Mộ Hàn Cẩn, không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương đã nhận ra cái gì?

    Lúc nãy cùng nàng đối diện vẫn còn thấy lạnh lẽo, cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng đáp, "Thần tuân mệnh!"

    Mộ Hàn Cẩn không ngờ Phượng Ngạo Thiên sẽ đem đại trọng trách giao phó cho hắn, nhớ tới lúc trên hoàng liễn, 'hắn' nắm chặt tay hắn, trong ánh mắt lời nói, hắn do dự, rốt cuộc có nên hay không nhận lấy?

    "Mộ Hàn Cẩn, ngươi quên bổn vương đã nói gì sao?" Phượng Ngạo Thiên ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén mang một chút cảnh cáo.

    Mộ Hàn Cẩn thu hồi tâm tư, vết cắn nơi đầu vai đột nhiên đau xót, hắn vội vàng quỳ xuống, "Vi thần lĩnh chỉ."

    "Những tấu chương chú giải, ngươi cần phải hoàn thành trong kỳ hạn bổn vương quy định, nếu không, bổn vương không ngại nhìn thấy máu." Phượng Ngạo Thiên dứt lời, nhìn về phía tiểu hoàng đế, "Hoàng Thượng, ngươi có muốn nói gì không?"

    Phượng Dận Kỳ thấy hành động hôm nay Phượng Ngạo Thiên nội tâm tràn ngập kinh ngạc, ngẩng đầu đối diện với tròng mắt lạnh lẽo của Phượng Ngạo Thiên, vội vàng liễm đi ngạc nhiên trong mắt, gật đầu nói, "Trẫm không có ý kiến."

    "Vậy liền bãi triều đi." Phượng Ngạo Thiên dứt lời, đứng thẳng dậy, lúc bách quan hành lễ, nàng liền mang theo Mộ Hàn Cẩn cùng Lam Cảnh Thư ly khai Cần chính điện.

    Ba người giây lát đã ngồi trên hoàng liễn, Mộ Hàn Cẩn ngẩng đầu nhìn ánh sáng lạnh từ Phượng Ngạo Thiên bắn ra, hắn biết chính mình vừa mới ở đại điện ngẩn người ngay thời khắc mấu chốt, hắn thuận theo cởi bỏ đai lưng, ngoại bào mở rộng, lộ ra bả vai nõn nà, thấp giọng nói, "Thỉnh Vương Gia trách phạt."
     
  2. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 31:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Cảnh Thư cúi đầu, đối với hành vi quái dị của Nhiếp Chính Vương, hắn đã tập mãi thành thói quen, hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác có thể ra khỏi nhà lao này, mở ra khát vọng, cũng không biết vì sao, trực giác cho hắn biết, từ lúc Nhiếp Chính Vương trở về, tính tình trở nên càng thêm âm trầm, thủ đoạn càng thêm tàn bạo, nhưng đối với nam sủng như bọn họ, cũng không giống ngoan lệ như trước.

    Ngón tay lạnh lẽo của Phượng Ngạo Thiên xẹt qua dấu vết do nàng để lại đêm qua, vết thương này sợ là cả đời cũng không có khả năng biến mất, cũng cùng với hắn cả đời.

    "Ngươi muốn gia trách phạt ngươi như thế nào?" Từng trận hàn ý xẹt qua vết cắn, híp mắt lại, tay kia của nàng luồn vào trong áo, vuốt ve chiếc eo thon thả của hắn, xúc cảm không sai, thật là mềm mại.

    Mộ Hàn Cẩn tâm thần run lên, nhìn chăm chú vào nàng, lại không biết nên trả lời như thế nào? Trách phạt như thế nào? Chẳng phải đều do 'hắn' định đoạt sao?

    Phượng Ngạo Thiên hơi quát lên một tiếng, Mộ Hàn Cẩn liền ngã vào trong lòng nàng, bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn thấy sự tức giận trong mắt đối phương, hắn hơi né tránh ánh mắt đó, hắn bị làm sao vậy? Tại sao cứ ngẩn người trước mặt 'hắn'?

    "Ở trước mặt gia ngẩn người, cũng không phải là hiện tượng tốt, đây là lần thứ ba." Phượng Ngạo Thiên hơi cúi đầu, sợi tóc trước ngực lướt qua gò má của Mộ Hàn Cẩn, mang theo cảm giác mát nhè nhẹ, làm Mộ Hàn Cẩn khẽ run lên, thân thể càng thêm cứng ngắc.

    Mà tay nàng bất tri bất giác đã luồn vào trong tiết khố, chạm đến da thịt hắn, hắn cứng đờ, hai gò má nổi lên hai đám mây hồng, dáng người mềm mại ở trong lòng nàng lặng yên nở rộ ra xinh đẹp mị hoặc, thật là câu nhân.

    Mộ Hàn Cẩn lúc này đầu óc trống rỗng, đôi mắt tràn đầy hơi nước, mông lung dừng trên người Phượng Ngạo Thiên, giống như một dòng nước ấm, chảy theo cái lạnh lẽo của nàng, làm cho hắn toàn thân cứng ngắc, lại mang theo nhè nhẹ mát mẻ, kích thích từ hai thái cực, cùng với nơi mà tay nàng đang chạm tới, hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ, lại không dám phản kháng, chỉ có thể tùy ý nàng làm bậy.

    "Ngươi nói xem, nếu gia ở trong hoàng liễn làm ngươi, cảm giác này có phải rất tốt hay không?" Dung nhan Phượng Ngạo Thiên dần dần phóng đại ở trước mắt hắn, khóe miệng cười tà mị, lại lộ ra lãnh ý.

    "Vi thần tùy ý Vương Gia xử trí." Mộ Hàn Cẩn trong lòng thở dài, chuyện tới nước này, hắn nào có thể phản kháng, dù có phản kháng thì phải có năng lực như thế nào? Hơn nữa, trên người hắn đeo trách nhiệm quá nặng, hắn không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.

    Mặc dù hắn che dấu cảm xúc và suy nghĩ rất tốt, nhưng vẫn bị nàng dễ dàng bắt được, không khỏi tò mò, sau lưng hắn rốt cuộc đang dấu cái gì?

    Vừa nói xong, nàng đã dùng sức cởi hết quần áo của hắn, đè lên hắn, vuốt ve da thịt hắn, hành động của nàng chưa từng ôn nhu như thế, lại làm cho Mộ Hàn Cẩn không khoẻ, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh nàng dùng roi quất hắn như thế nào, tình cảnh tra tấn sống không bằng chết, nhưng giờ người đang nằm trên người mình, lại ôn nhu như thế, sự ôn nhu này làm cho hắn kìm lòng không được cảm thụ cảm giác khác thường, tay nàng giống như có một loại ma lực, giúp cho thần kinh buộc chặt hắn chậm rãi trầm tĩnh lại.

    Lam Cảnh Thư tiếp tục làm tượng đá, hắn biết nếu hắn tiến lên ngăn cản, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ đối đãi với Mộ Hàn Cẩn trầm trọng hơn, cho nên hắn chỉ có thể trầm mặc.

    Phượng Ngạo Thiên không đầu không đuôi mà khinh bạc vuốt ve từng tấc da thịt của hắn, sau đó giúp hắn mặc lại quần áo gọn gàng, nhân lúc hắn ý loạn tình mê đưa tay che đi hai mắt hắn, thấp giọng nói, "Đêm qua chưa ngủ, mau chợp mắt đi."

    Mộ Hàn Cẩn bị nàng vuốt hai mắt, nàng thế nhưng tự mình vì hắn mặc quần áo, ngón tay ấm áp phủ lên hai mắt, toàn thân được nàng vuốt ve như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn không biết vì sao cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến, toàn thân lại khó được sảng khoái, liền nghe lời chợp mắt.

    Phượng Ngạo Thiên cầm lấy áo choàng da cáo quấn lấy hắn, chuyển mắt, chống lại ánh nhìn hồ nghi đầy chăm chú của Lam Cảnh Thư.

    Khóe miệng nàng khẽ nhếch, sắc mặt trầm xuống, "Nhìn gia làm cái gì? Nếu lần này đi Lưỡng Hoài, chuyện làm không xong, gia làm ngươi." Nói xong, đưa tay gõ trán hắn, "Gia đã phái người âm thầm hiệp trợ ngươi, nhớ kỹ, nếu làm tốt, gia đáp ứng ngươi một điều kiện, nếu làm không xong, gia liền ném ngươi ra biển cho cá ăn."

    Dung nhan ôn nhã của Lam Cảnh Thư bị Phượng Ngạo Thiên gõ trán, hiển nhiên không thể thích ứng, đây vẫn là Nhiếp Chính Vương hắn biết sao? Nàng vậy mà còn một mặt như thế, nhớ tới tuyệt bút ngày hôm qua, trong lòng hắn không khỏi ấm áp, có lẽ tình thế không đến nỗi như hắn suy nghĩ.

    "Quả nhiên ở cùng Mộ Hàn Cẩn lâu ngày, cũng học được thói quen ngẩn người, chẳng lẽ ngươi cũng muốn gia ở đây làm ngươi?" Phượng Ngạo Thiên duỗi tay lại gõ một cái lên trán hắn, thuận thế cánh tay khoát lên vai hắn, "Lời gia nói ngươi nghe rõ không?"

    "Vi thần nhất định không phục sự kỳ vọng của Vương Gia." Lam Cảnh Thư tâm thần chấn động, nghĩ đến việc bị Nhiếp Chính Vương làm, còn không bằng thuận theo tạ ơn, sao hắn lại học được thói quen ngẩn người được? Vội vàng cúi đầu đáp.

    Phượng Ngạo Thiên vừa lòng gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng kéo hắn, hắn liền thuận thế nằm xuống, ba người nằm trong hoàng liễn, Phượng Ngạo Thiên nhắm mắt, "Gia mệt mỏi, bồi gia nghỉ ngơi."
     
  3. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 32:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Cảnh Thư bất ngờ không kịp phòng bị bị kéo vào trong lòng Phượng Ngạo Thiên, bây giờ hắn đang tựa trên cánh tay của nàng, hắn cũng không dám nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào dung nhan lạnh lùng của nàng, hắn hình như chưa từng thật sự gần gũi thưởng thức dung nhan của nàng như thế. Mỗi lần bị 'hắn' sủng hạnh, 'hắn' đều bắt hắn đưa lưng về phía 'hắn', cả người trần trụi đi đến trên giường, hoặc là bị trói ở hình cái thượng, cung nàng tùy ý làm nhục, mà hắn trừ bỏ lòng tràn đầy đau đớn, chết lặng, cùng tập mãi thành thói quen, đối nàng cho tới bây giờ chỉ có chán ghét cùng oán hận, lại như thế nào liếc nhìn nàng nhiều hơn một cái đâu?

    Trên người nàng không còn mùi phấn son như dĩ vãng, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, quanh thân tản ra hương thơm nhè nhẹ, sạch sẽ sảng khoái, dung nhan tuấn mỹ không còn nghiêm nghị lạnh lùng nữa, ngược lại thêm vài phần điềm đạm, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn nhiều lần, môi đỏ mím chặt, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, 'hắn' như vậy là hắn lần đầu tiên thấy, không còn cảm giác oán hận nhiều như trước, ngược lại có chút xúc động muốn lại gần 'hắn'.

    Hắn vẫn không rõ loại cảm giác này là gì? Rất nhiều năm về sau, khi hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hắn mới biết, từ lần đầu tiên thân cận đánh giá nàng, nàng đã tiến vào tâm mình mà hắn không hề hay biết.

    Phùng công công đi theo một bên hoàng liễn, chủ tử đã hạ mệnh lệnh, cho hoàng liễn đi quanh kinh thành một vòng, hơn nữa, tốc độ càng chậm càng tốt, sắc trời đã sáng trưng, bình thường vào giờ này kinh thành nơi ngã tư đường cực kì náo nhiệt, giờ lại lặng ngắt như tờ, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

    Cho nên, đến lúc trở lại Nhiếp Chính Vương phủ đã là buổi trưa, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, hoàng liễn vừa dừng lại, Phượng Ngạo Thiên đã tỉnh lại, đứng dậy, Lam Cảnh Thư cảnh giác cũng theo đó tỉnh lại, vội vàng nhấc lên rèm che.

    Phượng Ngạo Thiên quay đầu, nhìn Mộ Hàn Cẩn, cũng biết được hắn sẽ không tỉnh lại, nên vươn cánh tay ôm hắn vào trong lòng, xuống hoàng liễn, mũi chân điểm nhẹ, phi thân thẳng đến Thanh Huy Các.

    Lam Cảnh Thư nhìn thân ảnh Phượng Ngạo Thiên chợt lóe qua, cũng rời hoàng liễn, bước nhanh vào vương phủ, hắn còn muốn chuẩn bị một chút, sáng mai liền khởi hành đến Lưỡng Hoài, lát nữa còn muốn ra phủ, đến Đốc Sát viện.

    Phượng Ngạo Thiên đem Mộ Hàn Cẩn đặt ở Thanh Huy Các, sau đó mệnh các nô tài hầu hạ, rồi lập tức trở về tẩm cung, lúc này Lãnh Thiên Diệp đã thanh tỉnh, nhìn thấy Phượng Ngạo Thiên đi vào, dung nhan đạm mạc hiện lên một chút âm trầm, hờ hững như trước.

    Phượng Ngạo Thiên cũng không buồn bực, tiến đến một chưởng chụp thẳng vào mặt hắn, Lãnh Thiên Diệp sẽ không cường chống mà đỡ lại, trải qua một đêm nghỉ ngơi, hắn coi như khôi phục ba phần công lực, tuy rằng thân hình có chút chậm chạp, nhưng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất né tránh chưởng phong của Phượng Ngạo Thiên.

    Phượng Ngạo Thiên thân hình chợt lóe, đã hạ xuống phía sau hắn, ngón tay xẹt qua mái tóc của hắn, cười nhẹ, "Phùng công công, còn không mau hầu hạ Lãnh tướng quân tắm rửa."

    "Vâng." Phùng công công vừa mới đi tới tẩm cung còn đang thở hồng hộc, chưa kịp thở đều, đã nghe được mệnh lệnh của Phượng Ngạo Thiên, không dám trì hoãn, lập tức sai người đến chuẩn bị.

    Phượng Ngạo Thiên thấy Lãnh Thiên Diệp không thèm nhìn nàng, mà áo khoác của nàng đang ở trên người hắn, thân hình cao to nhìn một cái không xót gì, khí chất đạm mạc xuất trần, hơn nữa giờ phút này dung nhan lạnh lùng tuyệt mỹ của hắn, càng có vẻ phiêu dật thoát tục.

    "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ngày đó là như thế nào công phá nơi hiểm yếu sao? Mộ gia quân nay như thế nào? Ngươi cũng không muốn biết?" Phượng Ngạo Thiên tiến đến trước mặt hắn, tựa vào một chỗ, thấp giọng hỏi.

    Ánh mắt Lãnh Thiên Diệp chợt lóe, nhưng vẫn không mở miệng.

    Phượng Ngạo Thiên hừ lạnh, sớm biết tính tình hắn quật cường như thế, cũng nên cho hắn thử xem các loại công cụ trên kệ này, nói không chừng dạy dỗ xong là tốt lên.

    Chẳng qua nghĩ là nghĩ vậy, nàng cũng không muốn làm việc ép buộc, nếu thẳng cứng cỏi không thông, như vậy liền từ từ, sau đó nói, "Võ công của ngươi còn cần một đoạn thời gian để khôi phục, sau này ngươi liền ở Thanh Huy Các, đó là nơi ở của Hàn Cẩn."

    Lãnh Thiên Diệp trong lòng oán thầm, không rõ vì sao Nhiếp Chính Vương đối hắn phá lệ khai ân, 'hắn' hư tình giả ý như vậy, hắn đương nhiên sẽ không cảm kích.

    Phượng Ngạo Thiên xua tay nói, "Thừa dịp gia còn chưa thay đổi tâm ý, lại phế đi võ công của ngươi, đem ngươi nhốt vào địa lao, tốt nhất hiện tại ngươi nên biến mất trước mặt gia."

    Lãnh Thiên Diệp lại ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một chút khó hiểu, xoay người, đi ra ngoài.

    Phượng Ngạo Thiên khoanh tay đứng, nhìn bóng dáng Lãnh Thiên Diệp rời đi, khóe miệng gợi lên một chút nghiền ngẫm, trò vặt, gia không tin không bắt được ngươi.

    Nàng đang đi đến giường, liền cảm giác được một trận tiếng bước chân hướng tẩm cung tới gần, ngay sau đó, nhìn đến một thân ảnh đỏ tươi xinh đẹp vào tẩm cung, đi đến bên nàng.

    "Gia, ngài hôm qua thật tàn nhẫn, bỏ lại nô một người ở ôn tuyền, làm cho nô rất thương tâm." Dạ Mị Hi vẫn chờ Phượng Ngạo Thiên hồi vương phủ, xa xa đã nhìn thấy 'hắn' mang theo Mộ Hàn Cẩn phi thân vào Thanh Huy Các, đảo mắt, lại nhìn thấy Lam Cảnh Thư cũng vào vương phủ, trong lòng không khỏi sốt ruột, giờ hắn chỉ kém một chút, là có thể đại công cáo thành, trăm ngàn không thể thất bại trong gang tấc, nếu không, hắn sẽ bị làm chết tại Nhiếp Chính Vương phủ.

    Nghĩ đến đây, cắn chặt răng, hầu hạ biến thái liền hầu hạ, dù sao, hầu hạ nàng cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, thêm bớt vài ngày cũng vậy, nghĩ đến đây, một đôi mắt đẹp mị thái lan tràn, môi đỏ ướt át gợi lên một chút mị hoặc tươi cười, trên người chỉ mặc duy nhất một sa mỏng đỏ tươi, dáng người yêu dã nhìn một cái không xót gì, lắc lắc mông chậm rãi đi đến.

    Phượng Ngạo Thiên hôm qua, bất quá là hơi tìm tòi, biết hắn kỳ kinh bát mạch bị hao tổn, chắc là bị phế bỏ võ công, chỉ là không biết người phía sau hắn là ai? Nay, hắn chủ động đưa lên cửa, nàng tự nhiên sẽ không cự người ngàn dặm, huống hồ vưu vật bực này, nhất định là trải qua nghiêm khắc huấn luyện, nếu không bồi hắn chơi một chút, chẳng phải là lãng phí sao?

    Nàng tà mị cười, đưa tay ôm hắn vào lòng, ngón tay xẹt qua cái miệng của hắn, cúi đầu hôn lên, một món lụa mỏng trên người cũng thuận tay rút đi, dáng người mềm mại xinh đẹp kề sát trên người Phượng Ngạo Thiên, chỉ có một đôi mắt yêu mỵ hiện lên kinh ngạc, 'hắn' chưa bao giờ hôn một nam sủng nào, nhưng hiện tại, 'hắn' đang.. Hôn hắn?
     
    kimnana thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...