[Edit] Gia Rất Tàn Bạo - Nịnh Mông Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi GiangPhan369, 15 Tháng chín 2018.

  1. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Ngạo Thiên cười nhạt, "Xưa nay Mộ gia quân không phải đều đồng sinh cộng tử sao? Người thà rằng chết cũng không lao đi cứu hắn, chẳng lẽ cái này gọi là thà cùng chết chứ không nguyện cùng sống sao?"

    Đám người Ki Bách ngẩn ra, bây giờ mới chợt giật mình, vội vàng thu hồi đao rồi đồng loạt đứng lên bất chấp việc quỳ lâu như vậy chân đã tê, khập khiễng chạy khỏi doanh trướng.

    Phương Ngạo Thiên nhướng mày, nàng muốn nhìn xem Mộ Hàn Diêu có thể kiên trì được bao lâu, không nhanh không chậm bước ra khỏi doanh trướng, nhìn bầu trời đêm âm trầm, Ki Bách đã phát mệnh lệnh, đưa quân đi đến rừng cây cách đây năm dặm.

    Tứ Hỷ vẫn theo sát bên người nàng, không dám thở mạnh, đánh giá sườn mặt của Phượng Ngạo Thiên, so với gió đêm còn lạnh và mãnh liệt hơn vài phần, nhưng mà hắn lại cảm thấy hôm nay Nhiếp Chính Vương không giống với lúc trước, thêm vài phần thần bí, tâm tư khó lường.

    Hồn Phách hai người đem Mộ Hàn Diêu vào trong rừng cây rồi lắc mình rời khỏi.

    Mộ Hàn Diêu trần truồng ngã xuống giữa rừng, một tay chống đỡ muốn đứng dậy liền cảm thấy lòng bàn tay dinh dính, mùi máu tươi tràn ngập trong rừng cây, thật lâu không thể tán đi.

    Hắn nhìn bốn phía xung quanh đều là hài cốt, màn đêm bao phủ, gió lạnh từng đợt thổi qua, thêm ánh trăng lành lạnh rọi vào rừng cây âm u làm cho người ta sợ hãi.

    Mở lòng bàn tay ra, trên đó dính đầy thịt thối tanh tưởi, mặc dù hắn là tướng quân sát phạt trên chiến trường, nhìn thấy cảnh tưởng bi thảm như thế hắn củng nhịn không được mà run lên, cực lực nhẫn nhịn buồn nôn cùng lo lắng, từ mặt đất đứng dậy, trong lòng khẳng định Nhiếp Chính Vương tàn bạo thị huyết quả nhiên là sự thật.

    Tuy nhiên, nhìn vào mảnh áo giáp phía trước, là của lính Tê quốc? Trong đầu nhớ tới đám bảo bối trong miệng Phượng Ngạo Thiên, chịu đựng ghê tởm, hắn cúi người xem xét, lúc này mới khẳng định bọn họ là bị sói cắn chết.

    Nghĩ xong, tâm tư Mộ Hàn Diêu càng thêm trầm trọng, từ trên mặt đất nhặt lên một thanh đao, tìm một khối vải đen sạch sẽ che đi bộ phận trọng yếu, cẩn thận quan sát hướng đi trong rừng, bước nhanh về phía bìa rừng.

    "Ngaoo.." Một tiếng sói tru phá tan đêm đen tĩnh lặng truyền vào tai hắn, đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh, đem đao rút ra, điểm nhẹ mũi chân, phi thân tới chỗ khác.

    Nhưng đã quá muộn, khi nhìn thấy những ánh sáng xanh lè đang bao quanh rừng cây, chậm rãi đến gần hắn, hắn hoảng hốt, không dự đoán được thế nhưng có bầy sói ở đây.

    Sói là động vật vô cùng hung tàn, chỉ cần bị chúng nó xác định là con mồi sẽ không dễ dàng để chạy thoát, Mộ Hàn Diêu biết rõ tình cảnh của mình, nguy hiểm dần dần tới gần, bất cứ động tác nào của hắn cũng làm bầy sói thu gọn vòng vây.

    Hắn đã từng gặp qua sói nhưng không phải là bầy sói khổng lồ như thế này, bây giờ hắn một thân một mình phải làm sao khi đối mặt với công kích của bầy sói?

    Một mặt nghĩ cách thoát khỏi công kích của bầy sói, mặt khác thì nín thở, nhẹ nhàng nhảy lên trên cành cao của một cây cổ thụ gần đó để quan sát hướng đi, đột nhiên, khí lạnh ập tới, bên cạnh hắn đã có thêm một người.

    Hắn nhìn qua, đối diện với một đôi mắt phượng đang cười như không cười, dung nhan tuấn mỹ phi phàm, theo ánh trăng che phủ làm nổi bật vẻ mặt của Phượng Ngạo Thiên mang theo ba phần nghiền ngẫm, bảy phần lạnh lùng, đôi môi mím chặt, giống như chỉ cần nàng mở miệng, Mộ Hàn Diêu hắn sẽ bị bầy sói xé rách trong giây lát.

    Mộ Hàn Diêu đang muốn nói chuyện chợt nhìn thấy dung nhan trước mặt gần trong gang tấc, da thịt mịn màng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át như nữ tử thoáng hiện ý cười, đôi mắt phượng như mỉm cười lại lộ ra nghiêm nghị, khuôn mặt diễm lệ vô cùng, nếu 'hắn' không tàn bạo, không thích nam sắc, chỉ cần dựa vào dung nhan tuấn mỹ này thì bao nhiêu thanh niên tài tuấn trong Phượng quốc cũng không thể nào sánh bằng.

    Trong giây phút hắn ngây người, trước ngực chợt thấy lạnh, tóc ở trước ngực đã bị vén ra sau tai, tay Phượng Ngạo Thiên không biết khi nào đã lướt qua hai gò má của hắn, ngón tay thon dài nắm lấy tóc của hắn quấn lên, không đến một lát liền thu hồi tay, đánh giá hắn, "Vẫn là dây cột tóc vân cẩm này thích hợp với ngươi."

    Mộ Hàn Diêu thu liễm ánh mắt, tâm tư vừa động, không biết tại sao mình lại ngây người, nhưng lại bị một nam tử cột tóc cho vô cùng thân thiết, hơn nữa, đó lại là Nhiếp Chính Vương yêu thích nam sắc, làm cho hắn không được tự nhiên, hắn hơi nhích về phía sau cùng Phượng Ngạo Thiên bảo trì khoảng cách, đáp "Thảo dân đa tạ Nhiếp Chính Vương."

    Phượng Ngạo Thiên đối với sự xa cách của hắn xem như không thấy, vừa lòng đánh giá kiệt tác của mình, cúi đầu nhìn vào tấm vải đen che bên hông của hắn, liền lấy tay giật, "Vật xấu xí như thế làm sao lại để dính trên thân thể của ngươi."

    Mộ Hàn Diêu không ngờ Phượng Ngạo Thiên lại hành động như vậy, đầu tiên là giật mất đai lưng của hắn, sau lại nói ra ngôn tử ngả ngớn chỉ có của nam nữ như vậy làm cho hắn có chút nặng nề, không biết lảng tránh như thế nào.

    Nhưng cố tình ở cùng một chỗ với Phượng Ngạo Thiên, lại không có một vật để che đậy, hắn đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng trần truồng của chính mình.

    Nghĩ đến như thế, tâm tư hắn trầm hẳn, hắn là bị làm sao vậy?

    Vội vàng muốn đoạt lại miếng vải đen thì đã thấy Phượng Ngạo Thiên nhẹ nhàng vung tay, miếng vải theo gió bay đi.

    Hắn tức giận, đang định trào phúng thì trước mắt chợt đen, một bộ trường bào đã ở trên người, hắn cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn tinh tế đang cài thắt lưng cho mình, sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới trầm giọng nói, "Bổn vương lại cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi nghĩ sao?"

    Mộ Hàn Diêu cảm thấy lạnh lùng, giấu đi nghi hoặc nơi nội tâm, sắc mặt lạnh lùng, "Thảo dân.."

    Hắn đang định cự tuyệt lại nghe tiếng vó ngựa cách đó không xa, ngay sau đó liền nhìn thấy Ki Bách dẫn theo Mộ gia quân nhảy vào rừng cây, tiến vào vòng vây của bầy sói.

    Sắc mặt Mộ Hàn Diêu trầm xuống, thầm nghĩ không ổn, lại nhìn thấy Phượng Ngạo Thiên đang ung dung theo dõi hắn, "Ngươi biết rất rõ ràng, nghịch ta thì chết, bao gồm cả Mộ gia quân, bảo bối của bổn vương đã đói bụng cả ngày rồi."

    "Tướng quân, ngài ở đâu? Mạt tướng thề sống thề chết theo tướng quân!" Ki Bách vẫn không tìm được Mộ Hàn Diêu, lại có cảm giác bất an, đặc biệt là ngựa của hắn không ngừng lay động, như là cảm giác được nguy hiểm.

    Lý Túc dừng lại bên cạnh Ki Bách, "Ngươi xem, những hài cốt đó là binh lính Tê quốc bị bầy sói ăn sống nuốt tươi."

    Ki Bách cúi đầu, liền nhìn thấy dưới chân ngựa của họ là một mảnh huyết nhục mơ hồ, "Tướng quân chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"

    "Nếu tướng quân xảy ra chuyện không may, ta nhất định sẽ báo thù cho tướng quân." Lý Túc âm trầm nói.

    "Ngao ô.." Lại một tiếng sói tru thê lương.

    Bầy sói vừa mới biến mất giờ lại chậm rãi đi đến, cặp mắt xanh lè lộ ra thị huyết, từng bước tới gần.

    Bầy ngựa bị kinh hoảng, hí vang, không ngừng đá vó, liên tục lùi về sau.

    Mộ Hàn Diêu nhìn thấy tình cảnh như thế, lại nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên, hắn nắm chặt hai nắm đấm, rồi lại buông ra, "Thảo dân tùy ý Nhiếp Chính Vương xử trí."
     
    Hắc Liên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2018
  2. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lời này là thật sao?" Phượng Ngạo Thiên mang theo ý nghi ngờ hỏi.

    "Đại trượng phu đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy." Mộ Hàn Diêu dõng dạc nói, nếu như hắn không đáp ứng thì toàn bộ Mộ gia quân sẽ bị hủy trong tay hắn.

    Chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, Phượng Ngạo Thiên liền tính kế hết thảy, đầu tiên là đưa hắn vào rừng cây, sau đó lại dẫn Mộ gia quân đến để áp chế hắn, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

    "Tướng quân, người ở đâu?" Ki Bách cũng thấy bầy sói đang tiến về phía họ, mắt thấy bầy sói nhe răng nanh, nhất quyết phải ăn tươi nuốt sống bọn họ mà ngựa dưới chân họ thì liên tục hoảng loạn lùi về sau.

    "Cùng lắm thì liều mạng." Lý Túc rút đao, lạnh giọng quát.

    Ki Bách so với Lý Túc trầm ổn hơn, nay tướng quân sống chết chưa rõ mà bầy sói có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, chỉ dựa vào bọn họ dù cho có dũng mãnh thiện chiến, "thì cũng khó có phần thắng, nhưng mà, hắn vẫn cảm thấy có chút kì quái.

    Hắn trầm tư một lát, ánh mắt tối sầm lại," Chúng ta trúng kế rồi. "

    " Trúng kế? "Lý Túc cũng với các tướng lãnh khác đều đồng loạt nhìn về phía Ki Bách.

    Sắc mặt Ki Bách lạnh lùng," Nhiếp Chính Vương cố ý dẫn chúng ta đến nơi này là để bức tướng quân đi vào khuôn khổ, là chúng ta hại tướng quân. "

    Các tướng lãnh nghe xong, sắc mặt cũng không tốt, nhưng hiện nay bọn họ nên làm như thế nào?

    Phượng Ngạo Thiên vừa lòng cúi đầu quan sát cảnh tượng phía dưới, dưới ánh trăng, Ki Bách một thân áo giáo đen, mặc dù không tuấn lãng bằng Mộ Hàn Diêu nhưng cũng được xem là tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt kia, có vài phần tương tự Mộ Hàn Diêu.

    Ánh mắt Mộ Hàn Diêu vẫn dừng lại trên người Phượng Ngạo Thiên đứng cách đó không xa, hắn dù nghĩ thế nào cũng không ra vì sao Phượng Ngạo Thiên lại coi trọng mình, nhưng là sự việc xảy ra quá bất ngờ, mạc danh kỳ diệu bị đưa đến quân doanh rồi bị uy hiếp đùa cợt mà hắn vẫn luôn bị vây ở thế bị động, trước giờ Mộ Hàn Diêu hắn chưa bao giờ thua thảm thiết như thế.

    Phượng Ngạo Thiên đạm mạc nhìn qua Mộ Hàn Diêu, hắn chẳng qua đang nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thôi, nhưng trong lòng tất nhiên sẽ không phục, còn nhiều thời gian, nàng nhất định sẽ làm cho hắn hàng phục, vì nàng làm việc.

    " Nếu tùy ý bổn vương xử trí vậy thì cùng bổn vương hồi doanh. "Phượng Ngạo Thiên dứt lời, liền cầm lấy cổ tay hắn, hai người rời khỏi rừng cây.

    Mộ Hàn Diêu trầm giọng nói," Nhiếp Chính Vương, vậy các tướng sĩ trong rừng cây thì sao? "

    " Đêm tối cô đơn, nếu bảo bối của bổn vương không được ăn ngon một chút, nhìn xem cũng tốt, hôm qua bổn vương gặp nạn nhưng lại không thấy một người nào trong doanh đi cứu giá, nay nếu không phải nể mặt ngươi, bọn họ còn có thể sống sao? Sáng sớm liền vào bụng của bảo bối rồi. "Mắt phượng âm lãnh, giọng nói ẩn chứa thị huyết, trong đêm gió lạnh càng thêm đáng sợ.

    Mộ Hàn Diêu tự nhiên biết việc hôm qua, tuy rằng hắn ở mỏ đá nhưng việc trong quân doanh vẫn nắm trong lòng bàn tay, đối với hành động của Nhiếp Chính Vương trong doanh trướng hắn lại càng rõ ràng, nhưng hắn ngàn tính vạn tính vẫn không tính được việc Phượng Ngạo Thiên không xúc động như dĩ vãng mà lại im lặng thiết kế cạm bẫy làm cho hắn tự rơi vào.

    Giây lát sau, Phượng Ngạo Thiên đem Mộ Hàn Diêu vào doanh trướng, Thanh Y quỳ ngoài doanh trướng nay thần chí đã không còn rõ ràng nhưng cảm nhận được một trận gió lạnh thổi qua, liền thấy hai bóng dáng đang vào doanh trướng.

    " Tứ Hỷ, chuẩn bị nước nóng. "Thanh âm Phượng Ngạo Thiên lãnh liệt truyền ra.

    Tứ Hỷ đứng ngoài doanh trướng thấp giọng đáp," Vâng, nô tài liền sai người chuẩn bị. "Dứt lời không nhìn Thanh Y quỳ cách đó không xa, nhanh bước rời đi.

    Phượng Ngạo Thiên buông cổ tay Mộ Hàn Diêu ra, lên nhuyễn tháp nằm.

    Mộ Hàn Diêu đứng một bên, nhìn chỗ cổ tay vừa mới bị Phượng Ngạo Thiên cầm lấy còn lưu lại cảm giác mát, nâng mắt nhìn chăm chú vào Phượng Ngạo Thiên, tâm tình cực kì phức tạp, trước kia đã nghe nói qua yêu thích của Nhiếp Chính Vương, hậu cung của 'hắn' có đủ loại nam tử tư sắc thượng thừa, mỗi một nam tử sau khi hầu hạ 'hắn', hôm sau đều là vết thương đầy người mà bị nâng ra khỏi tẩm cung, kinh khủng hơn còn có người mất mạng ngay tại chỗ.

    Như vậy, tối nay, 'hắn' sẽ đối đãi với mình như thế nào?

    Tròng mắt tối đen hiện lên chút u ám, loại đau nào hắn chưa từng chịu, mặc dù tối nay sống không bằng chết, hắn cũng không sờn, so với Mộ gia quân, hắn chịu có chút khuất nhục ấy đã là gì.

    Sau khi chuẩn bị nước xong, Tứ Hỷ vội vàng đi vào bẩm báo," Vương gia, nước nóng để tắm đã chuẩn bị tốt. "

    " Ừ, hầu hạ Mộ tướng quân tắm rửa thay quần áo. "Phượng Ngạo Thiên thưởng thức ấm ngọc trong tay, lạnh lùng nói.

    " Vâng. "Tứ Hỷ đáp, nghiêng người nói," Mộ tướng quân, thỉnh! "

    Mặt Mộ Hàn Diêu âm trầm, dung nhanh lạnh lùng không cảm xúc, xoay người đi ra doanh trướng.

    Sau một phen tắm rửa, Mộ Hàn Diêu mang một bộ thường phục màu nâu, tóc đen như mực xõa phía sau, Tứ Hỷ sai hai gã thái giám tiến lên hầu hạ.

    Mộ Hàn Diêu mang binh đánh giặc đã mấy năm, có thói quen tự làm mọi việc, thấy hai gã thái giám tiến đến thì xua tay nói," Không cần. "

    Tứ Hỷ bảo hai gã thái giám lui ra sau đó tự mình đem dây cột tóc đến đưa cho Mộ Hàn Diêu," Mộ tướng quân, đây là dây cột tóc mà thường ngày Vương gia yêu thích nhất. "

    Mộ Hàn Diêu nhớ tới lúc trong rừng cây, tình cảnh Phượng Ngạo Thiên tự mình buộc tóc cho hắn, rũ mắt, từ trong tay Tứ Hỷ tiếp nhân dây cột tóc bằng tơ lụa, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve, xúc cảm mềm mại, ma xui quỷ khiến dùng nó buộc tóc, rồi trầm ổn đi về phía doanh trướng của Phượng Ngạo Thiên.

    Đi tới ngoài doanh trướng Nhiếp Chính Vương, Mộ Hàn Diêu nhìn thoáng qua Thanh Y đang quỳ cách đó không xa, nam tử tuấn mỹ suy nhược, nhược liễu phù phong, cũng là một mỹ nam tử khó có được.

    Thanh Y ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thúy đang đánh giá hắn, tâm tư trầm xuống, người này hắn rất quen thuộc, nhưng mà, hắn vội vàng cúi thấp đầu, nội tâm không ngừng thở dài, từ nhỏ hắn đã kính nể Mộ tướng quân, nhưng nay cũng bị bức bách mà hầu hạ dưới thân Nhiếp Chính Vương, như vậy, hắn còn gì tin cậy để mà sống đây? Nghĩ đến đây, hắn đã không còn ý nghĩ muốn sống.

    Mộ Hàn Diêu chỉ là nhìn thoáng qua liền hờ hững đi vào nội trướng đã thấy Phượng Ngạo Thiên tà tà nằm trên nhuyễn tháp, lúc thấy hắn đi vào, khóe miệng gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm.

    Tứ Hỷ thấy thế vội vàng rời khỏi trướng, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt vô thường.

    Phượng Ngạo Thiên thu hồi ấm ngọc trong tay, từ nhuyễn tháp đứng dậy, dung nhan tuấn mỹ mang theo chút ý cười thị huyết, nàng từng bước đến gần Mộ Hàn Diêu, nâng tay chỉ vào giường," Đi lên đó nằm. "

    Mộ Hàn Diêu lạnh lùng xoay người, từng bước kiên nghị tới giường, lại nghe thanh âm lạnh như băng truyền đến," Thoát."

    Thân hình cứng ngắc một chút, rồi từ từ đem đai lưng cởi bỏ, quần áo rơi xuống lộ ra dáng người săn chắc, hấp dẫn.
     
  3. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lên giường nằm." Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nói, chậm rãi đi tới giường.

    Mộ Hàn Diêu nắm chặt hai nắm đấm, nhắm chặt hai mắt, thu liễm nhục nhã mãnh liệt nơi nội tâm, nẳm ở trên giường, hắn có thể cảm nhận rõ ràng Phượng Ngạo Thiên đang đứng cạnh giường, dùng ánh mắt như nhìn con mồi để đánh giá hắn.

    Phượng Ngạo Thiên khóe miệng khẽ nhếch, không biết khi nào đã rút ra một cây châm, nàng săn tay áo dùng châm đâm vào vai trái Mộ Hàn Diêu, một giọt máu tươi từ trong da thịt trào ra.

    Mặt Mộ Hàn Diêu không chút thay đổi, không có phản ứng, hắn không biết Phượng Ngạo Thiên muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy từng đợt đau đớn trên vai trái truyền tới, nhưng cũng không thể che dấu được sự thẹn thùng nơi nội tâm.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn chăm chú vào vai hắn, máu từ vai trái chậm rãi chảy xuống, doanh trướng yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng thở dốc cũng không có, mùi máu tươi tràn ngập doanh trướng.

    Trán Mộ Hàn Diêu đã lấm tấm mồ hôi, thân thể cứng ngắc, Phượng Ngạo Thiên có thể cảm nhận được sự kiên cường cùng kiên nghị toát ra từ hắn, còn có ngạo khí của một thống soái, nếu không phải nàng tính kế đẩy hắn vào tuyệt cảnh, làm sao hắn có thể nằm im như thế mặc nàng làm bậy.

    Sau một lát, Phượng Ngạo Thiên thu hồi cây châm, lấy ra khăn tay lau sạch vết máu, vừa lòng nhìn kiệt tác trên vai trái, đồng thời lau mồ hôi trên trán Mộ Hàn Diêu, ngữ điệu thản nhiên, "Xong rồi."

    Mộ Hàn Diêu nghe được thanh âm của Phượng Ngạo Thiên cảm thấy như đã trôi qua rất lâu, hắn chậm rãi mở mắt, đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Phượng Ngạo Thiên, không nói lời nào.

    Tay Phượng Ngạo Thiên nâng lên, hút lấy gương đồng cách đó không xa chiếu vào vai trái của Mộ Hàn Diêu, "Ngày sau, ngươi là người của bổn vương, ngươi nên biết thời khắc ngươi dám phản bội bổn vương, kết cục của ngươi không phải ngươi có thể tưởng tượng được."

    Giọng điệu uy hiếp làm cho ánh mắt Mộ Hàn Diêu tối sầm lại, hắn nhìn vào gương đồng liền thấy trước ngực phía bên trái có khắc một chữ "Thiên", mày kiếm không tự giác nhíu lại, hắn xem như bị Phượng Ngạo Thiên đóng dấu? Trong lòng không khỏi có chút buồn bã mà cười lạnh, Mộ Hàn Diêu a Mộ Hàn Diêu, không ngờ có một ngày ngươi lại lưu lạc đến hoàn cảnh như thế này.

    Phượng Ngạo Thiên thấy Mộ Hàn Diêu không có động tĩnh gì cũng không nhiều lời nữa, bàn tay vung lên, gương đồng nằm lại chỗ cũ, đem áo ngủ bằng gấm khoác lên người Mộ Hàn Diêu, nâng ngón tay, gõ nhẹ lên trán hắn, "Ngủ đi, ngày mai sẽ không thoải mái như tối nay đâu."

    Mộ Hàn Diêu bất ngờ không kịp đề phòng, bị Phượng Ngạo Thiên làm ra hành động thân thiết như thế, nhìn 'hắn' đứng dậy đưa lưng về phía mình rời đi, hắn cúi đầu, nhìn áo ngủ bằng gấm rồi nhìn bàn tay tràn đầy mồ hôi, trong lòng bỗng có chút rung động, hắn thở dài, từ nhỏ đến lớn mặc dù một đường sinh tử cũng chưa từng khẩn trương như vậy, nhìn qua con dấu trên người, đôi mắt thâm thúy hiện lên chút u quang, nhắm mắt, sắc mặt trở lại như thường.

    Phượng Ngạo Thiên đi tới bình phong, ra ngoài doanh trướng liền nhìn thấy Thanh Y cách đó không xa hơi thở mỏng manh, nàng nâng bước về phía trước, đi tới trước mặt hắn.

    Thanh Y nâng mắt, nhìn thấy Phượng Ngạo Thiên đang lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao, đôi mắt lạnh lùng đó làm hắn không rét mà run, vội vàng mở miệng, thanh âm khàn khàn, "Nô gặp qua Nhiếp Chính Vương."

    Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nói, "Độc trên người bổn vương là ngươi hạ?"

    Ánh mắt Thanh Y trầm xuống, sau khi tĩnh tâm lại, "Vâng, là nô hạ."

    "Bổn vương với ngươi có thù oán gì sao?" Tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại là khẳng định.

    "Thù diệt môn." Thanh Y cũng là người có tâm tư thông thấu, biết được cái chết đã gần kề, cũng không còn gì để giấu diếm.

    "Người sau lưng ngươi bổn vương sẽ không hỏi tới, mặc dù hỏi ngươi cũng không trả lời, nay bổn vương cho ngươi hai con đường, một là đường sống, hai là đường chết." Phượng Ngạo Thiên không phải người lương thiện, nhưng nàng biết được, dù có giết hắn cũng chỉ là thêm một cái mạng người mà thôi, làm sẽ không làm việc vô ích.

    Không chờ Thanh Y trả lời, nàng tiếp tục nói, "Đường sống đó là ở bên người bổn vương, mặc bổn vương sai phái, bổn vương cho ngươi kì hạn ba năm, đến lúc đó, bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội, cho ngươi tìm bổn vương báo thù rửa hận; Đường chết đó là bổn vương còn chưa bao giờ nếm thử mùi vị của thịt người, đúng lúc có thể bắt ngươi để thử."

    Lúc này, trong quân doanh, trừ bỏ binh lính đang tuần tra, còn có Mộ Hàn Diêu đang chợp mắt trong doanh trướng, ngoài doanh trướng có Tứ Hỷ cùng những thái giám, đều nghe được lời nói của Phượng Ngạo Thiên, mọi người run lên, nghĩ Nhiếp Chính Vương thật tàn bạo, ăn thịt người? Mệt 'hắn' nghĩ ra.

    Thanh Y hạ mắt, còn sống hắn còn cơ hội báo thù, nếu chết liền không thể có cơ hội báo thù, cùng với việc chết như thể chẳng bằng liều mạng, mặc dù không giết được 'hắn', cũng có hy vọng trong đầu.

    Hắn nâng mắt, tràn đầy ý chí kiên định, "Nô chọn đường sống."

    "Tứ Hỷ, đem mùi vị son phấn trên người hắn rửa cho sạch sẽ, ngày sau đừng để bổn vương ngửi được." Phượng Ngạo Thiên nghiêm nghị xoay người, lạnh lùng nói.

    Tứ Hỷ vội vàng đáp, cung nghênh Phượng Ngạo Thiên hồi doanh trướng.

    "Chuẩn bị nước nóng để tắm, bổn vương mệt mỏi."

    "Vâng." Tứ Hỷ nhìn thoáng qua Thanh Y, liền sai hai gã thái giám nâng Thanh Y dậy, đem hắn về trướng của hắn, rồi đem nước nóng đã chuẩn bị tốt vào doanh trướng.

    Phượng Ngạo Thiên tắm rửa xong, miễn cưỡng dùng dây cột tóc vân cẩm cố định mái tóc dài mềm mại, mang một bộ thường phục, mặt mày như vẽ, da thịt trắng như tuyết, mày liễu thon dài, bớt đi vài phần sát khí thêm vài phần nhu hòa, do thường phục rộng thùng thình nên Phượng Ngạo Thiên vẫn chưa buộc ngực, cẩm phục bao trọn dáng người yểu điệu, trông thật quyến rũ.

    Nàng đi thẳng đến giường, thấy Mộ Hàn Diêu đang nằm một bên giường, đôi mắt hiện lên chút giảo hoạt, nếu nàng không ngủ cùng giường với hắn sẽ bại lộ việc yêu thích nam sắc là giả dối.

    Vì vậy nàng thuận thế đẩy Mộ Hàn Diêu nằm bên cạnh hắn, thuở nhỏ nàng sống cùng bầy sói, sau đó bị người đó mang đi, liền sống một mình, nàng cũng không thích người lạ đụng chạm, lại càng không thích ngủ chung giường với người khác, nhưng là bây giờ nàng vừa xuyên qua dị giới này chưa được hai ngày liền cùng một nam tử xa lạ ngủ chung, Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng cười, nay nàng đã không còn là bóng dáng của người khác, mà là chúa tể vận mệnh của một quốc gia, nàng phải thích ứng cuộc sống mới.

    Nghĩ như vậy liền không rối rắm nữa, xem người bên cạnh như không khí, nhắm mắt, bình yên ngủ.

    Mộ Hàn Diêu cảm giác hô hấp đều đều của người bên cạnh, mở to hai mắt, lãnh thị nhìn, sườn mặt 'hắn' không thị huyết hung tàn như thường ngày, ánh sáng yếu ớt lọt qua màn, chiếu vào dung nhan lạnh lùng thêm vài phần nhu hòa.

    Hắn giật mình, suy nghĩ thật nhiêu, bỗng nhiên cảm nhân được sự lạnh lẽo của ngón tay che khuất tầm mắt của hắn, thanh âm khàn khàn vang lên, "Sao còn chưa ngủ? Chẳng lẽ.. muốn bổn vương làm gì với người hay sao?"
     
  4. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Hàn Diêu hất tay đang vuốt ve hai mắt hắn ra, xoay người đưa lưng về phía nàng, cực lực dấu đi nội tâm rung động cùng một chút bối rối khi nhìn đến sườn mặt nàng, bị nàng phát hiện, thấp giọng mắng chính mình, tại sao lại xem một nam nhân mà xem đến ngây ngốc? Hơn nữa, người này là Nhiếp Chính Vương dâm dật, tàn bạo không chịu nỗi.

    Đôi mắt trầm xuống, khẽ nhếch môi, toàn thân căng cứng, một lần nữa tự hỏi chính mình, hôm nay hắn là bị làm sao vậy?

    Phượng Ngạo Thiên thấy phản ứng của Mộ Hàn Diêu như vây, cũng không để ý, nằm lại ngay ngắn, hôm qua một đêm chưa nhắm mắt, hôm nay lại thức cả ngày, nàng có chút ủ rũ, lập tức liền bình yên ngủ.

    Thần kinh Mộ Hàn Diêu cũng căng một lúc lâu, thời gian dần dần trôi qua, trong doanh trướng yên tĩnh dị thường, hắn cũng dỡ xuống gánh nặng một ngày này, phía sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn chậm rãi ngủ.

    Trong rừng cây, đám người Ki Bách cùng bầy sói giằng co, không thể cường công, cũng không thể làm bầy sói bỏ đi, cho nên một đêm chịu gió lạnh xâm nhập, mang theo mười hai phần tinh thần cùng bầy sói giằng co đến bình minh.

    Phượng Ngạo Thiên luôn luôn ngủ không sâu, mặc dù gặp tình trạng kiệt sức, cũng sẽ không lâm vào ngủ say không biết gì, cho nên, nghỉ ngơi cũng chỉ hai canh giờ, sắc trời dần sáng, nàng đã không còn buồn ngủ.

    Đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy người từ đầu đến cuối vẫn lưng về phía nàng, Mộ Hàn Diêu nằm im không nhúc nhích, nàng đương nhiên biết tại lúc nàng mở mắt dậy, Mộ Hàn Diêu cũng tỉnh.

    Phượng Ngạo Thiên đi thẳng tới sau bình phong, cởi bỏ thường phục, buộc ngực xong, đi ra, nhìn thấy Mộ Hàn Diêu đứng đó, mặc thường phục đêm qua, cung kính đứng một bên.

    "Lại đây." Phượng Ngạo Thiên nghiêm nghị đứng thẳng tại chỗ, mỉm cười, giữa chân mày cũng tràn ra một chút ôn nhu, nàng cảm thấy, đối đãi với người của mình nên ôn nhu một chút.

    Mộ Hàn Diêu nhìn thẳng Phượng Ngạo Thiên, nhìn dáng người thon dài cao ngất của nàng, đẹp như bạch ngọc, khóe mắt mỉm cười, sáng sớm ánh sáng nhu hòa chiếu thẳng vào một thân tử sam, càng diễm lệ động lòng người, ung dung đẹp đẽ, hắn rất khó đem cái người thị sát thành tính, hung tàn bạo ngược Nhiếp Chính Vương cùng người trước mắt là một, hắn không khỏi nghi hoạc, trong đó chẳng lẽ đã xảy ra cái gì?

    Trước kia nghe nói Nhiếp Chính Vương tính tình khó đoán, chẳng lẽ, đây là dấu hiệu 'hắn' sắp làm ra hành động tàn bạo?

    Nay hắn đã không có quyền lợi cự tuyệt, phía sau lưng hắn đeo rất nhiều gánh nặng, vinh quang của Mộ gia quân, ở kinh thành Mộ phủ cần an ủi, còn có đệ đệ bị Nhiếp Chính Vương nhốt, hắn vốn là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nơi đó ở ngực còn ẩn ẩn đau, như thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, Mộ Hàn Diêu từ nay về sau, là người Nhiếp Chính Vương.

    Dung nhan lạnh lùng, cẩm bào màu đen tỏa ra quang mang chói mắt, bước đi kiên định, trầm ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh đi về phía nàng, mỗi một bước đều vô cùng gian nan, ý nghĩa rằng hắn tuân thủ hứa hẹn.

    Phượng Ngạo Thiên thấy hắn mặt lạnh như trước, đi tới trước mặt nàng, vẫn duy trì khoảng cách, nàng trầm giọng nói, "Quá xa, tới gần hơn."

    Mộ Hàn Diêu tận lực cùng nàng duy trì khoảng cách, bọn họ cách nhau khoảng hai thước, có thể nhìn đến rất nhỏ biến hóa trên mặt của nhau, chẳng lẽ còn xa?

    Hắn nâng bước, lại tiến thêm từng bước, từng bước này, coi như vượt qua chướng ngại cuối cùng của bọn họ trong lúc này, không cho hắn đường sống nếu lùi về sau.

    Thân hình Phượng Ngạo Thiên cực kì cao to, nhưng so với Mộ Hàn Diêu, vẫn kém một ít, nay, hai người đứng gần trong gang tấc, nàng so với hắn thấp hơn nửa cái đầu.

    Hắn như trước mặt không đổi sắc, không chút thay đổi, hai tròng mắt rét lạnh thâm thúy nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nhìn cái gì, Phượng Ngạo Thiên thấy hắn không nhìn chính mình, theo thói quen nâng ngón tay, ở trán hắn gõ một cái, "Cúi đầu."

    Mộ Hàn Diêu đã bị Phượng Ngạo Thiên không hề phòng bị gõ trán hai lần như thế, động tác cười khẽ như vậy, thế nhưng bị một người nam nhân làm thành thạo như vậy, hơn nữa đối tượng lại là một nam tử, hắn không khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, kỳ quái hơn là, hắn không cảm thấy chán ghét, nghe lời cúi đầu, đối mặt với mắt phượng đang híp lại của nàng.

    So với hai tròng mắt của hắn càng thêm tối đen sáng ngời, lại lộ ra không rét mà run, cô đơn nay mang theo nửa phần ý cười, phụ trợ càng thêm thâm thúy mê người, liếc mắt một cái liền đui mù.

    Mộ Hàn Diêu cho rằng nam nhân quá mức tuấn mỹ, đó là yêu nghiệt, nhưng là Nhiếp Chính Vương này chẳng những tuấn mỹ, hơn nữa mang theo kiều mỵ của nữ tử, lại đẹp đẽ quý giá mà người khác khó có được, mâu thuẫn xung đột như thế, mặc dù 'hắn' là nam tử, riêng giờ phút này mang một chút mềm nhẹ cười yếu ớt, liền có thể làm cho người ta không thể tự kiềm chế được, bất luận nam nữ.

    "Tứ Hỷ, đem áo giáp của Mộ tướng quân lấy đến đây, sau này hắn sẽ ở chỗ của bổn vương." Phượng Ngạo Thiên nhìn thẳng Mộ Hàn Diêu, trầm giọng nói.

    "Vâng, nô tài tuân mệnh." Tứ Hỷ vội vàng đáp, bước nhanh đến doanh trướng Mộ Hàn Diêu từng ở.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn Mộ Hàn Diêu đang kinh ngạc nhìn chăm chú chính mình, ý cười càng sâu, nâng tay, đem quần áo trên người hắn cởi ra, nhìn vào ngực hắn, sưng đỏ một mảnh, nhưng một chữ "Thiên" kia lại thật rõ ràng, nàng đưa tay xoa nhẹ lên, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua ngực hắn, lại làm cho hắn cảm giác được phiến da thịt kia nóng bỏng đau đớn, đợi cho Phương Ngạo Thiên thu hồi ngón tay, vết sưng đỏ biến mất, mà chữ kia giống như là vết bớt từ trong bụng mẹ đã có, trọn đời không quên khắc vào trên người hắn, lại làm cho hắn khắc trong tâm khảm.

    "Cái này đại biểu cái gì?" Phượng Ngạo Thiên chỉ vào chữ "Thiên", lạnh giọng hỏi.
     
    Hắc Liên thích bài này.
  5. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Mộ Hàn Diêu u ám, nhớ tới lời nói hôm qua của 'hắn', tâm tư trầm xuống, "Thảo dân.. Thảo dân chính là người của Nhiếp Chính Vương."

    "Ngươi nhớ rõ là tốt rồi." Phượng Ngạo Thiên đối với câu trả lời của Mộ Hàn Diêu rất vừa lòng, tiếp theo đem quần áo mặc lại ngay ngắn, "Từ hôm nay trở đi, chức vụ của ngươi được khôi phục."

    Mộ Hàn Diêu nghe xong lui về phía sau, quỳ một gối xuống, tạ ơn,

    "Thần tuyệt đối không phụ Nhiếp Chính Vương kì vọng, thề sống chết phòng thủ biên quan, không cho binh lính Tê quốc bước vào nửa bước."

    Phượng Ngạo Thiên xoay người, nâng hắn dậy, "Ngươi hiểu được tâm ý của bổn vương, vậy bổn vương cũng không nhiều lời."

    "Thần quyết không hai lòng." Mộ Hàn Diêu ngẩng đầu, cùng nàng đối diện, hắn chẳng qua là đang đặt cược mà thôi, mặc dù cùng Phượng Ngạo Thiên ở chung ngắn ngủn khoảng sáu bảy canh giờ, hắn lại thấy rằng, Nhiếp chính Vương này tàn bạo, nhưng không phải là ngu ngốc.

    Nay, dân chúng lầm than, Tê quốc lại nhân cơ hội khơi mào chiến hỏa, hiện nay, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh bạo mà đặt cược, nếu thua, hắn sẽ cùng Phượng quốc hi sinh, nếu thắng, Phượng quốc còn có thể có một đường sống.

    Phượng Ngạo Thiên không cần phải nhiều lời nữa, mục đích của nàng đã đạt được, chuyện tình kế tiếp liền giao cho Mộ Hàn Diêu xử lý, nàng có thể hồi kinh xử lý chuyện khác.

    Việc nàng bị tập kích, cùng người nọ ở kinh thành thoát không được quan hệ, nay biết được nàng còn chưa chết, người nọ sợ là đã muốn suốt ruột, có lẽ đang bày ra âm mưu mới, nàng ở chỗ này mấy ngày, kinh thành sẽ có dị động, ác danh của nàng quá rõ ràng, nếu là kinh thành có người nhân cơ hội tạo phản, sợ là nàng rất khó bình yên vô sự về tới kinh thành.

    Ngoài doanh trướng, Tứ Hỷ đã sai người mang chiến bào của Mộ Hàn Diêu tới, "Vương gia, chiến bào của Mộ tướng quân đã đem tới."

    "Ừ, hầu hạ bổn vương và Mộ tướng quân rửa mặt." Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng nói, thu liễm ý cười trên mặt.

    Mộ Hàn Diêu cũng không lên tiếng, vẫn duy trì cấp bậc lễ nghĩa giữa quân thần, đoan chính cùng đứng bên Phượng Ngạo Thiên.

    Tứ Hỷ dẫn thái giám khom người đi vào nội trướng, cẩn thận hầu hạ Phượng Ngạo Thiên cùng Mộ Hàn Diêu rửa mặt thay quần áo.

    Sáng sớm Thanh Y đã đứng ở ngoài trướng, sắc mặt tái nhợt, một thân áo dài màu xanh, tóc được cố định bằng một cây mộc trâm, trên người có mùi gỗ mun thoang thoảng, không có nửa phần hơi thở son phấn, nhìn như nhược liễu phù phong, thật mảnh mai.

    Đêm qua, hắn trằn trọc không ngủ, không biết Nhiếp Chính Vương vì sao phải để lại một mạng cho hắn, nhớ tới thủ đoạn làm nhục người khác lúc trước của 'hắn', không khỏi đứng dậy than thở, không biết ba năm náy hắn có thể kiên trì đi đến cùng hay không?

    Sau một phen sửa soạn, Phượng Ngạo Thiên mang trường bào màu chàm, viền cổ áo cổ tay áo đều thêu hoa văn bằng chỉ bạc, mái tóc đen được vấn lên, đội đỉnh quan khảm ngọc, quan ngọc trong suốt trơn bóng, làm cho mái tóc đã đen nay càng trở nên óng mượt.

    Mắt phượng lãnh trầm, mặt mày như họa, tuấn mỹ tuyệt luân, quanh thân tản ra khí chất đẹp đẽ quý giá, người khác không dám nhìn thẳng, nghiêm nghị xoay người, đánh giá Mộ Hàn Diêu đã ăn mặc thỏa đáng trước mặt nàng.

    Mộ Hàn Diêu mang một thân áo giáp bạc, dáng người cao ngất như tùng, khí thế tráng kiện, mày kiếm lộ ra mũi nhọn lợi hại, uy vũ bất phàm.

    Phượng Ngạo Thiên khóe miệng khẽ nhếch, không nhanh không chậm bước đến, tà mị cười, "Ngày sau, trừ bỏ bổn vương, không được cho bất luận kẻ nào tới gần ngươi quá ba bước, kể cả nam và nữ."

    Mộ Hàn Diêu khó hiểu, nhìn chăm chú vào dung nhan Phượng Ngạo Thiên đang cười càng lúc càng sâu, hắn thu liễm nghi hoặc trong lòng, trầm giọng đáp, "Thần tuân mệnh."

    "Đã là người của bổn vương, không thể để người bên ngoài xem xét." Phượng Ngạo Thiên lạnh lùng cảnh cáo, "Nếu là có người dám mơ ước ngươi, ngươi cũng biết hậu quả."

    Mộ Hàn Diêu hạ mắt, nhìn Phượng Ngạo Thiên mị hoặc tươi cười, đôi mắt tối đen lộ ra thị huyết, lời của 'hắn' thời khắc nhắc nhở chính mình, từ nay về sau, hắn Mộ Hàn Diêu đó là người của Nhiếp Chính Vương, là nam nhân của vương, không phải thần tử, mặc dù hắn không có lựa chọn khác, cam nguyện ủy thân, nhưng như trước không chấp nhận được điểm mấu chốt trong đạo đức của chính mình, thu liễm nội tâm rối rắm, chất phác đáp, "Thần tuân mệnh."

    Phượng Ngạo Thiên cần là kết quả như vậy, so với việc tiêu phí tinh lực cùng thời gian thu phục tâm của tướng sĩ, còn không bằng thắng được tâm của một người tâm mà hiệu quả lại lớn, mà người này nhất định phải là người sĩ binh tin phục.

    "Cùng bổn vương đi nghênh đón người Mộ gia quân hồi doanh." Phượng Ngạo Thiên nâng lên cánh tay, vô cùng tự nhiên ở trên trán Mộ Hàn Diêu gõ một cái, ngay sau đó lấy mũ sắt, đội cho hắn, dắt tay hắn, đi ra doanh trướng.

    Mộ Hàn Diêu đối với cử chỉ Phượng Ngạo Thiên tùy ý gõ trán hắn như vậy cảm thấy sâu sắc không được tự nhiên, nhưng cũng không thể nề hà, tay hắn bất ngờ không kịp phòng thủ bị nàng nắm, thật là mềm mại, so với lòng bàn tay dày dày của hắn, tay Phượng Ngạo Thiên mềm nhũn không xương.

    Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đánh giá sườn mặt Phượng Ngạo Thiên, trong đầu lại hiện ra đủ loại hình ảnh về 'hắn', chung quy rất khó phân biệt, rốt cuộc người nào mới chân chính là 'hắn'.

    Hai người sóng vai, tay trong tay đi ra doanh trướng, nhóm binh lính ở ngoài nhịn không được đem ánh mắt dừng ở hai người.

    Mộ tướng quân hồi doanh, mọi người vui mừng không thôi, nhưng là nhìn Mộ tướng quân cùng Nhiếp Chính Vương nay vô cùng thân thiết đi ra doanh trướng, nghĩ đến đêm qua Mộ tướng quân kính yêu trong lòng bọn họ bị Nhiếp Chính Vương làm bẩn, nhịn không được bi thương không thôi, kể từ đó lại buồn vui lẫn lộn, vội vàng thu hồi tầm mắt, âm thầm đau thương.

    "Nô gặp qua Nhiếp Chính Vương." Thanh Y nhìn hai người kia đang nắm tay, cố nén nội tâm đau khổ, hành lễ.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn thoáng qua Thanh Y, trên người đã không còn mùi hương gay mũi, nhìn kỹ ngược lại hơn vài phần mềm mại, nàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Mộ Hàn Diêu, "Ngày sau, hắn liền đi theo ngươi, khi nào học được cách lấy đao giết người hãy trở về, xương cốt mềm như thế, chơi thật không vui."

    "Vâng." Mộ Hàn Diêu không biết Nhiếp Chính Vương vì sao phải để Thanh Y ở lại quân doanh, nâng mắt nhìn thoáng qua Thanh Y, nhớ tới mấy ngày nay hắn cùng Phượng Ngạo Thiên ở một chỗ, không biết vì sao trong lòng hiện lên một chút không vui.

    Thân hình Thanh Y run lên, cũng thấp giọng đáp, "Nô tuân mệnh."
     
    Hắc Liên thích bài này.
  6. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngựa của ngươi đâu?" Phượng Ngạo Thiên quay lại hỏi, nay trong mắt nàng trừ Mộ Hàn Diêu thì không có ai khác, khi nhìn về phía hắn mang theo nhè nhẹ sủng nịch, giọng nói mềm nhẹ so với gió xuân còn mềm hơi vài phần.

    Mộ Hàn Diêu hiển nhiên không có thói quen bị một nam tử nhìn ôn nhu như thế, ngay cả thanh âm kia khi nghe được đều như là gió xuân, tình cảnh này làm cho nội tâm hắn cư nhiên sinh ra một dòng nước ấm, hàng năm chinh chiến ba năm nay lại ở mỏ đá không tiếp xúc với nhiều nữ nhân, đa số thời gian là ở cùng với một đám lão nhân, bọn họ nói chuyện to tiếng chẳng kiêng nể, không giống Phượng Ngạo Thiên mang theo vài phần nữ tử mềm nhẹ, hắn có chút hoảng hốt, thu hồi ý tưởng kì quái trong lòng

    Bãi cỏ mênh mông vô bờ, Phượng Ngạo Thiên nắm tay Mộ Hàn Diêu, dắt theo ngựa không nhanh không chậm đi về phía rừng cây, trong đầu nàng hiện ra trí nhớ của nguyên chủ, nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt lạnh lung của Mộ Hàn Diêu, thấp giọng hỏi, "Suy nghĩ cái gì?"

    Mộ Hàn Diêu chưa bao giờ cùng ai nắm tay dắt ngựa đi dạo, hắn cũng đã từng khao khát rằng một ngày kia, gặp được nữ tử trong lòng mình, có thể cùng nàng giục ngựa trên thảo nguyên bát ngát, như vậy liền đủ, nhưng bây giờ hắn nắm là tay của một người nam nhân, "Không có gì."

    Phượng Ngạo Thiên như nhìn thấu nội tâm chua xót của hắn, cũng không vạch trần, hắn kiêu ngạo nay đều bị nàng gắt gao nắm bắt, đường đường là tướng quân của một quốc gia lại trở thành nam sủng, hắn có thể nhẫn đến thế này, đủ thấy hắn tâm tư thâm trầm.

    "Mộ Hàn Diêu, ngươi có tin rằng bổn vương vào một ngày nào đó sẽ trở thành chúa tể đại lục không?" Phượng Ngạo Thiên dời đi ánh mắt lộ ra sự sắc bén, uy nghiêm.

    Mộ Hàn Diêu ngẩn ra, nhìn chăm chú vào dung nhan Phượng Ngạo Thiên, khí phách tỏa ra bốn phía không thể ngăn được, khí thế như vậy dù là ai cũng không thể chống cự, lại càng không cần hoài nghi tính chân thật trong lời nói.

    Hắn trầm ngâm một lát, 'hắn' rất tàn bạo mọi người đều biết, nếu đại lục này rời vào tay 'hắn', dân chúng nhất định lầm than, sinh linh đồ thán, chẳng lẽ hắn lại tiếp tay cho giặc sao?

    "Sao vậy? Ngươi không tin bổn vương?" Phượng Ngạo Thiên tự nhiên sẽ biết Mộ Hàn Diêu không tin, mặc dù theo thanh danh ngày nay của nàng, dù thống nhất thiên hạ, cũng là bạo quân hại nước hại dân.

    Mộ Hàn Diêu tiếp tục trầm mặc, nhưng khi hắn lại một lần nữa nhìn chăm chú vào đôi mắt kiên định của nàng, ma xui quỷ khiến lại phun ra 2 chữ, "Thần tin."

    Phượng Ngạo Thiên nghe xong, khóe miệng ngợi lên một chút tươi cười, từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã biết được tính tình của Mô Hàn Diêu, nàng bỏ ra nhiều công sức như vậy để thu hắn vào dưới trướng mình, đã tin tưởng hắn gan dạ sáng suốt và lo xa, mặc dù bây giờ hắn không phải là cam tâm tình nguyện mặc chính mình sai phái nhưng chung quy sẽ có một ngày nàng sẽ làm cho hắn cam nguyện thần phục ở dưới chân Phượng Ngạo Thiên nàng.

    "Ngươi phải nhớ kỹ lời nói của ngươi hôm nay." Phượng Ngạo Thiên thu liễm tươi cười, âm thanh lạnh lùng nói, "Bổn vương sẽ cho ngươi thấy ngày đó."

    Mộ Hàn Diêu im lặng không nói, hắn nên nhìn đến một ngày kia sao? Nay hắn chỉ là quân cờ trong tay nàng mà thôi chỉ cần có hắn ở một ngày, hắn tuyệt đối sẽ không để dân chúng chịu cực khổ.

    Khi hai người đi tới rừng cây thì đã là buổi trưa, bầy sói vẫn chưa lui, mà là đem Ki Bách cùng các tướng lãnh vây khốn trong rừng, chỉ khi nghe được cách nó không xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, bầy sói mới tránh ra tạo thành một con đường, để cho Phượng Ngạo Thiên cùng với Mộ Hàn Diêu đi vào.

    Đưa tay đặt lên môi thổi nhẹ một tiếng, liền nhìn thấy một con ngựa màu rám nắng chạy vội đến, đôi mắt đen hữu thần, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh Mộ Hàn Diêu, dùng đầu của nó cọ cọ vào ngực Mộ Hàn Diêu.

    Mộ hàn Diêu khó có được tràn ra một chút tươi cười đưa tay vuốt ve lông mao tuấn mã, đang muốn mở miệng nói chuyện thì bị một tiếng sẳng giọng bắn tới.

    "Hắn nâng mâu, liền nhìn đến Phượng Ngạo Thiên mặt âm trầm theo dõi hắn, hắn khó hiểu nhìn lại, hắn lại làm sao làm sai, nhạ nàng không hờn giận?

    " Đã quên ta nói rồi cái gì? "Phượng Ngạo Thiên lạnh giọng hỏi.

    Ánh mắt Mộ Hàn Diêu tối sầm lại, giật mình, nhất thời không nói gì, thấp giọng nói," Nhiếp Chính Vương nó là thân nhân của thần, là huynh đệ kề vai chiến đấu. "

    Huống chi nó chẳng qua chỉ là một con ngựa, cũng không phải là người, chẳng lẽ không thể tới gần sao?

    " Bổn vương cho phép nó tới gần ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau nếu ngươi đối với nó cười đến mê người như thế, mỗi một lần cười ngươi liền phải đối với bổn vương cười một trăm lần, còn có trừ bỏ ở trước mặt bổn vương không được cười với những người khác. "Phượng Ngạo Thiên bá đạo nói.

    Sắc mặt Mộ Hàn Diêu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Phượng Ngạo Thiên, đối với 'hắn' cười như vậy, còn không bằng cả đời không cười, mặt hắn không chút thay đổi thu liễm cảm xúc, cùng lắm thì sau này không cười với bất cứ ai, trong lòng cười khổ một tiếng, Mộ Hàn Diêu hắn từ khi nào trở nên thân bất do kỷ như thế, nhưng cố tình là đối với mệnh lệnh vô lý như thế không sinh ra nửa điểm oán giận cùng phẫn nộ, chỉ có bất đắc dĩ.

    " Thần hiểu được. "Mộ Hàn Diêu lạnh lùng đáp.

    Phượng Ngạo Thiên cũng hướng lên trời huýt sáo một tiếng, sau đó một con ngựa trắng chạy vội mà đến, nàng nắm dây cương ngựa nhìn Mộ Hàn Diêu," Sáng sớm không khí rất tốt, cùng bổn vương đi dạo. "

    " Vâng. "Mộ Hàn Diêu mặc dù lo lắng cho đám người Ki Bách nhưng cũng không dám nửa phần cự tuyệt.

    Hai người đều nắm một con ngựa đi dạo quanh quân doanh, binh lính tuần tra nhìn theo thân ảnh một tím một xám kia đi trên mặt cỏ tâm sinh đau thương, Mộ tướng quân là vì an nguy của Mộ gia quân mới ủy thân cho Nhiếp Chính Vương, lấy hắn một người bảo toàn tánh mạng mười vạn tướng sĩ, phần xả thân vì đại nghĩa này làm cho họ đối với Mộ Hàn Diêu càng kính trọng hơn, âm thầm hạ quyết định, thề sống chết cùng Mộ trướng quân.

    Tứ Hỷ ở sau doanh trướng, nhìn bóng dáng Phượng Ngạo Thiên và Mộ Hàn Diêu rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua Thanh Y, trầm mặc không nói.

    Thanh Y nhìn xa xa, sâu kín thở dài, Nhiếp Chính Vương vì sao phải như thế, chẳng lẽ 'hắn' không sợ mình trở nên cường đại rồi sẽ giết 'hắn' sao?

    Đám người Ki Bách quay lại, vui sướng nhìn về phía Mộ Hàn Diêu nhưng khi nhìn đến hắn cùng với Phượng Ngạo Thiên nắm tay, sắc mặt mọi người đều trắng bệch, dĩ nhiên họ đoán được Mộ tướng quân vì bọn họ mà ủy thân cho Nhiếp Chính Vương.

    Mộ Hàn Diêu thần sắc như thường, đảo qua biểu cảm của mọi người, lạnh lùng nói,

    " Nhiếp Chính Vương đã khôi phục chức tướng quân cho ta, ngày sau ngươi liền cùng tướng quân phòng thủ biên quan, thề nguyện sống chết trung thành Nhiếp Chính Vương. "

    Ki Bách và Lý Túc liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng tuy rằng oán giận nhưng hôm qua là một ngày đáng sợ, nay Mộ tướng quân cũng đã như thế bọn họ còn có gì để nói?

    Vội vàng xuống ngựa quỳ trên mặt đất," Mạt tướng nguyện lấy quân làm chủ sai đâu đánh đó, thề sống chết trung thành với Nhiếp Chính Vương. "

    Một ngày này, toàn bộ quân doanh lâm vào yên lặng, đám người Ki Bách từ trong rừng cây trở về vẫn duy trì tư thế như vậy không nhiều lời, nhưng tâm tư càng trầm trọng.

    Trong doang trướng, Phượng Ngạo Thiên tắm rửa xong mang một thân thường phục thấy Mộ Hàn Diêu đứng trước án thư bài binh bố trận, nàng nhàn nhãn bước đến," Có chỗ nào không hiểu sao? "

    " Chỗ này không biết nên làm như thế nào? "Mộ Hàn Diêu nhìn bản đồ địa hình, có một đoạn hiểm yếu, là nơi bọn hắn vẫn phá không được, dù là Thiên Diệp lúc này cũng hết đường xoay sở.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn về nơi Mộ Hàn Diêu chỉ, khóe miệng khẽ mỉm cười dơ tay nâng cằm hắn, bốn mắt nhìn nhau," Bổn Vương có biện pháp. "

    Ánh mắt Mộ Hàn Diêu hiện lên một chút kinh ngạc, nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên," Thần xin rửa tai lắng nghe. "

    " Nhưng mà hôm nay ngươi lại cười với một con ngựa, ngươi phải đối với bổn vương cười một trăm lần, nào cấp gia nở nụ cười, gia liền nói cho ngươi."Phượng Ngạo Thiên tà mị cười, thân thể hơi hơi nghiêng về phía trước, hơi thở từ mũi phun ra một chút mị hoặc nói.
     
    Hắc Liên thích bài này.
  7. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Hàn Diêu thấy Phượng Ngạo Thiên còn nhớ rõ việc vừa mới phát sinh, nhất thời sắc mặt phát lạnh, nghiêng đầu tránh đi cánh môi đang để gần hắn, "Nhiếp Chính Vương, ngài nói là ngày sau, cái kia không tính."

    Phượng Ngạo Thiên nhíu mày, trầm giọng nói, "Ngươi là nghi ngờ lời nói của bổn vương?"

    "Nhiếp Chính Vương nhất ngôn cửu đỉnh, thần lại như thế nào nghi ngờ." Mộ Hàn Diêu một mặt nói xong, một mặt tránh ra một bên cùng nàng duy trì khoảng cách nhất định.

    "Ngươi không cho gia cười, gia liền không nói." Phượng Ngạo Thiên phẫn nộ đứng dậy, xoay người, đi đến bên giường.

    Mộ Hàn Diêu liếc mắt nhìn Phượng Ngạo Thiên một thân thường phục nhàn nhã trầm tư một lát, nơi này vô cùng hiểm yếu, nếu như có thể công phá, không thể nghi ngờ là đem biên cảnh Phượng quốc và Tê quốc hoàn toàn tách ra, cho dù ngày sau Tê quốc lại hưng binh, bọn họ cũng sẽ không có gì phải lo lắng.

    Phụ thân hắn, còn có phụ thân của Thiên Diệp Lãnh nguyên soái đều là tại nơi hiểm yếu này lần lượt chết trận, mà hắn cùng với Thiên Diệp vẫn tìm biện pháp công phá, đến nay cũng không có kết quả.

    Hai năm liền, hắn bị lưu đày ở mỏ đá, mà không lâu sau Thiên Diệp liền bị Nhiếp Chính Vương bắt hồi kinh, đến nay chưa trở lại, nghĩ đến đây hắn không khỏi mở miệng, "Nhiếp Chính Vương, thần có một chuyện không rõ, còn thỉnh Nhiếp Chính Vương có thể cho biết."

    Phượng Ngạo Thiên thản nhiên ngồi trên giường, nhìn thẳng Mộ Hàn Diêu, "Chuyện gì không rõ?"

    "Không biết Lãnh Thiên Diệp ở đâu?" Mộ Hàn Diêu không e dè, trực tiếp hỏi.

    Ánh mắt Phượng Ngạo Thiên hơi trầm xuống, Lãnh Thiên Diệp? Tên này thật quen thuộc, nàng nhắm mắt phượng, nhớ tới hôm qua Lãnh nguyên soái cùng Lãnh tướng quân trong miệng Lý Túc, Lãnh Thiên Diệp này chắc là Lãnh tướng quân trong miệng hắn.

    Năm đó, Mộ nguyên soái chết trận sa trường khi Mộ Hàn Diêu còn nhỏ tuổi, sau lại, Mộ gia quân liền từ Lãnh nguyên soái dẫn dắt, vài năm trước cũng chết trận, sau đó Lãnh Thiên Diện thay phụ thân chinh chiến, liền đi tới quân doanh cùng Mộ Hàn Diêu phòng thủ biên quan, Lãnh Thiên Diệp giỏi về bài binh bố trận, như thế, hai người một văn một võ hợp tác khăng khít.

    Trong đầu Phượng Ngạo Thiên không khỏi hiện ra thân ảnh Lãnh Thiên Diệp, dáng dấp cùng tính tình như vậy, thế nhưng có thể trở thành tướng quân sát phạt quyết đoán, thật ra làm cho Phượng Ngạo Thiên sinh ra một tia hiếu kì, chỉ là Lãnh Thiên Diệp bị nhốt tại địa lao phủ Nhiếp Chính Vương chờ nàng hồi kinh nên xem qua Lãnh Thiên Diệp một chút.

    "Hắn ở trong phủ bổn vương." Phượng Ngạo Thiên không chút nào che dấu trả lời, "Ngươi muốn gặp hắn?"

    "Nếu có hắn ở đây, đó là đại trợ lực lớn nhất." Mộ Hàn Diêu thấp giọng đáp.

    Phượng Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng, tà tà nằm trên giường, tóc dài như thác nước xõa trên người, "Chờ bổn vương hồi kinh sẽ suy nghĩ lại."

    Mộ Hàn Diêu nghe ý tứ trong lời nói Phượng Ngạo Thiên đó là không muốn thả người, lập tức cũng không hỏi nhiều, tiếp tục dựa bàn nghĩ kế sách công phá.

    Phượng Ngạo Thiên vẫn chưa để ý tới, nằm thẳng xuống nhằm mắt dưỡng thần trong đầu lại tính toán hồi kinh, Phùng công công ở Nhiếp Chính Vương phủ vẫn chưa truyền đến tin tức dị động chuyện này quá mức gió êm sóng lặng, càng là như thế, liền thuyết minh bên trong kinh thành đã âm thầm xảy rat hay đổi.

    Cho đến khi bình minh, Mộ Hàn Diêu như trước suy tính kế sách công phá, lại không thu hoạch được gì.

    Phượng Ngạo Thiên đứng thẳng dậy, đi tới án thư nâng tay vuốt ve tóc Mộ Hàn Diêu một cách rất tự nhiên, hắn phát hiện ra liền tránh đi, khiến tay nàng đưa vào khoảng không, nàng không sao cả thu hồi tay, nghĩ cái này đã là nàng thói quen nhiều năm qua.

    Nàng thuở nhỏ sinh trong bầy sói, khi đó sói đầu lĩnh đã từng nuôi nấng sói mẹ của nàng, luôn vuốt ve đầu của nàng, an ủi cỗ vũ nàng, cho nên những năm gần đây, nàng vẫn duy trì thói quen này, đối mặt người một nhà cũng như thế.

    "Ngày mai bổn vương hồi kinh, ngươi chỉ có một ngày cơ hội, ngươi cần phải nghĩ cho tốt." Phượng Ngạo Thiên khoanh tay đứng, dung nhan tuấn mĩ hiện lên một chút tà mị.

    Mộ Hàn Diêu trầm mặc một lát, vội vàng từ ghế đứng dậy, cúi đầu nói, "Còn thỉnh Nhiếp Chính Vương khai sáng."

    "Cười với gia một cái." Phượng Ngạo Thiên không thuận theo nói.

    Mộ Hàn Diêu trầm xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng, một hồi lâu, lạnh lùng trên mặt nhìn không thấy một tia tươi cười, khóe miệng khẽ kéo còn chưa kịp dãn đã mím chặt lại.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn biểu tình Mộ Hàn Diêu rối rắm như thế, bất đắc dĩ thở dài, làm cho hắn cười một cái có khó như vậy sao? Nàng có khủng bố như vậy? Cười một chút sẽ chết sao?

    Ánh mắt tối sầm lại, "Có thể cười với ngựa lại không thể cười với bổn vương." nâng tay chỉ vào bản đồ địa hình, "Lấy lùi làm tiến, bóng tối trần trụi."

    Mộ Hàn Diêu theo dấu Phượng Ngạo Thiên chỉ, cẩn thận cân nhắc ý tứ trong lời nói, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ánh sáng ngọc, ngẩng đầu cứ như thế nhìn chăm chú vào nàng, "Thần đa tạ Nhiếp Chính Vương chỉ điểm."

    * * *Ta là phân cách tuyến=====================

    "Vương gia, còn nửa nén hương nữa liền đến kinh đô." Tứ Hỷ đi ở một bên xe ngựa, trước sau đều có thị vệ vây quanh, nghĩ đến một đường hung hiểm này Tứ Hỷ đổ một phen mồ hôi lạnh.

    "Ừ, trực tiếp hồi phủ." Phượng Ngạo Thiên ung dung ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, nghĩ đến từ biên quan hồi kinh, vừa đi đó là một tháng, trong lúc đó đại quy mô ám sát có mười lần, quy mô nhỏ cũng có hơn mười lần.

    Nàng sở dĩ lựa chọn gióng trống khua chiêng hồi kinh như thế, mục đích đó là vì biết được nay thân ở hiểm cảnh, còn có trong đó ám sát có bao nhiêu thứ là xuất phát từ kinh thành.

    Ở cửa đông của kinh đô, trên một tòa lâu có một thân ảnh của minh hoàng non nớt uy nghi mười phần khoanh tay mà đứng, thoạt nhìn cũng không quá bảy tám tuổi, khuôn mặt nộn nộn kia lại lộ ra khí phách uy nghiêm.

    Tứ Hỷ biết được Hoàng Thượng tự thân tiến đến nghênh đón, nhưng nay Nhiếp Chính Vương chưa lên tiếng, xe ngựa như trước mà chạy.

    "Vương Gia, Hoàng Thượng tự mình nghênh ngài vào thành, ngài.." Tứ Hỷ ngẩng đầu, nhìn cấm vệ quân hai bên thấp giọng dò hỏi.

    "Hồi phủ." Phượng Ngạo Thiên trầm giọng nói, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, tiểu hoàng đế này có thủ đoạn không thể khinh thường.

    "Vâng." Tứ Hỷ đáp, ý bảo xe ngựa tiếp tục đi trước.

    Đến khi xe ngựa vừa mới vào cửa thành đã thấy tiểu hoàng đế đứng trước cửa thành.

    Nghênh đón nàng còn có cả văn võ bá quan trong triều, nhất tề cùng quỳ, "Thần tham kiến Nhiếp Chính Vương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

    "Hoàng thúc, một đường vất vả rồi trẫm biết được ngài hồi kinh, cố ý tiến đến đón." Một âm thanh non nớt nhưng lộ ra sự trầm ổn vang lên, nhìn tiểu hoàng đế kia lộ vẻ thân thiết tươi cười đi tới.

    Phượng Ngạo Thiên vẫn duy trì tư thế ngồi trong xe ngựa, khóe miệng cười nhạt, "Làm phiền Hoàng Thượng quan tâm, bổn vương đi đường mệt nhọc nay có chút mệt mỏi, liền về phủ nghỉ tạm trước."

    Vẫn không xuống xe ngựa, ngay cả quân thần lễ nghĩa tối thiếu cũng không làm, thanh âm trầm thấp từ trong xe ngựa truyền ra, không để ý tiểu hoàng đế ở trước xe ngựa, tiếp tục đi về phía trước.

    "Như thế, hoàng thúc liền hồi phủ nghỉ tạm." Tiểu hoàng đế cũng không buồn bực, quan tâm đầy đủ, dứt lời liền xoay người, tự động tránh ra nhường đường, để cho xe ngựa Nhiếp Chính Vương đi trước.

    Bách quan thấy thế, trong lòng có đủ loại tâm tư, Nhiếp Chính Vương không đem Hoàng Thượng để vào mắt, mọi người cũng không dám nhiều lời, quỳ một bên ngẩng đầu đã thấy Hoàng Thượng nghiêm nghị đứng thẳng tại chỗ.

    Tiểu hoàng đế tươi cười nhìn theo Nhiếp Chính Vương rời đi, sau đó lập tức xoay người, ngồi trên long liễn, tươi cười biến mất, ánh mắt lộ ra chút ngoan lệ, khởi giá hồi cung.
     
    Hắc Liên thích bài này.
  8. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Phượng Ngạo Thiên" Ba chữ này đối với dân chúng kinh đô mà nói không thể nghi ngờ ác mộng trong ác mộng.

    Nhiếp Chính Vương hồi kinh, sáng sớm dân chúng liền nhận được tin tức, ngã tư đường phồn hoa huyên náo giờ đã đóng cửa không buôn bán, lặng ngắt như tờ.

    Thường ngày ngã tư đường chật chội nay trở nên dị thường rộng mở, Phượng Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn trong xe ngữa, nhìn hai bên ngã tư đường trừ bỏ thị vệ của mình, một người cũng không nhìn thấy.

    Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, trời trong nắng ấm, gió nhẹ ấm áp, nhưng trong không khí lại lộ ra áp lực hít thở không thông.

    Phượng Ngạo Thiên không phải người tốt, đâu có ai làm vương gia như nàng, làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, e sợ tránh không kịp?

    Trong đầu hiện đủ các loại ác của nàng ở kinh đô trong dĩ vãng, chỉ cần nơi có Nhiếp Chính Vương xuất hiện, nhất định là máu chảy thành sông, một mảnh oán than, như thế cũng thôi, càng kinh khủng hơn là ở trên đường nếu phát hiện nam tử có tư sắc, không hỏi nguyên do, liền cường thủ hào đoạt nhập phủ. Ở kinh đô, phàm là nam tử có diện mạo tuấn tú, có chút tư sắc đều là đội đấu lạp hoặc là ở trong nhà, không dám ở ngã tư đường nghênh ngang lắc lư, sợ ngày nào đó nhìn lầm hoàng lịch, liền bị Nhiếp Chính Vương thỉnh nhập vào phủ, thật đúng là vừa vào vương phủ như về biển cả mênh mông, từ nay về sau không thể gặp cha mẹ.

    Bên tai truyền đến tiếng xe di chuyển trầm trọng, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng của thị vệ, đôi mắt nàng hiện lên một chút sắc bén, nàng nhất định phải làm cho nhiều năm sau khi nghe nói đến "Phượng Ngạo Thiên" ba chữ, không chỉ có đối với nàng là e ngại, mà còn phải kính sợ, nàng muốn tại phiến đại lục này sáng tạo thịnh thế phồn hoa của riêng nàng.

    Tại phủ Nhiếp Chính Vương khi xe ngựa tới vương phủ, xa xa liền nhìn thấy trước cửa quỳ đầy người, có một nam tử trông rất nổi bật.

    "Vương Gia hồi phủ!" Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tứ Hỷ đứng một bên, thanh thanh cổ họng, giương giọng thông báo.

    "Nô tài cung nghênh Vương Gia hồi phủ." Âm thanh đồng loạt vang lên.

    Phượng Ngạo Thiên xuống xe, ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt ươn ướt, mang theo vui sướng cùng chờ đợi, nếu trên đời này còn có người hi vọng nàng có thể sống trở về, trừ bỏ Phùng công công thuở nhỏ vẫn hầu hạ nàng, trên đời này sợ là khó tìm đến người thứ hai.

    "Đều đứng lên đi." Phượng Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn lên kiệu, mở miệng uy nghiêm mười phần.

    "Đa tạ Vương gia." Mọi người cùng đáp, sau đó đều tự đứng dậy, cúi đầu đứng một bên.

    "Vương Gia, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi." Phùng công công lắc lư thân mình bước tới, dẫn đầu đoàn người gặp được Phượng Ngạo Thiên bình an vô sự, tâm tư lơ lửng mấy ngày nay, cuối cùng cũng thả xuống.

    Phượng Ngạo Thiên thấy Phùng công công vui sướng như thế, cảm thấy ấm áp, khó được mà lộ ra một chút ôn hòa tươi cười, "Mọi chuyển đều ổn chứ?"

    Phùng công công gặp Phượng Ngạo Thiên cười nhẹ với hắn, nhất thời kích động khóe mắt ướt át, "Hết thảy đều tốt, Vương Gia, nô tài đã sai người chuẩn bị mọi thứ, ngài đã vất vả rồi, trước hãy chợp mắt một lát, rồi dùng bữa."

    "Cũng được." Phượng Ngạo Thiên hơi vuốt cằm, nâng bước đi thẳng vào trong vương phủ.

    Nàng đi lại trầm ổn, mắt phượng đông lạnh, chậm rãi đi đến, hai bên là các nam tử đứng cung kính, đủ loại tư sắc, thật là cảnh đẹp ý vui, nhưng mà trong mắt Phượng Ngạo Thiên sắc đẹp không là gì cả, chỉ là thản nhiên thoáng nhìn đã bắt được cảm xúc trong mắt bọn họ, đó là một loại sợ hãi sinh ra từ đáy lòng, còn có hận ý.

    Cử Nhiếp Chính Vương phủ khí khái uy nghiêm, ở dưới sự cung nghênh của chúng mỹ nam, Phượng Ngạo Thiên vẫn chưa cảm thấy vui sướng khi về nhà, ngược lại, trong vương phủ này lộ vẻ lo lắng trầm trọng, sát ý âm trầm, làm cho nàng như đứng trước mũi nhọn.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn thẳng về phía trước, vẫn chưa có ý đem ánh mắt dừng ở trên người mỹ nam nào, mà bên cạnh chúng mỹ nam mỗi người một tâm tư, cúi đầu, không có nửa phần lỗ mãng.

    Chỉ là có duy nhất một người, hắn không hề cố kỵ xông lên phía trước, người này là nam sủng mà Nhiếp Chính Vương đã sủng ái gần một năm nay, cũng là đệ nhất mĩ nam của Phượng quốc – Dạ Mị Hi.

    "Vương Gia, nô cuối cùng cũng chờ được ngài trở về rồi." Phượng Ngạo Thiên nghe được một thanh âm vô cùng sung sướng từ hàng bên cạnh vang lên, theo đó đến là một thân ảnh đỏ tươi, trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên tin tức người này, một chút sát ý chợt lóe qua ngay lập tức, nhẹ phẩy áo bào, cùng người nọ kéo ra khoảng cách.

    Mạt đỏ tươi kia thuận thế túm lấy góc tay áo bào, mắt đẹp lưu chuyển, đáng thương hề hề nhích tới gần Phượng Ngạo Thiên, "Gia, mấy ngày nô không ăn không uống, đối với ngài ngày đêm tưởng niệm, ngài vừa về, liền quên luôn nô."

    Phượng Ngạo Thiên nghe xong, khóe miệng gợi lên một chút tà mị tươi cười, liếc mắt, tận lực giảm âm thanh nói, "Gia như thế nào lại quên ngươi." Dứt lời, cổ tay vừa động, mạt đỏ tươi cười kia liền ngả vào trong lòng của nàng.

    Nàng nhấc ngón tay lên, nâng cằm của người trong lòng, thật tốt cho một dung nhan diễm lệ vô song, phong hoa tuyệt đại, một thân hồng y, da thịt nõn nà như bạch ngọc, nửa che nửa đậy, một đôi mắt hẹp, mỉm cười nhẹ nhàng, mị hoặc câu nhân, khóe miệng khẽ nhếcg, môi đỏ mọng khẽ mở, làm người ta không kiềm chế được dục vọng, đây là một nam nhân yêu mị từ trong xương toát ra, một bộ đã muốn còn xấu hổ, xinh đẹp mị hoặc.

    "Gia, đêm nay cho nô hầu hạ ngài đi." Nam tử mị nhãn như tơ, ngón tay thon dài đã dò tìm tới tay áo của Phượng Ngạo Thiên, nắm lấy tay nàng đưa đầu lưỡi nhẹ nhành liếm qua những ngón tay mảnh khảnh, ôn nhu nói, "Gia, nô hầu hạ như thế có vừa lòng không?"

    Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt gần bốn trăm người mỹ nam, bọn họ thấy Nhiếp Chính Vương ai mà không phải nhượng bộ, nhìn thấy đã sợ?

    Mà Dạ Mị Hi này lại cố tình ân cần đi lên, còn trước mặt bọn họ khoe khoang phong tao liền thôi, lại còn nói dâm ngôn như thế, quả nhiên là thói đời không biết liêm sỉ.

    Phượng Ngạo Thiên ý cười càng sâu, ôm lấy thắt lưng hắn, trong lòng thầm mắng một câu eo nam nhân mà so với nữ nhân còn mềm mại hơn, nhìn một khuôn mặt hại nước hại dân này, ai nói nữ tử khuynh thành là hồng nhan họa thủy, nam nhân này có bộ dạng quá mức yêu mị, cũng gieo hại ngàn năm, nếu không phải hắn thổi gió bên gối Phượng Ngạo Thiên, nàng cũng sẽ không làm ra vẻ hảo hán mà rời đi vương phủ, đến biên quan ngàn dặm xa xôi, thế nên bị mất mạng.

    Nàng hơi hơi cúi đầu, dung nhan tuấn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của hắn gần sát lại, trên người hắn tản ra hương thơm tự nhiên, tràn ngập hơi thở lẫn nhau, như có ma lực nào đó, làm cho người ta vừa ngửi thấy, liền hãm sâu trong đó, muốn ngừng mà không được.

    Phượng Ngạo Thiên tỏ ra lãnh lẽo, đôi môi đỏ mọng theo đó mà nhếch lên càng thêm lạnh lùng, đôi môi như có như không lướt qua khóe miệng làm người ta hồn xiêu phách lạc của Dạ Mị Hi, rồi ôm hắn sung sướng đi về phía trước, "Có người hầu hạ như vậy, gia tự nhiên vừa lòng, tối nay ngươi phải làm cho gia tận hứng mới được."
     
    Hắc Liên thích bài này.
  9. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phùng công công vui mừng lan đến cả đuôi lông mày, xoay người nhìn về phía chúng mỹ nam đang đứng, hai mắt khôn khéo chợt lóe, "Tốt lắm, các vị chủ tử cũng tan đi.

    Mọi người nghe xong, như trút được gánh nặng, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, liền nhắm mắt theo đuôi đi vào bên trong phủ.

    " Hàn Cẩn, nghe nói ca ca ngươi đã khôi phục chức vụ, bị triệu hồi quân doanh, hơn nữa, còn nhập vào chiến tuyến của Nhiếp Chính Vương, việc này là thật hay giả? "Hai gã nam tử đi cuối cùng, một người diện mạo tuấn mỹ, khí chất nho nhã, hơi hơi nghiêng người, thấp giọng dò hỏi người nam tử đi bên cạnh.

    Người nam tử nghe xong dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh Phưởng Ngạo Thiên đã biến mất trước cửa phủ Nhiếp Chính Vương," 'Hắn' thế nhưng ngay cả đại ca của ta đều có thể thu phục được, thế gian này còn có việc gì mà 'hắn' không thể làm sao? "

    Nam tử có một đôi mắt như tinh linh không chứa tạp chất, trong suốt lại sâu không thấy đáy, dưới ánh sáng nhu hòa, màu da trong suốt như ngọc, mái tóc đen dài xõa trên hai vai, cả người tỏa sáng, dáng người thon dài, đứng bất động nói không nên lời phiêu dật xuất trần, giống như tiên nhân.

    " Ai, Nhiếp Chính Vương nay hồi phủ, không biết kinh thành lại có biến cố gì, ngươi ta cũng bất quá là được chăng hay chớ thôi. "Nam tử gặp người bạn tri kỉ bên cạnh Mộ Hàn Cẩn vẫn im lặng như trước, cũng không nhiều lời nữa, chỉ có thể đổ thừa bọn họ sinh nhầm thời, ở thời điểm chủ quyền tàn bạo, không có khát vọng, lại chỉ có thể rơi vào kết cục như thế.

    " Cảnh Thư, đi thôi. "Mộ Hàn Cẩn lạnh nhạt cười, giờ phút này, hắn chỉ muốn xoay người, rời đi nơi để lại cho hắn đầy ác mộng này, rời đi nơi dơ bẩn này, nhưng nhớ tới mẫu thân trong phủ, đại ca ở biên quan, ngay cả đại ca là ngươi kiên cường như vậy cũng đối với Nhiếp Chính Vương khuất phục, mà hắn có năng lực gì?

    Nam tử một thân cẩm sắc, chính là con đương kim Tả tướng, Lam Cảnh Thư, cũng là khoác lên chiếc áo Trạng Nguyên, năm đó chí khí lẫm liệt nay đã tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại có hạn sầu bi," Thực không muốn đi vào. "

    Chỉ là không muốn đi vào liền không đi vào sao? Bọn họ thân bất do kỷ, hai người hiểu lòng không nói, đi theo dòng người chậm rãi bước vào trong Nhiếp Chính Vương phủ, nơi đối với bọn họ mà nói có thể so với địa ngục.

    Phượng Ngạo Thiên ôm Dạ Mị Hi đi tới tẩm cung, thân mình mềm mại trong lòng thường thường ở thân thể của nàng cọ tới cọ lui, thật là câu nhân, mị hoặc mười phần.

    Nàng cười nhạt, đưa tay sờ vào cánh mông phấn nộn của hắn," Nhanh như vậy liền chờ không kịp? "

    Dạ Mị Hi câu hồn cười, ngón tay vẽ loạn trước ngực rộng lớn của Phượng Ngạo Thiên," Gia, ngài không ở mấy ngày nay, làm cho nô rất muốn a. "

    Trong đầu Phượng Ngạo Thiên hiện ra hình ảnh quá khứ, cảnh tượng nàng dâm ngược Dạ Mị Hi, so sánh với nam nhân có chút chất phác, hắn phải gọi là cực phẩm, có thể ở trong những cơn mua roi còn có thể hưởng thụ phát ra rên rỉ, một đôi mắt hồn xiêu phách lạc lại có thể khơi dậy tà ác từ trong khung của nàng, hận không thể đưa hắn hành hạ đến chết, mà hắn mặc dù là vết thương đầy người, nhưng cũng hết sức xinh đẹp, như vậy kiều thiên hạ không phải cực phẩm thì là cái gì?

    " Gia muốn tắm rửa. "Phượng ngạo Thiên ý cười càng sâu, tự nhiên sẽ hiểu yêu mị nam nhân này cũng không đơn giản, nhưng mà có thể thổi gió ở bên tai nàng, hơn nữa còn là người làm cẩn thận nhất, nhất định là có chỗ hơn người, hắn thực thông minh, hơn nữa, còn thực giảo hoạt.

    Nàng sẽ chậm rãi trừng phạt hắn, cho hắn biết, mặc dù thông minh, giảo hoạt, cũng chỉ là đồ chơi trong tay Phượng Ngạo Thiên nàng, còn có người phía sau hắn, cũng đồng dạng không chỗ nào có thể che giấu, còn nhiều thời gian, nàng muốn thu thập cục diện rối rắm này thật tốt.

    " Nô hầu hạ gia tắm rửa. "Dạ Mị Hi lại là kiều mị cười, thân mình mềm mại gắt gao dán lên người Phượng Ngạo Thiên, đôi môi đỏ mọng hé mở, âm thanh tràn ra nhu hòa trầm thấp là trần gian khó có, bất luận nam nữ đều có dục vọng muốn chinh phục hắn.

    Sáng sớm Phùng công công liền chuẩn bị tốt mọi thứ, Phượng Ngạo Thiên thả Dạ Mị Hi xuống, đi vào trong ôn tuyền ở Noãn các.

    " Gia, để nô vì ngài thay quần áo. "Dạ Mị Hi lắc lắc eo thon, nâng ngón tay nhẹ nhàng cởi ra đai lưng của Phượng Ngạo Thiên.

    Một bên Phùng công công khẩn trương không thôi, hắn thuở nhỏ liền đi theo Phượng Ngạo Thiên, tự nhiên là biết được thân phận của nàng, dĩ vãng, Vương Gia đều là một mình tắm rửa, hôm nay đây là làm sao vậy?

    Phượng Ngạo Thiên híp mắt lại, vẫn không nhúc nhích đứng thẳng tại chỗ, tùy ý để Dạ Mị Hi đem đai lưng nàng cởi bỏ, dị thường cẩn thận đem áo khoác trên người nàng cởi ra, lại muốn cởi áo dài của nàng.

    Dạ Mị Hi một bên hành động, một bên hướng Phượng Ngạo Thiên phao mị nhãn, kì thực, thầm nghĩ Nhiếp Chính Vương có chút kỳ quái, ngày xưa, 'hắn' chưa bao giờ để hắn bồi tắm rửa, càng đừng nói vì 'hắn' cởi thắt lưng, hôm nay vừa mới trở về, thần thái cử chỉ cũng không biến hóa, nhưng là vì sao, hắn lại cảm thấy nhìn không thấu?

    Dạ Mị Hi đang muốn cởi áo dài, cổ tay lại bị Phượng Ngạo Thiên nắm lấy, ngay sau đó nhẹ nhàng vung lên, liền đưa hắn ra ngoài ôn tuyền, bên tai truyền đến tiếng vang thanh thúy của bức rèm che, hắn bất ngờ không kịp phòng thủ ngã trên tảng đá ngoài điện, lăn vài vòng, tứ chi chổng lên trời.

    Đau đến mức mặt mày hắn nhăn nhó, tròng mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt trong suốt, làm cho người ta hết sức thương tiếc, hắn chịu đựng đau đớn trên người, trong lòng ai thán, Nhiếp Chính Vương này thật sự cổ quái, không phải giống dĩ vãng biến thái như vậy, trong lòng thầm mắng vài câu, liền muốn đứng dậy, lại nghe đến một thanh âm lạnh lẽo truyền đến.

    " Thân ái, lâu rồi gia chưa nghe tiếng kêu câu nhân của ngươi, giờ hãy kêu vài tiếng cho gia nghe một chút. "Phượng Ngạo Thiên nói xong, rút đi y phục trên người, đi vào ôn tuyền, đường hồi kinh hung hiểm rõ ràng ở trước mắt, đôi mi thanh tú tỏa ra hàn ý, hơi nước dâng lên che khuất cảnh xuân, quanh thân tản ra hơi lạnh thấu xương, như muốn ôn tuyền đều phải đóng băng. +

    Dạ Mị Hi nghe xong sau, một đôi mắt đẹp hơi đổi, phiên một cái xem thường, khẽ cắn môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm ướt át, lại thầm mắng một câu biến thái, tiếp theo nằm trên mặt đất, bày ra một cái tư thế dụ hoặc, mềm nhẹ bật hơi, thở gấp tiếng rên rỉ liền chậm rãi truyền đến, thanh thanh tê dại tận xương," Ân.. Gia.."
     
    Hắc Liên thích bài này.
  10. GiangPhan369 ~~

    Bài viết:
    91
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Ngạo Thiên thoải mái dựa vào ôn tuyền, nhắm mắt dưỡng thần, nghe âm thanh câu hồn của Dạ Mị Hi bên ngoài rèm, sắc mặt hơi trầm xuống, ý cười càng sâu, người này quả là là một nhân vật có bối cảnh.

    "Đi lại đây." Tròng mắt Phượng Ngạo Thiên hiện lên một chút giảo hoạt nghiền ngẫm, thanh âm du dương truyền ra.

    Sàn đá cẩm thạch, làm nổi bật Dạ Mị Hi một thân hồng sam xinh đẹp, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng tràn ra rên rỉ khó nhịn, nghe Phượng Ngạo Thiên mệnh lệnh, mắt đẹp trong suốt ngẩn ra, nhăn nhó đi về phía trước, còn chưa đến nơi đã phát ra thanh âm mị người tận xương, "Ân.. Gia.. Nô đến đây."

    "Gia cũng không thích thấy trên người ngươi mặc thứ gì đó tiến vào." Phượng Ngạo Thiên tiếp tục chậm rì rì nói, thế này mới nhớ tới tác phong thường ngày trước sau như một, mỗi lần sủng hạnh mỹ nam bọn họ đều là trần như nhộng bị nâng vào, mà trong tẩm cung Phượng Ngạo Thiên, có một loạt cái giá treo công cụ để chơi ngược đãi.

    Nghĩ đến đây trong đầu Phượng Ngạo Thiên không ngừng hiện ra những trường hợp huyết tinh loạn trời, nhịn không được có chút buồn nôn, so với việc nhìn huyết nhục mơ hồ của người chết càng ghê tởm hơn.

    Dạ Mị Hi sắc mặt ngẩn ra, âm thầm nói, Phượng Ngạo Thiên ngươi cấp gia chờ, chờ gia kiếm đủ tiền, nhất định phải bắt ngươi cũng nằm trên mặt đất kêu cho gia nghe, chỉ là nhớ tới võ công của 'hắn', hắn có chút nhụt chí, quên đi, gia khoan hồng độ lượng, không so đo với người biến thái này, không chấp nhặt, chờ bạc tới tay, gia sẽ không hầu hạ ngươi nữa, ai thích thì đi hầu hạ ngươi đi.

    Một mặt oán thầm, một mặt phát ra dâm đãng than nhẹ, còn nhân tiện chậm rãi về phía trước đi, quần áo trên người từng cái đều rút đi, đợi hắn thật vất vả đi tới ôn tuyền bên cạnh ao, quần áo bị hắn bỏ lại phía sau lộ ra một cái yêu diễm Hồng Hà, hết sức xinh đẹp. (Đoạn này không hiểu lắm, ai hiểu giúp mình với).

    "Gia.." Dạ Mị Hi mị nhãn như tơ, tiếng kêu mị hoặc mười phần, thân thể trần truồng, đứng trên mặt đất không dám nhúc nhích.

    Phượng Ngạo Thiên hơi hơi nâng mắt, thưởng thức cảnh đẹp, thân hình trắng trẻo như ngọc, hai chân thon dài đan chéo, vừa đúng lúc che lại cảnh xuân, tóc dài rối tung xõa trước ngực, đầu lưỡi phấn nộn liếm lấy đôi môi mê người đỏ mọng, tư thế nhộn nhạo như thế, dù là ai nhìn vào cũng nhịn không được.

    Dạ Mị Hi đối với sắc đẹp và năng lực quyến rũ người của chính mình là vô cùng tự tin, lúc trước nếu không phải nhất thời không tra, bị người ám hại, võ công mất hết, hắn cũng sẽ không bị người ta áp chế, bắt hầu hạ Nhiếp Chính Vương tàn bạo này.

    Nghĩ đến đây, nhìn về phía Phượng Ngạo Thiên đang nhìn mình, vẻ mặt tà mị nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như vậy không giống dĩ vãng lộ ra thị huyết dục vọng, ngược lại bây giờ lại tỏa ra một cỗ lạnh lẽo, làm cho hắn giờ phút này vốn là thân mình lạnh bạc nhịn không được run lên.

    Trong ôn tuyền, hơi nước tràn ngập bốn phía, một đôi mắt đẹp bịt kín một tầng hơi nước, nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người, hắn giờ phút này đang đánh giá Phượng Ngạo Thiên, trong lòng phát giác 'hắn' không giống trước.

    Phượng Ngạo Thiên suy tính, hôm nay phải làm cho hắn hảo hảo hưởng thụ không phải thích thổi gió bên gối sao? Vậy gia liền cho ngươi thổi, "Còn không mau lại đây."

    Dạ Mị Hi hiển nhiên không ngờ đến, Nhiếp Chính Vương lần này trở về lại thay đổi, dĩ vãng đều khiết phích, nhất là ôn tuyền này, từ trước đến giờ không có cho người bên ngoài bước vào, lại càng không có ai cùng 'hắn' tắm rửa, đột nhiên một chuyến đi đến biên quan, thế nhưng đem Mộ tướng quân được vô vàn sùng kính của Phượng quốc sủng hạnh, nghĩ đến Mộ tướng quân kia là một nam tử cương nghị nay cũng hầu hạ dưới thân Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ 'hắn' đổi tính, không thích nam tử ôn nhu nữa, khẩu vị càng nặng thêm?

    Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cho tánh mạng của mình, nếu là như vậy tiến vào ôn tuyền, có thể hay không bị 'hắn' trực tiếp nhấn cho chết đuối, nhưng nếu như không đi, hắn vẫn sẽ chết, trực giác nói cho hắn biết đi rồi nói không chừng còn có biến cố, nếu không đi, chỉ có thể là chết, vậy thì phải đi thôi.

    Phượng Ngạo Thiên nhìn ánh mắt của hắn lúc sáng lúc tối, liền biết lúc này hắn đang suy tính cái gì, thấy hắn cực kỳ thong thả đi về phía ôn trì, cũng không thúc giục, thẳng đến khi hắn hoàn toàn tiến vào trong ôn trì cùng Phượng Ngạo Thiên ngồi ngay ngắn một chỗ, bên cạnh còn có mùi hoa thơm ngát, che khuất cảnh xuân của nàng.

    Dạ Mị Hi lắc mông đi đến, một bên phát ra tiếng kêu xiêu lòng loạc phách, một bên hướng nàng đi đến, đợi đến một khoảng cách nhất định, hắn nhìn khoảng cách có vẻ an toàn, cố ý bày ra một tư thế mất hồn, phong tao mười phần nhìn chằm chằm Phượng Ngạo Thiên, "Gia, để nô hầu hạ ngài."

    "Ừ." Phượng Ngạo Thiên lạnh giọng đáp, "Nhưng bảo bối cứ đứng như vậy đi, để gia hảo hảo nhìn xem."

    Dạ Mị Hi đang muốn nâng bước tới gần lại nghe thấy mệnh lệnh, không dám động, trong lòng thầm nghĩ, Nhiếp Chính Vương này đang muốn chơi cái gì đây?

    Hắn cảm thấy lúc trước hẳn là nên lao đến câu dẫn 'hắn', bình thường hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể biết được tính tình của 'hắn', cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở, nhưng hôm nay hắn xem thế nào cũng không hiểu Nhiếp Chính Vương rốt cuộc muốn làm cái gì?

    Trong ôn tuyền, chỉ có Phượng Ngạo Thiên cùng Dạ Mị Hi hai người, một người tư thái xinh đẹp đứng im, một người thích ý nằm thư giãn gân cốt, thời gian chậm rãi trôi qua.

    Nửa canh giờ sau, Phượng Ngạo Thiên mở mắt liền nhìn thấy trước mắt dĩ nhiên có một cái tường băng mũi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt liền đứng bên cạnh ao, mặc quần áo ngay cả một tia cảnh xuân cũng không lộ ra.

    Dạ Mị Hi kêu rên không thôi, có thể ở trong ôn tuyền ngưng tụ hàn băng, có thể nghĩ, nội lực Nhiếp Chính Vương vô cùng thâm hậu, xong rồi xong rồi, nếu là hắn vẫn như vậy, chẳng phải đang tươi sống bị đông chết?

    Phượng Ngạo Thiên mặc xong, mắt phượng khẽ nhếch, "Aiz bảo bối, ôn tuyền gió mát bốn phía, ngươi hãy hảo hảo thổi nha."

    Dạ Mị Hi bị đóng băng gần như cứng ngắc, ôn tuyền là ấm, nhưng giờ này là bị nội lực ngưng tụ thành khối băng, nếu phải thổi hắn còn có thể sống sao?

    Phượng Ngạo Thiên đi ra Noãn các, thấy Phùng công công vẻ mặt vui sướng nhìn nàng, nàng trầm giọng nói, "Đi đến nơi Mộ Hàn Cẩn ở."
     
    Hắc Liên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...