Tiểu Thuyết [Edit] Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc - Nijino Hana

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi khuatanhngoc123, 17 Tháng bảy 2021.

  1. khuatanhngoc123

    Bài viết:
    1
    Tên truyện: Đấu la chi ngôn linh pháp tắc

    [​IMG]

    Tác giả: Tinh Bất Thị Tam Kim

    Editor: Nijino Hana

    Thể loại: Tiểu thuyết, Bách hợp, Đồng nhân

    Link bản gốc: Đọc Truyện (BHTT) Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc - HOÀN
    Kenshin_e

    Văn án:

    Hắc Vô Thường: "Lão đại ta câu sai người, nàng hiện tại muốn khiếu nại ta! Hức hức.."

    "Vậy đưa nàng đi.. xxx"

    Kỷ Vu đã hai lần bị câu sai hồn, nàng mang theo hưng phấn một lần nữa bước vào Đấu La đại lục, không nghĩ tới chính mình một con cẩu độc thân rốt cuộc cũng thoát cô đơn, thế giới này thật quá là..

    Miêu nô gặp gỡ miêu chủ tử, vừa gặp đã thương, mỉm cười nói một câu thành thật "Hay là ngươi cho ta làm Con dâu nuôi từ bé của ngươi đi!".

    Lưu ý đây là truyện đồng nhân bách hợp!

     
    mmlaclac thích bài này.
  2. khuatanhngoc123

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Địa phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * * ---

    Đêm khuya tĩnh lặng, giữa các gian lầu, chỉ còn lại đúng một gian phòng còn mở ra, nữ tử mang đôi mắt thâm đen như gấu trúc, ánh mắt ngưng trọng nhìn bản kế hoạch trên màn hình máy tính, nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài như ngọc cầm lấy cốc cà phê bên cạnh hớp một ngụm nhỏ, ngay sau đó lại gõ lách tách trên bàn phím.

    Thật lâu sau, chỉ nghe thấy nữ nhân than thở một tiếng.

    "Haizz ~ đã xong, ngủ!"

    Nữ tử đứng dậy cởi đi mắt kính, hướng mép giường bước đến. Nàng đi không chú ý dưới chân, bị mắc kẹt vì có quá nhiều dây dợm ở ghế dựa, chúng kết thành một chiếc mạng nhện to đùng.. trên đùi nàng là dây nguồn điện TV đột nhiên.. nàng bị vướng ngã, phần đầu vừa vặn đập mạnh vào đầu giường. Đau! nháy mắt, nữ tử trước mắt tối sầm lại, mất đi tri giác..

    * * * ----

    "Lão đại lão đại, không ổn rồi, ta lỡ tay câu sai người!" Hắc Vô Thường run rẩy hừng hực mà chạy đến văn phòng của Diêm Vương, vẻ mặt khổ sở như mới từ luyện ngục đi ra. Tháng này tiền thưởng lại không có rồi, tiền lương còn phải khấu trừ không ít! "Ta gặp cái vận xui gì vậy trời"

    Người bị hắn gọi là lão đại là một người đàn ông mặt đen, chuyển qua chiếc ghế xoay tròn, hắn mang một bộ dáng hận sắt không thành thép, âm trầm nói: "Tháng này tiền thưởng không có! Tiền lương giảm phân nửa, nếu còn có lần sau, ta liền khấu trừ tiền thưởng của Bạch Vô Thường!"

    "Cái gì? Cái tên keo kiệt bủn xỉn, vắt cổ chày ra nước kia nếu biết vì ta nên hắn mới bị khấu trừ tiền thưởng, hắn nhất định sẽ giết chết ta mất!"

    "Lão đại, ta sai rồi, tuyệt đối không có lần sau!" Hắc Vô Thường một phen nước mũi một phen nước mắt, ôm đùi nam tử mặt đen, quyết không buông tay.

    Thấy hắn đáng thương như vậy, Diêm Vương sắc mặt hòa hoãn không ít, tuy rằng từ khuôn mặt đen của hắn thì hoàn toàn nhìn không ra biểu cảm, nhưng tên Hắc Vô Thường này quanh năm gặp rắc rối, dù thêm một cái nữa thì cũng là ngựa quen đường cũ mà xử trí

    "Được rồi, đứng lên đi!" Diêm Vương cầm lấy tách trà trên bàn đưa lên miệng uống, hỏi: "Không phải giao cho ngươi đi câu một tên trạch nam thức đêm rồi chết đột ngột sao? Cái này cũng câu sai được?"

    Nói đến đây, Hắc Vô Thường tức khắc làm ra bộ mặt ủy khuất: "Đúng vậy, ta mang theo Sổ Sinh Tử đi qua, trên mặt viết là thế giới 762, Kỷ Vô, dương thọ 36 tuổi, thức đêm chết đột ngột, nhưng ta nào biết hôm nay hắn ngang nhiên ngủ sớm, trùng hợp cách vách lại có nữ nhân tên là Kỷ Vu, vừa vặn thức đêm, vừa vặn ta nhìn lầm sổ ghi chép, liền câu sai luôn rồi."

    "Vốn dĩ ta tưởng đem nàng kịp thời đưa trở về là được, nào ngờ lại không thể đưa về, linh hồn còn bị khóa luôn tại địa phủ đâu! Nữ nhân kia còn đem ta ra mắng đến chó cũng phun đầu, nói cái gì mà mới vừa làm xong kế hoạch, nàng còn muốn khiếu nại ta nữa, ta liền vội vội vàng vàng tới đây tìm lão đại ngài."

    Diêm Vương nghe xong thì nhíu mày, linh hồn không đưa được trở về? Lật lật Sổ Sinh Tử, nghi hoặc mà nhìn đôi mắt nhỏ của Hắc Vô Thường thật cẩn thận, lại nghĩ tới Hắc Vô Thường trước kia cũng câu sai hồn ký lục, bừng tỉnh đại ngộ.

    "Chuyện của ngươi ta sẽ cùng Bạch Vô Thường hảo hảo tâm sự!" Diêm Vương khẽ cắn môi, chỉ thấy Sổ Sinh Tử viết:

    Thế giới 249, Kỷ Vu dương thọ sáu tuổi, võ hồn thức tỉnh bạo động dẫn đến chết yểu, người xử lý: Hắc Vô Thường

    Ghi chú: Linh hồn bị đánh rơi, rơi xuống hậu thế giới 762, đã thanh trừ ký ức.

    Nguyên lai Kỷ Vu vốn chính là nguyên trụ dân thế giới 249, ở sáu tuổi thì chết yểu sau đó linh hồn di dừng ở 762, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại bị Hắc Vô Thường câu trở về.

    "Cái kia.. hiện tại phải làm sao bây giờ? 762 không thể đưa về, phải đưa về lại 249 nơi đó sao?"

    "Nàng cái gì cũng không biết, trực tiếp đưa nàng đi đầu thai đi!" Diêm Vương đánh nhịp nói. Vốn dĩ ở 249 nàng chính là người phải chết, có thể sống lâu hơn hai mươi năm đã là vận khí không tồi.

    Nhưng Hắc Vô Thường lại ngượng ngùng xoắn xít do dự nói: "Chính là.. nàng cũng biết ta câu sai người, đã ở chỗ phán quan đó viết báo cáo khiếu nại ta rồi."

    Công tác ở địa phủ thực là nhân tính hóa, linh hồn được mang đến địa phủ có quyền biết mình tử vong vì cái gì, thậm chí nếu có một ít công đức thêm với kết thân được với người dưới địa phủ thì còn có thể đi xin được làm công chức ở tại đó.

    Đương nhiên đối với nhân viên chính phủ tỷ như Hắc Vô Thường thì được làm người dẫn đường cho linh hồn hồi địa phủ, người khiếu nại hắn có chuyên môn có cơ sở, từ phán quan phụ trách đến cả Diêm Vương cũng không thể tùy tiện nhúng tay.

    "Quy củ của địa phủ là chính ngươi nói cho nàng?" ánh mắt Diêm Vương hoàn toàn là bộ dáng như đang nhìn một tên ngốc, câu sai thì thôi, kịp thời đưa trở về cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là khiếu nại báo cáo nếu giao lên trên thì sẽ phiền phức to.

    Không nói cho còn có thể mơ hồ đem người ném trở về, hai lần câu hồn sai lầm nếu là phán quan cương trực công chính cũng đã biết, Hắc Vô Thường sẽ không tránh được việc phải đi vào trong chảo dầu lăn một vòng.

    "Người nọ thật sự rất lợi hại, nàng cố ý để ta nói rồi trở về thì trùng hợp đụng phải Mạnh Bà mới tan làm, phán quan đã tiếp nàng về nhà sau đó người nọ liền bắt đầu tố cáo ta, hiện tại phỏng chừng.. người nên biết thì đã biết hết rồi"

    Khuôn mặt Hắc Vô Thường gục xuống, sợ hãi run bần bật, vừa nhớ tới trước kia hắn bị phán quan ném vào trong chảo dầu linh hồn chịu đau đớn, bỏng rát, sắc mặt đột nhiên trở nên so với Bạch Vô Thường còn trắng hơn.

    "Lão đại phải ngươi cứu ta! Lần trước ta đã bị đã cảnh cáo, lần này phán quan nhất định sẽ làm ta hồn phi phách tán luôn cho coi!"

    "Aiz.. Ngươi thật là!" Diêm Vương thở dài, đứng dậy nói: "Vì cái này là do ngươi sai, bây giờ chỉ có thuyết phục người bị ngươi câu sai rút về đơn khiếu nại. Xem mặt mũi ta, phán quan ít nhất có thể miễn trừng phạt ngươi đến hồn phi phách tán."

    Hai người thương lượng đối sách thật tốt rồi lập tức tìm Mạnh Bà cầu tình, dù sao cũng là hai vợ chồng, Mạnh Bà nói hắn còn có thể nghe vào một ít.

    Chờ tới thời điểm hai người tìm được Mạnh Bà, nàng phảng phất đã biết rằng hai người có ý đồ đến, thở dài, ôn nhu cười nói: "Tiểu hắc lại gặp rắc rối?"

    "Vâng.." Hắc Vô Thường ủy khuất mà lên tiếng.

    Nhìn nữ tử ôn nhu hiền thục trước mắt từ nhỏ đã chiếu cố hắn, hắn cảm thấy áy náy vô cùng, hắn thật sự không muốn phiền toái bà bà.

    "Ở nhà ta vị kia nói, việc này dễ làm mà cũng không dễ làm, quyền quyết định là ở trên người Kỷ Vu, nếu nàng đồng ý cho các ngươi bồi thường, chuyện này liền có thể hiểu rõ, nếu là không đồng ý thì chỉ sợ.."

    Chưa nói hết lời đủ ý, Hắc Vô Thường cùng Diêm Vương đã cùng nhau hiểu rõ.

    Vì kế hoạch hôm nay là phải mau chóng thuyết phục Kỷ Vu, linh hồn kéo dài càng lâu, khả năng cơ chế tự động kiểm tra tại địa phủ sẽ tra được càng lớn.

    Cơ chế tự động kiểm tra chính là vì để tránh cho nhân viên chính phủ dưới địa phủ lạm dụng chức quyền, thiết hạ tự động kiểm tra đo lường độ pháp khí phù hợp với linh hồn, nó bao trùm toàn bộ địa phủ, tuần tra toàn thiên.

    Mạnh Bà hết lời tại đây, phất tay áo vào không trung mà đem Kỷ Vu thả ra, nữ tử choáng váng, chớp mắt một cái, ánh mắt khôi phục thanh minh.

    Kỷ Vu trên người vẫn mặc bộ quần áo sơ mi trước khi chết, những chiếc cúc được cẩn thận mà đóng đến nút trên cùng, trên mũi treo một cái kính gọng vàng nhưng lại che dấu không được con ngươi sắc bén.

    Một bộ dáng khôn khéo, làm Hắc Vô Thường nuốt nước miếng, cầu cứu nhìn về phía Diêm Vương.

    Diêm Vương ánh mắt mịt mờ ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, quanh thân hiện lên tầng tầng khí thế, nói: "Kỷ Vu, hiện tại việc đưa ngươi trở lại nguyên thế giới đã không còn khả năng, không bằng để chúng ta đưa ngươi đi đầu thai, bảo đảm cho ngươi đời sau bình an hòa thuận, vui vẻ trôi chảy, vinh hoa phú quý, như thế nào?"

    Diêm Vương tự mình cho rằng như thế này đã là hậu đãi, so với một đời vất vả phấn đấu này đã là rất tốt rồi.

    Nhưng không nghĩ tới người trước mặt lại ' không biết tốt xấu ', đưa ra điều kiện hậu đãi như vậy cư nhiên còn không đáp ứng, đổi lại là những người khác thì đã sớm mang ơn đội nghĩa mà tiếp nhận rồi!

    "A, việc Sổ Sinh Tử bà bà đã cùng ta bàn luận, kết hợp lầm lỗi cả hai đời linh hồn thì như thế là không đủ." Kỷ Vu cười lạnh một tiếng, không chút nào sợ trước mắt là một tay người địa phủ.

    Dù sao cũng là nàng chiếm lý, sợ gì!

    Chưa nói được cũng chưa nói không được, Diêm Vương biết rõ người này là một cao thủ đàm phán, từng bước một thử điểm mấu chốt của hắn, cố tình hắn còn không thể nói lại nàng.

    "Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Bồi thường chúng ta có thể thương lượng, cho ngươi mang theo ký ức đầu thai cũng có thể."

    Diêm Vương đã đưa ra nhượng bộ lớn nhất, mang theo ký ức đầu thai nguy hiểm đến cực đại, nếu vô ý, có khả năng thúc đẩy thế giới hướng tới phương hướng không thể nghịch chuyển mà phát triển, nhưng hắn nhìn tiểu hắc lớn lên, hắn cũng không thể không màng tới sự sống chết của tiểu hắc.

    Kỷ Vu nghe vậy khóe miệng gợi lên một mặt thư thái tươi cười, "Ta muốn mang ký ức trở lại x249 thế giới."

    Thế giới kia có võ hồn, được xưng là Đấu La đại lục, nàng đã từng xem qua tiểu thuyết về thế giới này

    Diêm Vương âm thầm cười lạnh một tiếng, quả nhiên tống cổ không được, biết thế giới hướng người đi như thế nào rồi, ai bảo đảm rằng nàng sẽ không đối thế giới tạo thành ảnh hưởng?

    "Mang ký ức không được! Ít nhất phải dọn sạch ký ức của ngươi để bảo vệ sự mạch lạc của 249."

    Kỷ Vu đè đè mũi, đỡ hạ mắt kính, lâm vào trầm tư, nếu còn cùng hắn cò kè mặc cả, có lẽ sẽ không có kết quả tốt. Vạn nhất chọc giận hắn, phán quan cùng Mạnh Bà cũng không nhất định có thể giữ được nàng.

    Cân nhắc tốt sau đó, Kỷ Vu ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn về phía Diêm Vương nói: "Có thể, nhưng hãy cho ta võ hồn cường đại hơn với thiên phú không tồi."

    Vạn nhất lúc sau trở về, không thể thức tỉnh được võ hồn, không có thực lực đi chỗ nào cũng không phải nơi để chơi mà là tự mình đi tìm ngược!

    "Được! Trực tiếp đem ngươi đưa đi 249 thời gian trước khi ngươi tử vong."

    Diêm Vương thấy nàng không phải lại thuận theo mà đã buông tha cho hắn thì nhẹ nhàng thở ra, không dùng võ lực thì quả nhiên tốt hơn nhiều.

    Vung tay lên, linh hồn Kỷ Vu bay lên đi tới sinh đài, đảo mắt cái đã bị đưa đến 249 thế giới, Đấu La đại lục !

    "Như vậy là được sao?" Hắc Vô Thường nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy thân thể đang run bần bật của chính mình, thoát khỏi bị hồn phi phách tán, được cứu trở về một mạng.

    Diêm Vương lười liếc hắn một cái, giương mắt đối Mạnh Bà nói: "Người này sợ rằng sẽ có đại tạo hóa."

    "Đúng vậy, đánh bậy đánh bạ!"

    Cường đại võ hồn, phi phàm thiên phú, ngày đó ở đệ nhất thế, sáu tuổi thức tỉnh vốn là có, bất quá thiên phú quá cường đại nên thân thể chịu không nổi mới chết yểu, hiện giờ lại một lần nữa trở về, thả linh hồn trải qua một phen rèn luyện, người này tất sẽ là nhân vật phong vân ở 249!

    Diêm Vương, Mạnh Bà đánh giá, Kỷ Vu thì không biết, vừa tiến vào 249 trong đầu đột nhiên có một trận đau nhức, tay phải nàng phát ra quang mang chói mắt, bên tai ẩn ẩn truyền đến thanh âm nôn nóng.

    "Tiểu Vu, hãy chống đỡ thật tốt!" Một lão nhân lo lắng nhìn tiểu nữ hài đang thức tỉnh võ hồn, quải trượng trên tay thường thường chỉa xuống đất, chọc tiểu nữ hài trước mặt võ hồn đang bám vào người nam tử không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày.

    Nam tử nhìn tiểu nữ hài đang nhắm hai mắt chịu đựng thống khổ, đây là có chuyện gì? Chưa từng nghe nói qua thức tỉnh võ hồn còn có thể đau thành như vậy..

    Tiểu nữ hài tay phải dần dần hiện ra một quyển kinh thư bìa mang kim hoàng sắc, nam tử có chút kinh ngạc, động tĩnh lớn như vậy mà lại là một quyển sách?

    Kỷ Vu mở mắt ra, sách trên tay trôi nổi tại không trung, trong lòng hoảng sợ, kinh hỉ mà đoan trang, người ở bên ngoài bình đạm như vậy xem ra võ hồn này không có gì lạ.

    Xuyên qua Đấu La đại lục sao? Diêm Vương quả không khinh ta, có ý tứ!

    Mắt thấy là một võ hồn vô dụng, nam tử sắc mặt càng không kiên nhẫn, lấy ra một lam thủy tinh cầu, nói: "Tay đặt ở đó, thí nghiệm hồn lực, làm nhanh lên, ta còn có thôn sau muốn đi!"

    Kỷ Vu không sao cả mà nhướng mày, tay nhỏ theo lời thả đi lên, nháy mắt một cỗ hấp lực thật lớn từ lam thủy tinh cầu trên không trung truyền đến, địa phương lam thủy tinh cùng tay tiếp xúc phát ra lam quang, từng bước lan tràn trải rộng toàn bộ căn phòng.

    Trước mắt thủy tinh cầu lộng lẫy phát sáng, nam tử kích động nhịn không được mà cả người run rẩy, là bẩm sinh mãn hồn lực, nếu có thể đem nữ hài này mang về võ hồn điện bồi dưỡng, còn sợ gì không thể bò lên trên?

    End chap
     
  3. khuatanhngoc123

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Ngôn linh hàng rào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầm nghĩ, nam tử nhìn về phía Kỷ Vu, ánh mắt càng thêm nóng bỏng vài phần, "Ngươi là bẩm sinh mãn hồn lực, chỉ cần thu hoạch một cái hồn hoàn liền có thể trở thành hồn sư chịu người người kính ngưỡng, nếu như ngươi nguyện gia nhập võ hồn điện, đến lúc đó khắc sẽ có người trợ giúp ngươi thu hoạch hồn hoàn, võ hồn điện cũng có thể mang ngươi cho hồn sư tốt nhất bồi dưỡng."

    Bẩm sinh mãn hồn lực?

    Kỷ Vu làm bộ nghi hoặc hỏi: "Bẩm sinh mãn hồn lực là cái gì?"

    Nam tử đảo mắt qua phía trước, không kiên nhẫn nhìn về phía Kỷ Vu, ánh mắt phảng phất như là nhìn cây thang giúp hắn bò lên trên, nhiệt tình trả lời nói: "Ở tại lúc võ hồn thức tỉnh, hồn lực nhiều ít quyết định đến khởi bước tu luyện của ngươi là cao hay thấp, bẩm sinh hồn lực càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh, càng thấp thì càng chậm, bẩm sinh mãn hồn lực là có khả năng đạt tới tối cao hồn lực. Tuy rằng võ hồn của ngươi ta không rõ cách chiến đấu, nhưng võ hồn điện hồn sư đông đảo, luôn có người có thể dạy dỗ ngươi."

    Tối cao hồn lực? Chỉ sợ không phải.

    Kỷ Vu rõ ràng cảm giác được, ở thí nghiệm hồn lực khi đặt tay lên thủy tinh cầu nàng vẫn chưa đem hết toàn lực, ngược lại thì giống như là nó tự động bão hòa rồi lúc sau lại tự động đình chỉ hấp thu thì đúng hơn.

    Cho nên bẩm sinh hồn lực của nàng chưa chắc chỉ là cái gọi là mãn hồn lực. Ah, Diêm Vương quả nhiên tuân thủ hứa hẹn. Kỷ Vu khóe miệng gợi lên một mặt không rõ ý vị, tươi cười, non nớt trên mặt đã dần mất đi thay vào đó là mị lực lớn dần lên

    Nhưng Kỷ Vu không biết chính là, thực sự cái này chỉ là năng lực nguyên bản của nàng mà thôi, Diêm Vương cũng không có gian lận nhiều cho nàng.

    "Như thế nào? Nghĩ kỹ chưa? Muốn cùng ta hồi võ hồn điện không?" Nam tử thấy nàng tự hỏi xong thì ngẩng đầu nhìn mình, gấp không chờ nổi, hỏi.

    Đi võ hồn điện kia thì tình huống hồn lực của nàng như thế tất sẽ chịu chú ý, vạn nhất bại lộ, cũng không phải là một câu thiên tài có thể giải thích được.

    Huống hồ, trong trí nhớ khối thân thể sáu tuổi này, Kỷ Vu là cùng gia gia sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm trước gia gia sinh tràng bệnh nặng, bởi vì không có tiền chữa bệnh nên mắt bị mù, chân cẳng lại không tiện, nếu Kỷ Vu đi rồi thì ai sẽ tới chiếu cố lão nhân?

    "Không được, thúc thúc." Kỷ Vu sắc mặt khó xử mà nhìn về phía hắn, "Gia gia tuổi lớn, một thân một mình ta không yên tâm, ta phải phụng dưỡng gia gia an độ lúc tuổi già rồi mới tính toán đến sau này, đến lúc đó ta nhất định sẽ đi võ hồn điện tìm thúc thúc!"

    Nam tử không vui mà nhíu nhíu mi, nhưng Kỷ Vu nói chuyện không hề sai, hắn không đồng ý cũng không được, mà nếu nữ hài đã hứa hẹn đi võ hồn điện tìm hắn thì công lao chắc cũng sẽ không bị người khác đoạt đi.

    "Có thể, nhưng ngươi chỉ có đạt được hồn hoàn mới có thể tiếp tục tu luyện, ta hy vọng ngươi sẽ không mai một thiên phú chính mình."

    Nam tử ngoài miệng biểu hiện ra vẻ lo lắng cho việc tu luyện của nàng, trong lòng lại nghĩ rằng, lão nhân nhìn dáng vẻ không còn sống được mấy năm nữa, liền chậm trễ mấy năm cũng không việc gì, lấy tốc độ tu luyện của bẩm sinh mãn hồn lực, người này cũng sẽ không so người bình thường kém hơn chút nào, không bằng thuận nước giong thuyền làm nàng nhớ kỹ mình, đến lúc đó lại hướng lên cao tầng thao tác một phen, cũng vẫn có thể xem là một cái cơ hội để tấn chức

    Vì thế, nam tử từ trong túi móc ra mười kim hồn tệ trợ cấp tháng này mới vừa lãnh, mắt hàm ý không nỡ mà đưa cho Kỷ Vu một nửa, cũng đủ cho hai ông cháu sống kha khá trong hai năm.

    Có dã tâm nhưng năng lực không đủ, hiểu rõ nên giữ hay buông, chắc chắn không phải một kẻ vụng về, đây là đánh giá Kỷ Vu dành cho nam tử.

    Kỷ Vu thản nhiên nhận lấy năm đồng kim hồn tệ, làm ra bộ dáng mềm mềm mại mại, nói: "Cảm ơn thúc thúc, thúc thúc thật tốt!"

    Nhìn theo nam tử sau khi rời khỏi, lão nhân vẫn luôn trầm mặc trước đó bây giờ rũ đầu gạt đi nước mắt, thở một hơi dài, "Bảo bảo! Về nhà thôi!"

    Kỷ Vu không chú ý tới cảm xúc lão nhân, chỉ là nghi hoặc mà cúi đầu nhìn lòng bàn tay trái, đi theo phía sau hắn về tới nhà tranh hai người vẫn luôn cư trú.

    Vì cái gì mà vừa rồi trong nháy mắt, lòng bàn tay trái nàng có cảm giác nóng rực mãnh liệt? Kỷ Vu có nhận thức khuyết thiếu đối với võ hồn ở thế giới này, không nghĩ ra thì dứt khoát ném qua một bên, trước mắt sinh hoạt tương đối gấp gáp, nàng phải cố gắng thích nghi.

    Ngày hôm sau, Kỷ Vu bắt chước theo phong cách sinh hoạt bình thường trong trí nhớ, đốn củi gánh nước nhóm lửa, bất quá sau khi thức tỉnh hồn lực, làm những việc này thật sự không tốn chút sức lực nào, hoàn toàn quên mất nàng chỉ là một hài tử sáu tuổi.

    Kế tiếp một thời gian dài, Kỷ Vu trải qua sinh hoạt quá phong phú và mới lạ, nhưng nàng không nghĩ tới lão nhân vẫn luôn cảm thấy chính mình liên lụy nàng, tâm tư tích tụ, trong lòng vẫn luôn rầu rĩ không vui, chẳng qua ở trước mặt nàng vẫn ngụy trang rất tốt. Hai năm sau, một hồi nóng lên liền mang đi sự sống của một lão nông chăm chỉ, năm ấy Kỷ Vu tám tuổi.

    Kỷ Vu tự trách không thôi, nếu chính mình chú ý sớm một chút, gia gia có phải sẽ không đi nhanh như vậy.

    Nghĩ lão nhân trước khi đi thì đối nàng nói lời quan tâm dặn dò, nước mắt Kỷ Vu liền chảy xuống, "Gia gia, ta sẽ nghe lời ngài, sinh hoạt thật tốt, trở thành một hồn sư ưu tú."

    Xử lý xong hậu sự cho lão nhân, Kỷ Vu khóc đến sưng đỏ đôi mắt, thu thập tốt quần áo lương khô, mang theo hai kim hồn tệ còn lại rời khỏi thôn, rồi nàng bắt đầu lưu lạc khắp nơi.

    Dọc theo đường đi, không ít kẻ thấy nàng tuổi còn nhỏ lại có khuôn mặt thanh tú, nổi lên lòng xấu muốn lừa bán Kỷ Vu.

    Nàng cũng có mấy lần nguy cơ trung trùng lại biết vận dụng hồn lực đẻ tăng mạnh giá trị vũ lực của chính mình, cũng ở trong rừng rậm gặp hai bên lưỡng bại câu thương là tam nhãn ma lang cùng nhân diện ma chu.

    Nhân diện ma chu tám chiếc chân nhện đều bị dẫm nát nhừ, chất lỏng màu xanh có mùi tanh tưởi văng khắp nơi, chết không thể chết lại, một chân đạp lên tam nhãn ma lang thở phì phò trên lưng nó thật mạnh, cả người đều là máu, màu đỏ trộn chung một ít lục sắc của huyết nhện, nhìn chật vật cực kỳ.

    Kỷ Vu khẽ cắn môi, cầm chiếc chùy thủ nàng mang theo từ nhỏ hướng trung tâm là tam nhãn ma lang mà đi tới, "Grừ.. ~"

    Con ngươi sâu thẳm của Tam nhãn ma lang cảnh giác nhìn chằm chằm Kỷ Vu, vì mới vừa cùng nhân diện ma chu đại chiến một hồi nên nó đã không còn sức lực để phản kháng Kỷ Vu, nó cố gắng hết sức hướng Kỷ Vu kêu lên một tiếng gầm rú đã là cực hạn.

    Tay nâng, chùy xuống.

    Ma lang không cam lòng nhắm hai mắt lại, một cái hồn hoàn màu vàng 400 năm từ trên người nó dâng lên, Kỷ Vu do dự nhíu mi.

    Thôi, mặc kệ có thể mang đến cái hồn kỹ gì, trước cứ hấp thu lại nói, rừng rậm này thực sự có chút nguy hiểm.

    Quyết định chủ ý, Kỷ Vu ngồi trên mặt đất, dẫn hồn hoàn tới gần, bởi vì tam nhãn ma lang trước khi chết oán hận cực đại, Kỷ Vu hấp thu thì cảm giác có một cổ áp bách thật lớn ép tới, khiến cho nàng thở không nổi.

    Một cỗ năng lượng cực nóng dũng mãnh xông vào trong cơ thể Kỷ Vu, hồn hoàn màu vàng thu nhỏ lại trên cuốn sách bên tay phải, cuốn sách giờ phút này xuất hiện một dòng chữ kim sắc, một vòng tròn vàng bao quanh thân thể nàng.

    Ha ~Kỷ Vu mở mắt ra, nhìn mặt giấy hiện lên một tia bút tích, nghi hoặc không thôi, võ hồn sẽ thay đổi sao?

    Kỷ Vu thử mở ra trang đầu tiên, chỉ thấy lúc đầu là trang giấy tinh giờ giao diện lại hiện lên một đoạn văn tự màu đen: Ngôn linh • hàng rào: Hình thành một cái hàng rào bốn phía, đem địch nhân vây ở trong đó, đụng vào hàng rào sẽ tạo hiệu quả choáng váng, hàng rào biến mất liên tục năm giây, nhưng sẽ tăng trưởng.

    Lệnh Kỷ Vu kỳ quái chính là, "nhưng tăng trưởng" - ba chữ này cư nhiên không phải một văn tự màu đen mà lại là kim sắc. Nhưng nàng đối với võ hồn hoàn toàn không biết gì cả, trừ bỏ đem cái này làm như không thấy thì thực sự không có biện pháp tốt hơn, xem ra chỉ có tìm được hồn sư lão sư chuyên nghiệp ở học viện thì may ra mới có thể biết đáp án.

    Bắt được đệ nhất hồn kỹ Kỷ Vu liền nóng lòng muốn thử, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm mục tiêu thử nghiệm thực sự, đột nhiên trước mắt sáng ngời.

    "Ngôn linh • hàng rào!" Kỷ Vu hướng bên thỏ con tung ra đệ nhất hồn kỹ, quả nhiên, con thỏ bị giam cầm ở trong hàng rào.

    Bởi vì con thỏ có niên đại quá thấp, đụng vào hàng rào thì lúc sau trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Kỷ Vu cảm thụ được hồn lực, quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, bẩm sinh hồn lực không chỉ có thập cấp, mới vừa hấp thu xong hồn hoàn, trong cơ thể hồn lực liền lại đạt tới bão hòa.

    Con ngươi Kỷ Vu hiện lên một tia vui sướng, nháy mắt tiếp theo lại khôi phục khuôn mặt không một gợn sóng.

    Tác giả có lời muốn nói:

    Hồn kỹ Kỷ Vu là tham khảo kỹ năng vương giả, ha ha ha ta thật là một tiểu nha đầu lanh lợi nhỉ.

    End chap
     
  4. khuatanhngoc123

    Bài viết:
    1
    Chương 3: Tiểu loli

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại một thế gia của Đế quốc Tinh La, một đứa trẻ được sinh ra, nó vừa sinh ra liền gặp phải tầng tầng lớp lớp nguy cơ, ấm áp sau lưng ẩn đầy gai nhọn.

    "Tỷ tỷ.. haha, ôm, ôm một cái ~" một tiểu hài tử ba tuổi lôi kéo một nữ hài váy hoa ước chừng chín tuổi, làm nũng nói.

    Nữ hài bất đắc dĩ lắc đầu, "Trúc Thanh~ ngươi quá nặng, ta đã bị ôm đến bất động luôn rồi!"

    "Hừ, mới.. Mới sẽ không đâu!" Tiểu hài tử cũng chính là tiểu thư thế gia của Tinh La đế quốc Chu Trúc Thanh thở phì phì nói, ngay sau đó đặt mông ngồi dưới đất, làm bộ nếu ngươi không ôm ta thì ta sẽ không đứng dậy.

    Chu Trúc Vân thở dài, vận dụng hồn lực cố hết sức mà bế Chu Trúc Thanh lên, "Được được được, ta ôm ngươi là được. Ngồi dưới đất dơ muốn chết!"

    Hai tỷ muội ngọt ngọt ngào ngào mà không nghĩ tới 5 năm sau hai người sẽ lưu lạc tới nơi cùng trời cuối đất, hai con người tốt đẹp chỉ có thể phong ấn đi ký ức, không bao giờ có thể mở ra.

    * * * ---

    Tại rừng rậm Tinh La đế quốc, nữ hài tê liệt ngã xuống khỏi xe ngựa vẻ mặt khó tin nhìn về phía người hơn nàng 6 tuổi, nàng vẫn luôn tín nhiệm và ỷ lại tỷ tỷ, mà giờ đây hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi như mưa.

    "Vì cái gì? Tỷ tỷ."

    "Trúc Thanh, dựa theo quy tắc của đế quốc, chỉ có người thừa kế mới có thể tồn tại, bẩm sinh hồn lực của ngươi cùng ta không phân cao thấp.. So với những năm sau chúng ta đánh nhau đến ngươi sống ta chết, thì không bằng bây giờ ngươi hãy rời đi, từ đây sống hay chết.. Mặc cho số phận."

    Chu Trúc Thanh vẫn luôn tín nhiệm tỷ tỷ, nhất thời không thoát khỏi bi phẫn. Mê dược còn chưa hoàn toàn thấm vào cơ thể, Chu Trúc Thanh cả người vô lực mà nằm trên thùng xe ngựa, nét non nớt ngây ngô trên mặt nàng nhìn không ra một chút tinh thần phấn chấn.

    "Ta cho rằng chúng ta bất đồng với những kẻ khác, khi còn nhỏ chúng ta sống rất tốt mà tỷ tỷ, ngươi còn thường hay ôm ta.."

    "Nực cười! Chẳng qua là lừa gạt ngươi thôi, ngươi cư nhiên tin tưởng ở Chu gia sẽ có chân tình?" Chu Trúc vân lớn tiếng đánh gãy hồi ức của nàng, che mặt giãy giụa tựa hồ muốn nói với chính mình rằng những thứ nàng làm hết thảy đều là đúng.

    "Cho nên, ngươi nghĩ mình sẽ làm như thế nào bây giờ, tỷ tỷ." Tỷ tỷ hai chữ này nàng cố tình nhấn mạnh, phảng phất như đang cười nhạo chính mình.

    Nàng nên sớm nghe lời bà vú nhắc nhở, phải nên hiểu rõ đạo lý này từ lâu, nhưng nàng lại đối với dặn dò của bà mà tỏ ra khinh thường nhìn lại, đến bây giờ rốt cuộc cũng phải nếm quả đắng

    Rừng rậm Tinh la hồn thú trải rộng, nguy cơ tứ phía, dong binh đoàn đi vào đều không thể bảo đảm có thể bình yên vô sự đi ra, huống chi là một hài tử tám tuổi.

    "Đem nàng ném vào đi!" Chu Trúc Vân nhẹ nhàng bâng quơ phân phó một câu, xoay người đối diện Chu Trúc Thanh nói: "Sinh tử từ mệnh, nếu mạng ngươi lớn thì có thể sống sót.." Có lẽ người sẽ chết đó là ta.

    Những lời còn lại nàng không nói với Chu Trúc Thanh, siết chặt nắm tay xoay người lên xe ngựa, càng đi càng xa.

    Chu Trúc Thanh nhìn rừng rậm đen nhánh âm lãnh trước mặt, chỉ cảm thấy tâm thật lạnh, trên đời này không có người nào có thể tin!

    "Nhị tiểu thư, xin lỗi!" thủ hạ của Chu Trúc Vân bế nàng lên, khiêng nàng hướng đi mấy chục dặm, đột nhiên nghe thấy một tiếng hồ gầm vang lớn, cuống cuống quít quít tùy tay đem nữ hài ném xuống đất, vội vàng hướng lại đường cũ rời khỏi rừng rậm tinh la đế quốc.

    Nữ hài nằm ở trên nền cỏ lạnh băng, thân thể bất giác cuộn lại, giống như trẻ con còn ở trong bụng mẹ, đem chính mình cuộn lại như thế nàng mới có được một chút cảm giác an toàn.

    "Ha ha, tiểu bạch, lại tới đây! Ngôn linh • hàng rào!" Một thanh âm từ nơi không xa truyền đến, rõ ràng là một thiếu nữ mười một tuổi, người nọ đúng là kẻ đã du lịch tới tận đây - Kỷ Vu.

    Kỷ Vu từ ở trong rừng rậm vô tình đạt được đệ nhất hồn hoàn, liền ở rừng rậm bên ngoài kiêu ngạo mà khiêu khích các loại hồn thú, hồn thú ở trong trung tâm phần lớn rất mạnh mẽ lại thích tụ lại 1 chỗ, Kỷ Vu không dám trêu chọc, nhưng hồn thú ở bên ngoài thì không chỉ có ngốc mà lực công kích cũng ở trong phạm vi Kỷ Vu có thể thừa nhận.

    Dù sao đánh không lại còn có thể chạy trốn, vì thế trừ bỏ tiếp viện tất yếu, 5 năm này Kỷ Vu đều ở trong rừng rậm đánh hồn thú, chữa thương cho chúng, tu luyện, rồi lại cùng hồn thú đánh hồn thú đạt được hồn hoàn, bên ngoài có nơi hồn thú tụ tập còn bị nàng dạy dỗ đến chạy mất.

    Hiện giờ, Kỷ Vu mới mười ba tuổi đã là một người 35 cấp hồn tôn, hơn nữa cùng với chúng hồn thú trong rừng rậm hòa mình.

    Tuy rằng người này tính tình ác liệt, thích đánh người.. Nhưng nàng đánh xong thì lại chữa thương cho chúng, hơn nữa tay nghề thịt nướng của nàng thì phải gọi là nức mũi nên tỷ như trước mặt là Khiếu Thiên hổ nhớ ăn không nhớ đánh mà đi theo nàng.

    "Gruuu~ gruu~"

    Khiếu thiên hổ quỳ rạp trên mặt đất, móng vuốt chọc hàng rào, ngất năm giây, tỉnh lại chọc bên kia, lại ngất.

    Bộ dáng không chịu ngoan ngoãn hợp tác, làm Kỷ Vu bất đắc dĩ không thôi, Khiếu Thiên hổ thực lực mạnh mẽ, lại nghe lời, đúng là một đồng bạn tốt để xuất ngoại rèn luyện, chỉ là quá tham ăn, nhưng điểm này chỉ là một yêu cầu nhỏ, Kỷ Vu có thể thỏa mãn được nó.

    Hai tiếng hổ gầm vang lớn làm Chu Trúc Thanh bỗng nhiên thanh tỉnh, nhìn quanh bốn phía, cây cối cao ở xung quanh che lấp mất mặt trời, loáng thoáng có thể cảm nhận được độ ẩm thất thường trong không khí, đây là? Bên trong rừng rậm Tinh la đế quốc?

    Chu Trúc Thanh bi thương cười cười, tay chân nhỏ nhắn chậm rãi đỡ mình đứng dậy, lắc lắc cánh tay bị đè tới tê mỏi, hung hăng lau đi tàn nước mắt, đuôi mắt nàng bị dùng sức lau đến đỏ bừng.

    Mặt trời lặn ánh chiều tà rơi xuống, nữ hài đỡ thân cây từng bước một đi thật cẩn thận, hy vọng tìm được một địa phương an toàn để có thể tạm thời che đậy.

    Bỗng nhiên, một trận gió thổi qua, hương vị thịt nướng mê người truyền đến, mang theo cùng mùi ớt cay, thì là, Chu Trúc Thanh cái mũi hơi hơi giật giật, thơm quá ~

    Bụng thầm kêu vài tiếng, mùi vị thịt nướng kích thích vị giác nữ hài, Chu Trúc Thanh khẽ cắn môi, cẩn thận đi đến

    Tìm hương vị.

    Chỉ thấy một con đại lão hổ nằm ở trên cỏ, một đôi mắt cực đại thẳng tắp nhìn nữ hài đang nướng thịt, trong miệng còn vương chất lỏng màu bạc.

    Tóc nữ hài có chút tán loạn, trên mặt còn xám xịt, nhưng miệng nàng lại treo nụ cười sán lạn mà giờ phút này Chu Trúc Thanh không thể làm được, đứng ở bên cạnh chậm rì rì quay cuồng cái giá nướng.

    Lão hổ dùng vuốt lớn vỗ vỗ xuống nền, giơ lên một trận bụi đất, còn hướng nữ hài gầm rú một tiếng, tựa hồ là đang thúc giục nàng.

    Chu Trúc Thanh bị lão hổ dọa sợ tới mức ôm lấy đại thụ gần mình nhất mà run bần bật, ánh mắt còn lại kinh ngạc nhìn về phía nữ hài, người này cư nhiên không sợ lão hổ, hơn nữa lão hổ còn nghe lời nàng như vậy?

    Chu Trúc Thanh chuyên chú nhìn thịt nướng trước mắt, bởi vì hồn lực thập cấp nhưng không có thu hoạch hồn hoàn vậy nên tính cảnh giác không thể so với hồn sư giống nhau, không chú ý tới phía sau con lợn rừng hung mãnh vẫn luôn rải chân hướng nàng chạy tới.

    Kỷ Vu cảnh giác nghe được có thanh âm dã thú lui tới, tạm thời buông cái kẹp thịt nướng trong tay, ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt đến một đôi chân mị hoặc thủy nhuận nhức mắt.

    Đáng yêu thật ~ ta không có luyến đồng, nhưng ta tưởng tượng muốn được ôm ấp hôn hít nàng!

    Nữ hài nhỏ xinh mặc một chiếc váy hoa tử đơn bạc, viền váy có dấu vết bị nhánh cây cắt qua, lộ da thịt như tuyết ở bên ngoài, hai tròng mắt ươn ướt trông mong mà nhìn Kỷ Vu, cực kỳ giống bộ dáng mèo nhỏ ủy khuất.

    Nhưng phía sau là một đôi răng nanh thật lớn, nàng cực kỳ chướng mắt con lợn kia phá hủy hình ảnh tốt đẹp này, Kỷ Vu gợi lên một điệu cười âm trầm, Chu Trúc Thanh đáy lòng hoảng sợ, thân thể vội rụt lại sau đại thụ.

    "Ngôn linh • hàng rào!" Kỷ Vu nháy mắt đẩy ra hồn hoàn, dùng đệ nhất hồn kỹ, đánh ngất con lợn rừng, ngay sau đó rút ra chùy thủ bên hông, dùng sức đâm vào cổ nó.

    Một kích mất mạng. Một con dã thú bình thường mà thôi, không dùng được hồn kỹ đã bị Kỷ Vu một đao giải quyết, máu trong cổ họng vương ở trên người nàng, càng hiện lên vẻ tà mị.

    Chu Trúc Thanh bị một màn này dọa cho sợ tới mức thân thể run run, nhìn phía sau, con lợn rừng lớn hơn năm lần so với thân thể nàng, thoáng chốc khuôn mặt đột nhiên mất đi huyết sắc.

    "Tiểu muội muội, ngươi ổn chứ?" Kỷ Vu xem nàng một thân một mình trong rừng rậm thì có chút kỳ quái, bất quá dù sao cũng là việc tư của nàng, cũng liền không hỏi nhiều.

    Chu Trúc Thanh không tự giác lùi về phía sau một bước, hoãn hoãn lại cảm xúc sợ hãi, nhẹ giọng mở miệng nói: "Cảm ơn, ta không có việc gì."

    Ọc ọc~

    Bụng truyền đến một tiếng kêu quỷ dị, Chu Trúc Thanh sắc mặt đỏ lên, quá mất mặt, chính mình đường đường là thế gia chi nữ, từ nhỏ không lo ăn mặc, hiện giờ lại..

    "Phụt ~" Kỷ Vu không cẩn thận cười ra tiếng, thấy nàng sắc mặt xấu hổ, nhấp nhấp môi thu lại ý cười.

    Một bên Khiếu Thiên hổ không kiên nhẫn ngao ngao kêu vài tiếng, Chu Trúc Thanh chưa bao giờ gặp qua đại lão hổ nên sợ hãi run run.

    Mẹ nó! Loli! Hảo đáng yêu!

    Kỷ Vu kiềm chế tâm biến thái của chính mình, cầm tay Chu Trúc Thanh hướng giá thịt đi tới.

    "Vừa lúc ta cũng không có ăn cơm, hay là, chúng ta cùng nhau ăn đi!"

    Nữ hài con ngươi tràn đầy chân thành, Chu Trúc Thanh mới vừa bị phản bội lại nhịn không được chiếu theo lực đạo của nàng mà đi đến.

    Thịt nướng trên giá vô tư rung động, phía trước có mấy khối thịt lớn, đại bộ phận đều vào trong bụng Khiếu Thiên hổ, dư lại một ít thịt ở rìa ngoài, Kỷ Vu cùng Chu Trúc Thanh chia nhau ăn, bất quá cũng đủ đầy bụng.

    "No rồi sao?" Kỷ Vu nướng xong thịt thú trữ được từ mấy hôm trước, trừ bỏ chỗ thịt để tối ăn thì chỗ thịt còn lại đã được ăn hết.

    Chu Trúc Thanh liếm liếm môi, gật gật đầu, "No rồi." Ánh mắt lại không tự chủ được mà hướng nhìn Kỷ Vu đóng gói một bao thịt lớn kia, mang theo chút nghi hoặc, chẳng lẽ muốn lưu lại? , thịt nướng không phải vừa nướng vừa ăn mới ngon sao?

    Xem nàng vuốt bụng, xem ra là đã no căng, Kỷ Vu liền buông cái giá, vỗ vỗ tay đứng dậy, đem bao thịt lớn kia khiêng lên đặt ở trước mặt Khiếu Thiên hổ, "Được rồi, cầm về cho lão bà ngươi đi!".

    Nói xong, bắt đầu sửa sang lại giá nướng, Chu Trúc Thanh xem nàng một người bận việc, cắn cắn môi mở miệng nói: "Để ta giúp ngươi đi!"

    Kỷ Vu hướng nàng cười cười, biết nàng ngượng ngùng, tri kỷ nói: "Được thôi!"

    "Gruu ~" ta còn chưa có ăn no đâu, ngươi sao lại thu thập đồ vật!

    "Ngươi đã ăn một con trâu lại thêm nửa cái đầu heo, còn muốn ăn nữa? Ngươi đã béo đến Thúy Hoa cũng không cần ngươi rồi! Mau trở về, ta đi tắm rửa ở dòng sông bên cạnh một cái rồi trở về."

    Kỷ Vu cùng Chu Trúc Thanh đem nướng giá thu thập xong, duỗi cái eo lười, trêu đùa.

    "Phụt~" Chu Trúc Thanh nghe được cái tên Thúy Hoa này thì nhịn không được cười.

    Kỷ Vu câu môi, nhẹ nhàng thở ra, này tiểu nha đầu rốt cuộc cũng cười, đến bây giờ hơi có chút thả lỏng, lòng đề phòng đối Kỷ Vu của Chu Trúc Thanh vì một bữa cơm mà tiêu giảm không ít.

    Thấy Kỷ Vu nhìn chính mình cười nhạt, Chu Trúc Thanh thu liễm ý cười, chỉ là lỗ tai hồng hồng, rốt cuộc vẫn chỉ là một hài tử tám tuổi thôi.

    End chap
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...