[Edit] Vương Phi Tinh Nghịch - Túy Phong Lưu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kimhayuyu, 18 Tháng một 2021.

  1. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Vương Phi tinh nghịch (戏精王妃)

    Tác giả: 醉风流 (Túy Phong Lưu)

    Thể loại: Xuyên việt- cổ đại

    Số chương: 783 (Mỗi chương không dài lắm âu)

    Editor, dịch giả: Kimhayuyu

    [​IMG]

    Văn án:

    Xem các vị cao thủ quyền lực nhất làm náo loạn cung đình xuyên không về thời cổ đại.

    Người cai nghiện giỏi nhất kiếp trước trở thành thê thiếp bị bỏ rơi cũng không sao, ngoài y thuật, thuật thôi miên, diễn xuất cô còn có thể ôm đùi Vương gia của mình. Tiểu thiếp khi dễ, không sợ. Thái phi xâm phạm ta cũng không sợ. (1x1, nam nữ chủ trong sạch) (nam chính lúc đầu đi đứng không tốt còn về sau.. không cần nói cũng hiểu ha)

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm của kimhayuyu
     
    Gill, Dê Núi, AmiLee2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2021
  2. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta hóa ra xuyên thành người thiếp bị bỏ rơi,

    Năm đầu Gia Hòa, ngày 5 tháng 12 âm lịch, 1 ngày may mắn.

    Họ hứa có song hỷ, hai cô gái cùng gả vào hoàng thất, một người vào cung làm hoàng hậu, người hai gả yến châu làm phi.

    Mười ngày sau, yến châu:

    Trong khoảng sân hẻo lánh nhất của yến vương phủ, Hứa Lão Nguyệt ngồi như một khúc gỗ, miệng ngâm cỏ đuôi chó, hình như đang nằm mơ.

    Đã 3 ngày trôi qua và nàng vẫn chưa hình dung ra được, nàng đường đường là 1 đệ nhất dược sư thế kỷ 21 làm sao lại luân lạc thành người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ chứ?

    Hay nói trắng ra là nàng xuyên việt rồi đi, nhưng cũng đừng vô trách nhiệm như vậy chứ, cứ như vậy mang thân phận này a, người ta xuyên qua đều là mang bàn tay vàng, được bảo quanh bởi toàn mỹ nam. Ít nhất cũng phải mang cho nàng mỹ nam vây quanh chứ.

    Ngươi nhìn một chút xem nào tường toàn tro bụi bẩn, trong sân cỏ dại mọc tùm lum, gì đáng tiền cũng không có, duy nhất có cái giếng này coi như có hữu ích nhưng không ngờ là 1 cái giếng khô.
     
    Phuongphuong57500, Gill, AmiLee1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng một 2021
  3. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn bức tường xám xịt nát tan, sân cỏ um tùm chẳng có gì đáng giá, còn cái giếng cạn không có lấy 1 giọt nước!

    Tròng mắt liếc nhìn bộ váy hỉ đỏ chói trên người Hứa Lão Nguyệt cảm thấy mỉa mai. Hứa Lão Nguyệt liếc nhìn khoảng sân cằn cỗi, cảm thấy rất u ám. Chủ nhân ban đầu này cũng tuyệt vời, trước khi cất cánh đến đồ cưới chưa cởi liền trở thành quả phụ, không thể không nói đây cũng là 1 loại năng lực người khác không có a.

    Ta không thể ở chỗ này a, đợi thêm tí nữa nàng không không đói bụng mà chết thì cũng phát điên mất thôi. Có thể nàng cũng không ra được, bên ngoài 1 hàng thị vệ trông coi.

    Nhắc tới nguyên chủ rốt cuộc đã mắc phải tội ác tày trời gì không thể tha thứ, bị chồng ruồng bỏ cơ chứ, nhưng tại sao lại đem nàng giam giữ ở nơi này.

    Trong sân, nhốt nàng không cho ăn không cho uống, cái này rõ ràng là muốn nàng chết sao?

    Không thể được!

    Hứa Lão Nguyệt chợt đứng lên, nhả từ trong miệng ra cẩu vĩ ba thảo.

    Nàng không thể ở nơi này chờ chết!

    Bất quá bên ngoài nhóm ngoài kia nàng nhất định là không tháng nổi, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.

    Mùa đông, ban đêm luôn đặc biệt tới sớm, cái này đúng mong muốn của Hứa Lão Nguyệt nàng.

    "Người đâu! Người đâu!.."

    Hứa Lão Nguyệt hướng lên bầu trời đêm sau khi kêu gào loạn xạ rốt cuộc cũng coa 1 người thị vệ đi tới, không lạnh không nóng liếc Hứa Lão Nguyệt một cái, không khách khí nói: 'Làm sao?'

    Hứa Lão Nguyệt hướng về thị vệ kia cười ngọt ngào một cái, tiếp cầm ra một chiếc nhẫn luồn qua sợ dây chuyền: 'Vị đại ca này, ngài giúp ta nhìn một chút chiếc nhẫn này phía trên có cái gì?'

    Thị vệ vốn không muốn để ý nàng, nhưng nghe nàng hỏi như vậy ngược lại có chút tò mò hướng chiếc nhẫn kia lại gần xem một chút.

    "Không có gì cả a?" Chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc trơn bóng không có chữ gì cả, cũng chả có hình vẽ.

    "Rõ ràng có mà, ngài lại gần cẩn thận nhìn lại xem một chút!" Hứa Lão Nguyệt một bên nhẹ nhàng lên tiếng vừa nói vừa từ từ đung đưa chiếc nhẫn trong tay.

    Thị vệ kia ánh mắt nhìn lên chiếc nhẫn sợi, dây chuyền cũng di chuyển, rất mau chóng mặt.

    "Bịch" Không chỉ trong chốc lát, người liền té xuống đất.

    Hứa Lão Nguyệt bao chiếc nhẫn trong tay xem độ nặng, hưng phấn không được, cái này là nàng tạm dùng chiếc nhẫn cùng dây chuyền làm dụng cụ thôi miên, cái này cũng là đồ nàng tìm được ở trên người nguyên thân duy nhất 2 thứ này, không nghĩ tới lài còn thành công.

    Làm xong một người, Hứa Lão Nguyệt quang minh chính đại đi ra ngoài. Nàng biết buổi tối bên ngoài chỉ có hai người, vừa nãy làm xong một con, bên ngoài cũng chỉ còn một con nữa.

    Canh giữa ở bên ngoài một hồi cũng không thấy đồng nghiệp đi ra, vừa muốn đi vào liền đụng ở cửa Hứa Lão Nguyệt.

    "Ngươi.."

    Thị vệ vừa mới la lên, chiếc nhẫn cùng sợ dây chuyền liền rủ xuống trước mặt hắn. Hứa Lão Nguyệt trong lòng mặc niệm một hai ba, chỉ thấy người liền ngã xuống.

    "Giải quyết xong' Hứa Lão Nguyệt kích động thu sợi dây chuyền lại, liền đi ra bên ngoài chạy trốn, nhưng mà chạy được một nửa nàng đột nhiên dừng lại.
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng một 2021
  4. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Người đẹp ngồi trên xe lăn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Lão Nguyệt cúi đầu nhìn bộ giá y đỏ thẫm trên người mình mà nhức đầu, mặc bộ đồ đỏ này sợ là chạy không được bao xa, lại bị bắt trở về. Hứa Lão Nguyệt suy nghĩ lát rồi quả quyết đem bộ đồ cởi ra, còn mặc trên mình bộ trung y chạy đi. Nàng ngược lại muốn đem váy đỏ kia lôi đi, bất quá nàng sợ người khác đem nàng bị bệnh thần kinh. Chạy ra khỏi sân nhỏ không bao lâu, Hứa Lão Nguyệt liền bi thảm nhận ra bản thân đã bị lại trên đường. Tệ hơn nữa, nàng đã hoán đổi vào cỗ thân thể này rồi nhưng vẫn chưa bỏ được tật xấu. Bất quá chỗ này thật sự rộng lớn, khắp nơi đều là sân vườn, nàng cũng không biết nơi nào có thể ra ngoài.

    Hứa Lão Nguyệt cũng không dám chạy ra nơi có ánh sáng, chỉ có thể tìm chỗ tối mà đi. Đi được một lát Hứa Lão Nguyệt không tìm thấy được đường ra nghưng lại thấy một gian hàng hoa, mấu chốt là hình như trong gian hàng đó còn có người.

    Hứa Lão Nguyệt thấy không xong, vội vàng tránh đến bên cạnh một khóm hoa, nhưng đầu vừa mới nhét vào liền bị phát hiện.

    "Đi ra!" Âm thanh trầm thấp lạnh như băng, lộ ra uy nghiêm bất phàm

    Hứa Lão Nguyệt liếc mắt, nàng nhận thức được hắn chắc từ chỗ khác đến a, hắn kêu nàng đi ra, nàng liền đi ra. Hắn như vậy mà cũng đem cái mông mình nhét vào, ngay lập tức Hứa Lão Nguyệt liều mạng chen vào, tức khắc một đạo ám khí liền bắn tới xoẹt qua trước mắt nàng, nàng nhìn sang bụi cỏ phía trên một chút tiếp theo liền cứng người, Hứa Lão Nguyệt cứng ngắc hoàn toàn không dám động đạy.

    Oa Oa Oa, thiếu chút xíu nữa thôi, một chút xíu nữa nàng đánh mất đi đôi mắt hạnh trong suốt sang ngời này.

    Ngay thời điểm tim Hứa Lão Nguyệt vẫn còn sợ hãi, tiếng bánh xe từ xa đến dừng ngay sau lưng nàng. Hứa Lão Nguyệt không tiếng động ho khan hai cái, miệng tự giác nâng lên một nụ cười hết sức ngọt ngào xoay người, nhưng trong nháy mắt nàng ngẩn ra. Đàn ông ngồi xe lăn mang mặt lạ che nửa khuôn mặt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nửa khuôn mặt kia trong nháy mắt đôi mắt đào hoa của Hứa Lão Nguyệt dâng lên vô số cảm xúc.

    Lão thiên! Cái này cũng quá đẹp mắt rồi đi! Mặc dù chỉ có nửa gương mặt, vậy cũng làm cho người khác kinh hồn đoạt phách a!

    Đường nét sắc như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn mỹ vô song, dưới đôi lông mày kiếm là một đôi mắt màu bạc như dòng nước xoáy phi thường quỷ dị, chiếc mũi cao, đôi môi hấp dẫn đều khuấy động thần kinh của Hứa Lão Nguyệt.

    Kìm lòng không được nàng nuốt nước miếng một cái, Hứa Lão Nguyệt hướng về phía mỹ nam giơ bàn tay nhỏ bé: ' Hi'

    Nhìn Hứa Lão Nguyệt cả người trung y, Quân Mặc Nhiễm liền nhíu mày lại: ' Quần áo của ngươi đâu?'.

    Giọng nói vẫn lạnh lùng không mang chút nhiệt độ nào, nhưng lúc này lại tràn đầy khó chịu. Hứa Lão Nguyệt ngơ ngác nhìn xuống bộ trung y trên người mình, người này mắt hình như có vấn đề đi.

    "Ngươi bình thường đều không mặc quần áo ra cửa sao?" Không đợi Hứa Lão Nguyệt trả lời, âm thanh lạnh như băng lại truyền tới.

    NÀ NÍ!

    Hứa Lão Nguyệt trợn mắt nhìn Quân Mặc Nhiễm, nàng làm sao liền thành không mặc quần áo rồi, chẳng lẽ nàng trên người treo vải sao?

    Một loạt tiếng bước chân chạy tới, trong nháy mắt bị dọa sợ Hứa Lão Nguyệt toát mồ hôi lạnh, cũng không cùng Quân Mặc Nhiễm cãi cọ liền xoay người chui vào trong bụi hoa: ' Đại ca, sau này gặp lại a!'

    "Hứa Lão Nguyệt" Âm thanh tức giận truyền tới, Hứa Lão Nguyệt theo bản năng xoay người lại chăm chú nhìn Quân Mặc Nhiễm một cái, ' Đại ca, ngươi biết ta sao?'

    Vậy mà nguyên thân cũng gọi Hứa Lão Nguyệt a, thật đúng là trùng hợp, cũng không biết nàng cùng nguyên chủ dáng dấp có giống nhau không, trước kia phá sân xong đừng nói có một cái gương ngay cả một giọt nước cũng không có, nàng căn bản không biết mình bây giờ mang hình dạng gì. Nhìn ánh mắt xa lạ kia cùng cử chỉ cổ quái, Quân Mặc Nhiễm bất giác nheo mắt, ' Hứa Lão Nguyệt, ngươi lại muốn làm ra cái họa gì?'Nàng làm sao có thể không nhận hắn?
     
  5. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Mang mỹ nam cùng nhau chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Muộn lắm rồi!'

    Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hứa Lão Nguyệt trong lòng lo lắng, cũng không giải thích, đến phía sau Quân Mặc Nhiễm đẩy xe lăn chạy, ' Đại ca, nhìn hai chúng ta có vẻ quen biết nhau, ta sẽ mang ngươi theo, ngươi hãy chỉ đường đi!'

    Hứa Lão Nguyệt vốn là muốn một mình chạy, nhưng lại nghĩ mình vốn không biết đường đi ra, vừa vặn gặp phải người quen, nàng hi vọng người này chỉ đi đứng không tốt ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng tới đầu óc, nhất định phải biết đường ra nha!

    Không nghĩ tới Hứa Lão Nguyệt sẽ đẩy hắn chạy, vẻ mặt vốn ầm trầm của Quân Mặc Nhiễm lại càng khó coi hơn: ' Hứa Lão Nguyệt! Tốt hơn nhất là ngươi dừng lại cho bổn vương.'

    Hứa Lão Nguyệt hoàn toàn không chú ý hai từ ' Bổn vương ' này. Chỉ nhìn chằm chằm sau ót của Quân Mặc Nhiễm nói: ' Đại ca a, ta thật không thể dừng lại được, phía sau có người đấy.'

    Nghe được tiếng bước chân phát ra ngày càng gần, Hứa Lão Nguyệt lòng như lửa đốt: ' Thôi tiêu, có người tới.'

    Hứa Lão Nguyệt đang lo lắng thì nhìn phía dưới cầu thang có một cái hồ nước, ánh mắt chợt sang lên, chợt dừng xe lại.

    "Đại ca, mạo phạm rồi!" Hứa Lão Nguyệt đem Quân Mặc Nhiễm xuống xe lăn.

    Quân Mặc Nhiễm té xuống đất, cái ngã đó không kịp đề phòng.

    A!

    Nhưng còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, cái nữ nhân đáng chết này lại đem xe lắn của hắn đẩy xuống khỏi nấc thang. Chỉ nghe được 'Đông' một tiếng, xe lăn liền rơi xuống nước tạo thành một tiếng vang lớn, Hứa Lão Nguyệt hài lòng, liền kéo Quân Mặc Nhiễm trốn vào bụi hoa bên cạnh.

    Quân Mặc Nhiễm hai mắt đỏ thẫm, đáy mắt đều là tức giận hoàn toàn không áp chế được, ' HỨA, LÃO, NGUYỆT, ngươi..'

    "Xuỵt!"

    Một ngón tay nhỏ nhắn đặt lên môi của hắn, 'chết' phía sau, ba chữ toàn bộ đem ngậm lại trong miệng hắn.

    "Đừng lên tiếng, coi chừng bị phát hiện!" Hứa Lão Nguyệt một bên xiết chặn Quân Mặc Nhiễm.

    Miệng Hứa Lão Nguyệt ở bên tai hắn nhỏ giọng thì thầm, một bên lo lắng nhìn ra bên ngoài. Bên tai cảm giác tê dại, làm cho hai bên thái dương của Quân Mặc Nhiễm như muốn nổ tung ra.

    Nữ nhân đáng chết này không chỉ dám đối với hắn táy máy chân tay, còn dám câu dẫn hắn!

    Bên ngoài, một người thị vệ cầm một cái nón lá rộng vành chạy như bay đến bờ hồ. Chăm chú nhìn không ngừng khua nước trng hồ, thiếu chút nưa ngã xuống kinh hãi: ' Vương gia!'

    "Người đâu, mau mau tới!" sợ hãi kêu to hai tiếng, liền ném nón xuống đất, 'Đông' lập tức nhảy vào trong hồ.

    Hứa Lão Nguyệt ngây ngốc nhìn Quân Mặc Nhiễm, hạ thấp giọng hỏi, ' Ngươi nghe được hắn kêu cái gì?'

    Khoảng cách có chút xa nàng không nghe ra đợc người kia hô cái gì? Đáy mắt màu bạc của Quân Mặc nhiễm thoáng chốc hiện lên ngọt lửa, ' Bốp' một tiếng Quân Mặc Nhiễm gia tay không khách khí đánh rớt tay nàng.'A' Hứa Lão Nguyệt lập tức bị đau nâng tay của mình lên, khuôn mặt ủy khuất trừng hắn, ' Đại ca, ngươi đây cũng quá đáng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả'

    Này, dầu gì ta cũng là phụ nữ a, ngươi là đàn ông sao lại như thế.

    Đại ca! Đại ca! Hắn rốt cuộc có phải anh nàng không thế.

    "Thương hương tiếc ngọc?" Quân Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn bộ trung y trên người nàng, ghét bỏ mà hừ lạnh một tiéng, ' Ngươi còn biết mình là nữ nhân!'

    Thấy hắn lại nói gây khó dễ cho nàng, Hứa Lão Nguyệt cười gượng một tiếng, ' Ta đây không phải vạn bất đắc dĩ sao?', bộ váy đỏ quá chói mắt, mặc nó chạy thoát thân được có quỷ mới tin.

    Hứa Lão Nguyệt nhìn chằm chằm Quân Mặc Nhiễm, trên người mặc cẩm bào, cứ như vậy mang hắn mạnh mẽ ném xuống đất.

    "Hứa Lão Nguyệt!" Quân Mwajc Nhiễm gân xanh trên chán bạo khởi, hận không lập tức bóp chết cái nữ nhân chết tiệt này.

    Hứa Lão Nguyệt không phải là không cảm giác được người này tức giận, bất quá hắn đi đứng không tốt, nàng ngược lại cũng không thấy sợ hắn.

    "Đại ca, xin lỗi a!" Hứa Lão Nguyệt mặt đầy áy láy liếc mắt đen nhánh nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, đưa tay ra tháo quần áo hắn.
     
  6. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Ngươi nhẹ một chút, đau đau..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quân Mặc Nhiễm thật ngốc, hắn làm sao cũng không nghĩ tới cái nữ nhân này lại đè hắn xuống đất cởi y phục hắn ra.

    "Ngươi, cái nữ nhân điên cuồng này!"

    Hứa Lão Nguyệt chột dạ trực tiếp nuốt nước miếng, bất quá động tác trên tay không có nửa điểm muốn dừng lại, ' Thật sự không thể trách ta, ai bảo ngươi cứ luôn chê bai trung y trê người ta, vậy thì không thể làm khác hơn là ngươi hy sinh một chút, ngươi yên tâm, ta chỉ mượn mặc một chút thôi, chờ chạy ra ngoài rồi nhất định trả cho ngươi.

    Nếu như ở nơi này, người cổ đại nghĩ mặc mỗi trung y tương đương với việc không mặc quần áo, vậy nàng không thể cứ 'lõa lồ' như vậy được ' Quân Mặc Nhiễm nào còn nghe nàng nói, linh quang trên đầu ngón tay lưu chuyển chợt động.

    Không nghĩ tới này đi đứng không tốt, lại còn viết võ công, Hứa Lão Nguyệt kinh ngạc một chút, vội vàng tìm vũ khí bảo vệ mạng mình, 'Đại ca, nhìn chiếc nhẫn của ta!'

    Chiếc nhẫn liền rủ xuống trước mặt Quân Mặc Nhiễm, và bắt đầu lắc lư chậm rãi:

    "Nhìn cho rõ có vòng tròn trên đó không? Có thảo nguyên trên vòng tròn đó, ngươi đang trên thảo nguyên đó chạy rất nhanh, rất nhanh, ngươi cảm nhận hết thảy các thứ này, ngươi chạy cực kỳ lâu, ngươi rốt cuộc chạy thấy mệt, người nawgm trên thảo nguyên, từ từ nhám mắt lại."

    Nhìn thấy mắt Quân Mặc Nhiễm từ từ nhắm lại, Hứa Lão Nguyệt nhẹ nhõm. Còn may, nàng biết thuật thôi miên, bằng không nàng nhất định phải chết. Hứa Lão Nguyệt cởi tất cả các nuốt buộc trên người Quân Mặc Nhiễm, vừa muốn cởi quần hắn, nhưng cặp mắt vốn nhắm lại chợt mở ra.

    Hứa Lão Nguyệt sợ hãi đặt mông ngồi xuống đất, 'Ngươi, ngươi, ngươi..'

    Người này làm sao lại tỉnh rồi, không thể nào a, thuật thôi miên của nàng từ trước tói nay chưa bao giờ thất bại!

    Quân Mặc Nhiễm trợn mắt nhìn Hứa Lão Nguyệt, sau đó con ngươi màu bạc liếc về phía chiếc nhẫn ngọc bích trên tay nàng: 'Cho ta!'

    "Đây là củ ta!" Hứa Lão Nguyệt làm sao có thể đem bùa cứu tánh mạng mình cho hắn chứ. Thấy nàng không cho, Quân Mặc Nhiễm trực tiếp đưa tay đoạt lấy.

    Hứa Lão Nguyệt liều mạng ôm chiếc nhẫn, định cùng hắn nói phải trái:

    "Đại ca, ngươi không thể như vậy, ngươi đây là cướp bóc, là sẽ phải ngồi tù đấy."

    "Ai là đại ca của ngươi!" Liên tục nghe nàng một câu đại ca hai câu cũng đại ca, Quân Mặc Nhiễm huyệt thái dương như muốn phát nổ.

    Nghe được Quân Mặc Nhiễm lớn tiếng nói, Hứa Lão Nguyệt lập tức hòa hiệp, đè thấp giọng nói: ' Ngươi không thích ta gọi ngươi là đại ca, không bằng ta gọi ngươi một tiếng tiểu đệ thế nào?'

    Chỉ cần hắn chớ kêu lớn, bảo nàng gọi bằng gì cũng được! Một trận tiếng bước chân hỗn loạn điên cuồng chạy tới bên này. Hứa Lão Nguyệt nôn nóng, bỗng chốc nhào tới bên người Quân Mặc Nhiễm.

    "Hứa Lão Nguyệt!" Quân Mặc Nhiễm lại tức giận trợn mắt.

    Người phụ nữ này lại tiếp tục nhào tới trên người hắn, nàng ta là thật sự chán sống!

    "Xuỵt!" Nghe được hắn lại rống lên, Hứa Lão Nguyệt vội vàng dán vào tai hắn, thấp giọng nói, 'Đại.. Tiểu đệ a, van cầu ngươi đừng rộn, ngươi thật muốn chiếc nhẫn này, chờ ta sau khi ra ngoài nhất định đem nó đưa cho ngươi, như vậy ngươi cũng không cần ngồi tù nữa.'

    Thanh âm nhu nhược mềm mại, cái loại cảm giác nhột từ cổ đến trong lòng một cỗ tê dại chư từng có, cùng người phụ nữ này thân cận toàn thân hắn cứng ngắc.

    "Thật, sau khi đi ra ngoài ta nhất định đưa cho ngươi, ta đảm bảo!" Hứa Lão Nguyệt làm bộ tội nghiệp nhìn hắn, chỉ thiếc nước giơ tay lên thề.

    "Ngươi, cái nữ nhân này!" Quân Mặc Nhiễm cắn răng nghiến lợi, haii tay đột nhiên giữ lấy tay nàng, một cái xoay mình đem nàng áp dưới thân.

    "..."

    Hắn lực đại thật sự rất lớn, đau đớn khiến Hứa Lão Nguyệt quên đi tình cảnh mình bây giờ, lớn tiếng kêu: ' Ngươi nhẹ một chút, đau đau đau..'

    Động tĩnh bên này nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

    "Vuong gia, vương phi" Ly Thanh là người đầu tiên chạy tới, nhìn đến trong bụi cỏ hai đạo thân ảnh quấn quít ở chung với nhau, hoàn toàn sững sờ.
     
  7. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Ngươi muốn từ ta?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Hắn gọi ngươi là gì?'Chính là thấy Ly Thanh Hứa Lão Nguyệt liền sụp đổ, nghe được Ly Thanh gọi trong nháy mắt liền ngẩn ra.

    Vương gia! Vương phi!

    Cái này là tình huống gì?

    "Cút!" Quân Mặc Nhiễm gầm lên một tiếng, thanh âm bên cạnh toàn là lửa giận.

    "Vâng." Ly Thanh nào còn dám đứng đấy, thuận theo lui ra cách xa bụi cỏ.

    Chẳng lẽ, thấy Vương gia như vậy liền muốn tìm chết, hắn làm sao có thể quấy rầy chuyện tốt của Vương gia.

    Bất quá, người vừa nãy ở dưới Vương gia chính là vương phi! Nhưng không phải Vương gia mới vừa đem Vương phi đưa tới Bắc Uyển sao? Tại sao lại cùng Vương phi ở nơi này..

    Chẳng lẽ Vương gia thích dã ngoại?

    Ly Thanh càng nghĩ càng kích động, cả trái tim cũng muốn bay. Ly Thanh đang lúc suy nghĩ bậy bạ, phía sau thị vệ đi tìm Quân Mặc Nhiễm cũng chạy tới.

    "Thanh đại nhân, Vương gia đã tìm được chưa?"

    "Thanh đại nhân, vừa rồi là giọng là phụ nữ sao?"

    "Ly Thanh, Vương gia đâu?" Ly Lạc mới lấy xe lăn từ trong hồ lên vội vàng hỏi. Ly Thanh hướng trong bụi cỏ hất cằm, Ly Lạc lập tức lại gần, bị Ly Thanh kéo lại.

    Nhìn đôi mắt có chút khó hiểu của Ly Lạc, Ly Thanh không được tự nhiên giải thích, "Vương gia cùng Vương phi ở trong.. ho khan.. bây giờ không tiện đi qua."

    "Ngươi nói Vương Phi?" Ly Lạc khiếp sợ nhìn Ly Thanh, thật sự không tin vào ti mình.

    Vương Gia không phải không gần nữ sắc sao? Coi như là cưng chìu nữ nhân, cũng không thể nào cùng Vương Phi a. Vương Phi đúng là đêm động phòng hoa trúc đều không qua, đã bị đưa đến lãnh Uyển.

    Những thị vệ khác cũng rối rít nhìn về phía Ly Thanh, Vương gia cùng Vương phi ở cùng một chỗ, điều này có thể sao?

    Trong bụi cỏ, Quân Mặc Nhiễm đã không đè Hứa Lão Nguyệt, lật mình ngồi vào bên cạnh.

    Nhưng Hứa Lão Nguyệt không định bỏ qua cho hắn, tức giận trợn mắt nhìn hắn:

    "Thì ra là như vậy, ngươi chính là xú nam nhân dám bỏ rơi với ta!"

    "Bỏ rơi?" Quân Mặc Nhiễm liếc nàng, giễu cợt hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ sao!"

    Hứa Lão Nguyệt ngây ngơi chớp mắt, tình huống gì đây, chuyện này khác với nghĩ gì cô nghĩ.

    Quân Mặc Nhiễm không thèm để ý tới nàng, ngẩng đầu hướng ra bên ngoài kêu: "Mang xe tới!"

    "Dạ!" Ly Lạc đáp một tiếng, cũng không dám mang xe ướt tới cho Quân Mặc Nhiễm ngồi, mà quya về lấy chiếc xe lăn cũ chạy tói.

    Nghe được tiếng bước chân, Quân Mặc Nhiễm nhìn trung y trên người Hứa Lão Nguyệt, mặt trầm xuống, rốt cuộc vẫn cởi áo ném cho nàng: "Mặc vào!" Hứa Lão Nguyệt chân mày giật một cái, người này đúng thật là, mó vừa rồi sống chết không cho nàng, bây giờ ngược lại đưa tới cửa cho nàng. Thật đúng là nguòi đàn ông kì quái. Mặc kệ, có quần áo không mặc chính là kẻ ngốc. Hứa Lão Nguyệt mặc tốt quần áo trên người, Ly Lạc cũng đến gần.

    Mới vừa, Ly Thanh nói Vương gia cùng Vương phi ở bên trong làm cái gì đó, hắn còn không tin đâu, vào lúc này thật đúng khiến hắn không tin không được, dẫu sao quần áo Vương gia đều đã ở trên người Vương phi rồi.

    "Vương gia, Vương phi!" Ly Lạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đem xe lăn đẳy tới trước mặt Quân Mặc Nhiễm, cúi người định ôm lên.

    "Chờ một chút!" Đột nhiên một giọng nói ngăn cản hắn, Ly Lạc kỳ quái nhìn Hứa Lão Nguyệt.

    "Để ta." Hứa Lão Nguyệt hướng phía Ly Lạc cười ngọt ngào, sau đó dậy từ trên đất chạy đến bên người Quân Mặc Nhiễm nâng cánh tay hắn lên treo ở cổ mình.

    Không đợi Hứa Lão Nguyệt làm xong động tác, bày tay liền "Bốp" một tiếng. Hứa Lão Nguyệt lại bị đau lần nữa, ngồi xuống đất ôm lấy mu bàn tay mình, người này thật là.

    Lại nổi điên cái gì a! Nàng hato tâm hảo ý muốn đỡ hắn lên, hắn liền đánh nàng?

    "Xuống đây!" Nhìn Quân MẶc Nhiễm như vậy, Ly Lạc biết hắn tức giận, liền vội vàng tiến lên.

    "Không được nhúc nhích!" Hứa Lão Nguyệt lẫn nữa hét lên, Ly Lạc trong nháy mắt không dám động.
     
  8. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Mới vừa rồi Vương gia vẫn còn ở trong bụi cỏ với ta đâu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Lão Nguyệt cũng không để ý Quân Mặc Nhiễm tức cái gì, cương quyết nâng cánh tay hắn lên cổ mình, sau đó hít một hơi kéo hắn lên xe lăn, "Ngươi đều nói ngươi chưa hưu ta, vậy ta vẫn là người vợ hợp pháp của ngươi nha, chiếu cố ngươi là nghĩa vụ cũng là quyền lợi của ta."

    Hứa Lão Nguyệt mệt mỏi! Lời nói ra đều có chút cắn răng nghiến lợi. Nghe được chữ "vợ", đáy mắt Quân Mặc Nhiễm tràn đầy vẻ trào phúng. Bất quá nhìn nàng cố hết sức nhưng lại mang dáng vẻ cố chấp, hắn đáy mắt chán ghét rốt cuộc phai đi một chút.

    * * *

    Hứa Lão Nguyệt phí sức đem Quân Mặc Nhiễm kéo lên xe lăn, thở hổn hển, "Có bản lĩnh, ngươi bỏ ta đi a!"

    Mau mau bỏ nàng đi, nàng liền được tự do.

    "Ngươi nằm mơ!" Một câu nói, đem Quân Mặc Nhiễm mói vừa sinh ra một chút cảm động liền đánh tan.

    "Ly Lạc, đem người phụ nữ này ném trở về Bắc Uyển cho bổn vương!" Quân Mặc Nhiễm đột nhiên quát, không chỉ có dọa Ly Lạc giật mình, còn đem Hứa Lão Nguyệt dọa sợ không nhẹ.

    "Tốt, cái đồ xú nam nhân vong ân bội nghĩa, mới vừa ta coi như chạy trốn cũng không quên mang ngươi đi, ngươi bây giờ đối với ta như vậy!" Hứa Lão Nguyệt giận đến giậm chân, nàng đốt tốt với hắn biết bao nhiêu a, lại còn đem hắn lên xe lăn, hắn lại đem thù báo ân, lại còn đem nhốt nàng!

    Quân Mặc Nhiễm gân xanh trên thái dương đột ngột hiên lên, sâu thẳm trong đáy mắt dâng lên vòng xoáy, tựa như tùy thời có thể bùng nổ.

    Ly Lạc thấy vậy, liền vội vàng tiến lên giảng hòa, "Vương phi người không thể cùng Vương gia nói chuyện như vậy được."

    "Vậy ngươi muốn ta nói thế nào?" Hứa Lão Nguyệt giận đến trực tiếp xù lông, "Mới vừa rồi ngươi cũng thấy, hắn mới vừa ở trong bụi cỏ cùng ta trò chuyện. Như vậy nháy mắt một cái liền trở mặt không nhận người."

    "Ly Lạc!" Hứa Lão Nguyệt vừa dứt lời, liền truyền tới âm thanh hung bạo của Quân Mặc Nhiễm.

    Ly Lạc da đầu phát đau, vội vàng hướng Hứa Lão Nguyệt khom người nói, "Vương phi, mời ngài về Bắc Uyển trước."

    Ly Lạc vừa nói cũng không chờ Hứa Lão Nguyệt trả lời, hướng bọn thị vệ nơm nớp lo sợ đang xem vẫy tay. Lập tức có hai thị vệ chạy tới, đỡ Hứa Lão Nguyệt.

    "Vương phi đắc tội!" Mặc dù là kéo người, bất quá hai người đều là mười phần cung kính.

    Phải nói trước kia, Hứa Lão Nguyệt sẽ không tự nhiên bị đãi ngộ như vậy, bây giờ tình huống bất đồng, Vương gia lại cương chìu Vương phi, còn là ở trong vườn hoa, bây giờ ai biết sau này Vương phi có thể hay không xoay mình đâu. Cho nên bây giờ thái độ cung kính là tốt nhất.

    Nhìn một cái, biết mình không chạy thoát được, Hứa Lão Nguyệt cũng không vùng vẫy, "Trở về thì trở về, bất quá có thể hay không cho ta chút đồ ăn, lại đem ta trở về a, ta đã bai ngày không ăn cơm." Hứa Lão Nguyệt đang nói chuyện, đã bị thiij vệ kéo đi xa.

    "Ba ngày chưa ăn cơm" Trong nháy mắt kinh hãi. Vương phi ba ngày không ăn cơm, điều này sao có thể, coi như là ở Bắc Uyển có người đem cơm cho đi.

    Quân Mặc Nhiễm sắc mặt đen xuống, tại chỗ yên lạng rất lâu, cuối cùng là mở miệng, "Chuyện gì đã xảy ra?"

    Ly Lạc xấu hổ nhìn xuống đất: "Thuộc hạ không biết."

    Sắc mặt Quân Mặc Nhiễm lại càng đen hơn: "Đi tra ngay bây giờ!"

    "Vâng!" Ly Lạc không dám chậm chễ, lập tứ đi.

    "Vương gia, đêm khuya lạnh, thuộc hạ đẩy ngài trở về!" Ly Thanh đi tới, đẩy Quân Mặc Nhiễm trở về nơi ở.

    Tắm thay quần áo xong, Quân Mặc Nhiễm ngược lại là chưa quên Hứa Lão Nguyệt: "Đi thăm dò người phụ nữ kia rốt cuộc chạy ra được?"

    Ly Thanh ngây cả người, không nghĩ tới Vương gia lại đối với Vương phi để ý như vậy, quả nhiên giữa nam nữ có quan hệ cũng không giống nhau đâu.

    "Vâng" Ly Thanh đáp một tiếng, liền hướng Bắc Uyển đi.
     
    Phuongphuong57500AmiLee thích bài này.
  9. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì bị đày đi lãnh Uyển?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vương gia!"

    Trở về trước chính là Ly Thanh, "Thuộc hạn đã hỏi rõ, hôm nay, ở Bắc Uyển gác đêm là Đổng Văn và Thạch Nham. Bọn họ đều nói Vương phi cho bọn họ nhìn một chiếc nhẫn, bọ họ liền té xỉu.

    Chiếc nhẫn?

    Quân Mặc Nhiễm nghĩ sâu sắc, cầm ra từ giây chuyền chiếc nhẫn giành được từ Hứa Lão Nguyệt.

    Nhìn chiếc nhẫn bích ngọc, Quân Mặc Nhiễm trong đầu nháy mắt liền nhớ tới người phụ nữ kia cầm chiếc nhẫn lắc trước mặt hắn. Hắn còn nhớ lúc đấy trong đầu chớp mắt trống rỗng, nàng chính là dùng vật này đem bọn họ chơi đùa? Nhưng là không có ai so với hắn rõ ràng hơn, đây chỉ là chiếc nhẫn phổ thông không, thể bình thường hơn.

    " Vương gia "Ngay tại lúc Quân Mặc Nhiễm nghĩ không ra, Ly Lạc trở về.

    " Có chuyện gì? "Quân Mặc Nhiễm chơi đùa chiếc nhẫn, thờ ơ hỏi.

    " Là Mai phi cùng Vũ phu nhân. "Ly Lạc khom người trả lời.

    " Vũ phu nhân? "Quân Mặc Nhiễm cau mày, đối với tiếng xưng hô này mặn đầy khó hiểu.

    " Liền là thứ nữ nhà họ Hứa theo chân Vương phi gả tới, ngày cũng không có ban cho danh hiệu, cho nên người phía dưới liền kêu nàng hai tiếng phu nhân. "Ly Lạc giải thích.

    " Là nàng? "Quân Mặc Nhiễm nheo mắt lại, nếu như nói hắn chán ghét Hứa Lão Nguyệt, kia Vũ Thanh Hoa liền căn bản ngay cả chán ghét cũng chưa nói tới.

    " Vốn là hậu viện áo com cũng lên do Mai phi quản, nhưng là bên Mai phi nói nàng không dám quản Vương phi, liền đem chuyện này giao cho Vũ phu nhân. Vũ phu nhân không nói là không quan tâm Vương phi, chỉ nói Bắc Uyển có người trông nom, nàng không thể vào được. "Ly Lạc tới bẩm báo. Quân Mặc Nhiễm kinh thường lạnh nhạt:" Cái lý do rất tốt, đây vốn gây khó dễ! "

    Ly Lạc cho là hắn vì Hứa Lão Nguyệt mà bất bình, vội vàng vàng giành công," Vương gia yên tâm, thuộc hạ đã cho người đưa đồ ăn cho Vương phi "

    Quân Mặc Nhiễm trầm mặt xuống, ngước mắt trừng Ly Lạc," Ai bảo ngươi cho nàng thức ăn! "

    Ly Lạc ngu luôn, đây không phải ý của ngài sao? Sao hắn lại làm sai?

    " Hừ "Quân Mặc Nhiễm khó chịu hừ lạnh một tiếng," Chính nàng làm sai chuyện, còn mặt mũi muốn ăn, bỏ đói nàng là nhẹ. "

    Ly Lạc vô tội nháy mắt một cái, nhưng hắn đã đưa rồi làm thế nào? Bây giờ đòi lại vẫn còn kịp sao?

    Bắc Uyển.

    Trong phòng lọt gió, Hứa Lão Nguyệt đang ăn ngốn nghiến một bàn thức ăn ngon. Không thể không nói mình mạo hiểm ra ngoài một lần cũng có tác dụng, đặc biệt là theo cái gì Vương gia ở trong bụi cỏ diễn ra một tiết mục uyên ương hoang dã, đây tuyệt đối là nàng đặt cuộc đúng chỗ.

    A.

    Bây giờ bên ngoài đừng nói những thị vệ kia, hay nha hoàn vừa mói đưa cơm cho này, cả gã sai vặt cũng đối với nàng một mực cung kính a.

    " Tiểu thư! "Hứa Lão Nguyệt đang vui mừng ăn cơm, hai tên nha hoàn liền chạy đi vào.

    Hứa Lão Nguyệt ngước mắt nhìn các nàng một cái, cả người cao gầy thanh tú, một người khác tròn vo mặt con nít, nhìn rất là vui, bất quá khóe mắt treo nước mắt.

    " Các ngươi ăn chưa? Có muốn tới đaay ăn một chút không "Hứa Lão Nguyệt nhướn mày mời hai người.

    " Nô tỳ không đói bụng! "Người cao gầy liền vội vàng khom người.

    " Nô tỳ cũng không đói, tiểu thư ngài ăn nhiều chút. "Nha hoàn mặt con nít cunxg vội nói.

    Hứa Lão Nguyệt vừa ăn cơm, một bên liếc trộm hai tên nha hoàn dò xét hỏi:" Qua hai ngày bên ngoài đã xẩy ra chuyện gì? "

    Nha hoàn mặt con nít lắc đầu," Nô tỳ không biết, tiểu thư xảy ra chuyện, nô tỳ cũng bị nhốt, mới vừa thị vệ Ly Lạc mới đem nô tỳ thả ra."

    Nhưng nói về nỗi buồn, nh hoàn nhỏ lại bắt đầu lau nước mắt. Hứa Lão Nguyệt ánh mắt tối sầm lại, nguyên lai xẩy ra chuyện gì, xem ra phiền toái không nhỏ.
     
    Phuongphuong57500AmiLee thích bài này.
  10. Kimhayuyu

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Nàng chỉ là một thứ vứt bỏ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tốt lắm, cái này đều không sao? Đừng khóc, sau này cũng sẽ tốt." Hứa Lão Nguyệt an ủi vỗ bả vai tiểu nha hoàn.

    "Vâng." Tiểu nha hoàn lau lệ gần đầu.

    Cơm nước, xong, Hứa Lão Nguyệt liếc, nha h, oàn cao gầy phân phó nói, "Ngươi đi vào trong phòng thu thập sạch sẽ."

    "Vâng." Nha hoàn cao giầy đáp một tiếng, liền vào trong phòng.

    Hứa Lão Nguyệt liếc mắt nha hoàn mặt trẻ con, chỉ vào trong phòng làm bộ như không nhớ nổi, "Đó là ai"

    Nha đầu kỳ quái nhìn Hứa Lão Nguyệt: "Tiểu thư nói Linh Lan sao?"

    "Đúng đúng đúng, Linh Lan, nhìn trí nhớ ta này." Hứa Lão Nguyệt gống như nhớ ra, cười ngượng, "Nhà sẽ để lại cho Linh Lan thu dọn, ngươi đi hỏi bọn họ đòi hai cái mền tới đây."

    "Vâng" Tiểu nha đầu đáp một tiếng, vội vàng đi, lại bị Hứa Lão Nguyệt gọi lại: "Linh Lan đợi một chút.

    " Tiểu thư, nô tỳ Liên Kiều. "Tiểu nha hoàn không chịu miệng mân mê nói nhỏ.

    Lúc này mới mấy ngày không gặp, tiểu thư lại đem tên nàng cũng quên, tiểu nha đầu rất ủy khuất.

    " Liên Kiều. "Hứa Lão Nguyệt vỗ ót mình, nói tiếp," Thuận tiện hỏi bọn họ thêm mấy cái chậu than tới, đêm nay sẽ rất lanh. "

    " Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ hỏi bọn họ. "Liên Kiều nói xong liền chạy ra ngoài.

    Rất nhanh, Linh Lan thu dọn xong, Liên Kiều cũng lấy chăn cùng chậu than về.

    " Tối nay liền do Liên Kiều gác đêm đi, Linh Lan đi nghỉ ngơi. "Hứa Lão Nguyệt nhìn hai người an bài.

    " Vâng. "Hai người không chần chờ, một người đi sang phòng bên, người kia bắt đầu lót nệm trên giường.

    Hứa Lão Nguyệt nằm nơi Liên Kiều vừa trải lên giờng xong, thoải mái.

    Ba ngày qua nàng cuối cùng cũng có thể ngủ ngo.

    " Đúng rồi Liên Kiều, ngươi còn nhớ đêm hôm đó Vương gia nói cái gì? "Hứa Lão Nguyệt dĩ nhiên không phải đơn thuần bảo Liên Kiều gác đem, mà là vì có mục đính cả. So sánh Linh Lan, Liên Kiều nha đầu này đơn thuần hơn.

    " Tiểu thư, ngài cũng đừng nhắc lại chuyện đem hôm đó, ngài về sau muôn vàn lần không thể như vậy nữa, nô tỳ đều bị ngài hù chết. "Liên Kiều nhìn Hứa Lão Nguyệt, một bộ là bộ chính nghĩa.

    Hứa Lão Nguyệt nhíu mày:" Ngươi yên tâm, ta sau này sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn."

    Mặc dù nàng không biết nguyên chủ, rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, bất quá nhất định không phải chuyện gì tốt, bằng không cũng sẽ vào đêm thành thân liền bị đem nhốt đến nơi này, cái Vương gia nhìn có thể không giống như người không nói đạo lý. Hai người một trước một sau trò chuyện, dựa vào Hứa Lão Nguyệt thông minh nhanh trí, rất nhanh liền từ Liên Kiều moi ra không ít tin tức.

    Nguyên lai nguyên thân là đích nữ tướng quân phía nam, mười ngày trước gả đến Yến vương phủ, mà người đàn ông nàng giặp phải, chính là Yến vương Quân Mặc Nhiễm.

    Nghe nói Yến vương tử nhỏ thông minh nhanh lợi, có văn có võ, mười ba tuổi liền theo tiên đế lên chiếng trường, vẫn là được tiên đế đào tạo. Nhưng là cuối cùng tiên đế lên ngôi bây giờ là hoàng đế, mà Yến vương không chỉ có gãy chân, còn có thể hủy hoại sắc mặt. Đây không phải vấn đề chính, mười ngày trước cùng nàng gả đi còn có đường tỷ Hứa Mạn Tuyết, gả chính đương kim hoàng đế Nguyệt Tử Hoàng. Mà mẫu thân của Nguyệt Tử Hoàng, đương kim thái hậu, hiện tại là họ hàng của nàng Hứa Uyển Trân.

    * * *

    Lúc này cảnh ngộ của nàng bất tiện, nàng không phải con chuột rơi vào nồi cháo, rõ ràng là đến nơi rồi, người ta có thể đối nàng có sắc mặt tốt. Suy nghĩ tình cảnh của mình, Hứa Lão Nguyệt toát mồ hôi lạnh. Hứa gia chính là đem nàng đẩy đi tìm chỗ chết, nàng cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi. Hứa Lão Nguyệt càng cảm thấy Yến vương không thể ở, nàng cứ nghĩ tới nửa đêm mới me man ngủ thiếp đi.
     
    Phuongphuong57500AmiLee thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...