Huyền Ảo [Edit] Cô Vợ Âm Phủ - Lão Hắc Nê

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi thoailinhvov, 16 Tháng mười một 2018.

  1. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Cô Vợ Âm Phủ

    Tác giả: Lão Hắc Nê

    Editor: Linh Phạm

    Thể loại: Huyền ảo, dị năng, linh dị


    Link: Cô Vợ Âm Phủ Convert

    Văn án:

    Đường ca kết hôn, tân nương tử rất xinh đẹp, lúc ta cùng mấy đường huynh đệ náo động phòng, đầu óc phát sốt làm ra chuyện hoang đường, đến mức việc vui biến thành tang sự..

    Link Thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linh Phạm
     
    Đôi dépMều thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 1: Bi kịch náo động phòng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta là người không theo trường phái quỷ thần, không tin trên đời này thật sự có linh hồn quỷ quái gì đó tồn tại, cho đến ngày đó..

    Ta tên là Trương Tử Hằng, nhà ở trong một thôn trang nhỏ vắng vẻ gần giao giới gọi là Tô Hoàn.

    Tháng bảy ngày Lưu Hỏa, khí trời nóng bức, ta vốn định ở trong nhà không ra khỏi cửa. Thế mà không ra cửa lại không được, vì anh họ của ta, kết hôn, nhất định phải đi.

    Nhà anh họ cách nhà ta không xa lắm, cũng ở trong một làng, vì thế từ sớm ta đã chạy đến.

    Nhà anh họ điều kiện kinh tế tương đối kém, hiện nay, tại thời đại mà lễ hỏi càng ngày càng nặng, nếu không có mười mấy vạn cũng đừng mong nghĩ đến chuyện kết hôn.

    Lúc này, trong nhà anh họ lấy ra không đến năm vạn, liền giải quyết xong!

    Cũng không có lễ hỏi gì cả, vì nàng dâu này của hắn là từ bên ngoài mua được.

    Trong thôn chúng ta cũng có mấy nhà từ bên ngoài mua được nàng dâu, trên cơ bản thì, hoặc là dáng dấp vớ va vớ vẩn, hoặc là tinh thần hay thân thể có chút không bình thường, đều không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

    Thế nhưng lần này, anh họ mua được một nàng dâu, tướng mạo dáng người thật là không có gì để nói. Da trắng xinh đẹp, dáng người lồi lõm tinh tế, đặc biệt là đôi mắt, ngập nước cùng một tia mị hoặc, có thể đơn giản đem hồn nam nhân câu đi.

    Mặc dù tinh thần có chút ngơ ngác nhưng cũng không phải là vấn đề quá lớn.

    Người trong thôn ai cũng nói anh họ ta nhặt được một cái tiện nghi thật lớn, một nhà đại bá ta cười không khép miệng, mấy anh em họ ta cũng hâm mộ không thôi.

    Bái đường thành thân xong, lại tiếp tục làm ầm ĩ một trận, anh họ mới được ôm tân nương tử tiến vào động phòng.

    Nông thôn ta có một tập tục xấu, chính là náo động phòng.

    Trước kia khi nhà ai đó kết hôn, trên cơ bản đều có náo phù dâu, mà lần này anh họ cùng nàng dâu mới mua được bái đường thành thân, làm gì có phù dâu nào!

    Người trong thôn vẫn còn khiêm tốt một chút, mà anh em chúng ta huyên náo coi như có chút ồn ào.

    Trực tiếp đem anh họ đuổi ra ngoài, mấy anh em chúng ta bắt đầu đối với tân nương tử náo loạn lên.

    Tân nương tử có chút ngơ ngác, dường như cực kỳ sợ hãi, ngồi ở trên giường, thân thể co quắp lại. Mấy anh em kia của ta trực tiếp nhào lên giường, hi hi ha ha cùng tân nương tử làm ầm ĩ.

    Trên cơ bản, trong lòng mọi người đều có điểm mấu chốt, rốt cuộc là không biết có chuyện gì xảy ra, nói đùa ầm ĩ một hồi, cuối cùng sinh ra chút biến dị.

    Đại khái là do bộ dáng tân nương tử thật sự xinh đẹp, cũng có thể là do bộ dáng tân nương tử ngơ ngác e ngại, khiến tà tâm của mấy anh em kia của ta nổi lên, ánh mắt nhìn tân nương tử cũng có chút không thích hợp.

    Lúc mới bắt đầu, cũng không có ai đối với tân nương tử động tay động chân, nhiều nhất chỉ là ở bên người nàng dán thân thể, ép nàng xuống giường một chút mà thôi. Lúc sau, không biết là ai bắt đầu trước, trực tiếp đem áo cưới trước ngực tân nương tử lột xuống.

    Một mảng da thịt trắng bóng hiện ra trước mặt chúng ta, khiến hô hấp của tất cả mọi người cũng có chút dồn dập, mặc dù ta cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà vẫn còn một chút lý trí, vội vàng mở miệng: "Mấy ca đi thôi! Đừng làm loạn quá đáng, như thế làm sao nói chuyện với anh họ!"

    "Không có chuyện gì!" Một đứa em họ của ta, hô hấp đã có chút gấp gáp, ánh mắt nhìn chòng chọc mảng da trắng tuyết trước ngực tân nương tử, cười nói: "Chỉ là náo loạn ầm ĩ nho nhỏ thôi, sẽ không có việc gì."

    Trong khi nói chuyện, tay của hắn đã âm thầm dò vào bên trong áo cưới của tân nương, bên kia mấy anh em họ kia thấy thế cũng học theo, bắt đầu giở trò với tân nương tử. Nếu là nữ nhân bình thường, có lẽ nàng đã sớm la to lên, nhưng dù sao tinh thần của người chị dâu này cũng có vấn đề, dù mặt mũi tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy hết lên cũng không có lên tiếng.

    Nhìn thấy tình huống bắt đầu có vẻ mất khống chế, mấy anh em họ kia náo loạn thực sự quá phận, ta có nói cái gì bọn họ cũng không nghe, đang muốn mở cái khóa trái của cửa phòng cho anh họ vào thì một tiếng kêu đau yếu ớt truyền vào tai ta.

    Là thanh âm thống khổ của tân nương tử nằm trên giường!

    Đến mấy anh em họ đang giở trò ở trên giường cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn dưới thân tân nương tử.

    Trên người nàng lúc này, áo cưới lộn xộn không chịu nổi, tất chân cũng bị xé rách, lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết. Quan trọng nhất là, thân thể bên dưới của nàng, chảy ra một chút máu.

    Trong lúc hỗn loạn, chẳng biết là tên anh em vương bát đản nào làm.

    Chúng ta trợn tròn mắt, mấy anh em họ kia vội vàng tuột xuống giường, các loại dục hỏa lúc trước cũng như bị một chậu nước lạnh tưới lên dập tắt.

    Mẹ! Lần này náo động phòng gây đại họa rồi!

    Lúc này ở bên ngoài, có lẽ anh họ nghe được tân nương kêu đau, vội vàng dùng sức đấm cửa, lớn tiếng gào thét.

    Mặt ta càng lúc càng khó coi, nhìn mấy anh em họ kia, trên mặt họ đều có chút bối rối, chẳng qua lúc này đã không còn nghĩ đến việc bị trách tội gì, ta kiên trì mở cửa phòng.

    Anh họ từ bên ngoài lao vào, theo sau còn có đại bá cùng bọn người cha ta, nhìn thấy tình cảnh bên trong căn phòng lúc này, đôi mắt anh họ đều đỏ, lập tức quơ lấy cây lau nhà sau cửa phòng, hướng trên đầu anh em họ chúng ta mà "chào hỏi".

    Chúng ta chẳng dám đánh trả, ôm đầu chạy tán loạn khỏi căn phòng. Đại bá tức giận không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, hướng chúng ta mắng: "Cút, con mẹ nó, cút hết cho ta!"

    Chúng ta chạy thoát cũng không dám ở chỗ này đợi, mặt mày xám xịt chạy khỏi nhà anh họ.

    Mặc dù ta không biết mấy anh em họ kia trở về thế nào, nhưng sau khi ta về nhà không bao lâu, cha ta liền trở về. Cha ta sắc mặt âm trầm khó coi, về đến nhà không nói lời nào, cầm lấy cây gậy trong viện, đánh ta một trận.

    Ta bị đánh tán loạn, cảm thấy mình oan uổng vô cùng, từ đầu đến cuối, ta chưa từng đụng đến tân nương tử dù chỉ một chút a.

    Ta một bên trốn tránh cây gậy trong tay cha, một bên ủy khuất hô to.

    Mãi lúc sau, cha ta mệt mỏi, mới vứt cây gậy trong tay, vặn lấy lỗ tai ta, mang ta đi sang nhà đại bá.

    Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyện xảy ra ở nhà anh họ liền bị truyền ra ngoài, trên đường vô tình gặp phải người trong thôn, ánh mắt họ nhìn ta cực kỳ quái dị.

    Trong lòng ta cực kỳ ủy khuất, chẳng qua lúc này cha ta đang nổi nóng, ta cũng đành ngoan ngoãn không dám nói gì, thành thành thật thật theo cha ta đi sang nhà đại bá.

    Lúc đến nhà đại bá, cả nhà họ sắc mặt đều khó coi, cũng không cho chúng ta vào cửa. Cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể đem ta trở về.

    Đến tối, cha ta từ bên ngoài trở về, sắc mặt âm trầm, trực tiếp tát ta mấy bạt tay, tức giận "hừ" một tiếng liền trở về phòng. Mà mẹ ta, lúc nào cũng thương yêu ta, cuối cùng vẫn nhịn không được tát ta thêm một bạt tay.

    Quan hệ của mấy anh em cha ta cũng không tệ, cũng bởi vì chuyện này, khẳng định thế nào cũng xảy ra mâu thuẫn.

    Bây giờ cũng không cần tra ra ai thừa lúc hỗn loạn làm tân nương tử ra máu, dù sao bây giờ gia đình đại bá cũng hận chúng ta đến chết.

    Ta trở lại căn phòng của mình, cảm thấy vô cùng ủy khuất, đồng thời cũng khó tránh cảm thấy một chút khủng hoảng. Chuyện tình xảy ra quá mức đột ngột, bây giờ nghĩ lại cũng có chút sợ, lúc ấy chẳng may làm ra hỗn loạn càng lớn, có lẽ mấy anh em chúng ta có thể đã bị gia đình đại bá đánh chết tươi.

    Có chút bất an nằm trên giường, cả một đêm ta đều ngủ không an ổn.

    Ngày hôm sau, bỗng nhiên bên ngoài truyền vào tiếng huyên náo, khiến ta bị đánh thức, làm ta còn tưởng cuối cùng gia đình đại bá nhịn không nổi nữa, sáng sớm đã sang tìm ta gây phiền phức, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài.

    Ra đến bên ngoài, nhìn thấy cha mẹ mặt mũi tràn đầy lo lắng, lôi kéo ta chạy sang nhà đại bá, đến đó, ta thấy không ít người trong thôn đang tụ tập ngoài cửa nhà đại bá, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Vào tới nhà đại bá, mấy anh em họ kia của ta, sắc mặt tái nhợt đứng trong viện, vẻ mặt sợ hãi. Nhà chính bên kia lại truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt của đại bá mẫu, khiến tâm ta hoảng loạn không thôi.

    Cha mẹ ta vội vàng lao vào trong nhà chính, ta cũng không có đi vào theo mà tới bên cạnh mấy anh em họ.

    "Trương Hổ, xảy ra chuyện gì?" Ta thấp giọng hỏi một tên em họ trong số đó.

    Sắc mặt Trương Hổ trắng bệch nhìn ta, lắc lắc đầu không trả lời.

    "Đến cuối cùng xảy ra chuyện gì?" Ta gấp gáp, nghe tiếng khóc của đại bá mẫu từ nhà chính truyền ra, nội tâm ta càng có cảm giác bất an mãnh liệt.

    Cuối cùng, mấy anh em họ cũng có chút cà lăm đem chuyện tình đơn giản kể cho ta nghe, nghe xong, cả người ta cứng ngắc đứng đó.

    Anh họ chết rồi?

    Bị chính chị dâu vừa mới cưới về dùng kéo đâm chết!

    Mà chị dâu cũng đã chết, tự vẫn chết!

    Tinh thần nàng không phải không bình thường sao? Làm sao có thể dùng đến thủ đoạn cực đoan như vậy?

    Lúc này cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, ta lao nhanh vào nhà chính.

    Nhà chính phân ba phòng, bên trái là tân phòng của anh họ, bên phải là phòng đại bá.

    Đi tới cửa phòng của anh họ, một mùi máu tươi tanh nồng truyền đến, tình cảnh bên trong phòng lúc này hết sức huyết tinh, anh họ chị dâu nằm song song trên giường, cổ của bộn họ đều có một lỗ máu.

    Sắc mặt anh họ dữ tợn, dường như trước khi chết từng giãy giụa. Mà sắc mặt chị dâu trái lại bình tĩnh, thậm chí khiến ta có cảm giác trước lúc chết nàng đang.. cười.

    Trên giường, mặt đất, khắp nơi đều là máu, trong đó nổi bật nhất chính là bộ xiêm y màu đỏ trên người chị dâu, một bộ đồ mới màu đỏ chót, vô cùng chướng mắt.

    Thời điểm kết hôn, nhà gái đều sẽ có một bộ đồ mới màu hỏa hồng. Đại diện cho hồng hồng hỏa hỏa tâm ý.

    Nhưng là.. nếu là vào lúc chết mang oán, lại một thân đại hồng y, liền mang ý nghĩa không giống nhau lắm!
     
    Đôi dép thích bài này.
  4. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 2: Trở mặt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoại trừ những thứ ở bên ngoài, phía trên đầu giường của bọn họ, ở trên vách tường trắng noãn còn có vài chữ có chút xinh đẹp, đặc biệt dùng máu tươi viết lên.

    "Ta sẽ trở lại, tất cả các ngươi đều phải chết!"

    Chữ viết bằng máu tươi phối hợp với tình cảnh thê thảm trong phòng, khiến tâm ta không biết vì sao mà có cảm giác rét lạnh.

    Đột nhiên vào lúc này, đại bá mẫu một mực ở cạnh giường kêu khóc thảm thiết bỗng như phát điên, lao tới trước người ta, vừa đánh vừa đá, kêu gào rằng chính chúng ta hại chết con của bà.

    Ta ôm đầu chạy khỏi nhà chính mà đại bá mẫu cũng điên cuồng đuổi theo ra ngoài, chạy thẳng vào phòng bếp, cầm theo cái dao phay lao ra, ở trong sân đuổi mấy anh em ta chạy khắp nơi.

    Cha ta cùng bọn người trong thôn vội vàng chạy đến ngăn đại bá mẫu, đoạt lấy con dao phay. Lúc này đại bá mẫu vẫn chưa chịu buông tha, lại bắt đầu cắn, điên cuồng kêu khóc, hướng mấy anh em ta mắng to: "Đồ súc sinh các ngươi, đồ tạp chủng chó chết, hại chết con ta, các ngươi sẽ chết không yên, cả nhà các ngươi đều chết không được tử tế.."

    Mặc dù biết đại bá mẫu vì anh họ chết mà bị kích thích không nhẹ nhưng khi nghe bà đem người trong thôn mắng khó nghe như vậy, lòng chúng ta cũng không dễ chịu.

    Ta cùng các anh em khác sắc mặt vô cùng khó coi, sắc mặt của bọn người cha ta cũng khó nhìn không kém.

    Có lẽ đại bá mẫu cũng cảm thấy không thể làm được gì chúng ta nên trực tiếp ngồi dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa mắng, mắng cực kỳ khó nghe, dường như đem Trương gia chúng ta mỗi người đều mắng một lần.

    Người trong thôn thấy an ủi không có hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng đó nhìn đại bá mẫu khóc la om sòm.

    Cha ta cùng hai vị huynh đệ khác của người lúc này sắc mặt tái xanh, nhưng là cũng không cùng đại bá mẫu tính toán.

    Nhưng mà hai vị thẩm thẩm kia của ta thì thật sự không vừa!

    Lúc mới bắt đầu nghe đại bá mẫu mắng, hai người còn có thể nhẫn nhịn, nhưng về sau, càng mắng càng khó nghe, lại còn không muốn dừng, cuối cùng hai vị thẩm thẩm mặc kệ tất cả, trừng mắt lao đến trước mặt đại bá mẫu.

    "Đại tẩu, mắng thế là được rồi!" Tam thẩm liếc mắt nhìn đại bá mẫu ngồi dưới đất, lạnh lùng nói: "Con của ngươi chết thì liên quan gì đến chúng ta? Nó là bị nàng dâu mới mua kia của ngươi giết, muốn trách thì phải trách lúc trước tại sao nhà ngươi lại dùng tiền mua phải cái tai họa này!"

    Tính tình tam thẩm thật ra còn tốt một chút, chứ tứ thẩm thì mạnh mẽ rất nhiều.

    Cha ta có bốn anh em, bốn người cưới dâu, trong đó mẹ ta được xem là dịu dàng nhất, mà tứ thẩm lại có tính tình mạnh mẽ nhất, tính cả mọi người trong thôn đều có thể xếp đầu.

    "Đại tẩu, ngươi cũng đừng quên, các ngươi có thể mua được nàng dâu này, một phần tiền trong đó cũng là do nhà chúng ta cho mượn đây này!" Tứ thẩm nhìn đại bá mẫu, âm dương quái khí nói: "Nhìn xem với cái điều kiện kinh tế nhà các ngươi, lấy cái gì để cưới vợ? Vốn dĩ cũng không muốn cùng các ngươi so đo việc này, nhưng nhìn xem, ngươi mắng hăng như vậy, ta thật không nuốt nổi cục tức này. Bây giờ trả tiền, nhận tiền xong, sau này tuyệt đối không bao giờ bước vào cửa lớn nhà các ngươi nữa!"

    Lời nói của tứ thẩm có chút ngoan tuyệt, dù sao anh họ vừa mới xảy ra chuyện, bà liền nói ra mấy lời này với đại bá mẫu, thật sự có chút không có tình người.

    Tứ thúc chau mày, bước nhanh đến cạnh tứ thẩm, thấp giọng nói gì đó. Mà tứ thẩm vốn nổi tiếng mạnh mẽ, lại bị đại bá mẫu mắng như thế, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

    Đột nhiên tứ thẩm đem tứ thúc đẩy ra, chỉ thẳng vào mặt tứ thúc chửi ầm lên: "Trương Dũng, ngươi là thứ đức hạnh hèn hạ, ngươi xem người ta có coi ngươi là người một nhà không, bây giờ ngươi còn che chở người ta? Vừa rồi ngươi không nghe bà ấy mắng sao? Lão nương ta là loại người nào chả lẽ ngươi không biết, có khi nào ta phải chịu qua ủy khuất như vậy chưa? Ta cũng không cùng nhà này chấp nhặt, bây giờ trả tiền, ta lập tức rời đi.."

    "Ngươi đủ chưa!" Tứ thúc cũng nổi giận gầm lên một tiếng, đi tới một bước, nắm lấy cánh tay tứ thẩm, đem nàng lôi ra ngoài cửa viện.

    "Trương Dũng, ngươi chính là kẻ chết nhát!" Tứ thẩm mạnh mẽ thoát ra khỏi tay tứ thúc, hai tay hướng mặt tứ thúc cào tới, toàn bộ sức lực đều dùng, chỉ chó mắng mèo hét: "Bị người ta chỉ thẳng vào mũi mắng cũng không dám lên tiếng, người ta có xem ngươi là huynh đệ không, ngươi vậy mà vẫn còn mặt dày đeo bám. Lúc trước lão nương mắt mù, sao lại có thể gả cho loại người hèn nhát như ngươi.."

    Tứ thúc sợ vợ, trong thôn ai cũng biết, đối mặt với tứ thẩm đang điên cuồng mạnh mẽ, tứ thúc có chút chống đỡ không nổi, trên mặt trên cổ lại xuất hiện thêm mấy vết máu.

    Nhìn thấy lại sắp xuất hiện một trận náo loạn nữa, đại bá mẫu đột nhiên từ dưới đất bò dậy, thừa dịp không ai chú ý, điên cuồng lao đến cạnh tứ thẩm, hung hăng đưa tay bóp cổ nàng.

    "Tiện nhân, ta giết ngươi.."

    Ở đây, vì chuyện thình lình vừa xảy ra, tất cả mọi người ai cũng sững sờ, trong giây lát chưa thể lấy lại tinh thần.

    Thân hình đại bá mẫu so với tứ thẩm khỏe mạnh hơn chút, hai tay như kìm sắt gắt gao bóp lấy cổ tứ thẩm không buông, sắc mặt dữ tợn. Tứ thẩm dùng sức giãy giụa, nhưng lại không thể thoát ra, sắc mặt đỏ lên, hô hấp khó khăn.

    Tứ thúc ở gần đó nhất, vội vàng chạy đến kéo đại bá mẫu, nhưng đại bá mẫu điên thật rồi, tứ thúc có làm thế nào cũng không thể kéo được nàng, cũng không thể khiến nàng buông tay.

    Vào lúc này, người em họ Trương Hổ của ta liền xông đến, nổi giận gầm lên một tiếng: "Thả mẹ ta ra!"

    Trương Hổ đạp một cái, trực tiếp đạp trúng đại bá mẫu, một đạp này lực không nhẹ. Đại bá mẫu không tự chủ được phải buông lỏng tứ thẩm ra, bị đạp văng ra xa hơn một mét, nằm trên đất.

    "Ngươi, con mẹ nó, tiểu tạp chủng!" Lúc này, đại bá đang đứng trầm mặt ở nhà chính cũng nổi giận, quơ lấy thanh xẻng cài cửa chính, liền hướng đầu Trương Hổ "chào hỏi".

    Bản thân Trương Hổ có chút nóng nảy, thân thể lại khỏe mạnh, lại thêm một bụng tức giận vẫn còn đang kìm nén trước đó, lúc này quyết định không tránh né.

    Trương Hổ trực tiếp giơ tay lên, mạnh mẽ chịu một xẻng của đại bá, sau đó liền bắt được cái xẻng kia, đột nhiên kéo một cái.

    Đại bá không kịp chuẩn bị, nhẹ buông tay, chiếc xẻng liền bị Trương Hổ lấy đi.

    "Ầm!" Trương Hổ vung cái xẻng lên, đập lên đầu vai của đại bá, trực tiếp đập cho đại bá ngã ngồi trên đất.

    Trương Hổ đỏ mắt lại muốn đánh tiếp, cha ta cùng hai vị đại thúc vội vàng xông đến, vất vả ngăn Trương Hổ lại.

    Cái xẻng trong tay Trương Hổ bị lấy đi, bất quá trên mặt hắn vẫn còn một phần lệ khí.

    Tứ thúc thấy vậy, tức giận mắng Trương Hổ, ấy vậy mà hắn vẫn một mặt không phục, căn bản không sợ tứ thúc, quay người đem tứ thẩm đang kịch liệt ho khan đỡ dậy.

    Tứ thẩm hét chói tai muốn xông đến đại bá mẫu lại bị tứ thúc ngăn lại.

    "Con mẹ nó, Trương Dũng, ngươi có còn là nam nhân không? Vợ ngươi bị người ta ức hiếp thành cái dạng này rồi ngươi còn chưa chịu động thủ? Ngươi có phải muốn nhìn ta chết ngươi mới vừa lòng không?" Tứ thẩm gào khóc, dây dưa không dứt.

    Sắc mặt tứ thúc cực kỳ khó coi, cũng không lên tiếng, mặc kệ tứ thẩm làm loạn khóc lóc om sòm, cứng rắn lôi kéo tứ thẩm rời đi.

    Sau khi cả nhà tứ thúc rời đi, tam thẩm lén lút nhìn qua vợ chồng đại bá, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng kéo hai anh em họ của ta rời khỏi.

    Cha ta cùng tam thúc muốn đến nâng vợ chồng đại bá lên nhưng đại bá không chịu, mắt đỏ hồng hướng cha ta cùng tam thúc mắng một trận, cực kỳ khó nghe.

    Nhìn thế nào cũng không giống anh em ruột thịt mà càng giống kẻ thù một mất một còn hơn.

    Tam thúc cực kỳ tức giận, quăng đến một câu "Đã thế này thì sau này không cần qua lại nữa" sau lại tức giận, thở phì phò rời đi.

    Mặc dù mẹ ta tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bị đại bá mẫu mắng như vậy cũng có chút chịu không nổi, lại thêm bộ dạng của đại bá, cuối cùng cũng bùng phát tức giận, không để ý đến cha ta, trực tiếp lôi ta rời khỏi nhà đại bá.

    Về đến nhà không bao lâu, cha ta cũng quay về, tâm trạng cực kỳ xấu.

    Ở nhà mình, mẹ ta tất nhiên không cần cố kỵ, tức giận kìm nén đã lâu liền phát tiết trên đầu cha ta.

    "Cái khác ta cũng không muốn nói, nhà hắn lúc trước cũng đến nhà ta hỏi mượn năm ngàn, bây giờ ngươi đòi trở về!" Mẹ ta thở phì phò nói: "Những năm nay, chúng ta giúp họ ít sao, hảo tâm chẳng được báo đáp, còn la ó, trước mặt toàn thôn bị mắng khó nghe như vậy, ta.."

    "Được rồi, được rồi, làm sao ngươi cũng giống như tứ muội kia?" Cha ta cũng có chút phiền: "Đừng làm loạn nữa, nếu ngươi vẫn còn tức giận nhìn không nổi, thì mấy ngày nay cố mà tránh mặt nhà đại ca. Chuyện lần này, đối với bọn họ cũng là đả kích quá lớn."

    "Như vậy cũng không thể đổ hết lên đầu chúng ta a!" Mẹ trực tiếp cắt ngang lời cha, giận dữ nói: "Con bọn họ chết thì liên quan gì đến chúng ta? Lại còn ngay trước mặt thôn dân, cầm dao đuổi chém, mắng mỏ khó nghe như vậy, có ai chịu nổi."

    Cha ta đen mặt, cũng không lên tiếng, có lẽ trong lòng cha ta đối với chuyện hôm nay cũng có chút oán trách.

    Ta thận trọng lặng lẽ trở về phòng, hiện tại tâm tình cha mẹ không tốt, chẳng may đem lửa giận ném lên đầu ta, khó trách lại bị đòn một trận.

    Xế chiều ngày hôm đó, công việc nhà đại bá đều lu bù lên, dường như là chuẩn bị hạ tán anh họ chị dâu, dù sao khí trời bây giờ quá nóng bức, thi thể không thể để quá lâu.

    Nhà ta cùng nhà hai thúc thúc cũng không có ai đi giúp, trong thôn chỉ có một ít người trong họ Trương là đến giúp một tay, cứ như vậy nên một số chuyện đồn thổi trong thôn ngày càng nhiều.

    Buổi tối chạng vạng, một cái quan tài được mang ra từ nhà đại bá, theo hướng thôn Vĩ Phương mà đi.

    Nơi ngọn núi phía sau thôn có một bãi nghĩa địa, đa phần người trong thôn chết đều chôn ở đó.

    Không có cờ chiêng mở đường cũng không có nhạc tang đi theo, chỉ có người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đại bá đỡ lấy đại bá mẫu, khóc sướt mướt đi theo cạnh quan tài, nhìn tỉnh cảnh này mọi người đều cảm thấy hết sức xót xa.

    Chỉ có một đứa con trai độc nhất, lại vừa có việc vui ngay hôm qua, hôm nay đã âm dương chia cắt, hai người già làm cha làm mẹ này phải nhận đả kích khó có thể tưởng tượng được.

    Ngay lúc người trong thôn khiêng quan tài sắp ra khỏi thôn, trước cửa nhà tứ thúc ở ven đường đột nhiên nổi lên tiếng pháo nổ.

    Tiếng pháo đột ngột vang lên này khiến tất cả mọi người đều sửng ờ, đằng trước đem quan tài hạ táng, đằng sau đã đốt pháo lên, đây là một điềm cực xấu.

    Thế nhưng điều khiến mọi người chịu không nổi là Trương Hổ đem một cái loa lớn đặt trước cửa nhà, để âm lượng lớn nhất, sau đó là một chuỗi âm nhạc mang âm hưởng vui mừng truyền đến.

    "Hôm này là ngày tốt, tháng tốt, mọi sự đều có thể thành.."
     
    Đôi dép thích bài này.
  5. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 3: Ai giết bọn hắn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện này rõ ràng là khi dễ người, thật quá đáng.

    Không chỉ vợ chồng đại bá sắc mặt phẫn nộ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, một số người trong thôn cũng cau mày nhìn về hướng cửa nhà tứ thúc.

    Cha ta mang theo ta chạy nhanh đến cửa nhà tứ thúc, đen mặt đối diện Trương Hổ đang đứng ở cửa hét: "Hỗn tiểu tử, ngươi làm gì đó? Nhanh đem loa tắt!"

    "Nhị thúc!" Trương Hổ cười hì hì, đưa cha ta điếu thuốc, nhưng lại không có chút gì gọi là muốn đem loa tắt.

    Cha ta cũng không thèm để ý hắn, đi đến chỗ cái loa, trực tiếp rút dây ngắt điện.

    Trương Hổ cũng không ngăn cản, vẫn như cũ đứng đó cười hì hì, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được, bây giờ có tắt loa cũng không quan trọng.

    Bỗng nhiên lúc này, trong viện nhà tứ thúc truyền ra tiếng cãi nhau, hình như là tứ thẩm ngăn cản tứ thúc, nếu không tên tiểu tử Trương Hổ này cũng không dám vào lúc này mà đốt pháo còn mở nhạc mừng. Đây nhất định là ý của tứ thẩm, chắc vì chuyện xảy ra ở nhà đại thúc sáng nay, nhưng là làm như vậy cũng có chút tuyệt tình.

    Cha ta đen mặt đi vào sân nhà tứ thúc, định đi khuyên giải tứ thúc tứ thẩm, mà đại bá cùng đại bá mẫu cũng không đến tìm họ gây phiền toái, lúc này, họ chỉ muốn mau chóng an táng cho anh họ, chị dâu, bây giờ cũng chỉ có thể nén cơn giận này xuống.

    Bên kia, mấy anh em họ khác cũng đến đây, lặng lẽ hướng Trương Hổ giơ ngón tay cái, hiển nhiên họ cũng vì hành động ngày hôm qua của đại bá mẫu mà sinh phản cảm, cách làm này của Trương Hổ cũng giống như giúp bọn họ xả được cơn giận.

    Nhìn mấy tên kia hi hi ha ha, bộ dáng vô cùng đắc ý, ta chau mày, nhưng là lúc này cũng không phải lúc nên nói, dù sao hôm qua đại bá mẫu vừa cầm dao chặt, vừa mắng khó nghe như vậy, trong lòng ta thật sự cũng cảm thấy không thoải mái.

    Mấy ngày sau đó, trong thôn trở nên cực kỳ náo nhiệt, đại bá mẫu cả ngày chửi đổng, từ đầu thôn đông mắng đến đầu thôn tây.

    Tam thẩm tứ thẩm cuối cùng nhịn không nổi, cũng tham gia cùng đại bá mẫu, cùng mắng nhau, mắng cực kỳ khó nghe, người trong thôn cả ngày xem náo nhiệt, tam thúc tứ thúc có khuyên thế nào cũng vô dụng.

    Mẹ ta cũng bị làm cho tức giận đến khó chịu, nhưng lại bị cha ta ngăn cản nên không có gia nhập vào hàng ngũ mắng nhau kia.

    Mấy anh em họ kia của ta tức không chịu nổi, nửa đêm rủ nhau đi đập cửa cùng cửa sổ nhà đại bá, đập xong lại chạy, thỉnh thoảng còn ném mèo chết vào trong viện. Mặc dù không có ai thấy bọn họ làm nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì sẽ biết mấy tên kia không thoát khỏi liên can.

    Cứ như vậy, quan hệ giữa nhà đại bá cùng mấy nhà chúng ta ngày càng xấu, cứ như kết thù, đại bá mẫu mỗi ngày lại càng chửi mắng ác liệt hơn nữa.

    Mấy ngày tiếp theo, trận chiến mắng chửi càng ngày càng kịch liệt, còn đánh nhau hết mấy lần. Huynh đệ tương tàn, nhanh chóng thành đề tài nói chuyện của người trong thôn.

    Cho đến ngày hôm đó, như thường lệ, sáng sớm đại bá mẫu chửi đổng lên, bất quá hôm nay mắng có chút khác với lúc trước.

    Đại bá mẫu trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần càng ngày càng có vấn đề, có chút điên điên khùng khùng, bà khàn giọng đứng bên đường mắng: "Hôm nay là thất đầu hồi hồn của con trai ta, những tên súc sinh đã hại chết hắn, một tên cũng không chạy được.."

    Tam thẩm tứ thẩm lại nhảy ra cùng đại bá mẫu mắng nhau, đối với cảnh tượng này, mấy ngày nay người trong thôn đã không còn kinh ngạc.

    Đêm đến, thừa dịp cha mẹ ngủ say, ta len lén chạy ra khỏi nhà.

    Đi tới đầu thôn, mấy anh em họ kia đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy ta đến sau, Trương Hổ thấp giọng trách cứ: "Làm sao tới muộn như vậy?"

    "Đừng nói nhảm, có thể trốn ra là may rồi, lúc leo tường suýt nữa là thủng quần ta!" Ta tức giận đáp lại một câu, thấp giọng nói: "Đồ đã chuẩn bị xong?"

    "Tất nhiên!" Bọn người Trương Hổ lung lay cái túi, hừ hừ nói: "Tối hôm nay lại đi xả giận!"

    Nửa đêm ta chạy đến chỗ này chỉ có một mục đích rất đơn giản, đó là cùng mấy người Trương Hổ đi đập cửa sổ cùng cửa nhà đại bá.

    Thật không có cách, gần đây bị đại bá mẫu mắng chửi quá oan uổng, đứng ở cửa nhà chửi đổng lên, không trải qua sẽ không hiểu được.

    Tranh thủ lúc cha mẹ ngủ thiếp đi, ta cũng theo mấy anh em đi trút giận.

    Bên trong túi vải là mấy con chuột chết, cùng mấy hòn đá đồ vật linh tinh, là vũ khí chủ yếu của chúng ta đêm nay.

    "Chúng ta chỉ có nửa phút, đại bá từ nhà chính vọt đến cửa sân bên kia, chúng ta ngay lập tức chạy, không thể để hắn bắt được!" Trương Hổ thấp giọng dặn.

    "Yên tâm, đến lúc đó ta khẳng định sẽ không chậm hơn các ngươi!" Ta thuận miệng đáp.

    Mấy người chúng ta lén lút đi tới cửa sân trước nhà đại bá, mấy anh em họ kia của ta đều là lão luyện, leo tường hết sức nhanh nhẹn, chỉ mấy bước liền chui lên đầu tường nhà đại bá, một phần cũng do đầu tường nhà đại bá tương đối thấp.

    Ngồi trên đầu tường, chúng ta cầm trong tay mấy hòn đá nhỏ, có chút hưng phấn, đồng loạt hướng cửa chính lẫn cửa sổ nhà đại bá chọi tới, cùng lúc đem mấy xác chuột chết ném ra.

    Cửa sổ nhà chính bị ném nát, loại chuyện lén lút này thật sự cực kỳ kích thích, đang chuẩn bị bỏ chạy, Trương Hổ đột nhiên kéo chúng ta.

    "Mấy ca đừng hoảng hốt, có điểm là lạ!" Trương Hổ nhìn xem hướng nhà chính, thấp giọng nói với chúng ta.

    Theo Trương Hổ hướng mắt về nhà chính bên kia, chúng ta xác thực phát hiện có chỗ không đúng.

    Nhà chính không có bật đèn, cũng không có bất kỳ âm thanh gì, rất yên tĩnh.

    Theo lý thuyết, xem như là ngủ nhưng sao có thể ngủ trầm như thế, đập cửa sổ cửa chính, âm thanh cũng không nhỏ, không thể nào một chút phản ứng cũng không có!

    Lúc này Trương Hổ lại đem một cục đá còn lại trong tay ném ra, đập vào cửa nhà chính vang lên ầm ầm, nhưng mà bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

    Chuyện này có chút kỳ quái!

    Trời tối, đêm yên tĩnh, ta không hiểu sao lại có chút luống cuống, muốn về nhà.

    Mà Trương Hổ lại trực tiếp nhảy xuống tường, đi vào trong viện, mấy anh em họ kia cũng nhảy xuống theo. Bây giờ nếu một mình trở về, chẳng phải ta quá mức nhát gan sao, đành phải kiên trì theo sau nhảy vào trong viện đại bá.

    Lá gan Trương Hổ lớn nhất, thận trọng mò tới trước cửa nhà chính, nhẹ nhàng đẩy cửa nhà chính một chút.

    Cửa nhà chính bị đẩy ra một khe hở nhỏ, ta cùng mấy anh em họ cũng vây quanh, có chút hiếu kỳ.

    Hơn nữa đêm, cửa nhà chính không khóa, bên trong cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ vợ chồng đại bá không có nhà?

    Cửa nhà chính từng chút từng chút mở ra, chúng ta cứ như là trộm thăm dò vào bên trong.

    Nhờ vào ánh sao yếu ớt, lúc này chúng ta mới thấy được tình cảnh trong phòng.

    "A~!" Cũng không biết là ai hoảng sợ thét lên trước, trong bóng đêm yên tĩnh cực kỳ chói tai.

    Mấy anh em ta ngã ngồi trên đất, dùng cả tay lẫn chân bò ra cửa nhà chính.

    Bên trong nhà chính, vợ chồng đại bá cũng ở đây, bọn họ ngồi ngay ngắn trong đó.

    Khắp phòng đều là máu tươi, mùi máu tanh nồng đậm cực kỳ gay mũi.

    Ánh mắt bọn họ mở lớn, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, giống như trước khi chết nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

    Trên cổ bọn hắn, có một lỗ máu rất lớn, cùng với cảnh lúc anh họ chị dâu chết, giống nhau như đúc.

    Một màn như thế, thật sự quá âm trầm kinh dị.

    Ai giết bọn hắn?
     
    Đôi dép thích bài này.
  6. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 4: Quấn mộ phần đi ba vòng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta cùng mấy anh em bị dọa sợ chạy tán loạn, trong lúc leo tường ra ngoài suýt chút nữa còn bị ngã cắm đầu xuống đất.

    Hoảng sợ gào thét chạy về nhà, cha mẹ đang ngủ cũng bị đánh thức, bọn họ lập tức chạy nhanh đến nhà đại bá.

    Lúc mà cha mẹ ta cùng tam thúc tứ thúc đến được nhà đại bá, nhìn thấy cảnh tượng kia cũng bị dọa đến sợ hãi.

    Hôm nay là thất đầu của anh họ, bên trong nhà chính vẫn còn hương nhang thơm, hương thơm vẫn chưa bay hết, có nghĩa là vợ chồng đại bá chết cũng chưa lâu.

    Có lẽ là do mấy anh em ta bị dọa sợ hét quá lớn, đem hàng xóm xung quanh đánh thức, thôn dân liền tò mò vây quanh, biết được đại bá cùng đại bá mẫu đã bị hại, không ít người sắc mặt sợ hãi nói do chị dâu hồi hồn về giết người.

    Dù sao trước đó, lúc chị dâu chết mặc áo đỏ, mà cái này trong thôn được xem là việc cực kỳ kiêng kỵ.

    Nghe được người trong thôn nói chuyện này, sắc mặt mấy người chúng ta cũng thay đổi, mặc dù ta không tin mấy chuyện quỷ quái thế này nhưng quả thật lúc này cũng bị dọa có chút luống cuống.

    Ở bên trong nhà đại bá đợi một lúc, cuối cùng tam thẩm tứ thẩm dẫn đầu rời đi, trong mấy ngày nay hai người cùng đại bá mẫu mắng chửi nhau, mặc dù mạnh mẽ nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi có chút sợ hãi.

    Cha ta cùng tam thúc tứ thúc ở lại chỗ này xử lý hậu sự, ta cùng mẹ ta còn có mấy anh em họ trở về, chuẩn bị trời sáng lại đến.

    Trong lúc đi đến nhà tam thúc, trên đường im ắng, đột nhiên Trương Hổ lên tiếng: "Cái gì mà quỷ với không quỷ, ta không tin! Mấy ca đừng có mà như mấy bà cô lải nhải nữa, nếu thật sự là chị dâu đã chết kia tìm đến, như thế cũng tốt.."

    Vừa nói, nụ cười hắn trở nên có chút dâm tiện, cười hắc hắc nói: "Lần trước ta còn chưa có sờ đủ đâu, lần này nếu tới thật, hắc hắc.."

    Nghe hắn nói kiểu này, mấy anh em kia của ta cũng theo đó cười theo, mấy chốc đã xóa đi tâm lý sợ hãi cùng khẩn trương trước đó.

    Nhưng mà ta không có cái tâm lớn như bọn họ, trong nội tâm vẫn rất khẩn trương thấp thỏm, lặng lẽ theo mẹ về nhà.

    Nửa đêm về, đến sáng vẫn không ngủ được, nhắm mắt lại liền nhìn thấy cái cảnh tượng máu tươi đầm đìa cùng thân ảnh huyết hồng kia.

    Mãi cho tới lúc bình minh, rốt cuộc không chịu nổi nữa, cố gắng quét sạch những hình ảnh đáng sợ quỷ dị kia, thế nhưng tiếp tục lại bị tiếng chó sủa trong nhà nhao nhao không ngủ được.

    Ở nông thôn thường nuôi chó trong nhà, trông nhà canh cửa đúng thật là rất giỏi.

    Nhà ta cũng có nuôi một con chó vườn, nuôi cũng tầm mười năm, đúng là một con chó già.

    Ngày bình thường rất yên tĩnh, cũng cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù người lạ tới nhà cũng chỉ sủa một hai lần cảnh báo. Thế nhưng lần này nó lại kêu rất điên cuồng, tiếng sủa cũng có chút thê lương.

    Cũng không biết chuyện gì xảy ra, con chó già nhà ta thê lương sủa loạn, mấy con chó khác trong làng cũng bắt đầu ầm ĩ sủa theo.

    Ta cùng mẹ cũng nhanh chóng đi ra ngoài, tưởng có ăn trộm hay là cái gì.

    Kết quả phát hiện con chó già kia rất kỳ lạ, nó đứng trước cửa nhà chính, hướng cửa sân sủa loạn, trên người lông đều dựng hết lên, một bộ dáng bảo vệ chủ.

    Ta cùng mẹ muốn ra ngoài nhìn xem thế mà nó lại như phát điên, cắn ống quần ta, làm cái gì cũng không thả ta ra.

    Cái sự tình kỳ dị này khiến lòng ta có chút hồi hộp, đột nhiên khẩn trương nhìn về hướng cửa sân.

    Cứ như thế kéo dài chừng mấy phút, ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập cùng âm thanh lo lắng kêu gọi của cha ta truyền vào.

    Con chó già đứng chắn cửa nhà chính rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, ngoắc ngoắc cái đuôi trở về ổ của mình ngủ, ta cùng mẹ cũng nhanh chóng đi mở cửa.

    Cha ta nhìn thấy chúng ta, tựa hồ nhẹ nhõm thở dài một hơi, ngay sau đó sắc mặt khó coi, báo cho chúng ta một việc.

    Sau khi nghe cha ta nói, mẹ ta bị hù dọa suýt ngất, sắc mặt ta cũng xám ngắt, trợn mắt nhìn.

    Tam thẩm tứ thẩm cùng mấy anh em họ kia của ta.. đều đã chết.

    Chết trong nhà mình, vết thương chí mạng.. đều là bị thủng một lỗ máu trên cổ, cùng với tình cảnh vợ chồng đại bá chết, giống y như đúc.

    Đặc biệt là Trương Hổ, chết thảm nhất, ngoại trừ cái lỗ trên cổ, hạ thân hắn máu thịt be bét, giống như bị dã thú cắn xé.

    Ta chợt nghĩ đến hành động kỳ lạ của con chó già nhà ta, đột nhiên rùng mình.

    Lúc này ai dám nói là không có quỷ, thật sự chỉ có tự lừa mình.

    Tam thúc tứ thúc ở nhà khóc oa oa, trong thôn bỗng nhiên khủng hoảng, coi như lúc trước không tin có quỷ, bây giờ lại không thể không tin.

    Nhà đại bá, tam thẩm tứ thẩm cùng mấy anh em họ đều đã chết, dựa theo tình huống này, kế tiếp chắc chắn là nhà ta.

    Cha ta trở lại phòng, cầm một ít tiền, mang theo ta cùng mẹ vội vã rời khỏi thôn.

    Lúc này dù rằng trời đã sáng, nhưng hiện tại ta cũng bị dọa thần hồn nát thần tính, theo cha mẹ rời thôn, vẫn một mực bị dọa hãi hùng khiếp vía, sợ có cái quỷ gì đó đột nhiên từ trong bụi cỏ ven đường xông ra.

    Không đến nửa tiếng đồng hồ, cha mẹ đã dẫn ta đi tới thôn bên cạnh, cuối thôn có một cái tiểu viện nhỏ, nơi đây là chỗ ở của một bà đồng.

    Trước kia đối với loại người này, phản ứng đầu tiên của ta chính là khinh thường, khẳng định chính là loại lừa đảo. Mà hiện tại sau khi trải qua mấy chuyện kia, ta đã không có suy nghĩ như trước, cái loại suy nghĩ trước kia đã sớm bị ta ném ra sau đầu.

    Bà đồng tuổi tác không nhỏ, nhìn đã hơn sáu mươi tuổi.

    Biết được mục đích của chúng ta đến đây, bà đồng lúc bắt đầu hung hăng lắc đầu, nói mình đã lớn tuổi, không muốn đụng mấy chuyện như thế nữa, lúc sau, cha ta cắn răng lấy ra năm ngàn, đôi mắt bà đồng đục ngầu liền tỏa ra chút quang mang, cực kỳ sung sướng đồng ý.

    Nàng trở về phòng thu xếp đồ đạc một phen, sau đó liền theo chúng ta rời đi.

    Bà đồng theo chúng ta về tới thôn, nhưng không có trở về thôn mà đi đường vòng đến ngọn núi phía sau thôn.

    Mộ phần của anh họ và chị dâu được chôn cất ở đó, một ngôi mộ mới giữa những ngôi mộ khác.

    Bà đồng để ta quỳ gối trước mộ phần, ở trước mộ nàng mở túi xách, bên trong đều là giấy tiền vàng bạc. Nàng lấy ra một cái bật lửa đem những giấy tiền kia đốt đi, thấp giọng nói gì đó, ta nghe không rõ.

    Sau đó, nàng lại lấy từ trong túi ra mấy cây nhang, đốt lên, đưa cho ta cầm, sau đó ta dựa vào những gì nàng nói mà làm theo.

    Hiện tại ta cực kỳ sợ hãi, cũng không lo được cái gì, dựa vào những gì bà đồng dặn trên đường, ta hướng mộ phần dập đầu ba cái thật mạnh.

    "Anh họ, chị dâu, ta biết sai rồi, hai người tha cho ta đi.."

    Ta lặp đi lặp lại câu nói đó đến mấy lần, mấy lần sau, bà đồng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Cắm một cây nhang trước mộ, đi quanh mộ ba vòng, không được quay đầu lại!"

    Mặc dù không hiểu làm mấy việc đó có ý nghĩa gì, nhưng lúc này cũng chỉ có thể làm theo.

    Ta đứng dậy, đem một cây nhang đã đốt trong tay cắm xuống trước mộ phần, sau đó cầm mấy cây nhang còn lại đi vòng quanh mộ.

    Mộ phần không lớn, mở rộng bước chân, đi chừng bảy tám bước liền có thể đi hết một vòng.

    Vòng thứ nhất, không có cảm giác gì, giống đi đường bình thường.

    Mà đến vòng thứ hai, ta liền có cảm giác có gì đó là lạ.

    Trong cảm giác mơ hồ, dường như ngôi mộ so với ban đầu rộng lớn hơn một chút.

    Vòng đầu tiên, đi tám bước.

    Thế nhưng đến vòng thứ hai, vậy mà đi tới mười hai bước, so với vòng đầu tiên nhiều hơn bốn bước.
     
    Đôi dép thích bài này.
  7. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 5: Ngươi là đang chờ ta sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật sự là kỳ quái!

    Cũng giống như lúc trước, đều là đi vòng quanh mộ phần, làm sao số bước to nhỏ sẽ khác nhau đây?

    Mặc dù bây giờ là giữa ban ngày, nhưng cảm giác xung quanh lại trở nên có chút âm trầm, trong lòng ta bất giác có chút sởn tóc gáy.

    Đợi đến khi ta đi đến vòng thứ ba, đằng sau lỗ tai ta bỗng nhiên có một hơi thổi tới, thật lạnh, khiến ta không tự chủ được mà rùng mình một cái.

    Ta theo bản năng muốn quay đầu nhìn, mà lúc này đột nhiên nhớ tới lời bà đồng đã nói với ta không được quay đầu lại, ta cắn chặt hàm răng, hai chân có chút run rẩy cất bước đi tiếp.

    Chậm rãi bước, ta cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nặng, mỗi bước đi cũng càng lúc càng nặng hơn, cứ như sau lưng cõng theo một người. Quan trọng nhất là, sau lỗ tai cùng gáy của ta vẫn còn truyền đến từng đợt gió lạnh lẽo, giống như có người sau lưng cố ý thổi khí vào.

    Vòng thứ ba bước đi tính ra lại không đồng dạng, so với số bước hai vòng trước cộng lại còn muốn nhiều hơn, nhưng mà mảnh mộ phần này thật sự không có gì thay đổi a!

    Ta thở hổn hển đi hết vòng thứ ba, nhìn về phía bà đồng, dự định nói với nàng cái chỗ không đúng trong lòng ta cảm giác được, lại phát hiện sắc mặt bà đồng cùng cha mẹ ta trở nên cực kỳ khó coi.

    Thuận theo ánh mắt của bọn họ nhìn lại, giấy tiền bà đồng đốt cùng cây nhang thơm ta cắm trước mộ phần trước đó, đều đã bị dập tắt. Mà mấy cây nhang còn trong tay ta lúc này lại bốc lên khói xanh nhàn nhạt.

    "Đi!" Đối mặt với tình huống này, bà đồng cũng không nói thêm gì, sắc mặt có chút âm trầm mang theo chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.

    Trên đường trở về thôn, cha mẹ ta có chút bận tâm, khẩn trương nhìn bà đồng, hỏi nàng, rốt cuộc bên nghĩa địa là chuyện gì xảy ra.

    Bà đồng cũng không giải thích quá nhiều, chỉ trầm mặt nói người ta không đồng ý buông tha ta, đoán chừng có thể đêm hôm nay sẽ tới tìm ta.

    Cha mẹ ta bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tâm ta cũng treo trên cuống họng.

    Bà đồng theo chúng ta về đến nhà, từ bên trong cái túi nàng đeo bên người lấy ra hai cái gương đồng nhỏ, một cái treo ở khung cửa phòng ta, một cái treo đặt ở cửa sổ phòng ta.

    Tiếp đó, nàng lại lấy ra bột bao tàn nhang, đều đều rãi trước cửa phòng ta.

    Bà đồng cùng cha mẹ cũng không chờ tại phòng ta mà là đến căn phòng cha mẹ. Bà đồng dặn ta, bất luận là ai gõ cửa, cũng tuyệt đối không được mở cửa, cũng không được phát ra bất cứ âm thanh nào.

    Trong lòng ta sợ hãi, mà cha mẹ ta cũng không yên, muốn ở lại giúp ta. Nhưng bà đồng không có đồng ý, nhất định phải để ta tự mình chờ trong phòng mới được. Nàng còn nói, chỉ cần có thể sống qua đêm nay, nàng liền có biện pháp giúp ta thoát thân.

    Chờ cha mẹ ta rời đi, trong lòng ta càng sợ hơn, không dám tắt đèn, cũng không dám ngủ, cứ như vậy trơ mắt nhìn cửa phòng cùng cửa sổ.

    Đến lúc trời tối, ta có chút bối rối, cảm giác mí mắt có chút nặng.

    Mà ngay lúc này, đèn trong phòng đột nhiên lấp lóe.

    Trong lòng ta run lên bần bật, tỉnh cả ngủ.

    "Gâu gâu gâu.." Bên trong viện, tiếng con chó già lại một lần nữa điên cuồng thê lương sủa lên.

    Chỉ vẻn vẹn vài tiếng, sau đó thanh âm của con chó già biến mất, bên ngoài hoàn toàn tĩnh mịch.

    "Phanh phanh!" Hai tiếng nổ vang rất nhỏ truyền đến, hai cái gương đồng treo ở khung cửa phòng cùng cửa sổ phòng ta đột nhiên nổ vỡ ra, mảnh vỡ rơi xuống một chỗ.

    Cùng lúc đó, đèn trong gian phòng đang lấp lóe ánh sáng bỗng nhiên dập tắt.

    Bên trong gian phòng một màu đen kịt, tâm ta lập tức nhảy lên tới cổ họng.

    Bị cúp điện?

    Làm gì trùng hợp như thế chứ?

    Ta muốn hét gọi cha mẹ cùng bà đồng nhưng lúc này nhớ tới lời bà đồng đã căn dặn, không cho ta gây ra bất cứ âm thanh gì.

    Ta có chút run rẩy che miệng của mình, đi đến bên giường, trực tiếp chui xuống gầm giường, nín thở.

    Căn phòng tối thui, nhờ vào ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, ta ghé vào dưới giường, vậy mà thấy khóa trái cửa phòng tự động mở ra. Mà tàn nhang trước cửa phòng giống như bị một cơn gió thổi qua, cũng biến mất.

    Thân thể ta run rẩy, duy trì tư thế cứng ngắc, trốn ở dưới giường, không dám di chuyển.

    Bên trong gian phòng, một chút động tĩnh cũng không có, trốn dưới gầm giường đợi mười mấy phút, vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc đó, lúc mới bắt đầu còn không sao, nhưng thời gian lâu sau đó, toàn thân liền có chút đau nhức.

    Ta thận trọng chậm rãi di động thân mình, muốn đổi tư thế thoải mái một chút.

    "Ầm.." Chân ta đụng phải chân giường, phát ra một tiếng rất nhỏ.

    Nhưng là trong phòng yên tĩnh, tiếng vang này phá lệ lộ ra thanh thúy.

    Thân thể của ta lại một lần nữa cứng đờ, tâm đều đã nhảy ra khỏi cổ họng.

    Mà căn phòng vẫn như trước yên tĩnh, không có bất kỳ chuyện quái dị nào xảy ra.

    Ta không khỏi thở dài một hơi, tâm cũng thả lỏng một chút.

    Bỗng nhiên lúc này, một khuôn mặt người đột ngột từ trên giường nhìn xuống, gần như dán vào mặt ta.

    Chính là chị dâu đã chết kia của ta!

    Hai tròng mắt nàng lấp lóe lục quang yếu ớt, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, nhìn chòng chọc vào ta.

    "Ngươi là đang chờ ta sao?"

    Ta mở to hai mắt, theo bản năng muốn rít gào lên, mà đột nhiên một cái tay lạnh buốt trực tiếp bóp lấy cổ ta, đem ta từ dưới giường kéo ra ngoài.

    Nàng mặc một bộ áo đỏ, sắc mặt trắng bệch, lộ ra phong thái kiều diễm.

    Đặc biệt là đôi mắt kia, đã không còn loại ánh mắt có chút đờ đẫn, mà là tràn ngập linh động, tràn đầy oán độc.

    Quang mang lục sắc yếu ớt trong con ngươi nàng lấp lóe, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, âm thanh dày đặc nói: "Các ngươi không phải muốn sờ ta sao? Tới đây! Để ngươi sờ a!"

    Thế nhưng đối mặt với tình cảnh hương diễm này, ta lại không nổi lên chút hứng thú nào, trong lòng đã bị sợ hãi cùng tuyệt vọng xâm chiếm.

    Ta muốn giãy dụa nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, tay của nàng tựa như một cái kìm sắt lớn gắt gao bóp lấy cổ ta, không thể tránh thoát.

    Gần chết, đại não thiếu dưỡng khí, khí lực trong cơ thể ta từng chút từng chút một biến mất.

    Sắc mặt nàng trở nên dữ tợn, ánh mắt càng thêm oán độc, móng tay bỗng dưng dài thêm nửa thước, chậm rãi tiến sát cổ ta, giống như đang hưởng thụ thú vui giết người.

    Trên cổ ta truyền đến một cảm giác đau đớn, loại cảm giác này chỉ trong nháy mắt đã lan đến toàn thân, trên thân nổi lên một tầng da gà. Ta bất lực phản kháng, chỉ có thể chờ chết.

    Mà ngay lúc này, cửa phòng ta đột ngột mở ra, sau đó là tiếng bà đồng quát chói tai: "Nghiệt chướng, ngươi dám!"

    Ngay sau đó là một nắm đầy tàn nhang trong tay bà đồng vun vẫy tới.

    Chị dâu rít lên một tiếng, dáng vẻ rất thống khổ, trực tiếp ném ta ra, thân ảnh lóe lên, theo hướng cửa sổ lao ra ngoài.

    Ta té ngã trên đất, miệng mở lớn hít lấy không khí mới mẻ, ho kịch liệt.

    Nếu bà đồng đến chậm một bước, ta đoán có thể ta đã đi theo mấy anh em họ kia rồi.

    Trên cổ ta không ngừng chảy máu, bất quá may mắn không có tổn thương đến khí quản cùng động mạch, cha mẹ ta luống cuống tay chân, vội vàng giúp ta băng bó, nhưng lại bị bà cốt ngăn cản.

    Sắc mặt nàng hơi khó coi, từ trong bọc của nàng lấy ra một nắm tro nhang, trực tiếp đặt lên vết thương ở cổ của ta.

    "Xèo.." Giống như âm thanh dầu chiên vang lên, ta nhịn không được kêu rên một tiếng thống khổ.

    Cảm giác đau nhức quá mức mãnh liệt, trước mắt ta tối đen, chính thức hôn mê bất tỉnh.
     
  8. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 6: Phối Âm Phủ Hôn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm ta tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

    Cha mẹ cùng bà đồng cũng ở lại chờ trong phòng ta, sắc mặt bọn họ mặt ủ mày chau, trong mắt còn lóe tia sợ hãi, hiển nhiên là vì chuyện đêm hôm qua mà không thể lấy lại tinh thần.

    Mà bà đồng bên cạnh sắc mặt cũng khó coi, quất lấy tẩu thuốc, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Chỗ bị thương trên cổ ta truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, sờ soạng một chút, dường như đã được băng bó kỹ, bên trong vết thương giống như có vật gì đó nhúc nhích, lại truyền đến một loại toàn tâm đau nhức.

    Ta che lấy vết thương trên cổ, nhìn nhìn bà đồng, trong lòng vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

    Trước kia ta kiên định không theo trường phái tin thần tin quỷ, mà trải qua chuyện tối hôm qua, sau này nếu có kẻ nào dám ở trước mặt ta nói cái gì là trên đời này căn bản là không có quỷ, ta nhất định sẽ đánh kẻ đó.

    Hiện tại ngoài sợ hãi, ta muốn nhất chính là hỏi bà đồng một chút xem chuyện của ta còn biện pháp cứu chữa không, ta thật sự không muốn trải qua sự tình giống tối hôm qua lần nào nữa.

    Sau khi bà đồng hút xong một túi thuốc lá, gõ gõ cái tẩu vào trong tàn thuốc, nhìn ta, hay nói đúng hơn là nhìn vết thương trên cổ ta.

    "Âm khí nhập thể, nàng khẳng định phải quấn lấy ngươi, không giết được ngươi, nàng nhất định sẽ không bỏ qua!" Bà đồng mặt âm trầm nói.

    Nghe xong lời bà đồng, cha mẹ ta liền gấp, vội hỏi bà đồng có phương pháp nào không, cha mẹ ta nguyện ý trả nhiều tiền hơn.

    Bà đồng có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay, nói: "Đây không phải vấn đề chuyện tiền bạc, lão bà ta trước giờ cũng không phải là kẻ tham tiền, sớm biết là lệ quỷ áo đỏ như vậy, dù các ngươi có cho ta nhiều tiền hơn ta cũng không tới. Nói thật, lão bà ta tuy có chút bản lãnh, nhưng đối với nữ quỷ kia cũng chỉ có một con đường chết, đêm qua chẳng qua là do ta đánh bất ngờ nàng không kịp trở tay mà thôi. Nếu như nàng lại đến, chỉ sợ mạng già của lão bà ta cũng giao ra.."

    Nghe bà đồng nói vậy, cha mẹ ta gấp càng thêm gấp, nhịn không được cầu khẩn.

    Bà đồng cau mày, lườm ta một chút, sau đó để ta lại trong phòng, nàng kéo cha mẹ ta ra ngoài, cũng không biết nói cái gì, không cho ta nghe được.

    Cũng không lâu lắm, bà đồng cùng cha mẹ quay lại, cha mẹ sắc mặt rất khó coi, mẹ ta tựa hồ còn khóc một trận, ta càng không rõ đây là cái tình huống gì.

    Bà đồng bảo ta đi theo nàng, nói là có biện pháp cứu được ta, về phần có thành công hay không, còn phải xem vận khí của ta nữa.

    Có hi vọng, trong lòng ta thở dài một hơi, bất quá ta có chút lo lắng cho cha mẹ, sợ chị dâu sẽ về tìm bọn họ.

    Bà đồng nói với ta không cần lo lắng cho bọn họ, chỉ cần ta không chết, chị dâu sẽ không chuyển hướng đến người trong thôn, có thể nói, hiện tại mục tiêu duy nhất của chị dâu chính là ta.

    Ở trên đường, ta nhịn không được hỏi bà đồng cùng cha mẹ ta nói cái gì.

    Bà đồng cũng không gạt ta, trực tiếp nói ra: "Ta hỏi cha mẹ ngươi ngày sinh tháng đẻ ngươi!"

    "Mấy cái thứ đó thì có tác dụng gì?" Ta nghi hoặc hỏi.

    Bà đồng cũng không hề bận tâm, âm thanh nhàn nhạt nói: "Tìm cho ngươi một cái phối hôn Âm Phủ, bảo đảm cái mạng nhỏ của ngươi!"

    Nghe nàng nói kiểu này, phía sau lưng ta dâng lên một cỗ rét lạnh, mở to hai mắt nhìn, xem nàng cứ như người điên.

    Không đợi ta đáp lời, sắc mặt nàng âm trầm nói tiếp: "Thủ đoạn của ta có thể không đối phó được chị dâu kia của ngươi, nhưng chỉ có biện pháp này, ngươi nếu không đồng ý thì về nhà chờ chết đi!"

    Chuyện đã đến nước này, ta còn có thể nói cái gì?

    Trong đầu ngơ ngơ ngác ngác, theo bà đồng về nhà nàng, lấy ra một chút đồ, lại theo nàng đến sau viện bắt một con gà trống lớn. Xong xuôi, nàng theo ta rời thôn, đi đến một ngọn núi cách thôn nàng ở không xa.

    Núi không cao, bước chân bà đồng rất nhanh, tốc độ kia không giống một bà lão sáu bảy mươi tuổi có thể có được. Ta thở hồng hộc đuổi theo nàng, trong lòng bồn chồn không yên.

    Ngọn núi này là một tòa núi hoang, không có đường đi lên núi, ta theo bà đồng, từng bước gian nan đi về phía trước.

    Đi tới đỉnh núi, nơi này có một gian nhà tranh, hình như đã tồn tại rất lâu.

    Sau khi đến được gian nhà tranh, bà đồng từ trong cái túi mang theo lấy ra một ít giấy tiền, trực tiếp ở trước cửa gian nhà đốt lên.

    Tiếp đó, nàng lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên đó ngày sinh tháng đẻ của ta, đặt lên trên giấy tiền đốt đi.

    Sau đó, nàng để cho ta ôm còn gà trống lớn, trên cổ gà trống lớn, có đeo một vòng giấy màu đỏ, phía trên cũng viết ngày sinh tháng đẻ của ta.

    Bà đồng lại đưa cho ta một ít nhang thơm, thấp giọng dặn: "Mấy ngày này, ngươi ở lại đây, ban đêm lúc ngủ, ở đầu giường đốt một cây nhang, bất luận nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không cần để ý đến, giả chết là được. Đem gà trống lớn đặt ở đầu giường của ngươi, lúc bình minh, gà gáy, ngươi nhất định phải rời khỏi phòng này, nhưng không thể đi quá xa, ta sẽ đến đưa cho ngươi chút thức ăn. Buổi tối, nhất định phải ngủ ở chỗ này. Ba ngày liên tục, sau đó hẳn là không sao nữa!"

    Nghe nàng nói kiểu này, tâm ta lạnh hết phân nửa, vội vàng thấp giọng nói ra: "Ta phải ở chổ này? Đừng nói ba ngày, một ngày ta liền.."

    "Không muốn chết thì theo lời ta nói!" Bà đồng trực tiếp đánh gãy lời ta.

    Sắc mặt ta cực kỳ khó coi nhưng lại không dám nói cái gì nữa.

    Bà đồng hướng gian nhà tranh bái một cái, nói: "Quấy rầy!"

    Sau đó, nàng trực tiếp quay người đi xuống núi, hoàn toàn không để ý đến ta.

    Sau khi bà đồng đi, nơi này chỉ còn có mình ta, mặc dù đang là ban ngày, nhưng trong lòng ta vẫn cực kỳ sợ hãi.

    Ta cũng không dám bước vào gian nhà tranh, trước đó bà đồng có nói, sẽ tìm cho ta một phối hôn Âm Phủ, cũng nói rõ trong gian nhà tranh này có một nữ quỷ a. Không nói đến việc tại sao bà đồng biết chỗ này có một nữ quỷ, ta luôn cảm thấy cái gọi là phối hôn Âm Phủ này cũng giống trò đùa quá đi, đốt giấy tiền cùng ngày sinh tháng đẻ của ta, để cho ta ôm con gà trống lớn đi vào, phối hôn Âm Phủ này liền thành?

    Bà đồng còn nói, nàng cũng không biết đến cùng có thể thành công hay không, vạn nhất không thành công, nếu ta bước vào gian nhà tranh này, còn chẳng phải bị nữ quỷ này ăn mất sao a!

    Đứng bên ngoài gian nhà tranh, ta vừa khẩn trương, vừa sợ hãi, không dám đến quá gần gian nhà tranh, cũng không dám cách quá xa.

    Mặt trời lặn, nhiệt độ trên núi xuống thấp, gió núi một trận tiếp một trận, ta vẫn là không dám đẩy cái cửa nhà tranh ra.

    Bóng đêm buông xuống, mượn nhờ ánh trăng, ta mơ hồ nhìn thấy trên sườn núi có một thân ảnh hồng sắc phiêu động, hướng ngay vị trí của ta thổi đến.

    Da đầu của ta run lên, một cảm giác băng hàn thấu xương đánh tới, lúc này không còn lo được nhiều như vậy, chỉ có thể dựa theo lời bà đồng mà làm.

    Tay ta nắm chặt một cái nhang thơm, ôm con gà trống lớn tiến vào bên trong gian nhà tranh.

    Bước vào nơi này trong nháy mắt, tựa như tiến vào phòng điều hòa không khí, hơn nữa còn là loại điều chỉnh nhiệt độ đến mức thấp nhất, cái cảm giác lạnh lẽo khiến ta không nhịn được rùng mình một cái. Con gà trống trong ngực ta giống như thấy gì đó kinh hãi, đập cánh, bất quá gà trống lớn cũng không có kêu to, đầu có chút rũ cụp xuống, đột nhiên giống như không có tinh thần.

    Quét một vòng quanh nhà tranh, bên trong chỉ có một cái giường cây cũ nát, còn có một mùi mốc rất nồng nặc, ngoài ra không còn gì khác.

    Lúc này lòng ta có chút khẩn trương, dựa theo lời bà đồng phân phó, tay có chút run rẩy đốt lên một cây nhang, cắm vào phía trên đầu giường, sau đó đem con gà trống đặt ở cạnh đó, xong xuôi, ta liền nhanh chóng leo lên giường.

    Ta nhắm thật chặt mắt lại, thân thể không kiềm được run rẩy.

    Ta không biết bên trong nhà tranh có nữ quỷ hay không hay giống như bà đồng nói ngăn được chị dâu kia của ta, nếu không ngăn được, hôm nay mạng nhỏ của ta tuyệt đối phải viết di chúc ở đây rồi.

    Quỷ có hay không có tiếng bước chân, ta không biết, nhưng ta xác thực nghe được một trận tiếng bước chân rất nhỏ đang tiến lại gần gian nhà tranh, tại lúc này, tim ta đập gia tốc, thân thể run lên càng lợi hại hơn.
     
  9. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 7: Phá nhà tranh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng bước chân rất nhỏ kia rốt cuộc ngừng lại, đứng ngoài cửa, không có đi vào.

    Mà thân thể ta lúc này chính là không kiềm được mà run rẩy, biết rõ đang đứng bên ngoài là một con nữ quỷ, lại không có bất cứ phương pháp gì, chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi, đây thật sự là một nỗi dày vò khó tả.

    Lúc này, tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên, nhưng không tiến vào nhà, mà là dời đến cửa sổ của gian nhà tranh.

    Mà cái giường cây duy nhất của gian nhà tranh này chính là đặt ở ngay bên cửa sổ, dù cách nhau một bức tường, nhưng ta vẫn có thể cảm giác rõ ràng được nàng cách ta rất gần, cơ thể ta run lên càng thêm lợi hại.

    Cứ như vậy, qua mấy phút sau, chung quanh vẫn không có chút động tĩnh nào.

    Đối với ta mà nói, một giây trôi qua cứ dài như một năm.

    Không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ nàng đi rồi?

    Ta nhịn không được mở mắt, thận trọng nghiêng đầu, nhìn về hướng cửa sổ.

    Mặt chị dâu ta dán lên trên cửa sổ, trong mắt lóe ra quang mang màu xanh, ngay lúc ta nhìn tới, hướng ta cười, nụ cười dữ tợn quỷ dị.

    Không những thế, thất khiếu nàng vẫn còn máu chảy xuống, thuận theo mặt kính cửa sổ mà chậm rãi trượt xuống dưới, đẫm máu, cực kỳ kinh khủng.

    Khoảng cách gần như gang tấc, chỉ cần nàng mở cửa sổ ra, vươn tay liền có thể bắt được ta.

    Theo bản năng, ta muốn hét lên, nhưng nhớ tới lời dặn trước đó của bà đồng, ta vội vàng che lấy miệng của mình, nhắm mắt thật chặt.

    Không để ý, không nghĩ tới, giả như không nhìn thấy là được rồi..

    Nhưng, con mẹ nó, nói đơn giản như vậy, lúc này sao ta có thể xem như không có chuyện gì phát sinh?

    "Coong coong coong.."

    Nàng ở trên cửa sổ nhẹ nhàng gõ, đồng thời còn phát ra tiếng cười âm trầm.

    Ta co ro thân thể phát run, nhắm mắt thật chặt, sợ hãi trong lòng cũng đã đạt đến đỉnh điểm.

    Thanh âm đập cửa sổ ngày càng vang, ngay lúc dây cung căng cứng trong lòng ta sắp đứt đoạn, ta nghe được một tiếng hừ lạnh từ trong gian nhà tranh truyền ra.

    Thanh âm thanh thúy, có thể nghe ra được thanh âm nữ nhân.

    Bên trong nhà tranh lúc này chỉ có một mình ta, từ bao giờ thì có nữ nhân?

    Ý nghĩ này vừa mới từ trong đầu ta hiện lên, sau lưng của ta đã dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, da đầu cũng tê dại.

    Còn có gì để nói nữa sao? Khẳng định đây chính là nữ quỷ trong gian nhà tranh này!

    Nhắc đến cũng kỳ quái, sau khi tiếng hừ lạnh này truyền ra, thanh âm đập cửa sổ cũng theo đó im bặt dừng lại.

    Chung quanh một chút động tĩnh cũng không có, lại một lần nữa khôi phục tĩnh mịch, trong một khắc, lòng ta lại dâng lên cảm giác lo lắng, khẩn trương, một cái tay lạnh buốt mò đến cổ ta.

    Ta nhịn không được, run lên một chút, mà ánh mắt vẫn như cũ, nhắm chặt, không dám mở ra.

    Có trời mới biết dung mạo của nữ quỷ trong túp lều ra sao!

    Vạn nhất là loại mặt xanh nanh vàng, ta còn không phải bị hù chết sao.

    Trong lòng ta hiện tại chỉ có lời dặn của bà đồng, giả chết, chỉ hi vọng nữ quỷ này rộng lòng từ bi, đừng đem ta giết chết là được rồi.

    Tay của nàng ở trên cổ ta nhẹ nhàng vuốt ve, vết thương trên cổ, vốn vẫn còn cảm giác đâm nhói, mà bây giờ lại cảm thấy lạnh buốt thư thái.

    Cùng lúc đó, một cảm giác buồn ngủ nặng nề kéo tới, ý thức ta ngẩn ngơ, sau đó mê man ngủ đi.

    Thời điểm ta tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

    Bên tai truyền đến tiếng gà trống kêu to, có điều tiếng gọi có chút cổ quái.

    Ta xoa xoa con mắt, phát hiện mình vẫn còn nằm trên cái giường mốc meo kia, lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra đêm hôm qua.

    Không có chút do dự, ta bước mấy bước, vội vàng thoát khỏi gian nhà tranh, chạy xa căn nhà tranh mấy chục mét, nhìn chằm chằm gian nhà tranh kia, tim đập rộn lên, hai chân cũng mềm nhũn ra.

    Trong lòng ta vẫn còn cảm giác sợ hãi mãnh liệt, ta vẫn còn sống, thật sự là quá may mắn.

    Liên tục hít mấy hơi thật sâu, ta không dám dựa sát vào gian nhà tranh, dù sao cũng đã xác định bên trong có một con nữ quỷ. Mặc dù không biết hình dáng thế nào, nhưng dù sao cũng là quỷ a!

    Cố gắng bình ổn khẩn trương trong lòng, một lúc sau, ta nhịn không được thở dài nhẹ nhõm.

    Tránh thoát được một đêm, đợi thêm hai ngày nữa, theo lời bà đồng nói, ba ngày sau chị dâu kia sẽ không quấn lấy ta được nữa.

    Mặc dù trong lòng vẫn nhịn không được mà lo lắng cùng sợ hãi, nhưng hiện tại ta thật sự không còn lựa chọn nào khác.

    Ta cũng không dám cách gian nhà tranh quá xa, sợ chị dâu không có đi xa, chỉ có thể ở chỗ này cho gió núi thổi.

    Tới gần trưa, thân ảnh bà đồng mới xuất hiện ở sườn núi, hướng trên núi đi tới.

    Nàng xách theo một túi lương khô cùng chút nước, ta cũng đói đến không chịu nổi, trực tiếp cầm lấy ăn ngấu nghiến.

    "Vận khí ngươi không tệ, vẫn còn sống a, như vậy cũng chứng minh, biên pháp này có thể thực hiện!" Bà đồng sắc mặt nhu hòa một chút, nói: "Đem chuyện xảy ra đêm qua nói ta nghe một chút!"

    Khóe miệng ta có chút run rẩy, đem chuyện đêm hôm qua đại khái kể cho nàng nghe.

    Đối với việc chị dâu xuất hiện rồi rời đi, bà đồng tựa hồ cũng không có cảm giác gì gọi là ngoài ý muốn, mà mày khẽ cau lại nói: "Ngươi nói nữ quỷ trong gian nhà tranh ở trên cổ ngươi vuốt ve?"

    "Ừm!" Ta hăng hái gật đầu, sờ lên cổ, nói: "Hôm qua có chút đau, mà hiện tại đã hết, có ngứa một chút!"

    Nghe ta nói, sắc mặt bà đồng đột nhiên trở nên khó coi, hô hấp có chút dồn dập: "Đem băng gạt trên cổ ngươi tháo ra, để ta nhìn vết thương kia!"

    Ta không biết vì cái gì mà bà đồng phản ứng mạnh như vậy, bất quá ta cũng không nói thêm gì, theo lời nàng mà làm.

    Tháo băng gạt, bà đồng nhìn cổ ta chằm chặp, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt càng thêm âm trầm.

    Bị thần sắc này của nàng dọa, làm ta có chút khẩn trương, theo bản năng sờ lên cổ của mình.

    Khuya ngày hôm trước mới làm bị thương, trước đó băng bó về sau vẫn còn nhói nhói khó nhịn. Mà hiện tại, vết thương hình như đã kéo màn, ngứa một chút, rõ ràng vết thương đã khép lại.

    Đây là chuyện tốt chứ? Vì cái gì bà đồng bộ dáng như đạp phải phân đây?

    Trong lúc ta đưa ra một loạt nghi vấn, bà đồng đen mặt, hướng ta hỏi: "Khoan nói những cái này, ta hỏi ngươi, nhang thơm đêm qua đốt ở đầu giường, có đốt xong? Còn con gà trống lớn kia, hiện tại thế nào?"

    Nghe được những lời này của nàng, ta sửng sốt một chút.

    Sáng sớm hôm nay, sau khi tỉnh lại, ta liền khẩn trương lao khỏi gian nhà tranh, làm sao chú ý đến mấy chi tiết kia a!

    Bà đồng để cho ta trở lại gian nhà tranh nhìn xem, mặc dù ta có chút không muốn, nhưng nhìn thấy sắc mặt đen thui cùng dáng vẻ có chút không đúng của bà đồng, ta chỉ có thể kiên trì, rón rén đi đến gian nhà tranh kia.

    Ta cũng không có đi vào mà đứng tại cửa sổ nhìn.

    Cái giường cây nồng đậm mùi nấm mốc đêm qua ta ngủ, trên đầu giường vẫn còn cắm nửa cây nhang thơm, cũng chưa có đốt hết.

    Mà con gà trống lớn kia, đầu rũ cụp xuống, ở trên giường nhẹ nhàng bay nhảy, là dạng cảm giác nửa sống nửa chết.

    Vội vã chạy đến bên cạnh bà đồng, nói tình cảnh nhìn thấy được cho nàng.

    Sắc mặt bà đồng càng thêm đen, y như đáy nồi.

    "Có vấn đề gì sao?" Ta có chút khẩn trương, nhỏ giọng dò hỏi.

    "Vấn đề lớn!" Bà đồng nhìn về hướng gian nhà tranh, mặt đen, trầm giọng nói: "Người ta không nghĩ đến chuyện phối hôn, chữa khỏi vết thương trên cổ ngươi, là để ngươi mau mau xéo đi! Đoán chừng đêm nay mong muốn ở lại gian nhà tranh, liền có chút khó khăn!"
     
  10. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 8: Áo trắng nữ quỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe bà đồng nói như vậy, ta lập tức sững sờ, sau đó liền gấp.

    Mặc dù ta rất sợ cái nữ quỷ trong gian nhà tranh kia nhưng ta càng sợ người chị dâu kia hơn a!

    Nếu như không thể đi vào gian nhà tranh kia, còn có ai có thể cứu ta?

    Bà đồng tựa hồ so với ta còn muốn gấp hơn, như nàng đã nói, nếu như ta chết, mục tiêu kế tiếp của chị dâu rất có thể chính là nàng, dù sao tại buổi tối ngày trước, bà đồng đã dùng một nắm tro đả thương chị dâu.

    Sau một hồi lâu, bà đồng cắn răng nói với ta: "Không cần quản nhiều như vậy, ta cũng không còn biện pháp nào tốt hơn, tối hôm nay, vẫn cứ theo lời ta nói mà làm. Bất kể nói thế nào, chủ yếu nhất vẫn là chống nổi qua ba ngày nay!"

    "Vậy vạn nhất ta chọc giận nữ quỷ trong gian nhà tranh kia thì làm sao bây giờ?" Ta nhịn không được khẩn trương dò hỏi: "Đến lúc đó nếu như nàng.."

    "Xem vận khí của ngươi!" Bà đồng trực tiếp đánh gãy lời ta, sau đó không để ý đến ta, sắc mặt âm trầm đi xuống núi.

    Ta cứ như vậy lo lắng đề phòng, ngồi ở trên núi để gió thổi cả buổi, mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, ta lại mờ mờ thấy được thân ảnh màu đỏ lắc lư nơi sườn núi.

    Ta cũng không lo được cái gì, cắn răng đẩy cửa gian nhà tranh, bước nhanh đến cái giường cây mốc meo kia, đốt một cây nhang thơm cắm lên đầu giường.

    Thế nhưng là, cũng không biết vì nguyên nhân gì, nhang thơm trong tay vừa cắm xuống đầu giường, liền bị dập tắt.

    Đốt đi đốt lại mấy lần liên tiếp đều giống như cũ, ta cũng không ngốc, tự nhiên biết là do nữ quỷ trong gian nhà tranh này giở trò.

    Lúc này, ngoài cửa sổ đã xuất hiện thân ảnh của chị dâu, nàng lại hướng ta cười.

    Không như hôm qua, gương mặt đổ máu kinh khủng dữ tợn, mà là nụ cười như hoa, cực kỳ kiều diễm. Nàng đứng bên ngoài hướng ta ngoắc ngoắc, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là mị hoặc tâm ý.

    Thần trí của ta có chút ngẩn ngơ, có chút đờ đẫn buông ra cái nhang thơm cùng bật lửa trong tay, rời khỏi cái giường cây mốc meo, bước chân không nghe sai khiến hướng ra bên ngoài gian nhà tranh.

    Mà ngay lúc ta sắp ra khỏi gian nhà tranh, đột nhiên bên trong gian nhà, âm khí đại thịnh, cảm giác lạnh thấu xương truyền vào thân thể khiến ta không nhịn được rùng mình một cái.

    Cùng lúc đó, đầu ta cũng tỉnh táo lại, tâm đã nhanh nhảy ra khỏi cổ họng, quay người lại, trực tiếp chạy về hướng cái giường cây mốc meo, cũng không thèm đốt nhang thơm, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, thân thể co quắp phát run.

    Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chị dâu thê lương gào thét, mà nàng dường như cũng không dám phá cửa gian nhà tranh, xông vào đây.

    "Ầm!" Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, cửa sổ gian nhà tranh vỡ vụn, những mẩu vụn thủy tinh bắn tung tóe lên người ta.

    Phản ứng bản năng, ta nghiêng đầu lại, hoảng sợ nhìn về hướng cửa sổ.

    Đầu chị dâu từ cửa sổ duỗi đến, sắc mặt tái xanh dữ tợn, đã không còn dáng vẻ kiều diễm lúc trước. Trong con mắt nàng tản ra lục sắc quang mang nồng đậm, ánh mắt oán độc nhìn ta.

    Con gà trống lớn bên cạnh ta phát ra tiếng kêu thê lương, đập cánh mong muốn chạy trốn, nhưng lại bị chị dâu trực tiếp bắt lấy. Bỗng nhiên xé ra, chiếc cổ con gà trống lớn cứ thế liền bị xé đứt, máu gà phun ra tung tóe khắp nơi.

    Ngón tay nàng đột nhiên trở nên rất dài, vô cùng bén nhọn, nằm sấp trên cửa sổ, sau khi giết chết con gà trống lớn, cặp móng vuốt sắc bén nhuốm đầy máu kia liền hướng về phía ta vồ tới.

    Bởi vì chiếc giường cây mốc meo này đặt cạnh ngay cửa sổ, khoảng cách rất gần, thêm việc ta bị kinh sợ, trong lúc nhất thời không kịp hoàn hồn, mắt thấy móng tay sắc bén của nàng sắp xuyên qua cổ, đột nhiên một thân ảnh màu trắng xuất hiện ngay trước mặt ta.

    Thân ảnh yểu điệu, một bộ lụa trắng, dáng người lồi lõm tinh tế, thậm chí so với chị dâu khi còn sống, dáng người còn tốt hơn.

    Là cái nữ quỷ kia, lúc mà ta thấy được tướng mạo nàng, cả người vì đó mà ngẩn ngơ.

    Mắt ngọc mày ngài, như đóa Hồng Liên sơ xuất nước, làn da trắng nõn non mịn, lông mi lá liễu cong cong, tuyệt hảo mỹ nữ. Hai ngọn núi cao ngất, hai chân thon dài tuyết trắng, eo nhỏ thon gọn một nắm, lụa mỏng che kín thân thể, dáng người uyển chuyển.

    Nàng không có đi giày, chân ngọc nho nhỏ rất là tinh xảo, có cảm giác khiến người nhịn không được muốn nắm trong tay thưởng thức một phen.

    Loại tình cảnh hương diễm như ẩn như hiện thế này, thậm chí so với loại lộ ra trọn vẹn còn muốn càng thêm có sức hấp dẫn.

    Chị dâu đã rất đẹp, nhưng nếu so với nữ quỷ áo trắng này, đơn giản là không cùng một đẳng cấp a!

    Nàng vươn bàn tay trắng noãn, trực tiếp bắt lấy cổ tay chị dâu, móng tay vừa sắc bén lại vừa dài kia của chị dâu gần như đã áp sát cổ ta, nếu như nữ quỷ áo trắng này xuất hiện chậm một chút, ta tuyệt đối đổ máu ngay tại chổ.

    Ta không để ý đến móng tay bén nhọn kia còn đặt trên cổ, có chút si ngốc nhìn nữ quỷ áo trắng, nói thật, đã lớn như vậy, chưa bao giờ ta được thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy, trong lúc nhất thời không thể hồi hồn.

    Âm thanh chị dâu lăng lệ gọi, nữ quỷ áo trắng kia khẽ nhíu mày, lườm ta một chút, hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên.

    Trong chốc lát, ta cảm giác được một cỗ khí rét lạnh chui vào trong đầu ta, thân thể run run một chút, ý thức cũng trở nên mơ hồ, hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

    Lúc mà ta tỉnh lại lần nữa, đó đã là buổi sáng ngày thứ ba.

    Còn sống, thật sự quá may mắn.

    Bất quá, lúc này, ta cũng không phải nằm trong gian nhà tranh kia, mà là trên một tảng đá lớn cách xa ngôi nhà tranh.

    Khẳng định không phải ta tự mình tới đây, cũng chắc chắn không phải cái chị dâu kia đưa ta tới, nhất định là nữ quỷ áo trắng trong gian nhà tranh kia làm.

    Nhớ đến một màn tối hôm qua, lại nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ của nữ quỷ áo trắng, trong lòng ta vậy mà nhịn không được nổi lên gợn sóng.

    Lúc này lại còn có tâm tư nghĩ đến những thứ này, ta cũng là phục chính mình!

    Bất quá nói đi cũng phải nói lại, dung nhan của nữ quỷ áo trắng kia đúng là kinh diễm, nam nhân bình thường mà nhìn thấy, đoán chừng cũng không có người nào kiềm chế được!

    Bà đồng lúc trước nói với ta việc phối hôn Âm Phủ kia, trong lòng ta vẫn còn hết sức phản cảm, cực kỳ không vui, theo bản năng vẫn cho là cái nữ quỷ trong nhà tranh kia là cái dạng mặt xanh nanh vàng. Bây giờ lại nhìn thấy dung nhan nữ quỷ áo trắng kia, tâm ta vậy mà rung động.

    Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ ở trong đầu ta đi dạo một chút liền bị ta bóp nát, nhân quỷ khác đường, chúng ta căn bản không có khả năng. Quan trọng nhất chính là, theo biểu hiện tối hôm qua, dường như nàng đối với ta không chút hứng thú. Nếu không, sáng nay, ta đã không nằm ngoài gian nhà tranh kia.

    Tới gần giữa trưa, bà đồng đến, mang theo thức ăn nước uống cho ta.

    Nghe đến việc xảy ra tối hôm qua, bà đồng sắc mặt âm trầm, trầm mặc thật lâu không nói gì.

    Cuối cùng, nàng nói nàng xuống thị trấn dưới núi một chuyến, mua một chút cống phẩm. Nói bất cứ giá nào, cũng phải chống cự hết đêm hôm nay, chỉ cần có thể chống nổi, hẳn là không còn vấn đề gì lớn.

    Bà đồng xuống núi, còn lại ta ngồi nhìn gian nhà tranh, ánh mắt có chút si mê, trong đầu đều là thân ảnh nữ quỷ áo trắng kia.

    Ta cũng không phải là loại người háo sắc, ngược lại định lực ta rất tốt, bằng không thời điểm náo động phòng, ta khẳng định cũng sẽ cùng mấy tên anh em họ kia đối với chị dâu giở trò.

    Bất quá lần này đối với cái nữ quỷ áo trắng kia, ta luôn có chút cảm giác đặc biệt, như là.. cảm giác yêu đương?

    Ý nghĩ này khiến ta cũng giật mình kêu lên, vội vàng đem cái ý nghĩ vừa mới sinh sôi này bóp chết.

    Một mực chờ đến lúc mặt trời xuống núi, ta bắt đầu có chút gấp, bà đồng thế mà lại chưa tới, chị dâu ta lại sắp đến rồi a.

    Một khi chị dâu đến, ta lại không vào được gian nhà tranh kia hay đúng hơn là bị nữ quỷ áo trắng kia đuổi ra ngoài, vậy thì chỉ có con đường chết.

    Nhưng vào lúc này, phía sau ta lại truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

    Ta vẫn nơm nớp lo sợ, lúc này nghe được tiếng bước chân dồn dập sau lưng, trong lòng bỗng nhiên mãnh liệt run lên.

    Quay đầu lại, nhìn thấy người tới là bà đồng, chẳng biết lúc nào đã lên tới núi, ta lúc này mới thật sâu thở dài một hơi.

    Làm ta sợ muốn chết!

    Ta còn tưởng là.. là..

    Bỗng dưng, tâm vừa mới buông lỏng lúc này lại lập tức nhấc lên, suýt chút nữa nhảy ra cổ họng, bởi vì ta nhìn thấy lúc này bà đồng hết sức kỳ lạ.

    Ánh mắt của nàng ngốc trệ, thân hình cứng ngắc, mũi chân chĩa xuống đất, gót chân cũng không có chạm đất, giống như nhảy ballet, nàng dùng loại tư thế khó chịu này đi về hướng của ta, tốc độ rất nhanh.
     
  11. thoailinhvov

    Bài viết:
    18
    Chương 9: Tĩnh mịch thôn trang.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước kia mặc dù nói ta không tin chuyện quỷ thần, nhưng mà những chuyện liên quan thì vẫn nghe không ít, trong đó có một chuyện, chính là quỷ nhập vào thân người, gót chân đều không chạm đất.

    Mà tình huống bà đồng lúc này, chính là như vậy, nàng bị quỷ nhập vào thân!

    Thời điểm nhanh đến bên cạnh ta, trong mắt bà đồng đột nhiên nổi lên một vòng quang mang màu xanh, sắc mặt dữ tợn hướng ta đánh tới, loại ánh mắt như vậy ta rất quen thuộc, vì cùng một dạng với ánh mắt chị dâu.

    Nàng muốn giết ta!

    Ta không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không phải đã nói chỉ cần ta không chết, chị dâu sẽ không động đến những người khác sao?

    Chuyện bà đồng là sao nữa? Vì sao chị dâu lại hướng nàng động thủ?

    Lúc này cân nhắc cũng không được nhiều như vậy, mặc dù trong lòng hết sức sợ hãi, nhưng đã bị dục vọng cầu sinh của ta đã che mất đi. Ngay lúc bà đồng mang sắc mặt tràn đầy dữ tợn hướng ta nhào tới, ta đã không còn tránh kịp nữa, đột nhiên hét lớn một tiếng, dồn sức một cước trực tiếp đạp trúng dưới bụng bà đồng.

    Một bà lão sáu bảy mươi tuổi, theo lý thuyết tố chất thân thể không thể nào tốt như thời trẻ, ấy vậy mà một cước toàn lực của ta vào người nàng, cũng chỉ khiến nàng lui về sau vẻn vẹn mấy bước, sau đó lại xem như không có chuyện gì tiếp tục lao về phía ta đánh tới.

    Trong miệng phát ra thanh âm "ôi ôi" cổ quái, nước bọt chảy xuống, dường như trong mắt nàng ta đã trở thành một món ăn mỹ vị.

    Ta bị dọa đến tâm cũng muốn nhảy ra ngoài, liền xoay người bỏ chạy, sau lưng là bà đồng gào thét đuổi theo không buông.

    Tốc độ của nàng rất nhanh, ta căn bản đã không còn chỗ để chạy, chỉ có thể phóng đến gian nhà tranh kia.

    Hiện tại ta cũng không lo nổi việc có hay không làm cho nữ quỷ áo trắng trong gian nhà tranh này tức giận, trực tiếp đạp mở cửa gian nhà tranh, lăn vào.

    Trong mắt bà đồng lục quang đại thịnh, bước chân chỉ ngừng lại một chút, sau đó liền trực tiếp bước vào gian nhà tranh.

    Từng trận âm phong, thân ảnh nữ quỷ áo trắng lại lần nữa xuất hiện, trên dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện một chút chán ghét, vẻ mặt như thế là nhằm vào thân bà đồng bị quỷ nhập vào.

    "Cút!" Nữ quỷ áo trắng nhàn nhạt phun ra một chữ.

    Thanh âm thanh thúy, rất êm tai, chỉ là ngữ khí kia quá mức lạnh lẽo.

    Sắc mặt bà đồng trở nên dữ tợn, ngữ khí oán độc, giọng khàn khàn nói: "Chuyện không liên quan đến ngươi, đem hắn giao cho ta!"

    Nữ quỷ áo trắng nhìn nhìn nàng, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, trong mắt lấp lóe quang mang, thanh âm càng thêm băng lãnh: "Cút!"

    Bà đồng cười khặc khặc quái dị, gào thét hướng nữ quỷ áo trắng đánh tới.

    Nữ quỷ áo trắng gào thét một tiếng, nhiệt độ trong gian nhà tranh thẳng tắp hạ xuống, tâm ý rét lạnh cũng càng nhiều.

    Mặc dù không phải nhằm vào ta, nhưng với cái thể trạng bé nhỏ này sao có thể bị tình trạng này dày vò! Rất thẳng thắn lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

    Ngay tại lúc ý thức ta lâm vào hôn mê, ta nghe được thanh âm kêu đau từ nữ quỷ áo trắng truyền đến, sau đó hai mắt liền tối sầm, cái gì cũng không biết.

    Thời điểm ta tỉnh lại lần nữa, đã là bình minh, chân trời nổi lên một vòng sáng trắng.

    Lần này ta vẫn nằm bên ngoài gian nhà tranh..

    Khoan đã, gian nhà tranh kia đâu?

    Ta trợn mắt nhìn về hướng căn nhà tranh, nơi đó đã trống rỗng, chỉ còn một ít đất đá tồn tại.

    Ta quét mắt bốn phía trên núi, vẫn không nhìn thấy gian nhà tranh.

    Nếu không phải ta tự mình trải qua chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, ta còn tưởng là mình đang nằm mơ.

    Gian nhà tranh không thấy, nữ quỷ áo trắng cùng bà đồng cũng không thấy, không biết đến cùng chuyện gì đã xảy ra.

    Còn nữa, ta nhớ được trước lúc hôn mê, hình như ta nghe được thanh âm kêu đau của nữ quỷ áo trắng. Chị dâu không phải rất kiêng kị nữ quỷ áo trắng sao?

    Nàng có khả năng khiến nữ quỷ áo trắng bị thương?

    Gió núi thổi qua, có chút lạnh, thân thể ta run run một chút.

    Lúc này không phải lúc để nghĩ mấy thứ này, gian nhà tranh đều đã biến mất, thực sự quá mức kỳ lạ, chờ ở đây cũng không có tác dụng gì, bước chân ta lảo đảo, vội vàng chạy xuống núi.

    Bây giờ tâm ta rất loạn.

    Đêm qua chị dâu không có tới, mà là bà đồng bị quỷ nhập vào người, ta cũng không chắc chuyện này có phải là chị dâu làm hay không.

    Nếu quả thật là chị dâu ta làm, vậy thì nguy to rồi.

    Lúc trước bà đồng nói với ta, nếu chị dâu kia không giết ta trước, hẳn là sẽ không hướng những người khác động thủ. Mà theo tình huống hiện tại, rõ ràng là đã xuất hiện biến cố khác.

    Nếu như tối hôm qua quỷ nhập vào người bà đồng là đường tẩu, như vậy cha mẹ ta bên kia có thể hay không..

    Sẽ không, nhất định không có chuyện gì, Trương Tử Hằng ngươi tuyệt đối không được nghĩ lung tung!

    Cái phương pháp tự an ủi bản thân này không hề đưa đến bất kỳ hiệu quả gì, ngược lại càng khiến ta lo lắng.

    Hiện tại ta chỉ muốn mau chóng chạy về thôn, tìm cha mẹ ta.

    Sau đó ta vội vàng xuống núi, hướng thôn ta chạy đi, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

    Rời khỏi chân núi không bao lâu, chợt nhìn thấy một trung niên đang phun thuốc trừ sâu trên mảnh ruộng ven đường, ta nhớ tới một chuyện, dừng bước, hướng người trung niên đó gọi: "Bác trai, cho hỏi thăm một chút!"

    Người trung niên nhìn ta, thật nhiệt tình hỏi: "Tiểu tử, hỏi thăm chuyện gì?"

    Ta chỉ chỉ ngọn núi ngọn núi sau lưng, nói: "Bác có biết trên ngọn núi kia có một gian nhà tranh không?"

    Nghe ta nói kiểu này, người trung niên nhìn ngọn núi kia một chút, sắc mặt có chút mê mang lắc đầu, nói: "Chưa nghe nói qua, ngọn núi kia lão già ta cũng đi qua mấy lần, nhưng chưa từng thấy gian nhà tranh nào!"

    Nghe người trung niên nói vậy, sắc mặt ta liền trở nên khó coi.

    Từ biệt người trung niên, ta tăng tốc hướng thôn chúng ta chạy đi.

    Hiện tại ta rất hoang mang không biết có phải hay không nằm mơ, nếu mọi chuyện lúc trước là mơ, vậy cái mộng này cũng thật sự quá chân thật.

    Hơn một giờ sau, ta thở hồng hộc chạy tới cửa thôn chúng ta.

    Lúc này trước cửa thôn có một thanh niên đang đứng, bộ dáng chừng ba mươi tuổi, cầm trong tay một thứ giống như là la bàn, đứng đó không biết loay hoay làm cái gì.

    Hiện tại ta đang rất vội, cũng không dư thời gian chú ý đến hắn, chạy ngang quá, muốn thật nhanh trở về nhà.

    Mà ngay lúc ta đi ngang qua người hắn, hắn đột nhiên đưa tay kéo ta lại.

    Ta đột nhiên bị hắn kéo một cái, vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp té ngã trên đất.

    "Con mẹ nó, ngươi bị bệnh à!" Ta nổi giận mắng.

    Hiện tại lòng ta thật sự rất gấp, không nhịn được phun ra một câu thô tục.

    "Cái thôn này không thể vào, đi vào sẽ không ra được!" Hắn trầm giọng nói với ta.

    "Đánh rắm!" Ta từ dưới đất bò dậy, hướng hắn hét: "Nhà ta ở đây, hai ngày trước ta còn mới.."

    "Ngươi nhìn cho rõ, không nhìn ra thôn này có cái gì quái lạ sao?" Hắn trực tiếp ngắt lời ta, thanh âm trầm thấp nói.

    Nghe hắn nói, ta liền nhìn về phía thôn.

    Vừa rồi quá mức lo lắng, không có chú ý. Hiện tại nghe hắn nói, ta mới xác thực phát hiện, thôn lúc này quả thật có chút không bình thường.

    Hiện tại đã là bảy tám giờ sáng, mà trong thôn vẫn rất yên tĩnh, không có gà gáy chó sủa, trên đường lớn trong làng cũng không có bóng người nào, từng nhà đóng chặt cửa lớn.

    Tĩnh mịch, quỷ dị, hết sức không bình thường.

    Hiện tại là ban ngày, mà lúc này trong thôn, lại khiến ta cảm giác hết sức âm trầm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...