Ngôn Tình [Edit] Bạn Trai Tôi Đang Thối Rữa - Hứa Đa

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Liễu Nhạc Hy, 11 Tháng sáu 2020.

  1. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Bạn trai tôi đang thối rữa

    Tên gốc: Ta bạn trai ở hư thối

    Tác giả: Hứa Đa

    Convert: nuhiep.com

    Editor: Liễu Nhạc Hy

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Liễu Nhạc Hy

    Thể loại: ngôn tình, huyễn tưởng, kinh dị

    Văn án: Tôi vẫn nhớ rõ ràng như cũ, đó là một buổi trưa hè, bầu trời bị những dải mây xám trắng chia rẽ rách tung toé, ngẫu nhiên sẽ có ánh mặt trời màu vàng lơ đãng xuất hiện, chiếu xuyên qua khối thủy tinh lớn, kích thích người ta? Liền lười biếng trầm xuống nước?

    Anh ấy sắc mặt tái nhợt, hai tay lạnh lẽo nắm chặt tôi, nói với tôi: "Làm sao bây giờ.. Anh mất đi hô hấp rồi, tựa hồ cũng không cảm nhận được tim đập nữa."

    Một ngày sau, tôi ngửi thấy mùi xác thối; ba ngày sau, bạn trai tôi bắt đầu thối rữa.

    Ghi chú của tác giả: Tìm kiếm hướng mới lạ, đề cập đến ăn thịt người. Mời đón nhận.

    Lời của editor: Cốt truyện mới lạ, có chút kinh dị, có chút đáng yêu, happy ending.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nâng một ly nhỏ trà sữa lạnh mua ven đường, tôi ngồi dưới toàn nhà văn phòng của anh. Không biết vì nguyên nhân gì, bắt đầu từ sáng nay anh rất không bình thường: Sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh lẽo, ngay cả điểm tâm cũng chưa kịp ăn liền vội vội vàng vàng ly khai phòng nhỏ mà chúng tôi thuê.

    Ngay lúc vừa rồi – đại khái là khoảng một giờ trước, anh gọi cho tôi một cuộc điện thoại, thanh âm khàn khàn, bảo tôi buổi trưa đến dưới phòng làm việc của anh tìm anh. Tuy rằng trong lòng còn nghi hoặc, nhưng tôi vẫn nghe theo.

    Đây là chuyện gì?

    Tôi nghĩ như vậy, ngửa đầu nhìn phía bầu trời. Đêm qua mưa to một hồi, sấm chớp nảy ra, thế cho nên lúc này trong không khí vẫn như trước có mùi ẩm ướt của nước mưa. Bầu trời xanh thẳm được gột rửa sạch sẽ bị dải mây xám trắng phân cách rách tung tóe, ngẫu nhiên có một vài ánh mặt trời màu vàng lơ đãng xuất ra, chiếu xuống tấm thủy tinh lớn ở bên trên, kích thích thần kinh thị giác của con người.

    Tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh. Con người có linh hồn, nói ví dụ rõ ràng chỉ đơn giản là tiếng bước chân lọt vào tai thế mà lại cố tác dụng vật lý, lại có thể khiến người quen thuộc anh nghe một cái liền nhận ra anh. Vì thế, tôi vui vẻ xoay người, nói: "A, chuyện gì gấp như vậy?"

    Vừa dứt lời, một giây trước tôi còn đang cười, nháy mắt một chữ cũng không nói nên lời.

    Sắc mặt của anh.. Rất kém. Kém đến mức tôi liên tưởng tới tang thi trong phim điện ảnh tận thế. Là sinh bệnh sao? Cho nên mới.. Tôi nghĩ khả năng cao là buổi tối ngủ mở cửa sổ nên cảm lạnh, hay là bữa tối đã ăn gì anh không quen..

    Tôi không có đầu mối, buông ly trà sữa trong tay xuống, tiến lên cầm tay anh – lạnh lẽo, lạnh đến khiến hai tay không thể thích ứng – nói: "Thật là, sao sinh bệnh buổi sáng không nói? Đi bệnh viện đi.." Theo sau, tôi vuốt ve trán của anh. Có lẽ tôi nhìn nhầm, nháy mắt tôi nâng tay lên, thân thể của anh cứng lại một chút, nhưng vẫn không ngăn cản tôi hành động.

    "..."

    "..."

    Nhất thời không biết nói gì.

    Trán của anh.. Giống với tay của anh lạnh như băng – không phải nóng bỏng như trong tưởng tượng của tôi. Đáy lòng bắt đầu hốt hoảng, tôi có chút run run sờ toàn thân anh, không màng đến ánh mắt kì quái của người qua đường, chạm đến chỗ nào chỗ ấy một mảnh lạnh lẽo, chỉ có tóc và vải dệt trên vai bị mắt trời chiếu thẳng đến mang theo vài tia độ ấm quen thuộc.

    Bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, tôi mở miệng: "Mau.. Nhanh chóng đánh xe đi bệnh viện đi!" Xoay người, định đi tới ven đường vẫy xe taxi, nhưng mà –

    Lại bị anh ôm chặt, vây lại tại chỗ vô pháp hành động.

    Anh sắc mặt tái nhợt, hai tay lạnh lẽo nắm chặt tôi, nói với tôi: "Làm sao bây giờ.. Anh mất đi hô hấp rồi, tựa hồ cũng không cảm giác được tim đập nữa."

    Âm thanh này so với sáng nay khàn khàn hơn nhiều lắm, thậm chí có thể gọi là kỳ quái. Không giống như thông qua cách bình thường vọng lại, chính là.. Đơn thuần bắt buộc dây thanh quản chấn động phát ra âm thanh.

    Mở đầu chuyện xưa, chính là như thế.

    Tôi đánh xe đưa anh cùng nhau trở lại nơi chúng tôi thuê, cũng không biết là hiện tại anh nói chuyện có bao nhiêu khó khăn, vẫn là tâm tình của anh không nghĩ nhiều lời, vừa vào cửa, anh liền nằm lên giường, nhắm mắt lại, trầm mặc.

    Không cách nào hình dung cảm thụ lúc này của chính mình, tôi nghĩ tôi đại khái là đi qua khiếp sợ ngược lại mất đi phản ứng vốn có. Do dự mãi, giống như vì xác định cái gì đó, tôi ngồi ở bên giường, đem lỗ tai dán trên ngực anh: Đích xác, không có tiếng tim đập. Tôi đem ngón trỏ và ngón giữa tay phải duỗi đến dưới mũi anh: Đích xác, cũng không có hô hấp.

    Đến cùng.. Là chuyện gì xảy ra?

    Như phát hiện động tác nhỏ của tôi, anh nằm thẳng trên giường trợn mắt, trừng một cái khiến tôi trở tay không kịp. Chẳng qua.. Ánh mắt kia, vô thần giống như mắt cá chết. Ý tứ của anh tôi thật minh bạch, là hỏi tôi chơi đã không. Tôi cười mỉa, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng ôm anh trên giường, đem đầu mình vùi vào cần cổ của anh.

    Thân thể anh, thật sự, rất lạnh. Lạnh đến mức làm cho người tôi phát run.

    Nhưng mà tôi lại rõ ràng, tôi không thể buông tay. Nếu ở thời điểm này, tôi buông tay.. Anh làm sao bây giờ? Vô luận là chuyện vô lí đến cỡ nào, chỉ cần có phương pháp chính xác, đều nhất định có thể giải quyết. Cho dù là, mất đi hô hấp cùng nhịp tim. Lúc ban đầu, tôi còn ao ước trong mơ mộng như thế.

    Cứ như vậy, duy trì tư thế này, không biết qua bao lâu. Có lẽ vài phút, có lẽ là vài chục phút, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi không quá dễ chịu. Vừa mới bắt đầu tưởng ảo giác, nhưng loại hương vị giống như thịt bày ngoài chợ này càng ngày càng đậm, tôi nhíu mày, đứng dậy, tìm kiếm chỗ nó phát ra.

    Kia, là drap giường bị nhiễm hồng.

    Tôi sốt ruột tìm kiếm miệng vết thương ở nơi nào, thậm chí có thể thấy trên chóp mũi chậm rãi toát ra mồ hôi. Cặp mắt vô thần của anh vẫn luôn lẳng lặng nhìn tôi, lúc sau, lúc biểu cảm của tôi giống như sắp khóc, anh nâng tay trái lên, mở lòng bàn tay ra.

    Ở trong lòng bàn tay anh, có một loạt lỗ nhỏ chỉnh tề.. Số lượng là bốn. Vật thể màu đỏ sậm đọng lại một nửa, chậm rãi nhỏ xuống. Đã rất khó phân biệt kia là máu hay là thịt nát.

    Thoạt nhìn là vì dùng sức nắm tay, đầu ngón tay anh đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

    Anh nằm ở trên giường dùng sức phập phồng bộ ngực của mình, mạnh mẽ chấn động dây thanh quản, dùng âm thanh khản đặc tới cực điểm nói với tôi: "Không có.. Cảm giác.." Dường như một âm tiết đều tiêu phí tương đối lớn tinh lực.

    "..."

    Tôi, không nói gì.

    Có lẽ là, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Nên an ủi sao? Nhưng, như vậy liền biến thành ngôn từ khách sáo vô nghĩa, Bởi vì, dù sao là lời ai cũng có thể nói.. Không thể chân chính thay đổi cái gì.

    Tư duy trở nên chậm chạp, tại lúc ấy, tôi quên cả việc hẳn nên đi lấy hòm thuốc xử lý vết thương.

    Thẳng đến –

    Thẳng đến, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi. Tôi mới một lần nữa nhìn sắc mặt tái nhợt của anh.

    Người con trai trước mặt đứng bên tử vong, có chút cứng ngắc xoa tóc tôi, đang cố điều chỉnh cơ mặt bày ra biểu cảm mỉm cười.. Đại khái là tôi thấy thế.. Hẳn là mỉm cười.

    Tôi thổi phù một tiếng bật cười.

    "Thật đúng là mỉm cười vặn vẹo a, anh!" Tôi nghe được chính mình nói như thế, cùng lúc, phát hiện chính mình cũng đồng dạng nở một nụ cười vặn vẹo. Đó là.. Thật giống hồi còn nhỏ, được cho kẹo liền hớn hở tươi cười.

    Anh không nói nữa, cũng không có lại làm cái gì. Chỉ là vẫn duy trì động tác xoa đầu tôi. Tôi có thể cảm nhận ngón tay lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng mang theo sợi tóc của tôi. Cỗ hàn ý này, vào lúc này cảm thụ, lại thân thiết ấm áp như vậy.

    - -Không sai, là ấm áp. Không phải là loại cảm giác ấm áp bình thường, mà là loại ấm áp từ trong linh hồn có thể trấn an sợ hãi.

    Tôi cầm lấy cánh tay còn hoàn hảo của anh trên đỉnh đầu mình, dán lên mặt, nói chính mình phải kiên cường.

    Bởi vì, từ nay về sau, sẽ không có người nói tôi phải làm thế nào, cũng sẽ không có đàn anh ưu tú khiến tôi phải bắt chước học tập, thế giới này chỉ còn lại hai người chúng ta. Hai người có.. hiện tượng kỳ lạ không thể cho ai biết.
     
  4. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại khái sáng sớm hôm qua anh đã phát giác khác thường trên cơ thể mình, kiên trì đi làm nửa ngày là vì.. phải đi từ chức. Cứ đột nhiên xin từ chức vì không khoẻ, anh giống như đã cùng cấp trên phát sinh một ít tranh cãi, nhưng cuối cùng vẫn bình an hoàn thành.

    Hôm qua rời đi quá mức vội vàng, vội vàng đến mức anh lẻ loi một mình lao ra khỏi đống kiến trúc bao vây bởi xi măng cốt thép kia, đến nắm chặt hai tay tôi.

    Tôi tin tưởng chính mình vô luận thế nào cũng không thể chân chính lý giải tâm tình hắn lúc này, cho nên tôi tự nói với chính mình: Mấy cái lời thánh mẫu thấu hiểu khách sáo linh tinh liền miễn đi. Anh hiện tại cần, có lẽ chính là -

    "Muốn ăn điểm tâm không?"

    - Cần chính là đối đãi giống như bình thường.

    Hai mắt hắn đục ngầu nhìn tôi nâng cháo, lắc lắc đầu, kéo thân mình đi vào phòng khách.

    Tôi cảm thấy vài tia thất lạc, sau đó liền nói với chính mình, có lẽ.. là vì thể chất hiện tại của anh không cần ăn cơm đâu!

    Đối với bản thân nhập diễn quá nhanh cùng với năng lực thừa nhận cường đại cảm thấy tự hào, tôi một mình tự ăn cơm trưa, chào hỏi anh đang ở trong phòng khách xem ti vi một câu, sau đó ra ngoài.. vì anh dọn dẹp.

    Anh còn rất nhiều đồ đạc ở tại văn phòng, tôi muốn đi dọn dẹp về, thuận tiện, nhận sắc mặt khó chịu của thủ trưởng anh. Tìm mất một buổi sáng, khuyên can mãi hơn nữa bồi n cái khuôn mặt dù tươi cười hay không, tôi rốt cuộc ôm hộp giấy - bên trong đầy đồ dùng làm việc của anh - đi trên đường. Tại nơi đô thị phồn hoa này, một người mất tích cũng không khiến người ta có cảm tưởng gì.

    Mười phần khó khăn nhưng tôi cẩn thận suy xét vì sao anh lại biến thành như vậy?

    Không có thi ban, thân thể cũng không cứng ngắc như tử thi trong sách, động tác của anh sáng nay vẫn linh hoạt giống như người bình thường. Duy nhất không giống, đại khái là không có hô hấp và nhịp tim, thân thể lạnh như băng, hai tròng mắt vô thần, thần kinh không còn cảm giác đau đớn.

    Do dự mãi, tôi vẫn quyết định đi bệnh viện. Chỉ cần làm bộ như cần tư vấn là có thể.. đi?

    Hậu quả chính là, tôi bị bác sỹ đuổi ra khỏi phòng.

    Tôi hỏi bác sĩ: "Người không có hô hấp, không có nhịp tim.. là chết rồi sao?"

    Bác sĩ đáp: "Theo học thuật, não tử vong mới được xưng là chân chính tử vong."

    Tôi hỏi bác sĩ: "Lúc đó khoảng bao lâu?"

    Bác sĩ đáp: "Vài giây đến vài chục phút, còn tùy theo tình trạng người đó."

    Tôi hỏi bác sĩ: "Như vậy, nếu một người không có cảm giác đau đớn, là chuyện gì xảy ra?"

    Bác sĩ đáp: "Chứng mất cảm giác sao? Nguyên nhân có nhiều mặt, tôi không thể chỉ dựa vào lời nói mà kết luận."

    Tôi hỏi bác sĩ: "Còn, còn có.. miệng vết thương trên lòng bàn tay không có cách nào khép lại thì sao?"

    Bác sĩ đáp: "..."

    Tôi hỏi bác sĩ: "Nếu người ngoài có những bệnh trạng trên, bụng còn có chút phồng lên, là có chuyện gì xảy ra?"

    Bác sĩ hỏi lại: ".. Cô đến cùng là tới làm gì?"

    Tôi bị ném ra khỏi phòng, ôm hộp giấy ở trên đường đi lại. Mặc dù có khẩn cấp phải về nhà bồi tâm tình của anh, nhưng.. tôi rõ ràng mười phần, bản thân chỉ cần bước vào cửa nhà, hết thảy trọng tâm sẽ chuyển dời lên người anh lúc này. Như vậy, căn bản không rảnh để suy xét.. không rảnh để suy xét về sau này, về chuyện tương lai của chúng tôi.

    Tôi nên làm như thế nào? Ít nhất, trước khi anh khôi phục bình thường, tôi hẳn là nên suy xét chuyện hành động nhiều hơn. - đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có thể khôi phục.

    Mua đồ ăn anh thích nhất bán ngoài khách sạn, tôi trễ giờ đẩy ra cửa nhà. Kêu to tên của anh, lại không có người đáp lại. Phòng khách trống rỗng, nhà ăn trống rỗng, phòng ngủ trống rống. Tôi nhíu mày, nghĩ rằng lấy tình huống này của anh hẳn sẽ không chọn chạy ra đường cái đi, lại càng không..

    Mở tủ giày ra, đích xác, một đôi giày của anh cũng không thiếu. Như vậy.. đây là tính huống gì?

    Đem cơm hộp để lên bàn, tôi chú ý tới TV phòng khách còn có chút ấm. Sau đó, nghe thấy động tĩnh rất nhỏ truyền đến từ phòng tắm.

    Cái gì.. Nguyên lai là ở đó, làm hại tôi ra mồ hôi lạnh hết nửa người. Nhún nhún vai, ta uyển chuyển bước đi, đi qua, mở cửa phòng tắm.

    -.

    Tôi hối hận. Không, kể cả là gõ cửa, cũng không thay đổi nổi hiện trạng bên trong.

    Khó có thể hình dung mùi tanh tưởi (tôi không xác định kết quả này là mùi vị hỗn tạp gì, khả năng có chút thối, nhưng càng nhiều hơn là mùi vị khiến người thường không thể chịu được) đập vào mặt, anh ngồi trong bồn tắm lớn.. trong bồn tắm lớn đầy chất lỏng màu đỏ sậm biến thành màu đen và nâu nhạt nổi lên.

    Anh quay đầu nhìn phía tôi, trong đó một viên tròng mắt thế nhưng lại bị lòi ra ngoài.

    "..."

    Tôi trầm mặc trừng anh. Cố kìm nén xúc động muốn hét chói tai cùng hai chân như mềm nhũn ra.

    Loại cảnh tượng trước mắt này, dĩ vãng chỉ có thể thấy trong phim kinh dị, nhưng mà, hôm nay lúc này, vô cùng xác thực xuất hiện trong phòng tắm nhà tôi. Mà người đàn ông trước mặt này..

    Là anh.

    Có lẽ có thể nói, thầm nghĩ hơi chút liên tưởng đến là "Người này là anh", phản cảm khác thường liền trở thành hư không, hai chân không cách nào hành động cũng chỉ là dư vị ảo giác mà thôi.

    - "Anh thật sự là.. rất xằng bậy!" Cho dù không cảm thấy đau đớn, cũng không thể tự đối xử với thân thể mình như thế. Uổng tôi lúc ở ngoài còn suy xét làm thế nào giúp anh bảo trì cùng khôi phục.

    Tôi cho tới bây giờ đều không phát hỏa lớn như vậy, tối thiểu.. cho tới bây giờ đều không lớn tiếng với anh như vậy. Rống xong liền hô hấp cũng trở nên khó khăn, cũng không biết anh có thể nghe được rõ ràng hay không, tôi lập tức đi đến bên bồn tắm lớn, muốn kéo anh, lại làm ánh mắt dừng ở nơi nào đó, cả người cương cứng tại chỗ.

    Bụng anh.. Không, nên hình dung thế nào đây? Hẳn là nội tạng của anh, dính ở trong bụng anh, vài đoạn ruột còn trôi nổi trong nước. Bộ phận ban đầu được gọi là bụng người, lúc này là một cái động lớn, nhìn xuống quả nhiên có thể thấy được rõ ràng mấy cây xương sườn, sau đó.. chính là mấy khối thịt sinh động giống như nội tạng động vật, có thể thông qua ngoại hình nhận ra là ruột, còn có mỡ màu vàng tôi từng cười nhạo anh béo. Ở trên cái động khẩu, tự hồ còn có thể nhìn thấy một góc phổi, không còn một chút sinh khí bên trong cơ thể người.

    Thi thể người, chính là cảnh tượng này sao?

    Tôi trong lúc nhất thời cái gì cũng không nói nên lời, hít sâu, điều chỉnh một chút tâm tình của bản thân, tiếp đó tìm được trọng điểm: "Anh có phải cảm thấy chơi tự ngược rất tốt không?"

    Hai tay di chuyển gương mặt lạnh lẽo của anh, con mắt đục ngầu vô thần còn sót lại kia hẳn là đang nhìn tôi.

    Anh hơi hơi há mồm, lại không phát ra một tiếng vang.

    Cuối cùng không đành lòng, tôi nói chậm lại, hai tay trở nên nhẹ nhàng âu yếm: "Đã.. nói không nên lời rồi sao?"

    Anh gật đầu, sau đó vươn hai tay dính máu, bỏ tay tôi ra, đầu ngòn tay linh hoạt viết trên lòng bàn tay của tôi.. bụng, trướng khí, bên trong.. nổ.

    Nội tạng - nhất là dạ dày cùng đại tràng mà nói, bởi vì giàu các loại khuẩn cùng dinh dưỡng, thường thường là bộ phận dễ dàng biến hóa nhất sau khi con người chết. Mà đại lượng các loại nấm sinh sôi nảy nở tắc sẽ sinh ra khí thể, cuối cùng bởi vì túi da không chịu nổi mà nổ mất.

    Tôi đột nhiên nhớ đến câu nói từng thấy ở nơi nào đó. Nguyên lai.. là như thế này sao? Anh.. đã chết rồi a. Ngồi trước mặt tôi.. là.. thi thể thật.

    Kìm lòng không đậu, tôi hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.

    Không quan hệ, liền tính là thi thể thì sao? - tự tin không biết từ đâu tới, tôi nắm chặt tay anh, bặt cười.
     
  5. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bắt đầu xử lý "hiện trường mổ xác" trong bồn tắm lớn. Đem anh chậm chạp không chịu di chuyển mạnh mẽ kéo ra ngoài bồn tắm lớn, tôi mò trong đống máu loãng tìm nút thoát nước, chất lỏng đỏ sẫm mang theo hương vị không dễ chịu chảy xuống cống, hình thành một cái lốc xoáy nho nhỏ. Nhưng trên vách bồn tắm lớn màu trắng sứ vẫn dính đầy bọt màu da, dưới đáy cũng dư lại đại lượng các mảnh thân thể.

    Thở hắt ra một hơi, sau đó.. đưa tay dính đầy máu loãng lên lau mặt. Lập tức tôi liền phát hiện mắt và mũi mình đã quen với loại cảnh tượng cùng hương vị này.

    - Đột nhiên không biết nên bày ra biểu cảm gì, tôi cảm thấy cả tôi cũng không thể nhìn thẳng chính mình.

    Muốn nói đến hết thảy những thứ này ban đầu.. tôi liếc mắt nhìn anh đứng ở bên cạnh. Trên người chảy xuống - cũng không nói rõ được đến cùng là chất lỏng gì, tích thành một vũng nhỏ nước màu hồng nâu trên gạch men dưới chân anh. Về phần "Người" anh, giống như một đứa trẻ không biết phải làm sao đứng ở đó.

    Con mắt còn sót lại kia.. Đồng tử đã sớm ta rã, thủy tinh thể đục ngầu không rõ ánh mắt buông xuống, tựa hồ đang nhìn chằm chằm nơi nào đó dưới chân.

    Có lẽ là vì tôi đau lòng. Vài tia châm chọc thổi qua, cảm giác đau đớn theo trái tim lan tràn tới toàn bộ lồng ngực.

    Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, anh nâng mắt lên, chậm rãi đi tới, để lại từng dấu chân máu trên gạch men màu vàng nhạt. Sau đó, anh làm một chuyện ngoài dự đoán của tôi: Cần vòi tắm, vặn mở chốt, dùng dòng nước tẩy sạch vách bồn tắm, không chút do dự đem phần thân thể của mình xả vảo cống thoát nước.

    * * *

    Tôi ngốc, bóng lưng cỗ thi thể này đúng là chưa bao giờ từng có soái khí. Sau đó, tôi đoán được suy nghĩ của anh. Anh từng nhắc với tôi, so với già mồm cãi láo, làm sao xử lý tốt hiện trạng mới càng là trọng yếu hơn. Vì thế, lắc đầu, tôi bắt đầu thanh lý phòng tắm giống như cái lò mổ này. Đem toàn bộ bọt máu trông bồn tắm lớn xả vào cống thoát nước, dùng khăn lau khô dấu vết trên mặt, cùng với.. dùng hết hai cuộn giấy vệ sinh lau khô thân thể anh.

    - Nhất là cái bụng trống trơn kia. Tuy rằng đã "Lau khô", nhưng bên trong tựa hồ vẫn tích không ít chất lỏng. Có điểm.. không biết nên làm cái gì bây giờ. Tôi run run tay phải, một khắc trước khi sờ vào trong cái bụng trống rỗng kia lại rụt mạnh về. Tôi không biết chính mình lo sợ cái gì, nhưng..

    * * * Tôi cảm nhận được tầm mắt của anh. Nuốt nuốt nước miếng, đưa tay chậm rãi sờ vào trong bụng anh. Đây là một loại cảm giác tương đối vi diệu, nhất là khi nội tâm không ngừng cường điệu đây là trong bụng anh. Tay của tôi.. đang ở trong cơ thể anh. A a, ở trong cơ thể anh sao..

    Tôi có thể cảm nhận nhịp tim mình kịch liêchj tăng nhanh, gò má dần đần nóng lên, tay cầm giấy thấm nước va chạm vào mô thịt bên trong anh. So sánh với tay chân lạnh như băng, đầu ngón tay tôi thật đúng là nóng bỏng. Xúc cảm này cùng thịt trước kia từng xử lý trong nhà bếp chó chút tương tự, bất quá tại đây đem anh liên hệ với sườn lợn rán thật sự là có chút.. biến thái. Nội tâm yên lặng châm chọc chính mình, tôi cẩn thận dùng khăn tay hút kho nước trong khoang bụng anh.

    "Làm xong rồi!" Có thể cảm nhận mồ hôi toát ra từ trán và chóp mũi, tôi thở hắt ra một hơi lớn, đặt mông ngồi lên gạch men sứ trong phòng tắm, ngẩng đầu nhìn anh cười cười.

    Mặt anh một mảnh hỗn độn, nhìn bộ dáng vặn vẹo của cơ bắp, tôi đoán anh hẳn đang mỉm cười. Bàn tay lạnh lẽo kia đè lên tóc tôi.. Tôi cảm thấy động tác này hẳn là xoa đầu trong lẽ thường.

    Sau đó, anh chỉ chỉ phần còn lại dưới đáy bồn tắm lớn..

    Tha thứ cho tôi, nếu anh hiện tại bình thường giống như trước đây, tôi tuyệt đối tát một phát. Mà tôi đích xác cũng làm như vậy, chẳng qua mức độ nhẹ hơn nhiều lắm. Tôi đứng lên, vỗ vỗ gương mặt anh, xúc cảm trên đầu ngón tay làm tôi liên tưởng đến loại thịt còn da ướp lạnh bán trong siêu thị. Tôi nói với anh: "Anh có biết hay không, không cần ở thời điểm em vừa muốn nghỉ ngơiliền nói với em còn có việc khác a.."

    Anh gật đầu.

    Sau đó, tôi có kiềm nén xúc động muốn bóp chết anh – cứ nghĩ anh khả năng đã chết – đem lực chú ý phóng tới mảnh cơ thể người dưới đáy bồn tắm lớn.

    Phải xử lý như thế nào đây?

    Thường thúc cùng vô số phim điện ảnh và tiểu thuyết nói với tôi, trực ném vào thùng rác chính là tìm chết. Muốn cho mấy thứ này biến mất ở trong phòng biến mất phương pháp tốt nhất tựa hồ là dùng chất hóa học ăn mòn, khả.. không nói đến trong nhà không có khả năng dự trữ cái loại này, làm sao để lấy tới tay cũng là một vấn đề lớn.

    Vì thế, tôi quyết định xử lý rác mới sinh ra trước. Đem giấy vệ sinh bộ dáng giống hiện trường giết người tập trung lại, mang đến phòng bếp, châm cồn, đốt lửa cháy sạch sẽ. Đám khói màu xám bay lên chui vào ống dẫn khói, tôi nghĩ, như vậy sẽ không lưu lại dấu vết. Quét sạch cặn bã dưới đáy nồi, tôi một lần nữa trở lại phòng tắm, chịu đựng cảm giác quỷ dị, đem mảnh thân thể anh dưới đáy bồn tắm nhét hết vào túi giữ tươi, sau đó.. nhét vào ngăn đông tử lạnh.

    Tôi cảm thấy tinh thần có chút mệt nhọc hôm nay có thể kết thúc. Ngày mai.. nhất định phải tìm được phương pháp xử lý thịt người thích đáng.

    Tôi ngay cả cửa sổ cùng máy thông gió cũng không dám mở, châm một ngọn nến huân hương, một mình tự ăn phần cơm mua bên ngoài kia. Thuận tiện.. chơi đầu lưỡi anh một lát.

    – nga tôi không phải biến thái cho nên không cần để ý chi tiết này. Tình huống cụ thể rõ ràng là tôi đùa hỏi anh có muốn ăn cơm chiều không, thấy anh nhanh nhẹn bắt đầu suy tư vì sao cơ bắp mát lạnh còn có thể động, thậm chí cũng không có nổi thi ban trong truyền thuyết. Còn có.. Anh đến cùng là thanh tuyến biến điệu không muốn nói chuyện hay là thực ra không thể phát ra tiếng.

    Vì xác nhận ý tưởng kì quái chợt nảy mầm của mình, anh ngồi trên ghế dựa đối diện tôi, tôi ngồi ở trên người anh – thậm chí đem cơ bắp trên đùi anh áp đến biến dạng – lấy tay mở miệng hắn, thò ngón tay đi vào.

    Biên độ nhỏ nhẹ nhàng giãy dụa lại tìm không thấy biểu cảm thích hợp, anh thấy thế nào cũng có điểm đáng yêu. Phải nói lấy tình huống hiện tại của anh, không có khả năng bày ra biểu cảm gì thôi..

    Ngoắc ngón tay, tôi một giây trước còn nhợt nhạt cười liền nhíu mày. Đầu lưỡi anh.. Hoàn toàn không có phản ứng, tựa như một con cá chết. Cho dù bản thân không muốn có phản ứng khi bị đối đãi như vậy, thần kinh bị va chạm vào kia cũng sẽ sinh ra phản xạ không điều kiện. Nhưng, tình huống của anh hiện tại không giống. Đầu lưỡi.. không, miếng thịt kia, tựa như đã chết nằm ở nơi được xưng là "khoang miệng" của anh.

    Liên tưởng đến lúc vừa mới bắt đầu kéo ra hàm dưới của anh, cảm nhận càng giống như các đốt ngón tay ma sát. Một cái ý tưởng bất thành bắt đầu hiện lên ở trong đầu.

    "Thật sự là.. đáng thương.." Nheo lại hai mắt, tôi nghe được chính mình nói như thế xong, "Kỳ thật chẳng phải cơ còn có thể hoạt động, mà là.. xương cốt mạnh mẽ mang theo da thịt động đi.."

    Anh cúi người, hai tay ở bên sườn ôm lấy thắt lưng tôi, làn da biến sắc ở dưới ánh đèn sợi vonfram lại có phần huyết sắc. Tôi rút ngón tay trong miệng anh ra, ôm đầu anh vào trước ngực.

    Không có quan hệ.. không có quan hệ..

    Muốn đem độ ấm thân thể của mình truyền cho anh, tôi dính sát vào làn da lạnh như băng của anh. Tôi nói với chính mình, không quan hệ, vô luận thế nào, anh đều là anh.

    Đêm đó, anh kiên trì ở trong phòng tắm qua đêm, tôi ôm lấy gối đầu muốn bồi anh, lại bị đẩy vào phòng ngủ của chúng tôi. Một đêm không mộng. Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa phòng tắm ra.

    Ngày thứ ba giữa hè này, bạn trai tôi.. bắt đầu thối rữa.

    (Tác giả có lời muốn nói:

    Ta cảm thấy ta não động còn có thể cứu giúp một chút _ (: 3"<) _)
     
  6. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi bắt đầu lên trang web tìm tòi bí quyết nhỏ thường xuyên bị người chế giễu.. Nga không, là xử lý thi thể ra sao.

    Kết quả nhìn thấy một tấm ảnh dùng động vật để thí nghiệm xong, liền cơ hồ mất đi toàn bộ dục vọng làm như vậy. Hơn nữa.. Kia là xương cốt bị hun đen xuất hiện ở trước mắt tôi. Không nói đến thật làm được việc này sẽ cho cỗ thi thể đang nằm trong phòng tắm của tôi bao nhiêu tổn thương, quan trọng là cần đến đại lượng a xít sunfuric.. Tôi sẽ phải qua nửa thành phố, còn phải cung cấp chứng minh thư của minh mới có khả năng mua được.

    Tại loại thời điểm này, liền không thể không cảm thán, người có thể thực hiện thí nghiệm ở trên Internet này, có thể có điều kiện ở phòng thí nghiệm.. Thật tốt. Nhưng, liền tính là phòng thí nghiệm, cũng chỉ có thể lấy đến một chút, không có khả năng lấy đủ để xử lý toàn thi thế đi.

    Tôi nhún vai, cuối cùng đóng lại máy tính. Sau đó đi vào phòng tắm ông ông tác hưởng. Mấy mấy giờ trước, cuối cùng chịu không nổi hương vị tanh hôi kia, sau lựa chọn ngắn ngủi vẫn là mở ra quạt xếp. Nếu nói trước đây chính là mùi huyết nhục đơn giản, sáng nay hương vị kia -- ở trong phòng tắm không thông gió, qua một đêm hạ (có lẽ từ hai ngày trước cũng đã bắt đầu) -- tôi có thể xác định chính là mùi xác thối trong truyền thuyết.

    Anh cuộn lại hai chân, ngồi trên gạch men sứ giữa bồng tắm lớn và bồn rửa mặt, tư thế như vậy thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới học sinh bị chịu khi dễ.. Khụ, nếu, anh không dùng tay xé rách thịt mình.

    Hít sâu mấy hơi thở, khiến niêm màng mũi của mình quen với hơi thở nơi này. Sau tôi đi đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, cùng anh như bình thường, hỏi: "Anh thật sự một chút đều không cảm thấy đau đớn sao?"

    Lời thật lòng mà nói, tôi nhìn thập phần đau lòng. Ngón tay đã lộ ra xương trắng đâm vào thịt thối trên khắp cơ thế của bản thân, thân hình anh lúc này xem ra cũng không được tính là cao lớn.. Đã bị anh xé rách loang tổ vết thương. Có vài chỗ, thậm chí nhìn thấy xương trắng, còn có thịt không bị thối rữa lộ ra màu đỏ tươi.

    Đó là.. Giống như là màu đỏ tươi của thịt sườn trong cửa hàng.

    Nhân loại và động vật, đến cùng có cái gì không giống đâu? Liền thịt cấu tạo thành thân thể nhan sắc đều giống nhau, như vậy.. Cái gọi là khác nhau lại ở nơi nào? Nếu tinh cầu này đổi một chủng tộc khác đến thống trị mà nói, nhân loại có phải hay không cũng thành một phần món ngon trên bàn?

    Tôi nghiêng đầu suy xét vấn đề này, ngón tay xẹt qua đoạn thịt màu đỏ lộ ra trên ngực anh, lúc này xúc cảm đã không giống như từng lạnh lẽo, chỉ là.. Như trước không phải độ ấm người thường nên có.

    Đầu ngón tay cùng trái tim anh cách nhau, khoảng cách gần một căn xương sườn mà thôi. Theo xương sườn khe hở, tôi nhìn thấy.. Hẳn là trái tim. Ở phòng tắm màu trắng ngọn đèn chiếu rọi xuống, liền mạch máu trên bề mặt đều thấy rõ.

    Một luồng lực lượng tác động lên gương mặt tôi. Là cái tay kia của anh. Ách.. tay trái anh rõ ràng so với tay phải anh hoàn chỉnh hơn nhiều lắm.

    Anh ở trên bàn tay của tôi dùng ngón tay viết: Thế nào?

    Anh đại khái đã biết mấy giờ qua tôi đi làm gì. Tôi thở dài một hơi, hướng về phía gương mặt không đổi sắc của anh lắc lắc đầu.

    Một trận trầm mặc thật dài. Ngẫu nhiên có vài tiếng bọt nước rơi xuống đất vang lên, là âm thanh từ nước trên cơ thể anh.

    Tôi không biết nên đem anh làm sao bây giờ, nhưng ít ra có một điều tôi rõ ràng, chính là nếu không "Xử lý" xong, cảnh sát rất nhanh liền sẽ tìm tới cửa. Tôi không rõ công nhân cống thoát nước khi nào thì phát giác chất lỏng chúng tôi xả ra không bình thường, nhưng hương vị khó làm cho người ta bỏ qua này có khả năng đã ra tới hiên ngoài, hoặc theo máy thông gió thổi đến nơi nào đó.

    Lắc lắc đầu, tôi quyết định tạm thời không thèm nghĩ chuyện làm tôi bất an nữa. Ở trước mặt anh ngồi lại, nghiêm cẩn nói: "Em muốn thổ lộ cùng anh."

    "?"

    "Em nói.. Em hiện tại muốn thổ lộ một lần."

    "..."

    Khuôn mặt không có biểu cảm kia đang nỗ lực biểu hiện ra một cái biểu cảm ngốc manh -- này thật sự là rất ngốc manh.

    Tôi nghiêng đầu, tiếp tục nói ra lý do của mình: "Bởi vì, vừa mới nhìn thấy trái tim anh thôi."

    Trong tình yêu cuồng nhiệt mọi người thường thường sẽ nói, cái gì đại loại trái tim anh tràn đầy tình yêu, anh có thể đem trái tim lấy ra cho em xem, em ở trong lòng anh linh tinh lời nói.

    - - có thể nhìn thấy trái tim người yêu, không phải điều lãng mạn nhất sao? Vì thế, tôi nhìn thẳng "Ánh mắt" anh, căn cứ vào viên tròng mắt còn sót lại kia, nói: "Em thích anh."

    Đều nói thích một người, nếu chỉ thích anh / em bề ngoài rất nông cạn, bởi vì bề ngoài sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày trở thành quá khứ. Kia, cái gọi là thích thanh âm này, thích tính cách, thích thái độ, thích tinh thần.. thật sự chân thật ở đâu? Đích xác, đối với một người bình thường mà nói, rất khó mất đi hoặc thay đổi.. Người yêu chân thật, cố gắng cũng chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước thôi. Tìm kiếm một cái lý do khó có thể tiêu trừ đặc điểm tình yêu của mình, nâng lên giá trị tình cảm của chính mình. Nhưng, thế giới này luôn có ngoại lệ.

    Có người triệt để mất đi cơ hội làm người bình thường như anh -- bao gồm bề ngoài ngông cạn, cùng với thanh âm, tính cách, thái độ, tinh thần, nhưng tôi vẫn thích anh.

    Là như thế xâm nhập cốt tủy.

    Đến một kẻ sợ hãi ma quỷ nhất như tôi, cũng có thể một mình bình tĩnh đối diện hiện trường giết người ngư việc bình thường trong nhà.

    Có thể trước mặt anh không có phản ứng gì, tôi mỉm cười, nhắc lại lời vừa mới nói: "Em nói, em thích anh."

    Sau đó, anh lao tới, gắt gao ôm lấy tôi. Tôi chịu lực đặt mông ngồi xuống. Anh thật sự thực dùng sức, dùng sức đến cơ thể của tôi bị xương cốt lõa lồ của anh đâm đau.

    Tôi biết áo ngủ và da của mình khẳng định dính chút gì đó trên người anh, thì thế nào? Tôi nâng tay, bế thân thể anh, vỗ nhẹ phía sau lưng anh, hôn lên môi anh lạnh lẽo.

    Vài phút sau, tựa hồ là rốt cục hạ quyết tâm, ngón tay anh sau lưng tôi viết lên --

    "Đem anh.. Tiêu hóa đi."

    ".. Dùng.. Dịch dạ dày của em."

    * * *..

    Tôi thế nhưng lại không có biện pháp cự tuyệt. Trong nhà tổng cộng chỉ có bốn con dao. Một con bình thường dùng để chặt thịt dao lớn, một con bình thường dùng để thái, một con bình thường dùng để bổ hoa quả, một con nhỏ bình thường dùng để gọt vỏ hoa quả. Giờ này khắc này, chúng nó đều bị tôi lấy đến phòng tắm, ở trước mặt tôi.

    Anh vươn một cánh tay tới chỗ tôi, ý tứ đại khái là từ nơi đó bắt đầu.

    Tay phải nắm dao bổ hoa quả, nâng cánh tay, sau đó.. Hướng tới gần cánh tay anh. Tay cầm không ngừng run rẩy.. Không, có lẽ, là toàn thân của tôi đang run rẩy.

    - - kia nhưng là..

    Trước mắt sự vật dần dần biến hình, vô pháp ngắm nhìn. Rõ ràng là dùng tốc độ tay nhất đinh, nhưng ở trong mắt lại như chậm vài lần..

    - - như vậy đi xuống..

    Bang đương một tiếng, dao trong tay tôi rơi xuống đất.

    Rốt cục, tôi khóc. Từ khi phát sinh chuyện này tới nay, tôi lần đầu tiên khóc.

    Không phải không biết kế tiếp nên làm thế nào, mà là vô pháp phán đoán tôi làm như vậy có phải lựa chọn chính xác hay không.

    Anh nhặt dao lên, để vào trong tay tôi, sau đó ép buộc nắm cổ tay tôi, đâm dao vào bờ vai anh. Nước mắt tiếp tục càng thêm điên cuồng trào ra, tầm mắt bị chiết xạ đến biến dạng, tôi nhìn thấy chỗ vai anh lộ ra thịt.

    A a, đó là.. Tôi từng hình dung qua, tựa như nhan sắc thịt tươi trong siêu thị..

    Dường như một khi bắt đầu, liền không cách nào dừng lại. Tôi gần như thô bạo xé rách từng bộ phận chưa hư thối trên người anh, trực tiếp nhét vào trong miệng.

    - - đều là lỗi của người kia.

    - - toàn bộ, đều là vì cái nhà này.

    Tôi chỉ nhớ rõ, ngày đó, tôi một bên khóc, một bên nuốt xuống từng miếng thịt, căn bản không kịp suy xét hương vị của nó.

    Cùng với, bàn tay dần chỉ còn lại xương trắng của anh, xoa tóc tôi, vỗ nhẹ phía sau lưng tôi theo tôi khóc thở dốc, thập phần ôn nhu.

    Ôn nhu đến.. Tôi càng thêm muốn khóc.
     
  7. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu hỏi tôi thịt người có mùi vị gì, tôi nghĩ cũng trả lời không được -- căn cứ vào việc tôi đã nuốt xuống một phần thân thể còn sót lại của anh.

    Có lẽ có chút giống mùi vị thoảng qua mũi ở khu thịt tươi trong siêu thị, có lẽ có chút giống thịt ăn cả nửa đời, có lẽ có chút giống vị thịt cá ven biển.. Tóm lại, là một loại thịt mềm nhũn lạnh băng, mang theo mùi, ở trong bụng trướng lên, dường như một cái thở dốc cũng có thể tràn ra máu loãng.

    Tôi nhìn anh lộ ra phần lớn xương trắng, nho nhỏ bật cười.

    Ở trước mặt tôi cụ.. Thi thể kia, còn có chút bộ phận vô pháp lấy tay xé rách xuống dính trên xương cốt anh. Lấy tri thức y học và năng lực phân tích đáng thương đến cực điểm của tôi, có thể thấy được đại khái chỉ có xương sụn, thịt triệt để róc xuống, phần gân khó có thể xé rách cùng với phần bên trong xương sườn bàn tay tôi không thể với tới.. Tôi cũng nói không rõ được kia đến cùng là cái gì nội tạng.

    Lúc này toàn thân tôi, nhất định cũng giống trên xương trắng của anh -- giống nhau máu chảy đầm đìa. Tôi nghĩ, anh đại khái cũng là đang cười. Cứ nghĩ đến việc việc hiện tại cả biểu cảm cứng ngắc ngốc manh đều đã làm không ra, chỉ có xương cốt va chạm lên xuống phát ra tiếng vang. Tôi vươn ngón tay áp lên hàm răng còn vương máu loãng của anh, anh hạ xuống rắng trên nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay tôi.

    "Anh bây giờ chẳng khác nào nhân vật phản diện trong phim kinh dị.." Tôi vỗ vỗ răng anh sau đó ngồi phịch xuống róc thịt trong xương sọ, chế nhạo nói.

    Anh cắn tôi ngón tay hơi hơi dùng sức, hốc mắt chỉ để lại màu đen trống rỗng như là đang biểu đạt sự bất mãn của anh.

    - - di? Di di di di di?

    Vấn đề cho tới nay vẫn bị tôi xem nhẹ đột nhiên bật đến trong đầu, tôi cả kinh rút ngón tay ra, cơ hồ nhảy dựng lên.

    Các đốt xương cổ của anh vặn vẹo, ngẩng đầu "Nhìn" về phía tôi đứng lên. Không có sai, rõ ràng đã không có ánh mắt, bộ mặt cũng lõa lồ phần lớn xương trắng, nhưng lại muốn dùng động từ "Nhìn" này.

    Tôi dùng hai tay vuốt ve bên cạnh hốc mắt trống rỗng của anh, hỏi anh:

    "Anh thấy được em?"

    Anh gật đầu.

    "Cũng nghe thấy?"

    Anh gật đầu, một bộ dáng vấn đề này thực ngu ngốc -- đương nhiên, cái này đồng dạng là vấn đề não của tôi.

    "Thật là kỳ quái a.." Tôi phát ra cảm thán như vậy, đem hai tay mình di chuyển trên người anh.

    Thân thể đã chỉ còn lại sườn sụnvà thịt chết, thần kinh lại còn có thể cảm giác như bình thường; gân cùng cơ bắp đều đã hoại tử, xương cốt lại còn có thể hoạt động như bình thường; bên trọng hộp sọ rỗng tuếch, ý thức lại còn có thể suy xét như bình thường.

    Không, có lẽ sự tình khó lý giải nhất, ngay từ đầu cũng đã tồn tại -- vì sao người lại mất đi hô hấp cùng nhịp tim?

    Tôi quyết định không đi suy xét mấy sự tình phiền phức này. Vì thế, tôi nói với anh: "Chúng ta thu thập một chút đi."

    Anh lại gật đầu, sau đó yên lặng đứng về một bên phòng tắm.. Mấy ngày nay luôn dùng để lau máu loãng tại đây. Anh tưởng thu thập phòng, kỳ thật, ý tứ của tôi là.. Tôi muốn thanh lý tốt lại một chút, anh kia giờ này khắc này thoạt nhìn là cái khung xương chẳng ra cái gì cả.

    Giữ chặt xương tay của anh, tôi đưa anh kéo vào bồn tắm lớn. Không để ý đến anh không hiểu, nắm vòi phun vặn mở nước, vọt tới xương đầu của anh. "Người đàn ông" trong bồn tắm lớn theo phản xạ tính lấy tay ngăn cản dòng nước để ngừa bản thân bị sặc, nhưng mà -- bàn tay chỉ có năm ngón xương trắng căn bản không có tác dụng chặn nước, khoang mũi cùng khí quản đã mất đi công năng cũng không có khả năng bị sặc.

    Tôi cười đến cong thắt lưng.

    Cười đến vòi phun cũng cầm không ổn, ôm bụng cơ hồ dựa vào bên cạnh bồn tắm lớn. Tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời tôi cười thành như vậy.

    - - có thể ở trong vòng mấy giờ, từ khóc như chó chuyển hoán thành cười như chó, toàn thế giới cũng chỉ có một mình tôi thôi.

    Cái tên kia, ngồi ở trong bồn tắm lớn tựa hồ luôn luôn dùng "Ánh mắt" không quá vui vẻ nhìn chằm chằm tôi, sau đó không biết xuất phát từ tính trẻ con gì.. Tôi cảm thấy khung xương lạnh lẽo bắt lấy bả vai mình, khí lực to lớn dọa người, đè xuống đáy bồn tắm lớn đầy nước mang theo một tầng huyết tương nhàn nhạt.

    Hoàn hảo anh đỡ tôi một chút (kế ra việc đánh lên cũng đã khiến xương cốt có điểm đâu, bất quá so với đụng vào bồn tắm sứ vẫn tốt hơn), trong lúc hỗn loạn tôi còn cào xuống một mảng thịt không biết còn lại chỗ nào trên người anh, lại sau đó, thập phần không hoa lệ.. Tôi sặc.

    Không có sai, vài giây trước còn đang cười nhạo anh không có khả năng sặc, tôi.. Sặc nước, nhưng lại ho đến chết.

    Đương nhiên, nguyên nhân ho đến chết.. Là cho dù sặc nước cũng vô pháp khiến tôi dừng cười.

    Anh cũng cười.

    Tôi cảm thấy như vậy. Bởi vì anh dùng xương ngón tay trắng bệch đáng thương kia bắn trán tôi.

    Nỗ lực điều chỉnh cảm xúc bình tĩnh trở lại, tôi thật sâu phun ra một hơi, quần áo ẩm ướt dính trên người thật sự là rất không dễ chịu, vì thế tôi cởi nỏ nút áo, mang theo một chút tâm lý nghiền ngẫm, ở trước mặt bộ xương còn dính mô cơ này, lạnh nhạt đem chính mình cởi sạch.

    Này thật đúng là một hồi tắm chung kỳ quái.

    Chính xác ra, là tôi ở đơn giản tẩy rửa máu dính trên người xong, bắt đầu cọ rửa thân thể anh. Dùng bàn chải đánh răng trong phòng tắm và dao cạo cẩn thận xử lý mấy thứ còn dính trên người anh.

    Con người thật sự có thể ở trong khoảng thời gian ngắn thay đổi rất nhiều. Tôi phát hiện bản thân đáng sợ đến chính mình cũng không thể tin được, dùng dao cạo khoét hết mô cơ người nhưng lại không có chút do dự hay run tay, thậm chí khi nghe tiếng rắc rắc lúc dao cắt đến sườn sụn, sẽ có xúc động khác thường.

    - - không có mấy thứ bẩn thỉu chướng mắt, xương cốt anh, sẽ càng trắng hơn tuyết đi.

    Dù sao sớm muộn gì đều sẽ róc hết, tôi muốn anh là khung xương hoàn chỉnh xinh đẹp.

    Xương cốt lạnh lẽo ma sát làn da ấm áp của tôi, máu thịt ẩm ướt có khi dính trên người, tôi sớm đã quen với mùi vị kì quái này thế nhưng lại cảm nhận được hơi thở ái muội.

    Đó là một loại, phảng phất bồi hồi ở sâu trong sinh tử.. Sung sướng run run.

    Dần dần, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, giống như hô hấp đã mất đi của anh chồng lên tôi, tính cả nhịp thùng thùng.

    Hơi nước ấm áp trong bồn tắm nhỏ hẹp thong thả dâng lên, tôi nương theo dòng nước, ngón tay thân nhập vào trong hốc mắt, giữa xương sường, thậm chí trong khe hở xương chậu, tẩy trừ bên trong anh.

    Đầu óc tôi có chút trống rỗng, trong lúc nhất thời cũng không rõ ràng chính mình là thật đang tẩy trừ hay là chỉ vì thỏa mãn biến thái dục vọng trong nội tâm mình: Tôi.. Muốn thân nhập vào trong cơ thể anh, sáp nhập vào từng lỗ thủng trên người anh.

    Trải qua rồi, cũng có thể lý giải vì sao thời viễn cổ sùng bái sinh dục lại cùng nhịp thở với quái vật xúc tua. Bởi vì, cái này đích xác..

    Hôn lên răng nanh lộ ra bên ngoài, tôi dùng đầu lưỡi của mình liếm nửa gương mặt anh, sau đó, tay dùng một chút lực, kéo xuống nửa miếng da đầu cuối cùng của anh.

    Nguòi yêu của tôi, thi thể của tôi, khung xương của tôi, nâng lên xương cổ tay lạnh lẽo của anh vuốt ve da thịt nóng cháy của tôi, giống như khi trước chúng tôi cùng âu yếm.
     
  8. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế giới này cho tôi giáo huấn lớn nhất, chính là nó vĩnh viễn không có khả năng luôn thuận buồn xuôi gió. Kể cả cái được gọi là "Thuận buồm xuôi gió" kia cũng chỉ là một từ ngữ có tính giai đoạn đói lập.

    Bắt đầu từ buổi chiều ngày ấy, dạ dày tôi bắt đầu phát đau. Vừa mới bắt đầu còn có thể chịu được, sau đó dần dần trở nên kịch liệt, cuối cùng đến mức phải nằm co ro trên giường.

    Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại, bình thường cả bít tết cũng để chín đến tám phần, không có phản ứng gì mới là kỳ quái đi.

    Rốt cục, ba mươi phút sau, tôi vọt vào toilet, ôm bồn cầu bắt đầu.. Nôn.

    Hỗn hợp trào lên có chứa mùi thịt dày đặc cùng hương vị a xít clohydric trong dịch dạ dày, đối nghịch lại tôi trước đó không lâu mạnh mẽ nuốt xuống chúng nó, thổi qua thực quản, bay qua yết hầu, cuối cùng tràn ra qua khoang miệng và xoang mũi. Nước mắt sinh lý trộn lẫn chảy qua mặt tôi, tôi nhìn những thứ ô uế trong bồn cầu, nguyên bản nước mắt sinh lý dần dần chuyển thành nước mắt của cảm xúc.

    Tôi thật sự là hỏng bét, tôi là cái đồ siêu lừa đảo. Tôi rõ ràng nói muốn cùng anh chân chính hợp hai thành một, kết quả lại --

    Mất đi anh rồi. Tôi, đem anh từ trong dạ dày phun ra; đưa anh từ trong cơ thể của mình.. Biến mất không còn một mảnh.

    Khung xương kia từ trong phòng khách đi đến, bàn tay chỉ còn lại xương trắng cầm khăn lông, ý định lau sạch sẽ mặt tôi. Nhưng mà, xương đầu ngón tay mảnh khảnh bao bên ngoài khăn lông quá mỏng mang lại xúc cảm.. Cũng có chút đau rát. Tôi cúi đầu, không biết nên nói cái gì. Anh như trước cố chấp lau sạch sẽ mặt tôi. Sau đó, vỗ nhẹ phía sau lưng tôi, xem như an ủi.

    Lúc này người kia thật đúng là tuyệt không đáng yêu.

    Lúc người yêu nuốt lời lại đi quan tâm lo lắng có phải heo không, tốt xấu gì cũng phải sinh khí một chút đi.

    Tôi không để ý đến anh, cuối cùng nhìn "Anh" trong bồn cầu này, sau đó dùng sức đóng lại bồn cầu, ấn xuống nút xả nước. Theo tiếng nước, tôi cảm thấy có cái gì tiêu thất, lại nói không rõ được kia là cái gì, có lẽ là bộ phận làm nười bình thường của anh, cũng có lẽ là tinh thần của người bình thường. Tóm lại, giữa chúng tôi có gì đó đi qua, vọt vào cống thoát nước, có lẽ tôi cả đời đều không nhặt lại chúng nó.

    Tương lai vô định sẽ là khởi đầu hoàn toàn mới.

    Tôi đứng lên rửa mặt, anh từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tôi, răng nanh lõa lồ cọ lên gáy tôi. Này đại khái là hôn. Từ khi phát sinh chuyện này tới nay, người kia lần đầu tiên chủ động hôn. -- tôi đè xương đầu của anh, phát hiện tuyệt diệu xúc cảm lại hiện hữu nơi đây.

    "Em đi nấu chút cháo ăn.. Quả nhiên, vẫn bị đau dạ dày.."

    Hai cánh tay xương của anh nắm thật chặt, không nói gì -- cũng không thể nói chuyện đi.

    Tôi nói: "Không trách anh."

    Anh buông hai tay ra, đứng sau lưng tôi giống một một sinh đang chờ nhận giáo huấn. Tôi từ trong tấm gương trước mặt nhìn thấy anh đem đầu mình cúi rất thấp, sau đó --

    "A --!"

    Tôi thét lên chói tai. Không biết là đốt xương cổ nào của anh bị bóc ra, khiến cho bộ đầu lâu của anh rơi xuống.

    Một cái chớp mắt kia tôi cảm thấy chính mình toàn thân trở nên lạnh lẽo, hai chân như nhũn ra thậm chí lập tức sẽ ngã xuống đất. Lỗ tai ông ông tác hưởng dường như toàn bộ thế giới đều dần dần cách xa tôi.

    Đây là một loại sợ hãi, trong ngắn ngủn một cái chớp mắt đổ đầy linh hồn tôi.

    Khung xương của anh cứng lại ở đó vài giây, lập tức chậm rì rì ngồi xổm xuống, xương tay cầm lấy đầu mình, răng rắc một tiếng lắp lại nó. Hết thảy không khác lúc trước khi phát sinh chuyệnngoài ý muốn.

    "..."

    Tôi há miệng thở dốc, suy nghĩ nửa ngày cũng nói không nên lời. Cuối cùng cũng chỉ đành xoay người, đi đến phòng bếp vì dạ dày đáng thương của mình nấu một bát cháo loãng.

    Thật sự là ngu ngốc chết tiệt -- tuy rằng, chết hay không còn không xác định, tối thiểu tuyệt đối không phải còn sống.

    Sau khi đỡ đói, tôi một lần nữa về lại trên giường hảo hảo tĩnh dưỡng dạ dày còn đang ẩn ẩn phát đau của mình. Đem toàn thân bao bọc bằng chăn mỏng, mặt quay về phía tường cuộn người lại nhưng không có chút buồn ngủ nào. Nếu hỏi nguyên nhân không buồn ngủ--

    Ngay trước đó nhắc tới cái tên chết tiệt ngu ngốc kia, đang quỳ gối trên sàn ghé vào mép giường, ánh mắt xuyên thấu qua kia tràn qua hốc mắt thâm thúy trống rỗng ở phía sau lưng làm tôi sợ hãi. Cuối cùng, người đầu hàng vẫn là tôi.

    Lúc xoay người lại phát hiện có một bộ xương người ở cạnh giường nhìn chằm chằm mình.. Những lời này vẫn là ngừng ở đây đi, không cần phải nói nửa câu sau, bởi vì bản thân nó cũng chính là một tình tiết chỉ xuất hiện trong phim kinh đị.

    Thở ra một hơi, tôi hỏi anh: "Anh nói, em hiện tại nên thét lên chói tai? Hay là lấy gối đầu ném anh?"

    Răng nanh của anh chạm vào nhau, phát ra tiếng vang.

    "Anh như vậy em nghe không hiểu."

    Anh vươn tay, túm một góc chăn của tôi.

    Tôi xoa xoa tóc mình, đem thân mình xê dịch vào bên trong, dọn ra một khoảng trống, nói: "Đi lên đi. Dù sao hiện tại cũng là xương cốt đã tẩy sach sẽ, sẽ không dơ giường."

    Cái khung xương này tựa hồ vui vẻ, nằm xuống vị trí anh thường nằm.

    Dêm đó cảm thụ duy nhất của tôi là: Xương cốt con người, thật sự rất cứng.

    Ngày kế tôi bị tiếng chuông cửa liên tục vang lên đánh thức.

    Ngay lúc tôi xoa mắt buồn ngủ không rõ tình huống, nó vẫn nhất quyết không tha vang lên, thậm chí còn truyền đến tiếng đập cửa không quá thân thiện.

    Phản ứng và hành động của anh thế nhưng lại nhanh chóng cơ trí, rất nhanh từ trên giường trốn vào trong tủ quần áo. Còn lại tôi đạp dép lê đi ra cửa, suy tư xem bên kia cửa là ai.

    Đột nhiên, sau khi mở cửa thấy rõ người tới, hết thảy đều trở nên nghiêm túc cùng không trong yếu.

    Giữa sáng sớm mùa hè ngẫu nhiên cũng sẽ có vài tia lương ý. Đứng trước cửa nhà tôi là hai vị cảnh sát thân mặc chế phục cẩn thận tỉ mỉ, sắc mặt không tốt nói mấy câu gì đó.

    Đầu óc tôi trong vài giây trở nên thanh tỉnh, chuyện quá mức đột nhiên khiến tôi không nghe rõ họ nói cái gì.

    Thẳng đến một trong hai người gọi thẳng tên tôi, tôi mới phản ứng lại, hỏi lại có việc gì. Bọn họ hỏi tôi, có thể đi vào uống chén trà hay không.

    Tôi nói, đương nhiên có thể.

    Sau đó nghiêng người, nhường ra lối đi từ cửa vào phòng khách.

    Không ngoài tôi sở liệu, bọn họ từ một ít vấn đề linh tinh ngoài lề chậm rãi dẫn vào, cuối cùng rơi xuống trên người ở chung với tôi.

    Trong toàn bộ quá trình tôi suy nghĩ rất nhiều, tôi nhớ tới mấy khối nội tạng của anh bị tôi đóng đông trong tủ lạnh, tôi nhớ tới trong cống thoát nước khẳng định còn rất nhiều phần thân thể của anh, tôi nhớ tới dao nhỏ của tôi còn dính máu anh không được tẩy sạch..

    Thế cho nên, lúc tôi trả lời bọn họ vấn đề, nghe qua chẳng khác nào ngu ngốc nói dối, là không yên lòng cùng không chút để ý.

    Tôi dám khẳng định chính mình bị hoài nghi. Tôi cũng may mắn là hai vị cảnh sát tiên sinh này chỉ đơn thuần dùng ánh mắt hoài nghi hỏi chuyện tôi, không có tiến thêm một bước điều tra gian nhà trọ này.

    Bọn họ nhất định là nắm giữ chứng cớ nào đó của tôi-- hoặc là công nhân cống thoát nước phát hiện có gì đó kì quái xong báo cảnh sát, cũng có khả năng là hàng xóm ngửi thấy mùi kì quái và nghe thấy tiếng thét chói tai của tôi, tóm lại, ở trong một nơi phồn hoa đô thị như vậy, không có ai đi để ý một người biến mất.

    Sau khi tiễn bọn họ đi, tôi cảm thấy cả người mê mang.

    Anh từ trong tủ quần áo trong phòng ngủ đi ra, đứng bên cạnh tôi.

    Tôi nói với anh: "Chúng ta cần nghĩ biện pháp."

    "Chúng ta không thể lại ngốc ở trong này."

    "Bỏ trốn đến vô số.. Địa phương không có nhiều trói buộc."

    Đêm đó, tôi đem anh tách thành từng khối từng khối, cất vào vali của tôi. Hiện ra ở trong thế giới của chúng tôi chỉ có bốn chữ: Rời đi nơi này.

    - - đi một nơi không ai biết.

    Tác giả có chuyện muốn nói:

    Chính văn đến đây liền kết thúc w, kết cục thật sẽ lấy hình thức phiên ngoại cho đổi mới www
     
  9. Liễu Nhạc Hy

    Bài viết:
    35
    Phiên ngoại: Cảng nghệ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là thành phố Hải Tân, một thành phố cảng sát biên giới, ở một góc lục địa, gặp may mắn ưu thế địa lý luôn khiến cho phụ cận hải vực này gió êm sóng lặng, sau này trở thành hải cảng nổi danh của vùng này. Đồng thời.. Cũng có thể nói là địa phương có lượng người lưu động lớn nhất trên lục địa.

    Ba tháng trước tôi đến nơi đây, một tháng trước tính toán tạm thời ở nơi này.

    Lợi dụng khoản tiền tiết kiệm không còn nhiều lắm của chúng tôi sau khi trừ đi chi phí đi đường, tôi dùng một phần còn lại thuê một gian nhà gần cảng. Gió biển dính dớp từ sâu trong biển cả bao la xanh thẳm thổi vào trong phòng, thổi bay ràm cửa sổ cũ. Ở trong một hoàn cảnh ẩm ướt như vậy, tôi bắt đầu lo lắng xương cốt của anh. Cũng may ở một khú phố như Hải Tân thành, cái gì cũng có rất nhiều, kể cả mấy thứ bị hạn chế gì đó.. Ngay cả mua thân phận giả đều không có người để ý tới.

    Bao gồm xút, xăng cùng các hóa chất nhẹ khác.

    Bao gồm cốt chui, dây thép kiềm cùng các loại kẹp.

    Một bên lo lắng cốt tủy anh có đau đớn hay không, một bên lại lo lắng lúc tẩy trắng anh có khó chịu hay không, tôi hoàn thành cái nhiệm vụ này. Đương nhiên, hiện tại nhớ tới, lúc đem cả người anh đặt trong dung dịch ngây ngốc một vòng cái gì.. Móng vuốt toàn xương kia còn thường xuyên vọc nước chơi thật sự là..

    * * * Thật sự là rất phạm quy.

    Tóm lại, xương cốt ban đầu có chút ố vàng nay đã trở nên giống lúc mới gặp trắng như tuyết, dùng gân đã xử lý cùng dây ni lông cố định các đốt ngón tay cũng sẽ không lại dễ dàng rơi xuống.

    Sợ bị người qua đường phát hiện nên rất ít ra cửa sổ, cũng sẽ không một mình tự đi ra cửa phòng. Ngẫu nhiên sẽ tránh ở góc âm u trong lầu giả trang quỷ.

    - - đây là anh của tôi. Tình cảm chân thành nhất của tôi.. Người yêu tôi. Tôi có khi sẽ đem anh mở ra cất vào thùng, đưa tới cửa sổ cách đó không xa là hải cảng phồn hoan kia. Thời gian không đợi, kỳ thật đổi ý chính là xem tâm tình.. Có khi một vòng hai ba lần, có khi một tháng ba bốn thứ.

    Tại thương thuyền các quốc gia lui tới cảng, thường xuyên tụ tập người bán nghệ. Tôi đại khái là một người mới nhất gia nhập. Nói là "Gia nhập" có lẽ không quá thỏa đáng, bởi vì.. Đại bộ phận những người bán nghệ đó, đều là theo thương thuyền đi khắp thế giới, đến mỗi một cái cảng hoặc là địa phương, liền rời thuyền lưu lại.

    Mà tôi.. Có thể ở Hải Tân thành thị này bao lâu đây? Tôi nghĩ tôi cũng không biết rõ, nếu cứng rắn muốn hơn nữa nói một điều kiện hạn chế thời gian, như vậy hẳn là chính là.. Thời điểm kiếm được đủ tiền đi.

    Không csai, tôi ở cảng bán nghệ, là một môn "Ma pháp" -- tôi gọi nó như thế -- nghiêm cẩn nói đến, là một môn ma pháp hiếm lạ. Trong đám người tò mò vây xem đồng thời, cũng tồn tại trẻ con bị dọa khóc.

    Ma pháp của tôi, chính là có thể khiến cho một bộ xương người trống rỗng hành động.

    Có người đoán rằng qua tôi là vụng trộm dùng dây câu khống chế được anh, cũng có người đoán rằng khung xương kia kỳ thật là một cái đồ chơi lên dây cót, nhưng này đó cũng không là trọng điểm, trọng điểm là.. Cái tên kia, gần đây dùng xương bàn tay đáng thương của anh làm thêm kỹ năng giải toán.. Còn có, vuốt ve đầu đứa nhỏ bị dọa khóc khiến nó khóc lợi hại hơn, ách, kỹ năng.

    Vô luận thế nào, có thể kiếm được càng nhiều tiền chính là.. đàn ông tốt? Ngô ân, vẫn gọi anh là xương cốt đi.

    Tôi nhún nhún vai, từ khi nghe chủ nhà của tôi lén nói với người khác tôi là vu nữ, tôi liền mua một cái khăn choàng đen làm thành dạng giống như áo khoác, thuận tiện còn đem lầu các nho nhỏ kia trang điểm trí giống như nhà quỷ. Sau đó, lúc người phụ nữ lắm mồm kia tới thu tiền thuê nhà cũng không dám vào mảnh thiên nhỏ độc hữ của tôi và anh.

    Chỉ là.. Hôm nay lúc ra ngoài mua cơm chiều, chú ý tới những người phụ nữ bên đường sau lưng tôi chỉ trỏ, trong miệng còn nhắc tới "Điềm xấu", "Vu nữ" linh tinh.

    Tôi cười cười, không để ý đến. Ở xã hội hiện đại, mê tín bị đè nén ở chút thời điểm ngược lại sẽ càng thêm lưu hành đứng lên đâu.

    Chẳng nói.. Là anh của tôi vốn cũng đã trở thành một tồn tại siêu nhiên.

    Ôm hộp fastfood mua bên ngoài, tôi về tới nơi tạm thời được gọi là nhà. Khung xương kia ở trên giường nhàm chán đổi kênh truyền hình bỗng chốc đứng lên, cho tôi một vòng ôm ấp.

    - - còn có thể nơi này ở bao lâu đây?

    - - tôi không biết.

    Tôi nghĩ, ngày mai.. Tôi nên đi tra đích đến của thương thuyền vận chuyển khách gần nhất.

    Nhưng mà, chỉ cần cùng với anh, ở tại phương nào lại có vấn đề gì đâu?

    { toàn văn hoàn }
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...