Bạn trai giấu mặt của tôi Tác giả: Sơn Sơn Chi Editor: @bồ đàooo Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Sủng, Hài Hước. [Thảo Luận - Góp Ý] - Thảo Luận Góp Ý Các Tác Phẩm Dịch Của Bồ Đàooo Văn án
Chương 1: Vầng sáng thần bí Bấm để xem Thời tiết dần dần ấm lên. Cây dương liễu mọc ở bên cầu bắc qua sông của một thị trấn nhỏ, xanh tươi mơn mởn, chiếu rọi dưới nước lấp lánh động lòng người. Tạ Đào cầm khuôn đúc, đeo bao tay bưng chiếc bánh kem thơm phức từ lò nướng đi ra, lúc xoay người, không cẩn thận bị ánh hoàng hôn buổi chiều tà chiếu thẳng vào mắt. Nàng nheo đôi mắt lại. "Tiểu Đào, hôm nay còn có đậu phụ nóng không?" Bỗng một người phụ nữ trung niên xuất hiện ngoài cửa. Người phụ nữ đó ăn mặc đơn giản, đoan chính, khi cười, đuôi mắt tạo thành một nếp nhăn thật dài. Đó là một vị khách quen của tiệm bánh. "Dì Tiền, dì tới chậm rồi, hôm nay đậu phụ đều bán hết rồi!" Tạ Đào đem bánh kem đặt lên bàn, cởi bao tay, trả lời nói. "Ai da! Hôm nay đi mua chậm rồi!" Dì Tiền vỗ vỗ quần áo của mình. Tạ Đào cười cười, "Ngày mai con sẽ lưu lại cho dì một phần, dì nhớ lại đây lấy sớm một chút." "Đậu phụ đúng không ạ?" Tạ Đào cầm cuốn vở nhỏ bên cạnh ghi chép lại. "Đúng đúng đúng!" Người phụ nữ lúc nãy còn cau mày bỗng cười rộ lên, "Cảm ơn con nha tiểu đào!" Tạ Đào cười, cúi đầu lấy bút viết xuống. Một lúc sau khi dì Tiền rời đi, liền có một người phụ nữ trung niên khác dẫm lên bậc đi vào trong tiệm. Bà ta mặc xiêm y quý phái, tóc còn vấn quăn, dáng người có chút mập mạp, mặt mày hồng hào, ý cười hiện lên phơi phới. Tạ Đào đang trang trí chiếc bánh gato socola mới nướng xong, nghe thấy âm thanh của giày cao gót, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt quen thuộc. Bà ấy chính là chủ của tiệm bánh kem này-- Phúc Diệu Lan nữ sĩ. "Dì Phúc, người đã trở về rồi?" Tạ Đào nguyên bản là cười, nhưng sau khi thấy người đàn ông cao lớn đi sau Phúc Diệu Lan, ý cười trên mặt liền dần dần cứng lại, cặp mắt hạnh chứa đầy kinh ngạc, ngay cả động tác trên tay cũng dừng lại. "Đào Đào.." Đến khi Phúc Diệu Lan đi tới kêu nàng một tiếng, Tạ Đào mới ở hoảng hốt miễn cưỡng lấy lại tinh thần. Nàng mở to mắt, đối diện với ánh mắt của người đàn ông. Ngoài cửa lớn vài sợi hoàng hôn còn sót lại của buổi chiều tà chiếu vào vai hắn, làm thân ảnh hắn thoạt nhìn càng thêm cao lớn mảnh khảnh. Lúc Tạ Đào hoảng hốt, hắn ta đã chạy tới trước mặt nàng, liền đứng ở trước quầy, rõ ràng lại chuẩn xác mà kêu tên, "Tạ Đào." Cách quầy, khi Tạ Đào nghe thấy tiếng gọi của hắn, mi mắt cũng đã rũ xuống, thần sắc mơ hồ, đứng ở chỗ đó có chút không biết làm sao, thậm chí không dám đón nhận ánh mắt của hắn. "Đào Đào, Trịnh tiên sinh là tới thăm con, dù thế nào đi nữa con cũng nên hỏi thăm mấy câu." Phúc Diệu Lan từ cửa bên kia đi vào, vỗ vỗ bả vai nàng. Tạ Đào nhấp môi, nắm chặt lọ mứt trái cây trong tay, hoàn toàn không giống bộ dáng hoạt bát hằng ngày mà Phúc Diệu Lan nhìn thấy. Một lát sau, nàng mới mấp máy môi, "Trịnh thúc thúc.." Giọng nói của nàng có vài phần yếu ớt. "Tạ Đào, đi ra ngoài nói chuyện đi." Trịnh Văn Hoằng nói. Tạ Đào rũ mi mắt, như là do dự trong chốc lát, mới buông đồ vật trong tay, cởi bao tay cùng yếm bếp, đơn giản mà sửa sang lại một chút ống tay áo, sau đó cầm áo khoác bên cạnh, đi ra ngoài. Dừng tại một quán trà đông đúc bên trên bờ, đỉnh cây liễu bên bờ tươi tốt, xanh nhạt theo gió tung bay, nếu như ngồi tại cửa sổ tầng hai của quán khẽ vươn tay, liền có thể bẻ một nhánh non. Tạ Đào cùng Trịnh Văn Hoằng ngồi đối diện ở quán trà lầu hai, hai người trong tay đều cầm một chén trà nóng, nhưng ngay từ đầu, không khí đều cực kỳ trầm mặc. Trịnh Văn Hoằng không nói một tiếng nào mà cẩn thận đánh giá người con gái ngồi trước mặt. Có lẽ là bởi vì thời tiết đầu xuân, sau hoàng hôn nên trời có chút lạnh, cô gái nhỏ mặc một áo lông mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo đã bạc trắng, khuôn mặt trắng nõn kia còn hơi chút trẻ con, một đôi mắt hạnh trong suốt sạch sẽ, vóc người thoạt nhìn nhỏ nhắn mảnh khảnh, giống như bộ dáng trốn đi vào một năm trước không có gì thay đổi. Trịnh Văn Hoằng rất rõ ràng, đứa nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn yếu đuối này, kỳ thật lại chứa đựng một tâm hồn kiên cường, mạnh mẽ. Cuối cùng, vẫn là ông ta mở miệng trước, "Suốt một năm qua, con.. có khỏe không?" "Khá ổn ạ." Tạ Đào cầm chén trà uống một ngụm, nước trà mang theo hương vị thanh thanh trôi xuống yết hầu, có chút ấm áp. Trịnh Văn Hoằng tựa hồ là trong lúc nhất thời không biết hẳn đã hỏi cái gì, hắn chỉ gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi.." Hơn một năm trước, lúc nàng vừa mới đến trấn này, Tô Linh Hoa ngày đêm lo lắng con gái một thân một mình lưu lạc bên ngoài, nhưng vì nàng ta quá yếu đuối lại thêm tâm lí bất ổn không dám đối mặt, vì thế chỉ có thể nhờ Trịnh Văn Hoắng tới đây tìm nàng, mang nàng trở về. Nhưng đã bị Tạ Đào cương quyết cự tuyệt. Từ đó về sau, Tạ Đào cắt đứt liên lạc với bọn họ. Mà một năm chưa từng liên hệ, càng làm cho hắn cùng nàng xa cách, ngay cả khi nói chuyện cũng trở nên ngại ngùng khó xử. Tạ Đào nhíu mày đối diện với người đàn ông trước mặt, lúc ông ta đang trầm mặc, liền quan sát đánh giá ông ta một phen. Dù cho Trịnh Văn Hoằng đã đến tuổi trung niên, giữa mày sớm đã nhiễm vài phần dấu vết sương gió của tháng năm, nhưng cũng không khó để nhìn ra rằng chắc chắn hồi trẻ hắn rất phong độ, tuấn tú. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, liền phát hiện, so với trong kí ức của nàng một năm trước thì bộ dáng của Trịnh thúc thúc này, tựa hồ lại nhiều thêm vài phần tang thương mệt mỏi. Một năm trước rất nhiều việc nảy sinh trong lòng, nhưng trong đầu nàng hình bóng mẹ vẫn không hề phai nhạt. "Tạ Đào, cùng ta trở về đi." Trịnh Văn Hoằng rốt cuộc cũng nói ra một câu này. Lúc đó, ngoài cửa sổ có gió thổi qua, âm thanh rì rào của dưỡng liễu càng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch. "Trịnh thúc thúc, ta ở chỗ này rất tốt! Tạ Đào cầm chén trà, nói. " Tạ Đào, chẳng lẽ con quyết định cả đời sẽ sống ở chỗ này sao? "Trịnh thúc khuyên nhủ," Con hiện tại đáng ra đã đến tuổi đi học.. Thị trấn này lại không có cao trung, dù sao đi nữa thì con cũng phải nghĩ cho tương lai của mình chứ. " Tạ Đào gật gật đầu tỏ ý hiểu," Trịnh thúc thúc con biết ngài muốn nói gì, con cũng không có ý định từ bỏ việc học, con sẽ đi học trở lại, nhưng không phải hiện giờ. " Nàng lấy ra một tờ chi phiếu, nó thực sự quá ít để có thể chi trả hết cho ba năm cấp ba. Còn số tiền mỗi tháng mẹ nàng chuyển tới, nàng một phân đều không động vào. " Tạ Đào, con còn chưa trưởng thành, về chuyện học phí đương nhiên con cũng không phải bận tâm, ta và mẹ con sẽ vì con mà sắp xếp thật ổn thỏa.. " " Trịnh thúc thúc, con thật lòng không muốn về thành phố phía nam. " Trịnh thúc còn không có nói xong, đã bị Tạ Đào cắt đứt. Một năm trước trong đêm ấy, trên lưng đang còn đeo cặp sách, ngồi ở ga tàu để đến trấn này, Tạ Đào đã quyết đinh rằng sẽ không bao giờ trở về thành phố phía nam nữa. Nếu như nói tới cái kia, thì chắc chắn rằng không hề có hồi ức đẹp nào ở địa phương đó. Nên nàng cũng không hề lưu luyến. " Xem ra, con còn đang trách mẹ của con.."
Chương 1: Vầng sáng thần bí (tiếp) Bấm để xem Trịnh thúc trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài một hơi. Sự tình giữa nàng và Tô Linh Hoa, ông cũng là ít nhiều biết một chút. Trịnh Văn Hoằng nhớ tới bộ dáng của vợ mình khi trốn biệt trong phòng khóc lén, ông tiếp tục nói, "Một năm trôi qua, bà ấy trong đêm luôn luôn ngủ không sâu giấc, có khi ngủ, sẽ còn ở trong mơ gọi tên con, nói rằng, nàng không nên đánh con.." Không sai, Tô Linh Hoa đã từng đánh Tạ Đào, không chỉ một lần mà còn là nhiều lần. Sau khi Tạ Đào đấu tranh để lựa chọn giữa cha và mẹ, sau khi cha của Tạ Đào, Tạ Chính Nguyên rời đi mà không nói một lời, Tô Linh Hoa đã đưa Tạ Đào đến nam thành phố. Đoạn thời gian kia, Tô Linh Hoa bỗng trở nên rất hung giữ. Tạ Đào không chỉ một lần bởi vì đủ loại nguyên nhân bị đánh. Có đôi khi là bởi vì thành tích học tập, có đôi khi lại là bởi vì một chút chuyện nhỏ khác. Tô Linh Hoa biến nàng thành dáng vẻ thê thảm nhất. Một người phụ trong lòng vẫn đè nặng sự đổ vỡ của hôn nhân, tự oán tự giận, thậm chí cuồng loạn. Có một đoạn thời gian, Tạ Đào thậm chí cảm thấy được, khi mẹ của nàng nhìn về phía nàng, cặp mắt sưng đỏ kia chứa đựng yêu, nhưng cũng cất giấu hận. Kia hận, là đối nam nhân kia hận. Mẹ lúc thích nàng, liền sẽ chải tóc cho nàng, mua váy đẹp cho nàng, còn đến lúc không thích nàng, liền sẽ mắng nàng, mắng ba của nàng, bóp chặt cánh tay Tạ Đào cho đến khi bầm tím. Có khi mẹ uống say, một bàn tay tát xuống, sẽ để cho khóe miệng của nàng rách da chảy máu, có đôi khi, còn sẽ xuất hiện sự ù tai. Về sau, mẹ lại sẽ ôm nàng khóc. Nói vô số câu thật xin lỗi, nói vô số câu rằng bà sai. Ròng rã thời gian hai năm, Tạ Đào đều sống như thế. Mà thời gian hai năm quá khứ, Tô Linh Hoa cuối cùng cũng tiếp nhận được hôn nhân vốn đã thất bại, nhân sinh qua quýt sự thật, bà rốt cục cũng trở nên bình tĩnh hơn. Thậm chí còn chủ động đi gặp bác sĩ tâm lý. Sau một năm điều trị tâm lí, thì Tô Linh Hoa cũng đã trở lại giống như người mẹ hiền trong quá khứ của nàng. Ôn nhu như vậy, bình thản như vậy. Tạ Đào cho rằng, chuyện xưa đến đây, hết thảy hẳn là đều sẽ trở nên tốt đẹp. Thế nhưng có một ngày, mẹ lại dắt tay nàng, đi gặp bác sĩ ngoại khoa Trịnh Văn Hoằng. Đó là lần đầu tiên Tạ Đào gặp Trịnh thúc. Mẹ nói với nàng, rằng bà muốn tái hôn cùng với vị Trịnh thúc này. Tạ Đào đến nay đều nhớ rõ, khi đó mẹ cười rất tươi, tựa hồ không nhận ra rằng bà đã từng ngã vào đống bùn của sự đổ vỡ, rốt cục thì sau bao năm khổ sở cũng đã nhìn thấy một tia hi vọng. Cho nên nàng không có lý do ngăn cản Tô Linh Hoa cùng Trịnh Văn Hoằng kết hôn. Nhưng khi bọn họ kết hôn, lại khiến cho Tạ Đào lâm vào khủng hoảng mới. Bởi vì mẹ cố ý làm những hành động lấy lòng con riêng, bởi vì mẹ biểu hiện rõ ràng bất công thiên vị, cũng bởi vì thành tích cuộc thi, mẹ sau mấy năm, rốt cuộc lại một lần nữa đưa tay đánh vào gò má nàng đúng vào đêm giao thừa. Trong tiếng ù tai quen thuộc, cô nhìn Trịnh Văn Hoằng, Tô Linh Hoa, còn có con trai của Trịnh thúc là Trịnh Hòa ngồi trên bàn cơm. Phảng phất ba người bọn hắn, trên đời này, mới đích thị là một gia đình. Còn nàng từ trước đến giờ chả qua chỉ là người thừa. Đêm giao thừa năm đó, cô chạy trốn khỏi những lời đe dọa có chủ ý của mẹ mình, trốn khỏi thành phố khiến cô sợ hãi, bối rối và quay trở lại thị trấn. Đến tận đây, đã hơn một năm. "Trịnh thúc thúc, con đã tha thứ, đã tha thứ cho bà, nhưng có môt số việc, con làm không được." Có lẽ là bởi vì nhớ tới quá nhiều chuyện cũ, hốc mắt của nàng không tránh khỏi có chút nóng lên. Bởi vì Tô Linh Hoa đối Trịnh Hòa tận lực lấy lòng, bởi vì Tô Linh Hoa đối Trịnh Hòa mà bất công với nàng, bởi vì Tô Linh Hoa đối nàng đủ loại chửi bới, thậm chí là còn yêu cầu hà khắc việc học tập. Bởi vì Trịnh Hòa thành tích hơn người, cho nên nàng cũng không thể kém hắn nửa phần, nếu không chính là mất mặt. Có lẽ đó là do cái tát nặng nề vào đêm giao thừa, sự tin tưởng đã động viên cô trong nhiều năm qua đã bị phá hủy hoàn toàn. Tạ Đào hít sâu một hơi, đem những việc chua xót trong lòng đè xuống, sau đó nói, "Kỳ thật bà trước kia không phải như vậy." "Con nhớ được bà trước kia đã từng nói, bà có công việc mà mình yêu thích, cũng có thật nhiều điều yêu thích, còn có rất nhiều hảo bằng hữu.. có nhiều lúc mặc dù rất mệt mỏi, nhưng bà ấy lại cảm thấy rất vui vẻ." "Đến lúc bà kết hôn, sinh ra con, hết thảy đều trở nên không giống. Vì để chăm sóc con, công việc mà bà yêu thích, đi theo ba ba liền bỏ dở, qua thời gian dài liền mất liên lạc với bạn bè, cả cuộc sống sau đó đều chỉ xoay quay con và cha.." "Một cuộc hôn nhân dài như vậy khiến con quen với chế độ gia trưởng của cha mình và bắt đầu trở thành một người vị tha. Và một người vị tha đột nhiên mất đi gia đình quan trọng nhất, con có thể làm gì?" Trịnh Văn Hoằng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Tạ Đào trong mắt hắn vẫn là một đứa nhỏ, vậy mà có thể nói ra mấy câu nói như vậy. Trong lúc nhất thời, hắn ngẩn người, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì mới tốt. "Trịnh thúc thúc người gặp bà lúc bà khó khắn nhất, nhưng người vẫn là lựa chọn kết hôn với bà," Tạ Đào ngẩng đầu, đối diện với Trịnh Văn Hoằng cười cười, "Mặc dù con chỉ sống cùng người một năm, nhưng con vẫn là cảm nhận được, thúc thật lòng yêu mẹ con." Trịnh Văn Hoằng cùng cha của nàng Tạ Chính Nguyên vốn không giống nhau. Trước đây trong suy nghĩ của nàng về Tạ Chính Nguyên, là một người cha tốt, nhưng đối với Tô Linh Hoa mà nói, thì lại không phải là người chồng tốt. Tạ Chính Nguyên có thể đáp ứng tất cả nguyện vọng của Tạ Đào, nhưng đối với Tô Linh Hoa, sau khi hai người kết hôn, thì ông ấy lại không bao giờ quan tâm bà. Càng không nói đến, việc cho Tô Linh Hoa trở lại công việc mình yêu thích. Mà khi thấy trên bìa sách tap chí có bà, liền hiểu, Trịnh Văn Hoằng không giống. Ông ấy sẽ là người cổ vũ bà trở lại công việc thiết kế thời trang. Ông ấy yêu Tô Linh Hoa, nhưng cũng không có nghĩa là, ông ấy cũng sẽ yêu quý một người vốn không hề có một chút huyết thống như nàng. Cho nên người đàn ông đứng trước mặt nàng này, thường tỏ ra rất bình tĩnh, phảng phất giống như một người đi đường không quen biết. Nhớ tới khi còn bé Tô Linh Hoa ôn nhu nói với nàng "Nói về mình trước khi kết hôn, Tạ Đào mím môi, giống như là mang theo vài phần ý cười, thanh âm có chút mềm," Bà thích được lộng lẫy trong những bộ váy, thích ăn kẹo bạc hà, thích buổi tối được vào bếp nấu món ăn khuya, ngoài ra bà còn thích cùng các bằng hữu ra ngoài ca hát.. " Tạ Đào bỗng nhiên đứng lên, đối với Trịnh Văn Hoằng cúi đầu," Trịnh thúc thúc, con hi vọng, người có thể khiến cho bà mỗi ngày đều vui vẻ. " Không cần nhớ lại trước kia đã từng đánh mất bản thân, mất đi bằng hữu, mất đi niềm hạnh phúc trong hôn nhân, không cần sống lúc nào cũng phải vì người khác. Cho dù đã bước đi hơn nửa cuộc đời thì sao? Làm hết thảy lại từ đầu cũng đâu phải là muộn. Ngoài cửa sổ chợt có tiếng chim hót ríu rít, Trịnh Văn Hoằng nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, thật lâu không nói tiếng nào. Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, tiếng nói có chút khô khốc," Ta nhất định.. sẽ. " Thời điểm nàng trở lại tiệm bánh Phúc gia, trên trời đã bắt đầu mưa nhỏ. " Trở về rồi? "Phúc Diệu Lan từ giữa nhà đi tới, trông thấy nàng, liền đi tới hỏi thăm," Gặp mẹ rồi à? " Tạ Đào sửng sốt một chút," Mẹ con? " Phúc Diệu Lan thấy bộ dạng này của nàng, liền có chút gấp," Con không thấy mẹ con sao? Kia không thể a, lúc ấy tại cầu bên kia ta còn thấy nàng cùng Trịnh tiên sinh, ta cho là con cùng Trịnh tiên sinh ra ngoài chính là đi gặp bà. " Tạ Đào đứng tại chỗ, trong đầu một mảnh chấn động. " Đào Đào, có chút việc, dì cũng không thể mãi lừa gạt con nữa, chỗ tiền một năm qua con ở đây kiếm được, một nửa số đó đều là của mẹ con nhờ Trịnh tiên sinh gửi cho ta.. bọn họ không để dì nói cho con biết, nhưng là a Đào Đào, còn đừng mãi ở đây nữa, con phải học, phải thi đại học, đó mới là tương lai. " Phúc Diệu Lan đem tất cả tâm sự trong lòng đều nói ra, lại vỗ vỗ bả vai Tạ Đào," Đào Đào a, đi về nhà đi." Tạ Đào kìm nén lại suy nghĩ của mình bên trong, không kịp nghe hết lời dì Phúc nói, chớp mắt, chạy ra ngoài cửa, cưỡi lên xe đạp, bắt đầu hướng đến chuyến tàu cuối cùng. Đường vốn lát đá, luôn có những chỗ trồi đá lên không bằng phẳng. Nàng không chú ý phía trước va vào hòn đá, xe đạp vòng đè tới, xóc nảy một chút, khi nhận thức được, cũng đã không kịp, nàng cả người lẫn xe té ngã trên đất, điện thoại cũng rớt xuống choang một tiếng. Cùi chỏ cùng đầu gối đều cọ rách da, mu bàn tay cũng lưu máu, tuy nhiên nàng cũng không nghĩ được nhiều như vậy, đau đớn liền đứng dậy. Nhưng đến lúc ngẩng đầu lên, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ trông thấy giữa không trung mơ hồ hiện lên một đạo tản sắc quang mang khí lưu. Khí lưu cuồn cuộn ở giữa, hình thành một đạo ánh sáng như ẩn như hiện. Mà bên trong quầng sáng, giống như có một bàn tay, nàng chỉ kịp thấy rõ một mảnh nhỏ bay tới, giống như là muốn đột phá cái gì đó nhưng không thể vượt qua, màn sáng trong nháy mắt bỗng hóa thành một đạo dây nhỏ giống như ánh sáng. Mơ hồ ở giữa, nàng giống như trông thấy một bóng lưng thon dài thẳng tắp, cẩm bào đỏ sậm lóa ánh hào quang. Vòng sáng ngày càng trở nên chói mắt, Tạ Đào nhịn không được mà nheo mắt lại, mảnh thủy tinh kia sượt qua mắt nàng, lưu lại một vết máu, rơi xuống đất choang một tiếng va vào chiếc di động, thoáng qua một lúc, tan rã không để lại dấu vết gì.
Chương 2: Công cụ viết thư Bấm để xem Màn ánh sáng kia giống như là một vòng ảo giác ngắn ngủi, trong chớp mắt liền đã biến mất, không có để lại bất cứ dấu vết gì dù là nhỏ nhất. Tạ Đào vô tri vô giác mà đưa tay sờ lên mí mắt mình, cảm giác nhói nhói truyền tới, tay nàng phát hiện được một vệt máu tươi. Trong lòng còn đang mải mê suy nghĩ về điều Phúc Diệu Lan nói, Tạ Đào không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nhặt di động có chút ướt trên mặt đất, cũng mặc kệ trên tay trên đầu gối có vết thương, dựng xe đạp lên, sau đó liền hướng trạm nhà ga mà đi tới. Nhà ga vốn là nơi để tiễn đi rước về, vốn đã quen nhìn cảnh sinh li từ biệt. Nơi này xưa nay không thiếu, đó là khách tới lui qua đường. Tạ Đào đem xe đạp dựng ở cửa nhà ga, sau đó chạy nhanh vào ngay nhà sảnh. Có lẽ bởi vì không phải kì nghỉ, cho nên người trong đại sảnh cũng không quá nhiều, cho nên nàng vừa bước vào, đã nhìn thấy hai bóng người ngồi trên ghế. Thân hình người đàn ông cao lớn đang vỗ vỗ vai người phụ nữ không rõ mặt bên cạnh, giống như đang an ủi điều gì đó. Tạ Đào nhận ra chiếc áo khoác cũ kĩ, đó chính là trang phục mà Trịnh thúc hôm nay đến gặp nàng. Người phụ nữ bên cạnh quay lưng về phía Tạ Đào, giờ phút này đang nghiêng đầu tựa vào vai Trịnh thúc, một tay ôm mặt, thân hình khẽ run, giống như là đang khóc lóc. Tạ Đào núp trong góc, ánh mắt của nàng từ khi đặt lên người phụ nữ kia, đã không thể dời đi tập trung vào cái khác. Nước mắt rơi rất nhanh, nàng cũng không kịp đưa tay lau, vì thế mà nước mắt cứ tuôn rơi lã chã trên khuôn mặt. Người phụ nữ mặc một bộ váy màu xanh, bên ngoài khoác một cái áo choàng dài, chân mang một đôi giày cao gót, chỉ nhìn bóng lưng, cũng đã thấy được vẻ ôn nhu nhã nhặn. Nếu so với hình ảnh của bà ấy trong trí nhớ của nàng, thì quả thật có hơi chút xa lạ. Tuy nhiên, nếu được giống như ngày còn trẻ, như vậy cũng thật là tốt. Bởi vì cha, bởi vì Tạ Đào, hoặc cũng bởi vì vun vén vào gia đình mà mất hết tất cả, bộ dạng của mẹ bây giờ thật giống như đang từng bước tìm lại niềm vui vẻ của chính mình. Trịnh Văn Hoằng đối với Tô Linh Hoa mà nói, quả thật là một người chồng tốt. Cho dù, ông ấy có hơi ích kỉ, lạnh lùng. Đối với nàng mà nói, từ trước đến giờ ông ấy cũng không thật tâm đối đãi và bảo vệ. Nhưng cũng phải cảm ơn ông ấy vì đã cứu vớt sự tự tin của mẹ nàng sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Ông ấy hiểu rõ tất cả quá khứ của bà, biết tất cả quá khứ tốt đẹp của bà, biết chuyện không tốt của bà, bà vốn đã là một người con gái bị vùi dập tàn nhẫn vào những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, nhưng sau tất cả ông ấy đều lựa chọn yêu bà. Sau khi làm chồng bà, ông ấy cưng chiều bà hết thảy, cũng theo bà gánh chịu những hồi ức tồi tệ trong quá khứ, ông ấy đã giúp bà, từng bước từng bước, tìm lại bản thân mình. Tạ Đào chỉ yên lặng nhìn về phía bóng lưng màu xanh, liền hiểu, có lẽ khi làm mẹ của nàng, những năm tháng làm vợ của Tạ Chính Nguyên, bà đã chịu quá nhiều vất vả, nhưng bây giờ nếu làm vợ của làm Trịnh Văn Hoằng, mẹ nàng nhất định sẽ rất hạnh phúc. Tạ Đào đã từng nghĩ rằng thời gian mà cha mẹ nàng cùng nàng ở bên nhau, lúc đấy, nàng đã nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này. Đến khi cha mẹ li hôn tựa như là một đạo sấm xét đã phá vỡ hoàn toàn niềm hạnh phúc, hết thảy đều phá hủy, không bao giờ có thể cứu vãn được nữa. Trong nhà, đã bắt nàng phải đưa ra quyết định khó khăn, đem ngón tay chỉ hướng mẫu thân, thì phụ thân liền sẽ quay người rời đi, một đi không trở lại, hoàn toàn sụp đổ. Đến khi Tạ Đào dần dần lớn lên, nàng bắt đầu hiểu được, một gia đình sắp tan nát, thì có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng đều sẽ sụp đổ. Nếu như lúc ấy, cha và mẹ vì nàng mà vẫn quyết định duy trì cuộc hôn nhân này, như vậy trong cả gia đình, chắc chỉ có nàng hạnh phúc. Âm thanh thông báo trong đại sảnh vang lên nhắc nhở, Tạ Đào nhìn Trịnh thúc cầm hết hành lí, đỡ người phụ nữ bên cạnh đứng lên, muốn ra cửa soát vé, hắn ngẩng đầu một cái, quay lại nhìn cơ hồ để tìm hình bóng nàng. Cơ thể nàng tức thời phản ứng nhanh hơn đầu óc, trốn đằng sau bức tường. "Có chuyện gì vậy?" Tô Linh Hoa nhìn theo hướng mà Trịnh Văn Hoằng nhìn, cũng không phát hiện ra điều gì. Trịnh Văn Hoằng thu hồi ánh mắt, "Không có gì, đi thôi." Tô Linh Hoa nhìn thoáng qua cửa bên kia, người đi qua đi lại đều vốn xa lạ, nàng không biết là nhớ ra cái gì đó, hốc mắt có chút đỏ lên. "Linh Hoa, em không định đi gặp con sao?" Trịnh Văn Hoằng nhìn bộ dạng này của bà, liền thở dài một tiếng. Tô Linh Hoa lắc đầu, giống như muốn nói điều gì đó, nhưng đều nuốt hết vào lòng, cuối cùng, bà chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Đi thôi." Làm một người mẹ, Tô Linh Hoa vô cùng hối hận vì mình đã làm tổn thương Tạ Đào, bà thậm chí còn không dám nhớ lại kí ức u ám suốt hai năm qua. Càng không dám nhớ tới những vết thương bầm tím mà mình gây ra cho đứa con gái bé nhỏ. Bà nghĩ mình vốn không phải là một người mẹ tốt. Kiếp này bà cũng không bao giờ có thể tha thứ cho mình. Bà cũng biết, bà cùng con gái đã có một bức tường khoảng cách, là một vết thương lòng không thể hóa giải. Rõ ràng đã từng, khi bà mang thai tiểu thiên thần của cuộc đời mình, bà từng hứa rằng, đời này phải thật yêu nàng, muốn đem hết thảy tất cả, đều cho nàng.. thế nhưng là, thế nhưng là vì cái gì càng về sau, lại biến thành bộ dáng kia? Tô Linh Hoa rất muốn gặp Tạ Đào, bắt đầu từ một năm trước trong đêm đông giá rét, khi bà trông thấy con gái đeo cặp, mặc áo len đã bạc màu, thì cũng đã không bao giờ được gặp lại nữa, trong lòng của bà trống rỗng, kiếp này dù có bù đắp bất kể thứ gì, đều không bao giờ thể lấp đầy. Bà thực sự rất nhớ nàng. Tuy nhiên, khi đối diện với Tạ Đào, bà lại sợ. Nhìn thấy, lại không biết nên nói cái gì? Một lần rồi lại một lần nói "Thật xin lỗi", "Ta sai"? Tô Linh Hoa nhớ kỹ mình đã từng làm vậy, nàng vốn còn nhỏ như vậy, đã phải hứng chịu biết bao đòn roi, sau những trận đánh đó bà sẽ ôm nàng vào lòng, lúc nghe bà thủ thỉ nói "Thật xin lỗi", Tạ Đào lại sẽ ôm chầm lấy bà. Đời người thật là khổ, cuộc sống cũng khổ, nhưng con gái, là đường mật. Nhưng khi Tô Linh Hoa đang còn lún sâu trong đau khổ, chỉ thấy cuộc sống trước mặt đầy tăm tối, lại không biết trân trọng người bên cạnh. Đáy lòng của bà vẫn yêu tha thiết Tạ Đào, nhưng cũng không biết biểu hiện sự yêu thương đó. Nhận lấy vô vàn chồng chất tổn thương, khiến bà không biết làm sao đối mặt được với đứa con gái bé bỏng luôn ở bên cạnh mình lúc cuộc đời tăm tối nhất. Lúc Trịnh thúc nắm tay bà đến cửa soát vé, Tô Linh Hoa bỗng nhiên hồi tưởng lại cái đêm giao thừa một năm trước, lúc bà đưa tay tát con gái, bà nhín thấy trong cặp mắt sáng trong veo như ánh pháo hoa ngoài kia cuối cùng cũng hiện lên tia mất mát, con bé nói: "Mẹ, người tìm được gia đình của mình, nhưng còn con thì không." Một câu nói nhẹ nhàng như vậy, lúc ấy vì đang giận giữ nên bà cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ mỗi lần hồi tưởng lại, đều giống như một con dao sắc nhọn, đâm thật sâu vào tim bà, không thấy máu, nhưng lại khiến toàn thân bà đau đớn. Vừa qua khỏi cửa xét vé, Tô Linh Hoa liền không nhịn được nghẹn ngào khóc rống. Đứng trong sảnh, nhìn Trịnh thúc và Tô Linh Hoa đi qua cổng bán vé, Tạ Đào, thấy hình bóng hai người khuất dần, phớt lờ mọi ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên người cô. Đôi môi khô khẽ mở ra, nhưng không có phát ra âm thanh. Mẹ.. Tạ Đào quay người, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, hướng đại sảnh đi ra ngoài. Trông thấy Tô Linh Hoa, nàng nhịn không được sẽ hoài niệm những năm tháng tốt đẹp lúc trước, cũng sẽ nghĩ lại mình đã từng yêu mẹ như thế nào. Nhưng kia, cuối cùng không phải tha thứ. Mà gặp mặt, cũng không có gì quan trọng. Màn đêm dần buông xuống, xe đạp bị nàng đặt ngoài cửa, tìm vài lần đều không thấy, cuối cùng nàng chỉ có thể tự mình đi bộ về. Lúc đến tiệm bánh kem Phúc gia, đã hơn mười giờ. Phúc Diệu Lan vắt quần áo lên vai, đã nhìn thấy Tạ Đào ngẩn người ngồi một mình. Quần áo trên người nàng dính bùn đất, nhìn vô cùng bẩn, quần còn dính một chút vết máu, nhìn muôn phần chật vật. "Đào Đào, sao con lại ra nông nỗi này?" Phúc Diệu Lan liền vội vàng đi tới. Tạ Đào giống như vừa lấy lại tinh thần, "Giống lúc sắp ngã xe." Nàng nói xong che mặt, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Dì Phúc.. con làm mất xe rồi." Tạ Đào từ trước đến nay tính tình yếu đuối, là một đứa bé ngoan ngoãn rất hiểu chuyện, nhưng phúc diệu lan một năm qua, cũng chưa từng thấy nàng khóc, hiện giờ chứng kiến bộ dạng này, liền vội vàng kéo ghế ngồi ở trước mặt nàng, đưa tay vỗ vỗ vai của nàng, "Ôi Đào Đào không khóc, xe mất thì coi như mất, đến mai dì giúp con đi tìm, tìm không thấy dì sẽ mua cho con một cái khác!" Phúc Diệu Lan đứng lên, quay người lấy hộp y tế ở cửa tủ bên cạnh, sau đó lấy thuốc khử trùng cùng bông ngoáy tai. "Ôi, tại sao mắt cũng bị thương vậy?" Phúc Diệu Lan kéo tay của nàng ra, mới nhìn rõ vết máu nhỏ. Nếu như dì Phúc không nhắc tới, thì chắc nàng cũng sẽ khộng dể ý đến điều này. Nói đến đây, nàng cũng không quá rõ ràng, mí mắt của mình đến tột cùng là bị cái gì quẹt làm bị thương. "Không có chuyện gì ạ, đã không còn chảy máu." Tạ Đào sụt sịt cái mũi, nói. Nhưng khi Phúc Diệu Lan dùng bông được tẩm thuốc xoa lên, vẫn bị một trận đâu truyền tới làm cho nhíu mày. Phúc Diệu Lan hừ một tiếng, "Cái này gọi là không bị thương?" "Không có đau như vậy.." Tạ Đào nhỏ giọng nói. Phúc Diệu Lan xử lí chu đáo cánh tay, trên mu bàn tay, thậm chí là tổn thương trên đầu gối, ở trên mí mắt nàng dán một cái băng keo cá nhân. "Một tiểu cô nương lớn lên sinh đẹp khả ái như vậy, cũng không nên có một vết sẹo xấu xí như này." Cuối cùng, Phúc Diệu Lan nhéo nhéo gương mặt của nàng. Tạ Đào nhịn không được mở mắt, nhìn dì Phúc nở một nụ cười. Bộ dáng kia có chút ngốc ngốc. Nhưng Phúc Diệu Lan nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng chợt có từng trận chua chát chát xông tới. Cha của Tạ Đào là Tạ Chính Nguyên vốn là người của tê trấn, Phúc Diệu Lan trước kia cũng coi như là hơi có quen biết với Tạ Chính Nguyên, bà và Tô Linh Hoa vợ cũ của hắn cũng đã từng gặp mặt. Tuy không quá thân thiết, nhưng cũng là quen biết nhau. Việc Tạ Chính Nguyên và Tô Linh Hoa li hôn, phúc diệu lan cũng coi là biết. Hai người trưởng thành nói tách ra, chẳng phải sẽ liền tách ra sao? Mà trong chuyện này, khổ nhất, còn không phải đứa nhỏ tội nghiệp Tạ Đào này sao? "Đào Đào, hôm nay, con có gặp được mẹ không?" Phúc Diệu Lan sờ sờ tóc của nàng, ôn nhu hỏi. Tạ Đào không còn cười, rủ tầm mắt xuống, câm nín, nửa ngày mới nói, "Thấy ạ.." "Con nhìn thấy bà." Nàng còn nói. "Không đến trước mặt bà, hỏi thăm vài câu sao?" Phúc Diệu Lan hỏi nàng. Tạ Đào lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh trong sáng nhìn dì Phúc, "Sẽ có chuyện gì đáng để nói chứ?" Phúc Diệu Lan nghe gặp nàng nói, "dì Phúc, con không biết mình phải nói gì với mẹ nữa." Phúc Diệu Lan nhìn chằm chằm đứa trẻ đáng thương trước mặt một hồi lâu, mới thở dài một tiếng, "Đào Đào, trở về đi, về nam thành phố đi." "Dì à, con sẽ không quay về đâu." Tạ Đào lắc đầu, lúc nói lời này, vẫn kiên định giống như khi đối mặt với trịnh văn hoằng. Đứa nhỏ này tính cách quả thực rất quật cường, Phúc Diệu Lan vẫn luôn biết. Cho nên chỉ một câu này, bà liền không có cách nào khuyên tiếp nữa. "Đêm nay cũng đừng có ngủ một mình, cùng Hoa nhi ngủ chung đi." Phúc Diệu Lan vỗ vỗ vai của nàng. Phúc Hoa là con gái của Phúc Diệu Lan, lúc tám tuổi bị sốt cao, bởi vì cha con bé không cẩn thận, dẫn đến bệnh tình tăng thêm, cứ như vậy hư luôn đầu óc. Sau này dì Phúc dứt khoát li hôn với cha Phúc Hoa, mang theo phúc hoa trở lại đây. Năm nay Phúc Hoa, đã mười lăm tuổi, nhưng trí tuệ cũng chỉ được coi như đứa bé tám tuổi. Cuộc sống vốn không dễ dàng, trong lòng luôn có chua xót, Phúc Diệu Lan trong lòng khổ, mặc dù chưa từng có biểu lộ ra, nhưng Tạ Đào cũng vẫn là phát giác được. "Vâng, dì." Tạ Đào ôm lấy eo của nàng, giống như mèo nhỏ dùng đầu cọ xát cánh tay bà. Phúc Diệu Lan cười, đuôi mắt hiện lên mấy nếp nhăn, "Tốt, tắm rửa nhanh một chút, nhưng cũng đừng động tay động chân lung tung mà đụng vào miệng vết thương, biết không?" "Vâng ạ." Tạ Đào nhỏ giọng trả lời. Đợi đến lúc Tạ Đào rửa mặt xong, bước đi cực nhỏ vào phòng Phúc Hoa, thấy Phúc Hoa đang nằm trên giường ngủ ngon lành, nàng liền định cởi áo khoác bị bẩn ra. Lúc Tạ Đào lấy điện thoại từ trong túi áo, mới nhớ lại hôm nay điện thoại rớt xuống bên trong vũng nước. Nàng vội vàng nhấn nhấn màn hình, thấy không có vấn đề gì mới yên tâm. Nằm ở trên giường, tạ đào trợn tròn mắt, nhớ tới Chu Tân Nguyệt, tâm trạng có chút không yên tâm. Nàng gặp Chu Tân Nguyệt ở nam thành phố, đó là bạn duy nhất của Tạ Đào. Hơn một năm nay qua, các nàng chưa từng cắt đứt liên lạc. Nhưng bắt đầu từ một tháng trước, nàng không hề có chút tin tức nào về Chu Tân Nguyệt. Trở mình, Tạ Đào cầm điện thoại dưới gối, ấn màn hình, vốn là muốn mở wechat xem Chu Tân Nguyệt có gửi tin nhắn cho mình không, nhưng ngoài ý muốn lại thấy một tài khoản wechat xa lạ. Không để ảnh đại diện, ngay cả tên cũng không. Tạ Đào ấn mở khung chat, phát hiện nàng ấn loạn một đống mã. Trừ cái đó ra, cái gì cũng không có. Tạ Đào có chút nghi hoặc, nàng lúc nào thêm cái người xa lạ, còn gửi một đống mã loạn cho hắn? Nàng chợt nhớ tới xế chiều hôm nay thời điểm nàng phóng xe ngã sấp xuống, điện thoại rơi vào bên trong nước, bởi vì vì nàng vội vàng đi nhà ga, cho nên vội vàng nhặt lên dùng tay lau mấy lần, sau đó nhét vào trong túi áo khoác. Chẳng lẽ.. là nàng khi đó ấn loạn đến Wechat, sau đó thêm cái người xa lạ, còn gửi cho hắn ta một đống mã? Tạ Đào nghĩ mãi mà không ra. Nàng cũng không biết rằng, cùng lúc đó, trong một căn phòng cổ khác về không gian và thời gian, một chàng trai mảnh khảnh trong một bộ cẩm bào màu đỏ sẫm đang ngồi trước án thư. Con mắt hoa đào tàn nhẫn đang nhìn vào thứ được đặt trên tờ giấy vàng với một cái nhìn hời hợt. Trên tờ giấy không còn cái khác, chỉ có một loại mực bí ẩn khó hiểu: @ # ¥.. % # # & % Lông mày hắn hơi nhíu lại, con ngươi màu hổ phách nhìn về vật có chữ cái, trông giống như một thứ hình tròn được làm bằng đồng bình thường. Ước chừng chỉ lớn gấp hai lần miếng ngọc bội, mặt trên mặt dưới đều được đánh bóng để thêm đẹp mắt, trừ cái đó ra, liền lại không nửa phần đặc biệt. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó bên ngoài cửa sổ có bóng người, "Đại nhân, Thiệu An hà đã chết." Lúc hắn ta ngẩng đầu trong cặp mắt kia vốn không có bất kì gợn sóng nào, thâm trầm giống như màn đêm không có sao, trăng, không chứa bất kì sự ấm áp nào. Khi hắn mở miệng, tiếng nói trong veo, như nước trong vắt. "Ngày mai lên đường về Dĩnh đô."
Chương 3 Vệ Uẩn " Bấm để xem Là, đại nhân." Trong phòng ánh nến chiếu bóng hình cao lớn của người bên ngoài, nhưng vừa mới nói xong, thân ảnh liền nhanh chóng biến mất. Ngồi tại trước thư án công tử áo gấm lần nữa hạ mắt nhìn về giấy viết thư đặt trên thư án. Một lát sau, hắn cử động khớp xương, cầm giấy viết thư lên, đốt trên ngọn lửa nến. Ngọn lửa trong con ngươi hắn tỏa ra như không hề có chút nhiệt độ nào, khuôn mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối không hề biểu lộ một chút cảm xúc. Song khi giấy viết thư gần chạm đến lửa, chợt vỡ vụn thành vầng sáng nhỏ vụn màu vàng kim nhạt, lấm ta lấm tấm, thoáng qua biến mất, phảng phất giống như từ trước đến giờ đều chưa từng tồn tại. Bản thân chứng kiến cảnh quỷ dị trước mặt, hắn cũng không hề kinh ngạc, cả người đều thập phần bình tĩnh. Khi ánh sáng vàng nhạt dần biến mất, đôi mắt hắn lại đặt trên mảnh đồng dường như bình thường trên hộp sách. Vật này, là phát hiện ở trong thư phòng của An Hà. Lúc đó, trong thư phòng trừ hắn ra, còn có năm sáu thị vệ. Trong thời gian đó, ngoài hắn ta, có năm hoặc sáu vệ sĩ trong đó túc trực. Nhưng không ai thực sự nhìn thấy một màn ánh sáng bí ẩn trên giá gỗ nơi đặt gian hàng bằng đồng này. Đó là một ảo ảnh giống như một ảo ảnh mà hắn đã từng thấy khi còn nhỏ. Nó luôn xuất hiện đột ngột và không liên quan gì đến thế giới hắn đang ở. Có nhiều lúc hắn thấy một thứ gì đó khác với thế giới này. Đó giống như ảo giác. Ngay cả khi hắn ta vươn ra, hắn vẫn không thể chạm vào một cảm giác chân thực. Lần này, dường như có gì đó khác biệt. Bởi vì hắn thấy rõ ràng, trước tấm rèm sáng đó, chỉ một nửa hộp gỗ chứa con rối bằng đồng được giấu trong tấm rèm sáng. Dường như thứ này có thể chạm vào, thậm chí thông qua bức màn ánh sáng. Lúc hắn đem gỡ hộp gỗ xuống, màn ánh sáng kia còn không có tiêu tán. Nhưng khi hắn mở hộp gỗ ra, cầm ảnh đồng lên, ngay lập tức, cái đuôi Phượng hoàng chạm khắc trên mép của mặt dây chuyền đồng đột nhiên bị gãy. Nháy mắt mảnh vỡ bay vào bên trong màn sáng, hắn tựa hồ trông thấy một bóng dáng của một người con gái. Nhưng chỉ trong chốc lát, bức màn ánh sáng biến thành một cơn lốc và sau khi tiêu thụ hết những bức ảnh, nó biến mất không dấu vết gì. Công tử trẻ tuổi nhắm mắt lại, tựa hồ là đang suy tư điều gì đó. Bên cạnh mùi hương nhàn nhạt phát ra từ lư hương, bỗng nhiên một trận gió đêm thổi tới, mở cửa sổ bịt kín. Cảm giác lành lạnh truyền vào khuôn mặt, lúc hắn mở hai mắt ra, vừa vặn trông thấy trên thư án mảnh đồng khí ngưng tụ thành vầng sáng ánh kim màu vàng nhạt. Tai mơ hồ có thể nghe vài tiếng âm thanh bên trong, hắn tận mắt nhìn thấy mảnh đồng kia phát ra ánh sáng, tạo thành một phong thư. Phong thư bên trên rải rác bốn chữ: Người nhận Vệ Uẩn. Chữ viết kia ngay ngắn, không hề giống chữ một người có thể viết ra. Không biết qua bao lâu, vệ uẩn mới đưa tay mở phong thư. Chỉ có một mảnh giấy viết bằng vàng mỏng trong phong bì, chỉ có một dòng mực trên đó: "Xin lỗi, tôi đã gửi nhầm." Chữ viết tay giống như chữ cái trên phong bì, và nó không được viết theo kiểu dọc, mà viết theo kiểu ngang. Nó có thể được đọc từ trái sang phải. Nhưng câu không đầu đuôi này có nghĩa là gì? Vệ Uẩn khẽ cau mày, dùng một chút lực trên đốt ngón tay, anh siết chặt tờ giấy trong tay. Mà giờ khắc này Đạ đào, là do dự rất lâu gửi dòng tin nhắn này, thấy đối phương chậm chạp không có phản ứng, nàng cũng không nghĩ nhiều, lại mở ra cuộc nói chuyện cuối cùng ở tuần trước giữa mình và Chu Tân Nguyệt, lại gửi một dòng tin nhắn cho Chu Tân Nguyệt. Tạ Đào ôm điện thoại chờ cô ấy trả lời, cũng không biết lúc nào liền ngủ mất. Nàng gặp một giấc mộng. Mộng thấy Chu Tân Nguyệt. Mộng thấy cô ấy đứng trên cửa sổ, vô luận Tạ Đào làm sao gọi nàng, nàng đều không nói lời nào, chỉ là nhìn qua tạ đào, một mực khóc. Màn tuyết trắng bị gó thổi đến bay phấp phới, bầu trời xanh thẳm dần dần trở thành một cái hố đen thật to, bóng tối hạ dần xuống, giống như con quái vật muốn nuốt trọn mọi thứ. Chu Tân Nguyệt mấp máy đôi môi nứt nẻ, giống như muốn nói điều gì đó với nàng. Nhưng Tạ Đào từ đầu đến cuối, chưa từng nghe thấy. Lúc Tạ Đào tỉnh lại, Phúc Hoa còn đang ngủ, nàng ngáp một cái, rón rén rời khỏi giường. Vội vàng rửa mặt, Tạ Đào ra sân sau, đã nhìn thấy Phúc Diệu Lan đang ngồi ở trước quầy cao trên ghế, cầm bút, lật sổ sách. "Đào Đào đã dậy rồi?" Nghe thấy tiếng bước chân, Phúc Diệu Lan quay đầu trông thấy Tạ Đào, liền cười nói với nàng, "Nhanh đi đến cửa hàng bên cạnh ăn mì lạnh đi, bọn họ vừa mới nấu ăn rất ngon." Phúc Diệu Lan nói rằng mì lạnh được phủ một lớp dầu hạt cải khi hấp, và sau đó, bột gạo được trải đều trên vải, hấp trong vài phút và dùng dao cắt thành sợi. Sau đó thêm nước tương, giấm, tỏi, hạt tiêu và các thành phần khác, đây là bữa sáng yêu thích của người dân ở tê trấn. Tê trấn thuộc Lâm Châu, là vùng đất của người Tứ Xuyên, người nơi này đều thích ăn nóng và cay, Ngay cả bữa sáng cũng không thể tách rời khỏi hương vị của hạt tiêu. Mặc dù có một từ mát mẻ trong mì lạnh, nhưng dựa trên kinh nghiệm mà Tạ Đào đã ăn rất nhiều lần, món mì này vẫn nóng nhất. Đặc biệt là món mì lạnh vừa ra khỏi nồi hấp là những quả bom Q mềm như sáp. Có lẽ vì nước dùng ở Lâm Châu quá đặc biệt, nên ngoài Lâm Châu, không có nơi nào khác để ăn mì lạnh như vậy. "Vâng, con liền đi." Tạ Đào lên tiếng. Phúc Diệu Lan luôn dậy sớm và ra ngoài ăn sáng một mình, sau đó đợi con gái Phúc Hoa thức dậy, sau đó đến cửa hàng ăn sáng ở đầu cầu để mua bữa sáng cho Phúc Hoa.. Tạ Đào ra tiệm bánh gato, liền hướng trên cầu đi. Đến tiệm ăn, nàng gọi một bát cháo, một ít mì lạnh, sau đó ngồi chờ. Nhớ tới tối hôm qua gửi tin nhắn cho chu tân nguyệt, nàng liền mở điện thoại ra. Nhưng dấu chấm trên wedchat không xanh, nick Chu Tân Nguyệt vẫn không hoạt động. Tạ Đào trong lòng luôn luôn có chút không yên tâm, lại thêm tối hôm qua gặp giấc mộng kia, trong nội tâm nàng liền càng thêm lo lắng cho Chu Tân Nguyệt. Phải chăng.. là đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ như vậy, tạ đào rời khỏi giao diện trò chuyện với Tân Nguyệt, nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn vào tín hiệu WeChat kỳ lạ. Đêm qua trước khi đi ngủ, nàng nghĩ về nó và đã gửi một lời tin nhắn. Bây giờ nàng gãi đầu, và cảm thấy rằng câu nói của mình đêm qua giống như đang vẽ vời thêm chuyện. Dù sao.. đó cũng chỉ là một người lạ. Tạ Đào nhấp vào tùy chọn xóa bạn bè, nhấp vào. Nhưng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên bị kẹt, bất động dừng lại ở trang mà cô đã xóa bạn bè, bất kể cô nhấp vào màn hình như thế nào, đều không có phản hồi. Lúc này, chủ cửa hàng ăn sáng bưng một bát cháo và một tô mì lạnh đặt lên bàn. Tạ Đào nói câu tạ ơn, sau đó liền tiếp tục loay hoay điện thoại. Qua một hồi lâu, điện thoại di động của nàng mới phục hồi, lập tức rời khỏi cái giao diện kia, khôi phục bình thường. Tạ Đào thở dài một hơi. Nàng không có đủ tiền để mua một điện thoại di động khác trong thời điểm hiện tại. Nhưng khi cô nhìn vào giao diện WeChat, cô thấy rằng nick WeChat mà cô vừa nhấn để xóa tùy chọn bạn bè vẫn ở trong danh sách bạn bè của nàng. "Quên đi". Tạ Đào hạ điện thoại di động xuống, lấy đũa trong ống tre, lau bằng khăn giấy, khuấy đều ớt đỏ trên mì lạnh, kèm theo một bát cháo rau và ăn. Cuộc sống của ở đây không bao giờ có thể thiếu hương vị cay trong mọi bữa ăn. Tạ Đào rất thích nơi này. Ăn điểm tâm xong, tạ đào trở lại tiệm bánh gato Phúc gia, bắt đầu làm bánh ngọt. Có lẽ là bởi vì trong lòng luôn nghĩ đến chuyện của Chu Tần Nguyệt, Sau khi lấy mẻ bánh quy bơ đậu phộng đầu tiên đêm qua, Tạ Đào đã tháo găng tay và cầm điện thoại di động lên để bắt đầu tìm kiếm trong lịch sử trò chuyện của cô với Tần Nguyệt.. Tạ Đào nhớ kỹ, trước kia Chu Tần Nguyệt từng nói cho nàng biết địa chỉ nhà của mình. Ròng rã vừa giữa trưa, Tạ Đào gọi điện thoại kia nhiều lần, nhưng vẫn không có người nghe máy. Điều này khiến trái tim của nàng càng trở nên bối rối hơn. Buổi chiều khi Phúc Diệu Lan từ bên ngoài trở về, vào cửa đã nhìn thấy tạ đào ngồi trong quầy thất thần, nhìn tâm sự nặng nề. "Đào Đào, con nghĩ gì thế?" Phúc diệu lan cầm chai sữa bò mới mua đưa cho nàng. Tạ đào lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay đón tới, "cảm ơn dì Phúc." Nhưng cầm bình sữa, Tạ Đào ngập ngừng một lúc, mím môi, rồi ngước mắt lên và nhìn Phúc Diệu Lan một lần nữa, "Dì phúc.." "Ngươi đứa nhỏ này, làm sao còn ấp a ấp úng?" Phúc Diệu Lan là người nóng tính, nhìn bộ dạng này của nàng, liền dùng ngón tay chọc chọc vào trán nàng, sau đó liền tiếp tục loay hoay túi xách của mình. Tạ đào sờ sờ trán của mình, rốt cục cũng nói ra, "Dì phúc, con.. muốn đi nam thành phố mấy ngày." Phúc Diệu Lan nghe xong lời này, đã cảm thấy có chút kỳ quái, "Con không phải tối hôm qua mới nói không quay về?" "Hay là con nghĩ thông suốt? Nếu nghĩ thông suốt, tại sao lại chỉ trở về có mấy ngày?" Phúc Diệu Lan cười lên, vỗ vỗ vai của nàng, "Đào Đào, cái này đúng nha, con nên trở về nhà, trở về học tập thật tốt đi!" Tạ Đào lắc đầu, "Không phải, phúc di." "Dì còn nhớ không? Con từng nói với dì, con có một người bạn, tên là Chu Tân Nguyệt." "Con muốn đi thăm cô ấy." Phúc Diệu Lan tựa hồ đã nghe nàng đề cập qua, nhưng nhìn dáng vẻ nhỏ bé của tạ đào, bà không quá yên tâm, "Hay để dì đi với con nhé?" "Không cần đâu dì, dì đi cùng con, thì Phúc Hoa ai sẽ chăm sóc? Dì yên tâm đi, con có thể đi một mình." Tạ Đào nói. Thông báo cho Phúc Diệu Lan, vừa rạng sáng ngày thứ hai, nàng liền đi đến nhà ga. Ngồi xe đi Lâm Châu, sau đó tạ đào lại ngồi lên đường sắt cao tốc, thời gian hai, ba tiếng, liền đến nam thành phố. Chỉ là hơn một năm chưa có trở lại nơi này, giống như nơi này hết thảy tất cả, đều không có gì thay đổi. Tạ Đào trước kia có từng đến nhà của Chu Tân Nguyệt, lúc đó, đã giao mấy phần bánh ngọt cho nàng ta, cho nên nàng biết vị trí cụ thể nhà Chu Tân Nguyệt. Lúc nàng đến nơi đó, bấm thang máy đi đến lầu tám, thang máy vừa mở ra, vừa vặn gặp một người phụ nữ trung niên tay cầm bình giữ nhiệt vội vàng đi tới. "Dì Nghiêm?" Tạ Đào nhận ra, kia là mẹ của Chu Tân Nguyệt. "Cháu là.." Dì Nghiêm đánh giá đứa nhỏ trước mặt một hồi lâu, mới nhận ra, "Cháu là Tạ Đào?" "Đúng vậy, Nghiêm a di." Tạ Đào gật đầu. "Rất lâu không gặp cháu, nhưng ngươi đứa nhỏ này cháu không có thay đổi gì nhiều nha." Nghiêm Thu Bình cười cười. Tạ Đào khóe miệng cong lên, giống như là có chút không tốt lắm, nhưng nhớ tới chu Tân Nguyệt, nàng liền vội vàng mở miệng hỏi, "Nghiêm a di," Nguyệt" "Nguyệt" có đây không? " Dì Nghiêm vốn là đang mang ý cười trên mặt, nhưng khi nghe thấy Tạ Đào nhắc tới Chu Tân Nguyệt, nụ cười trên mặt liền biến mất, cả người đều có vẻ hơi nặng nề. Giờ phút này Tạ Đào mới chú ý tới phiến mệt mỏi xanh xao dưới mắt bà, trong mắt còn xuất hiện tơ máu. Nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt. " Tân Nguyệt.. tại bệnh viện." Thời điểm Nghiêm Thu Bình nói ra câu này, hốc mắt lại nhịn không được hiện đỏ.