Bách Hợp [Edit] [Arlecchino] Bức Tranh Của Em - Soulinhibition

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Martha dễ thương, 4 Tháng một 2024.

  1. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Bức tranh của em (Arlecchino)

    Tác giả: Soulinhibition

    Editor: Martha dễ thương

    Thể loại: Ngược nhẹ, ngọt văn

    Số chương: 2

    Bản gốc: Your image - AO3

    [​IMG]

    Văn án:​

    Vô số tin tức nóng hổi đang được lan truyền tại Snezhnaya. Nói rằng có một họa sĩ vô danh, bằng cách nào đó đã tổ chức một cuộc triển lãm ngay nơi thủ đô của Snezhnaya. Và có vẻ như một trong những Quan Chấp Hành đã lọt vào con mắt xanh của người họa sĩ này, nhưng sau khi rời khỏi triển lãm, cô nhận ra rằng thứ tình cảm này không chỉ từ một phía.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng một 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tin tức nóng hổi đang lan truyền ở Snezhnaya. Người ta nói rằng có một họa sĩ vô danh với biệt danh là T/b. Tên thật, giới tính, tuổi tác hay cả quốc tịch của họa sĩ này đều là một bí ẩn.

    Vậy điều gì thú vị ở người họa sĩ này mà lại có tin đồn? Chà, có vẻ như bằng cách nào đó họ đã thành công tổ chức một cuộc triển lãm ngay tại thủ đô của Snezhnaya. Nhưng điều quan trọng hơn là nó không chỉ đơn giản là một cuộc triển lãm nào khác, không, người ta nói rằng vị giám đốc quyền quý của Bảo tàng State Hermitage say mê những bức tranh của người họa sĩ đó đến mức ông đã mua tất cả chúng và dành cả một hội trường chỉ dành riêng cho chúng! Tất nhiên, giám đốc bảo tàng chính là người tổ chức triển lãm cũng như là người tung tin đồn này ra.

    Khi các bạn đến và tận mắt chiêm ngưỡng các bức tranh này, các bạn sẽ thấy rõ tại sao cuộc triển lãm này lại lọt vào mắt xanh của đám đông và các phóng viên.

    Tổng cộng có 21 bức tranh, đặt ở 11 vị trí ở mỗi bên hành lang. Chúng được bố trí đối mặt với nhau như thể để người xem có thể thấy được sự tương phản giữa từng mặt quan điểm riêng biệt và nổi bật của chúng.

    Bức tranh đầu tiên có tên là "Cánh tay phải", nó vẽ một ông già, dường như đã ngoài bốn mươi, với bộ râu bạc và một chiếc mặt nạ trên mặt. Ông ấy đang nắm lấy bàn tay thanh tú của một phụ nữ quý tộc, chuẩn bị hôn lên các đốt ngón tay của cô ấy.

    Bức tranh thứ hai có tên là "Sự ô uế", và những gì nó miêu tả khác biệt hoàn toàn so với bức tranh đầu tiên: Ở trung tâm bức tranh, có một hiệp sĩ với máu dính đầy người. Anh ta giữ cây đại kiếm của mình dưới đất để có thể che đi một bông hoa tuyết sắp nở, tránh khỏi cơn mưa máu dường như muốn cuốn lấy chàng hiệp sĩ.

    Bức tranh thứ ba và thứ tư lần lượt mô tả một bác sĩ phẫu thuật và một cô gái trong giống như thiên thần. Có người sẽ nói rằng hai bức vẽ này được vẽ rất thô sơ và sơ sài, nhưng cũng có một số người đồn đại rằng chúng chỉ ở đó với đóng vai trò bổ sung.

    Bức thứ năm là nơi mọi thứ trở nên thú vị vì ở đó không hề có bức tranh thứ năm. Bức tiếp theo, bức thứ sáu, giống như bức thứ ba và thứ tư, là một mô tả không chi tiết lắm về một yêu tinh già đội chiếc mũ ngớ ngẩn, người đang nghỉ ngơi sau khi điền vào các tài liệu trên bàn của mình.

    Bức tranh thứ bảy vẽ ra một hố đen. Bằng những nét vẽ có thể nhìn thấy nếu nhìn đủ gần, rằng bên trong cái hố đen đó có một bóng người cô đơn, người ta chỉ có thể đoán được điều đó có nghĩa là gì.

    Bức thứ tám và thứ chín là hai bức tranh vẽ hai người phụ nữ xinh đẹp, một người đang mày mò một chiếc máy, còn người kia đang ở trong một bữa tiệc dành cho quý tộc, ngâm nghi một ly sâm panh trên tay.

    Hai bức tranh cuối cùng là hai người đàn ông đẹp trai. Một người chi ra những đồng mora của mình để mua một món phụ kiện sáng bóng, còn người kia là một trong những dũng sĩ nổi tiếng đã chiến đấu vì Nữ hoàng của anh ấy.

    Nếu các bạn dành một chút thời gian ở Snezhnaya, các bạn chắc chắn sẽ hiểu tại sao những lời đồn về những bức tranh này lại lan truyền đến tận những nơi xa nhất của đất nước này. Quá rõ ràng với người dân ở Snezhnaya rằng những người này là những Quan Chấp Hành nổi tiếng, những người phục vụ cho Nữ hoàng Tsaritsa của bọn họ. Và nếu bạn đủ tinh ý, bạn sẽ nhận thấy rằng một trong những Quan Chấp Hành đó đã không được đề cập đến. Đó chính xác là lý do tại sao không có bức tranh thứ năm.

    Bởi vì trên bức tường đối diện nó, đang treo tác phẩm thứ mười một, mô tả chính người phụ nữ mất tích ở phía bên kia.

    Tất cả bức tranh dường như tương đồng với đặc điểm của các Quan Chấp Hành nhưng nó không giống đến mức phải gọi là sao chép và dán. Ví dụ ở bức tranh thứ ba, người phụ nữ đang đứng giữa những xác chết, với lưỡi kiếm hầu như không nhìn thấy được trong bóng tối vì nó dính đầy máu. Bản thân người phụ nữ được bao trùm bởi ánh trăng chiếu vào cô.

    Trong bức tranh thứ chín, người phụ nữ này bộc lộ vẻ đẹp tuấn tú của mình. Phông nền tương tự như phông nền trong tác phẩm nghệ thuật ở phía đối diện hội trường; trông giống như người phụ nữ đang tán tỉnh người phụ nữ mà cô ấy đối mặt.

    Còn bức tranh cuối cùng ấy được đặt ở vị trí chỉ "thuộc về" người phụ nữ xinh đẹp này, cô đứng ở ngưỡng cửa, tay đặt lên vai một đứa trẻ, như thể đang đưa đứa trẻ đi chơi cùng các bạn nam, nữ khác.

    Với sự khác biệt và nổi bật của người phụ nữ này so với các bức tranh khác, đám đông hầu như đều đưa ra một kết luận: Người họa sĩ vô danh đó đang đơn phương vị Quan Chấp Hành thứ tư. Tình cảm ấy nhiều đến nỗi mà thay vì chỉ vẽ một bức tranh đẹp về cô ấy, họ lại chọn cách vẽ ra mười một bức tranh.

    Nhiều người tò mò không biết người họa sĩ này sao lại có cái gan lớn đến mức dám thể hiện thứ tình cảm này với Quan Chấp Hành thứ tư trong tác phẩm của mình. Họ không sợ bị bắt vì làm mất uy tín của quan chức nhà nước sao?

    Một số khác lại thương xót người họa sĩ ấy, nghĩ rằng họ thật tội nghiệp khi sa vào lưới tình với một người mà có lẽ họ không thể có được!.. The Knave đã làm gì để nhận được tình yêu sâu sắc như này chứ?

    Và tất nhiên cũng có những người suy nghĩ thực tế hơn. Dẫu sao người họa sĩ vô danh này cũng là một trong những đứa trẻ đến từ Căn Nhà Hơi Ấm, vậy nên Knave đã 'hối lộ' để họ có thể vào bảo tàng. Đi cửa sau thôi, chẳng có gì thú vị cả.

    Nhưng liệu điều đó có đúng sự thật? Điều gì thật sự đang diễn ra trong đầu người họa sĩ đó?

    Arlecchino cười thầm với bản thân khi rời khỏi bảo tàng. Cô đến gần xe ngựa của mình, bảo người lái xe quay trở lại Căn Nhà Hơi Ấm và trầm ngâm suy nghĩ. Ồ, cô ấy chắc chắn sẽ tìm được người họa sĩ bí ẩn này..
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng một 2024
  4. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chap 2.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạn nghe thấy một tiếng gõ cửa phát ra từ cửa chính nhà bạn.

    Cách đây không lâu, bạn đã đặt mua một số dụng cụ vẽ từ Liyue nên bạn nghĩ đó là người chuyển phát nhanh tới để giao hàng cho bạn. Không muốn để người kia đợi, bạn liền chỉnh trang phục của mình và nhanh chân đi xuống. Nhưng khi cánh cửa chính của bạn mở ra, bạn mới biết hành động vừa nãy của mình ngu ngốc đến cỡ nào.

    Thay vì là người chuyển phát nhanh đứng trước cửa nhà bạn thì đó là hai sĩ quan Fatui. Một người trong số họ là người gõ cửa nhà bạn, còn người kia thì đang đứng đợi bên cạnh một chiếc xe ngựa.

    Tim bạn như muốn rớt ra khỏi lòng ngực bạn ngay lập tức trước cảnh tượng này. Họ đã phát hiện rồi sao? Ồ, tất nhiên là họ đã phát hiện ra rồi, sao họ lại không chứ, đó chính là lí do họ đến đây còn gì? Bạn cố gắng bình tĩnh lại và lịch sự chào hai sĩ quan, chiếc mặt nạ của họ che giấu mọi cảm xúc mà họ có thể cảm nhận hoặc thể hiện, hoặc có lẽ họ chẳng có cảm xúc gì.

    "Có lẽ cô đã biết lý do tại sao chúng tôi ở đây," Viên sĩ quan bắt đầu. "Đó là vì cuộc triển lãm vài ngày trước của cô."

    Nhưng trước khi viên sĩ quan có thể nói thêm, viên sĩ quan từ xa kia hét vào mặt anh ta: "Đồ ngốc, đừng dọa cô ấy như vậy! Anh không thấy cô ấy đang run rẩy sao? Anh không tìm được từ nào hay hơn à?"

    Viên sĩ quan thứ nhất nhất thời bối rối trước lời nói của đồng nghiệp của mình, nhưng lời nói của anh ta là đúng: Bạn đang rất sợ hãi! Tuy vậy, điều đó mang lại cho bạn một chút hy vọng rằng có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ như bạn nghĩ? Có lẽ bạn sẽ không bị bắt vì làm mất uy tín của quan chức nhà nước! Có lẽ bạn có thể thoát khỏi điều này chỉ với việc bị phạt tiền! Và có lẽ cỗ xe ngựa đó không ở đây với mục đích sẽ đưa bạn đi đâu cả!

    "Quý cô Arlecchino cảm thấy hài lòng với những tác phẩm của cô và muốn ủy thác cô." Bạn im lặng ngay lập tức.

    Thành thật mà nói, bạn chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo nữa. Nhưng có vẻ như vì một số lý do nào đó bạn đã đồng ý với điều này, và bây giờ, sau một chuyến đi dài như vô tận nhưng lại kết thúc quá sớm, cỗ xe của bạn đã đến Căn Nhà Hơi Ấm.

    "Quý cô Arlecchino đang đợi bạn ở bên trong," Người hầu gái dẫn bạn đến nơi có vẻ là văn phòng của Knave trước khi cúi chào lịch sự và rời đi. Bạn gõ cửa với trái tim đập nhanh như sắp vọt ra khỏi lồng ngực của bạn. Cuối cùng thì bạn cũng sẽ được thấy, không, gặp được cô ấy rồi..

    Một giọng nữ trầm và mạnh mẽ mời bạn vào trong.

    Trong phòng, bạn tìm thấy người phụ nữ mà chính hình ảnh của cô ấy là thứ đã chiếm lấy tâm trí của bạn bao lâu nay, chẳng thèm rời khỏi tâm trí bạn một giây phút nào. Arlecchino đang ngồi ở bàn làm việc, nhiều tài liệu khác nhau nằm rải rác trước mặt cô khi cô khẽ lướt qua chúng. Nhưng ngay khi cô chạm mắt bạn, cô ấy đã ném tờ tài liệu bản thân đang cầm cho người khác.

    Chúa ơi, bạn thực sự hy vọng lúc này trông bản thân không có gì kỳ lạ. Liệu trang phục của bạn có ổn không? Tóc bạn có rối không? Bạn hy vọng là không. Liệu--

    "Sao ngươi còn đứng đó?" Cô hỏi và chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc của mình. "Tới, ngồi đi."

    Bạn nuốt sự sợ hãi xuống và từ từ bước về phía cô, chân bạn gần như mềm mũn ra trước ánh mắt của cô. Với vô vàng suy nghĩ lo lắng bên trong, bạn hoàn toàn quên mất việc phải chào hỏi cô ấy hoặc việc giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng, nhưng Arlecchino dường như không bận tâm điều đó. Bạn có thể cảm nhận được ánh nhìn sắc bén đó đang dõi theo mình, và khi bạn cố gắng duy trì giao tiếp bằng mắt với cô ấy, bạn không thể không cảm thấy bồn chồn và điều này đã bị Arlecchino chú ý đến.

    "Không có gì phải lo lắng như thế cả." Cô ấy nói.

    "Ta thực sự thích tác phẩm của ngươi." Cô ấy tiếp tục.

    "Người thật sự thích sao?" Cuối cùng bạn cũng đã cố gắng ép được vài từ ra khỏi cổ họng mình.

    "Tất nhiên rồi," Giọng cô ấy rất trầm và hơi khàn, nghe rất trưởng thành và từng trải, làm dịu tâm trí bạn như thể đó là liều thuốc an thần. Và nghe những lời này của cô khiến bạn muốn nở một nụ cười vô tri và ngu ngốc nhất như một kẻ si tình cười trong tình yêu, nhưng bạn biết bản thân phải chuyên nghiệp. Vì thế bạn chỉ lịch sự mỉm cười.

    "Tôi rất vinh dự khi nhận lời khen này ạ, tôi.. nghe nói người muốn ủy thác tôi?"

    Và sau đó, hai bạn bắt đầu thảo luận. Bức tranh mà cô muốn là một bức chân dung đơn giản. Không cần gì độc lạ hay quá tuyệt đẹp, chỉ là bức chân dung thông thường mà bạn sẽ vẽ cho những quý tộc, cái kiểu 'chân dung' mà bạn nghĩ đến đầu tiên khi nghe thấy từ đó. Arlecchino nói, cô không cần phải yêu cầu bất cứ điều gì khác thường khi cô biết bạn đã vẽ cô ấy trong nhiều góc nhìn khác nhau, những cái mà ngay cả cô ấy cũng chưa từng nghĩ tới.

    Nhưng Arlecchino là một người phụ nữ bận rộn, cô không có nhiều thời gian để tạo dáng cho bạn vẽ. Đôi khi, thậm chí không có nổi một giờ để cô ấy làm mẫu cho bạn. Đây sẽ là một quá trình lâu dài..

    Nhưng bạn nào biết rằng đó chính xác là điều Arlecchino mong muốn. Vì bạn sống khá xa Căn Nhà Hơi Ấm nên cô đã cho bạn một căn phòng để ở tạm. Chỉ là Arlecchino muốn giữ bạn ở thật gần bên cô ấy thôi. Không cho bạn đi đâu cả. Chỉ cần ở lại đây, với cô ấy.
     
  5. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chap 2.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Arlecchino đang ngồi trên ghế, má cô tựa vào các đốt ngón tay. Bạn lấy bút chì và bắt đầu với một số đường nét thô. Bỗng một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu bạn: Vì bạn đang vẽ cô ấy nên nếu bạn có nhìn cô một chút thì cũng không sao mà nhỉ? Bạn có thể nghiên cứu những đường nét của cô theo bất kỳ cách nào bạn muốn và trên thực tế bạn cũng sẽ không phạm phải điều gì hay bị gọi là đang không tôn trọng Arlecchino - bạn chỉ đang vẽ cô ấy mà thôi. Và thế là bạn đưa mắt sang nhìn cô.

    Trong khi đang ngắm nhìn, à không đang phác thảo, bạn phát hiện ra một số điều về Arlecchino: Cô ấy hình như đang ở độ tuổi cuối ba mươi, có vài nếp nhăn nhẹ ở chỗ này chỗ kia, nhưng làn da của cô ấy vẫn rất mịn màng và đẹp đến ngạc nhiên. Nét mặt của cô quả thực không hề dịu dàng và nữ tính như mọi người hay nghĩ khi chỉ nhìn thấy những bức ảnh chất lượng thấp trên tờ báo mà đó là sự kết hợp cân bằng giữa "xinh đẹp" và "đẹp trai". Và tất nhiên là cả bàn tay của Arlecchino nữa. Khi bạn đọc những tờ báo về cô, bạn luôn cho rằng cô ấy đeo găng tay đen, nhưng bây giờ bạn mới phát hiện ra những móng tay và xương của cô như lộ ra dưới lớp da màu đen kia. Bạn tò mò nhưng bạn không có quyền để hỏi cô ấy về bất cứ điều gì.

    Vì vậy, bạn đã hướng sự chú ý của mình trở lại khung vẽ của mình, mặc cho sự tò mò đã bắt đầu ăn mòn bên trong bạn.

    *******​

    Bạn vô cùng ngạc nhiên khi Arlecchino bắt đầu trò chuyện với bạn để đập tan bầu không khí im lặng này, có thể là do cô ấy nhận thấy bạn quá lo lắng để có thể làm việc một cách bình thường. Hầu hết những câu hỏi của cô là về bạn như màu sắc yêu thích của bạn, món ăn yêu thích hay ca sĩ yêu thích. Không có gì nhiều.

    Nhưng thời gian càng trôi qua thì những câu hỏi của cô ấy càng trở nên thân mật hơn. Nhiều thêm về bạn, nhiều thêm về cô ấy.

    Arlecchino thản nhiên hỏi: "Ngươi vẽ ta nhiều đến như vậy.. Điều gì khiến ngươi thích ta?", một nụ cười ranh mãnh hiện trên khuôn mặt cô.

    Sự tò mò của bạn không bao giờ chết, không, nó hoàn toàn ngược lại: Bạn muốn biết nhiều hơn về Arlecchino và những gì đã xảy ra với cô ấy. Vì vậy, với không chút suy nghĩ nào, bạn trả lời một cách thản nhiên: "Tôi.. Tôi đoán là tôi thích cơ thể của người."

    Và khi bạn nhận ra bản thân vừa nói cái gì, mọi thứ điều đã quá muộn.

    Bạn dùng một tay để che mặt của mình lại, trong khi tay kia nắm lấy mép khung vẽ để bạn không bị ngã xuống bên cạnh những dụng cụ mà bạn đã đánh rơi. "Làm ơn! Tôi-- Đây, đây không phải là ý tôi, tôi thề! Tôi không--"

    Arlecchino chỉ cười khúc khích một cách nhẹ nhàng như thể cô đang cười với một đứa trẻ đang nói những điều vô nghĩa. "Đừng lo lắng, ta tin ngươi." Cô đưa tay lên cằm: "Dẫu vậy, điều đó khiến ta có chút tò mò, ý của ngươi chính xác là gì?"

    Tim bạn bây giờ đập nhanh đến mức bạn thực sự nghĩ rằng bản thân sắp chết! Nhưng có vẻ như Arlecchino thực sự nhìn thấu suy nghĩ của bạn, bạn rất biết ơn vì cô ấy hiểu rằng cách diễn đạt táo bạo vừa rồi của bạn thực sự là một sai lầm.

    Bạn đặt lại những dụng cụ rơi trên sàn về vị trí của chúng trên giá khung vẽ, trong khi bạn suy nghĩ cách để truyền đạt suy nghĩ của mình một cách chính xác hơn: "Thật ra, những gì tôi vừa nói có đúng với suy nghĩ của tôi, nhưng chỉ một phần thôi. Tôi không có ý đó theo nghĩa đen tối! Mặc dù nghe có vẻ giống như vậy.. nhưng với tư cách là một họa sĩ, tôi không thể không bị mê hoặc bởi người." Thần ơi, tại sao bạn lại ngu ngốc đến thế.

    Bạn ngượng ngùng liếc nhìn Arlecchino, người đã gật đầu với bạn, im lặng cho phép bạn tiếp tục. "Người toát lên một vẻ độc đáo và mạnh mẽ không ai có thể sáng, tôi nghe nói người thường được miêu tả là một con sói đội lốt cừu, nhưng.. tôi không biết liệu mình có đồng ý với điều này hay không." Để tránh nói thêm, bạn bắt đầu vẽ ngẫu nhiên một món đồ nội thất lên bức chân dung. Arlecchino ậm ừ, suy nghĩ về lời nói của bạn.

    "Ta nghe thấy danh hiệu đó khá nhiều. Hãy nói cho ta biết, với tư cách là một họa sĩ, ngươi nghĩ ta sẽ là gì?"

    Bạn cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Arlecchino, sợ rằng bản thân sẽ nói hoặc làm điều gì đó khiến cô ấy không hài lòng. Nhưng lần này bạn cảm thấy ánh nhìn của cô quá mãnh liệt, bạn không thể không nhìn vào mắt của cô:

    "Tôi nghĩ người là một cái gì đó hoàn toàn khác. Thậm chí có thể là thứ gì đó giả vờ là một con sói đội lốt cừu. Tôi sẽ không thể đứng ở đây nếu người chỉ là một con sói." Arlecchino cười nhẹ trước nỗ lực nói đùa của bạn để làm dịu bầu không khí.

    *****​

    Ngày hôm sau hai người gặp nhau là ngày hiếm hoi Arlecchino rảnh rỗi. Cả hai bạn đều mong chờ nó.

    Bạn chưa bao giờ dành quá một hoặc hai giờ với cô ấy, nhưng khi cô ấy nói với bạn rằng bạn sẽ có cô ấy cả ngày, bạn không thể nói nên lời.

    Bạn sắp xếp dụng cụ, sắp xếp sơn và kéo tấm màn che khung vẽ đi.

    Đã vài ngày kể từ lần gặp cuối cùng của bạn: Khi bạn so sánh Arlecchino với bức tranh bạn vẽ, bạn nhận thấy cô ấy đang ngồi ở một tư thế hơi khác. Có lẽ cô ấy đã quên? Bạn không trách cô ấy, tất nhiên là không: Ai cũng sẽ dễ dàng quên cách bản thân đã nghiêng đầu như thế nào khi ngồi ở vị trí nào đó vào tuần trước. Có lẽ bạn cũng sẽ quên. Nhưng vì vị trí mới này của cô, phần bóng trên áo sẽ khác đi một chút, và nếu bạn tiếp tục vẽ, cái "mới" sẽ trông không phù hợp và vô cùng lệch. Bạn không muốn điều đó.

    "Quý cô của tôi, người có thể di chuyển đầu sang đây một chút được không?"

    Cô ấy rời mắt khỏi bạn và mỉm cười. "Như thế này?"

    "K-không ạ.."

    "Vậy thì nên như nào?"

    Tim bạn lỡ nhịp khi nhìn lại bức tranh. Bạn sẽ thực sự nói điều đó với cô ấy sao?

    "Xin hãy nhìn tôi."

    Và Arlecchino đã làm như lời bạn nói.

    Thành thật mà nói, cách cô ấy mỉm cười khi nhìn bạn lúc này.. bạn không thể không yêu nó. Có lẽ cô chỉ đang trêu chọc bạn, coi đó là thú vui duy nhất của cô khi làm người mẫu cho bạn, nhưng bạn không thể cưỡng lại được. Khi ánh nhìn của Arlecchino hướng về bạn, chỉ có bạn trong mắt cô, bạn thật sự không muốn nó dừng lại.

    Vậy nên thay vì vẽ chiếc áo sơ mi của cô, bạn đã tập trung chú ý vào việc thêm vô số chi tiết trên khuôn mặt cô ấy.

    Bạn muốn có một cái cớ để ngắm nhìn Arlecchino.
     
  6. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chap 2.3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hàng giờ vẽ tranh, bạn quyết định nghỉ ngơi. Vì đã quá chăm chú vào công việc, bạn dường như chẳng nhận ra tầm nhìn của bản thân đã bắt đầu mờ đi và bạn cũng không thể biết liệu những chi tiết bạn đã thêm vào vào có chính xác hay không hoặc liệu nó có làm hỏng bức chân dung này hay không. Arlecchino cũng phải cần nghỉ ngơi vì ngồi cùng một tư thế quá lâu.

    "Trong cuộc triển lãm đó, không có bức tranh nào của ta giữa các Quan Chấp Hành khác. Tại sao?" Cô ấy hỏi khi cả hai bạn thưởng thức trà.

    "Tôi không biết nên chọn bức tranh nào."

    Câu trả lời hoàn toàn trung thực.

    "Thực ra có một số, nhưng tôi lại thấy chúng chưa đủ tốt để có thể đem ra."

    Ký ức về những ngày bạn vẽ dần dần tái hiện lại bên trong tâm trí bạn. Bạn vẫn nhớ cái cách bản thân đã phấn khích thế nào khi cuối cùng cũng có được số mới nhất của tờ báo Steambeard! Bạn nghe được từ những người khác, họ nói rằng tờ báo đó cuối cùng cũng có được bức ảnh chất lượng tốt về vị Quan Chấp Hành thứ tư sau một khoảng thời gian! Cuối cùng, khi bạn đã giành được một bản sao cho riêng mình trước khi nó lại được bán hết, bạn chỉ đơn giản là đứng yên tại chỗ.

    Tất nhiên, quý cô Arlecchino đã ở ngay trang nhất của tờ báo, trong niềm vinh quang trọn vẹn, trở về trong chiến thắng với Gnosis Thủy từ Fontaine.

    Đối với bạn, Arlecchino giống như một thiên thần. Bạn không thể ngừng nghĩ về cô được.

    Từ rất lâu, bạn đã cho rằng trái tim của bạn đã gục ngã dưới vẻ đẹp không thể tả của cô, nhưng sau khi được tận mắt chiêm ngưỡng những đường nét của cô ở khoảng cách gần, tay bạn không biết từ khi nào đã bắt đầu run rẩy và tầm nhìn của bạn mờ dần. Và vì lý do nào đó, trái tim bạn không thể ngừng nhói lên từng nhịp đập. Đêm đó bạn đã khóc nhiều đến mức bạn ngất đi.

    Ngày hôm sau, sau khi trả ủy thác gần đây của mình, bạn đến ngay cửa hàng và mua một chiếc kéo mới sáng bóng.

    Trải rộng các phần của bức tranh ra xa nhất có thể, bạn giữ kéo ngay chính giữa nơi mà hai phần được nối với nhau. Bạn đã đâm nát phần tranh xấu nhất mà bạn tìm thấy bằng cây kéo ấy. Sự ghê tởm này không đáng để hình ảnh của cô xuất hiện trên đó. Nó thậm chí còn không miêu tả đúng về cô ấy. Không một chút nào giống Arlecchino, kể cả khuôn mặt mà bạn đã dành ra cả đêm để vẽ đó.

    Bạn đâm vào bức tranh một lần nữa. Và rồi lần nữa và lần nữa. Khung vẽ xung quanh cũng không khá hơn khi nó đã gãy vài chỗ vì bị bạn đâm vào.

    Khi bạn dừng lại, bàn tay của bạn trở thành một mớ hỗn độn đẫm màu máu. Bức phát thảo xấu xí mà bạn vừa hủy hoại là về quý cô Arlecchino, người được vây quanh bởi những đứa trẻ gần lò sưởi.

    Gì cơ, bị hủy hoại? Không, nó không bị bạn hủy hoại. Nó chỉ đang được bạn 'cải tạo' lại cho nó giống thứ nó nên giống.

    Một vài tuần sau đó, một trong những người họ hàng của người đã ủy thác bạn lần trước liên lạc với bạn. Hóa ra ông là giám đốc của viện bảo tàng ở thủ đô. Ông ấy vô cùng thích những bức chân dung bạn vẽ về người họ hàng của ông, nên ông ấy quyết định lấy một hoặc hai tác phẩm của bạn cho cuộc triển lãm nghệ thuật tiếp theo của ông. Bạn hoàn toàn sốc trước lời nói đó. Bạn chỉ có một vài bức phong cảnh, một số bức chân dung và ba bức tranh đủ đẹp về Quan Chấp Hành mà bạn đã vẽ khi đang thử nghiệm. Phần còn lại thì?

    Cô ấy.

    Nhưng đây có thể là một cơ hội. Để làm gì thì bạn cũng chẳng không biết. Có thể là sự công nhận nào đó, hoặc có thể là thứ gì đó hơn cả thế.

    Bạn đã cho ông ấy xem một số tác phẩm của bạn. "Cánh tay phải", "Sự ô uế", "Quý bà trong bữa tiệc" và một số bức tranh của Knave đã được bạn chọn ra để cho ông ấy xem.

    Giám đốc bảo tàng ca ngợi lòng yêu nước của bạn khi thấy những bức tranh đó. Sau đó, khi ông nhìn xung quanh và phát hiện ra một bức tranh khác của vị Quan Chấp Hành thứ tư khi tấm vải rơi xuống vào thời điểm bất tiện nhất có thể.

    Bức tranh này rất độc đáo so với những bức khác, thể hiện Knave trong vinh quang rực rỡ nhưng theo cách đơn giản và giản dị đến mức ông ấy nhận ra rằng trong cuộc triển lãm tiếp theo ông chỉ cần có tác phẩm của bạn được trưng bày. Sự cống hiến tuyệt đối và sự tôn trọng vô điều kiện mà bạn dành cho vị Quan Chấp Hành thứ tư không thể khiến ông không thể không ấn tượng. Knave cũng ngày càng được người dân Snezhnayan công nhận nhiều hơn nhờ chiến thắng của cô trong việc cứu Fontaine và lấy lại Gnosis. Ông quyết định tận dụng cơ hội này.

    Và đó là cách cuộc triển lãm được sắp xếp.

    Nhưng vào những giây phút cuối cùng, bạn nghĩ rằng một số sĩ quan Fatui quá thận trọng có thể bắt giữ bạn vì đã làm mất uy tín của các Quan Chấp Hành.

    Vì điều gì? Bạn cũng không biết nữa. Nhưng ý nghĩ bị bắt đã bắt đầu ám ảnh bạn cả ngày lẫn đêm sau ngày hôm đó. Vậy nên bạn đã quyết định lấp đầy những chỗ trống giữa các Quan Chấp Hành trước khi buổi triển lãm có thể bắt đầu, bạn đã làm bằng mọi cách, kể cả việc bạn phải hoàn thiện các tác phẩm bạn đã bỏ dở trước đó hoặc phải vẽ chúng lại từ đầu.

    Bạn cũng yêu cầu xóa tên của bạn khỏi các bức tranh.

    "Tôi.. đã làm hỏng bức tranh tốt nhất."

    Câu trả lời của bạn làm Arlecchino ngạc nhiên.

    "Làm hỏng? Nhưng tại sao?"

    "Tôi không biết." Bạn cúi đầu và xoa xoa cổ tay, lớp băng gạt dưới áo và găng tay di chuyển trên da bạn một cách khó chịu. "Khi đó, tôi nghĩ nó thật xấu xí. Tôi ước tôi có thể cứu nó.." Bạn nhìn Arlecchino, ánh mắt đầy buồn bã và tiếc nuối. Dẫu ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như thường lệ. Nhưng chẳng để bạn bận tâm điều đó, một cảm giác ấm áp truyền đến tay bạn: Arlecchino đặt tay cô ấy lên tay bạn. Bàn tay đen đầy xinh đẹp của cô, thứ màu sắc và hình dạng mà bạn không thể quên được.

    Arlecchino sau đó nhìn xuống. "Ngươi đang chảy máu," Bạn cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy và nhận thấy vài giọt màu đỏ tươi đang lan rộng trên băng gạt của bạn. Bạn lập tức rụt tay lại, cố giấu nó đi, nhưng Arlecchino nhanh chóng nắm lấy tay bạn và kéo bạn đứng dậy cùng cô. "Ngươi cần được băng bó."

    Arlecchino cũng chẳng thèm hỏi liệu bạn có muốn nó không mà bắt đầu kéo bạn đi. Tất nhiên là bạn sẽ phản đối, một cách lịch sự nhất bạn có thể, với những câu như "Quý cô Arlecchino, điều này là không cần thiết" hay "Người không cần phải làm điều này đâu" phát ra từ miệng bạn, nhưng cô đều phớt lờ chúng đi.

    Sau đó, cô dẫn bạn đến văn phòng gần nhất, nơi cô lấy ra hộp sơ cứu.

    Mọi chuyện xảy ra sau đó bạn chẳng còn nhớ nữa, có lẽ do bạn đã quá mệt mỏi. Nhưng trong những ký ước mờ mịt đó, bạn nhớ cái chạm vô cùng nhẹ nhàng của cô ấy vào tay bạn, ánh mắt nghiêm nghị đấy khi bạn không thể ngồi yên trong nỗi xấu hổ khi được nhận sự chăm sóc từ vị Quan Chấp Hành thứ tư, và đã vô thức khiến vết thương nhỏ hở ra và bắt đầu chảy máu trở lại khi bạn không cẩn thận với thói quen gãi tay mỗi khi lo lắng của bạn.

    Arlecchino rời khỏi phòng khi cô ấy chắc chắn rằng bạn sẽ chữa trị vết thương của mình. Bạn biết ơn từ tận đáy lòng vì cô ấy đã cho bạn một chút riêng tư. Chỉ trong một lúc, bạn thậm chí còn cảm thấy xấu hổ vì đã phá hỏng ngày nghỉ duy nhất của cô bằng những vấn đề ngu ngốc của mình.

    Bạn đã không gặp cô ấy sau ngày hôm đó. Tuy vậy, một người giúp việc đã chuyển lời của Arlecchino cho bạn một ngày sau sự việc đó, nói rằng cô ấy bảo bạn hãy nghỉ ngơi một lúc trước khi tiếp tục việc vẽ tranh. Bạn đã ngoan ngoãn làm theo lời dặn.

    Những cuộc gặp tiếp theo của bạn và cô ban đầu có vẻ bình thường, nhưng dần dần, bạn lại chẳng thể trả lời và nói chuyện với cô ấy như thường lệ được nữa, câu trả lời của bạn rút gọn thành "Vâng ạ" hoặc "Không ạ".

    Bạn cảm thấy không thoải mái. Lần này, thay vì có cảm giác vui sướng như nở rộ một vườn hoa trong lòng, mỗi khi bạn cố nhìn cô ấy, cơ thể bạn bắt đầu cảm thấy khó thở kể cả khi bạn cố hít thở như bình thường thì tình trạng nó vẫn như thế. Tim bạn cũng đập rất nhanh nhưng lần này, nó lại đập theo cách mà bạn ước nó không như vậy. Bạn ước gì Arlecchino sẽ để bạn yên tĩnh một mình. Việc khóc khi nhìn bức tranh hoặc bức ảnh của cô ấy vẫn luôn là dễ dàng hơn nhiều so với việc khóc trước người thật.
     
  7. Martha dễ thương

    Bài viết:
    0
    Chap 2.4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những cuộc gặp gỡ giữa bạn và cô ngày càng ít và hiếm hơn.

    Bạn nhớ cô.

    Bạn nhớ Arlecchino.

    Thật hoang đường làm sao khi chính bạn là người đã xa lánh cô trước và cũng chính bạn là người nhớ cô ấy trước.

    Bây giờ bạn chẳng cần cô đến làm mẫu cho bức tranh của mình, khi tất cả những gì bạn có thể làm là đổ bóng cho cái ghế cô ngồi hay cái bình đầy bông kế bên cô.

    Bạn hoàn toàn vùi đầu vào đó, thêm những chi tiết nhỏ nhất mà bạn có thể thêm: Ánh sáng ở đây, một sợi tóc ở kia. Bạn rất sợ phải hoàn thành bức tranh này.

    Nếu bạn vẽ xong, có thể bạn sẽ không bao giờ được gặp lại Arlecchino nữa. Và nếu bạn không hoàn thành nó, ít nhất bạn có thể hy vọng cho việc bạn sẽ bù đắp được cho cô ấy mọi rắc rối bạn đã gây ra, trước khi bạn bắt buộc phải hoàn thành bức chân dung và rời bỏ cô ấy.

    Bạn tạo bóng khuôn mặt cô bằng đầu ngón tay của mình: Bạn có thể sẽ chẳng bao giờ có thể vẽ hoàn hảo những đường nét xinh đẹp này của cô nếu như cô không tạo dáng cho bạn.

    Bạn vẽ theo đôi lông mày mỏng và đôi má sắc sảo của cô ấy, bạn dùng ngón tay cái xoa nhẹ đôi môi ất. Bạn cầm khung tranh bằng cả hai tay và nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ mà bạn đã vẽ, rồi gục đầu xuống môt cách thất bạni. Bạn sex xin lỗi Arlecchino trước khi đưa bức tranh dung này cho cô. Có lẽ sẽ vẫn đủ thời gian cho bạn vì dẫu sao bạn cũng chưa đánh bóng bức tranh này.

    "Liệu rằng người có thích tác phẩm này của tôi hay không?"

    "Ta rất thích nó," Arlecchino trả lời khi bất ngờ xuất hiện từ phía sau bạn. "Ngươi không thích nó sao?"

    Bạn nhanh chóng quay người, ngạc nhiên khi thực sự nhận được câu trả lời từ chính chủ. Bạn không biết Arlecchino ở sau bạn! Và bây giờ bạn phải trả lời làm sao đây?

    "Trông ngươi có vẻ bối rối." Cô ấy nói khi tiến lại gần bạn. "Chuyện gì đã xảy ra sao?"

    Chẳng để bạn có thể trả lời trong sự lo lắng của mình, bạn đã bị ép ở giữa cô ấy và bức tranh vẽ của mình khi bạn cố tạo khoảng cách giữa cả hai. Đây sẽ là cách bạn nói với cô ấy tất cả? Bạn chẳng còn có thể suy nghĩ được gì! Sẽ xảy ra đièu gì nếu bạn một lần nữa lỡ lời với cô?

    Nhưng suy cho cùng, bạn biết, bây giờ hoặc không bao giờ nữa.

    "Tôi đã trì hoãn việc hoàn thành bức chân dung này, tôi đáng lẽ không nên làm phiền người lâu đến nhường này" Bạn chẳng dám nhìn vào mặt cô, lơ đôi mắt đang thể hiện rõ sự bối rối của bạn xuống sàn hoặc thứ gì đó xung quanh, tất cả trừ cô ấy.

    "Đúng thật là vậy, tôi đã nghĩ cô sẽ dành nhiều thời gian cho bức chân dung hơn thực tế tôi quy định. Nhưng việc một họa sĩ bỏ ra một tháng, thậm chí một năm cho một tác phẩm không phải là chuyện bình thường sao?"

    "Đúng vậy, nhưng.."

    "Vậy thì là chuyện gì?"

    Bạn cố gắng nhìn vào mắt cô nhưng tất cả nỗ lực đều thất bại cho đến khi Arlecchino nắm lấy cằm bạn và buộc bạn phải làm vậy. Đôi mắt của Arlecchino.. Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội để có thể nhìn chúng thật gần như này. Hai đường nét màu đỏ tạo thành hình chữ thập ở mỗi con ngươi.

    "Tôi có tình cảm với người. Đó là thứ không ổn."

    Dẫu sao bạn cũng muốn kết thúc cái mối quan hệ gì đó mà cả hai đang có, ít nhất thì bạn muốn thành thật với bản thân. Từng giây, từng tiếng tích của đồng hồ đã trôi qua sau lời nói của bạn nhưng cô ấy không hề nói gì cả. Lẽ nào Arlecchino muốn bạn tiếp tục?

    "Thật ra, tôi đã có thứ tình cảm này từ rất lâu rồi. Nhưng sau khi chính thức gặp được người, thứ tình cảm đó trở nên tệ hơn."

    Bạn thề là bạn có thể cảm nhận được cách ngón tay cái của cô vuốt nhẹ qua càm của bạn.. Cảm giác đó thật đột ngột nhưng cũng thật dễ chịu, bạn ngay lập tức cảm thấy một hơi ấm lan tỏa bên trong cơ thể mình.

    "Có tình cảm với ta tệ đến thế sao?" Arlecchino cúi mặt lại gần bạn hơn, như thể cô ấy đang cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong cái nhìn đầy nỗi lo lắng của bạn.

    "Không, không! Tất nhiên là không rồi ạ!"

    "Vậy, điều gì là tệ ở đây?"

    Điều gì là tệ? Điều gì là đúng? Bạn cũng không biết nữa và bạn cũng chẳng muốn nghĩ đến.

    Arlecchino thở dài, nhận ra rằng có lẽ bạn sẽ chẳng thể nói được gì thêm khi đã bị choáng ngợp bởi vô vàng lo lắng bên trong bạn cũng như là áp lực từ cô. Vậy nên thay vì nói thêm hay đợi bạn, cô ấy trực tiếp kéo bạn vào lòng cô và nhẹ nhàng áp môi mình vào bạn. Tuy rằng nụ hôn chỉ lướt qua thật nhẹ, nhưng đối với bạn, nó thật là cảm giác. Nụ hôn này, tuy rằng nhẹ như long vũ nhưng dường như đã đánh thức điều gì đó bên trong bạn.

    Trong đầu bạn bây giờ chỉ còn có hai suy nghĩ. Một là từ bỏ mọi thứ mà tiến tới hôn đôi môi của người bạn thầm thương bấy lâu nay một lần nữa. Hai là tiếp tục chịu đựng, đẩy cô ra và nói với cô rằng điều này là không được! Nhưng rồi.. khi cái cảm giác đôi môi cô ấy thật nhẹ nhàng lướt qua môi bạn, hơi thở nóng như muốn nung nóng cả làn da mịn của bạn, làm sao mà bạn có thể áp chế được cái mong muốn dưới đáy lòng của mình chứ?

    Nhưng trước khi bạn lấy lại lý trí cả bản thân và trả lời cô, Arlecchino đã rời khỏi môi bạn, để lại bạn vẫn còn đang nhìn cô với đôi mắt to ra trong ngạc nhiên và đóng băng khi vẫn bị ép vào bức chân dung sau lưng bạn.

    Bạn muốn giữ lại liêm sỉ của mình, bạn thật sự không muốn quá phận với cô. Nhưng bây giờ, bạn lại cảm thấy điều đó là thật bất khả thi làm sao, khi mà Arlecchino đã cho bạn thứ vị ngọt cấm này, cô ấy là tự nguyện đó!

    Trong thâm tâm, bạn dường như đã sẵn sàng cho việc chết cóng giữa đường giữa cái mùa đông lạnh giá ở Snezhnayan nếu đó là nơi mà Arlecchino sẽ đuổi bạn ra ngoài sau chuyện này. Bạn sẽ rất vui vẻ mà chấp thuận theo ý của cô, rằng đó sẽ là số phận của bạn nếu đó là những gì cô mong muốn. Ít nhất bạn mong rằng cô ấy sẽ hiểu tất cả tâm tư đó khi bạn một lần nữa tiến tới và hôn lấy đôi môi của cô.

    Tiếng cười khúc khích nhỏ vang bên tai bạn khi Arlecchino tách môi ra và đưa lưỡi vào khoang miệng của bạn, đôi tay thon ấn bạn chặt hơn vào bức tranh phía sau. Dẫu cho hành động của cô có vẻ mạnh bạo nhưng nụ hôn lại ngược lại. Đó dường như là thứ nhẹ nhàng và ngọt ngào nhất mà bạn từng trãi qua, thứ mà bạn sẽ cho một con vật hay người nào đó mà bạn mong rằng nó sẽ không sợ hãi bạn mà tiến vào trong vòng tay của mình.

    Kể cả là như vậy, khoảng khắc này chẳng kéo dài lâu như bạn mong muốn. Trước khi hoàn toàn rời khỏi môi bạn, Arlecchino lần nữa áp môi cô ấy vào môi bạn một lần lần cuối, và đó cũng là lúc bạn nhận ra cô đã nâng đôi má của bạn trong lòng bàn tay của cô.

    Bạn nhìn cô ấy một cách tuyệt vọng, như thể bạn là một chú cún con đang nhìn người chủ của mình, người sắp phải bỏ lại bạn và rời đi mãi mãi. "Quý cô của tôi.."

    "Em biết đấy, ta.." Cô liếm nhẹ môi dưới của mình, thưởng thức hương vị thoang thoảng của son dưỡng, thứ đã giữ cho đôi môi của bạn được an toàn khỏi cái lạnh rét, như thể cô đang cố nhớ lại điều gì đó. "Đó sẽ là một lời nói dối nếu ta nói em không kiêu gợi sự tò mò của ta. Đó cũng sẽ là một lời nói dối nếu ta bảo rằng bản thân không muốn gặp em, một người có lòng trung thành nhiều đến bất ngờ với một người mà em chỉ mới gặp gần đây."

    Arlecchino vươn tới bên tai bạn, thì thầm những điều mà cứ như thể chúng là bí mật quốc gia chỉ dành cho những người thật sự quan trọng nhất mới được biết: "Ta thật sự rất mong em sẽ dành nhiều thời gian cho bức chân dung này hơn. Đó sẽ là một sự hối tiếc với ta nếu ta phải để một người như em rời đo."

    Bạn tựa trán vào vai cô ấy và thì thầm đáp lại: "Quý cô của tôi, người sẽ cảm thấy như nào nếu tôi nói rằng tôi là người không muốn đi nhất?"

    "Chà, ta sẽ rất vui vẻ mà hoan nghênh em bên cạnh ta. Tại sao lại hỏi thế?"

    Bạn im lặng, cảm thấy như có thứ gì đang làm nghẹn cổ họng của bạn, những lời đó thật sự khó để nói ra. "Vì tôi không muốn rời khỏi đây."

    Arlecchino im lặng trong vài giây lát ngắn ngủi, nhưng rồi, cô cũng không có dấu hiệu sẽ nói tiếp. Cô đặt lòng bàn tay lên đầu bạn, từ từ xoa dịu nó trong từng ngọn tóc.

    "Vậy thì hãy ở lại."

    Chẳng biết từ bao giờ, những hơi thở mà bạn cố giữ trong lòng cũng đã thả ra cùng tiếng khóc nhỏ. Bạn mừng vì sau đó Arlecchino đã không nói gì, chỉ để bạn có một chút thời gian yên tĩnh để bình tĩnh lại. Bạn không muốn nghe một lời nào nữa cả.

    * * *

    Bạn cầm cây bút chì trong tay. Gần đây bạn đã mài nó lại nên việc sử dụng nó giờ đây đã thoải mái hơn nhiều so với trước đây. Bạn đã nhanh chóng vẽ nguệch ngoạc một bản phác thảo cơ bản của tác phẩm chuẩn bị trở nên vĩ đại của mình.

    "Nếu ta nhớ không nhầm, em vẫn còn giấu ta vài điều."

    Arlecchino đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ bên cạnh bạn khi bạn phác họa cô ấy; hình dáng của cô đã dần in sâu vào não bạn đến mức bạn không cần phải nhìn cô để vẽ cô ấy một cách hoàn hảo nữa. "Tôi giấu điều gì sao?"

    "Em từng bảo em thích cơ thể ta, nhưng vì lúc đó nhìn em có vẻ khá không thoải mái nên ta đã chuyển chủ đề."

    "À, về chuyện đó.."

    Bạn cố gắng nhớ lại những gì bạn nghĩ trong đầu lúc đó, vì mải mê suy nghĩ, bạn chẳng nhận ra bản thân đã vẽ quá chi tiết một phần nhỏ của bản phác thảo của mình.

    "Tay của người rất đẹp."

    "Thật ngạc nhiên làm sao, ta chẳng ngờ đấy."

    "Nhưng đó là sự thật mà!" Bạn ngay lập tức lên tiếng trước vẻ nhận định đầy sự bình tĩnh đến bất ngờ của cô, như thể cô đã ngờ trước vậy. Và khi bạn bắt đầu giải thích lí do của mình, môi bạn lại cong lên một cách ngọt ngào trong vô thức. "Đối với tôi, hình dạng bàn tay của người rất đẹp. Chúng rất mảnh mai và thanh lịch, nhưng điều đó cũng không làm giảm đi sức mạnh chúng đang có. Tôi.." Bạn dừng lại, bất chợt đỏ mặt trước suy nghĩ vừa vượt qua não bạn.

    "Sao vậy, ma chérie?" Arlecchino nghiêng người lại gần bạn, khuỷu tay tựa vào tay ghế khi cô tựa cằm vào lòng bàn tay.

    "Đường gân trên tay người nhìn rất quyến rũ."

    Cô ấy nhìn thẳng vào mắt bạn rồi bất ngờ hôn bạn. Arlecchino thản nhiên nở nụ cười nhẹ trước khuôn mặt đỏ ửng đầy ngượng ngùng của bạn. Ánh mắt tò mò của cô ngay sau đó liền hướng tới bản phác thảo của bạn.

    "Ồ, ta thích bản phác thảo này. Nó sẽ trở thành một tác phẩm tuyệt đẹp."

    Sau khi Arlecchino nói vậy, bạn cũng đưa mắt nhìn sang tác phẩm của mình. Dẫu bản phác thảo có hơi thô và sơ sài nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra hai nhân vật nữ đang ôm nhau.

    Một nụ cười bất chợt nở trên môi bạn.

    Bây giờ, bạn không muốn phụ thuộc vào ý kiến của người khác nữa, bạn muốn dùng ý kiến của người khác để giúp bản thân tiến lên theo cách mà bạn chưa từng nghĩ đến. Cuối cùng, bạn cũng cảm thấy tác phẩm của bạn không chỉ được trả tiền mà còn là được công nhận một cách chính đáng.

    Những tác phẩm của bạn rất quan trọng.

    Nó mất khá nhiều thời gian. Và bạn đã mất rất nhiều nỗ lực để có được nó. Nhưng rồi, đến cuối cùng, bạn cũng đã biết cách trân trọng chúng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...