Tên truyện: Anh Hùng. Tác giả: Dạ Dữ Lan Sinh. Edit: Xiao Yun. Số chương: 3 chương. Nguồn truyện: Đã hoàn. Thể loại: Vô couple, tình cảm gia đình (mẹ con). Link góp ý thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Xiao Yun Lời nói đầu Truyện này chỉ có 3 chương, không có văn án, câu truyện chỉ đứng bên ngôi thứ nhất kể vềnỗi lòng của một đứa con gái khi bị đem ra so sánh với người trong gia đình. Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3
Chương 1: Anh hùng (Một). Bấm để xem --- Anh hùng chẳng hề tồn tại, cho dù tồn tại, ta cũng không ở trong đó. "Mẫu thân anh hùng của ta." "Mẫu thân của ta là một người vô cùng tài giỏi, nàng một tay nuôi nấng ba tỷ đệ chúng ta. Tỷ tỷ của ta có ung thư máu, là mẹ bán nhà chữa trị tốt, nhưng mà sau đó tỷ tỷ lại bị tái phát bệnh, để cái nhà này có hi vọng khó hơn nữa, phụ thân vứt bỏ chúng ta, thế nhưng mẫu thân lại mang thai đệ đệ, hắn sinh ra mang đến hi vọng, máu cuống rốn phù hợp thành công, lại một lần để tỷ tỷ khỏi bệnh." * * * "Mẹ của ta đích thật là anh hùng, nàng chưa bao giờ từ bỏ tỷ tỷ bệnh nặng, nàng cũng không nguyện làm phiền thân thích hàng xóm, thậm chí cự tuyệt hiệp hội trợ giúp công ích, dựa vào chính mình, mở ra quán cơm, có tiền, cứu sống tỷ tỷ." Đây là khi năm thứ hai, ta lấy được thưởng viết văn hạng nhất của toàn thành phố, không phải là bởi vì lời văn ta tốt, mà là ở lúc đó, chuyện của mẫu thân bị tuyên truyền không kiên dè, tên gọi mẫu thân anh hùng, để ta cũng thơm lây. Không thể không nói, ta là người vô dụng nhất, ở trong nhà này ngoại trừ phụ thân ra, nhưng phụ thân đã ở năm ta mười tuổi cho nhà hai mươi vạn, sau đó biển người mênh mong, không còn tin tức. Mẫu thân là người duy trì trong nhà, tỷ tỷ là mẫu thân phí đi sức lực lớn cứu trở về, mà đệ đệ lại là đại anh hùng vừa sinh ra thì cứu vớt tỷ tỷ. Ta thì sao? Ở trong vô số ngày mẫu thân cầu y cho tỷ tỷ, ở trong vô số ngày mẫu thân cãi vã cùng phụ thân, ở trong vô số ngày mẫu thân nhìn ta thở dài, ta biết rõ chính mình tồn tại vô dụng, đúng vậy a, ta thật là gánh nặng bên trong cái nhà này. Bọn họ phớt lờ ta, ta cũng phớt lờ chính mình, mê mê man man bỏ mặc thời gian đi qua, bởi vì nếu như ta cũng làm khó chính mình, đại khái trên đời này sẽ không lại có ta như vậy nữa rồi. Mẫu thân đem dâng hiến cho tỷ tỷ, đem thương yêu cho đệ đệ, đem sinh hoạt thống khổ dành cho ta. Lần thứ hai tiền trị bệnh cho tỷ tỷ, lại đổi đi quán cơm vừa mới mở. Vào lúc ấy trở đi, tỷ tỷ sau phẫu thuật khôi phục lại, tiền sữa bột của đệ đệ, một lần ép mẫu thân không đứng lên nổi. Đại khái vào lúc ấy, mẫu thân bắt đầu nhiều lần đánh ta. Năm ấy mùa hạ rất nóng, ta đứng ở ngoài cửa, mẫu thân dùng móc áo đánh tới vết hằng, để muỗi cắn, ngứa đau đan xen, dòng máu lấm ta lấm tấm thấm ra ngoài. Mồ hôi lách tách nện ở trên đất, khi hàng xóm trông thấy ta, chỉ nói câu, "Mẹ ngươi không dễ dàng, ít chọc nàng tức giận." * * * "Tỷ tỷ của ngươi chiến thắng bệnh tật, cho nên nàng là anh hùng; Mà đệ đệ ngươi vừa sinh ra liền cứu tính mạng người, đương nhiên cũng là anh hùng; Còn về mẹ ngươi càng không cần phải nói, như vậy, ngươi thì sao?" Lúc 9 tuổi trong trường học tổ chức quyên tiền cho chúng ta, bạn cùng lớp, sắc bén như vậy hỏi ta. Nếu như có thể, ta nhất định xông lên tàn nhẫn mà đánh hắn, đem tiền của hắn không chút do dự mà trả lại cho hắn, lời nói như vậy ta nghe vô số lần rồi, nhưng mà không có bất kỳ lần nào, là ngay ở trước mặt nhiều người như vậy chỉ nhận biết ta. Ta siết chặc nắm đấm, bởi vì không thể phản kháng, những thứ này.. Đều cũng có ân với người nhà của chúng ta. Thân thể hết sức hạ thấp đi, môi đụng vào mấy lần, cảm tạ, như là khu vực cấm của sinh mạng khó có thể mở miệng. "Nàng có thể khỏe mạnh lớn lên, chính là không dễ dàng." Ngữ Văn lão sư đứng trước người của ta, một câu nói đơn giản lại là ghi nhớ tới nay, duy nhất không có thiên vị người nhà của ta. Cuộc sống như ác mộng chưa bao giờ đứt đoạn kéo dài, mẫu thân đứng ở điểm cao nhất của đạo đức, một lần lại một lần gây thương tổn, vết thương 8 tuổi còn chưa tốt hoàn toàn, mùa hạ của 9 tuổi lại đem vết tích lộ ra. Sau đó ta hoảng sợ phát hiện: Có chút dấu vết phải lưu lại cả đời rồi. Hết chương 1
Chương 2: Anh Hùng (Hai). Bấm để xem Chân chính cứu ta, là tiền ba gửi tới, tiền mặt lắc lắc, lấp bằng món nợ, cho nên cuộc sống sau này, cho dù hắn vẫn không có tin tức, mẫu thân mỗi khi mỉa mai hắn vứt nhà bỏ con, ta luôn sẽ khó có thể khống chế phản bác nàng. Lần kia, nàng cũng không nguyện tranh luận cùng ta, liền thuần thục xách lên chổi lông gà, đổ ập xuống quất loạn về phía ta. Bốp bốp bốp, bốp bốp bốp, bốp bốp bốp. "Ta rất không dễ dàng, trị hết bệnh chị ngươi, một bên kiếm tiền, một bên còn muốn chăm sóc em trai ngươi, ngươi làm sao không thể giảm bớt chút lòng trẻ con cho ta?" Bốp bốp bốp. "Cha kia của ngươi, vì cái nhà này làm cái gì? Không có hắn, số tiền này chúng ta sớm muộn cũng có thể trả lại!" Chổi lông gà nhắm ngay cái mông, mỗi cái đánh xuống, liền cấp tốc nổi lên một đạo vết hằng, chỉ là mẫu thân còn không như hả giận, giơ chân lên dùng sức đạp, ta liền đột nhiên té xuống đất. Mẫu thân một cước đạp lưng của ta, một tay cầm lấy hai cái mắt cá chân ta xách lên, từ cái mông đến cẳng chân, một lần một lần đánh xuống, ta rít gào lên, đau đớn dường như vào xương cốt, cả lời cầu tha cũng mơ hồ không rõ. Hai tay phí công nắm lấy lung tung, cả cửa phía ngoài bị mở ra cũng không có chú ý - Tỷ tỷ đứng ở cửa, sửng sốt, sau đó cấp tốc cúi đầu đi về phòng của nàng. Ta phía sau bị đánh, một khắc cũng không có dừng. "..." "..." Ta nổi cơn điên dùng tay nện mặt đất, ầm, ầm, ầm.. Thân thể từng cái một đẩy lên trên, không biết khí lực ở đâu ra tránh thoát mẫu thân, nhưng mà ta lại chỉ có thể như cá rời khỏi nước, lăn lộn ở trên đất, bởi vì hai chân chẳng biết lúc nào bị mẫu thân dùng dây da đường tròn triệt để quấn vào cùng nhau, ta xoay người lại nhìn mẫu thân tóc rải rác, đầy mặt vẻ giận dữ, một ngón tay chỉ tỷ tỷ. "Cái nhà này của chúng ta, đều là bởi vì nàng, mới biến thành bộ dáng hiện tại này!' Hết chương 2
Chương 3: Anh Hùng (Ba) Bấm để xem Đây là lời ở trong lòng đọc thầm qua vô số lần, ta chán ghét tỷ tỷ. Ta sống đến vô cùng cẩn thận, cũng thường thường nghe được người chung quanh khen ngợi mẫu thân không vụ lợi và tỷ tỷ kiên cường. Cho nên khi ta bị mẫu thân xách tới trong sân chịu đòn, bị chỉ chỉ chỏ chỏ cũng chỉ là ta. Mẫu thân nàng, tựa hồ đối tốt với tất cả mọi người, ngoại trừ ta mà thôi. Hò hét ra lời nói, nhẹ nhàng mà rơi trên mặt đất, còn chưa tuyên truyền giác ngộ liền biến mất hầu như không còn, ta thậm chí không thể thấy rõ vẻ mặt của mẫu thân, liền lỗ tai ong ong, trước mắt tối đen lên. Mẫu thân không chút do dự một cái tát đập tới, "Lời bẩn nơi nào tới!" Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp. Bóng tối bị vô hạn kéo dài, đầu như trống bỏi lắc lư trái phải, dường như nghe thấy âm thanh đóng cửa. Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp. Bắt đầu là nóng rực, mà khi đau đớn cũng tê dại, khi đó ta đột nhiên cảm thấy không có gì là không nỡ vứt bỏ. Nắm đấm nắm chặt lấy chậm rãi buông ra, thân thể cũng từ từ giãn ra. Bốp, bốp, bốp. Bốp, bốp, bốp. Thậm chí nổ tung ở bên tai, tiếng vang bị đánh, rất gần cũng rất xa.. Tỉnh lại trong bệnh viện, màng khóe mắt mắt trái bị tổn thương. Ta trong gương, bộ mặt bị băng vải cắt rời mở ra, thật chặt quấn quanh lấy lông mày bên trái, bao gồm con mắt, hai gò má lưu lại màu xanh đen chưa rút đi. Trong phòng bệnh an tĩnh ta cũng không có tiếng cười lên, lưu manh vô lại, cực kỳ giống cướp biển Caribbean dũng cảm. Mẫu thân tiến vào nhìn ta, giống như đối với tỷ tỷ, biểu hiện ôn nhu nói chuyện cùng ta, nhưng mà ta chỉ có thể nhìn thấy bờ môi vừa mở vừa khép, bởi vì nàng vừa nói chuyện, bên tai của ta liền truyền đến tiếng xèo xèo, tiếng kêu trong tai ầm ầm ầm xông lên đè ép thần kinh, ta thống khổ che lỗ tai. "Đừng! Đừng nói chuyện nữa!" "Đừng!" "Cầu xin ngài.." Một quãng thời gian rất dài sau đó, khi mẫu thân nói chuyện với ta, lỗ tai liền như xúc động mở ra cái nút nào đó, giống như xé rách ngăn cách mở âm thanh, nàng lại mang ta đi xem bác sĩ, kết quả kiểm tra biểu hiện tất cả bình thường, bác sĩ lắc lắc đầu, trong báo cáo bệnh án viết: Chấn thương tâm lý. Thế là, nàng dẫn ta đi làm khai thông tâm lý, đi làm khôi phục tâm lý nhi đồng, đi miếu thờ thần linh cầu phúc trừ tà, thời gian ở cùng nàng một chỗ bắt đầu tăng lên, mỗi khi trong lúc lơ đãng cũng có thể phát hiện mẫu thân nhìn ta, phức tạp trong ánh mắt. Lần thứ bốn, ta cùng với mẫu thân đi lên từng bậc thang, trong sân đèn nhang dồi dào, tiểu tăng tụng kinh thư. "Ta muốn một con rùa." Ta chủ động mở miệng, mẫu thân hiển nhiên sững sờ, tháng ngày sau khi thân thể khôi phục ta khó có thể nghe thấy tiếng vang, cũng ít nói chuyện. Mẫu thân phóng đại môi, nói được. Con rùa cũng không bé gầy, nó đang đợi lớp ngươi trung lưu bên trong một đám mua bán, khe suối phía sau thiền viện, chuyên cung cấp khách tới phóng sinh. Ta thận trọng nâng lấy nó, khe suối trong suốt, nó cũng không sốt ruột mà đi, chậm rãi ùng ục vỗ mặt nước, nổi lên sóng lớn, một mực lại đảo quanh tại chỗ, ta đưa tay đẩy nó một cái, nó liền chìm xuống chút, theo dòng nước chậm rãi bơi đi rồi.. Khi xuống núi nghe những du khách khác nói tới con rùa phóng sinh trong ao, sẽ ở lúc chạng vạng cửa chùa đóng chặt một lần nữa ở một chỗ khác bị vớt đi, sau đó lặp lại chờ đợi trong cuộc lựa chọn, cùng phóng sinh ngắn ngủi. Bước chân của ta chậm chút, sau đó lại chạy chậm xuống núi, mẫu thân đang gọi ta, ta cũng có thể nhận ra được nàng đang tận lực theo sát ta.. Mười tuổi, ta từng lớn tiếng tuyên cáo thế giới này mang bất công cho ta, đã từng toàn bộ tiếp thu thương tổn của nàng mang cho ta; Chẳng qua là khi phấn khởi biến thành phí công, ta chỉ đành ôm chặt chính mình vẫn cứ núp ở bên trong vỏ cứng. Cái gúc thời gian lưu lại nhiều ký ức, cuộc sống trước 10 tuổi nhiều lần mà có nhịp điệu thứ tự mà đánh, người nhà vẫn cứ là người nhà, nhưng mà luôn có chút không cần tha thứ khó có thể quên được. Hết chương 3