Truyện Ngắn Đường Nào Về Với Bình Yên? - H.b

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phạm Tường Vy, 11 Tháng chín 2018.

  1. Phạm Tường Vy

    Bài viết:
    63
    Tên: Đường nào về với bình yên?

    Tác giả: H. B

    Thể loại: Truyện ngắn

    [​IMG]

    Con người ta có thể toàn tâm toàn ý yêu một người mà trong tim vẫn chưa thể buông xuống những chuyện cũ hay sao? Không. Không thể chấp nhận!

    * * *

    Một chiều mùa xuân, khi nắng vàng len lỏi khắp các ngóc ngách và đọng lại trên mái tóc chút hương ấm nồng. Có đôi giày đỏ lang thang trên đường, thi thoảng lại giơ máy bấm "tách" bắt lấy vài khoảnh khắc hiếm hoi giữa guồng quay của thành phố. Một nụ cười của ai đó, có thể là chú xích lô, cô lao công, bà chủ quán nước bên đường, hay đơn giản là của bất kì ai lướt qua ống kính cũng đủ khiến Ly thấy ấm lòng. Kì thi vừa kết thúc nên Ly cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Và kì nghỉ của cô đã bắt đầu với những điều nhỏ bé thân thuộc như thế.

    Chợt, đôi giày đỏ dừng lại tại một cửa hàng hoa nhỏ, trên tấm biển gỗ độc một chữ duy nhất: Mộc. Ly tò mò đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức cô bị hớp hồn bởi màu sắc rực rỡ của hàng trăm đóa hoa. Cách bài trí cực kì tinh tế, một chút cổ điển pha chút hiện đại, vừa vặn hợp mắt. Ly đứng sững trong chốc lát rồi vội giơ máy, chọn vài góc đẹp. Tiếng "tách, tách" vang lên liên tục đánh tan không gian yên tĩnh. Đúng như cái tên của nó, Mộc mang đến cảm giác mộc mạc, giản dị, thu mình trong con hẻm nhỏ, lặng lẽ tránh xa những ồn ào của Thủ đô. "Có lẽ chủ cửa hàng là một cô gái rất tinh tế." Ly đoán vậy.

    Tiếc thay, trái với suy đoán của Ly, chủ của Mộc lại là một chàng trai. Chính Ly cũng bất ngờ ngay lần đầu tiên gặp mặt. Một chàng trai yêu hoa, lại còn có mắt thẩm mỹ tinh tế đến vậy thì hiếm thật, hoặc.. anh ấy là gay. Nhưng dù thế nào, thì anh vẫn là một chàng trai tốt. Chỉ một người tử tế mới có thể vui vẻ chào đón một vị khách khó ưa thường xuyên tới cửa hàng hoa nhưng chẳng bao giờ mua hoa chỉ chăm chăm chụp ảnh.

    Hai người họ, ai lo việc nấy, chẳng ai động chạm đến ai, suốt cả tháng trời lui tới cuộc nói chuyện của họ chỉ ngắn ngủi bằng những câu xã giao bình thường. Ngẫm thấy bản thân mình có chút kì cục, Ly bèn rửa những tấm ảnh đã chụp ở Mộc mang tới cửa hàng.

    "Cho anh này!"

    "Sao lại cho anh?"

    "Vì đã làm phiền anh suốt thời gian qua".

    "Không đâu, có người chụp ảnh PR cho cửa hàng thì có gì mà phiền". Anh cười. Nhẹ nhàng. Nhưng sao lại rực rỡ thế nhỉ? Ly vô thức giơ máy lên bấm "tách".

    Anh thoáng ngạc nhiên:

    "Em làm gì vậy?"

    Dường như ý thức được hành động vừa rồi của mình, Ly bối rối tìm lối thoát.

    "A, anh đợi em tí nhé". Vừa dứt lời, cô rút trong balo ra một cái máy in ảnh. Cầm tấm ảnh vừa được đưa ra, Ly hướng về phía anh:

    "Khuyến mãi thêm tấm này nhé!"

    Anh chưa kịp nhận lấy thì cô đã rút lại tấm ảnh, lật mặt sau viết gì đó.

    "Anh tên gì vậy?"

    "Đông".

    "Xong. Của anh này!"

    Đông đón lấy tấm ảnh, mỉm cười khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ "From L. To Đ. With love~".

    "Em tên gì thế?"

    Ly không đáp, chỉ tay về phía kệ.

    Thấy vẻ ngơ ngác của anh, cô bèn giải thích:

    "Em tên Ly."

    "À, ra thế!" Đông lần nữa nhìn về phía kệ như muốn kiểm chứng và gật gù khi thấy những bông Ly ngay ngắn.

    "Mà Ly này, sao ở đây chẳng có hoa cẩm tú cầu nào vậy?" Đông chỉ vào những tấm ảnh cô mang đến.

    "Vì em không thích".

    "Đó là loài hoa anh thích nhất. Sự thay đổi màu ngoạn mục, không phải rất đặc biệt sao?"

    "Em lại thấy đổi màu như thay lòng ấy".

    Đông nhíu mày, ngạc nhiên:

    "Lần đầu anh nghe về điều đó đấy!"

    * * *

    Giữa nhưng xô bồ, tấp nập của thành phố, Mộc như một chốn dừng chân lí tưởng cho cô gái thích yên tĩnh như Ly. Sự ồn náo, náo nhiệt cùng tiếng cười đùa vui vẻ của đám đông, chỉ càng khiến Ly cảm thấy lạc lõng. Mộc lại mang đến cho cô một cảm giác rất khác, ngay từ những giây phút đầu tiên. Có chút thân thuộc, gần gũi, khiến tâm hồn thư giãn, thoải mái – cô gọi đó là cảm giác của gia đình.

    Cứ như thế, kết thúc một ngày rong ruổi với máy ảnh, Ly lại dành chút thời gian ghé qua Mộc. Ở đó, cô không phải loay hoay một mình nữa, cô có một người để trò chuyện. Đông cũng giống Mộc của anh, đều làm người ta cảm thấy rất dễ chịu. Lâu lắm rồi Ly mới có thể tìm được một người khiến mình muốn chia sẻ, vừa vặn người ấy cũng chấp nhận lắng nghe.

    Thi thoảng, khi Ly đến, Đông vẫn còn bận rộn với những vị khách của mình. Đôi lần quan sát anh làm việc, Ly biết rằng cô đã không lầm. Cái cách anh say mê và nâng niu từng cánh hoa, quả thật, Đông là một chàng trai yêu hoa vô cùng dịu dàng và tinh tế.

    "Thế này mà gay thì hơi tiếc nhỉ?" Ly tự lẩm bẩm.

    "Em nói gì đấy?"

    "Hả? Không, không có gì." Cô giật mình, vội chuyển chủ đề. "Người gửi hoa tới nhà em là anh phải không?"

    Thời gian gần đây liên tiếp có hai chậu cẩm tú cầu gửi tới nhà Ly. Đầu tiên là một chậu hoa màu lam, sau đó là một chậu màu xanh. Thoạt đầu, Ly khá bất ngờ, cô cứ ngỡ là ai đó đã gửi nhầm. Nhưng khi đến chậu thứ hai thì có lẽ không phải là nhầm lẫn. Những chậu hoa có cái gì đó quen quen, Ly nghĩ mãi cũng chẳng nhớ đã thấy ở đâu nên đành mặc kệ. Cho tới một chiều khi đến Mộc, cô mới gật gù, "Thì ra đã nhìn thấy ở đây".

    "Anh biết em không thích loài hoa này mà."

    "Rồi em sẽ thích!" Đông nháy mắt tinh nghịch.

    Khi một ai đó thật tâm ghét một điều gì đó, ắt hẳn sẽ có lí do của họ. Ly cũng vậy, không phải vô duyên vô cớ mà cô lại không thích hoa cẩm tú cầu. Cô chia tay người cũ khi cả hai đang đi ngắm hoa. Khi ấy, rõ ràng vẫn còn đang tay trong tay hạnh phúc, chẳng có xích mích nào cả, nhưng đột ngột người ta bảo người ta muốn đi. Giây phút người ấy quay lưng giữa rừng hoa tú cầu trở thành một nỗi ám ảnh lớn trong kí ức của Ly. Như một lẽ dĩ nhiên, cô có ác cảm với loài hoa ấy.

    Ly không nén được tiếng thở dài khi nghĩ về chuyện cũ. Có đôi lần Ly đã nhắc về điều đó, cô tin rằng Đông vẫn nhớ. Nhìn những chậu hoa ngay ngắn bên ngoài ban công, Ly nhủ thầm: "Ắt hẳn anh có lí do của mình".

    * * *

    Bước vào kì học mới, Ly trở về với sự bận rộn ngày trước. Chính vì không có nhiều thời gian rỗi như trước, Ly thường mang bài vở đến Mộc. Đông làm việc của mình, Ly yên lặng ngồi học. Khoảng thời gian giải lao cô lại luyên thuyên với anh mấy câu chuyện hằng ngày quanh cuộc sống của cô hay khoe vài bức ảnh vừa chụp vội. Thi thoảng, vào ngày nghỉ thì cô lại hào hứng đưa Đông đến những nơi mà cô tìm được. Khi thì là một quán cà phê đậm chất retro, khi thì là một quán ăn nhỏ bên đường, hay đơn giản là những con đường đi bộ có không khí dễ chịu. Những nơi cô luôn đến một mình, nay đã có thể đi cùng người khác.

    Có lẽ chính Ly cũng chẳng nhận ra cô đã dắt anh vào thế giới của riêng mình tự lúc nào. Số lượng chậu hoa ở ban công nhà Ly cũng tăng dần theo mức độ thân thiết với chủ cửa hàng, thoắt cái đã có bốn chậu hoa đủ màu sắc.

    "Reng.. reng.."

    Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ. Ly chắc mẩm chậu hoa thứ năm đã đến. Nhưng lần này không chỉ có hoa, còn có cả chủ của chúng. Đông đứng trước cửa, nghiêng đầu chào Ly với chậu cẩm tú cầu màu hồng trên tay.

    "Anh nên để nó ở đâu đây?"

    "Đặt cạnh những chậu hoa ấy." Ly chỉ tay về phía ban công.

    Đợi Đông đặt chậu hoa ngay ngắn xong xuôi, Ly hỏi:

    "Bây giờ thì anh có thể nói em nghe tại sao lại tặng em những chậu hoa này rồi chứ?"

    "Thế em còn nhớ anh thứ tự của chúng không?"

    "Lam, xanh, trắng, tím, và mới đây là hồng".

    "Màu lam để bày tỏ sự hối tiếc. Cái này anh tặng cho những kí ức buồn của em".

    Ly gật gù, "Còn màu xanh?"

    "Màu xanh, thay cho lời cầu chúc may mắn, hy vọng em sẽ tìm được hạnh phúc mới".

    Đông dừng một lát rồi nói tiếp:

    "Hai chậu hoa trước, đơn thuần là muốn an ủi em như một người bạn. Nhưng đến một ngày, anh chợt muốn gửi em một chậu hoa màu trắng".

    "Thế màu trắng có nghĩa là gì?"

    "Nó là biểu tượng của tình cảm trong sáng, ý nói rằng.. anh thích em".

    Thoáng giật mình, Ly nhìn Đông, cố tìm vài tia đùa giỡn nhưng thất bại. Sự ngập ngừng chân thật của Đông càng khiến lòng cô thêm rối bời. Ly vội vã dời tầm mắt, thả ánh nhìn trôi vô định vào hư không, kiếm tìm một điểm tựa.

    Nếu cứ thế này, sẽ ngã mất!

    Dường như không nhận ra sự bối rối của người đối diện, Đông nói tiếp:

    "Màu tím tượng trưng cho lời tìm hiểu. Và cuối cùng là màu hồng, có lẽ em cũng đoán được rồi.."

    Dĩ nhiên, Ly không phải đồ ngốc. Cô chỉ đang cố phủ nhận sự thật. Đông không thể biết rằng lời nói của anh tác động lớn đến Ly thế nào. Cô gái nhỏ bé vẫn đang mắc kẹt giữa những dây trói lại lớ ngớ vướng vào một sợi dây khác, càng vùng vẫy, càng bị siết chặt.

    "Còn nữa, sự đổi màu của hoa tú cầu chúng không phải là sự thay đổi trong tình yêu mà là những cung bậc cảm xúc của tình yêu", Đông nhìn thẳng vào mắt Ly như thể muốn chạm đến tận những ngóc ngách mà cô vẫn luôn che giấu, "Nếu em nhìn theo chiều hướng tích cực, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn, phải không?".

    Đông nói đầy ẩn ý, nhưng lần này Ly không ngốc nghếch mà hỏi rõ nữa, cô đáp:

    "Em chưa sẵn sàng.."

    Câu trả lời của Ly trông có vẻ như chẳng liên quan gì đến điều Đông nói, nhưng thực chất nó đã đi đúng hướng. Bằng chứng là Đông chẳng có vẻ gì thắc mắc với điều Ly nói, anh đi thẳng vào vấn đề mà cô cố ý né tránh.

    "Em có tình cảm với anh không?"

    "Nhưng bây giờ không được.."

    "Em chỉ cần trả lời là có hay không?"

    "Em không thể bắt đầu một mối quan hệ mới khi bản thân còn quá nhiều vướng bận".

    "Chỉ cần em cứ ở bên anh thế này thôi. Anh sẽ đợi".

    Trước giờ, mặc dù Đông vô số lần khẳng định anh không phải gay nhưng cô mặc kệ, cứ đinh ninh người con trai như thế sao còn tồn tại. Và dĩ nhiên, Ly chưa từng nghĩ sẽ có ngày xảy ra chuyện thế này. Cô đến Mộc, trò chuyện với Đông, đơn giản vì nơi đó, người đó khiến cô thoải mái, chẳng mảy may có chút dụng ý nào khác.

    Những ngày sau đó, dẫu lòng cứ nôn nao thì Ly cũng đành cắn răng ngồi nhà. Cô vẫn còn chưa biết đối diện với người ở đó ra sao thì làm sao có thể đến đó. Trông Ly lúc này thật tội nghiệp, hệt như một đứa trẻ lên bảy lạc lối giữa những con đường xa lạ chẳng biết đâu mới đúng là đường về nhà thì đột nhiên phía trước lại có ánh đèn le lói. Thế là cô gái nhỏ lại hoang mang giữa đi, hay ở, bao lần muốn tiến về phía ánh sáng nhưng rồi lại sợ, lại thôi.

    Chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Ly nhấc máy gọi cho Nguyên – cậu bạn thân hồi cấp ba vừa chuyển tới Hà Nội tháng trước. Giữa lúc bối rối thế này, cô chẳng biết phải tìm đến ai ngoài nó cả. Nhanh chóng tóm tắt sơ lược câu chuyện, Ly thở dài:

    "Chuyện là vậy đó, tao không biết bản thân đang muốn gì nữa, làm sao giờ?"

    Nguyên im lặng lấy điện thoại mở một tấm ảnh rồi đưa Ly:

    "Ảnh mày chụp gần đây phải không?"

    Ly gật đầu. Sau khi kết thúc tình yêu hai năm trước, Ly dành tất cả thời gian rảnh của mình cho máy ảnh và vẫn thường đăng tải chúng trên Instagram như một cách để lưu giữ.

    "Mày có biết vì sao những bức ảnh mày chụp trong bốn tháng gần đây nhận được nhiều tương tác hơn không?"

    "Không."

    "Còn nhớ nửa năm trước sau khi tới đây gặp mày, tao đã nói gì không?"

    Ly nhớ chứ, nhớ như in, sao có thể quên được.

    "Mày bảo tao thay đổi rồi".

    "Đúng thế, ngày đó tao nói mày không còn là một Ly nhiệt huyết, sôi nổi, hay cười, hay nói mà cũng hay khóc như trước kia nữa. Nhưng gần đây thì khác, mày đã lại nói, lại cười, những bức ảnh cũng trở nên có hồn hơn".

    Ly nhìn Nguyên, rồi lướt ngón tay qua những bức ảnh, quả thật, những bức ảnh mới đây cũng với những cảnh vật cũ mà lại thu hút hơn rất nhiều.

    "Thử nghĩ xem, vì điều gì?"

    Câu nói của Nguyên không đầu đuôi rõ ràng nhưng Ly hiểu bạn mình muốn nói điều gì. Vì Đông chăng? Không phải chứ, cô thấy điều đó thật buồn cười! Ngay từ giây phút bước chân vào Mộc, Ly đã thấy thoải mái, từ giây phút trò chuyện đầu tiên, Ly đã thấy dễ chịu. Đông căn bản chẳng phải làm gì, dây trói của cô đã tự nhiên mà buông lỏng.

    Thả mình trên sofa, Ly để mặc cho những dòng suy nghĩ cứ miên man chạy mãi, về Đông, và về những chuyện đã cũ. Nhớ ngày viết nguyện vọng đại học, cô đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều, trong khi bạn bè đều vào Nam thì cô lại một mình ngược hướng ra Bắc chỉ vì có lời hẹn với người ta. Để rồi thân gái một mình xa lạ giữa dòng người hối hả, chỉ biết nương tựa vào người yêu. Ly không thuộc tuýp con gái mạnh mẽ hay có thể sống độc lập, Ly mong manh và yếu đuối, cô cần một chỗ dựa tinh thần. Nhưng chính vì điều đó, ngày điểm tựa mà cô dành trọn tin tưởng đột ngột rời đi, dĩ nhiên, Ly đã ngã rất đau.

    Bấy giờ, cô phải đối diện với cô độc thực sự. Ly trở nên cáu gắt hơn. Cô chán ghét cái cảm giác phải lủi thủi ăn cơm một mình, cà phê một mình, dạo phố một mình. Làm tất cả.. một mình. Khi ấy, Ly chỉ muốn nhanh chóng xách vali rời Hà Nội, ở đây thật ngột ngạt, thật khó thở làm sao!

    Ai đó đã viết thế này: "Có thể trên đường đi tôi gặp những đám mây khác, chúng tôi sẽ cùng nhau đi trên một đoạn đường nhất định và rồi đến một lúc nào đó sẽ tự khắc rời xa nhau để bước theo con đường của riêng mình. Sau mỗi lần như thế, đám mây của tôi cứ nhỏ dần bởi những mất mát, thương tổn. Khi tôi nhận ra điều đó, tôi chẳng còn muốn kết bạn nữa. Tôi có quyền không để bản thân mình chịu đau, đúng không?"

    Ly cũng như thế, cô cho rằng việc bắt đầu một mối quan hệ mới cũng giống như việc đặt cược vào một ván bài may rủi. Sẽ có lúc gặp may mắn thắng lớn, nhưng rồi cũng có lúc sẽ thua đến thê thảm. Để rồi đến cuối cùng chỉ còn chút vốn liếng ít ỏi. Vậy đừng đặt cược, có phải tốt hơn không? Dần dần, Ly đã tự tạo một thế giới của riêng mình và lẩn trốn vào đó, chỉ vì một lí do duy nhất: Sợ tổn thương.

    Một cuộc sống mà chẳng thân thiết với ai, những mối quan hệ đều dừng lại ở mức xã giao bình thường thì liệu có cô đơn không? Ý thức được điều đó, Ly luôn khiến bản thân trở nên bận rộn. Thời gian rảnh rỗi nhỏ bé cô dành để lang thang. Có lẽ người thân thiết nhất với cô lúc khi ấy là chiếc máy ảnh. Khoảng thời gian chênh vênh ấy, cô không nhớ đã bao nhiêu lần bật khóc chua xót nhìn mình trong gương – hốc hác và tiều tụy.

    Giờ đây, sau hai năm ròng rã, Ly tự hỏi rốt cuộc cô vẫn còn đứng đó đợi điều gì? Đợi một người đã cũ chăng? Không. Từng ngày trôi qua trong vô vọng đã bóp chết dần những tia hy vọng trong cô, Ly đã thôi nuôi hy vọng nhưng cô chưa từng muốn thoát ra khỏi những dây trói mong manh của quá khứ. Miền kí ức đẹp đẽ ấy là nơi duy nhất mà Ly có thể chạy trốn khỏi những cô độc của thực tại.

    Đến bao giờ em mới bước ra khỏi vỏ bọc ấy?

    Ánh mắt Ly dừng lại ở những chậu hoa cẩm tú cầu bên cửa sổ. Rõ ràng nếu tách riêng từng nhánh hoa nhỏ, nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi đặt chúng cùng nhau thành khối cầu lớn, lại hút hồn đến lạ. Những cánh hoa bé nhỏ, mong manh, chen chúc như đang bao bọc, nương tựa nhau để tự bảo vệ mình. Có lẽ Đông đã đúng, dưới một hướng nhìn khác, mọi thứ sẽ khác. Chợt, một giọt nước mắt lăn dài.

    "Thật đáng thương".

    Là những bông hoa vô tri kia đáng thương, hay chính cô mới là người đáng thương?

    * * *

    Hôm nay, lại có đôi giày đỏ lang thang trên đường nhưng bước chân sao nặng trĩu quá. Chẳng thi thoảng dừng lại, giơ máy bấm "tách" như thường ngày, Ly cứ để mặc cho đôi chân tự do bước đi. Chợt, vài hạt mưa rơi khẽ chạm vào da thịt, khiến cô giật mình, trong vô thức cô đã đứng trước con hẻm quen thuộc từ bao giờ.

    Mưa ngày càng nặng hạt. Dòng người trở nên vội vã hơn và những mái hiên cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Ly cũng nhanh chóng tìm cho mình một chỗ trú, lặng lẽ nhìn vài người cố chấp, gắng chạy cho kịp giờ hẹn. Thi thoảng, một cơn gió lùa qua khiến những hạt mưa bay lung tung, vương lại trên quần áo, len lỏi vào da thịt khiến ai đó xuýt xoa. Mọi người thường nói mưa thật buồn, thật phiền, nhưng với Ly, mưa thật đẹp, thật ấm áp. Những tháng ngày chênh vênh, mưa đã ở bên cô mỗi đêm tối, đã ru cô vào giấc ngủ, đã ôm cô trong giấc mơ.

    Đâu đó có tiếng bảo nhau: "Mưa đầu mùa đấy!". Ly vẫn thích gọi nó là mưa cuối mùa hơn. Mưa cuối mùa hạ. Cơn mưa trút nước xối xả như muốn gột rửa đi hết cái nắng gai góc của mùa hạ để con người ta sẵn sàng đón vẻ đẹp trong veo của mùa thu. Nếu thật vậy, Ly cũng muốn đắm mình dưới cơn mưa ấy, để nhờ mưa cuốn trôi đi tất cả. Và rồi, sau trận ốm, lòng cô sẽ thanh thản và trong veo, như những ngày đầu tiên. Nhưng nghĩ lại, ốm rồi ai sẽ chăm đây?

    Bất chợt, hình bóng của Đông lại xuất hiện. Chẳng nghĩ nhiều, Ly chụp một bức ảnh trú mưa dưới mái hiên trước con hẻm dẫn vào Mộc rồi gửi cho anh, kèm tin nhắn: "Có thể cho em mượn ô không?". Vài phút sau, cô đã thấy Đông đi ra, nhanh chóng tiến đến trước mặt cô.

    Ly vô thức đưa tay lau đi những giọt nước mưa lăn dài trên mặt anh. Trong một khoảnh khắc, cả hai cùng mỉm cười, như muốn thông báo cho sự bắt đầu của một chuyện tình mùa thu.

    "Anh chỉ có một cái ô, em có muốn đi chung không?"

    . ***

    Những ngày đầu thu, bầu trời ngập đầy những đám mây trắng, thấp thoáng đâu đó vài tia nắng sót lại chút dư âm của mùa hạ. Khó có thể miêu tả mùa thu Hà Nội trong vài từ, vì nó là sự kết hợp, pha trộn của những điều nhỏ nhặt nhất. Đó là một sáng tỉnh giấc thấy bầu trời trong vắt, nghe thoang thoảng đâu đó mùi hoa sữa, nhẹ bước những con đường ngập lá vàng, hay thưởng thức cốc chè cốm đặc trưng bên vỉa hè.. tất cả đã viết nên vẻ đẹp của mùa thu Hà Nội.

    Câu chuyện của họ cũng giống như mùa thu, bắt nguồn từ những điều bình dị. Hạnh phúc đơn giản là giữa cái tiết trời se se lạnh, được đan tay vào bàn tay ai đó lang thang kiếm tìm mùi hoa sữa đặc trưng, cùng nép mình dưới mái hiên ven đường tránh cơn mưa đầu mùa dễ cảm lạnh, hay thả mình trên sofa, nhấm ngụm trà sen nóng hổi. Với họ, vòng tay ấm áp của đối phương còn hữu hiệu hơn cả lớp áo ấm dày cộm. Thế mới càng thấm thía câu: "Mùa thu Hà Nội đẹp nhất là khi ta yêu một ai đó.."

    Nhưng đâu đó, lạc vào những cơn mưa dai dẳng, là chút kí ức vụn vỡ của những câu chuyện xưa. Một chút lưu luyến, một chút tiếc nuối, tưởng như không còn tồn tại thực ra vẫn đang trôi dạt ở nơi nào đó. Và ta sẽ mãi chẳng thể nhận ra điều đó nếu không đến một ngày vô tình gặp lại bóng hình xưa.

    Những ngón tay Ly cứ liên tục lướt trên màn hình điện thoại. Bỗng, cô khựng lại, dường như có cái gì đó vừa lướt qua. Ly kéo lên xem lại, chỉ là một album ảnh đăng bởi một người bạn của người cũ. Cô đã định lướt qua, nhưng rồi có một cái gì đó thôi thúc cô, một dự cảm không lành. Và dường như Ly đã đúng. Giữa những tấm ảnh đi chơi ấy, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, anh đã trở về.. còn mang theo một người khác.

    Ly tìm thấy tài khoản mới của anh. Hai năm trôi qua, anh có vẻ đã thay đổi nhiều, dường như đã sống rất hạnh phúc. Bất chợt, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, và rồi Ly bật khóc. Chính cô cũng chẳng biết mình đang khóc vì điều gì. Loay hoay giữa mớ hỗn độn của suy nghĩ, người duy nhất Ly nghĩ đến là Đông. Cô quay số gọi cho anh nhưng rồi chẳng thể nói được tiếng nào. Từng câu chữ vừa lên tới cổ đã nghẹn ứ, âm phát ra chỉ là những tiếng nấc tức tưởi.

    Chưa đầy 15 phút, Đông đã xuất hiện trước cửa. Anh không hỏi lí do, chỉ dịu dàng dang tay:

    "Lại đây nào!"

    Dường như chỉ đợi có thế, Ly lập tức lao vào vòng tay anh. Đông ghì chặt lấy cô, vỗ về, cô ở vào lòng anh nức nở như một đứa trẻ.

    Bỗng, Ly vùng ra khỏi vòng tay Đông. Anh hoảng hốt níu vội lấy tay cô, vòng tay siết chặt như thể chỉ cần anh buông ra cô gái này sẽ chạy mất.

    Ly lần nữa vùng mạnh ra khỏi vòng tay Đông, gượng cười trong nước mắt:

    "Anh có biết không, anh cứ dịu dàng như vậy càng làm em cảm thấy căm ghét bản thân mình. Em không cho phép bản thân ở trong vòng tay anh khóc vì một người khác."

    Đông im lặng không đáp. Anh nhìn Ly, vẫn ánh mắt trìu mến thường ngày, nhưng hôm nay có xen lẫn chút xót xa. Cũng đúng thôi, người yêu anh, ở trước mặt anh, khóc vì người yêu cũ.. Anh không nói gì, không trách móc, không la mắng, chỉ yên lặng nhìn Ly như thế. Cô tránh né ánh mắt của anh như kẻ có tội sợ phải đối diện với quan tòa.

    Trong phút chốc, Ly như người bước hụt, chới với trước vực sâu. Thật trớ trêu làm sao! Cô đã phải mất bao nhiêu dũng khí để tiến về phía ánh sáng, vui vẻ chưa bao lâu thì nhận ra đấy chẳng phải lựa chọn đúng đắn. Mọi thứ như đang muốn bóp chết cô gái mỏng manh.

    Những chuyện cô cứ ngỡ đã buông xuống nay lại phát hiện ra rằng nó vẫn còn ẩn đâu đó. Người mà cô ngỡ là đã có thể mỉm cười khi gặp lại, hóa ra khi gặp lại chỉ thấy đau lòng. Này tim ơi, đâu mới người mày lựa chọn? Mà không, mày chẳng xứng đáng để có quyền lựa chọn nữa!

    Ngày đó, cô đã đắn đo bao nhiêu mới dám đặt cược tất cả vốn liếng ít ỏi của mình, nhưng đáp lại là cả hai trái tim tan vỡ. "Rốt cuộc, đâu mới là con đường dành cho tôi?" Ly đau đớn tự hỏi. Giữa những con đường tối đen thăm thẳm kia, đâu mới là đường về với bình yên? Và liệu, sẽ mất bao lâu cô mới lại có đủ can đảm bước đi lần nữa? Chẳng biết. Chỉ biết ngay lúc này, cô phải trả lại bình yên cho người ta thôi.

    Ly cúi đầu, cắn răng nói khẽ:

    "Chúng ta.. dừng lại đi."

    "Em mệt rồi. Vào nghỉ đi."

    "Anh à, mình dừng lại thôi."

    "Anh không biết rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng có lẽ bây giờ chưa phải là thời điểm.."

    "Người yêu anh đang khóc vì người yêu cũ đấy, anh vẫn cố chấp sao? Chính em còn chán ghét bản thân mình nữa là anh."

    "Vậy, em có yêu anh không?"

    Đây là lần đầu tiên Đông hỏi như thế. Thời gian ở bên nhau Ly chưa từng nói yêu anh, nhưng anh chưa từng thắc mắc về điều đó. Anh vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm, nâng niu như cách anh chăm sóc hoa, đáng tiếc, bông hoa này lại có quá nhiều gai.

    Anh không biết đau sao?

    Ly đưa tay chạm vào gương mặt anh, chua xót:

    "Anh quá tốt, không nên dành cho em."

    * * *

    "Mày tính đi thật à?"

    "Ừ, tao xin bảo lưu rồi, giờ tao vô Sài Gòn vài hôm, chuẩn bị xong hồ sơ tao đi."

    Lần thứ hai trong đời Ly muốn chạy trốn khỏi Thủ đô. Thời gian ở đây, cô nhận ra mình đã yêu Hà Nội, yêu từng góc phố, từng con đường, yêu cả mùi hoa sữa nồng nàn, yêu cả những cơn mưa bất chợt, yêu tất cả những gì thuộc về nơi đây. Tiếc thay, có vẻ như Hà Nội lại chẳng hề yêu Ly.

    Trước khi rời đi, Ly đến Mộc. Con đường tới thân thuộc đã đi vô số lần nhưng hôm nay cảm giác sao lạ lẫm quá. Đôi giày đỏ bỗng trở nên chậm chạp khi thấy thấp thoáng cửa hàng quen thuộc ở góc hẻm. Giữa những tấp nập của thành phố, Mộc vẫn ở đó, bình yên đến lạ. Ly đặt những chậu cẩm tú cầu ngay ngắn trước cửa, để lại cái ô Đông đã tặng vào ngày mưa đầu mùa. Một lát nữa khi mở cửa, anh sẽ tự hiểu thôi.

    Ly đảo mắt nhìn quanh con hẻm nhỏ lần cuối, lòng có chút không nỡ khi nói lời chia tay. Bất chợt tự hỏi: "Ở nơi đó rồi sẽ có cảm giác thế này không?". Không để bản thân kịp xúc động, cô vội vã rời đi. Vừa tới đầu hẻm, cô chợt khựng lại khi nhìn thấy mái hiên ngày trước, những cảm xúc trong cô lại ùa về. Ly quay người, bước về phía Mộc. Cô cầm cái ô, khẽ thì thầm: "Cho em giữ nó nhé!".

    Chuyến bay cất cánh, mang theo một chuyện tình mùa thu dang dở, mang theo những hi vọng về một cuộc sống mới, và mang theo cả một câu hỏi day dứt tâm can.

    "Em có yêu anh không?"
     
    Tuyettuyetlanlan thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...