Tên truyện: Dưới Ánh Đèn Đường Tác Giả: GauBu Thể loại: Tự truyện, thanh xuân Link thảo luận, góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của GauBu Có những lỗi lầm của tuổi trẻ, chẳng bao giờ có cơ hội sửa sai Có những tình cảm, mất đi rồi mới thấy trân trọng Và anh luôn muốn nói với em một điều: "Anh không mong đôi ta có thể quay lại những ngày tháng ấy, anh chỉ ước em sẽ sống phần đời còn lại ổn an"
Chap 1: Bấm để xem - Cho em 2 bát bò tái nhé chị, 1 bát không hành.. - vừa gọi món, tôi bỗng chợt nhớ ra, ngoài bản thân mình thì làm gì còn ai ở bên cạnh để gọi nhiều như vậy chứ. - À em nhầm, 1 bát chị nhé- tôi cố gọi với vào. Cảm giác hụt hẫng trong lòng muốn trào lên nhưng nhanh chóng được tôi dập tắt, có lẽ do khung cảnh quán quen gắn liền cùng tôi suốt những năm tháng từng sống khiến mình không tự chủ gọi đồ theo những gì được lập trình sẵn trong trí nhớ. Khẽ tháo nhẹ chiếc kính cận, tôi đảo mắt nhìn lại con phố qua ô cửa sổ bên cạnh. Cảnh vật không có quá nhiều sự thay đổi so với những ngày tôi mới rời đi, vẫn là những ngóc ngách chật chội chẳng đủ cho 2 chiếc xe máy đi vào. Bên đường vẫn tồn tại những ngôi nhà cổ kính, cũ kĩ có niên đại đến cả trăm năm, cảnh vật quen thuộc, lại có chút xa lạ vì đã lâu lắm tôi mới tìm đến những nơi bình yên thế này - Ơ Tuấn, mày đi đâu mà sao lâu lắm chị mới thấy mày thế? - chị chủ quan một tay bê bát phở đang nghi ngút khói có chút ngạc nhiên nhìn tôi. - Em vào Nam hơn hai năm nay, giờ em về vì nhớ phở chị làm đấy. - Thảo nào lâu lắm không thấy mày qua- chị vừa ngồi xuống định nói chuyện cùng tôi. Nhưng rồi có khách tiến vào nên phải đứng dậy lập tức. Chị rời đi, tôi bắt đầu chậm rãi thưởng thức hương vị đậm đà từ nước dùng, quả thật sau khi vào nam, để kiếm được bát phở có mùi vị của đất Bắc thực sự rất khó. Trong Nam, họ thường thích ăn đồ có vị ngọt hơn, và với một người ghét vị ngọt như tôi, điều đó quả thật là khó khăn những lúc nhớ về hương vị quê nhà. Nhớ lại khi xưa, những ngày tháng cắp sách tới trường cũng lũ chiến hữu cấp 3. Cả nhóm thường cùng hẹn nhau tụ tập tại đây, vui vẻ cười đùa rồi lại phải vội vàng ăn nhanh chóng bát phở vẫn nghi ngút khói cho kịp giờ trước khi tiếng báo hiệu vào lớp từ trống trường vang lên. Và cả về em, người con gái từng cùng tôi nắm tay suốt quãng thời gian tuyệt vời nhất trong những năm tháng biết về vị tình yêu đầu đời. - Dạo này vào đấy đi học hay làm mà trông mày gầy hẳn đi thế- chị chủ quán quay lại, tay còn đặt lon bia lên bàn cho tôi. - Em đi làm rồi chị ạ. - Thi thoảng hội thằng Minh với con bé Vy vào đây gặp chị mà chẳng thấy mày đâu. Thời gian trôi nhanh thật đấy.. Chị nói khiến tôi im lặng, những năm tháng vô tư ấy dường như không ngừng ùa về trong trí nhớ. Những ngày sống cuộc đời vô ưu vô lo, đâu cần quan tâm nhiều đến ngày mai ra sao để rồi dần dần, từng người rời đi với ước mơ cùng hoàn cảnh sống riêng biệt khiến chúng tôi tách rời, chẳng biết sau này, liệu nhóm tôi có còn cùng nhau cười đùa, rong ruổi khắp phố cũ cùng những cơn nắng hè oi ả như xưa được không? Nói chuyện với chị thêm một lúc, tôi cũng xin phép ra về. Phố đã lên đèn, dường như ai cũng đang vội vã để trở về nhà sau một ngày dài bận rộn với công việc. Hình ảnh tôi chậm rãi kéo chiếc vali có vẻ như lạc lõng hẳn so với phần còn lại của thành phố. Từng cơn gió lạnh mùa đông lùa đến như cắt da, cắt thịt cứ thế chen chúc vào chiếc áo khoác có phần mỏng manh của tôi. Mẹ đã dặn trước khi về rằng tôi nên chuẩn bị kĩ càng về trang phục nhưng có lẽ, thời tiết trong Nam khiến tôi chủ quan về mùa "phát cơm chó" này. Và rồi đâu đó trong góc phố, có tiếng nhạc vang lên khiến tôi nhớ về em- người con gái luôn ngồi ở yên sau, miệng không ngừng ngân nga những câu hát suốt ngãng đường tới trường. "Một lần bên em hỡi Nắng gió sân trường vui đùa Ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố Và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi Nụ cười em cho anh ngàn mơ ước Từng chiều anh mong ngóng Vẫn đó nơi hàng cây già Đợi nhau vu vơ anh mang tên em trong giấc mơ Rồi mùa thi chợt đến Bồi hồi nhìn phượng rơi Đợi chờ một chút mưa cho đôi mình được đứng bên nhau thật lâu.." Mệt nhọc mở cánh cửa nhà, mọi thứ vẫn như vậy, nguyên vẹn như những ngày cuối trước khi tôi rời đi, hình như thi thoảng mẹ vẫn quay về dọn dẹp dù rằng chẳng biết bao nhiêu lâu nữa tôi mới trở về. Ngả người lên chiếc ghế sô-pha, tôi nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ. Sau vài tiếng tút tút phát ra, âm thanh của mẹ cất lên từ đầu dây bên kia. - Về tới nhà chưa con? - Con vừa về. - Ừ, thức ăn mẹ để sẵn trong tủ lạnh, rảnh thì qua chợ mua đồ tươi về nấu. Quần áo mùa đông mẹ cũng chuẩn bị sẵn trong tủ, mẹ biết thừa mày chẳng chuẩn bị gì trước khi về rồi.. - tiếng mẹ ân cần dặn dò từ đầu dây bên kia. Tôi cảm thấy cay cay sống mũi. Vài năm nay, tôi nhận ra mình chẳng hề quan tâm gì tới mẹ ngoài một số lời nói sáo rỗng. Nhưng mẹ thì sao? Quan tâm tôi từng chút dù là miếng cơm, manh áo dẫu cho tôi đã trưởng thành, tự biết chăm sóc cho bản thân. Tôi vẫn nhớ những ngày thơ bé, chỉ vì tôi thèm ăn chân giò hầm mà giữa cái đêm lạnh miền Bắc, mẹ vẫn lủi thủi đi kiếm cho tôi bằng được. Hình bóng gầy gò của mẹ đang run run, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, người vẫn ôm chặt lồng bàn đựng đồ vì sợ để nguội, sẽ làm mất đi vị ngon như xoáy sâu vào tâm trí khiến tôi chẳng thể nào quên. Tự hứa rằng bản thân cần trưởng thành hơn để sớm lo cho bố mẹ, cho gia đình nhưng rồi, tôi cũng chẳng thể thực hiện như những gì đã hứa. - Mẹ với bố cũng chú ý giữ gìn sức khoẻ, con thu xếp xong xuôi rồi cuối tuần con về. - Ừ, thôi ngủ sớm đi, đi cả ngày nay chắc cũng mệt rồi, mẹ cũng chuẩn bị nghỉ mai còn đi làm đây- tiếng mẹ nhỏ nhẹ đáp lời, sau đó cúp máy. Nhắm mắt lại, tôi suy nghĩ mông lung, tự lên kế hoạch về những dự định sau khi trở lại cần làm gì sau đó, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Thành phố này ngày đầu trở lại vẫn yên bình lắm.
Chap 2 Bấm để xem Tỉnh dậy trên chiếc giường thân thuộc, cũng đã lâu lắm tôi mới có một giấc ngủ yên lành như thế này. Thời tiết sáng sớm khá lạnh khiến tôi chẳng muốn rời giường chút nào, khẽ vươn vai, tôi tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường để xem có gì xảy ra đêm qua hay không. Chỉ là vài thông báo vu vơ trên Facebook cùng một số lời hỏi thăm từ những người đồng nghiệp trong Nam. Tôi ngáp dài, trả lời vội tin nhắn rồi dọn dẹp giường chiếu sau đó vệ sinh cá nhân. Chiếc khăn mặt được thấm bằng dòng nước lạnh đã làm tôi lập tức tỉnh ngủ, cạo râu, sửa sang đầu tóc sao cho thật chỉnh chu trước khi đi gặp lại người thân, bạn bè. Lục tìm trong tủ lạnh, đa số toàn là đồ đóng hộp ăn sẵn mà mẹ đã chuẩn bị từ ngày tôi thông báo sẽ trở về. Hâm nóng cá ngừ, tôi ăn cùng chút bánh mì có sẵn sau đó chuẩn bị quần áo ấm áp để ra chợ, mua chút hoa quả đi thăm người quen trong thành phố nhỏ bé mà cũ kĩ này. Dắt con Cup50 cũ kĩ ra khỏi nhà, tôi thử nổ máy xem liệu nó còn sống hay không. Vẫn ổn, chắc mẹ đã đem nó đi bảo dưỡng trước khi tôi về. Nghe tiếng máy êm ru, tôi nghĩ thầm, cũng may mà còn con xe đi lại chứ không chắc phải loay hoay bắt bus khắp thành phố. Cả ngày loanh quanh chào hỏi hàng xóm cùng họ hàng ruột thịt cũng khiến tôi mệt nhừ, trời dẫu lạnh nhưng việc chạy qua lại khắp thành phố cũng làm tôi đổ mồ hôi như mưa. Chú ruột thấy tôi trưởng thành hơn cả về ngoại hình lẫn cách ăn nói thì vui vẻ vỗ vào vai tôi đôm đốp. Năm xưa, khi bố mẹ tập trung cho công việc, chú là người chăm sóc cho tôi từ những ngày đầu mới dứt sữa, cùng quãng thời gian bố mẹ đi lên vùng Tây Bắc lập nghiệp, chú đều chăm nom tôi chẳng khác nào con ruột. Vậy nên tôi nghiễm nhiên coi chú như người bố thứ 2 của mình. Chiều tối, dừng xe ở trước cửa nhà em, bàn tay cứ vài lần muốn đưa lên nhấn chuông cửa nhưng rồi lại vô thức rút về như không muốn đối mặt với ai trong gia đình em. Sau những tổn thương đã gây ra, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại mọi người nữa. Thế rồi, có một giọng nói từ trong nhà vọng ra khiến tôi giật mình. - A, anh Tuấn, anh vào nhà uống nước này- thằng cu Bi, em trai của Vy chạy ra mở cổng khi thấy tôi lấp ló bên ngoài. - Ừ Bi à, có ai ở nhà không? - tôi xoa đầu Bi khi cu cậu chạy ra mở cổng giúp tôi. - Có bố em thôi, mẹ em đi làm chưa về, còn chị Vy đi học từ tháng trước trước rồi ạ - thằng bé kéo tay tôi vào nhà sau đó hét lên- bố ơi, anh Tuấn qua chơi này! Cu cậu kéo tay tôi vào nhà, Bi không có thái độ gì khác với tôi. Nhớ lại những ngày khi tôi và Vy yêu nhau, nhờ có cu cậu làm cầu nối mà tôi và em mới có thể hòa giải những hiểu lầm và xích mích không đáng có. Mỗi lần như vậy, cu Bi chẳng hề đòi hỏi tôi phải làm gì quá quắt ngoài việc dẫn cu cậu đi chơi game, tránh bị bố mẹ và em la mắng. Tôi còn nhớ như in, sau khi biết 2 đứa tôi chấm dứt, cu Bi rưng rức nước mắt bám vào áo tôi mà hỏi: "Anh với chị Vy chia tay rồi, sau này anh còn qua đây chơi game với em không?". Ngày ấy, cu cậu mới chỉ học lớp 4 nhưng đã hiểu rằng sự chia ly giữa tôi và Vy cũng sẽ kết thúc sự quan tâm vốn có của tôi cho cu cậu. - Tuấn hả, ngồi uống nước đi con- giọng bố em vang lên, kéo tôi rời khỏi những dòng suy nghĩ miên man trong đầu. - Con chào bác, dạo này hai bác khỏe không ạ? - tôi đứng dậy, có chút bối rối khi bố của Vy đứng trước mặt. - 2 bác vẫn khoẻ, mà sang đây thăm 2 bác với các em là bác vui rồi, còn bày vẽ mua đồ làm gì. Lần sau mà còn cầm mấy cái này đến thì không cần vào nhà bác nữa đâu nhé! - bố em không vui khi nhìn thấy túi hoa quả trong tay tôi. Ngồi nói chuyện với bố em, thông qua những lời kể, có vẻ như sau khi chia tay tôi, Vy không còn cười nhiều như những ngày xưa ấy nữa. Nhìn thấy vẻ áy náy trên khuôn mặt tôi, bố em vẫn nhẹ nhàng nói, không hề có dáng vẻ trách móc hay đổ lỗi gì với tôi cả, điều đó càng làm nội tâm tôi cảm thấy hổ thẹn hơn. Đối với bậc phụ huynh, gần như ai cũng có suy nghĩ chung rằng sẽ không để con cái mình yêu sớm làm ảnh hưởng tới học tập, tới định hướng tương lai. Thế nhưng khi tôi và em yêu nhau, 2 bác không những ngăn cản, mà còn luôn ở bên cổ vũ, để cả hai dựa vào nhau cùng trở lên tốt hơn. Chính bởi vậy, khi mà bố em càng tỏ ra bao dung bao nhiêu thì tôi lại càng thêm hổ thẹn bấy nhiêu. Trò chuyện được một hồi, tôi cũng xin phép ra về vì đã khá muộn. Bố em giữ tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình nhưng tôi khéo léo từ chối, Cu Thóc đang chuẩn bị giúp tôi mở cổng, bỗng dưng đằng sau cánh cửa ấy, xuất hiện bóng dáng người con gái mà bây giờ tôi chẳng muốn đối mặt nhất. Em có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười khi về đến nhà ngay lập tức nghiêm lại. Tôi thất thần vài giây để nhìn kĩ em hơn, đã lâu không gặp, em bây giờ xinh hơn ngày trước nhiều. Vẫn là khuôn mặt với vẻ đẹp kiêu kì, đôi bờ môi luôn đỏ hồng khiến người ta liên tưởng đến những quả sơ-ri đỏ mọng mà không tự chủ muốn chiếm đoạt, cùng đôi bờ mi cong vút, quyến rũ hấp dẫn bao nhiêu kẻ lỡ nhìn qua. Lặng im ngắm nhìn em, dòng thời gian như ngừng chảy, chỉ đến khi cu Bi vui mừng chạy ra đỡ đồ cho em với tiếng hét vang vọng mới khiến tôi dời khỏi những suy nghĩ rối rắm về em trong đầu. - Anh vào nhà chơi đã- Vy tiến lại gần, đứng trước mặt tôi mà nói. - Anh về luôn đây, có thời gian anh lại ghé qua thăm 2 bác với các em. Vy không nói gì, khẽ gật đầu sau đó lách qua tôi để vào nhà. Mùi hương từ mái tóc em thoảng qua gợi lại cho tôi chút tiếc nuối về nhiều điều mà tôi từng bỏ lỡ. Nhớ về những ngày em còn ở phía sau xe, ngân nga những câu hát vu vơ với mái tóc đen dài luôn bay trong gió. Đó như một bức tranh tuyệt đẹp mà tôi lưu giữ lại ở một khoảng trống sau cùng trong tim. "Nụ cười xinh, đôi má hồng giờ thuộc về người ta Anh và em giờ xa lạ giữa chốn đông người qua" Ra về, tôi lái xe dạo một vòng quanh thành phố. Suy nghĩ về mục đích việc tôi quay trở lại đây là gì? Có lẽ chỉ đơn giản là muốn tìm lại những cảm xúc đã ngủ yên từ lâu. Tìm lại không có nghĩa để đạt được nó một lần nữa, chỉ là một sự nhìn lại để biết được tôi còn lại những gì của cái quá khứ ấy. Liệu rằng sự trở lại của tôi, sẽ khiến lòng bình yên hơn chăng? 6 giờ tối, tôi tìm đến nhà của ông Bảy, trên xe vẫn treo lủng lẳng chút rượu thịt vừa mua. Ông là một người lính già đã về hưu sau chiến tranh chống Mĩ, đồng thời cũng là người thầy dạy cho tôi lối sống tự lập, dạy tôi chơi đàn, dạy tôi võ để tự vệ.. dạy tôi nhiều lắm, mà có lẽ để liệt kê ra thì cả một ngày dài cũng chẳng thể kể hết được. Hình bóng ông đang ôm cây đàn trước hiên nhà ánh lên vẻ cô đơn, ông Bảy không có gia đình, cách nói chuyện luôn cục súc khiến người đối diện chẳng muốn tiếp lời, thế nên quanh năm suốt tháng, gần như ngôi nhà cũ kĩ của ông chẳng có bị khách nào tới thăm cả. Người bạn của ông ngoại trừ cây đàn guitar cũ kĩ với những vết sơn bong tróc còn con chó mực đã mất cách đây vài năm thì chẳng còn ai. Có lẽ ngoại trừ tôi, là một người học trò, một người "bạn" đặc biệt của ông. - Ông Bảy, mở cổng cho cháu với- tôi gọi với vào. - Thằng Tuấn à, đợi tao tý- ông nheo mắt nhìn kĩ lại, sau đó chậm rãi mở cửa cho tôi..
Chap 3: Bấm để xem - Giờ mới quay lại thăm tao à? Tao tưởng mày để tao xuống lỗ mày mới dám về cơ? - ông Bảy thấy tôi, khuôn mặt vui mừng thấy rõ nhưng miệng lại không ngừng càu nhàu. - Cháu có chút đồ, 2 ông cháu mình vào tâm sự nhé- tôi cười. Ngồi xuống hiên nhà, nhìn chiếc đàn cũ kĩ được ông lau chùi cẩn thận. Ông Bảy từng kể với tôi về câu chuyện của nó, đó là kỉ vật vô giá của ông cùng lời hứa với chiến hữu năm xưa. Ngày ấy khi ông còn là lính kháng chiến trong Quảng Nam, đơn vị của ông bị quân Mĩ tập kích bất ngờ. Ông Bảy đã trúng đạn ở chân nên có ý định quyết tử, ở lại bọc hậu cho đồng đội phía sau rút đi. Thế nhưng tiểu đội trưởng của ông Bảy đã quay lại cùng ông chiến đấu. Đến khi cả hai đều không còn bất kì vật dụng gì để kiềm chân quân địch, tiểu đội trưởng của ông đã nói. - Bảy à, mày bị nhẹ hơn tao nên vẫn có khả năng sống sót. Tao có bức thư bên trong cây đàn ở trại, mày cố gắng sống rồi gửi về nhà giúp tao kẻo mẹ tao ngóng. Tao ở xã.. Lúc đầu, ông Bảy sống chết không đồng ý rời đi, thế nhưng khi nhìn về người đồng đội đang hấp hối trước mắt, nghĩ đến di nguyện cuối cùng, ông đành cắn răng rời đi, bỏ lại người đồng đội với niềm hi vọng vào việc ông sẽ an toàn thoát ra. Thế nhưng khi ông tìm được cây đàn, tuyệt nhiên chẳng có bức thư nào cả, cũng không hề có xã nào như người đồng đội ấy đã nói. Lúc đó ông mới nhận ra, việc người tiểu đội trưởng ấy nói về di nguyện chẳng qua là muốn ông rời đi. Đó cũng là điều khiến ông dằn vặt từ đó đến nay! Sau khi rượu vào ngà ngà say, ông Bảy bắt đầu lải nhải về chuyện của tôi. - Bọn trẻ con chúng mày, giờ đây cứ tìm khổ vì những lý do lãng xẹt, cỏn con. - Ông có vợ đâu mà ông biết? - tôi nằm dài dưới nền đất, nhìn trần nhà trong vô thức. - Tao lại đấm cho phát, ngày xưa tao cũng đào hoa lắm đấy- ông Bảy trừng mắt, lục cục đứng dậy tìm gì đó trong cái hòm cất chứa những gì quý giá nhất của mình. - Đây nhé - ông nói, chìa ra tấm ảnh hồi trẻ- sinh viên Đại học Y Hà Nội, cao ráo, đẹp trai chứ mày đừng nhìn tao bây giờ mà đánh giá. Quả thật, nhìn người thanh niên trong ảnh không hề có nét nào giống với ông hiện tại, nếu phải dùng một từ để miêu tả, thì cách biệt giữa hai thái cực là những gì mà tôi có thể nói. Ông Bảy của bây giờ đã hói hết mái đầu, tấm lưng còng như những con tôm ngoài chợ, người gầy quắt lại chỉ có da bọc xương. - Thế sao ông lại ở một mình thế? - tôi tò mò, trước kia không chỉ một hai lần thắc mắc về vấn đề này nhưng chưa một lần tôi có được lời giải thích. - Tao dính chất độc màu da cam.. - ông đưa thẳng chai rượu lên miệng mà uống từng ngụm. Ông Bảy nói xong, dường như không gian lại chìm vào sự tĩnh lặng. Mỗi người đều tự theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Có lẽ trong trong thế giới này, chẳng ai có được hạnh phúc thật sự, cái này bù đắp cái kia, nhưng với ông Bảy, cuộc đời ông từ bé tới lúc xế chiều đều mang một màu cô đơn, ảm đạm. Tôi ra về sau khi dọn dẹp xong xuôi bãi chiến trường dưới chiếu. Ông Bảy đã say sau khi tâm sự cùng tôi, nhìn lại một lượt, tất cả mọi thứ đã tinh tươm. Đóng cửa cẩn thận, tôi phóng xe về trong cái lạnh cắt da cắt thịt không không khí mùa đông miền Bắc. Điều đó làm tôi tỉnh táo hơn đôi chút để lái xe ổn định về nhà. Hình như đâu đó trong cái bầu trời tối đen này, có vài hạt mưa li ti, có lẽ là vậy, bởi khi ấy mặt tôi bắt đầu cảm thấy ẩm ướt nhưng không rõ là sương xuống hay mưa rơi nữa. Về tới nhà, tôi liền đổ rạp xuống ghế sô-pha mà ngủ. Lúc này đây, việc cánh cổng đã được khóa hay chưa tôi cũng chẳng quan tâm nữa bởi đầu tôi bây giờ đang tận hưởng từng cơn choáng váng, đau đầu do say rượu mang đến. Trong cơn mơ màng, hình như có bóng dáng một người con gái đi vào nhà. Lúc này đây, tôi muốn mở mắt nhìn xem đó là người quen, hay là trộm, thế nhưng tất cả những cố gắng của tôi lúc này là vô ích. Đôi mắt cứ díu hết lại dù rằng tôi đang cố để mở nó ra, men say cứ liên tục tấn công vào chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại. Hình như người ấy khẽ chạm bàn tay mềm mại của mình lên gò má tôi rồi vuốt nhẹ. Từng ngón tay cứ liên tục chạm nhẹ vào mắt, mũi và môi của tôi. Những tiếng thút bắt đầu cất lên, bất chợt, cô ấy đặt lên môi tôi một nụ hôn thoáng qua. Một giọt nước rơi xuống má tôi từ khuôn mặt của cô ấy. Cố ấy đang khóc sao? Tôi không cảm thấy được vị ngọt của đôi môi vì dư âm của rượu chát nhưng nó lại rất ấm. Một mùi hương thơm quen thuộc lan tỏa từ mái tóc và đôi môi ấy. Tôi chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay. * * * Tỉnh dậy với cái đầu vẫn nhức nhối vì chưa dứt cơn say, cổ họng rát khô, tôi đảo mắt thì nhìn thấy cốc nước lọc đã được để sẵn trên bàn cùng bát phở vẫn thoảng chút hương nhẹ, trên người tôi cũng được đắp thêm một lớp chăn đủ dày cho tôi không bị cảm lạnh. Đêm qua, những điều xảy đến với tôi hình như không phải là giấc mơ khi mà cửa nẻo được đóng cẩn thận cùng sự chăm sóc ân cần này. Ai vậy nhỉ? Có lẽ người ta vẫn rời đi chưa lâu khi mà bát phở vẫn ấm giữa cái tiết trời lạnh căm này, thầm cảm ơn, tôi đánh răng sau đó xử lý bát phở trên bàn. Là hương vị quen thuộc của quán gần trường tôi hay ăn nữa chứ, rốt cuộc, đêm qua ai là người đã đến chăm sóc tôi..
Chap 4: Bấm để xem Lục tìm trong balo bao thuốc mới cứng, tôi rút một điếu để rít một hơi thật sâu. Làn khói nhẹ nhàng bay khắp phòng, như để bớt nặng lòng, mang đi môt chút suy nghĩ trong đầu của tôi cuốn theo làn khói. Nhìn ra ngoài cửa, trời bây giờ mới bắt đầu tờ mờ sáng. * * * Những mảnh vỡ ký ức thời học sinh.. - Tuấn, tối qua sinh nhật tao chứ? - tiếng thằng Vũ, bạn tập Judo của tôi. - Mày cứ mời kiểu gì tao chả đến- tôi dừng việc đấm bao cát lại, trả lời nó. - 7 giờ nhé, đừng có cao su. À mà gái lớp tao xinh lắm đấy, liệu mà ăn mặc chỉnh chu. Sau khi thằng Vũ chào hỏi mọi người rồi rời khỏi phòng tập, tôi thực hiện nốt một số bài tập cardio đốt mỡ sau đó cũng trở về. Trong tủ quần áo, ngoài một số bộ đồng phục học sinh ra thì toàn quần áo thể thao. Tôi lưỡng lự, chẳng biết nên mặc gì cho phù hợp, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy mình thực sự ít trang phục để mặc. - Thôi kệ, chắc chả sao- Tôi tặc lưỡi, mặc tạm bộ đồ của Bayern. Đến nhà nó, hình như mọi người đã đông đủ cả, có những gương mặt quen thuộc, cũng có những người xa lạ mà tôi chưa từng gặp qua. Tìm một chỗ nơi thằng Minh - bạn thân tôi đang uống rượu mà ngồi xuống. Ai nấy đều đưa đẩy, mời mọc nhau những ly rượu đắng ngắt, thứ mà tôi ghét đặc chẳng vì một lý do gì cả. Uống vài lon bia vì không thể từ chối quá nhiều lần, tôi bắt đầu để ý tới người con gái ở mâm cạnh bên. Vẻ đẹp ấy làm tôi thất thần, với chiếc váy trắng tinh khôi, em cứ như một vị thiên sứ được phái xuống vậy. Với đôi má hơi đỏ hồng sau những lần cầm chén uống rượu cùng ánh mắt luôn mang chút gì đó buồn buồn khiến tôi không tự chủ nhìn thêm vài lần dẫu đã cố gắng quay sang hướng khác. Em khác biệt với những người khác, trong hàng chục những người con gái muôn vẻ cạnh bên, em giống như một đóa hoa nở rộ giữa những bụi cỏ vây quanh. Cách em cười, cách em nói chuyện như một loại ma lực hấp dẫn tôi. Đứng dậy xin phép cả mâm, tôi tiến lại gần em với lon bia trên tay, miệng lắp bắp. - Chào cậu, tớ là Tuấn, liệu tớ có cơ hội mời cậu không nhỉ? Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt chuyện làm quen với một ai đó. Đứng trước sự lúng túng ấy, lũ bạn ngồi cạnh em còn tìm cách khiến tôi ngượng ngùng hơn. - Vy ơi, có trai đẹp đến làm quen này, hay nhường bạn ấy cho tao đi. - Bạn ơi, đi mời con gái ai lại cầm bia bao giờ.. Thấy em chỉ nhìn tôi ngạc nhiên mà không có hành động gì, tôi đỏ mặt, thầm nghĩ có khi bản thân mình phải ra về với sự thất vọng. Đang chuẩn bị quay người rời đi, bỗng nhiên em nói một câu khiến tôi mừng rỡ như nhặt được vàng - Tớ tên Vy, cậu đổi sang uống rượu được không? Vy nhìn tôi, lần này tôi mới có cơ hội nhìn thẳng vào em. Ngay từ lúc bắt đầu, em đã khiến tôi có cảm giác khác lạ. Nói sao nhỉ, vẻ đẹp của em không giống với nhan sắc của một học sinh cấp 3 sở hữu. Nếu như cái đẹp tiêu chuẩn cho tuổi 16 của người con gái là sự hồn nhiên, ngây thơ, pha vào đó là một chút tinh nghịch thì ở em là vẻ đẹp của sự sắc sảo, sự lạnh lùng mà ở cái tuổi này không thấy nhiều. - Cậu không nhớ chuyện đầu năm học à? - sau khi uống chén đầu tiên với tôi, Vy mở lời. - Đầu năm á? Tớ.. không biết nữa- tôi ngập ngừng. Vắt óc suy nghĩ xem đầu năm tôi đã từng gặp em hay chưa, chắc chắn là chưa từng, vì nếu có gặp ai mang vẻ ngoài ấn tượng như vậy, không có lý lý do gì mà tôi không nhớ cả. - Cậu thử nhớ xem, cô gái từng khóc bên cạnh nhà thờ lớn được cậu ngồi cạnh an ủi.. - A, ra là cậu- tôi chợt nhớ ra, trong trí nhớ của tôi, dần xuất hiện hình bóng của một cô gái với tóc hai bím đang nức nở khóc. * * * Chiều ấy tôi đang đi dạo về nhà sau buổi tập Judo như thường lệ, vẫn là con đường ngang qua nhà thờ lớn giữa trung tâm thành phố. Thế nhưng hôm nay, có ai đó với từng tiếng nấc nhẹ đang không ngừng run rẩy khóc bên cạnh nhà thờ. Nhẹ tiến lại gần ngồi cạnh, tôi muốn nói lời an ủi thế nhưng lại không biết mở lời ra sao. Chạy đi mua cốc trà đào thì thấy cô gái ấy đã ngừng khóc, mắt đỏ hoe nhìn tôi. - Cậu uống đi này, lấy sức mà khóc tiếp- tôi gãi đầu. - Cậu thấy có ai an ủi người khác như thế bao giờ không? - cô gái ấy phì cười, điều này làm tôi ngượng chín mặt. Từ nhỏ đến giờ tôi có an ủi ai đâu, ngay lần đầu tiên an ủi đã thế này rồi. Cô ấy cầm cốc trà đào tôi đưa, đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo ấy từ từ hút nhẹ từng chút chút một, chờ cho cô ấy bình tĩnh lại hoàn toàn, tôi mới bắt đầu hỏi chuyện tiếp. - Cậu có chuyện gì à? - Tớ thiếu điểm vào chuyên, hicc.. thiếu 0, 25 nữa thôi. Cô ấy tiếp tục khóc, lần này có vẻ như còn mãnh liệt hơn lúc nãy. Đỡ nhẹ đầu người con gái ấy tựa vào vai tôi, lần đầu tiên trong đời tôi có cái dũng khí ấy, cũng là lần đầu tiên tôi cảm giác được bờ vai của mình đủ chắc chắn cho ai đó tựa vào. Cô ấy cũng chẳng phản kháng lại, chỉ thuận theo tôi. Hai con người, hai lối suy nghĩ riêng biệt. Lúc này chẳng ai nói gì với ai cả, cứ im lặng với nhau ngắm nhìn thành phố buông màu từ khi chiều tà cho tới khi tối mịt. Nhận ra đã muộn, cô gái ấy cũng đứng lên, nhẹ nhàng lau đôi bờ mi đã hoen khô chẳng còn nước mắt, cũng như lau đi chút buồn tủi cuối cùng còn sót lại sau nỗi buồn còn vấn vương. - Tớ tên Vy, Vy trong Tường Vy, cậu thì sao? - Cô gái chìa tay ra, muốn bắt tay cảm ơn tôi. - À, tớ là Tuấn. - Hẹn cậu ở đây vào ngày mai nhé, tớ phải về rồi- Vy vẫy tay chào tôi, sau đó lên chiếc xe đạp điện cạnh đó mà về. Tôi ra về với lòng háo hức, mong rằng sẽ sớm tới ngày hôm sau để gặp lại người con gái với mái tóc hai bím ấy. Thế nhưng ngay trong sáng ngày hôm sau, bố mẹ đón tôi lên Lào Cai để gặp mặt nhau trước những ngày tôi bắt đầu nhập học vào cấp ba. Sau những ngày vui bên bố mẹ, tôi vô tình quên đi lời hẹn với cô gái nơi góc nhà thờ chiều ấy. Có những lúc nhớ đến, tôi cũng chỉ coi đó là kỉ niệm. Giữa muôn vàn con người sinh sống nơi này, đâu phải dễ dàng tìm được một ai mà chỉ biết tên của họ. * * * - Sao ngày ấy cậu không quay trở lại? - Vy nhìn tôi, giọng trách móc. - Tớ xin lỗi, tớ có việc gia đình, đến lúc nhập học mới quay lại. - Cậu cho tớ facebook đi, sau này tiện liên lạc nhé- Vy nháy mắt nói với tôi. Dưới men say cùng ánh đèn chùm lấp lánh ngày ấy, khuôn mặt em đỏ lựng như những trái táo chín tới mùa. Trò chuyện thêm dăm ba câu, tôi cũng đi về mâm vì lúc này có vẻ như khá nhiều người muốn tới đây muốn mời Vy những chén rượu xã giao. - Mày ngon rồi, làm quen được cả với hoa khôi của trường nhé thằng Minh cười đểu, huých vai tôi. - Mà sao tao chưa gặp bạn này bao giờ nhỉ? - tôi thì thầm với nó, hướng ánh mắt về Vy. - Có bao giờ mày quan tâm tới gái à? Tao còn tưởng mày chơi bê-đê chứ? Suốt ngày võ với chẳng vẽ. Nghe nói nói vậy, tôi cũng im lặng suy nghĩ. Quả thật, trước nay tôi chưa từng bận tâm tới việc để ý người khác giới, cuộc sống đơn giản là lặp lại việc đi học, ăn ngủ, tập võ rồi lại quanh quần bên những quán net quen. Đôi mắt đảo qua hướng em liên tục, lo sợ rằng Vy uống nhiều quá sẽ say. Thế nhưng việc lo lắng của tôi bằng thừa khi em liên tục từ chối rượu mời từ các cậu trai mới lớn ấy, điều đó khiến tôi cảm thấy có chút vui, vì từ đầu tới giờ, người con trai duy nhất em uống chung là tôi. Thầm cảm ơn thằng Vũ vì bữa tiệc sinh nhật nó hôm nay, nhờ đó tôi có cơ hội gặp được em trong cái hoàn cảnh này. Khi mà bữa tiệc dần khi đến hồi kết, mọi người bàn nhau về việc sẽ đi hát karaoke thì bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại reo lên. - Alo, anh nghe- tôi nhấc máy, trên màn hình là số thằng Hoàng, đứa em gần nhà hay đi chơi net chung với tôi. - Anh Tuấn ra cứu em với, hội thằng Minh Thanh nó úp em ngay trên bờ hồ lối vào công viên anh ạ- tiếng thằng Hoàng gấp gáp ở đầu bên kia. Tôi lập tức đứng dậy, xin phép mọi người cả mâm ra về. Thằng Minh nhìn thấy nét mặt cau có của tôi biết có chuyện chẳng lành, liền đứng lên theo. Thằng Vũ đang trong cuộc vui, tôi cũng chẳng muốn phá vỡ bầu không khí ấy. Bỗng Vy đứng lên, em tiến lại gần chỗ tôi nhỏ nhẹ nói. - Cậu ở lại cùng mọi người, tý còn đi hát nữa mà. - Tớ xin phép, nhà tớ có chút chuyện- đối diện với ánh mắt đầy mong chờ ấy, tôi có chút không nỡ vì chẳng biết liệu rằng bao lâu nữa tôi mới có cơ hội nói chuyện trực tiếp với em. Thế nhưng khi nghĩ đến cảnh thằng Hoàng đang chật vật trốn chạy dưới sự đuổi đánh của một đám nào loi choi nào đấy, tôi đành nhẹ giọng từ chối. - Tớ xin lỗi, hẹn cậu ngày mai ở chỗ xưa nha. - Cậu đi cẩn thận, tớ chờ. Phóng xe đi, trong cái màn đêm tĩnh lặng của thành phố có tiếng kêu xé gió từ chiếc Cup50 của tôi, xe đã được độ máy nên việc phóng lên 80km/h là điều hết sức bình thường. Thằng Minh ngồi sau, nó hét lên. - Để tao lái cho, mày đi như rùa ấy. Thế nhưng tôi dám đưa tay lái cho nó- một thằng đang ngà ngà say sao? Tất nhiên là không. Mặc kệ những tiếng chửi rủa ở sau, nếu như nó lái, có lẽ hai đứa tôi còn hít mùi đất trước cả thằng Hoàng đang chờ cứu ấy chứ. Tới hồ sau 10p phóng xe, tôi với nó hùng hổ chạy vào trong công viên thì thấy cả lũ loắt choắt, mồm không ngừng văng tục để tìm cho bằng được thằng em tôi. Thằng Minh nóng máu, nhảy thẳng vào đạp một thằng cu rồi hét. - Mấy thằng chó này, thằng nào đánh em tao?