Gửi tới cậu! Những người từng thân thiết, của tôi! Nghe thật nực cười nhỉ? Mãi mãi? Lâu dài? Thoáng qua? Nghe thật dễ dàng Lại khiến tôi điên loạn Tôi đã làm cái quái gì thế? Đã làm cái quái gì vậy? Tin tưởng, hi vọng, kiên nhẫn, chờ đợi? Ngu ngốc! Cuồng dại! Mất trí Tôi là một kẻ bám theo, phiền phức và ấu trĩ Nhơ bẩn, thấp hèn, chán ghét Vì vậy mà, các người, đã làm như thế à? Như một thứ đồ cũ dùng xong bị vứt bỏ Chà đạp, giẫm nát! Cần thì đến Thích thì trả lời Không thích thì im lặng Vui vẻ thì ở lại Mệt mỏi thì quay đi Ban phát chút lòng thương hại? Thật thảm thương! Vốn dĩ là một thứ tồn tại chẳng đáng nhắc tới Có cũng được, không có cũng thế Còn đòi hỏi thêm được điều gì đây? Điều nực cười nhất là Vốn dĩ chẳng là ai, vốn dĩ chẳng quan trọng Lại cứ ngỡ bản thân có giá trị Ngu ngốc nhất là Tôi vẫn cứ day dứt, cứ mãi nghĩ tới không quên Chán ghét nhất là Tổn thương chính mình vì những người, như cậu Im lặng? Cũng phải, Cậu im lặng, tôi điên loạn Tôi im lặng, Cậu lặng im Tôi tự hỏi là, dù một ngày tôi biến mất Cậu, cũng sẽ chẳng biết được đâu Mà cũng sẽ chẳng cần biết Vì đâu để ý Im lặng thì mặc Người như tôi, Sống chết thế nào Cũng chẳng liên quan Chỉ là bỏ lại một thứ Từng dùng Tôi thua! Luôn thua! Và giờ thì, Chẳng còn gì nữa Sẽ chẳng gì còn có thể trở lại Tôi hận! Nếu đã đi, xin hãy đi thật xa Đừng bao giờ quay đầu Đừng bao giờ xuất hiện Đừng để tôi nhìn thấy cậu Đi khuất mắt tôi Biến đi! Đừng nhớ lại!
Bạn ơi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mà tâm trạng của b lại tệ đến vậy rồi. Chuyện của bạn làm tôi rùng mình nhớ lại chuyện của tôi. Cũng là đối mặt với 1 sự im lặng đến gai người Bản thân càng nồng nhiệt. Đối phương càng lạnh lẽo. Thật may mắn. Tôi. Cuối cùng cũng tìm ra được trọng yếu của mình. Cái gì mới là quan trọng của mình. Hy vọng rồi bạn cũng vậy. Bởi vì bạn có điên cuồng thế nào. Cũng k phải là mối bận tâm. Bạn có chán đến mức tiều tụy cũng thế thôi. Tôi chỉ muốn nói rằng. THÂN THỂ là của mình. Thật đáng tiếc nếu những gì tốt đẹp của mình lại bị tiều tụy vì kẻ khác. Càng đáng tiếc khi kẻ đó lại không xứng đáng. Mong bạn sẽ bình tâm trở lại. Ngày nắng lên rồi. B sẽ lại được yêu thương.
Điểm trọng yếu? Thật ra đã tìm thấy từ lâu. Nhưng yêu thương, thì không cần nữa Chỉ là vứt bỏ đi Con người của lúc trước mà thôi Sẽ chẳng vì gì mà nuối tiếc nữa Đi rồi thì đi hết đi Như nào cũng được Với tôi không còn quan trọng nữa
Nếu trọng yếu của mình đã tìm được. Hà cớ chi bận lòng những thứ đã vứt bỏ. Bạn còn nóng nảy. Bạn còn hận Nghĩa là bạn còn nắm chặt chưa buông. Nếu đã quyết định buông. Thì như người còn lại. K còn nhắc. K còn hận. K còn phải nhọc lòng. Đời còn dài. Từng thời điểm có những cái m nghĩ là cần lắm. K có k sống nổi. Cũng có cái lại bất cần. Ừ thì cũng k cần. K cần thì thôi hờn hận. Nhắc cái bạn thấy vui ấy. Chứ có nên ủ uất mà phản ứng tiêu cực như bạn đang vậy? B tự biết. Có đáng k.
Thâ Thật ra không phải nói không nghĩ là có thể làm được, nếu không thì tâm trạng cũng đã không như vậy. Chính vì vậy nên t mới nói, điều ngu ngốc nhất là vẫn vì những điều ấy mà bận lòng, nhưng chỉ nốt hôm nay thôi