Truyện Ngắn Đừng Để Sự Hiện Diện Của Một Người Trở Thành Thói Quen Của Bạn - Vô Âm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Vô Âm, 20 Tháng tư 2020.

  1. Vô Âm

    Bài viết:
    58
    [​IMG]

    Đừng Để Sự Hiện Diện Của Một Người Trở Thành Thói Quen Của Bạn

    Thể loại: Ngôn Tình

    Tác giả: Vô Âm

    Số chương: 2
    * * *

    Chương 1

    Từng có người nói với tôi rằng: "Thói quen đôi khi là một điều rất đáng sợ."

    Lúc ấy tôi không hiểu, nhưng đến hôm nay dường như tôi đã hiểu..

    * * *

    Mọi người xung quanh tôi ai cũng nói rằng: "Mày thật tốt, lúc nào cũng sống một cách lạc quan, vui vẻ, được mọi người yêu thương."

    Có lẽ.. họ nói đúng.

    Năm nay tôi mười tám tuổi, chính là cái tuổi chuẩn bị hành trang bước vào đời ấy. Vì tính cách lạc quan, luôn vui vẻ, hòa đồng nên tôi khá được yêu thích, từ gia đình đến bạn bè, thầy cô.

    Cuộc sống của tôi cũng như hầu hết những học sinh khác, nỗ lực học tâp, có gia đình hạnh phúc, có một vài người bạn thân.. Tôi đã từng coi đó là cả thanh xuân của mình.

    Cho đến khi.. anh xuất hiện bên cạnh tôi.

    Anh là lớp trưởng của lớp tôi, đẹp trai, học giỏi, là hot boy của khối. Thật sự năm lớp 10, tôi không thích anh cho lắm vì anh khá cộc cằn, nóng tính còn tôi chỉ thích những người ôn nhu mà thôi. Lên lớp 11, tôi với anh học thêm chung một thầy, cùng đi thi học sinh giỏi. Mỗi lần học thêm về tôi cùng đám bạn thân tụ tập ăn uống thì thằng bạn thân của tôi lại rủ anh tham gia cùng. Cứ như vậy, anh dần xuất hiện trong tầm mắt tôi nhiều hơn, ác cảm của tôi đối với anh dần phai đi. Nhưng, tôi cũng chỉ coi anh là một trong hàng tá bạn bè của tôi mà thôi.

    Tôi còn nhớ lần đầu tiên anh tỏ tình tôi là ngày Cá tháng tư năm chúng tôi học lớp 11. Hôm ấy, chúng tôi có hẹn với hội bạn ở quán trà sữa trước trường. Sáng hôm đó tôi ngủ quên, khi thức dậy thì đã sắp trễ hẹn rồi nên tôi chạy thụt mạng vì lũ bạn tôi có luật là đi trễ sẽ nộp tiền phạt. Khi tôi lên đến quán thì mệt thở không ra hơi nhưng cũng đã trễ 10 phút rồi, nhưng trong quán chỉ có mình anh.

    Tôi nghi hoặc.. bình thường bọn nó đi sớm lắm mà? Sao hôm nay đi trễ tập thể thế này? Cuối cùng cũng có ngày mình thu phí đi trễ của bọn nó rồi.. haha

    Tôi đi đến ngồi đối diện anh, phẩy phẩy tay: "Hey, sao có mình mày thế này."

    Anh không trả lời chỉ nhìn gương mặt đỏ bừng, nhễ nhại mồ hôi vì mệt của tôi thì cau mày, vừa rót ly nước cho tôi vừa trách: "Ai bảo mày chạy nhanh như thế?"

    Tôi uống một ngụm nước, thở ra một hơi rồi nói: "Còn không phải vì sợ đi trễ bọn mày lại thu phí à." Thật sự là mệt chết tôi rồi.

    Hôm đó là ngày lễ, nhưng thời gian bọn tôi hẹn khá sớm nên trong quán chưa có nhiều người, ngoài hai chúng tôi thì chỉ có một cặp tình nhân ngồi phía xa xa. Vì thế, trong quán rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của bản nhạc dương cầm do ông chủ quán mở, nghe nói đó là thể loại mà ông ấy thích, mỗi lần tới quán tôi đều nghe ông ấy mở thể loại này. Chỉ có hai chúng tôi nên cũng không có chuyện gì để nói. Khi anh đi gọi nước cho tôi, tôi lại theo thói quen lấy điện thoại ra check tin nhắn. Quả nhiên, qua một buổi tối thì tin nhắn tồn rất nhiều, tôi ngồi chăm chú trả lời từng tin mà không chú ý anh đã quay lại từ lúc nào.

    Đột nhiên, giọng nói của anh vang lên: "Mày có thể cho tao thuê thanh xuân của mày được không?"

    Tôi không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Thuê là Thuê như nào? Mày bị khùng à."

    Tôi chỉ thấy anh nở nụ cười, nhìn tôi chăm chú làm tôi hơi ngại.

    "Ý tôi là em có thể cho tôi một cơ hội để chăm sóc em, bảo vệ em, cưng chiều em, yêu thương em hay không?"

    Đến mức này mà tôi còn không hiểu thì uổng phí 4 năm cày truyện ngôn tình của tôi rồi.

    Tôi kinh ngạc nhìn anh, câu "chăm sóc em, bảo vệ em, cưng chiều em, yêu thương em" đó chẳng phải là cái caption thả thính của tôi hôm trước sao?

    Rồi đột nhiên nhớ đến hôm nay là ngày cá tháng tư, tôi phì cười: "Lớn rồi mà còn chơi cái trò Cá tháng tư."

    "Tôi không đùa, cũng không biết nói đùa." Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt nghiêm túc của anh làm tôi hiểu rằng anh không phải đang đùa với tôi.

    Tôi bỗng nhiên bối rối, né tránh ánh mắt của anh.

    Tôi cũng không biết cảm giác lúc ấy là gì nữa.

    Vui sao?

    Cũng không hẳn, vì tôi chỉ coi anh là bạn bè bình thường mà thôi.. thậm chí còn chưa được liệt vào hàng ngũ bạn thân của tôi.

    Rung động sao?

    Cũng không hẳn, vì anh không phải là người đầu tiên tỏ tình với tôi. Những người trước đó còn lãng mạng hơn anh rất nhiều.. nhưng họ còn chưa làm tôi rung động được.

    Kinh ngạc sao?

    Đúng! Chính là rất kinh ngạc, tôi không hiểu anh thích tôi từ lúc nào. Tôi cố gắng nghĩ lại thái độ trước đó anh đối với tôi nhưng tôi lại không nhớ được gì cả.. Tôi phát hiện ấn tượng của tôi về anh khá mờ nhạt.

    Tôi cứ vừa suy nghĩ vừa cúi đầu uống nước, đến khi ly nước đã thấy đáy, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn anh.

    "Thanh xuân của tao đáng giá lắm, mày thuê không nổi đâu."

    Tôi chỉ thấy anh nghiêm túc nhìn tôi: "Tôi có thể dùng cả đời của tôi để trả giá. Em cho tôi một cơ hội được không?"

    Trong đầu tôi nổ "oành" một tiếng, tôi nghe thấy rõ tiếng nhịp tim mình gia tốc. Nhưng chỉ trong giây lát, tôi đã bình tĩnh trở lại.

    Bây giờ, chúng tôi chỉ mới 17 tuổi thôi, ai biết trước sau này sẽ phát sinh chuyện gì? Bây giờ hứa hẹn cả đời không phải còn sớm quá sao?

    Nếu như câu nói này, anh nói với tôi vào năm 24 tuổi, có lẽ tôi sẽ tin.. nhưng bây giờ thì không.

    Tuy những lời của anh khiến tôi khá rung động, nhưng tôi cũng không phải loại ngây thơ tin vào lời hứa hẹn ngọt ngào. Đối với tôi, quan trọng nhất vẫn là hành động chứ không phải những lời nói ngon ngọt. Có lẽ chính vì thế nên cho dù từng có vài người theo đuổi nhưng tôi vẫn không chấp nhận ai hết.

    Có lẽ mọi người sẽ nói tôi chảnh chọe, kén chọn.

    Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh: "Chuyện hôm nay, tao sẽ coi như là một trò đùa ngày Cá tháng tư. Sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn bè bình thường."

    Ý tứ chính là muốn cự tuyệt anh, nếu anh dừng lại thì sau này vẫn là bạn bè, còn nếu không thì.. chỉ có thể làm người xa lạ.

    Anh nhìn tôi, im lặng không nói gì nữa.

    Bầu không khí trở nên kỳ quái, cho đến khi đám bạn của tôi xuất hiện. Tôi xem như không có việc gì xảy ra, vẫn chơi đùa vui vẻ cùng mọi người. Nhưng, nếu để ý kĩ sẽ thấy, từ đầu đến cuối tôi không hề nhìn anh một cái nào, không trực tiếp nói chuyện với anh.. vô hình chung kéo dãn khoảng cách giữa chúng tôi.

    Những tưởng việc này sẽ kết thúc như vậy. Nhưng, tôi không thể ngờ rằng anh không hề từ bỏ mà còn còn theo đuổi tôi một cách lộ liễu..

    * * * Còn tiếp * * *


    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Vô Âm
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Vô Âm

    Bài viết:
    58
    Chương 2:

    Chương này có sự hợp tác của Âm và
    @RebeccaCassie. RebeccaCassie đã giúp Âm đoạn kết, cảm ơn em rất nhiều.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau hôm đó, mỗi buổi sáng tôi đến lớp lại có một hộp sữa, một cái bánh mà tôi vẫn thường ăn được đặt ngay ngắn trong hộc bàn. Tôi trả một lần anh để lại một lần.

    Mỗi lần tôi quên mũ, anh lại đưa mũ của anh cho tôi. Tôi từ chối, anh lại mạnh bạo đội lên cho tôi rồi bỏ đi.

    Mỗi lần tôi đến muộn, anh lại bao che cho tôi. Tuy từ trước giờ anh nổi tiếng là khó tính.

    Mỗi lần tôi đau bụng vì tới kì kinh nguyệt, anh lại chuẩn bị nước nha đam mật ong cho tôi. Tôi không muốn uống, anh lại dùng vụ đi trễ để uy hiếp tôi.

    Đến giờ ăn, anh lại nhắn tin cho tôi nhắc tôi ăn cơm. Mỗi buổi tối, đúng giờ anh đều nhắc tôi đi ngủ, tôi không ngủ thì anh cứ nhắn đến khi nào tôi chịu đi ngủ mới thôi.

    Anh là như vậy đấy, cộc cằn, khó tính. Nhưng dường như.. lúc tôi cần anh sẽ xuất hiện bên tôi, tôi không cần.. anh cũng xuất hiện bên tôi.

    Tôi lui một bước, anh lại tiến hai bước. Dần dà, khoảng cách của tôi và anh ngày càng gần hơn.. tôi muốn tránh cũng không tránh được.

    Tôi nhớ có một lần, tôi phát bệnh đau dạ dày, đau đến nỗi tôi không thèm quan tâm mình đang trong tiết thầy văn khó tính mà ôm bụng nằm dài ra bàn. Trước khi ngất đi tôi mơ màng nghe thấy giọng nói sốt ruột của anh.

    "Thưa thầy, em đưa bạn Phương lên phòng y tế."

    Thế là anh bế tôi chạy qua hai dãy phòng học để đến phòng y tế của trường. Tôi không nhớ lúc ấy mình đã ngủ bao lâu. Tôi chỉ nhớ khi mở mắt ra người đầu tiên tôi thấy là anh.

    Anh ngồi ở đầu giường, mắt khép hờ, tay nắm chặt tay tôi đến nỗi tay tôi tê đến mất cảm giác.

    Tôi khẽ động anh liền mở mắt, thấy tôi đã tỉnh anh vội vàng đỡ tôi ngồi dậy, rót một ly nước ấm cho tôi, sốt ruột hỏi: "Sao rồi, còn đau nhiều không?"

    Tôi uống một ngụm nước, khẽ lắc đầu.

    Anh thấy tôi lắc đầu thì thở phào, rồi đột nhiên lớn tiếng quát tôi: "Tại sao em lại không ăn sáng?"

    Tôi không hiểu tại sao lúc anh quát tôi, tôi thấy uất ức lắm, nước mắt cứ tuôn ra. Trước giờ chưa từng có ai quát tôi như thế, kể cả bố mẹ tôi.

    Nhưng trong tim tôi lại có một cảm giác rất kì lạ..

    Dường như.. tôi đã rung động mất rồi.

    Rung động trước sự cộc cằn nhưng lại đầy quan tâm của anh.

    Rung động trước sự kiên trì không bỏ của anh.

    Rung động trước.. tình cảm của anh đối với tôi.

    Anh thấy tôi khóc thì hoảng hồn, bối rối vỗ vỗ lưng tôi: "Anh.. anh xin lỗi, anh hơi nặng lời. Đừng khóc nữa mà."

    Tôi vùi đầu vào ngực anh, càng khóc càng hăng, may mà lúc đó trong phòng y tế chỉ có hai chúng tôi.

    Không biết qua bao lâu, tôi lại nghe thấy giọng nói run rẩy của anh: "Em.. có thể cho anh một cơ hội được không? Anh muốn được quang minh chính đại chăm sóc em, anh không muốn.. thấy em đổ bệnh như này nữa." Vành mắt anh đỏ hoe.. anh thật sự rất sợ, anh không muốn thấy cô chịu đau dù chỉ là một chút.

    Tôi im lặng, tay siết chặt vạt áo anh, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

    Tôi thật sự rất sợ.. tôi sợ nếu tôi đồng ý rồi, lỡ sau này anh hối hận rồi bỏ tôi đi thì tôi phải làm sao?

    Không phải tôi không muốn tin anh.. chỉ là tôi nhát gan không dám tin chính mình mà thôi.

    Con người là một sinh vật như vậy đấy. Lúc chưa có thì cứ nghĩ rằng mình không cần, nhưng lúc có rồi thì lại sợ mất đi.

    Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vào ngày sinh nhật của em, em sẽ cho anh câu trả lời." Tuần sau là sinh nhật tôi rồi.

    Anh vui sướng ôm chầm lấy tôi: "Được, được, được, anh sẽ cố gắng hơn nữa." Cuối cùng cô cũng đồng ý cho anh một cơ hội rồi!

    "Khụ khụ.." Là tiếng của chị y tá xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng "Hai đứa đừng lộ liễu như thế chứ, khi dễ chị không có đối tượng à."

    Tôi ngượng chín cả mặt, vội đẩy anh ra, nằm xuống trùm kín chăn.

    Tôi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, sau đó là tiếng anh nói chuyện với chị y tá.

    "Cô ấy có cần kiêng gì không ạ?"

    "Ừm.. phải ăn đồ loãng, nhẹ bụng, đừng ăn mấy món cay mặn quá." Chị y tá nháy mắt, cười trêu "Em cưng bạn gái quá nha."

    Anh cười, kiêu ngạo đáp: "Em nguyện ý cưng chiều cô ấy cả đời."

    Khuôn mặt ở trong chăn của tôi đỏ bừng, trợn tròn mắt.. Tôi chưa đồng ý mà, ai là bạn gái của anh chứ!

    Sau ngày hôm đó, quan hệ của chúng tôi trở nên rất kì lạ. Anh ngày càng lộ liễu hơn, cứ như muốn cho cả thế giới biết anh theo đuổi tôi vậy.. và tôi cũng không bài xích sự quan tâm của anh nữa. Tuy chưa xác định quan hệ nhưng ai cũng nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau.

    Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, sinh nhật của tôi vào chủ nhật được tổ chức ở quán trà sữa mà chúng tôi vẫn thường hay tới, tôi mời cả lớp tham dự.

    Đêm trước ngày sinh nhật, con bạn thân nhất của tôi ở lại ngủ với tôi.

    Nó bảo: "Hôm nay tao phải thức tới sáng để tâm sự với mày."

    Thế là tôi với nó cứ nói hết vấn đề này đến vấn đề khác.

    Đột nhiên nó hỏi tôi: "Mày có tính đồng ý với nó không?"

    Tôi ngẩn ra ba giây mới phản ứng được là nó hỏi vấn đề gì. "Tao.. tao cũng chưa biết nữa, tao sợ lắm mày ơi."

    "Mày sợ cái gì? Tao thấy nó thương mày thật lòng đó." Nó gằn giọng

    Tôi xoắn xuýt: "Mày nói xem, tại sao nó lại thích tao, biết bao đứa theo đuổi nó đều tốt hơn tao rất nhiều."

    Nó bật cười: "Con bạn tự tin của tao ngày xưa đâu rồi, tao nói cho mày biết nó thích mày lâu lắm rồi đó, tận hồi đầu năm lớp 10 cơ."

    Tôi kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn nó: "Mày đùa à, sao có thể chứ, năm lớp 10 tao với nó có nói chuyện được mấy câu đâu? Với lại, tao thấy hồi đó thái độ của nó đối với tao rất bình thường mà."

    Nó trừng mắt nhìn tôi rồi tuông một tràng dài.

    "Mày nhớ đợt diễn kịch tham nhũng 20/11 năm lớp mười không? Mới đầu cô chọn nó nhưng nó không chịu, sau đó thấy mày tham gia nó đồng ý liền đó."

    "Đợt sinh nhật mày năm lớp mười là nó cố tình hỏi tao về sở thích của mày từ lúc mà mày chưa mời sinh nhật cơ."

    "Mày không thấy, bình thường bọn con trai rủ nó đi chơi, nó không bao giờ đi. Nhưng đi với bọn mình nó đều không từ chối sao? Đều là vì mày đó. Những lần không có mày thì cũng không có nó, lần nào thằng Tuấn rủ nó, trước tiên nó đều hỏi có mày không nó mới chịu đi."

    "Mày không thấy, cả lớp mình nó chỉ đi sinh nhật của một mình mày sao?"

    "Cái đợt mày nhờ thằng Tuấn mua bánh giúp mày. Thật ra, đều là nó đi từ sáng sớm để xếp hàng mua cho mày đấy."

    "Mấy lần lớp mình đi chơi nó đều tham gia, duy chỉ có một lần duy nhất là không có nó, cũng chính là lần mày có chuyện đột xuất không đi được đó. Hôm đó, nó tới địa điểm tụ tập rồi không thấy mày, nó hỏi tao. Nghe mày không đi, nó liền bỏ về không tham gia nữa."

    "Mày không thấy nó đối với bọn tao đều hung dữ, khắt khe như thế nào sao. Còn đối với mày nó đều dung túng, bao che à."

    "Còn hôm Cá tháng tư, mày tưởng bọn tao đi trễ thật à? Tại nó nói bọn tao muốn tỏ tình với mày, nên nhờ bọn tao đi muộn nửa tiếng đó."

    "Nói chung là cả lớp mình đều biết nó thích mày, trừ mày ra."

    Tôi nghe nó tuông một tràng dài mà ngơ ra, hốc mắt đỏ hoe.

    Thì ra.. trước giờ anh luôn ở bên cạnh tôi chỉ là tôi không nhìn đến mà thôi.

    Tôi run rẩy, khàn giọng nói: "Tao.. tao không biết gì cả."

    "Mạnh mẽ lên nào, bọn tao luôn ở bên cạnh mày mà." Nó thở dài, vỗ vỗ lưng tôi.

    Hôm sau là chủ nhật nên chúng tôi không đi học, tôi và nó ở nhà thử váy áo đến giờ tổ chức tiệc sinh nhật. Tôi mời vào tám giờ tối, trong ánh đèn mờ ảo của quán, tôi và nhóm bạn ngồi trên một cái bàn dài có đủ chỗ cho 30 người ngồi. Từ năm lớp mười, sinh nhật tôi cũng là sinh nhật duy nhất trong lớp mà cả lớp đi đông đủ. Tôi ngồi ở vị trí đầu tiên, trước mặt tôi là hai cái bánh kem, mấy đứa bạn thì nói chuyện rôm rả nhưng tôi thì cứ bồn chồn nhìn về phía cửa.

    Anh vẫn chưa tới..

    Nhỏ Linh, cũng là đứa bạn thân nhất của tôi, nhìn về phía cửa mà tôi vẫn luôn dán mắt vào, thở dài thườn thượt rồi ghé vào tai tôi: "Mày đang chờ nó à?"

    Tôi không đáp. Có lẽ vì ngượng, mà câu trả lời tôi dám chắc là nhỏ biết.

    Nghĩ ngợi gì đó, nhỏ cười thật tươi rồi khoác vai tôi: "Một lát nó sẽ tới thôi, giờ mày khai tiệc đi chứ, cả lớp đợi mày lâu lắm rồi!"

    Sau đó, nó quay sang hướng tất cả thành viên trong lớp mà nói lớn: "Phương nó nói khai tiệc nè bây ơi. Quẩy lên nào!"

    Rồi tôi bị kéo vào đám đông với những tiếng cười đùa của bọn trong lớp. Bởi vì là "chủ xị" của bữa tiệc lần này nên tôi không thể trưng ra bộ mặt buồn bã, đành cười cười mà hòa vào cuộc vui. Nhưng mà lòng tôi.. một chút cũng không vui nổi.

    Mãi đến khi bữa tiệc đã kết thúc, mặc dù tôi đã lôi kéo cả đám ở lại và bữa tiệc kéo dài thêm hai tiếng nữa, thì anh.. vẫn không thấy xuất hiện.

    Nhỏ Linh lại bước tới chỗ tôi, nói rằng: "Chắc hôm nay nó có việc bận đột xuất gì đó, mày cứ về ngủ một giấc thật ngon vào, mai lên lớp hỏi nó là được mà."

    "Mày đang giấu tao điều gì đó, đúng không Linh?" Tôi nhìn nhỏ, từng tiếng cất lên thật rõ ràng như thể sợ nhỏ nghe không rõ. "Trước lúc bữa tiệc bắt đầu mày có ra ngoài, sau đó trở về lại rất lạ. Rốt cuộc là mày đã đi đâu?"

    "Mày nghĩ gì vậy, tao thì giấu gì mày được chứ? Lúc đó tao chỉ ra lấy chìa khóa nhà anh hai gửi thôi, tối nay ổng không về. Mày nghe lời tao, về mà ngủ một giấc thật ngon vào, mai lên lớp tính sổ với nó, tao sẽ phụ mày cho nó một trận nhừ tử, ok?"

    "Ừm." Tôi đáp cho có, tôi biết là nhỏ đang giấu tôi, nhưng tôi không muốn vạch trần lời nói dối đó. Bởi lẽ, tôi sợ..

    Đúng như suy nghĩ của tôi, sáng hôm sau, khi tiết một đã bắt đầu được mười lăm phút, anh vẫn chưa tới lớp. Con người mẫu mực như anh đời nào lại đi trễ chứ, trừ khi..

    Tiết ba là của cô chủ nhiệm. Cô bước vào lớp với vẻ mặt rất buồn, nhìn quanh lớp một lượt: "Hôm nay các em không thấy lớp trưởng đi học đúng không? Cô rất tiếc khi phải thông báo.. bạn ấy đã đi du học từ hôm qua rồi."

    Bạn ấy đã đi du học từ hôm qua rồi..

    Đã đi du học từ hôm qua rồi..

    Đi du học..

    Tôi như chết lặng. Vậy ra.. đây là lý do hôm qua và hôm nay tôi không thấy anh sao?

    Cả lớp đều nhìn tôi với con mắt thương cảm. Tôi thấy chứ, nhưng chẳng còn tâm trí nào mà quan tâm nữa. Anh.. đã chiếm trọn tâm trí tôi mất rồi.

    Cuối giờ học hôm đó, tôi không về mà cứ ngồi ngẩn ngơ ở đó, nhỏ Linh đưa cho tôi một lá thư. "Thật ra hôm qua tao không đi lấy chìa khóa gì cả, tao đi gặp nó. Nó nhờ tao đưa cái này cho mày. Tao có nói nó đi gặp mày lần cuối đi, nhưng nó từ chối. Nó sợ khi gặp mày rồi nó sẽ lại không nỡ. Tao.. tao chỉ là muốn mày vui vẻ trong ngày sinh nhật nên mới không đưa lúc đó. Tao đã nói rồi, cho dù có chuyện gì thì vẫn còn bọn tao ở bên mày."

    Tôi run rẩy cầm lấy lá thư, nhìn nó, rồi quay sang nhìn đám bạn thân vẫn đứng ở cửa lo lắng nhìn tôi: "Tao không sao, bọn mày về trước đi."

    Nó nhìn tôi một hồi, thở dài, vỗ vỗ vai tôi rồi quay đi.

    Khi bọn nó đã rời đi, tôi nhìn lá thư thật lâu, cứ như muốn nhìn thấu bên trong vậy. Nhưng con người mà, lấy đâu ra cái khả năng nhìn thấu đó chứ! Tôi run rẩy mở lá thư ra, đọc từng dòng chữ mà anh viết. Cho đến lúc đọc xong, lá thư ấy đã ướt nhoè vì nước mắt của tôi.

    "Phương à,

    Hôm nay là sinh nhật của em nhỉ. Sinh nhật phải thật vui vẻ nhé, cô gái anh thương! Anh xin lỗi vì không thể tới dự sinh nhật năm nay của em, càng không thể nghe câu trả lời từ em. Anh thật sự rất muốn nghe, dù cho là em đồng ý hay từ chối, chỉ cần là em nói anh đều muốn nghe. Chỉ là.. anh không thể rồi.

    Có lẽ khi em nhận được lá thư này anh đã đang trên đường tới sân bay, hoặc cũng có thể.. anh đã ngồi trên máy bay mất rồi. Anh xin lỗi. Ba mẹ anh từng nói muốn anh đi du học sang Anh, anh không đồng ý. Thấy họ chẳng nói gì anh nghĩ là ổn rồi, nhưng anh không thể ngờ rằng, họ âm thầm rút học bạ của anh, âm thầm đặt vé máy bay, mà anh chỉ vừa biết tất cả vào tối qua. Anh xin lỗi, anh biết cho dù anh có xin lỗi em bao nhiêu lần cũng không đủ. Chúng ta.. chắc là không thể rồi.

    Sau khi anh đi, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Không được bỏ bữa sáng, không được thức khuya mà cày phim ngôn tình nữa, có biết không? Nếu em cứ ngược đãi bản thân như vậy. Anh sẽ.. rất đau lòng. Hứa với anh, được không em?

    Đừng chờ anh Phương nhé. Anh không biết khi nào anh mới về nước, chờ đợi anh chỉ khiến em phí hoài thanh xuân của mình thôi. Nếu có thể, anh mong rằng trong suốt khoảng thời gian qua em đừng động tâm với anh, như vậy.. là tốt nhất rồi nhỉ.

    Anh còn rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng thời gian không cho phép anh tiếp tục nữa. Phương à, anh thương em. Không phải là thích, cũng không phải là yêu, là thương. Bởi vì thương em, nên anh muốn.. em hãy quên anh đi. Anh xin lỗi vì không thực hiện được lời hứa bảo vệ em, chăm sóc em, cưng chiều em, yêu thương em cả đời nữa rồi. Anh mong em sẽ gặp được người tốt hơn anh. Sống thật hạnh phúc em nhé."

    Lá thư đến đó là hết, từng dòng chữ đẹp đẽ đã bị nhòe đi bởi những giọt nước mắt của tôi. Tôi không muốn khóc.. nhưng nước mắt tôi cứ tuôn rơi.

    Anh nói anh đối với tôi chỉ là thương..

    Anh nói anh hi vọng tôi chưa động tâm với anh..

    Nhưng phải làm sao đây?

    Vì tôi.. đã lỡ yêu anh mất rồi..

    Làm tôi rung động rồi bỏ tôi đi.. Anh thật độc ác..

    Tôi bật khóc thành tiếng, tiếng khóc của tôi vang vọng trong sự tĩnh lặng của ngôi trường khi đã tan học.

    Sau ngày hôm đó, cuộc sống của tôi lại trở lại quỹ đạo thường ngày chỉ là.. anh đã không còn bên tôi nữa rồi.

    Buổi sáng khi đến trường, như một thói quen tôi được đưa tay vào hộc bàn.. nhưng đã không một hộp sữa, một cái bánh như ngày nào nữa rồi.

    Mỗi lần tôi quên mũ, tôi lại theo thói quen nhìn về bên cạnh.. nhưng không còn hình bóng anh mạnh bạo đội mũ cho tôi nữa rồi.

    Mỗi lần tôi đau bụng vì tới kì kinh nguyệt.. tôi đã không còn được uống nước nha đam mật ong mà anh làm nữa rồi.

    Đám bạn tôi đối với tôi rất cẩn thận như thể sợ chạm tới vết thương của tôi.

    Tôi điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, vẫn nói cười với bọn nó như thường ngày.

    Ngoại trừ việc tôi không đi học muộn, không bỏ bữa sáng nữa thì tôi vẫn như trước đây.. như thể chưa từng có việc gì xảy ra. Dần dần, bọn nó cũng thả lỏng hơn, nghĩ rằng tôi đã ổn rồi.

    Nhưng không một ai biết, một cô gái ban ngày luôn nở nụ cười trên môi.. nhưng về đêm cô lại cuộn mình trong một góc phòng xem lại những dòng tin nhắn cũ, những tấm hình cũ, cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình.

    Anh à, cũng đã gần một năm từ khi anh rời xa em rồi nhỉ.

    Mỗi đêm, em lại ngồi xem những dòng tin nhắn của anh, những tấm hình có anh và em..

    Em phát hiện, thì ra trước giờ mình chưa từng có một tấm hình chụp riêng nào cả.. nhưng trong mỗi tấm hình tập thể người đứng sau em luôn luôn là anh.

    Em hối hận lắm.. nhưng em không biết mình hối hận khi đã động lòng với anh hay.. hối hận vì không phát hiện ra tình cảm của bản thân sớm hơn.

    Em không biết từ lúc nào, em đã quen với sự hiện diện của anh. Không biết từ lúc nào, em luôn quay đầu tìm kiếm hình bóng của anh như thể.. một thói quen.

    Rồi em sẽ quên được anh thôi phải không? Như thể quên đi thói quen bỏ bữa, thói quen đi trễ, thói quen thức khuya mà em đã từng có.. đúng không?

    Thói quen là một điều gì đó tuy mơ hồ nhưng rất đáng sợ..

    Năm năm sau,

    Sắp 6 giờ sáng rồi. Tôi chạy thục mạng đến ngôi trường cấp ba năm nào. Bác bảo vệ nhìn thấy tôi, không nói gì, chỉ lẳng lặng mở cổng trường cho tôi bước vào. Chắc là bác đã quen rồi, quen với việc mở cổng trường cho tôi vào đúng khung giờ này mỗi buổi sáng. Suốt năm năm nay đều như vậy cả.

    Đi ngang qua dãy hành lang năm nào, tôi nhẹ nhàng bước vào lớp. Vẫn lớp học đó, vẫn tấm bảng đó, tôi tiến đến chỗ ngồi năm đó của mình, lôi từ trong hộc bàn ra một hộp sữa và một cái bánh.

    Tôi mỉm cười, dường như thấy được bóng dáng một chàng trai mỗi sáng đều đến lớp thật sớm để đặt vào hộc bàn tôi hai thứ này.

    Có thể bắt đầu một ngày mới được rồi..

    Cảm ơn anh rất nhiều. Cảm ơn anh đã cho em biết được cảm giác luôn có một người ở đằng sau bảo vệ em, chăm sóc em, cưng chiều em, yêu thương em.

    Cảm ơn vì anh đã cho em một thanh xuân trọn vẹn.

    Tạm biệt anh, hồi ức tươi đẹp nhất của em.

    * * *

    Thanh xuân là gì?

    Chính là tiếc nuối.

    Thanh xuân để lại cho ta cái gì?

    Để lại gì à? Có lẽ.. là những thói quen không thể nào bỏ được.

    Đừng để sự hiện diện của một người trở thành thói quen của bạn, bạn nhé. Bởi lẽ, thói quen đáng sợ lắm..

    End.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười hai 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...