Những câu chuyện của Trần hoài mơ

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Trần Hoài Mơ, 30 Tháng mười một 2018.

  1. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Đứa con hàng xóm

    Tôi tự nhận mình như vậy khi vừa qua tuổi cập kê đã xách nón theo chồng. Mấy mươi năm rồi, ba mẹ đều đã thành người thiên cổ và con bé tôi, mỗi đông về cứ đau đáu một nỗi mồ côi thắt ruột gan.

    Tôi thấy tôi, đứa con hàng xóm cứ xớn xác mỗi khi nghe tiếng ho khan của ba vọng qua hàng rào cúc tần thưa thớt mỗi đếm lại len lén trở dậy, lần mò tìm lọ dầu gió, tất tả soi đèn ra hàng rào dứt ít ngọn cúc tần đem qua để ba đánh cảm. Ba tôi nghiện cái vụ đánh cảm bằng cúc tần lắm, vì ông thấy nó linh nghiệm mỗi khi mắc cảm ho. Tôi thấy tôi, đứa con nhà hàng xóm, nửa đêm lật đật chạy qua khi nghe tiếng ba rên vì đau đớn trong những ngày cuối đời vì vôi hóa kết dính toàn bộ cột sống. Ngồi nhìn ba đau chỉ biết thầm khấn giời cho ba sống thì xin hãy cho khỏi đau, không cho sống thì xin cho được sớm đi cùng tiên tổ để ba khỏi phải chịu nỗi đau đớn này. Tôi thấy lại tôi, hối hả chạy sang khi nghe tiếng gọi của anh chị qua hàng rào cúc tần lúc ba vừa trút hơi thở cuối cùng. Tôi đã biết việc này sẽ đến, tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra, vậy mà trong lúc ấy, tôi lại không tin ba tôi đã lìa xa cõi đời mãi mãi. Tôi chạy lại chỗ ba tôi nằm, sờ vào người ông, vành mắt, vành miệng ông ra, hi vọng tìm lại chút sự sống. Rồi tôi ngồi phịch xuống đất nhìn ba không chớp mắt, nước mắt không hề rơi một giọt. Tôi, đứa con út của ba, cái đứa giống ba từ hình hài đến tính cách, giống ba cả cái tính gia trưởng, bảo thủ, tính nóng giận khó kiểm soát cứ ngồi nhìn ba lom lom cho tới khi cả nhà tụ tập đông đủ và khẳng định là ba đã mất. Ba đã mất, tôi trở thành kẻ mồ côi hoàn toàn vì mẹ tôi đã ra đi trước đó rất lâu rồi.

    Bây giờ, đứa con hàng xóm cứ đông về lại nghe mơ hồ trong gió tiếng ho khan của ba, lại ngồi dậy trong đêm và thèm cái mùi dầu gió lẫn với mùi lá cúc tần thơm mà nồng, nóng rát tâm khảm. Không biết ở nơi xa xôi ấy, có lá cúc tần để ba đánh cảm không ba?
     
    AlissaĐặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười hai 2018
  2. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Cho con

    (Có những kỷ niệm khiến người ta phấn chấn, vui tươi, nhưng có những kỷ niệm khiến con người ta luôn đau quặn ruột gan. Và đây là kỉ niệm của gia đình tôi, kỉ niệm về con trai tôi. Một kỉ niệm mà tôi luôn luôn đau đớn khi nhớ về nó mặc dù tôi đã cứu được con ra khỏi thế giới ảo về hòa nhập với cuộc đời thực hơn hai năm rồi).

    Hôm nay, mẹ chat với hai bạn cùng lớp của con, một thằng ngày trước con khoe là thân thiết. Có lần giận anh, con còn đến phòng nó tá túc ở đó mấy ngày. Cái thằng cùng đàn đúm chơi game với con, cùng tập tọe hút thuốc với con.. Cái thằng mẹ tưởng như là anh em của con ấy. Nó trả lời thẳng thừng là giờ chả có bạn bè gì với con hết cả.

    Tự dưng mẹ thấy lòng nhói đau. Mẹ đau vì con mẹ đã bị bạn bè xa lánh, hắt hủi. Mẹ đau vì con đã có những người bạn không đúng nghĩa để khi mình lỡ bước thì họ sẵn sàng quay lưng. Mẹ đau vì con mẹ đã sống không tốt, hành xử không tốt để giờ bị bạn bè tẩy chay. Còn một thằng, ngày con bỏ đi, nó đã cùng anh con lăn lộn tìm con nhiều ngày.

    Lúc con trở về đã gọi điện, nhắn tin, chat với con, hỏi han động viên con. Giờ vẫn lo lắng cho con, vẫn tìm cách dò hỏi tin tức con cho mẹ. Mẹ thấy thật đáng tiếc khi con đã đánh mất đi người bạn như thế và con thật đáng trách khi phụ tấm lòng yêu thương, tin tưởng con của bố mẹ, của thầy cô, người thân và bạn bè.

    Ai cũng nghĩ, sau những ngày dài đói khát vì trót dại bỏ đi lần trước, con đã biết sợ, con đã thay đổi. Không ai hiểu được trong cái đầu của con chứa đựng những suy nghĩ gì mà con nhẫn tâm, vô tình như vậy.

    Ngày trước, xa mẹ, sống gò bó, khó chịu vì anh không hiểu nên con lao đầu vào game, mẹ đành chấp nhận. Nhưng lần này thì mẹ giận con, mẹ uất hận lắm. Bố mẹ đã tạo hết mọi cơ hội cho con, vẫn cố tin yêu con, động viên con, để con có cơ hội làm lại, để con thay đổi. Vậy mà.. Con đã làm gì vậy? Con có hiểu cái cảm giác bị người thương yêu nhất phản bội nó đau đớn như thế nào không? Tại sao lại có thể phản bội lại niềm tin yêu và tình thương vô bờ bến mà mẹ đã dành cho con chứ? Và bố con nữa, con không hề nghĩ gì cho người bố đã chăm lo, yêu thương con bằng tất cả những gì ông ấy có dù ông ấy không hề đẻ ra con sao?

    Hôm con bỏ ra đi lần thứ hai, ngày 25.6. 2016 (lúc 11 giờ trưa), mẹ đã có một giấc mơ như một điềm báo nhưng mẹ không kịp làm gì vì con đã có chủ định, con đã có sự tính toán.

    Con hẹn mẹ về nhà chơi, mẹ đã vui mừng vô cùng, mẹ đã nghĩ sẽ làm món này, món kia cho con ăn, đã nghĩ mua cho con cái này, cái khác. Mẹ gọi điện cho con, chuông reo mà con không bắt máy, khi mẹ gọi lại thì điện thoại báo: "Thuê bao không liên lạc được" và mẹ đã đoán rằng có cái gì đó bất thường nhưng mẹ cứ cố lừa gạt mẹ là điện thoại của con hết pin thôi. Không ngờ, con đã nhẫn tâm bỏ trốn gia đình, bỏ trốn bố mẹ một lần nữa.

    Bây giờ thì mẹ buông xuôi rồi, mẹ chỉ biết âm thầm đau khổ, gánh cái nỗi bất hạnh do con trai yêu thương của mẹ mang lại mà không dám kêu ca với ai. Bởi vì mọi người đã dặn mẹ phải cảnh giác với con, phải canh chừng con thật chặt. Nhưng mẹ đã không nghe mọi người, mẹ muốn tin con, muốn con có một niềm tin rằng bố mẹ luôn luôn tin yêu, luôn luôn thương con hơn hết thảy để con có cơ hội làm lại. Giờ thì mẹ không biết tìm con ở đâu vì con đã không để lại một manh mối, một dấu vết gì để mẹ có thể tìm được con.

    Thôi thì, mẹ đành ngồi cầu nguyện hàng ngày, cầu mong cho con nhanh chóng tỉnh ngộ mà về với mẹ. Cầu mong con đừng làm gì phạm pháp mà mất cả cuộc đời. Cầu mong con chỉ nghiện game chứ không nghiện thêm một loại chất gây nghiện nào khác nữa. Cầu mong con hãy nghĩ đến tương lai mà sớm hiểu ra, mà thức tỉnh. Con nói rằng, con vẫn muốn học, con phải học để lấy bằng, để đi xin việc vậy thì con hãy mau trở về đi con! Về với bố mẹ, với anh đi con!

    Trần Hoài Mơ
     
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2018
  3. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    GIẶC BÊN NGÔ

    Ngày mới về nhà chồng, chị Hà rất ngại trò chuyện giao tiếp cùng Lan – em gái của chồng. Có lẽ vì Lan sành điệu, hiện đại quá, còn chị Hà vốn là một giáo viên dạy Mầm non, chân chất thôn quê. Cũng có lẽ vì cái câu mặc định muôn đời nay "giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng". Đã nhiều người phụ nữ phải bỏ chồng về nhà đẻ ở, phải sống khốn khổ chỉ vì có những cô em chồng ghê gớm, ác nghiệt. Chị Hà không muốn rơi vào hoàn cảnh đó và chị dè chừng ngay từ ban đầu. Và rồi công việc cuốn mọi người đi, ai cũng bận bịu, về tới nhà là mệt nhoài rồi, cũng chẳng còn tâm sức đâu mà dè chừng, để ý nhau nữa. Nhiều khi, cơm nước cũng vội vàng, đơn giản. Điều này, khiến anh Nghị, chồng chị Hà không hài lòng. Một buổi tối, sau bữa cơm, anh Nghị nói với vợ:

    - Em xin nghỉ làm đi! Ở nhà cơm nước, nội trợ thôi. Kinh tế để anh lo.

    - Em không muốn..

    Chị Hà nghe chồng đề nghị bất ngờ thì cuống lên vẻ lo lắng. Anh Nghị nói giọng kiên quyết:

    - Không muốn cũng phải muốn. Lấy chồng thì phải theo chồng. Chồng bảo phải nghe. Lương em đi làm thấp như vậy, không đủ cho anh đi uống cà phê.

    - Thằng Nghị nói đúng đấy con. Con nghỉ ở nhà phụ mẹ bán quán, có thời gian cơm nước, chăm lo gia đình cho chu đáo. Rồi sau còn con cái nữa chứ! Đi dạy Mầm non như con vừa vất vả, vừa chẳng được bao nhiêu tiền. – Mẹ chồng chị Hà thẽ thọt góp lời.

    Chị Hà rưng rưng nước mắt:

    - Nhưng mà, mẹ ơi! Con muốn đi làm!

    - Không nói nhiều. Sao em không muốn sướng lại muốn khổ thế hả? – Anh Nghị gắt lên.

    Chị Hà òa khóc, toan đứng dậy dọn mâm thì Lan nắm tay chị, kéo ngồi xuống:

    - Chị không phải khóc, ai cũng có việc của mình, có quyền của mình. Không ai được ép buộc nhau làm điều mình không thích.

    Anh Nghị ngỡ ngàng nhìn em gái rồi buông giọng:

    - Cô đấy, chị cô nghỉ ở nhà, cơm nước, phục dịch cô mà cô không thích sao?

    - Em không thích, độc lập, tự do, miếng nào to thì gắp. Anh thấy trước nay em có ỷ lại ai cái gì bao giờ không?

    Quay sang chị Hà, Lan bảo:

    - Chị đừng dại mà bỏ việc. Đi làm không nuôi được ai cũng nuôi được mình, không phải ăn bám ai cả.

    - Cái con này, việc của anh chị, mày cứ xía vào làm gì!

    Nghe mẹ mắng, Lan bật cười thành tiếng:

    - Mẹ nhé! Mẹ bất công với chị ấy đấy, anh Nghị bảo mẹ nghỉ bán hàng bao lâu nay, mẹ đều nói "mẹ làm cho vui, mình làm ra tiền tiêu cho sướng, tội gì ngửa tay xin người khác". Thế mà giờ mẹ lại..

    Mẹ chồng chị Hà ngượng nghịu:

    - Mẹ khác, chị dâu con khác.

    - Mẹ ơi! Ai cũng vậy thôi ạ, sống phải có mục đích, có niềm vui. Phải được sống là mình.

    Anh Nghị bực tức gắt lớn:

    - Cô hay nhỉ? Anh không mượn cô can thiệp vào việc này nhé! Chỉ được cái "nối giáo cho giặc" thôi! Mẹ cũng đừng có mủi lòng mà về phe cô Lan đấy!

    - Ô, cái thằng này, "nói phải củ cải phải nghe". Con Lan nó có nói gì sai đâu nào. Thôi, con Hà cứ đi dạy, từ mai, rảnh việc hàng họ mẹ phụ giúp việc nhà một tay là ổn chứ gì!

    Khi nghe mẹ nói quả quyết như vậy, anh Nghị ớ người ra vì bất ngờ, còn Lan thì sung sướng vỗ tay:

    - Hoan hô mẹ! Mẹ đúng là Number One!

    Rồi quay sang chị Hà, Lan ríu rít:

    - Ô, sao chị vẫn còn khóc? Vui quá hả? Hi hi..

    Chị Hà nắm chặt tay cô em chồng xúc động nói qua hai hàng nước mắt:

    - Con cảm ơn mẹ! Cảm ơn em! Chồng ơi, em sẽ cố gắng làm tốt cả việc trường và việc nhà mà!

    Anh Nghị lắc lắc đầu cười, bảo:

    - "Ba đánh một không chột cũng què", nhà có ba người phụ nữ về hết một phe thì tôi phải nghe theo thôi chứ biết làm sao bây giờ? Thật là đáng sợ!

    Cả nhà ai bật cười vui vẻ. Chị Hà nhìn Lan âu yếm, thầm nghĩ: Ai bảo "giặc bên Ngô" đáng sợ nào? Nhờ có "bà cô" này mà chị đã hiểu được hạnh phúc trọn vẹn là như thế nào?

    Trần Hoài Mơ
     
    Mạnh ThăngTố Văn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2018
  4. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Mẹ chồng chị Nga

    Chị Nga vốn là người hiền lành, thật thà, trước nay chồng bảo sao nghe vậy, giờ biết tin anh Hoàng, chồng chị có bồ nhí, chị chỉ biết âm thầm khóc, lòng chị rồi như tơ vò. Chị không dám làm ầm lên vì chị luôn nhớ lời mẹ dặn:

    - Đừng có hơi tí sồn sồn lên làm mất thể diện của chồng. "Xấu chàng thì hổ ai?"

    Chị dùng mọi lời khuyên giải anh, đem cả con ra mong anh tỉnh ngộ. Nhưng, đàn ông thường vậy, khi đang "say nắng" thì khó lòng chữa trị. Anh Hoàng để ngoài tai mọi lời vợ nói, mối quan hệ mới này đang khiến anh cảm thấy mình tràn trề sinh lực, khiến anh thấy mình thêm phong độ và trẻ trung, thấy mình đúng đậm chất đàn ông. Vợ không biết thì còn lén lén, lút lút, chứ vợ đã biết rồi thì còn làm gì phải giấu nữa.

    Rồi một hôm, anh hẹn tình nhân đến nhà chơi với danh nghĩa khách hàng, nhưng đã sơ xuất để thằng cu Minh, con trai lớn của anh chị nhìn thấy cử chỉ tình tứ anh dành cho người phụ nữ kia. Nó chạy đi tìm ông bà nội với hai hàng nước mắt và một nỗi thất vọng to lớn về người bố mà nó hết mực kính yêu. Mẹ chồng chị trước nay luôn coi cháu là nhất. Nghe thằng cháu đích tôn kể lại thì cuống cả lên. Nhưng bà là người hiểu biết và cư xử rất khôn ngoan nên bảo cháu cứ ở chơi với ông bà. Mọi việc để bà lo. Rồi bà sang nhà con trai chơi với vẻ mặt hết sức vui vẻ như chưa hề biết chuyện gì. Bà vồn vã bắt chuyện, hỏi han, nào là hai anh chị quen nhau bao lâu rồi? Nào là bà rất thích cô con dâu nhanh nhẹn, vui vẻ chứ con dâu hiện tại của bà nó lành quá, cứ gọi dạ, bảo vâng bà cũng chán. Nào là nếu bà mà có một cô con dâu như thế này thì vui biết bao! Anh Hoàng và cô gái trẻ rất mừng khi thấy mẹ thân thiện, cởi mở liền kể bà nghe tất cả về mối quan hệ của họ. Nghe xong, mẹ chồng chị mới nghiêm mặt lại mà bảo cô gái:

    - Cô còn trẻ, lại nhanh nhẹn, xinh xắn thế, bám cái thằng một vợ hai con làm gì cho khổ? Nó lừa cô đấy, vợ nó ngoan hiền, chăm chỉ, chịu khó, hai thằng con nó ngoan ngoãn, học giỏi. Cô có các vàng nó cũng không dám bỏ vợ con đâu. Cô đừng có hi vọng gì.

    Rồi bà quay sang con trai nhấn mạnh:

    - Bố mẹ chỉ có con Nga là con dâu, thằng Minh, thằng Đức là cháu nội thôi. Con mà làm tổn thương chúng nó là mẹ không tha cho con đâu. Con cứ liệu mà lo đi!

    Anh Hoàng ngẩn người ra ú ớ không thành lời, cô gái nọ mặt tái nhợt, vội nói lời xin lỗi và ra về.

    Chiều hôm ấy, đi làm về đến nhà, vừa bước chân vào cửa, chị Nga đã sững sờ khi nghe tiếng mẹ chồng:

    - Anh còn coi tôi là mẹ cơ à? Không phải xin lỗi tôi làm gì. Hãy xin lỗi chị ấy xem chị ấy có chấp nhận không?

    Anh Hoàng cuống quýt xin lỗi vợ và chị Nga òa khóc như chưa bao giờ được khóc. Bao uất ức bị kìm nén lâu nay được dịp tuôn trào theo những dòng nước mắt. Mẹ chồng chị ôm lấy chị rồi trách:

    - Dại lắm con ạ, có gì phải nói với mẹ chứ! Không phải thằng cháu Minh nó cho mẹ biết thì đến tan vỡ gia đình thôi! Rồi thì khổ thân tụi nhỏ con ạ!

    Chị Nga ôm chặt lấy mẹ chồng, lòng tràn ngập sự biết ơn sâu sắc.

    Trần Hoài Mơ
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2018
  5. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Chuyện của Na

    Cuối năm nào, bà Ruộng - mẹ chồng Na cũng bắt cô và đứa em dâu lễ mễ đem bao nhiêu sính lễ đến nhà ông thầy bói ở làng bên. Rồi thì bày biện, cúng vái xì xụp, rồi thì rút thẻ xin quẻ.. Na vốn chỉ là một viên chức nhỏ nhưng cô cũng là người tương đối hiểu chuyện. Nhưng vì lấy chồng đã ba năm mà chưa sinh được mụn con nào, trong khi đứa em dâu về nhà chồng trước cô hai năm thì đã có hai thằng cu kháu khỉnh nên cô không dám lên tiếng chuyện nhà chồng. Bố mẹ chồng bảo sao, dù phải hay trái cô đều phải răm rắp nghe theo. Lần nào tới, ngồi nghe ông thầy đọc bài cúng lẫn lộn họ tên mọi người trong gia đình cô, khi thì đọc tên chồng cô và tên vợ lại là đứa em dâu, đọc tên cô thì chồng là tên em trai của chồng mà cô cứ phải bấm bụng không dám cười. Nhất là những khi như vậy, mẹ chồng cô lại xuýt xoa: "A Di Đà Phật" và sửa sai cho ông thầy và ông ta lại "à" lên rồi đọc lại, rồi lại nhầm, lại đọc lại.. thì cô chỉ muốn phá lên cười. Rồi nữa, năm nào ông ấy cũng phán như thánh là sang năm cô sẽ có con bồng, bà sẽ có cháu bế mà rồi đến giờ Na vẫn dài cổ ra chờ đợi.

    Năm nay cũng không ngoại lệ, mồng một tháng chạp, ba mẹ con Na lại cùng nhau tới nhà thầy. Sau khi lễ lạt, ngồi chuyện trò, mẹ chồng cô nhắc đến thằng cháu họ, bà bảo:

    - Thầy còn nhớ thằng Nam, bữa con đưa tới làm lễ xin ngày cưới cho nó không ạ?

    Ông thầy gật gù, bảo:

    - Thầy nhớ chứ sao không? Ai đến nhà thầy chỉ một lần là thầy nhớ ngay.

    - Ấy, mới cưới vợ được một tháng mà nó bị tai nạn xe máy suýt chết thầy ạ! – Bà Ruộng thẽ thọt kể.

    Ông thầy cầm chén trà nóng lên tợp một ngụm lớn rồi nói:

    - Tai nạn thế còn là nhẹ đấy! Làm gì cũng phải biết trước, biết sau chứ! Thầy giúp cho chọn được ngày đẹp cưới vợ mà cấm có đến hậu tạ thầy.

    - Ấy chết, thế cháu nó chưa đến cửa thầy lễ tạ ạ? Sơ suất quá đi mất!

    Nghe mẹ chồng xuýt xoa, Na thấy nhão hết cả ruột, nhưng cô chợt rùng mình ghê sợ khi nghe ông thầy nói ráo hoảnh:

    - Chúng nó ngu, thầy thì cần gì vài trăm bạc của chúng nó nhưng đã vào cửa thầy là phải biết xử cho đẹp. Đấy, năm ngoái có gia đình nhà ở làng X, xã Y, đến nhờ thầy giúp giải cho cái vận đen đủi trong làm ăn. Thầy giúp cho xong là nó quay mặt đi luôn, rồi một hôm cả nhà ba người đèo nhau xe máy đi ăn cỗ đâm vào cột mốc chết ráo cả đấy! Đã đến với thầy thì phải thành tâm. Đừng có mà đùa!

    Khi về, bà Ruộng có vẻ ngẫm nghĩ ghê lắm, chiều đến, khi hai mẹ con nấu ăn, bà bỗng hỏi:

    - Con thấy ông thầy P xem có đúng không?

    Na ngập ngừng, liếc mắt dò ý mẹ chồng rồi nhỏ nhẹ nói:

    - Con cũng không biết nữa vì khi làm lễ ông ấy cứ đọc tên mọi người trong nhà sai hết cả mẹ ạ. Với lại.. Con nói mẹ đừng giận con, với con, năm nào ông ấy cũng nói sẽ có con mà chẳng thấy gì nên con không tin mẹ ạ!

    - Mẹ thì mẹ nghĩ, thần thánh đôi khi cũng nhầm lẫn, có khi ông ấy soi lộn tí cũng không sao. Nhưng..

    Bà Ruộng ngập ngừng:

    - Mẹ thiết nghĩ, làm thầy, làm thợ gì cũng phải có đức, nhất là thầy bói, thầy cúng làm việc cho thánh thần càng phải có đức. Thế mà hôm nay, nghe ông ấy nói chuyện mẹ thấy hãi quá con ạ!

    Na mừng rỡ:

    - Mẹ có nói ra con mới dám bày tỏ, chứ lúc nghe ông ấy nói chuyện cả gia đình nhà nọ vì không lễ tạ ông ấy mà bị tai nạn chết cả nhà con bủn rủn hết cả người. Con nghe ông ấy kể mà thấy ông ấy ác quá!

    - Ừ, mẹ cũng thấy như vậy. Có khi từ nay, mẹ con mình không đến làm lễ ở chỗ ông ấy nữa con nhỉ? – Bà Ruộng ngại ngần nói.

    Na cười vui:

    - Theo con, mẹ con mình nên đến chùa làng lễ Phật xin an vui cho cả gia đình và họ hàng, làng xã mỗi khi tết đến xuân về là hơn cả mẹ ạ!

    Thấy mẹ chồng gật đầu đồng tình, Na thấy mừng hơn bao giờ hết. Cô chợt thấy một niềm tin yêu trào dâng trong lòng, Na khe khẽ cất tiếng hát: "Xuân, xuân ơi, xuân đã về.."

    Trần Hoài Mơ
     
    Phoenixfire thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2018
  6. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Ăn mặn để sinh con trai

    - Ăn mặn khiếp vậy cậu? Canh này, anh ăn đã thấy chát lưỡi rồi mà.

    Anh Hân lên tiếng khi thấy anh Thái, em trai của vợ, với tay lấy lọ bột canh và cho thêm vào bát canh vừa múc từ bát lớn trên bàn. Anh Thái nhìn anh rể cười hì hì:

    - Chịu khó ăn mặn tí anh ạ! Vợ em nó đang canh chừng..

    - Sao lại canh chừng cả cái việc ăn canh? Người ta đang tránh ăn mặn để khỏi bị hại thận, hại tim mạch, huyết áp.. Vợ cậu có vấn đề gì à? – Anh Hân nhướng mắt lên ngạc nhiên và nói lớn.

    Chị Lan, vợ anh bật cười:

    - Vấn đề gì là vấn đề gì? Anh đúng là không biết gì hết. Cậu mợ ấy đang canh chừng để thực hiện kế hoạch đẻ con trai đấy!

    Anh Hân tròn mắt, cứ luôn miệng "thế a? Thế a?" khi nghe vợ và cậu em thi nhau kể cái chiến dịch "săn tìm" con trai từ trong trứng. Sau cùng anh Thái bảo:

    - Bạn bè bọn em chúng đều kiếm được con trai nhờ những cách này đấy anh ạ! Chính vì vậy mà bọn em phải canh chừng, phải phục bằng được. Chứ không như anh chị, cứ để tự nhiên nên mới sinh ra hai "con vịt giời".

    Anh Hân nghe anh Thái nói đến câu này thì cười ha hả:

    - Cậu ở thời nào rồi mà còn lạc hậu như vậy? Từ xưa xửa xừa xưa, các cụ ta đã có câu:

    "Trai mà chi, gái mà chi

    Sinh ra có nghĩa, có nghì thì hơn."

    Anh Thái lắc lắc đầu:

    - Anh không sinh được con trai nên anh cứ tự an ủi mình thế chứ!

    - Cậu đúng là vô duyên, đến anh rể mình mà cậu cũng nói giọng đó hả? – Chị Lan lườm em trai và cao giọng mắng vẻ không hài lòng.

    Anh Hân cứ cười như không, rồi ôn tồn bảo:

    - Thế anh hỏi cậu nhé! Từ ngày chị cậu sinh cho anh hai nàng công chúa, anh có bao giờ than phiền, kêu ca hay chán nản gì không?

    Anh Thái gãi đầu, cười trừ:

    - Thì không có, nhưng mà..

    - Nhưng nhị gì? Cậu thấy hai cháu gái của cậu thế nào? Xinh đẹp, ngoan ngoãn, học giỏi, biết thương yêu, giúp đỡ bố mẹ. Chẳng bao giờ để bố mẹ phải lo nghĩ, buồn phiền gì cả. Vậy tại sao anh phải tự an ủi mình chứ?

    Nghe chồng nói, chị Lan hởi dạ, cười lớn rồi quay sang háy cậu em:

    - Cậu chỉ cần làm sao có được cái "mầm gừng" thôi nhỉ? Chả nghĩ sẽ nuôi dạy như nào đâu nhỉ? Cứ giai là được, nghiện hút không sao! Trộm cướp chả vấn đề gì! Vác gậy phang bố mẹ cũng vui vẻ nhỉ?

    - Khiếp, chị nói gì mà kinh! Trù ẻo cháu bác vừa thôi chứ! – Anh Thái cau có, cằn nhằn.

    Anh Hân xua xua tay:

    - Thôi, thôi, nói như chị Lan cũng hơi quá! Nhưng anh bảo thật, cậu mợ đừng có trọng nam quá rồi khổ đấy! Trước tiên là hành xác, mang bệnh vào người. Việc bỏ thuốc lá, hạn chế bia rượu thì anh ủng hộ. Nhưng cái việc phải ăn mặn hơn người đến ba tháng, mười ngày thì anh thấy chả có cơ sở khoa học gì cả. Không khéo con trai đâu không thấy lại bị đủ các bệnh nan y đấy nhé!

    - Anh Hân nói đúng đấy cậu ạ! Vợ chồng cậu muốn sinh con theo ý muốn thì phải vào bệnh viện nghe bác sĩ tư vấn chứ cứ nghe chuyện qua vách thế này là không ổn đâu.

    Nghe anh rể phân tích lại được chị gái góp ý nhẹ nhàng, anh Thái vui vẻ hẳn lên:

    - Vâng, em sẽ về thuyết phục vợ, chứ em cũng kinh việc ăn quá mặn lắm rồi ấy ạ! Mới thực hiện mấy hôm mà em thấy mệt quá!

    Trần Hoài Mơ
     
    Phoenixfire thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2018
  7. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Quà tặng vợ

    Anh Mai vừa dựng xe, bước vào một cửa shop quần áo thời trang để mua cho mình một cái clavat thì thấy anh Tùng, một người bạn cùng cơ quan đang ngắm một bộ váy áo công sở rất đẹp. Anh Mai hồ hởi bắt tay bạn rồi hỏi:

    - Ông mua gì? Đã xong việc rồi à?

    Anh Tùng cười, bảo:

    - Cũng cố cho xong việc đúng giờ để về, hôm nay sinh nhật vợ.

    - Kinh nhể! Bận bù đầu mà còn nhớ sinh nhật vợ cơ à? Tôi là tôi nể ông luôn đấy nhé!

    Nghe anh Mai nói vậy, anh Tùng từ tốn nói:

    - Cũng chỉ là có tí quà mừng vợ cho vợ vui thôi mà ông!

    Anh Mai lắc lắc đầu vẻ không đồng tình:

    - Ông nịnh vợ vừa thôi kẻo rồi không ngóc đầu lên được đâu đấy nhé! Mấy bà ấy là kinh lắm, được nước là leo lên cổ chồng ngồi ngay tắp lự cho mà xem!

    Anh Tùng bật cười thành tiếng, hỏi anh Mai:

    - Ông nghĩ như thế là nịnh vợ à? Thế ông không bao giờ mua quà tặng vợ sao?

    - Mua làm gì? Làm sao phải mua? Bà ấy là "thủ quỹ gia đình", thích gì thì tự mua. Mình mua có khi không ưng ý rồi lại cằn nhằn, rách việc! – Anh Mai hùng hồn nói – Tôi cũng vậy, chả phiền vợ làm gì!

    Anh Tùng ngạc nhiên ra mặt:

    - Ông không nói đùa chứ?

    - Ai đùa ông làm gì? – Chợt anh Nam hạ giọng - Nói thật là có một lần vào ngày mồng tám tháng ba, thấy thiên hạ mua hoa rầm rầm tặng vợ, tặng người yêu, tôi cũng đua đòi mua một bó mang về nhà. Vừa giơ bó hoa ra thì.. ông biết vợ tôi bảo gì không?

    Nghe anh Nam đang kể bỗng quay ra hỏi thì anh Tùng ngơ ngác:

    - Tôi biết làm sao được? Thế vợ ông bảo gì?

    - Bà ấy gầm lên: "Ối giời ơi, thế này thì mai bão to rồi! Mất toi trăm nghìn của tôi rồi. Mai ăn cơm rau ngồi mà ngắm hoa nhé!"

    Nhìn anh Mai nhăn nhó vẻ thảm hại, anh Tùng gãi gãi đầu:

    - Kể ra thì.. Nhưng chắc là ông chưa hiểu được tâm lí vợ thôi. Tính vợ ông cần kiệm vậy thì nên mua những món quà thiết thực có thể sử dụng được trong gia đình ấy ông ạ!

    - Bị bà ấy giội cho gáo nước lạnh, thế là từ ấy tôi "tạnh" luôn chuyện tặng hoa, tặng quà vợ. Riết rồi thành quen thôi ông ạ!

    Nghe anh Nam bộc bạch, anh Tùng nhẹ nhàng bảo:

    - Thật ra thì không tặng hoa, tặng quà nhau cũng chẳng sao ông ạ! Tuy nhiên, cuộc đời ngắn lắm, nếu làm gì để những người thân yêu của mình thêm được một ngày vui trong cuộc sống vốn dĩ đầy khó khăn, mệt mỏi vì mưu sinh thì ta nên làm. Tôi chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

    Anh Mai như ngộ ra điều gì, anh nắm tay anh Tùng lắc lắc:

    - Cảm ơn ông nhé! Tôi đã hiểu ra rồi!

    Trần Hoài Mơ
     
    Phoenixfire thích bài này.
    Last edited by a moderator: 25 Tháng mười hai 2018
  8. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Giá đừng "trọng nam khinh nữ"

    Chị Hạ ôm con gái nhỏ trong tay mà nước mắt chảy dài. Mọi người có con ở cùng phòng bệnh với bé Sim ngỡ chị vì lo lắng cho con mà khóc. Không ai biết rằng những giọt nước mắt của chị Hạ là những giọt nước mắt ân hận. Sự ân hận này sẽ theo chị đến mãi mãi về sau.

    Ngày chị Hạ mang thai bé Sim, chị háo hức chờ đợi, mong ngóng đến ngày xác định giới tính của con. Chị tràn trề hi vọng nó là một bé trai vì anh chị đã tính toán rất kĩ, đã kiêng khem đủ điều theo cách chỉ dạy từ cổ chí kim. Anh chị là viên chức nhà nước, anh lại là Đảng viên, là lãnh đạo một cơ quan nhà nước nên chỉ thế sinh hai con theo đúng chế độ. Bé Na đã là gái, thì con gái đầu lòng là quá tốt rồi nhưng lần này thì chị nhất định phải sinh con trai. Chị muốn nhà có nếp có tẻ, chị muốn gia đình êm ấm, hạnh phúc. Muốn được tự hào với dòng tộc nhà chồng rằng chị biết đẻ, rằng chị đã sinh được thằng con giai để nối dõi tông đường, một ông trưởng họ tương lai. Khi thai được hơn ba tháng, chị Hạ đi siêu âm, sau khi tìm mọi cách nói khó với bác sĩ thì chị cũng biết được giới tính của con. Chị bật khóc nức nở khi nghe bác sĩ bảo: "Thai khỏe, giống mẹ đấy! Sau này đảm đang phải biết!" Ra khỏi phòng khám mà chị như người mất hồn. Thế là mọi hi vọng đã vỡ tan cả. Mặc cho chồng động viên an ủi, mặc cho mẹ chồng ngâm nga:

    "Trai mà chi, gái mà chi?

    Sống sao có nghĩa, có nghì thì hơn."

    Chị Hạ vẫn cồn cào một nỗi, rằng thì mọi người nói cho hay thôi chứ mẹ chồng cũng vậy và chồng cũng thế, ai ai cũng mong chờ một thằng cu. Giờ chị sinh con gái là chị thất bại rồi, rồi đây mẹ chồng sẽ ghét chị, nội tộc sẽ khinh chị. Rồi anh cũng sẽ kiếm con trai bên ngoài lúc nào ai biết được. Và chị nằng nặc đòi phá thai, nhưng gia đình nhà chồng chị theo đạo phật nên mọi người nhất quyết không cho và mẹ chồng chị nói:

    - Nếu con cố tình làm chuyện thất đức ấy thì tốt nhất hãy li dị chồng trước đi vì gia đình ta sẽ không chấp nhận một đứa con dâu độc ác như vậy.

    Giá như chị Hạ hiểu ra, giá như chị quan tâm, chăm sóc bé Sim từ trong bụng mẹ như bé Na thì mọi sự sẽ tốt biết mấy. Đằng này chị chán nản, u uất, chị buông xuôi, mặc kệ. Chị thấy như con bé phải gánh chịu cái lỗi không phải là con trai. Chị từ chối mọi sự chăm sóc của chồng và mọi người trong gia đình. Chị nghĩ là mình không xứng đáng. Mọi người động viên, an ủi chị không được, lâu dần cũng nản.

    Rồi cũng đến ngày chị Hạ lâm bồn, nhìn đứa cháu gái bị suy dinh dưỡng từ trong bào thai bé tẹo teo chỉ rặt xương với da. Mẹ chồng chị thở dài, nói:

    - Nó cũng là con con đấy! Cũng mang nặng, đẻ đau..

    Chồng chị ngoảnh mặt đi, đôi vai anh trĩu xuống, rung lên. Lúc này, chị Hạ mới thấy mình sai ở đâu đó và thấy đau thắt trong ngực. Nhưng mọi sự không chỉ dừng lại ở đó. Bé Sim ốm đau quặt quẹo, đôi ba hôm lại vào viện. Mỗi khi nhìn con, chị Hạ chỉ còn biết khóc. Tất cả là tại chị. Lỗi do chị mà ra cả. Nếu chị không quá "trọng nam khinh nữ" thì con chị không phải gánh chịu những thiệt thòi về sức khỏe như thế này. Chị Hạ vừa chăm con vừa thì thầm: "Con gái yêu ơi! Mẹ xin lỗi!"

    Trần Hoài Mơ
     
    Admin, shashaMạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...