Bách Hợp Lớp Trưởng! Tớ Yêu Cậu I - Aki Re

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Aki Re, 10 Tháng bảy 2018.

?

Bạn muốn truyện HE hay SE?

  1. HE

    8 phiếu
    50.0%
  2. SE

    8 phiếu
    50.0%
  1. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 20: Trộm gà không được còn mất nắm gạo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hi Giang Mộc từ sau lưng vỗ nhẹ lưng tôi một cái.

    - Mới sáng sớm đã ngủ là không được đâu nhé? Ngủ nhiều sẽ béo như lợn đấy.

    - Béo như lợn? Cậu xem, tôi suốt ngày ngủ đã béo như lợn chưa mà nói. - Tôi cáu kỉnh đáp.

    Thật sự tôi không bao giờ béo được. Có thể nói là loại người ăn cả thế giới vẫn không béo. Đã như vậy rồi tôi còn ít ăn, nhiều khi lười làm, bỏ bữa luôn. Đó chính là nguyên nhân tôi bị lớp trưởng ca suốt ngày.

    - Thế à? Chắc tớ nhìn nhầm. Nếu vậy, cậu ngủ nhiều quá sẽ gầy như xác chết đấy.

    Hi Giang Mộc vừa nói vừa cười hì hì. Mặt biểu lộ, câu nói của mình không hề chứa bất kì ác ý nào. Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, tôi thật sự không tin cô ta chỉ đơn giản như vậy.

    Tôi nhìn chằm chằm mặt Hi Giang Mộc, nghiêm túc nói:

    - Hi Giang Mộc, cậu đang có ý định gì vậy?

    Nghe câu hỏi của tôi xong, Hi Giang Mộc tỏ vẻ ngạc nhiên:

    - Ngay từ đầu tớ đã nói rồi mà. Cậu, tớ và lớp trưởng đã thống nhất về chuyện này. Chắc cậu không cần tớ nói lại đâu nhỉ?

    - Cậu đừng giả nai với tôi. Ý tôi muốn nói, tại sao cậu lại tổ chức ra cái kế hoạch này. - Tôi tức giận hét to.

    Tiếng nói to vang vọng khắp lớp lôi kéo sự chú ý của mọi người. Tất cả đều dừng lại công việc dang dở đang làm, chăm chú nhìn vào hai người đang cãi cọ giữa lớp.

    Tuệ Trang Hi vừa mở cửa bước vào lớp đã nhìn thấy không khí căng thẳng ngưng đọng toàn bộ lớp học. Mà nguyên nhân là do tôi với Hi Giang Mộc gây nên.

    Cô ta vội vàng lại gần, nhìn hai đứa với cặp mắt lo lắng:

    - Có chuyện gì xảy ra với hai cậu vậy? Mới sáng sớm đã cãi cọ rồi.

    Giang Hi Mộc lắc đầu nói:

    - Không có chuyện gì đâu. Hắc Thu Phù, cậu ấy hôm trước không nghe rõ nên muốn hỏi lại kế hoạch thôi.

    - Thế à, vậy mà mình cứ tưởng hai cậu đang cãi nhau cơ. - Nói đến đây Tuệ Trang Hi nhìn tôi. - Lần sau nếu có hỏi thì cậu nói nhỏ thôi nhé. Mọi người đang làm chuyện bí mật mà.

    Tôi đứng bên cạnh nghe hai đứa trò chuyện không hề liên quan đến vấn đề tôi đang nói. Cảm thấy mình dường như đang bị Hi Giang Mộc dắt mũi, tôi bất bình lên tiếng:

    - Tôi..

    Lời nói chưa kịp nói ra hết, Hi Giang Mộc đánh gãy ngay lập tức:

    - Đúng vậy, chuyện này cực kì bí mật không được nói cho ai biết. Nếu không kế hoạch sẽ đổ bể, những người tham gia sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Ngay cả lớp trưởng cũng vậy. Cậu thấy tớ có nói đúng không? Hắc.. Thu.. Phù.

    Câu nói cuối kéo dài giọng ra như đang muốn nhắc nhở tôi cái gì đó. Nghe đến hai từ "lớp trưởng" tôi bỗng sực nhớ ra, suýt nữa tôi đã tiết lộ hết bí mật.

    Nếu mọi chuyện vỡ lở, không chỉ có tôi bị chịu toàn bộ trách nhiệm, mà ngay cả cô ấy cũng vậy.

    Sắp đến sinh nhật rồi, mọi chuyện vẫn chưa đâu với đâu, nó như một mớ chỉ rối, tháo được nút thắt này lại có một nút thắt nữa xuất hiện. Nếu tôi không đủ kiên nhẫn giải quyết chuyện này ổn thỏa, dùng kéo cắt đứt mọi nút thắt cho xong chuyện. Như vậy mọi thứ sẽ bị phá hủy chỉ trong một nốt nhạc.

    Tôi thật sự không hề muốn chuyện này dẫn đến kết cục đau thương cho cả hai bọn tôi, nhất là đối với cô ấy.

    Hít một ngụm không khí, tĩnh tâm lại, tôi nói:

    - Đúng vậy!

    Nhận thấy mọi việc không nghiêm trọng như mọi người tưởng, cả lớp lại tiếp tục công việc của mình.

    "Kẹt" - Tiếng cửa lớp kêu lên.

    Bạch Yết Uyên bây giờ mới tới, không hề biết chuyện vừa xảy ra, nhìn cả lớp một lượt rồi ngồi vào chỗ của mình.

    Sắc mặt cô ấy khác trước rất nhiều. Dường như tâm trạng bất an hôm qua đã nhanh chóng tiêu tan.

    - Trên mặt tớ có gì sao mà cậu nhìn chằm chằm thế. - Bạch Yết Uyên thấy tôi nhìn cậu khá lâu, lên tiếng thắc mắc hỏi.

    Bị phát hiện, tôi vội cụp mắt xuống:

    - Cậu khỏe chưa?

    Tôi lo lắng, ngập ngừng hỏi, cặp mắt lấm lét liếc nhìn.

    Cảm thấy hành động này chả giống mình thường ngày. Tôi vội chửi thầm: "Thật là, tại sao mình phải vụng trộm nhìn như đang làm việc gì có lỗi như thế chứ."

    Tôi ngẩng cao đầu, nhìn cô ấy. Mắt đối mắt đúng lúc lớp trưởng mỉm cười nói:

    - Tớ khỏe rồi, cậu không cần lo đâu. Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ như vậy.

    Nhìn thấy nụ cười đó, mặt tôi đỏ bừng. Thật là, mới nhìn có tí đã đỏ mặt. Đúng là không nên nhìn quá nhiều.

    Sau một tuần quay lén, cả lớp bắt đầu thất vọng, uể oải chán chường. Tên trộm thì không thấy đâu, ngược lại mọi người còn bị cô mắng té tát.

    Lúc mang máy quay xuống, cả lớp ai cũng háo hức mong chờ xem khuôn mặt kẻ trộm đồ. Nhưng nhìn mãi vẫn chả thấy xuất hiện, đúng lúc đấy cô vào, tịch thu máy quay ngay lập tức. Kinh dị nhất, khi cô Quỳnh vừa mắng vừa xem thì phát hiện trong giờ kiểm tra có mấy đứa quay cóp. Mấy giờ nguy hiểm này thì phải tắt ngay, đằng này lại quay hết vào. Rút cục, mấy đứa quay cóp phải lên văn phòng uống nước chè cùng cô.

    Đúng là "Trộm gà không được còn mất nắm gạo."
     
    HanyCá Đẹp Trai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng chín 2018
  2. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 21: Học sinh mới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liếc bài tập về nhà một lượt, ngáp một cái, tôi uể oái ngán ngẩm, lười biếng ném quyển bài tập lên bàn. Nghĩ nghĩ thế nào tôi lục lọi ngăn bàn bên dưới. Tay tìm kiếm một hồi, tôi sợ hãi, tốc độ ném đồ từ trong ngăn bàn ra ngoài cũng nhanh hơn. Rút cục lôi hết đồ ra cũng không tìm thấy. Chán chường nhắm mắt một lúc, như nghĩ ra được cái gì, tôi đập đầu xuống bàn mấy cái, ảo não không nói nên lời.

    "Đi chơi đúng là có hại thật." - Tôi buồn rầu, thở dài nghĩ.

    * * *

    Sáng hôm sau, tôi cùng Bạch Yết Uyên như cũ cùng nhau đi đến trường. Vừa đến nơi đã thấy ở khu giáo viên trật kín người. Ầm ĩ, náo loạn hết cả lên khiến người nào đó đang đứng bên cạnh hai bọn tôi từ lúc nào bực mình tiến lại chỗ đám đông. Cô hiệu trưởng bước đi rất nhanh, đôi giầy cao gót cũng vì thế nện cộp cộp trên sân trường tạo nên tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người. Dù vậy cũng không bằng tiếng huyên náo kia.

    - Mấy người đang ở đây làm gì thế hả? Tôi nói cho các cô các cậu biết, đây không phải cái chợ để đến đây náo loạn muốn làm gì thì làm. Ai còn nán lại ở đây trong vòng 10s lập tức chuẩn bị nhận giấy đình chỉ học đi.

    Cô hiệu trưởng hét to, mắt trợn tròn nhìn từng người, khuôn mặt ngoài năm mươi nhưng vẫn cố gắng níu kéo lại nhan sắc bằng cách phẫu thuật thẩm mĩ vào tuần trước, nhưng vì đang trong thời gian chờ thích ứng nên khuôn mặt đã dị thường nay càng thêm phần đáng sợ hơn khiến người người nhìn thấy đều phải tránh xa.

    Sau khi cô nói xong, đám đông ngay tức khắc chạy toán loạn cách xa cô ngay lập tức. Theo tôi nghĩ bọn họ chạy chắc không phải vì hình phạt cô nói mà là do khuôn mặt kinh dị của cô thì đúng hơn.

    Xa xa tôi bỗng nhìn thấy Ngọc Bích Dương hai tay đang cầm dép chạy thục mạng về phía bọn tôi. Vừa lại gần cô ta thở hồng hộc, tay ném dẹp xuống đất, ngồi bệt ngay trên cạnh bồn hoa, thật không hề ra dáng con gái một tí nào.

    Bạch Yết Uyên nhìn thấy vậy liền lấy chai nước bên cạnh cặp đưa cho Ngọc Bích Dương. Cảm ơn một tiếng, cô ta tu ừng ực như đã mấy năm chưa uống nước. Tôi bây giờ cảm thấy hơi khâm phục Mạc Hồng Thy. Thật không thể hiểu tại sao cô ta lại có thể chịu đựng, làm bạn với con hâm này hơn chục năm liền.

    Uống non nửa chai nước, Ngọc Bích Dương mệt nhọc nói:

    - Cô hiệu trưởng càng ngày càng đáng sợ thiệt. Bao nhiêu năm bền vững với chức vụ này chắc cô sắp đến ngưỡng cửa thành tinh rồi.

    Bạch Yết Uyên cười nhẹ một tiếng, hỏi:

    - Bích Dương, có chuyện gì mà mọi người tập trung đông vậy.

    Vừa nghe thấy lời này, hai mắt Ngọc Bích Dương sáng rực, ngồi dậy, hai tay vỗ vai tôi cùng lớp trưởng, ánh mắt xa xăm nhìn khu giáo viên, nhẹ nhàng nói:

    - Có học sinh mới vừa chuyển đến trường mình.

    - Học sinh mới thì có gì hay ho đâu cơ chứ. - Tôi nhìn bàn tay đang để trên vai mình, trong giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu.

    Thấy vẻ mặt của tôi, Ngọc Bích Dương nở một nụ cười ranh ma.

    - Đợi tí nữa sẽ biết. Chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên lắm.

    Nói xong, Ngọc Bích Dương chạy ngay lên lớp loan tin cho mọi người.

    * * *

    - Tớ tên Hi Minh Du, mong mọi người giúp đỡ.

    Đứng trước lớp là bạn học sinh đã khiến mọi người xúm xít vào xem làm cô hiệu trưởng nổi điên, bây giờ cậu ta đã thành học sinh chuyển trường của lớp tôi.

    Tên này có dáng người cao 1m8, cái mũi cao cùng mái tóc xoăn hơi nâu càng nổi bật lên vẻ đẹp trời ban của cậu ta. Nhìn là biết ngay con lai, bởi dù mang dáng vẻ của người ngoại quốc nhưng đôi mắt của Hi Minh Du vẫn là một màu nâu đen thuần như mọi người.

    Vừa vào lớp, với ngoại hình ném giữa biển người vẫn nổi bật này đã chiếm được hoàn toàn sự chú ý của các bạn trong lớp. Hâm mộ, si mê.. ngay cả ghen tị cũng có. Tất nhiên bọn con trai sẽ ngạc nhiên và ghen tị. Còn 99, 9% bọn con gái sẽ nhìn với ánh mắt hâm mộ.

    - Nè nè, ngạc nhiên chưa Hắc Thu Phù. Cậu thấy chưa, trai đẹp ngoại quốc hẳn hoi nhé. Thế nào, thế nào, đổ rồi chứ?

    Ngọc Bích Dương thì thầm phía sau lưng tôi, đôi mắt nóng rực nhìn Hi Minh Du.

    - Tớ chả thấy ngạc nhiên gì cả và tên này nhìn chả khác gì đang úp mì tôm lên đầu. Thật ngứa mắt! Cho nên Ngọc Bích Dương, tớ nghĩ cậu nên quay về đúng chỗ của mình đi..

    Hờ hững nói mấy câu, liếc nhìn với ánh mắt không quan tâm mọi chuyện xung quanh, tôi lấy tay xua xua cô ta như đang đuổi một thứ gì đấy rất đáng ghét.

    Bị phũ đến mức không còn mặt mũi, Ngọc Bích Dương lủi thủi đi về chỗ của mình. Trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

    À, 0, 01% còn lại không hề say nắng là tôi. Thật ra nếu là tôi của mấy tháng trước thì chắc chắn khi nhìn thấy Hi Minh Du sẽ ngay lập tức sẽ trở thành một đứa não tàn như Ngọc Bích Dương. Nhưng sau khi gặp lớp trưởng.. phải nói sao nhỉ.. tôi có lẽ hết cảm giác khi thấy trai đẹp rồi. Nói rõ hơn, hiện giờ tôi hoàn toàn không hề có cảm xúc đặc biệt gì với người khác giới ngay cả cùng giới cũng vậy. Tất nhiên là trừ Bạch Yết Uyên ra.

    Nhìn kĩ, không hiểu sao Hi Minh Du cho tôi một cảm giác quen thuộc. Hừm.. hình như tôi gặp cậu ta ở đâu đó rồi thì phải.
     
    Hany thích bài này.
  3. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 22: Tranh luận chỗ ngồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật khó chịu!

    Đó là cảm giác của tôi sau 5 phút Hi Minh Du bước vào lớp.

    Cả lớp chỉ có vỏn vẹn 34 học sinh, mà có tận 15 cái bàn, mỗi bàn đủ cho ba học sinh ngồi, dùng đầu gối nghĩ, nhìn cũng biết thừa cả đống chỗ ngồi. Thế mà tên này liếc nhìn một lượt, không nhanh không chậm ánh mắt dừng lại ngay chỗ Bạch Yết Uyên ngồi. Như cảm giác được mùi nguy hiểm trong ánh mắt dò xét này. Tôi trợn mắt, nhìn trừng trừng Hi Minh Du, làm vẻ mặt đe dọa : "Đừng có mà lăm le cô ấy! Biết chưa hả? Tên tóc mì tôm kia."

    Không thèm để tâm tới biểu tình của tôi. Hi Minh Du quay sang chỉ tay về phía bàn của tôi rồi nói với cô:

    - Thưa cô em muốn ngồi chỗ kia.

    Bàn của tôi ở vị trí thứ hai từ dưới lên nên cái tên đáng ghét kia lấy lí do hắn dáng người cao thích hợp ngồi bàn cuối, nhưng bởi vì mắt hơi kém nên ngồi bàn của tôi là thích hợp nhất.

    "Thích hợp cái rắm! Nhất định mình phải đồ sát cái tên chết tiệt này."

    - Không được! - Mất bình tĩnh tôi đứng dậy đập bàn nói.

    Âm thanh vang vọng lôi kéo sự chú ý của mọi người trong lớp.

    Cô giáo nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi:

    - Tại sao lại không được.

    - Em không thích ngồi với cậu ta.

    Đùng một cái, câu nói thẳng thắn nhất trong tuần của tôi khiến mọi người trố mắt, ngớ người ra.

    - Không thích?

    - Đúng vậy em không thích! Cái bán này chỉ cần có em và lớp trưởng là đủ rồi, không cần ai xen vào nữa cả. Với cả trong lớp còn đầy bàn còn chỗ trống, đâu nhất thiết phải là bàn em cơ chứ.

    Nghe thấy câu nói này của tôi, mấy đứa sắc nữ trong lớp ngay lập tức dịch người ra để thừa hẳn một chỗ trống lớn, đến nỗi khiến đứa ngồi cạnh mình suýt nữa bị đẩy ra khỏi bàn. Nghiễm nhiền, lửa giận trong mắt bọn con trai phun trào nhìn chằm chằm Hi Minh Du đầy vẻ thù hằn.

    Hi Minh Du thấy được ánh mắt bất thường trong mắt mọi người, cũng hiểu được phần nào ý tứ. Nhưng như cũ vẫn không thay đổi ý kiến ban đầu, nhìn thẳng vào tôi nói:

    - Đã đến trường, cái gì mà cậu không thích không thể nào bắt người khác làm theo ý cậu được. Tôi hoàn toàn có lí do chính đáng để ngồi chỗ đó. Thật ra nếu không phải mấy chỗ thích hợp nhất bị ngồi rồi thì tôi cũng chả muốn ngồi cái chỗ mà có một đứa gái không ra gái, trai không ra trai như thế đâu.

    - Cái gì? Cậu đang nói tôi là không phải con gái hả?

    - Tôi không hề nói là cậu nhé! Tự mình thừa nhận..

    Tôi nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị chửi lại thì cô đứng từ này đến giờ nhìn hai bọn tôi cãi nhau, tức giận vô cùng, gân xanh trên trán cũng nổi lên.

    - Không cần nói nhiều nữa, Hi Minh Du, em ngồi cạnh bạn Bạch Yết Uyên đi.

    Thế là sau nửa tiếng chiến đấu tôi thất bại hoàn toàn.

    Nhìn cô ấy với ánh mắt trực trào rơi nước mắt, tôi mếu máo nói:

    - Lớp trưởng.. lớp trưởng..

    Bạch Yết Uyên thấy thế liền gượng cười an ủi tôi:

    - Không sao đâu mà, Thu Phù.

    Tôi nghe xong, nỗi buồn càng dâng cao

    - Hai người làm ơn yên lặng dùm đi. Đây là chỗ để học chứ không phải chỗ diễn cảnh sinh ly tử biệt. - Hi Minh Du ngồi giữa hai chúng tôi khó chịu lên tiếng.

    Tôi nhìn cái tên đáng ghét kia như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp. Nhằm tránh bị cô phát hiện, tôi gằn giọng nói nhỏ:

    - Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nhăm nhe đến Yết Uyên. Nếu cậu dám tăm tia cô ấy thì.. đừng trách mái tóc của cậu vĩnh viễn không được sinh ra.

    - Tôi nhăm nhe? Điều gì khiến cậu nghĩ tôi đang để ý Bạch Yết Uyên.

    - Thế lúc nãy thằng nào vừa vào đã nhìn chằm chằm vào lớp trưởng. Lại còn tranh dành ngồi cùng cô ấy khiến tôi và Yết Uyên bị chia cắt bởi một thằng học sinh mới không biết từ đâu chui ra hả?

    Hi Minh Du như vừa nghe thấy một điều phi lí nhất trên đời. Cậu ta phì cười làm lộ hàm răng trắng bóng.

    Tôi nhìn thấy nụ cười chướng mắt này, chỉ muốn đá tên này đi ngay lập tức.

    Bỗng tôi nhìn thấy lớp trưởng đang ngó nhìn gương mắt Hi Minh Du, má cô ấy hơi chuyển hồng lộ rõ vẻ ngượng ngùng, đôi mắt chăm chú vào nụ cười tỏa nắng của cái tên đáng ghét này.

    Dường như cảm thấy điều nguy hiểm, não tôi bắt đầu báo động đỏ rằng: "Nhất định phải diệt trừ sâu bọ trước khi nó đẻ trứng".

    Ngay lập tức, tôi với tay đập nhẹ vào hai má Bạch Yết Uyên, tranh thủ nhéo vài cái, rồi nói:

    - Lớp trưởng, tập trung vào bài học đi, đừng nhìn ngó những thứ làm bẩn mắt cậu.

    - Ờ, ừm..

    Hi Minh Du dường như sực nhớ được cái gì đó, vừa quay sang phía tôi nói vừa lục cặp sách của mình:

    - Cậu nói lúc nãy tôi nhìn Bạch Yết Uyên hả? Thật ra tôi chỉ đang nhìn cái người được miêu tả trong.. đây thôi.

    Nói đến đây, cậu ta lấy ra được từ trong cặp một thứ gì đó, liếc một cái tôi đã nhận ra ngay lập tức.

    Hi Minh Du chăm chú nhìn đồ vật cầm trên tay, hứng thú nói:

    - Mà cũng hay thật, cái này kể chi tiết ghê. Không ngờ cậu lại có cái sở thích th..

    Nói đến đây, tôi hốt hoảng bịt mồm Hi Minh Du lại hét to:

    - Im ngay.

    Tiếng hét vang vọng khắp lớp, lôi kéo sự chú ý của mọi người. Cô đang ở trên bục giảng bài, nhìn tôi với vẻ khó chịu, tức giận nói:

    - Nếu em muốn sự im lặng thì đứng ở ngoài cửa lớp đi.

    Tôi liếc Hi Minh Du với ánh mắt toé lửa, lấy tay xoẹt ngang cổ mình đe dọa nếu dám ho he với Bạch Yết Uyên tôi chắc chắn sẽ giết cậu ta.

    - Hắc Thu Phù đi ra ngoài! - Cô giáo không kiên nhẫn, nói từng từ một.

    - Vâng.

    Bộ mặt ngầu lúc nãy nhanh chóng bị tháo xuống thay bằng vẻ ủ rũ.

    Tôi thở dài, lủi thủi một mình đi ra ngoài cửa chịu phạt.

    Còn nữa..
     
    Hany thích bài này.
  4. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 23: Nhận lầm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ ra chơi..

    "Rầ.. m"

    - Hi Minh Du, mau trả đây! - Tôi cáu kỉnh đập bàn hét lớn.

    Hi Minh Du đang ngủ gục trên bàn nghe thấy tiếng động liền uể oải ngẩng mặt lên. Ngáp một cái, dụi dụi mắt, thấy người trước mặt là tôi, hắn thản nhiên lờ đi, gục xuống mặt bàn ngủ tiếp.

    Lúc nãy bị phạt đứng hồi lâu trước cửa lớp khiến hai chân tôi tê cứng lại, gắng gượng lắm hai chân mới đi bình thường. Bây giờ lại bị tên đáng ghét này cho ăn một quả bơ to đùng, không hề kiêng nể tôi đập vào đầu Hi Minh Du một cú thật đau.

    "Bố.. p"

    - A..

    Cơn đau trên đầu nhanh chóng xóa tan đi cơn buồn ngủ. Hi Minh Du ngẩng mặt lên, nhàn nhạt nói:

    - Có chuyện gì?

    Tôi đưa tay đến trước mặt hắn:

    - Trả đây!

    Hi Minh Du đơ ra, vẻ mặt dường như vẫn chưa hiểu tôi đang nói gì.

    - Nhật kí.. Trả tôi quyển nhật kí có nghe rõ không hả? - Không thể kiên nhẫn đợi được lâu, tôi hét to vào tai hắn.

    - À.

    Hiểu ra được vấn đề, Hi Minh Du lấy từ trong cặp ra cuốn nhật kí đưa cho tôi.

    Cầm trên tay đồ vật quan trọng này tôi thầm thở phào nhẹ nhóm. Nếu mà bị lớp trưởng nhìn thấy nội dung thì xấu hổ lắm.

    Tối qua khi đang chuẩn bị viết nhật kí hàng tháng thì tôi phát hiện nó đã biến mất dạng. Tôi cứ tưởng đã bị mất trong lúc đi lễ hội mùa thu nhưng không hiểu sao nó lại nằm ở chỗ Hi Minh Du được nhỉ?

    - Hi Minh Du, cậu nhặt được cuốn nhật kí của tôi ở đâu vậy? - Cầm cuốn sổ trên tay, tôi nghi ngờ hỏi.

    - Dưới đất. - Ném cụt lủn cho tôi hai từ, hắn ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

    - Này, nói rõ hơn đi. Nếu không tôi sẽ nghi ngờ cậu là đang trộm đồ của tôi đấy.

    Nghe thấy tôi nói vậy, cậu ta dừng bước, nhanh chóng quay lại đi lại gần tôi. Nhìn với vẻ mặt khó chịu, Hi Minh Du nực cười nói:

    - Hết coi tôi là tên cướp đánh đến bầm dập te tua, bây giờ lại đến kẻ trộm. Hắc Thu Phù, cậu có sở thích đổ tội cho người khác hay thật đấy. Không phân biệt phải trái, hở tí là đánh người, mắt nhìn cũng chả rõ. Tôi khuyên cậu nên về kiểm tra lại mắt đi.

    Không để tôi kịp hiểu lời vừa nói, Hi Minh Du cười lạnh, đi ra khỏi lớp.

    Nhìn thấy nụ cười đó, lửa giận trong tôi phun trào, bởi tên đáng ghét kia dám nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

    - Cướp cái gì chứ, tôi coi cậu là kẻ cướp.. bao.. giờ? - Tôi bực mình nói sau lưng Hi Minh Du, nhưng chưa đến mấy giây sau tôi mới vỡ lẽ ra ý mà cậu ta nói.

    Nếu tôi nhớ không nhầm thì cuốn nhật kí này bị mất trong khi đi lễ hội hội thu vừa cách đây không lâu, tên cướp.. cướp.. Chẳng lẽ nào..

    Tôi ôm đầu, vò tóc, mắt trợn to lộ rõ dáng vẻ bị sốc nặng. Đúng là ý trên mặt chữ có khác, thể nào tôi cảm thấy Hi Minh Du rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi, thì ra là gặp trong hội thu. Oái oăm nhất là khi tôi coi cậu ta là kẻ cướp đồ của mình, không những thế còn đánh người ta ra bã, bị đối xử như thế không nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ mới là lạ.

    - Chết rồi.. chết rồi! - Miệng tôi cứ lẩm bẩm không ngừng, cảm giác áy náy dâng trào trong tôi.

    - Hắc Thu Phù, cậu bị làm sao vậy? - Bạch Yết Uyên từ xa nhìn thấy biểu cảm khác lạ của tôi, lại gần ân cần hỏi han.

    - Lớp trưởng! - Tôi quay ngoắt về phía cô ấy.

    - Ừ, cậu có chuyện gì à?

    - Nếu.. nếu.. tớ hiểu nhầm một người khiến người đó khó chịu thì cậu nghĩ mình nên làm gì?

    Nhìn khuôn mắt khó xử đến mức phì cười của tôi, Bạch Yết Uyên nhỏ nhẹ nói :

    - Trên đời này không có vấn đề nào không thể giải quyết được cả. Nếu cậu chân thành, đặt trọn niềm tin và tình yêu vào nó thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Theo như lời cậu nói thì có vẻ như có một sự hiểu nhầm không hề nhỏ giữa cậu và người đó nhỉ? Hừm.. đầu tiên cậu đi xin lỗi người mà cậu hiểu lầm xem sao, lời xin lỗi tuy nhỏ bé nhưng có trọng lượng rất lớn trong các cuộc cãi vã đấy.

    Như vừa được khai sáng cái não mù tịt về mấy vấn đề này, tôi nghe lớp trưởng nói không thiếu một chữ nào.

    - Cảm ơn cậu, lớp trưởng!

    Nói xong tôi chạy ngay đi tìm Hi Minh Du để xin lỗi.

    Xin đính chính lại một điều, Hắc Thu Phù tôi đây không bao giờ làm những chuyện vô ích và nhàm chán không có lợi cho mình. Làm hòa ư? Còn lâu tôi mới làm cái chuyện đó nếu như.. cái tên đáng ghét đó không nắm lấy cái yếu điểm của tôi.

    Lần trước Hi Minh Du bị tôi nhận lầm làm kẻ cướp, như vậy cậu ta chắc hẳn đã ghim tôi rồi. Mà cậu ta đã đọc cuốn nhật kí của tôi, như vậy bất cứ khi nào Hi Minh Du cũng có thể uy hiếp đe dọa tôi sẽ nói hết nội dung tôi viết cho lớp trưởng nghe để thỏa mãn sự bực tức của hắn. Đối với một đứa nắm được yếu điểm của mình thì đó chính là đòn chí mạng. Cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho Hi Minh Du hạ hỏa, hứa sẽ không nói ra chuyện này.

    Tôi vừa chạy vừa mỉm cười với quyết định sáng suốt này. Chạy đến cuối hành lang, bỗng tôi nhìn thấy bóng dáng Hi Minh Du. Hình như tôi nghe thấy cậu ta đang nói chuyện với ai đó, trong giọng lộ rõ vẻ cảnh cáo.

    - Tốt nhất đừng có nói chuyện này ra, nếu không đừng trách tôi..

    Nghe đến đây, do âm thanh quá ồn nên tôi không thể nghe nốt mấy câu phía sau.

    "Đừng có nói chuyện này ra.."

    Không lẽ cậu ta đang giữ trong mình bí mật động trời nào đó không muốn cho mọi người biết.

    Nghĩ đến đây tôi liền nở một nụ cười ranh mãnh, nếu có thể biết được bí mật này tôi liền có cớ để khống chế Hi Minh Du rồi. Nghĩ là làm tôi rón rén lại gần nấp sau bức tường trắng chỉ cách cậu ta tầm 5m, liếc mắt nhìn thì thấy..

    Còn nữa..
     
  5. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 24: Thật ghê tởm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hắc Thu Phù! Cô đang làm gì vậy?

    Khi tôi vừa ngó một chút, mới liếc chưa được một giây, đập ngay trước mắt tôi là gương mặt của Hi Minh Du. Cậu ta nói với vẻ đầy nghi ngờ, ánh mắt dò xét hành động khả nghi của tôi từ trên xuống dưới.

    - Tôi.. tôi..

    - Có phải cô đang theo dõi tôi không hả? Không ngờ cô còn có sở thích biến thái ngoài mấy việc kia nữa đấy. Nói! Từ nãy đến giờ cô nhìn, nghe được cái gì rồi. - Hi Minh Du tức giận nói to, ánh mắt nhìn tôi như muốn giết người.

    Bị hắn nói như vậy, tôi tức giận, ủy khuất nói:

    - Tôi còn lâu mới thèm làm loại chuyện biến thái như vậy. Mà tôi đã nhìn thấy cái gì đâu mà cậu làm quá lên thế. Không lẽ cậu làm chuyện gì đen tối mới lo sợ như vậy.

    Nghe thấy câu trả lời này, Hi Minh Du thở phào một hơi. Bình tĩnh trả lời:

    - Tôi mong cậu từ lần sau đừng tò mò chuyện của người khác. Nếu không hậu quả xảy ra không lường trước được đâu!

    - Cậu đang đe dọa tôi!

    - Đây là cậu tự nói.

    Hi Minh Du khinh khỉnh cười, lướt qua tôi, hướng trở về lớp.

    Nhận ra mình chưa nói chuyện cần nói. Ngay lập tức tôi kéo tay cậu ta lại.

    - Có chuyện gì?

    Hi Minh Du nhíu mày hỏi, ánh mắt hết nhìn tôi rồi nhìn đến cái tay đang níu áo mình lại.

    Phát giác được hành động hơi quá phận của mình, tôi ngay lập tức buông tay ra.

    - Lúc ở lớp chuyện cậu nói thật sự có đúng không? - Tôi ấp úng hỏi.

    - Đúng hay không? Chẳng phải trong đầu cậu đã có sẵn câu trả lời rồi còn gì nữa, đâu cần thiết phải hỏi tôi. Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây.

    Hi Minh Du toan xoay người đi thì bất ngờ sau lưng có tiếng nói khẽ siêu nhỏ.

    - Cậu vừa nói gì? Nói lớn hơn đi. - Cậu ta nhìn tôi, trong lời nói không hề che giấu ý cười.

    - Xin lỗi. - Tôi bực mình nói lớn.

    Lúc nãy tôi đã cố gắng nói ra, thế mà cái tên chết tiệt này dám bắt tôi nói lại lần nữa.

    - Xin lỗi vì chuyện gì cơ?

    Thấy khuôn mặt giả ngu của hắn khiến tôi muốn ngay lập tức ra đập cho tên này một trận. Nhưng vì một tương lai tươi sáng mai sau, tôi cố gắng nhẫn nhịn.

    - Lúc ở lễ hội mùa thu tôi đã nhầm cậu thành tên cướp. Cho tôi xin lỗi. Mong rằng cậu sẽ không để bụng.

    - À, về chuyện đó.. - như vừa nhớ ra được điều gì Hi Minh Du nói. - Tôi cũng không để trong lòng mấy chuyện cỏn con đấy đâu..

    Tôi mừng thầm trong bụng, nghĩ rằng chuyện đến đây là xong, thì Hi Minh Du nói tiếp :

    -.. Tôi chỉ chụp ảnh lại nội dung cuốn nhật kí của cậu thôi.

    - Cái gì? - Tôi bất ngờ, hét lớn.

    Hi Minh Du lấy điện thoại ra, dơ trước mặt tôi mấy tấm ảnh cậu ta chụp được. Thấy được vật đang nắm thóp mình, ngay lập tức tôi đưa tay ra toan cướp. Phát giác được suy nghĩ của tôi, Hi Minh Du rụt tay lại, đem chiếc điện thoại cất vào trong cặp.

    - Chỉ cần cậu biết điều thì tôi sẽ không đưa mấy tấm ảnh này cho Bạch Yết Uyên xem đâu.

    Tôi tức giận, mặt hầm hầm sát khí nhìn cậu ta với ánh mắt giết người.

    - Tiện đây tôi cũng nói luôn, tôi không hề hứng thú với người bị luyến ái nữ, cũng như không có ý gì với Bạch Yết Uyên, cho nên đừng có lúc nào cũng ghen bừa bãi như vậy. Nói thật, tôi cảm thấy cậu với Bạch Yết Uyên thật ghê tởm!

    Như chạm vào đúng vẩy ngược, tôi không hề kiêng nể, đấm vào mặt Hi Minh Du.

    Cú đấm đó mạnh tới mức, khi các khớp tay tôi lao mạnh vô mặt hắn, một tiếng "Bốp" vang lên.

    Bị đấm bất ngờ, Hi Minh Du không kịp trở tay, văng xa cách tôi tận 5m, đủ để thấy trong nắm đấm này của tôi có bao nhiêu sự tức giận bộc phát.

    Hi Minh Du bị đấm đến choáng váng, trên khuôn mặt gần gò má xuất hiện vết bầm đỏ có chút thâm xanh, cậu ta gắng gượng nhấc nửa thân ngồi dậy, hét to:

    - Hắc Thu Phù, cô bị điên hay sao hả?

    "Rắc.. rắc.."

    Vặn lại các khớp tay bị trật, tôi từ từ bước lại gần Hi Minh Du.

    Ánh mắt nhìn người đối diện không khác gì vật đã chết, hơi thở tỏa ra đầy mùi nguy hiểm chết người, tôi dơ chân lên rồi hạ thật mạnh xuống bụng Hi Minh Du.

    - A.. - Tiếng kêu đau vang lên.

    Hi Minh Du lấy tay cố gắng đẩy chân tôi ra khỏi bụng mình. Nhưng chưa kịp đẩy ra tôi đã nhấn chân thật mạnh xuống một lần nữa.

    Nhìn nét mặt đầy vẻ đau đớn của người đang nằm dưới đất, không hiểu sao tâm trí tôi không hề có một chút thương xót nào, ngược lại cảm thấy hả hê thì đúng hơn.

    Cúi người xuống, tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai Hi Minh Du:

    - Ai cũng có thể chửi rủa mắng tôi như thế nào cũng được, nhưng riêng Bạch Yết Uyên bất cứ ai dám đụng vào cô ấy.. thì đều phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Đây chỉ là lời cảnh cáo đầu, đừng để tôi biết cậu làm tổn thương hoặc nói nhăng cuội trước mặt lớp trưởng, nếu không.. Chắc cậu biết rồi nhỉ!

    Còn nữa..
     
  6. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 25: Trông trừng thật kĩ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hi Minh Du, mặt cậu bị sao vậy?

    Đang ngồi học bài, Bạch Yết Uyên thấy Hi Minh Du ngồi vào chỗ, trên mặt không biết từ đâu ra xuất hiện vết bầm, ở khoé môi con vương chút máu đã khô.

    Hi Minh Du lườm lớp trưởng một cái, không nói gì, lấy trong cặp ra băng cá nhân tự mình điều chỉnh dán lên miệng viết thương.

    Thấy dáng vẻ chật vật của hắn, Bạch Yết Uyên ân cần hỏi:

    - Cậu có cần tớ dán hộ không?

    - Không cần, tôi tự biết làm. - Bên tai cứ luôn bị hỏi tới hỏi lui, Hi Minh Du cáu kỉnh nói.

    - Nhưng.. cậu dán lệch rồi.

    Hi Minh Du do bị thương trên mặt nên chỉ có thể dựa theo cảm giác đau mà dán vì thế đến lúc dán xong thì miếng băng cá nhân đã bị nhăn nhúm biến dạng, không thể hình dung ra được hình dạng bạn đầu của nó.

    Bực mình do dán mãi chưa được, Hi Minh Du dựt miếng dán ra, không thèm băng lại nữa. Hậm hực vo tròn lại, ném vô thùng rác.

    Len lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Hi Minh Du, không biết đang suy nghĩ điều gì, Bạch Yết Uyên vòng qua chỗ tôi ngồi thì thầm hỏi:

    - Cậu có biết cậu ấy bị sao không?

    Lười biếng liếc nhìn gương mặt đầy vẻ tức giận đang nhìn mình, tôi ngáp một cái nói:

    - Lúc nãy đi không cẩn thận cậu ta bị ngã cầu thang. Chậc.. không biết ăn ở thế nào mà bị ngã ra nông nỗi này. Thật giống đang bị ám a~

    Hi Minh Du nghe xong mặt đen thui, nghiến răng nói:

    - Không phải d.. o..

    Thấy cậu ta chuẩn bị khai ra toàn bộ sự việc lúc nãy, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Hi Minh Du, ánh mắt đầy vẻ hăm dọa:

    - Hửm.. m.. Không phải sao? Rõ ràng lúc nãy tôi thấy cậu ngã cầu thang mà. Hay là..

    Nói đến đây tôi kéo dài giọng ra:

    * * * tôi nhìn nhầm nhỉ? Chúng ta ra đoạn cầu thang cậu ngã thử tái hiện lại xem có đúng không đi. Để xem tôi nhìn nhầm hay đầu cậu bị đập vô tường nên quên mất. A, nếu như quên thật thì để tôi đập một cái xem, có lẽ sẽ chưa lại được thì sao.

    Vừa nói tôi vừa dơ nắm đấm lên, xoa xoa vài cái thể hiện đang rất muốn hành cậu ta thêm lần nữa.

    Hi Minh Du không giấu khỏi cảm giác lạnh sống lưng. Khó chịu lườm tôi một cái rồi gục xuống bàn ngủ.

    Bạch Yết Uyên thấy thái độ kì lạ của bạn mình, muốn mở miệng hỏi thêm nhưng câu từ đang định thốt ra nhưng không hiểu sao lại không muốn nói nữa. Bạch Yết Uyên trở về chỗ ngồi của mình, im lặng như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

    Thấy mọi việc dường như đã êm đẹp lại tôi thở phào nhẹ nhõm. "May là lớp trưởng không hỏi gì nhiều, nếu cô ấy hỏi thêm mấy câu nữa thì mọi chuyện lộ mất. Hình ảnh tốt đẹp của mình trong mắt Yết Uyên cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

    Từ nãy đến giờ thái độ cứng rắn đầy vẻ hăm dọa kia thật ra chỉ là ngụy tạo ra mà thôi. Nói thật tôi chả khác gì con cọp giấy, ngoài mặt thì đe dọa Hi Minh Du các kiểu nhưng bên trong thì sợ muốn chết, sợ đến mức mồ hôi chảy đầm đìa thỉnh thoảng còn phải lấy tay lau đi không muốn bị hắn phát hiện.

    Nghĩ đến cảnh bị lớp trưởng phát hiện ra sở thích biến thái kia đã khiến tôi rùng mình. Cho nên tôi phải bắt Hi Minh Du im miệng bằng vũ lực. Dù vậy cũng không hoàn toàn chắc chắn cậu ta không nói ra, chẳng may bị dồn đến bước đường cùng Hi Minh Du mang tôi xuống mồ cùng thì sao.

    Vì vậy tôi phải trông trừng cậu ta thật kĩ mới được."

    Hi Minh Du không hiểu sao đang ngủ bỗng cảm giác được ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Ngẩng mặt lên, đập ngay vào mắt là ánh nhìn rực lửa của tôi nhìn cậu ta.

    Hi Minh Du sững người, chối chết nhẩm trong thâm tâm rằng mình nhìn lầm. Sau đó ngoảnh sang chỗ Bạch Yết Uyên ngủ.

    Thấy động tác dậy nhìn tôi, rồi hờ hững coi như không có chuyện gì, hướng chỗ lớp trưởng ngủ, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích.

    Tôi tức giận, lấy răng cắn dựt tay áo mình kìm nén cảm giác muốn đá người.

    Nếu như lúc này Hi Minh Du mà biết được chỉ vì chút hành động vô tình kia của mình cùng lúc làm cho hai người ngồi cạnh hiểu lầm, chắc chỉ có nước hộc máu vì sốc.

    À tất nhiên, một người là Hắc Thu Phù đang tức giận dựt áo, người kia là Bạch Yết Uyên đang ngớ người nhìn Hi Minh Du chảy mồ hôi lạnh vì sợ lại nghĩ thành cậu ta đang sốt.

    Tiết sau ngay lập tức liền thưa cô mang Hi Minh Du xuống phòng y tế, khiến người nào đó bị lôi đi, trên mặt đầy vẻ tức giận mồm mấp máy chửi thề nhưng Bạch Yết Uyên vẫn mỉm cười cho rằng mình vừa làm một chuyện thật cao cả.

    Cả lớp nhìn thấy khung cảnh này chỉ còn nước vỗ trán khóc ròng: "Hầy, sao lại có những người não ngắn như vậy a."

    Còn nữa..
     
  7. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 26: Club.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không hiểu tại sao mấy ngày gần đây nạn trộm cắp ở lớp tôi im bặt hẳn.

    Nhờ vậy thái độ đề phòng của mọi người cũng hòa hoãn hơn. Dần dần không khí trong lớp đã trở lại bình thường.

    À.. trừ một chuyện, ánh mắt của mấy đứa con gái nhìn tôi cùng lớp trưởng đã hoàn toàn khác xưa.

    Hết đưa đồ ăn, nhắc bài, trò chuyện lại đến rủ đến nhà nhau chơi.

    Thật không thể tin nổi mà. Cái thay đổi này cũng nhanh quá đi thôi!

    Chỉ vỏn vẹn có mấy ngày mà tôi cảm tưởng như mình đang ở thế giới khác.

    Tuy lúc đầu còn kiêng kị sự thay đổi này, lơ hoàn toàn mấy đứa con gái đó. Nhưng nhìn thấy lớp trưởng cười rạng rỡ trò chuyện với bọn họ, tôi cũng dần ít né tránh sự tốt bụng đáng nghi kia.

    * * *

    - Này, Hắc Thu Phù! Cậu thấy Hi Minh Du như thế nào?

    Tôi đang gặm chiếc bánh mì dành cho bữa sáng, mồm vẫn nhồm nhoàm ăn bỗng Tuệ Trang Hi đứng ngay trước mặt tôi ngượng nghịu hỏi.

    - Cậu ấy đẹp trai như vậy nên chắc chắn rất tốt bụng có đúng không? - Tuệ Anh Túc thình lình xuất hiện sau lưng Tuệ Trang Hi hớn hở nói.

    - Đúng vậy, đúng vậy a. - Tuệ Trang Hi tiếp lời.

    - Hi Minh Du thật đúng là nam thần của lớp mà.

    - Vẻ đẹp thần thánh này nhất định phải bảo vệ. Hay chị em mình tạo ra Club Hi Minh Du đi. - Tuệ Trang Hi dường như phát hiện được điều gì bất ngờ nói.

    - Hắc Thu Phù, cậu thấy em ấy nói có đúng không? Người vừa đẹp trai vừa tốt tính như Hi Minh Du cần được tôn vinh a~

    - Thế nào, cậu có muốn gia nhập Club với tư cách là bạn cùng bàn không?

    Nghe đến đây, tôi cảm tưởng cái bánh mì ngon lành lúc trước trong miệng mình thật khó nuốt.

    Hai đứa nó đầu bị cụng ở đâu hay sao bỗng dưng lại lên cơn động kinh vậy.

    Từ lúc nãy đến giờ tôi chưa nói một câu một chữ nào, hoàn toàn do hai chị em song sinh này tự biên tự diễn nói cho nhau nghe. Thế mà bọn họ lại tưởng tôi đang ngầm đồng ý với ý kiến này.

    Đang chuẩn bị phản bác lại, Tuệ Trang Hi nói một câu khiến tôi nín họng.

    - Mọi hôm bọn mình đều đưa thức ăn nước uống cho Minh Du nhưng cậu ấy đều bảo không thích ăn, vì vậy đều bảo bọn mình đưa hết cho cậu và lớp trưởng. Còn bảo là ngồi cùng bàn nên thấy rõ hai cậu hình như bị thiếu thốn tình cảm bạn bè. Thật cảm động mà. - Vừa nói Tuệ Trang Hi cảm động không thôi.

    Tuệ Túc Anh cũng tiếp lời khen ngợi Hi Minh Du không ngớt.

    - Hôm trước tớ thấy Hi Minh Du cầm vở của cậu, thấy lạ tớ liền hỏi thì thấy cậu ấy bảo đang làm bài tập hộ cậu. Dù Minh Du rất tốt cậu cũng không nên bắt cậu ấy làm việc này chứ?

    Bị bắt bẻ vô cớ tôi ngớ người ra. Rõ ràng tôi không hề đàn áp hắn như lời hai đứa kia nói. Sự thật, Hi Minh Du tự tiện lấy vở của tôi mới đúng.

    Hôm trước, hắn mượn vở chép bài bị tôi từ chối thẳng thừng. Liền hôm sau bị mất vở bài tập tôi đã nghi nghi rồi, ai dè đúng là tên này lấy thật.

    Tôi tức giận đứng lên định đi tìm Hi Minh Du hỏi cho ra nhẽ thì bị Tuệ Túc Anh nắm tay ngăn lại hỏi:

    - Hắc Thu Phù, cậu định đi đâu vậy?

    - Lấy vở về chứ còn làm gì nữa. - Tôi cáu kỉnh trả lời.

    - Đây này. - Tuệ Túc Anh không biết đã cầm trên tay vở bài tập lúc nào, đưa đến trước mặt tôi. - Lúc nãy Hi Minh Du bảo hai chị em tớ cho cậu.

    - Cậu ấy giúp cậu nhiều như vậy nên cậu phải tham gia Club nhé. Cứ quyết định như vậy đi.

    Không chịu hỏi ý kiến của tôi, hai đứa này tùy tiện ra quyết định chắc như đinh đóng cột rồi xoay người bỏ đi luôn.

    - Club hả? Tớ tham gia.

    Bạch Yết Uyên vừa vào lớp đụng mặt ngay Tuệ Trang Hi cùng Tuệ Túc Anh. Sau một vài câu lôi kéo, lớp trưởng không hề cảm nhận được nét sai sai, ngay lập tức đồng ý luôn.

    - Khoan, cậu có biết Club đó là gì không mà quyết định ngay không chịu suy nghĩ kĩ vậy. - Tôi hùng hổ chạy đến bên cạnh lớp trưởng nhắc nhở.

    - Tham gia Club cùng mọi người rất vui mà. Tớ thấy Hi Minh Du cũng rất tốt bụng, luôn giúp đỡ bạn bè, ví dụ như làm bài giúp cậu vậy. Vì vậy với tư cách lớp trưởng, tớ nghĩ Hi Minh Du vừa mới vào trường, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ nên chúng ta cần giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn.

    Nhìn thấy lớp trưởng thành một dạng ngốc nghếch lầm tưởng chỉ đơn giản giúp đỡ bạn bè bình thường khiến nội tâm tôi bất lực.

    Mọi người trong lớp thật quá tin người rồi!

    Tất cả chuyện Hi Minh Du làm chỉ vì mục đích duy nhất là lôi kéo lòng tin của cả lớp.

    Đẹp trai, tốt bụng, bỡ ngỡ với trường lớp cái gì chứ? Còn lâu tôi mới tin.

    Đáng ghét nhất, tên này còn lấy tôi cùng cô ấy ra làm bệ đỡ nâng cao vẻ nam thần của mình.

    Nhất định tôi sẽ không bao giờ tham gia cái Club quái quỷ đó.

    Còn nữa..
     
  8. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 27: Sinh nhật Bạch Yết Uyên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Hôm nay là sinh nhật cậu nhỉ?

    Sáng hôm nay vừa mới ngủ dậy, khi thấy hình trái tim khoanh vùng trên tờ lịch tôi sực nhớ ra ngay hôm nay là sinh nhật của cô ấy.

    Vội vàng phi ngay đến lớp, tôi muốn mình trở thành người đầu tiên chúc mừng sinh nhật lớp trưởng.

    - Chúc..

    Lời chúc chuẩn bị thốt ra khỏi miệng thì bị cướp mất.

    - Happy birthday Yết Uyên!

    Kèm theo đó là tiếng vỗ tay.

    Mọi người quây xung quanh Bạch Yết Uyên, thi nhau nói:

    - May là Hi Giang Mộc nói cho bọn mình biết không là không biết hôm nay là sinh nhật cậu.

    - Lớp trưởng dù sao cũng phải nói với mọi người một tiếng chứ.

    - Ừm, đúng vậy. Ai lại giữ kín bí mật như thế.

    * * *

    Tôi ngồi một bên ấm ức vì bị cướp mất lời chúc, bĩu môi nói:

    - Hừ, rõ ràng tháng trước tớ cùng lớp trưởng đã phát thiệp mời cho cả lớp rồi còn gì nữa. Chẳng lẽ mấy cậu không thèm nhìn ngày tháng ghi rõ trên tờ thiệp hay sao mà còn ở đây nói này nói nọ.

    Chỉ với mấy câu nói của tôi, không khí đang vui vẻ nhộn nhịp ngay lập tức bao trùm bởi tiếng im lặng.

    Nhiều đứa không biết nói gì cho đỡ ê mặt chỉ đành ho khan vài cái coi như vừa nãy mình chưa nói gì.

    Tôi nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, trong lòng hả dạ không thôi.

    - Hôm nay sinh nhật lớp trưởng bọn mình đến nhà cậu chơi được không? - Mạc Hồng Thy lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo này.

    - Được. - Bạch Yết Uyên mừng rỡ nói.

    - Nhưng do lớp trưởng nghĩ mấy cậu không đến nên trong nhà cô ấy không có gì tiếp đãi đâu. - Tôi lên tiếng phàn nàn.

    Lần này mọi người bị cho một kích mạnh không nói nên lời. Tất cả ánh nhìn đều tập trung lên người tôi.

    - Sao, tớ nói cái gì sai à?

    Dương Minh Hương trực tiếp lại gần tôi gượng nói:

    - Cậu không nói gì sai cả. Nhưng mà Thu Phù, cậu đừng có xỏ xiên mọi người nữa chứ. Cậu nhìn xem, không khí trong lớp vì cậu mà dần trở nên khó thở rồi đấy.

    - Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Còn một số người cảm thấy khó thở là do tâm không thẳng.

    - Cậu!

    Dương Minh Hương tức giận định cãi nhau với tôi một trận thì bị Khương Mai Yêu ngăn lại rồi hòa hoãn:

    - Nào nào, đừng cãi nhau nữa. Hôm nay là sinh nhật lớp trưởng mà, nếu không có sẵn nguyên liệu làm thì để bọn mình đi mua là được.

    Bạch Yết Uyên nghe vậy vội vàng lên tiếng ngại ngùng từ chối:

    - Mọi người không cần làm vậy đâu.

    - Không sao, lớp trưởng cứ coi như đây là tấm lòng của mọi người với cậu đi. Dù gì cũng sắp đến lễ hội trường, coi như chuẩn bị cho kì thi sắp tới luôn. - Tư Lạc Đức vui tính nói.

    Mọi người thấy Tư Lạc Đức thốt ra mấy câu xanh rờn thật không biết nói gì hơn.

    Tôi ngán ngẩm nhìn Tư Lạc Đức. Không biết thằng này ngu thật hay ngu giả nữa. Ai lại đi nói tổ chức sinh nhật coi như là đi chuẩn bị lễ hội trường chứ. Đã thế sau khi nói xong cứ tưởng mình nói chuẩn lắm nên cười mãi không thôi.

    * * *

    - Khai tiệc thôi! - Cao Hiếu nói to.

    Tất cả đồ ăn thức uống đều do mọi người chuẩn bị. Nói là chuẩn bị nhưng thật ra đều là đồ ăn sẵn ở siêu thị.

    Nhưng tại sao lại có nhiều người đến thế!

    Aaaaa.. 1, 2, 3.. tính tổng cộng thì cả lớp đến còn gì nữa.

    - Sao nhiều người đến thế! - Tôi bực mình chất vấn.

    - Thấy có tiệc nên đến thôi. - Hi Minh Du nhàn nhạt nói.

    Tôi ngay lập tức chỉ thẳng mặt hắn:

    - Rõ ràng lớp trưởng có mời cậu đâu mà lại dám đến đây ăn chực hả?

    - À, lúc nãy tình cờ khi đi mua đồ ở siêu thị bọn tớ thấy Hi Minh Du đang ở gần đấy nên rủ luôn. - Tuệ Trang Hi dùng đôi mắt háo sắc nhìn rồi nói.

    - Đúng vậy, càng đông người càng vui. - Tuệ Túc Anh nhanh nhảu nói.

    Tôi xiết chặt tay lại, hầm hầm nhìn những con người đang ăn chực chỉ đến đây phè phỡn hưởng đã thế còn có vài đứa ngu ngốc bị quyến rũ bởi nhan sắc.

    Đứng dậy nhếch mép cười một cái, tôi gian xảo nói:

    - Hôm nay dù gì cũng là sinh nhật lớp trưởng, các bạn kia đã chuẩn bị tiệc thế còn mấy cậu thì làm gì được rồi hả? Đinh Bảo Lĩnh, Sơn Long, Cao Hiếu, Hi Minh Du..

    Đang ngồi chúi mồm ăn bỗng nhiên bị gọi tên, tất cả đồng loạt nghẹn không nuốt trôi.

    "Khụ, khụ"

    Hi Minh Du bị sặc cơm, ai oán nhìn tôi.

    Chẳng thèm để ý đến ánh mắt đó, tôi nói tiếp:

    - Không làm gì thì tí nữa ở lại rửa bát cùng quét dọn đi. À, hay là mấy cậu định ăn không ngồi rồi.

    - Hừ, tí nữa ăn xong bọn tôi đi dọn là được chứ gì! - Sơn Long nổi cáu.

    Tôi vỗ tay khen ngợi:

    - Tốt, như thế mới phải chứ. Bãi chiến trường Hi Giang Mộc nấu ăn làm hỏng ở sau nhà nhớ dọn luôn nhé.

    Hi Giang Mộc xấu hổ cười:

    - Xin lỗi nhé, mình chỉ biết giải phẫu động vật, không biết nấu ăn.

    Mọi người im bặt không biết phải nói gì luôn. Vì Hi Giang Mộc nói muốn nấu ăn thử mà cái bếp thành một bãi rác hỗn độn khiến tất cả chỉ có thể ăn đồ ở ngoài.

    Bạch Yết Uyên thấy tôi nói như vậy liền nhẹ giọng bảo:

    - Làm như vậy hình như hơi quá đáng.

    - Không sao đâu. Bọn họ đã ăn không vào mồm chắc chắn cũng phải trả công được.

    Cuối cùng nhờ mấy câu nói khích bác của tôi, cả lớp đã thấy được màn mấy đứa con trai mặc tạp dề lau dọn nhà bếp và rửa bát.

    Còn nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2018
  9. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 28: "Phù hợp hơn"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn nhà Bạch Yết Uyên vào loại tầm trung, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho bốn người ở.

    Nghe nói cô ấy còn có một người chị gái lớn hơn mình bốn tuổi tên Bạch Song Thư. Đang học đại học năm nhất trên thành phố rất ít khi về nhà. Thỉnh thoảng hàng tuần nếu không bận việc gì chị sẽ về hôm cuối tuần.

    Đáng tiếc sinh nhật lớp trưởng vào thứ bảy nên tôi chưa được trình diện trước mặt người chị gái mà cô ấy lúc nào cũng kể với ánh mắt hâm mộ.

    Nhưng qua bức ảnh gia đình tôi thấy được người chị gái này không giống lớp trưởng lắm. Da trắng, tóc đen dài, người thon nhỏ cao gần 1m65 dáng chuẩn, trừ bộ ngực hình như hơi nhỏ so với tuổi thì phải.

    Lớp trưởng có nét giống bố nên không giống chị mình nhiều, da hơi ngăm đen, người cao 1m52, thân hình mũm mĩm đáng yêu, ngực siêu bự.

    Không hiểu sao tôi lại thấy cô ấy giống bé chuột hamster. Mỗi tội đây là bé chuột mang trên ngực hai quả bóng không cân xứng với vẻ bé nhỏ đó.

    Mẹ Bạch Yết Uyên là một giáo viên, trông bề ngoài khiến người khác lầm tưởng bác rất nghiêm khắc nhưng thật ra tính tình rất chi là mau nước mắt.

    Lúc thấy bọn tôi vào nhà tổ chức sinh nhật cho lớp trưởng, bác bỗng nhiên rưng rưng nước mắt. Cả bọn thấy vậy cuống cuồng lo lắng không biết mình đã làm gì. Ai ngờ thì ra là cảm động quá nên mới khóc.

    Bác bảo với bọn tôi vì mấy năm nay bác cùng bác trai đều bận việc không thể tổ chức được, cũng may năm nay có bọn tôi.

    Sau khi dặn dò chúng tôi, bác vội đi làm luôn.

    Mọi người thấy hoàn cảnh của Bạch Yết Uyên như thế cũng chả hỏi nhiều. Tất cả đều chỉ tập trung vào ăn uống.

    * * *

    "Xoảng"

    Tiếng đĩa rơi mạnh vang lên.

    Mọi người đồng loạt nhìn những mảng vỡ dưới đất cùng tên thủ phạm.

    - Sơn Long, đây là cái đĩa thứ ba cậu rửa làm vỡ rồi đó. - Như An Thư đẩy gọng kính trách móc nói.

    Sơn Long thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên cáu gắt nói:

    - Nếu giỏi thì cậu làm đi, đừng có ở đấy mà làu bàu.

    Như An Thư cười khẽ:

    - Bàn tay quý báu của tôi chỉ để dùng làm những thứ cao cả vĩ đãi thôi. Mấy công việc nội trợ này tôi nghĩ rất phù hợp để một người cục súc như cậu cải tà quy chính đấy. Nhưng có vẻ như dù làm việc gì cậu cũng phá hỏng nhỉ?

    Bị chửi kháy không ra gì như vậy, Sơn Long bỏ găng tay rửa bát ném bộp xuống, chỉ tay thẳng mặt Như An Thư khinh thường nói:

    - Ít ra tôi vẫn không như cậu. Đồ yếu đuối lúc nào cũng nghĩ những gì mình làm luôn đúng.

    Vẫn giữ nguyên vẻ khinh bỉ trong ánh mắt, Như An Thư chán ghét cong khóe môi chế giễu:

    - Hừ, không thèm chấp kẻ không có não.

    - Ờ, cậu rất phù hợp với chức lớp phó hay cằn nhằn lắm đó.

    - Cậu nói cái gì?

    Bị chạm đúng vảy ngược, Như An Thư mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, thay vào đó là vẻ mặt kích động.

    Bởi điều Sơn Long vừa nói chính là sự sỉ nhục đối với một người luôn theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô ta.

    Như An Thư có vẻ ngoài đúng chuẩn kiểu người tri thức nên rất được mọi người chú ý với thành tích học tập đáng ngưỡng mộ.

    Cô ta luôn muốn mọi thứ xung quanh mình thật hoàn hảo theo đúng ý mình muốn. Nhưng tất cả đã bị phá hoại khi Bạch Yết Uyên xuất hiện.

    Để chuẩn bị cho những tháng ngày cấp 3 mai sau tôi nghe nói Như An Thư còn viết cả một kế hoạch theo đúng trình tự đến ngạc nhiên.

    [Cấp 3 => Lớp trưởng => Tâm điểm chú ý => Chi đội trưởng =>.. ]

    Đó là kế hoạch mà tôi đã tóm tắt cố gắng lược bớt hơn mấy nghìn từ cho dễ hiểu sau khi vô tình nhìn thấy bản thảo trong laptop của Như An Thư.

    Mà đó mới chỉ là trang đầu trong số 50 trang kế hoạch thôi.

    Điều đó đủ để cho tôi thấy rằng cô ta cuồng mọi thứ phải theo ý mình như nào.

    Đến phút chót khi bầu cử lớp trưởng Như An Thư lại thua chỉ vì Bạch Yết Uyên có khả năng giao tiếp lãnh đạo hơn, còn cô ta học tập tốt nên làm lớp phó phù hợp hơn.

    Chỉ vì ba từ "phù hợp hơn" của cô giáo chủ nhiệm đã khiến mọi kế hoạch bị đảo lộn.

    Luôn cho rằng những gì mình làm luôn đúng, đối với người luôn được dâng mọi thứ đến trước mặt thì đó chính là một cú đả kích lớn.

    Vì nguyên nhân đó đã khiến Như An Thư bị sốt nằm viện suốt một tuần liền. Sức khỏe của cô ta trước đã yếu nay càng yếu hơn.

    Đến mức hắt xì cũng đau lưng, vô tình dẫm vào chân cũng bị bật móng chảy máu cũng đủ hiểu Như An Thư yếu đến mức nào rồi.

    Sau chuyện đó cô ta bị dị ứng với từ "phù hợp hơn" thế mà Sơn Long dù biết vẫn nói ra.

    Vì yếu thế về thể lực nên Như An Thư chỉ có thể đấu võ mồm còn Sơn Long bị chửi cũng không kiêng kị hăm dọa đánh khiến mọi người xung quanh nháo nhào xông ra ngăn hai người lại.
     
  10. Aki Re Đang ở chế độ Office Edit Truyện

    Bài viết:
    241
    Chương 29: Tố cáo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đau! - Như An Thư hét lên.

    Trong lúc tranh chấp với Sơn Long vô tình cô ta bị hắn đẩy mạnh một cái, cánh tay như có như không sượt qua cạnh bàn. Vết thương khá nhỏ nhưng do phần da yếu nên máu từ từ chảy ra.

    - Cậu đang làm gì thế hả? - Dương Minh Hương dùng ánh mắt trách cứ nhìn Sơn Long.

    Hắn không nói gì hơn, nheo đôi mắt lại, khó chịu "hừ" một tiếng rồi bỏ đi.

    Bạch Yết Uyên sau khi dọn nhà sạch sẽ xong, vừa xuống nhà thấy ngay cảnh tượng Như An Thư nhăn mặt đỡ vết thương trên tay, ngay lập tức cô ấy lại gần lo lắng hỏi:

    - Như An Thư, cậu có làm sao không? Đợi tớ đi lấy bông cùng thuốc sát trùng lau miệng vết thương cho cậu.

    Ngọc Bích Dương dơ tay lên nói:

    - Để tớ đi cùng cậu.

    Bạch Yết Uyên dường như hơi lưỡng lự một chút, nhưng rất nhanh sự bất thường đó biến mất không còn dấu vết, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Mấy đứa con trai vừa dọn sau nhà, đang định đi vào tìm cái hót rác thì thấy sự việc vừa xảy ra quây lại hỏi han.

    Sau khi được nghe kể hết mọi chuyện, Đinh Bảo Lĩnh lắc đầu nói:

    - Mọi lần Sơn Long hay đánh nhau làm cả lớp bị liên lụy trừ điểm thì không nói làm gì, bây giờ còn khiến lớp phó bị thương dẫn đến chảy máu, việc làm này hơi quá đáng rồi!

    Tuệ Túc Anh giận dự nhìn Đinh Bảo Lĩnh:

    - Không phải hơi quá đáng, mà là cậu ta từ trước đến nay chả bao giờ chịu để ý đến cảm xúc của người khác, luôn làm theo ý mình. Biết An Thư sức khỏe đã yếu rồi còn đẩy cậu ấy. Tớ từ trước tới này đã khó chịu với cách ứng xử của cậu ta rồi. Tớ nhất định phải làm rõ chuyện này thưa với cô. Không thể để một "con sâu làm rầu nồi canh" được.

    Tôi lặng lẽ đứng một bên nhìn cả lớp lại tranh cãi nhau.

    Nói thật, cái gọi là "con sâu làm rầu làm rầu nồi canh" là bọn họ mới đúng.

    Một chút chuyện nhỏ nhặt cũng dẫn đến tranh chấp thì thật sự không thể cứu vãn được nữa.

    Từng người một trong lớp đều mang trong mình bộ mặt đen tối không muốn cho người khác nhìn thấy. Đó cũng chính là cái bóng dẫn đến khoảng cách từng người và đó cũng dẫn đến cho mối quan hệ của tôi và Bạch Yết Uyên.

    - Sao mấy cậu lại nói như chính mình đúng lắm. - Tôi chán ghét nhìn Dương Minh Hương nói.

    Nghe thấy tiếng của tôi, cô ta cau mày hỏi:

    - Cậu có ý gì vậy? Rõ ràng người sai hoàn toàn trong truyện này là Sơn Long. Tôi nhất định phải thưa với cô để sử phạt cậu ta thích đáng.

    Tôi cười khẽ, nhìn Dương Minh Hương với ánh mắt giễu cợt.

    Phát giác ra ánh mắt kì quái của tôi, cô ta cáu lên:

    - Cậu nhìn tôi với ánh mắt đấy là có ý gì hả?

    - Cậu đang nói chuyện cười à?

    - Cái gì?

    Tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

    Tư Lạc Đức lên tiếng :

    - Dù tôi rất thích những câu chuyện vui nhưng dường như cậu đùa hơi quá rồi đấy.

    Tôi thở dài một hơi, lắc đầu nói:

    - Các cậu có quyền gì mà thưa với cô chứ? Rõ ràng sự việc này xảy ra ngoài trường học, chắc chắn cô sẽ không quan tâm đến vài vụ ẩu đả nhỏ không nguy hiểm đến tính mạng như này. Gia thế Sơn Long không hề nhỏ chút nào, cậu nghĩ một vài học sinh nhỏ nhoi có thể làm chuyện gì quá đáng. Thật sự nếu có làm rùm beng lên mọi chuyện cùng lắm cậu ta chỉ bị khiển trách vài câu, trong khi đó cả lớp mình chắc bị gia đình Sơn Long chèn ép sống dở chết dở rồi đấy.

    Nghe đến đây, như nhận ra điều gì đó, mọi người bắt đầu suy nghĩ.

    Sơn Long tuy chỉ không phải cổ đông lớn nhất nhưng cũng đứng hạng 3 hạng 4 trong trường về việc tài trợ cho trường. Cho dù cậu ta có đánh nhau gây sự nhiều đến đâu thì nhà trường cũng không thể đuổi học được. Nếu như bỗng dưng vì làm chuyện này mất toi một khoản tiền lớn hàng năm cho trường thì ai thèm làm chứ.

    Bàn bạc xong xuôi, mọi người tuy vẫn còn khó chịu vì chuyện này, nhưng dù như thế nào vẫn chỉ có thể nhắm mắt cho qua mà thôi, nhưng còn..

    Như An Thư nhận ra suy nghĩ này, rơm rớm nước mắt tỏ vẻ đáng thương nói:

    - Mọi người không cần lo cho tớ đâu. Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Tớ không muốn vì chuyện của mình làm liên lụy đến mọi người.

    Nhìn thấy biểu cảm này, Dương Minh Hương không biết lấy dũng cảm từ đâu ra nói to:

    - Hừ, Sơn Long có gì khiến các cậu phải sợ, bỏ rơi luôn bạn bè chứ. Tôi không tin cậu ta có thể một tay che trời được. Tuy tôi không giàu bằng, quyền lực bằng cậu ta nhưng Mai Yêu thì khác.

    Khương Mai Yêu đang đứng, thấy gọi tên mình liền ngớ người ra. Không ngờ cô ngồi không cũng trúng đạn.

    Ho nhẹ một tiếng, cô ta nói:

    - Cậu nói mình là có ý gì vậy?
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...