Tên truyện: Dòng Thừa Kế Tác giả: Kylin FJ Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Đô Thị, Gia Đấu, Trinh Thám, Sủng Giới thiệu truyện - văn án: Trong lòng Thượng Hải hoa lệ, một cuộc chiến ngầm đang diễn ra giữa bảy gia tộc hùng mạnh, tất cả đều nhắm đến việc thâu tóm viên ngọc quý của Trung Quốc - thành phố Thượng Hải. Giữa vòng xoáy quyền lực này, Cố Từ Hàm - một nữ luật sư tài năng và xinh đẹp - bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý. Với khả năng "đổi trắng thay đen" phi thường, Cố Từ Hàm nhanh chóng trở thành mục tiêu săn đón của các gia tộc lớn. Cô liên tục bị đặt vào những tình huống nguy hiểm, khi các gia tộc tìm mọi cách lôi kéo cô về phía mình. Tuy nhiên, bảy người thừa kế trẻ tuổi của các gia tộc này lại âm thầm bảo vệ Cố Từ Hàm. Họ đại diện cho một thế hệ mới, đấu tranh giữa trách nhiệm gia đình và khát khao tự do. Mặc dù không thể công khai liên minh, họ đều muốn bảo vệ Cố Từ Hàm khỏi cha mẹ ông bà, những người vẫn còn bám víu vào tư tưởng phong kiến và khao khát quyền lực vô độ. Cố Từ Hàm phải vận dụng mọi kỹ năng để xoay xở giữa mê cung quan hệ phức tạp, vừa giữ vững đạo đức nghề nghiệp, vừa duy trì các mối quan hệ phức tạp với bảy người thừa kế. "Dòng Thừa Kế" là câu chuyện về cuộc đấu tranh giữa hai tư tưởng hiện đại và phong kiến, nơi âm mưu đen tối đan xen với tình bạn, tình yêu và lý tưởng của tuổi trẻ. Liệu Cố Từ Hàm và bảy người thừa kế có thể thay đổi vận mệnh Thượng Hải, hay họ sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực không lối thoát?
Chương 1 - Cuộc Gặp Gỡ Đông - Tây Bấm để xem Ánh bình minh len lỏi qua những tòa nhà chọc trời của Thượng Hải, phản chiếu trên mặt kính của vô số xe cộ đang chen chúc trên đường phố. Tiếng còi xe inh ỏi hòa quyện với âm thanh của cuộc sống đô thị náo nhiệt, tạo nên bản giao hưởng đặc trưng của một thành phố không bao giờ ngủ. Trong căn phòng sang trọng của biệt phủ Tô gia, Tô Tự Ngọc đứng trước gương, mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu của mình. Mái tóc đen mượt buông xõa trên bờ vai thon thả, đôi mắt to tròn long lanh như chứa đựng cả bầu trời sao. Cô mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng tinh tế, kết hợp với chiếc quần âu đen ôm sát, toát lên vẻ thanh lịch và trí thức. Tô Tự Ngọc thở dài, tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc: "Thật không hiểu sao mình lại đồng ý gặp gã công tử ấy." Cô lẩm bẩm, ánh mắt thoáng vẻ bực bội. Cô nhìn đồng hồ, rồi với tay lấy chiếc túi xách Hermès trên bàn. Trước khi bước ra khỏi phòng, cô dừng lại một chút, như thể để lấy can đảm cho cuộc gặp gỡ sắp tới. Cùng lúc đó, tại penthouse của một trong những tòa nhà cao nhất Thượng Hải, Lucard Vương Vanderbilt đang ngắm nhìn toàn cảnh thành phố qua cửa kính panorama. Anh mặc bộ vest đen thời thượng, tóc vuốt ngược gọn gàng, toát lên vẻ lịch lãm và quyền lực. Trên cổ tay anh, chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá hàng trăm nghìn đô la lấp lánh dưới ánh nắng sớm. Lucard nhếch môi cười, tự tin ngắm mình trong gương: "Hôm nay sẽ là một ngày thú vị đây." Anh tự nhủ, vẻ mặt đầy tự tin và một chút kiêu ngạo. Tại quán cà phê L'étage, Tô Tự Ngọc đã ngồi đó, nhẹ nhàng khuấy ly trà Long Tỉnh trước mặt. Cô ngước lên khi nghe tiếng bước chân quen thuộc của giày tây đắt tiền. Lucard bước vào với vẻ tự tin thường trực, ánh mắt quét qua không gian sang trọng của quán trước khi dừng lại ở Tô Tự Ngọc. Anh mỉm cười quyến rũ: "Good morning, Tô tiểu thư. Tôi hy vọng không để cô phải đợi lâu." Tô Tự Ngọc nhướn mày, đáp lại bằng giọng lịch sự nhưng không mấy thân thiện: "Chào anh, Lucard. Tôi vừa đến được vài phút. Mời anh ngồi." Lucard ngồi xuống, vẫn giữ nụ cười trên môi: "Tôi phải nói, cô trông thật elegant hôm nay, Tô tiểu thư. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy cô chọn một địa điểm công cộng như thế này cho cuộc gặp của chúng ta. Không phải là tôi phàn nàn đâu, chỉ là tò mò thôi." Tô Tự Ngọc nhìn thẳng vào mắt Lucard, giọng điệu kiên định: "Tôi ưa chuộng sự minh bạch trong mọi giao tiếp, Lucard. Vả lại, một cuộc gặp gỡ ở nơi công cộng sẽ giúp chúng ta tập trung vào mục đích chính của buổi nói chuyện này." Lucard hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Tô Tự Ngọc, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Straight to the point, I see. Được thôi. Tôi nghĩ chúng ta nên cho gia đình hai bên một cơ hội. Cô nghĩ sao về một alliance chiến lược?" *Straight to the point: Thẳng vào vấn đề *Alliance: Liên minh Tô Tự Ngọc nhếch môi cười nhạt: "Alliance? Thú vị thật. Nhưng tôi e rằng một cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai cá nhân với tư tưởng và mục tiêu hoàn toàn khác biệt khó có thể được gọi là 'chiến lược'." "Differences can be complementary, Tô tiểu thư." Lucard đáp, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Tôi nghĩ chúng ta có thể tạo nên một synergy đáng kể." *Synergy: Hiệu ứng cộng hưởng *Differences can be complementary: Sự khác biệt có thể bổ sung cho nhau "Synergy?" Tô Tự Ngọc cười khẩy: "Tôi không nghĩ một người với danh tiếng.. phức tạp như anh có thể mang lại giá trị cộng hưởng nào cho kế hoạch phát triển sự nghiệp của tôi." Lucard cau mày, cảm giác bực tức dâng lên nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh: "Cô nghĩ mình hiểu rõ về tôi đến thế sao?" "Tôi không cần phải hiểu sâu để nhận ra một người đang tìm kiếm đường tắt trong sự nghiệp." Tô Tự Ngọc đáp lại, ánh mắt sắc lẹm. Cô khẽ nhếch môi: "Anh biết đấy, Lucard, việc rải rác vài từ tiếng Anh trong câu chuyện không làm cho người ta trở nên tao nhã hơn đâu. Nó chỉ như cho thêm vài hạt tiêu vào ly trà Long Tỉnh thôi - không cần thiết và có phần kỳ quặc." Sau đó, cô tiếp tục: "Anh muốn tìm hiểu tôi ư? Tôi e rằng anh sẽ nhanh chóng nhận ra mình không đủ kiên nhẫn để theo đuổi một người phụ nữ có tư duy độc lập và hoài bão." Lucard cảm thấy thách thức, nhưng anh vẫn giữ vẻ ngoài lịch lãm: "Cô thật sự nghĩ mình đã đánh giá đúng về tôi sao, my dear?" "Đây không phải là vấn đề đánh giá, Lucard." Tô Tự Ngọc đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy uy lực: "Đó là nhận định dựa trên các dữ kiện khách quan. Khác với anh, tôi không cần phải chứng minh giá trị của mình thông qua các mối quan hệ xã hội. Thành tích nghiên cứu và thành tựu học thuật của tôi nói lên tất cả." Lucard im lặng, lần đầu tiên cảm thấy bị thách thức thực sự trong một cuộc đối thoại. Anh nhìn Tô Tự Ngọc, bất ngờ nhận ra rằng cô không giống như những người phụ nữ khác mà anh đã gặp. Tô Tự Ngọc đứng dậy, sửa lại váy áo. "Tôi nghĩ cuộc gặp gỡ này đã đủ để chúng ta hiểu rõ về quan điểm của nhau. Hy vọng anh sẽ tìm được một đối tác phù hợp hơn với mục tiêu của mình. Còn tôi, tôi sẽ tiếp tục con đường học thuật và kinh doanh của mình, không cần những cuộc phiêu lưu không cần thiết." Khi Tô Tự Ngọc rời đi, Lucard vẫn ngồi đó, ánh mắt đăm chiêu. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy bị thách thức thực sự, và điều đó, thật kỳ lạ, lại khiến anh cảm thấy hứng thú. "Well played, Tô Tự Ngọc." Lucard thầm nghĩ, ánh mắt lấp lánh một tia sáng quyết tâm: "Nếu cô nghĩ tôi chỉ là một kẻ tìm đường tắt, tôi sẽ cho cô thấy điều ngược lại."
Chương 2 - Độc Hại Bấm để xem Trong ánh đèn chói lọi của hộp đêm Muse - nơi xa hoa bậc nhất Bắc Kinh, Âu Dương Long ngồi vắt vẻo trên ghế sofa trong khu VIP, xung quanh là những chai rượu đắt tiền và các cô gái xinh đẹp. Ánh mắt anh ta lạnh lùng quét qua đám đông, như thể đang tìm kiếm một con mồi mới. "Cô kia." Âu Dương Long gọi một cô gái tóc đen dài bồng bềnh, giọng điệu đầy mệnh lệnh: "Lại đây." Cô gái run rẩy tiến lại gần. Âu Dương Long nắm cằm cô một cách thô bạo, xoay mặt cô dưới ánh đèn. Đôi mắt anh ta nheo lại, ánh lên tia nhìn gần như điên dại. "Không." Anh ta gằn giọng, đẩy cô gái ra: "Không đủ giống. Cút đi." Người bạn bên cạnh thở dài: "Cậu lại thế nữa à? Cố Từ Hàm không có ở đây." Âu Dương Long quay phắt lại, mắt long lên sòng sọc: "Đừng nhắc tên cô ấy. Cô ấy là của tao." Đúng lúc đó, điện thoại của Âu Dương Long rung lên. Anh ta chộp lấy, đọc tin nhắn với vẻ mặt căng thẳng: "Cố Từ Hàm đang điều tra một vụ án lớn ở Thượng Hải. Có vẻ như cô ấy đang thân thiết với một đồng nghiệp nam." Mặt Âu Dương Long tái mét, tay siết chặt điện thoại đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch: "Thằng khốn nào dám.." Anh ta gầm gừ. Không nói thêm lời nào, Âu Dương Long đứng bật dậy, hất đổ cả bàn rượu. Anh ta lảo đảo bước ra khỏi hộp đêm, bỏ mặc những tiếng la hét phía sau. Trên đường ra xe, Âu Dương Long gọi điện: "Chuẩn bị máy bay. Tao cần đến Thượng Hải ngay. Và tìm cho tao thông tin về tất cả những thằng đang làm việc gần Cố Từ Hàm." Khi xe lao đi trong đêm Bắc Kinh, ánh mắt Âu Dương Long toát lên vẻ điên cuồng và nguy hiểm: "Tiểu Hàm." Anh ta lẩm bẩm: "Em là của anh. Chỉ của anh mà thôi. Kẻ nào đụng đến em, kẻ đó sẽ phải trả giá." Máy bay cất cánh, mang theo Âu Dương Long và nỗi ám ảnh bệnh hoạn của anh ta về phía Thượng Hải. - Lucard ngả người trên chiếc ghế da, ly whisky lắc lư trong tay. Ánh đèn neon Thượng Hải nhảy múa trên khuôn mặt điển trai của anh, phản chiếu một nụ cười nửa miệng đầy thích thú. "Tô Tự Ngọc." Anh lẩm bẩm, môi chạm vào miệng ly: "Cô đúng là một hộp Pandora đầy bất ngờ." Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lucard. Tên mẹ anh hiện trên màn hình. "Con đây, thưa mẹ." Lucard trả lời, giọng điệu cẩn trọng. "Lucard." Giọng Vương Mỹ Linh vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Mẹ nghe nói cuộc gặp gỡ với Tô tiểu thư hôm nay khá.. thú vị?" Lucard khẽ nhíu mày: "Thưa mẹ, mọi chuyện đang diễn ra theo cách của con." "Mẹ hiểu." Vương Mỹ Linh đáp, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Nhưng con biết đấy, Tô gia rất quan trọng với chúng ta. Mẹ chỉ hy vọng con sẽ.. cẩn trọng hơn trong những lần gặp gỡ tiếp theo." "Con hiểu ý mẹ." Lucard nói, cảm nhận được ẩn ý đằng sau những lời nói ngọt ngào của mẹ. "Con trai." Vương Mỹ Linh kết thúc: "Mẹ tin tưởng ở con. Hãy nhớ rằng, mọi việc con làm đều ảnh hưởng đến cả gia tộc." Sau cuộc gọi, Lucard đứng dậy, bước đến cửa sổ. Thành phố Thượng Hải trải dài dưới chân anh như một tấm thảm ánh sáng. "Tô Tự Ngọc." Anh thì thầm, hơi thở làm mờ đi tấm kính: "Cô tưởng mình là ai? Một nữ hoàng không thể chạm tới?" Mắt Lucard lấp lánh tia nhìn của một kẻ săn mồi. Với một cú xoay người đầy dứt khoát, Lucard bước về phía bàn làm việc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy máu trong người sôi sục vì một cô gái.
Chương 3 - Lách Luật Bấm để xem Tại Tòa án Nhân dân Tối cao Thượng Hải, không khí căng thẳng bao trùm cả phòng xử. Cố Từ Hàm đứng trước vành móng ngựa, dáng người thanh mảnh nhưng toát lên vẻ tự tin trong bộ vest đen trang nhã. Mái tóc đen buông xõa trên vai, đôi mắt sắc sảo quét qua đám đông trước khi dừng lại ở bồi thẩm đoàn. "Kính thưa Quý Tòa." Cố Từ Hàm mở đầu, giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy sức thuyết phục: "Thân chủ của tôi, ông Lý Minh Quân, bị buộc tội rửa tiền. Vụ án đòi hỏi chúng ta phải suy xét kỹ lưỡng về bản chất của công lý." Công tố viên bất ngờ ngắt lời: "Phản đối! Luật sư đang đưa ra lập luận mang tính cảm tính." Không hề bối rối, Cố Từ Hàm nhanh chóng đáp lại: "Thưa Quý Tòa, tôi chỉ đang nêu ra bối cảnh của vụ án. Nếu Quý Tòa cho phép, tôi sẽ chứng minh điều này bằng các dẫn chứng cụ thể." Thẩm phán gật đầu: "Tiếp tục, Luật sư Cố." Cố Từ Hàm mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục: "Theo Điều 191 Bộ luật Hình sự, tội rửa tiền đòi hỏi ý định che giấu nguồn gốc bất hợp pháp của tài sản. Tuy nhiên, bằng chứng cho thấy thân chủ của tôi không hề có ý định như vậy." Cô chỉ tay về phía bàn chứng cứ: "Trong hồ sơ vụ án đã được nộp trước phiên tòa, chúng tôi có bản kê khai chi tiết về các giao dịch của thân chủ tôi. Mỗi khoản đều có ghi chú rõ ràng về mục đích sử dụng. Liệu đây có phải hành vi của người muốn che giấu điều gì không?" Tiếng xì xào lan tỏa trong phòng. Cố Từ Hàm tiếp tục, giọng điệu càng lúc càng sắc bén: "Hơn nữa, theo Điều 21 về tình thế cấp thiết, hành vi của thân chủ tôi hoàn toàn phù hợp với quy định của pháp luật." Công tố viên lại phản đối: "Luật sư đang đưa ra giả định!" Cố Từ Hàm nhanh chóng đáp lại: "Không phải giả định, thưa Quý Tòa. Chúng tôi có bằng chứng." Cô chỉ vào một tập hồ sơ trên bàn: "Trong tài liệu đã được nộp cho tòa, chúng tôi có các bản ghi âm cuộc gọi giữa thân chủ tôi và các nạn nhân, đã được công chứng và xác thực. Chúng chứng minh tính cấp thiết của tình huống. Thân chủ của tôi đã phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn - tuân thủ quy định và để những nạn nhân vô tội tiếp tục chịu đựng, hoặc hành động để cứu họ, dù biết rằng mình có thể gặp rắc rối pháp lý." Khi Cố Từ Hàm kết thúc bài biện hộ, cả phòng xử rơi vào im lặng. Thẩm phán và bồi thẩm đoàn đang xem xét lại lời biện hộ và các bằng chứng luật sư Cố cung cấp. Sau một thời gian cân nhắc, thẩm phán tuyên bố phán quyết có lợi cho thân chủ của Cố Từ Hàm. Tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau phòng xử. Cố Từ Hàm quay lại, thấy nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt thân chủ và gia đình ông. Một vài đồng nghiệp luật sư tiến đến bắt tay chúc mừng cô. Cố Từ Hàm cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm và tự hào dâng lên trong lòng. Cô dành vài phút để trao đổi với thân chủ và gia đình họ, giải thích về các bước tiếp theo sau phán quyết. Khi bước ra khỏi tòa án, Cố Từ Hàm hít một hơi thật sâu, cảm nhận ánh nắng chiều trên gương mặt. Nụ cười nhẹ thoáng trên môi cô khi nghĩ về thành công vừa đạt được. Cô vừa mở cửa xe thì điện thoại đổ chuông. "Alô." Cô trả lời, giọng điềm tĩnh. "Cố luật sư." Một giọng nói lạ vang lên: "Tôi đã đề cao tài năng của cô quá rồi. Sử dụng những tiểu xảo để hợp thức hóa bằng chứng, luật sư nhỏ bé lại có cái gan to như vậy, xem ra hậu thuẫn không nhỏ. Còn tưởng cô tài giỏi thế nào, cũng chỉ là mánh khóe lách luật." Cố Từ Hàm nhíu mày, nhưng giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Tôi không hiểu, ông đang nói về cái gì vậy?" Trước khi cô kịp nói thêm, cuộc gọi đã kết thúc. Cố Từ Hàm đứng đó, tay vẫn cầm điện thoại, suy nghĩ về cuộc gọi bí ẩn. Ai là người gọi? Làm sao họ biết về chiến thuật cô đã sử dụng? Mặc dù có chút lo lắng, nhưng Cố Từ Hàm không hề cảm thấy sợ hãi. Cô tin tưởng vào kiến thức pháp lý của mình và biết rằng mọi thủ thuật cô sử dụng đều nằm trong giới hạn cho phép của luật pháp. Cô lấy ra cuốn sổ tay, ghi nhanh những điểm chính của cuộc gọi và những vấn đề cần xem xét lại. Cố Từ Hàm nhận ra rằng chiến thắng hôm nay có thể chỉ là bắt đầu của một thách thức lớn hơn, nhưng cô luôn sẵn sàng đối mặt với nó. - Trong văn phòng rộng lớn của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao Thượng Hải, Diêu Ngạo Thần đứng bên cửa sổ, ánh mắt sắc lẹm nhìn ra thành phố nhộn nhịp bên dưới. Căn phòng được bài trí đơn giản nhưng không kém phần uy nghiêm, với những kệ sách chứa đầy các bộ luật và tài liệu pháp lý. Trên bàn làm việc, một tách cà phê đen đã nguội lạnh, chứng tỏ anh đã làm việc từ rất sớm. Diêu Ngạo Thần, với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ trong bộ vest xám tối màu, toát lên vẻ nghiêm nghị và chuyên nghiệp. Đôi vai rộng và khuôn mặt góc cạnh càng làm tăng thêm ấn tượng về một công tố viên cương trực. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. "Vào." Diêu Ngạo Thần cất tiếng, giọng trầm và ngắn gọn. Một nhân viên trẻ bước vào, tay cầm một tập hồ sơ: "Thưa Công tố viên Diêu, có một hồ sơ mới vừa được chuyển đến. Nó được đánh dấu là 'Tối mật'." Diêu Ngạo Thần quay lại, ánh mắt thoáng vẻ quan tâm. Anh đưa tay nhận lấy tập hồ sơ, cau mày khi nhận ra không có bất kỳ dấu hiệu nhận dạng nào trên bìa. "Nguồn gốc?" Anh hỏi, giọng súc tích. Nhân viên lắc đầu: "Không rõ, thưa Công tố viên. Được gửi qua dịch vụ chuyển phát nhanh, không có thông tin người gửi." Diêu Ngạo Thần gật đầu, ra hiệu cho nhân viên lui ra. Khi cánh cửa đóng lại, anh mở tập hồ sơ, mắt nhanh chóng lướt qua những trang giấy bên trong. Càng đọc, vẻ mặt của Diêu Ngạo Thần càng trở nên nghiêm trọng. Anh đặt tập hồ sơ xuống, suy ngẫm về những thông tin vừa tiếp nhận. "Hệ thống vẫn còn nhiều lỗ hổng.." Anh lẩm bẩm, tay siết chặt tập hồ sơ. Diêu Ngạo Thần quay lại bàn làm việc, nhanh chóng gõ một số điện thoại. "Trương điều tra viên." Anh nói vào điện thoại, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm: "Tôi cần anh điều tra về luật sư Cố Từ Hàm. Vấn đề liên quan đến vụ án gần đây của cô ấy, hãy đảm bảo điều tra được giữ bí mật." Khi cúp máy, Diêu Ngạo Thần nhìn lại tập hồ sơ, đôi mắt có chút chau lại. Anh lật qua vài trang, dừng lại ở phần thông tin cá nhân của Cố Từ Hàm. Trước giờ anh đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về cô luật sư này, và giờ đây, những thông tin trong hồ sơ càng khiến anh thêm nghi ngờ. "Tốt nghiệp đại học Bắc Kinh với thành tích xuất sắc." Anh lẩm bẩm: "Nhưng lại mau chóng chuyển đến Thượng Hải làm việc." Diêu Ngạo Thần nhíu mày, suy ngẫm. Anh nhớ lại lần đầu gặp Cố Từ Hàm tại tòa án cách đây vài tháng. Cô ấy đã gây ấn tượng mạnh với anh bằng sự sắc sảo và kiến thức pháp luật sâu rộng. Tuy nhiên, có điều gì đó trong cách cô ấy lập luận, trong ánh mắt đầy quyết tâm của cô, khiến anh cảm thấy không yên tâm. Rốt cuộc Cố Từ Hàm có ý đồ gì? Ai đã cử cô ấy tới? Hay ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện gì khiến cô ấy phải chuyển đến đây? Anh đóng tập hồ sơ lại, đăm chiêu nhìn lên trần nhà: "Dù là gì, miễn là cô đừng thay đổi trật tự pháp lý ở Thượng Hải." Diêu Ngạo Thần tự nhủ, anh sẽ theo dõi chặt chẽ mọi động thái của Cố Từ Hàm trong thời gian tới.
Chương 4 - Cặp Song Sinh Bấm để xem Trong văn phòng Tổng Giám đốc sang trọng của Sở Giao dịch Chứng khoán Thượng Hải, Chu Vương đứng trước dãy màn hình hiển thị các chỉ số tài chính. Ánh mắt anh lướt qua từng con số, phân tích tình hình một cách kỹ lưỡng. "Thị trường hôm nay có vẻ khá thú vị." Chu Vương nhận xét, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Một trợ lý bước đến, tay cầm máy tính bảng: "Vâng, thưa Tổng Giám đốc. Chỉ số Shanghai Composite đã tăng 2, 3% trong một giờ qua." Chu Vương khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ nhưng không để lộ ý đồ thực sự: "Tốt. Hãy theo dõi kỹ nhóm cổ phiếu công nghệ. Báo cho tôi nếu có bất kỳ biến động đáng chú ý nào." Đúng lúc đó, điện thoại của anh rung nhẹ. Chu Vương bước sang một góc yên tĩnh để trả lời. "Tôi đang nghe." Anh nói, giọng điệu lịch thiệp và điềm đạm. "Thưa Tổng Giám đốc." Giọng một nhân viên tình báo vang lên: "Chúng tôi vừa xác nhận thông tin về cuộc gặp giữa Tô Tự Ngọc và Lucard Vương Vanderbilt tại quán cà phê L'étage hôm qua." "Kết quả ra sao?" Chu Vương hỏi, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm. "Tô tiểu thư đã từ chối đề nghị liên minh của Lucard." Chu Vương im lặng một lúc, suy ngẫm về thông tin vừa nhận được: "Con trai của Vương Mỹ Linh không dễ dàng chấp nhận bị từ chối đâu. Hãy tiếp tục theo dõi động thái của cả hai gia tộc. Tôi muốn biết mọi bước đi của họ." Khi anh vừa kết thúc cuộc gọi, trợ lý của anh bước vào, vẻ mặt lo lắng: "Tổng Giám đốc, chúng tôi vừa nhận được thông tin Âu Dương Long đang có mặt tại Thượng Hải. Anh muốn xử lý thế nào?" Chu Vương mỉm cười, ánh mắt nham hiểm: "Còn chờ gì nữa? Mau sắp xếp một cuộc gặp 'tình cờ' giữa Cố Từ Hàm và Âu Dương Long. Nhưng trước tiên hãy tiết lộ đồng nghiệp thân thiết của Cố Từ Hàm là Diêu Ngạo Thần cho đám đần đó trước." Trợ lý gật đầu hiểu ý và nhanh chóng rời đi. Chu Vương quay lại nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hướng về phía tòa nhà của Ủy ban Thành phố. "Oan gia ngõ hẹp." Anh thì thầm, miệng khẽ nở nụ cười nham hiểm. Chu Vương đứng trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố Thượng Hải nhộn nhịp. Trong mắt anh, cả thành phố như một bàn cờ khổng lồ, và anh đang từng bước củng cố vị trí của mình. - Tại Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại Thượng Hải, một triển lãm nghệ thuật đang diễn ra với sự góp mặt của giới thượng lưu và những người yêu nghệ thuật. Không gian triển lãm rộng lớn với những bức tường trắng tinh khiết, nổi bật các tác phẩm nghệ thuật đa dạng từ hội họa truyền thống đến các tác phẩm số hiện đại. Ánh sáng dịu nhẹ tạo nên bầu không khí trang trọng nhưng không kém phần ấm cúng. Giữa đám đông sang trọng, cặp song sinh Nhật - Trung, Hiro và Hira Hirano nổi bật với vẻ ngoài thu hút và khí chất đặc biệt. Hiro, trong bộ vest đen phá cách với điểm nhấn là chiếc khăn lụa họa tiết trừu tượng, đứng trước một bức tranh, đôi mắt sâu thẳm như đang đắm chìm trong từng nét vẽ. Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cằm, vẻ mặt trầm tư. "Thật tuyệt vời." Hiro lẩm bẩm, giọng nói đầy xúc động: "Giống như một bản giao hưởng của màu sắc và cảm xúc.. có thể cảm nhận được nỗi cô đơn của nghệ sĩ qua từng nét cọ." Bên cạnh anh, Hira đứng thẳng người, ánh mắt liên tục quét qua đám đông. Cô mặc một bộ vest nữ màu ngà voi thanh lịch, tóc buộc gọn gàng ra sau. Khác với vẻ mơ màng của anh trai, ánh mắt Hira sắc lẹm và tính toán. "Hiro." Hira lên tiếng, giọng nói đều đều và kiên nhẫn: "Chúng ta đến đây để gặp ông Trần." Hiro quay sang nhìn em gái, vẻ mặt hơi bối rối: "Ồ, đúng rồi. Anh xin lỗi, anh quá say mê với tác phẩm này." Khi họ bước đi, Hiro mỉm cười vui vẻ, trò chuyện với những người xung quanh về nghệ thuật, khéo léo lồng ghép những ý tưởng về đầu tư vào lĩnh vực này. Trong khi đó, Hira đứng bên cạnh, lịch sự nhưng dè dặt, nhanh chóng nắm bắt cơ hội kinh doanh từ những cuộc trò chuyện. "Ông Trần." Hira bất ngờ lên tiếng, giọng điệu chuyên nghiệp: "Tôi có một số số liệu thú vị về thị trường nghệ thuật mà ông có thể quan tâm." Ông Trần, một nhà sưu tập nghệ thuật và nhà đầu tư nổi tiếng, quay lại với vẻ quan tâm. Ông nổi tiếng với các mối quan hệ rộng rãi với các nhân vật chủ chốt ở Thượng Hải, một yếu tố quan trọng trong kế hoạch của cặp song sinh Hirano. Hiro khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện hiện tại và cùng Hira tiến về phía ông Trần. "Rất vui được gặp ông ở đây." Hira mở lời, giọng điệu nghiêm túc: "Ông Trần, tôi vừa nghiên cứu về xu hướng đầu tư vào nghệ thuật số trong quý vừa qua. Số liệu cho thấy có sự tăng trưởng 30% so với cùng kỳ năm ngoái. Ông nghĩ sao về việc kết hợp công nghệ blockchain vào thị trường nghệ thuật để tối đa hóa lợi nhuận?" Ông Trần nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng: "Tiểu thư, tôi e rằng cô đang bỏ qua yếu tố quan trọng nhất của nghệ thuật - đó là giá trị tinh thần và văn hóa. Nghệ thuật không chỉ là con số và lợi nhuận." Nhận thấy tình hình căng thẳng, Hiro nhanh chóng can thiệp: "Ông Trần, tôi hoàn toàn đồng ý với ông. Thực ra, điều em gái tôi muốn đề cập là cách chúng ta có thể sử dụng công nghệ để bảo tồn và quảng bá nghệ thuật truyền thống. Tôi nhớ lần trước chúng ta trò chuyện, ông có chia sẻ về niềm đam mê với nghệ thuật truyền thống Trung Hoa. Hôm nay tôi thấy có một tác phẩm thủy mặc tuyệt đẹp ở góc kia, có lẽ ông sẽ thích. Nó là một ví dụ tuyệt vời về cách nghệ thuật truyền thống có thể kết hợp với công nghệ hiện đại mà vẫn giữ được bản sắc văn hóa." Gương mặt ông Trần dãn ra, ánh mắt ánh lên sự hứng thú: "Ồ, thật sao? Tôi muốn xem." Khi cả nhóm di chuyển đến bức tranh, Hiro tiếp tục: "Họa sĩ đã sử dụng kỹ thuật số để tạo ra những hiệu ứng mà trước đây không thể làm được với mực truyền thống, nhưng vẫn giữ được tinh thần của nghệ thuật thủy mặc." Ông Trần gật đầu đồng tình, rõ ràng đã bị cuốn hút bởi cách Hiro kết nối được đam mê của ông với xu hướng mới. Hiro nhanh chóng nắm bắt cơ hội: "Ông Trần, tôi hiểu sự lo ngại của ông. Điều em gái tôi muốn truyền đạt là cách chúng ta có thể sử dụng công nghệ để bảo tồn và quảng bá giá trị nghệ thuật. Blockchain không chỉ là công cụ tài chính, mà còn có thể được ứng dụng để xác thực nguồn gốc tác phẩm, bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ của nghệ sĩ. Ý tưởng của chúng tôi là tạo ra một nền tảng nơi nghệ thuật có thể được số hóa, lưu trữ an toàn, và chia sẻ với khán giả toàn cầu. Điều này không chỉ mở rộng tầm ảnh hưởng của nghệ thuật Trung Hoa, mà còn giúp các nghệ sĩ có thể kiếm sống từ tài năng của họ trong thời đại số." Hiro nhận thấy sự quan tâm trong mắt ông Trần, anh tiếp tục: "Nếu ông Trần cảm thấy hứng thú, tôi muốn mời ngài đến Bách Thiên Lâu dùng bữa, chúng ta có thể thảo luận thêm về cách thức để biến nó thành hiện thực. Ngài nghĩ sao?" Ông Trần gật đầu, vẻ mặt phấn khởi. "Tôi rất muốn nghe thêm về ý tưởng của cô cậu. Trợ lý Lâm, sắp xếp một cuộc hẹn dùng bữa với cô cậu Hirano đây." Sau buổi trò chuyện vui vẻ với ông Trần và tạo thiện cảm tốt, hai anh em bước ra khỏi bảo tàng, hướng về chiếc Lexus LS đen bóng đang chờ sẵn. Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc ở Thượng Hải nhộn nhịp. Cả hai đều không nhận ra rằng, từ một góc khuất, một bóng người đang chụp ảnh họ, gửi đi với dòng tin nhắn: "Đã xác nhận. Cặp song sinh đã bắt đầu di chuyển. Cuộc trò chuyện với ông Trần có vẻ thành công." Chiếc xe lướt qua những con phố Thượng Hải, Hiro và Hira ngồi im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng. Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng hiện đại. Họ bước vào thang máy riêng, lên thẳng tầng áp mái - là một căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng. Hira đi thẳng đến bàn làm việc, mở laptop trong khi Hiro đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố luôn rực rỡ ánh đèn bên dưới. "Em sẽ gọi cho cha." Hira nói, tay đã cầm điện thoại. Cô nhấn nút gọi, kích hoạt thiết bị chống nghe lén: "Cha." Cô nói bằng tiếng Nhật: "Mọi việc đã diễn ra như kế hoạch. Ông Trần đã đồng ý gặp gỡ thảo luận tại Bách Thiên Lâu." Giọng chủ tịch Hirohito vang lên, trầm và đầy quyền lực: "Hai con làm tốt lắm. Nhưng đừng chủ quan. Ở Thượng Hải, mọi thứ đều có thể là cạm bẫy. Hãy thông báo cho bà ngoại các con. Bà sẽ biết bước tiếp theo phải làm gì." Khi cuộc gọi kết thúc, Hira quay sang Hiro, người vẫn đang nhìn ra thành phố. Cô hiểu được, anh trai không hề muốn làm kinh doanh mà chỉ muốn theo đuổi nghệ thuật, điều này không được cha mẹ ủng hộ. Hôm nay đi bảo tàng nghệ thuật, anh ấy đã vui biết nhường nào.
Chương 5 - Làm Bạn Với Hổ Bấm để xem Ánh hoàng hôn dần buông xuống khu vườn rộng lớn của biệt phủ Tô gia, nhuộm một màu vàng cam lên mặt hồ nhân tạo. Trong phòng khách sang trọng, Tô Tự Ngọc ngồi thẳng lưng trên chiếc sofa da màu kem, tay cầm tách trà Phổ Nhĩ thượng hạng. Cô mặc một chiếc đầm lụa màu ngà voi nhẹ nhàng, điểm xuyết bằng chiếc vòng cổ Cartier tinh tế. Đối diện cô, Cố Từ Hàm trong bộ vest đen thanh lịch, vừa đi làm về thì ghé qua. Mái tóc xoăn bồng bềnh được búi gọn phía sau, để lộ khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt to tròn sáng ngời. Hai người bạn thân đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi giữa cuộc sống bận rộn. "Tiểu Hàm." Tô Tự Ngọc cất tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Tớ vẫn không ngừng ngưỡng mộ cách cậu xử lý vụ kiện năm đó." Cố Từ Hàm khẽ mỉm cười, uống một ngụm trà nhỏ: "Tớ chỉ làm những gì một luật sư cần làm thôi. Hơn nữa, nhờ vụ đó mà chúng ta mới có cơ hội trở nên thân thiết như bây giờ." Họ cùng nhau hồi tưởng về khoảng thời gian căng thẳng khi hai công ty chủ lực của Tô gia phải đối mặt với một vụ kiện nghiêm trọng, đe dọa trực tiếp đến tình hình tài chính của cả tập đoàn. Nhiều luật sư tên tuổi đã từ chối nhận vụ án vì lý do chính trị, trong khi những luật sư giỏi nhất lại đứng về phía đối thủ. Thời điểm đó, Tô gia đang bị nhiều thế lực quyền lực ngầm liên kết nhằm gây áp lực. Trong tình thế khó khăn, Cố Từ Hàm, khi ấy là một luật sư trẻ với kinh nghiệm đa dạng trong nhiều lĩnh vực pháp lý, có hiềm khích với chính trị, đã mạnh dạn nhận lời. Mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm với những vụ án phức tạp như vậy, Cố Từ Hàm đã nhanh chóng thể hiện khả năng thích nghi phi thường. Bằng sự thông minh, kiến thức pháp lý toàn diện và chiến lược pháp lý sáng tạo, cô đã bảo vệ thành công quyền lợi cho các công ty của Tô gia, giành chiến thắng ấn tượng trước sự ngạc nhiên của giới luật sư Thượng Hải. Cách tiếp cận linh hoạt của cô, kết hợp kiến thức từ nhiều lĩnh vực pháp lý khác nhau, đã tạo nên một lối đi mới trong cách giải quyết các vụ kiện phức tạp. Cố Từ Hàm cũng khéo léo tận dụng sự hỗ trợ của một đội ngũ trợ lý và luật sư trẻ đầy tài năng, những người thường bị đánh giá thấp do thiếu kinh nghiệm. Sự kiện này không chỉ gây tiếng vang lớn trong giới kinh doanh và pháp lý lúc bấy giờ, mà còn đưa sự nghiệp của Cố Từ Hàm và đội ngũ của cô lên một tầm cao mới. Từ đó, danh tiếng của cô ở Thượng Hải nhanh chóng được củng cố, trở thành một trong những luật sư được đánh giá cao trong giới doanh nghiệp và pháp lý. Đột nhiên, điện thoại của Cố Từ Hàm rung lên. Cô nhíu mày, lấy điện thoại ra xem. "Xin lỗi cậu, tớ cần trả lời tin nhắn này." Cô cúi đầu, tập trung vào màn hình điện thoại. Tô Tự Ngọc quan sát bạn, nhận thấy sự căng thẳng hiện rõ trên gương mặt. Khi Cố Từ Hàm ngẩng lên, Tô Tự Ngọc ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của bạn. Đôi vai của Cố Từ Hàm căng cứng, ánh mắt cô thoáng vẻ lo lắng, môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì đó. Tô Tự Ngọc đặt tách trà xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, biểu hiện sự quan tâm. Cô hỏi, giọng điệu cẩn trọng: "Có chuyện gì nghiêm trọng sao Tiểu Hàm?" Cố Từ Hàm thở dài: "Công tố viên Diêu đang âm thầm điều tra về tớ." Tô Tự Ngọc khẽ nhíu mày, cố gắng giữ giọng bình thản: "Điều tra không chính thức?" Cố Từ Hàm khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ suy tư. Cô im lặng một lúc, như đang cố gắng lục lọi trong ký ức mình về bất kỳ sự việc nào có thể liên quan đến Diêu Ngạo Thần. Sau một hồi, cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Tớ không chắc chắn, nhưng có thể liên quan đến một số chiến thuật pháp lý mà tớ đã sử dụng gần đây." Tô Tự Ngọc im lặng một lúc, suy ngẫm. Cô cẩn thận chọn lựa từng từ: "Tớ hiểu. Gần đây tớ có.. nghe nói về một số vụ án của công tố viên Diêu. Anh ta có vẻ rất.. kỹ lưỡng trong công việc." Cố Từ Hàm nhìn bạn, ánh mắt thoáng chút dò xét. Cô nhận thấy có điều gì đó không bình thường trong cách Tô Tự Ngọc nói về Diêu Ngạo Thần. Nhận ra mình có thể đã để lộ quá nhiều, Tô Tự Ngọc nhanh chóng điều chỉnh: "Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta luôn đúng. Tớ sẽ cho người tìm hiểu thêm về cuộc điều tra này. Tô gia luôn sẵn sàng hỗ trợ cậu, Tiểu Hàm." Cố Từ Hàm gật đầu, biết ơn nhưng vẫn còn chút dè dặt: "Cảm ơn cậu, Tiểu Ngọc." Trong khi Tô Tự Ngọc cố gắng thể hiện sự ủng hộ, Cố Từ Hàm vẫn cảm nhận được một sự mâu thuẫn tinh tế trong thái độ của cô. Điều này khiến Cố Từ Hàm thận trọng hơn, nhận ra rằng có thể có nhiều điều phức tạp hơn đang diễn ra phía sau. Ánh hoàng hôn dần chuyển sang màu tím nhạt. Khi bóng tối bao phủ khu vườn, Cố Từ Hàm nhận ra đã đến lúc phải ra về. Cố Từ Hàm đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt lại nếp áo. Cô nhìn Tô Tự Ngọc, trong lòng đầy những suy nghĩ phức tạp. "Cảm ơn cậu vì buổi trà chiều hôm nay." Cô mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vô tư như lúc đầu. Khi bước ra khỏi biệt phủ, Cố Từ Hàm cảm thấy gánh nặng trên vai mình dường như nặng hơn, không chỉ vì cuộc điều tra của Diêu Ngạo Thần, mà còn vì những điều chưa nói hết giữa cô và Tô Tự Ngọc. Trên đường về, Cố Từ Hàm không ngừng suy ngẫm về phản ứng kỳ lạ của Tô Tự Ngọc khi nhắc đến Diêu Ngạo Thần. Cô nhớ lại ánh mắt thoáng qua của Tô Tự Ngọc - một sự pha trộn giữa ngưỡng mộ và lo lắng. Là một luật sư, Cố Từ Hàm nhận ra rằng có điều gì đó sâu sắc hơn đang ẩn giấu đằng sau những lời nói và cử chỉ của bạn mình. "Phải chăng Tiểu Ngọc có mối quan hệ nào đó với Diêu Ngạo Thần mà mình không biết?" Cố Từ Hàm tự hỏi: "Hay cậu ấy đang che giấu điều gì đó liên quan đến anh ta?" Cô cân nhắc khả năng Tô Tự Ngọc có thể đang bị kẹt giữa tình bạn với mình và một mối quan hệ tiềm ẩn nào đó với vị công tố viên. Cố Từ Hàm thở dài, nhận ra rằng trong thế giới phức tạp của giới thượng lưu Thượng Hải, những mối quan hệ và lợi ích đan xen có thể tạo ra những tình huống khó xử nhất. Cô nhất định sẽ phải cẩn trọng hơn trong thời gian tới, không chỉ với cuộc điều tra của Diêu Ngạo Thần mà còn trong cách chia sẻ thông tin với Tô Tự Ngọc.
Chương 6 - Chấp Niệm Bấm để xem Đêm Thượng Hải ồn ã, ánh đèn neon rực rỡ phản chiếu trên mặt đường ướt mưa. Âu Dương Long lướt qua đám đông, ánh mắt sắc lẹm quét qua từng gương mặt. Hắn đã theo dõi cô gái đó suốt ba dãy phố, tim đập mạnh khi nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm thấy Cố Từ Hàm. Cô gái rẽ vào một con hẻm tối. Âu Dương Long tăng tốc, bước chân nhanh nhẹn nhưng không gây tiếng động. Khi vào đến ngõ hẻm, hắn thấy bóng người kia đang đứng bất động dưới một chiếc đèn đường. "Từ Hàm." Âu Dương Long gọi, giọng hắn run rẩy vì phấn khích. Cô gái từ từ quay lại. Trong tích tắc, trái tim Âu Dương Long như ngừng đập. Nhưng rồi ánh đèn rọi lên gương mặt cô, và hy vọng trong hắn vỡ tan thành từng mảnh. "Anh nhầm người rồi." Cô gái lạ nói, vẻ mặt khó chịu. Âu Dương Long đứng chết lặng, nỗi thất vọng và giận dữ cuộn trào. Ba năm trôi qua, hắn vẫn không thể tìm thấy cô. Dù là con trai của Bí thư Tỉnh ủy Bắc Kinh - người nắm trong tay quyền lực nhúng tay vào mọi ngóc ngách trong phạm vi rộng lớn, nhưng ở Thượng Hải này, hắn lại như con cá mắc cạn, bơ vơ giữa biển người xa lạ. Nỗi sợ bị cha phát hiện hành tung đã trói buộc hắn, buộc hắn phải một mình lặn lội trong cuộc tìm kiếm vô vọng này, không dám nhờ cậy bất kỳ ai trong mạng lưới quan hệ rộng lớn của cha. Hắn quay lưng bỏ đi, bước nhanh ra khỏi con hẻm, trở lại với sự hỗn loạn của đường phố Thượng Hải. Khi rảo bước về phía khách sạn, ký ức về lần đầu tiên gặp Cố Từ Hàm lại ùa về.. Âu Dương Long, gã thiếu gia năm nhất Đại học Bắc Kinh, ngồi trơ trọi giữa biển người trong căng tin. Cha hắn, vị Bí thư quyền lực, đang có mặt tại trường để ghi hình một buổi phỏng vấn quan trọng. Thay vì được tự do phóng túng như thường lệ, hôm nay hắn buộc phải ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, xa lánh đám bạn bè hư hỏng quen thuộc. Bấm để xem Xung quanh, tiếng cười nói râm ran như muôn ngàn mũi kim châm vào tâm trí Âu Dương Long, khiến hắn cảm thấy tù túng và bực bội hơn bao giờ hết. "Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi không?" Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân bất chợt vang lên. Âu Dương Long ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh và đầy thù địch, như thể muốn xua đuổi bất kỳ ai dám làm phiền mình. Trong thâm tâm, hắn đã sẵn sàng dập tắt mọi ý định kết bạn từ người lạ. Nhưng rồi, trước mặt hắn, một đôi mắt trong veo dưới cặp kính tròn đang nhìn hắn đầy chân thành. Một cô gái lạ, với nụ cười ấm áp như nắng sớm, đang đứng đó. "Không." Hắn đáp cụt lủn, rồi lập tức hối hận. Tại sao lại nói không? Phải là có.. là có chứ! Âu Dương Long thầm nghĩ, đầu óc rối bời như mớ bòng bong. Mặt hắn vẫn lạnh tanh, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh giả tạo. Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống. "Mình là Cố Từ Hàm. Còn cậu là?" Cố Từ Hàm xuất hiện như một tia nắng xuyên qua kẽ lá, mang đến cho Âu Dương Long một tia hy vọng mà hắn chưa từng dám mơ tới. Cô gái nhỏ từ Chiết Giang xa xôi, với gương mặt hiền lành mọt sách của một nữ sinh chăm chỉ, đã vô tình bước vào thế giới u ám của hắn. Cô không hề hay biết rằng người đang ngồi trước mặt mình là một kẻ cá biệt, chỉ nhờ quyền lực của cha mà lọt vào được Đại học Bắc Kinh danh giá - ngôi trường vốn chỉ dành cho những sinh viên ưu tú. Cố Từ Hàm, cũng như Âu Dương Long, là một kẻ cô đơn giữa chốn đông người. Cô chỉ biết học, ngây thơ và vô tư đến mức có thể trò chuyện với bất kỳ ai. Ngày qua ngày, hai người ngồi cạnh nhau trong căng tin, một người miệt mài với sách vở, người kia khoanh tay nhìn trời. Thỉnh thoảng, Âu Dương Long lại lén lút liếc nhìn Cố Từ Hàm, dù hai người chẳng bao giờ nói chuyện. Dần dà, việc đến căng tin vào giờ ăn trưa trở thành một thói quen khó bỏ đối với hắn, như thể đó là sợi dây vô hình níu kéo hắn đến gần với thế giới bình thường mà hắn chưa từng được nếm trải. Tiếng chuông điện thoại xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, kéo Âu Dương Long về với hiện tại. Hắn bắt máy, giọng lạnh như băng: "Tề Bạch, tao cần tìm Cố Từ Hàm. Tìm được báo cho tao ngay." Tề Bạch, dù run rẩy trước cái bóng quyền lực khổng lồ của cha Âu Dương Long, vẫn không khỏi thầm nguyền rủa tính khí bạo ngược của gã thiếu gia hống hách. "Đồ khốn kiếp!" Anh lẩm bẩm, cảm thấy chua chát vì cuộc gọi hỏi thăm xã giao đã biến thành một mệnh lệnh thô bạo. Nhìn màn hình điện thoại, Tề Bạch lướt qua danh bạ, ngón tay dừng lại ở tên Cố Từ Hàm. Anh nhìn chằm chằm vào dãy số, nhớ lại cái đêm khi Phương Lạp, đồng nghiệp của Cố Từ Hàm, say xỉn đã tiết lộ thông tin này. Mặc dù biết rõ hành động của mình là sai trái, nhưng rượu và lời hứa hẹn đã khiến Phương Lạp không thể cưỡng lại. Nỗi day dứt và cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng Tề Bạch. Anh đã biết Cố Từ Hàm từ thời đại học, và dù không thân thiết, anh vẫn luôn ngưỡng mộ trí tuệ sắc bén và lòng can đảm của cô. Giờ đây, với số điện thoại của cô trong tay, anh cảm thấy như đang nắm giữ sinh mệnh của một con người. Ngón tay Tề Bạch lướt trên màn hình, do dự giữa việc cảnh báo Cố Từ Hàm về mối đe dọa từ Âu Dương Long hay giữ im lặng để bảo vệ chính mình. Cuộc chiến nội tâm giữa đạo đức và sự an toàn cá nhân khiến anh khó xử, nhưng cuối cùng, nỗi lo cho sự an nguy của Cố Từ Hàm đã chiến thắng. Tề Bạch gửi một tin nhắn ngắn gọn từ số điện thoại ẩn danh: "Cẩn thận. Có người đang tìm cô." Hy vong thông điệp mơ hồ này sẽ đủ để Cố Từ Hàm nâng cao cảnh giác mà không gây ra quá nhiều phiền phức, đồng thời không để lộ thông tin của mình. Nhìn tin nhắn đã gửi, Tề Bạch tự hứa với lòng sẽ xóa số điện thoại này sau khi mọi chuyện kết thúc. Anh không muốn trở thành một phần của mạng lưới những kẻ lạm dụng quyền lực và mối quan hệ - chính thứ mà anh căm ghét ở Âu Dương Long. - Đã khuya, Cố Từ Hàm vẫn đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt vô định hướng về phía chân trời. Những tòa nhà chọc trời phản chiếu dưới ánh đèn, tạo nên một bức tranh rực rỡ nhưng không thể xua tan bóng tối đang len lỏi trong tâm trí cô. Tin nhắn bí ẩn từ số lạ vừa rồi vẫn hiện rõ trên màn hình điện thoại, như một lời cảnh báo âm ỉ. Trực giác mách bảo rằng người đang tìm kiếm cô chính là Âu Dương Long. Ba năm đã trôi qua kể từ sự kiện kinh hoàng trên du thuyền, nhưng ký ức về nó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí. Cô nhắm mắt lại, cố gắng xua đi hình ảnh của Âu Dương Long, người đã phá hủy niềm tin và tình bạn của cô đối với hắn. Mỗi khi nghĩ đến, trái tim cô lại thắt lại vì đau đớn và căm hận. "Hắn sẽ không dám làm gì ở đây đâu." Cố Từ Hàm tự nhủ, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Hơi thở run rẩy phản bội nỗi sợ hãi cô đang cố che giấu. Quay lại bàn làm việc, nơi chất đầy hồ sơ của các vụ án phức tạp đang chờ đợi. Những trang giấy chi chít chữ như một bức tường thành, bảo vệ cô khỏi những ký ức đau buồn.