Đam Mỹ [Đồng Nhân Tokyo Ghoul] (Arima X Kaneki) Trọng Sinh Về Năm 18 Tuổi - Ty - Hanh - Na

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi baomii, 29 Tháng sáu 2021.

  1. baomii

    Bài viết:
    1
    [Arima X Kaneki] Trọng Sinh Về Năm 18 Tuổi

    [​IMG]

    Tác giả: Ty_Hanh_Na

    Thể Loại: Đam mỹ, đồng nhân, trọng sinh


    Tình Trạng edit: Chưa hoàn

    Văn Án:

    Bài này là của cp Arikane, cùng nguyên tác có diễn biễn khác nhau vì Kaneki Ken cùng Touka là tình bạn thuần khiết, trong sáng, nói cách khác không có có kết hôn cũng không có con.

    Câu chuyện mơ hồ, nói đúng là sau khi Kaneki Ken bị Nimura sắp đặt thiết kế hóa rồng, bởi vì thân thể đạt tới giới hạn mà thời gian không còn thừa lại bao nhiêu, vì tương lai con người cùng ghoul nên đám bọ chúng, hai bên trước mắt cùng nhau hợp tác để giết chết mối tai họa này.

    Sau khi chết được trùng sinh trở về lại được đưa đến thời điểm bị Jason nhốt và tra tấn, ngay giao điểm biến đổi thành tóc trắng lúc trước, nhưng bởi vì vừa tỉnh lại nên tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên Kaneki cho rằng trước mắt là chính mình đã chết và tinh thần đang tự động hồi tưởng lại quá khứ.

    Sau đó, Kaneki mới ý thức được chính mình trở lại năm 18 tuổi. Chính mình chạy đến trước mặt Arima đi chịu chết..

    Link: [Thảo luận - Góp ý] - Các bài Dịch - Edit của Baomii

    MỤC LỤC:

    Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 -Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7

    Chương 8 - Chương 9 - Chương 10 -Chương 11 - Chương 12 - Chương 13 - Chương 14

    Chương 15 - Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 - Chương 19 - Chương 20 - Chương 21

    Chương 22 - Chương 23 (end) - Phiên Ngoại 1
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng bảy 2021
  2. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    CHƯƠNG 1:

    Ý thức dần dần trở lại, đầu rất nặng cũng rất đau, nhưng tựa hồ cảm giác đau đớn đang tàn sát bừa bãi không chỉ ở đầu, Kaneki đã nhận ra ý thức của mình còn có chút hỗn loạn, cũng liền không rảnh để ý những chuyện nhỏ nhặt này.

    Kaneki Ken như sớm đã thành thói quen với loại đau đớn này, hiện tại cảm nhận được bấy nhiêu đây cũng không ảnh hưởng đến việc cậu suy nghĩ.

    Tôi là ai? Đây là địa phương nào?

    Kaneki cảm thấy một tia không khỏe, cái chỗ này, loại cảm giác này..

    Thật sự là cái mùi làm người ta chán ghét!

    Chỗ sâu gian phòng Jason từ từ đi đến, Kaneki bị khóa trên chiếc ghế được đặc chế, trên người cậu quần áo dính đầy máu, mà ngay cả xung quanh mặt đất đều rơi không ít vết máu đã khô đặc từ lâu, giờ phút này cậu cúi thấp đầu, màu đen của tóc che hơn phân nữa khuôn mặt, lúc này Kaneki hít thở đều đều, tựa hồ đang ngủ say.

    Dưới mặt nạ miệng Jason mở ra, phát ra tiếng cười dữ tợn.

    "Xem ra mày tối hôm qua nghỉ ngơi vô cùng tốt, Kaneki" Jason nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt chăm chú lại tàn nhẫn, ngữ điệu nhẹ nhàng vừa nguy hiểm, "Như vậy, chúng ta bắt đầu trò chơi mới a, tao còn có rất nhiều trò chơi thú vị để mày mang đến cho tao cái gì đó vui vẻ, ha ha ha.."

    Cái âm thanh này cùng mùi giống nhau đều khiến người ta chán ghét, giống như từ lâu trước kia cậu từng nghe qua.

    Đây có lẽ là một người quen cũ, nhưng đối với Kaneki mà nói không phải ký ức vui vẻ gì.

    1000 -7 =?

    Trong đầu có âm thanh người này quấn quanh không dứt.

    Dùng cái âm thành này làm đường dẫn, trong đầu tràn ngập hỗn loạn dần dần hồi phục, ý thức bắt đầu trở nên rõ ràng.

    Đúng rồi, cậu nghĩ tới, tên của cậu gọi là Kaneki Ken, đã từng là một người bình thường, về sau bị người biến đổi thành độc nhãn Ghoul.

    Lại về sau, cậu bị hai người kia đẩy lên ngồi trên ngai vương.

    Cuối cùng cuối cùng, Kaneki bị tính kế không khống chế được, biến thành quái vật cắn nuốt, hủy diệt Tokyo.

    Người bên ngoài có lẽ đều cho rằng thẳng đến cuối cùng, ý thức của Kaneki đều ở trong lúc ngủ say, hoàn toàn lọt vào hôn mê.

    Nhưng mà trên thực tế, tuy rằng Kaneki thật sự bắt đầu rơi vào bạo tạc, nhưng về sau cậu tuy nhiên không có hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại có thể cảm giác được âm thanh bên ngoài.

    Kaneki biết rõ có một số người cố gắng muốn cậu tỉnh lại, nhưng là trong lòng của cậu không có mong muốn mấy, thân thể cậu cũng đã đến giới hạn, cho dù thành công hóa thành thì cậu cũng trở thành tồn tại đáng sợ trong miệng người khác.

    Thân là con người, nếu như đã chiếm được sức mạnh siêu việt, liền nhất định phải trả cái giá thật lớn.

    Mỗi một lần chiến đấu, mỗi một lần thân thể hồi phục như cũ, đều chẳng qua là tiêu diệt mạng sống của những người khác.

    Kaneki đã không có thời gian, hơn nữa cậu đã quá mệt mỏi.

    Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, khi cậu ở trong khoảng thời gian cuối cùng, cậu đã nhìn thấy được sự thay đổi, một chút hy vọng tương lai ở cái thế giới dị dạng này, dù là bước ngoặt đó còn rất yếu ớt.

    Con người cùng Ghoul có hợp tác, hơn nữa bởi vậy mà có khả năng lí giải lẫn nhau.

    Điều này cũng cho thấy cái tốt bắt đầu, chỉ tiếc Kaneki không thể nhìn thấy kết quả cuối cùng.

    Như vậy, Kaneki nguyện ý vì điều này dâng lên tính mạng của chính mình.

    Arima tiên sinh, lúc trước anh có phải hay không cũng là mang tâm tình như vậy đi về hướng cuối cùng của kết cục đó?

    Kaneki cảm thấy, dùng phương thức như vậy chấm dứt, cậu vẫn là có điểm muốn đi gặp mặt Arima tiên sinh a~..

    Thế nhưng là vì cái gì cậu lúc cậu sắp chết, ý thức cuối cùng lại là nhìn thấy Jason.

    Vì cái gì?

    Arima tiên sinh, chẳng lẽ anh liền đối với biểu hiện của tôi không hài lòng sao? Sau khi chết trong thế giới cũng không muốn hoan nghênh tôi đến ư?

    * * *

    Kaneki Ken rất muốn cất tiếng cười to.

    Mày đã từng chết Jason, tuy nhiên không phải cậu tự mình động thủ đưa hắn đến đoạn đường cuối, nhưng là cũng như đã chết. Hắn vẫn là không nên tự nhiên xuất hiện để khiến người ta chán ghét.

    Cậu muốn đến gặp người kia chứ không phải hắn a..

    Kaneki Ken chậm rãi mở hai mắt ra, khóe miệng giơ lên, bất quá cậu nghĩ cái này thật thú vị, đã cách nhiều năm giờ cậu còn rõ ràng cuộc gặp mặt với cái người từng điên cuồng tra tấn bừa bãi trên người mình, rõ ràng đến trong khoảng thời gian cuối cùng chứ đừng nói là trong hồi ức, chính là lúc vô ý thức ở trong mộng cậu không hề hồi tưởng lại những chuyện này.

    Jason chứng kiến thiếu niên ở trước mắt chậm rãi ngẩng đầu lên, Kaneki trên mặt lộ ra cái mỉm cười khác thường, khóe mắt lại trượt xuống nước mắt, cùng mấy ngày nay luôn kiên quyết có thần sắc bất đồng.

    Mặc dù đồng dạng đều lộ ra hương vị thống khổ tuyệt vọng, nhưng là so với trước khác biệt.

    22 tuổi đã Thành vương Kaneki Ken, cùng 18 tuổi còn giãy giụa trong hỗn loạn, làm sao có thể sẽ giống nhau.

    * * *
     
  3. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 2:

    Bạn đêm đã hạ xuống, Kaneki Ken không biết thời gian cụ thể, nhưng có thể căn cứ vào số lượng người đi đường để đoán là vẫn chưa tới đêm khuya.

    Kaneki chẳng có mục đích gì đi ở đầu đường, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng lại giống như xem cái gì cũng không để vào trong mắt.

    Cho tới bây giờ, Kaneki có chút không tin được sự việc phát sinh trên người mình, cái này quá mức không thể tưởng tượng, cũng làm cậu có cảm giác không chân thật.

    Cậu trở lại bốn năm trước.

    Kaneki Ken trong đầu có chút mê mang, nếu như nơi này hết thảy đều là sự thật, như vậy những kinh nghiệm trong trí nhớ kia là thật sự diễn ra, hay chỉ là một giấc mơ dài? Hoặc là nói, bây giờ mọi thứ mới là một giấc mơ?

    Kaneki Ken dừng bước lại, ngẩng đầu lên hai mắt nhắm lại. Thật lâu sau, cậu lần nữa mở ra hai mắt đã không còn tia mê mang.

    Kaneki một lần nữa bước đi trên đường, lúc này dưới chân không còn là những bước đi không có mục đích nữa.

    Mơ cũng tốt, chân thật cũng thế, đều không sao cả.

    Cuộc đời của cậu so với người bình thường muốn ngắn ngủi hơn nhiều, nhưng lại trải qua quá nhiều chuyện cho tới bây giờ. Đã không có có cái gì tốt thì chỉ cần không sợ là được rồi không phải sao?

    * * *

    Quán cà phê Anteiku đã vài ngày liên tiếp treo lên biển tạm dừng bán, từ khi Kaneki Ken bị người Thanh Đồng Thụ mang đi, về sau cũng không có mở cửa bán lại.

    Cùng một chỗ sinh sống lâu như vậy, mọi người đã sớm đem Kaneki Ken coi như một phần của nơi này, làm sao có thể cho rằng chuyện gì cũng chưa phát sinh.

    Quản lý Yoshimura có chút lo lắng nhìn Touka tâm trạng luôn sa sút kể từ khi Kaneki gặp chuyện không may, cuối cùng vẫn là nói thêm mấy câu.

    "Touka, Kaneki sẽ không có việc gì đâu, cháu không nên suy nghĩ nhiều. Bình tĩnh, làm thoáng tâm trạng một chút, đêm nay sớm nghỉ ngơi, vì ngày mai chuẩn bị sẵn sàng để hành động."

    ".. Cháu biết rồi, quản lý."

    Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng vang của chuông cửa.

    Trong phòng mọi người nhìn nhau một cái, ở thời điểm này, sẽ là người nào đây?

    "Tôi đi xem một chút, quản lý." Koma Enji đứng lên.

    Quản lý Yoshimura nhẹ gật đầu, nói: "Cẩn thận để, chú ý một chút."

    Koma Enji nhẹ gật đầu biểu thị đã hiểu, liền đi ra khỏi phòng.

    * * *

    Kaneki Ken đứng ở dưới lầu đối diện với quán cà phê Anteiku, nhất thời không có tiến lên, cậu dùng ánh mắt đảo qua vẻ ngoài của quán, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại tại bức màn che bên trên cửa sổ sát đất đang đóng chặt.

    Anteiku vẫn còn, không có bị đốt cháy, bên trong là những đồng bạn mà cậu quý trọng.

    Kaneki nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu nhớ lại chuyện cũ, quản lý đã dẫn mọi người tới cứ điểm của Thanh Đồng Thụ để cứu mình.

    Nhưng là lúc này đây, đã không cần.

    Kaneki Ken đi hướng về phía cửa quán cà phê, không do dự nữa mà nhấn chuông cửa. Nhìn kaneki mở cửa ra, Koma tiên sinh dùng biểu cảm tựa như gặp quỷ trừng mắt nhìn cậu, lấy tay che lại cái miệng đang mở lớn, nhất thời không phát ra được âm thanh nào.

    Kaneki lộ ra một cái mỉm cười trấn an, tuy nhiên Koma tiên sinh biểu lộ ra vẻ mặt này kỳ thật rất có ý tứ.

    "Tôi đã trở về, Koma tiên sinh."

    * * *
     
  4. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 3:

    "Tôi đã trở về, mấy ngày nay lại để cho mọi người lo lắng rồi." Kaneki Ken cúi mặt xuống hướng mọi người ở Anteiku, cực kỳ chính thức mà nói cảm tạ.

    Cám ơn mọi người chưa bao giờ bỏ rơi cậu, cám ơn mọi người đã luôn trợ giúp cậu, bất kể là Kaneki Ken mê mang mất đi phương hướng hay Kaneki Ken điên cuồng cố chấp, thậm chí là Sasaki Haise đã mất đi trí nhớ đứng ở phía lập trường đối lập, mặc kệ cậu đã từng nhỏ yếu hay là cường đại.

    Mọi người ở Anteiku, đều là những bạn bè thật sự, Kaneki biết rõ cho dù là cậu trước khi chết đến cuối cùng cũng không thể phục hồi được khoảnh khắc này, bọn họ đều là đồng bạn của cậu.

    "Kaneki cậu không cần như thế, cho dù thế nào chúng tôi cũng không liền như vậy bỏ cậu lại! Chẳng qua.. Nói trở lại, cậu là tại sao trở về.. Tay của cậu!" Kirishima Touka vừa nói được một nửa, trong lúc vô tình thấy được ngón tay Kaneki, cô bước nhanh lên trước bắt lấy tay của cậu giơ lên.

    Mọi người lúc này giật mình, Kaneki Ken rõ ràng chính mình chạy trở về như vậy là chuyện không thể nào, lúc này lực chú ý đều bị Touka hấp dẫn đến cái tay đang được nâng lên của thiếu niên.

    Bàn tay kia giống như thường ngày sạch sẽ trắng noãn, ngón tay thon dài hoàn hảo, duy chỉ có móng tay ở năm ngón lại trở thành màu đen ảm đạm.

    Quản lý Yoshimura thời điểm thấy rõ cái tay này ánh mắt hơi thay đổi, sau đó không tiếng động nhìn một chút tay bên kia của thiếu niên, phát hiện cũng là tình huống giống nhau.

    Không phải sơn..

    Kirishima Touka tạm thời nhìn không ra, nhưng quản lý Yoshimura chỉ liếc một cái đã thấy có vấn đề xảy ra.

    Đôi tay này.. Quản lý Yoshimura nhắm mắt lại, ở trong lòng thở dài một hơi, Jason người này yêu thích cái gì ông biết rõ ràng. Đối với cái tình huống này ông đã sớm chuẩn bị tâm lí, Koma cùng xem chỉ sợ cũng đã rõ ràng, chẳng qua Touka tuổi còn nhỏ tạm thời không nghĩ đến loại tình trạng này.

    Kaneki Ken nhẹ nhàng vung tay ra, hai tay dấu ra sau lưng, thật sự là không ổn, chính cậu đã sớm không để ý chuyện này, hơn nữa đến cuối cùng cả đôi tay cậu đều trở nên không còn bộ dáng bình thường, đều quên mất là nên che dấu một chút.

    Kaneki có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa cười vừa nói: "Không có gì, bị thương chút mà thôi, ngoại trừ để lại điểm ấy, dấu vết cũng đã khép lại. Touka, cậu không cần lo lắng. Đến phần vấn đề của cậu đi.."

    Quản lý Yoshimura nhìn vào vẻ mặt tươi cười bắt đắt dĩ của thiếu niên không biết nghĩ tới điều gì, mỉm cười chậm rãi vụt tắt, vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt lộ ra ý lạnh không thể phát giác.

    "Tôi giết Jason.. Sau đó tôi phát hiện mình bị giam giữ ở địa phương tựa hồ không thích hợp, giống như có việc gì muốn xảy ra, nên tôi liền nhân cơ hội trốn thoát."

    Tốc độ lời nói của Kaneki rất bình thường, ngữ điệu cũng không có thay đổi. Thật giống như chuyện này cùng thảo luận thời tiết không có gì khác nhau.

    Hoàn toàn không để ý, loại việc này từ trong miệng cậu nói ra làm người ta khiếp sợ cỡ nào.

    * * *

    Tình cảnh lập tức một trận lạnh như băng, có người nhìn về phía Kaneki, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

    Kaneki Ken nhìn vẻ mặt của mọi người một cái, nội tâm thật sự cảm thấy rất thú vị, cho nên cậu kiềm chế không nổi khóe miệng đang giơ lên.

    Cậu không có khả năng quay trở về làm thiếu niên đơn thuần thiện lương bị Jason bắt đi ở Anteiku lúc trước.

    Cậu vốn dĩ cũng không còn là chính mình lúc 18 tuổi nữa.

    Mạng sống ở bên trong cậu đã bị lây dính đủ loại sắc thái. Không còn là chính mình mềm yếu vô năng ở khu vực màu xám đang giãy giụa tồn tại giữa Bạch và Hắc.

    Mặc dù, trở lại quá khứ đã làm cho thực lực của cậu giảm đi.

    * * *

    Thời điểm cậu tới đây đầu óc còn chưa có tỉnh táo, bùng nổ lên đánh gục Jason, sau đó như đời trước giống nhau gặm ăn người này.

    Hương vị Jason cùng trong trí nhớ giống nhau làm người khác buồn nôn, quả thực ghê tởm tới cực điểm, nhưng là Kaneki không có lựa chọn nào khác, vì sống sót, vì sống mà theo đến cứ điểm của Thanh Đồng Thụ, cho dù chán ghét cậu cũng chỉ có thể ăn hết.

    Bất quá, không quá giống nhau chính là lần này cậu không lưu lại cho Jason một hơi thở. Cũng mới phát hiện ra, nguyên lai đời trước cậu để lại cho thằng này một cái kakuhou.

    Rõ ràng còn sót lại một ít sức chiến đấu, cuối cùng còn bị CCG giết cho chết, cậu không biết nên nói hắn đáng đời hay vẫn là còn quá yếu..

    * * *

    Ngay cả Touka giỏi về nhìn mặt nói chuyện cũng có thể nhìn ra được lần này Kaneki trở về thay đổi khác với trước.

    Nhưng là ngay cả quản lý Yoshimura cũng không nói được biến hóa như thế là tốt hay xấu.

    Kaneki Ken trở về sau trận kia nói chuyện cũng không có diễn ra thật lâu, quản lý Yoshimura tức thời đã cắt đứt nó. Ông người này đã từng trải qua rất nhiều chuyện tỏ vẻ Kaneki trở về tuy đáng mừng, nhưng là vẫn nên để cho cậu trước nghỉ ngơi một phát thật tốt.

    Kaneki hiểu ý tốt của ông nên cũng không có từ chối.

    Kaneki xác thực cần nghỉ ngơi một thoáng, sau khi hóa rồng chết về sau dùng dáng vẻ 18 tuổi tỉnh lại đối chiến Jason, cẩn thận chạy khỏi cứ điểm của Thanh Đồng Thụ, sau đó bản thân cậu lại đi khắp nơi không mục đích trên đường cái hết hơn nửa ngày, cuối cùng lại đi bộ một đêm trở lại Anteiku, tinh thần của cậu sớm đã đạt tới cực hạn.

    Trở lại đây, Kaneki đang trong gian phòng ở Anteiku, thời điểm chính thức nằm vật xuống giường, cậu ngược lại cảm thấy mặc dù mọi người vẫn là vô cùng quen thuộc, Anteiku vẫn là Anteiku trong trí nhớ, nhưng là cái giường này thật đúng là có chút lạ lẫm..

    Cậu lại nhớ lại rất nhiều sự việc.

    Kaneki Ken đã sớm trốn ra khỏi cứ điểm Thanh Đồng Thụ, như vậy lúc này đây mọi người ở Anteiku nghĩ cách hành động cứu viện tự nhiên cũng sẽ không xảy ra.

    Rất tốt, như vậy sẽ không khiến cho CCG chú ý đến Vô Sát Độc Nhãn Cú nữa.

    Đây cũng là lí do Kaneki liều mạng mạo hiểm cũng muốn giết Jason sớm một chút rồi một thân một mình trốn đi, mà không phải chờ tới lúc biến cố diễn ra lại thừa dịp hỗn loạn mà trốn thoát.

    Lúc này đây, cậu không muốn lại để cho quản lý Yoshimura rơi vào hoàn cảnh như vậy. Cũng không hi vọng việc quán cà phê Anteiku bị hủy diệt lần nữa phát sinh..

    Còn có..

    Hide, tôi phải làm như thế nào, mới có thể không hề liên lụy đến cậu?

    Không nên lại vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy, Kaneki tình nguyện chính mình chết đi, cũng không muốn nhìn cậu ta gặp chuyện không may.

    - -

    Kaneki Ken không nhớ rõ mình rốt cuộc là lúc nào mới ngủ.

    Bất quá, cậu ngủ cũng không an ổn, kỳ thật phải nói cậu đã thật lâu không có chính thức ngủ được một giấc nào đàng hoàng.

    Lúc còn với tư cách Sasaki Haise, vừa bắt đầu cùng Arima tiên sinh ở cùng một chỗ được một đoạn thời gian hình như là cậu cuối cùng cũng ngủ tốt đi à nha. Tuy nhiên, lúc đó cậu mất trí nhớ, chịu ảnh hưởng ngẫu nhiên của tiềm thức cũng sẽ gặp phải ác mộng.

    Nhưng là, thời điểm không có ác mộng, chính là ngủ tốt.

    Rõ ràng người nam nhân kia đối với Kaneki rất là nghiêm khắc, hơn nữa còn mấy lần đem cậu đánh tới gần như chết.

    Còn một tay thiết kế nửa đời sau của cậu, hoàn toàn không để ý đến ý muốn của cậu.

    Ha ha, không biết, nếu Arima tiên sinh biết mình tự tay lựa chọn bồi dưỡng người kế nhiệm so với chính anh còn muốn đoản mệnh hơn, sẽ có phản ứng gì nữa?

    Nghĩ lại cũng thấy rất thú vị.

    Trong lúc ngủ mơ, Kaneki gặp được Arima tiên sinh.

    Kỳ thật cậu ý thức được mình đang nằm mơ, cường độ tinh thần của cậu đã đến như vậy, thật ra rất ít nằm mơ, đại khái là do cậu thật sự mệt chết đi.

    Trong mơ Arima tiên sinh một thân một mình đứng ở chính giữa đường cái, mà cậu đây ở cách đó không xa đang nhìn thẳng vào anh.

    Đó là vào ban đêm tuyết rơi, ngọn đèn xung quanh thập phần lờ mờ, rõ ràng là không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng Kaneki biết rõ người trước mặt mình là ai.

    Đây là một giấc mơ không có phần kết, bởi vì trong mơ hai người một mực duy trì lấy tư thế ban đầu không có bất luận thay đổi gì.

    Thẳng đến, Kaneki Ken tỉnh khỏi giấc mơ..
     
  5. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 4:

    Kaneki Ken kéo màn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mình thế nhưng ngủ được một giấc thật lâu, ngủ từ ban ngày thẳng tới buổi tối.

    Kaneki vừa liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã là mười một giờ rưỡi tối, rất tốt, cái này rất nhanh muốn đến mười hai giờ.

    Khó trách tinh thần khôi phục không ít, vậy đại khái xem như.. Chất lượng không đủ số lượng đến gom góp?

    Lúc này, mọi người Anteiku cũng có thể đang nghỉ ngơi, Kaneki động tác nhẹ nhàng đi khỏi gian phòng của mình, một đường đi đến phòng buôn bán phía dưới.

    Ánh trăng sáng ngời theo cửa sổ sát đất xuyên vào trong phòng, toàn bộ bên trong cửa hàng được bao phủ tại ranh giới nửa tối nửa sáng.

    Cậu chậm rãi đi qua từng góc hẻo lánh, ở trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện cũ.

    Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Kaneki Ken nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay người qua.

    "Vốn là muốn vụng trộm một mình chạy đi.. Nếu như đã bị quản lý phát hiện, vẫn là nên nói lời tạm biệt a."

    "Kaneki cháu rõ ràng đã trở về, tại sao phải rời khỏi chỗ này." Yoshimura Kuzen nhìn thiếu niên mắt thật lâu, suy nghĩ rất nhiều lời cuối cùng vẫn là hỏi vấn đề này.

    "Quản lý, cháu không thể ở lại, vốn là lần này cháu trở về chính là nói lời từ biệt. Thanh Đồng Thụ.. Sẽ không bỏ qua cho cháu." Kaneki Ken không có nhìn vào hai mắt ông, hơi cúi thấp đầu nhẹ nói.

    Cậu vì trốn đi không chỉ giết Jason, còn có rất nhiều cấp dưới của Thanh Đồng Thụ.

    Kỳ thật những thứ này không phải vấn đề chủ yếu nhất, mặc kệ cậu đã giết ai, giết bao nhiêu người, cho dù là bởi vì cậu có thể không tiếng động một mình trốn đi, cũng đã đủ khiến cho Cú Độc Nhãn hứng thú a.

    Huống chi, cậu còn giết chết Jason bại hoại kia.

    Cái này cùng cậu lúc bị bắt đi tương phản quá lớn.

    Lúc này đây, Kaneki cũng không muốn lại bị bồi dưỡng thành cái gì người kế nhiệm ngai Vương.

    Cho dù cậu muốn leo lên ngai vương, cũng muốn dùng ý chí của mình tự lựa chọn cách thức.

    * * *

    Vấn đề này Yoshimura Kuzen đương nhiên cân nhắc qua, nhưng là ông không hy vọng thiếu niên ở trước mắt lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

    "Cháu có thể ở lại, những vấn đề này mọi người có thể cùng nhau giải quyết."

    "Cám ơn quản lý, thế nhưng cháu đã nghĩ kỹ con đường tương lai cháu phải đi rồi." Kaneki Ken ngẩng đầu nhìn vào vẻ ngoài hiền lành của ông, cậu biết rõ ông ấy nhìn như ôn hòa vô hại, nhưng trên thực tế sức chiến đấu rất là kinh khủng.

    Nhưng là, Kaneki đã không muốn lại làm phiền tới ông.

    Cậu luôn làm liên lụy người bên cạnh gặp phải chuyện không may. Không thể lại cùng những người cậu thật lòng yêu mến tiếp xúc quá gần.

    Huống hồ, sự việc kế tiếp cậu muốn làm nhất định phải cùng Anteiku phủi sạch quan hệ, bằng không thì sẽ để cho Anteiku giẫm lên vết xe đổ.

    - -

    Yoshimura Kuzen cuối cùng vẫn là để Kaneki Ken một mình ra đi.

    Tuy nhiên, Kaneki cũng không có nói ra tính toán của cậu, nhưng Yoshimura Kuzen nhìn ra được thiếu niên này sau khi trải qua những trắc trở, đã thật sự lột xác.

    Cậu đã không còn là đứa trẻ đối với cuộc sống bàng hoàng không hiểu kia.

    "Như vậy, nhớ bảo trọng a, Kaneki. Còn có.. Anteiku vĩnh viễn hoan nghênh cháu trở về." Yoshimura Kuzen cuối cùng nói như thế.

    Mỗi người đều tự tìm cho mình một con đường tự do, người khác không nên can thiệp vào thêm.

    Kaneki Ken kiên định đi về hướng cửa lớn, đưa tay mở ra cánh cửa đồng thời cậu nói ra: "Quản lý, Anteiku là nơi để tất cả mọi người bình an sinh sống, cho nên mới là một chỗ yên ổn. Nhưng là thời gian yên ổn đã lâu, cũng xin ông cùng mọi người không nên quên cảnh giác nguy hiểm.. Lúc cần thiết vẫn là nên bỏ qua tiệm này a.."

    Không có chờ quản lý Yoshimura đáp lại, Kaneki làm việc xong việc cũng không có chùn bước mà đi vào trong đêm tối.

    Cửa lớn Anteiku ở phía sau cậu chậm rãi khép lại, phát ra một tiếng vang nhỏ, Kaneki không hề quay đầu lại trực tiếp đi về phía trước.

    Cậu không cách nào hướng quản lý Yoshimura làm lộ ra quá nhiều, huống chi đời trước của cậu sự việc đã phát sinh qua, đời này chưa hẳn còn có thể lần nữa phát sinh, cho nên trước tiên cũng chỉ nhắc nhở sơ qua.

    Nếu như, sau này thật sự còn có thể có một ngày như vậy, cậu cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến.

    Chỉ cần, nếu khi đó cậu còn sống.

    Tuy nhiên nghĩ như vậy có chút bi quan, nhưng cậu tin tưởng mình sẽ sống sót, cũng tin tưởng mọi người đều sống thật tốt..

    Bằng không, lúc này đây trọng sinh còn có ý nghĩa gì?
     
  6. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 5:

    Kaneki Ken vốn là thừa dịp đêm tối đi đến nhà Hide, đương nhiên cậu cũng không có cùng Hide chạm mặt, cậu chẳng qua là đứng dưới lầu xa xa nhìn cửa sổ phòng Hide hồi lâu.

    Hiện tại không phải thời điểm chạm mặt với Hide.

    Thời điểm rời khỏi Anteiku cậu cũng không có mang theo hành lý gì, tại phòng chính mình để lại một bức thư, đồ vật cũng chỉ mang theo mặt nạ vốn thuộc về cậu.

    Vốn là Kaneki không muốn quấy rầy mọi người, lại hết lần này tới lần khác bị quản lý bắt quả tang. Quản lý tuy nhiên cuối cùng bỏ mặc cậu rời khỏi, nhưng lại cố ý cho cậu một ít tiền mặt.

    Kaneki không có quá mức khước từ, đây là quản lý có ý tốt, huống hồ đối với Ghoul mà nói, tiền loại vật này có thêm nữa.. chẳng qua chỉ là một loại công cụ dùng để ngụy trang thành nhân loại.

    Kế tiếp Kaneki tùy tiện tìm một tiệm bán đồ ăn nhanh 24 giờ, chọn một phần Hamburger cùng đồ uống rồi ngồi vào trong góc.

    Thời điểm chọn món ăn thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian, đã là rạng sáng hơn hai giờ.

    Lại qua ngày hôm sau nữa à, nhớ không lầm, hôm nay thế nhưng là sinh nhật 19 tuổi của mình, vào ngày hôm nay của đời trước, cũng không phải thời gian làm người vui vẻ gì..

    Đã từng thích đồ ăn nhưng bây giờ lại tản ra hương vị làm cho mình buồn nôn.

    Kaneki Ken không có ý định đi ngược đãi dạ dày đánh thương của mình, chút đồ ăn này đều chỉ là vì cảm thấy lưu luyến một thoáng mà thôi.

    Kỳ thật chuyện cậu muốn làm bây giờ nhất chỉ có một.

    Cậu muốn đi gặp một người.

    Cậu muốn đối người kia nói câu đó.

    Arima tiên sinh..

    * * *

    Đến hừng đông Kaneki đã đi ra tiệm ăn nhanh, cậu cuối cùng cũng không có lập tức đi gặp Arima tiên sinh.

    Thời gian một ngày dài như vậy, cậu nghĩ nên chuẩn bị một phần lễ vật rồi đi sẽ tốt hơn.

    Kaneki Ken đi vào một tiệm sách, sau khi thoát khỏi CCG khôi phục lại thân phận Kaneki, cậu cũng không có đến những nơi như tiệm sách.

    Cậu lúc đó làm gì có loại nhàn rỗi này, với lại cũng không có tâm trạng.

    Kaneki tùy ý đi dạo giữa từng dãy kệ sách, cậu cố ý tìm một tiệm sách chưa từng ghé qua, cho nên cậu cũng không quen thuộc kết cấu chỗ này.

    Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, nhất là vào thời gian nhạy cảm như ngày hôm nay. Cậu cẩn thận tránh đi bất cứ khả năng nào có thể làm cậu vô tình gặp phải Hide.

    Cậu nhìn đến tiểu thuyết Takatsuki Sen.

    Cái này cũng không kỳ lạ, tiể thuyết Takatsuki Sen vốn là rất dễ bán, ở tiệm sách nào cũng đều vô cùng nổi tiếng.

    Takatsuki Sen, đó là tác giả tiểu thuyết đời trước cậu thích nhất. Hiện tại cũng vậy, với tiền đề là chỉ nhìn vào những tác phẩm được sáng tác bởi cô gái này.

    Takatsuki Sen, Yoshimura Eto.

    Cú Độc Nhãn.

    "Cậu ưa thích thể loại tiểu thuyết này ư?"

    Sau lưng truyền đến giọng nữ, theo đó Kaneki cảm giác được một bàn tay đặt trên vai của cậu.

    "..."

    Cô cũng được lắm Cú Độc Nhãn, cô có biết hay không hôm nay cứ điểm Thanh Đồng Thụ sẽ bị CCG tấn công, vậy mà còn dám ra đây chạy loạn.

    Kaneki không rõ lắm đời trước Anteiku nghĩ cách cứu viện cậu cùng ngày với sự kiện CCG tấn công Thanh Đồng Thụ là vì vấn đề của mình dẫn đến để lộ bí mật hay là vì Anteiku nghĩ cách hành động cứu viện nên cố ý tiết lộ ra tin tức. Nhưng là có một điểm có thể khẳng định, mặc kệ tin tức là chỗ nào lộ ra, CCG hôm nay hành động là điều chắc chắn.

    Kaneki chẳng qua là thời gian trốn thoát sớm hơn một ngày, cho dù là lấy đời trước Anteiku mà nói thì dù Anteiku lập tức dừng lại hành động cứu viện, tin tức của Thanh Đồng Thụ khẳng định cũng đã sớm chọc đến CCG đi, dù sao CCG cũng cần thời gian lập ra kế hoạch tác chiến.

    Bất quá, quy mô hành động lần này vẫn là không bằng đối với Anteiku lần kia a, ít nhất, cậu không nhớ rõ Arima tiên sinh có tham gia hành động lần này hay không.

    Bằng không.. Cậu đại khái có thể làm Sasaki Haise nhiều thêm vài năm.

    "Là lão sư Takatsuki a.." Kaneki Ken quay đầu lại nhìn Takatsuki Sen phía sau lưng, lộ ra một cái mỉm cười lễ phép. Thái độ ngay thẳng, không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt.

    "Ồ, cậu nhận ra tôi?" Takatsuki Sen trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.

    Cô nghĩ thầm, Kaneki Ken này quả nhiên có chút thú vị.

    Về phần cô xem qua tư liệu của hắn, hoàn toàn giống như là một đống giấy vụn a.

    "Takatsuki lão sư rất có danh tiếng, tôi vốn ưa thích sách của lão sư, đương nhiên sẽ biết ngài. Chỉ tiếc trước kia một mực không có cơ hội đi ký giả, không nghĩ tới hôm nay lại có thể may mắn ở chỗ này gặp được ngài."

    Tự nhiên là biết, đời trước tiền bối này đặc biệt thích đùa giỡn cậu.

    "Như thế này a, vậy là cậu thích nhất bộ tác phẩm đó của tôi? Tôi rất thích cậu ah, tôi có thể tặng cho cậu như một phần quà, là bản có chữ kí ah!" Takatsuki Sen nghiêng đầu, cười đến sáng lạn.

    Cậu thích nhất ư..

    Đời trước ngay từ đầu Kaneki thích nhất là《 Hắc Sơn Dương chi noãn》, nhưng hiện tại cậu thích nhất là tác phẩm cuối cùng《bileygr Vương》của Takatsuki Sen.

    Đó là tác phẩm sau này mới ra đời, hoặc không biết bộ tác phẩm này có thể hay không bởi vì cậu trùng sinh mà lại không có ngày xuất bản.

    "Cậu nói cái gì?" Takatsuki Sen nhìn Kaneki Ken rõ ràng bởi vì lời cô vừa nói mà có chút thất thần, sau đó liền thấy miệng của cậu giật giật.

    Nhưng là cô không nghe rõ cậu nói cái gì, có lẽ Kaneki từ đầu đến cuối không có phát ra âm thanh, cô mới không tin với thính lực của cô cũng sẽ có thời điểm nghe không rõ!

    "Không có gì.." thì ra vừa rồi cậu vô ý thức đọc tên sách《bileygr Vương》, bất quá may mắn không có đọc ra âm thanh, "Takatsuki lão sư nếu quả thật nghĩ muốn đưa quà cho tôi mà nói thì mau chóng tuyên bố tác phẩm mới a, tôi hy vọng lão sư có thể tặng tôi một quyển sách mới tốt."

    Takatsuki Sen ngược lại là thật sự không nghĩ tới phát triển này, bất quá rất là thú vị.

    "Thật là một đứa trẻ tham lam a.. Nhưng tôi đồng ý cậu rồi, như vậy ít nhất nên nói cho tôi biết tên của cậu a."

    "Kaneki Ken," Cậu không chút do dự nói ra tên của mình, dù sao cô ta khẳng định đã sớm biết cậu là ai rồi, "Takatsuki lão sư, buổi tối hôm nay tuyết sẽ rơi nhiều, ngài nhớ về nhà sớm chút."

    - -

    Quả nhiên, tối hôm đó giống như trong trí nhớ tuyết rơi rất nhiều.

    Rốt cục cũng đi tới khu 24.

    Kaneki Ken từng bước đi trong tuyết hướng về nhà trọ của Arima tiên sinh.

    Cậu cũng đã từng ở nơi này, chẳng qua lúc đó tên của cậu là Sasaki Haise, thân phận là thanh tra Ghoul dự bị của CCG.

    * * *

    Kaneki trong tiếng gió tuyết nghe được tiếng bước chân truyền tới từ xa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2021
  7. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 6:

    Hôm nay là sinh nhật 29 tuổi của Arima Kishou, bất quá đối với anh mà nói thật sự không phải chuyện gì đáng để ăn mừng.

    Anh là thanh tra hạng đặc biệt của CCG, có biệt danh là thanh tra bất bại, Bạch Tử Thần cùng các loại danh tiếng khác cùng với một thân phận không nên để cho người ngoài biết.

    Nhưng mà khi bỏ qua tất cả.

    Arima Kishou, chỉ là bán nhân.

    Anh từ rất sớm đã hiểu rõ sự thật này.

    Hôm nay CCG hành động lớn, tuy hành động này cùng Arima không có quan hệ trực tiếp gì, nhưng là dưới tình huống này mọi người đều căng thẳng cả lên, cũng liền không có người nhàn rỗi đến xoắn xuýt chuyện của anh.

    Tuy không trực tiếp tham dự hành động, anh vẫn phải nhận lệnh trong coi tại trụ sở khu 24 để chờ lệnh.

    Thẳng đến đêm khuya, tổng bộ mới truyền đến mệnh lệnh ngừng canh gác.

    Chờ Arima mạo hiểm tuyết rơi nhiều quay trở lại khu nhà của mình, thời gian đã gần mười hai giờ đêm.

    Chẳng qua, hình như có một tình huống nhỏ ngoài ý muốn.

    Có một người dưới lầu nhà của anh, xem thân hình thì hẳn là một thiếu niên tuổi không lớn lắm.

    Thiếu niên này đưa lưng về phía hắn, thân thể đứng rất thẳng, trạng thái cũng rất thả lỏng. Trong tay phải của cậu ta tựa hồ còn ôm vật gì.

    Arima Kishou thấy thiếu niên kia dường như cảm nhận có người đang tới gần, nhưng trước tiên cậu không có quay đầu lại, ngược lại xoay người đặt thứ đồ vật trong tay xuống trước mặt một cách cẩn thận.

    Chuẩn bị tốt đồ vật đó xong, thiếu niên lập tức đứng lên, sau đó cậu xoay người qua.

    Arima Kishou đầu tiên thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, còn có mỉm cười ở trên mặt cậu ta.

    Đây không phải là khuôn mặt mà trong đám người liếc một cái sẽ nhìn thấy kinh diễm, lần đầu tiên nhìn qua sẽ cảm thấy hết sức bình thường, mang theo vài phần trẻ con non nớt còn chưa trưởng thành.

    Hấp dẫn ánh mắt Arima Kishou chính là cặp mắt kia của thiếu niên, anh cảm thấy đôi mắt này vô cùng xinh đẹp.

    Arima Kishou cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút quen thuộc.

    Anh đêm qua có một giấc mơ.

    Trong mơ cũng giống với hiện tại, tuyết rơi rất nhiều, anh và một thiếu niên đứng đối mặt nhau cách một khoảng cách ở một nơi nào đó, nhưng là trong mơ anh nhìn không rõ mặt thiếu niên. Cuối cùng, thẳng đến lúc Arima tỉnh khỏi giấc mơl, anh và thiếu niên đều không có bất kỳ động tác gì.

    Arima Kishou mới đầu cảm thấy cái giấc mơ này có chút khó hiểu, nhưng trùng hợp chính là, tình cảnh trước mắt cùng cảnh trong mơ ngày hôm qua tương tự nhau.

    Arima nghe được thiếu niên nói: "Buổi tối tốt lành, Arima tiên sinh."

    Nói xong, thiếu niên còn đối với anh thoáng khom người.

    "..."

    Arima Kishou xác định anh chưa thấy qua thiếu niên này, anh giữ im lặng, ý định xem thiếu niên này đến tột cùng có ý đồ gì.

    Rất nhanh, anh liền thấy được động tác kế tiếp của thiếu niên.

    Thiếu niên đưa tay vào trong túi áo lấy ra một cái mặt nạ tạo hình kỳ lạ đeo lên mặt của mình, cái mặt nạ kia che ở mắt phải của thiếu niên, chỉ lộ ra một con mắt còn lại.

    Arima Kishou không cho rằng đây là trò đùa dai trẻ con.

    Chẳng qua là, anh có chút không rõ, như là đã đối với anh lộ ra bộ mặt thật, sau đó ngược lại đeo lên mặt nạ thì có ý nghĩa gì?

    Arima Kishou mở vali xách tay luôn mang theo bên mình ra, đó là vũ khí quinque của anh.

    Cùng lúc đó, mắt trái duy nhất được lộ ra của thiếu niên lập tức biến hóa.

    Tròng trắng màu đen, đồng tử màu đỏ, cùng với hoa văn màu đỏ phân tán không có quy tắc ở đuôi mắt..

    Đây không phải là mắt thuộc về con người.

    Cậu ta, không phải con người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2021
  8. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 7:

    Nhìn thấy Arima tiên sinh tay cầm IXA, Kaneki Ken không có lấy một chút tâm trạng khẩn trương hay sợ hãi.

    Nếu lúc này đây, dứt khoát chết ở trong tay Arima tiên sinh, hình như cũng là một cái kết cục thật tốt?

    Kaneki giơ chân lên đi từng bước hướng về phía trước.

    Arima Kishou không có bất kỳ động tác gì.

    Thẳng đến sau khi Kaneki Ken tự mình đi vào phạm vi công kích của anh, anh quyết đoán ra tay, IXA lập tức đâm xuyên qua phần bụng của thiếu niên.

    Kaneki nhận thấy cảm giác đau đớn kịch liệt, lượng lớn máu từ trong thân thể tuôn ra.

    A, tổn thương đến nội tạng.

    "Thật đúng là tác phong của anh.." Kaneki Ken nhỏ giọng lầm bầm, thật sự là một chút do dự cũng không có a.. Arima tiên sinh.

    Những lời này cũng không có bị Arima Kishou bỏ qua.

    Arima Kishou bỗng nhiên đối với thiếu niên ghoul trước mắt này có hơi chút hứng thú, anh thừa nhận chính mình có chút không hiểu nổi ý đồ của thiếu niên này.

    Arima Kishou vốn tưởng rằng thiếu niên này là cố ý chờ ở chỗ này để tập kích anh.

    Phải biết rõ, phản ứng đầu tiên của những tên Ghoul khi nhận ra anh đều là chạy trốn mà không phải nghênh đón chiến đấu.

    Huống chi trải qua việc bị Ghoul chủ động tấn công như vậy, quả thực là quá ly kỳ.

    Nhưng là, thiếu niên này thậm chí ngay cả kagune cũng không có sử dụng, phương thức tiếp cận của cậu ta hoàn toàn không có một điểm phòng bị, rõ ràng chú ý tới công kích của anh nhưng lại không né tránh.

    Arima Kishou tại trên người đối phương không cảm thấy được sát ý, cũng không thấy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

    Hơn nữa thiếu niên còn giống như rất quen thuộc bộ dáng của anh.

    Một giây sau, Arima Kishou khó có được mà sửng sốt một chút.

    Bởi vì Kaneki Ken không có ý đồ giãy giụa trong công kích của IXA, trái lại cậu tiếp tục hướng về trước đi vài bước, vũ khí quinque hình súng vì động tác tiến thêm một bước của Kaneki mà xé rách miệng vết thương, hoàn toàn xuyên qua thân thể cậu.

    Máu tươi phun ra thậm chí văng đến bên trên áo khoác màu trắng của Arima Kishou.

    Đồng thời, khoảnh cách giữa hai người đã gần sát đến mức tùy thời có thể ôm.

    Kaneki Ken hoàn toàn chính xác làm theo như vậy, cậu duỗi hai tay ra ôm chặt lấy người đàn ông ở trước mắt, đem đầu của mình tựa ở trên vai của anh.

    Arima Kishou nghe thiếu niên kỳ quái nói: "Tôi.. Chuẩn bị cho anh một phần lễ vật, hy vọng anh sẽ thích.. Sinh nhật vui vẻ, Arima tiên sinh.."

    Arima Kishou cảm giác được thân thể thiếu niên càng thêm buông lỏng, sức nặng toàn thân đều bám vào trên người của anh.

    Hai người duy trì ôm lấy nhau cùng với tư thế ôm ấp trong một khoảng thời gian ngắn, ai cũng không có động tác kế tiếp.

    Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương của Kaneki Ken, bởi vì bị vũ khí quinque ngăn chặn, miệng vết thương một mực đổ máu mà không cách nào tiến hành chữa trị.

    ".. Ngươi là ai?" Arima Kishou mở miệng nói ra câu đầu tiên đối với thiếu niên.

    "Kaneki Ken, tên của tôi."

    Vừa dứt lời, IXA bị chủ nhân của nó gọn gàng linh hoạt rút ra khỏi bụng Kaneki Ken, động tác lại làm tóe lên mảng lớn máu tươi.

    Theo động tác thu hồi vũ khí, Arima Kishou dễ dàng tránh thoát cái ôm của thiếu niên, cũng lui về phía sau vài bước rồi đứng lại.

    Kaneki Ken cảm giác Arima Kishou giãy giụa cũng không có ý tứ dây dưa không tha, thân thể mất đi chỗ để dựa vào mà bởi vì máu mất quá nhiều rốt cuộc không có biện pháp đứng vững, lảo đảo chậm rãi ngã xuống mặt đất ở phía sau.

    Kaneki Ken theo bản năng nhìn về phía bầu trời trên đỉnh đầu, ánh mắt có chút tan rã.

    Bầu trời một mảnh đen kịt, hình như tuyết rơi càng ngày càng nhiều.

    Có một mảnh bông tuyết, bay đến bên trong mắt trái đã khôi phục lại trạng thái con người của cậu.

    "Lạnh quá a.."

    Arima Kishou nghe thấy thiếu niên nhẹ giọng nói, không biết là đang cùng anh nói chuyện hay là đang lầm bầm lầu bầu.

    Anh đi đến trước mặt thiếu niên tên gọi là Kaneki Ken này, cơ thể ngồi xổm xuống, sau đó đưa tay đem mặt nạ thiếu niên vạch xuống dưới.

    Thiếu niên không có giãy dụa chút nào, đang bị Arima Kishou bóc mặt nạ xuống, ý thức của thiếu niên ngược lại tựa hồ tỉnh táo một chút, cũng lần nữa đem ánh mắt đặt vào trên người anh.

    Hai cặp mắt màu xám tại thời khắc này đồng thời nhìn chăm chú lẫn nhau.

    Cuối cùng, Kaneki nhắm hai mắt lại, cậu bình tĩnh nói: "Tôi không muốn đến Cochlea, xin anh giết tôi đi.. Arima tiên sinh."
     
  9. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 8:

    Kaneki Ken mặc kệ chính mình mất đi ý thức, lâm vào trạng thái hôn mê.

    Kỳ thật với cường độ tinh thần của cậu, tuy tố chất thân thể cùng thực lực hiện tại không theo kịp, nhưng là với trình độ tổn thương này cũng không đến mức khiến cho cậu không cách nào giữ vững ý thức tỉnh táo.

    Nhưng mà, đại khái là bởi vì biết được Arima tiên sinh ở bên cạnh cậu, làm cho cậu muốn trầm tĩnh lại.

    Cho nên Kaneki ngất đi thôi, hoàn toàn không để ý rằng người đem cậu làm bị thương thành như vậy lại là người mà lòng cậu luôn tâm tâm niệm niệm Arima tiên sinh.

    Vết thương ở phần bụng Kaneki bắt đầu tự chữa trị chậm rãi, lại bởi vì thương thế quá mức nghiêm trọng lại còn không thể lập tức ăn uống, nên là không cách nào nhanh chóng khép lại.

    Arima Kishou không hiểu vì sao bản thân lại không muốn động thủ cho thiếu niên một kích trí mạng.

    Anh lẳng lặng nhìn thiếu niên tự xưng là "Kaneki Ken" này một hồi rồi mới đứng lên, lấy trong túi áo khoác ra một cái khăn vuông màu trắng lau đi vết máu trên tay, sau đó đem IXA phân giải bỏ vào vali xách tay, anh lấy ra điện thoại chuẩn bị bấm số của phân bộ CCG khu 24 theo thông lệ tìm người đến giải quyết tốt hậu quả.

    Arima Kishou không có ý định làm theo ý nguyện muốn chấm dứt tính mạng bản thân của thiếu niên.

    Không có lý do nào cả.

    Lúc này Arima Kishou thấy được đồ vật thiếu niên đặt ở trên mặt đất mới nãy, theo như lời thiếu niên kia thì đây là lễ vật chuẩn bị cho anh ư?

    Arima đi tới, xoay người nhặt lên đồ vật dưới mặt đất, đóng gói ở bên ngoài làm không có cách nào trực tiếp xác định là vật gì, đồng thời cuộc điện thoại đã được đối phương bắt máy.

    "Ngài khỏe, hạng đặc biệt Arima, có tình huống khẩn cấp gì ư?"

    Arima Kishou không trả lời, anh động thủ mở giấy đóng gói ra, phát hiện bên trong là một quyển sách.

    Đó là một quyển Bắc Nguyên Bạch Thu thi tập.

    《 hải báo to vân》

    Arima lúc rảnh rỗi thích xem sách, thể loại đa dạng, nhưng anh vốn chưa có đọc qua cái thi tập này.

    Arima Kishou tiện tay sờ một phát, bên trong rơi ra một tờ phiếu, anh đưa tay tiếp được.

    Arima nhìn đến thấy bên trên phiếu có chữ viết tay--

    A y nô, lão tẩu

    Lông mi trắng rạng rỡ, râu bạc trắng treo rủ xuống

    Bày ra cỏ tranh điệp, tuôn rơi che ngoài phòng, mục nhưng tôm di dệt

    Đoản đao với tay, ngồi xếp bằng, nghiên mài, ánh mắt ngưng trọng

    Tôm di đảo chi thần, cổ sinh động hậu duệ

    Từng bước hủy diệt, cái xác không hồn

    Giữa mùa hạ mặt trời, đẹp mắt mê ly

    Duy thừa tơ nhện hơi thở

    Arima Kishou quay đầu nhìn về phía thiếu niên nằm ngã giữa vũng máu bên trên mặt đất, ánh mắt trở nên tĩnh mịch.

    Anh cẩn thận đem phiếu để lại trong sách, sau đó tay đưa di động đặt ở bên cạnh tai.

    Đầu dây bên kia bởi vì không có nghe được trả lời, một mực hỏi thăm không ngừng.

    "Thật có lỗi, chẳng qua là không cẩn thận gọi nhầm số điện thoại, không có sự kiện khẩn cấp gì." Arima Kishou mặt không biểu tình nói dối, sau đó cúp điện thoại.

    Hoàn toàn không để ý người nhận điện thoại bên kia sẽ có phản ứng gì.

    - -

    Kaneki Ken lần nữa tỉnh lại, là ở trong tầng hầm ngầm nhà Arima Kishou.

    Cậu trong nháy mắt tỉnh táo, lập tức hiểu rõ tình cảnh trước mắt mình.

    Tay phải và chân phải của cậu bị còng lại bằng thép quinque, trong thân thể còn bị tiêm vào lượng lớn thuốc ức chế RC.

    Toàn thân không có khí lực không nói, mà vết thương ở phần bụng cũng không thể hoàn toàn khép lại, nhưng chỉ cần cậu không có động tác gì mạnh thì máu sẽ không chảy ra.

    Về phần miệng vết thương truyền tới cảm giác đau đớn, Kaneki cảm thấy cũng không phải cái gì khó mà nhịn được.  

    Kaneki Ken hiện tại không sợ nhất, chính là cảm giác đau đớn.

    Liếc một cái có thể nhận ra đây là tầng hầm trong nhà Arima tiên sinh, là vì đời trước cậu đã từng dạo qua nơi này không hề ít.

    Mất đi trí nhớ, thời điểm bị ban cái tên Sasaki Haise, lúc ban đầu tình huống của cậu cũng không đủ ổn định.

    Khi đó cậu sẽ ở trong nhà của Arima tiên sinh, đại khái có thể lý giải thành quan hệ người giám hộ cùng bị người giám hộ.

    Mỗi khi Kaneki có dấu hiệu lấy lại ký ức hoặc là hỗn loạn nổi giận, cậu sẽ tại nơi đây ở trong tầng hầm vượt qua một thời gian ngắn.

    Trong lúc nhất định sẽ bị Arima tiên sinh đánh vô cùng thảm.. Ngẫm lại thì tình trạng bây giờ cũng không khác nhiều lắm.

    Chẳng qua tầng hầm kia cùng bây giờ có chút không giống nhau, tầng hầm hiện tại không có biện pháp phòng hộ gì đặc biệt để ứng đối với Ghoul.

    Lúc đó, nơi này ngay cả vách tường đều là dùng thép quinque cải tạo qua, hiện tại xem ra nói rõ chính là vì chiêu đãi cậu.

    Kaneki Ken cố hết sức dùng tay trái đặt lên mặt đất, lưng lề mề tựa vào vách tường, khó khăn ngồi dậy, tay phải chân phải bị khóa cùng một chỗ làm cho cậu không cách nào tự do hoạt động, thân thể cũng không giãn ra được, chỉ có thể bảo trì tư thế hai chân cong lên gần sát trước ngực.

    Làm như vậy tác động đến miệng vết thương, lại có máu chảy ra.

    Kaneki Ken đối với việc này thờ ơ, tay trái có thể tự do hoạt động của cậu đặt trên hai đầu gối, lại đem cả khuôn mặt chôn ở trên đó, cả người co lại thành một đoàn.

    Trên mặt Kaneki Ken lộ ra nụ cười đắc ý không ai thấy được.

    Cậu thành công.

    Thoạt nhìn thì hành vi tối hôm qua là tùy hứng xúc động, nhưng kỳ thực cậu cũng không phải là thật sự hoàn toàn bị ấm đầu

    Kanei đánh cược chính mình sẽ không chết trên tay Arima tiên sinh.

    Kaneki đánh cược chính mình sẽ không bị nhốt vào Cochlea.

    Cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý.

    Coi như là bị giam vào Cochlea, cậu còn có đường khác có thể đi.

    Con đường đời trước của cậu còn có thể lặp lại.

    Về phần sống hay chết, cậu đã nói a, nếu như cứ như vậy chết ở trên tay Arima tiên sinh, cũng là kết cục thật tốt.

    Tuy nhiên Kaneki vẫn muốn còn sống để mà làm bạn bên người Arima tiên sinh, nhưng nếu chỉ có thể cô đơn một nhân hình cùng người lạ, hết thảy cũng không có ý nghĩa.

    Kaneki Ken là một người bất hạnh.

    Cuộc đời của Arima tiên sinh là một bi kịch lẫy lừng.

    Có lẽ chỉ có hai nhân tài bất hạnh mới thích hợp ở cùng nhau, bởi vì hình thức này tốt lắm, bọn họ đều không cần lo lắng xúc phạm tới hạnh phúc bản thân.
     
  10. baomii

    Bài viết:
    1
    CHƯƠNG 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 9:

    Sáng ngày thứ hai ở CCG, vẫn là truyền đến tin tức hư hư thực thực tối hôm qua hạng đặc biệt Arima Kishou bị ghoul tập kích.

    Ở dưới nhà có rất nhiều máu cũng không thể bị tuyết rơi nhiều triệt để che dấu, sáng sớm ngày hôm sau đã bị một hộ gia đình phát hiện.

    Mới đầu chuyện này cũng không có bị liên tưởng đến trên người ghoul, người tiếp nhận điều tra đầu tiên cũng là cảnh quan bình thường.

    Nhưng là, sau khi điều tra, phát hiện tại nơi xảy ra vụ án Camera giám sát gần đó sau khi trời tối không bao lâu đã bị hư toàn bộ.

    Nói cách khác, màn hình giám sát đêm đó không có lưu lại bất kì cái gì.

    Không có người chứng kiến, hộ gia đình bên cạnh cũng đều bày tỏ tối hôm qua không có nghe được âm thanh gì kỳ quái.

    Không phát hiện thi thể hoặc là vật phẩm nào còn sót lại.

    Không có dấu vết kịch liệt đánh nhau hay là giãy giụa, cũng không có dấu vết thi thể bị chuyển đi.

    Theo kết quả khám định sơ bộ, vết máu còn sót lại hiện trường đã đạt đến số lượng làm mất mạng.

    Tại Tokyo, vụ án không đầu mối này cuối cùng thường sẽ bị chuyển giao đến CCG để tiến hành lần điều tra thứ hai.

    Nhân viên điều tra CCG phát hiện địa điểm chuyện lần này thập phần trùng hợp, ở trước sân nhà hạng đặc biệt Arima, hơn nữa rất nhanh đã biết được nhân viên trực tối hôm qua nhận được điện thoại của hạng đặc biệt Arima.

    Ầy, tuy nhiên chính bản thân hạng đặc biệt Arima nói là gọi nhầm số điện thoại..

    Nhưng là, dùng công tác làm trọng, nên nhân viên công tác vẫn là kiên trì hướng hạng đặc biệt Arima tiến hành chứng thực.

    Arima Kishou đối với vấn đề này đáp lại là, tối hôm qua xác thực bị một ghoul không rõ thân phận tập kích.

    Nhưng anh đã trục xuất đối phương.

    Hơn nữa đối phương hết sức giảo hoạt, giả bộ như mất đi năng lực hành động, lại thừa dịp anh bị điện thoại chuyển dời lực chú ý mà tranh thủ trốn thoát.

    Cho nên, Arima chỉ có thể tỏ vẻ đã không cần xử lý tình huống.

    * * *

    Cấp dưới phân bộ CCG khu 24 đối với hạng đặc biệt Arima tín nhiệm tuyệt đối, cũng không có sinh ra bất kỳ hoài nghi nào.

    Chẳng qua là mọi người đều cho rằng, cho dù thoạt nhìn tên ghoul vô danh này bị hạng đặc biệt Arima đánh cho không hề có lực phản kháng, bằng không thì cũng sẽ không không có có khiến cho bạo động, nhưng vô luận như thế nào, lại có thể từ trong tay hạng đặc biệt Arima trốn thoát, đánh giá đẳng cấp tuyệt đối không thấp.

    Nhưng là, nếu như bị Kaneki Ken nghe được những lời nói dối này, cậu nhất định sẽ dùng hai chữ bày tỏ tâm tình của mình.

    Ha ha.

    Nếu như người nghe thấy chính là Cú Độc Nhãn, cô đại khái có thể cười lăn lộn trên mặt đất.

    * * *

    Về phần cái tên bị mọi người phân bộ khu 24 đồn đại "Đẳng cấp không thấp, thực lực cũng được" Kia. Đêm đó, sau khi bị Arima Kishou thu thập xong, liền ném tới tầng hầm trong nhà mình mặc cho tự sinh tự diệt.

    Sau đó, không biết là xuất phát từ tâm trạng gì, anh một đêm không ngủ.

    Arima đọc thử thi tập cái gọi là quà sinh nhật này.

    Thì ra bài thơ được viết tay trên tờ phiếu xuất phát từ chính cái thi tập này.

    Arima Kishou có chút nghi hoặc, thiếu niên đưa cho anh cái thi tập này, còn cố ý đem bài thơ này ghi ở bên trên tờ phiếu là có dụng ý gì.

    Là trùng hợp?

    Hay là, thiếu niên này biết rõ cái gì.

    Arima Kishou cầm cái phiếu này trong tay, vô ý thức dùng đầu ngón tay không ngừng vuốt phẳng.

    Chữ viết rất tinh tế, chữ thật là đẹp, nghĩ đến thì chắc là xuất phát từ dưới ngòi bút của chính thiếu niên.

    Theo trực giác của Arima Kishou, trên người thiếu niên này nhất định cất giấu bí mật gì đó.

    Đây là nguyên nhân anh cuối cùng quyết định đem thiếu niên tạm thời nhốt lại trong nhà mình để quan sát.

    Trong nội tâm Arima giờ phút này thoáng có mấy mà nghĩ.

    Thiếu niên này đích thật là hướng về anh mà đến, không phải là vì giết chóc, cũng không phải vì chịu chết.

    Arima Kishou bỗng nhiên nở nụ cười.

    Thiếu niên, người này thật sự là rất thú vị.

    Cho dù ngoài miệng thiếu niên đối với anh nói hy vọng chết đi, nhưng là trên thực tế-- nội tâm của cậu khát vọng được sống sót, rồi lại không sợ tử vong.

    Cậu ta muốn còn sống, lại dám can đảm buông bỏ phòng bị đi đến gần Bạch Tử Thần CCG.

    Một cái người mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp, trong lòng lại đầy bí mật.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...