Đam Mỹ Đồng Nhân Mai Hàn Tuyết X Tiết Mông: Chẳng Thể Quên Đi - Rima

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rimakenji, 7 Tháng bảy 2021.

  1. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    Mèo Cacao thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng sáu 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    Chap 1: Thanh Hải

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lúc bị dây leo xung quanh quấn khắp người không thể nhúc nhích, Tiết Mông cố dùng ngón tay với lấy Long Thành bị rớt ở bên cạnh, xung quanh cậu không biết đệ tử Tử Sinh Đỉnh chạy lạc mất đâu rồi. Nhưng tay còn chưa kịp động tới thanh đao, dây leo đã bắt đầu siết cổ cậu mạnh hơn, Tiết Mông lập tức thấy khó thở, chỉ biết nghiến răng:

    "Mẹ nó chứ.."

    Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên, cắt đứt dây leo đang quấn lấy cậu. Tiết Mông lập tức ngã xuống, nhưng chân cậu vẫn bị quấn vào dây leo treo ngược lên cao. Trong lúc cậu với với lấy Long Thành ở xa, thì người kia đã chém nốt dây quấn chân cậu. Tiết Mông vừa nhặt Long Thành lên thủ than vừa quay sang nhìn, cậu trố mắt:

    "Mai Hàn Tuyết? Sao ngươi lại ở đây?"

    "Đi điều tra quỷ ám" – hắn lãnh đạm đáp.

    "Đạp Tuyết Cung cũng xử lý vụ này sao?"

    Mai Hàn Tuyết liếc cậu rồi bắt đầu giọng mỉa mai:

    "Nơi này là Thanh Hải, nằm giữa Côn Luân Đạp Tuyết Cung và Thục Trung Tử Sinh Đỉnh, không lẽ Tiết tôn chủ cho rằng chỉ có Tử Sinh Đỉnh được điều tra ma ám khắp nơi này?"

    Lời vừa nói ra đã sặc mùi thuốc súng. Tiết Mông nắm chặt Long Thành trong tay. Thời gian này hắn đã làm tôn chủ được 1 năm. Tính tình cũng phải ôn hòa đi nhiều, nếu không mấy trưởng lão sẽ lại lải nhải khắp bên tai. Nhưng nhịn lâu ngày thành ra hắn không còn to mồm chửi người nữa, mà thẳng tay đánh luôn.

    "Hôm nay người ăn phải bả gì vậy?" - Tiết Mông vừa quát vừa định giơ đao lên đánh Mai Hàn Tuyết một trận thì cậu để ý thấy: Quần áo người này có chút bẩn. Giống như đã mắc kẹt ở đây mấy ngày.

    "Ngươi lạc ở đây mấy hôm rồi?" - Tiết Mông hỏi.

    "Vừa vặn một ngày" - Mai Hàn Tuyết đáp – "Còn tưởng Hàm Tuyết sẽ tìm ra đây, không ngờ là ngươi tới."

    "Ta tới thì sao? Ta tới có khi còn đưa ngươi ra khỏi đây trước cả khi Mai Hàm Tuyết tìm đến"

    Cậu bực mình chặt bớt mấy cây dây leo xung quanh:

    "Nhưng trước đó ngươi nói ta trước: Khi đến đây ngươi điều tra được gì rồi?"

    Mai Hàn Tuyết vừa dẫn cậu đi vừa kể:

    "Khu rừng này vốn vẫn luôn có tin đồn về việc quỷ ám. Những người dân đi hái thuốc đều không dám vào sâu trong rừng. Họ kể rằng đang hái thuốc mà nghe tiếng đàn hát thì phải lập tức bỏ chạy, bởi sau đó sương mù sẽ kéo đến, bản than bị dây leo cuốn lấy. Sau đó họ có thể bị lạc vài ba hôm trong rừng nhưng vẫn về được nhà. Chỉ có điều sau 3 ngày, bản thân bắt đầu mơ về chuyện ngày xưa. Sau đó cứ dần chìm vào ký ức, hôn mê cả đời không tỉnh dậy."

    "Cái này ta cũng nghe qua rồi. Với người bình thường thì vậy, với tu sỹ thì sau khi trở về, tay trái sẽ bắt đầu bị tím đen lại. Rồi sau khi chìm vào hôn mê thì dần dần cả cánh tay hóa đen, dẫn linh lực cũng bị biến mất." – Tiết Mông cũng đáp lời.

    "Vậy ngươi chuẩn bị gì khi đến đây rồi?" - Mai Hàn Tuyết hỏi nhưng thực chất hắn cho rằng Tiết Mông chẳng có chuẩn bị gì cả, cứ thế mà xông vào rừng thôi. Thế nên mới bị lạc mất môn đệ Tử Sinh Đỉnh trong sương mù rồi bị dây leo quấn mất. Nếu không phải nghe tiếng hét và chửi bới của cậu thì Mai Hàn Tuyết cũng chẳng biết đường đến cứu.

    Rồi cậu sẽ bị nhiễm độc và mất linh lực cho xem!

    Mai Hàn Tuyết khẽ đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi thở hắt ra: Vô dụng! Không thể làm người ta yên tâm về hắn được!

    "Tham Lang trưởng lão có điều chế thuốc để làm chậm lại quá trình cánh tay bị hóa đen, đồng thời chế dược cho ta mang theo rồi. Còn có cả thuốc bôi để tránh muỗi, thuốc bôi ngoài da nếu bị trúng độc cây cối. Ta bôi trước khi đi rồi, ngươi bôi không?"

    Mai Hàn Tuyết nhìn cậu đầy coi thường rồi chẳng nói gì, cứ thế đi tiếp đến một cái hang nhỏ, trong hang có lót chút lá cây và một tàn lửa.

    "Ngươi ngủ qua đêm ở đây?"

    "Vậy chứ ngươi nghĩ ở đây có khách điếm chắc?" - Mai Hàn Tuyết biết ngay Tiết Mông sẽ la làng như vậy. Chẳng nói gì mà ngồi xuống chỗ lá cây trải tạm làm thành đệm ngủ kia.

    "Thực ra đường ra thì ta có thể nắm được đại khái hướng đi. Nhưng đã vào đây rồi mà không điều tra được gì thì ta không muốn ra. Nếu ngươi muốn ra ngoài trước thì cứ đi hướng đông bắc là ra ngoài."

    Tiết Mông nghe vậy đương nhiên cũng không muốn ra ngoài trước, cậu vênh mặt với Mai Hàn Tuyết:

    "Hừ, nhưng mà ngoài những thứ ai cũng biết rồi ra, thì ngươi còn tìm thêm được gì nữa không?"

    Mai Hàn Tuyết và cậu chẳng mấy khi ở riêng với nhau. Lúc thì có Mai Hàm Tuyết ở đó, dù rằng 2 anh em họ hợp lực trêu đùa mỉa mai cậu thì chỉ cần nhìn cái mặt nham nhở toe toét cười của hắn cũng làm cho bầu không khí dịu đi đôi chút. Còn Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết thì chỉ cần cãi nhau căng một chút thì 1 trong 2 người đã đùng đùng tức giận bỏ đi rồi. Giờ chỉ có đúng 2 người ở với nhau trong rừng, đúng là quá gượng gạo rồi. Mà nếu tức giận bỏ đi thì đi đâu đây? Cái hang này là của Mai Hàn Tuyết, nếu có tức giận thì cậu không thể đuổi hắn ra khỏi đây được, đâu giống như lúc trước hắn ở Tử Sinh Đỉnh, nói xong một câu liền tự biết điều mà ra ngoài đâu.

    "Ta ở đây cả đêm, không thấy yêu ma quỷ quái gì. Nơi này không có cây cối, khi tiếng đàn hát vang lên, trong rừng cây cối sẽ hoạt động tìm kiếm người, nhưng không quá thông minh. Vậy nên ta không biết mưu đồ của kẻ kia là gì."

    "Cây cối trong rừng không thông minh hơn, cũng không có cảm giác rừng mở rộng. Chỉ là mấy người bị hôn mê cứ nằm đó mãi, cũng không thể để yên họ nằm thế cả đời được." - Tiết Mông thở hắt ra, cậu ngó nghiêng ra ngoài.

    "Vậy lúc có tiếng đàn ngươi không thấy nơi nào tập trung ma khí à? - Tiết Mông hỏi.

    " Có "- Mai Hàn Tuyết đáp.

    " Là đâu? "

    " Ta chạy tới nơi tập trung ma khí đó thì phát hiện ra tiếng của ngươi.. "

    Nói cũng bằng thừa!

    Tiết Mông đi lên đỉnh núi phía sau, nơi này trơ trọi cây cối, chỉ có cỏ thấp nên không lo lắng có cây cối quấn chân. Từ trên đỉnh núi, cậu nhìn khắp xung quanh, toàn cây cối núi rừng. Tiết Mông rút một miếng kim loại cài trên vòng tay bằng sắt trên tay mình, cậu đưa lên miệng nói:

    " Đệ tử Tử Sinh Đỉnh đợi ở ngoài rừng, đừng để người lạ đi vào. Ta và Mai Hàn Tuyết ở đây điều tra. "

    Sau đó Tiết Mông tung miếng sắt về hướng đông bắc theo lời của Mai Hàn Tuyết.

    " Đồ chơi mới của Toàn Cơ trưởng lão sao? "- Mai Hàn Tuyết đi đến bên cạnh cậu

    " Hắn chế ra vòng tay này, đeo bên người sẽ hấp thu linh lực, trong 1 ngày có thể di chuyển và truyền tin tới đệ tử Tử Sinh Đỉnh khác cũng đeo vòng. Sau đó thì nó sẽ tự hết linh lực, phải đeo bên tay như vậy "– cậu giơ cái vòng ra lúc lắc trước mặt Mai Hàn Tuyết –" Vậy Mai Hàm Tuyết đâu? Sao hắn không đi cùng ngươi? "

    Ánh mắt Mai Hàn Tuyết bỗng dưng lạnh đi:

    " Đệ ấy ở lại Đạp Tuyết Cung làm việc cùng cung chủ rồi. "

    Tiết Mông thấy lạ, Mai Hàn Tuyết thấy hắn suy suy nghĩ nghĩ thì bảo:

    " Sao? Muốn gặp hắn tán chuyện phiếm? Ở cùng ta cảm giác tức tối khó chịu? "

    À, lúc này Tiết Mông chợt nhớ ra vì sao Mai Hàn Tuyết hôm nay vừa gặp đã phi thường lạnh lùng tức giận với cậu. Hai tháng trước, cậu tới Đạp Tuyết Cung tặng quà sinh nhật cho cung chủ, sau đó ngồi uống rượu nói chuyện với Mai Hàm Tuyết. Lúc đó Mai Hàm Tuyết có nói cậu đừng uống quá say, đợi anh trai hắn về rồi cùng thử bắt hắn uống rượu xem sao. Người kiêng rượu như Mai Hàn Tuyết chưa uống rượu bao giờ, Mai Hàm Tuyết cũng muốn xem bộ dáng anh mình uống rượu thế nào. Nhưng lúc đó Tiết Mông nói gì? Hình như hắn bảo:

    " Bỏ đi, cái tên đó hả, vừa gặp đã muốn cãi nhau. Cãi nhau với ngươi còn nói qua nói lại được. Cãi nhau với hắn ta chả nói được gì cả. Chỉ tổ mất hứng! "

    Lúc đó Mai Hàm Tuyết định nói gì đó, hắn nhìn ra cửa, cậu hỏi hắn nhìn gì, hắn chỉ lắc đầu. Đêm đó Mai Hàn tuyết không đến uống rượu cùng họ.

    " Vậy ra người nghe thấy chúng ta nói chuyện hả? "– Tiết Mông hỏi

    Mai Hàn Tuyết vẫn không nói gì, Tiết Mông ngồi bệt xuống thảm cỏ, nhìn xuống khắp khu rừng bên dưới.

    " Sự thực đúng là ngươi luôn mỉa mai coi thường ta đấy thôi? "

    Mai Hàn Tuyết nhìn xuống cậu, Tiết Mông bây giờ tuy rằng vẫn hay nhảy dựng lên mỗi khi có người chê bai cậu, nhưng đã chẳng còn quá để tâm tới người khác nghĩ mình thế nào. Hắn đã từng nghĩ Khương Hi hẳn phải có thái độ hối lỗi với mẹ mình, khúm núm quan tâm mình. Nhưng mà sự thật thì sao? Khương Hi vẫn giữ dáng vẻ coi thường hắn bộp chộp phàm phu tục tử, lông bông lêu lổng. Thế nên hắn mới nhận con nuôi mà chẳng hề quan tâm cậu. Cũng tốt, Tiết Mông chẳng hy vọng gì. Mai Hàn Tuyết và Mai Hàm Tuyết tuy nói là bạn hắn, nhưng hẳn cũng như hắn: Cho rằng bản thân là nhất, đối với đối phương chỉ là kính trọng khách sáo, không phải là coi trọng thực sự.

    Nên Tiết Mông hoàn toàn nhìn nhận thẳng vấn đề: Mình nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình. Anh em họ Mai kia coi thường cậu cũng chẳng sao.

    Hiểu được suy nghĩ này, Mai Hàn Tuyết thở dài rồi ngồi xuống cạnh cậu.

    " Không phải là mỉa mai coi thường ngươi "- hắn nói.

    " Chỉ là chọc tức ngươi thì rất vui thôi. "

    Một câu nói nhẹ nhàng này cũng đủ chọc tức Tiết Mông.

    " Ngươi mẹ nó bị rảnh à? Cả ngươi lẫn em ngươi, không thể làm bạn bè bình thường được sao? Tại sao cứ phải trêu ta? Trêu kiểu gì mà phải chọc tức phải nói ta thế này thế kia không được? Trêu cái rắm! "

    Mai Hàn Tuyết quay mặt đi, cố nhịn cười. Tiết Mông thở phì phò bên cạnh hắn, cũng mím môi nhìn xa xăm. Tham Lang trưởng lão đã dặn: Lời ít ý nhiều lời ít ý nhiều! Phải nhớ rõ câu này, ít lời với tên kia thôi.

    Cả hai ngồi im lặng một lúc, trời bắt đầu về trưa, nắng mùa thu không quá gay gắt nhưng ở trên đỉnh núi hứng hắng thì chẳng thà xuống hang động nghỉ ngơi chút. Tiết Mông không nhịn được không khí căng thẳng ngượng nghịu này liền hỏi:

    " Cho dù giờ thiên hạ biết anh em ngươi là song sinh rồi, nhưng các ngươi vẫn đeo mặt nạ thay phiên nhau sống một ngày đấy thôi? Lần trước lúc ta nhận chức cung chủ cũng vậy, ngươi cũng đeo một bộ mặt nạ giả tầm thường đến còn gì? Ta nghĩ dù có nói là Mai Hàm Tuyết ở lại Đạp Tuyết Cung thì thực ra hắn cũng đang đeo mặt nạ đi cùng ngươi thôi.. "

    Lời chưa nói xong, Mai Hàn Tuyết đã đứng khựng lại, Tiết Mông đập mặt vào lưng hắn.

    " Đang yên lành dừng lại cái gì?"

    Mai Hàn Tuyết vẫn im lặng, Tiết Mông nhìn theo hướng mắt cậu: Ở phía tây, có một luồng khí đen tụ lại, cùng với đó là tiếng đàn và tiếng nhạc cất lên.
     
    rùa cạnMèo Cacao thích bài này.
  4. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    2. Miếu cổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi vừa nghe thấy tiếng đàn hát, Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết dáo dác nhìn quanh khắp rừng: Ở phía Tây có một luồng khí đen cuộn trào thành xoáy lốc mù mịt. Cả hai cùng ngự kiếm đến đó. Ở phía Tây này có một ngôi đền nhỏ làm bằng đá, chẳng biết đã được xây dựng từ bao giờ.

    Khi ngự kiếm trên cao, Tiết Mông quan sát rồi nói với Mai Hàn Tuyết:

    "Khí này không có độc, ngươi có thấy người chuyển động không?"

    Mai Hàn Tuyết từ phía kia cũng nhìn vào cơn lốc

    "Không có, cũng không cảm giác có sát khí"

    "Chỉ đơn giản là cơn lốc và có tiếng hát sao?" - Tiết Mông suy đoán.

    Mai Hàn Tuyết cũng không thể trả lời hắn, tuy rằng không có sát khí, nhưng những cây cối xung quanh thì như điên loạn mà xào xạc tìm xem có ai đang di chuyển không. Bảo sao khu rừng này cũng chẳng hề có động vật qua lại, làm Mai Hàn Tuyết phải rình bắt mấy con chim trời ăn tạm.

    "Để ta xuống cái điện đá kia xem, ngươi ở đây canh chừng"

    Tiết Mông vừa nói vừa nhảy xuống đỉnh đền đá, Mai Hàn Tuyết còn chưa kịp ngăn hắn lại đã thấy thân ảnh áo xanh nhảy vút xuống. Hắn cố nén tiếng chửi thề rồi cũng nhảy xuống theo cậu.

    "Sao ngươi cũng nhảy xuống?" – Tiết Mông hỏi

    "Vậy ngươi không đứng trên đó còn ta nhảy xuống?"

    "Vì ta muốn nhảy xuống? Nếu ngươi muốn sao không nhảy trước đi?"

    Cả hai rất nhanh lại lao vào đấu khẩu, nhưng Tiết Mông còn đang hăng máu trong khi Mai Hàn Tuyết đã nhận ra: Tiếng đàn hát đã dừng lại.

    "Các vị công tử.."

    Một giọng nói nhẹ nhàng thánh thót vang lên, Tiết Mông quay lại nhìn thì thấy một cô nương nhỏ nhắn dịu dàng, Mai Hàn Tuyết vội bước lên chắn trước hắn. Cô nương kia cũng giật mình vì hành động của hắn mà ôm đàn lùi lại về sau.

    "Cô nương, xin hỏi quý tính?" – Mai Hàn Tuyết không lạnh không nóng hỏi.

    Tiết Mông quan sát cô gái từ đầu tới chân rồi giật mình nắm lấy cánh tay Mai Hàn Tuyết:

    "Ngươi nhìn xem: Cô ta không có chân, không có chân?"

    Sau đó cả 2 người nhìn cô gái không chân vẫn đứng đó giương mắt nhìn họ, vẻ mặt rụt rè.

    "Cô là ma sao?" - Tiết Mông cố gắng để giọng mình không trở nên hoảng sợ quá.

    Cô gái cúi đầu, mắt nhìn xuống dưới đất. Mai Hàn Tuyết nói giọng nhẹ nhàng hơn:

    "Cô đừng sợ, bọn ta không phải đạo sỹ trừ ma đâu."

    Cũng đúng, mấy chuyện giải trừ hồn ma thế này bọn họ không làm, chỉ diệt quỷ thôi.

    "Ta tên Liên Y, chết năm 22 tuổi." - cô gái vẫn ôm đàn mà kể.

    Nàng tên là Liên Y, là ca kỹ ở một thanh lâu tại Hải Tây. Tại đó nàng gặp phu quân của mình. Chàng ấy tên Viên Phan – là người chuyển hàng cho thương buôn của vùng. Vì là trẻ mồ côi nên Viên Phan không cần lo chuyện phụng dưỡng người già, sau 3 năm quen biết, chàng đã lấy tất cả tiền tiết kiệm của mình để chuộc Liên Y về, trở thành vợ chồng với nhau. Nhưng mới hạnh phúc được 1 năm sóng gió đã ập tới. Lần đó Viên Phan đi chuyển hàng từ Hải Tây đến Ngọc Thụ, cả một đoàn người 20 nhân mạng, chỉ có đúng 1 người trở về, nói là bọn họ gặp cướp. Liên Y không tin rằng chồng mình đã chết, nàng cứ ở nhà thủ tiết chờ Viên Phan về. Nhưng có bá hộ dòm ngó nàng, muốn cưới nàng về làm thiếp mà Liên Y từ chối. Đêm đó hắn lẻn vào nhà nàng định giở trò bỉ ổi, Liên Y chống trả quyết liệt, bị đập gáy vào cạnh bàn mà chết.

    Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Liên Y. Nàng ngừng một chút rồi lại kể:

    "Khi đó, ta cũng chẳng quan trọng việc báo thù oan ức. Ta chỉ nghĩ: Nếu chồng đã chết không thể quay về, vậy thì ta sẽ đi tìm chàng."

    Một người hàng xóm thân thiết vẫn hay dắt con qua nhà nàng để được dạy đánh đàn đã phát hiện ra xác Liên Y, họ đã tổ chức đám tang đơn sơ cho nàng. Liên Y chờ ở nhà cũ 49 ngày mà không nhìn thấy linh hồn Viên Phan đâu. Có lẽ chàng bị mắc kẹt ở khu rừng Ngọc Thụ chăng? Thế là Liên Y vất vưởng mảnh hồn đi đến khu rừng này.

    "Vậy cô có gặp được Viên Phan không?" – Tiết Mông tò mò nhìn cô ấy.

    "Không gặp được" - nàng lắc đầu – "Ta gặp thổ địa thần, gặp những hồn ma khác lang thang trên dương thế, chẳng ai nhìn thấy chàng cả. Thế nên ta ngồi ở đền đá này đánh đàn, ca hát khúc nhạc mà Viên Phan thích nhất, hy vọng chàng sẽ nghe được mà đến tìm ta."

    "Vậy cô chờ ở đây bao lâu rồi?" - Mai Hàn Tuyết hỏi.

    "Tiểu nữ cũng không biết nữa" - Liên Y lắc đầu – "Từ sau khi đội vận chuyển của Viên Phan bị đánh cướp, người ta không còn đi chuyển hàng xuyên qua rừng nữa. Ta vẫn còn ôm đàn đi dọc theo con đường đó, hy vọng tìm được đồ của chàng. Nhưng cho tới giờ cỏ mọc tràn che khuất cả con đường cũng chẳng thấy chàng đâu."

    "Vậy nghĩa là cô cũng chờ rất rất lâu rồi đó" - Tiết Mông lắc đầu.

    Liên Y không nói gì, nàng ôm đàn ra bậc cầu thang ngồi thất thần, Tiết Mông kéo kéo tay Mai Hàn Tuyết đi ra chỗ khác.

    "Ngươi có thấy lạ không? Nàng ta chỉ là một linh hồn bình thường, sao có thể điều khiển được đám dây leo trong rừng chứ?"

    Mai Hàn Tuyết nghĩ nghĩ một lúc:

    "Thế này đi: Ngươi ở lại cùng nàng ta, đừng để nàng ta hát đàn gì cả. Ta đi xem chỗ cây cối"

    Tiết Mông vừa định mở miệng nói để hắn đi trước, nhưng Mai Hàn Tuyết đã ra ngoài ngự kiếm đến phần trung tâm của khu rừng. Quả nhiên: Đám cây dây leo vẫn ngọ nguậy để túm lấy Mai Hàn Tuyết – dù rằng không có tiếng đàn hát gì cả. Khác biệt duy nhất là tốc độ: Lúc có tiếng đàn thì đám dây leo di chuyển rất nhanh tạo nên một cơn lốc bụi. Còn hiện tại chúng chỉ ngọ nguậy chầm chậm thôi.

    "Ngươi tìm ra cái gì?" - Tiết Mông đi theo sau Mai Hàn Tuyết.

    "Không phải bảo ngươi canh chừng ở đó sao?"

    "Ta nói nàng ta đừng đánh đán rồi, sau đó mới chạy theo ngươi"

    "Ngươi tin cô ta sao?" - Mai Hàn Tuyết bắt đầu bực.

    "Chỉ là một góa phụ thôi, có thể làm được gì chứ?" – Tiết Mông phẩy tay, cậu nhìn đám dây leo ngọ nguậy phía sau – "Xem chừng đám dây leo này tự hoạt động mà không cần tiếng đàn của Liên Y."

    "Đúng vậy, xem ra đây là vấn đề của khu rừng chứ không có ma quỷ gì cả" - Mai Hàn Tuyết rút kiếm chém vào chỗ dây leo, cẩn thận nhặt phần bị tác rời cho vào khăn tay rồi cất vào túi càn khôn.

    "Ngươi mang về kiểm tra độc tính của cây sao?"

    "Đúng vậy, có lẽ việc cánh tay mọi người bị tím đen và bị mất linh lực là do độc tính của cây"

    Tiết Mông không nói gì mà đi đằng sau lưng Mai Hàn Tuyết trở về miếu đá, cậu lén nhìn xuống chân mình: Lúc nãy bị tấn công, cậu thấy chân mình bị đâm đau nhói, sau đó Mai Hàn Tuyết đến cứu cậu nên Tiết Mông quên béng cơn đau. Nhưng giờ cũng chẳng thấy đau nữa, không biết tý nữa kiểm tra có bị hóa đen không..

    Khi quay trở về miếu đá, cả 2 thấy Liên Y vẫn đang ngồi ôm đàn với khuôn mặt buồn rười rượi. Mai Hàn Tuyết bảo:

    "Chúng ta tạm thời ra khỏi đây, mang theo cành cây kia đưa cho Khương Hi xem ông ta có biết cách giải không."

    "Hừ" - Tiết Mông khoanh tay nói – "Nhờ Khương Dạ Trầm? Bỏ đi, cái này Tham Lang trưởng lão nhà ta cũng có thể nghiên cứu được. Nếu ngươi muốn hỏi Khương Hi thì cứ hỏi, cắt cho ta một nửa cây, ta mang về Tử Sinh Đỉnh."

    Mai Hàn Tuyết đã đoán ra quan hệ giữa Tiết Mông và Khương Hi, đặt cậu vào vị trí của Tiết Mông thì đúng là khó chấp nhận người cha này. Nhưng hiện tại cậu ta đã là tôn chủ của Tử Sinh Đỉnh, nên nghĩ tới việc chung mà bỏ qua thù riêng thì hơn.

    "Các vị công tử định đi sao?" - Liên Y vẫn ngồi chỗ cũ mà hỏi họ.

    "Bọn ta phải đi rồi. Liên Y cô nương, đợi chờ thế này không phải là chuyện tốt. Hay là ngươi xuống âm phủ tìm xem?" - Tiết Mông bảo – "Dưới âm phủ có một nơi tìm người rất giỏi. Cô xuống đó tìm họa sỹ vẽ lại khuôn mặt của Viên Phan, như vậy tìm người cũng dễ hơn đấy."

    "Có thể làm như vậy sao?" - Liên Y ngạc nhiên

    "Có thể, ta cũng từng xuống âm phủ rồi" - Tiết Mông đáp lời.

    Mai Hàn Tuyết khẽ liếc sang hắn, Liên Y vẫn còn chần chừ

    "Hay là, ta cũng trở về Hải Tây xem sao, ta muốn về lại nơi cũ trước khi xuống âm phủ."

    Tiết Mông gật gật đầu, sau đó cậu cùng Mai Hàn Tuyết ngự kiếm ra khỏi khu rừng. Đáng ra bọn họ sẽ chia thành 2 hướng: Một hướng đến chỗ Tham Lang trưởng lão, một hướng tìm Khương Hi. Mai Hàn Tuyết dẫn người của Đạp Tuyết Cung đi trước, nhưng không hiểu sao cậu lại có linh tính chẳng lành, linh tính về Tiết Mông. Thế nên Mai Hàn Tuyết đưa cây leo cho đệ tử khác, bảo họ cứ đến tìm Khương Hi nhờ chế thuốc. Khi Mai Hàn Tuyết quay lại khu rừng, người ở Tử Sinh Đỉnh vẫn chưa đi.

    "Sao các ngươi còn chưa đi nữa?"

    "Đang chờ tôn chủ đưa Liên Y cô nương ra ngoài"

    Mặt Mai Hàn Tuyết bỗng đen đi.

    "Đưa cô ta ra ngoài? Vì sao cần Tiết Mông giúp? Cô ta là ma thì muốn đi đâu chả được?"

    "Lúc nãy bọn ta định đi thì thấy cô ấy cũng bước ra khỏi khu rừng, nhưng có lẽ bên ngoài ánh nắng quá gắt, cô là ma, lại ở rừng rậm lâu năm nên vừa ra ngoài đã suýt tan biến. Thế nên tôn chủ nói để tìm cách giúp cô ấy"

    Giúp bằng cách nào chứ? – Mai Hàn Tuyết vừa nghĩ vừa nghiến răng đi vào rừng thì bắt gặp Tiết Mông đang ra ngoài.

    "Ủa sao ngươi lại quay về đây?" – Tiết Mông ngạc nhiên.

    "Chỉ là nghĩ tới vài chuyện" - Mai Hàn Tuyết xem xét xung quanh: Không thấy Liên Y đâu cả - "Cô ta đâu rồi?"

    "Ở đây" - Tiết Mông giơ tay trái lên để Mai Hàn Tuyết nhìn rõ chiếc nhẫn bạc trên tay cậu – "Cô ấy trốn vào cái nhẫn này. Đến tối khi tới Hải Tây thì có thể ra ngoài rồi"

    "Vậy là ngươi giúp cô ta đến Hải Tây thay vì về Tử Sinh Đỉnh?"

    "Ừ, dù sao cũng có đệ tử khác đưa cây leo về cho Tham Lang mà, chuyện của cô ấy ta thấy quan trọng hơn"

    Mai Hàn Tuyết không nói gì, Tiết Mông đi qua hắn:

    "Ra khỏi đây thôi."

    "Ta đi cùng ngươi" - Mai Hàn Tuyết quay người đi theo cậu.

    "Đi cùng ta tới Hải Tây á? Cũng không cần thiết đâu"

    "Ta thấy nếu nói mọi người bị trúng độc do cây, hoàn toàn không liên quan đến cô ta thì không đúng lắm."

    "Ngươi nghi ngờ cô ta che giấu gì đó sao?"

    "Cứ phải điều tra đã."

    "Vậy được, chúng ta cùng đến Hải Tây".
     
    rùa cạn thích bài này.
  5. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    3. Hải Tây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đoàn người ngựa đi tới tối là về đến Hải Tây. Vùng này dân cư không quá đông, cũng đủ nhộn nhịp vui chơi ven hồ vào buổi tối. Đám môn đệ Tử Sinh Đỉnh sau khi nhận phòng ở nhà trọ liền ăn nhanh uống nhanh, kéo nhau ra ngoài chơi chợ đêm. Chỉ còn lại 2 người Mai Hàn Tuyết và Tuyết Mông ngồi lại.

    "Tiếp theo ngươi định làm gì?" - Mai Hàn Tuyết hỏi

    "Đi tắm" - Tiết Mông trả lời - "Không thể để người bẩn thỉu mồ hôi thế này cho đến hết ngày được, thế ngươi không định tắm à?"

    "Vậy còn chuyện của Liên Y?"

    "Đợi tới nửa đêm thì để cô ấy hiện hình, sau đó đi tìm nhà của cô ấy chứ sao?"

    Tiết Mông vừa nói vừa đứng dậy khỏi bàn, cậu nói với tiểu nhị:

    "Mang nước nóng lên phòng ta nhé."

    Mai Hàn Tuyết cũng bảo tiểu nhị chuẩn bị nước nóng lên phòng mình, trong lúc cậu đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì nghe tiếng có người mang nước tắm sang phòng của Tiết Mông. Chắc một chút nữa sẽ có nước tắm của cậu. Mai Hàn Tuyết bắt đầu suy nghĩ: Khi Tiết Mông cởi quần áo ra sẽ thế nào nhỉ? Lần trước khi cha mẹ cậu ta qua đời, 2 anh em cậu đã đưa Tiết Mông vừa say vừa sốt về Đạp Tuyết Cung, lúc đó cũng là Mai Hàn Tuyết lau người thay đồ cho cậu ấy, sau đó Mai Hàm Tuyết mới đến đắp khăn mát, bón thuốc cho Tiết Mông. Giờ nghĩ đến chuyện Tiết Mông đang tắm rửa ở bên cạnh, Mai Hàn Tuyết lại nhớ về cơ thể trắng nõn nà kia.

    Ê mà, lúc tắm cậu ta có đeo cái nhẫn bạc đó không vậy? Cái nhẫn bạc mà Liên Y vẫn ở trong đó?

    Tiết Mông ngâm mình trong bồn tắm, cố gắng để bản thân thư thái, nhưng thực chất trong lòng cậu rất lo lắng: Từ chỗ chân trái bị thương thì nổi lên một cục đỏ bầm cỡ 2 ngón tay, nhưng không hề có màu sắc gì cả. Ngược lại, trong lòng bàn tay của Tiết Mông bắt đầu lan ra đốm đen choáng đến một nửa bàn tay. Tiết Mông uống viên thuốc mà Tham Lang đưa, rồi cậu cứ nhìn cái bàn tay như vậy, cuối cùng đốm đen trên bàn tay cũng biến mất, dồn vào ngón tay út. Tiết Mông vừa thở phào – cỡ này thì có thể đeo gang tay để che đi được, bỗng cửa bị đạp mở ra cái "ruỳnh".

    "Cái khỉ gì.." - cậu giật mình lấy tay che người lại, quay ra phía sau nhìn xem tên điên nào lại dám xông vào phòng cậu?

    "Sao ngươi lại xông vào đây?" - Tiết Mông tức giận quát

    Mai Hàn Tuyết nhìn cậu đang ngâm mình, rồi nhìn tay cậu đang che thân: Không thấy đeo nhẫn.

    "Cái nhẫn đâu?" - hắn hỏi – "Liên Y đâu?"

    "Ở trên bàn kìa, ngươi định làm gì? Đi luôn bây giờ à?" - Tiết Mông vừa nói vừa trèo ra khỏi bồn tắm.

    Mai Hàn Tuyết cầm lấy cái nhẫn bạc rồi nhét vào túi. Ánh mắt cậu quét về phía Tiết Mông đang lúi húi lau người và mặc đồ. Tuy là hơi lùn một chút, nhưng cơ thể cũng săn chắc lên nhiều, lại không có rám nắng như người khác – dù rằng Tiết Mông cũng hay ra ngoài làm việc lắm, nhưng da vẫn trắng bóc như thế.

    Ánh mắt Mai Hàn Tuyết chuyển từ trên vai xuống tới cái mông căng tròn, rồi đập vào mắt là vết bầm đỏ đỏ hồng hồng gai mắt ở bắp chân trái.

    "Cái gì đây?" - Mai Hàn Tuyết xông đến chỗ Tiết Mông, ngồi xổm xuống rồi nhấc cái chân phải của Tiết Mông lên.

    "Này này?" - Tiết Mông mới vừa mặc quần đùi và áo trong, còn chưa mặc quần dài đã bị Mai Hàn Tuyết túm lấy chân giơ lên, cậu chỉ còn cách dựa vào tường cho khỏi ngã – "Ngươi làm cái gì?"

    "Cái vết này? Ngươi bị lúc ở trong rừng sao?" - Mai Hàn Tuyết càng nắm chặt cái chân cậu

    "Từ từ bỏ ra đã, ngươi bỏ ra đã" - Tiết Mông dùng lực đạp Mai Hàn Tuyết một cái. Dù né được cước này thì Mai Hàn Tuyết cũng bỏ chân cậu ra.

    Khi Tiết Mông chuẩn bị mặc nốt đồ thì tay trái cậu lại bị Mai Hàn Tuyết tóm lấy, vén hết tay áo lên:

    "Còn tay thì sao?" - Mai Hàn Tuyết giơ lên giơ xuống kiểm tra cánh tay – "Có bị đốm đen không?"

    "Không có không có! Ngươi làm gì mà cuống lên vậy?" - Tiết Mông vung tay ra khỏi tay Mai Hàn Tuyết, cậu nhanh chóng mặc lại đồ, vừa mặc vừa nói.

    Nhưng Mai Hàn Tuyết đã nhìn thấy ngón tay út hóa đen của cậu rồi.

    "Ta uống thuốc của Tham Lang rồi, vết đen thu nhỏ lại chỉ có 1 ngón út thôi. Không ăn vào linh thạch đâu. Có mấy cây dây leo đó mang về thì hắn nghiên cứu ra thuốc giải cũng nhanh thôi"

    Mai Hàn Tuyết vẫn không đáp, cậu ta nhìn chằm chằm Tiết Mông: Cái tên này từ khi nào bị thương lại không kêu ca tiếng nào vậy? Từ khi làm tông chủ thì bắt đầu học cách im lặng rồi sao?

    Tiết Mông mặc đồ nghiêm chỉnh xong thì bước đi, thấy Mai Hàn Tuyết vẫn đứng yên thì gọi:

    "Sao? Có đi điều tra không? Mà ngươi chưa tắm hả?"

    "Tắm tắm cái gì? Có phải vịt đâu mà tắm suốt ngày?"

    "Ở bẩn vậy cũng được sao? Vậy thì đi thôi"

    Tiết Mông mở cửa đi đằng trước, Mai Hàn Tuyết cũng rất nhanh đi lên sánh bước cạnh cậu.

    "Đi chậm thôi, chân có cảm giác gì không?"

    "Không có, ngươi có thấy người nào bị trúng độc có cảm giác đau đớn chưa?"

    "Cũng không thể chủ quan"

    "Ngươi lo xa thế làm gì? Ta là ai chứ?"

    Tiết Mông vừa định lải nhải về bản thân sức khỏe dồi dào, là đệ nhất thiên hạ thì bỗng nhiên chân cậu nhói đau một cái, rồi lại hết. Thế nên cậu lại im lặng. Mai Hàn Tuyết khẽ nhìn sang cậu, bàn tay nắm chặt: Tên này thực sự coi mình là người ngoài sao? Có chuyện cũng không nói với mình.

    Hai người tiếp tục đi mà chẳng ai nói lời nào. Lúc này hàng quán bên ngoài đã đóng cửa gần hết, chỉ còn lác đác vài hàng vẫn đang thắp đèn dọn đồ, dự rằng chỉ vài phút sau trời sẽ tối om. Trong đêm mùa hè, gió từ hồ Hải Tây thổi vào trấn mát mẻ, trăng sáng trên cao chiếu rọi xuống đường đá họ đi, trong thinh lặng chỉ còn nghe tiếng liễu rủ xào xạc. Tiết Mông nhìn xung quanh không có ai, liền bảo Mai Hàn Tuyết lôi nhẫn ra để Liên Y hiện hình. Khi Liên Y xuất hiện, cô cũng ngơ ngác nhìn xung quanh.

    "Thử đi một dọc nơi này xem có nhớ lại được gì không?" - Tiết Mông bảo cô ấy.

    Liên Y khẽ gật đầu rồi bắt đầu vừa đi vừa ngó nghiêng. Nàng dường như chẳng nhận ra nơi xưa mình từng ở nữa.

    "Chẳng biết cô ấy đã chết bao lâu rồi?" – Tiết Mông khẽ thở dài.

    "Trong vòng chục năm thì có thể tìm lại người quen, nhưng nếu lâu hơn thì chưa chắc"

    Liên Y đang đi lại thì bỗng dừng trước cửa một căn biệt viện to lớn, nàng quay lại bảo với Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết:

    "Chỗ này trước kia là phủ nơi phu quân ta làm việc. Là trạm vận chuyển lớn nhất trong vùng, cũng gần như lớn nhất Thanh Hải. Hiện tại ngôi nhà vẫn toàn vẹn thế này, nhưng không còn là phủ nhà họ Uông nữa rồi."

    Trên mái hiên trước nhà để phủ đệ họ Từ, Liên Y đứng nhìn một hồi rồi lại lặng lẽ quay đi. Rất nhiều chỗ trước kia đều đã biến mất, như là kỹ viện hồi trước nàng ở, giờ lại trở thành một quán trọ tầm trung, không to lớn như quán trọ mà Tử Sinh Đỉnh đang thuê phòng. Cuối cùng, Liên Y đưa họ ra một ngôi nhà nhỏ ven hồ, là ngôi nhà trước kia của nàng và phu quân sống. Căn nhà trước kia chỉ có mình nàng ở, thời gian sống cùng chồng chỉ có mấy tháng, sau đó toàn là hiu quạnh. Thế nhưng hiện tại, trong nhà có ánh đèn, còn có tiếng cười nói của con nhỏ. Đó là thứ hạnh phúc mà Liên Y chẳng thể có được. Nàng khẽ lau nước mắt quay đi.

    "Để mai bọn ta đến những nơi này hỏi thử chuyện của cô" - Tiết Mông bảo – "Để xem thanh lâu cũ, nhà họ Từ, cùng gia đình này đã sống ở đây từ bao giờ. Mà chồng cô tên là gì?"

    "Chàng tên là Lâm Tín" - Liên Y nói – "Nếu chàng không còn sống trở về, ta cũng đành xuống âm phủ tìm chàng thôi."

    "Được được, bọn ta sẽ ra nghĩa địa đốt tiền cho cô"

    Trong đầu Tiết Mông còn nghĩ: Phải hỏi xem người hàng xóm khi đó chôn cất cô ở đâu. Nhưng còn chẳng rõ người đó còn sống không?

    Mấy người vừa định quay về nhà trọ thì trời nổi cơn gió lốc, rồi tí tách hạt mưa. Tiết Mông còn chưa kịp nghĩ xem nên che đầu chạy về thế nào cho đỡ ướt thì trời đổ mưa rào. Nơi này cách xa nhà trọ, hàng chợ lại đã đóng hết, là nửa đêm canh ba biết mua dù ở đâu?

    "Phía trước kia theo ta nhớ có miếu hoang, không biết giờ còn không.."

    Liên Y chỉ tay về phía trước rồi lướt người đi, Mai Hàn Tuyết không nghĩ nhiều mà nắm tay Tiết Mông chạy theo cô ấy. Vừa may miếu cổ kia vẫn còn, 2 người 1 ma trú vào đó. Trời mưa tầm tã, họ chẳng biết làm gì ngoài ngồi mặt đần thối ra nhìn trời, nhìn nhau. Được một lúc không thấy mưa tạnh, Liên Y rút đàn ra, đánh một bài đàn hát thê lương não nề, nhớ người yêu, than thân trách phận, đau xót lòng nhau.

    Tiết Mông chợt nghĩ: Có phải chục năm qua, những lúc ở một mình, dù ngày nắng hay mưa, cô ấy cũng đều đau lòng như vậy? Rồi cậu nhìn sang Mai Hàn Tuyết, hắn đã đang nhìn cậu rồi.

    "Ngươi nhìn cái gì?" - Mai Hàn Tuyết hỏi

    "Ngươi có thấy cô đơn không?" - Tiết Mông hỏi cậu

    "Cô đơn cái gì?"

    "Không có em trai ở đây, ngươi không cô đơn à?"

    "Ngươi lại chỉ kiếm cớ nhắc tới Mai Hàm Tuyết"

    Mai Hàn Tuyết hít vào một hơi lạnh, khẽ nén tiếng thở dài.

    "Không phải, là vì ta cứ nghĩ mãi" - Tiết Mông đáp – "Ta nghĩ: Các ngươi có 2 người, ngươi lại là anh trai, tại sao lại lấy tên là Mai Hàm Tuyết? Sao không dùng chung tên Hàn Tuyết của ngươi? Gọi là giống nhau nhưng thực tế vẫn là khác nhau mà?"

    Mai Hàn Tuyết không nói gì chỉ im lặng nhìn cậu.

    "Với cả, tuy rằng nói 2 người cùng thay nhau sống, nhưng hắn ta gây họa nhiều như vậy, còn ngươi thì từ chối nữ nhân giúp hắn. Ngươi không thấy phiền sao?" - Tiết Mông cũng tiếp tục lải nhải – "Cho dù trước kia ta và ca trở nên thân hơn, nhưng nếu hắn tự ý hành động mà ngứa mắt ta, ta vẫn khó chịu trong lòng, phiền chết đi được."

    "Không sao" - Mai Hàn Tuyết lặng lẽ đáp – "Trước kia ta luôn nghĩ: Vì ta là anh, nên đệ ấy gây phiền cũng không sao. Giờ thì, các ngươi phân biệt được bọn ta cũng là nhờ tính cách khác biệt giữa chúng ta đó sao? Nên không phiền gì cả"

    Vừa nói Mai Hàn Tuyết vừa liếc sang Tiết Mông.

    "Ngươi phân biệt được bọn ta từ trước.. trước đám tang của Tiết tôn chủ, đúng không?"

    Hắn ngập ngừng hỏi Tiết Mông, hôm đó Tiết Mông đau khổ uống rượu, Mai Hàm Tuyết đã kể cho cậu chuyện của anh em họ, nhưng Mai Hàn Tuyết mong rằng cậu thông minh hơn thế.

    "Phân biệt hả?" - Tiết Mông phì cười – "Ta thấy ngươi như bị bệnh, lúc thì nói rất nhiều, lúc lại lạnh băng. Giả bộ cao ngạo. Có lẽ các ngươi nghĩ ta ngốc vì không thắc mắc sự khác biệt này. Nhưng thực tế ta chẳng quan tâm. Một người hay hai người, giả tạo hay bị bệnh, chẳng liên quan tới ta"

    Mai Hàn Tuyết khẽ nghiến răng, nhưng bỗng thấy vai mình nặng trĩu: Tiết Mông đã dựa đầu lên vai cậu.

    "Các ngươi cũng đâu cần quan tâm ta?" - cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, nói nhỏ như say rượu – "Các ngươi có 2 người, Sư tôn và ca cũng 2 người, cha mẹ.. cũng 2 người đi với nhau.. Ta thì chẳng có ai.."

    Tiết Mông vừa nói vừa ngủ gật, đầu cậu trượt ngã khỏi vai Mai Hàn Tuyết, nhưng bàn tay kia đã đỡ lấy cậu, để cậu gối lên đầu mình ngủ. Ngoài trời có tiếng sấm rền vang, chó, mèo, ma quỷ rất sợ tiếng sấm. Liên Y giật mình liền biến mình vào chiếc nhẫn bạc trên tay Tiết Mông. Trong miếu hoang thoáng chốc chỉ còn Mai Hàn Tuyết là tỉnh, hắn vuốt nhẹ sợi tóc dính lên mắt Tiết Mông, rồi nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn lên môi.

    "Ngươi không một mình".
     
    rùa cạn thích bài này.
  6. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    4. Mộng Điệp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Hàn Tuyết chìm vào một giấc mơ, không hẳn là mơ mà giống như hắn đang xem lại quá khứ cuộc đời mình vậy. Từ khi mẹ hắn đưa hắn đến Côn Luân Đạp Tuyết Cung, tôn chủ dạy đàn dạy võ cho anh em hắn. Cứ mỗi một ký ức hạnh phúc là lại một ký ức đau thương nối liền.

    Khi anh em hắn được vào cung của tôn chủ, mỗi người đổi sang một mặt nạ thay phiên nhau sống mỗi ngày. Lần đầu tiên những đứa trẻ nghèo khó suýt chết đói như họ lại được ăn bữa cơm ấm nóng đầy đủ, được nằm ngủ trên đệm êm ấm, có thể mơ về tương lai thật tươi sáng, hy vọng họ sẽ đạt được kỳ vọng của tôn chủ. Thế rồi lại lướt đến một ký ức khác, khi bọn hắn chờ mãi không thấy mẹ đến thăm, rồi khi hắn đeo mặt nạ thành người bình thường lại bị các đồng môn bắt nạt. Thuở đó bọn hắn chưa tự làm được mặt nạ, thế nên chỉ có 1 mặt nạ tôn chủ tạo ra thay phiên nhau dùng. Các đồng môn cho rằng Mai Hàm Tuyết xinh đẹp như vậy, lại có căn cốt tài giỏi, học nhanh, sau này có thể sẽ kế tục tôn chủ. Nhưng kẻ xấu xí còn lại sống cùng với Mai Hàn Tuyết thì sao? Xấu xí, lúc thì ù lì, lúc thì nói lắm, thay kẻ này bằng bọn hắn không phải hơn à?

    Lại một ký ức khác vụt qua, khi Tiết tôn chủ cùng vợ cõng mẹ hắn lên núi, Vương phu nhân còn giúp chăm sóc mẹ hắn. Sau đó hắn cùng em trai trải qua sinh nhật cùng mẹ, hạnh phúc ngắn ngủi liền kéo đến khi anh em hắn theo tôn chủ Minh Nguyệt Lâu đến Tử Sinh Đỉnh, trừ lần Mai Hàm Tuyết xích mích muốn giết Tiết Mông, thì sau đó là giây phút ngại ngùng lẫn buồn cười khi người lớn nói cho Tiết Mông biết Mai Hàm Tuyết là con trai. Rồi họ cùng nhau chơi đùa, cùng ngủ bên cạnh nhau. Sau đó là hơn 10 năm bế quan, nhưng ký ức của Mai Hàn Tuyết lại lướt đến Tử Sinh Đỉnh hôm đó, khi Tiết Chính Ung qua đời, Mai Sơ Tình phát hỏa, còn Tiết Mông thì phát điên cũng suýt bị thương. Hắn vừa vung kiếm bảo vệ Tiết Mông vừa chửi, tại sao Mai Hàm Tuyết không chú ý đến cậu hơn chứ? Không phải Tiết tôn chủ gọi tên cậu dẫn Tiết Mông đi sao? Tiết Mông bị người ta ép quỳ xuống giữa điện, nhưng mắt cậu đã chẳng nhìn thấy ai cả. Lúc đó Mai Hàn Tuyết muốn đến gỡ cậu ra, muốn để cậu nhìn vào mắt mình mà nói:

    "Đừng sợ, có ta ở bên ngươi"

    Nhưng tại sao hắn lại mơ thấy những thứ này chứ? Nếu đã là mơ sao không chỉ nhớ lại những ký ức đẹp? Sao những lo sợ thầm kín nhất của hắn lại hiện ra thế này? Nhất là lo sợ không thể bảo toàn cho Tiết Mông?

    Mai Hàn Tuyết mở trừng mắt: Bên ngoài miếu cổ trời đã tạnh mưa nhưng vẫn tối om, chắc chỉ tầm canh 4 (1h-4h sáng). Tiết Mông vẫn nằm ngủ trên đùi cậu, Mai Hàn Tuyết không gọi cậu dậy mà cõng cậu trên lưng, đưa cậu về nhà trọ. Cho đến khi Mai Hàn Tuyết cởi giày, áo khoác ngoài cho Tiết Mông, cậu vẫn không tỉnh. Mai Hàn Tuyết tháo nhẫn bạc mà Liên Y đang ngụ vào để lên bàn, rồi cũng chui lên giường đắp chăn ôm cậu ngủ. Lần này hắn không trêu đùa đạp cậu xuống đất nữa. Sao nỡ chứ?

    Cho đến sáng khi mặt trời lên, Mai Hàn Tuyết vẫn tỉnh trước, cậu chờ đợi Tiết Mông tỉnh lại thì sẽ bày ra bộ mặt gì? Tức giận, đỏ mặt, đuổi cậu ra khỏi phòng là cái chắc. Nhưng đợi mãi không thấy Tiết Mông tự tỉnh, Mai Hàn Tuyết đành ngồi dậy lay cậu:

    "Dậy đi, Tiết Mông dậy đi, trời sáng rồi"

    Nhưng Mai Hàn Tuyết lay mãi không thấy cậu tỉnh, hắn bỗng lo lắng: Liệu có phải Tiết Mông cũng trúng độc như mấy người kia, sẽ rơi vào hôn mê mãi mãi, linh thạch bị ăn mất? Vậy là hắn cuống cuồng cởi quần áo cậu ra, tìm xem vết đỏ dưới bắp chân có hóa đen không? Không có, vết sưng đã dịu đi nhiều, chỉ vài ngày nữa sẽ biết mất như mọi vết bầm khác. Còn tay cậu? Từ ngón út bị hóa đen – giờ đã lan sang cả 4 ngón còn lại, chỉ còn ngón cái là chưa bị đen.

    Không ổn, Mai Hàn Tuyết thử truyền linh lực vào tay cậu để xem có đẩy lùi được độc tố không? Nhưng có tiếng nói vang lên:

    "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

    Tiết Mông bị lạnh mà tỉnh, cậu mở mắt ra thấy trên người chỉ còn đúng quần đùi, áo trong, quần dài nội y đều bị lột sạch, mà Mai Hàn Tuyết thì ngồi trên giường quay lưng về phía hắn, cầm tay hắn mân mê. Tiết Mông định đạp cho hắn một cái nhưng lại thấy đầu óc váng vất, nên cậu mới hỏi:

    "Buông ra, sao ngươi lại ở đây? Sao không ở phòng ngươi?"

    "Ngươi không nhìn xem giờ là lúc nào?" - Mai Hàn Tuyết chỉ tay ra cửa sổ, mặt trời đã lên cao, nắng chiếu rọi vào phòng – "Thuốc giải đâu?"

    Mai Hàn Tuyết cầm tay cậu lên giơ giơ cho Tiết Mông nhìn. Tiết Mông khẽ thở dài lấy tay day trán, cậu bảo:

    "Chờ ta dậy mặc đồ rồi tự uống thuốc."

    Nhưng thấy cậu lại chuẩn bị lịm đi ngủ tiếp, Mai Hàn Tuyết trực tiếp xốc cậu dậy, vừa mặc đồ cho cậu vừa bảo:

    "Không ổn, cứ ngủ thế này ngươi sẽ như mấy kẻ kia ngủ cả đời mất."

    Tiết Mông để mặc Mai Hàn Tuyết chăm sóc mình, cả việc rửa mặt cũng là Mai Hàn Tuyết lấy khăn lau cho cậu, rồi lại bóp mồm cậu uống thuốc của Tham Lang, vết đen trên tay rút đi nhưng vẫn đen hết ngón áp út. Mỗi lần chỉ bớt đen được 1 nửa so với lần đầu. Uống thuốc xong Tiết Mông có chút tỉnh táo hơn. Cậu lại như cũ cách xa Mai Hàn Tuyết một chút, cùng hắn xuống nhà ăn sáng rồi bảo đệ tử Tử Sinh Đỉnh đi điều tra: Thứ nhất là nhà họ Từ ngày xưa vận chuyển hàng, rồi thanh lâu cũ, sau đó là gia đình chuyển đến sống ở căn nhà của Liên Y trước kia. Còn Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết ngồi lại bàn chuyện.

    Thực ra không phải là bàn chuyện cùng nhau, mà Mai Hàn Tuyết bắt Tiết Mông ở lại quán trọ để hắn bắt mạch xem xét. Dù rằng Mai Hàn Tuyết không biết bắt mạch chẩn bệnh, nhưng hắn chạm tay lên trán Tiết Mông cũng cảm nhận được linh thạch của cậu đang yếu dần đi.

    "Ta không sao" - Tiết Mông nghiêng đầu tránh tay cậu

    "Vậy đánh thử với ta" - Mai Hàn Tuyết rút Sóc Phong ra, thanh kiếm bằng sắt đen nhưng màu bạc lóe lên.

    Tiết Mông vốn cũng chẳng ngại ngần gì đánh nhau, vốn dĩ hắn cũng từng nói: So với Mai Hàm Tuyết đánh đàn chỉ ở vị trí thứ 3 trong thi đấu, nếu đổi lại là Mai Hàn Tuyết dùng kiếm có lẽ cũng lên đệ nhất đệ nhị. Vậy là ở ven hồ Hải Tây, Tiết Mông rút ra Long Thành đối đầu với Sóc Phong của Mai Hàn Tuyết. Hai người lúc đầu chỉ là so tài cao thấp, Mai Hàn Tuyết cẩn thận đỡ chiêu của Tiết Mông, mà Tiết Mông cũng không còn là thiếu niên nóng vội thích thể hiện nữa, cũng rất cẩn thận ra đòn.

    Cơ mà giao tranh này không phải để so tỉ thí cao thấp, Mai Hàn Tuyết bắt đầu trút linh lực vào Sóc Phong. Hắn là linh lực Thủy Hỏa linh thạch, thế nên màu sắc khi trút linh lực vào sẽ là màu lam, trừ khi hắn muốn ra chiêu kết liễu đối phương mới có thêm màu hồng. Tiết Mông sau khi đỡ một chiêu thấy choáng váng, nhận ra hắn trút linh lực vào vũ khí thì cũng trút linh lực vào Long Thành. Tuy nhiên phán đoán của Mai Hàn Tuyết hoàn toàn đúng. Ngay khi vừa truyền linh lực vào Long Thành thì Tiết Mông cũng không duy trì được lâu. Rốt cục cậu buông tay, Long Thành còn chẳng thể hiện hình nữa, Mai Hàn Tuyết đỡ lấy cậu dựa vào lòng hắn.

    "Quả nhiên" - Hắn nắm chặt tay của Tiết Mông, mạch đập của cậu đập nhanh, trán cậu đầy mồ hôi, hơi thở ngắt quãng khó khăn.

    Nhưng khi Tiết Mông vừa chuẩn bị thiếp đi thì Mai Hàn Tuyết gọi dậy:

    "Không được ngủ! Ngươi mau tỉnh"

    Tiết Mông lấy tay áo lau mồ hôi trán, nhưng mắt cậu nặng trĩu. Cậu thấy như mình lại chuẩn bị chìm vào giấc mơ của hôm qua: Giấc mơ khi cậu có đầy đủ gia đình, đầy đủ ca, sư tôn, Sư Muội.

    Vậy mà giấc mơ còn chưa kịp xuất hiện, một việc hoang đường khác: Trên môi của Tiết Mông bỗng có gì đó mềm mềm đặt lên. Cậu mở to mắt nhìn Mai Hàn Tuyết đang cúi xuống hôn mình. Tiết Mông như muốn nổi điên: Cái tên này làm trò gì vậy? Cậu đẩy Mai Hàn Tuyết ra nhưng càng bị giữ lại. Mai Hàn Tuyết đẩy Tiết Mông ngã xuống đồng cỏ lau ven hồ. Trong mắt Tiết Mông chỉ thấy cỏ lau cao cao che khuất bọn họ, cùng trời xanh mây trắng bên trên.

    Tình huống này là gì?

    Sao bảo cậu mới là người trúng độc linh thạch bị rút bớt, còn Mai Hàn Tuyết thì lên cơn điên chó dại cắn người sao?

    Mai Hàn Tuyết thấy cậu ngây ra lại càng giật mình: Tiết Mông vẫn chìm vào hôn mê? Nhưng khi thấy cậu đang mở mắt ngơ ngác, tim Mai Hàn Tuyết đập lên một tiếng "thịch", trông đáng yêu làm sao! Mai Hàn Tuyết vươn lưỡi liếm môi cậu, Tiết Mông giật mình:

    "Ngươi.."

    Đúng lúc này tay kia của Mai Hàn Tuyết giữ chặt hàm cậu, đầu lưỡi kia vươn vào liếm láp cuốn lấy lưỡi cậu. Tiết Mông tức sôi máu, chân cậu đạp được vài được đã bị Mai Hàn Tuyết đè hẳn lên. Rốt cuộc cậu đành cam chịu nằm im để Mai Hàn Tuyết hôn, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng.

    Nếu mà thoát ra được, cậu nhất định giết chết Mai Hàn Tuyết.

    Cho tới khi Mai Hàn Tuyết buông tha môi cậu, hắn quay sang nhìn Tiết Mông:

    "Ngươi tỉnh chưa?"

    "Tỉnh cái đầu ngươi, ta có ngủ mê đâu mà tỉnh? Trong khi chính ngươi đè ta nằm xuống? Buông ra, tên điên kia ngươi giỏi thì buông ta ra. Có tin ta giết ngươi không?"

    Mai Hàn Tuyết chẳng thèm đáp lời cậu, hắn vẫn giữ hai tay cậu phía trên đầu, ngồi lên thắt lưng cậu. Tay kia của Mai Hàn Tuyết lại kiểm tra trán Tiết Mông.

    "Linh thạch ngươi lại có vẻ yếu hơn" - Mai Hàn Tuyết bỏ tay ra khỏi trán Tiết Mông – "Hôm qua ngươi mơ gì còn nhớ không?"

    "Ngươi nhất định phải hỏi ta trong tình thế này sao?"

    "Nếu ta thả ra thì ngươi lại rút Long Thành ra đánh nhau. Nhưng tình trạng này ngươi không được rút vũ khí ra nữa"

    "Vậy sao ngươi phải chọc tức ta chứ?" - Tiết Mông tức giận muốn vùng dậy mà không được

    "Ta chỉ muốn ngươi tỉnh táo thôi" - Mai Hàn Tuyết mỉm cười – "Sợ ngươi ngủ quên mất"

    Nụ cười của Mai Hàn Tuyết khác hẳn nụ cười của Mai Hàm Tuyết, trong đầu Tiết Mông bỗng thấy hỗn loạn. Mai Hàm Tuyết cười với hắn rất nhiều, đụng chạm như khoác vai, ôm eo cũng có. Nhưng Tiết Mông nhìn vào nhận rõ tên đó chỉ đang trêu đùa mình. Còn Mai Hàn Tuyết thì khác, mỗi khi hắn nhìn cậu đều như xoáy vào tâm gan cậu, khiến Tiết Mông cảm thấy bồn chồn không yên như đang ngồi trên đống lửa nóng rực. Những lần họ đụng chạm có thể đếm được trên đầu ngón tay: Lúc Mai Hàn Tuyết che ô cho hắn trong đêm tuyết năm xưa, lúc hắn khoác vai đưa cậu về phòng nghỉ hay lúc họ giao chiến.

    Có đúng một lần, khi đó Mai Hàn Tuyết tặng quà cho cậu. Lúc đó Tiết Mông và Mai Hàm Tuyết bị nhốt vào hộp gỗ ngày sinh nhật của Sư Tôn, Mai Hàm Tuyết đã lỡ lời nói rằng ca của hắn đã chuẩn bị trước quà gần một tháng cho Tiết Mông. Lúc đến ngày sinh nhật, ánh mắt Mai Hàn Tuyết còn nóng bỏng hơn nữa, khi đưa hộp quà cho Tiết Mông, tay họ vô tình chạm vào nhau, Tiết Mông cũng lờ mờ thấy mắt Mai Hàn Tuyết hơi lóe lên. Nhưng hắn tự cho là mình nhìn nhầm.

    "Buông ra!" - Tiết Mông mặt lạnh băng nhìn Mai Hàn Tuyết, cậu bỗng nhận ra tên này không phải trêu mình, mà hình như.. hắn thích mình?

    Nếu là thật.. nếu một tên con trai thích cậu, lại còn là Mai Hàn Tuyết.. Tiết Mông bỗng thấy sợ, bỗng thấy thật khẩn trương, lại nhìn lại tình trạng Mai Hàn Tuyết đang ngồi lên người mình thế này..

    "Ta bảo ngươi buông ra!" - Tiết Mông sốt ruột nhắc lại.

    Mai Hàn Tuyết nhìn thấy hết lo lắng của cậu, hắn ngồi sang bên cạnh, buông tay Tiết Mông ra. Tiết Mông vừa định vương tay đánh người thì Mai Hàn Tuyết đã giữ chặt tay cậu lại:

    "Ngươi muốn bị đè xuống tiếp?"

    Một câu này của hắn khiến Tiết Mông rét run, không phải khiêu khích mỉa mai, không hề trêu đùa, mà giống như Mai Hàn Tuyết chỉ đang chờ cơ hội để đè cậu xuống vậy.

    "Ngoan ngoãn kể lại hôm qua ngươi mơ cái gì"

    Mai Hàn Tuyết thấy mặt cậu trắng đi, lại có chút bực mình. Hắn đâu có ý muốn dọa cậu chứ? Cánh tay vươn lên muốn vuốt tóc cậu lại phải hạ xuống.

    Uy hiếp hoặc là mềm mỏng, cách nào thì mới ổn với cậu?
     
  7. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    5. Nghĩa địa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên bờ sông gió lộng, cỏ lau trắng xào xạc dập dềnh trong gió. Từ bên ngoài nhìn ra bờ sông sẽ chỉ thấy cánh đồng cỏ trắng, hoàn toàn không thấy 2 người ngồi ở giữa đồng. Mai Hàn Tuyết thả tay Tiết Mông ra, Tiết Mông cũng không đánh hắn nữa mà co người lại, 2 tay cứng nhắc vòng quanh người để bảo vệ bản thân, cậu cũng quay mặt đi mà không nhìn thẳng vào Mai Hàn Tuyết:

    "Hôm qua ta mơ thấy cha mẹ mình" - Tiết Mông bảo – "Có cha mẹ vui vẻ, có sư tôn, sư huynh, cả Sư Muội nữa"

    "Có phải ngươi mơ thấy một giấc mơ hạnh phúc – sau đó lại mơ thấy hiên thực tàn khốc? Rồi lại quay về giấc mơ hạnh phúc? Cứ như thế lặp lại?"

    "Không đúng.." - Tiết Mông nghĩ một lúc – "Nó là mơ. Ta nhớ là trong mơ sau khi thiên liệt 2 hồng trần xảy ra, cha mẹ ta vẫn còn sống. Sau đó ta nghĩ: Không đúng, cha mẹ ta đã chết rồi. Thế rồi ta chạy đến mộ cha mẹ nhưng chẳng có ngôi mộ nào ở đó cả. Thậm chí sau khi Mặc Nhiên sau 3 ngày lại hóa chó điên 1 lần, cha ta cùng ta chế ngự hắn.. Đều là mơ cả."

    Điều này khác với Mai Hàn Tuyết, Mai Hàn Tuyết mơ đều là ký ức cũ – đều là sự thật đã xảy ra. Còn Tiết Mông mơ thấy đều là mộng đẹp, đều là ảo ảnh mà hắn mong muốn thay cho thực tế hiện tại. Thậm chí mơ đẹp đến nỗi nếu Mai Hàn Tuyết không gọi dậy, hắn vẫn sẽ ngủ tiếp, hệt như những người hôn mê kia.

    "Hôm nay đừng để Liên Y xuất hiện nữa" - Mai Hàn Tuyết đứng dậy, giơ tay kéo Tiết Mông đứng lên theo mình.

    Tiết Mông tránh né cậu, tự đứng lên rồi đi trước mấy bước

    "Liên Y thì liên quan gì?" - Tiết Mông hỏi

    "Hôm qua ngươi bắt đầu ngủ thiếp đi sau khi nghe nàng ta đánh đàn. Ta nghĩ cây dây leo trong rừng có độc sẽ khiến linh thạch ngươi dần biến mất, cơ thể trở nên mệt mỏi. Còn chính tiếng đàn của nàng ta khiến người khác chìm vào mộng đẹp. Giống như chính nàng ta cũng đang nhớ thương chồng mình vậy."

    "Nói chả có cơ sở gì cả!" - Tiết Mông tặc lưỡi nói, nhưng bản thân cậu có linh thạch đang yếu dần đi, cũng chẳng nghĩ ra lý do nào khá khẩm hơn.

    Hai người không ai nói gì quay trở về nhà trọ, Tiết Mông vẫn đi đằng trước còn Mai Hàn Tuyết thì đi phía sau. Cả 2 ngồi uống trà dưới tầng 1, Tiết Mông thì duy trì ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, còn Mai Hàn Tuyết thì nhìn cậu.

    Trời ạ đừng có nhìn tôi chằm chằm thế chứ? – Tiết Mông vờ như không biết đến ánh mắt nóng rực của tên kia đang chiếu lên má mình, chỉ cầu mong mấy đệ tử Tử Sinh Đỉnh về sớm chút. Mai Hàn Tuyết nhìn tai cậu đỏ hết lên, tay thì hết nắm chén trà rồi lại cho tay xuống bàn, rồi ngón tay bấu vào nhau. Tiết Mông thậm chí còn không nhìn thẳng vào mắt cậu, điều này khiến Mai Hàn Tuyết có chút buồn bực. Cậu ta quyết định nhìn chằm chằm vào Tuyết Mông để xem cậu ấy tránh được đến bao giờ? Đúng lúc này thì đám đồ đệ Tử Sinh Đỉnh quay trở về.

    Theo như thông tin họ tra được: Thì khoảng 30 năm trước đúng là có một thanh lâu ở ngôi nhà kia, nhưng do hạn hán dịch bệnh nên rồi chẳng còn làm ăn được nữa, người còn chết đói nữa là đi thanh lâu. Thanh lâu này sụp đổ bán lại cho người chủ bây giờ để làm nhà trọ. Tiếp đến, nhà họ Từ trước kia làm nghề vận chuyển vốn chỉ truyền nghề cho con trai, sau khi đẻ ra con gái thì để lại gia sản cho con rể - là người họ Uông, nhưng người con rể này lại từ bỏ không làm nghề vận chuyển nữa, ở lại trấn này chuyển sang làm nghề nhuộm vải cũng rất phát đạt. Cuối cùng, về căn nhà nhỏ kia của Liên Y, người ta chỉ biết rằng trước kia có cô gái bị bệnh hoặc bị ốm ngất ngã chết trong nhà, lúc phát hiện ra thì quá muộn. Đám tang chôn cất xong cũng chẳng ai tới ở nữa, vợ chồng nhà kia là dân từ nơi khác đến, vì họ nghèo khổ nên trưởng thôn bảo hãy tới đấy mà ở. Ngày dọn tới có mấy người hàng xóm cũng tới giúp dọn dẹp mua đồ cho. Mà sau khi ở cũng không thấy bị ma quỷ trêu ghẹo gì nên cứ ở đó thôi.

    "Hai vợ chồng họ mới đến ở được 3 năm, trước đó hàng xóm cũng không thấy ai đến tìm người, cũng không thấy dấu hiệu ma ám gì"

    Cũng đúng thôi – Tiết Mông nghĩ – "con ma" chủ nhà thì đi tìm chồng ở tít Thanh Hải, đâu có ở đây mà ám chứ? Nhưng như vậy linh hồn của chồng Liên Y cũng không về nhà tìm nàng ấy? Là ma lang thang hay đã sớm đầu thai rồi?

    "Còn một người hàng xóm ngày xưa biết đến Liên Y, nhưng bà ấy già cả lắm rồi, lại đang đi bốc thuốc, bọn ta thấy không tiện làm phiền nên đã quay về trước" - một để tử nói với Tiết Mông.

    "Các ngươi nghỉ đi, để ta đi xem" - Tiết Mông đứng lên thì Mai Hàn Tuyết cũng đứng dậy, cậu hơi khựng lại một chút nhưng vẫn nói như bình thường – "Nếu Tham Lang có gửi thuốc hay thư gì thì báo ta. Xong việc ở đây chúng ta về Tử Sinh Đỉnh."

    "Chúng ta" ở đây nghĩa là chỉ bọn họ thôi, Mai Hàn Tuyết hiểu chứ nhỉ? – Tiết Mông thầm nghĩ rồi đi về phía mà đồ đệ kia chỉ. Vừa bước đi được vài bước thì Mai Hàn Tuyết gọi cậu

    "Này"

    Tiết Mông giật mình "

    " Cái gì? "

    " Đi ăn trưa đi "- Hắn chỉ về quán ăn –" Tới giờ ăn trưa rồi "

    Ngươi chẳng lẽ chỉ biết ăn ăn ăn thôi chắc?

    " Đi hỏi chuyện xong về ăn "

    Tiết Mông mặc kệ Mai Hàn Tuyết mà đi trước. Lúc cậu đến nhà hàng xóm kia, người con dâu bà đang nấu ăn, rất vui vẻ mời cậu vào gặp bà. Sau khi nghe Tiết Mông hỏi chuyện của Liên Y, bà ngạc nhiên hỏi sao người trẻ như cậu lại biết về cô gái chết 30 năm trước? Đến khi hiểu rõ sự tình, bà rơm rớm nước mắt:

    " Thật ra, Viên Phan chưa chết "

    Cả Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết ngớ người nhìn nhau.

    " Lúc đó ai cũng nghĩ Viên Phan chết rồi, chỉ có Liên Y vẫn chờ cậu ấy. Có người muốn cô ấy đi bước nữa mà cô ấy cũng không chịu. Thế rồi một đêm liền qua đời, trong nhà nghèo khó chẳng mất gì, cô ấy cũng không có dấu hiệu thất thân, chỉ như bị ngã lên đống đồ rồi trúng yếu huyệt mà chết. Giá mà lúc đó bọn ta biết cô ấy bị hại.. "

    Bà lão ngồi khóc một lúc rồi lại tiếp tục:

    " Liên Y và Viên Phan không có cha mẹ, chết đi rồi nhà bỏ hoang, chỉ có đèn tang tiền vàng để lại đó, cũng chẳng ai gỡ xuống. Bẵng đi phải 2 3 tháng sau khi cô ấy chết, ta nhớ là tới 49 ngày của cô ấy ta vẫn đến cúng, bá hộ hại chết cô ấy cũng đến cúng vàng mã. Ta còn tưởng hắn ta tốt bụng.. Rồi sau đó nhà hắn chuyển đi. Tới lúc này Viên Phan mới về. "

    Tiết Mông sững sờ một lúc, cậu khẽ mân mê chiếc nhẫn bạc trên tay.

    " Hôm đó là một ngày mưa gió, ta thấy có người cứ quỳ trước cửa nhà mà khóc. Ta tới gần để xem là ai: Thậm chí ta còn không nhận ra Viên Phan. Hắn gầy lắm, râu ria đầy mặt, quần áo rách nát. Chân hắn còn bị què. Hắn nói hắn ngã xuống núi, được người ta cứu nhưng không có tiền, lại bị thương nên không kiếm tiền được, cứ đi hành khất suốt nửa năm mới về được đến đây. Nhưng không ngờ lúc đó Liên Y lại chết rồi. "

    " Sau đó hắn đi đâu? "- Mai Hàn Tuyết hỏi

    Bà lão lắc đầu

    " Không biết nữa. Ta dẫn hắn ra mộ Liên Y. Nói hắn sau khi thăm mộ thì về nhà đi, ta với chồng sẽ giúp hắn trị bệnh kiếm việc. Nhưng hôm sau ta chẳng thấy hắn đâu nữa. Đến cửa nhà còn chưa đụng vào. Chẳng biết hắn đi đâu rồi. "

    Quả là đôi tình nhân số khổ, Tiết Mông khẽ nén tiếng thở dài. Lúc Liên Y chết đi vẫn ở đây 49 ngày chờ hắn, vậy mà vừa đi thì hắn trở về. Có thể Viên Phan bỏ đi nơi khác sống, hoặc hắn lấy vợ sinh con rồi cũng nên. Hay là hắn lại đi tự tử, xuống cầu Nại Hà chờ đợi Liên Y không chừng. Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết nghe xong câu chuyện thì cám ơn bà lão. Họ đi ra mộ Liên Y: Đã lâu rồi chưa ai thăm mộ, bát hương chẳng còn chân hương, cỏ mọc um tùm che mất gần một phần ba bia đá.

    Bỗng nhiên Tiết Mông thấy toàn thân lạnh toát, cậu chớp chớp mắt thì nhận ra: Xung quanh không còn là buổi trưa hè nữa, là tầm chiều, trời đang mưa tầm tã, mây trời thì tối đen. Còn cậu đang quỳ trước mộ Liên Y, ngôi mộ mới đắp cỏ còn ngắn. Tiết Mông đang khóc, nước mắt cậu hòa với nước mưa, tay cậu nắm chặt ở ngực áo, cậu khóc như thể trái tim mình đang tan thành từng mảnh. Tiết Mông Tiết Tử Minh chưa từng yêu bao giờ. Người mà cậu yêu thương nhất chính là cha mẹ mình. Trong mắt cậu thậm chí còn chưa tìm được ai có thể so sánh với mẹ mình, đáng để cậu yêu thương trân trọng như cha cậu đối với mẹ cậu. Chưa từng nếm vị ngọt của tình yêu, lại càng chưa từng đau khổ vì tình. Thế mà giờ cậu bỗng thấy lòng đau thắt. Trong đầu cậu không hề có ký ức của Liên Y hay Viên Phan, cậu chỉ biết giờ đây mình đang giống như Viên Phan, đau đớn tột cùng vì hạnh phúc trong tầm tay lại vuột mất.

    " Rõ ràng đã có thể chuộc nàng ra ngoài, đã nên phận phu thê với nàng.. "- Tiết Mông vừa khóc vừa nói, mưa vẫn xối xả vào người cậu, cậu cảm nhận được mặt mình đau rát, nhưng chẳng thấm vào đâu với nỗi đau trong lòng.

    " Ta đã hứa sẽ cho nàng cuộc sống thật tốt.. vậy mà.. "

    " Nàng chờ ta.. ta sẽ đến gặp nàng. Bù đắp cho nàng kiếp sau.. "

    Viên Phan đứng lên, đi cà nhắc ra khỏi nghĩa địa, Tiết Mông cũng đi cà nhắc giống hệt hắn. Đến khi một chân cậu vừa ra khỏi nghĩa địa thì Tiết Mông bừng tỉnh. Cậu mệt mỏi ngã sụp xuống. Mai Hàn Tuyết vẫn lo lắng đi bên cạnh liền đỡ cậu.

    " Tiết Mông? Tiết Mông? "- hắn đỡ cậu dựa vào ngực mình

    Tiết Mông nhận ra mình đã trở về với thực tại, nhưng vẫn không thể ngừng khóc.

    " Ngươi sao vậy? "- Mai Hàn Tuyết xoa xoa lưng cậu

    " Ta bị Viên Phan nhập, chắc là hắn nhập "- Tiết Mông vừa nói vừa nấc, cậu cố làm cho mình nín khóc mà không được –" ta thấy hắn khóc trước mộ Liên Y, sau đó bỏ đi đâu đấy "

    Mai Hàn Tuyết xoa xoa lưng cậu, rồi hắn nhất quyết tháo nhẫn bạc ra bỏ vào túi càn khôn, rồi nắm tay cậu đi

    " Đi, đi xa khỏi đây chút có lẽ ngươi sẽ thấy khá hơn "

    " Ta thấy thật kỳ lạ "- Tiết Mông nói

    Mai Hàn Tuyết quay lại nhìn cậu

    " Không hiểu sao tim ta lại đau như vậy. Giống như là nàng ấy là tình yêu cả đời này của ta ấy.. Mà ta lại đánh mất nàng ấy rồi.. "

    Giờ mà là nửa đêm thì chắc chắn Mai Hàn Tuyết sẽ gọi Liên Y ra mà đánh ghen một trận. Để ả tự đi mà tìm chồng chứ mắc mớ gì lại nhập hồn vào Tiết Mông của cậu? Nhưng giữa trưa thì linh hồn nào xuất hiện? Thế là Mai Hàn Tuyết cố nén bực mình vào lòng mà kéo tay Tiết Mông rời đi, nhưng Tiết Mông đi được mấy bước thì lảo đảo. Mai Hàn Tuyết còn chưa mở miệng hỏi đã nghe tiếng bụng cậu réo sôi lên..

    Đã nói là ăn trưa trước rồi đi.. Nhưng thấy Tiết Mông vẫn còn nước mắt ngắn dài nên Mai Hàn Tuyết chẳng nói nữa, đỡ cậu lên lưng rồi đưa cậu về trấn.

    " Ngươi nín nhanh đi nếu không muốn người khác nhìn thấy "

    Tiết Mông hốt hoảng lau sạch mặt mũi rồi cố nín khóc. Nhưng cũng may là chỉ cần đi xa khỏi nghĩa địa là cậu bắt đầu trở lại bình thường – hoặc do không còn đeo nhẫn bạc kia nữa.

    " Ta ổn rồi, thả xuống đi "- Tiết Mông nói

    " Nãy ngươi còn đi lảo đảo đấy "- Mai Hàn Tuyết vẫn cõng cậu

    " Chắc là do khóc nhiều quá thôi. Ngươi mai thả ta xuống "

    " Cũng sắp về đến trấn rồi "

    " Ngươi cõng thế này người ta lại tưởng ta vừa đánh nhau với yêu quái xong mới bị thương phải cõng? "

    " Còn hơn ngươi để người ta biết ngươi khóc phát mệt phải cõng về? "

    " Ngươi nói ai? "

    " Ta chưa nói, nhưng ngươi còn làm loạn thì ta nói thật đấy"

    Thế là Tiết Mông lại im lặng để Mai Hàn Tuyết cõng cậu vào quán ăn. Chuyện nụ hôn hồi sáng bỗng lại quay về trong ký ức. Tiết Mông không thể không tự hỏi: Tên này không phải.. thật sự thích mình đó chứ?
     
  8. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    6. Bồ đề tự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Hàn Tuyết và Tiết Mông ghé vào một quán ăn trưa, cũng may lúc họ đến đã quá giờ cơm nên quán chẳng có khách, giữ lại được chút mặt mũi cho Tiết Mông. Ăn trưa xong cả 2 về nhà trọ nghỉ ngơi. Tham Lang đưa thư và thuốc đến nói rằng: Đúng là người bị hôn mê là do trúng độc của cây dây leo. Sau khi chế thuốc thử thì có mấy người đã bắt đầu tỉnh. Tuy nhiên cơ thể vẫn mệt mỏi và linh lực chưa tụ lại linh thạch.

    Ít nhất cứ mang theo đề phòng – Tham Lang viết như vậy trong thư.

    Tiết Mông cầm lọ thuốc vừa ngắm nghía vừa đi lên phòng. Nghỉ ngơi một chút tới tối cậu sẽ ra nghĩa địa gặp Liên Y. Có lẽ cô ấy đã biết hết mọi chuyện khi đi cùng họ rồi, cũng nên nói lời từ biệt thôi. Hy vọng đến âm phủ cô ấy sẽ gặp lại Viên Phan của mình. Tiết Mông lười biếng bước vào phòng rồi dùng chân đóng cửa. Sau đó cậu nằm ềnh ra giường.

    "Mệt chết đi được"

    "Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không ngủ đâu"

    Tiết Mông giật mình quay lại nhìn: Mai Hàn Tuyết đã bước vào phòng cậu rồi đóng cửa.

    "Ngươi vào đây làm gì?" - Tiết Mông ngồi dịch về phía xa của giường.

    "Ta biết là ngươi buồn ngủ. Nhưng những người trúng độc vốn dĩ cơ thể đã mệt mỏi, sau khi ngủ lại vì tiếng đàn của Liên Y mà chìm vào mộng đẹp không muốn tỉnh. Thế nên hoặc là ngươi uống luôn thuốc của Tham Lang trưởng lão đưa, hoặc là ngươi không ngủ thì hơn" – Mai Hàn tuyết đủng đỉnh ra bàn trà ngồi.

    Tiết Mông lấy viên thuốc ra uống cái "ực", cậu nhăn nhó vì thuốc đắng nhưng vẫn bảo Mai Hàn Tuyết:

    "Rồi, giờ ngươi về phòng đi"

    Mai Hàn Tuyết nheo mắt lại:

    "Ngươi đang tránh ta?"

    "Ta.. ta việc gì phải tránh ngươi?"

    "Vậy sao ta cảm giác cả ngày hôm nay ngươi tránh ta?"

    "Không phải là vì.. vì.."

    Tiết Mông tức ói máu cũng không thể nói hẳn ra rằng: "Vì ngươi hôn ta" được?

    "Đấy là nụ hôn đầu của ngươi hả?" - Mai Hàn Tuyết hỏi

    "Nụ.. nụ.. cái đầu ngươi ấy" - Tiết Mông co người lại ngồi lùi sâu vào trong giường – "Liên quan gì đến ngươi?"

    "Ta còn tưởng ngươi giống tiểu cô nương bị người ta cướp mất nụ hôn đầu nên mới tức giận như vậy? Ta đã nói là để giúp ngươi tỉnh táo rồi, ngươi còn cáu cái gì chứ?"

    "Không phải" - Tiết Mông tung chăn ra rồi đứng xuống giường – "Không phải nụ hôn đầu, ta cũng không cáu. Giờ ngươi ra ngoài được chưa?"

    Tiết Mông mở cửa phòng, đứng chờ cho Mai Hàn Tuyết đi ra. Mai Hàn Tuyết nhìn cậu một lúc rồi cũng bất đắc dĩ đứng lên, nhưng đi qua chỗ cậu thì hắn lại đứng lại

    "Thế thì người thiệt là ta mới đúng"

    Tiết Mông nhìn hắn

    "Đó là nụ hôn đầu của ta"

    Tiết Mông không chịu được ánh mắt cháy bỏng kia, liền đỏ mặt mà đẩy Mai Hàn Tuyết ra ngoài rồi đóng sầm cửa. Nụ hôn đầu gì chứ? Không phải chính hắn vừa nói bọn họ cũng không giống tiểu cô nương à? Thế thì còn thiệt hơn cái gì? – cậu nằm trên giường lăn lộn một lúc, không ngủ được lại đành ngồi dậy. Lúc Tiết Mông mở cửa ra ngoài còn cẩn thận nhìn xung quanh xem Mai Hàn Tuyết có ở ngoài không, sau đó mới cất bước đi.

    Đầu tiên, Tiết Mông đi mua vàng mã, cậu mang đến mộ của Liên Y đốt. Có lẽ do không đeo nhẫn bạc hoặc do bản thân chỉ bị "nhập" 1 lần, thế nên lần này Tiết Mông đốt vàng mã xong cũng không thấy khóc lóc gì. Cậu vừa đốt vừa nghĩ: Mang chút tiền xuống âm phủ mà tìm chồng nhé. Đốt luôn cho cả chồng cô nữa, 2 vợ chồng cùng tiêu xài, kiếp sau sống tốt một chút.

    Sau đó, Tiết Mông lang thang đi dạo ra ven hồ. Chuyện này có lẽ thế là giải quyết xong rồi nhỉ? Mấy cây dây leo kia có lẽ chỉ là thấy người ta động đậy thì nó theo phản xạ cuốn người thôi. Vì Liên Y chết tới đó đánh đàn khiến dọa ma mấy người đi hái thuốc, làm họ chạy loạn lên nên bị dây leo đâm vào. Từ đó hình thành việc cứ khi nào có tiếng đàn thì dây leo lại nổi điên – dù cho không có ai đi lại. Trước đó mấy người dân đi hái thuốc trong rừng cũng ít nên việc này không được ai biết đến, sau khi có đồ đệ Tử Sinh Đỉnh và Đạp Tuyết Cung bị hôn mê và mất lich lực thì mới được điều tra rõ ràng.

    Có lẽ chỉ ít lâu nữa Tham Lang sẽ tìm ra thuốc phục hồi toàn vẹn linh lực cho mọi người thôi. Hoặc còn có Khương Hi.. mà thôi sao lại nghĩ đến ông ta chứ? Tiết Mông ngồi bên bờ hồ nhặt viên sỏi lên ném lung tung. Cậu nhìn thấy phía giữa hồ có một ốc đảo nhỏ, hình như có chùa, bên trong còn có sư chùa đi lại. Không gặp thì thôi, gặp thì muốn thắp nén hương cho cha mẹ.. hoặc cầu cho Liên Y siêu độ cũng được. Tiết Mông lấy Long Thành ra, vừa đứng lên đó bay về phía đảo thì thấy hụt hơi – không lẽ linh lực của cậu đã yếu đến độ này rồi sao? Tiết Mông nghiến răng cố bay đến đảo nhưng không kịp, cậu vẫn bị rơi xuống hồ.

    Lúc chìm xuống nước, cậu thấy có người vươn tay ra nắm lấy cổ tay mình, cùng với màu tóc nhàn nhạt.

    Lúc Tiết Mông mở mắt ra, cậu đang nằm trong chùa, Mai Hàn Tuyết ngồi bên cạnh, người ướt nhẹp, trông hắn tức giận đến độ hận không bóp chết được cậu. May là họ đang ở trong chùa nên hắn mới không sát sinh được – A Di Đà Phật!

    "Thí chủ tỉnh rồi sao?"

    Vị sư gần đó hỏi.

    Ôi xin đừng nói, cứ để con ngất tiếp đi sư ơi.. – Tiết Mông vừa nghĩ thì Mai Hàn Tuyết đã liếc sang cậu. Nhưng cái vẻ sát khí lúc nãy của hắn dịu hẳn lại, 2 người nhìn vào mắt nhau, rồi Mai Hàn Tuyết quay đi:

    "Trời nóng quá nên Tiết tôn chủ muốn đi bơi chăng? Chứ linh lực dồi dào như vậy sao có thể ngự kiếm một quãng ngắn thế cũng rơi được?"

    Tiết Mông lồm cồm ngồi dậy, tưởng hắn là đang giữ thể diện cho mình ở chùa nên cũng phụ họa theo:

    "Đúng vậy đúng vậy, tại trời nóng quá chứ ta linh lực vẫn.."

    Nói chưa hết câu thì đã thấy Mai Hàn Tuyết mím môi nhìn mình, thế là Tiết Mông im bặt. Sư thầy kia mang theo khay trà nóng ra hiên cho 2 người, một vị sư khác già hơn, chân đi khập khiễng mang theo khăn khô cho Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết.

    "Hai vị uống trà nóng và lau người đi"

    Vị sư trẻ hơn nói, vị sư già kia đưa khăn cho 2 người rồi ngồi xuống ghế

    "Con đi trước, thầy ở lại với khách là được rồi"

    Vị sư trẻ kia dạ vâng rồi đi trước, vị sư già bảo:

    "Nơi này là Hải Tây Bồ đề tự, là ngôi chùa duy nhất ở Hải Tây. Ta thấy 2 người bơi từ dưới hồ lên, nhưng thực tế phía bên kia hồ có một cây cầu bắc sang chùa.. Do đó nếu linh lực không tốt thì mất chút thời gian đi đường vòng vậy. Cũng không xa lắm"

    Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết lau lau người, vừa lau vừa vâng dạ với sư thầy. Sau khi lau khô người và uống nước trà nóng, sư thầy để họ lại rồi đi vào chùa. Tiếng chuông chùa trong vắt, mặt hồ rì rào theo làn gió, nắng chiều lung linh chiếu sáng khắp mặt hồ. Nhưng khung cảnh êm dịu thế nào cũng không tránh được gió rét trong hiên. Tiết Mông nghĩ thay vì để Mai Hàn Tuyết mắng mình thì nên mắng hắn trước!

    "Ngươi bám theo ta sao?" - cậu lên giọng

    "Ngươi tránh ta?" - Mai Hàn Tuyết hỏi lại

    Tiết Mông tịt, mắt đảo qua lại rồi mới đáp

    "Ta tránh ngươi làm gì? Sao phải tránh?"

    "Vậy sao lại đi một mình?"

    "Ta tự muốn đi thôi?"

    Mai Hàn Tuyết lại lườm cậu

    "Liên Y ở chỗ ta, ngươi đi điều tra mà không cần mang theo nàng ta sao?"

    "Điều tra gì nữa chứ?" - Tiết Mông bảo – "Tối nay để cô ấy đi thôi. Ta định ra chùa thắp hương hỏi làm lễ cầu siêu cho cô ấy. Tiện thể.."

    Tiết Mông không nói nữa, nhưng Mai Hàn Tuyết cũng chẳng cần hỏi, hắn đứng lên trước

    "Ta đi thắp hương cho mẹ ta, sau đó hỏi sư trụ trì việc làm lễ cầu siêu."

    Sao tên này lúc nào cũng nhìn ra suy nghĩ của cậu vậy?

    Cha, mẹ, đã 3 năm trôi qua rồi. Thật sự con vẫn chưa quen được – Tiết Mông vừa quỳ ở Phật đường vừa chắp tay suy nghĩ – Dù rằng đã hết hạn để tang, con cũng đã lên chức tôn chủ, nhưng con vẫn muốn quay về ngày xưa hơn. Con muốn làm đệ nhất thiên hạ, nhưng chưa từng muốn đứng đầu Tử Sinh Đỉnh. Con còn nghĩ cha mẹ sẽ ở bên con mãi..

    Tiết Mông mải suy nghĩ lan man, cậu nhìn vào cổ tay phải của mình đeo một chiếc vòng bạc, chiếc vòng ôm vừa sát tay, lại không cứng khó chịu, tháo ra cũng không để lại hằn đỏ, mà đeo vào lại không dễ rơi. Chiếc vòng này là quà sinh nhật Mai Hàn Tuyết tặng cho cậu. Mai Hàm Tuyết từng nói anh hắn mất một tháng chuẩn bị quà, nhưng với Tiết Mông thì món quà này chẳng thấy có gì đặc biệt cả. Có thì cũng là tấm lòng riêng của Mai Hàn Tuyết chăng?

    Mai Hàn Tuyết – Mai Hàm Tuyết, thật tốt, bọn họ còn có nhau. Sinh nhật cậu, Khương Hi cũng có đến chúc mừng, nhưng Tiết Mông luôn tránh gặp riêng ông ấy, đặc biệt là ở Tử Sinh Đỉnh. Dù không muốn cô đơn, nhưng có lẽ con đường của Tiết Mông chỉ có thể là đơn độc mà thôi.

    Cậu khẽ miết cái vòng bạc một cái, rồi lại phủ tay áo lên. Sau đó vái lạy Phật Đường. Lúc Tiết Mông đến chỗ Mai Hàn Tuyết, tâm tình hắn vui vẻ lên nhiều, vành tai còn có chút hồng, nhưng mặt thì không giấu nổi vui vẻ. Tiết Mông thấy kì lạ, cậu nghiêng đầu nhìn hắm chằm chằm

    "Ngươi nhìn cái gì?" - Mai Hàn Tuyết hỏi

    "Ngươi sốt rồi đấy à?" - Tiết Mông nói

    ".. Cũng không sốt hơn đầu Tiết tôn chủ"

    "Ngươi.."

    Rõ ràng cậu có ý hỏi han hắn mà?

    Lúc sư trụ trì đi ra, Mai Hàn Tuyết và Tiết Mông vẫn đang cự cãi nhau mà không thèm nhìn nhau lấy một cái.

    "Xin hỏi, 2 vị nói là muốn làm lễ cầu siêu?"

    "Đúng vậy" - Tiết Mông đáp – "Ở nghĩa địa bên kia có 1 cô gái tên Liên Y, chết 30 năm trước, người có thể làm lễ cầu siêu cho cô ấy không?"

    Sư trụ trì nghĩ nghĩ một lúc rồi bảo:

    "Đám tang bên đó, nhà nào có tang chùa ta cũng tới làm lễ cầu siêu rồi mà? Sao phải làm lại?"

    "Tại vì cô ấy vẫn chưa siêu thoát"

    Tiết Mông kể chuyện cho sư trụ trì nghe, nghe xong mặt ông ấy biến sắc, rồi khẽ nhắm mắt than:

    "A Di Đà Phật, vậy là câu chuyện này.. để ta gọi một người đến"

    Lúc sư trụ trì gọi vị sư già nói chuyện với họ trong hiên đến, nhìn bộ dạng đi cà nhắc của ông ấy, Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết đều hiểu ra: Đây chính là Viên Phan. Năm đó ông ấy thật sự tự sát ở hồ Hải Tây, nhưng lại dạt vào chùa, từ đó đi tu. Sau khi giao nhẫn bạc lại cho Viên Phan, Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết đi về. Căn bản là không nỡ nhìn thấy Viên Phan khóc lóc nâng nhẫn bạc ở giữa 2 tay như thế, như thể đang nâng lên di thể của nương tử vậy. Sau 30 năm, Liên Y trở về quê nhà, cuối cùng cũng gặp được tướng công nàng.

    Tiết Mông về quán trọ gọi thật nhiều thịt quay và đồ ăn, nói rằng rốt cuộc cũng được về nhà rồi, mau ăn mừng thôi. Cậu cũng không quên gắp miếng đùi gà vào bát Mai Hàn Tuyết, bảo hắn có cầu cậu đưa về Đạp Tuyết Cung không? Nhưng đương nhiên Mai Hàn Tuyết nói không cần, rồi cả buổi im lặng ăn cơm, sau đó cũng bỏ về phòng.

    Tối hôm đó Tiết Mông lại mơ, lần này cậu mơ thấy Liên Y. Cô ấy tới cám ơn cậu, nói rằng nhờ cậu mà mình có thể về gặp chồng.

    "Vậy cô đã chuẩn bị đầu thai chưa, hay đợi Viên Phan?"

    "Hôm nay là ngày rằm, tôi gặp Viên Phan rồi" - nàng nói – "Chúng tôi quyết định chờ nhau. Viên Phan sẽ đeo nhẫn bạc, cùng tôi ngày ngày tụng kinh, quét lá đa. Như vậy bản thân tôi cũng được nghe kinh giảng đạo, sau này Viên Phan chết đi, chúng tôi có thể đi tu học, hoặc lại đầu thai cũng được"

    "Vậy cũng tốt" - Tiết Mông bảo

    "Chỉ cần bên nhau là được" - Liên Y cười – "Vậy nên, đây là lần cuối tôi gặp ngài rồi. Sau hôm nay, những người bị hôn mê vì tiếng đàn của tôi cũng sẽ tỉnh, sẽ không đắm chìm vào mộng ảo nữa"

    "Được được, đều là chuyện tốt"

    "Nhưng tôi vẫn nghĩ mãi, không biết báo đáp ngài thế nào"

    "Không cần không cần" - Tiết Mông xua tay – "Đâu cần cô báo đáp chứ"

    Liên Y nghĩ nghĩ rồi nhìn cậu, sau đó cô bật cười

    "Vậy ân nhân, ngài có biết tác dụng của cái vòng này không?" – nàng chỉ vào vòng bạc trên tay phải cậu

    "Không phải chỉ để trang trí thôi sao?" - Tiết Mông nhìn cái vòng

    Mai Hàn Tuyết đựng vòng vào hộp gỗ rồi tặng hắn, chẳng nói gì cả. Hắn cũng không biết tác dụng của nó là gì?

    "Vậy là ngài không biết, tôi ở trong nhẫn bạc luôn cảm nhận được luồn khí khác trên người ngài, đến từ cái vòng này. Ngài hãy thường xuyên sờ vào cái vòng nhé. Giờ tôi đi đây"

    Nói rồi Liên Y biến mất. Tiết Mông cũng tỉnh giấc. Trăng rằm sáng rọi, bên ngoài phố phường vẫn tấp nập, Tiết Mông đành xuống phố mua một vò lê hoa bách uống xem có dễ ngủ không? Nhưng vừa xuống lầu cậu đã thấy Mai Hàn Tuyết ngồi đó, không phải hắn đi ngủ sớm rồi sao?

    "Đi đâu vậy?" - Mai Hàn Tuyết hỏi

    "Không ngủ được, đi mua rượu uống"

    Mai Hàn Tuyết im lặng không nói, trên bàn có bình rượu và một chén rượu rót sẵn, nhưng trông không có vẻ gì là Mai Hàn Tuyết đã uống rượu cả. Không phải hắn kiêng rượu sao? Thế sao ngồi đần mặt nhìn ly rượu thế này? Ngồi tự vấn xem nên uống hay không à?

    "Ngươi uống của ta cũng được"

    Mai Hàn Tuyết đặt ly sang phía cậu. Tiết Mông cũng ngồi xuống uống: Ồ, lại đúng là lê hoa bách.

    "Ngươi không uống sao?"

    "Ta kiêng rượu"

    ".. Thế ngươi mua rượu làm gì?"

    Không có lời đáp. Rốt cục chỉ có Mai Hàn Tuyết uống nước canh nóng, thi thoảng ăn miếng thịt, cùng Tiết Mông vừa uống rượu vừa nhắm no say. Tiết Mông khẽ liếc sang Mai Hàn Tuyết: Vẫn mặt lạnh lùng như thường – đang nhìn ra phố xá bên ngoài. Tiết Mông len lén để tay dưới bàn, khẽ vuốt vòng bạc trong tay áo. Động tác của Mai Hàn Tuyết khẽ dừng lại, nhưng hắn rất nhanh lại uống canh tiếp.

    Ủa? Sao bảo có tác dụng gì mà? – Tiết Mông nghi hoặc sờ sờ thêm mấy cái nữa. Mai Hàn Tuyết nhịn không nổi mà đặt chén canh xuống bàn cái "Cạch". Tiết Mông giật mình nhìn hắn, Mai Hàn Tuyết – tên là Hàn mà trong mắt có lửa. Hắn giơ tay trái của hắn lên trước mặt cậu: Trên đó cũng đeo một chiếc vòng bạc giống hệt cậu.

    Vòng.. đôi? - Tiết Mông nghiêng đầu nghĩ

    Mai Hàn Tuyết dùng đầu ngón tay, sờ sờ miết nhẹ lên vòng bạc. Bỗng Tiết Mông thấy như có ai đó đang sờ cổ tay phải của mình. Giống như có người đang nắm cổ tay mình? Cậu còn chưa hiểu rõ lắm, thì Mai Hàn Tuyết càng miết vòng nhiều hơn – giống như lúc nãy cậu làm, lần này cổ tay của Tiết Mông không có cảm giác nữa, nhưng bên ngực trái của cậu giống như có bàn tay xoa lên vậy, còn là da thịt tiếp xúc da thịt, xoa xoa bên trong áo cậu luôn?

    Tiết Mông bị sờ, vừa giật mình sợ, hiểu ra thì bỗng mặt đỏ bừng, tức giận đập bàn quát:

    "Đụ má.. Ngươi.. Ngươi tặng ta cái gì?"
     
  9. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    Chap 7. Gió hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Hàn Tuyết thấy Tiết Mông nhảy dựng lên như thế không khỏi buồn cười, cậu đáp:

    "Tặng ngươi một chiếc vòng bạc. Sao?"

    "Con mẹ nó đây cũng không phải vòng bạc bình thường?" - Tiết Mông vừa nói vừa tháo vòng ra khỏi tay

    Mai Hàn Tuyết đứng lên chặn tay cậu lại

    "Quà tặng ngươi sao có thể chỉ là món quà đơn giản thường thấy?"

    "Ngươi bỏ ra, vậy ta hỏi ngươi: Cái vòng này có tác dụng gì? Hay chỉ.. như kia?"

    Tiết Mông cố hất tay Mai Hàn Tuyết ra mà không được.

    "Cũng chỉ là một cái vòng bạc, nếu sử dụng quá nhiều pháp chú thì không thể tồn tại lâu dài. Còn để có tác dụng vĩnh viễn thì: Chỉ có thể làm" thế "thôi"

    Cái gì? Chỉ có thể.. sờ sờ.. mấy cái đó? Tiết Mông càng nghĩ càng thẹn, cậu cố vung tay ra mà không được. Vốn dĩ cậu còn linh lực đầy đủ cũng chưa chắc đánh thắng Mai Hàn Tuyết nữa là..

    "Tông chủ?" - môn sinh Tử Sinh Đỉnh đi chơi về, thấy họ đang đứng giữa quán trọ mà nắm tay không buông? Trên bàn còn là rượu trà với đồ ăn nữa?

    Này là gì đây? Trao hẹn tình ý? – Đám môn sinh liếc nhau, không nói đều tự hiểu.

    "Các ngươi.." - Tiết Mông gấp gáp nói

    "Tông chủ và Mai công tử cứ tiếp tục trò chuyện, bọn ta về phòng trước"

    Sau đó cả đám cùng cúi rạp người rồi chuồn lên phòng. Từ sau chuyện của Sư tôn Sở Vãn Ninh và Mặc Tông Sư, mọi người đều có cái nhìn "thoáng hơn một chút, một chút thôi" với việc nam tử yêu thích nam tử thì vẫn là người tốt? À không, nam tử với nam tử thì cũng không phải chuyện xấu xa gì, nhưng vì là mối quan hệ sư đồ nên mới không thuận mắt thôi. Còn nếu tông chủ của họ với Mai công tử mà.. như thế.. thì cũng được? Dù sao tông chủ của họ cũng có thích cô gái nào đâu chứ?

    Tiết Mông há mồm nhìn đồ đệ nhà mình bỏ mình lại mà lên nhà ngủ. Sao bọn hắn có thể ngủ trong lúc này? Khi mà hắn đang bị uy hiếp? À khoan sao Mai Hàn Tuyết uy hiếp hắn được chứ?

    "Ngươi bỏ tay ra, nắm nắm cái gì?"

    "Quà sinh thần ta tặng ngươi, không được tháo xuống"

    "Vậy ngươi.. ngươi không được giở trò đâu đấy!"

    "Cái vòng này chỉ có tác dụng bắt đầu từ ngươi. Ngươi chạm vào nó trước thì mới phát huy."

    "Hừ" - Tiết Mông vung tay ra, đang định xoa xoa cổ tay thì nhớ ra cổ tay mình vẫn đang đeo vòng bạc, thế là không xoa nữa.

    "Ngươi đi đâu?" - Mai Hàn Tuyết hỏi

    "Ra hồ hóng gió, ngươi đừng có theo ta" - Tiết Mông quát lên rồi đi nhanh như chạy ra ngoài.

    Lúc cậu ra đến hồ Hải Tây, gió hồ thổi vào mát lồng lộng, trăng sáng trên cao. Tiết Mông không khỏi ngồi xuống thở dài. Sao Mai Hàn Tuyết lại có ý với cậu chứ? Ừ thì cậu đẹp trai, lại giỏi võ hạng nhất, địa vị tông chủ cao quý, tiền (của Khương Hi) thì không thiếu. Nhưng mà Mai Hàn Tuyết cũng đâu thể có ý với cậu chứ? Còn không tự nhìn lại mình?

    Không đẹp trai như cậu, bộ dáng thì khó chịu lạnh lùng, gặp cậu thì lườm nguýt, nói lời khó nghe. Vậy mà hành động lại khác với cái mồm vậy? Thật chẳng hiểu nổi.

    Có người ngồi xuống cỏ cạnh cậu, Tiết Mông nhìn sang thấy mái tóc nhạt màu, cùng với hàng mi nhạt kia đang rủ xuống.

    "Ngươi giận gì ta sao?"

    Đôi mắt màu xanh kia ngước lên nhìn hắn, giọng nói thật nhỏ nhẹ. Trong phút chốc, Tiết Mông có chút lúng túng, cậu quay đi nhìn ra hồ. Mặt hồ với ánh trăng yên ả khác hẳn so với mặt trời ban sáng.

    "Trả lời ta" - Cánh tay xoay cằm cậu sang.

    Tiết Mông tức mình gạt bàn tay đó ra

    "Ngươi biến đi, để ta một mình."

    Nói rồi cậu thấy ánh mắt kia có chút ngỡ ngàng, lại cụp xuống với chút đau lòng. Trong lòng Tiết Mông lại lộn xộn hơn – người này làm sao lại lạ vậy chứ?

    Phía bên kia khẽ thở dài rồi đứng lên, Tiết Mông lại nhìn theo hắn:

    "Lục lạc trên tay ngươi đâu?"

    Mai Hàm Tuyết bỗng khựng lại, rồi hắn từ từ quay người lại:

    "Sao ngươi biết là ta?"

    Tiết Mông không trả lời, nói sao nhỉ? Cậu chỉ đơn giản là.. biết thôi?

    "Ngươi đến đây thì đã gặp Mai Hàn Tuyết chưa?"

    "Vừa đi đến nhà trọ thì thấy ngươi la hét bảo ra hồ. Ta thấy huynh ấy không đuổi theo nên theo ngươi ra đây"

    "Vậy về gặp hắn đi" - Tiết Mông lại quay về nhìn hồ lớn, bộ dạng tỏ rõ: Để ta yên một mình.

    Mai Hàm Tuyết cởi áo khoác rồi thả nhẹ lên vai cậu, sau đó cũng về trước. Vừa về hắn vừa nghĩ: Vốn khi đuổi theo Tiết Mông đều đã nhìn qua anh trai hắn: Quần áo màu trắng họ mặc giống nhau – đều là đồ của Đạp Tuyết Cung. Chỉ có họa tiết trên vải sẽ may khác nhau đôi chút, nhưng trong bóng tối như thế, hắn lại ngồi cạnh Tiết Mông, Tiết Mông nhìn qua sẽ chỉ thấy anh hắn mang thêm áo khoác ngồi cạnh, đâu thể biết có sự khác nhau? Huống hồ hắn chỉ vừa đến, Tiết Mông cũng không thể biết hắn cũng đã đến Thanh Hải.

    Vậy là cậu ấy vừa liếc cái đã nhân ra 2 bọn họ. Chỉ là thái độ chán ghét cả 2 như nhau nên Mai Hàm Tuyết vẫn nghĩ: Nếu mình tháo lục lạc ra, nếu mình cũng lạnh lùng như đại ca, có lẽ chẳng ai nhận ra. Mà cũng từng có lần cậu thử như vậy với môn đệ ở Đạp Tuyết Cung và với cả các cô gái cậu từng hẹn hò. Đó là một vài hôm cách biệt, vào sáng sớm hoặc đêm muộn, hôm đó là ngày Mai Hàn Tuyết lộ diện, cậu đeo mặt nạ người thường để sinh hoạt. Nhưng sáng sớm cậu sẽ thử bắt chước anh mình mà mặt lạnh lùng, bộ dạng nghiêm trang đi lại trong cung hay tối đến sẽ tháo mặt nạ sớm để đi gặp phụ nữ. Họ đều có thái độ khác hẳn: Tôn trọng, dè chừng và sợ hãi cậu hơn.

    Nhưng mà Tiết Mông thì với cậu hay anh cậu đều một thái độ hết. Mai Hàm Tuyết vừa đi vừa cúi đầu nghĩ: Hay là do hắn nắm cằm cậu nhỉ? Biết thế lần sau cậu sẽ không động tay động chân với Tiết Mông nữa.. Mai Hàm Tuyết cứ đi tiếp thì suýt đụng vào anh hắn đứng đằng trước, hắn bảo:

    "Cậu ta nói muốn ở một mình"

    Mai Hàn Tuyết gật đầu đã biết nhưng vẫn không nhúc nhích, Mai Hàm Tuyết đưa thuốc cho hắn:

    "Khương tông chủ gửi thuốc giải đến, sẽ lấy lại được linh lực trong vòng 1 ngày"

    Chuyện sau đó của 2 người họ thì cứ để họ giải quyết đi. Mai Hàm Tuyết bỏ về ngủ trước.

    Thấy trời càng về khuya càng lạnh, Mai Hàn Tuyết đứng chắn trước mặt Tiết Mông

    "Về thôi."

    Tiết Mông thấy Mai Hàn Tuyết thì bỗng thấy căng thẳng hơn

    "Ngươi cứ về trước đi"

    Mai Hàn Tuyết vẫn đứng chôn chân ở đó chắn gió cho hắn, rồi cậu nói lại theo Mai Hàm Tuyết:

    "Ngươi giận gì ta sao?"

    Tiết Mông ngẩng phắt lên nghiến răng:

    "Ngươi còn hỏi?"

    Ồ, hóa ra trước đó cậu ta không trả lời Mai Hàm Tuyết – vì Mai Hàm Tuyết chẳng làm gì sai cả, chuyện giữa bọn họ lại không tiện nói ra.

    "Món quà đó.. thì ngươi cứ đeo như cái vòng bình thường thôi" - Mai Hàn Tuyết bảo.

    Đã biết "tác dụng" của nó rồi thì sao có thể đeo nó như cái vòng bình thường được nữa?

    "Thực ra, ở dị tộc ngày xưa của ta có một tập tục tế này"

    Mai Hàn Tuyết ngồi xuống nắm lấy tay phải cậu, hắn sờ vào vòng bạc của mình:

    "Một cái vuốt: Nghĩa là là đang Nhớ người,"

    Tiết Mông tròn mắt nhìn hắn làm, sau đó cảm nhận cổ tay của mình có người đang nắm nhẹ.

    "Nếu vuốt theo chiều dọc của vòng, thì giữa lòng bàn tay ngươi sẽ có cảm nhận, như vậy nghĩa là có Nguy hiểm"

    "Còn, cái này là ta tự thêm vào"

    Mai Hàn Tuyết cầm tay trái của cậu, chỉ động tác di di nhiều lần trên vòng bạc bên tay phải, sau đó Tiết Mông cảm nhận được mình đang chạm lên vùng ngực bên trái ấm nóng, còn có cả nhịp tim đập.

    "Chỉ có người quan trọng nhất đối với mình, mới có thể để họ chạm vào linh thạch"

    Tiết Mông vừa rút tay lại, định há mồm ra nói thì Mai Hàn Tuyết đã chặn lại:

    "Chỉ khi ngươi làm" như thế "trước, ta mới có thể làm lại giống vậy. Qua ngày mới, nếu ngươi không chạm vào vòng bạc, ta cũng không thể chạm vào linh thạch ngươi"

    Như vậy là cho cậu quyền chủ động? Mà chủ động cái gì? Cậu cần gì linh thạch của Mai Hàn Tuyết chứ? Còn nữa, bên ngực trái cũng không chỉ có linh thạch, còn có.. mà thôi, trái tim hắn cậu cũng không cần!

    Nhưng mà không cần thì thế nào? Trả lại vòng à? Bảo hắn tặng quà khác thì tặng, cái vòng này nên để sau đưa cho vợ hắn thì hơn?

    "Cái này.. Đúng là khi chiến đấu nếu không thể gặp mặt hoặc không thể nói thì giao tiếp rất tốt. Còn.. cái kia.. Ta không biết.. Lần sau sẽ không làm thế nữa"

    "Cũng không phải là ta sợ ngươi làm gì ta, nhưng mà.. ngươi biết đấy.. ta không làm thế nữa" – Tiết Mông bổ sung

    Mai Hàn Tuyết im lặng nhìn Tiết Mông, Tiết Mông lại im lặng nhìn xuống bãi cỏ. Cuối cùng cậu ngẩng lên nhìn Mai Hàn Tuyết đầy lo âu, Mai Hàn Tuyết bỗng nghĩ: Vì sao cậu luôn mở mồm cãi hắn, nhưng dáng vẻ lại có chút đề phòng vậy? Hắn cũng không ra tay thực sự với cậu bao giờ? Đánh đùa cũng bị ghim à?

    "Tùy ngươi" – Mai Hàn Tuyết vuốt nhẹ đầu cậu rồi đứng lên trước – "Về thôi, mai ta đưa ngươi về Tử Sinh Đỉnh"

    Lần đầu tiên Tiết Mông thấy ánh mắt Mai Hàn Tuyết dịu dàng đến vậy.
     
  10. Rimakenji

    Bài viết:
    37
    Chap 8. Ta nói là ta thích ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Hàm Tuyết ngồi ăn bánh ngọt ở trong phòng chờ anh hắn về. Tới khi nghe có tiếng bước chân bước vào phòng bên cạnh, rồi tiếng Mai Hàn Tuyết mở cửa, hắn nghiêng đầu nhìn:

    "Huynh tỏ tình với hắn rồi?"

    Mai Hàn Tuyết không đáp mà đến giường nằm vật ra, có vẻ đã rất mệt mỏi.

    "Nhưng mà tên ngu ngốc đó không hiểu gì đâu đúng không?"

    "Đệ ngủ ở phòng khác được không?"

    Mai Hàn Tuyết chê hắn phiền. Mai Hàm Tuyết chạy ra giường nằm buôn dưa với hắn.

    "Lúc nãy hắn nhận ra đệ và huynh là 2 người khác nhau, huynh cũng vui mà đúng không?"

    Thấy anh trai không nói gì, Mai Hàn Tuyết lại ve vẩy đuôi:

    "Vậy mai huynh sẽ về Đạp Tuyết Cung cùng đệ sao?"

    "Đưa hắn về Tử Sinh Đỉnh rồi ta về sau"

    "Hắn tự về được mà?"

    "Linh lực của hắn mất rồi"

    Mai Hàn Tuyết nhìn đệ đệ mình. Mai Hàm Tuyết nghĩ ngay: Hóa ra là không đưa thuốc cho hắn. Kế sách này cũng hay đó!

    "Vậy nhân lúc này huynh phải mạnh tay với hắn đi"

    "Ta đi ngủ"

    Mai Hàn Tuyết trở mình ngồi dậy thay đồ, Mai Hàm Tuyết cũng im lặng về phòng, nhưng ra đến cửa rồi hắn lại chạy về chỗ anh trai:

    "Lúc ta đến Cô Nguyệt Dạ có nghe nói về quan hệ của Khương Hi và Tiết Mông, huynh hiểu ý ta không?"

    Mai Hàn Tuyết gật đầu

    "Họ bảo Khương Hi lúc trước mang bộ dáng cô độc không con cái gia đình, nhận con nuôi nhưng thực ra cũng là rèn luyện người kế vị thôi. Thế mà giờ có người lại thấy hắn nhìn chằm chằm người ta chơi với cháu, như thể muốn lên chức ông?"

    Mặt Mai Hàn Tuyết bắt đầu đen đi, Mai Hàm Tuyết vẫn chưa dừng lại:

    "Ta nhìn mặt vị con nuôi kia rồi: Trẻ măng, nói hắn ta thành gia lập thất thì còn quá sớm. Vậy xem ra Khương chưởng môn là đang chờ cháu từ đứa con khác nhỉ?"

    "Tiết Mông không coi Khương Hi là cha, hắn không có biết nghe lời vậy đâu."

    "Nhưng mà đời người còn dài, nhỡ đâu tình cha con còn bù đắp? Đệ thấy huynh vẫn là nên nhanh tay đi"

    Quăng một mồi lửa lại cho anh hắn, Mai Hàm Tuyết cũng nhanh nhẹn đóng cửa đi về phòng. Hôm sau hắn cùng Tiết Mông và Mai Hàn Tuyết ăn sáng, không khí quỷ dị giữa hai người càng làm hắn tò mò: Tối qua bên hồ có chuyện gì không nhỉ? Nhưng dù không có gì thì hắn cũng tin chắc sau tối qua, sẽ có "chuyện gì đấy" xảy ra cho xem.

    Đừng nói hắn giỏi nhất là tán gái, sở thích của hắn là trêu chọc Tiết Mông, mà để anh hắn làm thay thì còn vui hơn!

    * * *

    Đồ đệ Tử Sinh Đỉnh cưỡi ngựa về núi, đi từ sáng tới tối là về đến. Mai Hàn Tuyết đưa Tiết Mông về bằng ngự kiếm cho nhanh. Mai Hàm Tuyết cùng đồ đệ Đạp Tuyết Cung, nhìn theo bóng dáng ngự kiếm của anh hắn trên trời rồi cười toe toét.

    Mai Hàn Tuyết vốn định đưa Tiết Mông đi chơi một chút, nhưng thấy cậu ấy có vẻ ngồi xa mình và hơi phòng bị - thực ra là đang phòng bị ra mặt ấy chứ. Vậy thì đưa cậu ấy về nhà thôi.

    Tiết Mông nhìn trời âm u mát mẻ, nhưng không có vẻ gì là muốn mưa cả. Toàn bộ trước mắt cậu chỉ có núi rừng xanh thẫm, cùng với dòng sông ở đằng xa, cứ như vậy cảnh vật trôi qua mà cậu chẳng thể nắm bắt lấy.

    "Sao ngươi lại thích ta?"

    Mai Hàn Tuyết định hình một lúc mới biết là cậu hỏi, hắn còn nghĩ cậu sẽ chẳng mở mồm ra nói câu nào.

    "Ngươi thử nghĩ xem?" - Mai Hàn Tuyết hỏi lại cậu

    Tiết Mông ngắc ngứ tự lẩm bẩm một mình:

    "Ta biết là ta cũng giỏi, lại đẹp trai, cái gì cũng tốt, ai cũng thích, nhưng mà.. Ngươi và Mai Hàm Tuyết không có vẻ như vậy."

    "Không có vẻ như vậy?"

    "Thì, tính của Mai Hàm Tuyết quá rõ rồi, hắn chỉ thích đùa giỡn thôi. Còn ngươi thì.. dù có là thứ tốt nhất đi nữa nhưng nếu ngươi không thích cũng sẽ không đụng vào. Trông ngươi là kiểu người như vậy. Người bình thường thích gì đó, chưa chắc ngươi đã giống họ.."

    Mai Hàn Tuyết bỗng bật cười

    "Nhưng mà ngươi cũng không nhìn lại mình đi? Ngươi cũng đâu được người khác thích?"

    "Ngươi nói cái gì?" - Tiết Mông vừa tức vừa thẹn

    "Ngươi bảo ta thích thứ khác người, thì chính là ngươi còn gì?"

    "Có mà ngươi khác người ý"

    "Khác người nên mới thích ngươi!"

    "Ngươi im.."

    Tức Mông tức giận đứng lên ngự kiếm mà định xông đến chỗ Mai Hàn Tuyết, nhưng ao bảo kiếm của hắn lại trơn thế chứ? Làm cậu trượt chân nghiêng nghiêng người lấy thăng bằng, nhưng không kịp kêu tiếng nào đã rơi khỏi kiếm.

    Cậu, Tiết Tử Minh, tông chủ của Tử Sinh Đỉnh, lại bị rơi xuống khi đang ngự kiếm? À khi đang trên ngự kiếm của người khác. Chuyện này mà lộ ra thì cậu sẽ xấu hổ chết mất – đó là nếu cậu không bị rơi chết.

    Nhưng đương nhiên là Mai Hàn Tuyết không để cậu rơi chết rồi. Hắn rất nhanh thu kiếm lại rồi cũng nhảy xuống với cậu. Mai Hàn Tuyết nhanh chóng ôm lẫy Tiết Mông rồi lại lấy Sóc Phong ra, cả hai ngã lên kiếm rồi suýt soát va vào mấy cành cây, sau đó mới an toàn đỗ xuống đất.

    Gương mặt của Mai Hàn Tuyết lúc đó, Tiết Mông nhớ như in: Nhìn hắn trông hoảng hốt sợ hãi thế nào chứ. Từ khi gặp mặt đến giờ, cậu chưa từng thấy Mai Hàn Tuyết có tích tắc sợ hãi như vậy, kể cả khi gặp Đạp tiên quân ngày trước. Còn gương mặt tức giận của hắn thì thấy nhiều rồi, nhưng lần này không có vẻ là tức giận nhỉ?

    Tiết Mông bị Mai Hàn Tuyết ôm chặt nằm trên đất, chờ đợi hắn buông cậu ra rồi mắng nhiếc. Nhưng chờ mãi vẫn bị ôm như vậy, cậu khẽ lay Mai Hàn Tuyết

    "Ngươi sao thế?"

    Không phải ngất rồi chứ? Tiết Mông định ngồi dậy thì Mai Hàn Tuyết lại ôm cậu nằm xuống

    "Để ta nghỉ một chút"

    Nghỉ? Chỉ là đỡ người bị ngã thôi mà, nếu là hắn thì chỉ có va đập cỡ này là lập tức đứng lên được. Có gì mà phải nghỉ?

    Nhưng mà chắc Mai Hàn Tuyết không mạnh như cậu, thế nên hắn mệt là phải.

    Tiết Mông vỗ vỗ lưng Mai Hàn Tuyết, coi như an ủi hắn chút đi. Mai Hàn Tuyết thở dài một tiếng rồi cũng ngồi dậy. Cậu lấy thuốc ra đưa cho Tiết Mông:

    "Đây là thuốc giải Khương Hi đưa đến, tác dụng lấy lại linh lực sau 1 ngày"

    "Vậy sao không đưa sớm?" - Tiết Mông cầm viên thuốc lên không do dự mà bỏ vào mồm.

    Mai Hàn Tuyết không giải thích, từ chỗ họ về đến Tử Sinh Đỉnh cũng chỉ còn một canh giờ đi bộ. Tiết Mông định bảo hắn cứ về Đạp Tuyết Cung trước đi, nhưng nghĩ lại thì có lẽ sau dịp này, phải rất lâu sau mới gặp lại nhau lần nữa. Lần này là đi giải quyết công chuyện ở vùng giữa Côn Luân và Thục Trung, sau này Tiết Minh sẽ chỉ ở Tử Sinh Đỉnh giải quyết công chuyện, răn dạy đồ đệ. Mà Mai Hàn Tuyết chắc rồi cũng như sư phụ hắn, vào mật thất tu luyện thành tiên, vĩnh viễn không phải chịu luân hồi nữa.

    Nên là lần này có thể sẽ là lần cuối họ gặp nhau.

    "Lúc nãy" - Mai Hàn Tuyết mở lời trước – "Ta nói là ta thích ngươi"

    Tiết Mông ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ

    "Ngươi nói là ta khác người"

    "Không đúng, ta nói là vì ta khác người nên mới thích ngươi"

    "Vì sao thích ta thì phải khác người? Đầy người thích ta mà?"

    Mai Hàn Tuyết chợt nhớ lời mà em hắn nói: Tiết Mông đúng là tên ngu ngốc không hiểu chuyện!

    "Ta nghe nói Khương Hi muốn ngươi thành thân rồi?"

    "Hắn muốn thì ta phải nghe chắc?"

    Ai nói hắn thành thân cũng được, nhưng Khương Hi ấy à? – Tiết Mông bĩu môi

    "Ngươi không nghĩ đến chuyện thành thân có con sao?"

    "Có con thì cũng mang họ Tiết, không mang họ Khương của hắn"

    Đang định nói thêm thì Tiết Mông nhận ra có gì không đúng lắm? Cậu thấy mặt Mai Hàn Tuyết đã hơi đen đi. Ở cùng người này mấy ngày qua cũng hiểu được tâm tư của hắn.

    "Nhưng mà ta không có ý định thành thân đâu"

    Mai Hàn Tuyết nhìn cậu, dưới táng cây mát lạnh của rừng xanh, cậu nắm tay Tiết Mông

    Tiết Mông định giật tay ra, nhưng Mai Hàn Tuyết cố chấp nắm chặt.

    "Có một chuyện mà ngươi không biết, về lần đầu tiên ngươi và ta gặp nhau"

    Lần đầu tiên ngươi gặp Mai Hàm Tuyết là gương mặt thật sự của đệ ấy, gương mặt giống ta như đúc, lại khiến 2 người hiểu lầm, làm đệ ấy sinh địch ý với ngươi, sau này trở thành trêu chọc.

    Còn lần đầu ta gặp ngươi lại là dưới lớp mặt nạ xấu xí, bị người khác bắt nạt, mà ngươi lại là người đưa tay ra giúp đỡ. Thế nên ta đối với ngươi chẳng thể quên được lần đầu đó.

    Người khác có thể quên, còn Mai Hàn Tuyết ta thì không.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...