Review Truyện Độc Dược Phòng Vé - Ức Cẩm

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi TieuTruong0118, 18 Tháng bảy 2018.

  1. TieuTruong0118

    Bài viết:
    33
    Mình đã quay trở lại với một cuốn ngôn ngọt ngào đây. Mình không hẳn là ghét ngôn ngọt nhưng rất ít đọc nhưng do sang nhà nhỏ bạn thấy nó giới thiệu hay hay nên cầm về. Cuốn sách mang tên Độc dược phòng vé của Ức Cẩm . Mình mới đọc xong hôm nay thôi nên cảm xúc rất dạt dào và tình tiết vẫn còn khá rõ.

    Nhân vật chính trong bộ truyện này là Thẩm Lâm Kỳ và Bạch Mạch Nhiên. Đây là một cuốn truyện viết theo mô típ kim chủ - nghệ sĩ nhưng đã được tua đến ba năm sau khi mà Bạch Mạch Nhiên đã trở thành một diễn viên bị gán mác 'độc dược phòng vé'.'Độc dược phòng vé' ý chỉ những diễn viên gần như không bán được vé. Nghe miệng đời có vẻ thảm nhưng thực chất đó lại là chủ ý của Bạch Mạch Nhiên. Nói cho cùng cô chỉ muốn sống yên bình trong cái giới giải trí này, kiếm được tiền để chữa bệnh cho em trai của mình mà thôi. Cô vào nghề âu cũng là một cái duyên. Cô và em trai sống với mẹ rất hạnh phúc cho đến một ngày mẹ cô qua đời, em trai cô bị xe tông khi qua đường rồi tổn thương não. Vì chạy vạy tiền chữa bệnh cho em mà cô gặp Thẩm Lâm Kỳ..

    Rồi một ngày nọ sau ba năm nam chính Thẩm Lâm Kỳ không nhịn nổi nữa rồi! Anh tìm mọi cách để cô sa vào bẫy, không từ thủ đoạn để vác cô về làm bà Thẩm. Ngọt ngào, dịu dàng, bá đạo, lạnh lùng.. Anh dần dần khiến cô không rứt ra được.

    Vẫn là những chiêu trò quen thuộc trong giới giải trí scandal, chụp lén, chửi bới trên mạng, diễn trò, uy hiếp, fan cuồng.. Nhưng lại rất cuốn hút dưới ngòi bút của Ức Cẩm. Ở giữa giới giải trí trắng đen lẫn lộn đó chẳng có ai là trong sạch kể cả Bạch Mạch Nhiên. Nhưng cô khác họ. Bạch Mạch Nhiên kiên cường, không chịu thiệt, có tật ăn miếng trả miếng, tham ăn, thích ăn đồ Trung ghét đồ Tây, yêu hết mình mà quậy cũng hết mình. Một Thẩm Lâm Kỳ lạnh lùng, tổng tài, bá đạo như vậy lại thích cô? Lại thích sang nhà cô ăn.. Mì gói? Vấn đề này thật.. Khó nghĩ..

    Giống như hiện tại, cách một nồi lẩu nóng hôi hổi, Mạch Nhiên nghĩ lúc này Thẩm công tử nhìn qua, so với quá khứ bất luận cái gì cũng thấy ôn nhu hơn rất nhiều.

    Trong bầu không khí này, Mạch Nhiên rất ủ rũ mà gắp cho Thẩm công tử một miếng lá sách bò.

    "Anh không ăn nội tạng." Thẩm Lâm Kỳ bình tĩnh nói.

    Anh không ăn cô ăn, Mạch Nhiên gắp miếng lá sách bỏ lại vào bát mình.

    Một lúc sau, thịt dê chín, Mạch Nhiên lại gắp cho Thẩm Lâm Kỳ một miếng thịt dê.

    Thẩm Lâm Kỳ nói: "Anh không ăn thịt dê."

    Thật đúng là sách mé, Mạch Nhiên chề môi, lại tiếp tục gắp miếng thịt dê trở về bát.

    Lại một lúc nữa, thịt bò chín, không đợi Mạch Nhiên nhấc đũa, Thẩm Lâm Kỳ nói: "Em đừng bận tâm anh, cứ ăn đi!"

    Ách. Anh không ăn sao? Là anh tự mình nói đấy nhé, chờ lát bắt đầu ăn, anh vẫn không nhúc nhích, chê bai cái này không thể ăn, cái kia không nên ăn, cho dù vậy cũng nên nể mặt mũi em mà ăn chút rau xà lách này chứ?

    "Được", Mạch Nhiên nói, "Vậy anh đừng ăn, em ăn!"

    Sau đó, nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Mạch Nhiên hùng dũng ăn hết toàn bộ nổi lẩu, còn nhân tiện uống hết ba cốc rượu xái.

    Cuối cùng, giống như tất cả những nhân vật nữ chính trong các tác phẩm văn học, Mạch Nhiên say.

    Đọc truyện:

    Độc dược phòng vé - Ức Cẩm

    [​IMG]

    P/s: Bật mí nho nhỏ: Kết HE, cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm ra đời tên là Thẩm Tinh Thần.

    Câu nói mình thích nhất bộ này chính là: "Muốn tạo ra một đội bóng"
     
    Đặng ChâuAdmin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...