Ngôn Tình Định Mệnh Khiến Anh Gặp Em - Elaina

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi elaina, 23 Tháng bảy 2021.

  1. elaina Le vent se lève, il faut tenter de vivre

    Bài viết:
    34
    Định Mệnh Khiến Anh Gặp Em

    Tác giả: Elaina


    [​IMG]

    (nguồn: Google)

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của elaina

    Văn án:

    "Con người không thể sống mà thiếu đi mục đích sống được."

    "Vậy anh có mục đích sống không?"

    "Mục đích sống của anh chính là em"

    Huyền – một cô gái 19 tuổi, cái tuổi còn đang căng tràn nhựa sống, được lấy đầy bởi nhiệt huyết. Nhưng vào chính cái ngày định mệnh ấy, số phận đã cướp của cô đi tất cả. Một vụ tai nạn, một cuộc sống mới chính thức bắt đầu. Bị thương nặng ở phần chân khiến cô buộc phải ngồi xe lăn, gắn bó cả phần đời còn lại với nó. Tương lai của cô chỉ vừa mới bắt đầu, cớ sao lại bị chôn vùi như thế? Phải chăng cũng là do số phận sắp đặt?

    Cho đến khi Huyền gặp được Vũ – chàng trai thư sinh hiền lành mới ra trường, mọi thứ đều đang chờ đợi anh phía trước. Nhưng anh quá rụt rè để đối mặt với chính cuộc sống của mình. Cô đã thay đổi anh, lấy sự lạc quan để đẩy Vũ về một tương lai rạng sáng hơn.

    Hai con người, hai số phận. Huyền và Vũ tưởng như chỉ lướt qua đời nhau như một trải nghiệm không sắp đặt, ấy vậy mà số phận lại ràng buộc hai mảnh đời chông chênh lại với nhau. Họ dần tin vào thứ đầy kì diệu gọi là định mệnh. Liệu Huyền có thể mãi cười như ánh nắng ban mai kia hay không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tám 2021
  2. elaina Le vent se lève, il faut tenter de vivre

    Bài viết:
    34
    Chapter 1: Chạm mặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời trong. Huyền nhìn từ ô cửa kính phòng bệnh ra ngoài, thầm nghĩ nếu không ra ngoài hít thở khí trời thì thật có lỗi với bản thân. Vừa nghĩ liền làm, cô với tay nhấn nút gọi chị điều dưỡng. Mấy ngày nay đều ở trong phòng dưỡng sức, bức bối như vậy, mấy ai mà chịu được.

    Sau tai nạn, Huyền buộc phải làm phẫu thuật. Chính sự bất cẩn đã cướp đi tương lai tươi sáng của cô. Cô dằn vặt mấy ngày trời, trách móc chính bản thân mình, tiếc nuối cho cuộc sống sau này, thậm chí còn chưa kịp báo hiếu bố mẹ. Trên đời này làm gì có "nếu như", cứ khóc lóc mãi cũng chẳng có ích, sao không vươn lên mà sống?

    Chị điều dưỡng vừa đi vào, tay còn đẩy theo một chiếc xe lăn. Huyền chán nản nhìn cái xe lăn, tay vô thức chạm vào chân mình. Cô nhớ cái chân mình lắm, đến bây giờ mới thấy quý trọng chính mình. Huyền được chị Na – phụ trách chăm sóc mình – đỡ ngồi vào xe. Hai người đi xuống đại sảnh bệnh viện để ra khuôn viên.

    "Huyền này, hôm nay bố mẹ không đến thăm con gái à?" - Chị Na vừa đẩy vừa cúi người xuống hỏi.

    "Mẹ em chỉ đến ba lần mỗi tuần để thăm em thôi. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, để mẹ cứ đi lại như vậy sẽ rất mệt. Không phải đã có chị chăm sóc đấy sao?" - Huyền đáp, ưỡn nhẹ ngực lên để hít sâu cái không khí trong lành sáng sớm.

    Mới đầu ngày thôi mà nắng đã lên. Vài chùm nắng rơi lác đác trên nền gạch trước cổng bệnh viện. Gió thổi hiu hiu, luồn qua từng lọn tóc của cô, mái tóc ngắn ngang vai bồnh bềnh theo gió. Tiết trời vẫn đẹp.

    Hôm nay là chủ nhật, bệnh viện đông nghịt người. Giữa cái sân trước đại sảnh, mấy chục người ra vào tấp nập. Họ ngồi trên những băng ghế, nói chuyện râm ran, mấy cô lễ tân luôn bận rộn với mớ giấy tờ vào viện. Sau khi dạo một vòng khuôn viên bệnh viện, Huyền đã bắt đầu thấy chán. Đang cái tuổi trưởng thành, lẽ ra nên đi giao lưu bạn bè hay vùi đầu vào học tập, tốt nghiệp, có việc làm và tự nuôi sống bản thân nhưng cô lại phải giam mình trong cái phòng bệnh và chiếc xe lăn. Cô nghĩ về tương lai của mình, biết bao thứ muốn làm, chẳng lẽ phần đời còn lại sẽ phụ thuộc vào thứ vô tri vô giác như cái xe lăn sao? Không ai chấp nhận được việc như vậy, nhất là với thiếu nữ còn đang căng tràn nhựa sống như Huyền.

    Đến gần trưa, mặt trời đã đến đỉnh đầu. Đúng là cái nắng đầu hè, khiến người ta bí bách không thôi. Oi ả, Huyền quyết định về phòng bệnh, tìm vài quyển sách đọc thư giãn. Trên hành lang sặc đầy mùi thuốc sát trùng, cảm giác buồn nôn lại dâng trào lên đến tận cổ. Chị Na điều dưỡng vì đột nhiên có việc nên đã để Huyền lại trên hành lang gần phòng mình, cho cô tự lăn bánh xe quay về.

    Huyền đi tới phòng mình, cô nhận ra phòng bên cạnh có người mới chuyển tới, là một ông già chừng lục tuần, người thân duy nhất theo cùng là một cậu thanh niên. Huyền nhìn về phía chàng trai, tự thấy rất thân quen.

    Dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình, Vũ ngoảnh đầu lại. Trước mặt là một cô gái xinh xắn đang tự đẩy xe lăn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Huyền gượng cười một cái, coi như chào hỏi. Anh gật đầu, liền quay người đi vào phòng. Dừng lại một hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì, cô rồi cũng đẩy bánh xe vào. Chẳng ai ngờ rằng, chỉ như một cuộc chạm mặt của hai người không quen biết, lại là sự ràng buộc sau này của hai số phận tách biệt.
     
  3. elaina Le vent se lève, il faut tenter de vivre

    Bài viết:
    34
    Chapter 2: Ấn tượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vũ đưa cha mình vào phòng, đỡ ông nằm lên giường. Ông lão sắc mặt hơi tái, hơi thở không ổn định. Anh sắp xếp lại chăn cho cha, ánh mắt chăm chú, điềm tĩnh nhưng chẳng thể giấu được vẻ lo lắng. Ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh giường bệnh, Vũ thở dài một hơi, mắt hướng về phía cửa sổ, thẩn thơ suy nghĩ. Anh có quá nhiều thứ để lo. Mới ra trường, công việc ổn định chưa có, nhà lại không mấy khá giả, cha mẹ hay đau ốm, mọi thứ đều đổ hết lên đôi vai gầy chàng thanh niên chập chững bước vào đời.

    Cuộc sống luôn bấp bênh như cái cách anh nhìn nhận nó. Vũ không thể tìm thấy sự lạc quan trong anh. Tất nhiên Vũ cũng có hoài bão nhưng chính sự rụt rè và thiếu can đảm khiến anh không dám đương đầu với khó khăn. Anh sợ thất bại, sợ vấp ngã. Khi còn quá nhiều thứ để lo toan, ta càng không dám lao đầu vào thử thách.

    Vũ cũng vậy, anh không muốn mạo hiểm, lúc nào cũng giữ vững suy nghĩ rồi mọi thứ sẽ qua, chỉ cần chờ đợi, tất cả sẽ ổn. Anh biết như vậy là hèn nhát, cũng đã từng nghĩ đến việc phấn đấu nhưng cái quan trọng nhất, cũng là thứ anh thiếu ngay bây giờ, đó là động lực.

    Ông lão nằm trên giường chợt mở mắt, quay sang nhìn đứa con trai của mình. Ngày trước, lúc còn đi học, nó đẹp trai lắm, vẻ thư sinh cùng nụ cười hiền lành chắc chắn đánh gục người đối diện. Nhưng nhìn Vũ bây giờ mà xem, mắt cũng đã có quầng thâm, lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh ngả lưng trên chiếc ghế, mắt nhắm nghiền, mái tóc đen tuyền rũ trước trán làm nổi bật lên sống mũi cao thẳng. Người cha định gọi anh dậy, cuối cùng lại thôi. Ông thương đứa con trai vất vả cả ngày, giờ mới có lúc nghỉ ngơi nên để cho anh ngồi một lúc.

    Tay chống xuống giường, gặng ngồi dậy, ông muốn đi vệ sinh mà không làm phiền đến con trai, đành tự mình ngồi dậy. Bước từng bước nặng nề ra cửa, người cha già còn ngoái lại xem con mình còn ngủ hay không. Sau khi bước ra còn đóng kín cửa lại cho con trai, tránh ồn ào. Có lẽ vì quá mệt, Vũ đã ngủ say mà không hay biết cha mình đã ra khỏi giường. Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang này, ông lão vẫn quyết định tự thân vận động.

    Hành lang không có ai, im phăng phắc. Cả tầng này chỉ có ba phòng có bệnh nhân, còn lại đều khóa cửa. Người già xương cốt không còn dẻo dai, hay đau cứng khớp, cộng với việc ông đang bị bệnh, việc đi lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Đi được một quãng ngắn, ông lão trượt tay đang bám vào tường trơn, không còn chỗ vịn liền mất thăng bằng, ngã uỵch xuống nền nhà, kêu lớn một tiếng, cả thân lại bắt đầu đau nhức. Vì Vũ đang ở trong phòng đóng kín cửa nên không nghe thấy. Ông lão bắt đầu run rẩy, không thể đứng dậy.

    Huyền sau khi về phòng thì ngồi trên xe lăn đọc sách, cực kì thư thái. Đang chăm chú đọc thì nghe thấy tiếng kêu lớn gần phòng mình. Cô giật mình, vội vứt cuốn sách xuống, đẩy xe lăn ra ngoài xem sao. Huyền bất ngờ khi thấy ông lão phòng bên nằm thụp trên nền, không ngừng run rẩy. Cô hốt hoảng lăn xe đến, hỏi han ông:

    "Ông à, ông có sao không thế? Sao lại nằm ở đây thế này? Người nhà của ông đâu rồi?"

    Nghe thấy tiếng người hỏi, ông lão ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Huyền, không trả lời. Thấy đối phương không đáp, Huyền quyết định đẩy xe đến phòng ông, mở cánh cửa ra. Cô thấy Vũ đang khoanh tay ngồi trên chiếc ghế mà ngủ. Coi như đã hiểu chuyện gì xảy ra, Huyền lớn tiếng gọi anh dậy. Nghe tiếng gọi, Vũ lim dim hé mắt, đầu vẫn đau như búa bổ. Anh quay sang phía cửa thì thấy một cô gái đang gọi mình, ánh mắt hoảng loạn.

    "Này, người nhà của anh đang nằm ở đây này. Sao anh vẫn có thể ngủ được cơ chứ?" - Huyền lên tiếng trách mắng về sự vô ý của anh.

    Vũ giật nảy mình, nhìn lại giường thì không thấy cha mình đâu. Anh đứng bật dậy, vội vã chạy ra ngoài. Vũ thấy cha anh đang nằm trên nền đá hoa, run lẩy bẩy, ông chẳng thể đứng dậy được. Hoảng sợ, anh vội đỡ cha ngồi dậy rồi bế ông vào phòng. Sau đó gọi y tá đến xem xét tình hình.

    Cô y tá chạy nhanh đến bên giường bệnh, kiểm tra cho ông lão.

    "Cha cậu không có vấn đề nghiêm trọng nhưng hãy cẩn thận lần sau. Đừng để người bệnh đi lại rồi ảnh hưởng đến xương khớp của ông là được." - Cô y tá nhẹ nhàng nói với anh, nhắc nhở vài điều.

    "Vâng, cảm ơn chị. Em sẽ chú ý." - Vũ đáp, nét mặt còn vương vất nỗi hoảng sợ.

    Đến khi anh nhìn ra cửa, Huyền đã về phòng. Anh sẽ sang cảm ơn cô thật đàng hoàng. Xã hội bây giờ không hiếm người làm việc tốt nhưng nhìn Huyền anh thấy một thứ gì đó thực sự kiên định và thật lòng trong mắt cô. Điều đó khiến Vũ thấy rất ấn tượng.
     
  4. elaina Le vent se lève, il faut tenter de vivre

    Bài viết:
    34
    Chapter 3: Phải chăng là rung động?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết trời se se lạnh. Sau một trận mưa rào lớn, mọi thứ như được gột rửa, trôi đi cả những u sầu nơi đáy lòng con người ta. Hè mà, thời tiết luôn thất thường, y như tính tình của những người nặng lòng.

    Từ ô cửa kính của phòng bệnh nhìn ra ngoài, mưa phe phẩy, vương vất đọng lại trên lá, ngả nghiêng bay đi tứ phía. Huyền nằm trên giường, ánh mắt trầm lặng ngắm cơn mưa lất phất trước ngọn gió. Mưa đánh cả vào lá, khiến chúng rơi lộp bộp xuống nền gạch vương bùn đất. Huyền nhìn theo những chiếc lá bị đánh rơi, trong lòng nảy lên một chút thương cảm.

    Chồng sách ngổn ngang trên bàn, chờ đợi chủ nhân nhìn được hết giá trị của chúng. Huyền sống nội tâm, người ta nhìn thấy sự tĩnh lặng và trầm mặc ở cô. Họ nói cô nên "vượt rào" để ra ngoài, thử khám phá thế giới ngoài kia, thử phá vỡ vỏ bọc của riêng mình. Nhưng có lẽ, dưới góc nhìn đầy bi quan của một cô gái hướng nội, thế giới bên ngoài chẳng khác nào một mái vòm độc hại, bẩn thỉu, cặn bã, luôn giả tạo khoác lên mình vẻ ngoài tươi đẹp, đầy màu sắc.

    Phải chăng cô đã tiêu cực hóa mọi thứ? Không hẳn vậy, Huyền nhìn nhận xã hội này theo cách khác biệt. Nó vẫn đẹp, đẹp theo chiều hướng khác. Còn Huyền, cô lại đang ở chiều hướng đối lập – sự bi quan và thiếu tin tưởng làm dấy lên mọi tội lỗi của con người, khiến họ bê tha và sợ hãi mọi thứ.

    Trời vẫn mưa nhưng giờ thì nó mưa xối xả, mưa như trút nước. Đúng là thất thường.

    "Cạch" – Cửa phòng bệnh chợt mở, đem theo đó là sự tò mò và hiếu kỳ. Giờ này chắc chắn mẹ cô không thể đến, mưa to thế này cơ mà. Và kết quả hẳn khiến Huyền ấn tượng. Vũ đứng đấy, nở một nụ cười ngại ngùng, trên tay cầm theo vài quả táo đóng trong rọ.

    Huyền sững lại vài giây, cô không dự đoán được điều này.

    "Em đang nghỉ ngơi sao? Anh có làm phiền em không?" – Vũ nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, ánh mắt hơi bối rối.

    "Không, em chỉ ngồi chơi thôi. Có việc gì vậy?" – Huyền đáp, mắt vẫn nhìn thẳng vào Vũ.

    Vũ ngại ngùng gãi đầu, đưa lên rọ hoa quả, cười trừ.

    "Anh muốn cảm ơn em vì chuyện hồi trưa. Xin lỗi vì không thể cảm ơn em sớm hơn được."

    Huyền bật cười, cảm thấy anh chàng này có chút.. đáng yêu.

    "Em chưa thấy ai nói cảm ơn và xin lỗi cùng một lúc cả. Anh lạ thật." – Huyền vừa nói, vừa vươn người kéo chiếc ghế cạnh giường lại gần Vũ. Cô đưa tay chỉ.

    "Anh ngồi đó đi."

    Vũ ít khi nói chuyện với con gái, anh không giỏi bắt chuyện. Tính anh cũng tĩnh mịch như nước mặt hồ lúc vào thu vậy, không tọc mạch, ít khi quan tâm đến chuyện đời.

    Nhưng ai mà biết được, mùa thu vốn nhiều lá rụng, lại rụng vào mặt hồ yên lặng. Rung động đến cả những nơi kín đáo nhất. Và làn nước rung động ấy thậm chí còn lan đến cả một vùng hồ, chứng tỏ ảnh hưởng của chiếc lá đến mặt hồ là rất lớn. Mấy ai cản được lá rơi đâu, nó chẳng phải đều thuận theo tự nhiên hay sao?

    Vũ ngồi xuống, anh hơi hốt hoảng vì không biết nói gì, đành đặt táo lên đĩa.

    "Anh không biết phải báo đáp thế nào. Cũng không biết con gái các em thích gì, nên chỉ có thể mua hoa quả." – Vũ cúi đầu, đưa tay sờ lông mày, tỏ vẻ xấu hổ.

    Huyền thấy anh thật dễ ngượng ngùng, liền tiếp tục trêu chọc.

    "Con trai các anh ai cũng nói năng trang trọng vậy sao? Em tưởng trai thành phố phải ăn nói thoải mái hơn chứ."

    Vũ mỉm cười, đáp lại.

    "Không hẳn vậy đâu, có lẽ họ chỉ nói năng thoải mái hơn với những người quen thân."

    Ánh mắt anh dường như sáng hơn, nhưng vẫn trầm mặc như bị một làn khói đen bao bọc. Huyền cứ nhìn mãi vào tròng mắt đen kịt ấy, cô thích nó, đúng hơn là tò mò về nó. Điều gì khiến một chàng trai trong tuổi rực rỡ nhất lại mang cho mình đôi mắt buồn đến không thể tả được? Là cha sinh mẹ đẻ đã như vậy sao? Không, không phải thế, nó trông buồn mà lại thật khác lạ. Huyền tìm mãi một tính từ đúng để miêu tả về con ngươi của Vũ, đến cuối cùng, cô chỉ biết rằng, nó đẹp, đẹp huyền bí.

    Thẫn thờ nhìn Vũ, Huyền chợt bật người. Có vẻ Vũ cũng lúng túng, chắc anh chưa từng được con gái nhìn ngắm lâu thế này.

    Khóe miệng cong dần, sắc mặt biểu lộ rõ sự vui vẻ, mấy khi có ai khiến Huyền muốn nói chuyện thế này.

    "Vậy chúng ta sẽ sớm thành người quen thân thôi!" - Huyền chợt nói, cô rướn người lên, hướng về phía Vũ đang ngồi.

    "Hả?" – Anh bất ngờ, chưa kịp hiểu lời của Huyền thì cô đã nói.

    "Em tên Huyền, em mong sau này chúng ta sẽ trở thành bạn." – Cô thấy mình thích nói chuyện với anh. Huyền đã hằng mong ước một người bầu bạn, cùng chia sẻ mọi thứ.

    Vũ ngơ người, như tê liệt hết tất cả các cơ quan. Anh không biết phải làm gì. Liệu điều đó có tốt cho anh không? Anh không biết. Lại phải lựa chọn. Nhưng kết bạn với Huyền có đáng để anh quyết định không? Đáng chứ, anh chưa từng thực sự có một người bạn. Tất cả đều chỉ là xã giao hoặc dừng lại ở mức bạn thường.

    Anh không muốn bỏ lỡ điều gì nữa.

    "Anh là Vũ. Anh cũng vậy, chúng ta sẽ là bạn." – Ba câu khẳng định, anh muốn mối quan hệ bạn bè này.

    Huyền mỉm cười, ánh mắt bộc lộ sự hạnh phúc. Cô hạnh phúc vì mới kết được bạn, hạnh phúc vì mong chờ thứ gì đó mới lạ. Phải rồi, cô đang mong chờ gì chứ?

    Trời ngớt mưa rồi tạnh hẳn. Chim chóc bắt đầu bung cánh bay lượn, chúng chờ lúc này lâu lắm rồi. Bay lượn là bản năng, là điều chúng làm cả cuộc đời, sao có thể để một cơn mưa bất chợt của tạo hóa ngăn lại?

    Hai người nói chuyện thêm một lúc, bầu không khí rất vui vẻ. Sau đó Vũ xin phép về phòng, không làm phiền Huyền nghỉ ngơi. Trước khi đi anh đã nói một câu.

    "Chúng ta nói chuyện sau nhé!" – Rồi anh quay người ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại cho Huyền.

    "Phải rồi, ta sẽ nói chuyện sau.." – Huyền nói thầm, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ.

    Mây trời xám xịt. Giữa khoảng không màu xám tro che kín cả bầu trời ấy, một lỗ nhỏ hiện ra. Ánh sáng từ đấy thoát ra, cứ như thác chảy dồn dập xuống mặt đất. Cả không gian u ám lại hiện ra một khoảng đầy nắng và ánh sáng. Nó chiếu thẳng xuống, rồi lan rộng ra cả khoảng trời. Không lâu sau, mây đen bay đi hết, nhường chỗ cho trời xanh cao vời vợi và những đám mây trắng bồng bềnh, vô hại.

    Nhìn kìa, lá lại rụng xuống hồ rồi. Rung động chạm đến tận đáy hồ sâu thăm thẳm..
     
    Pim Pim, Mẩu Tũn, Vyl Hana17 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...