Truyện Ngắn Điều Ước Dưới Các Vì Sao - Tuyetnha

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tuyet nha22, 12 Tháng ba 2021.

  1. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    [​IMG]

    Điều ước dưới các vì sao

    Tác giả: Tuyetnha22

    Thể loại: Truyện ngắn

    Tình trạng: Hoàn thành

    Số chương: 5 + 2 ngoại truyện.

    Văn án:

    Minh trên đường về quê bỗng nhớ lại ký ức khi xưa ký ức khiến cậu tìm ra con đường cậu muốn đi trong cuộc đời này.

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của tuyetnha22
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng mười 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tu.. Tu.. Tu..

    Tiếng còi tàu vang vọng khắp nơi, bên tai tôi truyền đến những âm thanh nhộn nhàng, là tiếng nói chuyện của những người trên tàu cùng tiếng chuyển động đều đều của bánh xe tàu hỏa.

    Con tàu đã đi được một đoạn đường khá dài cảnh vật bên cửa sổ dần thay đổi từ những ngôi nhà cao tầng của đô thị phồn hoa thay bằng những ngọn đồi được phủ xanh bởi những đồng cỏ. Bên cửa sổ cảnh vật ngày càng hiện rõ những cánh diều đủ màu sắc và hình dáng cũng bắt đầu xuất hiện, tôi dường như nghe thấy tiếng sáo diều vi vu đâu đây làm tôi nhớ tới ký ức tuổi thơ, ký ức giúp tôi từ một thằng nhóc chỉ biết chơi đùa và nghịch ngợm trở thành một thanh niên tình nguyện đáng tự hào.

    Khi đó tôi đã lên lớp 7, nghỉ hè, ba mẹ tôi đưa tôi về quê thăm ông bà, lúc đó tôi cũng ngồi trên xe lửa trở lại tiếng bánh xe xình xịch xình xịch cùng với tiếng còi tàu tu vang và tiếng nói chuyện của mọi người làm cho xung quanh càng trở nên rộn ràng. Tôi khi đó chỉ là một đứa nhóc ham chơi, lòng háo hức khi sắp được gặp lại bạn bè dưới quê, tôi của lúc đó vẫn không biết rằng lần trở về này sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của tôi.

    Tàu đã dừng lại gia đình tôi xuống tàu, bác của tôi đến đón chúng tôi, mọi người ngồi trên xe công nông của bác tôi trở về nhà, lúc đó đối với một đứa nhóc thành phố như tôi ngồi trên công nông là một điều hiếm lạ lắm, xe đi không êm như ô tô nhưng tôi lại rất thích thú. Ba mẹ tôi hỏi thăm bác tôi về ông bà nội và những chuyện về xóm làng, còn tôi thì ngắm nghía xung quanh mọi thứ vẫn không thay đổi so với lần trước tôi về thăm nơi đây.

    Về đến cổng nhà, từ xa tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào trong nhà vọng ra, các cô các bác của tôi đều tụ họp đông đủ. Tôi nhảy xuống xe chạy vào nhà chào hỏi mọi người. Mọi người đều rất vui, bố mẹ tôi và người trong nhà cùng trò chuyện còn tôi và anh họ tôi - Sơn, cùng chạy đi chơi. Tôi đã về đây nhiều lần nên đã quen thân với vài người bạn ở đây, đó là Dũng, An, Hùng, Nam khi tôi về quê đều cùng họ và anh tôi chơi đùa. Mấy ngày ở quê bọn tôi chơi rất nhiều trò nào là ô ăn quan, đá cầu, đi bắt ve, buổi tối còn bắt đom đóm.. Hôm nay, Hùng rủ chúng tôi qua bên đồi thả diều, mỗi đứa đều tán thành và cùng giúp nhau làm một con diều để chơi. Chúng tôi làm vài con diều, có hình con thoi, hình vuông, hình tam giác và gắn vài cái đuôi vào, chúng tôi đã làm rất nhiều lần nên chẳng mấy chốc đã làm xong và liền chạy đi thả diều.

    Lần nay, Hùng đưa chúng tôi tới một ngọn đồi khác để thả diều, tôi thắc mắc liền hỏi:

    - Sao lần này lại không đi thả ở chỗ cũ vậy?

    - Bên đó bây giờ quây vào nuôi bò sữa rồi, bên này hơi xa một chút nhưng gió cũng lớn lắm thả diều cũng bay được cao - Nam nói.

    - Vậy à, trước tụi mình chưa qua đây bao giờ, ở đây hình như còn rộng hơn ngọn đồi trước à, nhưng sao vắng vậy?

    - Bởi vì nghe đồn trên ngọn đồi này có ngôi nhà ma đó nghe bảo ai đến gần ngôi nhà đó đều cảm thấy lạnh gáy rồi về đều bị ốm một trận suýt đi đời nhà ma luôn, An nói.

    - Này giờ là thời nào rồi còn kể chuyện ma quái chứ.

    - Trong làng mọi người đều nói vậy mà.

    - Hừ tao mới không tin chuyện ma quái đó đâu, có con nít mới tin thôi.

    - Tao cũng vậy nên tao mới dẫn bọn mày tới đây thả diều đó, Hùng nói.

    - Được rồi đi nhanh thôi.

    - Ừ, đi nhanh lên.

    Chúng tôi đi đến lưng chừng đồi thả diều cả bọn thi xem ai thả được cao nhất, diều của tôi ngày càng lên cao bỗng bựt một tiếng diều của tôi đã bắt đầu rơi xuống. Dũng kêu to:

    - Diều của Minh bị đứt dây rồi hình như rơi trên đỉnh đồi hay sao ấy.

    - Nếu vậy thì bỏ đi bọn mình về làm cái khác.

    - Không được, giờ về mất công lắm tao đi nhặt diều đây tui bay cứ thả tiếp đi.

    - Này mày không sợ ma à?

    - Làm gì có ma lúc nãy mày cũng bảo không tin mà giờ lại nói vậy mày sợ à, hì.

    - Nào.. nào có đâu tao chỉ hỏi vậy thôi.

    - Hay anh đi nhặt với em nhé - anh họ tôi lo lắng nói.

    - Không cần đâu chỉ có một đoạn thôi mà em đi một tí rồi về ngay anh cứ thả đi.

    Nói rồi tôi chạy đi thật nhanh không để mọi người nói thêm gì nữa. Mất một lúc cuối cùng tôi cũng trèo được lên đỉnh đồi, trên này vắng ngắt không một bóng người chỉ có ngôi nhà tranh nhỏ xơ xác cao hơn một mét nằm giữa đỉnh đồi. Chiếc diều của tôi bị mắc trên mái của cái nhà tranh nho nhỏ kia, tôi lại gần, xung quanh thật vắng lặng chì có tiếng gió thổi ù ù qua tai tôi làm tôi bỗng nhớ đến câu chuyện ma lúc này. Tôi lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu rồi bước tiếp tới nhà tranh. Càng tiến gần nhà tranh càng hiện rõ hơn trong mắt tôi, xơ xác mà tiêu điều cùng với đó là một mảnh u ám làm tôi bất giác rùng mình. Đến nơi, tôi liền với tay để lấy chiếc diều. "Cạch", bên trong nhà truyền đến tiếng vang, tôi bất giác nhìn vào trong nhà qua khe hở của nhà tranh, bỗng một con mắt với đầy tơ máu hiện ra trước mắt tôi. Tôi sợ hãi lùi lại, ngay cả diều cũng không lấy liền bỏ chạy thục mạng. Tôi liều mạng chạy không dám quay đầu lại ngay cả cổ họng dường như cũng bị mất tiếng khiến tôi không thể phát ra âm thanh nào. Tôi chạy lại chỗ của anh họ tôi, anh tôi thấy tôi hoảng hốt chạy lại liền vội hỏi:

    - Làm sao vậy Minh?

    Đám bạn thấy tôi như vậy cũng lần lượt chạy lại hỏi thăm. Tôi cố gắng thở đều đều và dần bình tĩnh lại đáp:

    - Không.. không sao cả, mình.. mình về thôi anh, em không.. không thả diều nữa đâu.

    - Có chuyện gì vậy Minh không phải mày đi nhặt diều sao, sao giờ lại đòi về, mà diều mày đâu, Dũng hỏi.

    - Diều tao mất rồi, về thôi tao không chơi nữa đâu.

    - Mày làm gì mà mặt tái mét thế không phải gặp ma đó chứ, Nam nói.

    Tôi tức giận nói:

    - Bọn mày không về thì thôi tao về trước đây.

    - Đợi đã Minh, anh về cùng em. Tui bay thu diều hộ tao nhé.

    Nói rồi anh Sơn chạy lại chỗ tôi, bọn Hùng gọi với lại:

    - Ê, đợi bọn tao tí rồi cùng về.

    Sau đó, Hùng cùng hai người còn lại thu diều vào và cùng về với chúng tôi, vừa đi họ vừa gặm hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi đều không nói vì tôi sợ họ cười tôi vừa nói hùng hồn không sợ ma quay đầu liền sợ thành như vậy.
     
    Phan Kim Tiên, Linh YumiTRANG SACH thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng ba 2021
  4. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi trở về nhà và dần bình tĩnh lại, bây giờ là buổi trưa làm sao mà có ma được chứ, nhưng chẳng lẽ lại có người sống một mình trong căn nhà tồi tàn đó sao. Suy nghĩ một lúc không có kết quả gì tôi liền quyết định chiều nay sẽ quay lại đó thử xem.

    Chiều hôm đó tôi liền một mình đi tới đó dù cho trong lòng đã chắc chắn đó không phải là ma nhưng để tránh vạn nhất tôi vẫn mang theo một củ tỏi để trong người. Mất một lúc tôi mới tới chân đồi, tôi bỗng nhiên do dự đi một mình như vậy liệu có nguy hiểm quá không, nhỡ có chuyện gì thì tôi sẽ phải làm sao, nhưng nếu rủ anh họ đi cùng thì sẽ bị chê cười mất. Vì cái sĩ diện hão của mình mà cuối cùng tôi quyết định tiếp tục tìm hiểu chân tướng của việc này. Lúc tôi bò lên tới đỉnh núi nắng chiều cũng ngày càng gay gắt, tôi di chuyển dần dần đến nhà tranh ở đó. Ngôi nhà nằm giữa một vùng cỏ xanh mượt, chỉ có xung quanh nhà tranh là có một khảng đất trống, có lẽ là sân, ngôi nhà vẫn tiêu điều như vậy. Bỗng "kẹt" tiếng mở cửa làm tôi giật mình nằm thụt xuống, cửa mở có sau đó xuất hiện một cô gái, cô có mái tóc dài đen xơ xác chiếc váy đã xỉn màu không nhận rõ, mà điều khiến tôi chú ý nhất đó chính là cô ấy ngồi trên một chiếc xe lăn, chiếc xe đã bong tróc hết lớp sơn bên ngoài nhìn kỹ còn thấy nhiều chỗ bị gỉ, có thể thấy chiếc xe đã rất cũ rồi. Vậy đây là con ma mà mọi người nhắc tới tôi biết ngay đó chỉ là một con người mà, khi trở về tôi sẽ kể cho anh họ và tụi bạn của mình nghe, rồi họ sẽ thán phục vì sự dũng cảm của tôi, hihi, nghĩ lại mà thấy vui quá mà.

    - Ai đó!

    Tiếng quát làm tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ thì ra vừa rồi tôi đã cười ra tiếng, tôi có nên đứng lên khônh nhỉ, tôi tự hỏi.

    - Là ai vậy?

    Tiếng nói lại vang lên một lần nữa, tôi quyết định đứng lên và bắt chuyện với cô:

    - Chào, chào bạn!

    Cô gái dường như khá giật mình rồi sau đó như lấy lại bình tĩnh cô cất giọng:

    - Cậu là ai, sao lại tới đây?

    - A, tôi.. tôi đến lấy diều.

    Cô gái cau mày một chút rồi nói tiếp:

    - Cậu đợi một chút.

    Nói rồi cô quay xe lại và vào nhà tôi đứng thẫn thờ không biết làm sao. Được một lúc cô đi ra trên tay còn cầm chiếc diều của tôi.

    - Của cậu nè.

    - A, cảm.. cảm ơn nhé!

    - Không có gì.

    Tôi nhận lấy diều, gãi đầu cười rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng, tôi không thích cảm giác này chút nào, liền mở miệng hỏi:

    - Cậu sống ở đây một mình à?

    Cô gái im lặng cho đến khi tôi tưởng chừng cô ấy sẽ không trả lời tôi, cô ấy đáp:

    - Phải.

    Không gian lại rơi vào im lặng tôi không biết nên làm gì, tôi đứng đó suy nghĩ miên man tự hỏi tại sao cô ấy lại sống một mình, một mình rất là cô đơn, trước đây khi cha mẹ tôi bận rộn chỉ có một mình tôi ở nhà lúc đó tôi đã rất buồn, tôi nghĩ cô ấy có lẽ cũng rất buồn đi, cô ấy dường như không có bạn chơi, tôi nghĩ mình có thể trở thành bạn của cô ấy, đến khi tôi hoàn hồn lại thì cô gái ấy đã quay xe đi ra phía sau nhà tranh, tôi thấy vậy liền đuổi theo.

    Phía sau nhà tranh vậy mà lại có một mảnh đất nhỏ trồng rau, khi tôi tới nơi đang thấy cô ấy cúi xuống hái rau, tôi liền chạy lại:

    - Để tôi giúp cậu

    - Cậu còn chưa đi sao?

    - Tôi muốn ở đây giúp cậu, cậu cũng đã giúp tôi mà.

    Cô gái cúi đầu im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi:

    - Cậu không sợ tôi sao?

    - Tôi tại sao phải sợ cậu, cậu đâu có gì đáng sợ chứ.

    Cô gái lại im lặng một lúc lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng nói rất nhẹ của cô:

    - Mọi người đều sợ tôi.

    - Tại mọi người chưa gặp cậu thôi nếu họ thấy cậu tôi chắc họ sẽ rất thích cậu đó.

    Cô gái khẽ giật mình có lẽ cô không nghĩ rằng tôi sẽ nghe thấy lời cô ấy nói. Tôi giúp cô ấy hái rau, tôi còn kể cho cô ấy nghe những ngày đi học những trò chơi tôi từng chơi, tuy cô không đáp lại tôi nhưng tôi biết cô rất vui vẻ bởi vì có người cùng nói chuyện. Khi mặt trời đã ngả về chiều tôi bất giác nhận ra trời đã gần tối, tôi liền nói tạm biệt cô ấy:

    - Tôi phải về rồi, mai tôi sẽ lại tới, cậu không chê tôi phiền chứ?

    - Không đâu.

    - A, tôi còn chưa giới thiệu tên mình nữa, tôi tên là Minh, nghĩa là ánh sáng đó, còn cậu thì sao?

    - Mình tên là Linh.

    - Linh à, tên câu hay thật đó.

    - Cảm ơn - cô ấy nhỏ giọng đáp.

    - Vậy hẹn mai gặp lại nhé! Tạm biệt cậu!

    - Tạm biệt!

    Dường như khoảnh khắc đó tôi đã thấy Linh mỉm cười. Tôi quay người chạy về nhà trong lòng đầy háo hức và vui vẻ, mong rằng ngày mai sẽ tới sớm hơn.
     
    Phan Kim TiênTRANG SACH thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng ba 2021
  5. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hôm đó, tôi thường xuyên tới chơi với cô ấy, qua những lần nói chuyện tôi đại khái biết được Linh bị dị tật bẩm sinh từ nhỏ cô đã không thể bước đi bằng đôi chân của mình, gia đình Linh khá nghèo nghe cô kể cô có ba chị gái và hai em trai nữa. Có lẽ vậy nên cô được gửi nuôi ở nhà bà ngoại, nhưng nhìn đôi mắt đượm buồn của cô, tôi biết đằng sau đó còn bí mật gì đó cô không muốn nhắc tới. Bà ngoại Linh vừa mới qua đời năm trước giờ cô sống một mình, mọi thứ đều phải tự làm, dù không thể đi lại nhưng Linh làm việc rất có trật tự ngăn nắp. Tôi biết cô chưa bao giờ được đi học liền trở về lục tìm những cuốn sách cũ hồi tiểu học của anh họ, điều này làm anh tôi chú ý tới.

    - Em lấy sách làm gì vậy?

    - Em có việc dùng đến à.

    Nói rồi tôi định chạy đi liền bị anh họ kéo lại:

    - Minh dạo này em hay đi đâu vậy, bọn thằng Hùng muốn rủ em cùng đi chơi mà em toàn chạy mất hút à.

    - Em có việc thật mà.

    - Nếu em không nói rõ anh sẽ không thả em đi đâu.

    Tôi xoắn xuýt một hồi liền kể chuyện về Linh cho anh nghe, tôi nghĩ Linh ở một mình như vậy có lẽ rất buồn nếu tôi rủ bạn ở đây chơi với Linh sau này khi tôi về thành phố thì Linh cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Sau khi nghe tôi kể cùng ý nghĩ của tôi anh tôi liền đi rủ bọn Hùng cùng đi với tôi đến chỗ Linh. Tôi vừa đi vừa kể lại chuyện quen Linh cùng những chuyện của linh cho đám bạn nghe, tôi quá hưng phấn đến khi bị đám bạn cười nhạo vì chuyện sợ ma ngày đó thì mới chợt nhớ ra lúc đầu tôi di một mình vì sợ họ sẽ cười tôi nhưng giờ tôi đã không còn quan tâm dến chuyện đó nữa.

    Đến nơi tôi liền cất tiếng gọi Linh, tôi nghe thấy tiếng đáp lại vọng ra từ sau nhà tôi liền dặn dò đám Hùng khi tôi vỗ tay thì mới được đi ra, cả bọn gật đầu đồng ý. Tôi chạy ra phía sau.

    - Linh cậu đang làm gì vậy?

    - Mình đang định gieo thêm vài cây rau thôi.

    - Để mình giúp cậu.

    - Không cần đâu, mình đã làm xong rồi.

    - Vậy sao, à mình có một bất ngờ cho bạn nè.

    Nói rồi tôi vỗ tay, cả đám Hùng liền xuất hiện:

    - Xin chào!

    Có vẻ như Linh bị giật mình, rồi một lúc cô ấy đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ:

    - Xin chào!

    - Linh, đây là anh họ mình tên là Sơn, còn đây là Hùng, Dũng, An và Nam, họ đều là bạn của mình và từ giờ họ cũng là bạn của cậu, chúng ta cùng chơi với nhau được chứ?

    - Được.

    Linh mỉm cười đáp lại, tôi biết cô ấy rất vui cũng giống như tôi vậy. Vài ngày sau đó chúng tôi đều đến chơi với Linh, giúp cô ấy dọn nhà và làm vài việc lặt vặt, chúng tôi còn dạy cô ấy đọc sách, viết chữ, An còn cống hiến ra quyển vở hình siêu nhân mà nó thích nhất tặng cho Linh, lúc đó cả bọn đều ồ lên trêu trọc nó nhìn nó ngượng ngùng chúng tôi đều cười ha hả vì trước đây đến sờ nó cũng không cho chúng tôi sờ mà. Hôm nay, chúng tôi rủ Linh cùng thả diều, Linh nói lần đầu cô ấy được thả diều, cô ấy rất vui rồi còn trịnh trọng cảm ơn chúng tôi vì thời gian qua đã chơi cùng cô ấy, chúng tôi đều cười và cùng nói rất vui được làm bạn với cô. Thả được một lúc chúng tôi liền lại thi xem ai thả cao hơn, lúc đang thi tôi nhìn Linh, cô ấy nhìn chiếc diều bay cao đó dường như đôi mắt lấp lánh chứa đầy ước ao, rồi bỗng nhiên rũ mắt xuống hơi đượm buồn, tôi liền hỏi:

    - Linh làm sao vậy?

    - À, không có gì đâu - cô âya dường như giật mình vì không nghĩ tôi sẽ lên tiếng.

    - Chúng ta là bạn mà, có gì cậu cũng có thể chia sẻ với mình.

    - Mình.. mình rất ước ao chiếc diều kia, nếu mình là nó mình cũng có thể bay thật cao chạm tới bầu trời có thể gặp được các vị thần tiên họ sẽ giúp mình thực hiện được nguyện vọng của mình.

    - Ai đã nói với cậu điều này vậy?

    - Là bà ngoại mình đó bà nói các vị thần tiên ở trên trời nếu có thể gặp được họ, họ sẽ thực hiện ước nguyện của người đó.

    - Ừ, rồi cậu sẽ thực hiện được ước nguyện của mình thôi, chắc chắn là vậy.

    - Ừ.

    Linh đáp lại rất nhỏ, tôi biết cô ấy không tin ước nguyện của mình sẽ thành sự thật, tôi cũng biết ước nguyện của cô ấy đó là có thể đứng lên bằng đôi chân của mình, có thể chạy nhảy và nô đùa như những người khác, nhưng tôi lại chẳng thể giúp gì cho cô.

    Tối hôm nay trời rất nhiều mây che khuất đi ánh trăng và các vì sao, tôi hơi thất vọng, nhưng rồi tôi nảy ra một chủ ý, sau đó tôi liền rủ anh họ và bọn Hùng cùng đi bắt đom đóm, ở quê vẫn còn rất nhiều đom đóm không như ở thành phố đom đóm là một vật hiếm lạ. Chúng tôi bắt rất nhiều rồi mang tới chỗ Linh. Đến nơi, tôi gọi Linh:

    - Linh, Linh ơi!

    Linh đáp lại tôi rồi đẩy cửa ra ngoài.

    - Muộn rồi, sao các cậu lại tới đây.

    Tôi lại gần Linh, chìa hai tay đang nắm ra.

    - Xem này.

    Tôi mở tay ra những con đom đóm bay lên và tỏa ra bốn phía cùng lúc đó mọi người cũng thả những con đom đóm còn lại. Đom đóm bay khắp nơi tỏa sáng như những vì sao, dưới ánh sáng của đom đóm tôi như thấy khuôn mặt Linh bừng sáng, đôi mắt cô ấy lấp lánh như những vì sao vậy.

    - Cảm ơn, cảm ơn các cậu - Linh nói.

    - Đây là chủ ý của Minh đó, lúc nghe nó nói mình đã nghĩ không ngờ thằng nhóc này lại lãng mạn như vậy đó, hihi - Nam nói.

    Nghe vậy, tôi cốc đầu Nam một cái, nó chạy ra rồi hét:

    - Sao mày lại đánh tao?

    Cả bọn thấy vạy liền cười ầm lên, rồi tôi đến trước mặt Linh, ngại ngùng nói:

    - Ừm, trước đây mình từng nghe kể những người thân của chúng ta sau khi qua đời đều hóa thành các vì sao dõi theo chúng ta, nghe nguyện ước của chúng ta, họ sẽ giúp chúng ta biến những điều ước đó thành sự thật, hôm nay tuy không có sao nhưng mình nghĩ những con đom đóm này cũng sẽ mang ước nguyện của chúng ta tới các vì sao, điều ước sẽ trở thành sự thật.

    Linh mỉm cười ừ nhẹ đáp lại tôi, rồi chúng tôi cùng chắp tay nguyện ước, gió thổi qua những ngọn cỏ khiến hàng ngàn con đom đóm bay lên thắp sáng cả một vùng, tôi tự hỏi đó có phải lời đáp lại của ông trời rằng ước muốn của chúng tôi sẽ thành sự thực. Chơi đùa một lúc, trời cũng đã muộn, chúng tôi liền chia tay với Linh về nhà, trước khi đi, Linh nói với chúng tôi:

    - Ngày kia là sinh nhật của mình đến lúc đó chúng ta hãy cùng ngắm sao nhé, sinh nhật mình năm nào trời cũng đầy sao luôn.

    Cả bọn chúng tôi đáp:

    - Ừ!
     
    Phan Kim TiênTRANG SACH thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2021
  6. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau chúnh tôi liền cùng nhau tới nhà Linh nói chuyện và giúp đỡ cô ấy làm việc nhà. Khi trời đã trưa, lúc chúng tôi ra về, tôi nói:

    - Chiều nay tui mình có chút việc không tới được, ngày mai gặp lại nhé.

    - Ừ, hứa nhé.

    - Ok, hihi.

    Chúng tôi vẫy tay chào tạm biệt Linh mong mỏi ngày mai nhanh tới để cùng chúc sinh nhật cô ấy, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô ấy tôi cảm thấy thật vui vẻ.

    Chiều đến cả bọn chúng tôi cùng đi mua quà sinh nhật tặng Linh muốn tạo cho cô ấy một bất ngờ. Chúng tôi đặt một chiếc bánh sinh nhật socola phía trên vẽ những ngôi sao và dòng chữ chúc Linh sinh nhật vui vẻ. Hẹn thời gian đến lấy với chủ tiệm xong, chúng tôi bắt đầu đi chọn quà, An thì mua một chú gấu bông, còn Hùng và Nam cùng nhau mua một chiếc đồng hồ đeo tay, Dũng quyết định mua một quyển vở và một chiếc bút bi có hình chú ong dễ thương đang nổi lúc bấy giờ, anh họ tôi liền mua một bộ đồ thêu nhỏ cho Linh để cô ấy giết thời gian khi một mình vì chúng tôi cũng sắp phải đi học không thể thường xuyên đến chơi cùng cô. Nói đến đây mọi người đều rất buồn nhưng rồi cũng phấn chấn lại, đến lượt tôi chọn quà tôi đi qua đi lại quanh những sạp hàng nhưng mãi mà không quyết định được nên mua gì, mãi cho đến khi tôi nhìn thấy một chiếc vòng cổ màu trắng hình ngôi sao lấp lánh, tôi đã quyết định chọn nó, tôi mong ngôi sao này sẽ thực hiện mong ước của Linh giúp cô ấy hạnh phúc.

    Khi chọn xong quà chời cũng dần tối chúng tôi hẹn nhau ngày mai đến nhà Linh cùng dành cho cô ấy bất ngờ. Về đến nhà ông bà tôi, tôi liền thấy ba mẹ tôi đang kéo hành lý nói chuyện với ông bà, tôi chay vào liền hỏi:

    - Ba ơi, có chuyện gì vậy ạ?

    Mẹ tôi liền kéo tôi ra ngoài và nói:

    - Công trình ba con phụ trách xày ra chút việc nên phải trở về xử lí, mẹ đã thu dọn hành lý xong rồi, con vào chào mọi người đi.

    - Mẹ ơi, không thể ở lại thêm một ngày nữa ạ?

    - Ba mẹ cũng muốn ở lại với ông bà nhưng bên kia thúc giục gấp quá nên phải trở về luôn thôi.

    Tôi im lặng một lúc liền đáp:

    - Vâng ạ!

    - Con đừng buồn sang năm chúng ta lại về mà.

    - Vâng, mẹ ơi, con vào chào mọi người nhé.

    - Ừ, con đi đi.

    Tôi đi vào trong nhà chào tạm biệt ông bà và mọi người, sau đó kéo anh họ ra ngoài:

    - Anh, em không tham gia sinh nhật của Linh được rồi anh gửi lời xin lỗi của em tới cô ấy nhé, quà này anh cũng tặng giúp em nhé, nói với cô ấy năm sau em chắc chắn sẽ ăn sinh nhật cùng cô ấy.

    Nói rồi tôi nhét hộp quà vào tay anh họ, anh ấy cũng đáp ứng sẽ gửi lời của tôi tới Linh. Sau đó tôi cùng ba mẹ trở về thành phố ngay trong đêm, nhìn những ngọn đồi dần dần biến mất, tôi cảm thấy thật buồn nhưng cũng mong chờ ngày mai, món quà của tôi sẽ được gửi tặng cho Linh.

    Thời gian dần trôi tôi cũng bắt đầu đi học trở lại, công việc của bố tôi cũng được giải quyết ổn thỏa, thi thoảnh tôi sẽ dùng điện thoại bàn gọi về quê hỏi thăm ông bà, và hỏi thăm về Linh những lúc đó anh họ tôi trả lời rất qua loa tôi nghĩ có lẽ do anh ấy cũng đã đi học nên không thể thường xuyên gặp Linh được, cũng vì vậy mà tôi đã bỏ lỡ chân tướng suốt gần một năm trời.

    Nghỉ hè năm tiếp theo, ba mẹ liền thực hiện lời hứa đưa tôi về quê thăm ông bà. Lòng tôi rất háo hức vì cuối cùng cũng sắp được gặp Linh, tôi muốn hỏi cô ấy có thích món quà tôi tặng không, cũng muốn nói với cô ấy tiếng chúc mừng sinh nhật mà tôi đã bỏ lỡ. Xuống tàu, lần này vẫn là bác cả tới gia đình tôi. Lần này tôi về mang rất nhiều quà trên thành phố về muốn tặng cho Linh và xin lỗi vì đã thất hứa với cô ấy, tôi nghĩ Linh tốt bụng như vậy chắc chắn sẽ không giận tôi đâu.

    Đến nơi tôi liền chạy vào chào hỏi mọi người nhưng nhìn xung quanh lại không thấy anh họ tôi, tôi liền hỏi bác tôi:

    - Bác ơi, anh Sơn đâu ạ?

    - Bác cũng không biết lúc nãy còn nhìn thấy nó mà.

    - Chắc anh ấy ở ngoài kia rồi, cháu ra tìm anh ấy nhé.

    - Ừ, bảo nó vào đây để bác dạy dỗ nó, em họ về mà lại chạy đi đâu không biết.

    Sau đó toi liền chạy ra ngoài ngõ, đúng như tôi đoán anh họ và bọn Hùng đang đứng ở đó. Tôi gọi:

    - Anh, mọi người đang làm gì đó?

    - Minh à, về rồi hả, bọn anh đang nói chuyện linh tinh thôi.

    - Đúng đó, đúng đó bọn này đang kể chuyện linh tinh cho nhau nghe thôi - Hùng nói.

    - Đúng vậy, đúng vậy - cả bọn cùng đáp.

    Dù vậy nhưng tôi cảm thấy họ dường như đang chột dạ vì điều gì đó.

    - Lâu rồi em không gặp Lin..

    - Chúng ta đến nhà tao chơi đi ba mẹ tao vừa mua đầu mới trong có rất nhiều trò chơi đó đảm bảo thỏa thích cho các ông chơi luôn - Nam bỗng cắt lời tôi.

    - Ồ, vậy sao, thế chúng ta đi thôi tao đang rất mong đợi đây.

    Nói rồi cả bọn cùng đi về phía nhà Nam chỉ có mình tôi là đứng im tại chỗ vì tôi phát hiện có gì đó không thích hợp.

    - Minh! Đi thôi, em còn đứng đó làm gì?

    - Mọi người có chuyện gạt em đúng không?

    - Làm gì có chứ.

    - Phải đấy, phải đấy tụi này chỉ lf muốn đi chơi game thôi mà

    - Mày nghĩ nhiều quá đó, Minh.

    - Đừng nói dối tao nữa, có phải là Linh có chuyện gì không?

    Mọi người đều khựng lại rồi lại nói:

    - Linh làm gì có chuyện gì chứ, Minh mày sao lại nói như vậy, không hay đau.

    - Đúng đó, Minh.

    - Rõ ràng là chúng mày muốn lảng tránh không cho tao nhắc tới cô ấy, nếu bọn mày đã không nói thật thì tao đi tìm cô ấy là biết ngay chứ gì.

    Nói rồi tôi chạy về phía ngọn đồi Linh ở, mặc cho anh họ tôi và bọn Hùng đuổi theo gọi phía sau.
     
    Phan Kim Tiên, Linh YumiTRANG SACH thích bài này.
  7. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, tới nơi mọi thứ vẫn như vậy, tôi cảm thấy an tâm hơn. Tôi chạy lại chỗ nhà tranh gọi:

    - Linh ơi! Linh ơi!

    Đáp lại tôi là tiếng gió xào xạc thổi qua nóc nhà tranh, lòng tôi chợt lạnh. Bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi:

    - Minh..

    Tôi quay đầu lại, là anh họ và đám Hùng, họ đã bắt kịp tôi. Tôi kéo tay anh họ hỏi gấp:

    - Rốt cuộc Linh đã xảy ra chuyện gì hả anh, cô ấy đã đi đâu rồi?

    Anh họ tôi cúi đầu không trả lời, đám bạn tôi cũng nín thinh, rồi Nam chợt lên tiếng:

    - Linh.. cô ấy đã mất rồi.

    Tôi như bị sét đánh giữa mang tai, run run hỏi lại:

    - Cậu.. cậu nói gì cơ?

    - Minh à, Linh.. cô ấy đã qua đời được gần một năm rồi.

    - Nam, cậu đừng đùa được không, chuyện này không vui chút nào.

    - Nam nó nói thật đó em, Linh đã đi gần một năm rồi, anh xin lỗi vì đã không nói với em sớm hơn, anh..

    Tôi hoang mang làm sao Linh lại có thể ra đi sớm như vậy chứ, cô ấy còn trẻ như vậy, lần cuối tôi chia tay cô ấy vẫn còn rất khỏe và rạng rỡ mà.

    - Anh, Linh.. cô ấy ra đi thế nào?

    - Anh chỉ nghe mọi người kể lại lúc đó Linh đang nằm trên đồng cỏ, người phát hiện là dì của Linh, Linh ra đi vào ban đêm, lúc dì ấy tới người Linh đã lạnh ngắt rồi, nhưng dì Linh nói cô ấy ra đi rất an tường, trên môi còn nở một nụ cười nhẹ, người ta nói có lẽ cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng được giải thoát.

    Tôi lặng thinh ngồi sụp xuống, ngơ ngác, trong đầu tôi dường như trống rỗng.

    - Minh, em sao vậy?

    - Minh, cậu có sao không?

    Một lúc lâu tôi mới tìm về tiếng nói của mình:

    - Em không sao, anh mọi người có thẻ dẫn em tới chỗ mộ Linh không?

    Mọi người nhìn nhau, Hùng liền nói:

    - Cô ấy được chôn cất trên đỉnh đồi này cách đây không xa, đi thôi, tao daãn mày đến xem cô ấy.

    Tôi đi theo Hùng đi về phía sau nhà tranh, anh họ và mọi người cũng cùng nhau đi tới, thì ra mộ cô ấy cách đó không xa chỉ đi có năm phút là tới. Đén trước mộ An nói:

    - Người dân trong làng bảo chôn cô ấy ở đây vì cô ấy từ nhỏ đã sống ở nơi này. Cô ấy.. chắc thích nhất là nơi này rồi.

    Phải tôi nghĩ tuy đây rất cô đơn nhưng Linh có lẽ muốn lưu lại nơi này vì ở đây có những kí ức về bà ngoại cô và cả và chúng tôi nữa. Chúng tôi tới trước mộ Linh, An lại lên tiếng:

    - Linh, cậu xem ai đến nè, là Minh đó, nó tới thăm cậu, chắc cậu rất vui phải không?

    - Linh, xin lỗi vì đã không đến thăm cậu sớm hơn, xin lỗi mình..

    Nói đến đây tôi bắt đầu đầu nghẹn ngào không thốt được lên lời.

    - Minh đừng buồn, Linh cô ấy không trách em đâu.

    - Anh.. cô ấy.. ra đi ngày nào vậy?

    Anh họ tôi im lặng một chút rồi trả lời:

    - Sau khi em đi ba ngày cô ấy liền.. nhưng em đừng nghĩ nhiều, lúc đó khi bọn anh đến chúc sinh nhật cô ấy đã rất vui, còn nói rất thích món quà của em nữa, cô ấy thật sự đã rất vui.

    - Anh, em muốn ở một mình.

    - Minh..

    Dũng liền kéo lại vai anh tôi và nói:

    - Được rồi, Minh, bọn mình đi trước đây cậu ở lại nói chuyện vói Linh nha.

    Nói rồi Dũng liền kéo anh tôi đi trước rồi Dũng thì thầm nói gì đó với anh ấy, anh ấy liền đi với Dũng. Cả bọn liền kéo nhau đi hết chỉ còn lại mình tôi, đến lúc này tôi không kìm lòng được nữa mà khóc nức nở nở:

    - Linh, mình xin lỗi, xin lỗi vì mình đã thất hứa với cậu nếu mình ở lại thêm, có phải.. có phải..

    Tôi biết trên đời này không có cái gọi là nếu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ không thể thay đổi được. Tôi cứ nức nở bên mộ cô ấy rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tôi tỉnh dậy trời đã tối từ lúc nào, trên bầu trời thật nhiều sao lấp lánh, làm tôi nhớ tới lời hứa cùng ngắm sao với Linh mà tôi chưa thực hiện được. Tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi:

    - Minh

    Tôi liền quay đầu lúc này tôi mới nhận ra điều khác lạ, ngôi mộ của Linh đã biến mất và có một người đang đi về phía tôi, đó là một người con gái có mái tóc dài mượt đen nhánh tới vai, cô ấy mặc một chiếc đầm màu trắng, đi đôi giày búp bê, bước tới gần tôi, tôi dần nhận ra đó là Linh, cô ấy không còn là cô bé nhỏ gầy có làn da xanh xao nữa rồi, giờ Linh nhìn giống như một tiểu thư được nuông chiều từ bé, chân của cô ấy không còn khô gầy như trước, giờ cô ấy đã có thể bước đi trên đôi chân của mình. Tôi ngơ ngác đứng dậy gọi:

    - Linh!

    Cô ấy đến trước mặt tôi mỉn cười:

    - Ừ.

    - Là.. là cậu thật sao..

    - Là mình Minh ạ.

    Tôi kéo tay cô ấy rồi ôm cô ấy thật chặt, cảm súc của tôi lại vỡ òa, tôi bắt đầu khóc nức nở. Linh vỗ lưng tôi an ủi:

    - Không sao rồi, không sao rồi, mọi chuyện đều ổn rồi.

    Tôi không biết tại sao hôm nay tôi lại mít ướt như vậy, rõ ràng đã tự nhủ phải làm một đại trượng phu đổ máu không đổ lệ mà giờ lại sướt mướt như thế này. Mãi một lúc sau tôi mới ngừng khóc, tôi buông nhẹ Linh ra, ngượng ngùng nhìn cô:

    - Xin lỗi vừa rồi mình hơi xúc động.

    - Không sao đâu mình hiểu mà.

    - Linh, cậu không có việc gì liền tốt quá,

    Thật là sao anh họ lại có thể lừa mình như vậy chứ, không vui chút nào.

    Tôi thấy Linh cúi đầu không nói lời nào, tôi liền gọi:

    - Linh.. có phải..

    - Ừ, là thật đó, cậu có sợ mình không?

    - Không đâu, Linh cho dù như thế nào đều là một cô gái tốt bụng hết.

    Linh bỗng phì cười:

    - Cậu vẫn biết ăn nói như vậy.

    Tôi cũng bật cười, chúng tôi dường như quay lại trước đây, lúc đó tôi và Linh cũng hay cười với nhau như vậy. Tôi bỗng nhận ra một điều:

    - Linh chân cậu..

    - Ừ, giờ mình có thể bước đi trên đôi chân của mình rồi, có thể chạy nhảy và băts đom đóm nữa, ước mơ của mình đã thành sự thật, mình thật sự rất vui.

    - Linh.. mình.. mình..

    - Thôi nào, mãi mới được gặp nhau cậu phải cùng chơi với tớ đó.

    - Được, vậy chúng ta chơi gì?

    - Chúng ta thi bắt đom đóm đi, trước đây thấy các cậu bắt nhiều như vậy mình vẫn luôn muốn thử.

    - Được nhưng mà ở đây không có đom đóm.

    - Để tớ lo.

    Nói rồi Linh nhắm mắt lại, dang hai tay ra như kêu gọi điều gì đó. Bỗng từ dưới cỏ bay lên những đốm sáng, hàng ngàn hàng vạn con đom đóm cùng bay lên tỏa sáng khắp mọi nơi như những vì sao lấp lánh trên bầu trời lúc này. Lúc này Linh mở mắt và nói:

    - Được rồi vậy chúng ta bắt đầu thôi.

    Nói rồi cô ấy liền chạy tới chỗ trước bắt đom đóm, tôi cũng chạy theo cô ấy:

    - Đợi tớ với.

    Chúng tôi cùng nhau vui đùa, bắt được một con rồi lại thả, mãi cho đến khi thấy mệt chúng tôi liền nàm bệt xuống đòng cỏ cùng ngắm sao trời.

    - Cuối cùng chúng ta có thể ngắm sao cùng nhau rồi, mình thấy rất vui - Linh nói.

    Tôi im lặng một lúc rồi ngồi dậy nhìn Linh nói:

    - Linh, xin lỗi lúc đó mình đã thất hứa.

    Cô ấy cũng ngồi dậy nói với tôi:

    - Mình không trách cậu, lúc đó cậu cũng là bất đắc dĩ không đến được vả lại bây giờ chúng ta chẳng phải đang cùng ngắm sao sao, cậu đã thực hiện lời hứa với mình rồi.

    - Nhưng..

    - Minh, mình rất cảm ơn cậu nhờ cậu mà cuộc sống của mình mới vui vẻ như vậy, cũng nhờ cậu mà lần đầu tiên mình được ăn bánh sinh nhất và được mọi người chúc phúc, đó là lần đầu mình cảm nhận được rằng mình tồn tại không phải một sai lầm.

    - Nhưng mà cậu đã..

    - Còn nhớ về chuyện những ngôi sao cậu đã kể cho tớ nghe không, tớ cũng sẽ trở thành một vì sao trên bầu trời, tớ sẽ mãi dõi theo cậu, vì vậy đừng buồn nữa nhé.

    - Linh..

    Lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng gọi:

    - Minh.. Minh.. tỉnh lại đi.

    Đó là giọng anh họ tôi.

    - Cậu nên trở lại rồi, hôm nay mình đã rất vui cảm ơn cậu rất nhiều, Minh à.

    - Chúng ta còn có thể gặp lại không?

    - Nhất định.

    Nói rồi tôi bỗng cảm thấy chóng mặt mọi thứ dần mờ đi cho đến khi tôi mất ý thức. Lúc tôi tỉnh dậy anh họ đang lay tôi và gọi tên tôi, tôi mở mắt ra và dần ngồi dậy:

    - Anh.

    - Em tỉnh rồi.

    - Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi làm tụi tao lo muốn chết à.

    Cả đám Hùng cũng cùng ở đây, tôi nhìn xung quanh, mộ của Linh vẫn ở đó cảnh vật xung quanh vẫn vậy chỉ có điều trời đã tối.

    - Trời đã tối rồi sao?

    - Ừ, tối rồi mà chưa thấy mày về nên tụi tao lên đây tìm đó không ngờ lại thấy mày ngủ quên ở đây.

    - Xin lỗi bọn mày, tao ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

    - Được rồi chúng ta anh em tốt mà có gì mà phải xin lỗi.

    - Đúng đó, đúng đó, Minh mày khách sáo quá rồi.

    Tôi gãi đầu:

    - Ừ thì vẫn phải cảm ơn tụi bay à.

    - Khổng có chi, khổng có chi ha.

    Nói rồi cả bọn cùng cười ầm lên, đến khi mọi người cùng ngừng lại.

    - Tao.. tao đã gặp Linh, cô ấy nói mình sống rất tốt, giờ cô ấy đã có thể bước trên đôi chân của mình rồi, còn có thể chảy nhảy thật thỏa thích.

    - Minh mày đang nói mê sảng gì đó, Linh cô ấy đã..

    - Chắc là Linh đã báo mộng về cho Minh để Minh nói với chúng ta cho chúng ta an tâm hơn đó.

    - Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn suy nghĩ cho người khác như vậy.

    Chúng tôi nói đến đây liền lặng thinh, bỗng Nam kêu lên:

    - Nhìn kìa là đom đóm đó.

    Đom đóm bay lên chúng tôi liền nhìn chúng bay lên trời.

    - Oa, bây giờ tao mới để ý hôm nay trời nhiều sao quá.

    Chúng tôi cùng nhìn lên bầu trời, có hàng vạn hàng tỉ ngôi sao đang thi nhau tỏa sáng, tôi chợt nhận ra bầu trời đêm lúc này giống với bầu trời trong giấc mơ vừa rồi của tôi.

    - Nhìn kìa ngôi sao kia thật là sáng.

    Tôi nhìn theo tay An chỉ, đó là một ngôi sao sáng nó rạng rỡ hơn những ngôi sao xung quanh rất nhiều. "Linh, có phải là cậu không?", tôi nghĩ.

    - Chúng ta hãy cùng cầu nguyện đi, em muốn cầu cho Linh ở thế giới bên kia được hạnh phúc.

    - Được.

    - Cả bọn tao nữa.

    Chúng tôi cùng chắp tay cầu nguyện, hi vọng ở đó cô ấy luôn luôn vui vẻ và hạnh phúc.

    Tu.. tu.. tu..

    Tiếng còi tàu vang lên làm tôi giật mình thoát khỏi những kí ức, sau chuyện của Linh tôi đã quyết định tâm trở thành tình nguyện viên để có thể giúp đỡ được nhiều người hơn, giúp họ vượt qua khó khăn, giúp họ tìm được niềm vui trong cuộc sống. Tàu đã dừng lại, tôi kéo theo valy xuống tàu, từ xa tôi đã nhìn thấy anh họ tôi đang vẫy tay chạy lại.

    - Minh

    - Anh họ

    Chúng tôi ôm nhau chào hỏi, anh bắt lấy vai tôi và nói:

    - Càng ngày càng chững chạc rồi.

    - Vâng, anh cũng vậy, em nghe nói chi dâu lần này sinh cho anh một tiểu công chúa hả.

    - Đúng vậy trong nhà ai cũng vui hết nhà mình lâu rồi mới có con gái mà. Mà lần này em sẽ ở lại lâu hơn chứ.

    - Vâng, lần này em sẽ ở lại đây một tháng.

    - Vậy thì tốt, trước kia em về được vài ngày lại đi mọi người đều lo cho em lắm đó.

    - Là em làm phiền mọi người rồi.

    - Khách sáo gì chứ, chúng ta là gia đình mà. Được rồi đi thôi, anh để xe ngoài kia rồi, để anh xách cho.

    Tôi cùng anh họ về nhà trên chiếc xe máy mới của anh ấy. Mặt trời đã dần lặn, xung quanh cũng tối dần, phía cuối chân trời chỉ còn len lỏi chút ánh đỏ, những vì sao cũng bắt đầu xuất hiện lấp lánh tỏa sáng cả khắp cả bầu trời.

    - Hết-
     
    Phan Kim Tiên, Linh YumiTRANG SACH thích bài này.
  8. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Ngoại truyện 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mặt trời tắt dần, màn đêm đã buông xuống, đêm nay bầu trời lấp lánh các vì sao chiếu rọi cả mặt đất. Trên ngọn đồi nhỏ một cô bé đang ngồi trên chiếc xe lăn cũ kĩ tay cầm chiếc đèn dầu nhìn như có thể tắt bất cứ lúc nào. Cô ngóng trông nhìn về phía xa xa dường như đang đợi ai đó. Đúng lúc này, xuất hiện ánh sáng mơ hồ rồi dần hiện rõ, tiếng cười đùa ngày càng rõ ràng. Hai chiếc đèn chạm nhau làm hiện rõ hoàn cảnh xung quanh. Người cầm đèn pin phía trước là Hùng theo sau là Sơn, Nam, An và Dũng. Người ngồi đối diện chính là Linh, hôm nay là sinh nhật của cô. An thấy cô liền tiến lên trước cười nói:

    - Linh, cậu ra đây đón chúng tớ hả?

    - Ừ!

    Sau đó Linh nhìn ra phía sau. Sơn chú ý tới hành động của Linh liền nói:

    - Gia đình Minh có việc gấp nên nó phải về cùng ba mẹ trước, nó có nhờ mình nhất gửi lời xin lỗi đến cậu, nó hứa là lần sau nhất định sẽ tham gia chúc mừng sinh nhật cậu đó.

    Linh hơi thất vọng cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên cười nhẹ:

    - Ừ, mình hiểu mà, cậu chuyển lời tới cậu ấy giúp mình là lần sau nhất định phải tham gia nhé.

    - Ok!

    Họ cùng cười nói vui vẻ, lúc này Nam đã rải xong chiếc chiếu mà cậu mang tới và gọi Dũng để bánh gato lên. Nam gọi:

    - Mọi người nhanh lại đây đi.

    An đẩy xe giúp Linh đi tới, sau đó cùng Hùng đỡ Linh xuống chiếu. Lúc này Nam liền mở hộp bánh ra. Linh kêu lên:

    - Đẹp quá!

    - Cậu thích là tốt rồi chúng tớ đã chọn đi chọn lại mới quyết định chọn chiếc này đó.

    - Ừ, cảm ơn các cậu rất nhiều.

    - Được rồi chúng ta mau thắp lến đi để chúc mừng sinh nhật Linh. Trên bánh kem được gắn nến số 14, An thắp nến lên, cả bọn cùng nhau hát bài "Chúc mừng sinh nhật" Linh, sau đó Nam thúc dục:

    - Linh cậu mau ước và thổi nến đi.

    Linh nhắm mắt lại ước nguyện, cô ước rằng một ngày nào đó cô có thể bước đi trên đôi chân của mình, được chạy nhảy và vui đùa. Sau đó, cô mở mắt ra và thổi nến, mọi người cùng vỗ tay hoan hô. Mọi người cùng tặng Linh món quà mà mình chuẩn bị, Sơn đưa chiếc hộp nhỏ được bọc kín gắn nơ mầu vàng cho Linh va nói:

    - Món quà này là của Minh nhờ mình gửi cho cậu cùng với lời chúc, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

    - Cảm ơn cậu, cảm ơn mọi người, mình rất vui khi được nhận những món quà này, nhờ cậu gửi lời cám ơn của mình đến Minh nhé.

    - Chắc chắn rồi!

    Nam chen vào:

    - Linh, chúng ta là bạn mà đừng khách sáo như thế nữa nhé, cậu thử mở quà ra xem đi. Linh lần lượt mở từng món quà ra, khi mở đến món quà cuối cùng cô đã không ngăn được nước mắt của mình.

    - Linh, làm sao vậy?

    - Cậu có sao không, Linh?

    Mọi người xúm lại hỏi thăm cô, một lúc sau Linh mới nín khóc:

    - Xin.. xin lỗi mọi người nha, chỉ là mình cảm thấy hạnh phúc quá thôi, đây là lần đầu tiên trong đời có người tặng quà cho mình, mình.. mình thật sự cảm ơn các cậu rất nhiều.

    - Linh chúng ta là bạn mà, sau này năm nào bọn tớ cũng tổ chức sinh nhật cho cậu cho cả bọn tớ nữa, như vậy chúng ta có thể chia sẻ niềm vui cùng nhau, cho nhau những kỷ niệm tốt đẹp.

    Mọi người cùng phụ họa theo:

    - Đúng đó, đúng đó.

    - Vì vậy, Linh đừng khóc nữa nha.

    - Ừ!

    Sau đó Linh bắt đầu cắt bánh cho mọi người, họ cùng ăn và ngắm sao, kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị. Khi trời đã tối muộn, mọi người cùng chia tay ra về và hẹn một ngày khác cùng nhau chơi đùa. Linh hạnh phúc ngồi trong sân ngắm sao nhìn lên bầu trời thầm nghĩ: "Bà có phải bà đang theo dõi con không, những người bạn đó là bà mang đến cho con ư. Bà à, con cảm ơn bà rất nhiều, con bây giờ rất hạnh phúc, bà ở bên đó cũng phải hạnh phúc nhé". Linh đeo lên cổ chiếc vòng cổ Minh tặng, nó lấp lánh như vì sao sáng trên bầu trời kia, giống như ước mơ trong lòng cô vậy.

    Thời gian dần trôi đi, hôm nay Hùng và các bạn chia tay với Linh sớm hơn về nhà. Linh ngồi trong sân ngắm hoàng hôn lúc này trời đã bắt đầu tối tiếng ve kêu càng rõ hơn. Bỗng đằng xa xuất hiện một bóng người rồi tiến tới ngày càng dần, đó là một người phụ nữ nhỏ gầy, trên tay cô xách một túi gạo. Khi cô đến Linh gọi:

    - Mẹ!

    - Ừ, sao con không vào nhà mà lại ngồi đây?

    - Con muốn ngắm sao một chút.

    Nói rồi bà đẩy Linh vào nhà.

    - Đây là gào tháng này mẹ mang tới cho con, mẹ còn mang cho con ít thịt khô con nhớ ăn đi nhé.

    - Mẹ..

    - Sao vậy?

    - Mẹ tới đây ba con có biết không?

    Bà im lặng một hồi rồi nói:

    - Không.. Mẹ nghe nói độ này con hay chơi với mấy đứa nhóc xóm dưới hả?

    - Các cậu ấy rất tốt mẹ ạ.

    - Xem con khẩn trương kìa mẹ cũng không cấm con kết bạn mà. Con có bạn mẹ rất vui.

    - Vâng! Con cảm ơn mẹ - Linh cười đáp.

    Mẹ cô ôm cô vào lòng nói:

    - Chúng ta là mẹ con cảm ơn gì chứ, con thấy vui là mẹ mừng rồi. Linh.. con có trách ta không?

    "Trách ta vô lăng vì đã không dám phản kháng ba con, đưa con cho bà ngoại, trách ta mấy năm nay không chăm sóc con, quan tâm con" bà thầm nghĩ nhưng lại không nói được ra lời.

    - Mẹ con không hề trách mẹ, con yêu mẹ, con cảm ơn mẹ rất nhiều vì mẹ đã sinh ra con giúp con có cơ hội ngắm nhìn thế giới này, giúp con có thể quen với thật nhiều bạn bè, mẹ.. con..

    Bỗng cánh cửa bị đẩy mạnh ra, người đàn ông hùng hổ bước vào.

    - Được lắm, tôi biết ngay là cô tới đây mà, nhà mình còn lo chưa xong mà còn lo cho người ngoài à, đi về.

    Nói rồi ông ta bước lên giật mạnh tay mẹ Linh kéo ra khỏi phòng, Linh vội vã đẩy xe lăn đuổi theo.

    - Ba, ba đợi đã..

    Người đàn ông quay lại quát lớn:

    - Im đi! Ai là ba của mày, tao không có đứa con tàn tật như mày, tao cấm mày gọi tao là ba nghe chưa, nếu không tao đánh cho mày một trận đó.

    - Mình, Linh cũng là con của chúng ta mà.

    - Cô câm miệng cho tôi, tôi chỉ có một đứa con là thằng Hải thôi, bây giờ nó đang bị bệnh cần tiền chạy chữa vậy mà cô còn mang đồ đến cho nó à, cô có phải muốn cho cả nhà cạp đất ra mà ăn không.

    - Mình.. không phải..

    - Không phải cái gì, cô im đi cho tôi, đáng ra năm đó tôi nên bỏ nó đi mà không phải để cô đưa cho mẹ cô nuôi, nó chính là cái đồ tang môn tinh mà, hừ, đi về.

    Nói rồi kéo mẹ Linh đi về phía trước mặc cho bà giẫy giụa. Từ đầu đến cuối Linh chỉ trầm mặc, cô cứ ngồi đó một lúc rồi đẩy xe về phía trước lúc đầu từ từ rồi càng lúc lại càng nhanh đến khi cô vấp phải một viên đá liền ngã sấp xuống khỏi xe, chiếc vòng cổ liền văng ra. Chỗ bị ngã đã chảy máu nhưng cô không để ý cô bò về phía chiếc vòng cổ nhưng vì đôi chân quá nặng mà mỗi lần chỉ nhích được một chút, vết thương càng rách ra nhiều hơn. Không biết từ bao giờ mặt cô đã đầy nước mắt nhưng tiếng khóc lại nghẹn trong cổ không bật ra được. Cuối cùng cô cũng đến được chỗ chiếc vòng cổ, cô ôm nó vào tay lúc này cô đã bật khóc thành tiếng, tiếng khóc từ nhỏ dần đến càng lúc càng lớn như trút hết nỗi lòng bao nhiêu lâu nay của người khóc. Mãi một lúc kâu sau tiếng khóc mới nhỏ dần và im bặt.

    Linh nằm ngửa cầm chiếc vòng cổ ngắm nhìn rồi lại nhìn lên bầu trời cao, đêm nay thật nhiều sao nó tỏa sáng như ánh mắt của cô lúc này. Linh ôm chiếc vòng cổ vào lòng, cô nghĩ nó chính là ngôi sao may mắn nó sẽ giúp cô thực hiện ước mơ, nó sẽ mang hạnh phúc đến cho cô, giống như lời cậu nói vậy, ngôi sao là người thân luôn dõi theo cô, sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng của mình. Dần dần cô cảm thấy mí mắt mình lạnh trĩu, trước khi chìm vào bóng tối dường như cô đã nhìn thấy bà ngoại, bà đưa tay về phía cô kéo cô tới nơi hạnh phúc bắt đầu. Trên trời cao những vì sao vẫn lấp lánh soi sáng vạn vật thế gian.

    Hôm sau, dì Linh lên thăm cô nhưng gọi mãi không thấy cô trả lời nên đã đi tìm. Khi được tìm thấy người Linh đã lạnh ngắt trong tay còn ôm chặt chiếc vòng cổ, gương mặt cô an tường như đang ngủ trên môi lại nở một nụ cười hạnh phúc.

    Đó là kết thúc của Linh hay là một khởi đầu mới của cô..
     
    Phan Kim Tiên, TRANG SACHLinh Yumi thích bài này.
  9. Tuyet nha22

    Bài viết:
    35
    Ngoại truyện 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng dần xóa tan đi màn đêm, tiếng gà gáy vang vọng đâu đây, mọi người đã bắt đầu thực dậy.

    Cũng đã mười năm năm trôi qua, dường như tôi dần tìm về phút bình yên của ngày nào. Trước đây tuy tôi cũng thường về thăm quê nhưng luôn vội vã tất bật, lần này tôi muốn dành cho mình một thời gian nghỉ ngơi dài sau những tháng ngày bôn ba bên ngoài. Sáng sớm tôi dậy giúp đỡ quét dọn và nấu đồ ăn sáng, mấy năm nay tôi vào nam ra bắc cũng học được một tay nấu nướng không tệ. Mọi người trong nhà đã dậy, chúng tôi cùng nhau ăn sáng và trò chuyện, họ vẫn lo lắng cho tôi rất nhiều, hỏi han tôi cùng những chuyện tôi đã làm trong năm qua.

    Thời gian trôi qua thật nhanh lần này tôi ở lại lâu liền chậm rãi ngắm nhìn xung quanh. Buổi sáng tôi liền theo anh họ lên thị trấn phụ giúp dọn hàng, anh tôi giờ đã mở riêng cho mình một cửa hàng tạp hóa. Buổi chiều tôi leo lên chiếc xe đạp cũ đi lang thang xung quanh làng và ngắm nhìn những đồng ruộng cùng những ngọn đồi xanh. Những đứa trẻ đã tụ tập lại cùng nhau thả diều tiếng sáo diều vi vu trong gió khiến cho lòng tôi bỗng nhẹ bẫng.

    Tôi dựng xe dưới chân đồi xưa, bước từng bước lên đỉnh, hôm nay là sinh nhật của Linh vì vậy tôi tới thăm cô ấy. Mộ của Linh dường như đã được ai đó quét tước sạch sẽ, tôi đặt chiếc bánh sinh nhật mà mình đã mua trước mộ, thắp nhang cho cô ấy và kể lại cho cô ấy nghe những chuyện tôi đã trải qua. Tôi không biết Linh có nghe thấy tôi nói không nhưng tôi vẫn muốn kể cho cô ấy biết. Ngôi nhà tranh ở đây đã bị dỡ xung quanh chỉ còn một đồng cỏ xanh, kgi đã kể hết những chuyện của mình tôi liền nằm trên đồng cỏ nhìn trời xanh, tôi muốn ở bên cô ấy thêm một lúc nữa.. Tiếng sáo diều vẫn quanh quẩn đâu đây, khiến tôi thả lỏng dần thiếp đi.

    Nghe đâu đây tiếng sáo vi vu

    Hòa trong gió thổi về muôn nơi

    Nghe đâu đây tiếng cười nói vui đùa

    Của trẻ thơ hợp cùng nhau chơi

    Trên trời cao xa bao la

    Điểm tô thêm những cánh diều

    Trên đồng cỏ xanh mượt mà

    Cỏ theo gió thổi bay làn tóc ai

    Rồi màn đêm dần buông xuống

    Ánh trăng kia đã soi sáng mọi nơi

    Bầu trời khuya cùng ngàn sao lấp lánh

    Thắp lên hy vọng cùng ước mơ nguyện cầu

    * * *


    Khi tôi tỉnh dậy trời đã tối, mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, hàng ngàn vì sao đang thi nhau tỏa sáng, tạo lên dải ngân hà tuyệt đẹp. Những con đom đóm bắt đầu bay lên, chúng bay qua người tôi, lúc này tôi mới giật mình nhận thấy bàn tay của tôi dường như nhỏ lại, tôi đứng lên nhìn lại mình, dường như tôi đã nhỏ lại mười ba mười bốn tuổi rồi, lúc này tôi mới phát hiện thì ra trên tay tôi đã cầm một món quà từ lúc nào, tôi nhận ra đó là hộp quà năm đó tôi tặng Linh, là món quà tôi không thể tận tay tặng cô ấy. Dường như có ai dần bước tới, tôi quay người lại và ngỡ ngàng đó là Linh, cô ấy vẫn giống như mười năm năm trước đây mà tôi cũng dường như trở lại ngày nào thực hiện tiếc nuối nhất của cuộc đời tôi. Cô ấy bước đến bên cạnh tôi mỉn cười:

    - Minh..

    Tôi dần bình phục sự ngỡ ngàng, tôi đưa món quà đến trước mặt cô ấy, nở một nụ cười thật rạng rỡ nói:

    - Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé, Linh!

    * * *

    - End-
     
    Phan Kim Tiên, TRANG SACHLinh Yumi thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...