Điều gì làm bạn khắc ghi ở tuổi mười tám?

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Diều Nhỏ, 15 Tháng mười 2021.

  1. Diều Nhỏ

    Bài viết:
    37
    Điều gì làm bạn khắc ghi ở tuổi mười tám?

    Với tôi đó chính là kì thi đại học mà tôi vừa trải qua các cậu có thấy càng lớn cứ mỗi một ngày trôi qua là bản thân lại có những suy nghĩ khác không, có thể là mỗi ngày trưởng thành đi một tí. Thực ra khi bước vào năm lớp mười hai tớ cũng chẳng biết nên tiếp tục học đại học hay không nữa có nhiều yếu tố mà chủ yếu là gia đình tớ là một gia đình nông thôn, học lực của tớ cũng không có gì là nổi bật. Những năm học trước dù là một đứa con gái nhưng đi học thì ngủ gật, nói chuyện riêng, mặc quần bó và quên phù hiệu là chuyện thường xuyên thậm chí còn bị nhận hạnh kiểm khá. Cũng buồn chứ các cậu trái ngược hoàn toàn so với những năm cấp hai. Nhưng lên lớp hai như có một sức mạnh nào đó thôi thúc tớ vậy tớ nhận thấy được thời gian qua bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Trước đó tớ không thích toán nhưng khi học rồi thì nghiện chẳng thể nào thoát ra và thành tích học tập cũng vượt bậc hơn trước rất nhiều. Tớ cũng trở thành một con người khá trầm tính và ít nói, ra chơi cũng chỉ ngồi một chỗ vậy. Tớ đã có những đêm thức để giải đề cương, những cảm xúc vui mừng khi giảo ra được bài toán. Trong thời gian ôn thi đó thật sự mình đã suy nghĩ rất tiêu cực nhiều đêm mình đã nằm khóc vì nghi ngờ chính năng lực của bản thân rồi nghĩ đến những trường hợp xấu nhất.

    [​IMG]

    Nguồn ảnh: Quang Vũ

    Ngày thi đã đến rồi thì kết quả cũng không hề như mình mong muốn đó là những đêm dài nằm khóc lóc và trách mắng bản thân rất nhiều, mình cảm thấy thật sự cố lỗi mình đã trượt hết bốn nguyện vọng một điều mà mình không thể ngờ. Khi biết tin mình không biết phải đối mặt với bố mẹ ra sao nữa mình chọn cách im lặng né tránh và đi ngủ sớm nhưng rồi bố mẹ cũng biết. Điều mình nhận được từ bố mẹ đó chính là sự im lặng của bố và sự an ủi của mẹ. Phải nói rằng lúc đó mình hoàn toàn sụp đổ mình cảm thấy chính mình đã đâm cho bố mẹ một nhát dao vậy. Cảm thấy bản thân thật sự vô dụng, là một đứa thất bại chính sự im lặng đó của bố làm mình biết rằng bố đã thất vọng và buồn bã vì mình đến nhường nào.

    Nhưng rồi các bạn đây mới chính là lúc nhận ra được giá trị quan trọng của hai chữ "người thân". Đó là chị họ đã nói mình nộp học bạ thậm chí điền đơn mình cũng chả biết làm đều là một tay chị lo hết. Bố mẹ cũng hoàn toàn vui vẻ, mặc dù đó chỉ là một ngôi trường có lẽ không được ưu tú nhưng mình đó cũng chính như một cách cổng cuộc đời khác của mình vậy. Thậm chí vài ngày sau khi mình rớt đại học mình lén nghe bố mẹ nói chuyện mặc dù bố mẹ mình chỉ học hết cấp hai cũng không có hoàn cảnh khá giả gì nhưng bố mẹ vẫn đồng ý cho mình thi lại mặc dù mình đã quyết định học tiếp.

    [​IMG]

    Nguồn ảnh: Red. Agency

    Sau sự việc lần này mình mới biết rằng bố mẹ yêu thương chúng ta hơn bao giờ hơn và cả những anh em họ hàng nữa khi mình đột nhiên dừng lại và nhìn về những nguồi thân yêu quý ta mới thấy rằng họ vẫn luôn luôn ở cạnh ta. Ấy vậy mà mình luôn chìm trong những suy nghĩ tiêu cực, cánh cổng này đóng lại sẽ có những cách cổng khác mở ra nên chúng ta hãy sống và suy nghĩ một cách tích cực lên nhé đừng để ý những lời nói của người khác hãy cứ luôn tin vào chính bản thân mình và sống lạc quan lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...