Đam Mỹ [Dịch] Trừ Tà - Khải Nguyên

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Hắc Thiên, 28 Tháng mười một 2018.

  1. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    [​IMG]

    Trừ Tà

    Tên gốc: Khu ma

    Tác giả: KR Phóng Ánh Quán

    Thể loại: Đoản thiên

    Tình trạng bản gốc: Đã hoàn 11 chương

    Tình trạng bản dịch: Đã hoàn thành [21/5/2018 - 30/11/2018]

    Editor: Hắc Thiên

    Nhân vật chính: Vương Tuấn Khải (Karry), Vương Nguyên (Mã Tư Viễn) (Tên có sự thay đổi)

    Văn án:

    Một trăm năm, hắn nghĩ, cũng nhanh.

    Hai trăm năm, hắn nghĩ, có phải người đó gặp phải chuyện phiền toái gì rồi không?

    Ba trăm năm, hắn bắt đầu sợ hãi

    Bốn trăm năm, hắn đọa ma.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Và Tự Viết Của Hắc Thiên
     
    Dê Núi, Vân CherryNgọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng mười hai 2018
  2. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngã tư đường quạnh quẽ không một bóng người qua lại, một xấp giấy quảng cáo nằm ở trên thùng rác, bị gió đêm thổi tán loạn, từng tờ từng tờ một, rơi trên mặt đất thành chuỗi thanh âm vô tận.

    Thiếu niên bước xuống xe taxi, lưng đeo một cái bao hành lý đơn giản, đi tắt vào bên trong một cái ngõ nhỏ. Bóng đêm quỷ mị bao trùm thành phố, dây điện quấn nhau như mạng nhện, đèn đường lóe lên vài cái, "ba" một tiếng, hoàn toàn tắt ngúm, thiếu niên chỉ có thể nương theo ánh trăng mà đi tiếp.

    "Thật là ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được ở trong này thế nhưng có thể gặp được mặt hàng tốt." Thanh âm khô khốc vang lên trong bóng đêm hết sức chói tai, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước mặt thiếu niên, theo đó là một cỗ mùi tanh hôi. Thiếu niên một chút cũng không có bị bóng người này dọa sợ, chỉ là hơi cau mày.

    "Nó" tham lam nhìn thiếu niên, trong không khí tràn ngập hương vị thật mê người, "nó" rất muố cắn nát cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên, nhấm nháp từng giọt máu. Bàn tay nhợt nhạt muốn bắt lấy vai của cậu, "ba" một tiếng, một tấm bùa màu vàng đánh xuống cái tay không an phận ấy, một chút tia lửa lóe lên. "Nó" kêu một tiếng, lùi từng bước, thiếu niên bị một người kéo lại, bảo hộ phía sau.

    Người tới tuổi không lớn, có thể bởi vì gương mặt mang theo nét trẻ con, nhìn qua tựa hồ còn muốn cho rằng nhỏ hơn thiếu niên một chút, trên tay còn đang cầm mấy tấm bùa.

    "Này, không muốn chết còn không mau chạy đi." Hắn nói với thiếu niên phía sau.

    "Này, không phải sợ đến ngu người rồi chứ!" Thiếu niên mặt búp bê có điểm nóng nảy, cương thi nhanh hơn nhân loại, chỉ có thể để hắn cản cương thi lại, cho thiếu niên chạy trước, nhưng mà thiếu niên lại thờ ơ như không.

    "Trừ tà sư cấp bảy?"

    "Nó" nhìn thấy huy hiệu trên áo của thiếu niên mới tới, cái lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi.

    "Đúng, cẩn thận lời nói.." Hắn còn chưa có nói xong, chỉ thấy con cương thi kia vốn ánh mắt mờ đục, chậm rãi chuyển sang màu đỏ mờ nhạt.

    "Mẹ nó! Cương thi thời Ngũ Đại!" Thiếu niên mặt búp bê kinh hô một tiếng, vội vàng phóng ra hai cái định thân phù, lôi kéo thiếu niên xoay người bỏ chạy.

    "Còn muốn chạy?" Định thân phù với "nó" bất quá cũng chỉ có tác dụng mười giây, "nó" có thể dựa vào gió, ngửi được hướng chạy của hai người họ. Mắt thấy sắp đuổi kịp, lại bị thêm mấy cái bùa vây lại.

    "Thiếu gia chạy mau! Tôi sẽ ngăn hắn." Nam nhân trung niên đột nhiên xuất hiện, ngăn ở giữa cương thi và hai thiếu niên.

    "Hà bá! Ông mau đi, nó là cương thi thời Ngũ.. Cẩn thận!" Nói còn chưa hết câu, cương thi đã phá tan cấm chế, đồ ăn ngon lành ở nga trước mắt, lại nhiều lần bị ngăn trở, đã khiến nó vô cùng phẫn nộ, nó muốn nghiền nát toàn bộ đám người này.

    "Hà bá!" Thiếu niên mặt búp bê kêu lên sợ hãi, nhìn thấy tay cương thi sắp vồ đến cổ của Hà bá.

    "Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, hành." Thiếu niên mặt búp bê bị dọa cho choáng váng mặt mày, cái cậu thiếu niên nãy giờ không nói gì, rất nhanh làm ra mấy cái thủ pháp.

    Thiếu niên mặt búp bê kinh ngạc quay đầu lại, thanh âm của thiếu niên đó trong bóng đêm càng thêm rõ ràng.

    "Trừ tà!" Thiếu niên vừa nói xong hai chữ này, một cái ấn chú đánh ra, cương thi ý thức được nguy hiểm, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy bản thân vang lên từng trận xé rách, nó kêu thảm thiết, liền hóa thành tro tàn, bị gió cuốn đi, biến mất trong bóng tối mờ mịt.

    Bởi vì kinh hách cùng với việc vừa nãy liều mạng chạy trốn, sau khi nguy hiểm bị giải trừ, thiếu niên mặt búp bê chỉ cảm toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

    "Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu không sao chứ?" Người đàn ông trung niên đã trải qua không ít loại sinh tử phút chốc này, rất nhanh lấy lại được tinh thần chạy đến bên người thiếu niên mặt búp bê, đem cậu nâng dậy.

    "Cậu là.." Nam nhân nâng thiếu niên dậy, sau đó nghi hoặc nhìn người trước mắt, thiếu niên gọi là thiếu gia kia cũng ngẩng đầu, ánh trăng mông lung, kinh ngạc nhìn thiếu niên kia, trải qua sự viẹc vừa rồi, cậu vẫn một thân quần áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, không có chút chật vật. Tóc mai tán loạn trên trán, ngũ quan ôn nhuận mà tinh xảo.

    "Cậu vừa rồi.. dùng chính là" Cửu tự chân ngôn "! Cậu cùng Mã gia đến cùng có quan hệ gì?" Nam tử trung niên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên.

    "Cửu tự chân ngôn?" Thiếu niên mặt búp bê nghi hoặc nhìn Hà bá, tiện thể quay đầu lại nhìn thiếu niên kia.

    "Tôi tên là.." Thiếu niên dừng một chút, thanh âm như mang theo hương vị của bạc hà, trong sáng như ánh trăng, khóe miệng gợi lên một độ cong hoàn mĩ, ý cười xua đi bóng đêm, chỉ nghe hắn từng chữ từng chữ nói: "Tôi tên là Mã Tư Viễn, truyền nhân đời thứ mười hai của trừ tà long tộc Mã thị."
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  3. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mã Tư Viễn, cậu thật sự không muốn cùng chúng tôi đi đến liên minh trừ tà sao? Tuy rằng cậu rất lợi hại, nhưng mà cậu nhỏ như vậy, một người bên ngoài quả thực không an toàn, cậu xem hai nhà chúng ta lại là thế giao, hay là.." Mao Tiểu Cầu một mực lải nhải bên tai Mã Tư Viễn, nhưng nhìn thấy cậu vẫn là một bộ dạng điềm nhiên không quan tâm, không khỏi cảm thấy mất mác.

    Từ sau khi được Mã Tư Viễn cứu, Mao Tiểu Cầu từ chỗ Hà bá biết được chút chuyện về Mã gia.

    Cũng giống như Mao thị, Mã thị cũng là một gia tộc trừ tà lâu đời.

    Mười mấy năm trước, cương thi vương đến trái đất gây họa cho nhân loại, lúc ấy Mã thị đã dẫn đầu một nhóm trừ tà sư liên hợp chống lại cương thi vương, sau trận đại chiến, tuy rằng chiến thắng, nhưng thương vong thảm trọng, năm đó, truyền nhân Mã gia Mã Tiểu Huệ bị trọng thương, sau đại chiến đã biến mất không ai biết.

    Có người nói nàng đã chết, có người nói nàng mang theo Mã thị lánh khỏi sự đời, giả thuyết xôn xao, nhưng cũng không thể lay động được địa vị của Mã thị trong lòng của những trừ tà sư.

    Cương thi vương dù đã chết, nhưng vẫn lưu lại rất nhiều hậu đại không có bị tiêu diệt, lúc sau Mao thị dẫn đầu, trừ tà sư hợp thành liên minh trừ tà, lấy "trừ ma vệ đạo" làm mục tiêu, cùng với bọn cương thi giằng co mười năm.

    Mà ông nội Mao Tiểu Cầu, cũng chính là minh chủ của liên minh, nhìn thấy Mã Tư Viễn thì thập phần kích động, Mao Mã vẫn là thế gia, thế hệ truyền nhân Mã thị Mã Tiểu Huệ là hắn nhìn nàng lớn lên từ, vẫn luôn coi nàng là con gái, theo lời Mã Tư Viễn, Mã Tiểu Huệ đã qua đời, liền lão lệ tung hoành (khóc á mà).

    Thấy Mã Tư Viễn một thân một mình cũng hi vọng có thể chiếu cố cậu, nhưng Mã Tư Viễn cự tuyệt, chỉ hi vọng lão minh chủ có thể giúp an bài hắn đến trường học, với điều kiện, khi liên minh gặp nạn cần cậu giúp, cậu cũng sẽ nghĩa bất dung từ.

    Thấy Mã Tư Viễn kiên trì như vậy, cũng không nói nữa, chỉ an bài Mã Tư Viễn cùng cháu mình là Mao Tiểu cầu vào cùng một lớp, còn dặn dò Mao Tiểu Cầu phải hảo hảo chiếu cố Mã Tư Viễn.

    Mà Mao Tiểu Cầu lại đối với Mã Tư Viễn hết sức sùng bái, không cần ông nội nói, cậu cũng nhất định chiếu cố tốt Mã Tư Viễn.

    "Mã Tư Viễn, cậu có đang nghe không vậy?" Nhìn Mã Tư Viễn vẫn không để ý tới hắn, Mao Tiểu Cầu có điểm nhụt chí.

    Chỉ thấy Mã Tư Viễn không có ngẩng đầu lên, vẫn dùng bút viết viết vẽ vẽ, Mao Tiểu Cầu tò mò nhìn qua, phát hiện tranh của Mã Tư Viễn vẽ một số đường cong hỗn loạn.

    Thiếu niên bộ dáng rất đẹp, lông mi theo nhịp hô hấp mà run rẩy, sườn mặt nhu hòa, mang theo vài phần thiên tính trẻ con.

    Ngón tay nhẹ nhàng vẽ nét cuối cùng của bức tranh, Mã Tư Viễn đem tranh phóng tới Mao Tiểu Cầu, cũng không nhìn tới Mao Tiểu Cầu ngẩng người, chỉ để lại một câu: "Hảo hảo luyện tập." Sau đó liền không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng học.

    Thời điểm Mao Tiểu Cầu phục hồi tinh thần, Mã Tư Viễn đã đi mất rồi, cậu lật lại quyển vở Mã Tư Viễn lưu lại, phát hiện bức tranh của Mã Tư Viễn chính là một cái đồ án phù chú cậu chưa từng thấy qua! Tuy rằng có thể biết được tác dụng của phù chú, nhưng nhìn lại cái trình độ phức tạp kia, chỉ sợ là trung cấp, không, thậm chí là phù chú cao cấp!

    Mao Tiểu Cầu nghiêm túc hẳn lên, xem ra phải thật sự tìm ông nội nói chuyện rồi.
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  4. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cây xanh tươi tốt, trong không khí tràn ngập hương vị bùn đất cùng hơi thở của cây cỏ, tháp đồng hồ của trường học là điển hình của kiến trúc Đức, kính thủy tinh bảy màu, ánh mặt trời chiếu qua thành những mảng sáng loang lổ. Mã Tư Viễn dọc theo cầu thang đi lên tầng trên, qua tấm kính của tòa tháp, nhìn xuống thành phố.

    Làn gió tháng tư rất ấm áp, không trung lơ lửng một tầng bụi màu lam, có thể nhìn rõ kiến trúc xung quanh, nhưng trong mắt Mã Tư Viễn, trên bầu trời của thành phố này khắp nơi đều có khí đen, mà ở trường học này, càng nghiêm trọng hơn, đây cũng là nguyên nhân cậu đến chỗ này.

    Chốc sau, không trung xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ, như là chim hoặc là côn trùng gì đó, nhìn gần mới thấy, hóa ra là một đoàn hạt giấy dùng bùa gấp thành.

    Mã Tư Viễn nghe tin tức hạt giấy mang về, mày nhíu càng chặt. Tình hình tựa hồ so với tưởng tượng của cậu còn nghiêm trọng hơn.

    Đột nhiên một cái bóng đen vụt qua một cái, khiến Mã Tư Viễn đang trầm tư dọa sợ.

    Định thần lại, chỉ thấy một con mèo đen đè hạc giấy xuống đất, sau đó móng vuốt cào qua, lát sau, trên đất chỉ còn lại giấy vụn.

    Con mèo đen kia sau khi "chà đạp" đám hạc, bước chân tao nhã đi đến trước mặt Mã Tư Viễn, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, "meo" một tiếng.

    Mã Tư Viễn ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với con mèo.

    Mắt mèo giống như làm từ ngọc bích màu xanh thanh lãnh, lông trơn bóng, động tác nhẹ nhàng tao nhã, nếu bỏ qua cái hành vi nghịch hạc giấy ngây thơ vừa nãy, nó hẳn là một quý tộc lạnh lùng ngạo mạn.

    Mã Tư Viễn vươn tay, muốn sờ sờ nó một chút, mèo đen tránh đầu sang một bên, tựa hồ có không nguyện ý, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để cậu sờ soạng.

    Mã Tư Viễn bị con mèo đen này manh đến gục ngã, biểu tình trên mặt nhu hòa hơn vài phần.

    Đột nhiên tay Mã Tư Viễn dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn qua.

    "Ai?"

    Mã Tư Viễn quá một tiếng, mèo đen bị kinh hách mà trốn ra sau lưng cậu.

    Lúc này, một thân ảnh bước ra nhìn thiếu niên, tuổi so với Mã Tư Viễn không khác lắm, thân hình cao gầy, so với Mã Tư Viễn chính là cao hơn nửa cái đầu, ngũ quan rất tuấn lãng, đôi mắt hoa đào thật dễ khiến người ta chú ý.

    "Thật xin lỗi, đã dọa đến cậu, tôi đến tìm nó." Thiếu niên cười cười chỉ con mèo sau lưng Mã Tư Viễn, thế nhưng mèo đen không thèm chú ý đến thiếu niên, vẫn dính chặt trên người Mã Tư Viễn.

    Thiếu niên thấy Mã Tư Viễn không lên tiếng, cũng chỉ cười cười, tiếp tục nói: "Tôi tên Karry, chủ tịch hội học sinh, con mèo này tên là Captain." Mã Tư Viễn thoáng liếc qua Karry, tiếp tục không để ý đến hắn, tiếp tục đùa với con mèo kia.

    "Có thể nhờ cậu chút chuyện không?" Karry đột nhiên nói với Mã Tư Viễn, không đợi cậu trả lời, hắn tiếp tục nói: "Sắp tới trường học sẽ có người đến kiểm tra, nếu Captain bị phát hiện thì không xong, nhà của tôi thì không tiện giữ nó, có thể nhờ cậu nuôi nó một thời gian không?"

    Mã Tư Viễn lấy tay gãi gãi cằm Captain, thấy nó thoải mái đến híp mắt, một bộ dáng nhu thuận đáng yêu chết được, vì thế liền gật gật đầu với Karry, ôm lấy Captain, nhìn Karry đang mỉm cười đầy ôn hòa, xoay người rời đi.

    Sau khi Mã Tư Viễn đã đi xa, Karry đứng trên tháp chuông nhìn thân ảnh cậu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, cho đến khi bóng dáng Mã Tư Viễn hoàn toàn không nhìn thấy được nữa, Karry cũng biến mất không thấy, chỗ hắn đứng vừa nãy, chỉ còn lại hình nhân bằng giấy, tự bốc cháy thành tro, tiêu thất trên không trung.
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  5. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đêm, bức màn bị gió thổi cho bay lên, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt đang yên giấc của Mã Tư Viễn, ở trong góc, có một đôi mắt màu lam đang chậm rãi tiến đến gần, vô thanh vô thức, một bóng người đi đến bên giường, ánh mắt nhìn Mã Tư Viễn trở nên sâu thẳm.

    Mã Tư Viễn, truyền nhân Mã thị, trên người quả nhiên mang theo hơi thở của "hắn". Người nọ mỉm cười, mang theo một cỗ ý tứ hàm xúc không rõ, kèm theo vài phần tàn nhẫn, lại có vài phần ôn nhu.

    Thiếu niên vẫn ngủ say, chính là cậu không biết, khi ánh trăng chiếu tới gương mặt người kia, chính là người cậu hôm nay đã gặp, chính là gương mặt của Karry!

    "Mã Tư Viễn, tối qua ngủ không ngon à?" Mao Tiểu Cầu nhìn thấy dưới mắt cậu thâm đen, trên làn da trắng nổi bật vô cùng, muốn không nhìn thấy cũng khó.

    "Ừ, nuôi mèo." Mã Tư Viễn ngáp một cái, còn chưa quen đột nhiên trong phòng có thêm một động vật nhỏ, cho nên tối qua ngủ trễ, mơ thấy một số chuyện vụn vặt, có thể do gần đây không yên ổn ảnh hưởng tinh thần mà ra.

    Mao Tiểu Cầu còn muốn cùng Mã Tư Viễn nói thêm, nhưng ngoài hành lang vang lên một trận ầm ĩ thu hút sự chú ý của cậu.

    "A a a! Là anh ấy đó!"

    "Dĩ nhiên là Karry, đẹp trai quá đi!"

    "Karry như thế nào sẽ đến lớp chúng ta chứ!"

    ..

    Mã Tư Viễn ngẩng đầu, thiếu niên kia tựa vào cạnh cửa, vừa lúc, bốn mắt nhìn nhau.

    Một vài sợi tóc tán loạn trên trán, vẫn là đôi mắt đào hoa khiến người ta chú ý kia, lưu quang như ẩn như hiện nơi đáy mắt, khóe môi nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu*, làm cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh toát.

    [*Như cười mà không cười]

    Mã Tư Viễn không hiểu vì sao tim đập nhanh hơn nửa nhịp, những gì hắn ta hôm nay thể hiện, hoàn toàn khác xa hôm qua, hơn nữa trong lòng còn dâng lên một cảm giác kỳ quái.

    Trong trí nhớ của Mã Tư Viễn, đôi mắt hoa đào cùng với bộ dáng đẹp như vậy quả thực quá ít, quả thật cùng hôm qua là một người.

    "Cảm ơn cậu đã thu dưỡng Captain, đêm nay nếu không ngại, có thể nể mặt tôi ăn một bữa cơm không?" Thiếu niên không để y đến ánh mắt người khác, lập tức đi đến trước mặt Mã Tư Viễn.

    Mã Tư Viễn vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Karry, ma xui quỷ khiến thế mà gật đầu đáp ứng.

    Đã qua xuân phân*, ban đêm ngắn hơn so với ban ngày, mặt trời chậm rì rì lặn xuống ở phía tây, màu sắc của mây cũng dần dần thay đổi.

    Âm nhạc biếng nhác mơ hồ không rõ, màu sắc của hoa hồng và máu đều giống nhau, trang trí phía trên cơm trắng quả thực xinh đẹp nổi bật. Hai thiếu niên mặc đồng phục, có vẻ cùng với hoàn cảnh hiện tại không hợp cho lắm.

    Mã Tư Viễn không có thói quen dùng dao nĩa, Karry cẩn thận cắt thịt bò đưa qua cho Mã Tư Viễn, cậu giương mắt nhìn Karry, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên rũ xuống, lông mi dài dưới ngọn đèn càng trở nên đẹp một cách ma mị.

    Động tác thiếu niên lưu loát mà tao nhã, thịt bò chín ba phần, con dao màu bạc còn dính chút máu loãng, Karry tựa hồ rất vừa lòng với thức ăn, cuối cùng còn thỏa mãn liếm liếm răng nanh.

    Thiếu niên thấy Mã Tư Viễn nhìn mình, liền cười nói: "Nếm thử chút không?"

    Mã Tư Viễn lắc đầu, giống như từ chối, tiếp tục cuối đầu ăn phần thịt bò chín mười phần của mình.

    Tu đạo thì phải tu tâm, không được có dục vọng tham ăn.
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  6. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tia sáng cuối cùng cũng biến mất trên bầu trời, đêm tối buông xuống.

    "..."

    Tiếng thét vô cùng chói tai lấn át đi cả tiếng nhạc du dương, tiếng xô đẩy bàn ghế, tiếng chén bát vỡ, tiếng kêu thảm thiết, đủ thứ loại thanh âm hỗn loạn truyền vào tai.

    Thời điểm Mã Tư Viễn chạy tới đại sảnh, đã là một mảnh hỗn độn, trong đại sảnh không còn một người sống nào, khắp nơi đều đầy những thi thể khô quắt bị hút hết máu, gương mặt vẫn còn treo biểu tình vặn vẹo, có thể thấy được trước khi chết họ đã sợ hãi như thế nào.

    Không khí không ngửi được mùi máu tươi, chỉ có mùi thối nát chết chóc cùng với mùi của hoa hồng.

    Karry theo sau Mã Tư Viễn, hoảng sợ kéo tay Mã Tư Viễn, nói: "Chuyện lớn rồi, chúng ta đi nhanh!"

    Cảnh sát rất nhanh sẽ đến, để tránh phiền toái không cần thiết, Mã Tư Viễn cũng không suy nghĩ nhiều, liền cùng Karry rời đi từ cửa sau, cũng không có chú ý tới, vẻ hoảng sợ ấy của Karry chỉ là bề ngoài, trong mắt hoàn toàn bình tĩnh.

    Hai người đi qua một con hẻm tối mịt, sau lưng là tiếng còi xe cảnh sát ngày một gần.

    Không biết chạy bao lâu, nhà xung quanh ngày càng ít, càng hoang vu, lúc Mã Tư Viễn cảm thấy không thích hợp, thì đã muộn rồi.

    Trong lúc bất tri bất giác, đã chui vào cái bẫy của "nó" lập nên.

    Dò xét hơi thở chung quanh, ít nhất có ba con cương thi cao cấp, nếu hiện tại chỉ có mình cậu, cho dù thực lực không bằng, Mã Tư Viễn cũng rất tự tin có thể đánh đấm một hồi, nhưng hiện tại có Karry đi theo, liền không thể nói trước được điều gì.

    Quả nhiên, ba đạo bóng đen lập tức xuất hiện trước mặt họ, khí đen trong không khí càng lúc càng dày đặc, xung quanh còn tụ tập không ít cương thi trung cấp và hạ cấp.

    "Ha ha, xem ra Mã thị xuống dốc thật rồi, thế hệ truyền nhân lần này vậy mà lại là một thằng nhóc." Một giọng cười khặc khặc quái dị truyền đến, đầu lĩnh cương thi có hình dáng của một nam nhân bốn năm mươi tuổi, giả dạng thành một thân sĩ thế nhưng khuôn mặt lại đầy gian tà, hai bên còn có một cô gái xinh đẹp cùng một tên cao to lực lưỡng.

    Sau khi cương thi vương cùng thế hệ thứ hai của hắn bị tiêu diệt, ở trên thế giới chỉ còn lại đời cương thi thứ ba cực kỳ mạnh, số lượng cũng chỉ có mười mấy con, đều có địa bàn riêng, không xâm phạm lẫn nhau.

    Bởi vì cương thi cần máu mới có thể sống, cho nên sẽ không giết sạch nhân loại, thế nhưng lại duy trì một loại quan hệ cân bằng vi diệu với con người.

    Mấy tháng vừa qua xảy ra rất nhiều vụ cương thi khắp nơi cắn chết người, đây không phải là tình huống bình thường, Mã Tư Viễn cũng vì chuyện này nên mới quay lại thành phố.

    Mà tình huống hiện tại cho thấy, ba con cương thi này rõ ràng đã mưu tính trước, mà mục tiêu chính là Mã Tư Viễn.

    "Mã Tư Viễn, bọn chúng là cương thi! Chúng ta.."

    "Karry, anh nghe này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hãy giữ chặt nó, nó sẽ mang anh đến chỗ an toàn." Mã Tư Viễn sử dụng bùa che giấu hơi thở của Karry, lại lấy ra một thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào, nhét vào tay Karry.

    "Nhưng mà một mình cậu.. A!" Karry tựa hồ không muốn bỏ lại Mã Tư Viễn mà rời đi, nhưng còn chưa nói xong, Karry đã bị phi hành chú của tiểu kiếm cưỡng chế mang đi.

    Nhìn thấy bóng dáng Karry biến mất, Mã Tư Viễn yên tâm không ít.

    Mã Tư Viễn đem ánh mắt chuyển lên mấy con cương thi, toát lên một vẻ kiên định.

    "Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành - trừ tà!"

    Nếu đã tuân thủ lời hứa, lấy lại thanh danh Mã thị, thì gặp cương thi chỉ có giết không tha!
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  7. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có khả năng! Không có khả năng! A-"

    Một đạo thần phù thiên lôi trận hạ xuống, tên cương thi cầm đầu khuôn mặt vặn vẹo không cam lòng biến thành tro.

    Tất cả cương thi đã muốn tiêu diệt gần hết, xung quanh đều trở nên tan hoang, khí tức hắc ám tán đi, mây đen dần lui, trăng sáng soi rọi mọi thứ.

    "Phốc!" Mã Tư Viễn rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực mà quỳ trên mặt đất, hiện tại nếu có một con cương thi cấp thấp phía sau đánh tới, cũng có thể dễ dàng giết chết Mã Tư Viễn.

    "Quả nhiên.. vẫn rất miễn cưỡng.. A!" Mã Tư Viễn chùi chùi vết máu bên khóe miệng, cố gắng đứng lên.

    Gió thổi bay góc áo đầy máu, ánh trăng chiếu lên một thân ảnh thon gầy, phá lệ hư ảo, mông lung.

    "Vì cái gì không dùng Long thần cưỡng chế lệnh." Thanh âm trầm thấp mà đầy từ tính vang lên, nhưng hình như đang cố kìm nén cảm xúc.

    "Ngươi là ai?" Mã Tư Viễn không dám khinh địch, khí đen trên người của tên này thập phần nồng đậm, cho dù bản thân cậu trước đây cũng không phải là đối thủ của hắn ta.

    Nam tử rất cao lớn, thân thể lắc một cái, Mã Tư Viễn ngay cả phản kháng cũng không có cơ hội, đã bị nam tử bóp chặt cổ họng.

    "Vì cái gì không dùng Long thần cưỡng chế lệnh!" Ngữ khí của nam tử có vẻ không kiên nhẫn.

    "Buông.. tay.." Mã Tư Viễn sắc mặt tái nhợt, nước mắt tràn ra làm mọi thứ trở nên mơ hồ, khiến cậu không thấy rõ gương mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt kia lạnh như băng.

    Nam tử nhìn thấy bộ dạng thống khổ của cậu, tàn nhẫn trong mắt thế nhưng có thêm vài phần ưu tư, tay bất giác thả lỏng.

    Mà Mã Tư Viễn do toàn thân vô lực cùng thiếu dưỡng khí, sau khi nam tử buông tay nháy mắt ngã xuống, rơi vào trong lòng ngực của hắn.

    Nam tử muốn đẩy ra, nhưng cuối đầu nhìn cậu thì lại sửng sốt.

    Bên khóe miệng cậu còn vươn lại vài tia máu, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, dưới ánh trăng có vẻ càng thêm yếu ớt, hoảng hốt như nhận ra hình bóng trùng khớp, gợi lại ký ức của nam tử.

    Nam tử trầm tư một chút, ôm lấy thiếu niên, biến mất trong đêm tối.

    "Ông nội, đến cùng thì Mã thị có lai lịch như thế nào." Mao Tiểu Cầu nghĩ không thông vì sao Mã Tư Viễn vốn cùng hắn tuổi tác gần nhau, nhưng thực lực thoạt nhìn còn muốn vượt qua ông nội.

    "Trừ tà long tộc Mã thị, là một gia tộc trừ tà truyền qua ngàn năm, lưu lại tới nay vô số trận pháp trừ tà cùng phù chú, trong đó lấy Cửu tự chân ngôn, thần phù thiên lôi trận, Long thần cưỡng chế lệnh mà nổi danh hậu thế." Mao lão gia tử thở dài.

    "Hai cái trước con biết, vậy cái thứ ba Long thần cưỡng chế lệnh là cái gì?" Mao Tiểu Cầu khó hiểu nhìn ông nội.

    "Việc này.. Phải kể từ một ngàn năm trước.."
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  8. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mã Tư Viễn cảm thấy chính mình đang ở trong một nơi hỗn độn, cậu vẫn đi, nhưng mảnh hỗn độn này dường như không có điểm cuối.

    "Thượng tiên, chính sách của hôn quân tàn bạo, nhưng dân chúng là vô tội."

    Bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm nữ tử phá vỡ yên lặng, màn sương mù dày đặc lập tức biến thành hình ảnh rõ ràng.

    "Khẩn cầu thượng tiên trợ giúp tiểu nữ, diệt trừ cương thi vương cùng bề tôi của hắn."

    Bên bờ Đông hải, một nữ tử cài trâm gỗ, y phục màu trắng, cầm kiếm gỗ đào trong tay, thắt lưng đeo một cái bao màu vàng. Mặt mày không dịu dàng như nữ tử bình thường, mà có chút quật cường cùng với khí khái anh hùng.

    Nhìn thấy dung mạo của nữ tử, Mã Tư Viễn thập phần kinh ngạc, nữ tử này, là tổ tiên của Mã thị - Mã Linh Nhi.

    Mà trước mắt Mã Linh Nhi, thân như trường xà, tay như kỳ lân, đuôi cá chép, mặt có râu dài, có sừng như sừng hươu, có năm móng, tướng mạo thần thú uy vũ, quả thật là Lưỡng Điều Thanh Long - đại biểu cho chính khí thiên địa.

    "Hoàng đế vô đạo, muôn dân oán hận, hiện tại nhân quả tuần hoàn, trời tru đất diệt." Một Thanh Long lên tiếng.

    "Chẳng lẽ thiên đạo không bằng lòng trừ ma vệ đạo, cứu người trong nước sôi lửa bỏng sao?" Nữ tử không cam lòng nói.

    "Thiên đạo không có chính tà, vạn vật đều là một thể." Thanh long khác lên tiếng.

    Nữ tử nhiều lần khuyên bảo không thu được kết quả, đành thất vọng rời đi.

    Sương mù tụ lại, hình ảnh xoay chuyển, chỉ thấy phía trên Đông hải, có một động phủ, một Thanh long thống khổ giãy dụa, hai mắt đỏ sậm, long lân nguyên bản cứng rắn nay lại cháy đen, vết thương chảy ra thật nhiều máu đỏ tươi, thế nhưng một Thanh long khác chỉ biết một bên lo lắng, không dám tới gần.

    Thanh long trên mặt đất vừa mới vượt qua thiên kiếp, tu vi tăng mạnh, miệng vết thương nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra không nghiêm trọng, chân chính phải lo lắng lúc này, chính là Thanh long hiện tại đang vật lộn đối mặt với một thứ - tâm ma.

    Không được! Nếu cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ nổ tan xác mà chết! Nghĩ đến đây, Thanh Long đứng một bên nãy ánh mắt trở nên kiên định, như hạ quyết tâm nào đó, hạ trận pháp cấm chế che kín động phủ, đảm bảo an toàn, liền hóa thành một đạo thanh quang biến mất phía chân trời.

    "Ngài.. ngài là thượng tiên?" Nữ tử thập phần kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ thấy thiếu niên một thân thanh y, đôi mắt quang mang lưu chuyển, ngũ quan tinh xảo thể hiện sự anh khí, nhưng chân mày nhíu chặt, mặt mày mệt mỏi, không biết bị chuyện gì quấy nhiễu.

    "Ta muốn Thanh Tâm Linh Châu của Mã gia các ngươi, để trao đổi, ta có thể đem long châu của ta cho ngươi." Nói xong thiếu niên mở lòng bàn tay ra, hạt châu màu lục nhạt ở trên tay phát ra ánh sáng rực rỡ.

    Thanh Tâm Linh Châu là do tinh túy của Bàn Cổ biến thành, có khả năng ức chế ma khí, đây là pháp bảo truyền qua nhiều thế hệ của Mã gia, cất trong bảo khố. Mà long châu lại ẩn chứa tu vi ngàn năm của Thanh long, phàm nhân nếu nuốt vào, có thể thành tiên, tuy rằng long châu trân quý, nhưng so sánh với việc hắn muốn cứu người, thì thật không đáng nhắc tới.

    "Linh Châu là pháp bảo trừ tà truyền qua nhiều thế hệ của Mã thị gia tộc chúng ta, nếu cho thượng tiên, Linh Nhi sợ là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Mã gia." Nữ tử cự tuyệt thỉnh cầu của đối phương.

    Linh châu là vật thượng cổ, đã nhận Mã thị làm chủ, cho dù giết hết Mã thị cũng không thể đem Linh Châu cướp đi.

    "Vậy ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể! Coi như ta cầu xin ngươi.. Van cầu ngươi cứu hắn.." Chỉ cần có thể cứu hắn.. Thiếu niên cắn môi, mắt thấy chuẩn bị quỳ xuống trước mặt nữ tử.

    "Thượng tiên!" Nữ tử ngăn cản không cho thiếu niên quỳ xuống, nhìn thấy hai mắt thiếu niên đỏ bừng, nàng cũng có chút không đành lòng, suy tư một lát, nói: "Linh châu ta có thể cho ngài, nhưng phải trao đổi, ngài phải thay thế linh châu, cùng Mã thị chúng ta trừ ma vệ đạo."

    "Ta đáp ứng ngươi." Thiếu niên cắn chặt răng, không chút do dự liền đáp ứng.

    Từ nay về sau, nguyên thần của thanh long cùng thân thể của long châu hợp nhất thành Tịnh Thế Long Châu, bảo hộ Mã gia ngàn đời, do đó xuất hiện Long thần cưỡng chế lệnh, pháp chú này theo hướng Ngũ hành chư thần tá pháp, diệt trừ thiên địa tà ma, Mã thị là gia tộc trừ tà có sát khí mạnh nhất, thế nhân cũng đem Mã thị xưng thành Trừ tà long tộc Mã thị.
     
    Ngọc Quỳnh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  9. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tịnh thế long châu..

    Đầu Mã Tư Viễn đau như muốn nổ tung, bên tai vang lên những thanh âm trầm thấp nhỏ vụn, giống như chú ngữ, một câu lại một câu, tiến nhập thân thể cậu, sau đó đột nhiên bị rút hết ra, cậu cảm giác như linh hồn của mình cũng bị hút ra theo vậy, bay lơ lửng trên không trung, linh hồn bị lực lượng nào đó nhào nặn, tựa hồ muốn đem cậu bóp nát.

    Mã Tư Viễn thống khổ giãy dụa, nhưng động đậy không được, từng giây từng phút trôi qua, nó dày vò Mã Tư Viễn gần như mất đi ý thức, đúng lúc này, linh hồn trên không trung ngừng giãy dụa, sau đó nặng nề bị ném trở về thân thể.

    Mã Tư Viễn gian nan mở mắt, trước mặt cậu là bầu trời đêm tối đen, cảm nhận được toàn thân mêm nhũn vô lực, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, xung quanh còn tràn ngập mùi máu tươi.

    Trên da cảm giác mát lạnh truyền thẳng đến cốt tủy khiến cậu cảnh giác, vừa nhìn, liền thấy cổ tay cổ chân đều bị xiềng xích trói chặt, còn ở trêm đó hạ thêm cấm chú, đem cậu vây lại trên một cái tế đàn hình dạng quái dị, xung quanh là tám cái cột đá phi thường lớn, còn có vô cùng nhiều đá lớn, không cần nghi ngờ, vị trí của Mã Tư Viễn hiện tại, là trung tâm của trận pháp.

    Lúc này, một bóng người thu hút sự chú ý của Mã Tư Viễn.

    Nam tử cao gầy, toàn thân đồng dạng y phục màu đen tà mị mà tùy tiện, chỉ thấy hắn đưa lưng lại với ánh trăng, thong thả bước đi, từng bước từng bước đi lên tế đàn.

    Mắt thấy hắn ta đến gần, Mã Tư Viễn phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau, nhưng bị xiềng xích trên người khống chế.

    Nam tử đi tới bên cạnh Mã Tư Viễn, lúc này Mã Tư Viễn mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, kinh ngạc mở to hai mắt.

    "Ngươi là Karry!"

    Nam tử tuổi chừng hai mươi, gương mặt tuấn lãng mà lạnh lùng, tuy rằng không phải với bộ dáng thiếu niên của Karry, nhưng có đến bảy phần giống nhau, nhất là đôi mắt hoa đào làm người ta bị hấp dẫn kia, so với Karry không khác chút nào, nam tử này, chính là bộ dáng của Karry khi thành niên.

    "Tịnh thế long châu ở đâu!" Nam nhân híp mắt, đáy mắt nổi tràn đầy lửa giận.

    Lúc này, Mã Tư Viễn cuối cùng cũng hiểu được, kể từ lúc gặp mặt, dẫn hắn đến địa bàn của cương thi, không, có lẽ còn sớm hơn, từ khi cậu nhận thấy khí đen ở thành phố này dày đặc dị thường, ranh giới giằng co nhiều năm của trừ tà sư và cương thi có sự thay đổi, khiến cậu hoài nghi cương thi vương đã sống lại, tại thời khắc đó, cậu đã tiến vào cái bẫy do Karry bày ra, mà mục đích, lại chính là vì "Tịnh thế long châu".

    Ngay cả nỗi đau trong linh hồn vừa nãy, chỉ sợ cũng là kết quả do Karry sử dụng trận pháp mưu tính cướp đoạt "Tịnh thế long châu".

    Đáng tiếc, tính hết thảy mọi chuyện, kết cục đã định trước là công dã tràng.

    Nghĩ tới đây, Mã Tư Viễn cười khổ, nói: "Thật đáng tiếc, mười sáu năm trước, long châu đã bị hủy rồi."

    Mã Tư Viễn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Karry, có chút ngạc nhiên đối với thân phận của hắn.

    Người này chắc chắn không phải thượng tiên, càng giống ma tu, tuy rằng "Tịnh thế long châu" có khả năng tinh lọc oán khí của thiên địa, mặc dù là ma tu, nhưng cũng là một vật đại bổ.

    Nhưng mà, cũng không có quý giá đến mức phải chạy từ ma giới đến nhân gian để cướp đoạt, đúng không?

    Mấy ngàn năm trước, nhân gian linh khí thiếu thốn, vốn dĩ không thích hợp để các tu sĩ tu luyện, khi đó, tu sĩ hợp lực mở ra tu chân giới, hơn ngàn năm trước, tu sĩ cuối cùng cùng với thanh long phi thăng, để lại một người giám hộ giữ cân bằng của nhân gian, phong tỏa con đường giữa Tu chân giới và Nhân gian. Từ đó, không một tu sĩ nào có thể phi thăng được nữa.

    Mà Tịnh thế long châu còn sót lại, bởi vì sự hạn chế của thiên đạo, cũng mất đi phần lớn pháp lực vốn có.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
  10. Hắc Thiên

    Bài viết:
    14
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không có khả năng! Trên thân thể ngươi rõ ràng có mùi vị của hắn!" Karry đáy mắt giận dữ, rốt cuộc bạo phát mà rống to.

    Kỳ thực, vừa nãy hắn đã tiến hành một nghi thức hiến tế cổ xưa, cũng không thể dẫn "Tịnh thế long châu" ở trong cơ thể cậu ra, cũng vô pháp cảm ứng được sự tồn tại của long châu, hắn cũng đã có dự cảm không tốt, thế nhưng trên người cậu có mùi vị của người đó đã trở thành cọng rơm cứu mạng hắn, còn có khả năng.. Tịnh thế long châu bị giấu ở nơi khác.. Hắn tự an ủi mình.

    Mà Mã Tư Viễn không thể nghi ngờ đã phá nát hy vọng cuối cùng của hắn.

    Nam tử hung hăng đấm trên mặt đất, thoáng chốc sơn động rung chuyển.

    Một ngàn năm! Đủ một ngàn năm! Một ngàn năm trước, hắn từ trong kiếp nạn tâm ma tình lại, phát hiện bản thân đã ở Tu chân giới, mà bên cạnh chỉ có một viên thanh tâm linh châu, lại không có thân ảnh quen thuộc đó.

    Lúc mới đầu hắn chỉ là phiền muộn, bọn họ vốn dĩ không phải là rồng, mà là rắn, cùng nhau tu luyện, không bao giờ rời nhau.

    Thế nhưng hắn tin, với tu vi của người kia, việc phi thăng bất quá cũng chỉ là chuyện trăm năm mà thôi, bọn họ rất nhanh có thể đoàn tụ.

    Vì vậy, hắn chờ, lại không hề xao nhãng tu luyện.

    Một trăm năm, hắn nghĩ, cũng nhanh.

    Hai trăm năm, hắn nghĩ, có phải người đó gặp phải chuyện phiền toái gì rồi không.

    Ba trăm năm, hắn bắt đầu sợ hãi

    Bốn trăm năm, hắn đọa ma.

    ..

    Chín trăm năm, hắn còn chưa chịu buông tha, dựa vào chấp niệm chịu đựng cửu cửu thiên lôi, pháp lực đại thăng, mơ hồ nhìn thấu một phần thiên đạo.

    Một ngàn năm, hắn biết được nguyên nhân, thiên đạo vây người đó ở nhân gian. Vì vậy, hắn bóp nát long châu, phá hủy tu vi cả đời, đập tan giới hạn thấp nhất của Tu chân giới, bị thiên đạo bài xích, trở lại nhân gian, chỉ vì tìm người kia.

    Cho dù không có long châu, thế nhưng hắn còn có thể tu luyện lần nữa, hơn nữa hắn đã trải qua thiên kiếp, thân thể càng trở nên cường hãn, ở nhân gian có thể hoành hành không hề cấm kỵ.

    Nhưng hắn lại không cảm nhận một chút khí tức nào của người kia, gần như tuyệt vọng, nhớ lại ngàn năm trước, khi hắ tỉnh lại, bên cạnh hắn chỉ có viên thanh tâm linh châu kia, đó là bảo vật của Mã gia, thông qua tiếp xúc với sinh vật hắc ám ở nhân gian, biết được pháp chú đệ nhất của Mã gia - Long thần lệnh cưỡng chế, hiển nhiên là người nọ vì muốn lấy thanh tâm linh quả đã trao đổi với Mã gia.

    Nghĩ tới, hắn liền mừng rỡ như điên, một ngàn năm, rốt cuộc cũng có được tin tức của người kia!

    Thế nhưng bọn sinh vật hắc ám nguyên bản ương ngạnh, sau đó bởi vì nhìn thấy hắn thi triển pháp lực mà trở nên khúm núm, nói cho hắn biết, Mã thị đã lánh đời nhiều năm rồi.

    Cho nên, để dẫn dụ người của Mã thị, hắn liền âm thầm ra lệnh, để cho bọn cương thi phá rối một cách trắng trợn.

    Quả nhiên, truyền nhân của Mã thị xuất hiện, chính là Mã Tư Viễn.

    Hắn dụ Mã Tư Viễn chạy đến vùng ngoại ô, để ba con cương thi dò thám tình hình, còn hắn thì giả bộ để Mã Tư Viễn ngự kiếm phi hành, thực ra bản thân lại đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát.

    Có thể bởi vì Tịnh thế long châu, Mã Tư Viễn luôn khiến hắn cảm thấy quen thuộc, hơn nữa dựa vào tuổi tác của cậu mà nói, năng lực của Mã Tư Viễn quá mạnh, Tịnh thế long châu chắc chắn đang ở trên người cậu!

    Thế nhưng hắn không nhìn thấy Mã Tư Viễn sử dụng Long thần lệnh cưỡng chế.

    Long châu của hắn đã không còn, không có cách nào cảm ứng với Tịnh thế long châu, cuối cùng, hắn quyết định sử dụng bí pháp huyết tế, muốn lấy Tịnh thế long châu, lấy lại tâm của hắn, phải từ trong cơ thể của Mã Tư Viễn hút ra.

    Thế nhưng, hắn thất bại.

    Người nọ cùng hắn, e rằng đã định trước phải chia li, vĩnh viễn, sinh tử không còn được gặp lại nhau.
     
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...