Đam Mỹ [dịch] Tôi xem phong thủy ở tương lai - Kỷ nam thành

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi yueyue, 29 Tháng tư 2020.

  1. yueyue

    Bài viết:
    0
    TÔI XEM PHONG THUỶ Ở TƯƠNG LAI

    [​IMG]

    Tác giả: Kỷ Nam Thành

    Người dịch: Juan

    Thể loại: Đam mỹ, tương lai, chủ công, xuyên không, phong thủy.

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch Của Juan

    Giới thiệu

    Ở trăm năm sau, mọi người chỉ tin tưởng khoa học, một vị thanh niên gọi là Tấn Ngọc Hồng đột nhiên ngang trời xuất thế, phô bày huyền học kỳ diệu với người đời.

    Nguyên nhân vì sao người xưa trầm mê với phong thủy dần dần bị vạch trần.
     
    kaneki kamndem co don thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tư 2020
  2. yueyue

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa ngày 2 tháng 8 năm 2015, bên ngoài mặt trời chói chang nhô lên cao, trong phòng khí nóng làm người cũng muốn bốc hơi. Các đồng nghiệp nên tan tầm cũng đều tan tầm, để lại Tiểu Vương Tiểu Lý trực ban ở phòng chỉ huy.

    Hai người ở trong phòng, một người đang cầm một ổ bánh mì vừa lau mồ hôi vừa xử nhanh cơm trưa, trong lòng đều ngo ngoe rục rịch với cái máy điều hòa.

    Quạt điện vẫn luôn hoạt động nhưng không khí vẫn nóng, quạt thổi ra gió cũng chả mát mẻ chỗ nào. Hai vị cảnh sát nhân dân tuổi trẻ đều cảm thấy cây quạt này mở cũng như không.

    "Nếu không cậu đi mở điều hòa đi?" Tiểu Lý chọc đồng nghiệp Tiểu Vương bên cạnh một cái.

    Tiểu Vương mồ hôi đầy đầu nhưng ngồi không động đậy gì, "Cậu nghĩ tôi ngu hả, ngày hôm qua lãnh đạo chúng ta mới vừa mở họp nói dùng điện tiết kiệm. Hiện tại phòng chỉ huy chỉ có hai người chúng ta, mở điều hòa bị phát hiện ai cũng chịu phê bình cả."

    Tiểu Lý nghe xong thì cười ha ha nói với Tiểu Vương: "Chỉ có hai người chúng ta cậu không nói tôi không nói, ai biết hai ta mở điều hòa cơ chứ. Hơn nữa, lãnh đạo chỉ nói dùng điện tiết kiệm, chứ chưa nói không thể mở điều hòa mà."

    Tiểu Vương hừ một tiếng, "Cậu đừng có mà lừa tôi, tiền đèn điện tháng trước của phòng chỉ huy đã tốn hơn một ngàn, một ngàn hơn này không phải đều là tiền điều hòa à? Tiết kiệm điện, từ tiết kiệm này không phải là bớt mở điều hòa mở quạt điện nhiều hơn à."

    "Nhưng chúng ta có thể giống với người khác hả? Nhiệt độ giữa trưa đều tới 40 độ hơn rồi, lại không mở điều hòa hai đứa mình sau lại đều bị trúng nắng đấy." Tiểu Lý nóng đến vội vàng, cũng không khuyên Tiểu Vương nữa, trực tiếp đứng lên chuẩn bị đi mở điều hòa.

    Cậu ta vừa đứng lên, đôi mắt thuận tiện ngắm đến màn hình lớn, không xem không vấn đề, vừa xem thiếu chút nữa tròng mắt rớt ra.

    Đường cao tốc này lúc nào thì đi bộ được rồi? Không muốn sống nữa hả?

    "Mọe nó, đều là cao thủ. Tháng trước thành phố G bên kia có một cụ ông lái xe điện chạy ngược hướng trên đường cao tốc, tháng này có người đứng trên đường cao tốc bên này của chúng ta. Thế nào, chẳng nhẽ cậu ta còn muốn chờ gọi xe DiDi à?" Tiểu Lý nhận mệnh khoác lên áo khoác đồng phục, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, vừa đi vừa oán khí tận trời nói: "Chờ tôi tìm được cậu ta xem tôi dạy dỗ cậu ta như thế nào, tôi sẽ bắt cậu ta chiều nay đừng nghĩ rời khỏi phòng chỉ huy, cho cậu ta biết Đường Tăng là luyện thành như thế nào."

    * "DiDi" : App đặt xe bên Trung Quốc tương tự như Grab ở Việt Nam.

    Không trách Tiểu Lý tức giận như vậy, ở đường cao tốc bên này lâu rồi thì chuyện ngu ngốc gì cũng có thể nghe được. Loại người không tuân thủ luật giao thông này chính là hại người hại mình.

    Bên kia Tiểu Lý đang lái xe cảnh sát, người đứng gần đường cao tốc lấy ra một tờ giấy cứng và một cây bút, ở mặt trên viết một dòng chữ. Sau khi viết xong sau tìm một cục đá đè ở trên cùng vòng bảo hộ sau đó vượt qua vòng bảo hộ, trực tiếp từ sườn núi bên ngoài rời đi.

    Bước chân không nhanh không chậm, vừa chợt thấy đi chậm rãi từ từ, nhưng đi chưa tới vài bước đã thấy không rõ bóng dáng.

    Chờ lúc Tiểu Lý đến thì người đứng ở chỗ ban đầu sớm đã đi đâu, chỉ có một cục đá lớn hơn bàn tay nằm trên vòng bảo hộ.

    Tiểu Lý nhìn trước nhìn sau, sau đó dừng xe cảnh sát gần bên nhất, duỗi tay ra lấy giấy vào trong xe.

    [Phía trước không lâu nữa sẽ xảy ra cuộc va chạm liên hoàn, tình trạng thảm thiết, hi vọng chuẩn bị sớm.]

    Tiểu Lý: ?

    Bất cứ ai nhận được một tờ giấy không hiểu ra sao như này đều sẽ nghĩ đến là trò đùa dai, Tiểu Lý đương nhiên cũng không ngoài ý muốn. Vốn dĩ giữa trưa mặt trời chói chang đi lên đường cao tốc nên tâm trạng của cậu ta không phải rất tốt, hiện tại lại bị người kia trêu chọc, tính tình lập tức nổi lên.

    Chịu đựng không gọi điện thoại cho đồng nghiệp, Tiểu Lý một đường chạy như bay về. Sau đó lập tức mở ra video giám sát điều chỉnh đến đoạn thời gian đó, cậu ta ngược lại muốn nhìn thằng nào lá gan lớn như vậy.

    Cắt bóng dáng kia xong, Tiểu Lý sắp chia sẻ cho các đại đội giao thông thì đồng nghiệp ở một bên bỗng nhiên la lên.

    "Ra tai nạn xe cộ rồi!"

    Tiểu Lý vội ngẩng đầu, phát hiện địa phương xảy ra tai nạn là ở khúc cong phía trước. Đúng lúc này, một chiếc xe tải lớn đằng sau đang chạy với tốc độ nhanh, có thể là không chú ý tình huống phía trước nên tốc độ của chiếc xe thế mà không hề giảm xuống.

    Tay phải Tiểu Lý không ngừng run rẩy, sắc mặt như vàng ra, trơ mắt nhìn xe tải đụng phải. Mà xe ô tô gia đình ở đằng sau xe tải bởi vì tầm nhìn hoàn toàn bị che khuất cho nên không hề có phòng bị cũng vọt tới xe tải.

    Trước mắt một vũng màu máu, đại não hỗn loạn của Tiểu Lý bỗng nhiên xuất hiện câu nói trên tờ giấy trước đó.

    Phía trước không lâu nữa sẽ xảy ra cuộc va chạm liên hoàn, tình trạng thảm thiết, hi vọng chuẩn bị sớm.

    * * *

    Tấn Ngọc Hồng đi ở trên đường, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, xoay người nhìn hướng đường cao tốc. Ở trong mắt Tấn Ngọc Hồng, chỗ kia đã tụ tập tử khí (không khí tử vong), sớm đã che khuất ánh mặt trời chói chang, tối tăm cùng cực.

    Rốt cuộc vẫn không được người xem trọng..

    Tấn Ngọc Hồng lắc đầu, trong lòng bình tĩnh. Hiện tại mỗi người đều nói thời đại khoa học không thể mê tín, dùng phương pháp khoa học để giải thích rất nhiều chuyện thần bí.

    Nhưng người giàu có lại tin tưởng không nghi ngờ đối với chuyện huyền học, xây dựng tòa lầu phải có nghi thức, đạo diễn khởi động máy phải có nghi thức, nữ minh tinh ngàn dặm xa xôi đưa tin đạo sĩ xin tiểu quỷ ùn ùn không dứt.

    Đến cuối cùng, không tin những chuyện này vẫn là người thường. Từ cổ đại bắt đầu thì có chuyện xem bói, nếu nói đều là kẻ lừa đảo, loại mánh khoé lừa người này sao lại truyền thừa ngàn năm?

    Tấn Ngọc Hồng đi nhanh về hướng nhà mình, minh minh chi trung anh cảm thấy trên người sẽ xảy ra một chuyện lớn, lại không phải tử cục (kết cục tử vong). Giống như y không tự y, bản thân nghề này của bọn họ rất cường thế, nếu có thể lại chịu tan phá chính mình, vậy chẳng phải mỗi người đều có thể sống đến trăm tuổi ư.

    * "Minh minh chi trung" : Ý nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải. Nó là 1 cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi.

    * "Y không tự y" : Thành ngữ chỉ bác sĩ có thể chữa bệnh cho người khác nhưng không thể chữa bệnh cho mình. Ở đây ý nói công tuy là thầy phong thủy nhưng cũng không thể thay đổi số mệnh của mình.

    Tính toán kỹ càng là không dùng được, giống Tấn Ngọc Hồng loại này có thể cảm giác ra tới cũng phi thường ít, yêu cầu thiên phú cực cao. Cho nên người làm nghề này, cho dù người khác gọi đại sư gọi ra hoa, cuối cùng cũng thường thường chết vào tai nạn xe cộ phổ biến.

    Nếu không phải tử cục, Tấn Ngọc Hồng không để ở trong lòng, nhưng vẫn xem trọng một chút, từ lúc cảm giác bắt đầu xuất hiện là trên đường đi về nhà.

    Không biết vì sao, Tấn Ngọc Hồng bỗng nhiên cảm thấy kỳ thật anh đi không nhanh lắm.

    Bộ pháp vẫn là bộ pháp kia nhưng cây cối chung quanh lại làm anh nhận thấy được tốc độ của anh đang rơi xuống.

    Chẳng lẽ là vào nhầm trong trận của người cùng nghề à? Không, căn bản một chút dấu vết của trận pháp đều không có.

    Tấn Ngọc Hồng cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, căng da đầu tiếp tục đi về trước. Nói đến cũng kỳ quái, con đường này tuy anh không đi qua một trăm tám mươi lần, nhưng cũng là đi qua, rễ cây vốn không có nhiều như vậy.

    Càng đi về trước, lờ mờ có thể thấy tòa nhà cao ốc phía trước. Theo lý thuyết Tấn Ngọc Hồng hẳn là thả lõng ra, nhưng cảm giác kỳ quái trong lòng kia lại không xóa bỏ được.

    Chờ đi ra con đường kỳ quái này, Tấn Ngọc Hồng ngẩng đầu vừa thấy, lập tức sởn gai óc.

    Phồn hoa.

    Quá phồn hoa, phồn hoa đến nỗi anh liếc mắt một cái đã nhận ra chỗ này không thuộc về năm 2015. Thành thị như vậy, cho dù là công bố cũng phải thừa nhận nó ném nước Mỹ một trăm năm.

    Tấn Ngọc Hồng đột ngột xoay người, nhìn về con đường đã đi qua, lại phát hiện rừng cây đằng sau cũng không phải cái cây lúc đến. Tuy rằng số lượng nhiều, lại không có cảm giác ngước mắt nhìn lên.

    Anh thở dài một hơi, biết chính mình trở về không được.

    Năm 2015, Tấn gia.

    "Sao lại thế này, sao điện thoại của Ngọc Hồng không ở vùng phục vụ? Vai chính đều không ở sinh nhật còn qua như thế nào hả." Một vị phu nhân với khuôn mặt xinh đẹp buông điện thoại trong tay, nói một cách kỳ quái.

    Bỗng nhiên bà nghĩ tới gì đó, trên mặt hoảng hốt ngay lập tức quay đầu hỏi người đàn ông ngồi một bên: "Hôm nay có phải sinh nhật 26 tuổi của Ngọc Hồng hay không."

    Người đàn ông ngừng lại, rõ ràng nghĩ tới gì đó, móc ra điện thoại lập tức gọi điện.

    Thật lâu sau, ông nhìn vành mắt đỏ lên của vợ mà nói lời an ủi: "Đây là số mệnh, cho dù là sư phụ của Hồng Nhi cũng không có biện pháp ngăn cản, chúng ta biết nó còn sống là tốt rồi."
     
    AmiLeedem co don thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...