Ngôn Tình [Dịch] Thiên Kim Thật Trở Về, Ông Xã Tôi Là Ác Ma Áo Trắng

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Chotuimotlike, 18 Tháng bảy 2025 lúc 2:43 PM.

  1. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Thiên Kim Thật Trở Về, Ông Xã Tôi Là Ác Ma Áo Trắng

    Tác giả: Độc Bộ Tầm Mộng

    Thể loại: Ngôn Tình, Hào môn thế gia

    Editor/ dịch giả: Elysia

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Văn án:​

    Thiên kim số một Cố Khuynh Thành bị bắt cóc và bán đi suốt ba năm trời. Sau khi thoát khỏi cõi chết trở về, cô ngỡ rằng ác mộng đã kết thúc, nào ngờ lại rơi vào một vực sâu tăm tối hơn.

    Cha mẹ từng yêu thương cô hết mực giờ tránh cô như rắn rết.

    Anh trai từng bảo vệ cô như báu vật lại tỏ rõ sự chán ghét.

    Người em gái nuôi thì không ngừng mỉa mai, châm chọc.

    Còn thanh mai trúc mã từng thề non hẹn biển.. đã trở thành vị hôn phu của em gái nuôi, chỉ mong cô sớm chết cho khuất mắt.

    Tất cả chỉ vì một lời đồn độc địa: Cô mắc bệnh truyền nhiễm, sinh con cho một lão già đáng khinh, khiến nhà họ Cố phải mang tiếng nhục nhã.

    Cô cắn răng đoạn tuyệt với tất cả, ôm theo khối tài sản hơn trăm triệu âm thầm giấu kín, xoay người bước vào cuộc hôn nhân chớp nhoáng với Lục Quân Nghiêu.

    Ai ai cũng biết Lục Quân Nghiêu là bác sĩ ngoại khoa xuất chúng, thiên tài y học, trẻ tuổi, điển trai, gia thế hiển hách - nhưng chẳng ai dám tiếp cận, càng không ai dám làm mai.

    Chỉ bởi vì anh ta tính cách kỳ quái, nắng mưa thất thường, thiên tài và kẻ điên cách nhau chỉ một ranh giới mong manh.

    Thế nhưng kể từ khi cưới vị đại tiểu thư nhà họ Cố bị thất sủng kia, bác sĩ Lục liền hóa thân thành "chồng nghiện vợ", trước mặt người đời thì ân ái ngọt ngào, sau lưng lại quấn quýt không rời.

    Khi nhà họ Cố sắp phá sản, đường cùng tìm đến cầu xin con rể:

    "Xét tình nghĩa người một nhà, con giúp chúng ta điều tra kẻ đứng sau được không.."

    Lục Quân Nghiêu ôm lấy vợ, cưng chiều hôn lên bàn tay cô:

    "Ngón tay ngọc ngà của Khuynh Thành nhà tôi, làm gì có vết bẩn nào?"

    Cả nhà họ Cố há hốc miệng:

    "Khuynh Thành.. là con thật sao?"
     
  2. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Bị Bắt Cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Khuynh Thành bị bắt cóc lên vùng núi hoang dã suốt ba năm, bị ngược đãi đến mức chỉ còn nửa cái mạng. Cuối cùng cô cũng được giải cứu.

    Cảnh sát đưa cô về tận cửa nhà.

    Cố Khuynh Thành bước xuống xe, nhìn căn biệt thự nguy nga trước mắt, trong mắt thoáng hiện sự xa lạ, dường như cô không còn nhận ra nơi gọi là "nhà" của mình nữa.

    Không trách cô nhận không ra.

    Bởi hôm nay nhà họ Cố được trang hoàng lộng lẫy, đỏ rực vui vẻ, đang mở tiệc linh đình.

    "Đây là nhà họ Cố sao?" Viên cảnh sát lái xe tò mò hỏi.

    Đồng nghiệp bên cạnh chắc chắn đáp: "Là nhà họ Cố! Tôi gọi điện nhiều lần báo rằng đã tìm được con gái họ, vậy mà họ cứ tưởng là lừa đảo, liền cúp máy luôn!"

    Một nữ cảnh sát đi cùng lên tiếng châm chọc: "Con gái lớn mất tích mà còn có tâm trạng làm tiệc cưới."

    Dưới cái nắng gay gắt, Cố Khuynh Thành đứng đó, nghe những lời ấy mà trong lòng rối bời.

    Nhưng cô không nghĩ nhiều, toàn bộ trái tim chỉ đắm chìm trong niềm xúc động và vui sướng khi cuối cùng cũng được trở về nhà.

    "Cố Khuynh Thành, về nhà thôi." Nữ cảnh sát dịu dàng nhắc.

    "Vâng." Cô khẽ cong môi, gật đầu, nhấc chân bước vào sân biệt thự.

    Không biết hôm nay là anh trai kết hôn hay có sự kiện gì, mà khắp nơi rộn rã tiếng cười.

    Trùng hợp cô cũng trở về vào hôm nay, tính ra thì là "song hỷ lâm môn".

    Cha mẹ thấy cô nhất định sẽ mừng rỡ vô cùng!

    Cố Khuynh Thành càng nghĩ càng hồi hộp, tim đập thình thịch không ngừng, khóe mắt cũng dần đỏ hoe.

    Trước biệt thự đỗ đầy siêu xe, bãi cỏ được trang trí ngọt ngào lãng mạn.

    Đến gần, cô mới thấy rõ dòng chữ trên tấm poster 3D hình người: "Trần Vân Mặc & Cố Như Ý – Tiệc đính hôn"

    Trước mắt Cố Khuynh Thành tối sầm lại, niềm vui ngập tràn trong lòng phút chốc hóa băng giá, đôi chân mềm nhũn suýt đứng không vững.

    Trần Vân Mặc – cậu ấm nhà họ Trần ở Kinh Thành, cũng là bạn trai thanh mai trúc mã của cô.

    Hôm nay, lại đính hôn với em gái cô – Cố Như Ý..

    Người từng che chở cô, nâng niu cô, hứa sẽ yêu thương cô cả đời – giờ lại sắp cưới người khác?

    Cố Khuynh Thành chết lặng tại chỗ, cắn chặt môi, không dám tin vào mắt mình.

    "Cố Khuynh Thành, vào nhà đi chứ. Gia đình em thấy em chắc chắn sẽ mừng rơi nước mắt đó." Nữ cảnh sát đi theo tưởng cô sắp về nhà thì bồi hồi nên đứng lại, liền nhẹ nhàng động viên.

    Nhưng người Cố Khuynh Thành khẽ run lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm poster kia, chân như mọc rễ, không sao nhúc nhích được.

    Trong biệt thự, tiếng cười nói rộn ràng không dứt.

    Cặp đôi chính đang được mọi người vây quanh, ồn ào thúc giục hôn nhau. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên:

    "Cố Khuynh Thành trở về rồi!"

    Khung cảnh náo nhiệt lập tức rơi vào im lặng chết chóc, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn ra cửa, rồi tròn xoe kinh ngạc.

    "Đúng là Cố Khuynh Thành.. sao lại ra nông nỗi này?"

    "Đúng thế, trông chẳng khác nào bà điên trốn nạn.."

    "Không phải bị bán lên núi, sinh con cho lão già rồi sao? Sao còn có thể thoát được về?"

    "Là cảnh sát đưa về đó!"

    Ánh mắt đám khách mời mỗi người một kiểu, xì xào bàn tán.

    Cặp đôi trai tài gái sắc đang ôm nhau cũng hóa đá tại chỗ khi nhìn thấy cô gái gầy guộc, nghèo khổ đứng ngoài sân kia.

    "Chị?" – Cố Như Ý, người con gái được nhà họ Cố nhận nuôi, thì thầm một tiếng, mắt mở trừng trừng, không dám tin nổi.

    Cố Khuynh Thành.. thật sự còn sống mà trở về?

    Ngoài cửa, Cố Khuynh Thành đứng lặng, bị vô số ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm mà không có lấy một phản ứng nào.

    Phải biết, cô từng là thiên kim tiểu thư số một của Kinh Thành, là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

    Dù xuất hiện ở bất kỳ sự kiện lớn nào, cô cũng luôn tỏa sáng chói lòa, tự tin rực rỡ, không ai có thể lấn át.

    Nhắc đến Đại tiểu thư nhà họ Cố, ai ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ: "À, đó là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Cố, là mộng tưởng của biết bao công tử thế gia."

    Thế mà tất cả mọi thứ đều chấm dứt vào một ngày ba năm trước.

    Hôm đó, cô cùng Cố Như Ý ra ngoài dự tiệc, chơi đến khuya mới rời đi.

    Trên đường về nhà, xe bị nổ lốp..

    Tài xế xuống xe thay lốp, hai chị em cô đứng bên cạnh cầm đèn pin chiếu sáng.

    Bất ngờ một chiếc xe minivan lao tới, bắt cóc Cố Như Ý rồi định bỏ chạy.

    Cố Khuynh Thành liều mạng ngăn cản, cộng thêm sự giúp đỡ của tài xế, đã cứu được Cố Như Ý.

    Nhưng bọn tội phạm thừa lúc tài xế đang bận, bất ngờ dùng bao tải trùm lên đầu Cố Khuynh Thành, bắt cô lên xe minivan rồi phóng đi.

    Ban đầu Cố Khuynh Thành nghĩ chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền bình thường, cứ nghĩ gia đình đưa tiền chuộc là có thể đón cô về.

    Nào ngờ, đó là một tổ chức buôn người quy mô lớn và chuyên nghiệp, thường xuyên gây án lưu động khắp các tỉnh.

    Sau khi bị bắt cóc, cô bị đưa đi nhiều nơi, cuối cùng bị bán đến một vùng núi sâu.

    Ba năm nay, cô bị xích trong chuồng lợn.

    Cô phải chịu đựng đủ loại tra tấn và ngược đãi phi nhân tính, vô số lần suýt bị cưỡng hiếp, đều được "người chồng ngốc" của cô cứu trong gang tấc.

    Cô từng nghĩ cả đời này sẽ không thể thoát khỏi, phải sống mãi trong cái nơi tăm tối đó.

    Không ngờ, thần may mắn vẫn mỉm cười với cô.

    Bộ Công an triển khai chiến dịch chuyên án chống buôn người, đã giải cứu cô thành công.

    Ba năm qua, cô đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi mình về nhà, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ là một cảnh tượng như thế này.

    Chào đón cô là tiệc đính hôn của bạn trai và em gái!

    Cảnh tượng lặng đi một lúc, một vị khách lên tiếng chào hỏi.

    "Khuynh Thành, cháu về rồi à?"

    Cố Khuynh Thành chớp mắt, ánh mắt rời khỏi tấm áp phích, nhìn người phụ nữ lớn tuổi đang nói chuyện với mình, mỉm cười nhẹ, "Vâng, cháu về rồi.."

    Lại có người hỏi han: "Chắc là khổ lắm, nhìn gầy yếu thế kia.."

    Người đó chưa dứt lời, liền bị người nhà bên cạnh huých nhẹ, nhỏ giọng quát: "Bà nói cái gì vậy, nghe nói nó bị bệnh, lây đấy!"

    "Tôi chỉ nói chuyện thôi mà, có sao đâu."

    Cuộc trò chuyện gượng gạo bị cắt ngang bởi gia đình Cố vội vã chạy ra.

    Bà Cố - Lương Cảnh Dung nhìn cô gái đứng dưới bậc thang, mắt tròn xoe, người cứng đờ.

    Cô con gái lớn của bà ta, mái tóc dài xinh đẹp ngày nào giờ bị cắt nham nhở, quê mùa hết chỗ nói.

    Quần áo trên người rách rưới, đôi giày dưới chân rõ ràng là của đàn ông, cánh tay và mắt cá chân lộ ra ngoài đều có những vết bầm tím và vết hằn dây trói đáng sợ.

    Lương Cảnh Dung nhìn con gái từ đầu đến chân, trong lòng vô cùng chấn động, một lúc sau mới lắp bắp, "Đúng là Khuynh Thành.."

    Nhìn thấy mẹ, trong lòng Cố Khuynh Thành lại dâng lên niềm vui sướng, cô không nhịn được bước lên phía trước: "Mẹ, con về rồi."

    Nói xong, thấy bố và anh trai cũng ra đón, cô lại xúc động gọi: "Bố, anh cả.."

    Chủ gia đình Cố - Cố Đình An vẻ mặt có chút kỳ lạ, nhìn con gái lớn gật đầu, "Ừ, về là tốt rồi.."

    Nói xong, ông quay sang nhìn vợ, hai người trao đổi ánh mắt.

    Cả hai vợ chồng đều nhớ đến năm ngoái, sau khi biết tin con gái lớn, cả nhà đến đồn cảnh sát, con gái út đã xem được tài liệu -

    Nói con gái lớn bị bán lên vùng núi sâu, làm vợ cho mấy ông già, sau đó sinh con, đứa bé sinh ra đã bị khuyết tật tay chân, còn bị nhiễm HIV.

    Ngày hôm đó từ đồn cảnh sát về, Lương Cảnh Dung mất ngủ cả tháng, sụt hơn mười cân, nước mắt chảy cạn.

    Nhưng cuối cùng nghĩ lại, vì danh dự của gia đình, vì sức khỏe của cả nhà, bà ta đành phải nuốt nước mắt vào trong, nói với cảnh sát là không tìm nữa.

    Ai ngờ, con gái lớn vẫn được cảnh sát giải cứu.

    "Cố Đình An, con gái ông bà đã trở về rồi, sao mọi người lại có phản ứng như vậy?" Cảnh sát dẫn đội nhìn vẻ mặt quá bình thản, thậm chí là lạnh nhạt của vợ chồng Cố, nghiêm mặt chất vấn.

    Trước đây, mỗi khi họ giải cứu phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc trở về nhà, những gia đình có nạn nhân không may bị bắt cóc đều đã chờ sẵn ở cửa. Vừa nhìn thấy xe cảnh sát là lao đến, cả nhà ôm nhau khóc nức nở, cảnh tượng vô cùng cảm động.

    Nhưng gia đình này.. Trên mặt toàn là sự xa lạ và lạnh nhạt, cứ như không muốn nhận người thân.

    Bị gọi tên, Cố Đình An mới hoàn hồn, bước lên bắt chuyện với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát vất vả rồi, chỉ là.. chỉ là sao.. năm ngoái không phải nói là không cứu được sao?"

    Lúc đó họ đến đồn cảnh sát, cảnh sát nói rằng ngôi làng đó toàn là người cùng họ, đoàn kết bất thường, cảnh sát vào làng sẽ bị giữ lại, đánh chết, những người phụ nữ bị bán vào đó căn bản không thể trốn thoát.

    "Ý ông là gì? Bây giờ đã cứu được rồi, ông bà lại không vui phải không?" Cảnh sát hỏi lại.

    "Không, không, đương nhiên là không phải." Cố Đình An cười xòa, bước đến gần con gái vài bước, "Khuynh Thành, về là tốt rồi, bố mẹ nhớ con đến bạc cả tóc.."

    Cố Khuynh Thành ngước nhìn bố, không hề thấy một sợi tóc bạc nào trên mái tóc đen dày của ông ta.

    Nhưng cô vẫn mỉm cười, khàn giọng nói: "Con cũng nhớ bố mẹ.."

    "Khuynh Thành.." Lương Cảnh Dung bước tới, vừa mở miệng, đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó chịu, không nhịn được lấy tay che mũi.
     
  3. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cậu Út

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn phản ứng của mẹ, lòng Cố Khuynh Thành nhói đau.

    Cô biết rõ trên người mình nồng nặc mùi hôi, đến mức chẳng còn cách nào cứu vãn. Ba năm sống lay lắt trong chuồng heo, mùi hôi ấy đã như thể trở thành một phần của cô – dai dẳng, ám ảnh, không cách nào rửa sạch.

    Nữ cảnh sát đi cùng đã đưa cô đi gội đầu, tắm rửa, nhưng mùi hôi vẫn không thể nào hết được.

    Lương Cảnh nhịn rồi lại nhịn, mới bỏ tay bịt mũi xuống, gượng cười khó chịu: "Về là tốt rồi, mấy năm nay khổ cho con.."

    Nghe lời mẹ, lòng Cố Khuynh Thành được an ủi phần nào, nước mắt lưng tròng, đầy ấm ức.

    Đồng chí cảnh sát lấy điện thoại ra: "Nào, chụp chung một tấm ảnh, chúng tôi cũng tiện kết án."

    Nữ cảnh sát thấy Cố Khuynh Thành xúc động, liền tiến lên ôm vai cô an ủi nhẹ nhàng: "Chụp ảnh với gia đình đi, ác mộng đã qua rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

    Cố Khuynh Thành bước lên vài bước, những vị khách đang đứng xem vô thức lùi lại một chút.

    Còn vợ chồng Cố Đình An, nhìn thấy con gái bước đến giữa họ, cả người cứng đờ, chỉ muốn bỏ chạy.

    Nhưng hai đồng chí cảnh sát đã đứng chắn hai bên, ép họ vào giữa, chặn đứng bước chân.

    "Còn ai trong gia đình không? Nào, đến đây chụp chung một tấm ảnh đoàn viên." Cảnh sát vẫy tay về phía đôi tân nhân, ra hiệu cho Trần Vân Mặc và Cố Như Ý lại gần.

    Cố Như Ý liếc nhìn Trần Vân Mặc, mấp máy môi, run rẩy: "Anh Vân Mặc, em sợ.."

    Trần Vân Mặc ôm cô ta, nhỏ giọng dỗ dành: "Không chạm vào thì không sao.. Đi thôi, cảnh sát đang ở đây."

    Nói xong, anh ta kéo vị hôn thê đang phản kháng lại gần.

    Nhìn thấy người yêu cũ ở khoảng cách gần, sắc mặt Trần Vân Mặc vô cùng phức tạp, trong đôi mắt đen sâu thẳm vừa có đau lòng, vừa có sự xa lạ.

    Trước kia, chỉ cần nhìn thấy anh, Cố Khuynh Thành sẽ lập tức lao đến ôm chặt lấy anh, chẳng chút do dự. Cô giống như một cánh bướm rực rỡ đầy sức sống, mang theo ánh sáng ấm áp của tự tin và yêu thương.

    Nhưng bây giờ, cô quê mùa, người cũng khép kín hơn, khuôn mặt gầy gò làm đôi mắt mèo càng to hơn, nhưng lại đờ đẫn, mất hết thần sắc.

    Xem ra, những lời đồn đại kia không phải là giả.

    Ba năm bị bắt cóc, chắc chắn cô đã bị lạm dụng, bị hành hạ đến mức tinh thần không bình thường.

    Một bức ảnh đại gia đình, mỗi khuôn mặt đều mang một vẻ khác nhau, không một ai tỏ ra vui mừng, phấn khởi.

    Chụp ảnh xong, cảnh sát dặn dò thêm vài câu rồi lên xe rời đi.

    Vợ chồng nhà họ Cố tiễn cảnh sát đi, quay người nhìn cô con gái lớn thất lạc trở về với vẻ khó xử, rối bời.

    Họ thật sự không ngờ con gái lớn còn có thể trở về.

    Bây giờ việc sắp xếp cho cô như thế nào đã trở thành vấn đề lớn nhất.

    "Cái đó.. Khuynh Thành, vào, vào nhà đi.." Lương Cảnh nhìn con gái lớn miễn cưỡng lên tiếng, trong lòng vẫn không thể lấy lại được niềm vui như trước.

    Bà ta thậm chí còn không muốn cho con gái lớn bước vào cửa nhà.

    Nhưng dù sao cũng là con ruột, lại không thể đuổi người ta đi, nếu không sẽ phạm tội bỏ rơi.

    Nghe vậy, Cố Khuynh Thành xoay người bước về phía biệt thự, khi đi ngang qua đôi tân nhân, bước chân cô dừng lại.

    Cô nhìn người em gái mặc lễ phục cao cấp như tiên nữ, thần sắc hơi khựng lại, ánh mắt dừng lại.

    "Chị.." Cố Như Ý gọi một tiếng, ánh mắt vô cớ chột dạ, bước chân lùi lại theo bản năng.

    Cố Khuynh Thành nhìn cô ta, đánh giá từ trên xuống dưới: "Hôm nay em thật xinh đẹp, chúc mừng em."

    "Cảm ơn chị."

    "Thấy chị trở về, em có sợ không?"

    Sắc mặt Cố Như Ý cứng đờ, ánh mắt càng thêm rối loạn: "Chị, chị.. nói vậy là có ý gì?"

    "Cô đã làm gì bản thân cô không rõ hơn tôi sao? Tôi coi cô là em gái ruột mà thương yêu, vậy mà cô lại độc ác như rắn rết." Giọng Cố Khuynh Thành bình tĩnh, đáy mắt ẩn chứa hận ý.

    Vô số ngày đêm trong ba năm qua, cô không thể hiểu nổi tại sao em gái lại hãm hại mình.

    Ban đầu là đau lòng, sốc và không dám tin, dần dần trong lòng dâng lên hận ý.

    Hận ý này giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng trở thành niềm tin kiên định giúp cô trốn thoát, sống sót.

    "Chị.. em, em không hiểu chị đang nói gì!" Cố Như Ý lắp bắp, vẻ mặt oan ức vô tội.

    Cuộc đối thoại bất hòa của hai chị em khiến những người xung quanh lại xì xào bàn tán.

    Lương Cảnh nghe vậy liền bước tới, nhíu mày hỏi: "Khuynh Thành, sao con lại nói với em gái như vậy? Ba năm con mất tích, Như Ý luôn áy náy, tự trách, nó nói.. đêm đó con vì cứu nó mới bị bắt cóc, nó áp lực quá lớn, phải đi khám bác sĩ tâm lý hai năm mới hồi phục."

    "Mẹ, đêm đó rõ ràng là.." Cố Khuynh Thành nhìn mẹ, định giải thích thì Cố Như Ý đột nhiên "ối" lên một tiếng, ôm bụng vẻ mặt đau đớn.

    Trần Vân Mặc vội vàng đỡ lấy cô ta: "Như Ý, sao vậy?"

    "Em.. em đau bụng." Cố Như Ý rên rỉ yếu ớt.

    Lương Cảnh lập tức tiến lên quan tâm: "Đã bảo con đừng uống rượu, con cứ không nghe, chắc là viêm dạ dày tái phát rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi."

    Cố Đình An quay người nói với những vị khách đang đứng xem: "Mời mọi người vào nhà, nghi lễ sắp bắt đầu rồi."

    Lời còn chưa dứt, vài người khách đã vội vàng cười trừ, tìm cớ cáo từ.

    Nực cười!

    Ai cũng biết Cố Khuynh Thành đã "nhơ nhuốc", lại còn nghe đồn mắc bệnh truyền nhiễm, ai dám ở lại dự tiệc, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?

    Lương Cảnh Dung vốn định cùng con gái út vào nhà, thấy vậy liền quay lại giữ khách, nhưng chẳng ích gì.

    Chớp mắt, khách đã đi gần hết.

    Cố Khuynh Thành nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt vô cảm, lòng lạnh lẽo.

    Cái gọi là ấm lạnh tình đời, thói đời bạc bẽo.. có lẽ chính là như thế này đây.

    Cô nhận ra, không chỉ khách khứa mà ngay cả người thân đã yêu thương cô hai mươi năm cũng xa lánh cô.

    Nhưng cô rõ ràng không sinh con, cũng không mắc bệnh, rốt cuộc những lời đồn này từ đâu ra?

    Chẳng lẽ, lại là do Cố Như Ý giở trò? Chỉ để hủy hoại danh dự của cô, khiến cô bị người đời khinh rẻ?

    Cố Như Ý đã bước lên bậc thang, thấy khách khứa lần lượt rời đi, buổi lễ đính hôn tốt đẹp bị phá hỏng, liền tủi thân vô cùng, đứng sững lại, nước mắt lưng tròng.

    Lương Cảnh Dung thấy con gái út cố nén nước mắt, vội vàng tiến lên an ủi: "Như Ý, đừng khóc.. Tiệc đính hôn này, sau này chúng ta có thể bù lại, bù một buổi long trọng và hoành tráng hơn."

    Cố Như Ý lau nước mắt, dựa vào lòng Trần Vân Mặc với vẻ yếu đuối đau khổ, tỏ ra hiểu chuyện: "Không sao.. Chị trở về mới là điều quan trọng nhất, hôm nay xem như là song hỷ lâm môn, chút ấm ức này của con không đáng gì.."

    "Con ngoan, con thật hiểu chuyện." Lương Cảnh Dung nghe con gái út nói vậy, quay đầu nhìn con gái lớn, sự thiên vị càng rõ ràng.

    Bà ta không nhịn được trách móc: "Khuynh Thành, tại sao con về mà không báo trước một tiếng?"

    Cố Khuynh Thành giật mình, cảm thấy câu hỏi này thật nực cười!

    Cô nhớ lại lời của cảnh sát, nói nhỏ: "Cảnh sát đã gọi điện cho mọi người vài lần, mọi người nói là lừa đảo, rồi cúp máy."

    Lương Cảnh Dung: "..."

    Thấy không khí ngượng ngùng, Trần Vân Mặc đang ôm Cố Như Ý liền lên tiếng hòa giải: "Như Ý nói đúng, Khuynh Thành trở về dù sao cũng là chuyện tốt, đính hôn có thể dời lại. Dì Lương, chúng con không trách Khuynh Thành, dì cũng đừng trách móc nữa."

    "Đúng vậy, chị mấy năm nay chịu nhiều khổ cực, đủ đáng thương rồi." Cố Như Ý lại phụ họa, tiếp tục đóng vai người em gái tốt.

    Rồi, cô ta giả vờ như vô tình chuyển chủ đề: "Chỉ là.. chị bị bệnh, sau khi trở về thì ở đâu lại là một vấn đề, không thể để cả nhà chúng ta đều mạo hiểm bị lây nhiễm-"

    Cố Khuynh Thành quay sang nhìn cô ta, thẳng thắn nói: "Cô nói tôi bị bệnh, cô có bằng chứng gì không."

    Cố Như Ý khẽ run lông mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại không bị bệnh được, từ nơi đó trở về, hơn nữa chúng ta đã tận mắt nhìn thấy ở đồn cảnh sát.."

    "Ai nói tôi có con, hãy đưa đứa bé đó đến cho tôi xem." Cố Khuynh Thành không đợi cô ta lẩm bẩm xong, liền cắt ngang.

    Lần này, ngay cả Cố Bách Xuyên, anh trai của Cố Khuynh Thành, cũng không nhịn được lên tiếng: "Khuynh Thành, những gì em gặp phải ở bên ngoài, mọi người đều biết. Mọi ngườiđều rất đau lòng và thương cảm cho em, nhưng em đừng nói dối lừa mọi người nữa."

    Cố Khuynh Thành nhìn anh trai, ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau lòng.

    Trước đây, anh trai chiều chuộng cô vô điều kiện, cưng chiều cô hết mực.

    Vậy mà bây giờ, cũng coi cô như rắn rết.

    "Tôi nói đều là sự thật, trước khi về, cảnh sát đã đưa tôi đi khám sức khỏe, mọi người không tin có thể đi hỏi, hoặc đến bệnh viện kiểm tra lại."

    Cố Khuynh Thành nhìn người nhà, một lần nữa chứng minh "trong sạch".

    Nhưng vài đôi mắt của gia đình Cố nhìn cô nhạt nhòa, đáy mắt đều là nghi ngờ, rõ ràng không tin.

    Đột nhiên, Cố Như Ý nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn Trần Vân Mặc: "Anh Vân Mặc, cậu nhỏ không phải là bác sĩ sao? Cậu ấy chắc chắn hiểu người mắc bệnh AIDS có những đặc điểm gì, để cậu ấy kiểm tra cho chị."

    "Đúng đúng! Vẫn là em thông minh, anh quên mất điều này." Trần Vân Mặc liên tục gật đầu, sau đó quay đầu tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy người lớn tuổi đang ngồi lạnh lùng trên ghế sô pha trong phòng khách.

    "Cậu nhỏ!" Trần Vân Mặc cung kính gọi.

    Cố Khuynh Thành nhíu mày, cậu của Trần Vân Mặc? Anh ta lấy đâu ra cậu?

    Đang nghi hoặc, một bóng người cao lớn oai phong bước ra khỏi biệt thự.

    Khuôn mặt người đó ngũ quan đoan chính, lạnh lùng sâu thẳm, ánh mắt sắc bén tinh anh, khí chất uy nghiêm mạnh mẽ, quanh thân toát ra vẻ xa cách lạnh nhạt.

    Cố Khuynh Thành chợt nhớ ra..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...