Đam Mỹ [dịch] Đơn Hướng Yêu Thầm Ngươi - Nhu Nhiên Bảo Bối

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nhimngoc, 5 Tháng bảy 2019.

  1. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    Đơn Hướng Yêu Thầm Ngươi

    Tác giả Nhu Nhiên Bảo Bối

    Thể loại: Đam mỹ

    Văn án:

    Cậu Tề An sống trong hai thế giới khác nhau buổi sáng cậu là một nhân viên bình thường nhưng ban đêm lại là một tên trai bao quyến rũ lòng người..

    Cậu yêu thầm một người nhiều năm nhưng không dán thổ lộ. Hiện tại gia đình quấn tũng không còn cách nào phải bán thân ấy thế mà chuyện đời trớ trêu người mua cậu lại là người đó..

    Links: [Thảo Luận - Góp Ý] - Truyện Dịch Của Nhím Ngốc
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười 2019
  2. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đã khuya, nhưng là lúc này đại bộ phận người trẻ tuổi sinh hoạt lại vừa mới vừa mới bắt đầu.

    Quán bar ánh đèn ngũ quang thập sắc chiếu xạ sân nhảy bên trong mọi người điên cuồng phóng túng, bên tai không phải thanh thúy chén rượu tương chạm vào thanh chính là đinh tai nhức óc rock and roll âm nhạc, nhiều như vậy muôn hình muôn vẻ nam nhân, nữ nhân tụ tập ở bên nhau, bọn họ đến từ bất đồng ngành nghề, có lẽ là công ty lớn dẫn đầu người cùng office building bên trong cao cấp bản lĩnh hoặc là chỉ là một cái người làm công, vì mấy ngàn khối tiền lương mà bận bận rộn rộn, nhưng là mặc kệ thế nào, bọn họ xuất hiện ở nơi này, chính là một đám mua vui mua người.

    Tất cả mọi người đều cười nói, lúc này, một người nam nhân ngồi ở hậu trường nhìn chính mình ở trong gương.

    A, đó là chính mình sao?

    Tề An nhìn hóa trang trong gương vừa xa lạ mà lại quen thuộc là chính mình mà cười.

    Nhìn một cái, này môi đỏ bừng lại bôi đều nhãn tuyến, mái tóc rối xù giờ đây vuốt ngược đan xen là những cái bím tóc nhỏ, có một tia nữ tử yêu mị lại có một phân nam tử anh khí, kỳ thật cậu ngũ quan cũng không tinh xảo, chính là trên người lại xoa hợp nam nhân cùng nữ nhân hương vị, thoạt nhìn như vậy rất đặc biệt, câu dẫn sự chú ý của mọi người.

    Không sai, đây là Tề An.

    Ngày xưa đã từng vâng vâng dạ dạ làm một sinh viên bình thường, lại từng yêu thầm một người nhiều năm nhưng đều nói không nên lời một câu thích họ vì nhát gan.

    "Minh Hữu, đến ngươi lên sân khấu." Hậu trường cửa truyền đến một đạo thanh âm.

    Mà trong gương Tề An thần sắc cũng thay đổi, từ trào phúng cười đến vẻ mặt quyến rũ biểu tình chỉ là trong nháy mắt.

    Tề An đứng dậy đi hướng trước đài, lúc này nghe được quán bar trên đài một vị bartender cầm microphone hô: "Kế tiếp từ chúng ta hỗn độn vương bài -- Minh Hữu, sẽ hát tặng chúng ta một bài!"

    Bartender dứt lời, dưới đài liền phát ra một trận vang liệt tiếng gọi ầm ĩ, bối cảnh âm nhạc rock and roll càng thêm đinh tai nhức óc.

    Hỗn độn quán bar toàn bộ cảm xúc đều bị Minh Hữu làm nóng thêm, trong đó một người nam nhân cầm cao chân chén rượu rất có hứng thú cũng hướng trên đài nhìn lại, muốn biết cái này Minh Hữu là thần thánh phương nào.

    Cầm ly rượu mạnh nam nhân trên người khoác bộ âu phục màu đen phối với ca-vat màu xám, vẻ mặt dương cương chi khí, vốn là ngũ quan thực ấm áp nhưng chính là giữa mày tràn ngập lệ khí thoạt nhìn âm trầm, làm người khác không dám tùy ý tới gần.

    Ở bối cảnh khác biệt âm nhạc cùng tiếng hoan hô lắng cuống, Tề An chậm rãi đi lên sân khấu, dưới đài mọi người tiếng hoan hô càng nhiệt liệt, mà Từ Độ chỉ là dùng tay nhẹ nhàng đong đưa chén rượu, như suy tư gì nhìn người ở trên.

    Tề An thân khoác bộ màu đen thời trang, áo cùng quần đều có những sợi lay động, là bộ trang phục nổi nhất hiện nay, bấy giờ chỉ thấy Tề An ngồi xuống ghế, lấy microphone qua thử âm, sau đó tay hơi nâng lên.

    Giây tiếp theo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc rock 'n roll ngừng lại, thay thế chính là loại nhạc tương đối an tĩnh, ánh sáng tắt ngụp chỉ để lị một ánh đè sáng chiếu xuống nơi Tề An đang ngồi, dưới đài cũng không giống như vừa rồi điên cuồng, mọi người tựa như ước định hảo giống nhau im lặng, gần một phút đồng hồ thời gian, quán bar hoàn toàn đã không còn bọ dáng phóng túng ban nãy.

    Mà ngồi ở dưới đài Từ Độ nhíu lông mày nhìn người trên đài kia, cậu đôi mắt nhắm chặt không nhìn được thần sắc trong mắt, sau đôi mắt mở he hé nhàn nhạt nhìn lên, cái mũi thanh cao, đôi môi mỏng mím lại, ngũ quan bình thường không thể bình thường hơn, nếu như đặt ở đám người đông chắc ccậu sẽ nhận không ra, dù vậy khí chất lại có một tia thú vị, nhưng là cậu Từ Độ kiểu người gì mà chưa gặp được qua, cậu trong lòng cảm thấy thất vọng, giơ tay đem ly rượu vang đỏ trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm áo khoác bên người đứng dậy liền chuẩn bị rời đi.

    Ở thời điểm Từ Độ xoay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng ca.

    "Khi còn nhỏ trèo vách tường nhìn trộm nhà ai sáng,

    Túc tích không sợ mười năm gian khổ học tập,

    Hiện giờ dưới đèn nhàn đọc hồng tụ thêm hương,

    Nửa đời hư danh chỉ là vô căn cứ,

    * * *"

    Nghe thế tiếng ca, Từ Độ bước chân chuẩn bị đi ra ngoài dừng lại, Từ Độ quay đầu lại nhìn về phía trên đài nhìn người kia, vẫn là cậu, nhưng Từ Độ lại đột nhiên thay đổi chủ ý, một lần nữa tìm một vị trí ngồi xuống, đôi mắt vẫn dán chặt lên nhìn người trên đài kia.

    Tiếng ca còn liên tục, "Lư Châu ánh trăng chiếu vào trong lòng,

    Dưới ánh trăng năm đó người không còn nữa,

    Quá nhiều thương khó khó tố tâm sự,

    Than một câu lúc ấy chỉ nói là tầm thường

    * * *"

    Âm nhạc tiếng vọng ở bên tai, Từ Độ suy nghĩ lại bay tới rất xa, Từ Độ đôi mắt đang nhìn người trên đài kia, chính là lại không phải nhìn người kia.

    Từ Độ trong đầu hiện ra một người luôn ăn mặc luộm thuộm, gọng kính màu đen, mái tóc thật dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ăn mặc luôn là nhất thành bất biến, áo khoác màu đen phối với quần jean màu lam dài rộng, kỳ thật cậu thực sạch sẽ, trên quần áo luôn tản ra nhàn nhạt mùi xà phòng, rất dễ ngửi.

    Nhưng cũng có lẽ là bởi vì tóc quá mức hỗn độn, cả người thoạt nhìn thực lôi thôi, người khác đánh giá cho cậu là: Cái bang lôi thôi lếch thếch đệ nhất.

    Lại cẩn thận ngẫm lại, Từ Độ giống như nhớ không nổi ngũ quan vóc dáng cậu, không, hẳn là căn bản không có thấy rõ mặt cậu, mặt cậu trước nay đều là bị đầu tóc hỗn độn cùng mắt kính dày nặng che đậy.

    Từ Độ đột nhiên liên tưởng đem ngũ quan người trên đài kia tưởng tượng thành cậu mặt, cảm thấy hài hòa ngoài ý muốn.

    Bất quá, sao có thể, cậu luôn là đều là một bộ trầm mặc ít lời bộ dáng, còn nữa cậu cũng sẽ không tới loại địa phương này, cũng không phải là người tùy tiện như vậy.

    Rõ ràng là hai người khác nhau, chỉ là thanh âm ca hát có điểm giống thôi, đều là giòn giòn, thanh âm có ti linh hoạt kỳ ảo.

    Từ Độ trở về hoàn hồn, gọi một ly rượu Cocktail, một bên phẩm rượu một bên ngẩng đầu nhìn về phía người trên đài kia.

    Kết bài, dưới đài phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đều mãnh liệt yêu cầu Minh Hữu lại hát một bài nữa, nhưng microphone một lần nữa lại về tới tay bartender.

    Thấy Minh Hữu không hát tiếp, mọi người đang hứng thú tức khắc trầm xuống, nhưng là lúc này bartender kế tiếp nói lại làm mọi người lên tinh thần.

    "Hôm nay, chúng ta hỗn độn vương bài Minh Hữu bán đấu giá đệ nhất đêm, lên giá mười lăm vạn!"
     
  3. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cố tình chính là ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bartender nói xong tựa như một viên hòn đá nhỏ ném vào biển rộng khiến mặt nước nổi lên sóng to gió lớn, trên đài Minh Hữu liễm hạ đôi mắt trầm mặc không nói, dưới đài mọi người châu đầu ghé tai, thảo luận với nhau về bạo tin tức mà bartender vừa nói ra, khiến Từ Độ lông mày cũng nhíu lại, sự tình tựa hồ trở nên thú vị.

    Bartender nói ra nói, lộ liễu rồi lại mịt mờ, đã có thể làm cho mọi người minh bạch mục đích của cậu, lại có thể làm người cảm thấy như vậy không dơ bẩn, nếu không nói lý giải sai, trên cái đài kia vương bài Minh Hữu hôm nay phải bị bán đấu giá và là đệ nhất đêm.

    Bên người người bắt đầu có chút xao động, ánh mắt lộ ra một loại nóng lòng muốn thử bộ dáng.

    Từ Độ cười cười, bartender cũng là cái lão giảo hoạt, nhân gia chỉ nói ở hỗn độn đệ nhất đêm, cũng không có nói chính là cậu đệ nhất đêm, nhưng Từ Độ không tin, ở loại địa phương này người hát rong có thể bảo trì thuần khiết thân.

    Lúc này trong cổ họng Từ Độ nổi lên cảm giác ghê tởm, mới vừa bị Minh Hữu vén lên điểm hứng thú lại bị cuộc bán đấu giá áp chế vô tung vô ảnh.

    Qua có vài phút, rốt cuộc có người kiềm chế không được bắt đầu ra giá: "Mười sáu vạn." Người báo giá là tiểu cô nương trẻ, thoạt nhìn vẫn là sinh viên, tinh thần phấn chấn bồng bột, mười sáu vạn, cũng đủ nàng sặc.

    Có người đầu tiên lên sân khấu, người thứ hai cũng tùy theo mà đến, "Hai mươi vạn." Lần này là một diễm nữ trang điểm bạch lĩnh.

    "Hai mươi lăm vạn."

    "Bốn mươi vạn!"

    "Bốn mươi ba vạn!"

    Theo dưới đài mọi người một lần lại một lần mở miệng báo giá, giá cả đã bị nâng tới độ cao không thể tưởng tượng, đã không phải mức mà người bình thường có thể báo giá, bartender trên mặt đã kích động bạo hồng, bên người đều là hoan thanh tiếu ngữ, đương sự Tề An lại ngồi ở đài thượng ghế dựa im miệng không nói.

    Theo thời gian càng thêm kịch liệt báo giá, Tề An nhục nhã nắm chặt nắm tay, nhưng sau lại buông lỏng ra.

    Tề An tự giễu cười cười, a sớm hay muộn cũng vậy, trước hai ngày tổng giám đốc liền cùng chính mình đề qua chuyện này, lúc ấy chính mình trả lời là cái gì, bây giờ ngẫm lại, đối với cậu cũng không có cự tuyệt, bởi vì cậu thật sự thực cần tiền.

    Hiện tại, chẳng qua ở ngoài dự liệu của mình thôi, dù sao lấy chính mình hiện tại, đáp ứng cái đề nghị này có thể cũng là chuyện sớm hay muộn.

    Tề An yên lặng suy nghĩ về mình, mà đấu giá hội cũng tới thời điểm giai đoạn gay cấn, trước mắt người trả cao nhất là một lão nam nhân trung niên, ước chừng hơn 40 tuổi, chắc là một nhà giàu mới nổi, trên cổ mang theo một kim vòng cổ, hai tay đều mang đầy vàng bạc châu báu.

    Nam tử báo tiếp theo trăm vạn có trong chốc lát, chậm chạp lại không người ra tiếng cạnh tranh, đứng ở trên đài bartender lại một lần ra tiếng nói, "Một trăm vạn nhất thứ, còn có ai ra giá cao hơn một trăm vạn của quý ông này không?"

    "Thật sự không có sao?"

    Dưới đài người hai mặt nhìn nhau, có người có chút vẻ mặt rối rắm, tưởng báo giá chỉ diễn ra chậm ai dè, mà cái người nha giàu mới nổi kia còn ra vẻ mặt nhất định phải được cậu.

    Nửa ngày qua đi, vẫn như cũ không người mở miệng báo giá cao hơn, bartender mở miệng nói, "Một trăm vạn lần thứ hai."

    "Một trăm vạn lần thứ ba.." Liền kém một chữ, Tề An liền phải bị bán đấu giá đi ra ngoài, lúc này dưới đài lại truyền đến một đạo thanh âm, thanh âm không lớn lại cũng đủ làm tất cả mọi người nghe rõ, "Hai trăm vạn." Người nói chuyện là Từ Độ.

    Có báo giá cả càng cao, người được lợi lớn nhất vẫn là bartender, lão cười không khép miệng được, "Vị tiên sinh này khai báo giá cao hơn, xin hỏi tiên sinh kia vừa mới báo giá, vậy tiên sinh có muốn hay không muốn tiếp tục cùng giới đấu?" Bartender cười tủm tỉm nhìn Từ Độ, lời nói chuyển rồi lại vòng đến vị kia nhà giàu nam tử mới nổi kia.

    Nam tử nhà giàu mới nổi có chút tức giận nhìn thoáng qua Từ Độ, sau đó cắn chặt răng lại mở miệng nói, "250 vạn."

    Nam tử nhà giàu mới nổi vừa mới nói xong, còn không đợi bartender hỏi, Từ Độ nhấp một ngụm rượu, không nhanh không chậm nói một câu, "Năm trăm vạn."

    Từ Độ thoạt nhìn không chút để ý, chính là một mở miệng chính là một trăm vạn lượng, năm trăm vạn lượng, nhìn dáng vẻ nhất định phải bán đấu giá tới tay, tuy rằng tên nhà giàu kia còn có thể hướng lên trên thêm, nhưng chính vì một cái quán bar nam tử hát rong tiêu phí nhiều tiền như vậy, thật là có chút không đáng giá, nam tử nhà giàu mới nổi căm giận trừng mắt nhìn Từ Độ liếc mắt một cái, sau đó đứng dậy đi ra, cũng đem ghế ngồi của chính mình đá ngã lăn.

    Bartender nhìn tên nhà giàu mới nổi hành động thô lỗ cũng không giận, thậm chí đều không bỏ ở trong mắt, bartender lại vẻ mặt cười tủm tỉm bộ dáng hỏi mọi người, "Còn có muốn tăng giá nữa không?"

    Lúc này đây là thật sự đã không có.

    "Năm trăm vạn nhất thứ, năm trăm vạn lượng thứ, năm trăm vạn ba lần."

    "Chúc mừng vị tiên sinh này đem hỗn độn vương bài Minh Hữu thu vào trong túi."

    Cứ như vậy, Tề An bị Từ Độ mua tới.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng bảy 2019
  4. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Thế nhưng thật là ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề An trầm mặc không lên tiếng ngồi ở ghế sau của xe, chiếc xe vững vàng tiến về phía trước chạy, vượt qua con đường náo nhiệt.

    Trong đôi mắt cậu như trống rỗng, a, cứ như vậy đem chính mình bán.

    Tới khách sạn sang trong 5 sao, tài xế truyền đạt lại, nói tiên sinh tối nay sẽ tới.

    Tề An tiếp nhận ánh mắt sâu xa của người tài xế, sau đó gật gật đầu nói đã biết, tài xế cúi khom lưng, sau đó xoay người rời đi.

    Tề An thẻ phòng, đi tới phòng tổng thống ở tầng cao nhất, sau đó mở cửa đi vào.

    Tề An ngồi trên sô pha mềm mại, tâm hồi hộp, cả người cũng không biết muốn làm cái gì, hảo muốn chạy trốn, không nghĩ liền như vậy đem chính mình bán đứng.

    Chính là loại này ý tưởng chỉ là xuất hiện ở trong đầu trong nháy mắt đã bị mất đi, không thể trốn, bởi vì chính mình thục sự cần số tiền này.

    Tề An ngồi ở trên sô pha một hồi lâu, bình phục tâm tình của mình một chút sau lựa chọn đi tắm rửa.

    Mà bên kia Từ Độ, Từ Độ chi trả năm trăm vạn sau liền đi dự tiệc, tuy rằng không phải một số tiền nhỏ, chính là Từ Độ phi thường cảm thấy hứng thú, nên kh đi dự iệc koes miệng vẫn nhấc lên cao tỏ vẻ rất thích thú với người này.

    Mãi cho đến rạng sáng bốn giờ, Từ Độ mới hảo từ chối xong xuôi, hắn phóng xe về nhà, chính là Từ Độ đột nhiên nghĩ tới đêm nay chính mình ở Hỗn Độn bỏ ra năm trăm vạn chụp được vị khí chất quyến rũ nam tử kia, Từ Độ không biết xuất phát từ cái gì tâm trạng tốt hẳn đem xe phóng đi.

    Mà trên tầng cao nhất ở phòng tổng thống Tề An đã nằm ở trên giường lớn mềm mại ngủ rồi, vốn dĩ Tề An tẩy hảo tắm qua đi an vị ở trên sô pha chờ vị kia tiên sinh đến, chính là chờ tới chờ lui, chờ luôn đến rạng sáng mà vị kia tiên sinh lại không có tới.

    Một đêm thời gian dài như vậy, Tề An tưởng, có lẽ người kia đã đã quên còn có một người như chính mình ở đây đâu, kết quả là Tề An liền lên giường ngủ, trước khi ngủ trong lòng còn mừng thầm một phen.

    Từ Độ đi ra khỏi thang máy, từng bước một hướng phòng tổng thống đi tới trước cửa, sau đó dùng thẻ mở cửa.

    Từ Độ lông mày nhăn lại, bởi vì bên trong cánh cửa đen nhánh một mảnh, không có một tia ánh sáng, Từ Độ đi vào, duỗi tay sờ đến đèn mở ra, lập tức liền đem đèn cấp ấn sáng.

    Ở trên giường đang ngủ say sưa Tề An cảm giác được ánh sáng cũng nhíu nhíu mày, chính là cậu cũng không có mở to mắt, ngược lại là tay duỗi ra đem chăn kéo lên, đem cả người đều cuộn trong chăn.

    Từ Độ nhìn phản ứng Tề An có điểm muốn cười, như có quỷ thần sai khiến Từ Độ, hắn đưa tay điều chỉnh ánh sáng sang màu cam vàng. Sau đó Từ Độ bước từng bước đến gần giường xốc chăn lên lộ ra mặt Tề An.

    Có lẽ là bởi vì tiếp xúc đến ánh sáng thích ứng, Tề An cũng không có tỉnh, ngược lại ngủ phi thường an ổn, truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ.

    Từ Độ nhìn kỹ khuôn mặt cậu, trên mặt cậu lớp trang điểm đã được rửa sạch, như vậy khuôn mặt cậu trở lại bình thường, chính là thoạt nhìn lại không có đường hoàng như vậy lúc ngủ trông cậu thoạt nhìn là vẻ mặt ngoan ngoãn, Từ Độ không biết như thế nào, luôn là đối với nam nhân này có một tia hảo cảm.

    Trong không gian tối đen được ánh đèn sắc màu ấm áp xua tôin, bởi vì uống quá nhiều rượu khi xã giao mà đầu Từ Độ có chút choáng váng, mà trên giường cậu lại nhấp nhấp môi, phấn hồng trên môi phiếm thượng thủy sắc, hảo muốn cắn cắn xem.

    Từ Độ chậm một giây như đang suy nghĩ, giây tiếp theo liền làm như vậy, lại không ngờ Tề An đang ngủ say thế nhưng tỉnh.

    Tề An mơ mơ màng màng mở mắt, hỏi, "Ngươi là ai?"

    Từ Độ thản nhiên, cũng không che dấu cái gì, xoay người trực tiếp áp trên người cậu, nhìn đôi mắt cậu nói, "Người mua thân thể ngươi."

    Mà Tề An đang xem khuôn mặt Từ Độ mở to hai mắt nhìn, thế nhưng là hắn..
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng bảy 2019
  5. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: Thật sự chính là ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, Từ Độ dần dần tỉnh lại, sau đó xốc chăn lên, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.

    Từ Độ rời giường động tĩnh quá lớn, hắn rời giường, Tề An cũng liền tỉnh.

    Tề An cảm thấy đầu đau như búa bổ, không, là toàn thân đều rất đau, đặc biệt là nơi đó, nhưng bất chấp là như vậy, Tề An vẫn vội vàng đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo của mình liền mặc vào, Tề An lúc cài cúc áo đôi tay không ngừng run, nửa ngày đều khẩn trương không cài xong một cái cúc áo, tay không ngừng run, môi cũng run, toàn thân trên dưới lạnh lẽo một mảnh.

    Nếu không nhìn lầm, nam nhân trong phòng tắm, hẳn là Từ Độ, là bạn học cùng đại học kiêm bạn cùng phòng, càng là người chính mình yêu thầm mười mấy năm.

    Đều do chính mình tối hôm qua thời điểm bán đấu giá đang ngẩn người, nếu biết được người mua chính mình chính là Từ Độ, cón chết cũng sẽ cự tuyệt, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cậu ở trước mặt Từ Độ.

    Tề An run run rẩy rẩy mặc xong quần áo của mình rồi, Từ Độ cũng từ trong phòng tắm ra tới, Từ Độ chỉ mặc độc một cái quần lót, ở cổ vắt một cái khăn lông, trên tóc nước từng giọt nhỏ xuống.

    Từ Độ vừa ra tới liền thấy Tề An mặc quần áo chỉnh tề đứng trước tủ, Từ Độ một bên dùng khăn lông xoa một bên hỏi, "Ngươi gọi là Minh Hữu, đúng không?"

    Tề An nhìn Từ Độ ánh mắt hắn nhìn cậu như đang nhìn một người xa lạ, còn gọi nghệ danh của mình, nhìn dáng vẻ chính là không nhận ra mình, bất quá như vậy cũng tốt, Tề An cúi đầu sau đó lại gật gật đầu, nhỏ giọng đáp, "Ân."

    Từ Độ lau khô tóc lại bắt đầu mặc quần áo vào, "Ân khá tốt."

    Tề An không hiểu lắm Từ Độ những lời này ý tứ, theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi, "..."

    Giờ này khắc này Từ Độ đã mặc xong, quay đầu nhìn về phía Tề An, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tề An, hắn cười trả lời, "Tôi là nói tối hôm qua tôi thực vừa lòng."

    Tề An bị Từ Độ này vừa thấy tâm bùm bùm nhảy, Tề An vội vàng cúi đầu, lại dùng muỗi đại thanh âm trả lời nói, "Ân."

    Tuy rằng lời nói của Từ Độ không quá xuôi tôii, nhưng trong lòng Tề An vẫn cười một nụ cười, như thời đại học, tươi cười ấm áp, khi cười còn có cái lúm đồng tiền duyên dáng.

    Có lẽ Từ Độ thấy phản ứng lấy lòng của Tề An, Từ Độ đi tới trước mặt Tề An, Từ Độ rất cao, ước chừng cao một mét chín, Tề An lại cao một mét bảy mấy nên hắn khi đứng đối diện cậu lại cao hơn cậu phân nửa cái đầu.

    Từ Độ vươn tay xoa xoa đầu Tề An, lại không nghĩ tới xúc cảm không tồi, lại xoa xoa.

    Bị xoa tóc Tề An không dám động, chỉ là cúi đầu để Từ Độ xoa.

    "Cho ngươi, không hẹn ngày gặp lại." Thanh âm của Từ Độ vang lên trên đỉnh đầu Tề An.

    Tề An ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là bàn tay Từ Độ có chút thô ráp nhưng vẫn thon dài đẹp tay như cũ, ngón tay gian kẹp một tờ chi phiếu, sắc mặt Tề An tức khắc trắng bệch.

    Bất quá cuối cùng, Tề An vẫn là tiếp nhận tờ chi phiếu kia.

    Tề An tiếp nhận chi phiếu trong tay Từ Độ, Từ Độ liền quay đi, lần này không có nói một lời với Tề An.

    Tề An ngốc ngốc nhìn nhìn chỗ trống của chi phiếu trong tay, còn có chỗ ký tên Từ Độ.

    Quen thuộc tự, quen thuộc tên, lại không phải quen thuộc người.

    Chưa bao giờ nghĩ tới, tại đây ở loại sự tình này Từ Độ sẽ ra tay rộng rãi như thế.

    Bất quá 5 năm thời gian xác thật có thể cho một người thay đổi không ít, chính mình cũng thay đổi không phải sao, trở nên tục tằng vô cùng.

    Tề An đánh giá một chút thời gian, không sai biệt lắm Từ Độ hẳn là rời đi, Tề An mới mở cửa đi ra ngoài, để tránh một hồi ở dưới sảnh chạm mặt nhau cậu lại một phen xấu hổ.

    Tề An bước từng bước một đi tới cửa, sờ sờ trong túi mấy tờ tiền mặt, cuối cùng vẫn là quyết định ngồi xe buýt về nhà, bởi vì tất cả các tuyến đường bên cạnh không có trạm xe, Tề An chỉ có thể kéo thân thể vô cùng mỏi mệt đi một đoạn đường thật lớn mới ngồi trên xe buýt.

    Lăn lộn mấy giờ, Tề An rốt cuộc về đến nhà, Tề An sống tại một căn hộ cũ nát ở tiểu khu, ước chừng có năm tầng, không có thang máy, Tề An lại chịu đựng đau đớn bước từng bước một đi lên gác mái cao hơn mặt một chút ở tầng năm.

    Gác mái rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường cùng một cái cái bàn liền không còn chỗ đứng, gác mái đông lạnh hạ nóng, người bình thường là chịu không nổi, nhưng là Tề An lại rất vừa lòng, đại khái là bởi vì ở lâu quen rồi đi, hơn nữa tiền thuê nhà trên gác mái thực rẻ, một tháng chỉ cần một trăm khối là được.

    Tề An tiến vào gác mái liền nằm ở trên giường, thể xác và tinh thần mỏi mệt Tề An nhắm lại hai mắt của mình nghỉ ngơi.

    Bất quá cũng chỉ ngủ hơn nửa giờ, Tề An đột nhiên liền mở to mắt, còn có thật nhiều việc chưa có làm xong đâu, Tề An lăn long lóc từ trên giường lên, sau đó nắm áo khoác lên lại vội vàng ra cửa..
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng tám 2019
  6. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề An đầu tiên là ngồi xe buýt tới Hỗn Độn quán bar, quán bar như tên của nó phi thường Hỗn Độn, ban ngày không mở cửa, chính là có người nhận mặt cậu ngoài cửa, làm Tề An thực mau liền tiến vào.

    Đi vào, liền nhìn thấy bartender chỉ huy người khác quét tước Hỗn Độn quán bar, Tề An không có lên tiếng nói chuyện, bartender quay đầu thấy được Tề An liền đi tới trước mặt Tề An.

    Bartender cười cười, đối Tề An gật gật đầu, từ trong lòng ngực móc ra một thẻ ngân hàng.

    Hắn nói, "Này tiền trong thẻ có hai trăm năm mươi vạn, không có mật mã hảo như ban đầu giao kèo tôi cậu mỗi người một nửa."

    Tề An tiếp nhận thẻ, một câu cũng chưa nói liền quay đi.

    Tề An gắt gao nắm chặt thẻ trong tay, thẻ này giống như củ khoai lang nóng phỏng tay mình, muốn vứt đi lại không thể ném.

    Nửa ngày, Tề An rốt cuộc bình phục tâm tình có chút dao động của chính mình sau đó một lần nữa ngồi trên xe buýt.

    Lúc này đây xe buýt ngừng ở cửa bệnh viện, Tề An xuống xe buýt rồi đi đến bệnh viện.

    Tề An đầu tiên là đi đóng một chút tiền thuốc men cùng nằm viện phí, sau đó lại đi tìm bác sĩ nơi đó.

    Tề An đi vào văn phòng bác sĩ, sau đó nói, "Bác sĩ, ngài hảo."

    Bác sĩ vừa thấy là Tề An tới tức khắc cười ha hả cùng cậu chào hỏi, "Tới, ngồi."

    Thời gian của Tề An thực gấp gáp, cũng không đáp lời khách sáo của bác sĩ liền thẳng đến chủ đề, "Kiều bác sĩ, đã tìm được thận thích hợp với ba tôi chưa"

    Kiều bác sĩ tên là George, ước chừng hơn năm mươi tuổi, George nhìn vẻ mặt nôn nóng Tề An, lắc lắc đầu nói, "Ba cậu thân thể tương đối đặc thù, vẫn chưa tìm được thận thích hợp, hơn nữa cậu hiện tại không nên gấp gáp, thân thể ba cậu tình huống hiện tại không tồi."

    Tề An vừa nghe đến không có tìm được, tức khắc cực kỳ thất vọng, chính là Tề An biết loại chuyện này gấp cũng không được, hơn nữa nghe được bác sĩ nói tình trạng ba cậu không tồi, trong lòng cũng được an ủi chút, Tề An gật gật đầu nói, "Tốt, cảm ơn bác sĩ, hy vọng có thận có thể trước tiên suy xét ba tôi, bao nhiêu tiền tôi đều sẽ trả đủ."

    George gật gật đầu, Tề An lại mở miệng nói, "Kiều bác sĩ, tôi đây đi trước."

    George nói, "Đi đi, ở bên cạnh bồi ba cậu nhiều hơn." Tề An gật gật đầu.

    Tề An vừa đi, George liền thở dài thật sâu một hơi, có câu ông chưa nói với Tề An, ba cậu tôi không còn nhiều thời gian.

    Kỳ thật với loại sự tình này, người nhà có quyền biết chân tướng, hơn nữa Tề An là người nhà duy nhất của người bệnh càng là có quyền biết đến, chính là bản nhân người bệnh không cho chính mình nói với Tề An.

    Còn nhớ rõ ngày đó, ba Tề An biết chính mình không sống được bao lâu, khẩn cầu ông không cần nói cho Tề An, George tâm mềm nhũn liền đáp ứng rồi.

    Kỳ thật George là cực thích đứa nhỏ Tề An này, bởi vì trong nhà mình cũng có một nam một nữ, tuổi tác không sai biệt Tề An mấy, lại cả ngày chơi bời lêu lổng, vô pháp vô thiên nháo tới nháo đi, so với Tề An hiểu chuyện như vậy thật là khác biệt lớn.

    Tề An đi đến trước cửa phòng bệnh ba, sửa sang lại một chút dáng vẻ chính mình lại dùng tay vỗ vỗ khuôn mặt chính mình, nhéo nhéo miệng mình, cưỡng bức chính mình cười đối mặt với ba.

    Tề An mở cửa phòng bệnh, ba ba đang nằm ở trên giường, cửa sổ có ánh sáng mặt trời le lói chiếu vào phòng, cậu tiến vào.

    Tề An cười đi tới trước giường bệnh kêu lên, "Ba ba."

    "Con tới rồi." Thanh âm nói chuyện có chút thấp, phi thường suy yếu, lại hướng nhìn lên chính là một người đàn ông trung niên, trên mặt có chút nếp nhăn, bởi vì trị liệu bằng hóa chất nên đầu đã không theo còn tóc, trên đầu đội mũ.

    Tề An nhìn ba suy yếu đến như vậy, cái mũi cùng đôi mắt đều có điểm ê ẩm, Tề An hít hít cái mũi nói, "Vâng."

    Có lẽ là khi nói chuyện có điểm cố hết sức, lần này ba cậu không nói gì, chỉ là cười cười.

    Ông nhất quán là như thế này, Tề An cũng không ngại, chỉ là duỗi tay lấy quả táo trên tủ bên giường bệnh tới gọt, sau đó lải nhải nói, "Ba, bác sĩ nói ngươi gần đây cũng không tệ lắm, thận cũng mau tìm được rồi, ngươi lập tức liền có thể khôi phục khỏe mạnh."

    Ba cậu nghe, chỉ cười không nói.

    Ba cậu không nói lời nào, Tề An cũng không ngại, ngược lại tiếp tục nói, nói chính mình sinh hoạt gặp được việc vụn vặt gì, nói tình hình chính mình gần đây.

    Mãi cho đến thời điểm 9 giờ tối, Tề An mới chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn đắp lại chăn cho ba cậu.

    Tề An đi ra bệnh viện, gió to gào thét qua, Tề An cổ áo đem chính mình hướng lên trên lôi kéo.

    Tuy rằng gió rất lớn, nhưng là lại không lạnh lắm như vậy chịu đựng qua mùa đông, mùa xuân lại muốn tới.

    Nhìn đến trạng thái hôm nay của ba ba, tuy rằng vẫn thực suy yếu, nhưng tinh thần khởi sắc, Tề An đột nhiên đối với ngày mai lại tràn ngập hy vọng.
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng tám 2019
  7. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề An một tuần chỉ có thời gian một ngày có thể nghỉ ngơi, ban ngày muốn công tác buổi tối muốn đi quán bar ca hát, hơn nữa ngày hôm qua là một ngày làm tiêu hao thể lực Tề An quá mức.

    Hôm nay là thứ hai, đi làm từ rất sớm, Tề An thật muốn xin nghỉ, bởi vì toàn thân đều rất đau, như là bị xe tải lớn nghiền qua.

    Bất quá Tề An chỉ là ở trên giường nằm trong chốc lát về sau vẫn là bò dậy, một tháng tiền lương vốn là không nhiều lắm, lại xin nghỉ tiền sẽ giảm bớt, vậy càng thiếu.

    Tề An nghĩ đến liền lăn long lóc từ trên giường đứng lên, sau đó bắt đầu mặc quần áo, bởi vì ở công ty cần mặc chỉnh trang, cho nên Tề An thay âu phục, bất quá là kiểu dáng cực lỗi thời, hơn nữa chất lượng cũng không tốt, chỉ là hàng rẻ tiền, tây trang tổng cộng có hai bộ thay phiên đổi.

    Tề An tây trang mặc ở trên người, chẳng những màu sắc xấu kiểu dáng thổ, hơn nữa phi thường dài rộng, bên trong rộng đến nỗi hai người như cậu có thể mặc chung.

    Sở dĩ lớn như vậy, là bởi vì Tề An cố ý mưa lớn hơn hai size.

    Mặc chỉnh tề, lại nghiêm túc rửa mặt, rửa mặt xong về sau Tề An đeo mắt kính dày nặng, tức khắc che khuất nửa khuôn mặt, sau đó Tề An dùng tay vuốt tóc mai xuống che hẳn cả khuôn mặt..

    Kỳ thật Tề An cũng không cận thị, nhưng cậu chính là thích mang mắt kính.

    Vì cái gì xấu như vậy, người khác luôn là nói Tề An dáng vẻ này rất khó xem, kỳ thật chính Tề An lại thật rất thích như vậy, mạc danh liền có cảm giác an toàn.

    Nhìn xem di động, đã là 7 giờ, lại không đi liền phải đến muộn.

    Tề An lấy bao công văn vội vã đi.

    Một giờ sau, Tề An đến công ty.

    Tề An trước ngồi xuống bàn làm của mình làm việc, người bên cạnh đều ở ríu rít nói.

    Đồng sự a: "Ai, các ngươi nghe nói không? Công ty chúng tôi đổi giám đốc."

    Đồng sự b: "Ai cái gì? Thật vậy chăng?"

    Đồng sự c: "Cái này tôi cũng nghe nói, không biết là người nào tới, kỳ thật sớm nên thay đổi người, công ty đã sớm thành vỏ rỗng."

    Đồng sự a: "Ân.. Bất quá hy vọng là hảo giám đốc đi."

    Những lời này đều rơi vào trong lỗ tôii Tề An, công ty đổi giám đốc thì mặc kệ, miến là có người phát tiền lương, nhưng là hy vọng không tuyển chọn lại nhân viên thì tốt rồi.

    Nghĩ vậy, Tề An chân mày cau lại, vì để ngừa vạn nhất, vẫn là trước xem trên mạng nhìn xem có công việc gì đi.

    Thấp thỏm một buổi sáng rốt cuộc đi qua, không có nghe được tin tức về tân giám đốc, cũng không có bất luận cái gì ý tứ muốn giảm biên chế, Tề An nhẹ nhàng thở ra.

    Giữa trưa, tất cả mọi người đều đi đến nhà ăn ăn cơm, chỉ để lại Tề An ngồi ở trên chỗ ngồi gặm bánh mì.

    Tề An một bên gặm bánh mì một bên xử lý công việc, tuy rằng không phải tư liệu rất quan trọng.

    Giống như hôm nay đồng sự nói, hiện giờ công ty đã thành vỏ rỗng, nhưng Tề An vẫn như cũ làm thật tốt công việc của chính mình, mà không phải giống các nhân viên khác đều chậm trễ công tác.

    Chức vị hiện tại của Tề An là nhân viên nhỏ bộ phận tiêu thụ của công ty, bởi vì công ty hoạt động bắt đầu giảm sút, cho nên không có gì hảo lương thưởng, bất quá Tề An cũng không nghĩ tới từ chức, vì đã làm thật lâu, hơn nữa tiền lương tổng cộng bốn ngàn khối, an ổn đi mặt khác công ty lại muốn từ tầng dưới chót làm lên, cậu không có thời gian kia.

    Thời điểm buổi chiều, đột nhiên những người bên cạnh bắt đầu xao động, rất nhiều người đều cúi đầu hướng phía dưới xem, nói là tân giám đốc tới, Tề An không nghĩ đi góp náo nhiệt, chỉ là lỗ tôii dựng nhòn nhọn, sợ nghe được tin tức giảm biên chế.

    Qua một hồi lâu, vị thứ kí của tân giám đốc thần bí rốt cuộc đi tới bộ phận tiêu thụ, nói, "Từ hôm nay trở đi, công ty này sẽ thành công ty con chủa công ty chúng tôi, nhân viên muốn đi muốn lưu đều tùy ý, phải đi chúng tôi quản không được, nhưng là lưu lại liền phải hảo hảo công tác."

    Trong lòng Tề An thở dài nhẹ nhõm một hơi.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười 2019
  8. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều, tới giờ tan tầm, Tề An liền vội vàng thu thập đồ vật đi về, cũng không giống nhân viên ở đây đều cố ý ở lại công ty để nhìn thấy diện mạo tân giám đốc.

    Tề An đi Hỗn Độn ca hát cũng là vừa thời gian, một tuần là hai ba năm bảy đi, vừa lúc hôm nay là thứ hai, Tề An về nhà dọn dẹp một chút lại muốn đi quán bar.

    Cả đêm, Tề An hát xong hai – ba bài hát liền có thể trở về, loại này bán nghệ được tiền kỳ thật cũng không nhiều, cả đêm chỉ có thể kiếm năm trăm khối.

    Bởi vì ba ba Tề An hàng năm nằm viện, viện phí cùng tiền thuốc men tốn thật lớn chi phí, cho nên hôm trước Tề An mới bất đắc dĩ đáp ứng bán đấu giá chính mình.

    Ngày hôm sau, Tề An giống thường sớm liền tỉnh, rời giường rửa mặt sau đó đi làm, Tề An khôi phục lại nguyên bộ dáng, cũng không có bởi vì cùng Từ Độ đêm hôm đó mà trở nên có điều bất đồng.

    Đã là gần ba mươi tuổi, trên người có rất nhiều gánh nặng cùng áp lực, không thể luôn giống thời học sinh lúc ấy chỉ nghĩ đến nhi nữ tình trường được.

    Tề An lại mang lên mắt kính dày nặng, từ trên bàn cầm lấy bao công văn đi làm.

    Một giờ sau, thành công đến công ty.

    Tề An không có nói gì đi tới trước bàn làm việc chính mình ngồi xuống, mới vừa ngồi xong liền nghe được bên cạnh đồng sự ríu rít thanh âm.

    "Ai, tôi ngày hôm qua nhìn thấy tân giám đốc, thật là hảo soái a!"

    "Phải không phải không? Tôi ngày hôm qua cùng bạn trai có hẹn, cũng chưa nhìn đến."

    "Đó là, tôi chờ đến 9 giờ tối mới nhìn được. Thật là hảo soái.. hảo soái.. hảo soái a! Tôi mùa xuân liền phải tới."

    "Nhìn cô bây giờ thật không tiền đồ, vị đó thật ra có bao nhiêu soái?"

    "Vô địch thiên hạ đệ nhất soái, soái quả thực nhũn hết cả chân.."

    Tề An nghe được chỉ là cười cười, sau đó nghiêm túc xử lý công việc của chính mình.

    Tuy nói đã đổi mới giám đốc, nhưng cũng không có đặc biệt phân phó chuyện quan trọng xuống dưới, công tác vẫn là nhẹ nhàng giống như thường.

    Một buổi sáng thời gian, chớp mắt liền đi qua, tất cả mọi người đều đi nhà ăn ăn cơm, lưu Tề An ngồi ở vị trí gặm bánh mì.

    Đại khái là bánh mì làm quá khô hoặc là Tề An ăn quá nhanh, sau đó Tề An nghẹn họng, nghẹn rất khó chịu.

    Tề An từ bàn làm việc cầm lấy cái ly nhanh chóng hướng phòng nước trà đi đến, đổ một chén nước sau đó uống một ngụm làm thông khí lên xuống.

    Rốt cuộc cũng có cảm giác sống sót.

    Lại rót một ly nước, cảm thấy nước không tệ Tề An bưng ly nước đi đến chỗ ngồi.

    Chính là còn chưa tới chỗ ngồi, đối diện liền tới một khuôn mặt tinh xảo nữ tính.

    Nàng thật xinh đẹp, ăn mặc một bộ âu phục màu đen xinh đẹp quyến rũ, là cái loại điển hình cho tiểu thuyết bạch lĩnh nữ tính.

    Tề An nhíu nhíu mày, tính đi vòng qua nàng.

    Nhưng vị nữ tính kia lại không buông tha Tề An, chỉ thấy nàng duỗi ra cánh tay ra chặn đường đi của Tề An.

    Lông mày nhăn lại, trong lòng Tề An càng khẩn, cái người ngăn trở đường đi của mình tên là Y Toa Toa, tuy cùng thuộc bộ phận tiêu thụ nhưng trước nay là nước sông không phạm nước giếng.

    Không, thay lời khác nói, hẳn là Tề An cũng không phạm nàng, nàng lại luôn là xem chính mình không vừa mắt, Tề An không hiểu lắm đây là vì cái gì.

    Chỉ thấy Y Toa Toa vẻ mặt khinh thường nhìn cậu mặc bộ âu phục dài rộng hướng Tề An nói, "Thật không hiểu ngươi là loại người này, vì cái gì sẽ ở lại công ty, quả thực ô uế mắt người khác."

    Y Toa Toa nói chuyện rất khó nghe, nhưng Tề An cũng không có sinh khí, cậu không muốn cùng một nữ nhân viên tính toán chi li.

    Tề An không có đáp lại lời Y Toa Toa nói, chỉ là vòng qua Y Toa Toa, từ bên kia nàng đi qua.

    Y Toa Toa thấy Tề An lại không để ý tới chính mình, tức giận liền duỗi chân muốn đem Tề An té ngã.

    Quả nhiên, Tề An vấp đúng chân cô suýt nữa ngã bầm mặt. Bất quá Tề An cũng không có ngã xuống dưới sàn nhà, mà ngã vào một lồng ngực.

    Tề An dùng tay đẩy đẩy mắt kính, sau đó ngẩng đầu một bên nói, "Thực xin lỗi, tôi không phải.."

    Vừa mới ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một gương mặt quen thuộc, đôi môi nồng đậm, mày kiếm nhăn lại, đỉnh mũi cùng làn da anh ngăm đen, vẻ mặt đầy lệ khí.

    Này, này đây không phải Từ Độ sao..

    Tề An sợ tới mức lập tức liền đẩy Từ Độ ra, sau đó cúi đầu nói, "Xin, xin lỗi.."

    Nhưng mà Từ Độ chỉ là nhìn thoáng qua Tề An, không nói gì liền đi rồi.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười 2019
  9. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lần nữa trở lại chỗ ngồi của chính mình nội tâm Tề An thấp thỏm bất an, như thế nào cũng chưa nghĩ đến tân giám đốc thế nhưng là Từ Độ. Gần đây chuyện là như thế nào, cho dù là cùng thuộc một thành phố, 5 năm nay đều không có gặp, mới hai ngày ngắn ngủn lại gặp ở khách sạn lại ở công ty.

    Tề An lông mày nhàn nhạt nhíu lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện hy vọng hắn không nhận ra chính mình đi.

    Nhưng mà ở văn phòng Từ Độ, Từ Độ xác thật không nhận ra Tề An, nói đúng ra hắn căn bản là không biết Tề An trông như thế nào, trước kia chỉ có thể từ quần áo, phong cách ăn mặc trên người cậu cùng hương vị và thanh âm nói chuyện phân rõ, chính là Tề An không thay đổi phong cách chung quy khiến cho Từ Độ chú ý.

    Từ Độ nhíu mày gọi vào điện thoại nội bộ, bất quá một giây đồng hồ đã có người nghe máy.

    Chỉ nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ dễ nghe, "Boss."

    "Cô đi tra một chút xem công ty có hay không một người tên là Tề An, đem tư liệu cậu tôi sửa sang lại rồi mang tới cho tôi."

    Jojo trả lời nói, "Vâng."

    Ước chừng nửa giờ sau, thư kí Jojo vào văn phòng đem trong tay tư liệu đưa cho Từ Độ, "Boss, đây là tư liệu về lý lịch sơ lược của Tề An khi vào công ty, cậu tôi làm ở bộ phận tiêu thụ.."

    Jojo lải nhải giải thích cho Từ Độ nghe, Từ Độ lại có điểm không kiên nhẫn, một đôi mắt tràn ngập lệ khí, "Tôi chính mình xem sẽ không hiểu?"

    Thư kí bị đôi mắt Từ Độ trừng sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, thư kí chỉ cúi đầu nói, "Tôi xin phép ra ngoài." Sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

    Từ Độ nhìn tư liệu trong tay, Tề An, 29 tuổi, tốt nghiệp đại học ngành quản lý kinh tế học.

    Ân kiểu tóc giống nhau, phong cách mặc quần áo đồng dạng, vẫn là một bộ dạng như khi tốt nghiệp, trừ bỏ cậu tôi không thể nào là người khác.

    Từ Độ cười lạnh một tiếng, đem tư liệu ném trên bàn.

    Một buổi trưa, đều không có động tĩnh gì đặc biệt, Tề An nơm nớp lo sợ ngồi ở chỗ ngồi, một buổi trưa gì cũng không làm, sợ thư kí của tổng tài sẽ đến nói một tiếng làm chính mình bỏ của chạy lấy người.

    Cũng may, một buổi chiều đều là gió êm sóng lặng, không có thư kí tới thông báo điều gì đó quái quỷ làm cậu bỏ của chạy lấy người, cũng không có nhìn thấy thân ảnh Từ Độ.

    Thẳng đến thời gian tôin tầm, Tề An mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó mới dọn dẹp một chút tài liệu tôin tầm về nhà.

    Hôm nay là thứ 4, Tề An cũng không cần đi Hỗn Độn ca hát, quyết định lên xe buýt đi bệnh viện, tiện đường còn mua chút trái cây mang qua.

    Ba Tề An như cũ vẫn không thể nào nói chuyện, nhưng là thoạt nhìn sắc mặt vẫn khá ổn, Tề An ngồi ở một bên gọt trái cây lầm bầm lầu bầu kể cho Tề ba tình hình chính mình gần đây.

    Đến hơn một giờ sau, Tề An nhìn xem thời gian, đã đến lúc phải đi về, trước khi đi lại nói chuyện với bác sĩ và y tá nhờ họ hảo hảo chiếu cố Tề ba, lúc này mới yên tâm rời đi.

    Tề An lại ngồi xe buýt tới tiểu khu phía trước giao lộ, đoạn đường kế tiếp tự đi bộ trở về nhà, lộ trình không dài không ngắn, ước chừng hơn nửa giờ.

    Đến tiểu khu phía trước, Tề An vào một cửa hàng mua một thùng mì gói.

    Tề An trước đây đều tới cửa hàng bán lẻ mua đồ ăn, bởi vì nơi cậu ở là một tiểu khu cũ, bên cạnh có một người già mở cửa hàng nhỏ, bất quá khá tốt, bên trong bán đồ vật cũng là tương đối tiện nghi, so với cửa hàng tiện lợi bên ngoài bán hơn mười khối tiền thì có lợi hơn nhiều.

    Tề An bưng mì gói trở về gác mái của mình, nấu mì ăn xong rồi, sau đó lại xuống dưới lầu chủ nhà mượn phòng tắm tắm rửa một chút.

    Một ngày liền như vậy qua đi, tắm rửa xong Tề An về nằm ở trên giường, vốn dĩ là đi ngủ nhưng lại không ngủ được.

    Đại khái là bởi vì gần đây thường xuyên gặp được Từ Độ, trong đầu Tề An tràn đầy những kí ức năm xưa..
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười hai 2019
  10. nhimngoc n&n

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau gió êm sóng lặng trôi qua, Tề An ở công ty chỉ làm việc tại chỗ ngồi cũng không ra khỏi phòng, phòng nước cùng WC lại trong phòng rất tiện, bởi vậy Tề An không gặp được Từ Độ.

    Ngày thứ ba, Từ Độ triệu tập hội nghị, gọi toàn bộ nhóm nhân viên toàn cấp bộ phận tiêu thụ qua, Tề An nơm nớp lo sợ cũng phải ngồi ở phòng hội nghị.

    Bất quá, Từ Độ cũng không có làm khó xử Tề An, thậm chí không thèm liếc mắt một cái, Tề An trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

    Kế tiếp chính là chính thức mở họp, Từ Độ nói ra một vấn đề hỏi mọi người: "Nếu hiện tại xuất hiện một sản phẩm mới, các ngươi sẽ làm như thế nào để đi tiêu thụ?"

    Mọi người bàn luận sôi nổi mỗi người lại đề ra một cách nghĩ riêng, vì thế Từ Độ liền ra hiệu để từng người lên tiếng.

    Trong lúc mội người phát biểu, Tề An trộm quan sát đến Từ Độ, chỉ thấy Từ Độ lông mày hơi hơi nhăn, mím chặt miệng, mặc kệ mọi người nói gì đều là một bộ biểu tình như vậy, mặt mày tràn ngập tràn lệ khí.

    Rõ ràng ngũ quan vẫn là hắn, nhưng lại không giống hắn, trước kia trên khuôn mặt hắn luôn mang theo nụ cười ấm áp của ánh mặt trời.

    Hơn nữa, hắn từ khi nào lại trở thành thương nhân, hồi đại học hắn học ngành luật sư mà..

    Bất tri bất giác suy nghĩ lại không để ý mọi người đều đã phát biểu xong, ánh mắt mọi người lại tập trung ở trên người Tề An, bao gồm cả Từ Độ đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu.

    Tề An bị nhìn Từ Độ như vậy càng khẩn trương, Tề An gãi gãi đầu, thời điểm vừa định đứng lên phát biểu ý kiến, lại nghe Từ Độ ra tiếng nói, "Hảo, nếu tất cả mọi người đều nói xong, chúng tôi bắt đầu nói tiếp theo cái.."

    Tề An nửa đứng dậy, sau đó bị nóiTừ Độ như vậy, chỉ có thể lại yên lặng ngồi xuống, hảo xấu hổ, Tề An cúi đầu, cảm giác mặt hảo nóng.

    Kế tiếp bọn họ lại thảo luận cái gì, Tề An cũng không nghe vào nổi.

    Nửa giờ qua đi, hội nghị rốt cuộc cũng muốn nghỉ rồi, chính là thời điểm sắp kết thúc thì lại càng thêm xấu hổ. Bởi vì thư kí của tổng tài phân phối tân nhiệm vụ cho mỗi người ở bộ phận tiêu thụ, lại duy nhất không giao nhiệm vụ cho cậu, trước mặt tất cả mọi người Tề An xấu hổ không còn lời gì để nói, cúi đầu lại càng thấp hơn.

    Tề An cảm thấy, Từ Độ khẳng định là nhận ra mình, bằng không sẽ không cố ý đối xử với mình như vậy.

    Từ phòng hội nghị ra tới chỗ ngồi một lúc sau, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn xử lý công việc mới được phân phối xuống, chỉ có Tề An ngồi ở chỗ ngồi mặt đối mặt máy tính, không có việc gì làm.

    Tề An ngồi ngốc một lúc lâu, lúc này nữ đồng sự bên cạnh đột nhiên nói với cậu "Tề An, ngươi có thể giúp tôi đi photo phần tư liệu này được không thành năm mươi bản."

    Tề An tiếp nhận tư liệu, gật gật đầu nói, "Hảo."

    "Cảm ơn ngươi nha." Nữ đồng sự cười ngọt ngào đối với Tề An nói.

    Tề An cũng cười cười, "Không có gì."

    Sau đó nữ đồng sự lại nghiêm túc công tác, mà Tề An lại ôm đống tư liệu đi photo.

    Nữ đồng sự này tên là Mễ Nho Nhỏ, người cũng như tên chẳng những không cao dáng người cũng rất nhỏ, tựa như học sinh cao trung, kỳ thật Tề An đối với nàng rất có hảo cảm, tuy rằng chưa nói chuyện nhiều, nhưng nàng không giống người khác đều đối với cậu luôn có thành kiến, buổi sáng có đôi khi còn cười với cậu chúc cậu buổi sáng tốt lành.

    Photo năm mươi bản thực ra rất nhanh, Tề An đem tư liệu ghim lại từng phần, sau đó sửa sang cầm về.

    Tề An đem tư liệu đưa cho Mễ Nho Nhỏ, Mễ Nho Nhỏ lại cười nói cám ơn sau đó lại nghiêm túc làm công việc.

    Có đồng sự thấy Mễ Nho Nhỏ nhờ Tề An hỗ trợ, liền sôi nổi đem những công việc nhỏ đưa cho Tề An xử lý, dù sao Tề An cũng nhàn rỗi.

    Kết quả là, Tề An cũng bắt đầu bận rộn..
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...